1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuổi xuân tàn khốc - Miên Miên

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivy_81, 26/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    2.
    Thượng Hải, đấy là tên nó. Nó đã hai lần nạo thai với bạn trai, thế rồi anh bạn trai kia cũng biến luôn, bỏ nó lại một mình. Nó đã từng tự sát, đúng là tự sát để được chết. Nhưng bạn trai của nó cũng cóc cần. Nó chỉ cần một người bạn trai, một người bạn tuyệt đối. Một người con trai xuất hiện. Một bạn trai lớn tuổi, năm giác quan như tạc bằng dao, thoáng nhìn cũng đủ biết anh ta bị bệnh dạ dày. Mắt anh ta không có lấy một sợi lông mày. Anh ta bảo, anh ta chuyên buôn bán áo len ở miền Nam, muốn Thượng Hải, vì em mới mười chín tuổi, vì em đẹp.
    Nó điên lên vì có cảm giác được yêu. Anh ta mua cho nó rất nhiều thứ. Thật ra thì nó không thiếu thứ gì, bố mẹ nó cũng buôn bán, nó là con út trong gia đình. Nó không thiếu tiền, chỉ thiếu tình, cần tình yêu.
    Một hôm, anh kia bảo đưa nó đi Quảng Châu chơi, tham gia hội chợ. Nó đi, tạm xa bố mẹ, theo anh ta đến một khách sạn ở Quảng Châu. Trong khách sạn này có cả gái làm tiền, bọn nghiện hút, bảo kê dắt mối, kẻ làm bạc giả, buôn bán ma túy. Các phòng đều có người ở, đều trải ổ. Bạn trai của nó nói, anh ở tù mười lăm năm, anh cần em làm ?ogà? cho anh, anh biết rõ gia cảnh em lắm, nếu em không bằng lòng, anh sẽ làm hại đời em và gia đình em.
    Rất nhiều con trai Thượng Hải ở đây ăn mặc giống nhau, hoặc đồ tây màu xanh lá rau, cài hai hàng cúc, cúc vàng chóe. Những người mặc như thế đều ngồi tù hơn chục năm, đều có bộ mặt người đau dạ dày. Thượng Hải không trốn thoát, nó bắt đầu cuộc sống lấy ngày làm đêm.
    Nó theo anh ta đến một khách sạn ở một thành phố khác, thấy đám con gái làm ?ogà? kiếm được nhiều tiền, lấy những kẻ bảo kê dắt mối làm chồng, tính hiếu thắng của nó nổi lên, ba tuần sau nó bắt đầu đi kiếm ăn.
    Tối nào cũng vậy, nó cứ lên lên xuống xuống ở thang máy khách sạn, trong người thủ sẵn một tá bao cao su, nó tự nhủ, một cái, một cái, lại một cái, mỗi cái là năm trăm đồng. Nó nhạy cảm với con số, nhưng không nhạy cảm với tiền nong, mỗi lần làm xong về phòng, lại đưa tiền cho chồng, nó không giữ tiền bao giờ.
    Thang máy này là thế giới của nó, cái thang máy mà nó ghi nhớ là cửa ngõ cuộc sống của nó. Nó mặc áo len cộc tay màu đỏ, bảo đấy là quần áo công tác. Đứng trong thang máy, nó có thể bấm nút đến một tầng nào đấy, nó giống như cô gái coi thang máy. Cặp mắt đen của nó là cửa sổ tâm hồn, nó có một người đàn ông gọi là chồng, nó nghĩ mình yêu anh ta. Nó cần một người đàn ông, bây giờ nó có anh ta, nó có thể làm bất cứ việc gì cho anh ta, hơn nữa bây giờ nó là gái làm tiền, chẳng ai thèm yêu nó nữa. Tình yêu ở ngay trong tim mà không phải ở trên người nó, trước kia không phải, người đàn ông hiện tại vô dụng, trước kia cũng chẳng ra sao, nhưng không việc gì.
    Đủ loại trai gái ra vào thang máy. Đàn ông phần lớn là khách. Con gái phần đông là các tiếp viên hộp đêm ở tầng trên, bọn chúng rất xem khinh Thượng Hải, vì các cô tiếp viên nhận tiền thưởng của khách uống rượu, cho dù có bán mình cũng phải từ một nghìn trở lên, các cô này cho mình là ?otiểu thư?, còn Thượng Hải là ?ochim bằng?. Có những tiếo viên người Thượng Hải khẳng định Thượng Hải không phải là người Thượng Hải, nếu không thì tại sao trang phục lại ?ohàng chợ? đến thế? Các cô ấy nghĩ, Thượng Hải có thể là dân ngoại thành chăng? Hoặc Tô Châu, Hàng Châu gì đấy.
    Trình diễn dương cầm ngay trong sảnh lớn khách sạn. Nó không hiểu âm nhạc, nhưng nghe rất dễ chịu. Tối nào cũng vậy, cứ từ tám giờ đến mười giờ đều có trình diễn dương cầm, cho nên nó rất thích tìm khách vào những lúc ấy. Nó đứng hồi lâu trong góc thang máy, thang dừng ở mỗi tầng lầu, nó hỏi tiếp viên ngồi ở quầy phục vụ tầng ?ocó không??. Cô nhân viên trực tầng ra ám hiệu. Có lúc nó ra, có lúc không ra khỏi thang máy, có lúc nó mời chào những người đàn ông cùng thang máy: chơi không anh?
    Ánh mắt nó chan chứa nỗi khát khao ngây thơ. Nó nhìn thẳng vào người đàn ông bằng cặp mắt đen láy, hỏi thẳng: anh có chơi không? Có người nhìn, có người không nhìn nó. Dù nhìn hay không, dù ánh mắt thế nào đi nữa, Thượng Hải đều thuộc lòng. Có những anh chàng sờ mó người nó, những anh chàng này đều lộ ánh mắt thèm muốn. Những anh chàng nhìn Thượng Hải trong thang máy ánh mắt đều hấp háy niềm vui. Những lúc ấy, Thượng Hải đều mỉm cười. Các chàng thích Thượng Hải đứng dựa vào thang máy.
    Thượng Hải không bao giờ nói năng tục tĩu, nhưng không từ chối những anh chàng nói tục với nó, hoặc nó đã quen. Nó giống như một cô gái đần độn chỉ biết ********. Nhưng trông nó trắng trẻo sạch sẽ, điều này có lợi cho công việc làm ăn của nó. Có lúc, theo phán đoán, nó theo khách về tận phòng, dùng đủ phương kế để thuyết phục khách. Nó bắt đầu làm với những anh chàng kia, động tác của nó rất dứt khoát và ôn tồn. Nó biết không thể ở lâu trong phòng của khách, chỉ cần quá mười phút là nó không làm được gì. Cho dù không làm được gì nó cũng cho tiền nhân viên trực tầng. Nhân viên khách sạn là người hợp tác, họ giới thiệu khách, đứng canh cửa. Nếu nhân viên nghi ngờ, nó không thể nào làm ăn trong khách sạn này được.
    Loanh quanh trong thang máy đến nửa đêm, Thượng Hải bắt đầu đi gõ cửa, gõ cửa những phòng khách mà nó bỏ sót. Làm như thế rất nguy hiểm, nếu ông khách nào báo với bảo vệ khách sạn thì phiền cho nó. Cho dù chồng nó đã làm việc với khách sạn, nhưng cũng có người không chịu nhận hối lộ, điều này thì nó hiểu lắm. Nếu nó bị tố cáo, ông chồng không vui, có thể đánh nó, hoặc mấy ngày không thèm nói chuyện, càng không ngủ với nhau. Nhưng nó bắt đầu yêu người đàn ông này từ hôm nó đi làm. Anh ta ôm lấy nó, nó cần có sự vỗ về, an ủi như thế. Đó là cảm giác xúc động nhất trong ngày đối với nó. Nó có thể điên lên vì khoảnh khắc ấy.
