1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuổi xuân tàn khốc - Miên Miên

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivy_81, 26/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Một tháng sau, Sâu nhỏ nói với tôi liền hai tuần nay bị sốt nhẹ, đau bụng đi ngoài ngày càng nghiêm trọng. Tôi nói, cậu sao thế? Cậu ta bảo, đi theo tớ, rồi lôi tôi vào nhà vệ sinh, tụt quần, cậu ta không mặc quần trong. Cậu ta cầm tay tôi, bảo sờ đi. Tôi nói, để làm gì? Cậu ta cầm tay tôi đặt vào phía trong đùi, tôi cảm thấy da thịt đùi cậu ta có một lớp gì ngăn cách, chết cứng.
    Tôi nói, hình như hạch, bạn nổi hạch rồi.
    Sâu nhỏ vẫn đứng lên, tôi nhìn vào vùng giữa hai đùi rồi nhìn vào mặt cậu ta, cổ cậu ta cứng đờ, đầu vươn cao, ánh mắt lướt qua mặt tôi nhìn về một nơi nào đó. Cậu ta nói, mình nghĩ kỹ rồi, có lẽ mình bị AIDS. Ở Mỹ mình gặp một vài người bạn bị AIDS, mình nghĩ, một ngày nào đó cổ mình sưng lên, ấy là đã đến lúc sắp chết.
    Có tín hiệu máy nhắn tin của Sâu nhỏ. Cậu ta tìm một lúc rồi nói, máy của ai thế nhỉ? Không phải của mình, mình không đem theo máy nhắn tin.
    Tôi nói, vừa rồi có tiếng gì thế?
    Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi nói, à phải rồi, để mình tìm lại.
    Tôi nói, xem bạn cao sang đến thế là cùng! Suy nghĩ giây lát rồi tôi lại tiếp, không thể, bạn làm thế nào để dính AIDS được? Không thể thế được.
    Tại sao không?
    Ngay từ đầu bạn đã dùng bao cao su rồi.
    Chưa bao giờ mình dùng bao cao su.
    Trời đất ơi, hôm trước bạn chả bảo thế là gì! Bạn mặc quần áo vào đi. Không việc gì phải rối lên, có gì chúng mình sẽ bàn sau. Nhưng tại sao bạn không dùng bao cao su?
    Không thích.
    Mình hỏi bạn, liệu ai thích dùng? Nhưng nếu không dùng, nếu bạn chơi bậy coi như tự chĩa súng vào đầu rồi còn gì?
    Mình không chơi bậy.
    Bạn ngủ với bao nhiêu người rồi?
    Không nhiều.
    Người ngủ với bạn đã ngủ với bao nhiêu người nữa.
    Đều là con nhà lành.
    Càng con nhà lành càng nguy hiểm, con nhà lành của bạn nhiều khi không biết bao nhiêu mà kể, mình nói vậy bạn đừng giận.
    Các cô ấy không có vấn đề gì, vấn đề là mình đã ngủ với gái nước ngoài.
    Không phải chuyện nước ngoài, mà là bạn đã làm thế nào?
    Bạn càng nói mình càng sợ.
    Mình nghĩ bạn không bị AIDS đâu, AIDS không liên quan đến bạn.
    Tại sao?
    Không tại sao, mình cảm thấy thế.
    Nhưng mình phải giải thích thế nào? Có lẽ phải đi khám.
    Khám ở đâu?
    Bệnh viện.
    Bệnh viện nào?
    Không biết. Nhưng mình sẽ hỏi thăm.
    Hỏi ai? Đây không phải là bệnh ******** thông thường. Mình đã hai lần đi kiểm tra HIV, kiểm tra ở trại cai nghiện.
    Sâu nhỏ ngồi ở sofa, miệng nhai kẹo cao su. Cậu ta nói:
    Sao mà mình xui xẻo thế nhỉ? Tại sao lại là mình?
    Đừng nói thế, dù sao cũng phải đi khám trước đã.
    Cậu ta không muốn về, mà ở ngay nhà tôi. Ngày nào tôi cũng cho cậu ta uống thuốc cảm và thuốc đi ngoài, ngày nào cũng sờ trán cậu ta mấy lần, lần nào tôi cũng hy vọng cậu ta hạ sốt, nhưng kết quả làm tôi thêm nóng ruột. Tôi không hiểu tại sao sự việc lại như thế? Lần nào từ trong nhà vệ sinh ra cậu ta cũng đều buồn bã nhìn tôi, rồi nói mình lại đi ngoài nữa rồi. Chúng tôi sống thật hãi hùng, phần lớn thời gian xem băng đĩa. Cuối cùng tôi nói, không thể chờ được nữa, tại sao lại không lên mạng thử tìm xem sao.
    Chúng tôi tìm ở tất cả các chuyên mục HIV, ở đấy ngoài những điều nói về lịch sử HIV và phát triển y học, còn nữa không nói gì cụ thể đến triệu chứng, chỉ nói sốt nhẹ, đi ngoài, nổi hạch, trên da nổi nhiều nốt đỏ, tất cả không nhiều. Mà chúng tôi muốn hiểu biết nhiều hơn. Trên mạng cũng có rất nhiều số điện thoại. Tôi nghĩ, họ không khuyến khích người bệnh ngồi nhà đoán mò. Nhưng những số điện thoại đều là số của nước ngoài, chúng tôi không có cách nào gọi được. Với lại trình độ tiếng Anh của chúng tôi rất kém, ngồi đọc chữ Anh trên mạng đã mất bao nhiêu thời gian rồi.
  2. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Chúng tôi báo cho cái Xuân và cái Hoa là hai đứa bạn thân. Cuối cùng tôi nói, tình hình lúc này nghiêm trọng lắm, hai bạn biết đấy, phải làm thế nào? Cái Xuân nói, đừng đi khám vớ vẩn, nếu phát hiện bệnh người ta sẽ bắt đấy, bắt đày ra một hoang đảo, đừng hòng được tự do. Nó nói làm chúng tôi sợ quá. Xuân là đứa suốt ngày ngồi trong văn phòng đọc báo, cho nên không thể tin nổi. Cái Hoa bảo, đừng đi khám ở Trung Quốc, khám ở Trung Quốc không tin nổi kết quả đâu. Nó nói, lần trước nó từ nước ngoài về, kiểm tra HIV ở sân bay, máu của rất nhiều người để cùng một khay, rồi đảo lộn lung tung một hồi, tất cả đều OK. Cho nên, nó nói ở Trung Quốc nguy hiểm không phải là người nước ngoài, mà là người Trung Quốc đi nước ngoài về.
    Chúng tôi nghĩ đến cái gọi là hoang đảo, không thể hình dung nó như thế nào, vì không nghĩ ra cho nên càng thêm sợ. Chúng tôi lại nghĩ đến những người thường xuyên ra nước ngoài trai gái bậy bạ, những người này về nước lại quan hệ lung tung với người trong nước, thật dễ sợ! Thế giới này là thế giới quan hệ nam nữ bừa bãi!
    Sâu nhỏ hát một câu: ta rất mệt, ta không ngủ, ta rất mệt, ta không ngủ,?
    Sâu nhỏ cởi tuột áo quần để kiểm tra, trên đùi có hai nốt đỏ, cậu ta nói, bạn thấy chưa nào? Mắt cậu ta chớp chớp. Mấy hôm sau lại phát hiện lưỡi có vết xám đen, vẫn đi ngoài và sốt nhẹ.
    Tóm lại ngày nào cũng có diễn biến mới. Ngày nào cũng có, giống như trúng tà ma, bánh xe cuộc sống đang lăn về phía bóng tối, tình huống ấy khiến chúng tôi ngày nào cũng ?ophê?. Chúng tôi không làm gì, bỗng thèm ăn, nămg lực tạo nên những cái mới để thay cái cũ mạnh hơn lên, ngày nào cũng như ma đói, ăn mì ăn liền, chỉ ăn và ngủ, nghĩ đến HIV nhưng không biết phải làm thế nào.
    Hoa gọi điện đến, giọng đau khổ như gặp điều bất hạnh, nó bảo nó đã lên mạng, thấy hiện tượng giống với bệnh ấy lắm. Tôi gọi điện cho đứa bạn đang ở nước ngoài, nó tức tốc gọi điện về, cũng nói với cái giọng ấy, hiện tượng rất giống AIDS, cuối cùng nó nói, dẫu sao thì cũng không được kỳ thị cậu ta, lúc này cậu ta cần được động viên, an ủi.
