1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

(Tự giới thiệu tác phẩm) Chuyện Lan Man Đầu Thế Kỷ.

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi jinjin2005, 13/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. jinjin2005

    jinjin2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2005
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    (Tự giới thiệu tác phẩm) Chuyện Lan Man Đầu Thế Kỷ.

    Chào các bạn, mình là một người mới tham gia vào việc viết văn, tạm gọi là nhà văn tập sự, tháng 9 vừa rồi mình vừa viết được một quyển tiểu thuyết, hiện đã được nhà xuất bản Lao Động xuất ra và đang bày bán ở phố Nguyễn Xí, nhưng bản thân mình thì chưa có cách gì để tự giới thiệu tiểu thuyết của mình đến các bạn đọc cả. Vì thế nên mình mạo muội đưa tiểu thuyết của mình ra đây, mình cũng không biết box Tác phẩm văn học này có nhận đưa nguyên tác vào không nữa nhưng mình chưa nhìn thấy chỗ nào khác, mình vốn không thông thạo diễn đàn này, hy vọng nếu có gì không phải thì các bạn chỉ dẫn cho. Mình hiện nay đang ở Thượng Hải, đến cả chính tiểu thuyết của mình cũng chỉ có trong tay được vài phần, sách còn chưa được tự tay cầm đến, vì thế nên ngay cả bản thảo cũng chỉ có thể đưa lên để các bạn xem từng phần thôi, đây là chương đầu tiên, rất mong các bạn đọc và cho ý kiến.
    Xin cảm ơn rất nhiều.


    Đây là bìa sách của mình
    [​IMG]



    Chuyện Lan Man Đầu Thế Kỷ
    Tiểu thuyết

    Lời mở đầu
    Nếu có ai đó cho rằng thế giới được số hóa và đem chuyển tải trong các đường dây internet là một thế giới ảo thì đó là sai lầm nghiêm trọng.






    Phần một
    Mùa Thu

    Lời mở đầu cho phần một
    Vào những năm 70 của thế kỷ 20, nước Mỹ xuất hiện một trào lưu trong giới nữ thanh niên được gọi là slash, các nữ thanh niên theo phong trào này được gọi là slasher, đó là phong trào nữ giới hình thành thói quen ghép đôi các nhân vật nam trong các tác phẩm tiểu thuyết hoặc phim ảnh mà họ yêu thích bất kể là trong nguyên tác các nhân vật nam này có khuynh hướng đồng tính luyến ái hay không.
    Đó là hơn ba mươi năm trước ở nước Mỹ, ngày nay những slasher có mặt trong giới nữ thanh niên trên toàn thế giới, phát triển mạnh trên internet . Ở Trung Quốc được biết đến nhiều nhất dưới cái tên ?ođồng nhân nữ?, xuất phát từ tiếng Nhật ?odoujin? phiên âm tiếng Hán là ?ođồng nhân? vốn có nghĩa là để chỉ những tổ hợp người có cùng chí hướng hay cùng mối quan tâm, sau này trở thành từ để chỉ những tổ hợp độc giả cùng quan tâm đến một tác phẩm nào đó, dần dần được sử dụng rộng rãi trong giới độc giả trẻ của truyện tranh và phim hoạt hình Nhật Bản, như vậy ?ođồng nhân nữ? vốn là từ chỉ các nữ độc giả cùng tham gia thưởng thức và sáng tác fanfiction cho các truyện tranh và phim hoạt hình, đến khi slasher xuất hiện và phát triển trên internet Trung Quốc thì ?ođồng nhân nữ? trở thành từ chuyên để chỉ những slasher này. Năm 2000 một tờ báo ở Hồng Kông lên tiếng phản đối phong trào này của nữ thanh niên và gọi những ?ođồng nhân nữ? này là ?ohủ nữ?, ?ohủ? chính là ?ohủ bại?, có ý chỉ những nữ thanh niên đã trở nên hủ bại theo phong trào này, không ngờ khi được biết đến từ ?ohủ nữ? này, các đồng nhân nữ đã vui vẻ nhận ngay vào mình và còn chấp nhận tự gọi bản thân là ?ohủ nữ?, tuy vậy ?ođồng nhân nữ? vẫn là một từ phổ biến hơn ?ohủ nữ? nhiều. Do hoàn cảnh văn hóa, tác giả quyết định dùng từ ?ohủ nữ? để chỉ slasher trong tiểu thuyết này, so với độc giả Việt Nam, từ thuần tiếng Hán ?ohủ nữ? dễ hiểu và dễ cảm nhận hơn là ?ođồng nhân nữ? vốn là một từ xuất phát từ tiếng Nhật và được Hán hóa tại Trung Quốc.
    Nguyễn Kỳ Cầm, nhân vật chính của câu chuyện này là một cô gái Việt Nam đến Trung Quốc du học, bẩm sinh không được hoạt bát trong giao tiếp, không năng động và thậm chí thuộc dạng thanh niên chậm trưởng thành, nhưng tất cả những điều đó lại không cản trở cô ta trong việc gia nhập thế giới hủ nữ trên internet, vậy thực tế hủ nữ là gì? Các cô gái theo phong trào này có chịu ảnh hưởng gì về khuynh hướng giới tính, nhân cách và cả trong cách nhìn nhận của họ về người đồng tính luyến ái thật sự hay không? Những người đồng tính luyến ái thật sự nhìn nhận thế nào về hủ nữ? Và cuộc sống thật sự của những cô gái này ra sao?

