1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuổi xuân tàn khốc - Miên Miên

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivy_81, 26/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0

    Được Ivy_81 sửa chữa / chuyển vào 17:53 ngày 01/10/2006
  2. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    O
     
    Chín mươi chín phần trăm con trai tôi quen biết đều vô vị, chín mươi chín phần trăm của số còn lại đã có bạn gái. Rất nhiều anh muốn tốt với tôi, nhưng bọn họ đều có bạn gái. Tôi không thể tiếp nhận tình trạng ấy được, tôi không thừa nhận cơ hội đó sẽ đem lại niềm vui cho tôi.
    Tôi càng khô héo, bầu trời của tôi đầy mây đen bao phủ, giống như nỗi khát khao của tôi ngày càng đen tối. Mong muốn có một ngày tôi bước vào một nơi nào đấy, ở đấy tôi có thể được giải phóng ngay tức thì.
    Một tháng trước đây tôi bắt đầu tập chạy mỗi ngày hai mươi phút, chạy ngước cao đầu để giữ cân bằng và cơ thể đẹp, ba hôm sau tôi phát hiện cơ thể mình cứ lắc lư hoài. Có thể có nhiều chi tiết nhỏ trước kia tôi bỏ qua, vận động đem lại thay đổi, tôi nghĩ mình hoàn toàn có khả năng sinh hoạt ******** lại, bất chấp Trại Ninh có tiếp nhận hay không.
    Tôi liên hệ với tất cả những người bạn trai có thể liên hệ, tôi chọn một anh chàng tuyệt đối không yêu tôi mà tôi cũng tuyệt đối không yêu anh ta. Tối đầu tiên có chút chua xót, mọi sự ngọt ngào xa hẳn bước chân tôi. Trong vườn có hoa hồng xanh, còn tôi quên mất phải làm thế nào để tiếp xúc với các giác quan của con trai. Tôi phải mở mình ra, khi tôi cởi mở bản thân thì dễ sống hơn nhiều. Tôi cố gắng để cảm thấy mình thật sự ngu dại, lúc bấy giờ tôi rất muốn cuộc sống xin lỗi tôi, tại sao lại đặt tôi vào vị trí này?
    Sâu nhỏ nói, đừng thế, bạn phải tìm một người mà bạn thích thật sự.
    Sâu nhỏ ơi, tớ lãng phí rất nhiều, rất nhiều cái hôn rồi. Người yêu phải tự đến, đối với chuyện ấy tớ không còn nghĩ gì nữa. Ít ra, anh bạn trai ấy phải để tớ thật thoải mái, lúc ******** với anh ta tớ không gợn bất cứ một ý nghĩ gì. Với lại tôi cũng rất thích anh ta, anh ta phải là người bạn đáng yêu. Lúc này tớ đang tập phân biệt thế nào là yêu, thế nào là người yêu, thế nào là bạn, thế nào là bạn để quan hệ ********, tớ nghĩ sẽ phân biệt được những điều ấy, bao cao su không bội tín bội nghĩa đâu, đó là con đường sinh tồn.
    Sâu nhỏ nhìn tôi một lúc rồi nói, khi bạn không còn cảm giác yêu nữa, xin bạn hãy giữ lấy nỗi khát khao đối với tình yêu.
    Lần thứ ba tôi lên giường với người con trai ấy tôi mới lần đầu được biết thế nào là ?ocao trào?.
    Tôi hoàn toàn không thể miêu tả bằng lời thật chính xác, thật cụ thể không chút sai sót cao trào là gì. Tôi chỉ nói tôi đã trải qua nên tôi biết. Căn bản tôi không biết nó sẽ đến, trong khoảnh khắc nó đến, hoàn toàn trần trụi, không có sự can dự của tư duy và linh hồn.
    Vui buồn lẫn lộn trong tôi. Tôi bắt đầu lên giường với anh ta nhiều hơn và thường xuyên hơn.
    Sau cao trào lần thứ hai tôi bắt đầu rơi vào ác mộng, tôi tỉnh lại từ trong ác mộng, tôi nói với anh ta tôi đang giải mộng xem lành hay dữ. Anh lạnh lùng nhìn tôi, không nói gì và ngủ tiếp.