    Nhưng tôi không thể ngờ mọi chuyện lại có thể nhanh chóng đến vậy.
    Chúng tôi bắt đầu phân tích từng đứa con gái mà Sâu nhỏ có quan hệ.
    Chẳng có gì để nhận ra ngay, trong số con gái mà Sâu nhỏ quan hệ có hai đặc điểm chung: thứ nhất, không kiên trì bắt cậu ta dùng bao cao su; thứ hai: những đứa con gái này quan hệ với những anh con trai khác, trong đó Sâu nhỏ thể nào cũng tìm thấy một anh quen, anh này có quan hệ với một cô khác, Sâu nhỏ lại thấy ít nhất có một cô gái quen. Theo đó suy ra, chúng tôi càng tính toán càng sợ. Cứ suy luận mãi, chúng tôi có cảm giác như mình ******** với ngàn vạn người (vì tôi và Sâu nhỏ là bạn thân, nên rất nhanh chóng bị lây nhiễm nỗi sợ hãi ấy). Theo đó mà tính thì ai cũng có vấn đề.
    Sáng sớm hôm sau tôi gặp Sâu nhỏ trong nhà vệ sinh, cậu ta đang đứng tần ngần trước gương, cậu ta hỏi có thể đánh răng ở đây được không? Ánh mắt dịu dàng của cậu ta làm tôi giật mình. Tôi nói được, nhưng đừng dùng cốc của mình, vì cả hai chúng ta đều bị bệnh chảy máu chân răng. Mặt Sâu nhỏ tái dại, cậu ta nói mình biết, tại sao mình bị cái bệnh này, ở Mỹ ít nhất mình dùng chung dao cạo với ba người khác nhau. Tôi nói, tại sao họ lại cho cậu dùng chung? Cậu ta nói, họ không biết mình dùng của họ.
    Chúng tôi theo đó suy ra, thói quen sinh hoạt có thể đưa lại nguy hiểm, Sâu nhỏ dùng chung bàn chải của người khác, nhưng đó là ********, tóm lại cũng rất nguy hiểm. Có lần Sâu nhỏ ******** xong, hình như cũng bị xây xước da, nhưng không ai biết bị xây xước, tóm lại cậu ta thấy đau, về sau phát hiện trên giấy lau có máu.
    Sâu nhỏ là bạn tốt nhất của tôi, cuộc sống riêng tư của cậu ta dần dần lộ rõ chân tướng. Toàn là những chuyện mà tôi không biết. Nghe chuyện của cậu ta tôi lại nghĩ đến mình, nghĩ đến Trại Ninh quan hệ bừa bãi. Trại Ninh đã đi kiểm tra, tôi cũng đã đi kiểm tra, nhưng cuộc sống thật khó mà lường trước, ai biết được chuyện sẽ thế nào? Không thể tin được ai, cho dù đó là bạn trai tốt với tôi mười một năm nay rồi.
  3. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Tôi gọi điện cho Trại Ninh đang ở Nhật, nhắc lại anh quan hệ với ai nhất thiết phải dùng bao cao su. Trại Ninh nói, anh có thể về sớm hơn, anh biết ở Thượng Hải có một bệnh viện dành cho người nước ngoài, anh có thể khám bệnh ở đấy bằng hộ chiếu nước ngoài, sẽ nói nhân viên ở đấy khám giúp Sâu nhỏ, hoặc đồng ý thử máu của Sâu nhỏ nhưng mang tên anh. Tôi nói, sự việc hết sức nghiêm trọng, người ta không đồng ý đâu. Sâu nhỏ ngồi bên tôi, gục đầu, mắt nhìn vào một điểm nào đấy. Tôi nói, hay để cậu ta sang Nhật kiểm tra? Trại Ninh nói, thị thực của Nhật Bản hết sức phiền phức, hay là làm hộ chiếu du lịch sang Hong Kong? Tôi nói, Hong Kong cũng là đấy Trung Quốc, liệu có bị bắt không? Trại Ninh nói, anh đã từng khám, ở đấy ngay cả tên người ta cũng không thèm hỏi. Tôi hỏi, vậy ra anh cũng đã kiểm tra ở Hong Kong rồi à? Anh không việc gì tại sao ở đâu cũng đi kiểm tra AIDS? Tôi với Trại Ninh vẫn sống với nhau, nhưng cả hai từ lâu rồi không quan hệ xác thịt, tôi cũng có bạn trai khác, cho nên tôi không có tư cách gì để trách mắng anh ta, đây là chuyện hết sức nhạy cảm. Cuối cùng, Trại Ninh hỏi tôi, em xác định ở Thượng Hải không thể kiểm tra à? Tôi nói, đừng nói nữa, cái Xuân bảo phát hiện có HIV sẽ bị bắt, nơi giam toàn là người nghiện ma túy và gái *******, không thể để Sâu nhỏ vào đấy được, nhất thiết không thể.
    Tôi làm hộ chiếu du lịch cho Sâu nhỏ đi Hong Kong, cậu ta không có tiền, tôi phải chi ra. Tôi nghĩ, không hy vọng cậu ta trả lại tiền, và lập tức cảm nhận được sự thật về AIDS. Sâu nhỏ, bạn thân nhất của tôi nhất định bị AIDS rồi. Đôi mắt ướt của cậu ta rồi sẽ toét, mái tóc dài rất đẹp sẽ bị cạo nhẵn, đầu sẽ trọc, ngón tay chơi guitar của cậu ta sẽ bật máu, tay guitar thiên tài sẽ chết vì AIDS, cậu ta muốn ra album riêng, tôi sẽ không còn sợ cậu ta đến nhà tôi đảo lộn bừa bãi mọi thứ nữa, không sợ cậu ta ăn hết thức ăn của tôi, lúc tôi đi trên đường nghĩ từ nay về sau Sâu nhỏ không còn đi ngất ngưởng bên tôi nữa, tôi nghĩ sẽ còn biết bao nhiêu chuyện phải đối mặt, chúng tôi phải đối mặt với những gì nữa? Chúng tôi không có gì. Tôi không có cách nào giữ cho mình khỏi khóc, ở bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì, hễ nghĩ đến là khóc, có lúc khóc thầm.
    Tôi gọi cái Xuân đến ở chung, tôi sợ đêm tối, sợ ban ngày, tôi sợ mọi ý nghĩ, cứ nghĩ con người bên cạnh tôi đây đang trượt dần vào hố đen tối và không tìm thấy lối ra, trong mỗi hơi thở tôi đều cảm thấy nguy hiểm. Cái Xuân nói, mình chưa lo gì cho Sâu nhỏ mà lo nhất là cậu sẽ mất người yêu mến nhất. Thế rồi cái Xuân ngồi với tôi. Nó nói, ai cũng đối mặt với số phận, nếu ông trời đưa cậu ta đi thì giờ cậu ta đã điểm. Có thể cậu ta không muốn già, cậu ta ngây thơ biết chừng nào, đẹp trai biết chừng nào, đã bao giờ cậu ta nghĩ đến già sẽ như thế nào chưa? Chưa. Thật ra cũng chỉ là dự cảm. Cuối cùng nó nói, chúng ta có thể như thế, cứ để cậu ta đi khám bệnh thông thường trước đã, khám nội khoa, khám da liễu. Tôi nói, không được, không thể để cậu ta mạo hiểm như thế được, nếu cậu ta muốn chết chúng mình phải để cậu ấy chết đẹp. Cái Xuân nói, lúc này vẫn không ai xác định cậu ta có bị không, đúng không nào? Nhất định phải đi khám. Tôi nói, thị thực Hong Kong sắp được rồi, cứ để cậu ta sang Hong Kong kiểm tra tốt hơn.
    Cái Hoa vẫn không gọi điện đến. Tôi gọi điện cho nó, bảo xảy ra chuyện cực kỳ nghiêm trọng, cậu phải quan tâm đến bạn chứ. Cái Hoa bảo, tớ phải biết kết quả kiểm tra của Sâu nhỏ, một khi chưa biết cậu ta bị bệnh gì tớ hoang mang lắm, không biết phải làm gì cho cậu ta. Các cậu cần bao nhiêu tiền tớ sẽ giúp đầy đủ, nhưng đừng đến nhà tớ, đừng đụng đến bất cứ thứ đồ dùng nào của tớ.
    Tôi nói, cứ coi như cậu ta bị, lẽ nào nói chuyện với nhau cũng lây nhiễm à? Lẽ nào đụng đến đồ vật trong nhà cũng bị lây à? Chúng ta là bạn tốt của nhau đấy.
