1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuổi xuân tàn khốc - Miên Miên

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivy_81, 26/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    ngày 27 tháng 12 chị làm gì?
    Ba giờ sáng ngày 28 tháng 12 tôi phát hiện Đàm Đàm chết trên ghế trong phòng tôi. Trên người, trên tay anh ta, trên sàn nhà, trên cái gương trước cái ghế,?máu me đầm đìa. Đầu anh gục xuống, tôi không nhìn thấy mặt anh. Tôi xác định anh đã chết và báo ngay cho bảo vệ khách sạn. Cho nên, có thể biết tôi điên đảo đến mức nào. Giống như tôi mười bảy tuổi, mùi máu tanh xông lên mũi.
    Điều khó hiểu là, tôi rời khách sạn trước khi Đàm Đàm chết, Đàm Đàm chết rồi tôi mới trở về khách sạn. Khách sạn này không có nhân viên trực tầng, nên không ai làm chứng cho tôi. Nhưng tôi gặp nhân viên khách sạn ở sảnh lớn, gặp bảo vệ ở nhà để xe, tôi nghĩ họ cũng nhìn thấy tôi. Thật khó hiểu, đúng là tôi không gặp may.
    Phòng của tôi bị niêm phong. Tôi không thấy người ta đưa thi thể Đàm Đàm ra khỏi khách sạn (Thật ơn trời, ơn đất!) Ngay lúc ấy tôi bị đưa ra đồn công an. Câu đầu tiên Triệu, nhân viên điều tra hỏi tôi rất đơn giản. Khi tôi điểm chỉ vào bản khẩu cung, Triệu nói: chị không được đi khỏi Bắc Kinh khi chưa có thông báo của công an, ngày mai gọi điện đến báo cho chúng tôi biết địa chỉ mới của chị ở đâu.
    Ba ngày sau, Triệu gọi điện báo cho tôi biết, trên mảnh thủy tinh chết người ấy có dấu vân tay tôi, nếu tôi vô tội, tốt nhất đừng đi khỏi Bắc Kinh. Tôi không hiểu tạo sao anh ta lại ?okhách khí? với tôi như thế, thật sự khác thưởng!
    Ngay cả lọ kem dưỡng da của tôi và Sô-cô-la để trong phòng cũng không lấy ra được. Tôi và Sô-cô-la dùng tiền biểu diễn để đi thuê khách sạn khác. Lần này Sô-cô-la chỉ có hai buổi biểu diễn ở Bắc Kinh, anh cũng bị cảnh sát thẩm vấn, có người chứng kiến hành tung của anh hôm xảy ra sự việc, anh có thể về Thượng Hải, nhưng anh yêu cầu được ở lại cùng tôi. Chúng tôi bỏ nhiều chương trình biểu diễn nhân dịp đầu năm mới ở Thượng Hải, tất nhiên bỏ luôn cơ hội đón mừng năm mới. Hai chúng tôi dựa vào nhau để qua nỗi sợ hãi, tôi chuẩn bị tâm lý sẽ bị tạm giữ.
    Một tuần sau, công an thẩm vấn tôi lần thứ hai. Những ngày trước đó, tôi và Sô-cô-la vẫn nóng lòng chờ thẩm vấn, tuần lễ ấy trôi qua thật chậm chạp. Đến lúc tôi ngồi trước nhân viên điều tra tâm trạng tôi như người phạm tội. Có trời mới biết, tại sao chuyến lưu diễn Bắc Kinh này lại rắc rối đến thế, tất cả đều nằm ngoài dự đoán, gồm cả anh công an này.
    Triệu lật giở cả đống hồ sơ. Lưu Thủy nói với tôi, nó và Lạc Hoa lần lượt bị hỏi khẩu cung, những hoạt động của hai đứa ngày hôm ấy đều có người chứng nhận. Tôi rất muốn xem đống giấy tờ kia đã ghi những gì, muốn xem cả mảnh thủy tinh chết người có dấu vân tay của tôi. Hai điểm ấy đối với tôi vô cùng quan trọng.
    Đàm Đàm rất hay đánh nhau, nhiều lần anh bị giữ ở đồn công an. Anh ta bảo, vì để tóc dài, nên trong trại giam mọi người gọi anh là ?onghệ sĩ?. Công an hỏi tôi, anh ta có nhiều kẻ thù không? Điều này thật khó trả lời. Rất nhiều. Nói chung, không ai muốn đụng đến anh ta, mọi người đều tránh mặt anh. Anh giúp nhiều người làm nhạc, anh muốn kiếm tiền giúp các cánh cậu ta sĩ bất đắc chí ra album, đó là lý tưởng của anh. Anh thích nhất ban nhạc Pink Floyd, anh ta không biết rằng những năm tháng ấy qua rồi. Anh giúp người nhưng lại đánh người, anh bảo đấy là vì nghệ thuật. Anh đánh cả bọn làm đĩa lậu, thấy ai cũng đánh. Anh coi âm nhạc là vinh quang, muốn biến mình thành truyền kỳ, anh cho rằng mặc đồ đen đi tất trắng là bọn xã hội đen, anh có chứng cuồnh tưởng, xem phim đánh nhau quá nhiều. Anh nói bọn lưu manh côn đồ thích hát tình cậu ta, anh thích hát tình cậu ta cho nên cũng có thể là một tên lưu manh. Khi anh chia tay với Lưu Thủy, anh vào đập phá một hàng cơm. Lúc sống với tôi anh mua một cái cưa điện, anh dọa sẽ đến cưa cổ một vị đại diện công ty đĩa hát nào đó. Cho nên đồng chí công an hỏi tôi, Đàm Đàm có kẻ thù không thì thật khó trả lời. Anh ta có bao nhiêu bạn thì ít ra cũng gây sự với bấy nhiêu người. Ngay cả bố anh ta cũng bực với anh. Thật ra, anh ta rất yêu bố, nhưng lại luôn luôn chửi bố ngay trước mặt tôi. Anh ta nói với bố: ông là một thằng lính văn nghệ chứ có là gì đâu, ông tham gia kháng Mỹ viện Triều nhưng chưa từng bắn một phát súng. Hồi tôi bảy tuổi, ông cõng một bao gạo qua sông, rơi cả người lẫn gạo xuống sông. Hồi tôi mười tuổi, ông ném chai rượu nhưng ném mãi chẳng vỡ. Tôi mười bốn tuổi, ông bắt đầu đánh mẹ tôi, xưa nay ông vẫn xem thường tôi, cho nên ông không có tư cách dạy tôi, ông là bố tôi, chúng ta cùng uống rượu, nhưng xin ông đừng dạy dỗ tôi.
    Hồi trước, dưới khu nhà chúng tôi ở có một cửa hàng nho nhỏ, trước cửa có hai con mèo đen, chủ nhà buộc chúng vào gốc cây. Một hôm, Đàm Đàm lấy dao cắt đứt sợi dây buộc mèo, anh ta còn vung dao dọa chủ cửa hàng. Anh ta là thế, mỗi sự việc đều có tốt có xấu.