    Sáng hôm sau ngủ dậy tôi nói với anh ta, tôi không ******** với anh nữa, vì tôi mơ thấy điều dữ mà anh không hề có phản ứng gì. Cho dù anh ta ra sức giải thích: lúc đói và lúc ngủ anh rất ngu xuẩn, em tha lỗi cho anh. Nhưng anh cho rằng ******** là chuyện hết sức trữ tình, ít ra ******** là thứ để hiểu nhau.
    Tôi nghĩ mình phải tìm cách. Sâu nhỏ nói, cuộc sống là một môi trường thực nghiệm lớn nhất, chúng ta phải luyện tập các kiểu, đây là một kiểu luyện tập khỏi cần phải suy nghĩ hoặc nhớ lại làm gì, chỉ cần tìm kiếm.
    Trăng là ánh nắng của tôi, nó chiếu vào phòng khiến tôi cảm thấy mình thật thấp hèn. Khi tôi hạ thấp cơ thể có thể nghe thấy tiếng máu chảy râm ran, đó là sự cổ vũ nhưng là cảm nhận bị dồn nén. Rất nhiều cố gắng nhạt nhẽo vô vị. Trong bồn tắm tôi và cơ thể tôi dưới ánh trăng, hình như chỉ cần chúng tôi đến với nhau thì thế giới coi như không còn, nhưng ít ra tôi vẫn còn đối tượng. Cơ thể tôi lạnh lùng và yếu đuối, tôi nghĩ một ngày nào đấy tôi không dựa vào con trai nhưng cũng sẽ có cao trào, và lúc ấy tôi sẽ khóc.
    Chưa bao giờ tôi thảo luận chuyện này với Trại Ninh, cho dù ngày nào anh cũng ngủ bên tôi. Tôi xấu hổ, xấu hổ cho cả hai chúng tôi. Còn anh, như đứa trẻ khờ khạo không hiểu gì.
  3. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    P
    kẹo
    Ngoài cửa sổ, trên trời cao hai con chim đen đang bay, một con trên lưng con kia. Chúng chạm vào nhau, rồi bay tách ra, rồi chạm vào nhau, rồi tách ra. Lát sau, một con bắt đầu động tình, lông cổ dựng lên, lớp lông dựng lên nửa đen nửa trắng. Cái mào cũng dựng lên, nó bắt đầu đâm vào con kia.
    Nhìn chính diện hai con chim đang đòi yêu nhau, chỉ thấy hai chấm đen trong vòng tròn trắng, nhìn từ trên lưng, là hai chấm đen trong hai vòng tròn đen.
    Trên cái cây ngoài cửa sổ kia có một con chim lông xám đang tha rác làm nhà, trong căn nhà nhỏ bé đó nó đặt cái lá sang một bên, để trái chín đỏ sang một bên, để quả xanh sang một bên khác, để phân bò sang một bên, rồi nó đứng chờ ********. Có lúc nó dùng mỏ để xếp những cành cây nhỏ thành hình tháp rồi đứng lên đấy chờ. Có lúc nó dọn thật sạch thảm cỏ trước nhà, nếu có một con chim nào bay qua và để ngọn lá hoặc cái lông chim lại, nếu con chim lông xám tha những thứ đó đi, điều ấy chứng tỏ nó yêu con chim vừa bay qua kia. Nếu con chim kia bay về và để tiếp lá cây hoặc lông chim lại, con chim lông xám vẫn tha đi, cuối cùng hai con chim ấy sẽ ******** ngay trên thảm cỏ.
    Lúc này một con chim đang bay về, mỏ nó cắp miếng gì đó hình tròn màu đỏ, giữa màu đỏ là ba chấm vàng tạo hình tam giác, trông như một khuôn mặt có hai con mắt và cái miệng màu vàng, giống khuôn mặt trẻ con. Con chim này lông toàn thân màu xanh ngọc, đuôi màu trắng bạc, cái đuôi nhỏ xinh tẽ đôi, đứng ở chỗ tôi trông như sợi dây trắng kéo theo sau. Chúng tìm thấy một cành cây, một con cắp đầu này, một con cắp đầu kia, chúng bắt đầu nhích gần lại, cho đến khi chạm mỏ nhau, rồi nhả ra, lại làm lại, làm đi làm lại nhiều lần. Một cơn gió làm cành cây rơi xuống, ngoài cửa sổ có nhiều cành cây, chỉ trên cành cây tôi thích nhìn là có nhiều chim. Hôm nay là ngày cuối tuần, lẽ nào chim cũng có cuối tuần? Cành cây kia là vườn vui cuối tuần hay sao? Tại sao chúng chỉ chọn nơi này thôi?