    Cái Hoa nói, điều ấy không liên quan gì đến quan hệ bạn bè, quan trọng là các cậu phải đi khám, nếu là AIDS thì triệu chứng đầu tiên là viêm gan. Mà viêm gan thì rất dễ lây nhiễm, mình không muốn bị viêm gan, mình muốn làm việc. Tôi nói, viêm gan? Mẹ kiếp, ai bảo thế? Tại sao bây giờ cậu chỉ nghĩ đến mình thôi? Cậu có nhớ Sâu nhỏ không đấy?
    Cái Hoa nói, cậu đừng có mà vận vào mình, chúng ta đâu có từ chối giúp Sâu nhỏ?
    Cú điện thoại như bản án tử hình đối với chúng tôi, một lần nữa chúng tôi xác nhận Sâu nhỏ bị AIDS. Đáng chết là, cái Hoa nói những gì Sâu nhỏ đều nghe thấy. Cậu ta ngồi ngẩn ra ở kia, báo với tôi cứ đưa cậu ta đến bệnh viện, khỏi cần phải đi đâu. Cậu ta khóc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Sâu nhỏ khóc, con chim đáng yêu biết hát, lúc khóc trông thật xấu xí. Người cậu ta cứ run lên, mặt nhăn nhúm, tôi vô cùng khổ tâm, chỉ quen thấy vẻ đẹp trai của cậu ta thôi.
    Tôi nói, đừng trách, đừng trách, bọn mình cũng không trách bạn đâu mà.
    Sâu nhỏ nói, mình không trách ai, tự làm tự chịu, nhưng tại sao lại là mình?
    Tôi nói, đừng khóc, nếu bạn chết thì bọn mình cũng không sống được, mình sẽ cùng bạn, xưa nay vẫn cùng với bạn, trừ phi bạn không dùng bao cao su, giữa chúng ta không có gì bí mật cả, dù sao thì mình sống đủ rồi. Với lại mình không quen sống thiếu bạn, chúng ta cùng chết.
    Sâu nhỏ nói, bạn đồng ý với mình nhé. Nếu không mình sẽ về tìm.
    Tôi nói, mình đồng ý.
    Nhưng lại nghĩ, còn mẹ tôi thì sao? Bố tôi rất kiên cường, mẹ tôi thì thế nào? Bây giờ tôi nghĩ mình sắp mất người bạn thân nên mới buồn như thế này. Nếu mẹ tôi không có tôi? Tôi không dám nghĩ tiếp. Hồi tôi đi cai nghiện, mẹ tôi đã từng nói câu này: mẹ sẵn sàng chết nếu có thể giảm được đau khổ của con. Tôi nghĩ, có thật mình muốn chết vì Sâu nhỏ không? Tôi không biết, chỉ biết không muốn ai bị AIDS, chỉ vậy thôi.
  4. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Hoa gọi điện đến bảo chu cấp tiền để tôi đưa Sâu nhỏ đi Hong Kong kiểm tra. Nó nói, cậu thử nghĩ mà xem, chuyện đáng sợ như vậy để một mình cậu ta đi sao được? Rất có thể cậu ta cầm giấy xét nghiệm ra và bị đụng xe. Cái Xuân lại bảo. xin cậu đừng can dự, ý mình là, nếu cậu ta bị thật, chẳng thà như cái Hoa nói. Chúng tôi thảo luận về AIDS nhưng đều không dám đụng đến cái từ ấy, nói đến lại sợ, chúng tôi chỉ nói ?obị? hoặc ?okhông bị?.
    Sâu nhỏ bảo khỏi cần sự giúp đỡ của cái Hoa, cậu ta không muốn nhìn mặt cái Hoa, vì cái Hoa thấy bạn không gặp may mà cứ như giải một bài toán.
    Lúc này cậu ta cần bạn bè và mẹ, vì mỗi tối đi ngủ lại không biết sáng mai tỉnh dậy sẽ ở đâu. Cậu ta biết nghĩ như vậy là ngu ngốc, không thể nhanh như thế được, nhưng cậu ta vẫn nghĩ. Cậu ta nói, cái bệnh AIDS không hiểu thế nào, cuối cùng không có cách nào diễn đạt nổi. Cậu ta nói, bây giờ mình không cần ma túy nữa, ngày nào cũng rất ?ophê?. Hơn nữa, mình cảm thấy trước đây rất ngốc, không hiểu nhiều chuyện, lúc này mình cảm thấy như một con chó ngu dại ở bên cạnh bạn vậy.
    Có lúc Sâu nhỏ quên bệnh, đứng soi gương, hát, đánh đàn, những lúc ấy tôi vô cùng tuyệt vọng. Tôi muốn làm người bạn tốt nhất của cậu ta, ngoài việc thu xếp để cậu ta đi kiểm tra, tôi còn nghĩ nếu cậu ta bị thật thì tôi thế nào? Tôi nghĩ cách giúp cậu ta ra album, cậu ta muốn cải biên Thập diện mai phục thành nhạc rock, thậm chí đã chuẩn bị phối khí, cậu ta có thể chơi trống, guitar, chơi bass, chỉ cần một người chơi tỳ bà nữa thôi. Sâu nhỏ của tôi là một thiên tài, nhưng vì không có tiền, với lại cũng hay làm mất lòng bạn bè, người ở công ty băng đĩa bảo cậu ta tốt đấy, nhưng không biết phải làm thế nào để vừa lòng cậu ta. Sâu nhỏ nói, mình chỉ muốn làm một nghệ sĩ, không muốn làm ?osao? gì sất. Tôi nghĩ, cậu ta nói vậy không đúng. Cậu ta không muốn tận dụng thời cơ, đầu óc không linh hoạt, chỉ cần chơi thôi. Về mặt này cậu ta giống hệt Trại Ninh, nhưng không có tiền để có một phòng thu, cậu ta phải đến phòng thu của tôi. Trại Ninh làm cái phòng thu ở ngay nhà tôi, nhưng để thu Thập diện mai phục thì không ổn.
    Tôi đi tìm Nhị. Nhị có một phòng thu khá lắm, cậu ta là tay thu thanh không có cảm giác, nhưng là người tốt. Khi tôi nghiêm túc nói với Nhị rằng, Sâu nhỏ đang rất tuyệt vọng, phải giúp cậu ta. Câu đầu tiên Nhị hỏi ngay có phải bị AIDS không? Tôi nói, tại sao bạn lại nghĩ thế? Nhị nói, các cậu thuộc nhóm người có nguy cơ lây nhiễm cao, các cậu không biết hay sao? Tôi nói, bạn có giúp Sâu nhỏ hay không thì bảo? Nhị nói, tớ thì vô tư, phòng thu để không đấy, nhưng thu nhạc không phải chuyện đơn giản, cậu biết đấy. Tôi nói, ý bạn thế nào? Cuối cùng có giúp không? Nhị nói, ý mình lúc này cậu không nên làm cậu ấy mệt mỏi nữa. Bây giờ còn nghĩ đến nhạc nhiếc làm gì, khẩn trương đưa cậu ta đi điều trị, hoặc ra nước ngoài, hoặc giả kết hôn với một cô gái Tây nào đấy, để cậu ta có được tấm hộ chiếu nước ngoài rồi đi chữa bệnh. Cậu nghĩ cách giúp Sâu nhỏ. Đau ốm rồi còn nghĩ gì đến thu thanh với nhạc nhiếc làm gì, có thần kinh không đấy? Đúng là cái bệnh khốn kiếp! Trước kia mình cũng nghi bị AIDS, hồi ấy mình muốn đến một hòn đảo thật đẹp rồi chờ chết. Về sau biết không phải. Tôi hỏi, tại sao bạn biết không phải? Cậu ta nói, da mình quá nhạy cảm, chẳng vấn đề gì, chỉ xử lý một vài vấn đề, chắc chắn không phải AIDS.
    Nhị nói có lý. Tôi nghĩ cách làm thế nào để đưa Sâu nhỏ ra nước ngoài, nhưng không có tiền biết làm thế nào? Chúng tôi không có tiền mua nổi đĩa hát mới, nói chi ra nước ngoài? Có thể phải nghĩ đến tác phẩm, chưa bao giờ tôi nghĩ mình phát tài vì viết sách, nhưng bây giờ là lúc phải nghĩ đến. Tôi nghĩ nhiều cách, một truyện nhiều lắm được một nghìn đồng, viết được một truyện có nghĩa là được một nghìn, cho đến bây giờ tôi mới có được mười truyện. Tôi không thể trong một thời gian ngắn viết được mười truyện nữa để đủ tiền cho Sâu nhỏ chữa bệnh. Cách tốt nhất là đưa ra nước ngoài xuất bản, nhưng cũng phải chờ đợi, tóm lại chúng tôi không có tiền.
