1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuỳ bút cho Hợp tuyển Box Văn học

Chủ đề trong 'Văn học' bởi VNHL, 17/07/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. primrose

    primrose Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Tiếp đến là Egoist
    Nă??m nha?? khói va?? lặng thinh ngắm nhi??n ngươ??i ta rượt đuô??i trên mái nha??.
    Ơ?? thơ??i đại na??y, một ga?f đen bắt đâ??u một nga??y mới ma?? chă??ng đánh răng, mặc kệ hơi rượi co??n nô??ng nặc , rơ??i khu Harlem tăm tối bă??ng cuộc cuốc bộ ha??ng cây số, đặt cái thu??ng nhựa dơ bâ??n xuống he?? đươ??ng vốn được xem la?? sạch se?f nhất NewYork va?? bắt đâ??u một cuộc la?fng du theo như?fng điệu trống cô?? xưa va?? nhộm ma??u nguyên thu??y. Tất ca?? la?? một sự diê?fu cợt căng cứng va??o như?fng đám ngươ??i ba??nh bao hối ha?? đang vật va?f tháo chạy theo do??ng thơ??i gian thiếu nhân tính bám riết lấy đu?fng quâ??n va?? đâm cây kiếm sắc bén va??o đít. Có nhiê??u nghịch lý phô diê?fn trước mắt khách qua đươ??ng - con khi?? tư?? ha??ng triệu năm trước đang vọc một sa??n phâ??m polyme cu??a thơ??i hiện đại, va?? trong một lúc bất ngơ?? ma??y mo?? hắn (con khi đa?f ti??m ra tro?? chơi đập phá như?fng giai điệu). Nhưng chi?? có một tên da trắng phát hiện điê??u na??y!!! (ngươ??i ta thi?? thâ??m hắn la?? chu?? một doanh nghiệp lớn có văn pho??ng ngay trung tâm tha??nh phố) Va?? hắn mi??m cươ??i! Cha?? biết hắn đang cươ??i cợt con khi?? kia hay cươ??i va??o bâ??y heo trên đươ??ng. Nhưng chắc chắn la?? bí hiê??m...chi?? mi??nh hắn biết ră??ng mi??nh đang cươ??i!!!
    Tôi bắt đâ??u tư?? điếu thứ ba, nă??m nha?? khói lên mái nha??, lắng nghe tiếng rượt đuô??i, ngâ?fm nghi?f câu chuyện vê?? giấc mơ (hay đại loại như thế) cu??a thă??ng bạn cu?f. Tôi đô??ng ca??m với nó!
    Thật ra ! đó có pha??i la?? pha??n ứng lo??ng vo??ng theo quy?f đạo cu??a khói thuốc lá ma?? một ke?? huênh hoang na??o đó tuyên bố chắc nịch với tôi ră??ng con ngươ??i đa?f gia??i ma?f xong. Bí â??n vâ?fn la?? bí â??n! Nó đánh tan như?fng phát hiện ngộ nhận như con sóng vô?f be??o. Ngươ??i ta sa??n xuất thuốc lá va?? nói với đa??n ông va?? ca?? phụ nư?f ră??ng thuốc lá có hại cho sức khoe?? . Thật lạ ky??! Nhưng giư?fa thơ??i đại na??y, tôi đang nă??m thă??ng că??ng, tay xuôi ra trên giươ??ng , nha?? ??owhite horse??? lên mái nha?? trong khi ngươ??i ta cút bắt nhau. Đư??ng ngạc nhiên, khi ma?? các a??o a??nh đang dâ??n đến với tôi như tôi tiến gâ??n lại một chiếc gương không phă??ng lắm. A??o a??nh không phă??ng. Nó đang hoa??ng loạn nó hoa??ng loạn như một đứa tre?? lâ??n đâ??u tiên có một bí mật! Nó ti??m cách nói ra nhưng nó thất bại khi la??m ngươ??i ta hiê??u mi??nh...
    Nhưng chúng tôi la?? bạn thân cơ ma??! Du?? sao tôi cu?fng biết đôi phâ??n va?? tôi cố gắng ti??m hiê??u nó bă??ng cách châm một điếu khác... khói đa?f bắt đâ??u da??y va?? quánh đặc mu?? mịt nhưng tất nhiên nó không rơi xuống.Tôi mong ră??ng a??o a??nh se?f đọng lại khi chúng nặng hơn. Tôi se?f có dịp sắp sếp, liệt kê va?? đóng tập tư??ng phâ??n cơ thê?? bé bo??ng cu??a nó.Tôi la??m với sư say mê tột cu??ng. Tôi gặp lại em tôi ! Tôi đa?f thấy em trong trang bi??a rạng rơ?f xinh xắn vô cu??ng, em tiếp chuyện tôi, tư?? tốn nghe tôi ba hoa vê?? niê??m đam mê va?? he??n nhát, ha??o vọng va?? chán chươ??ng, chăm chú đến công việc cu??a tôi, thi??nh thoa??ng lại cươ??i va?? gật gu??...va?? rô??i biến mất. Tôi đa?f dơ?? trang sau!
    Như?fng cuộc rượt đuô??i vâ?fn đang tiếp diê?fn có ai đó vư??a rơi, rơi la?? thất bại. Tiếng kêu thét cu??a hắn bị vu??i lấp trong như?fng tiếng rú tha??m thiết cu??a cô?? đông viên cuô??ng nhiệt bốc đô??ng. Hắn mang tất ca?? mơ mộng đi theo chiê??u thứ tư cu??a không gian va?? cha?? mong trơ?? lại....
    Satan nha??y Valse với Maria...trên khán đa??i danh dự
    các cô gái thi nhau nha??y tư?? trên cao ốc xuống he??, cuộc đua xe đạp leo dốc cu??a các tay chơi Doping, Kurt hát bă??ng cô?? họng, đánh phím bă??ng răng, miết dây bă??ng lưo?fi( ta chi?? thấy cái đâ??u!)... Thật ư? Không! Cô gái đang trong siêu thị, các cha??ng trai đang đến trươ??ng trên xe đạp, cái radio đang mơ?? ??osmell like teen spirit???.Đa?f có một bất ngơ?? khi tôi nă??m xuống. Giác quan đa?f thay đô??i - chiê??u ngang đa?f đa??o lộn tha??nh chiê??u dọc - như ngươ??i ta la??m một phép dơ??i trục , Ca??m tính đa??o lộn tha??nh tư tươ??ng các tư tươ??ng mới tha??nh hi??nh va?? lai tạp loạn luân bên cạnh ca??m tính thuâ??n chất, tro?? chơi xếp hi??nh( puzzel?) tha??nh cái lon xúc sắc ngôn tư?? (va?? ngươ??i ta chắc hă??n cho ra ha??ng lố thơ tự do bă??ng cái tro?? na??y) - xếp hi??nh la?? máy móc hay thơ la?? máy móc .
    Trật tự hoá quay cuô??ng...
    Nhưng lo??ng thông ca??m không hoá tiếng cươ??i giê?fu cợt.Tôi quay trơ?? lại với a??o a??nh ốm yếu cu??a mi??nh va?? thấy nó đang bay lượn lo??ng vo??ng . Hoá ra a??o a??nh nó chưa rơi xuống va?? đặc quánh lại tha??nh tạp chí như tôi tươ??ng. Nó vâ?fn la?? a??o a??nh
    Lâ??n na??y tôi đứng trước chiếc gương cu??a sự thật . Tiếc nuối vê?? a??o a??nh hi??nh như la?? đa?f quá muộn. Tôi lại nha?? khói lên mái nha?? va?? xem ngươ??i ta rượt đuô??i va?? rượt đuô??i định mệnh trong không gian ba chiê??u với hệ trục quy chiếu quán tính!
    Gấu ngủ đông
  2. primrose