    Có những lúc tôi muốn rời mặt đất, tôi muốn có cảm giác phình to ra rồi thu nhỏ lại, tôi muốn có kẹo để bồi bổ đầu óc. Khi tất cả chỉ còn lại sao trời và tôi, ánh trăng như khuôn mặt đứa trẻ, đứa trẻ là người quan sát chân chính của thế giới này. Còn tôi là cô gái đội mũ thỏ mừng sinh nhật, đó là tặng phẩm sinh nhật của mẹ tôi, tôi thay đổi tư thế, tôi là Alice, giống như Alice xinh xắn.
     
  4. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    vũ khúc
    Trên thủy đình hồ giữa hồ nước trong vườn hoa Thượng Hải, tôi đeo tai nghe và khiêu vũ. Lúc này là hai giờ đêm, như thế có quá đáng không? Thủy đình mờ ảo tuyệt vời, vũ khúc điện tử lạnh lùng và trống trải, tôi chưa bao giờ được thoải mái, tôi cảm thấy cứ như thế sẽ xảy ra chuyện không hay.
    Tôi lại trở về với chiếc taxi, tôi nghe nhạc mà cảm thấy con đường bê-tông trên cao của Thượng Hải đang mềm dần. Mắt tôi dựng lên, mắt tôi nằm xuống, mắt tôi ngồi yên, có rất nhiều xe theo sau, trên nóc xe là đàn bồ câu đang bay lượn.
    Ý tưởng, an toàn, dịu dàng, yên tĩnh, cuồng loạn? là tất cả cuộc sống tôi. Tôi muốn trở thành người có thể kiềm chế những chuyện không bình thường. Cuộc sống sẽ tha thứ cho hành vi lãng phí đêm tối của tôi, ngọn lửa ấm áp hàm chứa sự trống trải, thơ mãi mãi làm tôi buồn đau. Khi nhạc nổi lên tôi chui vào lớp da khác.
    Khi màu đỏ trong đầu tôi tan ra, hỡi bác sĩ thân yêu, ông là bản nhạc điện tử mà tôi thích, ông phân tích tinh thần chui vào não tôi, rồi ông nói cho tôi biết, tôi không những không có bệnh mà còn rất đẹp.
    Nếu âm nhạc trống rỗng để bất cứ lúc nào bản thân cũng có thể ghép vào đấy, nếu hình dung cơ thể mình là một đường ống xuyên giữa những con số, tiếp nhận, không khí chạm vào điện, tôi sẽ rơi vào giấc mơ, một giấc mơ không thể diễn tả bằng lời. Âm nhạc xao động lòng tôi, tôi không cần xao động. Cuối con đường ai đang chờ tôi? Con đường không tận cùng.
    Ma quỷ đang quẩn quanh bên ngoài suy nghĩ yếu đuối của lũ trẻ con, người Indian đang đi lại trên đường cao tốc, giọng nói kiên cường và bản hợp xướng như thiên sứ, nhịp đập của trái tim, tôi có thể trông thấy sao trời.
    Đó là một thế giới hoàn toàn khác.
    Vào lúc này bồ câu đang đưa những thông tin về đầu óc tôi, những thông tin đe dọa linh hồn tôi, chúng như một tai nạn xe cộ, một tai nạn không thể mô phỏng. Tất cả những con người ấy đang theo dõi tôi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau, chúng ta vĩnh viễn hoàn mỹ, hoàn mỹ như ánh trăng.
     
  5. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    hòm thư điện tử
    Về đến nhà thì trời đã sáng, sáng hẳn. Bầu trời như phòng làm việc có kính trắng của tôi, tôi có thể nhìn thấy linh hồn mình, nhìn thấy dấu vết giấc mơ trên khuôn mặt. Đó là thời gian nhạy cảm nhất của tôi, tất cả lỗ chân lông đều giãn nở, tôi không sao ngủ được.
