1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuổi xuân tàn khốc - Miên Miên

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi ivy_81, 26/04/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    6.
    Đầu tổ chức mừng sinh nhật ở Nam Kinh, mười tám đứa từ Thượng Hải kéo về Nam Kinh mừng sinh nhật, tôi không quen đi đông người đến một nơi xa, nhưng Đầu nói, cậu cứ coi đây là chuyến du xuân.
    Yêu quái đi giải trên bãi cỏ, ngồi quay mặt về phía mọi người, tôi rất khó chịu, liền quay đi. Cái ki-ốt này giống như hình bát quái, tôi cứ xoay vòng. Cậu ta là người đầu tiên xoay vòng theo, cậu ta bảo hãy đợi đã. Tôi nói, cứ nhìn vào gót chân tớ đây này.
    Mọi người lục tục kéo lên, Minh Minh cũng lên. Tôi cứ đi, muốn đi thế nào thì đi. Sau lưng tôi có ba đứa ngã, chúng reo lên: khoái quá, cây cỏ cũng khoái!
    Nghe có người kêu khoái, tôi hết vui. Tôi không muốn vào lúc này phải nghe có người kêu lên như thế, mọi sự cố gắng của tôi đều vô ích. Một mình tôi ngồi ở góc bên kia ki-ốt, không muốn có ai đến quấy rầy, chỉ muốn nghe tiếng chó sủa. Trong bụi cỏ có âm thanh lạ, tôi không dám nói đấy là tiếng gì, có những việc biết rồi để đấy, không nói lại với ai. Tôi thấy chỉ âm thanh ấy mới có tiết tấu, giống như một đoạn trong Drum?~n?Tbass tuyệt vời. Cậu ta đi tới, nói: bạn làm mình nhớ lại một bộ phim Pháp. Câu nói thật ngốc nghếch. Cậu ta nói: nếu quen bạn từ ba năm trước, chắc chắn mình yêu bạn mất. Câu nói thật ngốc nghếch. Tôi nói, tới không biết thế nào là yêu, tớ mới mười chín tuổi. Về điều này tôi nói với cậu ta đến mười phút mà cậu ta vẫn không hiểu. Tôi mong cậu ta hiểu, nếu không tôi bỏ đi rồi.
     
  2. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    7.
    Trở về khách sạn, tôi và Minh Minh về phòng, chợt trông thấy mắt cậu kia đỏ hoe, tôi biết đó là tác dụng của rượu. Đầu làm sinh nhật, sinh nhật sợ hãi, trên sân khấu nó mở loa, dùng roi da quất mạnh sân khấu. Lúc ấy trong quán không còn khách, chỉ còn lại mấy đứa chúng tôi từ Thượng Hải về đây. Lúc này cuộc vui mới thực sự bắt đầu, mọi người cùng hát, uống champagne, vui vẻ uống và rất chóng say. Từ lăng Tôn Trung Sơn về, ai về phòng nấy đi ngủ. Tôi gọi điện thoại cho Đầu, ở đầu kia đường dây máy vừa nhấc lên liền đặt xuống ngay, tôi nghe thấy tiếng Đầu đang cãi nhau với bạn trai. Bọn chúng có lúc nói tiếng Anh, có lúc nói tiếng Quảng Đông, Đầu vẫn nói tiếng Thượng Hải nghe như tiếng Tây Ban Nha.
    Ở Thượng Hải mọi người bàn nhau, sau liên hoan mừng sinh nhật, mọi người kéo đến lăng Tôn Trung Sơn, nhưng cuối cùng chỉ có bảy người đi. Chúng tôi đến một ki-ốt giống như một cái xe buýt, phía trước là thảm cỏ, thảm cỏ dốc thoai thoải, tôi ngồi xuống, rồi nằm lên thảm cỏ. Sương trên thảm cỏ làm ướt lưng, trời âm u, tôi nhìn bầu trời, bên tai văng vẳng một điệu nhạc lạ, tôi phát hiện là tiếng nhạc lấp thể. Trần Tùng bắt đầu dùng vỏ chai bia gõ lên thùng rác, gõ vỡ rất nhiều vỏ chai, gần như mỗi lần gõ là một vỏ chai bị vỡ. Tôi hát theo nhịp gõ của cậu ta. Một thằng bạn ngồi bên tôi nói gì tôi quên mất, hình như nó nói muốn ******** với tôi thì phải. Tôi cảm thấy được ******** vào lúc chẳng ý thức được gì thì mới thích. Nhưng tôi cũng không nhớ mình đã trả lời cậu ta thế nào. Đúng là lúc ấy tôi muốn làm với cậu ta, nhưng không còn đủ sức để cởi quần áo, nếu lúc bấy giờ cậu ta cởi quần áo của tôi ra, nhất định tôi sẽ làm với cậu ta. Sau đấy tôi muốn đi tiểu. Tôi tìm một chỗ, chỗ này đầy bùn đất nhớp nháp, tôi hơi do dự, cuối cùng không đi. Cậu ta bảo, không ai nhìn bạn đi tiểu đâu mà sợ. Lúc ấy tôi nghĩ, có được câu nói của bạn rồi, ai nhìn cũng mặc.
