1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tự do chưa phải là lẽ sống!

Chủ đề trong 'Văn học' bởi caothaiuy, 06/11/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Thinkahead

    Thinkahead Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/11/2003
    Bài viết:
    798
    Đã được thích:
    0
    Anh rút điện thoại ra gọi,đã ba tháng nay anh mới lại bấm số máy ấy...Một thời số máy ấy đã in hằn vào cuộc sống của anh....
    Tiếng cô điện thoại viên cất lên chậm rãi: Thuê bao quý khách vừa gọi đã không còn sử dụng. Tạm biệt quý khách!!!
    Thằng con ngước mắt lên nhìn bố, nước mắt lưng tròng khẩn khoản chờ đợi. Nó lắc lắc cánh tay anh và hỏi: Khi nào mẹ về hả bố?????
    !!!!!!!!!!!!!!!!
  2. caothaiuy

    caothaiuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2003
    Bài viết:
    885
    Đã được thích:
    0
    VẪN LÀ CHUYỆN NHẶT
    Quán bún riêu một ngày hè nóng nực...
    -Một ông lão ăn xin già nua với đôi mắt héo hắt đưa cánh tay nhè nhẹ ra từng bàn,đôi mắt van lơn...
    -Không có tiền cho ông đâu,ông đi đi,khiếp!Sao mà lắm ăn xin thế,ăn xin bây giờ giàu lắm,một ngày phải được mấy chục ngàn....
    Đó là hai cô gái xinh đẹp chắc là chủ nhân của chiếc xe Honda ga đời mới to đùng,một cô vừa tuôn ra câu nói chát chúa trên.
    Một chàng trai ngồi bên cạnh vươn tay đưa tận tay ông già ăn xin đồng xu năm nghìn vàng choé,anh cúi đầu tránh cái nhìn cảm ơn của ông già.Chàng nói thật nhỏ với cô gái chỉ đủ để một mình cô nghe:
    -Mấy chục ngàn là khi họ gặp những người hảo tâm,ai cũng như chị thì lấy ở đâu ra...???
    -.....!
  3. caothaiuy

    caothaiuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2003
    Bài viết:
    885
    Đã được thích:
    0
    TỜ BẠC
    Người bán hàng trả lại cho anh tờ tiền,một tờ 20.000 khá mới trên mặt trước có dòng chữ viết dày đặc,anh toan cất lwòi muốn đổi lại song bởi tò mò anh dắt xa ra thong thả vừa đi vừa đọc...
    "Đây là đồng tiền đầu tiên con kiếm được sau 4 năm đại học,con đã tiêu tốn biết bao tiền bạc của bố mẹ và gia đình,con gửi mẹ tờ tiền này là cả tấm lòng con mong bố mẹ hiểu cho con,thương yêu và kính trọng bố mẹ suốt đời..."
    Một cơn gió bất chọt làm anh ớn lạnh,31 tuổi đời,2 bằng đại học.chưa một lần anh biếu tiền bố mẹ chỉ với ý nghĩ: Bố mẹ đâu có thiếu tiền.....
  4. caothaiuy

    caothaiuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2003
    Bài viết:
    885
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG THỂ THẮNG...
    Ván cờ đã đi vào hồi quyết định,tôi đã mất một ''''xe" hai "pháo" và một "mã".Tôi ra sức chống đỡ trong tuyệt vọng,anh thì mải miết tấn công,anh đang khoái chí,đay là ván thứ 5,ván cuối,tỷ số đang là 2-2 và anh biết anh sẽ là người chiến thắng,đôi sỹ mong manh và cả chú xe cũng quá vất vả trước những độc chiêu của anh rồi,tôi vớt vát trong tuyệt vọng...
    Anh năm nay 32 tuổi,một người hàng xóm cạnh nhà tôi cũng được mấy năm nay,anh hiền lành,ít nói và rất đôn hậu.Tôi và anh qua cờ tướng mà trở nên thân nhau,mọi ngày tỷ số thường là 4-1 hoặc 3-2 có khi là 5-0 nghiêng về tôi vì tôi nhỉnh hơn anh một chút về chiến thuật...Đó có lẽ là thú vui tầm thường nhỏ nhoi và giản đơn nhất của một con người mà đôi khi ta không thể tìm thấy giữa cuộc sống bề bộn này...
    Anh gõ từng quân cờ lóc cóc vào với nhau,xếp chồng rồi lại xoay rồi lại dựng miệt mài suy nghĩ,công bằng mà nói cờ anh tiến bộ rất nhanh và chắc không lâu nữa anh sẽ vượt qua tôi,điều đó làm tôi vui bởi chí ít nó cũng an ủi anh trong cuộc sống tẻ nhạt này..."Em thua đến nơi rồi,lấy gì để đỡ đây?''''."Thì anh cứ đi đi!Chưa hết mà !"Tôi cười vớt vát ...Bỗng một bàn tay đặt xuống bàn cờ xoa các quân cờ tứ tung,cả tôi và anh giật mình nhìn lên thì vợ anh đã đứng đó tự bao giờ,tiếng quát thé thé vang lên anh uể oải đứng dậy nói nhỏ vào tai tôi:"Thôi nhé,hôm nay anh em mình xuân hoà"...Tôi cảm thấy ngượng và nóng mặt như có ai đó vừa tát vào mặt mình,nhìn vaomắt anh tôi hiểu anh như muốn nói:Hai anh em mình đều thua em ạ,phải cam chịu thôi,đời là vậy đó,bao giờ em có vợ em sẽ hiểu....Bóng anh khuất xa dần mà lòng tôi nặng trĩu,quán vắng dần...Những quân cờ nhảy nhót trong mắt tôi,"song xe mà què sỹ tượng....."
  5. caothaiuy

    caothaiuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2003
    Bài viết:
    885
    Đã được thích:
    0
    Anh chết lúc 1h trưa nga?y 12/6.Sau một cú ngaf xe máy với tốc độ 80km/h anh không thê? gượng dậy va? nă?m xuống mafi mafi...Tôi đến nha? anh lúc 2h sáng sau khi vượt qua quafng đươ?ng 320km.Vợ anh không thê? đứng nô?i khi nghe tin sét đánh,Chao ôi,lúc nha đi chị co?n ma?i lo nô?i cơm cho con ma? không kịp chạy theo ca?i quai muf ba?o hiê?m cho anh như mọi lâ?n...Đâu ngơ? lâ?n na?y...
  6. caothaiuy

    caothaiuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2003
    Bài viết:
    885
    Đã được thích:
    0
    Thế là con số ấy không về,anh run rẩy cầm trên tay tờ kết quả xổ số,tất cả đã chấm hết,giấc mơ không thành hiện thực,quy luật không lặp lại,số tiền anh phải trả đã qua lớn rồi,anh chao đảo bước đi,con đường ngày đây,12 năm trước anh đã đưa nàng đi dạo những chiều lộng gió trên chiếc xe đạp cà tàng ngày nào...Ngày ấy nàng thật đẹp,và bây giờ nàng vẫn đang đợi chờ anh...ở nhà anh với 3 đứa trẻ gọi anh bằng bố,chỉ khác một điều,anh không phải là chàng trai trong trắng ngày xưa...ngày mai,người ta sẽ đến nhà anh,đuổi anh ra khỏi nhà,và anh sẽ lại trở thành kẻ bần cùng nhất,vẫn là anh với nàng nhưng không còn nổi một chiếc xe đạp cà tàng ngày nào,và kéo theo ba đứa trẻ...chao ôi,hạnh phúc đâu có thể xây dựng bằng cơ may...Anh hiểu ra điều này khi đã quá muộn...
  7. caothaiuy

    caothaiuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2003
    Bài viết:
    885
    Đã được thích:
    0
    VE SẦU VÀ DẾ...
    Dế mè say sưa kéo vĩ cầm,tiếng đàn của nó làm Ve sầu thức giấc,nó càu nhàu:Này cậu,sao ban ngày cậu không kéo đàn đi,đêm mọi người ngủ rồi cậu mới ẽo uột thế?Tôi hát cả ngày còn có người nghe chứ đêm hôm thế này thì ai tán dương cậu...Dế mèn làm như không nghe thấy tiếng Ve nói cứ mải miết bản nhạc của mình...Bản nhạc âm vang trong đêm vắng,và sẽ âm vang nhiều đêm nữa,lúc ấy Ve sầu đã buông mình rời cây kết thúc một kiếp cầm ca...
  8. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    Tạ lỗi với dương gian hay lời cuối cùng hối lỗi của những con nghiện
    Tôi cũng chưa biết phải bắt đầu nói từ đâu , thôi thì cứ đọc vài đoạn lá thư của anh ta lên rồi nói sau vậy .
    ''''Ba mẹ kính yêu của con
    khi ngồi viết những dòng này con đã cho mình nằm nhà suy nghĩ đến bốn ngày .Nhớ ngày trước khi không mẹ cha , không gia đình ,không vợ con ba mẹ đã cưu mang con , cho con ăn học , cho con việc làm , cho con tiêu tiền bằng chính những đồng tiền bằng mồ hôi công sức của con bỏ ra . Con tự hỏi mình là trong hoàn cảnh vậy con hơn nhiều người khác , hiểu biết hơn họ, phát triển bình thường cả về trí tuệ lẫn con người vậy sao con đến nông nỗi này .
    ................................................................
    Khi đời con đã thân tàn ma dại con chỉ cầu xin ba mẹ rộng vòng tay cho con trở lại với công ty , cho con trở lại với công việc của con , cho con được tiếp tục kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình , để tự nuôi con , nuôi vợ con con .......
    Con biết ba mẹ rộng lượng , vị tha , với người đời còn được thì sao con là con dù không chút máu mủ gì với ba mẹ nhưng cũng gắn bó với ba mẹ hai mấy năm trời thì sao không , ba mẹ sao không cho con thêm một cơ hội để làm lại cuộc đời ....''''

