1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

tuoi tho nghich ngom!

Chủ đề trong 'Truyện cười' bởi chucuoilongbong, 16/12/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Ðông và tây
    Một nhà văn hào tây phương có nói: "Ðông là Ðông, Tây là Tây. Ðông và Tây không bao giờ gặp nhau."
    Nhà văn Phùng Tất Ðắc của Việt Nam cũng đã viết một câu chuyện vô lý về Ðông và Tây. Người phương Tây khi gặp nhau thì bắt tay nhau, người phương Ðông thì tay mình lại bắt tay mình. Tây ăn súp trước, ta ăn canh sau. Ta cắt trái cây hay gọt khoai, quay lưỡi dao ra, Tây quay trở vào... Ôi! Còn một ngàn lẻ một thứ mà Ðông và Tây chẳng có thể bao giờ lại gặp nhau.
    Nhưng nói về cái cười thì Ðông và Tây ưa gặp nhau lắm. Cái cười đã đi và chuyện quốc tế, trừ những chuyện cười mà người ta thích dùng lối chơi chữ... "Tiên sinh dã tả ra trong một bài văn"... ấn công sắp lầm chữ t thành chữ i, có thể thành một chuyện cười, nhưng nếu dịnh sang tiếng ngoại quốc thì bất khả tiếu.
    Nhưng cũng có nhiều chuyện cười mà Ðông Tây gặp nhau một cách bất ngờ. Cái hóm hỉnh của phương Ðông và cái láu cá của phương Tây, hai cái như hai răng cưa, ăn khớp với nhau lắm.
    Sau đây là hia chuyện:
    Trong một bệnh xá, một phòng có ba người. Ba giường nằm song song với nhau, có ba anh bệnh nân nằm. Mỗi ngày bác sĩ đi khám bệnh một lần.
    Ba ngày trôi qua... Tới ngày thứ tư, bác sĩ vừa đến thì anh nằm giưòng thứ ba năn nỉ với bác sĩ đỏi ra nằm giường ngoài cùng. Bác sĩ lấy làm lạ, hỏi:
    - Nằm giừờng nào mà không được. Tôi khám bịnh thì ai cũng vậy, đâu có phải là khám giưưòng thứ nhất kỹ hơn giưòng thứ ba đâu.
    Bệnh nhân mếu máo:
    - Dạ, thưa bác sĩ, không phải như vậy. Anh nằm giường thứ nhất mắc bệnh lậu, anh nằm giường thứ hai mắc bệnh trĩ. Còn tôi thì đau cổ họng... Mỗi lần bác sĩ khám bệnh anh đau lậu, nắm bóp hậu môn anh mắc bệnh trĩ rồi khám tôi, Bác sĩ sờ vào mồm tôi, tôi cứ ghê ghê... Xin Bác sĩ cho tôi được đổi ra giường ngoài cùng để tôi được khám đầu tiên.
    Ðó là chuyện bên Tây. Còn chuyện phương Ðông là chuyện Ðông Phương Sóc:
    Trong triều đình bá quan văn võ và hoàng đến đang bàn về chuyện tướng số... Tất cả xem cho nhau. Tất nhiên là tướng của Hoàng Ðế phải là tướng trùm thiên hạ. Rồi đến quan Thừa Tướng... Bao nhiêu những tướng bần cùng đều chia cho những thằng lính thị vệ...
    Ðấy chỉ là tướng về vinh hoa phú quí. Còn về tướng sống lâu, tất cả chỉ mù mờ... Có những thằng cùng đinh áo rách thì sống đến già khọm. Có những kẻ đứng trên đầu thrên cổ thiên hạ thì vừa quá thập tam đã vội chết đi. Ðông Phương Sóc là một tên quan nhỏ, nhưng tài sỏ lá thì không ai bằng. Ông góp ý kiến:
    - Tôi được đọc một cuốn sách tướng số, thấy rằng ai có cái xương sống lưng dài, thò ra ngoài và cong cong về phía hậu môn thì người đó sống lâu.