     
  3. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    8.
    Tôi yêu Thượng Hải, vì Thượng Hải là mẹ. Tôi rất thích con gái Thượng Hải. Bạn gái bây giờ của tôi là một cô gái Thượng Hải. Nàng rất tốt với tôi, nhưng thỉnh thoảng thoáng hiện chút yêu ma tà khí. Điều này thật lạ kỳ, tôi nghĩ có thể vì nàng yêu tôi. Tôi rất muốn ngày nào cũng ******** với nàng rồi ôm nàng ngủ. Lần này nàng đem theo mấy ban nhạc đến Nam Kinh để kỷ niệm sinh nhật, tôi không hiểu tại sao nàng lại chọn Nam Kinh, tôi nghĩ chọn Nam Kinh nàng càng yêu Thượng Hải hơn. Tôi với nàng cùng về khách sạn, tôi chơi guitar gỗ cho nàng nghe, nàng mặc cái váy, quà sinh nhật tôi tặng, đứng múa trên giường cho tôi xem, tôi thấy bầu vú nàng khẽ rung lên, tôi bắt đầu hôn nàng, sờ cặp mông xing xắn của nàng. Vào lúc tôi chuẩn bị cởi quần áo thì nàng nói, chưa bao giờ em yêu anh. Tôi tiếp tục hôn nàng, ở trên giường nàng vẫn thường hay nói lung tung, điều này tôi quen rồi.
    Tiếng nàng mỗi lúc một xa, nàng vừa nói vừa mở cửa sổ và leo ra ngoài. Tôi vẫn hôn nàng, toàn thân nàng bỗng thoát khỏi cặp môi hôn của tôi và đứng phắt trên thành cửa sổ, nàng đứng hẳn ra ngoài, nắm chặt tay vịn, một chân đứng trên thành cửa sổ, một chân đứng trên vai tôi. Nàng làm thế thật kích thích, tôi muốn đè ngay lên người con gái cao gầy, có hai bầu vú nhô cao này, nhưng chân nàng giẫm lên vai tôi, giẫm thật mạnh, tôi không dám động mạnh, sợ nàng rơi xuống kia. Tôi nói, em yêu của anh, xuống đây với anh!
    Nàng nói đứt đứt nối nối, ngón chân vẫn ngọ nguậy. Nàng không định xuống, hai chúng tôi như thế này thật ngu ngốc, ngu ngốc như tối nay nàng biểu diễn màn quất roi da trên sân khấu. Tôi không muốn bạn gái tôi như thế. Tôi mệt lắm rồi, cứ muốn lôi cái chân nàng đang giẫm lên vai tôi, nhưng lại cảm thấy động tác ấy không đẹp. Em yêu quý của tôi điên mất rồi, tôi không biết phải làm thế nào, tôi bắt đầu cảm thấy hết hứng thú, vừa hết hứng thú vừa không biết phải làm thế nào.
     
  4. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    9.
    Cơ thể tôi nếu được nhanh chóng tiếp nhận tín hiệu cơ thể con trai, ấy là thể hiện tôi cần người con trai này. Tôi không hiểu ?ocần? là cần cái gì cụ thể, tôi chỉ biết tất cả tôi đều rất phấn chấn, cảm giác như lên chiếc ô tô làm bằng kem.
    Lần đầu tiên tôi được thấy anh chàng lai Tây Ban Nha này ở nhà ăn 1221, tôi nhìn một bên mặt và sau lưng anh ta. Tôi biết tôi cần người con trai này.
