1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Từ Nữ Triệu Vương: Tuyển tập "Truyện ngắn 8X2"

Chủ đề trong 'Văn học' bởi EmXinhKhong, 21/03/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. EmXinhKhong

    EmXinhKhong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    337
    Đã được thích:
    0
    Khoảng yên của hắn
    (Truyện dự định đưa vào "Truyện ngắn 8X2")
    ?oĐể tôi một mình. Tôi muốn một mình! Không ai, không nhìn, không nghe, không nói! Câm mồm đi! Để tôi yên!? Rồi b4, b5, b6, b7,...bn gào, cào, lạy lục, kiêu ngạo, khinh thường, đập, vò, gạt phăng, bóp chặt, vụn, nát,...ngu xuẩn, ngớ ngẩn, tinh ranh, điên loạn...
    Ba tôi: Cứ đi đi con, đi xa hay gần cũng được, nhưng con phải đi! Đi để không chìm vào cảm giác đau riêng mà bỏ qua cuộc sống. Con ơi, nhìn những cảnh vật bên đường lướt qua khung cửa sổ của đoàn tàu và cứ dừng lại bất kì đâu con muốn. Thiên nhiên mà đúng hơn là Đấng Tạo hóa sẽ chữa lành cho con và khiến lòng con dịu lại.
    Và tôi lên đường. Nắng đổ trên mái đầu trần của tuổi hai mươi, soi vào trái tim mù lòa rạn nứt yêu thương của tôi và tôi bỗng nhìn thấy bóng mình, thấy hắn.
    Có hai kẻ đạp xe cạnh nhau. Con đường đổ nắng, bụi mà chẳng hề có gió. Kẻ A. quay sang: ?oNếu cứ im lặng thế thì về đi!? Kẻ kia đưa tay quệt mồ hôi, chỉ cười xòa không nói. Nói gì? Sao lúc nào cũng là ?onói?, ?onói?, ?onói?? Cuối cùng, mỗi kẻ về một ngả - (dù nói hay không) - nặng!
    Nửa đêm.
    Kẻ không nói tỉnh dậy. Cứ gọi hắn là kẻ B. đi! Kẻ B. mở mắt nhìn, nhìn, nhìn, ... Chút ánh sáng từ bóng đèn đường len vào qua kẽ hở làm nên những sợi sáng trong trong dìu dịu. Không một thanh âm động. Cái vật nói đều đều dai sức nhất là chiếc đồng hồ báo thức đã bị hắn cho giãn dây cót, nằm chỏng chơ dưới gầm giường rồi. Khoảng tối im làm hắn nhớ tới những ngày còn bé với trò chơi trốn tìm.
    Bao giờ hắn cũng bị hầm - vừa mở mắt, ngơ ngác nhìn, lũ bạn đã xô tới ?omô tê?, ?omô tê?. Hắn luôn ngơ ngác, luôn bị giật mình. Nhưng cũng đố ai tìm được hắn đấy! Hắn bao giờ cũng trốn ở xa. Hắn ngồi đó, ngồi mãi, trống ngực đập thình thịch, chẳng bao giờ chịu ra đập cột cho tới khi kẻ đi tìm phát bực mình, gọi hắn ra để kết thúc trò chơi, đứa nào về nhà đứa nấy. Hắn thích chơi trốn tìm một mình ?" thích tìm mình, tìm cái tôi, tìm cái bóng, tìm cái kẻ chẳng nói, tìm cái kẻ hét hò... Bao giờ nhỉ, à, đúng, nửa đêm!
    Hắn thức dậy, nằm co chân, giơ lòng bàn tay hứng những sợi sáng mong mỏng vắt ngang căn phòng. Hắn cười cười, đôi mắt chớp chớp rồi nhè nhẹ, nho nhỏ, hắn hát. Bao giờ cũng thế, hắn lơ vơ hát một mình những câu hát không đâu, chỉ mình hắn mới biết và mới hiểu. Câu hát tan vào đêm. Bàn tay hắn lại giơ lên luồng sợi sáng, những ngón tay động đậy như đang gõ vào phím đàn. Nhẹ tênh... Thế... Thế... Rồi lại ngủ thiếp đi, cơn mơ lại đến. Nhưng trong cơn mơ đen trắng, những hình ảnh mờ nhòa nhoẹt ướt, chỉ có tiếng nhạc.
