1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Từng bước chân đi

Chủ đề trong 'Hồi ức về các chuyến đi' bởi alfomega, 21/12/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. alfomega

    alfomega Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2006
    Bài viết:
    229
    Đã được thích:
    0
    Tôi thấy trước mặt mình là một người đàn ông. ?oNamaste! Listen to me please. I am a Maoist?. Úi giời ! Sao đoạn này lại có Maoist nhỉ? Sao bảo Maoist tập trung nhiều ở khu vực Chitwan cơ mà. Tôi nhìn sang bên cạnh, thấy dưới gốc cây có một cái bàn nhỏ, trên có một tập tickê và một số giấy tờ lặt vặt, và hai người nữa đang ngồi ở đó. Xa hơn môt chút ở dưới bờ suối là một túp lều nhỏ. Đó là một điểm thu tiền của những người Maoist, là một trong những thứ được xếp vào mục ?oNguy hiểm và Phiền hà? khi đi du lịch ở Nepal.
    Maoist, đúng như bạn nghĩ, là những người theo chủ nghĩa Mao (Trạch Đông). Họ là một nhóm nổi dậy, ngày càng lớn mạnh và đang kiểm soát nhiều vùng của Nepal. Họ cũng có chân trong chính phủ và là một đảng phải trong quốc hội Nepal. Địa bàn hoạt động chủ yếu ở vùng rừng núi sâu, nhất là khu vực vườn quốc gia Chitwan, nhưng họ đã từng tấn công phía tây thủ đô Kathmandu vào năm 2001. Họ thường dựng lên các chốt chặn khách du lịch lại và yêu cầu ?odonate? để phục vụ quân nổi dậy. Có rất nhiều điểm Maoist trên đường trekking trên dãy Himalaya cũng như các khu vực khác. Do đó, lời khuyên dành cho các trekker là hãy yêu cầu họ viết hoá đơn, giữ hoá đơn đó lại để giải thích với chặng sau rằng mình đã nộp tiền ở chặng trước rồi.
    Họ là những người theo chủ nghĩa Mao Ze Dong, là những người cộng sản nên họ cũng có những đặc điểm chung của những người cộng sản, nhưng là những người cộng sản kiểu Nepal. Kinh nghiệm của tôi cho thấy trong những trường hợp như thế này thì không nên hoảng sợ. Dù sao thì cũng đã gặp nhau rồi, vậy nên cứ nói chuyện chút đã.
    Anh thanh niên đang giải thích với tôi về lý do họ phải thu tiền của du khách, rằng chính phủ Nepal hiện thời rất yếu kém, tham nhũng, không lo nổi cuộc sống cho dân, nên họ muốn đứng lên, đấu tranh, để mang lại cuộc sống tốt đẹp cho người dân,? bla bla bla?
    Đến đây có lẽ phải giải thích thêm một chút, rằng đúng là chính phủ Nepal hiện thời yếu kém thật. Cứ nhìn cuộc sống ở đây thì biết, ở nông thôn cũng như ở thành phố, cuộc sống cứ diễn ra một cách lộn xộn và thiếu thốn, không thấy bong dáng chính phủ đâu, điện và nước sạch thiếu trầm trọng, rác tràn ngập đường phố mà không có người quét. Cái cảnh những chiếc xe cũ nát tắc thành hàng trên những con đường trung tâm thủ đô đầy ổ gà, bụi mù và gập ghềnh đá cuội luôn mang đến một cảm giác tắc đường rất lạ . Tôi cũng thấy rằng chính phủ nước này cần phải làm việc nhiều và làm tốt hơn nữa vì người dân của họ.
    Quay trở lại với anh chàng Maoist đang yêu cầu tôi nộp tiền. Anh ta nói rất say sưa với tôi rằng anh đã học xong trường Y, làm bác sĩ trong phòng thí nghiệm được 3 năm, nhưng vì chính phủ không lo nổi cuộc sống cho dân, lương quá thấp không đủ sống nên anh ta phải tình nguyện làm việc cho quân nổi dậy, và anh đã làm cái công việc chặn đường thu tiền này đã 2 năm nay. Khi biết tôi cũng học y thì anh ta lại càng sôi nổi hơn. Anh ta hỏi tôi đang học năm thứ mấy? (cái kiểu nhìn mặt đoán tuổi đây mà). Tôi vờ như không nghe thấy và không trả lời câu hỏi đó. Chẳng dại gì mà khai mình đã ra trường, vì tôi biết sinh viên thì vẫn được ưu tiên hơn, nhất là trong những chuyện tiền nong như thế này.