    Lần thứ hai thấy anh ta là mấy tháng sau đấy, ở câu lạc bộ 97. Tôi giới thiệu ngắn gọn bản thân với anh, rồi nhìn nhau thông cảm, tuy tổng cộng không quá năm phút. Khi nói lời tạm biệt, tôi biết chúng tôi đã là bạn của nhau rồi.
    Lần thứ ba cũng là mấy tháng sau ở Zoobaa, lúc ấy có rất đông bạn bè, anh liên tục mua rượu cho tôi uống, sau đấy chúng tôi lên giường. Đó là nhà mẹ anh ta, nhà rất lớn, có vườn hoa, điều ấy khiến tôi không được tự nhiên. Anh dắt tay tôi lên tầng ba, rồi anh nói nhầm rồi, lại lôi tôi lên tầng bốn. Nhà anh ta giống như nhà của những người nước ngoài, có nhiều cổ vật Trung Quốc. Tôi nằm xuống rất tự nhiên, giống như buổi tối hôm đó uống say và tán chuyện. Anh ta mở to máy điều hòa, thắp nến, rồi cởi áo quần, nằm ôm tôi, không động đậy. Tôi rất thích anh nằm yên không động đậy. Tôi rất sợ cái giường cổ này, tôi cầm ngón tay anh đưa lên miệng ngậm. Anh bắt đầu vuốt ve sờ mó tôi, chúng tôi bắt đầu ********. Anh như rất yêu tôi, như một người con trai có thể mãi mãi làm như thế, tôi tận hưởng. Tôi luôn luôn có niềm tin rằng, không để anh ta biết tôi thế nào.
    Một tháng sau, tôi nhớ ra anh ta đã trao đổi danh thiếp với cái Huy, tôi bảo nó Fax danh thiếp của anh đến cho tôi. Tôi gửi thư qua mạng cho anh, tôi nói anh đã cho em một tặng phẩm tuyệt vời, bây giờ em cũng tặng lại anh một tặng phẩm, anh hãy bảo địa chỉ của anh cho em biết. Thư trả lời, anh hỏi đây là e-mail của em à? Tháng sau anh sẽ dọn về Thượng Hải, chúng ta sắp được gặp nhau rồi. Đó là một đêm tuyệt diệu! Thế nhé! Anh không gửi địa chỉ cho tôi.
    Lại một tháng sau, tôi gọi điện thoại cho anh, tôi nói năm hôm trước tôi nhớ anh, rất muốn được nói chuyện với anh. Anh bảo anh ta là một thằng hư hỏng. Tôi nói, em thích người hư hỏng, đó là cuộc sống của em, em không còn lựa chọn nào khác. Anh ta xin số điện thoại của tôi, tôi nói, cuối tuần có thể gặp nhau ở quán bar. Anh nói, em nhất định phải cho anh số điện thoại, nếu không anh sẽ không bao giờ gặp em nữa.
     
  5. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    10.
    Nàng nói nàng yêu người con trai hư hỏng làm tôi bực mình, nàng không phải là một cô gái bình thường, điều này không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng điều ấy có thể là tốt, có thể là không tốt, chừng như nàng muốn chứng tỏ mình hơn hẳn bọn con trai dũng cảm. Nói chung, con trai không thích những người con gái như thế. Đối với tôi thì vô tư, nhưng tôi vẫn hơi bực mình. Cho đến lúc này, tôi chỉ muốn ngủ với nàng, coi nàng là đối tượng để ngủ, để giải quyết cái rất khoái (hai bên hiểu được càng ít thì vấn đề được giải quyết càng khoái), có khoái hay không cũng chẳng làm sao. Tất nhiên tôi thích nàng, có cảm giác với nàng, tôi không muốn vứt bỏ cái dễ dàng rơi vào tay mình. Nhưng tôi chỉ thích một phần cơ thể nàng, không thích toàn bộ nàng. Tôi muốn có nàng chứ không muốn chiếm hữu nàng.
    Tất nhiên tôi cũng nhận ra rằng nàng chuẩn bị cho tôi tất cả. Đối với chúng tôi chưa phát triển đến mức độ giải quyết sự việc ấy.