    Tôi quen anh ta ở miền Nam hai tháng trước, hồi ấy tôi đang làm việc và anh đang công tác ở đấy, chỉ sau hai tuần chúng tôi quyết định lấy nhau. Tôi biết, anh sẽ cho đấy là việc hoang tưởng, nhưng tôi lúc ấy cho rằng mình có thể quyết định như thế. Tôi từ miền Nam về Thượng Hải, rồi từ Thượng Hải đi ngay Bắc Kinh. Ở Bắc Kinh tôi không quen ai, nên ngày nào cũng đi uống rượu, hai chúng tôi rất ít khi ở bên nhau, tôi có về Thượng Hải một lần. Tôi biết đồng chí sẽ hỏi tôi chuyện ấy, đúng, lúc tôi với anh ấy đính hôn, anh vẫn chưa bỏ Lưu Thủy. Điều ấy anh không nói dối tôi. Mà tôi cũng rất mâu thuẫn, sự thật là thế, nhưng tất cả những chuyện anh nói về Lưu Thủy làm tôi cảm thấy Lưu Thủy không yêu anh. Anh ta nói có phần quá, điều này tôi không nói làm gì. Dù sao nghe Đàm Đàm nói thì tất cả những người bạn gái trước đó của anh ta không cô nào quan tâm đến anh, cô nào cũng không uống rượu với anh, cô nào cũng lạnh lùng, ích kỷ, có ******** khác. Chưa bao giờ anh ta tìm ra vấn đề của mình. Anh ta là người có thần kinh quá nhạy cảm, tự ti, nhưng tôi chưa thấy một người con trai nào lại khao khát tình yêu như anh ta. Lúc tôi từ Bắc Kinh về đến Thượng Hải, anh vội vã chia tay với Lưu Thủy, tôi không thúc ép anh, mọi chuyện để anh ta tự quyết định. Tôi nghĩ, họ chia tay nhau là chuyện bình thường. Hàng ngày Đàm Đàm không về chỗ Lưu Thủy, mà Lưu Thủy cũng mặc anh ta, điều đó đã thuyết phục tôi rằng, Lưu Thủy thật sự không yêu anh ta. Họ chính thức chia tay, tôi đem theo đồ cưới đi Bắc Kinh, nhưng cuộc sống của chúng tôi lúc ấy thật bế tắc. Lúc này nghĩ lại, có thể anh ta vẫn chưa dứt được tình cảm với Lưu Thủy ba năm qua. Tóm lại, cuối cùng tôi và anh ta chia tay nhau tại thành phố miền Nam nơi mà chúng tôi đã gặp nhau. Lúc ấy anh ta đang nằm viện vì bị người khác đánh bị thương. Đó là chuyện anh ta tự gây nên, tôi phát hiện anh thích làm cho mình trở nên thê thảm, hưởng trọn nỗi đau, cho nên tôi cứ để mặc anh. Hồi đầu tôi nhận lời cầu hôn của anh vì tôi muốn có cảm giác được yêu. Về điểm này, Đàm Đàm là người bị hại. Tôi rất muốn yêu anh, nhưng càng ngày càng không yêu nổi, anh rất nhạy cảm, cho nên rất nóng vội. Anh có yêu tôi không? Cho đến bây giờ tôi vẫn không rõ, cho dù biểu hiện bề ngoài của anh ta là một tình yêu cuồng nhiệt kiểu sân khấu, tưởng như toàn thế giới chưa ai yêu bao giờ. Bây giờ tôi cho rằng anh thách thức sự ham muốn ở tôi, anh không cam chịu. Hoặc với Lưu Thủy anh ta không được thỏa mãn, muốn tìm sự cân bằng ở tôi, về sau phát hiện Lưu Thủy vẫn còn lưu luyến anh. Tóm lại đó là cả một mớ hồ đồ, rối ren! Thật ra anh không biết tôi bất lực, không có sức sống, bất lực, nếu không làm sao tôi có thể nhanh chóng nhận lời cầu hôn của anh. Trong mấy tuần ấy, tôi đem theo một hòm đồ cưới khổng lồ từ thành phố này bay đến thành phố khác, cuối cùng tôi đã thành công về đến Thượng Hải. Chia tay với anh tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Đúng vậy, anh có chỗ rất đáng để tôi yêu, ví dụ có lần anh đọc tiểu thuyết của tôi trên máy bay. Lúc ấy trên máy bay đang phát bài hát của ban nhạc Côn trùng vỏ cứng, tôi thấy anh xúc động đến rơi nước mắt. Tôi cứ nghĩ loại con trai này không yêu tôi thì tôi ai? Tôi với anh cãi nhau là chuyện lấy gì làm vui, lý do rất đơn giản: tôi chỉ ra cái khiếm khuyết của anh, anh bảo tôi chế nhạo anh, anh cảm thấy không công bằng. Giữa chúng tôi không có mâu thuẫn gì, từ lâu tôi không còn hứng thú đối với anh, anh thiếu sức thuyết phục đối với tôi, tôi không làm thay đổi được anh và cũng không muốn hòa nhập với anh, tôi rất phiền lòng vì anh, cho nên chúng tôi cố không gặp nhau, từ đó giữa hai chúng tôi thường xảy ra va chạm.
  2. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Đồng chí công an nói chuyện với tôi chừng như không trong giới hạn nào. Sau đấy đồng chí công an yêu cầu tôi cùng đến căn phòng xảy ra sự việc, muốn tôi tìm thấy một thứ gì đó có liên quan đến Đàm Đàm, cho dù tôi nói, tôi không thể nghĩ ra mình còn thứ gì liên quan đến Đàm Đàm.
    Hỡi Voi thân yêu,
    Có lẽ giờ này em đang ngủ.
    Không thể nào nói hết nỗi nhớ em. Cho nên anh phải cố gắng làm việc. Như thế mới không (Ồ không, mà là giảm bớt) nhớ em.
    Anh bắt đầu tin rằng mọi khổ đau gặp phải là cái giá để có em.
    Em tuyệt vời, tuyệt vời không gì so sánh nổi.
    Em hãy ghi vào trái tim, ghi vào sổ tay của em mỗi giây phút trong cuộc sống của chúng ta, rồi mách bảo với thế giới rằng chúng ta đã tìm được hạnh phúc.
    Nhớ em!
    Cho anh gửi lời hỏi thăm bố mẹ.
    Hãy để chúng ta ngủ khi thành phố thức dậy.
    Đó là bản fax Đàm Đàm gửi cho tôi mà tôi còn giữ lại trong sổ tay, lúc ấy chúng tôi vừa đính hôn, là vật duy nhất trong mối quan hệ giữa tôi và Đàm Đàm. Lúc này nó làm tôi chua xót.
    Tôi và anh công an trở về đồn. Anh tiếp tục hỏi chuyện tôi.