    Nhưng nó vẫn phải đi gõ cửa, vì thang máy không còn ai, hoặc nếu còn, khách cũng đem gái từ ngoài vào, hoặc là những anh chàng say rượu. Nó không làm với những người say rượu. Đến với những anh chàng say rượu mất quá nhiều thời gian, mà thời gian ban đêm là tiền bạc. Càng được nhiều tiền thì ông chồng càng quý nó. Ông chồng ham đánh bạc, Thượng Hải làm được bao nhiêu tiền đều bị chồng nướng vào chiếu bạc hết. Cũng có lúc được, được rồi lại thua. Có lúc nó phải nhét bông vào để đi kiếm tiền. Nó muốn lấy anh chồng này, nếu không làm sao có thể gọi là ?oông xã? hoặc ?obà xã?? Nó muốn chồng là một người đàn ông có lương tâm. Có lần, một người cho chồng nó một cô gái, anh ta muốn một lúc với cả hai. Nhưng có lần Thượng Hải tự sát trong nhà vệ sinh, vậy là anh kia không dám.
  2. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Một năm sau, Thượng Hải bị bệnh loét cổ tử cung, hễ làm là ra máu. Đến bệnh viện Lưư Hoa khám, bác sĩ bảo phải chạy điện. Bác sĩ là một người đã lớn tuổi, ngày nào cũng có cả lũ con gái xếp hàng chờ ông khám bệnh. Ông là bác sĩ phụ khoa nổi tiếng, nói năng nhỏ nhẹ với người bệnh, khám cho từng người xong, ông lại rửa tay bằng miếng xà phòng trông vừa già vừa cứng. Tay ông rất nhỏ, hình như không có thịt, da tay thẫm màu, từng sợi gân xanh nổi rõ. Ông nói, cháu phải điều trị bằng tia laser trong một thời gian dài. Thượng Hải cứ hai ngày lại phải đến bệnh viện một lần.
    Có lần, Bạch Phấn cùng nó đến bệnh viện. Bạch Phấn bảo nó bị lãnh cảm, cho nên nó chờ ở ngoài. Thượng Hải cảm thấy Bạch Phấn là đứa con gái khó hiểu, bệnh lãnh cảm có liên quan gì đến phụ khoa? Hơn nữa, nó còn rất trẻ, làm sao bị lãnh cảm được? Với lại, lãnh cảm là cái quái gì? Nghiện ma túy có gì hay? Khác nào đốt tiền mỗi ngày? Nhưng Bạch Phấn là cô gái không làm ?ogà? duy nhất mà nó quen ở đây. Cho nên nó thích Bạch Phấn. Chạy điện xong, hai người đi dạo dưới nắng. Cả hai không quen với ánh sáng ban ngày. Thượng Hải đi được một lúc bỗng nó bật cười. Bạch Phấn nhìn nó. Nó nói, cậu xem, cậu xem, tớ làm với người này rồi, làm cả với người kia nữa, đúng thế, đúng thế,?
    Điều trị bằng tia laser không có cảm giác gì, rất dễ chịu, nhưng đắt quá. Chỉ điều trị mấy lần, Thượng Hải bắt đầu đi kiếm tiền. Đi vài lần lại ra máu. Có lần máu ra không cầm nổi. Đưa vào viện, phải nằm viện mất mấy hôm. Ra viện lại đi khách, hễ làm là đau. Nó không thể phát huy nổi kỹ thuật, tử cung hỏng rồi. Thượng Hải hỏng hẳn rồi! Ai cũng bảo thế. Nó không chịu, nó bắt đầu dùng miệng để làm ăn, chỉ dùng miệng, bởi thế nó nhanh chóng phát tài. Nó trở thành ?onữ hoàng kích thích? của khách sạn này. Nhưng anh chồng không gặp may, thua liên miên, nợ như chúa chổm, anh ta trả phòng bỏ đi Quảng Châu, bảo đi ăn cắp một thời gian rồi về. Anh chồng vay cho nó ít tiền để chữa bệnh.
    Anh chồng về, đem theo một người con gái khác. Anh ta quyết định đi Ma Cao, bỏ Thượng Hải lại. Vì Thượng Hải chỉ có thể làm việc bằng miệng. Đi Ma Cao mất khá nhiều tiền, anh ta cần có người làm được cả trên và dưới. Thượng Hải thấy chồng không cần nó nữa, vì nó hỏng rồi sao? Đó cũng là chuyện bất khả kháng, cũng là số phận hẩm hiu. Tại sao bọn con gái kia không hỏng? Thượng Hải uất lắm, tiền nó kiếm đủ mua một nhà máy, vậy mà giờ đây trên người chỉ còn đúng năm trăm đồng! Với lại, nó chưa mua bộ đồ nào, chưa ăn tiệm một bữa nào, ngày nào cũng cơm rang với cá mặn, trứng gà hoặc với cà om. Nó thèm ăn trứng hấp Thượng Hải, nhưng từ ngày đến đây nó chưa từng ăn lần nào.
    Thượng Hải rời khách sạn này, nó đến chỗ khác làm tiếp viên trong hộp đêm. Với sức chịu đựng và tốc độ của một gái điếm, thậm chí với khả năng múa hát, nó khá lên nhanh chóng. Ngày nào nó cũng được rất nhiều tiền thưởng, có lúc nó còn theo khách về nhà. Khách ở hộp đêm dễ tìm hơn ở phòng khách sạn, giá cũng cao hơn, bây giờ nó không có bạn trai, kiếm tiền cho bản thân không đến nỗi vất vả, có những lúc nghỉ chủ nhật, nó cảm thấy cuộc sống ngày một khá hơn, bệnh tình cũng khỏi dần. Nó nghĩ, phải về Thượng Hải một chuyến.
    Lại một anh chàng nữa xuất hiện. Anh này người vùng Đông Bắc, chuyên nghề móc túi, không phải là tay bảo kê, Thượng Hải yêu anh ta. Nó quyết định quay về khách sạn làm gái phòng, vì làm phòng khách mỗi đêm có thể tiếp nhiều khách, nhưng ở hộp đêm mỗi tối chỉ một thôi. Nó muốn kiếm ít tiền, rồi hai người đưa nhau về Đông Bắc, lấy nhau. Nó lại về với cái thang máy của khách sạn kia, mọi người lại gặp nó. Bây giờ nó mặc khá là mốt, lúc nào cũng tươi cười, hôm nào cũng đi ăn với bạn trai.
    Anh chàng này rất đàn ông, là người đàn ông mà nó thấy dễ chịu nhất trong số những người mà nó đã từng sống. Vì điểm này mà Thượng Hải yêu anh ta.
    Cuối cùng, cái khách sạn kia phải kiểm tra, ông chủ khách sạn bị bắt. Hôm bị kiểm tra, gái làm tiền và nhân viên chạy như vịt, nó không kịp chạy, vì lúc ấy nó đang ở trong thang máy.
    Ở trong trại thu dung, nó mong anh kia đến thăm nó, đem quần áo đến cho nó thay. Nó nghĩ, tiền chung của hai người anh kia giữ, anh kia sẽ chuộc cho nó ra. Nhưng chẳng ai đến thăm nó. Ngày nào nó cũng khoe với mọi người, anh kia yêu nó lắm, chắc chắn anh kia sẽ tìm cách. Nó bị phạt đi trại giáo dưỡng phụ nữ một năm. Trong trại giáo dưỡng nó cũng nói thế, người nghe nhàm cả tai, mọi người đem nó ra làm trò cười, nhưng vẫn giúp nó, cho nó áo quần, cho nó ăn quà, ăn bánh. Vì nó đang mang bầu, nên trong trại nó không phải lao động. Ở trại được bảy tháng, nó được ra trước thời hạn.
    Nó chạy khắp nơi để tìm anh chồng hờ kia. Nó vác cái bụng chửa ngồi tàu hỏa, lên tận Thẩm Dương. Anh kia bảo với nó, tiền hết từ lâu rồi, mời cô cút đi cho sớm! Anh ta cứ nhắc đi nhắc lại với nó câu ấy. Thượng Hải một mình quay về. Một anh khác đưa nó đi bệnh viện, anh ta yêu nó, đòi lấy nó, nhưng anh này không có tiền. Làm phẫu thuật xong, người nó thay đổi hẳn, mặt và người chảy dài, mắt không còn đen nữa, duy chỉ có lông mi vẫn quăn lên.
