1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tửu đạo quán - Tri kỷ tương phùng

Chủ đề trong 'Sở thích' bởi SATHUKHONGVOTINH, 19/02/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Đọc thấy cái này hay, muốn chia sẻ với mọi người.
    Nói mấy dòng dừng lại rượu say - Mạn Vũ
    Không từng uống giọt rượu nào trên tay mà cuối cùng vẫn thấy ngây ngây cả người. Đọc chữ cũng như uống rượu vậy. Có lúc như nhâm nhi, ngập ngừng từng chữ, lại cũng có lúc ừng ực nuốt lấy hết cả một dòng, một trang, với niềm đam mê không thể hiểu được. Kỳ lạ thật, bỗng dưng tưởng tượng ra cả một nền monitor tràn trề tứa ra toàn rượu vang đỏ, hay máu, hơi sệt quánh lại khi tuôn rơi xuống bàn. Những con chữ trong thư sóng sánh một chất rượu nhẹ nhàng mà cũng thật nồng nồng khó tả. Say, say mất rồi, chếnh choáng theo con chữ của người nào ở xa, rất xa.
    Ở Sài Gòn những quán bar không thiếu, ngay những phòng trà quán café cũng sẵn thứ rượu thông thường khi bạn cần uống. Tôi không rành rẽ lắm về rượu nhưng khi cầm một cái menu cũng liếc qua cho hết. Những tên rượu đập nhẹ vào mắt, whisky, rum, cognac, vin,?rồi những ****tail nhiều vị nhiều màu. Không uống được rượu. Hình như trước giờ tôi cũng chỉ nhấp môi qua có vài loại. Và cũng hình như chỉ có vin mới dung nạp, mới chấp nhận nổi tôi. Với rum, với whisky tôi cảm giác hình như mình bị dị ứng. Hơi buồn một chút. Nhớ cái lần uống rum ở một quán café gần trường. Thấy nhịp tim bắt đầu đập loạn xạ, nóng bừng cả người lên. Chất men, có một cái gì đó quyến rũ lạ kỳ. Nhìn nó như một kẻ đói, như một đứa trẻ con ngước nhìn thứ đồ mình không được phép chạm đến.
    Bọn da đỏ gọi rượu là nước có lửa. Du hành, di hành theo những bước chân người đi khai phá đất viễn tây chắc là rượu whisky rồi. Nghe đâu whisky được gọi tếu là chất nước của cuộc sống. Rượu cứ cất trong những chai bé xíu xiu, lâu lâu thèm thì mở ra nốc một ngụm.
    ?oKhông phải quyền hạn của mày.? Đó là lời nói mà tôi nghe được mỗi khi chạm đến một cái menu tên rượu. ?oKhông phải chuyện của mày, mày uống đi, cứ nốc vào đi, rồi thì chuyện gì đến sẽ đến. Cầm trên tay cốc rượu cũng không biện hộ được là mày chỉ uống cho đỡ thèm nhớ một cái gì khác chứ không phải rượu.? Ái chà, nguỵ biện quá. Rượu ơi, mày có giận tao vì tao đã uống như kẻ khốn nạn trốn tránh, một con mụ hèn nhát, trốn tránh ngay cả việc tìm đường để trốn không. Hành lộ nan, đa kỳ lộ, kim an tại. Câu thơ vui nhỉ? Tao thích nghĩ ra cảnh mình sẽ dang rộng tay đứng giữa trời mà gào toáng lên, gào đến khản giọng câu thơ này. Chỉ là tưởng tượng thôi. Tao bao giờ cũng chỉ tưởng tượng, tao chả dám làm cái gì hết. Đến rượu tao cũng không dám uống kia mà. Thật tình nhiều lúc tao thèm nốc một cốc rượu đầy kinh khủng. Tao đã ngồi yên lặng suốt cả đêm 30 tết, cứ ngồi yên trên ghế thôi, và mở mắt trừng trừng nhìn những chiếc ly pha lê Bohemia xinh đẹp trong tủ kính. Tao tưởng tượng mà không cần nhắm mắt lại. Trước mắt tao là hình ảnh tao cầm chiếc ly trong trẻo ấy, bây giờ ngập tràn ánh đỏ của chất vin sóng sánh. Rồi tao lại thèm được đập nát những chiếc ly kia để cầm lấy chai vin mà ngửa cổ uống. Ha, một hình ảnh trong phim tao thường thấy. Ngay cả tưởng tượng của tao cũng rẻ tiền! Và tao đứng dậy, tắt đèn trong phòng khách, đi ngủ. Tao đã nằm trên giường tiếp tục nghĩ đến hình ảnh tao đập nát cái chai vin kia ra thành từng mảnh vụn như thế nào. Tao uống trong suốt giấc ngủ của tao.
