1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tự động viên !!!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi LUDZL, 08/01/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. LUDZL

    LUDZL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2005
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    Ai bảo với cậu là Mặt Trời với Mặt Trăng không bao giờ gặp nhau? Vào một ngày nào đó, khi Mặt Trăng bắt đầu bay ngang qua và dần dần che kín Mặt Trời?chỉ một vài phút ngắn ngủi thôi, cho đến khi Mặt Trời bị che khuất hoàn toàn. Ngày thành đêm, và khi đó người ta sẽ chỉ nhìn thấy một vầng sáng lấp lánh ôm xung quanh Mặt Trăng. Mặt Trời và Mặt Trăng ôm nhau đấy. Tuy chỉ gần nhau có vài phút ngắn ngủi vậy thôi, nhưng thế cũng là đủ để gìn giữ tình yêu của họ cho đến lần gặp nhau tiếp theo, có lẽ là khoảng hai ba chục năm gì đó? Tớ cũng không biết Mặt Trăng với Mặt Trời nói với nhau những gì trong mấy phút ấy , nhưng có một điều ai cũng biết, là cả một đời người cũng chỉ có vài cơ hội được chứng kiến khoảnh khắc đó thôi. Cố mà xem.
    ***
    Được LUDZL sửa chữa / chuyển vào 09:32 ngày 10/02/2005
  2. LUDZL

    LUDZL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2005
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    Cái đấy người ta gọi là cách mạng !!!
    Nguyên nhân sâu và xa là con bệnh đã chán cảnh ngồi oằn oại dưới đất rồi kì cụi chép chép viết viết tra tra với đống sách vở đặt lên ghế salon kiêm giường ngủ, mỗi lần đưa bút là mỗi lần đưa người, hết một nửa dòng lại phải dịch mông, hết một dòng lại phải dịch mông, cần với cái gì lại phải đưa mông khỏi mặt đất. Đưa lên đưa xuống mấy cái quyển sách mỏng nặng xiêm xiêm từ 3-5kg ấy chẳng kém gì tập tạ. Đấy, gọi là làm khổ, là làm tội.
    Thế mà hồi trước cũng có lúc rất khoái ngồi làm việc kiểu đấy.
    Nhưng bây giờ không thể lăn lê bò toài thêm nữa, tớ thích ngồi vào bàn làm việc đàng hoàng, như hồi trước nữa ấy , có cảm giác mình là ... sếp.
    Vấn đề bây giờ là không có cái bàn nào hết.
    Một cái bàn to đã được dùng làm bàn vi tính roài, mà có những hai cái vi tính của hai người. Vậy thế nên không thể biến nó thành bàn làm việc được.
    Một cái bàn nhỏ, chức năng làm bàn uống nước, kích thước 50 x50 đã được tận dụng làm chỗ chứa từ điển sách vở tài liệu thư từ, chỗ để hoá đơn và tiền xu, rồi bút mực, bút bi bút chì, rồi là cam quýt mít dừa, rồi là socola bánh ngọt, rồi là chó mèo, rồi là ông già tuyết, rồi là vỏ bia, vỏ cola, rồi là móng chân móng tay, rồi là đinh ghim đinh ốc, giấy kẹo, giấy xì mũi giấy lau kính... ngoài ra còn vô vàn thứ hâm bà lằng lăng nha lăng nhăng không kể sao cho hết !!!!
    Tóm lại là bây giờ con bệnh cần xử lí cái đống của nợ ấy. Nhưng... mang đi đâu? Để vào đâu ? Kế hoạch trở lại làm sếp bị thách thức nghiêm trọng .
    Cơ sở của cách mạng lại vẫn chính là cái ghế salon kiêm giường ngủ. Vốn dưới gầm ghế tớ vẫn để tạm mấy quyển sách, nhân dịp này ta cố tổng tống cổ hết sách vở giấy tờ xuống dưới đấy, cần thì lôi ra, chỉ để lại mấy quyển quả tạ thôi. Còn hầm bà lằng ba lăng nhăng tên nào dùng được thì dùng không dùng được thì phăng teo.
    Trước tiên là phải dọn gầm ghế salon kiêm giường ngủ. Rồi sau đấy lại lụi hụi sắp sắp xếp xếp. May là cuối cùng cũng vừa. Tranh thủ cũng tìm được ối thứ hay tưởng mất . Kì cọ một lúc là lại có một cái bàn của sếp . Hơi bé, nhưng cũng đủ. Một chỗ cắm bút này, một giá hai tầng nhỏ nhỏ dùng để đồ vặt này, một khoảng trống cho khung ảnh "ấy ấy" này ...
    Bây giờ cần có những quy tắc. Chỗ này - chỉ được để và chỉ được để từ điển mà thôi !!!! Cấm đặt quá hai quyển sách lên bàn !!! Cấm đặt đồ linh tinh lên bàn !!!Nhớ lên lịch trước khi làm việc !!! Làm việc xong nhớ dọn dẹp !!! Vi phạm là .. trừ điểm, là sẽ cảm thấy tự hổ thẹn với lương tâm, là kém cỏi, là thiếu quyết tâm và sẽ bị cách chức đầu tiên và ... vĩnh viễn !!!
    Roài, động viên xong roài sếp lại đi làm việc tiếp đây !!!
  3. LUDZL