    Chúng tôi nghe nhạc nước ngoài, ngồi ăn mì ăn liền ở bếp, suốt ngày nghĩ đến ?ophê?, trên người thì mắc bệnh. Tóm lại chúng tôi không có tiền, không có tiền. Tôi là đứa con gái hay cười, quần lót thì mười đồng hai cái mua ở phố Hoa Đình, mặc lên người trông như quần năm chục một chiếc, đó là nghề của tôi. Nghĩ vậy tôi trở nên dũng cảm, tôi là đứa không có giày nhưng dũng cảm hơn người có giày, không phải thế hay sao? Chúng tôi say sưa không phải vì chuyện nước ngoài, chúng tôi cần thông qua các biện pháp và vận may để có thể thấy những sự việc tốt đẹp đem lại sức mạnh cho chúng tôi. Cuộc sống của chúng tôi không dễ dàng, nhưng một ngày nào đó chúng tôi đi ra thế giới, dù là nhạc sĩ cũng được, là nhà thơ cũng được, là bệnh nhân AIDS cũng được, là hôn nhân giả cũng được, cho dù Sâu nhỏ không may mắn, nhưng khi đi ra thế giới, chắc chắn cậu ta sẽ là một trong những người nổi nhất, không phải thế hay sao?
    Đừng bao giờ quên mình là ai (cho dù một ngày nào đấy chúng ta có nhiều tiền). Điều ấy rất cần. Ít nhất trong chúng ta có thể nhai kẹo cao su để chọn đĩa và chọn được những đĩa hát làm chúng ta phát điên lên. Hãy nhớ điều này, chúng ta là chúng ta. Cứ để cho Trại Ninh thuộc giai cấp tư sản và cái Hoa xa rời chúng ta! Chúng ta không phải là con người như thế.
    Tất nhiên tôi phải hỏi vay tiền Trại Ninh, sự thật thì suốt trong mười năm tôi vay tiền anh ta nhưng chưa bao giờ trả. Lần này phải vay nhiều hơn, tôi sẽ không từ một thủ đoạn nào để chạy chữa bệnh AIDS cho Sâu nhỏ.
    Tôi cũng sợ mình bị viêm gan, tôi nghĩ mình có thể chết lắm, nhưng không muốn bị viêm gan, tôi bắt đầu sợ và không đến nhà ai, tôi sợ bị viêm gan.
    Một người bạn ở nước ngoài gửi Fax về, nó giới thiệu cho tôi một chuyên gia về AIDS ở Bắc Kinh, nó bảo có thể gọi điện cho ông ta trước. Chúng tôi lập tức gọi cho ông, tôi không xưng tên thật, kể bệnh tình của Sâu nhỏ cho ông ta. Sâu nhỏ ngồi cạnh, mắt nhìn tôi. Bác sĩ nói, nếu có những triệu chứng ấy, ít nhất đã nhiễm từ năm năm trước rồi.
    Tôi ghi lên giấy ?ogiang mai hoặc bệnh máu trắng?, tôi đưa cho Sâu nhỏ xem. Sâu nhỏ như bừng tỉnh. Bác sĩ khuyên nên đi bệnh viện kiểm tra. Tôi nói, sợ bị bắt lắm. Bác sĩ nói, đó chỉ là chuyện đồn nhảm, cô có thể lên Bắc Kinh, đến bệnh viện của tôi, ở đây toàn người bị AIDS, họ như người bình thường, chỉ là bệnh nhân thôi. Tôi hỏi đúng thế không? Bác sĩ bảo đúng như thế, cứ tin tôi, bạn của cô không bị bắt đâu mà sợ.
    Gọi điện thoại xong chúng tôi nằm vật ra giường. Tôi nói, Đ.mẹ! Làm gì có chuyện bắt bớ, cái Xuân chỉ làm hại. Rồi tôi nói với Sâu nhỏ, thưa ngài giang mai, ngài bẩn thỉu thế kia à?
    Tôi gọi điện cho cái Xuân, nói cậu thật quá đáng, làm gì có chuyện bắt bớ, hại người ta quá, biết không? Cái Xuân nói, mình nghĩ như thế cũng có lý do, cứ nhìn xem, chung quanh làm gì có người bị AIDS, tất cả đều bị bắt sạch. Mình nghĩ như vậy cũng là bình thường, bây giờ thì sai rồi!
    Chúng tôi vẫn không dám tin cái tốt lành ấy, bệnh máu trắng cũng đáng sợ, ít nhất thì Sâu nhỏ không nên bị nhiều áp lực như vậy. Chúng tôi quyết định đi khám ngay, đến bệnh viện Hoa Sơn, chuyên khoa về bệnh ********. Ngay tối hôm ấy, trong nhà vệ sinh một ít nước bắn vào bộ phận ấy của tôi, tôi nghĩ trong nước này thể nào cũng có vi khuẩn, tôi vội đi tìm nước sát trùng để rửa. Tôi ôm quần đi tìm nước sát trùng, vừa tìm vừa chửi cái đồ giang mai, làm hại mình thế này đây! AIDS, viêm gan, giang mai! Sâu nhỏ nói, bạn làm gì thế? Tôi bảo đi tìm nước sát trùng, mình bị nước trong nhà vệ sinh bắn vào chỗ ấy. Sâu nhỏ nói, không được! Dùng nước sát trùng mặt người mười tám tuổi hay bộ phận ấy của người tám mươi đều bị thâm lại, nam nữ như nhau. Cậu ta bảo, một ?ogà? dạy cậu ta biết điều ấy. Thế nào, bạn còn dính vào cả ?ogà? nữa kia à? Cậu ta bảo, thì sao? Bọn chúng còn hơn cánh nhà văn các bạn! Tôi nói, thôi đi, nhà văn thì thế nào? Cậu ta nói, bạn đừng cáu, mình nói thật lòng, nhưng không chắc đã đúng!
  5. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Sáng hôm sau tôi tìm giúp Sâu nhỏ cái áo thể thao, tôi bảo cậu ta mặc vào, tìm cái mũ giấu bộ tóc dài lại, đừng sợ, mình sẽ nói với bác sĩ giúp bạn, bạn không được nói gì nhé!
    Chúng tôi đến bệnh viện Hoa Sơn. Ở đấy các khoa các phòng cứ ngoằn ngoèo quanh co, trong phòng lớn lại có thêm phòng nhỏ, trong phòng nhỏ lại có thêm lối đi, tôi với Sâu nhỏ cứ luẩn quẩn mãi, hai đứa thỉnh thoảng lại lạc nhau, gọi nhau í ới, càng gọi càng mất tích. Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được phòng khám AIDS. Ở đấy có mấy cô gái đang lấy máu. Một y tá hỏi tôi, bạn của chị là trai hay gái? Tôi nói, là trai. Cô ta hỏi tôi là anh? Tôi nói, là chị của người bệnh, cậu em tôi hay ra nước ngoài, rất mất vệ sinh, tôi muốn khám cho cậu ta. Tôi cố nói thật to để che đậy sự căng thẳng.
    Bác sĩ hỏi cần kiểm tra gì? Tôi nói, cậu ta đi ngoài, sốt nhẹ. Bác sĩ nói, tôi hiểu rồi, định khám HIV phải không? Tôi nói, cho cậu ấy khám giang mai. Bác sĩ nhìn Sâu nhỏ, cậu ta cười khờ khạo với bác sĩ. Bác sĩ viết phiếu, tôi đi thanh toán cứ lo không đủ tiền. Tôi nghĩ, khó khăn lắm mới đến được nơi này, cầu cho không thiếu tiền. Hết bảy mươi hai đồng, tôi nghĩ tại sao ở trại cai nghiện tôi khám mất những tám trăm đồng?
    Trước khi lấy máu, Sâu nhỏ phải viết một bản tự khai chi tiết, cô y tá nói, đừng lo, đây chỉ là bản điều tra thôi mà. Trên tờ khai có một chi tiết mà Sâu nhỏ không biết khai thế nào: bạn đã quan hệ ******** theo cách nào? Sâu nhỏ nhìn tôi, hỏi: phải ghi thế nào nhỉ? Tôi nói, mình cũng không biết. Cậu ta nói, vậy mình ghi không nhé! Tôi nói, tại sao không? Bạn là trai tơ à? Bạn như thằng khờ vậy! Có thể tôi nói quá to, cả phòng cùng nhìn tôi rồi nhìn Sâu nhỏ. Sâu nhỏ cúi đầu suy nghĩ, rồi ghi: đồng tính luyến ái, không dùng bao cao su.
    Phía trước vẫn đang mờ mịt. Trong khi chờ kết quả, tôi kéo tay Sâu nhỏ và nói, yên tâm đi, nếu có chuyện gì chúng mình còn trẻ, chúng mình đẹp, có chết cũng là chết đẹp, chúng mình sẽ để lại cho đời một bài học. Sâu nhỏ nói, nếu mình có mệnh hệ gì, bạn phải giúp mình một việc. Tôi hỏi, việc gì? Sâu nhỏ nói, mình sẽ kể bạn nghe cuộc đời mình từ nhỏ đến lớn, nói với bạn về tất cả những gì mình biết, bạn viết thành một cuốn sách, rồi lấy tiền bán sách đưa cho mẹ mình, được không? Mình chưa cho mẹ mình một chút gì, bạn cũng đừng buồn vì mình, ít ra mình cũng chết ở nhà, không ra nước ngoài làm gì.