    Tiếng nhạc mê mải, lúc dữ dội, lúc nhẹ êm. Bản giao hưởng trải ngút trên một con đường sáng nhòa. Hắn một mình giữa đêm, đến dáng ngủ cũng như ngơ ngác tìm, ngơ ngác chờ, khóe miệng mim mỉm cười như mếu. Thỉnh thoảng, đôi bàn tay giật nhẹ hoảng hốt. Con chuột nhắt chạy trên tấm nệm, bò qua đôi chân gầy, nhấm nháp tấm chăn đỏ vắt chéo qua người hắn.
    Sáng.
    Lại cười, hắn cười. Kẻ A. nhíu mày: ?oNgậm mồm vào đi! Đừng có ngoác ra như thằng dở hơi thế! Trông vừa đần, vừa vô duyên!? Hắn hềnh hệch cười: ?oỪ!? Làm sao mà không cười được nhỉ? Nếu không cười bây giờ thì phát điên lên, hét thét với hai con mắt đỏ ngầu mất! Cười. Cười. Rũ. Ngặt. Kẻ A. chán ngán nhìn ?" cái chán ngán của một kẻ nhân đạo trước một kẻ ngớ ngẩn! Kẻ B. quay đi. Cười. Cười. Chợt kẻ b1 đấm vào bức tường đen nối vào một góc nhọn chật nghẹt, hét lên với gương mặt nhàu nhĩ và giọng nói ghì lại nơi cổ họng: ?oPhải khác cơ mà! Sao cứ điên rồ mãi thế?? Kẻ b2 khóc gập người, nước mắt đẫm gương mặt, giọng khản đặc van vỉ: ?oThương tôi đi, thương một chút mà, thương hại thôi cũng được! Đừng nhíu mày, hét lên với tôi như thế nữa! Tôi mệt! Mệt mà!?
    Lạnh, khô, kẻ b3 đều đều, đùng đục: ?oĐể tôi một mình. Tôi muốn một mình! Không ai, không nhìn, không nghe, không nói! Câm mồm đi! Để tôi yên!? Rồi b4, b5, b6, b7,...bn gào, cào, lạy lục, kiêu ngạo, khinh thường, đập, vò, gạt phăng, bóp chặt, vụn, nát,...ngu xuẩn, ngớ ngẩn, tinh ranh, điên loạn... Màu xanh lá cây, màu đỏ gạch, màu da cam chói chóe, màu vàng ủng, màu vàng rục, tím sậm, tím thâm... Lẫn lộn. Chồng chéo.
    Những kẻ b. nhao, nhoai, nhoài, chen lấn, xô đẩy lẫn nhau trong một B.. Chúng thuộc về một B. cả màu, cả tiếng, cả máu và hơi thở. Kẻ B. quay quắt, tức thở. Không khí không len nổi vào cái hộp đen đang nén ép, gói chặt hắn. Hắn vùng, vẫy, nhướng hai con mắt tìm đường, mong cắm đầu chạy. Nhưng, những cái gì bắt đầu bằng ?onhưng? thì luôn bị chặn lại một cách thô bạo! Hắn gục và lả. Kẻ A. nhìn xéo: ?oCái mặt lại xị ra thế à?? Trĩu. Sao nặng thế? Sao ***g ngực hắn nhỏ bé mà nặng đến vậy, kéo chùng cả thân hình, cả khóe môi, cả đôi con mắt hắn xuống.