    Chương I:Hủ Nữ Nguyễn Kỳ Cầm

    Jinny(1): Tiểu Muội cuối cùng cũng để Aslan mở lời tỏ tình trước, kể ra thì cũng hợp lý, nhưng mà tôi vẫn thấy Aslan làm tiểu thụ(2) thì thích hợp hơn.
    Tiểu Muội: Ai bảo làm tiểu thụ thì không được có lúc chủ động nào? Aslan tính tình đằm thắm dịu dàng, lại hay ngượng, nhưng chính người như vậy đến lúc uống say sẽ trở nên đặc biệt mạnh dạn thoải mái, chính vì vậy nên tôi mới để anh ta say trong đoạn văn này, thực tế Aslan chắc chẳng bao giờ uống rượu.
    Jinny: Tôi thích kiểu văn fanfic(3) ngọt ngào như thế này, Aslan và Yzak trong nguyên bản truyện(4) rất đẹp nhưng gây cảm giác bi ai nhiều quá ?(5)
    Chưa kịp viết hết lời trả lời Tiểu Muội trên diễn đàn(6) đã nghe thấy tiếng chân người và loáng thoáng thấy cái bóng gầy gầy của anh hiện ra trên màn hình máy tính, tôi nhanh tay tắt ngay trang web có hai chữ ?oĐan mỹ?(7), những con chữ Hán uốn lượn với màu xanh da trời dịu dàng biến mất, thay vào đó hiện ra một mảng đầy những hình quảng cáo xanh đỏ vây kín lấy một mẩu tin tức về động đất ở một nơi xa xôi nào đó, những hình quảng cáo phủ kín cả màn hình, vậy mà tấtcả những hành động đó không thoát khỏi mắt anh.
    ?oEm vẫn xem những thứ vớ vẩn đấy à??. Lời nói thốt ra như tiếng thở dài.
    ?oEm xem cho vui ấy mà?. Tôi chỉ nói nhẹ nhàng vậy thôi, thậm chí còn cố làm ra vẻ hối lỗi, đầu hơi cúi xuống.
    Nếu là một năm trước thì tôi sẽ chẳng phản ứng nhẹ nhàng vậy đâu, tôi sẽ thẳng thừng giải thích thật tỉ mỉ cho anh biết rằng tôi chẳng hề đọc cái gì vớ vẩn cả, đó là đan mỹ, đan mỹ, anh hiểu không ? Tất nhiên là anh sẽ chẳng hiểu gì đâu, anh rất thông minh nhưng có những việc anh cũng như phần lớn đàn ông khác, anh chẳng thể hiểu được. Đan mỹ là chìm đắm trong cái đẹp mà bỏ qua tất cả các quy tắc, chìm đắm trong đẹp mà quên đi tất cả các quy luật của thực tại. Aslan rất đẹp, Yzak cũng rất đẹp, hai người họ ở bên nhau lại càng đẹp, đó là hai tiên đồng của em và vì họ cùng là hai cậu con trai tuyệt đẹp thì việc họ yêu nhau và ở bên nhau với em là điều tuyệt vời nhất. Thế nhưng anh chẳng hiểu được đâu, tôi cũng chẳng hy vọng anh hiểu gì cả, người ta có thể không cần thân hành lên đến tận sao kim cũng biết được có một hành tinh như vậy tồn tại trên bầu trời, thậm chí còn có thể biết được cân nặng của một con voi trên đó là bao nhiêu, nhưng sẽ không ai có thể hiểu được tại sao có hủ nữ tồn tại trên đời nếu bản thân người đó không phải là hủ nữ, mà anh thì quá đứng đắn so với những hủ nam bại nữ.
    Cũng may là anh đã thừa chín chắn để không hiểu được cho một hủ nữ là tôi đây thì cũng thừa chín chắn để không nhìn nhận khắt khe cái sở thích mà anh cho là quái đản của tôi, mỗi khi thấy tôi xem hay viết những đoạn fanfic đan mỹ anh chỉ thở dài, không tán thành nhưng rất độ lượng . Một người đàn ông hoàn hảo, phải, thật sự là hoàn hảo, lúc nào cũng tử tế nhẹ nhàng bao dung độ lượng với tôi, vì vậy mà tôi yêu anh, yêu anh bởi lẽ chẳng thể yêu ai khác ngoài anh.
    Nói về quan hệ giữa tôi và anh thì cũng phải tính từ lâu rồi, làm hàng xóm của nhau được năm năm, sau đó cùng sang Thượng Hải làm bạn học được hai năm nữa, anh hơn tôi bốn tuổi nhưng tôi luôn có cảm giác là anh hơn tôi đến bốn trăm tuổi, sự thực là tôi luôn là một đứa trẻ còn anh thì dường như chưa bao giờ là một đứa trẻ cả, nhường nhịn và độ lượng luôn là anh.
    Năm đầu tiên làm hàng xóm tôi mười bốn tuổi còn anh mười bảy tuổi. Suốt một năm đầu tiên một ngày chúng tôi được hai lần nhìn thấy và nói chuyện với nhau, một lần là lúc sáng sớm, tầm sáu giờ ba mươi phút khi tôi dắt xe đạp và anh dắt xe máy ra khỏi nhà đi học, khi đó anh sẽ hỏi tôi: ?oEm đi học à?? và tôi trả lời ngắn gọn: ?oVâng?, lần gặp mặt thứ hai là buổi tối khoảng chín giờ ba mươi phút khi anh trở về từ lớp luyện thi đại học và tôi cũng từ lớp học thêm về, khi đó anh hỏi: ?oEm về rồi à?? và tôi cũng vẫn ngắn gọn: ?oVâng?. Sau đó chúng tôi ai về nhà người nấy, ăn những món ăn đêm mẹ đã chuẩn bị sẵn trong nhà, lên giường đi ngủ chờ đến sáng hôm sau lại lặp lại điệp khúc đơn điệu cụt ngủn ?oEm đi học à?? và ?oVâng.?
    Ngày lại ngày cứ trôi qua như thế cho đến một hôm tôi không đến lớp học thêm buổi tối nữa mà đứng ngoài cửa nhà, giấu mình trong bóng tối và lặng lẽ khóc, lúc đó tôi mười lăm tuổi. Để giải thích nguyên do của việc này thì phải tính từ hồi tôi còn học cấp một và đầu cấp hai, luôn là cái đinh của tệ bắt nạt bạn và những trò đùa ác ý trong lớp học, năm học lớp sáu, trong một giờ học tiếng Anh, tôi bị đứa con trai ngồi cạnh đánh cho bật khóc ngay trong lớp, cô giáo xinh đẹp khoảng ba mươi lăm tuổi với mớ tóc quăn tít tạm ngừng tay gõ thước lên các từ mới viết bằng phấn trắng trên bảng để nói một câu: ?oCon trai đánh con gái là hèn đấy.? Sau đó tiếng gõ thước bắt nhịp và tiếng cả lớp đọc từ mới lại vang lên đều đều trong khi tôi nhận thêm vài cú đá chí tử vào ống chân. Từ đó tôi bỏ hẳn ý định nhờ thầy cô giáo hay bất cứ ai giúp đỡ khi bị bắt nạt, càng chẳng bao giờ nhờ đến bố mẹ. Thực tế là phần lớn con gái cùng lứa từ lúc vào cấp hai đã không còn cầu viện đến bố mẹ hay thầy cô giáo nữa, mà họ cũng dần chẳng cần làm thế, có một bức màn vô hình từ từ xuất hiện bảo vệ họ, ngay cả những cậu trai ưa nói chuyện bằng thượng cẳng chân hạ cẳng tay nhất cũng không còn muốn động đến họ nữa, những cú đấm cái đá ngày càng ít, những đuôi tóc cũng ít bị giật và rồi đến lúc cả những lời nói tục họ cũng không cần phải nghe nữa. Tôi im lặng chịu đựng và chờ đợi bức màn vô hình đó cũng sẽ đến và bảo vệ tôi cũng như với họ. ?oCó lẽ nó chỉ đến muộn một chút thôi, chịu khó chờ?, tôi tự nhủ thế. Tất nhiên cũng có những người không muốn ngoan ngoãn chờ đợi như tôi, năm mười ba tuổi tôi sởn gai ốc khi được cô bạn học chỉ cho xem con dao bếp sáng loáng trong đáy cặp, đó là một cô bé thường ngày chăm học hơn tôi, bị bố mẹ yêu cầu gắt gao hơn tôi, bị cô giáo mắng còn khóc nhiều hơn tôi, cô ấy bảo tôi:? Hôm qua nó đổ nước cá vào đầu tao, còn đánh tao nữa, hôm nay mà không chịu xin lỗi thì tao cho biết tay.? Lúc đó tôi quá hoảng sợ và van vỉ: ?oThôi, xin mày, tao sợ lắm.? Và rồi hôm đó cũng chẳng có việc gì xảy ra, con dao đã được lặng lẽ lấy ra từ bếp của một bà mẹ nghiêm khắc và cũng được cất trả lại lặng lẽ như thế. Ít lâu sau, cô bạn tôi cũng được yên thân.
    Tôi cứ chờ đợi, cuối cùng thì cái bức màn vô hình đó cũng đến nhưng không phải là để bảo vệ tôi mà để ******** hình càng xấu đi, những cú đá không còn nhằm vào ống chân nữa mà là nhằm vào mông, chủ nhân của chúng thích thú nhìn những vết giày in trên mông quần đồng phục của tôi, rồi những chen lấn xô đẩy cố ý và những bàn tay được đưa đi loạn xạ làm tôi hoảng hốt còn hơn cả những cú đấm. Cuối cùng thì sức chịu đựng cũng hết, năm học lớp chín không nói gì với bố mẹ tôi tự động gặp cô giáo xin chuyển lớp.
    Cái ngày tôi chuyển lớp ấy là một ngày tồi tệ với cả gia đình, cũng chính là cái ngày tôi đứng khóc trước cửa đó.
    ?oSao con hèn thế?!?
    ?oCon ạ, cái gì cũng phải lo mà giải quyết cho xong chứ không đi trốn như thế được đâu.?
    ?oSao con không nghĩ là bố mẹ sẽ giúp con?!?
    Bố tôi giận đến đỏ mặt tía tai còn mẹ thì khóc, tôi cũng khóc, đến giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ lúc đó bố mẹ tôi thất vọng về tôi nhiều hay thất vọng về lòng tin của tôi dành cho bố mẹ nhiều hơn. Hôm đó tôi cũng rất thất vọng, thất vọng vì chính bản thân mình, chỉ muốn hét lên rằng ?oCon không hèn, đơn giản đó là cách giải quyết của con!?, nhưng tôi thậm chí còn không đủ khả năng để nói rõ ra như thế, tôi biết là tôi đã quá ngu ngốc, một việc như thế này thật sự không nên xảy ra khi người ta đã mười lăm tuổi.
    Không đi học thêm mà cũng chẳng có ăn đêm, tôi cứ ở ngoài cửa như vậy, tôi biết nỗi thất vọng của bố mẹ vẫn đang chờ tôi trong nhà. Cho đến chín giờ ba mươi, anh trở về nhà như mọi ngày, nhìn thấy tôi đang khóc, câu chào hỏi của anh không còn là ?oEm về rồi à?? như mọi ngày nữa mà chuyển thành ?oSao thế em?? Đầu tiên tôi muốn im lặng không trả lời nhưng lại cảm thấy bất lịch sự nên nói: ?oEm không sao.?, rồi lại im lặng không nhìn anh để tỏ ý ?oMời anh cứ vào nhà anh đi.?. Anh vẫn đứng im, hai tay để yên nơi tay lái xe máy tiếp tục cuộc độc thoại :
    ?oBị bố mẹ mắng à??
    Tôi gật đầu, mắt vẫn không buồn nhìn anh.
    ?oVề việc học à??
    Tôi lắc đầu.
    ?oThế là việc nhà à??
    Tôi lại lắc đầu.
    Dường như cũng không biết làm thế nào với thái độ im lặng của tôi, anh hỏi một câu cố hữu được dùng khi không còn gì để nói:
    ?oEm ăn cơm chưa??
    Vì đúng là chưa ăn gì, tôi nói ?oChưa? theo phản xạ tự nhiên, vậy là không khí miễn cưỡng lạnh lùng giữa hai chúng tôi được anh giải quyết rất nhanh:
    ?oThế thì vào nhà anh ăn đi.?
    Suất phở xào thịt bò mà mẹ anh đã chuẩn bị tối hôm đó được chia một nửa cho tôi và tôi vẫn nhớ là tôi đã ăn hết sạch, trong một chốc lát tạm quên đi chuyện tồi tệ của mình, từ đó chúng tôi thành bạn tốt, tôi cũng lần đầu được biết tên họ đầy đủ của anh: Trương Thiện Lương.
    Thời gian cứ thế trôi đi, tôi vào cấp ba, anh vào đại học, tôi thi trượt đại học một lần, trong năm tôi ôn thi lại thì anh tốt nghiệp, rồi chúng tôi cùng đến Thượng Hải, anh đi học cao học, tôi đi học đại học.
  2. jinjin2005

