1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

tuoi tho nghich ngom!

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi chucuoilongbong, 16/12/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Hế lô các bạn!
    Mình muốn kể cho các bạn nghe chuyện buồn cười lắm , mà hồi nhỏ tụi mình hay chơi:
    Nhóm của tụi mình có 5 thằng, nghịch như quỷ xứ, nhưng cũng chịu khó học lắm đó.Bon mình luôn nghĩ ra các trò"oái oăm".Bạn tưởng tượng nhé:Nếu là bạn, bạn phải đeo 1 tấm biển ở trước ngực, trên ấy có dòng chữ:"Tên xấu xa",rồi chạy khắp làng, vừa chạy vừa hô "Nếu ai cũng như tôi thì mất nước !".
    Khi ấy bạn sẽ cảm thấy như thế nào?
  2. needforspeed

    needforspeed Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/07/2004
    Bài viết:
    14
    Đã được thích:
    0
    té ra ông là 1 trong 5 thằng đeo bảng rồi hô to như vậy ở làng à . Cảm giác của ông khi đó thế nào
  3. netwalking

    netwalking Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/07/2005
    Bài viết:
    21
    Đã được thích:
    0
    Chuyện này nguyên bản không phải là trò chơi của trẻ con đâu ông bạn. Đây là hình phạt dành cho những quân nhân đảo ngũ trong thời chiến của ta. Không biết đã biến thành trò chơi cho trẻ con từ khi nào nữa.
  4. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Mình chẳng biết nữa nhưng chúng mình đã chơi như thế đấy.Bây giờ nghĩ lại mình thấy thật là ngố.và chẳng hiểu tại sao mình lại chơi như thế nữa!
  5. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0


    Ông giáo làng có cô con gái đã đến tuổi cập kê. Một sáng có ba chàng trai đến cầu hôn cùng lúc, anh là thợ cưa, anh là thợ chạm và anh còn lại là sĩ quan quân đội.
    Ông giáo lúng túng khó xử vì cả ba đều xứng đáng làm rể, chẳng biết chọn ai. Ông nghĩ ra một cách, bèn đưa cho ba người ba ổ khóa giống nhau và nói:
    - Cứ coi như là con gái tôi bị nhốt ở trong phòng bằng ổ khóa này, anh nào mở ra trước thì sẽ được lấy nó. Nhớ là lúc mở khóa phải làm thơ vịnh đấy nhé!
    Anh thợ cưa cầm lấy ổ khóa, mở đồ nghề ra, vừa làm vừa ngâm nga:
    Khóa đồng dù cứng đến đâu
    Anh cưa một lúc còn đâu khóa đồng.
    Anh thợ chạm không kém, lấy búa và đục ra gõ chan chát rồi nghêu ngao:
    Khóa đồng anh giữ trong tay
    Anh đục cả ngày khóa chịu nổi sao?
    Còn anh sĩ quan, sau phút đầu lúng túng chợt sực nhớ ra điều gì, vội rút khẩu súng lục đeo bên hông ra, hớn hở vịnh:
    Súng anh dài chỉ một gang
    Với hai viên đạn bắn tan khóa đồng.
    Nghe xong, ông giáo vuốt râu cười ha hả, còn cô con gái đỏ bừng mặt. Kết quả thế nào, không nói ra thì ai cũng biết.

  6. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0

    CÓ THỂ CÒN TỒI TỆ HƠN


    Bà mẹ đẩy cửa bước vào phòng con gái và thấy một bức thư trên giường. Tay run run bà cầm bức thư lên đọc.
    ?oMẹ yêu dấu,
    Con rất buồn và tiếc phải báo cho mẹ rằng con phải ra đi với bạn trai của con.
    Con đã tìm thấy niềm đam mê của con - anh ấy rất tốt, nom rất nam tính với chiếc khoen vàng trên tai và chiếc môtô phân khối lớn.
    Chưa hết đâu mẹ, con đang mang bầu và anh John nói rằng chúng con sẽ rất hạnh phúc trong căn nhà di động của anh ở trong rừng.
    Anh ấy muốn có thật nhiều con và mẹ biết đấy, đó cũng chính là giấc mơ của con.
    Con xin mẹ cầu nguyện cho chúng con và cho khoa học tìm ra thuốc chữa bệnh AIDS. Anh John xứng đáng được khỏi bệnh.
    Xin mẹ an lòng, con đã 15 tuổi, con biết cách tự chăm sóc. Chúng con sẽ gặp mẹ một ngày gần đây để giới thiệu với mẹ những đứa con của con.
    Chào mẹ.
    Julie
    TB: Tất cả chỉ là chuyện đùa thôi, con đang ở nhà Melamic, bạn gái cùng lớp. Con chỉ muốn mẹ hiểu là có những chuyện còn tồi tệ hơn những điểm số ghi trong học bạ?.