    Những kẻ b. cũng chẳng còn hơi sức đâu mà cãi vã, vật lộn với nhau nữa. Hắn thấy mình trống ngoác mà nặng trịch. Hắn thèm khóc. Không, không phải, mà cũng không phải là không phải! Hắn thèm được ngủ, ngủ một giấc dài, một giấc đưa hắn đi xa khỏi cuộc sống thật, thoát khỏi cả màu, cả tiếng, cả những sù sì, những tanh hôi, những mặn chua của đời sống này. Cũng còn có điều gì hơn thế nữa - hắn thèm được yên, yên ổn và im ắng, có lẽ thế. Hắn lấy chút tàn lực để hỏi lại mình xem hắn đang muốn cái gì, thèm cái gì.
    Thèm một cái kem, một bát phở hay miếng bít-tết? Hắn, hắn, hắn, ... mình thèm được ru!... Có ai hiểu hắn nhỉ, ai thương hắn nhỉ? Ai không? Hắn co người, đầu óc như tràn một thứ dịch nhầy ghê rợn trước những câu an ủi, những cái gật đầu: ?oTao hiểu mày mà!? Kẻ C., kẻ D., kẻ E.... nhếch mép: ?oThế mày còn đòi người ta hiểu mày thế nào nữa? Mẹ, chúng tao đi guốc vào bụng mày! Đúng là thằng khùng! Chỉ có bọn tao tử tế mới chịu được mày!? Hắn có ?ođòi? đâu, hắn chỉ ?othèm? thôi đấy chứ! Kẻ A. nhăn mặt gắt: ?oCó gì thì nói ra, sao phải thế? Mày điên à?? Hắn cố lục trong đầu một câu hay ho để nói. Câu hay ho gì nhỉ? ?oÀ, mình nghe nói sắp có phim mới ở rạp đấy!?? Hay là câu hắn mới học khi đi qua một đôi yêu nhau ở ghế đá hồ Tây: ?oTrời đẹp vãi cu!??
    Hắn vẫn loay hoay trong ý nghĩ của mình, miệng vẫn mở ngơ ngác mà không phát ra được lời nào. Hắn trôi theo dãy câu được gọi là hay ho ghi lại trong trí mà dần quên mất rằng mình cần phải nói điều gì đó để lấy lại nụ cười của kẻ A.. Hình ảnh kẻ A. nhăn nhó đang nhòa mờ trong trí hắn. ?oTao không chịu được mày nữa! Mày cứ trơ trơ như thế à? Mày làm tao khổ quá!? Hắn giật mình quay lại. Bao nhiêu người rồi đã hét vào cái mặt ngơ, ngây của hắn rằng hắn làm người ta phải khổ sở, chịu đựng nhiều vô kể. Hắn ức ách đau, cảm giác đau cùng nhiệt nóng lan từ khoang bụng lên ***g ngực rồi dâng lên hai con mắt hắn. Đoạn nhạc có tiếng piano sắc lạnh dồn lách trong khoảng chứa những kẻ b..
    Lẫn tiếng ghi-ta riết róng... Đỏ thậm, tía xanh... Rồi miết tiếng nhị kéo eo ức, éo iết... Xanh rì, đỏ quạch... Hai hàm răng cắn chặt vào nhau. Có kẻ nào giống hắn quá, hay là chính hắn nhỉ? Hắn ta chạy hoảng hốt, quanh quất nhìn, tìm. Những con nhạc đay đuổi, len tìm hắn ta. Hắn đỏ mắt tìm hắn ta, tìm cái bóng lẩn trong tiếng nhạc chỉ có hắn mới nghe thấy ấy, trong âm thanh vang lên từ các ngóc ngách những kẻ b. vẫn chui vào lẩn trốn hay cãi vã để tranh giành. Những nét vẽ ngoằn ngoèo, sắc u tối. Màu. Tiếng. Ghì. Xoắn xiết.
    Ngày khác.
    Hắn gượng ngước nhìn trời. Trời chưa đổi gió nhưng những con mối cánh mỏng tang đã từ đâu bay ra lượn sát bóng đèn. Kẻ B. mơ hồ hiểu: sắp mưa! Mưa to cho mà xem! Bão??? Hắn nuốt khan, khát quá! Hăng háo, hắn mở to mắt, chờ.