    jinjin2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2005
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Lần đầu lên tàu sang Thượng Hải, chúng tôi ngồi nhiều giờ nhìn ra ngoài cửa sổ, chuyến đi dài hai ngày, một thời gian không phải là ngắn để ngồi một chỗ so với độ tuổi hai mươi của tôi và hai ba của anh. Ấy vậy mà tôi vẫn có cách tiêu thời gian của mình, tôi nhìn thật kỹ mọi vật lướt qua ngoài cửa sổ tàu. Mỗi khi tàu chạy qua những vùng đồi núi, tôi lại có dịp thấy nhiều kè đá bên đường, đó là những bờ kè cao khoảng một đến hai mét gồm những tảng đá to cỡ đầu người xếp lên nhau, ở giữa các kẽ hở đều được trát lại bằng xi măng tạo nên một bức tường để ngăn không cho đất đá từ núi đồi tràn xuống đường, bức tường đó đầy các mắt đá màu xám với đủ các hình đa giác.
    ?oGiống hươu cao cổ quá nhỉ.? Tôi chỉ những kè đá đó nói.
    Anh nhìn ra ngoài theo tay tôi, căng mắt lên mấy giây để xác định xem tôi đang nói cái gì giống hươu cao cổ rồi cười: ?oỪ, đúng là hươu cao cổ, trí tưởng tượng của em tốt thật đấy.?
    Rồi chúng tôi cũng mất cả tiếng ngồi ?obắt hươu?.
    ?oĐằng kia nhiều hươu lắm.?
    ?oA, lại chạy mất rồi.?
    ?oTừ từ, lại đến nữa.?
    ?oHươu ở đây cao ghê!?
    Chúng tôi cứ ?obắt hươu? như vậy mà không cần để tâm đến việc người khác nghe thấy sẽ nảy sinh nghi vấn về thần kinh của chúng tôi. Thực ra cũng chẳng có gì phải lo, ngay lúc lên tàu chúng tôi đã xác định ngay được rằng trong vòng một toa tàu chắc chắn không ai hiểu được tiếng Việt.
    Đến khi màn đêm che phủ cảnh vật bên đường khiến chúng tôi không thể ?obắt hươu? được nữa, tôi nói với anh:
    ?oAnh nói đúng, trí tưởng tượng của em rất tốt, nhiều khi người ta chỉ nhờ trí tưởng tượng mà làm nên chuyện, như vậy anh có tin là em sẽ thành danh không??
    Anh chỉ cười cười độ lượng đáp lại, cái kiểu cười làm tôi phát sốt ruột, tôi nói to, nhấn giọng:
    ?oAnh có tin không nào??
    Vẫn là cái cười đó nhưng lần này có kèm lời nói: ?oAnh tin chứ, em rất giỏi.?
    Một câu trả lời đơn giản nhưng tôi biết ơn anh về điều đó.
    Như vậy, chúng tôi cùng đến Thượng Hải này và cùng học trong một trường như hiện nay. Đã hai năm trôi qua, một năm trước tôi đã chọn một buổi tối trăng thật đẹp để nói với anh tôi yêu anh và nhận câu trả lời của anh chỉ sau đó hai ngày ?oChúng ta chỉ nên làm anh em thôi?. Hình như lúc đó tôi cũng có buồn rầu đôi chút, hình như còn khóc nữa nhưng đến giờ thì chẳng còn ấn tượng gì về cái nỗi buồn đó nữa, khắc cốt ghi tâm lại trong đầu tôi luôn chỉ là cái hôm trăng sáng đó. Tối hôm đó trong ký túc xá có một buổi sinh nhật, một sinh nhật của con gái, chúng tôi cùng ra ngoài mua quà, tôi mua một con thỏ bông trắng xinh xinh được cho vào một cái hộp giấy rồi bọc bằng giấy gói quà màu đỏ tươi trơn láng không có hoa, còn cài thêm một cái nơ màu trắng, anh nói trông gói quà của tôi thấy không khí Noel, tôi cười nói rằng vì thế tôi mới chọn hai màu này. Đến lượt anh mua một cái khăn lụa vuông nhỏ màu hồng, sau khi cho vào trong hộp giấy được bọc ra ngoài một tờ giấy gói màu xanh nõn chuối điểm những hình vuông to tướng màu vàng tươi, trên đó cài thêm một cái nơ hồng thẫm, tôi nói rằng từ màu cái khăn cho đến màu giấy gói với màu nơ đều không hợp với anh, anh lại cười trả lời rằng cần gì hợp với anh, cái chính là cần hợp với người được tặng, lúc đó tôi mới sực nhớ ra rằng cái cô Tâm có sinh nhật hôm nay là chúa ưa lòe loẹt, mà so với những bộ đồ bình thường của cô ấy thì món quà của anh cũng đã là lịch lãm lắm rồi.
    Trên đường đi về ký túc xá, chúng tôi im lặng đi bên nhau, thực ra là tôi im lặng, anh cũng có nói vài câu rồi thấy tôi không tiếp chuyện lại thôi, tinh thần không còn thoải mái như lúc mua quà, tôi căng thẳng nghĩ về cái kế hoạch của mình, rất đơn giản mà căng thẳng quá. Tôi biết rất rõ, trăng sáng nhất là ở đoạn đường cách cổng khu ký túc của chúng tôi khoảng hai mươi mét, ở đó có một cây ngô đồng lớn mà lại không có ngọn đèn đường nào làm ảnh hưởng đến ánh trăng in bóng những lá cây hình chẽ ba xuống mặt đường, lúc này mới là mùa thu, lá cây đã bắt đầu ngả vàng nhưng chưa rụng, vẫn còn nhiều lá để trăng rọi bóng lên, đó là cảnh nên thơ nhất mà tôi có thể tìm ra lúc đó.
    Càng đi gần về đến nơi, tôi càng cố tình đi chậm lại cho thụt lại sau anh vài bước, khoảng cách đủ ngắn để anh không chú ý đến và đủ dài để kiểm soát được vị trí của anh và tôi. Khi anh bắt đầu bước đến dưới tán ngô đồng, tôi cất tiếng thật rõ ràng và dứt khoát: ?oĐứng lại!?. Anh chỉ kịp đưa chân thêm một bước rồi dừng lại ngay chính giữa phần tán cây rọi xuống đường, quay đầu nhìn tôi, tuy vậy tôi vẫn nhắc lại hai từ ?ođứng lại? một lần nữa để tự trấn an mình trước khi bước thêm ba bước để đứng đối diện với anh, hai con mắt không rời khỏi đôi mũi giày và những hình lá chẽ ba in trên nền đường. Lại một lần nữa tôi không nhìn thẳng vào mặt anh khi nói chuyện nhưng không còn cảm thấy thế là bất lịch sự nữa mà lại mừng thầm và lần đầu tiên trong đời thật sự cám ơn chiều cao khiêm tốn của mình, có thể nó sẽ khiến anh chỉ nghĩ rằng tôi đang nhìn thẳng về phía trước thôi chứ không phải là không dám nhìn anh, tôi đưa mắt từ đôi mũi giày lên bóng lá ngô đồng in thành hình đen sì dường như phủ kín cả cái cổ áo gió màu xám nhạt của anh rồi dừng lại ở đó, cất tiếng hết sức nhanh và mạch lạc, đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên:
    ?oNếu em nói là em yêu anh thì sao ??
    Đây là một câu nói tôi đã tính toán, lựa chọn cẩn thận cách nói và tập nói nhiều lần, không nên chỉ là ?oEm yêu anh?, như vậy cụt lủn quá, tôi nghĩ thế và quyết định chọn một câu vừa là tỏ tình vừa là câu hỏi, như vậy nghe có vẻ hiện đại, tôi nghĩ thế, và cho đến lúc đó tôi tự cảm thấy rằng mình đã thực hiện rất tốt tất cả.
    Là thân con gái, ngỏ lời trước và bị anh từ chối, tôi thậm chí chẳng lấy gì làm hổ thẹn với lòng mình mà ngược lại còn có phần tự hào, đến cả một việc như thế này mình còn chẳng ngại thì sẽ chẳng còn gì phải lo nữa rồi, tất nhiên là cái niềm tự hào này tôi vẫn chỉ giữ cho riêng mình được thôi, lũ bạn gái của tôi mà nghe được thế nào cũng trong mười đứa thì có chín đứa cười tôi thối mũi, chúng nó không hiểu được mà tôi cũng chẳng cần vì thế mà mua lấy bực mình.
    Tôi cũng chẳng hề vì lời từ chối của anh mà buông xuôi, chúng tôi còn ở bên nhau dài dài và anh chẳng có vẻ gì là để ý đến đứa con gái nào khác, tôi tin là tôi còn cơ hội. Vì vậy một năm rồi tôi tuyệt đối chẳng dám có một biểu hiện nào trái ý anh, tôi vẫn xem và viết fanfic đan mỹ nhưng là xem và viết trong bí mật, không để anh thấy và mỗi khi bị bắt gặp thì cứ tỏ vẻ hối lỗi tựa như tôi cũng đã biết đó là thứ quái đản như ý anh rồi.
    ?oTại sao lại có những cô gái thích xem và viết truyện về người đồng tính như vậy??
    Đã có lần, rất lâu về trước, anh hỏi tôi như thế, thái độ của anh rất nghiêm túc, anh thực sự muốn bàn luận với một hủ nữ để hiểu xem tại sao lại có hủ nữ?