    LUDZL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2005
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    Cái đấy người ta gọi là cách mạng !!!
    Nguyên nhân sâu và xa là con bệnh đã chán cảnh ngồi oằn oại dưới đất rồi kì cụi chép chép viết viết tra tra với đống sách vở đặt lên ghế salon kiêm giường ngủ, mỗi lần đưa bút là mỗi lần đưa người, hết một nửa dòng lại phải dịch mông, hết một dòng lại phải dịch mông, cần với cái gì lại phải đưa mông khỏi mặt đất. Đưa lên đưa xuống mấy cái quyển sách mỏng nặng xiêm xiêm từ 3-5kg ấy chẳng kém gì tập tạ. Đấy, gọi là làm khổ, là làm tội.
    Thế mà hồi trước cũng có lúc rất khoái ngồi làm việc kiểu đấy.
    Nhưng bây giờ không thể lăn lê bò toài thêm nữa, tớ thích ngồi vào bàn làm việc đàng hoàng, như hồi trước nữa ấy , có cảm giác mình là ... sếp.
    Vấn đề bây giờ là không có cái bàn nào hết.
    Một cái bàn to đã được dùng làm bàn vi tính roài, mà có những hai cái vi tính của hai người. Vậy thế nên không thể biến nó thành bàn làm việc được.
    Một cái bàn nhỏ, chức năng làm bàn uống nước, kích thước 50 x50 đã được tận dụng làm chỗ chứa từ điển sách vở tài liệu thư từ, chỗ để hoá đơn và tiền xu, rồi bút mực, bút bi bút chì, rồi là cam quýt mít dừa, rồi là socola bánh ngọt, rồi là chó mèo, rồi là ông già tuyết, rồi là vỏ bia, vỏ cola, rồi là móng chân móng tay, rồi là đinh ghim đinh ốc, giấy kẹo, giấy xì mũi giấy lau kính... ngoài ra còn vô vàn thứ hâm bà lằng lăng nha lăng nhăng không kể sao cho hết !!!!
    Tóm lại là bây giờ con bệnh cần xử lí cái đống của nợ ấy. Nhưng... mang đi đâu? Để vào đâu ? Kế hoạch trở lại làm sếp bị thách thức nghiêm trọng .
    Cơ sở của cách mạng lại vẫn chính là cái ghế salon kiêm giường ngủ. Vốn dưới gầm ghế tớ vẫn để tạm mấy quyển sách, nhân dịp này ta cố tổng tống cổ hết sách vở giấy tờ xuống dưới đấy, cần thì lôi ra, chỉ để lại mấy quyển quả tạ thôi. Còn hầm bà lằng ba lăng nhăng tên nào dùng được thì dùng không dùng được thì phăng teo.
    Trước tiên là phải dọn gầm ghế salon kiêm giường ngủ. Rồi sau đấy lại lụi hụi sắp sắp xếp xếp. May là cuối cùng cũng vừa. Tranh thủ cũng tìm được ối thứ hay tưởng mất . Kì cọ một lúc là lại có một cái bàn của sếp . Hơi bé, nhưng cũng đủ. Một chỗ cắm bút này, một giá hai tầng nhỏ nhỏ dùng để đồ vặt này, một khoảng trống cho khung ảnh "ấy ấy" này ...
    Bây giờ cần có những quy tắc. Chỗ này - chỉ được để và chỉ được để từ điển mà thôi !!!! Cấm đặt quá hai quyển sách lên bàn !!! Cấm đặt đồ linh tinh lên bàn !!!Nhớ lên lịch trước khi làm việc !!! Làm việc xong nhớ dọn dẹp !!! Vi phạm là .. trừ điểm, là sẽ cảm thấy tự hổ thẹn với lương tâm, là kém cỏi, là thiếu quyết tâm và sẽ bị cách chức đầu tiên và ... vĩnh viễn !!!
    Roài, động viên xong roài sếp lại đi làm việc tiếp đây !!!
  4. sausage

    sausage Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2004
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Ban ke chuyen de thuong lam, LUDZL!
    Tiep tuc co gang hoc, co gang lam viec va co gang tu dong vien minh nhe!
  5. sausage

    sausage Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2004
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Ban ke chuyen de thuong lam, LUDZL!
    Tiep tuc co gang hoc, co gang lam viec va co gang tu dong vien minh nhe!
  6. LUDZL