    Xét nghiệm có kết quả rất nhanh chóng. Sâu nhỏ không bị giang mai, cũng không bị AIDS. Tôi không tin vào kết quả xét nghiệm, tôi nói, vẫn kiểm tra lại xem sao. Kiểm tra lại! Kiểm tra lại! Bác sĩ nói, được, vào đây với tôi. Tôi vào cùng, cô y tá quát to, chị vào đây làm gì? Tôi nói, tôi là chị của bệnh nhân. Cô y tá nói, chị cũng không được vào, cậu ta đang khám bệnh ********.
    Bác sĩ và Sâu nhỏ ra rất nhanh, bác sĩ nói, cậu ta rất khỏe, không vấn đề gì.
    Tôi vẫn chưa tin, tôi và Sâu nhỏ đứng xem băng hình, xem giới thiệu các loại bệnh ********. Chúng tôi thấy bộ phận sinh dục nào vàng, nào đen, nào đỏ, đủ các màu sắc. Tôi nhớ, có một thời gian tôi lãnh cảm ********, nhưng vẫn thích xem.
    Cuối cùng tôi hỏi bác sĩ, thưa bác sĩ vậy đó là triệu chứng gì? Bác sĩ bảo nên đi khám nội khoa. Chúng tôi tiếp tục làm hóa nghiệm máu, tình hình thế nào ba tuần sau bệnh viện sẽ thông báo.
    Chúng tôi đi khám nội khoa, khoa nội lấy máu của Sâu nhỏ, bác sĩ bảo không có bệnh tật gì cả. Chúng tôi ra khỏi bệnh viện mà không hiểu nổi ra sao, thật sự hoang mang. Tôi còn nghĩ, vậy nhà tôi có cần khử trùng không?
    Tôi bệnh viện về, chúng tôi gọi điện ngay cho bác sĩ chuyên khoa ở Bắc Kinh để hỏi thăm. Ông nói, ông tuyệt đối tin ở kết quả của bệnh viện Hoa Sơn. Ông cho biết, có một loại thiết bị kiểm tra cho kết quả nhanh. Trung Quốc rất coi trọng bệnh AIDS, tuyệt nhiên không đùa với việc này được.
  6. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Hôm sau, hạch của Sâu nhỏ tan dần, cũng không còn sốt. Tôi cảm thấy thật sự khó hiểu, không thể hiểu nổi đó là chuyện gì.
    Cái Xuân nói, cậu đã nghĩ đến cái thuốc viên ấy chưa, hoặc là thần kinh thực vật của Sâu nhỏ có vấn đề, thần kinh quá nhạy cảm chăng?
    Chúng tôi ra ngay hiệu thuốc mua thứ thuốc ấy, tôi nói, Sâu nhỏ, bạn thử uống xem sao?
    Quả nhiên mọi triệu chứng kia lại xuất hiện.
    Vậy là đã rõ. Thế mà chúng tôi không hay biết gì!
    Cái Xuân nói, ấy là ông trời thử tình cảm của hai đứa chúng mày đấy, ông trời cho Sâu nhỏ một đòn cảnh cáo, chỉ có thể giải thích như thế.
    Tôi nói, hình như có điều gì nguy kịch lắm. Tại sao lúc ấy bọn này chỉ có một sợi thần kinh, tại sao chỉ nghĩ Sâu nhỏ bị AIDS? Cứ nghĩ mấy hôm dùng nước đá chườm mắt bị sưng, đến là khốn khổ, suốt ngày lo chạy đi vay tiền.
    Xuân nói, ấy là Sâu nhỏ gây nhiều tội ác cậu ta mới thế đấy mà!
    Trận bão AIDS vẫn chưa qua hẳn.
    Nhị sợ quá, mách chuyện này với bạn, cậu ta bảo chỉ nói chuyện mình sợ hãi với bạn thôi. Nhưng cái cậu bạn thân này lại đi lu loa khắp thành phố. Cả thành phố ai cũng biết, nhưng chẳng ai đến hỏi tôi mà cứ thế lan truyền, càng lan truyền càng xa sự thật.
    Tôi cứ muốn đưa cái phiếu xét nghiệm cho mọi người xem. Nhưng cuối cùng Sâu nhỏ quyết định dán cái tờ phiếu xét nghiệm bên cạnh giường để luôn luôn nhắc nhở cậu ta.
    Có người hỏi tôi, Sâu nhỏ gần đây thế nào? Tôi hỏi lại, tại sao bạn lại hỏi Sâu nhỏ? Bạn nghe thấy chuyện gì phải không?
    Cái Hoa vẫn không tin bác sĩ Trung Quốc, nó nói nó sẵn sàng chi tiền để chúng tôi ra Hong Kong kiểm tra. Lần nào gặp tôi nó cũng nói như thế.
    Sâu nhỏ thay đổi hẳn. Nhà cậu ta dán mấy chữ: đối với bạn phải ấm áp như mùa xuân, đối với kẻ thù phải lạnh lùng nghiêm khắc như mùa đông ?" Lôi Phong.
    Tôi nói, Lôi Phong thật vĩ đại, câu nói ấy đúng là chân lý. Ở đất Thượng Hải này thật ra chúng tôi không có bạn bè.
    Ngay cả tiếng guitar của Sâu nhỏ cũng thay đổi. Cậu ta nói, làm người phức tạp lắm, đến giờ mình mới hiểu, nhưng mình không muốn hiểu, cho nên bây giờ mình cố gắng không đi đâu, cố gắng không tiếp xúc với một ai.
    Chúng tôi trả vé máy bay đi Hong Kong, nhưng tôi vẫn không có tiền.
    Sâu nhỏ khốn kiếp vì nghĩ mình sắp chết, ở nhà tôi gọi điện cho bạn gái ở nước ngoài hết sáu nghìn đồng. Sâu nhỏ nói sẽ trả tôi, bây giờ cậu ta mới hiểu tiền là quan trọng.
    Tôi nghiêm túc nói với Sâu nhỏ, mình hiểu tâm trạng bạn lúc bấy giờ, nhưng tất cả là do phản ứng hóa học. Bệnh tình gây nên sợ hãi, tình bạn còn có khoảng cách. Chúng ta không phải là tình bạn, chúng ta là người thân. Bạn nhớ lấy tất cả những điều ấy, nhớ sai lầm của bạn.
    Tôi tin mình có thể kiếm được tiền, nhưng lúc này thì thế nào? Đây là khoản sinh hoạt phí bố tôi gửi cho. Quần tôi liền trong một tuần hỏng ba cái, một cái rách đít, một cái khóa kéo cứ tuột xuống, một cái nữa hôm khử trùng trong nhà vệ sinh, bị dính thuốc khử trùng, quần bị mục, màu sắc cũng bợt ra. Vào lúc không có tiền lại nhớ đến răng, răng rụng mất ba cái, nếu không trồng thì cả hàm sẽ bị lung lay. Sữa rửa mặt hết, lại thêm cái tờ giấy báo tiền điện, tiền điện những nửa năm, nếu không trả tôi sẽ như Mozart thắp nến mà sáng tác.
    Tôi ngồi ở giường nghĩ, hãy già nhanh lên! Già không lo gì đến răng, không phải lo quần mới với sữa rửa mặt.
    Vừa lúc Trại Ninh trở về. Thật ra tiền của anh cũng không phải tiền của anh, mà là tiền của mẹ. Thật ra tiền của tôi cũng không phải tiền của tôi, là tiền của bố mẹ tôi, tôi nhiều lần xin tiền bố mẹ, nhưng bây giờ bố mẹ tôi cũng không sẵn tiền. Tôi với Trại Ninh sắp ba mươi tuổi, nhưng vẫn dùng tiền của người khác như xưa. Đó là vấn đề của chúng tôi, vấn đề thật dễ sợ!
    Trại Ninh hứa anh sẽ trả tất cả các khoản tiền, mua quần cho tôi. Cảm ơn ông trời, một lần nữa anh cứu tôi!
    Trại Ninh nói, em bảo Sâu nhỏ thường xuyên đi khám sức khỏe, cứ như anh vậy, nửa năm khám một lần. Chúng ta nên như thế, em cũng nên như thế.
    Tôi nói, đúng thế! Anh cứ nửa năm đi khám một lần, tại sao anh phải khám bệnh?
  7. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    S
    1.
    Với tôi, cuối tuần nào cũng như cuối tuần nào, dù có khác địa điểm thì cũng *** chó như nhau, nhưng tối cuối tuần nào chúng tôi cũng đi chơi. Đêm cuối tuần giống như một sân khấu, chúng tôi đều là những diễn viên dần dần quên cả đài từ. Lúc này em nói với anh, chúng ta cần phải xa nhau, chúng ta bước lên máy bay riêng của mình.
     