    Rồi anh ta hỏi tôi từ đâu đến. Tôi nói Việt Nam. Anh ta kêu lên ?oAh Việt Nam ! Big country, đang có chiến tranh, chính phủ đã giết chết 2 triệu người!? (Chúa ơi, anh này học về cộng sản mà lại chẳng hiểu gì về tình hình Việt Nam). Tôi bảo chiến tranh ở Việt Nam kết thúc cách đây hơn 30 năm rồi, và đó là cuộc chiến tranh chống Mỹ, không phải chống chính phủ như cuộc chiến mà anh đang tham gia. Tôi cũng nói con số 2 triệu người chết, nếu có thì chắc là thiệt hại của cả hai bên (thú thực là tôi không giỏi cái vụ này lắm nên nói đại loại vậy).
    Tôi hỏi anh ta có phải là người cộng sản không (không hiểu sao lúc đó tôi lại phân biệt giữa Maoist và cộng sản). Anh ta bảo đúng, anh ta là người cộng sản, đã đọc nhiều sách về Maoist và về chủ nghĩa cộng sản. Rồi anh ta hỏi tôi là người Việt Nam thì chắc cũng là người cộng sản. Tôi bảo ừ. Thực ra cái ừ này của tôi là hoàn toàn phạm pháp, và nó được phọt ra vì một lợi ích vật chất trước mắt mà chút nữa các bạn sẽ hiểu. Anh ta hỏi tôi có thích Che Guevara không? Đến đây thì chính tôi cũng trở lên hào hứng không kém, vì đúng là tôi thích Che thật. Anh ta lại say sưa rằng Che cũng học Y, cũng là một người cộng sản (nhưng vẫn còn quên chưa nói Che cũng rất thích ảnh ọt và là một tay phượt có hạng). Anh ta thần tượng Che và đã đọc rất nhiều sách về Che (anh này suốt ngày khoe đọc nhiều sách). Tôi hỏi anh đã xem ?oMotocycle Diary? chưa? Anh ta nói chưa. Tôi bảo đó là bộ phim về hành trình xuyên Nam Mỹ của Che, nếu anh thích Che thì nên tìm xem phim ấy (tiện thể hỏi luôn các bạn đã xem phim ấy chưa, nếu chưa thì nên xem, bạn sẽ thấy cái chuyện lượt phượt bằng xe máy của mình thú vị hơn nhiều)
    Trong cơn phấn khích, anh ta nói ?ook, vì tôi với anh cũng học Y, nên tôi discount cho anh 100 rupees, anh nộp cho tôi 300?. Haha. Cái này tự anh nói đấy nhá. Hay quá rồi. Nhưng mà, anh đã cho tôi voi thì tại sao tôi lại không đòi thêm hai Bà Trưng nhỉ, cái tính tham lam bỗng nhiên ngóc đầu dậy. Tôi bảo ?o300 nhiều quá, discount thêm đi. Thế này nhé, 100 vì tôi với anh cùng học Y, 100 nữa vì tôi với anh cùng là những người cộng sản. I?Tll give you 200?. Anh ta bỗng trở lên nghiêm túc, đặt bàn tay lên ngực và nói ?~my friend, you come to my country, I respect you, but I also have rules, to follow?. Vẻ mặt anh ta thành thực lắm. Có lẽ đành chịu thôi. Tôi cầm quyển ticke lật qua lật lại xem những người trước nộp bao nhiêu. Đúng là họ nộp nhiều hơn tôi thật.
    Tôi nộp cho người phụ đang ngồi ở bàn 300 rupees, không quên lấy hoá đơn như đã được khuyến nghị. Anh ta còn cẩn thận ghi tên và email vào mặt sau của tờ phiếu rồi mới đưa cho tôi, ?ođể sau này chúng ta lien lạc?. Lại còn tặng tôi một tờ giấy gì đó có rất nhiều chữ ký ở mặt sau, nói rằng dù nó hơi bẩn nhưng là tờ cuối cùng và mong tôi thông cảm, tôi chưa có thời gian đọc lại tờ giấy đó nhưng chắc là rất hay ho, và chỉ dành cho những người thực sự là ?ođồng chí? của nhau. Tôi nhận mảnh giấy, hoá đơn, đút vào bụng rồi đi tiếp.
    Không chịu nộp tiền à? Cứ nhìn gương thằng Thuỵ sĩ này này. May mà mình gặp được chú Maoist vui tính.
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    được tabalo sửa chữa / chuyển vào 11:54 ngày 28/12/2007
    được tabalo sửa chữa / chuyển vào 11:55 ngày 28/12/2007
    được tabalo sửa chữa / chuyển vào 11:55 ngày 28/12/2007
  2. alfomega