    Bây giờ lại nghĩ đến một ly rượu màu vàng nhàn nhạt, nhạt hơn cả màu nắng, đựng trong một cái ly thon dài. Không nhớ Dung gọi nó là rượu gì nhỉ? Dùng một chiếc tăm đầu bạc để khuấy. Chỉ cảm giác là nó rất trong, trong veo và nhàn nhạt, như màu hổ phách nhạt vậy. Mùi vị rượu nào khi uống vào cũng làm tao cảm thấy hơi đắng đắng một chút. Chất men nào cũng đắng, ngay cả men ái tình. Hà, lại triết lý rẻ tiền nữa rồi. Cuộc đời này thì đếch cần những loại triết lý kiểu như ta, và cũng đếch cần những người rẻ tiền như ta. Nhớ đến Dung ngay lúc này. Bây giờ đang ở đâu đấy Dung? Chẳng biết được một điều tối thiểu là ở chỗ Dung bây giờ sáng hay tối nữa. Sao cứ mãi hình dung ra hình ảnh Dung trên cánh đồng nho đỏ nhỉ? Nắng chói chang, những thửa đất vàng nâu, khô khô, cằn cằn. Ha, lại bị ám ảnh bởi bức tranh của Van Gogh đây mà. Cái gì cũng quy về những điều đã có sẵn cả, ngay suy nghĩ cũng chỉ còn là những motif. Chán thật.
    Bây giờ cũng thèm được nghĩ ra hình ảnh mình với ly rượu. Có ước mơ được uống. Kỳ thật, ước mơ gì quái thế này! Mình uống. Uống là một động từ. Phải đi kèm với complement, uống nước lọc, uống coca, uống sirop,? Để không thôi, chẳng có túc từ, hừm, mình uống, đấy là uống rượu. Ngầm hiểu. Chẳng biết quy luật này ai đặt ra nữa. Cũng hay, giản dị. Mình uống. Vậy là đủ, chẳng cần phải là mình uống rượu, mình uống bia,? Giản dị với chất cồn.
    Sao không sống giản dị như thế nhỉ? Có một người luôn tự nhận rằng hắn là người giản dị. Quái đản, đó là thằng phức tạp nhất mà mình từng biết. Hắn hình như cũng đang tự mị bản thân rồi. Hắn ba láp đầy những câu chữ, hoặc cũng có thể hắn rất chân thành nghĩ hắn giản dị thật. Cầu mong hắn thực sự tin như thế. Còn nếu chính hắn cũng biết hắn đang tự mỵ bản thân thì thương cho hắn lắm. Làm gì đây nhỉ? Uống một ly đi nào!
    Tôi cũng gọi Dung giản dị là Dung. Chỉ là Dung thôi, chả là Giả Dung, Lưu Dung hay Dung Dung Dung nhi gì hết. Chỉ là Dung thôi. Dung, giống như tên gọi của một người đã biết. Thà đừng quen, chỉ nên biết. Tôi biết trên đời này có một người mà tôi gọi là Dung. Trong vòng 7 tỷ con người lổm ngổm sống trên địa cầu này có một người tôi gọi là Dung.
    Công nhận là quẩn quanh, định viết cho em về những ly rượu để đáp lời Dung, cuối cùng cô em ơi, cô em xa xôi ơi, ta viết gì đây thế này hở em? Nàng ngồi phương xa, nàng chải đầu, nàng rũ tóc, nàng ngơ ngẩn, nàng khóc nàng cười. Chiều xuống rồi, nàng ơi! Cô nàng của tôi, em không uống được rượu. Em cũng không thích tôi uống, mỗi lần tôi bảo không sao, mới uống chút xíu thôi à, không sao mà, thể nào em cũng bắt đầu kể chuyện sự tích chiếc bao tử của Dung. Tôi cười thôi, một cái cười nhếch mép nhẹ nhàng, không thể để cho em có cảm giác tôi đang nhếch mép cười qua chiếc điện thoại được. Tôi cũng chỉ muốn nói với em rằng, nếu tôi là Dung, tôi cũng sẽ uống như thế thôi! Tôi thà làm một con người chết trẻ trong ly rượu còn hơn sống cái kiếp sống lưu đày vĩnh viễn mạt hạng này. Chán lắm em. Tôi thèm được là Dung.
    Ngày ấy nghe điện thoại, trách Dung sao lại ra đi. Không hiểu gì hết. Bây giờ đọc lại lá thư về những ly rượu xứ xa xôi, tôi mới cảm nhận được. Nếu tôi là Dung có lẽ tôi cũng sẽ ra đi, mà có lẽ còn ra đi sớm hơn nữa kìa. Tôi không có một người như em để ngóng trông hộ tôi phần ký ức của tôi. Ôi, tỉnh mộng chưa, đại mộng của ta. Phù du triệu sinh mộ tử. Tôi muốn được làm một con phù du, nhẹ nhàng lả lơi rơi xác xuống ly rượu vàng hổ phách kia. Dù rằng sau đó, người ra sẽ hất đi ra hè phố không thương tiếc, thậm chí có thể còn khuyến mãi thêm vài câu nguyền rủa. Cũng hay. Đầy màu sắc. Một cuộc đời sôi động.