    Ui cha! Nghe như vậy, ai cũng vội kiểm soát lại con người. Từ Hoàng Ðế cho tới lính thị vệ, ai cũng đưa tay ra phía sau lưng, cho bàn tay vào trong quần để xem cái xương sống của mình. Cứ cố móc, móc mãi xem nó có cong cong vào không... Triều đình thật là vui. Vua, quan, lính đều làm cái công việc móc này.
    Ðợi khi vua quan đã làm xong công việc kiểm soát xương sống lưng, Ðông Phương Sóc lại nói tiếp:
    - Trong sách lại còn nói về cái tướng răng. Thường thường thì người ta có ba mươi cái răng. Những người sống lâu thì số răng nhiều hơn. Người nào có ba mươi sáu cái răng thì kể như kẻ đó sông đủ trăm tuổi...
    Cả triều đinh lại thò tay vào mồm đếm răng. Ðếm thật kỹ, ở tận thật sâu trong cùng xem có quên cái răng nào không. Ðếm đi, đếm lại mãi.
    Dĩ nhiên, những việc trên, Ðông Phương Sóc không tham dự.
  2. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Không thể được
    Một cặp vợ chồng mới cưới nọ đưa nhau đi hưởng tuần trăng mật. Ðể thêm phần hứng thú trong đêm tân hôn, nàng e thẹn đề nghị là họ sẽ "làm lại" mỗi khi mà ông lão giữ chuông dồng hồ kéo một hồi chuông điểm giờ. Chàng ưng thuận.
    Nhưng sau hồi chuông thứ tư, thì chàng kiếm cớ ra ngoài lấy thuốc lá, rồi lảo đảo đi tìm ông lão:
    - Ông ơi! chàng nói hổn hển, ông có thể giúp tôi một việc không? Ông làm ơn kéo chuông sau mỗi hai tiếng đồng hồ thay vì một tiếng được không?
    Ông lão mỉm cười trả lời:
    - À, tôi cũng muốn làm theo lời ông lắm! Nhưng hiện thời thì không thể được.
    - Tại sao vậy. Tôi sẽ cho ông tiền nếu ông thấy việc đó làm phiền ông.
    - Không phải vậy. Nhưng có một cô đã mướn tôi kéo chuông sau mỗi ba mươi phút đồng hồ rồi.
  3. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Ðừng nói nữa mà tao thèm
    Trên dương thế có một con lợn bị đem ra giết thịt. Hồn nó về kêu với Diêm Vương. Diêm Vương hỏi:
    - Nỗi oan ức của nhà người như thế nào, hãy nói rõ đầu đuôi ta nghe?
    - Dân họ bắt con làm thịt.
    - Ðược rồi! Hãy khai rõ ràng. Họ làm thịt như thế nào?
    - Dạ, trước hết họ trói con lại, đè ngửa con chọc tiết. Xong đổ nước sôi lên mình con, cạo lông.
    - Rồi sao nữa?
    - Cạo sạch rồi, họ mổ ra. Thịt con, họ cắt từng miếng, xương họ chặt nhỏ, bỏ vào rổ. Rồi thì bắc chảo đổ mỡ, phi hành thật thơm, thêm mắm muối, xào lên.
    - Thôi, thôi! Ðừng nói nữa mà ta thèm!
  4. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Quan không bằng người đàn bà dốt
    Có anh lính đi xa, nhân có bạn bè ghé thăm, nhờ bạn đem về cho vợ ở nhà một trăm quan tiền và một bức thư. Giữa đường, anh bạn tò mò giở thư ra xem. Không thấy biên số tiền gửi bao nhiêu, chỉ thấy vẽ bốn con chó, một cái hình bát quái, hai con dê, và một cái chũm chọe, anh ta mới nẩy ra ý ăn bớt. Về đến nơi, anh ta chỉ giao cho vợ bạn bức thư và bốn chục quan tiền
    Người vợ xem thư, biết thiếu tiền, bèn lên quan nhờ phân xử. Quan hỏi:
    - Chồng chị gửi người ta bốn mươi quan tiền, người ta mang về tận tay, còn kiện cáo gì nữa?
    Người vợ nói:
    - Bẩm quan lớn! Anh ta ăn bớt ạ! Chồng con gửi cho những một trăm quan kia ạ!
    - Sao chị biết?