    Khi bà Năm người đàn bà mà được coi là người đàn bà vàng của giới tiểu thương Bắc kỳ năm nào đọc những dòng thơ của đứa con nuôi lên cho chúng tôi nghe , hầu như cả bà và chúng tôi không ai cầm nổi nước mắt , dù là xót thương một con nghiện lõi đời như anh ta . Vâng cuộc đời nhiều khi được bọc trong nhung mà chứa chất quá nhiều trái đắng .
    Khi có tiền tỷ , số tiền mà một phần lớn do công việc bà Năm tạo dựng cho đứa con nuôi của mình , Bình như bao thằng công tử con nhà giàu khác có thể hốt trời về làm đồ riêng nhà mình , thích xe loại gì vào sa -lông mà lấy , ký cái roẹt, có người mai vác tiền lên trả , những tụ điểm chơi bời tảy nổ nhất của giới tay chơi đất Cảng không đêm nào vắng mặt Bình , khi đó Bình được mệnh danh với cái tên rất hình sự : Công tử bột mỳ .
    Công ty tránh nhiệm hữu hạn Bảo Phước chuyên sản xuất bột mỳ , ngoài ra còn làm dịch vụ vận tải mà Bình đứng tên làm giám đốc kỹ thuật kiêm luôn quản lý cái công ty đang được tiếng vang là nhà máy bột mỳ lớn nhất miền Bắc đó , Bình là đứa trẻ lang thang được ông bà Năm cưu mang từ nhỏ , Bình thích gì được lấy là một người thông minh , tháo vát , nhanh nhẹn , và đôi chút sạn đời Bình đúng với cái tên bình dị như những viên chức khác , ẩn mình trong những giờ làm việc , làm tất cả những gì có thể .....
    Bình sống trong một môi trường ganh đua quyết liệt về quyền , tiền ... và kết cục tất yếu không ai dám nghĩ nó đến như ngày hôm qua vừa rượu say hôm nay nhìn trời thấy khác .
    Bình nhếch nhác đến tìm tôi , phong độ ngày trước mất hút trong bao con mắt công nhân dịch vụ sửa chữa nhìn một thằng chủ xe tàn tạ rách rưới , tơi tả đến không ngờ .
    - Cậu ra ngoài sửa anh con 3673 nó vừa bị mất phanh
    - em bận rồi , anh cho đánh vào đây .
    Kỳ tình tôi dối Bình , vì thấy Bình như vậy đồng thời cũng nghe qua ông Năm nói cho chúng tôi về Bình mấy lần , tôi không dám mạo hiểm .
    - Thôi ra ngoài làm mà còn kiếm chút , trong này làm gì
    - em không đi dược , còn cái hộp số kama chưa xong , bỏ đi bây giờ thì toi mất , tụi nhỏ nhà em nó còn làm việc khác , bác cứ đánh vào .
    Mười năm phút sau Bình quay lại .
    - Mẹ cái thằng lái , gọi mãi không được nó tắt mất máy , mày vất anh mượn cái xe về gọi cho nhanh .
    Quả là nếu Bình còn như ngày nào thì dù không đi xe ( Nhà tôi gần công ty ) thì tôi cũng mượn hộ anh ta một cái . Nhưng như này thì không đuôc rồi .
    tôi trả lời :
    - Bác cứ nhầm hàng thế nào , nhà em ngay đây làm gì có xe , bác ra cổng gọi xe ôm mà đi .
    Và mất hút từ đấy không thấy Bình trở lại .
    Hôm nay thì đúng con 3673 vào xưởng và khi nói chuyện mới biết ông bà Năm đã từ cậu con nuôi yêu quý của mình .
    Lá thư cuối cùng của Bình gửi lại ông bà vài ngày trước ,được mọi người biết đến . Không biết rồi Bình sẽ chết rục ở góc nào trong cái thành phố bé nhỏ này , ngày hơn hai T tiền thuốc đến tỷ tỷ phú cũng còn đứt huống hồ một thằng như Bình .
    Sau thằng lái nói mới biết ông bà Năm bị tụi ngoài cảng nó chơi , chơi tàn nhẫn trên cái thằng con đầy yêu quý của ông bà .
    Ngày hai lần trong lúc chờ bốc hàng những canh bạc điên rồ nhất được mở ngay tại cầu cảng , nào thì thia lia , ném lỗ , vượt sông , .... mỗi canh tính cũng bằng cả con xe hàng , Bình như con thiêu thân , chúng nó đánh trúng vào cái tính khí tàng ngang kiêu bạc trong con người thằng bé , thua triền miên rồi thì cụng đến lúc Bình hỏi một thằng trong số đó vì sao chúng mày ném lỗ tài thế ? Tao hít ! Vì sao mày chịu dược lạnh mà vượt sông nhanh hơn tao ? Tao hít ? ......
    rồi giải xúi , rồi đàng điếm cùng tụi chủ hàng ngoài cảng mỗi lần như thế Bình như thấy thứ hàng mà tụi nó gọi là bột mỳ kia có sức mạnh ghê gớm , thức ròng rã nhiều đêm trên đường chạy xe , coi hàng , giao hàng : Bột trắng !chỉ có nó mới ngự trị được sự mệt mỏi của con người , thế là Bình dính như vô tình không hề hay biết gì , ngày đều đều từ vài chục ngàn rồi lên dần , mới đầu thì cũng có lý của nó : Mỗi cữ bằng hai bao thuốc thơm bình thường với Bình chẳng vấn đề gì , .... đến giờ thì không biết bao nhiêu nữa ...
    Một câu hỏi lớn trong giới công nhân chúng tôi luôn đặt ra với Bình . Vì sao con người này hưởng được mọi niềm may mắn nhất của cuộc sống mà đến nỗi này ? Vì sao con người đầy nghị lực và tài giỏi như Bình lại sa chân vào cái cùm thần chết một cách đơn giản như vậy ? Tại sao Bình không làm chủ được mình ? Những câu hỏi tại sao đó chỉ có Bình mới khả năng trả lời .
    '''' Ba mẹ , con biết ba mẹ rất buồn vì con , con ngập mình trong một núi tiền nhiều khi không biết làm gì ngoài công việc kinh doanh mà ba mẹ giao cho , khi tiêu nhiều khi con không để ý mình mất bao nhiêu , vì chính mẹ những lần con thua thiệt với đời thường đưa tay đỡ con dậy , không phải bằng những bài học trên thương trường mà bằng tiền của mẹ , có thể con ỷ lại vì có mẹ , ỷ lại là mình nếu lỡ có thua thì có mẹ , con đã buông thả bản thân mình cho ngoại cảnh xô đẩy , con xin lỗi đã phụ lòng ba mẹ , phụ lòng người đã dung dưỡng con hai mấy năm qua ......................................
    Con mong được trở lại và đón nhận từ ba mẹ sự nghiêm khắc mà ba mẹ dành cho con , một lần cuối cùng cho con một cơ hội để làm lại cuộc đời .....''''