    Em biết gì về phố Sài Gòn, em? Sao người ta cứ nài ta kể về phố phường Sài Gòn mãi thế? Ta sống thay, sống hộ, sống thêm một đời sống cho một người khác ở Sài Gòn này. Chưa bao giờ lại thấy gắn bó với nó như vậy. Những con đường, những ngõ hẻm, cả những cái cây nữa. Cứ đi qua là nhớ! Giống người ta nghĩ về sài Gòn, người ta ở xa Sài Gòn nên người ta mơ về Sài Gòn; tôi chưa từng đến Paris nên tôi mơ về Paris. Tôi cứ nghĩ mãi về những hè phố ở Paris. Ôi lại bắt đầu từ những bộ phim đã xem, những tấm bưu thiếp đã biết. Có hai gã say lục thùng rác tìm chai rượu cũ. Nốc một chút rượu thừa cặn còn sót lại ở đáy chai. Trước cửa những nhà hàng sang trọng, hay những ngôi nhà quý tộc, người ta không vét cạn đến giọt cuối cùng như chúng ta. Em đến khu Paris 5 bao giờ chưa? Hai người ăn mày lang thang, hai gã say tội nghiệp của tôi đang ở đấy. Những dãy tường nhà mùa đông cũng như mùa hè lúc nào cũng cảm nhận được hơi lạnh phả ra, và còn cả hơi lạnh từ khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ xa lạ quý phái kia nữa. Khuôn mặt kia, đôi mắt kia chắc là bừng bừng đầy lửa khi thân nằm gọn trong vòng siết của người tình chứ chẳng yên lặng rắn chắc đanh lại như mặt hồ đóng băng thế kia đâu em. Đôi mắt đi qua, không bao giờ nhìn xuống mũi giày. Hai gã ăn mày lẳng lặng trải giấy báo, ngồi chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn. Một ít cặn vang còn sót lại, một ít giò sống còn vương ở giấy lót. Ừm, tôi bất ngờ nhớ đến con Bim trắng tai đen. Em ghét truyện Nga nên chắc không biết nó. Nó cũng hay lục thùng rác. Ha, hai nhân vật của tôi? cũng y hệt như những con chó thế này à? Ha, hay, kiếp người. Nhục thật, nhục! Mà cũng lại sang, vét cho cạn giọt vang cuối cùng trong đáy chai đi, đừng để sót lại giọt nào, nhớ lắc chai, dốc dốc, vỗ đáy, và lại còn phải lè lưỡi liếm cho sạch chất vang còn sót lại nơi vành cổ chai, phải nuốt nước bọt ừng ực trong cổ đang trào lên vì thèm. Thô tục không em? Em đừng bĩu môi như thế chứ. Tôi không thể tưởng tượng ra một cái gì hơn đâu. Rượu của tôi là rượu khát mà em, không có trăng, không có tuyết, không có nến lãng mạn như truyện đâu em. Tôi cũng không phóng khoáng đến độ cho hai gã lang thang của tôi được tranh luận về rượu như hình ảnh của ông đạo diễn người Nhật mà Dung từng nói đến. Tuy nhiên em yêu ạ, tôi sẵn lòng bố thí cho hai gã sự yên lặng. Tôi thích nhìn hai gã im lặng uống, không thốt ra thanh âm nào cả. Cặn rượu thì không đủ say, cứ im mà uống. Cảm giác còn chưa đến được mức lưng lửng của say. Tôi ưng nó như thế.
    Mà có lẽ thế là xong kịch bản của tôi. Một kết thúc đẹp, cho hai gã lang thang. Lang thang mà không rách rưới. Lang thang mà không nhiều lời. Paris của tôi không có những gã lang thang ca bài ca du mục giữa đêm khuya đâu em. Cảnh sát sẽ đến hốt tất cả vào đồn thôi. Paris của tôi cũng không có mưa kiểu Apollinaire. Đi trên cầu sông Seine thì phải yên lặng, tôi sợ những thanh âm bất giờ sẽ kéo giật con người ta đâm đầu xuống nước mất. Tự tử ở sông Seine thì ngu lắm. Không thích. Dù con sông thì bao giờ cũng chảy phăng đi thôi. Sông, nước lã, chứ có phải rượu đâu nhỉ? Cớ gì mà thằng cha Trích Tiên lại đâm đầu xuống?
    Thôi, thôi, có lẽ một kết thúc đẹp cho em vậy. Tôi sẽ cho hai gã lang thang nốc cạn chai vang rồi im lặng đi khuất dần khỏi đại lộ nhé. Một góc quay đẹp. Ánh sáng mờ dần rồi tắt hẳn. Cắt hết cảnh quay. Happy ending, for you and me!