    Ngón trỏ và ngón cái hắn chụm lại, gắp lên một con mối gãy cánh nằm ngửa dưới mặt đất, ép vào quyển sổ hắn vẫn ghi lại những điều hằn lại trong cuộc đời (hắn cho là thế!) nhưng lại là những điều kẻ A. gọi là ngớ ngẩn. ?oSửa xe ngày p. hết m. tiền. Cái xe tội quá, nó cứ kêu lọc cọc như nấc cụt, phải uống dầu mới khỏi!?; ?oNgày x. - Cắt năm phân tóc, tiêng tiếc!?; ?oNgày y. ?" Ăn một lúc hết ba bát phở, đã đời!?...
    Hắn mở toang cửa như thể đang chờ ai đó tới và tin là sẽ tới. Tới thật! Tới! Mưa, mưa, và mưa! Cả sấm, cả chớp cũng tới! Những kẻ b1, b2, b3 đang thiêm thiếp ngủ. Màu của sợi sáng xuyên đêm tô lên trên giá vẽ nền đen trong hắn. Hắn cười như thằng bé con được nghe mẹ hát. Vài ba sợi nước hắt vào mặt hắn. Đùa đùa. Man mát. Dịu lại... dịu lại... dịu...Cánh tay hắn giơ lên cửa sổ, những ngón tay động đậy như đang gõ vào phím đàn. Hắn không còn nghe thấy tiếng xe cộ, tiếng còi thúc nhau đi cau có, tiếng rít rủa, đay nghiến, chì chiết từ dòng đường ngoài kia ?" không tiếng người! Không tiếng nơi thế gian, chỉ có những âm thanh vang lên từ trời.
    Ai biết hắn khô nóng để ban mưa cho hắn thế này? Mưa hôn, mưa liếm, mưa xoa những ngón tay hắn. Mưa khiến đất mềm lơi và những kẻ b4, b5, b6... chai trong lòng hắn như cũng đang được mưa thấm ướt, hàn lại những vết nứt nẻ. Mưa đặt đôi môi mát lịm lên vết thương sưng tấy nóng ran của những kẻ b. sau bao cãi vã, vật lộn với nhau. Kẻ bn chớp chớp mắt: ?oĐược biết này, rồi được hiểu và được yêu phải không?? Hắn gật gật, miệng vẫn mim mỉm cười. Nước mưa trườn theo cánh tay len vào nách, vào ngực, vào bụng, vào những thành xương sườn của hắn.
    Khẽ nghiêng mình, buồn buồn như bị ai đó cù, hắn cười nắc nẻ thành tiếng. Hắn bỗng ngưng bặt, nghiêng nghiêng đầu nghe. Rồi lại cười nắc nẻ. Rồi lại im bặt. Hắn chẳng sao tin được thanh âm trong trẻo mà hắn vừa nghe thấy ấy lại chính là tiếng cười của mình. Tiếng cười lay kẻ B. nghĩ tới kẻ A., thoáng nghĩ tới ngày mai, trước kẻ A., hắn sẽ chân thật vui mừng, sẽ kể về những giọt nước mát lạnh để đoạn đường đi sẽ nhẹ bẫng và kẻ A. không phải nhíu mày, khó chịu. Mưa. Nước trong và mát! Nước ôm lấy hắn... Khóe môi ram ráp, hắn thầm thì cười.
    Nghiêng khẽ về đêm và mưa cũng đã ngơn ngớt. Gương mặt hắn đầm nước, sang sáng, thân hình gày gò ướt đẫm, đôi bàn tay cóng lạnh. Ngước mắt, miệng run run, hắn hát hiền lành, âm ấm...
    Năm - mười - mười lăm
    Trốn tìm, ù chạy
    Trốn, trốn nơi sâu
    Hai mươi - hai nhăm
    Có ngưươì tìm ta
    Tìm mà chẳng nói
    Chín nhăm - Một trăm
    Ai gọi ta lên
    Mưa sáng giăng trời...