    Thật ra thì tôi đã gặp không ít những người đi hỏi như vậy ở trên mạng. Có không ít những con người hết sức bình thường, sau một ngày đi làm hay đi học mệt mỏi, nhận những đồng lương từ giám đốc hay tiền sinh hoạt từ bố mẹ đủ để mua máy tính và trả tiền nối mạng ở nhà, sau khi ăn tối, đi chơi với người yêu khác giới, về nhà làm bài tập hay hoàn thành nốt các việc ở nhà cho đến nửa đêm, họ lên mạng xem vài thứ để giải tỏa thần kinh trước khi đi ngủ, cũng tiện thể đọc vài dòng giới thiệu về hủ nữ và tiện tay gõ vài dòng hỏi han cũng để giải tỏa thần kinh. Tất nhiên là họ cũng nhận được ngay những câu trả lời của hủ nữ, cũng là những người bình thường như họ, ban ngày đi làm hay đi học, nhận lương hay tiền sinh hoạt đủ để mua máy tính và trả tiền nối mạng, tối về ăn tối với gia đình hay người yêu khác giới, sau đó làm bài hay các việc ở nhà và đến nửa đêm họ cũng lên mạng để giải tỏa thần kinh, chỉ khác là tối nào họ cũng lên các trang web của hủ nữ, mà thật ra thì họ cũng chỉ trở thành hủ nữ lúc đó. Họ xem những trang viết của các hủ nữ khác, viết những bài viết của mình, cùng bình luận và cũng để tâm trả lời các câu hỏi ?oTại sao có hủ nữ? Hủ nữ thật ra là gì??. Tôi chưa bao giờ có được cảm giác là những người thắc mắc thật sự hiểu được các câu trả lời của hủ nữ chúng tôi, thường có cảm giác bất kể là những người hiếu kỳ hỏi qua cho biết vậy thôi hay là người nghiệp dư nào đó say mê môn xã hội học thật tâm muốn tìm hiểu thì cuối cùng họ cũng vẫn vì chẳng hiểu gì mà bỏ dở cuộc trò chuyện với chúng tôi.
    Vì vậy mà câu hỏi của anh làm tôi lúng túng, tôi phải nghĩ một lúc để tìm cách giải thích cho dễ hiểu nhất. Tôi rút cái ảnh nhỏ của Aslan và Yzak trong ví ra đưa anh xem :
    ?oThế này nhé, đây là Aslan, đây là Yzak.? Tôi vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào từng khuôn mặt được vẽ bằng phong cách truyện manga Nhật Bản, Aslan có mớ tóc nâu bồng bềnh và đôi mắt to màu nước biển, Yzak tóc thẳng màu vàng dài đến ngang vai và mắt còn to hơn cả mắt Aslan, có màu hổ phách.
    ?oAnh thấy họ đẹp không?? Tôi hỏi với giọng tự hào chẳng kém gì các bậc cha mẹ khoe những đứa con xinh đẹp.
    ?oAnh thấy nếu tác giả định vẽ hai đứa con gái xinh đẹp thì đúng là rất thành công rồi.? Câu trả lời nằm trong dự đoán của tôi được anh nói ra.
    ?oSự thực là con gái cũng khó lòng mà đẹp được thế này, có là các nhân vật nữ trong truyện nhiều khi cũng không được vẽ trau truốt thế.? Niềm tự hào trong giọng nói của tôi không hề vì câu trả lời của anh mà suy giảm
    Cũng như con trai các anh thích nhìn con gái đẹp ấy mà, hủ nữ cũng chỉ là những cô gái bình thường thích nhìn con trai đẹp thôi, vì vậy mà các nhà làm truyện tranh Nhật họ tạo ra những cậu trai xinh đẹp để phục vụ độc giả nữ.? Tôi tạm ngừng lời, quan sát thái độ của anh.
    ?oỪ, em nói tiếp đi.? Anh nghe có vẻ rất chăm chú.
    Hài lòng với vẻ chăm chú của thính giả, tôi bắt đầu thao thao bất tuyệt:
    ?oLúc còn bé đám con gái nhỏ rất thích chuyện về các nàng công chúa, những nàng công chúa xinh đẹp lâm nạn, bị quái vật bắt chẳng hạn rồi được một hoàng tử nào đó đến cứu. Hồi còn bé em đã nghe cả một đống chuyện như thế, công chúa phải được hoàng tử bảo vệ và yêu thương bởi vì họ là công chúa mà. Nhưng đến khi lớn lên con gái từ chỗ thích công chúa ngày càng chú ý nhiều đến các hoàng tử, rồi thì dần dần chia ra làm hai cách yêu hoàng tử, cách thứ nhất là thưởng thức sự oai hùng và dũng mãnh của chàng, coi chàng như một bức tường vững chãi để che chở cho người khác, cách thứ hai là đi tìm một bức tường vững chãi khác để che chở cho chàng. Và một số con gái có thói quen yêu hoàng tử theo cách thứ hai đã làm một cách rất đơn giản và dễ hiểu là kiếm cho chàng một hoàng tử nữa.? Tôi nói câu kết chắc như đinh đóng cột.
    ?oEm chắc chắn là đơn giản và dễ hiểu à?? Anh thốt ra tiếng thở dài cố hữu cũng nằm trong dự đoán của tôi, thì đã bảo mà, tôi không hy vọng anh hiểu được dù thật sự là vấn đề này rất đơn giản và dễ hiểu.
    ?oỞ đây em có Aslan là một hoàng tử rất đẹp. Yzak cũng rất đẹp và Aslan được Yzak che chở, vậy là quá đẹp, như thế là đan mỹ, có gì là khó hiểu đâu?!? Tôi cố gắng giải thích.? Thực ra thì trước khi biết đến hủ nữ là cái gì em thậm chí còn tưởng hủ nữ là những người đồng tính nữ cơ, về sau mới hiểu thực ra các cô gái trở thành hủ nữ vì một lý do rất đơn giản là họ là những cô gái bình thường, biết thích và yêu nam giới, vì thế mới thành hủ nữ.?
    Tôi ngừng lời vì hết hơi và nhìn các biểu hiện trên mặt anh, xác nhận lại một lần nữa là anh vẫn chẳng hiểu gì cả.
    ?oThế là em xem và viết thứ fanfic ấy là để giải trí à?? Anh mân mê tấm hình đan mỹ tôi đưa trong tay, mắt nhìn chăm chăm vào đó mà như không nhìn, hỏi tôi bằng một giọng đều đều không rõ thái độ, thực ra thì tác phong của anh vốn vẫn thế nên tôi chẳng để tâm mấy và trả lời rất nhanh:
    ?oTất nhiên rồi.?
    ?oĐấy là niềm đam mê của em??
    ?oVâng.?
    ?oVì họ đẹp nên em thích, thế còn với dân đồng tính thực sự thì em thấy sao?? Mắt vẫn hơi cụp xuống nhìn mà như không nhìn vào tấm hình trên tay, anh vẫn hỏi với cái giọng dịu dàng mà vô cảm như thế, chỉ có câu hỏi làm tôi hơi bất ngờ, bất ngờ không phải vì nội dung, những câu hỏi như vậy vẫn thường được người khác đặt ra cho hủ nữ hàng ngày, riêng tôi đã trả lời không dưới năm trăm lần câu hỏi như thế trên mạng. Có điều tất cả những người con trai đứng đắn như anh mà tôi từng được quen biết đều rất hiếm khi chủ động nhắc đến vấn đề người đồng tính hay người chuyển giới trước mặt con gái, tất nhiên ở trên mạng lại là chuyện khác.
    Chính tôi đã có lần mục kích Kim, bạn học của tôi cùng hai anh bạn Trung Quốc của cậu ta, tôi đến phòng Kim khi họ đang tìm ảnh người đẹp trên mạng. Phải nói thêm là anh Kim này là một chàng trai hết sức đạo mạo, trước các bạn nữ luôn bỏ áo sơ mi trong quần dài và đi học thì luôn xách một chiếc ca táp to tổ chảng, chính vì vậy mà anh ta chẳng đời nào để cho ai tìm những bức ảnh mỹ nữ quá hở hang bằng máy tính của anh ta đâu, ít nhất là không làm như vậy trước mặt người khác, thế nên khi tôi vào phòng thì chỉ thấy họ đang săm soi những khuôn mặt xinh đẹp có tính chất quảng cáo mỹ phẩm hay quảng cáo máy ảnh thôi. Tôi nghe được đoạn hội thoại bằng tiếng Trung sau:
    ?oKhông biết trước khi phẫu thuật trông họ thế nào nhỉ??
    ?oChắc cũng như chúng mình thôi.?
    ?oKhông thể tin được đây vốn lại là nam.?
    Nhìn kỹ những bức ảnh trên màn hình máy tính, tôi hiểu vấn đề ngay, có rất nhiều các bức ảnh chụp những người chuyển giới ở Thái Lan với những khuôn mặt đầy nữ tính đẹp và quyến rũ như hoa hồng nở.
    ?oTôi không thích loại người này.? Kim gật gù.
    ?oỪ thì chúng mình chỉ xem vì hiếu kỳ thôi mà.? Một anh chàng mặt to đeo đôi kính trắng cũng to gật gù theo, rồi họ lại nhấn chuột quay đi tìm các hình phụ nữ ?othực thụ?.
    Thực ra thì cũng đã trả lời thành thói quen, thế nên tôi trả lời anh rất nhanh mà thậm chí bài bản nữa:
    ?oEm không hiểu biết gì mấy về người đồng tính nên chẳng dám có ý kiến gì, dầu sao thì quan hệ với ai cũng là quyền cá nhân của mỗi người thôi.?
    ?oEm thật sự cho là quyền cá nhân à?? Vẫn cái giọng vô cảm ấy hỏi tôi.
    ?oTất nhiên rồi, ai có quyền can thiệp nào?? Tôi cười nói ?oThực ra đã là hủ nữ thì đương nhiên phải hiểu rõ hơn ai hết ý nghĩa của việc tôn trọng tự do cá nhân.?
    ?oThế nếu một người thân ngay bên em là người đồng tính liệu em còn nói thế không?? Lần này vẫn giọng nói ấy nhưng anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt tôi, tôi chỉ im lặng không trả lời, phần vì bị câu hỏi làm cho quá bất ngờ, phần vì thật sự không biết phải trả lời ra sao, lúc đó tôi chỉ ngạc nhiên nhìn anh và thấy lại nỗi u buồn tràn ngập trong mắt anh.
  3. jinjin2005