    Đêm yêu quý của tôi, là người yêu của tôi, nếu ban đêm phải đi đâu đấy, tôi mong đêm tối của tôi đồng thời có những trường hợp đặc biệt, có tình tiết đầy kịch tính, thậm chí cảm giác kỳ diệu với người nào đấy. Sự thật thì mỗi một đêm tối của tôi không có được ba nội dung trên đây. Tôi biết mình sa vào nơi nào, cho nên mỗi lần về đến nhà là tôi lại mở hòm thư điện tử ra. Hòm thư của tôi tồn tại trong một trình tự cố định, tôi biết chỉ cần mình vào không bị nhầm, chỉ cần tôi nhấn đúng phím, vậy là thư của tôi đến đúng địa chỉ. Với việc ấy thì tôi nắm vững, cảm giác ấy khiến tôi rất thỏa mãn. Cứ viết chừng nửa tiếng đồng hồ là mặt trời lên, mặt trời lên tôi lại đi ngủ. Nửa tiếng đồng hồ vận động giống như viết trong một mối quan hệ cụ thể, giống như biểu diễn ở hiện trường, vừa có cảm hứng lại vừa kịp thời.
    Tôi rất thích kể chuyện trên hòm thư điện tử. Nếu là những tình tiết có liên quan đến tôi sẽ không bao giờ hoàn chỉnh, không bao giờ liền mạch, tôi sẽ tiếp tục bịa ra; nếu là câu chuyện có tôi tham dự, sẽ không hoàn mỹ, không gây xúc động, tôi sẽ tiếp tục kể; nếu là người có liên quan đến tôi sẽ không bao giờ đầy đủ, không bao giờ lý tưởng, tôi sẽ không ngừng tìm kiếm, cho dù chỉ là tương tự hay gần như.
    Câu chuyện được truyền qua dây điện, tôi dệt hồi ức qua kẽ tay, nếu đối phương nhập vào tư tưởng tôi, thì người ấy sẽ hiểu được ý nghĩa của mình. Tuy tôi viết rất tản mạn, nhưng tôi vẫn cho rằng cốt chuyện rất quan trọng. Trong câu chuyện, mỗi tình tiết vì vỡ vụn nên chúng nhảy múa. Hôm nay chưa bắt đầu, điều ấy không thể đánh đổ tôi được.
  6. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    Q
     
    1.
    Tôi ở trong phòng xem truyền hình. Tiếng của nó ở cạnh tường truyền ra cửa sổ, rồi từ ngoài cửa sổ truyền vào phòng tôi, về sau tôi thấy hình như nó ở trên không trung. Cửa sổ của tôi đóng kín nhưng tôi vẫn thấy mái tóc của người con gái bay bay ở ngoài kia.
    Nó là đứa con gái hết sức huênh hoang, nhưng chúng tôi là bạn tốt của nhau, nó làm gì tôi cũng ủng hộ, cho nên bây giờ ngoài việc ở trong phòng, tôi không còn việc gì khác. Xem ra, ngoài tôi, những người mà nó quen biết hình như đều không quen biết nó, những người muốn tiếp xúc với nó, nó lại không tiếp xúc. Cho nên, có lúc nó như con thú cùng đường. Tôi đã đọc một câu chuyện nó viết, câu chuyện hình như thế này: tôi ở phòng nó, đau khổ khóc lóc, anh kia đến gõ cửa phòng tôi, anh ta bảo em đừng mở quạt, mở quạt nguy hiểm lắm. Tôi nói, anh mặc tôi. Lần thứ hai anh ta đến gõ cửa phòng tôi, anh ta bảo em đừng mở quạt. Lần thứ ba anh ta đến gõ cửa phòng tôi, anh ta bảo em đừng mở quạt. Tôi nói, nếu anh còn nói câu ấy nữa thì tôi sẽ nhảy lầu đấy. Lần thứ tư anh đến gõ cửa phòng tôi, anh ta bảo em đừng mở quạt. Kết quả tôi quấn vào cái chăn và nhảy lầu.
    Cho nên, ít nhất nó có ý định nhảy lầu. Nếu nó nhảy lầu thật tôi sẽ không vì thế mà buồn, nhưng rất lâu rất lâu sau, tôi vô cùng vô cùng buồn.