  7. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0

    AI LÀ AI?
    Hai bà lão ngồi trong cabin một chiếc xe tải lớn, mắt cả hai kèm nhèm nên khó nhìn đường. Họ gặp ngã tư đầu tiên. Đèn giao thông đỏ báo dừng, nhưng họ vẫn vượt qua. Bà lão ngồi ở ghế bên tự nhủ: ?oCó lẽ mình đã nhầm?.
    Vài phút sau, họ tới ngã tư thứ hai, đèn đỏ lại bật lên và một lần nữa họ lại vượt qua đèn đỏ. Lần này, bà lão nọ đã khá chắc chắn là mình đã vượt đèn đỏ, nhưng cũng nghi ngờ vì có lý nào bà lại nhìn rõ hơn bà kia được. Lo lắng, bà quyết định sẽ thật là chú ý ở ngã rẽ sau.
    Vài phút sau, họ tới ngã tư thứ ba, lần này thì chắc chắn, xe đã vượt qua đèn đỏ rất thoải mái.
    - Ê này! - Bà quay sang bà lão kia nói - Bà có biết là mình đã chạy xe vượt qua ba cái đèn đỏ một lúc không đấy hả bà già ấm ớ kia? Bà có thể đã giết cả hai chúng ta rồi đấy.
    Bà kia giật mình:
    - Ôi thế sao? Tôi là người cầm lái ư?
  8. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0