    jinjin2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2005
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Chú thích:
    (1) Jinny: nickname của Nguyễn Kỳ Cầm trên mạng internet.
    Tiểu Muội: nickname của một cô hủ nữ khác, bạn trên mạng của Nguyễn Kỳ Cầm.
    (2) tiểu thụ: Hủ nữ ghép đôi hai nhân vật nam với nhau để thưởng thức tình yêu đồng giới của họ. Thế nhưng, vì bản thân hủ nữ lại không phải là người đồng tính, hủ nữ thực chất không có khả năng hình dung đầy đủ về tình yêu người đồng tính như thế nào. Như vậy, cần phải chọn một người trong hai nhân vật nam đó để đóng vai nữ, hủ nữ mới có thể hình dung ra được tình yêu của họ, thực tế là hủ nữ đã hình dung ra một tình yêu với bản chất vẫn là giữa nam và nữ, chỉ có về hình thức đó là hai nhân vật nam mà thôi. Người đóng vai nữ này trong tiếng Trung được hủ nữ quen gọi là ?othụ? (chính là ?othụ? trong ?otiếp thụ?), người đóng vai nam thường được gọi là ?ocông? (?ocông? trong ?otiến công?).
    (3) fanfic: viết tắt của fanfiction, chỉ những sáng tác riêng của độc giả hay khán giả về những nhân vật, câu chuyện có nguyên mẫu từ tiểu thuyết, phim ảnh hay truyện tranh mà họ yêu thích, những sáng tác này có thể dựa vào hoặc thay đổi bối cảnh của nguyên tác nhưng thông thường mô típ nhân vật được giữ nguyên.
    (4) nguyên bản truyện: chính là nguyên tác, ở đây chỉ một bộ truyện tranh trong đó có nhân vật tên là Aslan và Yzak, Tiểu Muội và Jinny đang trao đổi về những fanfic do chính họ viết về các nhân vật trong truyện này.
    (5) Các đoạn in nghiêng đều là những trích đoạn lấy từ trên internet.
    (6) diễn đàn: còn gọi là forum hoặc bbs (viết tắt của Bulletin Board System), thông qua phần mềm máy vi tính cho phép người sử dụng có thể tiến hành liên kết, trao đổi thông tin qua internet, thu thập hoặc truyền đi các thông số, đọc và trao đổi thông tin với các người sử dụng khác. Nói theo phương diện xã hội, đây là một hình thức câu lạc bộ trên internet - nơi người lên mạng có thể thông qua một ID (chính là nickname) để thực hiện những cuộc trao đổi thông tin có tính chất tập thể.
    (7) Đan mỹ: vốn xuất phát từ tiếng Nhật danbi, xuất hiện sớm nhất trong văn học cận đại Nhật Bản, để đối lập lại với chủ nghĩa tự nhiên mà hình thành một phong cách sáng tác văn học khác, đan mỹ có nghĩa là duy mỹ, lãng mạn chủ nghĩa, chìm đắm trong cái đẹp mà bỏ qua tất cả các quy tắc, đó là nghĩa gốc, hiện nay trên internet, ?ođan mỹ? trở thành từ thông dụng được hủ nữ dùng để chỉ những sáng tác thể hiện tình yêu giữa các nhân vật nam.
  4. Sota