    Suốt cả ngày 27 tháng 12 tôi ngủ lỳ trong phòng. Sô-cô-la không ở nhà, cậu ta đi từ lúc nào tôi cũng không biết. Nhân viên phục vụ khách sạn gọi cửa hai lần yêu cầu được làm vệ sinh phòng, tôi từ chối, vì lúc ấy tôi hơi mệt, không muốn nhúc nhích, cho nên cũng không đến quán bar xem biểu diễn. Đàm Đàm đến lúc mấy giờ tôi cũng không biết, chỉ biết lúc ấy trời đã tối. Anh ta cảnh cáo tôi không được gọi điện cho Lưu Thủy, không được can thiệp vào cuộc sống của anh. Anh ta nói vậy thì thật quá đáng, sự thật là Lưu Thủy gọi điện cho tôi, nó là đứa con gái tốt, nhưng rất mềm yếu. Chúng tôi là bạn tốt của nhau, nó tâm sự với tôi nhiều chuyện mà không nói được với người khác. Tôi gọi điện cho Đàm Đàm cũng chỉ vì chuyện tiền nong, mà nhiều lắm cũng chỉ ba lần. Lần nào nghe điện thoại anh ta nếu không dập máy thì cũng chửi mắng tôi. Tôi cảm thấy mình như người ly hôn lỳ lợm đòi tiền trợ cấp của đàn ông. Cho nên, lần này tôi cố không nói đến chuyện tiền nong, anh ta cứ lằng nhằng, giống như một ông già. Anh ta nói, tình cảm giữa chúng ta không được tốt, xúc giác nhạy bén như ruồi, hai người cứ so đo tính toán khiến anh ta rất ghét. Hầu như tôi không nói gì, anh ta nói: em lạnh lùng, anh đánh nhau với người khác mà em cũng không giúp, thậm chí cũng không can ngăn, em là đứa con gái thế nào? Sự thật thì, tôi không vào can anh ta là vì càng thì anh ta càng hung hăng hơn, càng muốn trình diễn mạnh hơn. Sau đấy, anh ta bắt đầu lục lọi căn phòng của tôi, lấy cà chua Sô-cô-la chuẩn bị đắp mặt làm sandwich. Tôi cảm thấy anh không bình thường. Tôi nói, lúc anh cáu giận không nên ăn, ăn như thế dễ đau dạ dày. Anh ta trừng mắt, ném sandwich vào đầu tôi và nói: ai bảo tôi cáu giận? Tôi nói: anh đừng làm thế, hãy bình tĩnh nghe em nói, lúc này em rất tốt, rất vui vẻ, anh hãy trân trọng em một chút. Anh ta nói: quán bar ở Bắc Kinh rất khó chịu, không hợp khẩu vị với em, vì cái quán bar ấy trông ai cũng không vui, cho nên hôm nay không đến quán bar là đúng. Tôi thấy rõ cái ngu xuẩn trong sự chì chiết gay gắt, bột phát xúc cảm của anh ta. Tôi không muốn nghe anh ta nói nữa, mà cũng không dám can ngăn, cho nên tôi quyết định rời khỏi khách sạn. Khi ra đến cửa thang máy, tôi nghe thấy tiếng kính vỡ.
    Ra khỏi khách sạn, tôi đến một trạm điện thoại công cộng gọi điện cho Lưu Khăn đỏ, bạn thân của tôi, nhà cậu ta ở huyện Thông, cậu ta làm nhạc, tôi có thể bảo với đồng chí địa chỉ của cậu ta. Điện thoại nhà cậu ta luôn bận, tôi nghĩ trời lạnh và muộn thế này cậu ấy không đi đâu, cho nên tôi gọi taxi đến huyện Thông, rất khó khăn mới tìm thấy nhà nhưng nhà không có ai. Tôi đứng ở sân chờ một lúc lâu, con chó nhà cậu ta trông thấy tôi. Mưa lây rây, tôi bắt đầu ho, sau đấy tuyết rơi, tôi quyết định trở về thành phố, nhưng không làm sao tìm được xe. Tôi bị lạnh, ho nhiều hơn, chờ rất lâu tôi mới tìm được một chiếc taxi, về tới khách sạn thì thấy Đàm Đàm đã chết. Tôi không hiểu cái mảnh thủy tinh chết người kia tại sao lại có vân tay của tôi, tôi cầm cái chai kia lên, tại sao lại khéo thế được? Anh hỏi tôi ngày 27 tháng 12 tôi làm gì, tôi nghĩ phải hỏi Đàm Đàm ngày 27 tháng 12 anh ta làm gì. Tôi không hiểu tại sao Đàm Đàm lại chết trong phòng của tôi, tôi cảm thấy anh ta gây sự phiền nhiễu một cách vô lý đối với tôi. Tôi với anh ta sống với nhau mới được một tháng, những ngày tốt đẹp cũng chỉ mới được một tuần lễ, thế rồi mọi chuyện đến với tôi thật nhanh chóng, giữa chúng tôi không có cảm tình với nhau nhưng anh ta chết cũng làm tôi buồn. Cuộc sống của tôi điên đảo, rối ren, tôi muốn trao cái rối ren ấy lại cho một người khác. Tôi nghĩ mình có thể lấy một ai đó, nhưng tôi đã nhầm, đâu có chuyện đơn giản như thế. Nếu không phải là tôi muốn lấy chồng thì cuộc sống của anh ta cũng không thay đổi nhiều, biết đâu anh ta sẽ không chết. Tôi có cảm giác cái chết của anh ta như để trả thù vì sự thiếu trách nhiệm của tôi. Đúng vậy, tôi rất thiếu trách nhiệm, tôi không yêu anh ta nhưng tại sao lại định lấy anh ta? Tôi cho rằng, cuộc sống thật dễ dãi, tôi cho rằng mình có thể thử, tôi đã sai. Ở đời này không có gì không phải trả giá, tất cả mọi người phải trả giá cho sự ngu xuẩn và vô trách nhiệm của mình. Tôi không lấy chồng, lẽ nào lại không xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không lấy chồng cũng vẫn có sự báo oán. Đồng chí thấy đấy, tôi đang điên đầu, chuyện này cũng làm cho bố tôi điên đầu, ông thu hết thẻ tín dụng của tôi, thế là xong, tôi không còn đồng nào để chi dùng. Bây giờ Đàm Đàm chết, tôi trở thành kẻ giết người, tất cả đều là sự báo oán.
    Một sinh mệnh kết thúc thê thảm như thế, chuyện thật phiền phức, bực mình, chẳng hiểu nổi. Có thể tự thân anh ta có vấn đề, nhưng không phải là sai lầm. Chúng tôi có thể cáu giận nhau vì sự khác biệt, điều ấy không thể là tất cả con người, anh ta muốn làm tốt mọi chuyện, anh ta rất yêu cuộc sống. Anh ta nói, nỗi buồn là bàn phi tiêu, anh không né tránh. Anh rất thích chơi phi tiêu, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh phóng trúng, anh ta là kẻ ngu ngốc.
     
  3. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    cuộc đời là thế
    Đã đến bữa cơm trưa, đồng chí công an đưa tôi vào một căn phòng và nói, chị nghỉ ở đây một lát, chị muốn ăn gì tôi đi mua giúp. Tôi nói, tôi không muốn ăn gì, đồng chí có thể mua giúp tôi một bao thuốc lá được không? Anh ta bảo không được. Tôi đi lấy cái cassette của Sô-cô-la, đeo tai nghe lên. Rất may, hôm ấy Sô-cô-la không để cái máy trong phòng. Nếu tuần lễ này không có cái cassette ấy và bài hát Chín nỗi khát khao thì tôi thật khó chịu phải ngồi chờ cái ngày xét xử.