  8. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    2.
    Chúng tôi đi trên phố Mậu Danh nam, có thể là con phố có những quán bar nối nhau liên tiếp. Nàng mặc áo khoác đỏ đi bên tôi, vẻ mặt nàng có phần không xác định, khi có giá lạnh, thì ô, găng tay và khăn quàng đều không đủ ấm. Tôi nghĩ khi niềm vui lan tỏa, khi không gian dưới chân dần dần mở rộng, có một đường hầm đưa chúng tôi đi xuống đất sâu, cho chúng tôi chút thăng bằng chính xác. Nhưng chính xác vẫn ở miền Nam, bây giờ là lúc mọi người đi ngủ. Chúng tôi vẫn đi trên đường phố này. Chúng tôi có thể mua rượu về nhà uống. Nhưng nàng nói, như vậy sẽ trở thành ma men. Tôi nói, ma men chán lắm. Nàng nói, đúng, cho nên chúng mình đi đâu đấy mà uống.
     
    3.
    Ngón tay tôi đặt trên phím đàn, giống như một lần vô vọng kiếm tìm. Mù quáng bắt đầu dẫn dắt dòng máu tôi, lòng kiên nhẫn của tôi lan tỏa dần. Tôi trở nên hồ đồ, tôi biết bờ bên kia có cỏ xanh, có thể đó là góc phố.
     