    alfomega Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2006
    Bài viết:
    229
    Đã được thích:
    0
    Phía trước tôi lúc này là hai lối đi. Một lối dốc cao, có một vài ngôi nhà nhỏ ơ cách đó chừng vài trăm mét trên đỉnh dốc. Một con đường mòn, bằng phẳng chạy men theo sườn núi mà tôi đang ở giữa lưng chừng. Đi đường nào đây? xung quanh không có ai, mà đôi chân thì mệt mỏi quá rồi. Đây là lúc mà bạn phải ra quyết định. Đây là lúc bạn thực sự cần một người làm guide. Có thể bạn sẽ nghĩ sự việc chẳng đến mức phức tạp thế, cứ đi thử, không đúng thì quay lại. Nhưng hãy tưởng tượng, bạn đã leo núi cả ngày rồi, sức đã xuống nhiều rồi, và bây giờ cần tìm ra đúng đường để kịp đến chỗ ngủ đêm trước khi trời tối. Nếu đi thử thì ít nhất là phải leo được đến mấy cái nhà kia mới biết được có sai đường hay không. Người ta hay nói ??.đứng ở ngã ba đường là thế này đây. Uhm, con đường bằng phẳng kia, trông thật khêu gợi, ít nhất là với đôi chân mệt mỏi của tôi.
    Nếu phải quyết định thì tôi sẽ leo tiếp con dốc trước mặt, vì cái nhà nhỏ trên kia có sẽ là một tea house, và như thế cũng logic hơn vì ngày hôm nay vẫn là ngày leo lên. Kinh nghiệm mà tôi có được từ việc đọc chuyện cổ tích cho thấy, con đường bằng phẳng nom quyến rũ thế thôi nhưng rất có thể lại là một con đường chết. Hầu hết những người đi tìm kho báu mà chọn con đường thênh thang, có nhiều hoa thơm cỏ lạ thì cuối cùng đều gặp tòa lâu đài có một bà phù thủy độc ác.
    Thật y như chuyện cổ tích, khi tôi bỗng phát hiện ra một cây đào nở đầy hoa ở phía con đường bằng phẳng. Thật khêu gợi ! Cái máy ảnh trong balo trước ngực bỗng cựa quậy. Tôi tặc lưỡi, dù sao thì cũng cứ bắn vài phát đã, có phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy hoa đào trong mùa đông đâu. Tôi đi về phía cây đào, trên con đường bằng phẳng, và nghe thấy đôi chân của mình ... cười đểu. Đến nơi, tôi lại thấy có mấy đứa trẻ con đang dắt theo một con dê ở dưới sườn núi. Tôi gọi ?oHey ! Hey !?. Bon trẻ nghe tiếng gọi thì chạy lao lên, mang theo cả con dê có một sợi dây buộc ở cổ. Mấy đứa trẻ này bé tí nhưng mặt rất lanh lợi. Sau khi để cho tôi chụp vài kiểu bọn nó dưới gốc đào, chúng bắt đầu đi quanh cái balo của tôi và ngó nghiêng. Khi phát hiện ra có gói bánh bích quy ở túi ngoài thì chúng ra hiệu xin bánh. Tôi cho mỗi đứa một cái, nhưng bẻ làm đôi (rất xin lỗi vì không thể cho nhiều hơn được, tôi sẽ giải thích sau)
    Ăn bánh xong, chúng lại ra hiệu xem mấy cái ảnh vừa chụp, miệng kêu si si, tay chỉ chỉ. Và khi tôi vừa hạ thấp cái máy ảnh xuống thì một đứa đã giơ tay che bớt ánh sáng lại để nhìn màn hình được rõ hơn. Wow! Thật điệu nghệ. Bọn này có vẻ rất thông thạo và có kinh nghiệm với mấy thứ này. Điều đó làm tôi nảy ra ý định hỏi đường. Các cụ bảo, ra đường hỏi già?, nhưng mà ở đây không có ai, thôi thì cứ hỏi bừa. Biết đâu Chúa lại thương tôi trong luc tiến thoái lưỡng nan này, mà lại cử xuống vài thiên thần hộ mệnh?
    Tôi chỉ tay về phía con đường dốc và nói ?oGandruk??, ý nói đi Gandruk đường đó phải không. Một đứa nhanh nhẹn nhất trong nhóm liền chỉ tay vào con đường bằng phẳng chạy men theo sườn núi nơi chúng tôi đang đứng. Really? Điều đó là sự thật sao? Tôi được bước tiếp trên con đường bằng phẳng này thật sao? Mọi sự mệt mỏi tự dưng chạy đâu hết?.Nhưng để cho chắc ăn tôi lại chỉ tay về phía con đường dốc và nói ?oGandruk??, rồi xốc balo bước về phía đó. Bon trẻ kéo tay tôi lại, miệng kêu ?ono!?. Ôi, cái ?ono? của bọn nó quả quyết lắm (I love that No). Có lẽ chúng nó không nhầm. Có lẽ tôi được bước tiếp trên con đường bằng phẳng này thật. Tôi thầm cảm ơn chúa vì đã mang xuống đây mấy thiên thần thích ăn bánh bích quy này, mà chỉ đường cho tôi đi Gandruk.
    Tôi xốc lại balo, vẫy tay tạm biệt bon trẻ rồi bước tiếp. Sau bao nhiêu đoạn leo dốc dài, lên rồi lại xuống, thì một đoạn đường bằng phẳng có giá trị như một chầu mát xa buổi tối. Đôi chân bon bon trong ánh mặt trời buổi chiều, được khoảng 20 phút, cho đến khi trước mặt mình lại là một con dốc khác, dựng đứng.
    (thế đã nhá, ảnh ọt sau)
    Được Alfomega sửa chữa / chuyển vào 17:21 ngày 28/12/2007
  3. alfomega