    Bài hát thật tuyệt vời, nó phản ánh đúng trái tim tan vỡ, làm xúc động thần kinh yếu ớt nhất của tôi?Tiếng hát rất gần, tiếng hát làm bớt tuyệt vọng, xua tan nỗi sợ hãi, tiếng hát mơ hồ thật gần, thật gần. Có trời mới biết tại sao lại gọi là Chín nỗi khát khao. Trong album có bài hát ấy không nhỉ, mà cũng không phải chín bài hát. Có trời mới biết tại sao lại gọi bằng cái tên ấy. Tôi nghe, và rồi gục xuống bàn mà ngủ.
    Lúc tỉnh, tôi nhìn chung quanh, tôi phát hiện căn phòng này là nhà giam, tôi nghĩ mình đang ngồi ở vị trí canh giữ. Bên trái tôi là căn phòng giam không khóa, trong đó có rất nhiều giấy loại; bên phải tôi là một phòng giam có khóa, qua hàng song sắt tôi thấy một ông già đang ngồi trên thùng phân, ông ta ngồi cách tôi chỉ vài ba bước chân.
    Anh công an đến trước mặt tôi, anh nói: có những lúc đường dây phá án tưởng như rất dễ dàng, nhưng lại không phải thế. Chúng tôi đang tìm chứng cứ vô tội cho chị, cho nên chị hãy bình tĩnh, hãy nói rõ những tình tiết trong cuộc sống của chị với Đàm Đàm, nói ít hình dung từ thôi, chú ý thôi nhé.
    Tôi nói: trời ơi, phải nói lại một lần nữa thì tôi không chịu nổi! Cuộc đời tôi sao lại thế này!
    Anh công an cầm một đống hồ sơ, bảo tôi đi theo.
    Cuộc sống vốn là như vậy.
  4. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    N
     
    1.
    Trại Ninh đến, mặt mày đen nhẻm, người run lẩy bẩy, máu mũi chảy ròng ròng trong khi tôi vừa nói vừa chửi rủa. Cặp mắt đen của anh vốn rất ngây thơ, khiến tôi bối rối. Tôi nghĩ một cách bi quan rằng, Ngày Tình yêu không liên quan gì đến mình, nhưng lại trộm nghĩ, có một chiếc máy bay đậu ngay trước cửa nhà, từ trên máy bay bước xuống là một chàng trai nói với tôi, chàng có thể làm người bạn tốt, làm một người yêu. Nhưng tôi không sao nghĩ người mình chờ đợi lại là Trại Ninh. Hai năm nay, ngoài việc ngồi nhà viết văn, còn nữa tôi đến quán bar. Chừng như ban ngày tôi không ra khỏi cửa, có lẽ tôi sống như thế nên bị cánh con trai đá lên đá xuống. Tôi vừa quyết định không tiếp nhận tình trạng đó, tôi nghĩ cánh con trai coi tôi là đồ *** chó, tôi không thể tự coi mình là đồ *** chó được. Nhưng Trại Ninh bất ngờ đến. Sáng sớm, ngoài kia trời mưa to, tôi mở cửa  như trong một giấc mơ, nhớ lại khoảng thời gian từ mười chín đến hai mươi bốn tuổi có nhiều buổi sáng trời mưa, tôi cứ hát mãi cái bài hát đau khổ gọi Trại Ninh của tôi: bao giờ anh trở về, có lẽ ngày mai không bao giờ đến với em! Bây giờ, buổi sáng của Ngày Tình yêu, Trại Ninh trở về, tay cầm bó hoa dại hái ở vườn nhà tôi.
    Tôi nói, vào đây, vào đây, tại sao anh cứ đứng như ma thế kia. Nếu anh có tin dữ xin đừng nói. Nếu anh gặp chuyện gì phiền phức đừng nhờ em giúp đỡ. Hôm nào em cũng mất ngủ, gần đây bị ho, mới hôm qua em còn tính chuyện nhảy lầu, em không đủ khả năng chia sẻ đau khổ cùng anh.
    Anh nói, đừng đuổi anh. Anh muốn cùng em, anh nhớ em, anh nhớ em.
    Anh nghĩ kỹ rồi? Anh chẳng ra sao, em đâu phải là mẹ anh.
    Trại Ninh nói, mẹ anh qua đời rồi. Thế rồi nước mắt anh tuôn rơi, trên mặt anh còng những giọt nước mưa. Tôi cũng khóc.
    Anh nói, mẹ anh chết ở Nhật Bản, cho nên anh nghiện ma túy ở Nhật, bây giờ anh đang cai nghiện, anh muốn sống với tôi.
    Logic quái gì thế? Trại Ninh là con người như thế, hễ có chuyện lại tìm đến ma túy hoặc gái. Khi không có chuyện gì buồn thì nhớ lại hoặc làm nhạc, anh ta chơi một mình, xưa nay vẫn thế. Có lúc anh nghĩ đến tôi, cần tôi. Những năm gần đây, tình yêu giữa chúng tôi thật đơn giản, nghĩa là ?otrở lại?.
    Buổi sáng giá lạnh khiến chúng tôi không biết đi đâu, tôi cứ muốn cho anh một cái đá tung ra khỏi cuộc sống của tôi, nhưng tôi không sao làm được. Anh sống như không có ngày mai, nhiều lần tôi nghĩ anh sẽ bất ngờ chết vì ma túy. Lúc này anh đang bị chảy máu mũi, tôi không biết phải làm thế nào.
    Tôi lại khóc. Tôi nói với anh, nằm xuống đây, chúng ta nằm xuống đây ngủ một giấc rồi hãy nói sau.
    Gió từ đâu thổi tới, tiếng mưa ngoài cửa sổ khiến chúng tôi cảm thấy trống trải, trống trải như làm tiêu tan số phận. Chiếc chăn mỏng đắp ngang người Trại Ninh, anh gầy đi nhiều. Phòng bên của tôi có hai người bạn ở nhờ, cho nên tôi phải nằm cùng giường với Trại Ninh, nhà tôi không có sofa lớn.
    Máu mũi Trại Ninh không chảy nữa, nhưng anh vẫn sờ tay lên mũi. Anh không làm sao ngủ được. Tôi mất ngủ nhiều đêm, Trại Ninh mất tích nhiều đêm. Lần mất tích gần đây của anh đã hơn một năm, sau đấy suýt nữa thì tôi lấy chồng. Tôi rất tôn trọng ý thích của anh cứ thỉnh thoảng lại bỏ đi, nhưng điều ấy không thể nói không làm tổn thương đến tôi, tôi cũng mong mình thỉnh thoảng lại mất tích, nhưng tôi không làm được chuyện ấy. Mẹ anh cho anh nhiều tiền, anh mang hộ chiếu Anh quốc, cho nên anh muốn đi đâu thì đi.
    Được Ivy_81 sửa chữa / chuyển vào 17:46 ngày 01/10/2006
  5. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    2.