    DỄ LÂY NHƯ T5N1?
    Tình hình dịch bệnh đã rất nghiêm trọng: virus T5N1 sau khi hoành hành ở Hải quan đã bùng phát tại Dầu khí, lan nhanh qua Thủy sản, âm ỉ ở Bưu chính viễn thông...
    Ngay cả ở khu vực vốn có môi trường trong lành như Nông nghiệp, có kháng thể mạnh như Công an, cường tráng như Thể dục thể thao cũng có người bệnh nặng!
    Ngồi trong phòng máy lạnh mà ông trưởng ban phòng chống dịch bệnh vẫn thấy toát mồ hôi. Tin tức báo dịch khắp nơi liên tục đổ về qua đường dây nóng màu đỏ, còn ông thì phải thường xuyên liên lạc với phòng thí nghiệm qua đường dây màu vàng và nói chuyện với đội phòng dịch qua đường dây màu xanh...
    Chưa kịp uống hết ly cà phê G7 thì máy ở đường dây màu đỏ rung lên.
    - Báo cáo anh, dịch đã bùng phát bên Bộ Buôn bán.
    - Bình tĩnh nào, nói cho rõ, ở bộ phận nào? Hay cả bộ?
    - Dạ tạm thời chỉ phát hiện được ở bộ phận xuất & nhập thôi ạ.
    - Nghe đây, nhanh chóng cách ly người mắc bệnh, rải vôi quanh khu vực phát bệnh.
    Trưởng ban nhăn mặt, bóp trán, đúng là một trận dịch tai hại. Theo báo cáo của phòng thí nghiệm, virus T5N1 là loại cực kỳ nguy hiểm, khi ẩn khi hiện và biến hóa khó lường. Hiện đã xác định được các đường lây lan: qua lỗ chân lông khi bắt tay, đếm tiền, ôm hôn, lây qua đường tiêu hóa và đặc biệt là lây cả qua đường... điện thoại. Báo cáo kết luận T5N1 là loại virus ?oquí tộc?.
    Nó có thể sống rất lâu trong điều kiện thường trên các tờ giấy bạc có mệnh giá cao hay đôla, thích trú ẩn trên da của ******* cao cấp, ở các món sơn hào hải vị trong những nhà hàng nhiều sao và đặc biệt lây lan nhanh ở những người có dáng bệ vệ.
    Nhanh chóng tìm ra văcxin phòng bệnh và thuốc trị là nhiệm vụ được giao cho phòng thí nghiệm. Ông trưởng ban nhấc chiếc máy ở đường dây màu vàng:
    - Alô, phòng thí nghiệm phải không? Công việc tôi giao thế nào rồi?
    - Báo cáo anh, chúng tôi đã ninh nhừ cuốn luật hình sự rồi cho thêm vào đó nửa lít mồ hôi các thẩm phán, 3 lạng bột gỗ cạo ra từ vành móng ngựa nhưng vẫn không ăn thua, T5N1 chỉ yếu đi tí xíu...
    - Thế thì các cậu chạy vào khám Chí Hòa cạo thêm vài ký vữa tường xà lim, nếu thấy vẫn chưa ?oxinhê? thì phóng xe ra trường bắn xúc thêm một ít đất. Kết quả thế nào báo lại ngay nhé.
    Trưởng ban ngả người ra ghế. Điện thoại lại rung lên, ông giật mình nhìn vào đường dây màu đỏ nhưng không phải, lại là đường dây màu xanh.
    - Alô, báo cáo anh bản danh sách các đối tượng có nguy cơ cao em đã làm xong ạ.
    - Tốt lắm, đem lên ngay cho tôi.
    Lướt qua bản danh sách, trưởng ban khẽ nhíu mày. Sau một lúc suy nghĩ, ông bấm điện thoại di động.
    - Alô, chú Tư bên nhà đất phải không? Chỗ thân tình tôi báo cho chú biết là chú đã có tên trong danh sách các đối tượng có nguy cơ cao rồi đấy.
    - Trời đất, rồi sẽ xử lý thế nào hả anh?
    - Thì phải xét nghiệm, kê khai, xác minh... có thể cả phun thuốc lên người và rải vôi quanh nhà nữa đấy.
    - Thôi chết... Nhưng mà anh ơi, quyền ở anh, chỉ một đường gạch ngang thôi mà xóa giùm tên cho em nhé, em chẳng có bệnh hoạn gì đâu. À, em quên báo với anh là mảnh đất gần bờ sông, cạnh khu nghỉ mát cao cấp em đã thu xếp ổn thỏa cho chị nhà rồi đấy nhé.
    - Thế à, cảm ơn cậu nhé, mình rất thích cái chỗ sông nước hữu tình đó, sau này về hưu mình sẽ làm thơ. À, chuyện của cậu để mình xem lại đã nhé.
    Trưởng ban chống dịch thả người xuống ghế, mắt lim dim... Bỗng ông bật dậy, thảng thốt:
    - Thôi chết, đường truyền điện thoại... thằng Tư nhà đất... nhóm nguy cơ cao... T5N1... - và ông nhìn xuống các lỗ chân lông trên tay mình, mặt tái đi. Tiếng chuông lại vang lên ở đường dây màu đỏ.
  9. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    KHÔNG CÓ VUA!
    Mộng Nương là một thôn nữ xinh đẹp ở làng Đông. Da nàng trắng, tóc nàng đen, còn dáng nàng đi thì đến ông lão cũng phải ngoái nhìn.
    Nàng lớn lên bên khung cửi với nghề quay tơ dệt lụa. Đến tuổi trăng sắp tròn, nàng đem lòng thương yêu chàng Đực làm nghề sửa xe ngựa đầu thôn. Nhưng nàng đẹp quá, tiếng đồn lọt đến tai vị quan chuyên đi tuyển cung phi mỹ nữ cho vua và nàng lập tức được tiến cung. Chàng Đực buồn rầu nhìn người yêu lên xe về kinh, còn Mộng Nương thì nửa vui nửa buồn chẳng biết ra sao.