    Sota Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/10/2004
    Bài viết:
    3.401
    Đã được thích:
    0
    Truyện có vẻ hấp dẫn ^^ tất nhiên mới chỉ là mở đầu. Mong được đọc tiếp các phần sau của bạn. Mình mới lên Nguyễn Xí hôm kia mà không nhìn thấy (không để ý?) truyện này. Lần sau sẽ thử tìm xem
  5. jinjin2005

    jinjin2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2005
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Chương II
    Cuộc sống tươi đẹp
    Ngày Trung Thu không có trẻ nhỏ và người già được diễn ra trong không khí của phòng karaoke và hội họp, đúng ra là hát karaoke là tất cả mọi người, cả những thầy cô giáo Trung Quốc và các sinh viên đủ màu sắc vàng trắng đen với đủ các thứ tiếng, còn phần hội họp là đặc sản riêng của tập thể sinh viên Việt Nam và chỉ được tiến hành với một thứ tiếng thôi, đó là tiếng Việt, được thực hiện sau khi khuôn mặt trắng trẻo của Châu Kiệt Luân biến mất khỏi màn hình ti vi và các giáo viên cùng sinh viên nước khác đã rời đến một cuộc vui khác. Aiko, cô gái Nhật có mớ tóc rất dày màu hạt dẻ ngoắc tay gọi tôi, nhìn thấy đám người đi với cô ta có cả một cậu trai đem một hộp đen to, tôi có mơ hồ nhận ra đó là hộp đàn ắccoócđêông, họ còn mang một bọc nilon to đầy những quả bóng bay đủ màu chưa được thổi lên. ?oĐi theo họ chắc mình sẽ được vui đây!? tôi thầm nghĩ vậy và mon men đứng dậy toan đi theo, giọng Kim đột nhiên vang lên qua chiếc micro vốn dùng để hát: ?oĐề nghị các bạn Việt Nam ở lại, chúng ta có cuộc họp chào đón những anh chị mới đến bây giờ.?
    Tôi đành ngậm ngùi nhìn Aiko và nhóm người đi cùng cô ta đem theo đàn và bóng bay biến mất sau cánh cửa to nặng của phòng karaoke, bản thân ngoan ngoãn ngồi lại, anh cũng ngồi im cạnh tôi, khẽ nở một nụ cười đồng tình.
    ?oNhư vậy là đã bầu xong hội trưởng, hai hội phó và bốn người phụ trách các mặt hoạt động của chúng ta, chúng ta hôm nay tập trung ở đây để cùng bàn bạc những hoạt động của tập thể sinh viên Việt Nam, tạo điều kiện tốt để mọi người cùng phấn đấu học tập và giúp đỡ lẫn nhau nhằm xây dựng tập thể chúng ta càng vững mạnh, xứng đáng với truyền thống hiếu học và bầu ơi thương lấy bí cùng của dân tộc Việt Nam ta.?
    Lời phát biểu thứ năm trong vòng ba mươi tám phút đồng hồ tính từ lúc Aiko ra khỏi cửa được một anh nghiên cứu sinh đáng kính khoảng ba mươi tư tuổi với vài sợi tóc bạc trên mái đầu còn khá đen đọc lên, cũng là lời phát biểu cuối cùng của cuộc họp được kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội.
    Rời khỏi cuộc họp long trọng, tôi và anh không về ký túc xá mà thả bộ trên phố, tám giờ tối Trung Thu trời đầy mây, không thấy trăng đâu nhưng lúc này có lẽ việc có nhìn thấy mặt trăng hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa, các cửa hàng sáng lóa đầy chặt những khuôn mặt trẻ còn những khuôn mặt già hơn thì có lẽ phải gí mắt vào cửa sổ các chung cư mới thấy được, những người ở ngoài đường nếu không dùng mắt để nhìn nhau thì cũng phải nhìn đường, còn những người ở trong chung cư thì họ có thể nhìn nhiều thứ hơn, nhìn con cái, nhìn thức ăn trên bếp hay trên bàn, nhìn màn hình ti vi hay máy vi tính và thậm chí là nhìn tường hay trần nhà nhưng tôi tin là cũng chẳng có mấy người cần nhìn trăng, đây cũng là chuyện bình thường ở Á Đông, chị Hằng càng ngày càng cô đơn.
    Có ai đó vẫy tay gọi chúng tôi bên đường, nhận ra ngay mớ tóc quăn sóng to đen nhánh của Aline, ở đây ai mà để tóc đen nhánh thì cũng gây chú ý chẳng kém gì màu bạch kim sáng lóa của người da trắng, đơn giản là thanh niên nơi này để tóc nguyên màu đen khá hiếm. Aline, hơn tôi một tuổi, dáng người thấp đậm, da nâu, người Inđônêxia, tay cô ấy cầm hai xiên thịt nướng, một xiên còn nguyên vẹn và một xiên đã ăn được một nửa. Chúng tôi cùng tiến lại, lúc đó mới để ý cạnh quầy thịt nướng không phải chỉ có mình Aline, Noy, cô gái Lào bằng tuổi tôi cũng đang cầm một xiên thịt vừa nướng xong, vừa rồi do cô ta quay lưng lại, chúng tôi không nhận ra, Noy đưa ngay xiên thịt còn rất nóng cho tôi và nói bằng hai từ tiếng Việt rất rành rọt:
    ?oĂn đi.?
    Tôi cầm xiên thịt, nhận ra là thịt dê nướng, rón rén cắn một miếng, vừa nhai vừa chụm môi hà hơi ra để phòng bỏng mồm trong khi anh vừa vội vàng gọi ngay năm xiên thịt nữa, có tính cả phần của Noy trong đó, vừa rút tiền ra cầm sẵn ở tay để kịp trả tiền trước họ. Noy vừa cười tinh quái vừa hỏi tôi bằng tiếng Trung:
    ?oHọp có mệt không??
    Aline ngơ ngác nhìn chúng tôi:
    ?oHọp cái gì thế??
    Cố tình làm như không biết rằng Noy có người yêu làm việc ở Việt Nam, làm như không biết rằng cô ta thậm chí còn biết vài từ tiếng Việt và cũng biết một số thói quen của người Việt Nam, làm như không biết tôi có biết cô ta biết tính chất cuộc họp vừa rồi của chúng tôi và cô ta cũng biết là tôi có biết rằng cô ta biết, tôi dùng giọng dõng dạc nhất có thể giảng giải bằng tiếng Trung cho Aline:
    ?oĐây là hoạt động tập thể của chúng tôi, cũng giống như các bạn tổ chức lễ cầu nguyện ngày thứ bảy ấy mà.?
    Vừa nói tôi vừa thầm cầu khấn cho Noy chấm dứt chủ đề này ở đây, cũng may, tuy vẫn cười tinh quái như vậy nhưng cô ấy chẳng nói gì nữa, lại còn vờ vịt gật gù cùng với Aline trước cách giải thích của tôi nữa.
    Thật ra thì cũng đúng mà, về sau tôi vẫn tự nhủ thế, đều là sinh hoạt tập thể cả thôi, có gì khác nhau đâu. Cả gia đình Aline đều theo đạo Thiên chúa phái Tin lành, tôi vẫn nhớ rất rõ cái hôm tôi đi theo cô ấy đến dự buổi cầu nguyện ngày thứ bảy của người Inđônêxia theo Thiên chúa giáo phái Tin lành ở Thượng Hải. Hôm đó cũng là một trong số những lần hiếm hoi tôi có dịp được trèo lên một đỉnh cao nào đó và nhìn ra xung quanh, những người Inđô thuê một hội trường nhỏ nằm trên tầng thứ bốn mươi chín của một tòa nhà ở trung tâm Thượng Hải, hôm đó tôi phải mất đến một phần ba thời gian cho việc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn một trong những thành phố hùng vĩ nhất thế giới chìm trong ráng chiều vàng, những con phố đầy ngập người, xe và hun hút tủa về mọi phía, một cảm giác kỳ lạ kéo đến khi tôi nhớ lại hồi nhỏ, mỗi lần ra biển chơi, đứng trên bờ cát nhìn ra đường chân trời trên mặt biển, khi đó tôi có cảm giác nhìn thấy được cả bề cong của Trái Đất, bỗng nhiên cảm thấy thế giới thật là bé nhỏ, đến cái bề cong ấy cũng có thể cảm nhận được bằng mắt thường, vậy mà ở đây, khi không thấy đường chân trời cong đó, tầm nhìn bị đường phố và các cao ốc hạn chế về mọi phía lại có cảm giác thế giới này dường như là vô tận. Ở cái tầng thứ bốn mươi chín đó, tôi còn nhìn thấy cả người phụ nữ xinh đẹp nhất trong số những người mà tôi từng gặp, cô ấy cũng là người Inđônêxia như Aline, rất cao, da trắng, đôi môi đỏ tươi và mượt mà, đôi mắt có đuôi gần như không được chăm tỉa mấy, chân mày nhạt và mảnh, tóc đen nhánh cũng như tóc Aline không uốn sấy gì được buộc lại thành một đuôi gà bóng mượt sau gáy, cô ấy đeo đôi hoa tai dài mảnh, dài đến tận giữa cái cổ thon dài vươn lên từ cổ chiếc sơ mi đen dày dặn, chiếc sơ mi buông xuống đến ngang đùi, phía dưới là đôi chân cũng thon dài được bọc trong ống quần bò màu xanh sáng. Cô ấy toát lên một vẻ cao quý trang nhã mà tôi vẫn hay liên tưởng khi nghĩ đến các bậc mệnh phụ phu nhân. Cô đưa tôi một tờ giấy trắng có in những chữ đen cũng chỉnh tề và trang nhã như cô vậy, tôi ghi lên đó tên họ và địa chỉ e-mail của mình, tờ giấy có để một khoảng trắng chừng mấy dòng, Aline giải thích với tôi là để nếu tôi có việc gì không vui thì viết ra, mọi người sẽ cùng cầu nguyện để Chúa phù hộ cho tôi vượt qua được khó khăn. Vì không có chuyện gì khó khăn lúc này nên tôi chẳng viết gì ra cả và bỏ trống khoảng giấy trắng đó. Người phụ nữ xinh đẹp còn đưa tôi xem một quyển sách nhỏ và mỏng chỉ bằng một cuốn sổ ghi địa chỉ, bên trong đầy các hình vẽ sặc sỡ và các trang tiếng Anh, cách trình bày và nội dung đều rất đơn giản nên với vốn tiếng Anh chẳng lấy gì làm tự hào được, tôi vẫn hiểu lơ mơ rằng đó là một cuốn sách ghi những câu chuyện nhỏ về Chúa và về những người tin Chúa trên khắp thế giới.
    Và rồi họ hát, hát rất hay dù rằng tôi chẳng hiểu họ hát những gì, tất cả mọi người đều hát, trừ tôi. Một người đàn bà trung niên được gọi là Maria đứng lên nói rất nhiều, bà ta có cầm một quyển kinh nhưng thỉnh thoảng mới mở ra đọc, Aline có lúc ghé vào tai tôi giảng giải lại bằng tiếng Trung :
    ?oBà ấy nói rằng tháng trước bố bà ấy ốm nặng và bà ấy đã rất lo buồn, mọi người đã cùng cầu nguyện với bà ấy và bây giờ thì bà ấy đã vui hơn, bà ấy và gia đình vẫn đang rất lạc quan chờ bệnh tình của bố bà ấy chuyển biến tốt.? Aline nói vậy.
    Được một lúc bài giảng của Maria kết thúc và mọi người cùng đứng lên, giơ tay cầu nguyện, tôi cũng giơ tay và im lặng, trong một chốc tôi có quay ra nhìn người phụ nữ xinh đẹp ngồi sau tôi mấy hàng ghế và nhận ra nước mắt lăn ra trên má cô, cô không để ý đến nước mắt mà cũng không chú ý đến tôi, đôi mắt có đuôi nhìn đăm đăm vào Maria trên bục diễn thuyết, cánh tay phải giơ cao để lộ ra cổ tay mảnh dẻ trắng ngần và đôi môi mượt mà không ngừng đọc lời cầu nguyện. Aline và tất cả mọi người cũng hết sức tập trung cầu nguyện như thế và tôi nhìn thấy vẻ tin tưởng thành kính bừng lên trên mặt họ, nhận thấy tuy rằng là người ngoại đạo nhưng trong tình huống này mà vẫn nhìn ngang ngửa thì thật bất lịch sự, tôi thôi không nhìn ngó người khác nữa mà làm ra vẻ cũng tập trung nhìn vào Maria như mọi người.
    Buổi lễ kết thúc và tôi được chia một miếng bánh gatô sôcôla ngon tuyệt.
    Đúng là xét về mặt tính chất thì cái buổi họp vừa rồi của chúng tôi cũng chẳng khác buổi cầu nguyện của họ là mấy, tuy rằng buổi lễ của họ không có những người tham dự phải ngồi lại một cách hết sức miễn cưỡng như tôi, tuy rằng chúng tôi không có ai nghe các đại diện sinh viên diễn giảng một cách thành kính như họ nghe Maria, tuy rằng chúng tôi không được ngắm phong cảnh từ tầng thứ bốn mươi chín, không có mỹ nhân khóc mà cũng chẳng có ai đề cập đến việc bố mẹ ai bị ốm, không có những cuốn sách nhỏ sặc sỡ mà cũng chẳng có bánh gatô sôcôla nhưng bù lại chúng tôi đã bầu chọn ra được một hội trưởng ưu tú, hai hội phó ưu việt và bốn người phụ trách tuyệt vời cho một tập thể gồm bốn mươi lăm con người, lại được biết là toàn những thành viên đáng kính đại diện cho sinh viên Việt Nam ở nước ngoài nữa.
    Lại nói về cái buổi tối Trung Thu này, khi chúng tôi đứng ăn thịt nướng trên đường, anh không ngừng xem đồng hồ và đến khoảng tám giờ ba mươi phút anh nói rằng anh phải đi.
    ?oAnh đi đâu?? Tôi hỏi, tôi đã hy vọng là buổi tối Trung Thu này có anh ở bên.
    ?oCó hẹn mấy đứa Trung Quốc.? Anh trả lời và cũng nhận ra tôi không vui, anh nói thêm ?oToàn con trai thôi, rủ em đi cũng không tiện.?
    Tôi rất muốn nói với anh rằng có toàn là con trai chăng nữa cũng chẳng sao cả, chỉ cần cho tôi đi với anh là được, nhưng tôi tự kìm mình lại mà chỉ nói:
    ?oVậy anh đi chơi vui vẻ nhé.?
    Sau đó Aline và Noy có rủ tôi ăn vài thứ quà, tôi đi với họ nhưng gần như chẳng ăn gì cả và cáo về sớm, tôi nói rằng tôi cần cho lũ chuột của tôi ăn và Aline chẳng khó khăn gì để thông cảm ngay.
    Đó là những con chuột nhỏ màu xám nhạt, kích thước chỉ bằng chuột nhắt được tôi nuôi trong một chiếc ***g nhựa nhỏ, tôi cũng không biết trong tiếng Việt loài chuột này được gọi là gì, chỉ biết có cách dùng tiếng Trung mà gọi chúng là ?othương thử?. Nửa năm trở lại đây hai con chuột này, mà nói đúng ra là bao gồm cả cửa hàng bán các loài gặm nhấm và một số vật nuôi cảnh ở gần trường nơi tôi đã mua chúng đều đã trở thành nguồn an ủi lớn mỗi khi tôi có cảm giác hụt hẫng khi bị anh bỏ rơi vì những lý do gì đó, ví dụ như tối Trung Thu này.
    Tôi mở nắp ***g, nhấc con chuột cái lên từ bên trên, đặt nó lên lòng bàn tay và hơi nắm lại nhè nhẹ, cảm giác những cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi bàn tay tôi của con vật, những ma sát mềm mềm âm ấm của lông và có hơi cứng hơn, lạnh hơn của bốn bàn chân và mũi nó. Đáng ra không nên bắt nó từ bên trên như thế, kẻ thù lớn nhất của các loài bé nhỏ này trên các vùng đồng cỏ chúng thường hay sinh sống luôn là những loài chim ăn thịt đủ lớn để ăn chúng với động tác rất đặc trưng là bổ nhào từ trên trời xuống và chộp lấy con mồi. Vì vậy nếu muốn chúng thật sự yêu quý mình thì phải thật kiên nhẫn, đừng bắt chúng từ phía trên mà phải đặt bàn tay thật nhẹ nhàng trước mặt chúng, nựng chúng bằng những lời nói ngọt ngào hay bằng thức ăn ngon để chúng dần dần quen mà tự động trèo lên tay bạn, ở trên mạng đã có người dạy tôi hết sức cẩn thận như thế đấy. Thế nhưng tôi chẳng nghe theo chỉ dạy được mấy bữa, tôi luôn quá thiếu kiên nhẫn với những con vật nhỏ này hay nói đúng ra là có lẽ tôi chẳng cần chúng yêu quý tôi nhiều đến mức có thể vì thế mà đi bỏ thời gian nựng chúng, trực tiếp bắt con vật lên, nắm trong tay và cảm nhận chúng sợ hãi cố tìm cách thoát ra, ?oThực ra thì ngày nào cũng làm thế, thế nào nó cũng quen hơi mình đi thôi, rồi nó cũng chẳng phải sợ mình nữa?. Tôi vẫn tự an ủi lương tâm mình như thế.