    Tuy rằng chỉ là điều liên tưởng, nhưng tôi vẫn sang gõ cửa phòng chúng nó. Tôi gõ cửa, tôi gọi tên chúng nó, tôi hỏi các cậu vẫn bình thường đấy chứ? Chúng nó trả lời: chúng tớ vẫn bình thường. Tôi không còn cách nào khác. Tôi nói, La tinh, anh kéo nó xuống đi, như thế nguy hiểm lắm.
     
  7. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    2.
    Nu Nu gõ cửa phòng tôi, anh ta là nhà thơ mà tôi thích. Năm ngoái tôi đi Bắc Kinh, có người nói với tôi Nu Nu cũng ở Thượng Hải lên Bắc Kinh, tôi gọi điện cho anh ta, nói tôi rất cần gặp anh. Anh bảo, khỏi phải gặp. Tôi nói, tôi chưa gặp anh bao giờ, cho nên tôi nhất định phải gặp. Anh ta nói: vậy tại sao tôi phải gặp cô? Tôi nói: vì em tuyệt vời.
    Tôi rất thích con mắt bên trái của Nu Nu không mở được hết. Nu Nu không bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi, vì thế mà trông anh ta rất đẹp. Nếu tôi nói một người đẹp trai, thì người đó phải rất yên tĩnh, mắt to, môi dày, và ngây thơ như trẻ con. Nhưng cái đẹp của Nu Nu có đặc điểm chua xót.
    Nu Nu thường nghiêng đầu, mắt nhìn đi chỗ khác, tôi cảm thấy chúng tôi như anh em. Ăn xong thịt nướng chúng tôi đến phố Tam Lí Đồn đầy quán bar, ở đấy mọi động tác của tôi hết sức chậm chạp. Rồi tôi đòi về.
    Tôi nói: Nu Nu, anh ở đâu? Nu Nu nói, anh ta ở nhờ nhà một người bạn tận huyện Thông. Tôi nói: huyện Thông xa lắm, anh có gọi taxi về không? Anh ta bảo: cô khỏi cần quan tâm đến tôi. Tôi nói: anh có đến nhà cô bạn gái nào không? Anh ta nói: không, nhưng cô đừng quan tâm đến tôi. Tôi nói: hay là anh không có tiền đi taxi? Tôi có thể giúp anh tiền xe. Nu Nu nói anh ta có thể ở nhờ nhà một người bạn khác trong thành phố. Tôi đòi tiễn anh. Xe đến nơi, tôi nói: em chờ anh, nếu trong vòng mười phút anh không xuống, có nghĩa là anh đã tìm được bạn. Nu Nu xuống xe và lôi tôi xuống theo, ánh trăng chảy tràn khuôn mặt anh. Tôi nói: anh làm gì thế? Em không lên gác với anh đâu. Nu Nu nói: anh không có bạn ở đây, anh không muốn em mất tiền taxi đợi mười phút. Chúng tôi bắt đầu đi bộ dọc phố, tôi nói: những câu thơ của anh làm em buồn, nhưng nó như một thứ vuốt ve dịu êm. Nu Nu cười. Chúng tôi tìm mấy nhà trọ, nhưng tất cả đều đóng cửa, gõ cũng không ai mở. Tôi nói: em đưa anh đến nhà tắm công cộng nhé. Nói xong tôi bật cười, hình như anh không thể qua đêm ở nhà tắm. Tôi lại nói: anh đến rạp chiếu phim nhé. Đến rạp xem phim mua vé xong, tôi nói: thôi nhé, chia tay anh. Về đến cửa tôi mới nhớ ra, mình quên đem theo chìa khóa. Tôi ở nhờ nhà một người bạn, bạn tôi cũng không có nhà. Tôi chờ ở cửa, càng chờ càng lạnh. Mưa. Tôi ho. Tôi quyết định đi tìm Nu Nu. Tôi nhớ, khi vào rạp Nu Nu nói, ở Bắc Kinh có nhiều cửa ô, đây là cửa ô Hòa Bình. Tôi từ trong cửa ô Hòa Bình đi ra ngoài cửa ô, vào rạp xem phim thì gặp Nu Nu, anh ta đang nghẹo đầu ngủ. Tôi nói: em không có chìa khóa, nhà không có người, em đến tìm anh. Hai chúng tôi cùng xem phim. Không phải là phim, mà là băng vidéo mờ nhạt, hình như mọi người cùng ngủ. Tôi mỗi lúc một lạnh hơn, Nu