    LUDZL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2005
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bạn nhiều lắm sausage ạ, cả asari85 và các bạn khác nữa. LUDZL lập ra topic để tự động viên là chính, nhưng được mọi người động viên cùng, LUDZL vui lắm
    ***​
    Chuyếnh choáng ...
    Lâu lắm rồi mới tìm lại cảm giác mà người ta định nghĩa là "say" .
    Cũng chẳng có chuyện gì buồn, đôi khi con trai gặp nhau cần ở nhau một động từ là " uống hết mình ", okie, thế thì em chiều các anh !
    Công nhận là có chai rượu vào bắt quen nhau dễ thật. Vài chén thôi là đã anh anh chú chú, rồi mới gặp nhau lần đầu anh có cảm tình với chú lắm !!! Vâng vâng, em cũng có cảm tình với anh lắm !!! Công nhận là có tí men vào ngoại giao cũng dễ... Em sắp gia hạn hộ chiếu, đang phải tìm thuê một căn nhà trong khoảng 3 tháng , xong là cắt, thuê để đấy thôi chứ em không ở, em có chỗ ở rồi... Ờ thế thì anh có thể giúp được, không dám hứa trước nhưng anh có thể xem được cho em.. vâng, nếu được thì tốt quá ạ !!! Em cũng đang lo tìm mà chưa xong !!!
    Ừ, đôi khi những lúc khó khăn thế này người ta mới cần đến nhau chứ em, yên tâm đi Em cám ơn anh, hì hì ..
    Uống chán chê loại trên 40 rồi, lại đề nghị đổi sang loại dưới 10, chẳng mấy khi anh em mình gặp nhau.. okie, chỉ cần anh uống cùng em là được.. công nhận dạo này tập tành mình khoẻ lên thật, mãi chẳng thấy ..đến độ.. lê nha lê nhê suốt từ 6h đến tận quá nửa đêm...
    Thế là qua bữa rượu cũng xong một mối lo, lại còn quen được anh đại diện VIFON ở bên này, cũng hay
    Tàu đêm.
    Ngay trưỡc mũi là hai bạn bận đồ đen, gọi tiếng Việt là hai bạn "phủi", bạn nữ đeo một cái toòng teng ở mũi, một cái tèng toong ở dưới môi, công nhận là xinh, "phủi xinh" , bạn nam có mái tóc gọt rất gọn gàng theo kiểu " con tôm", đỉnh xoè xoè và nhơn nhơn ra như kiểu "bố mà húc vào bụng mày thì mày lòi ruột!!!" . Khổ, thế mà vẫn nhìn nhau cười, kể mà mày có ngứa mắt thì anh mày cũng tiếp mày được Nhưng hai em này trông gấu gấu thế nhưng thân thiện phết, với lại, nhìn dân Châu Á ở đây , quá nửa là giống Lý Liên Kiệt, non nửa là giống Chương Tử Di, các bạn cũng hai hãi, ko dây là hơn... ngộ ngỡ chúng nó điên lên, đá cho một cái thì teo..
    Đến nửa đường thì hai em "phủi" xuống, còn lại hai anh Việt Nam tiếp tục hành trình..Một giờ đêm mới mò về đến nhà.. Mệt, giá mà đặt lưng là ngủ đấy... mờ thôi, cũng đặt lưng thôi ...
  7. LUDZL

