1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

TỪ KHÍ CÔNG ĐẾN TÂM LINH

Chủ đề trong 'Yoga - Khí công - Nhân điện - Thiền' bởi HoaThienPhuc, 04/07/2009.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. NGUYENVBANG

    NGUYENVBANG Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2009
    Bài viết:
    362
    Đã được thích:
    1
    Nếu Đ<a Vương Mẫu Phật mĂ khĂng phĂt khĂ thĂ vũ trụ bĂy giờ tinh khiết biết bao nhiĂu!
  2. GiaReBatNgo

    GiaReBatNgo Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    26/03/2007
    Bài viết:
    1.609
    Đã được thích:
    0
    @PuPeo : BĂc nĂi rất chĂ lĂ. Kẻ thắng cĂ quyền quyết '<nh hehe. Ch? cĂ 'iều giờ viết 'f lĂm chi nữa
  3. rarach24

    rarach24 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/03/2008
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    1
    bạn vẫn là bạn thôi ! nhưng có ng dành ty cho bạn, những cũng có những ánh mắt hằn học bạn !
    có ng nói tốt về bạn, có ng rêu dao những điều ko hay về bạn !
    tâm linh_ đạo phật, hay bất kể đối tượng nào cũng vậy thôi
    có ng ca ngợi tôn thờ nó, có ng thì mang những định kiến khác !
    và vì thế mà mỗi chúng ta có một nhận thức, chứ nếu ko thì làm con j hay cục sỏi đá cho nhẹ thân!
    bớt đi những nhọc nhằn__ mang tiếng là một con ng có nhận thức, đủ tri giác _ mà để cho cđ nó rằng xé!
    theo mình thấy thì ng ta thường đả kick, công kick nó để rồi bị hút , bị lao vào nó sâu hơn mà thôi !
    những ai hiểu về bão, biển_ họ sẽ hiểu gió giật !
  4. huynhnamphg

    huynhnamphg Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2007
    Bài viết:
    685
    Đã được thích:
    13
    ý bác là gì ạ ? khuyên em k nên đả kick họ ư, hãy để họ là họ em là em ?
    em có đã kick ai đâu, và em còn khuyến khích bác hoathienphuc viết nhiều hơn nữa ấy chứ, em khuyến khích bác phúc hãy là chính mình, có như vậy em mới hỉu được bác í là người như thế nào chứ, nói chung em tôn trọng quyền được tưởng tượng của bác ấy
    Được huynhnamphg sửa chữa / chuyển vào 21:42 ngày 12/08/2009
  5. noileocaccu

    noileocaccu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/07/2009
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    BÁC hoathienphuc à ! em xin mạn phép có vài lời với bác thế này . em thiển nghĩ Bác lập ra cái TOPIC này không gì khác là để đem những hiểu biết của mình phổ biến cho một số người mà sự hiểu biết về khí công , cũng như về tâm linh còn hạn chế. Như em chẳng hạn, đọc các bài viết của bác mặc dù em không thể nào hiểu được hết các ý tứ của bác, nhưng cũng tìm ra được một chút kiến thức nho nhỏ, nhưng rất là bổ ích với em. và em dường như sắp ngộ ra một số điều gì đó . chỉ tiếc rằng mạch viết của bác luôn gián đoạn mấy trang vừa rồi không thấy bác viết gì kể cũng buồn .Bác phúc này! em thiết nghĩ bác không việc gì phải bận tâm đến một số bài viết mà cách tham gia bình luận , đánh giá có những lời lẽ không đúng mức thậm chí xúc phạm . hoặc là những bài viết biểu lộ nên sự hiểu biết còn quá hạn hẹp(về thế giới tâm linh nói riêng) . Đó là những điều vô thưởng vô phạt mà bác . người ta có quyền viết gì thì viết có ai cấm được họ đâu . Có nhiều người vào các diễn đàn để tim kiếm , trao đổi và học hỏi các lĩnh vực mà họ quan tâm. nhưng ngược lại có những người cho rằng họ là số 1 họ có thừa kiến thức trên đủ mọi lĩnh cuộc sống họ coi thường tất cả mọi người họ vào đây chỉ để châm chọc để thể hiện , để khoe khoang một chút kiến thức mọn của mình (họ cho rằng đó đã là tất cả) đó cũng là quyền của ho bác ạ . mong bác thông cảm cho họ và hãy tiếp tục các bài viết của mình để bà con được nhờ.
  6. HoaThienPhuc