    Nó lại bắt đầu đi làm ở hộp đêm. Có điều, bây giờ nó không thể nào gặp may như trước, hơn nữa nó cũng không có tiền để mua quần áo đẹp, áo quần cũ bị anh chàng người Đông Bắc vứt hết. Có lúc nó phải nói dối với bạn trai mới của nó, nó phải đi ngủ với người khác, nhưng cảm giác không ra gì. Anh bạn trai này không cho nó đi làm việc ấy, vì thế hai người cãi nhau luôn luôn.
    Một hôm, mẹ anh chàng này gửi thư đến, bà ta nghe nói, con trai có vợ chưa cưới, bà phấn khởi lắm, bà đã chuẩn bị được hai nghìn để hai người cưới nhau. Nó khóc, hai nghìn, trước đây nó kiếm không biết bao nhiêu lần hai nghìn! Nghĩ vậy, nó quyết định theo anh này về nhà làm đám cưới.
  3. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    3.
    Dạ Mỹ Lệ, đó là tên nó. Từ nhỏ, nó bị người ta mua đi bán lại không biết bao nhiêu lần. Nó mười chín hoặc hai mươi, có nhiều cách nói về nó. Nó không biết chữ, nói thứ tiếng phổ thông kỳ quái, phát âm thì lung tung, thô thiển, giống như vẻ ngoài của nó.  Nó bảo nó người Tân Cương, nhưng chúng tôi không biết đích xác nó người ở đâu. Điều này chỉ có nó biết. Nó rất thích bịa chuyện, đây là đặc điểm của nó. Nó được bồ của Thượng Hải đưa từ Quảng Châu đến thành phố này. Trên làn da trắng của nó có vô khối nốt tàn nhang, sống mũi cao như được nâng lên, mắt to hai mí như được phẫu thuật chỉnh hình, bộ ngực cũng như được bơm silicon. Nó nhiệt tình như lửa, tính tình thì sôi nổi, thấy Thượng Hải suy sụp, nó quyết định lợi dụng anh chàng kia để hai người đi Ma Cao, vì nó muốn đến các sòng bạc ở Ma Cao, muốn đến đấy để lao vào cuộc đỏ đen.
    Vì cái bề ngoài khác lạ, cho nên bồ của nó cũng khó làm giấy tờ giả để nó có thể qua được cửa kiểm soát. Bồ nó làm giấy tờ giả để đi Ma Cao trước, rồi chờ nó vượt biển vào. Lần đầu vượt biển, vì sương mù dày đặc, thuyền lạc sang phía Hong Kong, lên bờ rồi chúng mới biết là Hong Kong. Cho nên chúng phải ra trình diện, ra trình diện sẽ phải trả về lục địa, bị phạt ít tiền rồi cũng được tha.
    Lần thứ hai vượt biển, bọn chúng bị truy đuổi, Dạ Mỹ Lệ đứng trên thuyền hét to, sao các người chạy chậm thế? Các tay lái thuyền nghe nó hét, sợ quá chạy thật nhanh. Thuyền chạy loạng choạng, khiến Mỹ Lệ ngã sưng cả đít, nhưng chuyến vượt biển thành công. Bồ của nó không ra đón, các tay lái thuyền không thu được tiền, bọn chúng vật Mỹ Lệ ra cưỡng hiếp, Mỹ Lệ khen, chúng nó khá lắm, khiến tớ đạt đến cao trào.
    Mỹ Lệ lần mò vượt qua hàng rào dây thép gai, cuối cùng cũng tìm thấy đường. Nó biết, ở Ma Cao hễ ngồi lên xe của tư nhân là coi như không bị kiểm tra giấy tờ, nó nhanh chóng ngồi lên một chiếc xe tư nhân. Nhưng chẳng ai thèm ngủ với nó, vì nó leo qua hàng rào dây thép gai, thịt da rách nát. Nó phải đi tìm trạm điện thoại công cộng, đổi mấy đồng tiền Bồ Đào Nha, mạo hiểm gọi điện thoại cho bồ. Lúc đó bồ nó đang sát phạt đỏ đen.
    Mỹ Lệ bắt đầu ăn mặc thật đẹp để đi khách. Nó không giống Thượng Hải. Nó ham chơi, chỉ cần anh bồ không cẩn thận, vậy là nó bùng đi mua sắm, thứ gì cũng thích, mua về rồi lập tức không thích nữa. Nó cũng đi đánh bạc, uống rượu, tìm bạn trai, dùng tiền để tìm bạn trai. Một bận, nó bị bắt trên đường tới sàn nhảy, trong người nó không có một thứ giấy tờ gì, bởi vậy nó bị tống về bên Chu Hải. Nhưng Chu Hải không thu nhận nó, Chu Hải bảo nó là người Nga. Mỹ Lệ lại bị trả về Ma Cao.
    Chợt nó nhớ đến một khách làng chơi mà nó quen, ông khách này có hẳn một tủ kính toàn bật lửa, các loại bật lửa. Nó nghĩ, người ta phải dùng nhiều bật lửa thế kia ư? Nghĩ đến đây nó bật khóc. Bồ của nó bỏ tiền để cứu nó ra. Để đề phòng tai họa, anh bồ này đưa nó vào một khách sạn để tiếp khách. Cuối cùng, nó ăn cắp tiền của bồ để vượt biển về đại lục, về đại lục nó cảm thấy tự do hơn. Nó lại ra đứng đầu phố.
  4. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    4.
    Bột trắng, đó là tên tôi. Ở thành phố này tôi đã từng có một người yêu. Tôi không thể không có anh ấy, không có anh ấy tôi không làm được gì. Tôi nghĩ, đấy là người yêu. Anh ấy bỏ đi, tôi bị dồn đến bờ vực của hội chứng cuồng loạn, đúng là đáng sợ.
    Tôi bắt đầu ngủ với những người đàn ông khác. Tôi trở nên lạnh lùng. Vì tôi hiểu ******** và ******** khác nhau. Hình như khi ******** tôi tìm thấy tôi khác, vì thế mà cho rằng trước đây mình quá là yêu mình. Thật ra tôi chẳng có gì, là người đáng thương không thể xác định được bất cứ thứ gì. Đó là con người đáng thương, không bình thường, là sự phát dục không bình thường. Tôi ngờ rằng mình không yêu Trại Ninh, vì yêu là gì tôi cũng chẳng biết, tôi chỉ thích tình cảm anh ta dành cho tôi.
    Có thể tôi không biết xấu hổ là gì, cho dù tôi hiểu một người không biết xấu hổ là gì không đáng yêu chút nào.
    Mỗi lần ngủ dậy tôi đều đến khách sạn này bơi vào buổi tối. Mỗi lần bơi, bể bơi chỉ còn một mình tôi. Lần nào cũng vậy, trong đầu tôi đều chiếu phim. Buổi biểu diễn từ giã sân khấu của Trương Quốc Vinh. Mỗi lần bơi thấm mệt, ở dưới nước lên, lúc nào cũng bắt gặp cảnh Trương Quốc Vinh mặc bộ đồ kỳ quái hát bài Hồn ma người tình. Đó là thứ âm nhạc khác, tôi cũng thích.
    Nhưng tôi rất chóng chán những thứ tôi thích. Tôi bắt đầu nghiện ma túy. Thông qua thứ bột trắng tôi có thể gặp lại tôi trong quá khứ. Tôi trong quá khứ tương đối thích hợp, là một đứa trẻ nhút nhát, không biết gì, không có cách nào tiếp nhận mọi chuyện, kể cả tự sát.
    Do bệnh hen chết tiệt, tôi nhanh chóng trở thành chuyên gia kiểm nghiệm độ thuần khiết của heroin. Tôi biết phải thông qua mức độ căng thẳng của khí quản để phán đoán heroin thật hay giả, thậm chí còn biết trong đó có bao nhiêu phần giả. Ví dụ bột 666, ví dụ thuốc chuột. Dần dần tôi trở nên nổi tiếng trong đám buôn ma túy (vì bọn chúng luôn luôn bị bắt, bị bỏ tù, cho nên tôi thay chúng nó). Cái tên Bột trắng bắt nguồn từ đấy.