    4.
    Chúng tôi cần một ký hiệu, ký hiệu từ không đến có. Nàng vẫn không ngừng đánh máy, cứ nhẹ nhàng gõ lên bàn phím. Những cái lá của hoa bách hợp đáng yêu trôi nổi ở Thượng Hải bị nhái xanh ăn hết. Những dấu chân lõm sâu có trăm ngàn mối quan hệ với nàng. Cuối ngày hôm nay nàng sẽ đi đâu? Cái con nhái xanh này đêm nay điên mất rồi. Nó thoát ra ngoài tầm nhìn, hôm nay là cơ hội tuyệt hảo để giam mình.
     
    5.
    Ánh đèn của đường phố này rất ăn chơi. Lá ngô đồng khô ráo biến ánh đèn thành những điểm đen nhảy nhót trước mắt tôi. Thế giới cô lập nhau. Lúc say chỉ còn con mắt là cần thiết. Tôi nghe thấy tiếng thở của anh, anh đến nhưng không đem tất cả đến. Anh không có cách nào để kiềm chế thời tiết, còn tôi không biết hơi thở của mình ở đâu. Bàn tay của đêm kiếm tiềm ngực tôi, niềm vui không tên cũng không còn bóng dáng. Còn ý ức như hai mảnh thủy tinh găm trên sống mũi đen tối.
     