    Ngả sâu vào đêm và mưa dần tạnh hẳn. Giời giở rét nhưng hắn vẫn không hề thấy lạnh. Hắn tìm mặc cái áo xanh lá cây ?" màu hắn thích và chiếc quần rộng thùng thình có hai cái túi hộp. Hắn hí hoáy viết vào quyển sổ con ép con mối ở trong: ?oNgày z. - Được biết này, được hiểu và được yêu phải không? Mưa... Mai sẽ phải kể cho A. nghe!? rồi cất quyển sổ vào bên túi. Êm êm, tiếng hát lan vào đêm...
    Năm - mười - mười lăm
    Trốn tìm ù chạy
    Trốn, trốn nơi sâu...
    Cửa sổ mở. Những sợi sáng đan vào nhau, ùa vào căn phòng của hắn. Hắn thấy mình nhẹ bẫng...
    ... Hai mươi ?" hai nhăm
    Có người tìm ta
    Tìm mà chẳng nói
    Êm êm, câu hát len trong những sợi sáng trong suốt...
    ...Chín nhăm - Một trăm
    Ai gọi ta lên
    Mưa sáng giăng trời.
    Miệng hắn cười, đôi môi khô nhưng đỏ. Mái tóc vẫn còn ướt nước mưa, vài ba lọn tóc xòa xuống mắt. Những giọt nước mưa theo sợi tóc rớt xuống khóe mắt hắn. Không còn hát nữa, hắn thiếp đi như bao lần đã thiếp đi sau mỗi lần hu huơ hát.
    Nửa đêm. Có tiếng gì như xé toạc cả đêm. Chim lợn kêu. Hắn vẫn nằm nghiêng, bình thản.
    Nửa đêm. Sau trận bão. Lâu lắm rồi mới nghe thấy âm thanh ấy: rạch; kít; két. Con chim lợn rít thét như trong cơn bấn loạn, giật cướp những đằm yên của đêm. Vậy nhưng, hắn vẫn không thức giấc, bàn tay đặt mềm lơi trên tấm chăn đỏ rách lỗ chỗ. Bản giao hưởng vang lên từ trên bầu trời kia đẩy hắn trôi khỏi thế gian. Giờ thì, hắn chìm nhẹ êm trong bản giao hưởng - bản giao hưởng không lời.
    Không lời.
    Và không tiếng.
    Cát Yên
  2. EmXinhKhong

    EmXinhKhong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    337
    Đã được thích:
    0
    khoe một cuốn mới nè!
    Tập truyện ngắn "Vũ điệu thân gầy" đã ra đời
    Vậy là cuối cùng tập truyện ngắn "Vũ điệu thân gầy" của 12 tác giả nữ thuộc thế hệ 7X, 8X ra đời. Đọc đến 2 lần giới thiệu của nhà phê bình "lỗi lạc" Phạm Xuân Nguyên mà thấy vẫn điên. Điên vì bản chất của cuốn sách ra đời nó tự đứng vững được, không cần một dòng giới thiệu nào của bất kỳ ông nào bà nào cụ nào.
    Điên nữa là lời giới thiệu làm giảm giá trị tập sách. Một kiểu giới thiệu vừa đấm vừa xoa, sến vật vã, nói như thầy Quang Hải là "chút gió mùa thu thổi mơn man trong váy áo đàn bà". Ôi, sao mà mình lại điên đến vậy, thất vọng đến vậy.
    Mình vẫn biết các cuốn sách ra cần bán, nó tập trung vào lớp độc giả pop, ít tinh tế. Nhưng vẫn shock khi PXN cho rằng có 2 dòng chủ lưu văn học hiện đại là Nguyễn Ngọc Tư và Đỗ Hoàng Diệu và tất cả các cây bút trẻ hiện nay vẫn bơi trong 2 dòng đấy, cố tìm cách viết lạ, mới mẻ để khẳng định... Mình không chê Tư hay Diệu, nhưng nhìn nhận như PXN là xuẩn ngốc, thật đáng thương khi cho rằng: Văn học trẻ hiện nay chỉ có 2 dòng đấy.