    Hồng và Trại Ninh hễ có chuyện gì lại gọi điện cho tôi. Cho dù tôi ở đâu Hồng cũng tìm bằng được. Hồng và Trại Ninh đều rất thích gọi điện, cả hai thuộc loại gọi điện đến nát cả cằm. Hồng gọi điện đến đúng lúc tôi đang tắm cho chó. Con chó này trước đây là của nó và Trại Ninh. Tôi cảm thấy con chó này như cái máy quay phim, nó ghi lại tất cả hình ảnh tình yêu của Trại Ninh và Hồng, tôi và vợ tôi. Vợ tôi đã bỏ đi, là vì tôi, vì tôi một năm mới ******** với vợ vài lần. Tôi yêu cô ấy, nhưng không muốn ********, không muốn là không muốn. Tôi không nghĩ tại sao, vì tôi nghĩ chuyện ấy chẳng có gì đáng phải suy nghĩ. Còn vợ tôi thì vì tôi không suy nghĩ và không tìm cách giải quyết nên bỏ tôi mà đi. Bây giờ tôi mỗi ngày một béo, Hồng bảo anh không còn là thần tượng nữa, chuẩn bị gia nhập phái thực lực đi thôi. Ơn trời còn cho tôi sống! Ơn trời còn cho tôi làm một tay nhạc công trong hộp đêm kiếm đủ miếng ăn qua ngày. Ơn trời, tôi không còn xem âm nhạc là vĩ đại nữa. Đó là điều tôi nói với Trại Ninh.
    Trong điện thoại Trại Ninh nói với tôi, cậu ta vẫn yêu người con gái ấy, yêu phát điên lên được, cậu ta bảo cậu ta đã tìm đúng người. Nghe nói thế, tôi có đôi chút phản cảm, việc gì phải to tát vậy? Tôi nghi ngờ, nhiều năm rồi mà hai con người ấy vẫn như chứng thần kinh! Sức sống của họ thật mãnh liệt. Nét mặt họ, ánh mặt họ, ngón tay họ, tất cả khiến tôi cảm thấy họ như đang sống trong một thế giới khác, đầu óc tôi với họ không cùng một tần số.
    Mấy năm nay tôi với Trại Ninh rất hăng hái tổ chức các ban nhạc, còn Hồng thì chẳng quan tâm gì, chỉ sống với tình yêu. Bây giờ Hồng bắt đầu viết văn, việc viết văn của Hồng là một hiện tượng. Có người coi Tuổi xuân tàn khốc của Hồng là một thứ thời thượng, cho nên Hồng không thoải mái, điều này thì tôi hiểu.
    Một buổi tối năm 1994, tôi đến nhà Hồng, không làm sao gọi cửa được, tôi đoán Hồng có nhà. Tôi dùng cái thẻ chứng minh để mở cửa. Hồng hút ma túy quá liều đang mê man bất tỉnh, dãi dớt chảy ra đầy người, hen, tiếng hen như tiếng dê kêu não nề. Hồng không nói được, chỉ đưa tay lên ra hiệu không thể dậy nổi, vì nếu dậy cơn hen sẽ nặng hơn. Tay Hồng ra hiệu: Trại Ninh đi rồi, đi không trở lại nữa, làm thế nào bây giờ? Em không muốn chết, muốn được gặp Trại Ninh.
    Trước khi xe cấp cứu đến, chúng tôi nói chuyện bằng tay. Tôi có thể nói, nhưng cũng chỉ nói với Hồng bằng động tác tay. Tuy tôi lùn, nhưng là một người lớn, tôi không khóc, nhưng tối hôm ấy tôi khóc như một kẻ khốn nạn. Cuối cùng tôi nói, trong túi tôi có sáu chục đồng, tối nay mình rất buồn, nhưng cũng nhớ Trại Ninh như Hồng, mình định ngồi nói chuyện với Hồng đến tận sáng, sẽ cùng bạn đi uống trà, lâu lắm rồi chúng mình không uống trà với nhau. Nhưng đến đây mới biết bạn hàng ngày đã sống như thế nào. Mai mình đưa bạn về Thượng Hải.
    Tôi nhớ, lúc bấy giờ Hồng đưa tay ra hiệu bảo tôi đừng khóc, thấy bạn khóc mình không chịu nổi đâu.
    Tất cả mọi động tác tay của Hồng tôi vẫn nhớ, cảm thấy tối hôm ấy có một địa điểm quan trọng liên quan đến Hồng. Hồng sẽ viết tất cả những gì có liên quan đến địa điểm ấy thành câu chuyện đơn giản rõ ràng, mong Hồng có sức mạnh ấy, cho đến lúc ấy Hồng sẽ bảo bạn viết đi. Nhưng mà viết văn phải cố gắng viết đúng con người bạn, xin học theo bạn.
     
  6. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0

    3.
    Tôi như đứa trẻ không nơi nương tựa, một người trẻ tuổi thành thật nhưng bất hạnh. Mẹ tôi bảo, một đời người chỉ có thể làm được một việc. Tuy mẹ tôi là người đàn bà đầu óc tối tăm nhưng tôi rất đồng ý với câu nói ấy của mẹ tôi. Cuộc đời tôi bắt đầu từ những mảnh thủy tinh vỡ. Mẹ tôi ghép những mảnh vỡ ấy lại. Bây giờ chuyện này do tôi làm tiếp, tôi nghĩ mình có thể làm được. Vì tình yêu của tôi là một căn nhà đầy mảnh thủy tinh.
    Kiểu tóc của Hồng lúc này trông như một con người rơm buồn, mà tôi như con chim bồ câu nhút nhát khó mà có thể bay vào cửa sổ nhà Hồng. Lúc này Hồng ngủ bên tôi, tấm chăn mỏng đắp qua bụng, người gầy quá. Tôi quen Hồng bao nhiêu năm thì có bấy nhiêu người yêu, người yêu nào cũng đều là Hồng, năm nào Hồng cũng khác. Cho dù có mấy năm tôi không tin tức gì của Hồng, nhưng chúng tôi biết chúng tôi vẫn có nhau, mỗi năm tôi lại có những nhận thức khác về Hồng.
    Thật ra, tôi có thể tìm thấy điều mình cần trên con người Hồng, nhưng tôi vẫn luôn luôn có sự ngăn cách với Hồng. Tôi là người cực kỳ nhát gan, cho nên tôi thường phải có sự ngăn cách với những người quen, tôi như một người đi đến tận cùng sự xa lạ rồi quay lại và hiểu được thế nào là sống đi chết lại. Điều ấy làm tôi luôn luôn cảm nhận được cái mới, được phát hiện cái mới? Lần nào xa Hồng tôi cũng cảm thấy rất chân thật, mỗi lần trở về đều thấy như mất mát gì đó. Tôi rất cần cảm giác ấy.
    Lần nào về tôi cũng về bên người con gái này. Tôi rất thích ******** với người con gái này vào lúc sáng sớm, rất thích nghe cô gái này lầm rầm vào lúc bình minh. Tôi còn thích sau đấy đứng kéo đàn bên cửa sổ. Có lần tôi vừa kéo đàn vừa ********, lần ấy Hồng nói với tôi: em xin anh đừng xa em nữa. Đó là khoảnh khắc xúc động nhất của Hồng. Nhưng tôi cũng vì thế mà nghi ngờ, nghi ngờ tình yêu của Hồng dành cho tôi. Nhiều năm nay tôi vẫn nghi ngờ như thế.