    - Bẩm quan lớn! Thư chồng con viết rành rành ra đấy, xin quan lớn xem thư sẽ rõ.
    Quan giở bức thư quái lạ kia ra xem, không hiểu gì cả, liền hỏi:
    - Thế là thế nào? Bức thư không có chữ nghĩa gì cả, sao chị biết chồng chị gửi một trăm quan?
    - Bẩm quan lớn, chồng con biên rõ ràng ra đấy. Bốn con chó là tứ cẩu, cẩu là cửu, bốn chín ba sáu. Bát quái, tám quẻ, mỗi quẻ tám gạch, tám tám sáu tư. Ba mươi sáu với sáu mươi tư, chả là một trăm quan đó sao?
    Quan cho là phải, bắt anh kia trả số tiền kia. Nhưng quan còn thắc mắc, hỏi:
    - Thế hai con dê và cái chũm chọe kia là ý thế nào?
    Chị kia xấu hổ, hai má đỏ ửng, mỉm cười, không nói. Quan hỏi mãi mới thưa:
    - Bẩm quan lớn, không có ý gì cả ạ! Nhà con vẽ đùa đấy thôi.
    - Ðùa thế nào, phải nói ra!
    - Bẩm quan lớn, hai con dê và cái chũm chọe là nhà con hẹn với con rằng đến tết trùng dương thì nhà con sẽ về thăm nhà ạ!
    Bấy giờ quan mới nhận thấy mình không sáng ý bằng người đàn bà không học hành gì cả!
  5. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Chiếm hết chỗ rồi
    Một người ăn mày hom hem, rách rưới, đến cửa nhà giàu xin ăn. Người nhà giàu không cho, lại còn mắng:
    - Bước ngay! Rõ trông như người ở dưới địa ngục mới lên!
    Người ăn mày nghe nói, vội trả lời:
    - Phải, tôi ở dưới địa ngục mới lên đây.
    Người nhà giàu nói:
    - Ðã xuống, sao không ở hẳn dưới đấy, còn lên đây làm gì cho bẩn mắt?
    - Thế không ở được nên phải lên. Ở dưới ấy, các nhà giàu chiếm hết chỗ rồi
  6. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Bia mộ người giàu
    Một người mới nổi lên giàu có, đã vội chết. Bạn đi dặt tấm bia dựng trước mộ, ghi công trạng, mới đến ông cử nọ xin cho một bài thơ kể đức nghiệp người chết. Ông cử nghĩ mãi, thấy không có gì đáng ghi nhớ cả, chẳng nhẽ để bia trơn, đành làm bài thơ sau:
    Ông này lúc mẹ sinh ra,
    Lọt lòng ông khóc oa oa,
    Mỗi ngày ông nhớn tướng,
    Dần dần ông trở về già,
    Nay ông đã hóa ra ma!
  7. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Kén rể sang
    Một lão nhà giàu kén rể, một hôm qua đình làng thấy một anh áo quần lôi thôi bẩn thỉu, vừa đi vừa ngáp gió. Lão chợt thấy vị Thành Hoàng đứng dậy như để vái chào. Lão nghĩ bụng: "Chắc anh này có tướng làm quan, to hơn Thành Hoàng, nên Thành Hoàng mới có vẻ sợ sệt như vậy!" Lão liền gọi về nhà, gả con gái cho.
    Anh này vốn là một thằng nghiện thuốc phiện, nay nhờ nhà vợ, nên không rách rưới nữa, lại hút đã đời, người trở nên béo tốt. Lão già muốn khoe rể, bèn thuật lại câu chuyện kia. Họ hàng không ai tin. Lão về, bảo chàng rể ăn mặc chỉnh tề, rồi đi qua đình làng cho họ hàng xem. Nhưng lần này, vị Thành HOàng cứ ngồi chễm chệ trên bệ thờ, không đứng dậy như trước. Họ hàng cười rộ. Lão mắc cỡ, giận lắm, bước vào đình, hỏi:
    - Này ông thầy, sao ngày nọ thằng rể tôi ăn mặc dơ dáy, ngáp lên ngáp xuống, thì khi nó đi qua đây, ông đứng dậy chào. Còn bây giờ, nó ăn mặc sạch sẽ như tếê, ông cứ ngồi trơ như khúc gỗ vậy?