    alfomega Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2006
    Bài viết:
    229
    Đã được thích:
    0
    Những thiên thần nhỏ
    [​IMG]
    [​IMG]
    Ở đây có rất nhiều trẻ con bị lở ...cằm
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
  4. alfomega

    alfomega Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2006
    Bài viết:
    229
    Đã được thích:
    0

    [​IMG]
    Ở đây, ai cũng thích sưởi nắng. từ già đến trẻ, từ nằm đến ngồi. Không ai đeo khẩu trang khi đi ngoài đường.
    [​IMG]
    Nhân viên rửa bát của ... Liên hiệp quốc :)
    [​IMG]
    Cha, và con và núi rừng
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
  5. alfomega

    alfomega Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2006
    Bài viết:
    229
    Đã được thích:
    0
    Rừng ở Nepal rất hoang sơ, còn nhiều động vật hoang dã.

    [​IMG]
    Bọn khỉ này rất tinh, cứ bước đi thì không sao, nhưng đứng lại là bọn nó chuyền cành nhảy loạn xạ
    [​IMG]
    [​IMG]
  6. alfomega

    alfomega Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2006
    Bài viết:
    229
    Đã được thích:
    0
    Theo tính toán của tôi thì tối hôm đó Nina và Chandra sẽ đến Gorepani, và tôi quyết tâm sẽ đến được Gorepani trong ngày hôm đó, để ngày hôm sau cùng nhau lên Poon Hill. Sau mấy ngày lặn lội một mình, chẳng có ai để nói chuyện theo đúng nghĩa, tôi thực sự cần có những người bạn bên cạnh. Tuy nhiên, cái sự quyết tâm này có thể gọi là một sự ?onhiệt tình cách mạng? quá mức cần thiết, gần như mù quáng. Hậu quả là tôi đã phải trải qua những cảm giác ?mà tôi chưa từng gặp trong những chuyến đi trước đó: Cảm giác sợ hãi.
    Khoảng đầu giờ chiều, sau khi hoàn thành việc leo qua một đỉnh núi rất cao, tôi bắt đầu đi xuống khe núi, rồi qua một chiếc cầu nhỏ làm bằng gỗ bắc qua suối, rồi lại bắt đầu vượt một đỉnh núi tiếp theo. Khi leo được khoảng 200m thì tôi bỗng thấy tiếng lộp bộp khắp nơi. Mưa rào? Chết cha, tôi không mang áo mưa, chỉ có cái túi bọc balo, còn áo mưa cho người thì không có. Mọi người nói mùa này là mùa khô, không có mưa nên tôi không mang theo áo che mưa. Nhìn xung quanh không thấy có một cái hốc nào để mình có thể chui vào, mà chắc chắn là tôi không thể tiếp tục leo lên trong lúc trời mưa được. Tôi vội chạy quay lại chỗ cái cầu, tính là sẽ chui xuông gầm cầu để tránh mưa, vì dù sao đó cũng là chỗ duy nhất có mấy mảnh gỗ lớn che trên đầu, và nước suối khá cạn.