    Thật ra, từ nhiều năm nay Hồng không còn hứng thú gì với cơ thể của tôi nữa. Đó là nguyên nhân để lần trước tôi xa Hồng. Lúc này Hồng nhắm mắt mệt mỏi làm tôi đau lòng, thậm chí không dám ôm Hồng. Tôi không rõ lúc này Hồng để tôi ở vị trí nào, tôi rất lo, tôi không có cách nào để chấp nhận chuyện Hồng không thích ******** với tôi, tôi nghĩ dù sao thì cũng khó mà chấp nhận. Hồng nói, thật ra anh cũng không còn hứng thú với em nữa, anh nên như trước đây lén lút chia sẻ tình cảm với người khác, có như vậy anh mới thấy hứng thú với em. Mà tôi thì không làm được như thế, yêu thì phải có đủ mọi cảm giác. Tôi cảm thấy cuộc đời không có ý nghĩa gì, ý nghĩa duy nhất là lúc nào tôi cũng có được cảm giác, đó là ý nghĩa duy nhất, điều này cũng giải thích vì sao tôi chỉ yêu một mình Hồng. Mà Hồng thì nói không biết yêu là gì, trước kia biết nhưng bây giờ không biết. Hồng là người đáng thương.
    Thật ra, lúc này gặp Hồng tôi không có cảm giác cơ thể, không nghĩ được rằng ngay cả Hồng cũng không làm tôi hưng phấn, đó là đòn mạnh giáng vào tôi. Trước kia, mỗi tối chúng tôi có thể làm tám lần. Còn bây giờ? Thấy cơ thể Hồng như thấy hai bàn tay bình thường vậy. Mẹ tôi nói, số lần ******** trong đời rất có hạn, dùng hết là hết. Coi như mẹ tôi nói đúng, tôi có thể cho rằng mình chưa dùng hết số lần của mình có.
    Nhưng lúc nào thì bắt đầu lại? Nên nhớ, tôi đang mất Hồng, Hồng đang trượt khỏi tôi.
     
    4.
    Hai đứa bạn gái tôi ở ngay phòng bên cạnh. Bọn chúng yêu nhau. Nhưng chúng không nhận là đồng tính luyến ái. A là đứa không là trai không là gái, lúc cáu giận nó đấm ngực thùm thụp, nó nói ngực nó không có cảm giác đau. A vẫn nghiêng về nữ tính, nhưng nó lại rất khao khát ******** với bạn gái, sự khao khát của nó thật mãnh liệt. Nhưng A không muốn hưởng thụ trạng thái âm dương của mình, những lúc nằm mơ nó muốn đi phẫu thuật giới tính, nó muốn phải là trai từ trong ra ngoài, được thế sẽ sống thoải mái. A đến từ thành phố nhỏ thuộc tỉnh Hà Nam, nó học chuyên ngành đàn tỳ bà và piano cổ điển. B là học sinh của A , bắt đầu yêu A từ năm mười bốn tuổi, năm ngoái hai người gặp lại nhau ở một thành phố miền Nam. Lúc ấy A đang trong tâm trạng tuyệt vọng. Trước đó nó đã từng làm công nhân trong nhà máy, làm nhân viên trong tiệm cắt tóc gội đầu, phục vụ nhà hàng. Vì không chịu nổi sự kỳ thị của quê hương đối với nó, cho nên nó đến một thành phố mở cửa để tìm lối thoát. B là diễn viên múa, cao hơn A một cái đầu, coi mình là người có tình yêu khác giới, đã từng ******** với con trai, nó biết ******** với con trai là thế nào, xưa nay nó không hề cảm thấy là người tình phải kém con trai, hơn nữa chưa có một anh con trai nào làm nó vui.
    Một hôm, tôi chợt nảy ra ý nghĩ kỳ quặc: hòa tấu guitar và đàn tỳ bà. Tam Mao giới thiệu A cho tôi, tôi lập tức bị chấn động bởi sức mạnh và sức kiềm chế bởi tay nó lướt nhanh trên phím đàn khi chơi bài Thập diện mai phục. Tôi đưa hai người bạn mới này về Thượng Hải, đưa A đến bệnh viện để khám sức khỏe, kết quả vùng ngực của A từ xương sườn thứ tám trở xuống bị đen, có thể trông thấy tử cung, tử cung rất bé. Cả hai cùng nghe rõ giá tiền để phẫu thuật giới tính. Bây giờ A làm giáo viên dạy piano cho trẻ em ở Thượng Hải, B làm bạn nhảy trong hộp đêm. Ước muốn của B là chờ cho A phẫu thuật xong sẽ giới thiệu với bố mẹ, sau đấy hai đứa lấy nhau, sống hạnh phúc.
    Tối nào A và B cũng nhìn vào mắt nhau và chìm sâu vào giấc ngủ, cuộc sống của cả hai khó khăn lắm, nhưng không sao ngăn nổi cảm giác yêu của hai đứa. Thoạt đầu tôi khuyên hai đứa phải thật cẩn thận, chớ nên sa đà, về sau tôi không khuyên nữa, tôi chỉ nói: hai bạn ở đây cho đến khi phẫu thuật giới tính xong, tớ rất muốn trông thấy các bạn yêu nhau, ngày ngày sống dựa vào nhau. Không ngờ, căn phòng của tôi cách âm rất tồi, cho nên tôi phải điều chỉnh lệch múi giờ tôi lên giường và giờ bọn chúng ******** với nhau. Hôm tôi ngủ với Trại Ninh trên giường, lúc chập tối bị tiếng khóc của B làm tỉnh giấc, A và B cãi nhau. A bảo, mình như thế này liệu có đứa con gái nào đến với mình? Bạn cứ nghi ngờ mình làm gì? B nói, bạn biết mình rất căng thẳng vì bạn, bạn đùa mình làm gì cơ chứ? Thế rồi cùng im lặng, tiếp theo là tiếng bọn chúng rì rầm với nhau.
    Trại Ninh đang nhắm mắt di dưỡng tinh thần, nhưng lúc này cũng ngồi dậy, anh nghĩ xem hai đứa con gái ******** với nhau có thể không ngưng nghỉ không. Còn tôi nghĩ, A và B tuy sống với nhau rất mệt mỏi, nhưng rất hạnh phúc. Vì chúng nó yêu nhau, cùng làm việc và cùng kiếm tiền.
    Tôi và Trại Ninh mỗi người đốt một điếu thuốc nhìn cửa phòng ngủ, ngồi lặng lẽ suy tư, chợt Trại Ninh nói, ở đây toàn là nhạc khiêu vũ, những đĩa hát kia của anh đâu rồi?
    Mặt tôi xị lại, không nói gì.          
     

    Được Ivy_81 sửa chữa / chuyển vào 17:48 ngày 01/10/2006
  7. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    5.
    Hai đứa ở phòng bên ******** xong rồi hát với nhau. Tiếp theo không còn nghe thấy tiếng nhạc. Tôi bắt đầu căng thẳng, tưởng như trông thấy chúng đang nhìn thẳng vào mắt nhau. Tôi nhận ra, Trại Ninh cũng căng thẳng như tôi. Ngoài kia trời tối đen, chợt tôi cảm thấy ngượng, hôm nay là Ngày Tình yêu, có thể hai đứa kia chỉ cần ở trên giường, và tôi cùng Trại Ninh thật không thích hợp với chúng.
    Dẫu sao thì Ngày Tình yêu tôi được thấy một đôi ********, điều ấy cũng đủ an ủi tôi lắm rồi.
    Tôi nói: anh Ninh, thay đồ đi, chúng ta đến một nơi nào đấy vui một lúc.
    Trại Ninh nói: phải rồi, lần sau chúng mình phải chuồn trước khi hai đứa kia bắt đầu ********.