    SG, 12h48 am, 29/8/04
  2. DThanh

    DThanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/06/2002
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    lâu rùi ốm kô dám lên gặp mọi người thấy nhiều cái hay hay phết. Codet thì thêm vụ môi giới dẫn dắt cho hanoivatoi . Vụ này kiếm ăn có được không hả 2 em. Nhà mình mọi người ra sao bao giờ họp mặt đây nhỉ. Coi77 bận buôn cá cảnh không thấy mặt đâu cả
  3. hanoivatoi

    hanoivatoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    1.033
    Đã được thích:
    0
    Cuối tháng làm một vụ đê bà con đê , hình như vụ thịt trâu vẫn đang chờ anh Dê Thanh
    Cả nhà cổ vũ anh Thanh nào
  4. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Úi úi, anh DThanh làm sao mà ốm thía? Nhiều rượu nên ốm hay ốm vì nhớ rượu đây? hihi, đùa chút, em cũng vừa ốm dậy, giờ thì sợ ...ốm lắm rồi, buồn lắm mà chất kích thích như rượu, bia, thuốc lá, con gái đẹp,...là phải tránh xa
    Đợt này hanoivatoi tổ chức ọp ẹp đi vì em cũng bận phải làm bù việc thời gian nghỉ vừa rồi và...hic hic, mùa cưới, giời ạ, nhiều trát quá...
    Thế nhé cả nhà, chúc vui và khỏe, em đang nghe Ban mai tình yêu bằng tiếng Nhật, thấy vui lên nhiều lắm. Buổi sáng tốt lành to all!
  5. _X_