    Khi đến gần cái cầu, tôi mới định thần nhìn lại thì thấy quần áo mình không ướt. Lạ quá. Trong khi xung quanh, trên mũ, sau balo, trên tán lá, chỗ nào cũng cứ lộp bộp ngày một to. Thì ra là mưa đá. Từng cục đá to bằng hạt đỗ xanh đang thi nhau rơi lên đầu, lăn xuống balo rồi lăn xuống đất. Thú vị thật, lần đầu tiên tôi thấy mưa đá. Tôi không chui xuống gầm cầu nữa, mà cứ đứng như vậy ở giữa đường, mặc cho những viên đá nhỏ rơi khắp nơi. Lúc đó thực sự là tôi không biết làm gì. Không thể quay lại, vì tôi đã biết chỗ có ngườI ở cách đó rất xa. Tôi cũng không biết sau mưa đá sẽ là cái gì. Có thể là mưa rào. Rồi sau đó có thể là nước lũ sẽ từ trên núi đổ về, rồi nước sẽ dâng lên và cái cầu này cũng không thể làm chỗ trú chân được nữa. Tôi không biết phải làm gì nên cứ đứng đó, xung quanh chẳng có ai, những ngôi nhà tôi đã đi qua từ lúc 9-10 giờ sáng, giờ chắc đã xa lắm rồi. ?Trong hoàn cảnh đó, tôi bỗng nhớ ra là mình cần phải? chụp ảnh, dù gì thì cũng phải ghi lại mấy cái cảnh ấn tượng mày mới được. Vừa thấy lo lại vừa thấy vui- cái cảm giác này ít khi có được trong đời.
    Ảnh ọt các kiểu xong, thì tôi thấy tình hình mưa có vẻ dịu đi. Hạt đá ngày càng nhỏ, tiếng lộp bộp cũng ngày càng nhỏ đi. Khi mặt đường được phủ một lớp trắng như muối thì cũng là lúc tôi nhận ra tuyết đang rơi. Đúng. Tuyết đang rơi. Mẹ ơi, chắc chắn đây là tuyết rơi. Con đã nhìn thấy tuyết rơi trên ti vi rồi, giống y như thế này. Càng ngày hạt tuyết càng nhẹ và bắt đầu bay xiên xiên, giống như kiểu mưa phùn ở nhà mình.
    Tôi thấy phấn chấn hẳn lên, và quyết định leo tiếp ngọn núi trước mặt. Vì tôi biết là sau tuyết rơi thì cùng lắm là đóng băng, như vậy cũng vẫn an toàn.
    Thật không ngờ là mình lại gặp được ngày có tuyết. Trước khi đi trekking, tôi đã hỏi thăm rất nhiều ở các đại lý du lịch cũng như những người vừa đi trekking trở về, mọi người đều nói nếu muốn đến được ?osnow line? thì phải đi cung Annapurna Base Camp, sẽ gặp vùng có tuyết rơi khi lên đến độ cao gần 5000 m. Nhưng tôi không có đủ thời gian để hoàn thành cung đường đó, vì phải cần đến 20 ngày. Thôi thì mình có 6 ngày, cố bò lên đến Poon Hill và từ đó ngắm dãy Himalaya quanh năm tuyết phủ trắng xóa ở ngay trước mặt cũng được. Nhưng thật là quá sức mong đợi, không thể tin được, tuyết đang bay đầy quanh mình, đậu thành lớp trắng xoá trên balo. Tôi vừa leo, vừa thè lưỡi thật dài để những bông tuyết đậu trên lưỡi rồi sau đó tan ra.
    Khi tôi lên đến đỉnh núi và bắt đầu đi xuống thì con đường dưới chân tuyết đã phủ dày đến 5 cm, tất cả cây cối đều được phủ một màu trắng xoá, không nhìn thấy đất đá đâu nữa rồi, mặt đất bỗng trở lên sạch sẽ và tinh khôi. Mọi thứ đều được khoác một chiếc áo màu trắng, trắng như tuyết.
    Tự dưng tôi nghĩ, nếu kiếm đâu ra một ít máu mà nhỏ xuống bây giờ thì thật tuyệt, sẽ rất ấn tượng, màu đỏ của máu sẽ ngấm dần vào tuyết trắng, giống y như trong phim Thập diện mai phục. Nhưng ở đó chẳng có ai bị thổ huyết.
    Tuyết bắt đầu rơi
    [​IMG]
    Bây gời thì đã dày đặc
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Được Alfomega sửa chữa / chuyển vào 20:11 ngày 03/01/2008
  7. Scorpius16