    Trong bữa tối, Trại Ninh đưa tôi ba bông hồng và một cái nhẫn.
    Tôi hỏi, tại sao lại tặng em những ba bông hồng?
    Trại Ninh nói, đó là ?oanh yêu em?.
    Tôi nhảy lên.
    Tôi nói, anh có chắc chắn trong ba bông hồng này có ba câu nói đó không? Em có cả đống nhẫn anh cho rồi. Chúng ta vốn rất nhạy cảm và nhiệt tình. Chúng ta đã từng đếm được bao nhiêu bông hồng. Để đến với anh, chiếc xe của em phải đi bao xa? Tất cả những chuyện đó anh có hiểu không? Em tin rằng anh yêu em, nhưng anh không làm cho em cảm nhận được tình yêu của anh. Em cũng không biết em đã yêu anh chưa. Yêu là thế nào em cũng không xác định nổi. Nhất định giữa chúng ta có tình yêu, nhưng tình yêu của chúng ta không ở dưới ánh sáng trăng. Ít ra chúng ta không cần phải ngày ngày giữ lại dư vị của nhau trên làn môi. Ít ra em đã từng chân thành yêu Quả lạ. Ít ra là em suýt chút nữa thì lấy một người khác làm chồng. Anh hãy cầm hoa và nhẫn của anh đi, anh vẫn là người sống vô trách nhiệm. Anh chỉ tự nói tự nghe. Tại sao anh biết bây giờ em không có bạn trai? Tại sao anh muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Anh là người con trai thứ nhất em, là người yêu của em, nhưng đó là chuyện qua rồi. Xin anh đừng tặng em gì nữa, cũng đừng để tiền vào ví của em, em không chịu nổi nữa rồi, anh đi đi, đi hẳn đi.
    Sau khi mẹ chết anh mới hiểu ra một điều, đó là anh vẫn còn em! Em nên nhớ rằng, khi em cho thì anh cũng cho, em làm thay đổi anh, và anh cũng làm thay đổi em, buồn đau nhất và hạnh phúc nhất của anh là do em đưa đến, anh không thể không có em. Có thật em không yêu anh nữa không? Anh không tin. Anh yêu em đến cùng.
    Đến với anh em biết, những lúc không có anh em vẫn cùng anh trượt dài trên đường ray. Cuộc sống và viết văn của em ở trong cái vòng ma quái, anh đã tạo cho em một thế giới quan đơn nhất. Anh làm em không còn biết mình là ai nữa. Nhưng anh biết không? Tình yêu với chúng ta là thứ hàng xa xỉ. Chúng ta không thể cùng với ai khác rơi vào lưới tình. Chúng ta đều là mảnh vỡ, anh hiểu không?
    Anh còn một tặng phẩm nữa dành cho em, một bài hát, bài hát có tựa đề Mỗi đứa trẻ ngoan đều có kẹo ăn.
    Bao nhiêu năm nay rồi mà anh vẫn không lớn nổi. Cho nên đến với anh không bao giờ em hết buồn. Chúng ta không phải là những đứa trẻ ngoan, chúng ta cũng không có kẹo ăn.
    Chúng ta là những đứa trẻ ngoan. Câu chuyện của chúng ta là kẹo của chúng ta.
    Cuối cùng tôi không thể chịu đựng nổi, tôi phát hiện mình không còn là mình trước đây vẫn ngồi nghe Trại Ninh ba hoa, tôi khoát tay một cách thô lỗ và nói, thôi đừng quấy rầy em nữa, anh im đi.
     
  8. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    6.
    Chúng tôi đến quán bar Người bộ lạc cùng vui Ngày Tình yêu. Hôm nay có nhiều bạn cùng đến vui chơi, tất cả đều là những người có trái tim tan vỡ, những con người tan nát. Có nhiều bạn trong các ban nhạc, Trại Ninh bảo, muốn lên chơi vài bản guitar. Nhưng hôm nay có mấy tay guitar giỏi, tôi bảo tốt nhất anh nên chơi trống, như vậy mọi người cùng vui.
    Trại Ninh cúi đầu, ngọn tóc dài của anh cứ phơ phất chạm đầu gối. Trống ở cái quán bar này chưa bao giờ chơi thật sôi nổi mạnh mẽ, tôi hưng phấn chợt muốn ********, lâu lắm rồi tôi không có cảm giác ấy, nhưng sự thèm khát của tôi cũng chỉ thoáng qua giây lát, với lại cũng không có đối tượng.
    Lúc Trại Ninh xuống, tôi thấy một cậu thanh niên ghé vào tai anh thì thầm điều gì đó, chợt mặt Trại Ninh biến sắc trông thật khó coi, miệng nói xin lỗi, xin lỗi. Lách qua đám đông, Trại Ninh nhìn tôi thật dịu dàng, ánh mắt ấy đưa tôi trở về với quá khứ và cũng làm tôi buồn.
    Thế nào? Cậu ta nói gì với anh đấy?
    Cậu ta bảo, em đến đây làm gì? Em là ai? Cậu ta bảo cậu ta cũng là một tay trống, chúng ta chơi bằng cảm giác chứ không chơi bằng kỹ thuật. Cậu ta nói, anh chơi trống như vậy làm cậu ta không vui.
    Thế nào, cậu ta điên rồi à? Làm sao có chuyện ấy được?
    Anh về nhà chờ em nhé!
    Anh sao rồi? Anh đang vui, cả ngày hôm nay chả bao giờ anh vui như lúc này, ai cũng thích anh.
    Thôi đi, anh nghĩ cậu ta đúng.
    Đúng cái nỗi gì? Cậu ta không đại diện cho bất cứ ai. Tại sao anh lại thay đổi như thế? Tại sao anh phải xin lỗi cậu ta? Sâu nhỏ còn chơi guitar với anh mà.
    Anh già rồi.
    Nghe Trại Ninh nói già mà tôi điên lên, tôi không ngờ Trại Ninh của tôi lại nói câu ấy.
    Trại Ninh bỏ đi, tôi không giữ. Anh ta vừa ra cửa tôi xông đến chỗ cậu thanh niên vừa rồi. Tôi nói: anh ấy làm những bản nhạc có hồn, đã từng qua nhiều nước, có nhiều kinh nghiệm, chúng ta nên tôn trọng anh ấy, anh ấy yêu âm nhạc hơn bất cứ thứ gì khác, cậu dựa vào đâu để nói anh ấy như thế? Lúc này cậu có hai lựa chọn, một là xin lỗi, nếu không thì lên kia đánh trống cho tôi xem, xem cậu đánh trống bằng cảm giác ra sao.
    Không ngờ cậu ta lập tức xin lỗi, vẻ mặt rất thành khẩn. Cậu ta bảo, em chỉ đùa với anh ấy một chút thôi mà, không ngờ sự việc lại nghiêm trọng thế. Xin chị chuyển lời xin lỗi của em đến anh ấy. Cậu ta nói vậy tôi cũng không còn cách nào khác, tôi bắt đầu uống rượu. Tôi mời một thanh niên Tây Ban Nha và một thanh niên Hungarie ghé nào tai tôi nói tiếng nước họ, tôi nói các anh muốn nói gì thì nói. Kết quả, họ nói liên tục, nét mặt rất nghiêm túc, họ vươn đầu một cách lịch sự, một người nói vào tai bên trái, một người nói vào tai bên phải.