    Vâng ! lời cuối cùng Bình viết cho ông bà Năm và cũng là lần cuối ông bà Năm còn nhìn những dòng chữ bay **** của đứa con nuôi , ông bà kiên quyết không cho Bình bất cứ một cơ hội nào , kiên quyết từ Bình .
    Họ sợ gì ?
    Phải chăng cái thanh danh bao năm kia của ông bà lớn hơn một đời người ? Phải chăng ông bà không coi Bình là con của mình ?
    Tiếc thay Bình là đứa con nuôi , Bình là thằng cầu bất cầu bơ năm nào được ông bà mang về chăm nuôi không đến đầu đến đũa .
    Chúng tôi thử đặt ra một câu hỏi nếu Bình ngày xưa không được ông bà Năm nhận là con thì giờ Bình sẽ thế nào ? Có tàn tạ như hôm nay hay khác hản làm một người bình thường , sống một cuộc sống bình dị như bao người khác ?
    Bình quả là đáng trách nhưng liệu ông bà Năm đối xử với Bình như vậy có thoả đáng không ? Khi ông bà dung dưỡng một tâm hồn thiên lệch về cuộc sống liệu ông bà có là kẻ tàn nhẫn khi không cho Bình một cơ hội nào không ?
    Và cuộc sống vẫn thế trôi qua , vẫn những nụ cười , vẫn những tiếng khóc , Bình bỏ thế giới này đi trong sự ăn năn tuột cùng , trong thương xót và tiếc nuối vô tận của những người xung quanh ,những người một thời làm ăn cùng Bình -
    Họ đã không cho Bình một cơ hội nào nữa để sai lầm , để tiếp tục được sám hối , Bình ơi ! Thôi thì cuộc sống đầy trái oan mà Bình tự mình mang vác trên mình , tự mình chuốc lấy thì đừng oán trách gì nữa . Giá mà cái tuổi mười ba của Bình kiên quyết sống bằng cuộc sống chính bản thân mình thì chắc không đến ngày như thế này - cái ngày mà thiên hạ gọi là bắt đầu cho thành đạt và danh vọng thì Bình đã rũ bỏ hết đến cụt con đường đời .
    Không biết nói gì hơn vì không thể nói ai là người đúng sai giữa Bình và cha mẹ nuôi của mình , không biết nói gì nữa chỉ nhìn và cảm thấy chua xót cho những kiếp người .
    Phải chăng cuộc sống vẫn thế đi qua từng ngày và không quay trở lại chờ ai ?
  9. kephahoai