    HoaThienPhuc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/07/2009
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    0
    Số Phận
    Số phận này do ai tạo ra ?
    Quả nay như thế ! bởi vì hoa...
    Nào ai biết được, hoa ngày ấy
    Trắng, đỏ, đen,vàng, xanh, tím, low
    *
    Chắc hẳn ngày xưa...tội rõ nhiều!
    Nên nay đời mới lắm phiêu diêu.
    Hỏi ai ? Ai chỉ ?...Trời cao lắm !
    Ngang mặt trông lên đã xế chiêu
    *
    Hãy gieo giống tốt để mùa sau
    Mong cho đời giảm bớt khổ đau
    Cứ tin như thế, tin như thế
    Chắc chắn cao xanh thấu mọi điểu
  7. huynhnamphg

    huynhnamphg Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    21/07/2007
    Bài viết:
    685
    Đã được thích:
    13
    vâng, có óc tưởng tượng phong phú mà k dùng đúng việc thì thật uổng phí các bác ạ:D
  8. rarach24

    rarach24 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/03/2008
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    1
    mong bác cũng khiông giận hờn ai
    có lẽ bác chưa có kinh nghiệm tham gia diễn đàn
    bày cái tôi, cái tâm của mình một cách đồng điệu__ khi chia sẻ với nhau trên internet thế này
    và thêm đặc trưng của ttvn_dưỡng sinh nữa.
    nên "có thể " nhiều ng hiểu nhầm bác
    __________
    mặt khác cháu lại nghĩ : chỉ cần mình có tâm là đc bác nhỉ !
    1 lần ko đc thì 2 lần, 3 lần......
    rồi " đồng bạn tương lân, đồng trí tương cầu". mọi ng sẽ hiểu nhau, gần nhau hơn bác nhỉ , chia sẻ hiểu biết với nhau !
    còn mới gặp một tí khó khăn, động chạm tự ái , song rồi lại nghĩ đó là ko có duyên mà............ bỏ đi.
    như vậy dễ làm ng ta nghĩ : trẻ con, làm ăn ko rõ dàng, ko đến nơi đến chốn . lâm trận quay đầu, bỏ rơi đồng đội á
  9. rarach24

    rarach24 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/03/2008
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    1
    cháu xin đóng góp một truyện mà cháu rất thích !
    Chuyện người kỹ nữ
    Vùng nọ, có một đô thị sầm uất, dân cư đông đúc, khí hậu điều hòa. Thương thuyền lui tới tấp nập bất kể ngày đêm, người đi như hội.
    Đô thị ngày càng mở rộng nhưng chỗ đẹp nhất vẫn là khu phố cổ, nhiều ngõ ngách nhỏ hẹp ẩn mình dưới hàng liễu rũ xanh tươi. Khách xa tới đây đều tấm tắc khen là thiên đường hạ giới.
    Trong khu phổ cổ có một kỹ viện, xây dựng lên từ đời nào không rõ. Kỹ viện có nhiều nàng kỹ nữ xinh đẹp, múa rất hay. Thương nhân đến đây lắm kẻ quên đường về.
    Trong các nàng kỹ nữ, có một nàng kiều nữ, mặt đẹp như ngọc. Nàng không múa bao giờ, chỉ ca hát. Đặc biệt nàng tự ôm đàn, vừa đàn vừa ca, không hát cùng ai, không để cho ai đàn họa theo. Hàm răng trắng đều, nàng thường nở nụ cười tuyệt đẹp. Khách ra về bâng khuâng không biết lưu luyến tiếng hát hay nụ cười. Tông tích người kỹ nữ này không ai rõ, chỉ biết nàng đã vào kỹ viện rất sớm. Cũng không ai biết ai dạy nàng hát, chỉ thấy mỗi lần hát, nàng đưa hồn vào lời ca tiếng hát, khách nghe đôi khi không biết mộng hay thực. Khách yêu tiếng hát thì nhiều nhưng không ai dám hỏi nàng làm vợ. Còn nàng thì hình như cũng chẳng thiết tha tới ai, sống một mình một bóng.
    Ngày qua ngày, người kỹ nữ hát càng điêu luyện, nhưng nàng chỉ còn thích hát một vài bài đắc ý, mỗi lần hát hầu như nàng lạc qua một thế giới khác.