    6.
    Sợ hãi và sướng vui tạo nên thói quen nguy hiểm trong đời sống. Chúng tôi biết sẽ chết rất kỳ lạ. Nàng nói, chúng tôi còn rất trẻ. Nàng nói, mọi việc sẽ tốt hơn. Tôi thích câu nói ấy của nàng. Nàng muốn đem hy vọng về cho tôi. Phải chăng nàng vẫn làm việc để giải quyết vấn đề ?onhà văn?? Tôi biết thay đổi sẽ làm cho đau đầu, chúng tôi không có cách nào để thoát thân. Tôi không hiểu tại sao con người cứ đau khổ vì những chuyện nào đấy. Nên vui vẻ làm việc. Chúng ta nên suy xét những chuyện phía trước. Có thể nàng cho tôi nghĩ quá xa mà không giải quyết nổi vấn đề ở phút chót? Có người nói thế giới này khi cùng đường sẽ tìm được lối ra. Dù sao thì tôi tiếp tục nghiên cứu sự thay đổi để trở thành nhà văn. Nếu có tiến triển nào tôi sẽ nói với nàng.
     
  9. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    7.
    Ánh trăng làm cho mặt đường nghiêng lệch. Chúng tôi vẫn gặp may như xưa - vẫn có thể thấy ánh trăng ?" những đứa trẻ thấy ánh trăng sẽ có hy vọng. Có lúc chúng tôi thấy tấm biển quảng cáo lớn. Tấm biển chỉ cho tôi biết có thể mua Whisky ở quán bar nào ?" quán bar Manhattan. Cái quán bar nhỏ nhưng ồn ào sôi động, mọi chi tiết như sự hiểu lầm liên tiếp. Tôi muốn đến quán bar Goya, bà chủ quán già tình cảm có phần quá, nhạc và hóa chất đem lại tưởng tượng. Mà bà ta thì sẵn sàng tiếp rượu miễn phí khi bạn đã uống nhiều. Tóm lại bà ta rất muốn thấy bạn rời quán khi đã say xỉn. Say xỉn là chuyện chẳng thú vị gì. Đó là địa chỉ nguy hiểm, mà là sự nguy hiểm được nhắc lại nhiều lần.
     
    8.
    Tiếng cười của nàng khàn khàn, rời rạc nhưng ấm áp. Rất muốn tìm một nơi không chết để chúng tôi uống thêm một ly nữa. Chúng tôi chán lắm những thứ đã nếm trải, giống như sống trong những ngày tận thế. Thành phố này không có biển. Tôi muốn cây violon của tôi. Nhưng chúng tôi phải đi qua quán bar Whisky mới về đến nhà. Cây violon của tôi đang chờ tôi ở nhà. Hồi âm của cái đồng hồ Chim bồ câu và mùi nước hoa cứ quẩn quanh. Mọi sự giày vò kết thúc, tôi sẽ cùng với cây violon. Trước đó tôi chúc cô gái mặc áo đỏ một buổi tối tốt lành. Chúng tôi lại qua một ngày.
     
    9.
    Một hôm, tôi bắt đầu không tin tôi. Thể xác tôi vui mừng phẫn nộ thất thường, toàn là những việc tôi gây nên. Cuộc sống có bài học nào? Người con trai này rất nên biến khỏi tim tôi với phương thức đẹp nhất. Mười năm rồi. Lúc này anh ta cần phải thế, mà cũng chỉ có thể như thế. Nhưng không có cách nào để xé tan bầu trời đen tối. Rất khó tìm được phương thức đẹp. Tiêu chẩn ấy cũng đã thay đổi. Thành phố đang lớn lên. Mà anh ta vẫn nghĩ theo cách của anh ta. Ngoại giới không hề ảnh hưởng tới anh. Anh có phương thức thay đổi riêng. Vẫn hát những bài hát cũ, guitar không còn nôn oẹ. Âm sắc đã thay đổi. Càng ngày anh càng dịu dàng hơn, điều này giống như sự an ủi.
     
    10.
    Có thể chúng tôi đang tiến hóa. Có thể sẽ có sự thay đổi nhanh chóng. Hai chiếc giày to bè đi trên phố giống như hai con sơn dương nhỏ. Tất cả vẫn đang tiến lên, có động vật, có âm nhạc, có bạn bè, có giường, tôi thích cuộc sống hoa lệ. Chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong chưa? Nàng nói chúng ta cần phải rời nơi này, phải tìm được con đường khác dẫn đến quán bar Whisky. Mọi mảnh vụn đều dồn lên đầu mọi người, nàng nói đúng vậy chúng mình cùng rời nơi này.
     
    11.
    Có thể anh thấy lời lẽ của em có vấn đề, vấn đề rất có giá trị phân tích. Em với anh cùng tìm một ký hiệu, hoặc sẽ tan nát cùng với anh. Cứ để chúng ta cùng tan nát. Câu nói thật sự phấn chấn lòng người. Mỗi lần về đến phố lại cảm thấy mất mát tất cả. Cảm thấy phải tái sinh. Lúc này chúng tôi đã về đến phố. Tôi là một thanh niên có vấn đề và lớn lên ở thành phố. Nhưng ?ovăn hóa thanh niên? là gì? Bao giờ ngón tay mới bắt đầu cử động lại? Con phố này không trả lời chúng tôi, nó không bao giờ trả lời.
     
  10. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    12.
    Có những tin tức bay trong gió đêm. Trong tình huống đó luôn làm tôi nghĩ đến tội lỗi của mình. Chỉ có nàng ?" con chim nhỏ biết hát - từ lâu rồi không còn nói với tôi ?oem đến?. Cái vẻ ngây thơ lúc ẩn lúc hiện của nàng làm đôi mắt tản mạn của nàng lộ vẻ căng thẳng, nàng đột ngột nói, em sẽ yêu anh mãi mãi. Nàng nói, nếu em từ bỏ quyền này thì một chút ngọt ngào cũng sẽ không còn. Tôi biết một vài việc làm nàng hồ đồ. Điều này giống như tôi xưa nay vẫn hồ đồ. Một con mèo leo lên thành cửa sổ, mắt ngó nghiêng, trông nó giống một đống gì đó. Có những người qua lại, chúng tôi không còn trông thấy họ. Cuộc sống vốn là như thế.
     
    13.
    Ở đây có một thứ âm nhạc khác, chúng tôi có thể hít thở. Côn trùng, thực vật, không khí, ô tô, nhà cửa, những chuyện trong nhà, tất cả đều câm lặng. Đôi tai nghe nhạc được người con trai này khai mở. Nhưng anh ta đánh cắp đôi giày của tôi. Giày quan trọng hơn hay âm nhạc quan trọng hơn? Anh cắn tôi, tôi sẽ khóc.
     
    14.
    Khi vầng trăng tròn xuất hiện trên bầu trời, tôi trói nàng vào giường.
     

Chia sẻ trang này