    Vị Thành Hoàng cười đáp:
    - Bây giờ rể nhà ngươi ăn uống dư dật, có tiền hút xách, đi qua đây thì ta còn sợ gì nữa! Chứ ngày trước, hễ nó lai vãng nơi này thì ta phải coi chừng, không mất lư hương, cũng mất đôi đèn thờ bằng đồng để trên hương án. Không đứng dậy đề phòng thì nó cuỗm mất!
  8. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Kén rể giàu
    Nhà nọ có người con gái đến tuổi lấy chồng, nhưng lão bố chưa kén được chàng rể nào vừa ý cả. Ai lão cũng chê là nghèo và sợ người ta moi tiền của lão. Lão bèn đóng một chiếc thuyền chèo khắp nơi tìm chồng cho con. Ðến vùng nào, lão cũng đỗ lại ít hôm, dò hỏi.
    Có anh nọ biết chuyện, cứ chiều chiều đến mượn thuyền lão, mờ sáng hôm sau lại trả. Lần nào người con gái ra nhận thuyền cũng nhặt được năm, mười đồng tiền mốc xanh. Cô ta nói với bố. Lão đoán "Tiền mốc xanh thì chỉ có tiền chôn! Thằng này ắt đào được của! Tưởng nó mượn thuyền làm gì, hóa ra để chở tiền." Cô con gái cũng nghĩ như vậy, tìm cách ve vãn anh ta. Lúc đầu, anh ta làm bộ thờ ơ, nhưng rồi cũng bằng lòng.
    Hai vợ chồng ăn ở với nhau được một đứa con thì vốn liếng người vợ đưa về hết sạch. Anh ta bảo vợ hãy đến nhà bố mẹ vay tạm ít nhiều, sau này sẽ trả. Nhưng tiền vay đã nhiều mà chưa thấy anh ta nói trả đồng nào, lão không cho vay nữa. Bấy giờ anh ta mới thú thật với vợ là trước kia anh ta chỉ có một quan tiền mà thôi! Bấy giờ hai bố con mới ngã người ra!
  9. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Mưu chủ nhà và mưu đầy tớ
    Một anh đi ở cho một lão nhà giàu, lão hẹn sau mười năm sẽ trả tiền công cho. Ðến kỳ hạn. Lão muốn quịt, bèn đưa ra một cái chăn chiên vừa ngắn vừa hẹp, bảo:
    - Mày phải làm sao đắp cái chăn này vừa người tao thì tao trả tiền công cho. Bằng không thì một là mày về, hai là bàn tay trắng, hai là mày ở thêm mười năm nữa, sau đó tao trả công cả hai mươi năm luôn thể.
    Nói xong, lão nằm thẳng cẳng ra giữa đường. Người lão vừa dài vừa to, mà cái chăn thì lại vừa ngắn vừa hẹp, anh đầy tớ cố đắp mãi không được. Kín đằng đầu thì lại hở đằng chân. Chợt nghĩ ra tột mẹo, anh ta cầm chiếc chăn trùm lên đầu lão, rồi đắp xuống quá đầu gối lão. Hai ống chân lão thò ra ngoài, anh ta lấy một cái gậy vụt tới tấp vào hai đầu gối, Ðau quá, lão co rút chân lại. Thế là chăn đắp lên người lão vừa khéo!
  10. chucuoilongbong

    chucuoilongbong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/10/2005
    Bài viết:
    150
    Đã được thích:
    0
    Chỉ sợ sét của bà
    Nhà giàu họ nuôi đầy tớ ở trong nhà, bữa nào ăn cơm, bà chủ cũng xới cho vừa sét ba bát thì thôi. Một hôm, mưa to gió lớn, sấm sét dữ dội. Bà chủ run lập cập, còn anh đầy tớ thì cứ thản nhiên như không. Bà ta thấy vậy, hỏi:
    - Mày không sợ sét ư?
    Anh đầy tớ đáp:
    - Tôi không sợ sét của trời, tôi chỉ sợ sét của bà thôi. Cứ mỗi bữa bà sới cho ba sét cơm, thì tôi đến chết đói mất.

Chia sẻ trang này