    Hút quá nhiều heroin khiến tôi đâm ngớ ngẩn. Sống với Trại Ninh trong một căn hộ khiến tôi không chịu nổi, đành phải dọn đi nơi khác. Chưa tìm được nhà, tôi vào ở tạm khách sạn này. Tam Mao, người bạn duy nhất kiếm cho tôi một căn phòng miễn phí. Tôi không hiểu tại sao Tam Mao lại có thể tìm được chỗ ở miễn phí như thế này. Vợ Tam Mao bảo, trước kia cậu Tây An cũng trong băng nhóm xã hội đen. Một tay trong ban nhạc rock cũng ở trong băng nhóm xã hội đen. Chuyện thật buồn cười. Vợ Tam Mao giải thích, thật ra đấy chỉ là một nhóm trẻ con chuyên đi ăn cắp xe đạp, rồi càng ngày càng quá đi, thành một băng. Trong một lần đánh nhau, có người nổ súng, Tam Mao sợ quá, bỏ luôn không tham gia xã hội đen nữa. Tiếp theo, anh ta đi đàn, hát, rồi lập băng nhạc rock.
    Thượng Hải gõ cửa đến mụ cả đầu óc, nó gõ cửa cả phòng của tôi. Lúc ấy trong tay nó đang cầm trái Trái táo. Tôi nghĩ, có thể một khách nào đấy cho nó. Tôi bảo, đằng ấy vào đây giúp tớ một tay được không? Có một tay ngất trong phòng tắm của tớ. Thượng Hải bảo người chết nặng lắm, hai đứa chúng mình không khiêng nổi đâu. Tôi bảo, tay ấy chưa chết, chỉ ngất thôi. Thượng Hải bảo, ngất với chết đều như nhau. Tớ gọi bồ tớ đến giúp.
    Người ngất kia là Tây An. Hồi ấy Tây An cứ quấn lấy tôi. Để chứng tỏ ta đây dũng mãnh, có lần cậu ta chích ma túy ngay trong phòng tắm, thế rồi cậu ta ngất đi. Tôi không muốn nhìn người tiêm, vì rất sợ. Khó khăn lắm Tam Mao mới đưa tôi ra khỏi khách sạn này. Anh rất ân hận vì đã để tôi ở đấy, anh bảo, mình không biết chỗ ấy lại hỗn loạn như thế.
    Từ đấy về sau, Thượng Hải thành bạn thân của tôi, Tây An thành bạn thân của Thượng Hải. Người lấy Thượng Hải chính là bạn của Tây An. Tây An xem thường những kẻ bảo kê dắt mối. Tây An đem đến cho Thượng Hải một người bạn trai tốt, hơn nữa anh này cũng trẻ và đẹp trai như Tây An.
    Bà mẹ anh này cho Thượng Hải hai nghìn đáng nhớ. Thượng Hải lấy chồng, không còn quay lại nữa. Sau ngày lấy chồng, Thượng Hải nhận được cú điện thoại thế này: anh đang có mấy trăm ngàn, em có đi với anh không? Thượng Hải bảo đâu có được! Nhưng tại sao lại là em? Tây An nói, vì chợt nhớ những ngày đã từng sống với nhau trước kia, anh thấy em là người con gái tốt, rất tình cảm, anh thích. Thượng Hải nghe thấy hai tiếng ?ođã từng?, liền từ chối Tây An.
    Đó là một đường phố. Thời gian tiếp theo, tôi luôn luôn nhớ đến đường phố này, trong ký ức giày vò con người, tôi lớn lên trên đường phố đó. Tôi lớn lên trong nỗi nhớ về đường phố này chứ không phải nhớ về người con trai kia, càng không nhớ về trường học.
    Đường phố ấy có gái điếm, có bảo kê dắt mối, có khách làng chơi, có bọn buôn bán ma túy, các em bé gái bán hoa, ăn mày, người bán thịt nướng. Về sau, cảnh sát đến nhiều, những người kia cũng biến đâu mất, những âm thanh đáng sợ không còn, hai bên phố xây lên những nhà cao tầng mới, nhưng ánh mắt đen láy còn mãi trong trong đời của tôi. Lúc bật đèn, lúc tắt đèn, giữa những khoảnh khắc đen tối hay xán lạn của đời tôi, chúng vẫn ở kia, không có cách gì tách rời tôi khỏi những bí mật ấy.
    Tất cả những điều tôi nói như một lời xin lỗi. Có lúc tôi nghĩ, bởi những bí mật ấy mà tôi mất hết quyền trông chờ ở tương lai.
    Hồi ấy, tôi thường đến đường phố này. Tôi với cặp mắt đen tỏa ánh sáng xanh của người trúng độc kiếm tìm một cặp mắt đen khác, tôi tìm người bán ma túy cho tôi. Không còn chuyện gì quan trọng hơn thế.
    Một hôm, tôi thấy Dạ Mỹ Lệ. Mỹ Lệ thích tôi lắm, vì Trại Ninh để lại cho tôi một khoản tiền lớn. Với lại, vì tôi có văn hóa, Mỹ Lệ rất thích làm bạn với những người như thế.
    Tôi và Mỹ Lệ cùng nhận được điện thoại của Tây An. Lúc ấy tôi với nó đang cãi nhau. Mỹ Lệ chưa được tôi đồng ý, nó đem bạn trai về nhà tôi, nó bảo nó thích anh này, không phải làm tiền, mà chỉ muốn đưa anh ta về đây chơi, muốn cho tôi biết mặt bạn trai của nó. Nó nói, không ngờ đằng ấy lại xem trọng tiền tài đến vậy! Cuối cùng, nó hét lên: bạn, đằng ấy hiểu thế nào là bạn không? Đúng lúc ấy thì máy nhắn tin của nó đổ chuông.
    Tây An nói với nó cũng những lời như nói với tôi. Mỹ Lệ bảo, em không đi với anh nữa đâu, đừng quấy rầy em! Ở đây có người anh quen đấy, người ấy thích tiền lắm, anh cứ hỏi người ấy mà xem.
    Tôi cầm điện thoại lên, nói: anh có nhiều tiền như vậy có thể tìm được những người con gái hơn bọn này, tìm bọn này làm gì? Tây An bảo, Mỹ Lệ là người con gái có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, cho nên anh chỉ tạm thời thích Mỹ Lệ, nếu cô ấy đi, anh cũng không buồn. Còn em là người ?ocó văn hóa?, với lại, là người con gái duy nhất mà anh chưa chiếm được, lúc này anh có nhiều tiền, em có đồng ý đi với anh không? Anh sẽ đưa em đến một nơi tốt nhất để cai nghiện.
    Lúc bấy giờ tôi rất xem thường Tây An, thật ra tôi cũng xem thường Mỹ Lệ, càng xem thường Thượng Hải. Tôi nghĩ, Thượng Hải là thứ con gái ngu dốt trời sinh ra để đi bán thân xác, cho nên tôi không bao giờ nói ?otiếng người? với chúng nó, cũng chưa bao giờ khuyên nhủ chúng nó, ngược lại chúng nó khuyên tôi đừng nghiện ma túy nữa.
    Tôi chỉ nói, tôi không đi với anh đâu, thế rồi dập máy luôn.
    Tôi hỏi Mỹ Lệ, tại sao đằng ấy không đi với Tây An? Cậu ta vừa đẹp trai, vừa lắm tiền. Mỹ Lệ nói, vì mình thích tự do, không muốn buộc mình vào bất cứ một anh nào, cho dù có yêu anh ta không, cho dù anh ta là ai. Nói xong, Mỹ Lệ bỏ đi, nó lại ra đứng đầu phố. Nó không nói gì với tôi nữa.
    Ít lâu sau, tôi lại nhận được điện thoại, vẫn là của Tây An. Tây An bảo, bây giờ trên người anh không có một xu dính túi, em có đồng ý đến với anh không? Tôi cười nhạt rồi cúp ngay máy.
     
  5. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    5.