    _X_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/04/2003
    Bài viết:
    1.364
    Đã được thích:
    0
    Em chào cả nhà ạ!! Em lâu lắm rồi mới vào được TTVNOL vì ko hiểu sao em ko thể login được như bình thường !!! :(( Mất bao nhiêu lâu em mới nhìn thấy cái Đăng nhập 2 ở dưới!! Hờ... Bây giờ thì em vào 4rum được bình thường rồi ạ!! Thời gian gần đây em tham tiền quá + nợ nần chồng chất nên nhắm mắt đưa thân vào một công ty làm part-time. Làm cũng gần 1 tháng rồi nhưng chưa thấy lương lậu đâu mà em chỉ thấy em như một con ma thiếu ngủ! Cuối tuần là thời gian em dành để ngủ ... hhuhuhuh ... nhớ hồi xưa đi offline với cả nhà vui bao nhiêu :(( Lâu rồi ko có trận nào nhỉ!! Hnvatoi tổ chức một vụ cho cả nhà đê :D Còi to nhất nhà mà lị! :D Em vào post mấy nhời để lôi cái topic này lên trang 1 ... Chúc cả nhà ngủ ngon!! (bắt chước chị Zim :D)
    Sao nhiều người ốm quá nhỉ :-( bạn bè em ai cũng kêu ốm, giờ vào đây cũng thấy bác DThanh và chị Zim kêu ốm (may mà cả 2 khoẻ rồi!!) :-( Khổ thế đấy!!
  6. hanoivatoi

    hanoivatoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/06/2003
    Bài viết:
    1.033
    Đã được thích:
    0
    Cả nhà chuẩn bị ăn khao lương của cu béo nào , hê hê, khao lương đê, khao đê .
    Cuối tuần này được không cả nhà, thịt trâu anh Thanh nhá
  7. Zdreamer

    Zdreamer Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/06/2003
    Bài viết:
    2.582
    Đã được thích:
    1
    Hanoivatoi khỏi ốm chưa thế? Lần trước dùng liều cao, ngta nói là chỉ cần 2 lần thôi mà không khỏi, dùng hình như đến liều thứ 5 ấy.
    Anh DThanh thế nào, chẳng lẽ lại bị ốm lại ạ?
    Chúc mừng Ku tiếp tục lao vào con đường gian khổ. Ku biết không, bây giờ chị Zim chỉ thèm được đi học thôi. Đi làm khổ quá, mệt quá, chán quá, hu hu hu
    Mai rằm Trung thu đấy, năm nay tự nhiên thấy mình dừ dừ, chẳng thích đi ra ngắm phố phường nữa. Chẳng lẽ đêm mai lại đối ẩm với giăng nhỉ?
    Có lẽ phải đổi hai câu:
    Cử đầu vọng minh nguyệt
    Đê đầu tư cố hương
    (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cúi đầu nhớ cố hương)
    của ông Lý Bạch thành:
    Cử đầu vọng minh nguyệt
    Đê đầu tư cố nhân
    (Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cúi đầu nhớ cố nhân) mất thôi.
    Dù sao thì vẫn cứ chúc cả nhà một Trung thu vui vẻ!
  8. khueloxo

    khueloxo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/03/2004
    Bài viết:
    60
    Đã được thích:
    0