    Tôi cũng không biết tại sao tôi lại nói ?oanh là một thằng hư hỏng?. Phải chăng tôi có bạn gái cố định? Phải chăng cuộc sống tình cảm của tôi rất phong phú? Những điều ấy không liên quan gì đến việc tôi nói ra câu nói kia. Thật ra, trước đó tôi chưa hề nói câu ấy, nhưng người con gái kia vẫn cho tôi là thằng hư đốn. Bây giờ tôi nói rõ ràng thì hình như tôi không phải là đứa hư đốn. Nếu thật tôi là đứa hư đốn, tôi không cần nói câu ấy. Tất nhiên, tôi cũng không cho rằng tôi nói câu ấy là để bảo vệ nàng. Có lẽ tôi nói gì không quan trọng, nàng phải hiểu tôi, nếu nàng là người thông minh, nàng ngủ với tôi sẽ hiểu được tôi, đó mới là người con gái mà tôi thích. Tôi cảm thấy mình nói câu ấy có nghĩa là giữa chúng tôi bắt đầu hiểu nhau. Không một chàng trai nào lại nhận mình là thằng hư đốn. Không có những đứa con trai tuyệt đối tốt và những đứa con trai tuyệt đối xấu. Có lúc tôi muốn làm một người tốt, có lúc lại muốn làm một người xấu. Nếu tôi nhận mình là thằng con trai tốt, vậy tôi trở thành người tốt hay sao? Điều ấy thật không có sức hấp dẫn! Tôi nói câu ấy chỉ là sự bắt đầu, chẳng khác nào tôi nhận mình là người tốt, và đó là sự mở đầu kết thúc, cũng là bắt đầu yêu cuồng nhiệt. Còn việc tôi muốn tiếp tục hay không hoàn toàn ở tôi, vì tôi nói câu ấy mà tôi nắm quyền chủ động.
    Tất nhiên tôi cần số điện thoại của nàng, vì chúng tôi ở trên giường với nhau, tôi hy vọng vào lúc cần, tôi có thể làm một lần nữa. Số điện thoại của con gái là một món trong thực đơn của tôi.
    Đúng vậy, tôi bảo với nàng tôi là một thằng hư đốn, nguyên nhân trực tiếp là tôi muốn chơi một cô gái khác ở Thượng Hải, tôi mong đến lúc ấy nàng không gây phiền hà cho tôi.
     
  6. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    11.
    Sự thật thì, tôi gọi điện cho anh là để nghe giọng anh nói, mặt khác để tôi nói với anh tôi nhớ anh, tôi nghĩ có thể anh biết điều ấy, mà cũng có thể không biết. Chỉ là cú điện thoại nổi hứng, trong đó không quyết định điều gì. Tôi với anh chỉ là chuyện ******** thông thường, nhưng anh ta lại nói câu ấy quá là nhanh chóng, một cảm giác lạnh lùng xâm chiếm tôi. Có những cảm giác không cần nói ra, tôi nói với anh tôi thích những thằng con trai hư hỏng chẳng qua là đấu lại anh mà thôi. Tôi cảm thấy anh đúng là khờ khạo, chỉ một chút ấy mà anh cũng muốn chiếm, nếu thoạt đầu anh nói câu ấy tôi càng cảm thấy anh khờ khạo, căn bản tôi không thể đến với anh. Tất nhiên có thể đó là lòng tốt của anh, anh đang bảo vệ tôi, nhưng rõ ràng anh đánh giá tôi quá thấp, tôi đâu cần anh phải lo lắng giùm.
    Chúng tôi ******** không đến nỗi nào, rất căn bản. Tôi không nhớ rõ những tình tiết với anh. Nhưng thật đáng chết, sau cú điện thoại ấy tôi vẫn nhớ anh, nhớ mỗi lúc một da diết. Có thể vì tôi cô đơn, khi nhớ anh có cảm giác khoảng trống trong lòng được bù đắp. Tôi bắt đầu buồn chán, điều này đem đến phiền toái cho tôi. Sau này Trại Ninh đi Nhật tôi thấy thanh thản nhẹ nhàng vô cùng, tôi được hưởng thụ cuộc sống của một con người, nhưng bây giờ cuộc sống độc thân bình thản và ích kỷ của tôi bị quấy rầy. Nhạc chuông điện thoại cũng chuyển sang nhạc La tinh, tôi cứ ảo tưởng một ngày nào đấy anh gọi điện tôi sẽ nghe thấy, sự thật thì anh không gọi. Tôi nghĩ, anh nhớ đến tôi cũng được, mà không cũng chẳng sao, vấn đề ở chỗ tôi không thể yêu, sợ phải yêu một người nào đấy. Bạn thân của tôi nói, yêu là hạnh phúc, được yêu là đau khổ. Người nói câu này là một bạn trai, điều này chứng tỏ con trai là một loài động vật vô nghĩa đáng ghét. Một người bạn khác nói, nếu bạn yêu chân lý hơn yêu một người con trai, vậy là bạn đã được cứu rỗi. Nói câu này cũng là một bạn trai. Tôi nghĩ, tốt nhất đừng yêu nữa. Tôi phải luyện tập một vài môn nào đó, phải luyện tập, cuộc sống là phòng tập lớn, tôi phải tập cho quen với những ngày không yêu nhưng có bạn trai. Có một điểm có thể khẳng định là, tuyệt đối không lên giường với bạn trai một cách quá nhanh chóng, dù thế nào cũng phải làm bằng được.