    &lt;&lt;&lt;***&gt;&gt;&gt;

    Một buổi chiều kia, trời mưa dầm, nàng cảm thấy cô đơn vô hạn. Khách nghe thì nhiều nhưng thế giới hầu như trống rỗng, vắng lặng. Nàng nhìn mưa rơi tự hỏi ?otrời đất bao la thế này thôi sao, trượng phu quân tử chỉ chừng đó thôi sao??
    Nàng bất giác ôm hồ cầm:
    Tích tịch tình tang
    Vỗ gươm mà hát, nghiêng bầu mà hỏi
    Trời đất mang mang ai người tri kỷ.
    Lại đây cùng ta cạn một hồ trường
    Hồ trường hề! Hồ trường!
    Ta biết rót về đâu
    Rót về Đông phương, biển Đông nổi sóng sinh cuồng loạn
    Rót về Bắc phương, ngọn Bắc phong heo hút cát chạy đá giương
    Rót về Tây phương, mưa Tây sơn từng trận chứa chan
    Rót về phương Nam, trời Nam mờ mịt.
    Có người quá chén như điêng như cuồng (1)
    Hát xong lệ tuôn như mưa, khách nghe ngậm ngùi, không ai nói điều gì.
    Bỗng trong đám người nghe, có một người khách lạ đứng dậy nắm lấy cây hồ cầm. Người này có vẻ là một lữ hành, áo quần mang nét phong sương, mặt còn trẻ, dáng điệu có chút bối rối. Vừa so dây, người lữ khách vừa nói:

    ---
    (1) Trích Hồ trường, một sáng tác của Nguyễn Bá Trác (đầu thế kỷ 20).
    ---

    - Mời nàng hát lại bài Hồ trường, lần này ta xin đàn cho nàng hát.
    Người kỹ nữ ngỡ ngàng nhìn lữ khách. Nàng chưa kịp nói gì thì y đã tấu lên vài tiếng nhạc. Đàn hồ cầm vốn quen nhạc réo rắt, nhưng trong tay kẻ lữ hành lại khác hẳn. Âm sắc vang lên ấm như mùa xuân, tươi như hoa nở, sáng như bình minh.
    Tích tịch tình tang
    Nào ai tỉnh, nào ai say?
    Chí ta ta biết, lòng ta ta hay.
    Nam nhi sự nghiệp ư hồ thỉ.
    Hà tất cùng sầu đối cỏ cây (1)
    Cùng tiếng đàn của người khách lạ, nàng cảm giác như có đôi nam nữ sóng vai nhìn bốn phương tám hướng, niềm cô đơn tan biến tự bao giờ.
    Nàng vừa hát xong, còn vương niềm vui sướng, người lữ khách đã đặt cây hồ cầm lại chỗ cũ, nói:
    - Đường vào đạo có tám vạn bốn ngàn ngõ, thanh âm cũng là đạo. Trong các loại thanh âm thì im lặng là thanh âm vi diệu nhất.

    ---
    (1) Trích Hồ trường, một sáng tác của Nguyễn Bá Trác (đầu thế kỷ 20).
    ---

    Người kỹ nữ nghe câu nói, không kịp suy nghĩ gì thêm, nàng ngước mắt nìn lữ khách, mắt long lanh, muốn hỏi tên tuổi. Y im lặng đầm ấm nhìn lại, không nói gì, xoay người đi thẳng.
    Mấy ngày sau, chiều nào người kỹ nữ cũng đợi lữ khách nọ trở lại. Nhưng ngày qua ngày không còn thấy tăm dáng của người đó đâu. Ngỡ rằng y là thương nhân, nàng ra phố xá, bến sông để tìm kiếm, nhưng y vẫn biệt tăm.
    Sau một thời gian chờ đợi, người kỹ nữ tuyệt vọng, ngày càng mòn mỏi. Nàng chỉ biết hát bài Hồ trường, tự ôm đàn mà hát, lời ca càng ảo não hơn xưa.
    Cứ thế, ngày qua ngày, mấy mùa xuân trôi qua nàng không còn để ý tới.
    Xxx
    Một sáng kia, còn chưa tỉnh giấc, nàng bỗng nghe tiếng hát:
    Như mẹ hiền thương yêu con một
    Dám hy sinh bảo vệ cho con
    Với muôn loài ân cần không khác
    Lòng ái từ như bể như non (1)