    Mộng Nương được vua sủng ái chừng độ vài con trăng rồi không còn được ngó ngàng đến nữa. Một hôm, không chịu nổi cảnh cô đơn, nàng ra ngoài giếng ngồi khóc. Bụt hiện lên hỏi: ?oVì sao con khóc??. Nàng đáp: ?oBụt ơi, con muốn có một gia đình, một người chồng luôn gần gũi bên con?. Bụt lắc đầu: ?oNhưng con đẹp quá, con mà có ở hang cùng ngõ hẻm nào rồi cũng bị kéo vào cung?. Mộng Nương tức tưởi: ?oVậy Bụt hãy cho con sống ở một nơi nào đó không có vua?. Bụt suy nghĩ rồi gật đầu, phất nhẹ chiếc phất trần. Mộng Nương thiếp đi.
    ***
    Nàng tỉnh dậy ngay tại nhà mình ở thôn Đông. Vẫn cha mẹ, anh chị em nhưng cảnh sao khác quá. Làng xóm đã biến thành phố thị; khung cửi, quay tơ không còn nữa, nhà nàng đã trở thành một quán bia hơi. Hỏi thăm thì biết đã hơn 100 năm trôi qua kể từ khi nàng chợp mắt sau cái phất nhẹ của Bụt. Hỏi thăm nữa mới biết rằng bây giờ chẳng có vua và chuyện làm vợ vua ngày trước chỉ một mình nàng biết.
    Hỏi thăm tiếp mới hay bây giờ cũng có chàng Đực ngày nào, nhưng thay vì sửa xe ngựa thì chàng lại sửa xe gắn máy ở đầu phố.
    Mộng Nương vô cùng mừng rỡ, nàng quyết lần này sẽ lấy Đực làm chồng. Nhưng gia đình đã đăng ký cho nàng đi thi hoa hậu.
    Mộng Nương không khó khăn lắm để lọt vào vòng chung kết. Và nàng đã chiến thắng bằng chính sự ngờ nghệch của mình. Nàng được cho điểm cao nhờ đã đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống trong trang phục áo tắm. Nàng được vỗ tay hoan nghênh trong trang phục tự chọn là xiêm y của một... cung phi.
    Cuối cùng trong phần ứng xử, khi được hỏi: ?oBạn thấy tính ưu việt của xã hội chúng ta đang sống là gì??. Nàng trả lời không cần suy nghĩ: ?oKhông có vua?. Khi khán giả còn đang ngơ ngác thì anh chàng MC đã nhanh chóng ?odịch? ra giùm: ?oÝ là cô Mộng Nương cho rằng chế độ phong kiến đã hoàn toàn kết thúc?.
    Câu hỏi thứ hai: ?oBạn quan niệm thế nào về hạnh phúc gia đình?? được nàng đáp ngay: ?oTôi muốn mình là vợ duy nhất của chồng tôi?. Chàng MC ?odịch? tiếp: ?oÝ cô Mộng Nương ca ngợi quy định một vợ một chồng của xã hội chúng ta?. Nàng được điểm tuyệt đối! Mộng Nương đăng quang!
    Nhưng nàng không lấy chàng Đực làm chồng được. Mẹ nàng bảo bây giờ Đực không đáng xách dép cho nàng, cha nàng khuyên nên lấy chồng tỷ phú, còn em trai nàng bảo là chị phải chọn ngoại kiều. Nhưng nàng bận rộn quá chưa chọn lựa được, nàng còn phải đi làm từ thiện, đi quay phim quảng cáo, đi dự tiệc tùng, đi biểu diễn thời trang và cả đi đóng phim truyện nữa...
    Chẳng bao lâu sau đó nàng cũng gặp được một chàng galăng, lịch thiệp và giàu có. Chàng tặng nàng một căn nhà màu tím ba tầng lầu. Sáng chàng đón nàng đi điểm tâm bằng xe Nhật, trưa đi ăn bằng xe Ý và tối đi nhà hàng bằng xe Mỹ. Nàng quyết định làm vợ chàng.
    Cũng được... vài con trăng, chàng bị bắt. Té ra bấy lâu nay nàng toàn phải xài những đồng tiền bất chính. Có người bảo rằng tội của chàng phải ngồi gỡ chừng hơn 10 cuốn lịch.
    Đau đớn tột cùng, Mộng Nương chạy đi kiếm một cái giếng để khóc gọi Bụt. Nàng khóc hoài khóc mãi chẳng thấy Bụt đâu, mãi thật lâu mới thấy một cô gái hiện ra xưng là... thư ký của Bụt. Cô ta bảo rằng nàng phải chờ thôi vì chẳng hiểu sao bây giờ nhiều người khóc gọi Bụt quá nên ai cũng phải xếp hàng chờ đến lượt!
  10. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    HIỂU NHẦM!
    Cô ca sĩ mới nổi vừa hát xong một ca khúc thịnh hành, đang cúi gập người chào khán giả... Nhiều tiếng reo hò vang lên: "Bis! Bis"
    Cô gái quyết định hát thêm lần nữa để chiều ý khán giả nhưng khi kết thúc bài hát, công chúng lại gào lên:
    - Bis! Bis!
    Lần thứ ba, rồi lần thứ tư... thứ sáu vẫn điệp khúc ấy. Cuối cùng, nữ ca sĩ thẽ thọt hỏi vọng xuống:
    - Tôi đang khản cả giọng rồi đây! Xin quý vị hãy cho biết tôi phải ca đến mấy lần bài hát này mọi người mới toại nguyện?
    - Tới khi nào thuộc hẳn ca từ! - Một giọng cất lên từ hàng ghế đầu.

Chia sẻ trang này