    Bồ câu là tên nó. Nó có khuôn mặt của một mỹ nhân. Nó rất nhỏ bé, nhưng người thì đầy đặn. Tin Tây An chết là do nó đưa đến. Bồ câu đến từ vùng có giếng dầu. Để trốn chạy nghèo đói, nó tìm đến thành phố này và bắt đầu cuộc đời gái làm tiền. Nó tự nhủ, tích lũy tư bản ban đầu cũng từ tội ác. Với suy nghĩ bạo liệt như thế, nó sớm từ bỏ nghề gái điếm.
    Tây An quen nó như quen Thượng Hải hoặc Mỹ Lệ vậy, đều quen qua những cuộc ?omua bán?.
    Tây An tìm nó vì cậu ta cảm thấy nó ?ocòn ngon?, hơn nữa nó cũng xuất thân nghèo khổ. Tây An bảo với Bồ câu, em có thể làm lãnh đạo của anh, chúng mình cùng phấn đấu nhé!
    Hoàn cảnh của Tây An thật dễ sợ, Bồ câu biết rõ lắm. Giấy tờ giả để Tây An đi Ma Cao là do Bồ câu bán với giá cao.
    Bồ câu quen tôi cũng trên đường phố này. Hồi ấy, Bồ câu ở trên con phố này đang để ý xem ai cần mua giấy tờ giả để sang Ma Cao. Bồ câu hỏi tôi, nên nghĩ thế nào về cái chết của Tây An? Có ai không biết? Sai lầm duy nhất của Tây An là, anh quên mất mình là người nghèo, anh ta hoàn toàn quên rằng, khó mà có được bốn trăm ngàn kia.
  6. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    G
     
    Một buổi sáng tháng mười hai năm 1994, tôi xuống nhà đi mua nước, có trời mới biết nổi tại sao tôi lại bay về phía cái xe ô tô con đang từ từ chạy tới. Đầu và mắt phải tôi bị thương. Các cô y tá cạo trọc mái tóc dài của tôi. Thuốc tê trong quá trình mổ mắt không còn hiệu lực.
    Bố tôi đến. Ông bảo, cảm ơn tai nạn ô tô này đã cho ông biết tôi vẫn nghiện ma túy.
    Bố tôi lại đưa tôi vào trung tâm cai nghiện Thượng Hải.
    Trước lúc về Thượng Hải, Tam Mao đưa đến một đống mũ, anh ta bảo đây là số phận, mình cảm thấy bạn sẽ khỏi. Thấy không, bạn đội mũ đẹp lắm!
    Với bảy bao hành lý căng đầy, tôi và bố ra sân bay. Tôi giấu heroin vào áo trong, vì tôi lên cơn nghiện bất cứ lúc nào. Bố tôi không hiểu điều đó.
    Khi qua cửa kiểm soát sân bay, tôi hồi hộp nhìn bố tôi nghĩ, ông là người tốt, tôi là người xấu.
    Lúc máy bay cất cánh, tôi òa khóc, thề rằng không trở lại cái thành phố này nữa. Sau đấy, tôi biết thành phố này càng ngày càng sạch sẽ, càng đẹp, nhưng tôi không trở lại nữa. Cái thành phố nhỏ có tốt có xấu ấy ở miền nam vĩnh viễn trở thành ác mộng của tôi.
  7. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    H
     
    Chị hộ lý đến hỏi tôi tối nay ăn gì, chị nói: em có chè vừng và mì ăn liền nhãn hiệu Đầu bếp Khang. Chị ta nói thêm: em rửa mặt không? Có cần lấy cho em ít nước nóng không? Tôi mở mắt nhìn người ngồi bên giường, một chị phụ nữ chừng bốn mươi tuổi, gò má thô và nhô cao, sắc mặt đỏ gắt, mặc áo bông, quần bông đỏ thẫm, xem ra là một phụ nữ lao động. Tôi hỏi, tại sao chị lại là hộ lý của em? Tại sao ngoại trừ em ra, còn ở đây đều mặc đồng phục? Chị nói, vì chị là bệnh nhân. Tôi hỏi: chị cũng đến cai nghiện à? Miệng chị hé mở, chị nói, em không biết người bệnh ở đây bị bệnh gì à? Tôi hỏi, bệnh gì? Chị trả lời: đây là trung tâm cai nghiện, chẳng phải thế hay sao? Chị lắc lư tấm thân, thân thiết nói, chúng ta đều là những người phạm sai lầm và bị bệnh thần kinh. Tôi hỏi, gì cơ? Bệnh thần kinh? Chị nhìn thẳng vào mắt tôi, chị nói, chị đã giết bố chồng. Tôi nói: giết người ư? Tại sao chị lại giết ông ta? Chị nói, vì ông ta chửi chị, cho nên chị cho thuốc trừ sâu vào cơm của ông ta.
    Tôi là người sống dựa vào thuốc, là ác mộng của tất cả các bà mẹ. Tôi đã từng dốc sức vào rượu và âm nhạc, sau đấy lại hiến thân cho ma túy và chocolate, tôi nghĩ mình là kẻ điên cô đơn. Chiều hôm nay tôi bị bố tôi đưa vào đây, mọi phản ứng của tôi vào lúc này rất chậm chạp, vì tôi bắt đầu dùng thuốc. Tôi nghĩ, thần kinh mình cũng không rõ ràng, nhưng tôi đang sợ những gì diễn ra ở trước mắt đây. Tôi nghĩ, cái trại giam này thật đáng nể, để người cai nghiện ma túy sau khi được ra trại không còn dám nghiện nữa. So với họ, tôi thật đáng xấu hổ, vì tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ. Ma túy làm tôi thành kẻ ngớ ngẩn. Hồi chiều vào đây tôi còn nghĩ, tại sao căn phòng chỉ có một mình tôi? Tại sao người nghiện ở Thượng Hải lại già thế?
    Suốt bảy mươi hai tiếng đồng hồ bức bối, vì cái bệnh hen chết tiệt của tôi, bác sĩ không dùng biện pháp gây mê đối với tôi. Chị phụ nữ trông coi tôi hàng ngày giúp tôi đi nhà vệ sinh, rửa mặt, đánh răng, chị còn giúp tôi quét nhà. Có lần, chị dìu tôi vào nhà vệ sinh, một người bệnh nói với tôi, em thấy người em đấy, thôi nhé, ra trại rồi đừng nghiện nữa!
    Cái nhà lớn vô cùng, trong nhà lớn còn có cái nhà nhỏ là phòng ngủ của bệnh nhân thần kinh và người cai nghiện. Có vô số giường, trên mỗi giường đều có tấm chăn trắng như tuyết. Tấm chăn trông giống như một cuốn tạp chí, tôi chợt nhớ đến sách trắng ở Bắc Kinh. Có cả nhà vệ sinh và bồn rửa tay, ở đấy luôn luôn tối. Chỉ có một chút ánh trăng, ánh sáng ban ngày cũng như ánh trăng, lạnh như băng. Trong căn phòng nhỏ nhất có bốn cái giường đôi, đấy là phòng của người tự nguyện cai nghiện.
    Con nghiện ngồi dưới nắng làm quân bài hoặc gỡ sợi. Họ vừa làm vừa nói chuyện với nhau, có lúc nói chuyện với bác sĩ, tiếng nói như tiếng chim. Tôi ngồi trong phòng xem họ làm việc, xem ra tất cả đều yên tĩnh. Sau bữa trưa, họ cậu ta hát, hát tập thể, đó là những bài tập mà họ phải thực hiện. Ngoài việc phải hát bài hát cũ Trên đỉnh núi vàng Bắc Kinh, họ còn phải hát những bài mới, ví dụ Hãy thanh thản bước đi, Cảm ơn tình yêu của anh. Đó là những bài hát mà người cai nghiện vào trại viết lên bảng dạy họ hát. Hát xong, mọi người lại xếp hàng lĩnh thuốc, rồi đi ngủ trưa.