    Tại sao anh ấy lại có thể đẩy Nguyễn Thúy Hằng, Phạm Ngọc Lương, Lynh (3 cây bút có phong cách riêng, có tư tưởng) nằm trong dòng viết của Diệu hay Tư nhỉ?!. Anh ấy chỉ đọc 1 số của họ, chứ có đọc tất cả của họ đâu mà đánh giá nông cạn đến vậy, so sánh chủ quan đến vậy.
    Cuốn sách khiến mình không hài lòng vì bị cắt xén khá nhiều (Cho dù đã được đọc bản biên tập của NXB, nhưng vẫn thấy thiếu hụt).
    Còn mình vui vì tác phẩm của Lynh một lần nữa lại xuất hiện trong nước. Dù sao cũng xin cảm ơn tất cả 12 tác giả nữ đã xuất hiện để tập sách được ra đời. Cảm ơn anh Trần Ngọc Sinh đã vất vả vì cuốn sách, để nó được ra mắt độc giả.
    Còn bây giờ thì mình biết PA25 sẽ nhòm ngó đến cuốn sách. May mắn là không ghi "Tuyển tập TNTV", nếu không lại gây shock, báo chí lại nhẩy loi choi vào chửi te tua. he hé... Còn chất lượng, mình đánh giá cao cuốn này hơn cuốn "Truyện ngắn 8X" cũ. Xin chúc mừng mình và các tác giả nữ!
    [​IMG]
  3. pinksubmarine

    pinksubmarine Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2004
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Lại đạo văn
    Vũ điệu thân gầy
    Cái tựa sách thôi cũng đã ăn cắp của người ta rồi.
    Đó là tựa bài Vũ nữ thân gầy, tựa của Phạm Duy đặt cho bài La Cumparsita:
    http://vanhoc.datviet.com/thuvien/nhacviet/loica.asp?id=2194&dang=uni&cochu=12
    Chẳng thà em cứ để nguyên 4 chữ của Phạm Duy, thì anh sẽ nói là các em MƯỢN của bác ý, chấp nhận được vì ai cũng biết là em mượn. Còn sửa một chữ như thế này thì là ăn cắp đồ của người ta rồi mông má mập mờ đánh lận con đen.
    Được pinksubmarine sửa chữa / chuyển vào 06:44 ngày 11/04/2007
  4. EmXinhKhong

    EmXinhKhong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2006
    Bài viết:
    337
    Đã được thích:
    0
    Đúng là nhận xét thiển cận!
  5. pinksubmarine

    pinksubmarine Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2004
    Bài viết:
    212
    Đã được thích:
    0
    Đáng lẽ em phải đăng ký nick khác vào chửi anh thiển cận thì mới đúng bài bản em ạ. Xinh thế nhưng hơi ngu.
  6. canhcungxanh

    canhcungxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/08/2005
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    Bác gì đấy nhầm rồi đấy ạ! Hai khái niệm "vũ nữ" và "vũ điệu" hoàn toàn khác nhau mà. Hơn nữa một bên là một ca khúc nước ngoài lời Việt còn một bên là truyện ngắn mới. Nó đâu ăn nhập gì nhau!!! EXK cho tham gia vào cái phần truyện ngắn với nhé!!! Tớ viết mãi mà cứ lềnh bềnh như bèo ấy! Nản quá! Bác gì đấy xin đừng nghĩ em ăn theo để bám vào tập truyện này nhé. Tội nghiệp! Em công tâm thôi! Hihi!