Nu nói: lạnh quá, chúng mình về thôi. Chúng tôi tìm mấy khách sạn, hồi ấy đang họp Quốc hội và Hội nghị Mặt trận, khách sạn nào cũng không còn chỗ. Cuối cùng Nu Nu bảo đi huyện Thông. Taxi vừa lên con đường ra huyện Thông thì tuyết rơi. Trong miệng tôi có vị kem, cảm giác như đi ngoài trời, ngón tay, lòng bàn tay, cổ tay run rẩy nhảy múa với cơ thể. Chúng tôi dừng xe ở vòng xoay cửa bắc, tôi nói: anh xuống xe hỏi xem khách sạn ở đây còn chỗ trọ không. Nu Nu xuống xe, đi vòng ba vòng bên trái quanh cái nhà nhỏ rồi vòng ba vòng bên phải, anh ta cười hớn hở. Cuối cùng thì chúng tôi thuê được một căn phòng. Tôi nói: anh ghi trên chứng minh thư tên là gì? Em sợ họ cho là lũ mèo mả gà đồng thì nguy. Nu Nu ghi cái tên hết sức buồn cười. Tôi vào đi tắm, tắm xong Nu Nu cũng vào tắm. Anh ta chỉ quấn cái khăn tắm đi ra, đầu tóc ướt trông rất đẹp. Chúng tôi cùng xem truyền hình, xem được một lúc thì anh nói, chúng mình ******** nhé. Tôi nói, tùy đấy. Thế rồi anh nằm bên tôi, anh hôn lưng tôi, anh cứ ở phía sau lưng, khiến tôi không làm sao thấy con mắt bên trái của anh. Chúng tôi muốn ********, nhưng cả hai cảm thấy nhạt nhẽo, chỉ làm nửa cuộc rồi thôi.
     
  8. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    3.
    Tôi rất thích quán bar Goya, ánh đèn ở đây làm ai cũng đẹp. Bà chủ quán rất xinh, quán có những sáu chục loại Martin. Tối nay tôi ngồi một mình nghe nhạc, tôi ở những nơi khác nhau nghe những bản nhạc khác nhau mà tôi thích, như vậy tôi có cảm giác âm nhạc thật thân thiết.
    Ngồi ở bàn đối diện là một họa sĩ mà tôi rất thích. Bên cạnh anh ta có rất nhiều có rất nhiều bạn trai. Họ vẫy tay về phía tôi. Họ hỏi tôi tại sao chỉ uống rượu một mình, mà uống rượu ở quán bar? Tôi nói, như thế này rất thoải mái. Họ lại hỏi tôi tại sao lại cần thoải mái. Tôi nói, thoải mái rất dễ chịu. Anh họa sĩ kia hỏi tôi: thông thường em thưởng thức một bức tranh như thế nào? Tôi nói: lần đầu chỉ xem một bộ phận nào trên bức tranh hấp dẫn thị giác nhất. Lần thứ hai xem màu sắc. Lần thứ ba một mắt nhắm một mắt mở xem tranh. Thứ tư xem tận nơi. Một anh trong số đó hỏi tôi, tại sao buổi tối vẫn đeo kính màu xanh? Tôi nói, có lúc thích như thế. Lại có người bảo tôi nói dối. Anh họa sĩ bắt đầu sờ mó tôi, tôi không muốn để mọi người phải khó xử, vì tôi rất thích tranh của anh ta. Tôi nói, anh bận lắm không? Anh ta bảo, bận lắm. Trước lúc họ ra về, có người nói, cánh này về nhé, hai bạn cũng về đi. Câu nói làm tôi giật mình, tôi bắt đầu cảm thấy chông chênh. Anh họa sĩ đưa biếu tôi một điếu xì gà, anh nói em có thể lấy để làm việc khác. Anh ta nói, tại sao em không hút xì gà? Tôi nói, em không biết hút xì gà, xì gà không phải thứ thuốc dành cho em. Những lúc tôi muốn được vuốt ve, nếu tôi đưa tay ra nhưng không sờ được người con trai, tôi vô cùng thất vọng. Ngay lập tứ tôi trở nên lãnh đạm. Tối nay tôi không muốn được vuốt ve, nhưng tối nay tôi lại rất muốn được anh họa sĩ mà tôi yêu thích kia cảm nhận tôi, nhưng lại rất không may, không may, không may gấp trăm lần.