    kephahoai Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    01/10/2003
    Bài viết:
    775
    Đã được thích:
    0
    lời trách móc cuộc đời
    -Thuốc phiện tốt chứ ?
    Thằng bé nói với mẹ nó thế , tôi thằng bạn học cùng lớp trân trối nhìn nó , không hiểu nó nghĩ sao lại nói như vậy .
    -Tụi dân tộc nó hút cả ngày mà nó vẫn leo núi khoẻ như vâm , thuốc phiện tốt cho sức khoẻ .
    Nó cãi lại lời mẹ nó trách cứ .
    Mười năm năm sau
    -Mày nói với cái Thuỷ Cao là tao yêu nó , yêu lắm , nhưng vì nó ngày ấy là của mày rồi lên tao không dám qua mặt bạn bè , mày ở lại thỉnh thoảng sang hỏi thăm mẹ tao , đừng như tao TA nhé , tao biết là mình có tội với mẹ , có tội với chúng mày , thôi tao đi !
    Dũng như một khúc xương bọc da , ra đi với lời trăn trối cuối cùng như vậy , tôi thương nó nhưng cũng chỉ giữ lại riêng cho mình một thứ cảm thương chạnh lòng của một thằng con trai mới lớn , ngô ngê , khờ khạo .
    Nhớ những ngày bé tôi đã ghen tỵ với nó , sao nó sướng thế , quần áo giầy dép thì luôn mới , nó mà học mẹ nó phải cho nó tiền ăn quà nó mới chịu ,nhà hai thằng cùng khu tập thể , lúc bé xíu đó cái kẹo , cái kem là cả một món quà ngon với những đứa trẻ lên 5, 6 tuổi . Cứ nghe thấy tiếng toe .. toe đầu ngõ là tôi đi chốn không dám nhìn ông hàng kem mở lắp thùng lấy ra những chiếc kem thơm phúc , lạnh toát trao vào đôi bàn tay trắng mũm mĩm bé xíu của nó .
    Lớn hơn chút nữa tôi vừa học vừa làm , rồi vào sống với nội , còn nó cứ phây phây trổ mã trong sự đùm bọc che chở của mẹ nó , chẳng biết có phải tình thương của mẹ nó có mù quáng hay không nhưng mọi tội lỗi mà bố nó muốn trừng trị nó đều được mẹ nó dấu diếm và nâng đỡ . Bỏ học đi tắm đầm , ( Con nó chơi một tý ) Đánh bạc trong giờ học ( Thanh niên mới lớn thằng nào chẳng thế ) Ăn cắp cái quạt , cuộc cáp điện ( Anh làm không đủ cho như cầu của mẹ con tôi ) Bỏ nhà đi bụi , mẹ nó đã phải quỳ xuống xin nó về nhà , rồi trả giá bằng sự về nhà của nó là mọi thứ nó yêu cầu . Bố nó lái xe buôn hàng chuyến Sài gòn , hồi đó dân lái tiền nhiều lắm , nhà nó có tivi đầu tiên của xóm , rồi nó cũng nghĩ ra được cái trò luật bến bãi mà nghe loáng thoáng trong câu chuyện bố nó kể . Đứa nào vào xem những bông hoa nhỏ hay phim truyện ( hồi đó (bom bơ - đê lốp hay lắm đâu hình như là trên từng cây số thì phải )mỗi đứa nộp cho nó không cái kẹo thì phải thứ đồ chơi gì đó mà nó thích .
    Cấp ba qua đi , nó vẫn được đi học , lại cùng trường cùng lớp tôi . Nó học bằng những món quà , phong bì mẹ nó mỗi tháng mang lên nhà cô thầy chủ nhiệm , văn , toán , hết lớp 11 nó bỏ hẳn học và theo bố nó lên đường cùng những chuyến hàng . Bến Nguyễn Tri Phương trong Nam là nơi tận cùng đưa nó vào vòng tay tử thần , nó dùng Thuốc từ đó .
    Năm sau bố nó đẩy về bắt nó đi làm và vô tình cũng một công ty , một nghề như tôi , cũng thợ sửa chữa xe ca , xe tải , cũng máy gầm điện , những năm đó tổ nó khá lắm vào được một năm lương nó đã hơn triệu , cái nhu cầu của nó ngày một tăng , rồi cờ bạc thứ đại dịch mà cuối cùng nó nhuốm phải , nó bị đuổi việc , lang thang cầu bất cầu bơ , thỉnh thoảng đảo qua nhà xem có thứ gì mẹ nó cho rồi lại mất hút mấy tháng , rồi Sida ếch iếc cũng tìm đến nó như cái gì vốn có phải có , ngày nó bị tàn phá cũng là ngày nó trở về với gia đình .