    EXK xem thử đoạn đầu của một truyện nó thế này có lọt được vào tập truyện mà EXK khởi xướng không nhé:
    Ả nằm xoải ra bàn, không phải một cái mà bốn cái xếp lại. Ấy thế mà vẫn chưa nâng được hết thẩy những thớ thịt nồn nộn đang muốn chảy xuống dưới. Ả đang ngủ nên không biết được, mà không hẳn thế, nếu ả tỉnh thì chắc cũng không nhớ ra như thế đâu. Ôi! Cái thằng chồng của ả mới thật khốn nạn, gã mới kiếm chuyện với ả nên ả mới phải nằm ở ngoài hiên chứ nếu không thì giờ này ả đã nhào lộn trên cái nệm cao hơn hai tấc rưỡi cơ. Ả nằm ở ngoài trời thế này thì chỉ có khổ cho thằng chồng ả . Gã cứ đi ra đi vào mấy lượt, gã nhìn từ lỗ thông gió rồi nuốt nước bọt ừng ực khi thấy vợ mình nằm chàng hảng, gió thốc cái váy lên tới tận đùi nõn nà, ư ứ mỡ. Còn ả thì cứ ngáy đều, ngáy rổn rảng giữa ngã tư, giữa những quán hàng bán cho bọn ma đêm ăn nhậu thâu đêm suốt sáng trong khi gã đang chảy dãi. Gã định ra bế vợ gã vào hay nói một lời gì đó cho hay ho để cái của nợ ấy vào phòng với gã nhưng có cái quái gì cứ nghèn nghẹn nơi hốc cổ, không phát ra được dù ban ngày gã vẫn được khen là đứa khéo mồm. Người ta luôn thấy gã bảnh bao, quần là áo lượt, chơi toàn với mấy bác mà người ta thường gọi là tri thức. Thế mà giờ này lại phải ra bế con vợ vào nhà, hàng xóm nó thấy mà xầm xì với nhau thì nhục lắm. Vả lại, vợ chồng đang giận nhau. Con vợ gã dù có ngớ ngẩn đến đâu thì cũng phải nhớ đêm qua mình ngủ ở đâu. Nếu như sáng dậy mà ả thấy mình nằm trong nhà thì chắc chắn cái mặt ả sẽ nghểnh lên hay ả còn tức mà lỡ mồm ?oTôi ngủ ngoài kia thì mặc xác tôi, ai nhờ anh bế vào? thì còn mặt mũi nào để gã nhìn mặt bọn người làm (Vợ gã ăn nói vốn không ý tứ lắm). Hay là bế ả vào nhà rồi gần sáng thì lại bế ra, không xong nốt. Hừng hực thế này thì còn cố sức mà bế vào, lát nữa thì lấy sức đâu ra mà bế ả ra. Vợ gã nùng nục chứ có phải gọn gàng như người ta đâu mà bế ra bế vào cho nó dễ. Vừa chảy dãi gã vừa lo vì vài hôm trước gã đọc báo, có thằng bệnh hoạn nào đó cứ đêm đến là lẻn vào nhà người khác ?oăn trộm? vợ họ, các cô vô ý hay cố ý cứ tưởng chồng mình, cho thằng ấy ?olấy? đã đời mà chả than chả thở gì cả. Có thằng thứ nhất thì ai dám bảo không có thằng thứ hai, thứ ba như thế. Người ta ngủ trong nhà mà chúng còn dám vào đàng này vợ gã lại nằm hơ hớ ngoài hiên thế kia, ả lại thường nhắm mắt khi làm cái chuyện đó mới khổ, nhiều lúc gã mệt, gã ngủ một giấc rồi mới nhớ có con vợ đang nằm kề bên. Gã đè ả ra hì hục trong khi ả còn ngáy đều, mắt như có ai khâu lại thì huống hồ gì như thế này. Ngộ nhỡ có thằng nào láu cá chỉ cần kéo cái váy lên là thôi đi đứt. Thế nên gã có dám ngủ đâu dù cả ngày quần quật với cái lò rang cà phê nóng như thiêu đốt. Thế là gã phải tỉnh, tỉnh trong cái trạng thái gật gù.