  6. jinjin2005

    jinjin2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2005
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Hai con chuột, một đực một cái thường ngày rất quấn quýt với nhau, hôm nay cầm con chuột cái trong tay, tôi có cảm giác rõ rệt là nó tròn ra khác thường, có lẽ là sắp có con rồi, tôi lật ngửa con vật lên để nhìn lại cho rõ, xác minh lại một lần nữa. ?oLần này phải chuẩn bị cho chú mày một cái ***g to thôi.? Tôi đưa con vật lên ngang mặt, nói với nó. Đây sẽ là lần thứ hai nó sinh con dưới sự chăm nom của tôi, lần trước toàn bộ chuột con đều không nuôi nổi, do chiếc ***g quá nhỏ hẹp, không đủ kín đáo để che chở cho chúng, mỗi khi tôi mở nắp ***g cho thức ăn và nước uống vào con chuột mẹ lại bị kinh động, kết quả là sau một tuần lũ chuột con bị mẹ chúng ăn thịt hết. ?oNhững con vật này là như thế, chúng có thể vì rất nhiều lý do mà ăn thịt con mình, chuột mẹ bị căng thẳng, chuột con quá ốm yếu hay trên mình chuột con có thể đánh hơi được mùi của một loài khác,? tự nhiên sinh ra chúng là như vậy, vì thế mà đã nuôi là chỉ có cách chấp nhận.?, ngay từ lúc đem những con vật này về nuôi, tôi đã đọc được lời khuyến cáo như thế ở trên mạng. Tiểu Muội cũng có không ít kinh nghiệm nuôi các con vật nhỏ thậm chí đã vin vào cái tính hiếu thắng được thể hiện quá lộ liễu trong các cuộc tranh cãi trên diễn đàn của tôi mà khuyến cáo đùa rằng: ?oVới đối phương là người, bạn còn có thể luôn luôn đúng được, với chuột thì không thế được đâu, trong phần lớn các bi kịch mẹ ăn con xảy ra thủ phạm chính sẽ là bạn đấy.?
    Và tôi đã để bi kịch xảy ra một lần, giờ đây để ngăn chặn lần thứ hai tôi cần có một cái ***g nhựa to và cần ngay bây giờ vì tôi không thể biết chắc được chuột con sẽ được sinh ra vào lúc nào.
    Cách ký túc xá khoảng năm mươi mét có một đống rác nhỏ, gọi là đống rác nhưng thực chất cũng không phải là những đống bẩn thỉu hôi hám gồm những thức ăn ôi thiu, hoa héo và đầy chuột bọ đâu, đó chỉ là một đống phế liệu nơi sinh viên trường và những người sống quanh vứt ra những hộp giấy, ghế nhựa gãy hay các vật bỏ đi quá lớn để vứt vào thùng rác, ở đó chúng cũng chẳng hoàn toàn bị vứt bỏ, ngày ngày vẫn có những người lam lũ đến, chọn và đem đi những thứ có ích cho họ.
    Bây giờ tôi đang loay hoay ở cái đống phế thải đó, thứ được vứt ra đây nhiều nhất có lẽ là những đôi giày, tôi nhớ lần gần đây nhất mình lang thang trong một bãi phế thải như thế này là khoảng mười hai năm trước, khi khu công trường ở gần nhà bị bỏ hoang phế do một vụ kiện tụng nào đó của nhà xây dựng đóng góp cho khu phố một chỗ vứt rác lớn, tôi chạy cả vào đó để tìm những mảnh lá cây huân chương có thể dán lên áo hay những viên sỏi màu bởi lẽ tuy là bãi phế thải nhưng thực chất đó cũng là một khoảng xanh nhỏ với vài bụi cây lúp xúp hiếm hoi của khu phố. Khi đó tôi thường chỉ thấy những giày vải mỏng, những chiếc dép cao su, xăng đan đứt quai và dép lê gãy vung vãi ở đó. Rồi công trường được thi công trở lại và một tòa trụ sở cơ quan nào đó mọc lên, tôi cũng lớn lên và thành thói quen luôn giữ khoảng cách ít nhất là mười lăm mét với những bãi phế thải như thế. Lần này, ở bãi phế thải này, tôi nhìn thấy không ít những đôi giày cao gót với gót nhọn hoắt và mũi cũng nhọn chẳng kém gì gót, không ít những đôi giày lành lặn không hề đứt quai hay gãy gót, nhiều đôi có lẽ chỉ được xỏ trong chân chủ nhân của chúng một hay nửa mùa mốt rồi bị vứt đi ngay vì không còn hợp thời trang nữa. ?oÔi! Thượng Hải, đúng là thành phố của thời trang!?. Nhiều thứ hai sau giày dép có lẽ là những linh kiện máy tính, những con chuột máy tính, bàn phím hỏng, ổ đĩa cứng đã cháy. Cái thứ mà tôi đang cố gắng tìm thì lại thiếu trầm trọng, tôi đã hy vọng có thể tìm được ở đây một chiếc hộp bằng nhựa hay bìa cứng nào đó nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy đâu, cũng phải thôi, khi bạn quẳng ra bãi rác một hộp giày bao gồm cả hộp lẫn giày ở trong thì phần được lấy đi thông thường sẽ là phần hộp giấy bọc ngoài chứ không phải là giày, tương tự, với linh kiện máy tính cũng thế.
    ?oLàm gì mà đi bới rác thế này?? Một giọng nữ trong trong mượt mà vang lên.
    Tôi ngẩng đầu và nhận ra khuôn mặt và dáng người xinh xắn của Vân, lấp ló sau vai cô ấy là đôi kính đạo mạo của Kim. ?oĐẹp đôi thật!?, đó là cảm giác chính của tôi mỗi lần nhìn thấy hai người này, có điều bây giờ không phải là lúc nhìn xem thiên hạ có đẹp đôi hay không mà phải lo cho xong việc của mình đã.
    ?oVân hay Kim có hộp nhựa hay hộp bìa gì không? Càng to càng dày càng tốt??. Thay vì trả lời lý do khiến tôi đi bới rác, tôi chỉ hỏi đơn giản như thế thôi.
    Quãng mười một giờ mười lăm phút tối, trời vẫn đầy mây chẳng thấy trăng đâu, tôi đã có trong tay chiếc ***g chuột mới của mình, một công trình hết sức cầu kỳ được làm từ hai hộp bìa lớn dùng đóng gói các túi sữa tươi, một hộp bìa vốn là hộp bột giặt, hai hộp vốn dùng đựng những chai dầu ăn, tất cả được dán, xếp, ***g vào nhau thành một cái hộp lớn và kiên cố với nhiều lớp bìa dày, ngoài ra còn có năm cái đĩa vi tính mềm hình vuông đã hỏng và bốn đĩa tròn lớn không còn được dùng nữa được vận dụng để dán vào những vị trí có nhiều khả năng bị răng chuột cắn thủng nhất, tất cả công trình được dùng đến hai phần ba cuộn băng dính loại to bản để làm chất kết dính, tôi, Vân và Kim đã phải mất ít nhất hai tiếng đồng hồ để hoàn thành. Đáng khen ngợi nhất là Kim, các hộp sữa và hộp xà phòng là do cậu ta cung cấp, cả một số đĩa vi tính hỏng cũng là của cậu ta, tuy nhiên cái đáng khen ngợi nhất vẫn là tinh thần. Lần đầu tiên khi nghe nói rằng tôi có nuôi chuột, cậu ta đã thắc mắc rằng sao tôi lại đi nuôi cái con vật mà người ta phải ra sức phòng chống và tiêu diệt. Tất nhiên, khi hỏi vậy không phải là Kim không biết rằng trên đời này tồn tại ba loại chuột, một là để tiêu diệt, hai là để ăn thịt và ba là để nuôi làm cảnh, không phải là cậu ta không biết thế, chẳng qua là do thói quen, ví dụ như trong thời gian có dịch cúm gia cầm thì nếu có dịp đứng trước một con phượng hoàng, cậu ta sẽ để tâm đến trước tiên là: ?oNó có nhiễm vi rút cúm hay không?? chứ không phải là tấm tắc, xuýt xoa, tự cấu véo vào người mình để trầm trồ lên rằng: ?oA! Đây đúng là con vật trong huyền thoại ư?!!!?, đây là một thói quen chín chắn của một con người chín chắn. Vậy mà hôm nay cái con người chín chắn đó đã bỏ ra hai tiếng đồng hồ của một buổi tối Trung Thu, hai tiếng đồng hồ chỉ có Vân xinh xắn ở bên cạnh để ra tay giúp tôi làm cái ***g chuột, tất nhiên là công lao của Vân ở đây cũng rất lớn, chẳng là người nảy sinh ra ý tưởng làm ***g chuột như thế này chính là Vân mà, và Vân thì vốn chẳng chín chắn như Kim, cô ấy tuy cũng chưa có dịp được nhìn thấy phượng hoàng nhưng vẫn thường xáp vào xem những con ngỗng và bồ câu nuôi trong sân trường ngay cả khi dịch cúm gia cầm hoành hành ác liệt nhất.
    Nhìn Vân thích thú như một đứa trẻ đang chơi xếp hình khi cắt dán cái ***g chuột cho tôi, tôi tự hỏi rằng không biết thường ngày nói chuyện với Kim, Vân có cảm giác như thế nào. Tôi vốn không thạo giao tiếp với những người chín chắn đạo mạo, lần đầu tiên nói chuyện với Kim đã trở thành một kỷ niệm chẳng lấy gì làm dễ chịu với tôi.
    Đó chính là ngày đầu tiên của kỳ học đầu tiên năm học đầu tiên tôi đến trường đại học này, ngày đầu tiên bắt đầu chương trình đại học của mình. Tôi và anh hai đứa cùng chuyển đến, khi ghi danh báo cáo ở ký túc xá, anh chỉ cho tôi xem một cột khá dài hơn chục cái tên Việt Nam được ghi trong sổ đăng ký phòng, sau đó chúng tôi được biết tất cả những người này đều chỉ đến trước chúng tôi hai ngày. ?oRồi chúng mình sẽ phải tìm gặp làm quen thôi.? Anh nói, hai tiếng ?ochúng mình? vọng đến tai tôi nghe thật dễ chịu.
    Buổi sáng đến nơi, anh nhận phòng anh, tôi nhận phòng tôi, hai giờ chiều một mình bước chân ra ngoài đi học. Một thân hình cao cao gầy gầy, sơ mi màu nâu nhạt bỏ trong cái quần bò có đeo thắt lưng da to bản, đôi mắt kính loang loáng, con người đứng ở chân cầu thang có ý nhường lối cho tôi, tôi cũng chỉ nhìn loáng thoáng, rất nhanh thốt ra hai từ ?oCảm ơn? bằng tiếng Trung rồi lướt nhanh qua người đó toan đi ra cửa ra vào ký túc xá, đột nhiên một giọng tiếng Trung hết sức chuẩn xác vang lên:
    ?oChào bạn, bạn có phải là người Việt Nam không??
    Quỷ tha ma bắt cái tư duy quá mức chậm chạp của tôi lúc đó, trong vòng một giây tôi còn đang nghĩ xem nên trả lời bằng ngôn ngữ nào thì cái miệng đã kịp thốt ra từ tiếng Trung ?oVâng!?. Và cái miệng của người kia còn nhanh hơn khi chuyển đề tài thành hỏi han tin tức của tôi mà chẳng giới thiệu gì về mình:
    ?oTớ nghe nói có một bạn gái Việt Nam đến đây hôm nay, có phải là bạn không??
    ?oVâng, còn một bạn trai nữa.? Tôi trả lời hết sức thật thà mà gần như không nghĩ gì cả, thậm chí còn chẳng kịp nghĩ đến việc phải hỏi lại đối phương, tôi không giành được quyền chủ động, đây cũng chính là lý do khiến tôi luôn luôn bị những đòn chí mạng mỗi lần tiếp chuyện Kim sau này.
    ?oBạn tên là gì??
    ?oNguyễn Kỳ Cầm.?
    ?oBạn ở phòng nào??
    ?o605?
    ?oBạn học ngành gì??
    ?oNgôn ngữ.?
    Sau vài câu hỏi và đáp được thực hiện như một cuộc hỏi cung thân thiện với người tra hỏi và người bị tra hỏi luôn nở nụ cười xã giao, câu kết của anh ta làm tôi ngẩn ra mất mấy giây:
    ?oChúng tôi có rất nhiều nam sinh Việt Nam ở tầng tám, rất hoan nghênh bạn đến chơi, chúng tôi xa nhà đã lâu và rất mong gặp các bạn nữ đồng hương.? Một câu nói khá dài được thốt ra bằng thứ tiếng Trung nhanh và chuẩn xác, rồi anh ta cũng nhanh chẳng kém quay người chạy lên thang, tôi chỉ kịp ném theo một câu vẫn là tiếng Trung sau khi đã định thần trở lại: ?oBạn tên là gì??, lần này đáp lại vẫn chỉ là một từ thôi, một từ rất rõ ràng bằng tiếng Việt: ?oKim.? Chẳng thể làm gì được lúc này, tôi chỉ còn cách tiếp tục bước ra ngoài đi học, tự nhủ thế nào cũng phải quan sát cho kỹ để biết cái con người này rốt cục ra sao.
  7. jinjin2005