    LUDZL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2005
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn bạn nhiều lắm sausage ạ, cả asari85 và các bạn khác nữa. LUDZL lập ra topic để tự động viên là chính, nhưng được mọi người động viên cùng, LUDZL vui lắm
    ***​
    Chuyếnh choáng ...
    Lâu lắm rồi mới tìm lại cảm giác mà người ta định nghĩa là "say" .
    Cũng chẳng có chuyện gì buồn, đôi khi con trai gặp nhau cần ở nhau một động từ là " uống hết mình ", okie, thế thì em chiều các anh !
    Công nhận là có chai rượu vào bắt quen nhau dễ thật. Vài chén thôi là đã anh anh chú chú, rồi mới gặp nhau lần đầu anh có cảm tình với chú lắm !!! Vâng vâng, em cũng có cảm tình với anh lắm !!! Công nhận là có tí men vào ngoại giao cũng dễ... Em sắp gia hạn hộ chiếu, đang phải tìm thuê một căn nhà trong khoảng 3 tháng , xong là cắt, thuê để đấy thôi chứ em không ở, em có chỗ ở rồi... Ờ thế thì anh có thể giúp được, không dám hứa trước nhưng anh có thể xem được cho em.. vâng, nếu được thì tốt quá ạ !!! Em cũng đang lo tìm mà chưa xong !!!
    Ừ, đôi khi những lúc khó khăn thế này người ta mới cần đến nhau chứ em, yên tâm đi Em cám ơn anh, hì hì ..
    Uống chán chê loại trên 40 rồi, lại đề nghị đổi sang loại dưới 10, chẳng mấy khi anh em mình gặp nhau.. okie, chỉ cần anh uống cùng em là được.. công nhận dạo này tập tành mình khoẻ lên thật, mãi chẳng thấy ..đến độ.. lê nha lê nhê suốt từ 6h đến tận quá nửa đêm...
    Thế là qua bữa rượu cũng xong một mối lo, lại còn quen được anh đại diện VIFON ở bên này, cũng hay
    Tàu đêm.
    Ngay trưỡc mũi là hai bạn bận đồ đen, gọi tiếng Việt là hai bạn "phủi", bạn nữ đeo một cái toòng teng ở mũi, một cái tèng toong ở dưới môi, công nhận là xinh, "phủi xinh" , bạn nam có mái tóc gọt rất gọn gàng theo kiểu " con tôm", đỉnh xoè xoè và nhơn nhơn ra như kiểu "bố mà húc vào bụng mày thì mày lòi ruột!!!" . Khổ, thế mà vẫn nhìn nhau cười, kể mà mày có ngứa mắt thì anh mày cũng tiếp mày được Nhưng hai em này trông gấu gấu thế nhưng thân thiện phết, với lại, nhìn dân Châu Á ở đây , quá nửa là giống Lý Liên Kiệt, non nửa là giống Chương Tử Di, các bạn cũng hai hãi, ko dây là hơn... ngộ ngỡ chúng nó điên lên, đá cho một cái thì teo..
    Đến nửa đường thì hai em "phủi" xuống, còn lại hai anh Việt Nam tiếp tục hành trình..Một giờ đêm mới mò về đến nhà.. Mệt, giá mà đặt lưng là ngủ đấy... mờ thôi, cũng đặt lưng thôi ...
  8. LUDZL

    LUDZL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2005
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    ....
    ....
    ....
    ....
    ....
    14-2, ngày tình yêu
    ....
    ....
    ....
    .... ?
  9. LUDZL

    LUDZL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2005
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    ....
    ....
    ....
    ....
    ....
    14-2, ngày tình yêu
    ....
    ....
    ....
    .... ?
  10. LUDZL