    Một lần nữa anh xuất hiện trước tôi, tôi đối xử với anh rất tốt. tôi tự nhủ chỉ cần một người bạn thân là đủ, một người có thể cùng với tôi. Tôi đối xử rất tốt với anh, rồi đột ngột không tốt, rồi bất ngờ tốt. Anh thích cơ thể tôi, anh thích khuôn mặt con gái Trung Quốc tựa như không vương tội lỗi, anh cho rằng vì yêu anh mà tình cảm tôi trở nên thất thường, tất cả đều làm anh vui sướng. Anh cầu khẩn tôi đến sống với anh. Chúng tôi thích cùng một thứ âm nhạc, phim ảnh, thực phẩm, một loại kem tắm, một loài hoa, một màu sắc. Tôi thích khuôn mặt anh, thích bàn tay chơi guitar của anh, anh vuốt ve không gì so sánh nổi, tay guitar tuyệt vời, nhất định là một con người siêu phàm. Anh không có gì sai trái, anh là con người chỉ có một sợi thần kinh không thể hình dung nổi.
    Nhưng cảm giác lạnh lùng vẫn ngưng đọng trên cơ thể tôi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt ******** của tôi. Chừng như anh không cảm thấy có điều gì không nên không phải, anh coi tôi là người con gái yêu anh thật lòng, điều này càng chứng tỏ cái không đáng yêu, ngu xuẩn và ích kỷ của anh. Anh như đứa trẻ vô tội ngày ngày ngủ cùng giường với tôi. Anh được hưởng tất cả, điều ấy tuyệt nhiên không phải điều quyết định anh có yêu tôi hay không, anh cho rằng quyền quyết định ở trong tay anh. Tôi tạo ra một cảm giác, ấy là anh có tôi, người con trai này cần có cảm giác ấy, tôi cũng cần có cảm giác ấy. Nhưng khi vào phòng của chúng tôi, tôi có thể kể ra các cái tên khác nhau, cái tên những người như anh ta vậy, bọn họ đều muốn bóp nát tôi. Giả thiết tôi yêu, thì cái cảm giác đầy tình cảm kia giống như thật. Một tháng sau, hai tháng sau, ba tháng sau, hình như chúng tôi rất ổn định. Tôi cho đó là thứ luyện tập, tôi cần tập để không yêu ai nhưng có bạn trai ổn định.
     
  7. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    12.
    Nếu người con gái này là một ô cửa sổ thì tôi là một áng mây. Quan hệ giữa chúng tôi chỉ có thể như thế. Tôi rất thích để con gái có cảm giác vui, nhưng không muốn con gái đem lại phiền toái cho mình. Điều này không dính dáng gì đến bất cứ quyết định nào. Nàng nói, chúng ta là bạn ngủ với nhau, nàng tự nói ra điều ấy. Cho nên chúng tôi sống chung với nhau. Người tình ngày nghỉ, điều ấy với tôi thật nhẹ nhàng, nếu nàng có nghĩ gì tôi không biết phải làm thế nào. Tôi sống chung với nàng vì chúng tôi sống với nhau thật vui vẻ, chúng tôi không nên lãng phí thời gian, phải không? Nhưng hôm nay nàng như thế nào rồi? Hình như nàng giận tôi. Đó là chuyện của nàng, không phải chuyện của tôi. Tuy vậy tôi không muốn nàng giận, nàng giận làm tôi buồn.
     
  8. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    13.
    Bạn ******** tôi là người ngoài hành tinh, người ngoài hành tinh hãy xuống đây với anh.
    Cuối cùng tôi đặt chân trái lên thành cửa sổ, người tôi hoàn toàn ở phía ngoài.