    Dùng nhiều chất kích thích khiến tôi như kẻ ngớ ngẩn. Người cai nghiện ở cả kia, họ ngồi làm con bài giấy dưới nắng, cửa lớn khóa trái. Mất sức kiềm chế cuộc sống là thế, giống như mùa đông của thành phố này, như một cái máy chém ẩn trong giá buốt. Đầu óc tôi trống trải. Tôi nghĩ, có thể không phải vì dùng thuốc. Tôi ngừng hút heroin trong một thời gian dài, tôi không còn hiểu nội dung cuộc sống của mình là gì. Ngừng giây lát, tôi ra phơi nắng. Chợt có người đụng vào tôi, nó nói, cho mình miếng bánh quy nhé? Mắt nó nhìn đi chỗ khác, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào hộp bánh quy của tôi. Lúc tôi đưa bánh cho nó thì có mấy người nhìn tôi, nhưng chúng nó rất mau chóng lảng nhìn chỗ khác. Tôi phát hiện, những người cai nghiện ở đây đều có thói quen lắc lư tấm thân, vừa lắc lư vừa đổi chân đứng.
    Tôi được phép gọi điện cho bố tôi. Tôi nói, bố ơi, con khỏe lắm, con cần một cái gương. Quản lý trại thu mất gương của con rồi. Con nghĩ, họ sẽ trả lại, nhưng con cần một cái gương. Bác sĩ gọi con lên văn phòng, bảo với con, sở dĩ không cho con giữ gương vì sợ con tự sát, hoặc để người khác gây tai nạn, bây giờ thì cháu lấy về đi.
    Tối hôm ấy có một người cai nghiện trong nhà vệ sinh hỏi mượn gương của tôi. Nó bảo chỉ dùng chốc lát rồi trả ngay. Tôi nhìn nó, bảo chỉ được mượn năm phút thôi nhé. Tôi đưa cái gương chỉ lớn bằng bàn tay ra, mọi người chuyền nhau soi. Buổi tối hôm ấy ồn ào cả lên. Con nhỏ mượn gương soi lâu nhất. Một người bảo với tôi nó là con gái còn trinh, ở trong này mười lăm năm rồi. Tôi nói, chẳng trách, trông đằng ấy trẻ thế. Nó nói không còn trẻ nữa đâu, già rồi, già rồi. Lúc nó nói già rồi, già rồi, tôi bỗng ứa nước mắt. Lúc cai nghiện rất dễ khóc. Có những lúc vô cớ, tôi rất lúng túng vì nước mắt của tôi, nhưng không ai chú ý đến chuyện đó. Để che dấu sự lúng túng, tôi hỏi, đằng ấy tại sao lại phải vào đây? Một người bảo, nó gây tội ác, giết con của chị nó. Tôi kêu lên, trời ơi, trời ơi! Nó soi gương, sờ mặt. Có người bảo nó là ma, cho nên nó giết trẻ con. Lại có người bảo, vì chị nó ăn ở không tốt với nó.
    Tôi lấy cái gương về. Đêm hôm ấy tôi cứ nghĩ, tại sao có người phát điên đến nỗi giết người, tại sao trước đấy nó không bị đưa vào bệnh viện để chữa trị? Dưới ánh trăng, tôi cảm thấy mình may mắn, chợt tôi nhận ra mình không phải là con điên hóa chất, chỉ là đứa nhát gan như chuột, hoặc như bố tôi vẫn nói: con gái tôi là đứa trẻ ngoan, chẳng qua nó đi lạc đường.
  8. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Tôi ăn uống như những người khác. Thức ăn ở đây không sao nuốt nổi. Tôi có thể nhờ nhân viên ở đây mua giúp thực phẩm đóng gói. Hộ lý chăm sóc tôi ngày nào cũng nấu giúp thức ăn cho tôi. Lần nào tôi cũng cho chị ta ăn, nhưng không bao giờ chị ăn, trừ những lúc bác sĩ bảo tôi ăn thì chị mới ăn. Một bệnh nhân bảo tôi, chị ta giết bố chồng, cho nên người nhà chị không đến thăm, cũng không chịu chi tiền thuốc men. Bởi vậy, hàng ngày chị chăm sóc giúp người khác, còn xuống nhà ăn làm việc. Chị rất thích làm việc, làm việc khiến chị nhanh nhẹn, vui vẻ. Có người vừa cười vừa nói với tôi, chị ta làm việc để có tiền chi cho những khoản chi cần thiết, chị không có tiền mua nổi giấy vệ sinh, xà phòng. Lúc nào chị cũng cầm một tờ giấy vào nhà vệ sinh, lúc ngồi xuống chị lại bỏ tờ giấy vào túi.
    Một người bệnh đứng úp mặt vào tường. Tôi phát hiện đó là người bệnh ?ocòn trinh?. Tôi đứng với nó, nó cúi đầu, không nhìn tôi. Một người khác nói với tôi, nó đang bị phạt đứng, vì nó bị bệnh thần kinh, nhận ông Trại trưởng ở đây là chồng nó.
    Một người bị gọi lên văn phòng, tôi nghe quản giáo hỏi, cô lấy cắp gì của người cai nghiện? Sau đấy, tôi nghe thấy nó nhắc đi nhắc lại: dưa muối, Trái táo, chuối tiêu, chuối tiêu, Trái táo, dưa muối,?
    Cuối cùng thì ngày tôi được ra trại đã đến. Sau khi cảm ơn mọi người, tôi bảo bố tôi đưa cho bác sĩ một trăm đồng, tôi bảo tiền này để giúp người trông coi tôi mua gì đó, cảm ơn chị đã giúp đỡ tôi.
    Khi bối tôi lần thứ hai đưa tôi đến trại, đầu tôi cạo trọc, vì hút ma túy, tôi ngẩn ngơ loạng choạng đụng xe. Tôi mất mái tóc dài, hơn nữa người gầy không còn ra hồn người, mình không còn nhận ra mình nữa.
    Không ngờ, khi đến gần hàng rào sắt của phòng bệnh, một người bệnh gọi lớn tên tôi và nói: nó đến rồi kìa, lại đến rồi, lần này thì bị cạo trọc đầu!
    Bố tôi vẫn nói con gái tôi ngoan, chỉ có tính tình ương bướng, chúng tôi có trách nhiệm, xin sẵn sàng trả giá. Bác sĩ bảo, ông ấy đã làm chúng tôi xúc động, cô cứ nghĩ mà xem. Thế rồi tôi bị đưa đi kiểm tra HIV và giang mai. Thế rồi bác sĩ cho thuốc. Lần này bác sĩ không cho loại thuốc như lần trước, họ thay đổi phác đồ điều trị. Họ bảo phải để tôi chịu khổ, nếu không tôi sẽ không sửa chữa được.
    Ngày nào tôi cũng được phát những viên thuốc nhỏ màu vàng, màu hồng, màu trắng. Uống những thuốc này tôi đâm mất ngủ, toàn thân nóng rực, cứ đi đi lại lại trong phòng, có lúc miệng nói lảm nhảm, lẫn lộn lung tung. Một đêm, có một bệnh nhân xông vào phòng tôi, nó nói, nếu muốn ra trại sớm thì đừng uống thứ thuốc màu vàng. Tôi vừa ngước lên thì không thấy nó đâu. Nó làm tôi sợ quá, tôi khóc, rồi sau đấy không uống thuốc màu vàng kia nữa. Tôi bảo với bác sĩ, tôi không uống thuốc màu vàng đâu.