    Nghe mẹ nó trách nó mà tôi thấy tủi quá
    - Mày nhìn thằng TA , nó có cái gì như mày không ,từ nhỏ đến lớn tao thiếu mày cái gì mà đến giờ mày hành tao thế này ?
    Nó đi làm còn gửi tiền về nhà , còn mày không được cái tích sự gì mà còn thân tàn ma dại thế này thì tao sống nữa làm gì .
    Mẹ nó ôm mặt khóc hu hu sau một hồi trì triết cái thân xác rệu rã đó ,mắt tôi rớm nước quay đi tránh nhìn những ngón tay nó gầy khô khốc , vẫn trắng mởn như ngày nào , hua lên cao như muốn bắt thứ gì đó , tôi biết nó thèm thuốc .
    Vậy là nó đi , lọ tro của nó được táng vào một ngôi chùa gần đó , chắc mẹ nó muốn nó được siêu thoát .
    Lời nó nói với tôi ngày tôi xin được trông nó trong bệnh viện tôi vẫn chưa nói với mẹ nó , chưa bao giờ tôi dám nói và muốn giữ lại không cho mẹ nó biết , không muốn gợi lại cho bà mẹ ấy thêm một nỗi đau nào nữa .
    - Tao muốn là tao , mạnh mẽ và sống bình đẳng cùng gia đình như mày , bà ấy cứ nghĩ cho tao nhiều thứ là tao thích , tao sướng , bà ấy không dám để tao thua hụt trước bạn bè , nhưng mày biết đấy khi tao đã hiểu ra nhiều thứ trong sự đùm bọc ấy của bà , tao đã chán ngấy đến tận cổ , nhà có việc gì tao muốn trao đổi bà ấy sao lại nói tao là : Cái thân mày còn chẳng lo được , tránh ra chỗ khác để người ta bàn .Bà ấy không tin tao sống được bằng chính sức lực của tao , dù tao có ngu dốt hơn chúng mày thì bà ấy cũng phải biết , phải coi trọng tao , cả bố mẹ , anh em chẳng coi tao ra cái gì , tao là một thằng thừa , những ngày tao chán nhất tao đã tìm đến cái đê mê của thuốc , nó giải thoát tao , và tao cũng muốn càng giải thoát sớm bao nhiêu càng tốt .
    Vâng ! nó đã tìm cho nó sự giải thoát tiêu cực như thế , tôi chợt nhận ra mình thấy cảm thương cho những số phận như nó , nó đã tự đày đoạ nó trong cuộc sống của nó , rồi thì chết rồi còn để lại những ám ảnh cho người thân , cho bạn bè . Chợt nhớ tới bài Đốt Mã của Nguyễn Đình Kiên .
    Lửa đốt
    Nhà lầu xe hơi
    Lửa đốt
    Tiền xanh , tiền đỏ
    Lửa lem lém những huy chương hàng mã
    Thế giới âm hồn
    Chẳng lẽ cũng công danh ?
    Bao hình nhân khói lửa quặn mình
    Thêm lần nữa làm người hầu kẻ hạ
    Chỉ không có nỗi đau hàng mã
    Mẹ biết làm sao gửi được xuống mồ
    Giá mà nó biết mẹ nó yêu nó nhường nào ?

  10. dom_rocker

    dom_rocker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/02/2003
    Bài viết:
    946
    Đã được thích:
    0
    Tự do cầm bút chì quạc rách tờ giấy bảo đấy là tuyên ngôn nghệ thuật mới của ta, oách chưa. Biết không, người ta đã từng bọc gói cả toà nhà quốc hội Đức, cả một vùng biển rộng lớn bị bọc vải hết đấy, người ta mang cả lavabo đến triển lãm hàn lâm nữa này, người ta xé rách quần áo của một bà già 80 tuổi nữa cơ.... Tại sao người ta phải tự do , vì tự do là lẽ sống, là người _ hãy tự do.
    Con người khi không được tự do trong cuộc sống, hãy tìm cách tự do trong tâm tưởng, điều đó khiến người ta SỐNG hơn, văn chương nghệ thuật sinh ra để làm cái *** gì mà dám bảo " tự do chưa phải là lẽ sống"

Chia sẻ trang này