    "Xem chừng hậu sinh của ta..."
    Cô gái bán hoa trong phim Pretty woman nhờ người quản lý khách sạn chỉ dạy cách dùng nĩa để chuẩn bị dự dạ tiệc với người tình sang trọng. Một trường đoạn cảm động, đồng thời nó cũng cho thấy sự lịch lãm cần được trang bị kỹ lưỡng và cần thiết thế nào, để trở thành một phần văn hoá trong mỗi con người. Ở đây là chuyện uống, uống và am hiểu...
    Nhiều thực khách đã dừng hẳn muỗng nĩa để tập trung quanh chiếc bàn đang diễn ra một cuộc thách đố ?ovô tiền khoáng hậu? giữa một tửu khách vô danh và chủ nhà hàng sang trọng trong khách sạn 5 sao. Cuộc thách thức không phải là "uống như hũ chìm" mà là nếu vị khách kia nói đúng tên rượu, năm sản xuất, xuất xứ của loại rượu, ông sẽ được mời làm khách trọn đời ở nhà hàng 5 sao này tại Sài Gòn...
    Thách đố
    Thật kinh ngạc, bất cứ loại rượu nào từ khai vị (vang) đến whisky, từ whisky đến ****tail, vị khách đều nói đúng tên, năm và nơi sản xuất... Quản lý nhà hàng đã muốn chào thua. Cuối cùng họ mang ra một loại rượu trắng tương tự đế Việt Nam. Vị khách chậm rãi nhấm nháp, đặt ly xuống vẻ mặt đã lộ rõ vẻ băn khoăn... 10 phút trôi qua, vị khách lắc đầu: ?oTôi thua, không đoán được là thứ rượu gì nhưng tôi đoan chắc thứ rượu này không thể bán ở ngoài". Thực ra, vị khách không thua dù đã chào thua bởi ly rượu trắng cuối cùng mang ra chỉ là ly... nước suối!
    Bạn đừng hỏi nhà hàng 5 sao ấy ở đâu trong Sài Gòn bởi lẽ câu chuyện vừa kể là một chuyện khôi hài có chủ đề "rượu". Nhưng ẩn giấu trong sự hài hước là một khía cạnh được gọi tên "sự lịch lãm" của nghệ thuật thưởng thức rượu. Có quá nhiều người say nhưng lại quá ít người sành sỏi, sành điệu... Từ sự thưởng thức, am hiểu một thức uống luôn gắn liền với lịch sử, văn hoá và những giai thoại đến nhậu nhẹt, say xỉn là cả một khoảng cách dài dằng dặc...
    Vang bóng một thời
    "Vang bóng một thời" chỉ còn là một thời vang bóng... bữa tiệc rượu vào loại đẹp nhất Việt Nam hơn một thế kỷ trước vào một "buổi chiều xuân muộn..." trong khu vườn lan của cụ Tú Kép - bữa tiệc "Thạch Lan hương" đã vĩnh viễn khép lại. Buổi tiệc rượu được xem là cầu kỳ nhưng vô cùng tao nhã giờ đây chỉ hiện ra khi ta mở lại Nguyễn Tuân.
    Nhưng hãy hình dung trong một vườn lan ấm áp ánh đèn ***g, những viên cuội được bọc kẹo mạch nha nấu đúng lửa trong đêm 30 tết được bày ra trên đĩa sứ, các cụ già áo the, khăn xếp vừa uống rượu, ngậm kẹo sỏi ngâm thơ, ra câu đối... Những viên kẹo được ủ trong những chậu lan mà chiếc ***g bàn đã nhốt trọn mùi hương, tẩm sâu vào mạch nha đợi chủ nhân mở ra, bày tiệc rượu, cũng chỉ là thứ rượu tăm làng quê Việt Nam nào cũng có nhưng cách uống, cách thưởng thức... đúng cách của ?otao nhân mặc khách?. Bữa tiệc không có kẻ lảo đảo nói năng lạng quạng, ầm ĩ, không có ?odzô dzô!?. Chỉ có tiếng sỏi lách cách va nhẹ vào răng và lời thơ sang sảng...