  9. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Sau nhiều cơn ác mộng, tôi khỏe dần, bắt đầu lao động với mọi người. Một bệnh nhân bảo tôi cách làm những quân bài giấy. Tôi nghĩ đến mẹ, mẹ tôi làm thức ăn, nghĩ mọi chuyện của mẹ tôi. Ngày nào tôi cũng cùng mọi người nhìn vào tấm bảng đen để hát. Có điều, tôi vẫn không làm sao nuốt nổi những thức ăn ở đây. Mỗi tháng, có một bữa trưa được ăn thịt xá xíu, đó là lúc mà bệnh nhân ở đây vui vẻ nhất. Có một bệnh nhân hỏi tại sao tôi không ăn thịt? Tại sao cậu không ăn thịt? Bác sĩ nghe được câu nói ấy. Bác sĩ của tôi là một phụ nữ rất đẹp, một trí thức rất mốt. Bác sĩ nói, tại sao em không ăn thịt? Tôi nói, tôi ăn vào buồn nôn lắm. Đúng là buồn nôn. Bác sĩ nói, em nghĩ mình là ai? Hôm nay tôi bắt em phải ăn. Tôi bảo, em không ăn nổi. Bác sĩ hỏi, vậy em không muốn sớm xuất viện à? Tôi bảo có. Bác sĩ lại nói, vậy phải ăn đi. Em không có gì khác với những người bệnh khác, em phải nhớ điều ấy. Tôi bảo, em không ăn. Bác sĩ nói, thôi được, tôi sẽ gọi bố em đến, xem em có ăn hay không. Rồi bác sĩ ngồi nhìn tôi ăn những miếng thịt kia, rồi nhìn tôi nôn oẹ từng chập. Tôi vừa nôn vừa khóc. Bác sĩ nói, em như những người khác, đừng để tôi thấy em lãng phí. Lần trước em cho người trông nom em một trăm, một trăm ấy bị tịch thu, em biết không? Em như những người bệnh khác. Với lại, em làm hại chị ấy không còn được làm người chăm sóc nữa, em nhớ điều ấy.
    Một người bệnh bị bệnh ngoài da, cho nên không được lao động với chúng tôi, ngồi một mình trên tấm ghế dài nhìn chúng tôi lao động. Khi tôi đến bên, nó hỏi tôi ở ngoài kia tôi sống ở đâu? Nó nói, tớ ở JJ, nhảy Disco. Rồi nó nhìn tôi, tôi không thể nào nghĩ nó có bệnh, nhưng nó có thói quen lắc lư người và đổi chân luôn luôn.
    Xe cảnh sát lại đưa đến một lũ nghiện hút nữa. Trại bắt đầu ồn ào, đây là bọn bị cưỡng chế cai nghiện. Một người bệnh đột nhiên nói với tôi, huyết quản của cậu tốt lắm, không có vấn đề gì, tiêm vào nhất định dễ chịu lắm. Bỗng tôi nhớ câu nói ?oem giống như những người khác?. Tôi vội về phòng mình.
    Sắp đến cuối năm, mọi người được đưa đi thăm Phố Đông trên một chuyến xe buýt du lịch rất đẹp. Lúc về, một người bệnh nói với tôi, cậu biết không, ngoài kia bây giờ tuyệt lắm!
    Noel, chúng tôi có buổi dạ hội. Một người bệnh ăn chocolate của tôi đang hát cho mọi người nghe. Nó là người bệnh duy nhất đeo kính ở đây, nó hát như người ta hát thánh cậu ta. Giọng thật và giả của nó trộn lẫn rất nhuần nhuyễn, giọng cao và đẹp. Nó hát xong, tôi nói, sao cậu biết bài này? Nó nói, mình là cô giáo. Tôi hỏi, tại sao cậu vào đây? Nó nói, tớ giết chồng. Tôi hỏi, tại sao lại giết chồng? Nó nói, chồng tớ bé quá. Nó nói xong, mặt tỉnh khô.
    Tôi bắt đầu giận mình. Tôi nghĩ, ma túy làm đầu óc tôi hư hỏng, nếu không tại sao tôi cho rằng mình có quyền hỏi nó tại sao lại vào đây?
    Tôi thề, từ nay trở đi sẽ không hỏi những chuyện ấy nữa.
    Tối hôm ấy, mọi người hát tập thể một bài tình cậu ta. Mấy chục bà già cùng lớn tiếng hát cho em nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh, lần cuối cùng nhớ anh, vì ngày mai em sẽ lên xe hoa, cho em mãi nhớ về anh? Tiếng hát đều đều, vô cảm, nhưng lại rất xúc động lòng người, xúc động lòng tôi. Lần đầu tiên tôi tìm thấy tâm hồn mình.
    Những ngày sau đấy, tôi lại gặp bài hát này. Tôi biết đấy là bài hát Lời trái tim. Mỗi lần gặp bài hát, tôi như sụp đổ, tôi ngừng mọi động tác để nghe hết bài hát. Bài hát nhắc nhở tôi từ đâu tới đây.
    Buổi sáng sau hôm Noel, tôi dậy rất sớm. Một người bệnh đến lấy cái bát ở phòng tôi, nói hỏi tôi, bánh bao ngon thế tại sao không ăn? Ngày nào nó cũng hỏi tôi câu ấy. Ngày nào tôi cũng trả lời nó một câu, tớ không ăn, bạn ăn đi! Hôm nay tôi vừa nói xong, nó cầm luôn cái bát của tôi đi, rồi nó đem cái bàn lau nhà vào chuẩn bị lau nhà. Tiếp theo, nơ dựa vào tường, sùi bọt mép. Tôi không dám kêu, chỉ nhìn nó, nhìn vào lò sưởi của mình. Tôi sợ nó đá cái lò sưởi về phía tôi. Đúng lúc ấy, một chị y tá đi qua, tôi khẽ nói, chị ơi, chị xem nó thế nào đây này? Y tá vào, giúi cái bàn lau nhà vào tay nó, bảo nó cầm lấy, rồi nói, không sao, khỏi ngay thôi mà! Chỉ mấy phút sau, nó ngồi dậy, tiếp tục lau nhà. Mặt nó nhợt nhạt, đầu tóc như búi dây thép. Tôi rất muốn lau nhà cho nó, nhưng không dám động. Lát sau, chị y tá vào, nói, nó lên cơn vì ăn cái bánh bao của em đấy. Hôm nay, nhiều bệnh nhân phê bình nó, nên nó lên cơn. Sau này nếu em không ăn bánh bao, em nên lần lượt chia đều cho mỗi người.
    Sắp đến đầu năm, mọi người sửa soạn sạch sẽ, vì sắp được người nhà vào thăm. Một người bệnh ăn bánh kem với con. Một người khác đang nói chuyện với chồng. Một người nữa đang ngồi với mẹ, bà mẹ già lắm rồi. Một người bệnh đang chờ đợi. Tôi hai tay cho vào ống tay áo, ngồi ở giường, nhìn những thanh chocolate mẹ tôi đưa đến. Mẹ tôi chỉ ngồi trong phòng tôi chừng mười phút. Mẹ tôi bảo, nhân viên gác cửa ác lắm, họ bảo việc gì phải thăm nom những người nghiện ngập. Mẹ tôi có cảm giác như bị xúc phạm, cho nên bà phải nhanh nhanh ra về để khỏi bị mắng.
    Ngày ra viện đến gần. Tôi được đưa đến ngủ chung với nhiều người khác trong một căn phòng lớn, tối nào bọn chúng cũng nói mê, tôi không làm sao ngủ được. Bụng đói, nửa đêm dậy ăn bánh quy. Một người nằm trong chăn nhìn tôi và cười. Nó nói, tớ không hiểu nổi, tại sao cậu lại ngủ ở đây?
    Về đến nhà, tôi đòi tắm, đã lâu tôi không tắm. Tôi nói, phòng tắm của nhà ta lạnh quá. Tôi sợ lạnh, phải đi tắm ở nhà tắm công cộng. Mẹ tôi cho tôi một đồng, bà bảo đủ rồi. tôi nghĩ, mẹ tôi không dám cho tôi nhiều tiền, bà sợ tôi lại đi hút hít.
    Tôi về nhà, về với nhà tắm công cộng mà hồi nhỏ tôi vẫn tắm. Tôi đội mái tóc giả mà bố tôi mua cho. Tôi vừa tắm vừa thở phì phò. Vì thể lực không chống đỡ nổi, tóc giả rơi xuống đất. Mọi người nhìn bộ tóc giả của tôi, rồi nhìn cái đầu mượt tóc, cuối cùng nhìn vào người tôi.