    Tôi biết mình tại sao lại ở đây, tôi sợ người khác cắt móng tay cho tôi, tôi sợ trông thấy bức tranh Mona Lisa, tôi sợ cao, nhưng có lúc tôi cũng đứng trên cao.
    Anh leo lên, anh leo ra ngoài, anh nhìn tôi, chưa bao giờ anh nhìn tôi nghiêm túc như thế, chợt tôi cảm thấy rất yêu anh. Chỉ cần ngửi thấy mùi trên người anh, tự khắc tôi mê đắm từ trong ra ngoài. Anh nói, em cứ chọn những thời khắc nào đấy để trở thành tiêu chí của em. Ví dụ em thích khuôn mặt anh, em coi khuôn mặt anh là tiêu chí. Cuộc sống có nhiều việc không thể lý giải nổi, cho nên chúng ta phải nắm chặt bàn tay mẹ, lúc này mẹ không có ở đây, chúng ta phải nắm lấy nhau. Em thân yêu, đưa tay đây cho anh, chúng ta về thôi. Tôi nói, em phải nói chuyện với anh, trong điện thoại anh bảo anh là một thằng con trai hư hỏng, em không thể nào quên câu nói ấy.
    Anh nói, chuyện ấy có quan trọng lắm không? Anh không nhớ mình nói câu ấy bao giờ. Anh nghĩ, có thẻ hôm ấy anh quên sinh nhật của mẹ, anh cảm thấy mình là kẻ hư hỏng, anh muốn nói điều ấy với người khác, mà lúc ấy em gọi điện cho anh.
     
  9. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    14.
    Chuyến du xuân rất vui vẻ. Lúc này tôi đang nghe nhạc bằng tai nghe.
    Sáng tác nhạc điện tử phải xác định hai điểm. Thứ nhất, quá trình trực tuyến, không cần suy nghĩ đến ý đồ và sự nối tiếp với điểm thứ ba hoặc ngoài điểm thứ ba, tạo thành nhiều bên và nhiều bình diện là việc của người nghe, không liên quan gì đến người sáng tác.
    Tôi là Cúc áo, tôi là một DJ, Đầu nói tôi là lãnh tụ của đêm tối, Đầu nói tôi không như những đứa trẻ khác.
    Tôi là đứa trẻ lớn lên bằng thực phẩm của siêu thị, vì mẹ đi làm, bố không sống với tôi. Trước kia tôi chỉ tin mẹ, vì tôi là đứa trẻ ăn thủy tinh mà lớn lên. Bây giờ, ngoài mẹ ra tôi còn tin Yêu quái, vì Yêu quái cũng là cô gái lớn lên bằng việc ăn thủy tinh, tôi còn tin Đầu, vì cô ta ăn thủy tinh nhiều hơn tôi.
    Tôi không hiểu Đầu, nhưng tôi tin nó. Không hiểu kỷ niệm sinh nhật lần này Đầu có vui không. Vì những việc sau đây có phần kỳ lạ.
    Trên đường từ Nam Kinh về, Đầu nói nó dọn khỏi nhà La tinh, nó cảm thấy cuộc sống của nó rất đáng thương, rất mơ hồ. Nó bảo, nó không cần yêu ai, cũng không muốn cuộc sống không có tình yêu. Sau đấy nó nói với tôi, nhớ nhé, không được tùy tiện lên giường với bọn con trai đấy, cái trò ấy cánh ta không chơi nổi đâu. Ngay tối hôm ấy Đầu đưa tôi đến mấy tiệm nhảy Disco ở Thượng Hải. Ở đây mọi người đang lắc lư cái đầu theo tiếng nhạc, nét mặt vô cảm, toàn thân trừ cái cổ ngọ nguậy, còn nữa không động đậy, mắt cũng không chớp, giống như kẻ vô hồn, trông ai cũng vậy.
    Đầu nói, Cúc áo, đây đúng là văn hóa khiêu vũ của Trung Quốc, tớ hoàn toàn không hiểu nổi bọn người kia đang làm cái trò gì, tớ sợ lắm! Tôi nói, cậu sợ là vì cậu để ý đến bọn họ, ở đây bọn họ là ma quỷ, đây là địa ngục. Đầu nói, không phải là ma quỷ, bọn họ như chúng ta thôi mà. Thành phố này tạo ra cậu, đồng thời cũng tạo ra bọn họ. Trông  bọn họ trống rỗng, tớ không hiểu nổi, tớ không có quyền cho là thế. Nhưng tớ cũng không dám tìm hiểu bọn họ, tớ sợ. Tôi nói, chúng ta là những đứa trẻ ngoan, bọn họ là lũ trẻ hư. Đầu nói, mọi đứa trẻ đều ngoan, nhưng chúng ta là những đứa trẻ may mắn. Tôi nói, tớ không có cách nào làm thay đổi mọi chuyện, nếu tớ mở nhạc thì bọn chúng cũng lắc lư ngọ nguậy như thế cả thôi. Bọn chúng cho như thế mới là sành điệu, thật ra bọn họ không đến nỗi đáng sợ.