    Scorpius16 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/09/2006
    Bài viết:
    89
    Đã được thích:
    0
    Thật ấn tượng, tiếp đi bác Tùng ơi...
  8. sonpham13

    sonpham13 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/12/2007
    Bài viết:
    366
    Đã được thích:
    0
    hey qué! ông viết sách được đấy. tiếp đi...
  9. alfomega

    alfomega Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2006
    Bài viết:
    229
    Đã được thích:
    0
    Khoảng 4 rưỡi chiều thì tôi gặp một ngôi làng. Giở bản đồ ra xem thì biết đó là Ledapani, một làng nhỏ, có khoảng chục nóc nhà, nhưng cũng là nơi nghỉ chân của các trekker. Lúc đó thì tuyết đã dày lắm rồi, trời về chiều nên nhiệt độ càng xuống thấp. Tôi ghé vào một ngôi nhà, người lạnh run (cứ đứng lại là thấy lạnh), giũ sạch tuyết trên người và đến ngồi gần lò sưởi. Tôi bảo chủ nhà làm cho một cốc ?ochai? (làm bằng chè nấu với sữa trâu).
    Người ta bảo tôi nên ở lại, sang mai hãy đi Gorepani, vì trời sẽ tối rất nhanh sau khoảng 1 giờ nữa. Tôi hỏi còn bao lâu nữa thì đến Gorepani, họ bảo khoảng 2,5 giờ nữa. Tôi hỏi đi lên hay đi xuống. Họ bảo leo lên một đoạn, đi đường bằng một đoạn, sau đó đi xuống. Tôi nghĩ chắc họ muốn tôi nghỉ lại nhà họ nên mới nói thế, chứ chắc là không đến 2,5 tiếng nữa đâu, hơn nữa chỉ phải leo lên một đoạn, còn sau đó là đường bằng và đi xuống nên chắc là mình đi ?ovô tư?. Với lại, tôi đã quyết sẽ đến được đó tối nay, hy vọng sẽ gặp lại mấy người kia. Tôi uống xong cốc ?ochai?, rồi đi tiếp, mấy người chủ nhà nhìn theo vẻ ái ngại.
    Nhưng tôi đã sai, họ luôn là những người thật thà mà tôi không nhận ra. Thậm chí họ đã quá thật thà, đến mức ?othấy sao nói vậy?. Có nghĩa là họ đã không tính đến sự khác nhau giữa khả năng leo của tôi và của họ, không tính đến chiếc balo trĩu trên lưng, không biết rằng tôi đã leo núi cả ngày, gần như đã hết sức, nên họ mới trả lời là ?o2,5 giờ?. Nhưng thực tế là tôi đã phải lặn lội hơn 4 giờ đồng nữa mới đến được Gorepani vào lúc gần 10 giờ đêm.
    Quãng đường đó thực sự đã cho tôi biết thế nào là cảm giác sợ hãi, nhưng tôi sẽ kể sau, bây giờ thì cứ vui tươi với tuyết cái đã
    Lúc này vẫn còn "cá cảnh" lắm.
    [​IMG]
    [​IMG]
    Mạng lại sao òi, để tối up tiếp
  10. hoangthuy

    hoangthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2003
    Bài viết:
    3.057
    Đã được thích:
    2
    Lạnh thía này thì anh Alfomega không show hàng được rồi. Hị hị... Tiếc xế.

Chia sẻ trang này