     
  9. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    7.
    Tôi trông thấy Hồng ra khỏi quán bar. Hồng rất dịu dàng, vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt rã rời, miệng nhả ngọc phun châu. Hồng trông thấy tôi từ xa, tay Hồng cầm điếu thuốc. Hồng bảo tôi, mấy năm nay hết mình vì tình yêu, vì rượu, ma túy, cuộc sống được bao lăm? Có thể chỉ những người tự tử mới biết. Nhưng tôi thì không muốn tự tử, tự tử đau lắm, mẹ kiếp!
    Bốn năm trước, tôi bỏ đi khiến Hồng trở thành người buồn thương, cho dù tôi cố gắng đến đâu cũng không làm Hồng vui lên được, Hồng không vui thì làm sao mà tôi vui được? Hồng vốn là cô gái đồng trinh thơ ngây, giàu sức sống. Hồng đi tới nhìn tôi, nói: em biết anh chờ em ở ngoài, đó là cách mà anh vẫn quen như thế. Em không còn bị anh làm xúc động. Lần đầu tiên gặp anh, anh bảo thích một quán bar có sân khấu và anh sẽ hết mình trình diễn ở đấy, diễn cho đến lúc nào hết bài hát mới thôi, cho đến lúc nhà hàng đuổi ra. Anh nói: chết trẻ để lại thi thể đẹp là dự cảm đối với đời anh. Hồi ấy em hỏi, nơi ấy là đâu? Anh bảo anh không biết, nhưng nhất định tìm thấy. Những người con trai có cặp môi dày, để tóc dài, hay ăn chocolate, một tay chơi guitar, trời ơi, em đã từng phát điên lên vì anh! Anh Ninh, anh biết tại sao mắt anh đẹp như thế không? Vì em biết anh cô đơn, lạnh lùng cho nên anh dùng mắt để nói chuyện. Anh thân yêu, làm thế nào để anh vui? Em cứ nghĩ tối nay anh sẽ vui, nơi anh cần là đây, là đây, ở Thượng Hải bây giờ cũng có những quán bar như thế. Anh có trông thấy cô gái nhỏ như cái bánh quy kia không? Chiều nào cô ấy cũng tập bài Joy division dưới tầng hầm ẩm ướt để tìm âm sắc mà cô ấy thích. Nhưng anh ngồi ở ngoài, anh còn xin lỗi người khác, anh Ninh, anh có biết thế nào gọi là đổ vỡ không? Ngày Tình yêu anh tặng em tặng phẩm quý nhất là sự đổ vỡ. Anh Ninh, anh luôn nghĩ đến mẹ, em yêu anh, yêu cái bệnh hen của anh, vì tiếng hen là ác quỷ lớn nhất, giống như tuổi xuân phí hoài.
    Tôi không hiểu tại sao Hồng lại nhạy cảm đến vậy. Có lẽ chúng tôi phải tạo lập một tình yêu mới chăng? Tôi muốn chơi violon để Hồng nghe, có thể tiếng đàn khiến Hồng dễ chịu chăng?
    Tôi nói, anh bỏ đi vì ở đấy anh không tìm thấy mình.
    Chúng ta đều không tìm thấy mình. Chúng ta chỉ nói đến cảm giác thôi mà! Bay lên, bay lên, chúng ta cùng bay lên, đó là sự việc tuyệt vời! Cơ thể chúng ta phình to ra rồi nhỏ lại, không cần cố gắng cũng được vui vẻ, nhanh nhẹn như một chú thỏ, suy tư cũng rộng mở, ổn định. Rất nhiều quỹ đạo, rất nhiều cánh cửa mở ra cho chúng ta, mọi logic, lý tính rơi xuống, biến mất, quên đi. Cơ thể chúng ta ở đây, chúng ta bay đến kia, nhưng kia là nơi nào? Anh Ninh, nhược điểm lớn nhất của chúng ta là không biết kiềm chế. Cái giá phải trả ấy không biết đâu là cùng. Các cô gái ngày nay đang tìm kiếm cảm giác bay lên, họ không biết rồi một ngày nào đó chim thôi hót, ấy là bởi chúng ta không nghe thấy. Cơ thể chúng ta, cơ thể chúng ta biết bay, bay đi mất! Cho nên, em rất sợ, tối hôm qua em nhìn ngoài cửa sổ, chợt không nhận ra tất cả những gì đang ở trước mắt, tại sao em ở đây, động cơ viết văn của em là gì? Em muốn nhảy lầu. Một viên đạn bắn vỡ em, em biết đau. Em chống đỡ, không để mình tan vỡ. Chết với em không phải là cuối cùng, tại sao nhảy lầu lại là cuối cùng của em? Thượng Hải dưới ánh trăng, em nhìn rõ những đường vân tay, em gục xuống và thu nhỏ ngay tại chỗ, em nghĩ mình đã nghe thấy những lời nói ghê tởm. Cảm giác ấy làm em tan rã. Em có bệnh, em không đúng ở đâu, em phải biết kiềm chế, có thể lúc này không còn kịp nữa rồi.
    Máu mũi tôi lại chảy, đó là phản ứng cai ma túy, nhưng tình trạng ấy của tôi chừng như không bao giờ chấm dứt, cứ căng thẳng lên lại chảy máu. Hồng chán chường nhìn tôi và nói, em mặc anh, anh làm cho bao nhiêu người phải đau lòng.
    Tôi không chịu nổi cái khuôn mặt tỏa hương thơm cứ đối diện với tôi. Tôi nghĩ, tôi sắp mất Hồng. Tôi ôm Hồng, Hồng nhẹ như không, Hồng nhìn bầu trời, đôi mắt lặng lẽ như mắt mèo, không còn gửi cho tôi những tín hiệu điên cuồng qua cặp mắt đen kia nữa. Và tôi cũng không còn đủ khả năng yêu Hồng, chúng tôi không còn cảm giác yêu, tôi nghĩ mình phải tiếp nhận điều ấy. Môi chúng tôi khô, không còn hôn nhau được nữa. Mọi thèm khát của chúng tôi đều tắt lịm, nhưng điều ấy không quan trọng. Quan trọng là, người thân, bạn bè, người từ nơi nào đó, đến, những người sống. Cho nên tôi sẽ không xa Hồng nữa, sẽ sống với Hồng, sẽ sống với Hồng, không gây cho Hồng những chuyện phiền lòng khác nữa, tôi sẽ nghe lời Hồng, chỉ cần được trông thấy Hồng mỗi ngày, được thấy Hồng cười với tôi. Chỉ một chút hy vọng ấy thôi tôi sẽ cùng  người con gái này đem theo nỗi tuyệt vọng rơi xuống một lần nữa. Cuộc sống của tôi không thể không có Hồng, nếu một ngày nào đấy Hồng đi lấy chồng, tôi sẽ lấy Hồng.
    Tôi nghĩ ra những kế sách ấy mà không nói ra, tôi không dám nói, nhưng sẽ nói vào lúc uống cà phê buổi sáng mai.
  10. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0

    Được Ivy_81 sửa chữa / chuyển vào 17:50 ngày 01/10/2006

Chia sẻ trang này