    Tối hôm thứ hai sau sinh nhật, Đầu hết sức yếu mệt và nhợt nhạt, tôi có cảm giác nó đang run lên, nhưng nó vẫn không muốn rời cái nơi xem ra hết sức vô vị kia. Nó nói, cuộc sống của nó thật đáng thương, cứ phải sống với người nước ngoài, cùng người nước ngoài đến quán bar, vì đến đấy làm cho nó thanh thản, nhưng làm một nhà văn rất nên đến những chỗ ấy. Đó là những nơi chân thật nhất. Tôi không hiểu nó nói như thế là vì trách nhiệm hay dục vọng cá nhân. Tôi không hiểu. Tôi chỉ quan tâm đến những sự vật mà tôi thích, tôi khác với Đầu. Hơn nữa, tôi cảm thấy đến các quán bar không phải vì chân thật, văn hóa quán bar ấy là bạn có thể áp đặt ý nghĩ của mình lên cho nó. Bạn nghĩ nó thế nào thì nó như thế. Cũng giống như quan hệ với con trai vậy.
  10. ivy_81

    ivy_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/10/2005
    Bài viết:
    444
    Đã được thích:
    0
    R
    Có thể bạn thấy ?ophê? là hết sức thời thượng, là quá trình tự hoàn thiện bản thân; nội dung linh hồn ấy phong phú hơn bình thường, yêu cầu duy mỹ càng phải cao hơn. Cho dù biết đó là giả tưởng, nhưng trong quá trình đó bạn sẽ tỉnh ngộ ra nhiều điều, những gì không nghĩ đến thì nghĩ đến. Cái mới của bạn sản sinh và nhanh chóng thay đổi cái cũ, cảm nhận được nó thì nó tốt với bạn. Tính tự bảo vệ của bạn càng được tăng cường, vì bạn có tính thẩm thấu và sự sắc sảo không ai biết được, vì bạn tự hoàn thiện quá tốt, tất cả con người bạn như một tên trộm. Bạn cảm thấy như một lễ vật của Thượng đế ban tặng, nó tuyệt nhiên không làm bạn cảm thấy tội lỗi, vì bạn được nó rất trong sạch, nó là chìa khóa nối thông với thần linh, tất cả những gì ức chế và tự ti của bạn đều mất hết. Bây giờ mình có thể nói với bạn về đạo lý ấy, mình tin bạn cho rằng mình nói đúng, tuy miệng bạn không thừa nhận. Cho nên, bạn tin mình là người có nhận thức về ma túy, không phải thế hay sao? Là người bạn tốt của bạn, là ?ođội trưởng đội bay?, mình khuyên bạn đừng đụng đến hóa chất, cho dù chỉ ba đồng một lọ. Vì bạn có thể phát hiện ra ngay lượng thuốc bạn cần không ngừng tăng lên, tăng không biết đâu mới dừng, mọi sự bắt đầu vô vị, nhàm chán, cuối cùng toàn thân bạn bị nó đánh cắp bằng hết. Cái thứ bột trắng hóa chất sẽ đưa lại vận đen, điều này thì bạn thừa nhận chứ? Bạn xem mình, không phải thế hay sao? Chúng ta đừng đùa với nó, vì không đùa nổi đâu. Nếu bạn muốn bay lên, có nhiều cách lắm. Bạn là tay guitar, lý trí tương đối yếu, tuy không thể yêu cầu bạn ?ophê? bằng đầu óc mình, nếu bạn thật tình cần ?ophê?, bạn có thể ngậm kẹo ?obáu vật ngư phủ? cùng với cà phê Espresso, đó là phương pháp của những đứa trẻ Trung Quốc nghèo nghĩ ra, nó rất nhanh chóng làm bạn sống trong giả tưởng, có thể giả tưởng bay lên được, có lúc bay lên thật. Giả tưởng, một việc thật sự đã đời.