    ---.................... ( vẫn còn )
    http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvnvnqnnn3n31n343tq83a3q3m3237n1n
  10. rarach24

    rarach24 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/03/2008
    Bài viết:
    1.104
    Đã được thích:
    1
    .........Ta vừa rời bỏ thế giới loài người. Loài chim cũng như loài người, chúng suốt đời đi tìm những nương tựa giả dối. Chúng cần lý thuyết, hệ thống; chúng cần giáo chủ, minh sư; chúng cần hình thức, danh tự; chúng tìm cách xây dựng một tòa nhà mà nội tâm chúng có thể an trú. Cho chúng những cái đó chỉ giúp cho những loại giả hợp đó thêm kiên cố, càng làm cho chúng xa lìa chân lý, đẩy chúng thêm trôi lăn trong biển sinh tử.
    Thần điêu nói tiếng người hết sức khúc chiết, nghe như một người thầy giáo.
    Thông cổ thụ bỗng cất tiếng nói:
    - Người khỏe manh biết đi thì để họ đi, người đi không được thì cần cho họ một chiếc gậy. Đạo bao la như trời biển, cho nên học đạo phải có chỗ bắt đầu. Lý thuyết hệ thống chỉ là phương tiện, nhưng lại là phương tiện cần thiết. Tỉ như họ trò đang ồn ào, thấy giáo phải gõ bàn cho học tro yên, khi học trò yên rồi, tiếng gõ bàn tất nhiên cũng phải dứt.
    Giọng cây cổ thụ cực kỳ đầm ấm, nội lực phát ra nhu hòa đôn hậu.
    Thần điều lắc đầu:
    - Tiếng gõ bàn của thầy giáo ngày hôm nay trong thế giới loài người chỉ gây thêm hỗn loạn. Ta đã thử và vứt bỏ mọi phương pháp. Cuối cùng ta chỉ còn nhắc lại lời của Thích-ca dể nói với muôn loài ?o
    Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi,
    hãy y tự nơi chính mình, đừng y tựa người khác?. Như một chén nước đã đầy, không thể rót thêm được gì. Loài người hôm nay đã đầy mọi lý thuyết và hệ thống, mỗi hệ thống đều đi tìm chân lý, thượng đế, tâm vật? Xin hỏi đạo sĩ, trả lời với loài người sao về chuyện đó?
    - Đạo sĩ áo trắng nhíu mày:
    - Đáng thương tay hành tung của ý thức, cưỡi trâu đi tìm trâu không phải là dạy dột lắm sao? Thượng đế chan hòa khắp nơi, đầu cây ngọn cỏ còn có. Ngài ngủ trong dạng đất đã, mơ màng dạng cỏ cây, thức dậy trong dạng muông thú, hoạt động trong dạng con người. Tâm vật như hai mặt của một đồng tiền, chúng hoán chuyển lẫn nhau, sinh thành ra nhau, không có cái nào trước, cái nào sau. Như ngươi vừa từ trên cao đâm xuống xua đuổi lũ chim, độ cao và tốc độ đã sinh thành ra nhau, cái này mất thì cái kia có, cái này giảm thì cái kia tăng. Vậy nên:
    Thần dữ vật
    Nhất tụ nhất tán, nhất tiến nhất thoái
    Nhất động nhất tĩnh, nhất hạp nhất tích
    Đồng qui nhi thù đồ (1)

    ---
    1.Tạm dịch:
    Thần đối với vật
    Một tụ một tán, một tiến một thoái
    Một động một tĩnh, một đóng một mở
    Khác lối nhưng cùng về
    ---

    Trên cành cây, đàn chim phượng đã trở lại lúc nào không rõ, nghiêng đầu lắng nghe, im lặng không dám kêu tiếng nào.
    Đạo sĩ nhìn thần điêu:
    - Krishnamurti(1), ngươi là thầy của các bậc thầy, hãy tùy phương tiện mà chữa bệnh cho chúng sinh.
    Nói xong, đạo sĩ quay người đi thẳng. Thần điều trân trối nhìn theo, gọi lớn:
    - Đạo sĩ, người là ai?
    Đạo sĩ cười ha hả:
    - Sự vật không có hình tướng, không có danh hiệu, sá gì một cái tên người đời đặt cho.

    ---
    ---

    Tiếng cười vang động cả một vùng sơn cốc.
    Thần điêu đậu trên cao, nhìn theo dáng đạo sĩ ngày càng xa, lung linh trong nắng. Y nhìn theo chiếc dẹp lắc lư trên tay đạo sĩ, bỗng nhớ ra điều gì, ?okhặc? một tiếng rất lớn rồi vừa bay theo vừa gọi:
    - Bồ đề Đạt ma (1) xin đợi, cho ta hỏi một lời!
    Gió bỗng thổi mạnh, thông cổ thụ reo vi vu trong nắng.

    ---
    http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvnvnqnnn3n31n343tq83a3q3m3237ntn
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này