    Tắm xong, tôi lấy hai hào mua bánh rán. Bánh nóng hôi hổi, đường dính cả vào răng. Bánh ngon quá, lại rẻ. Tôi nghĩ, mình không còn phải ăn mì ăn liền nhãn hiệu Đầu bếp Khang và nhai bánh quy không chút hứng thú. Đời tôi không còn phải ăn những thứ đó nữa. Có thể, cuộc đời sẽ bắt đầu lại từ khoảnh khắc này. Tôi nhớ nhà, từ nay trở đi tôi không còn lạnh lẽo, nghĩ đến cái trung tâm cai nghiện mà tôi vừa rời khỏi, rồi tự nhủ: đúng vậy, ma túy đúng là thứ rác rưởi siêu cấp.
  10. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    I
     
    1.
    Hoa hồng có gai, giống như tình yêu. Từng cánh hoa rơi rụng chẳng khác nào nước mắt người quả phụ. Bầu trời như khóc than, rất nhạy cảm và không thực. Bầu trời vẫn có liên quan đến tôi. Tiếng mưa vô tình, ngăn cách tôi với thế giới. Tiếng hát cả người yêu tôi vang vọng trong không gian. Tôi không còn được hôn anh, không còn cứu anh, không còn cảm ơn anh. Tôi thấy mặt tôi bị vùi dưới một tảng đá lớn, tôi muốn đẩy hòn đá ấy đi lắm.
    Đôi giày da Nhật cũ của tôi bị nước mưa làm trương phềnh. Chân tôi lỏng lẻo trong giày. Tôi đá cái máy hát bằng chiếc giày rách. Người con trai trong máy hát rất tư sản. Máy hát của tôi bị lệch âm, chiếc giày của tôi cũng có lúc lên cơn hen.
    Hôm nay, có người từ miền Nam lên, báo tin Trại Ninh đã chết. Cái tin Trại Ninh chết không người kiểm chứng, liệu tôi phải thế nào? Người kia bảo tôi chọn một bài hát của Trại Ninh được ghi vào đĩa. Anh ta nói, chúng ta kỷ niệm Trại Ninh, bạn hãy hát bài ấy đi.
    Tôi nghe thấy hai tiếng ?okỷ niệm? sao mà buồn cười. Tôi nói, Trại Ninh là một bài hát biến dạng, có thể tôi không hiểu anh ta, tôi không làm sao mô phỏng nổi vẻ mặt mơ màng của anh.
    Tôi không nói cho anh ta biết, tôi không còn hát được nữa, cũng không nghe bất cứ một ban nhạc rock nào. Từ trại cai nghiện ra, tôi mua một số đĩa hát mới, cũng vừa được biết có Kurt Cobain. Nhưng anh đã đi, anh đi khiến tôi đau đớn. Nhưng điều ấy không thể bảo là tôi hiểu anh. Tôi không thể nghe những đĩa hát mới này. Tam Mao nát rượu vẫn bán đĩa hát để kiếm tiền. Anh phụ lòng tốt của vợ. Vợ anh đẹp, rất yêu anh ta, trung thành và gầy guộc như con chó Tang Tang. Càng ngày càng có nhiều ban nhạc, càng ngày càng nhiều punk (một loại rock nặng), càng nhiều buổi biểu diễn. Thế giới đang thay đổi, giống như trong tim chúng ta không còn anh hùng. Tôi đã từng có Thôi Kiện, trong tiếng hát của Thôi Kiện tôi đã xua đuổi một người con gái. Cho đến nay tôi vẫn cho đấy là hạnh phúc. Bầu trời xanh và đau khổ liệu có gì khác biệt? Tôi không còn nghĩ đến nữa.
    Ngoài cửa sổ kia có rất nhiều bộ mặt kỳ quái, bọn họ đang nói người mà tôi yêu đã chết. Bùng cháy và tắt lịm không thấy được nhau, giống như hôm qua và hôm nay không trông thấy nhau.
    Trại Ninh và tôi xa nhau đã ba năm. Anh là điều mà tôi không chảy nổi nước mắt, không nói lên lời. Anh là bóng ma trong gương, là nỗi sợ hãi trong nụ cười. Anh là cái đẹp đã chết trong tôi, là tình yêu đã từng có và không bao giờ trở lại với tôi.
    Anh bỏ đi đã để lại sự hụt hẫng trong tôi, khiến lúc nào tôi cũng có cảm giác bị chôn vùi, tôi đã xác định đời mình là thế. Nhưng không thể nói đến chuyện kiềm chế chuyện gì đấy (tự sát và làm đến cùng), tôi không còn cách nào để kéo dài nỗi bất hạnh, càng không thể cố chấp đến vô cùng. Tôi là kẻ bị hại và cũng là hung thủ của tuổi xuân tàn khốc. Tôi tự cảm thấy xấu hổ, bởi thế không có cách nào kết thúc chuyến lữ hành kỳ quái này. Nếu cuối cùng tôi vẫn sống, thì điều cứu rỗi tôi không phải là nỗi sợ hãi, mà là sự ghét bỏ chính mình.
    Với tôi, tình yêu là của người con trai đưa lại. Tôi vẫn cho rằng mình không phải là người con gái đáng chết vì người con trai để rồi cảm thấy mình oanh liệt và vĩ đại. Trong thế giới con trai, tôi mãi mãi là người con gái yếu đuối. Tôi yếu đuối nên tôi cần một tình yêu. Tôi hiểu điều đáng thương ở tôi, tôi thích thú với hình bóng cô đơn và đáng thương. Tôi đã từng cho rằng, thế giới nội tâm khép kín và mãnh liệt của tôi rất đẹp. Sau khi thoát khỏi cái chết, chừng như tôi cho rằng mình là đứa con gái đáng yêu, tôi càng tin, người con gái thực sự yếu đuối không còn nữa. Cái tin người tình chết thật đơn giản, đơn giản như bất cứ buổi sáng chủ nhật nào. Rốt cuộc ngày ấy cũng đến, không thể nói điều ấy không gây xao xuyến lòng tôi, giống như nghe lại nài hát cũ, cảm thấy tình yêu đã đi xa, cho dù đó là bài hát nhàm chán ngu xuẩn cũng làm trái tim tôi nát tan.
    Tôi và Trại Ninh là hai con mèo hiếu kỳ, cái hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo. Trong lòng anh, tôi đã từng vui vẻ nói rằng, tôi là người con gái bất cứ lúc nào cũng có thể lấy anh mà cũng là người con gái bất cứ lúc nào cũng có thể lén đi với người khác. Hồi ấy chúng tôi rất thích những từ như ?olén đi?, điều đó hàm ý con đường tự do. Nhưng rồi bom nổ ngay nơi đẹp nhất, hạnh phúc phải bỏ chạy. Hẫng hụt có nghĩa là từng trận hỏa hoạn, hỏa hoạn cuốn theo người yêu của tôi đi. Hôm qua anh còn hát cho tôi nghe: Hỡi cô gái, anh muốn thấy em chết, không muốn trông thấy em đi với người con trai khác. Anh đi rồi, hỏa hoạn từng trận cuốn theo người yêu của tôi đi mất. Các giác quan của tôi, cõi lòng tôi còn chưa rộng mở, sẽ không còn dịp nào để chúng tôi yêu nhau trên nóc ngôi nhà bốc cháy!
    Còn hiện tại? Tại sao lại có hiện tại? Hôm qua anh nói anh sẽ cưới tôi. Yêu là gì nhỉ? Tình yêu là gì? Cao trào là gì? Những điều ấy không còn quan trọng nữa, không còn liên quan đến tôi. Bàn tay người con gái vuốt ve những nhạc cụ. Cho dù tôi cố gắng kiếm tìm sự giải thoát vô vọng, nhưng không thể nào phân biệt nổi hơi hướng mười đầu ngón tay mà Trại Ninh lưu lại trên phím đàn. Tôi biết đó là đêm tối mà tôi không thể vãn hồi. Dẫu tôi đi rất xa, anh vẫn gọi tôi. Vào khoảnh khắc đen tối của tôi, vào giây phút xán lạn của tôi, ánh sáng bừng lên, anh đến thăm tôi, anh theo sát tôi, anh luôn nói với tôi, đời em chỉ là một chuỗi bất ngờ, em đừng ở đây nữa, em đi với anh, vì em chẳng có gì khác.
               

Chia sẻ trang này