    jinjin2005 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/10/2005
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Ngay tối hôm đó tôi được toại nguyện, còn đang thu xếp đồ đạc trong phòng mới thì anh gõ cửa, ấn vào tay tôi một túi quýt vàng ươm áng chừng phải đến chục cân Tàu, tức là khoảng năm kilogam, bản thân anh xách một túi táo còn to hơn, chúng tôi lên gõ cửa từng căn phòng trên tầng tám ký túc xá.
    Chúng tôi tìm thấy Kim sau cánh cửa thứ ba và sau đó tôi hưởng trọn một buổi tối tồi tệ, mở đầu là màn thao thao bất tuyệt của Kim:
    ?oChúng tớ (với bạn) và chúng em (với anh), có tất cả mười bốn người, mười một nam, ba nữ, đi học bằng học bổng của bộ đại học, đoàn trưởng là bạn Nguyễn Văn Giang, ở phòng bên cạnh, là một người hết sức xuất sắc trong học tập và hết sức tận tụy trong các công việc chung, lại rất đẹp trai nữa, tiện thể xin nói thêm trong kỳ thi tiếng Trung vừa qua tất cả đều thi với kết quả xuất sắc, đều đạt cấp tám (là cấp cao nhất), ngoài ra chúng em (với anh) và chúng tớ (với bạn) còn tự tổ chức một đội bóng, gồm có??
    Tất cả cứ tuôn ra tựa như cậu ta đang ?otrả nợ? tôi cho cuộc ?ohỏi cung? hồi chiều, một hồi lâu mới chấm dứt, sau đó Kim và anh khề khà như hai ông già:
    ?oAnh Lương, anh đến học cao học ạ??
    ?oVâng, tôi học thạc sĩ, có lúc cũng đá bóng, đội bóng của các bạn mà còn chỗ thì cho tôi tham gia.?
    ?oAnh nói khách sáo quá, đã ở đây là đồng bào cả mà, người một nhà cả.?
    ?oỪ, người một nhà cả, tiện thể hỏi bạn, ban nãy bạn có nhắc đến ông đại sứ nào ở Bắc Kinh, cho tôi số điện thoại của ông ấy được không??
    ?oĐây ạ.? Kim nhặt một tờ danh thiếp nằm ngay trên bàn học, đưa anh ?oĐây là danh thiếp của ông ấy, anh chưa liên lạc với đại sứ quán bao giờ ạ??
    ?oAnh em tôi du học tự túc mới một năm nay, cũng chưa có việc gì cần nhờ đến sứ quán, giờ có cái số điện thoại thì ghi lại cho yên tâm.? Anh vừa nói vừa nhặt bừa một cái bút trên bàn ghi tên ông đại sứ và số điện thoại trên danh thiếp vào lòng bàn tay. Kim cười nói rằng ông đại sứ này rất tốt, rằng ngày trước cả đoàn được Bộ Giáo dục đưa sang đã được ông ấy giúp đỡ rất nhiều.
    Sau đó thì tôi cũng chẳng hiểu vì một lý do gì đó mà tôi và Kim biến thành những nhân vật chính của cuộc trò chuyện còn anh thì im lặng ngồi một bên như một thính giả kiên nhẫn, anh im lặng đến mức một người khôn khéo và kỹ tính như Kim cũng dần quên mất xưng ?ochúng em? hay ?oem? mà chỉ còn xưng ?ochúng tớ? hay ?otớ? thôi.
    ?oBố tớ là cán bộ nông nghiệp của xã, mẹ là cô giáo dạy cấp một, thế bố mẹ bạn làm gì??
    Thật là đáng ghét hết chỗ nói, tại sao cậu ta lúc nào cũng kịp mở mồm đặt câu hỏi trước?!!! Tôi ngấm ngầm hậm hực nhưng vẫn trả lời lịch sự và đầy đủ:
    ?oBố mẹ tớ đều làm xây dựng.?
    ?oTức là xây nhà à??
    ?oỪ.?
    ?oĐể bạn đi học được thế này thì cũng phải mất đến cả trăm triệu một năm, là bố mẹ tớ thì không kham nổi.?
    Kim ưỡn người trên ghế, ngửa mặt nhìn trần nhà, lẩm nhẩm tính toán, lời nói và bộ dạng của cậu ta khiến tôi có cảm giác như có một hòn bi gai nho nhỏ đang lăn đi lăn lại trong dạ dày mình, tôi nói:
    ?oBố mẹ tớ cũng sẽ chỉ phải chịu một hai năm đầu thôi, sau đó tớ sẽ làm việc chứ.?
    ?oHay đấy, bạn định làm gì??
    Thực ra câu hỏi của Kim được cất lên với một khẩu khí hoàn toàn bình thường chỉ có tính chất hỏi thăm, nhưng nó lại rất hiệu quả trong việc đẩy hòn bi gai trong dạ dày tôi lăn nhanh và mạnh hơn.
    ?oTớ chưa biết.?
    Tôi nuốt nước bọt, có phần bất lực, làm việc gì được và làm được bao nhiêu? Tôi đang học và sống bằng một số tiền quá lớn ngay cả với nhiều người ở Thượng Hải này, ấy là còn chưa kể tôi vốn chẳng phải là người làm được việc, nếu có việc gì đó cho sinh viên thế nào tôi cũng là người sau cùng được người ta dùng đến.
    ?oAnh ấy hồi thi đại học là á khoa trường X.? Trong lúc tuyệt vọng tôi đã lôi cả anh vào cuộc, có lẽ đây là một việc làm hết sức ngu xuẩn, rất may là anh vốn không chấp nhặt các trò ngu xuẩn của tôi nên cũng chẳng trách cứ gì tôi cả. ?oCó điều anh ấy lại trượt trường Y, chính là trường bạn học ở Việt Nam.? Tôi nhấn mạnh vế sau.
    ?oVậy chắc là anh gặp trục trặc gì đó khi thi vào trường em.? Kim nhìn anh ra chiều rất thông cảm, đáp lại anh chỉ ?oỪ? một tiếng và cười.
    Hòm bi gai trong dạ dày tôi lăn càng lúc càng nhanh, những gai nhọn của nó đâm vào thành dạ dày càng lúc càng mạnh, rất may là cuộc trò chuyện kết thúc nhanh chóng sau đó.
    Tôi và anh rời phòng Kim ra về, mới đầu cả hai đều im lặng, mãi khi về gần đến phòng tôi, anh mới lên tiếng:
    ?oThực ra thì em không cần phải mất tự tin như thế trước cái cậu Kim ấy.?
    ?oAnh thấy em mất tự tin thật à?? Tôi cảm thấy cái hòn bi gai vừa tạm ngừng lăn được một tẹo giờ lại tiếp tục hành hạ cái dạ dày khốn khổ của mình.
    ?oAnh thấy em quá chú tâm đến việc được hay không được học bổng đấy, không chịu thua người thì tốt nhưng có nhiều cách để chứng tỏ mình lắm, bình thường em vẫn tỏ ra tự tin lắm cơ mà.?
    Tôi nhớ đến ?ohươu cao cổ? và cảm thấy cái dạ dày được an ủi ít nhiều, tôi nói với anh rằng tôi vẫn luôn tự tin thôi, xin anh tin như vậy.
    Lại quay trở lại với đêm Trung Thu này, còn bốn mươi lăm phút nữa là đến mười hai giờ đêm, tôi cầm cái ***g chuột mới hoàn thành đi từ phòng Vân về mình, có ghé qua phòng anh nhưng không thấy ánh đèn hắt qua khe cửa, nghĩ rằng anh có lẽ đã về và đi ngủ rồi vì anh vốn chẳng về muộn bao giờ, tôi không gọi cửa nữa mà về thẳng phòng mình. Mở máy tính, lên mạng, xem lại bài viết của Tiểu Muội vừa xem hồi sáng, xem cả phần trả lời và nhận xét của những người khác, phát hiện diễn đàn có một bài viết mới, tôi cũng xem qua, vì không thích lắm nên không xem hết, cũng chẳng nhận xét gì, tuy nhiên thấy tác giả bài này có một câu khá dễ thương dùng làm chữ ký: ?oTrong truyện cổ xưa kia nàng Lọ Lem lên xe đến vũ hội, hoàng tử chờ nàng ở đó, ngày nay cậu bé Lọ Lem đến với vũ hội, vậy mà chờ cậu ở đó vẫn là một hoàng tử.? Cái câu này thật dễ thương, gây cho tôi cảm giác vui vui nhẹ nhàng. Xem hết những thứ trên diễn đàn, tôi mới tắt máy tính để quay lại với việc của chuột.
    Hai con chuột được đưa vào cái ***g mới làm, vẫn nghe nhắc nhở rằng kỳ sinh nở nên tách riêng chuột đực và chuột cái ra, thế nhưng khi chỉ cho con cái vào ***g mới, con vật chạy tới chạy lui với một vẻ hoảng hốt điên cuồng tới mức tôi lại phải đưa cả con đực vào, sau đó tắt đèn, trùm chăn, nằm trên giường một lúc lâu vẫn nghe thấy tiếng chúng chạy trên lớp giấy lót nghe lạo xạo và cả tiếng cắn bìa. ?oCái ***g này chắc cũng chỉ cầm cự được ít bữa, mai lại phải đi kiếm thật nhiều đĩa vi tính hỏng để bít lỗ hổng chúng cắn ra?. Tôi nghĩ vậy khi chập chờn đi vào giấc ngủ.
  8. vladimir_illich

    vladimir_illich Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/06/2006
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    0
    Mới xem đuợc một đoạn ngắn thì không nói nhiều được, chẳng hạn như về sức sáng tạo của tác giả, nhưng xem ra bút pháp khá chắc tay đấy chứ. Có điều bạn đã xuất bản sách bán sao lại "dại dột" đăng lên diễn đàn cho thiên hạ coi chùa? (đùa thôi)
    Với tư cách là một độc giả, xin hoan nghênh thêm một cây viết trẻ vào văn giới.
    Được vladimir_illich sửa chữa / chuyển vào 08:57 ngày 20/10/2006

Chia sẻ trang này