    Gã vừa gật gù vừa nghĩ về con mụ mẹ vợ gã, gã căm mụ ấy lắm cơ, cũng vì mụ mà giờ này gã phải thế này. Chứ như con vợ gã được tách ra từ cái cây, cái quả nào thì đã hay, đàng này lại do mụ sinh ra. Cái mụ già lẫn thần thế mà tham, lần nào xuống cũng vác chuối, vác mít xuống cho cháu, gọi là cho thế chứ hôm nào lại chả ôm gạo, ôm tiền về. Con vợ ả thì cứ dúi tiền cho mẹ suốt, ả vô tâm thế thì làm sao mà qua mắt gã cho được. Trồng chuối, trồng rau gì thì đem ra chợ mà bán phức đi lại bày đặt đem biếu đem cho, cứ làm như là giàu có lắm không bằng. Nhà người ta lát đá hoa thơm tho thế mà cứ vác nước cơm về rồi ngồi nựng cháu, tanh chả thế nào mà chịu được. Hồi trước mụ lại còn bị lao phổi, chả biết là có hết hay chưa mà cứ say sưa hôn hít vào con của gã. Gã nhìn muốn trào máu mà nói chả được nên cứ ấm ức suốt. Con vợ gã cũng khốn nạn lắm, người ta bảo ?o thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn?, thế mà ả có chịu thuận lòng với gã đâu, gã ghét cái con mụ già ấy bao nhiêu thì con vợ gã thì lại cứ tíu tít suốt. Sống từ bé đến lớn ở nhà chả nhẻ nói chưa hết chuyện hay sao mà giờ này gả cho gã rồi vẫn còn lắm chuyện thế. Cứ lần nào xuống là ả cứ rối lên, mà tuần nào cũng xuống, tháng nào cũng xuống, năm nào cũng xuống. Xuống làm cái gai, cái nhọt trong đầu gã như một khối u ác tính cứ lớn dần bưng mũ rồi vỡ. Gã chịu hết nổi cái chướng cảnh mà xả vào ả có vài tiếng. Thế là ả vác bàn ra trước nằm. Thấy chưa, chung quy cũng là tại mụ già ấy.
    Đoạn sau chưa viết...Hơ hơ!!
  7. Raining

    Raining Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/03/2002
    Bài viết:
    267
    Đã được thích:
    0
    Làm gì mà ầm ĩ hết cả lên thế?
  8. phuongthao1

    phuongthao1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2005
    Bài viết:
    62
    Đã được thích:
    0
    Rượu, thuốc quá nên banh ra khoe ở diễn đàn nào cũng bị trai chửi cho mà vì rượu và thuốc qúa nên tê liệt hết dây thần kinh xấu hổ rồi. Cái tệ hại hơn nữa là bọn này được một bọn cai thầu văn chương ca cẩm đâu đó nên chúng tưởng chúng là cái gì XXX tác phẩm. Bọn háo danh và bất tài đầy ra. Nhưng chúng băng đảng và toa rập công kênh nhau lên. Con này phải là con ông kia. Con nọ phải ngủ với thằng ấy. Con này phải quà cáp đứa kia. Con nọ phải dùng được ở việc khác ... Cứ thế mà chúng tung hô nhau và đưa nhau lên thành nhà văn nhà thơ. Và rồi đám đông ngu si cứ thế mà tưởng chúng là nhà văn nhà thơ thật. Ngu si và dốt nát tổng thể Việt Nam. Biết nói gì hơn. Dù sao thì cái bọn này cũng hạnh phúc trong sự ngu dốt của chúng nó.
  9. canhcungxanh

    canhcungxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/08/2005
    Bài viết:
    40
    Đã được thích:
    0
    Bác nói gì mà khiếp thế! Thôi em nhận mình ngu vậy!!!
  10. mion

    mion Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    13/06/2003
    Bài viết:
    201
    Đã được thích:
    0
    Con EXK viết truyện cứ như nổ bỏng í , tung toé toàn những thứ bẩn thỉu . Thật ghê tởm Đã thế lại còn đặt cho mình cái tên từ nữ triệu vương, nghe cứ như sắp cưỡi voi ra trận đến nơi.
    Một mình một kiểu người , *** giống ai
    Được julian sửa chữa / chuyển vào 11:40 ngày 13/04/2007
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này