    LUDZL Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/01/2005
    Bài viết:
    172
    Đã được thích:
    0
    Chuyện thứ hai
    " Hồi còn nhỏ, không giống như những đứa trẻ khác, tôi không thấy thích thú lắm việc đem diều đi thả trong công viên ven bờ biển cạnh nhà. Cũng may, còn có bố. Nhờ sự vất vả và kiên nhẫn của bố mà tuổi thơ tôi lưu lại được cái hạnh phúc trong sáng và thơ ngây của con trẻ. Bố đưa tôi đi mua ống tre, mua dây và loại giấy đặc biệt dùng để làm diều. Khi con diều được làm xong, có đuôi và đầy đủ tua rua như những con diều của bọn bạn, bố cầm lấy nó, đứng ngược hướng gió rồi ra hiệu cho tôi, khi nào bố đưa cho, bảo chạy là phải chạy thật nhanh, nhé !
    Tôi cố hết sức chạy, vừa chạy vừa ngoái ngoái đầu lại nhìn con diều đầy thán phục, sao cái vật sặc sỡ kia lại có thể bay lên tận trời nhỉ? Nó cứ bay cao, cao mãi, cho đến khi tôi thả hết cuộn dây, con diều chỉ còn là chấm nhỏ thấp thoáng trên cao...
    Đôi khi tôi tự hỏi, không biết là một con diều giấy bình thường có thể bay cao đến đâu ? Điều đó phụ thuộc vào độ chắc chắn, độ dài của cuộn dây, hay là còn do gió thổi mạnh hay yếu ?
    Thực ra tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời. Nhưng có một điều có thể chắc chắn : Con diều sẽ bay cao như trong giấc mơ của tôi...
    Cánh Diều Vàng ​
    Vô phương giúp đỡ.
    Tôi đã cảm thấy như thế khi lần đầu tiên nghe thằng bé nói. Trong công viên, nó đang tìm cách đưa diều lên cao.
    Thằng bé đi chân trần, tóc dài vàng óng, chạy rất nhanh, ra sức thả con diều lên cao, như thế thì cũng giống như những đứa trẻ khác thôi. Nhưng có lẽ cái cách mà cậu bé thả diều khiến tôi nghĩ cậu ta có gì đó khác người. Không chỉ đơn giản là thả diều, hình như cậu ta còn trò chuyện với nó, như thể muốn truyền đạt cho nó hiểu là lần này nó phải bay cao lên đấy nhé...
    Cậu bé rất cố gắng. Tay cầm con diều hình thoi, màu than, cậu chạy đà hết lần này đến lần khác. Nhưng con diều không theo ý cậu, cứ lên cao cao một chút là y như rằng mất thăng bằng rơi ngay xuống đất. Mỗi lần như thế, cậu ta lại tiến lại phía con diều, nhặt nó lên, chỉnh lại cho ngay ngắn, rồi lại tiếp tục cầm dây và chạy.. Nhưng mỗi lần thử vẫn cứ là một lần thất bại.
    "Tôi nghĩ là cái đuôi diều cần nặng hơn một chút", tôi nói, "cậu có thể nới dài nó ra, diều sẽ giữ được thăng bằng khi nó lên cao."
    "Chú chắc chứ?", thằng bé hỏi lại tôi.
    Thật lòng mà nói tôi không khá lắm khoản làm diều. Tôi không có con, và tôi chỉ còn nhớ lơ mơ chuyện thả diều ngày xưa. Nhưng có một điều tôi không bao giờ quên : cha luôn nói ,điều quyết định một con diều có bay được hay không nằm ở đuôi của nó. Nếu đuôi quá dài, diều sẽ không lên đủ độ cao. Nếu quá ngắn, diều sẽ bị liệng sang một bên, mất lái và rơi nhào xuống đất.
    "Cần làm đuôi dài hơn ấy ạ? Chú có chắc không?" Thằng bé hỏi lại. " Chú có chắc là nếu cháu nối cho đuôi nó dài hơn, nó sẽ mang cháu lên cao được chứ ?"
    Tôi cười. "Tất nhiên là không rồi. Con diều chỉ tự lên cao được chứ nó không thể mang cháu theo được."
    "Thế thì nó chẳng có giá trị gì cả ", thằng bé nói. Nó cầm lấy con diều, quấn dây lại và bỏ đi về.
    Tôi cảm thấy có lỗi kinh khủng. Tôi đã phá hỏng giấc mơ của một đứa bé con, giấc mơ bay lên cùng với con diều. Tôi cần phải thành thực ngăn thằng bé lại, nếu không thì nó sẽ phí sức cho cái công việc mơ mộng hão huyền ấy. Nhưng tôi đã bỏ qua không nghĩ đến nỗi buồn của cậu ta.
    "Này, cậu bé! Đợi đã!"
    Nó dừng bước rồi quay đầu lại.
    "Cháu muốn một con diều mà nó có thể đưa cháu bay cùng được ?"
    "Không chỉ là bay. Cháu cần một con diều mà nó có thể mang cháu lên cao đến tận những ngôi sao."
    Tôi cười. " Cháu đùa chú hả?"
    Mặt thằng bé trở nên rất nghiêm trọng. " Không.", nó nói, " có gì sai khi người ta thử bay tới những vì sao nào?"
    "Và vì thế cháu muốn làm một con diều? Chuyện đó là hoàn toàn không thể."
    "Đấy là chú nghĩ thế." Thằng bé phản ứng lại tôi, quay đầu và đi tiếp.
    Tôi không nói nên lời. Có cần thiết phải giải thích với cậu bé này là con diều của nó không bao giờ mang nó lên tới những ngôi sao cả không ? Để làm gì ? Tôi còn nhớ khi vào tuổi nó : Tất cả đều có thể. Con trẻ được tự do mơ mộng và - thực hiện những gì chúng muốn .
    Nhưng hồi đó đã lâu lắm rồi. Tôi đã trưởng thành và đã bắt đầu phải tập trung vào chăm lo những " chuyện quan trọng" của cuộc sống. Ai đó có lẽ đã từng nói với tôi rằng, tôi hầu như rất vừa lòng với sự yên ổn mà mình đang có, sự yên ổn mà phải mất bao nhiêu công sức tôi mới đạt được.
    ***​

Chia sẻ trang này