    Tất nhiên - thời nào có cách uống của thời ấy. Thuở xã hội còn "nông nhàn" sau những ngày đồng áng vất vả, khi làng quê còn nguyên là làng quê chưa thành thị hoá thì sự chậm rãi, không ồn ào được chọn là cách thưởng lãm "lịch lãm" của bàn rượu. Những cụ Tú của thời "bút lông áo vải" quả đáng bậc sành điệu một thời... Và họ cũng đã trở thành quá khứ của một thời, những người sành điệu ấy chỉ để ta cảm thán ?oHồn ở đâu bây giờ?...?.
    Cuộc sống đô thị hoá khác hẳn, thời đại sống đã ở một thế kỷ mới. Tiệc rượu có thể bày trong sân nhà, trong quán cóc, trong nhà hàng... những viên kẹo sỏi "Thạch Lan hương" được thay bằng vô vàn món nhậu từ bình dân đến sang trọng. Rượu có vô số chủng loại để chọn lựa tuỳ túi tiền... nhưng nếu chỉ cứ nâng ly, chạm ly ?ocái chát? và "dzô!" ừng ực... thì quả thật đáng hỡi ôi! cho một nghệ thuật không chỉ ?odzô và ực".
    Thế rồi từ sành điệu của chuyện uống rượu hôm nay dường như chỉ dành cho sự chọn loại rượu đắt tiền. Rượu càng đắt tiền người uống càng "sành điệu" nhưng dường như (lại dường như) không có nhiều người trong đám đông ồn ào, ầm ĩ kia có được một sự hiểu biết cần thiết để thưởng thức cho đúng ý nghĩa sành điệu, lịch lãm.
    Người viết bài thú thật cũng dốt đặc về sự thưởng thức rượu. Bởi thế đã được một bài học vỡ lòng nho nhỏ... Khi gọi một ly whisky quen thuộc, thường uống, cứ nhất định đấy là rượu giả. Thay một ly khác đúng mùi, đúng vị quen uống mới chịu đó là rượu thật. Nhưng hỡi ôi! "Không biết thì dựa cột mà nghe..." hoá ra loại rượu ấy cùng tên, cùng nhãn, cùng năm xuất xưởng lại có đến 4, 5 mùi vị khác nhau, mà kẻ uống chỉ biết có mỗi... một mùi vị duy nhất... lại uống kiểu "bất cần thân thể? đến khi bét nhè thì dù có đưa nước suối ra cũng hết phân biệt được nó là gì...
    Chuyện uống rượu sẽ không đáng khuyến khích đồng tình nếu chỉ là "dzô và ực!". Ở đời, mọi điều đều có giới hạn, vấn đề là cái sự uống thực sự sành điệu, lịch lãm nó cần gì, nó thế nào để đúng là văn hoá ẩm thực.
    Nếu chỉ toàn người ?oừng ực" như kẻ viết bài này - mà ít người lịch lãm thì e rằng các cụ Tú của "thời xa vắng" thời vang bóng lại thấp thoáng hiện về trong bữa tiệc "Thạch lan hương" cực kỳ tao nhã, không ngâm thơ nữa mà xì xào... "Này các cụ, xem chừng lũ hậu sinh của ta chẳng lịch lãm tí nào".
    Ðỗ
    (SGTT-23/9/04)
  9. codet

    codet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    1.130
    Đã được thích:
    0

    (Tung tin đồn nhảm)
    Z: Nói thật chứ, em Z ốm vì tình thì còn đáng tha thứ,
    DThanh: Chứ anh Dthanh ốm vì quán bia Hải Xồm nằm gần cơ quan, ngày nào anh cũng phải hít hít, thở thở, cái thứ ko khí ô hợp đó, cho nên ốm là phải.
    Hanoivatoi: Còn ông Hanoivatoi, ốm bởi vì dám bán thuốc giả cho cô bé và bị cô ấy béo má cho đến nỗi ốm tương tư luôn . khổ thân quá xá.
  10. DThanh

    DThanh Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    10/06/2002
    Bài viết:
    1.197
    Đã được thích:
    0
    Tội của codet là to nhất vì đã giới thiệu cho hanoivatoi bán hàng giả ăn hoa hồng đó
    Đợt này thỉnh thoảng vào xem mọi người hô hào offline thế nào hôm trước mắc lỗi giao thông xin lỗi mấy anh cảnh sát và mời các anh đi uống bia tưởng vài 3 anh ai dè nguyên cả đội đi uống mất toi tháng lương đến giờ vẫn còn sót

Chia sẻ trang này