    Đi chơi trong đêm tôi mong đêm của tôi có gì thật đặc biệt, có kịch tính, thậm chí có cảm giác tuyệt vời với ai đó. Nhưng sự thật thì, hằng đêm của tôi chưa bao giờ được đồng thời cả ba nội dung ấy. Tôi biết mình phải đến đâu để tìm được khách sạn mà Nu Nu trọ, lúc anh từ trên gác xuống tôi suýt khóc. Chúng tôi cùng đến quán bar Âm Dương. Lúc ngồi xuống tôi phát hiện ở đây có một anh và một chị trông có vẻ không bình thường. Tôi nhìn người con gái, Nu Nu nhìn người con trai. Tôi và Nu Nu cùng đứng lên, đổi chỗ cho nhau. Lát sau chúng tôi cùng cười. Nu Nu hỏi tôi cười gì? Tôi bảo lát nữa sẽ nói với anh. Tôi hỏi vừa rồi Nu Nu cười gì? Anh cũng bảo lát nữa sẽ nói. Chúng tôi uống liền mấy ly cà phê rồi về rất sớm. Tôi hỏi vừa rồi Nu Nu cười gì, anh nói, cái mũi cô gái kia rất xấu. Nu Nu hỏi tôi vừa rồi cười gì, tôi nói, vì cái miệng anh kia rất khó coi. Trong siêu thị, chúng tôi mua cà phê đông và một vài thứ khác. Chúng tôi lượn đi lượn lại cuối cùng đến Groove, anh chàng Cúc áo mở cho tôi nghe Drum ?~n?T bass. Tôi và Nu Nu cứ đi đi lại lại giữa sàn nhảy, khiến cho một đôi nhảy người nước ngoài không nhảy được nữa mới thôi. Cuối cùng, không còn chỗ nào để chơi, chúng tôi tính tối nay xài mất hai trăm hai mươi sáu đồng.
    Uống nhiều cà phê không sao ngủ được, biết làm thế nào?
    Chúng tôi về nhà Nu Nu, tắm táp xong xuôi, Nu Nu chọn một đĩa hát rồi anh ta ngủ ngay phía sau lưng tôi. Anh nói rất khẽ có lúc anh phải khóc khi nghe bản nhạc này, cảm giác hạnh phúc, nhưng buồn, buồn phát khóc lên được. Chúng tôi nghe lại đoạn độc tấu violon. Tôi nói, anh Nu Nu, nhiều lúc em rất muốn chết vì người mình yêu. Nu Nu nói, anh hy vọng được cùng một người con gái có cảm giác như vậy, hơn nữa là cảm giác dài lâu. Tôi nói, với anh như thế khó khăn lắm sao? Anh ta nói, anh bây giờ không thể tùy tiện lên giường cùng với bất cứ người nào, anh rất biết thế nào là khó xử, thật ra xưa nay anh rất khó xử.
    Hình như chúng tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau Nu Nu đi làm, công việc của anh là vẽ tranh tường. Tôi tiếp tục ngủ ở nhà anh. Nhớ lại tiếng anh nhai bánh qui buổi sáng và ánh trăng trên rèm cửa sổ đêm hôm qua, nhìn chỗ anh ngủ mà lòng tôi những ngẩn ngơ buồn bã, nhưng cũng rất dễ chịu, cảm giác ấy cứ xao động mãi trong tôi. Tôi biết câu hỏi này là ngu ngốc: tại sao vầng trăng lại đứng ngay nơi rèm cửa sổ không khép kín và không hiểu tại sao lúc ấy tôi lại nhìn thấy?
     
  9. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    4.
    Có nhiều chuyện khó hiểu. Vào đêm sinh nhật của bạn tôi, một chân nàng giẫm lên thành cửa sổ, một chân giẫm lên vai tôi, tôi ngước lên nhìn nàng, nàng nhìn bầu trời ngoài kia. Chúng tôi ở trên tầng bảy.