    Đâu có nghiêm trọng đến thế, mình chỉ vào hiệu thuốc một cách ngẫu nhiên thôi mà.
    Mình cảm thấy bạn thay đổi từ ngày ở New York về, bạn rất thích ?ophê?, ngày nào cũng nghĩ đến nó. Hãy tin mình, đừng đùa với thứ ấy, chúng ta nên tìm thấy phương pháp ?ophê? của riêng chúng ta.
    Tỉnh táo, hài hòa là một cảm giác tuyệt vời, mình cần cảm giác ấm áp, trong cảm giác nó thật tự nhiên, lúc nào cũng ?ophê? với riêng mình.
    Mình nói với bạn một việc, nếu bạn cho mình uống thứ thuốc của bạn, nếu chúng ta đang ở trong một tòa cao ốc, nếu trước mắt chúng ta là một cửa sổ kính rất sạch sẽ, nếu bạn nói bạn muốn nhảy xuống, mình sẽ đứng xem bạn nhảy thế nào. Bạn là bạn tốt của mình, nhưng mình rất muốn thấy, vì không thấy cái quá trình ấy mình sẽ không thể có phản ứng. Mình sẽ cảm thấy mình là bạn của bạn nên không giữ bạn lại.
    Tôi nhìn Sâu nhỏ, Sâu nhỏ nhìn tôi, nhìn nhau một lúc rồi tôi nói, đúng vậy, bạn thử xem nào?
    Đó là bạn, bạn hèn kém, mình cao thượng, chúng ta không giống nhau, bụng dạ bạn đen tối lắm.
    Sâu nhỏ đi New York một thời gian lúc về trở thành người thế này đây. Cậu ta phát hiện trong hiệu thuốc có loại thuốc ba đồng một lọ (Vì tôi không muốn người khác cũng thử chon nên tôi không muốn nói rõ tên thuốc), cậu ta phát hiện cảm giác khi dùng thuốc này rất giống cảm giác tốc độ lớn, uống xong cho cậu ta cảm giác mạnh. Ngày đầu uống ba viên, cậu ta thấy vui vẻ, ngày thứ hai không uống, ngày thứ năm uống bảy viên, lúc ấy bộ sinh thực teo lại, cậu ta sợ lắm.
    Cho nên cậu ta đến nói với tôi. Cậu ta thế đấy, có chuyện gì lo lắng đều nói với tôi. Mặt cậu ta như cả năm mải vui chơi không ngủ, thật ra thì mấy hôm nay cậu ta không ăn, không ngủ được, đuôi mắt sụp xuống, mắt run run, mặt nổi mụn, môi dưới bị lở loét (Tôi ngờ cậu ta dùng ma túy quá liều, răng cắn phải môi gây nên).
    Cái trò hóa chất là thế, sau khoái cảm sẽ là trạng thái tồi tệ.
    Tôi đã nói rồi, không muốn nói lại nữa, chúng tôi là bạn tốt, nếu cậu ta muốn để ma túy làm chủ cuộc sống, tôi nghĩ mình cũng phải tôn trọng sự lựa chọn của cậu ta, giống như bọn lắc ở tiệm nhảy Disco vậy, những khuôn mặt đẹp vô hồn. Tôi muốn để mỗi người có một quá trình trưởng thành, Sâu nhỏ cũng không ngoài, không vì cậu ta là một nghệ sĩ mà tôi có gì đặc biệt.
    Nhưng cậu ta rất nhanh chóng từ bỏ thứ thuốc kia, cậu ta bảo với tôi trở về cuộc sống trước đây vẫn tốt hơn. Buổi tối hôm cậu ta nói điều ấy tôi thắp sáng tất cả những ngọ nến trong nhà, pha một ấm trà Ô long, tôi nói, bạn thật tuyệt, bây giờ bạn cứ giả thiết đây là ấm ma túy. Tối hôm ấy tôi làm DJ, mở nhạc cho cậu ta nghe, ngồi nhìn ánh nến lung linh trong tiếng nhạc hồi lâu, chúng tôi cùng hứng lên, có lúc lên đến đỉnh điểm. Tôi nghĩ, những người chơi nhạc có thể là người nghiện ma túy, nhưng đó là chuyện của người khác, thế giới này vẫn có người dùng ma túy, nhưng phần lớn không dùng.

Chia sẻ trang này