    Nàng nói, sáng nay em viết thư cho bố mẹ thế này: cho con cái thế giới mà con thích ngắm nhìn, cho con chiếc thuyền lớn đẹp, quạ đen đã rơi xuống đất, ở đây tối không còn nhìn thấy gì. Hôm nay con vứt hết công cụ đi rồi, con không dùng nó nữa, chai vỡ, nước trái cây đổ ra, gãy cánh, cánh tay không còn. Con cứ nghĩ thưởng thức những thứ đó sẽ làm con vui cười, con có ngu ngốc không? Đôi cánh của con sẽ trở về, sẽ một lần nữa bột phát cảm xúc, thất bại, mất mát, quay cuồng, con muốn là một đứa trẻ, là cây nấm dưới mái hiên trong mùa mưa, như thế con không phải đối mặt với cái chết, như thế con còn thời gian, rất bằng lòng chết khi còn trẻ, lưu đày trong tan nát, nhanh chóng sống lại, có thể đấy là chặng cuối cùng, ai biết được? Không sao. Vầng trăng như khuôn mặt trẻ thơ.
    Thế rồi nàng bắt đầu hát: mùa hè đã đi, mùa hè đã đi, còn chúng ta đi đâu? Nàng hát, hình như không phải hát cho tôi nghe, nàng hát và tôi lo nàng bất ngờ rơi xuống.
    Nàng rất thích nói câu: vầng trăng như khuôn mặt trẻ thơ, tôi không hiểu tại sao. Hơn nữa, tôi không tin trong thư nàng viết như thế cho bố mẹ, mà chỉ muốn nói lung tung. Tôi nghĩ, hôm nay nàng điên thật rồi.
     
  10. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    5.
    Tất cả cảm giác của buổi tối hôm ấy có chút gì đó cố làm ra vẻ, gồm cả cái buổi sinh nhật sợ hãi kia. Ai cũng nói thoải mái, tôi cũng nói thoải mái, nhưng thật ra tôi không thoải mái, nhưng vẫn cứ nói. Yêu quái bỗng ngồi bật dậy đòi đi tiểu, nó chui và bụi rậm rồi quay lại, hình như do dự điều gì. Cuối cùng tôi nói, tớ thấy con người cậu, nhưng không thấy thật chi tiết đâu. Nó nói, được thôi. Nhưng vẫn còn do dự. Cuối cùng nó đi về phía đầu kia của bãi cỏ. Tôi loáng thoáng thấy cái đầu nó ngồi xuống, cảm thấy nó ngồi khá lâu. Cúc áo bắt đầu xoay vòng ở cái ki-ốt kia, mọi người cùng xoay vòng với nó, hai tay người nọ đặt lên vai người kia, mắt nhìn giày Cúc áo, tiết tấu và nhịp điệu của bảy con người giống nhau.
    Cậu ta vặn người tôi cũng vặn người theo, một cảm giác xa lạ. Tiết tấu của Cúc áo không ổn định, cho nên lúc đầu chúng tôi cứ phải thay đổi nhịp đi, tóm lại cứ thay đổi luôn luôn. Về sau cũng quen dần, tốc độ nhanh hơn. Tôi nghe thấy có tiếng người kêu lên: khoái quá!
    Trong bóng tối, ít nhất bảy người có bảy nỗi sợ hãi. Vì quá tối. Bọn Thượng Hải chúng tôi không bao giờ phải tiếp xúc với cái tối như thế này, mà chúng tôi thường gặp cái tối có chút ánh sáng, vì chúng tôi chỉ cần đưa tay ra là chạm vào đèn, còn ở đây phải chờ, chờ trời sáng, chúng tôi bất lực. Không phải sợ điều gì cụ thể, những thứ tiếp xúc ở thành phố vẫn còn đấy. Cái gì vẫn là cái gì. Về cơ bản chúng tôi là những người sống về đêm, nhưng ở đây chúng tôi gặp đêm, sống về đêm và đêm không ăn nhập gì với nhau. Lũ chúng tôi ngủ ở đâu cũng đều không thể ngủ trong đêm.
     

Chia sẻ trang này