    primrose Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Và dayseeper với " Những cái chết và cái thùng trên cây"
    tiếng xe thắng ken két,tiếng ai đó chữi đổng.Máu tuôn ra từ cái đầu tròn cân xứng của Irish.Hắn đưa tay về phía tôi, mồm cũng nhầy nhụa máu,hắn hả to mồm đớp đớp không khͬngáp ngáp thay lời trăn trối.Mọi người vẩn đi qua bình thường,chẳng ai thèm ngó ngàng như thể không có hắn nằm đấy.Vết bánh xe in máu tao thành những vệt dài trên đường như những con lươn.Máu cứ thế tiếp tục chảy theo những con lươn ấy.Điều lạ lùng đến rợn người là tôi cũng chỉ đứng đực ra đấy mà nhìn hắn đang chết.Như là đang xem một cảnh phim rẻ tiền mà không hề chạm đến cái 'bao ' thương xót trong lòng.Thế là Irish chết.
    Đến sáng hôm sau thì tôi cùng hai kẻ lạ mặt đưa Irish về quê.Cái xác hắn được cột trong cái bao vãi ,nằm vắt vẽo trên xe. Chiếc xe hoàn toàn không có bất kì môt bộ phân để mọi người có thể nghỉ là nó chạy được.Ngoài cái khung hoen gĩ và những cái lốp trần trụi thì nó chẳng còn gì.Hai kẽ xa lạ nhìn tôi, nhìn cái xác.Những cái nhìn hoàn toàn không thay đổi,không hề mang cảm xúc gì khác ngoài sự xa lạ hoàn toàn.Chiếc xe chạy qua một vùng đầy cát, gió thổi ***g lộng giửa trưa nắng.Đi qua một đoạn mấp mô đá cuội,cái xác Irish bị đánh tung lên theo từng nhịp của lốp xe,như thể hắn đang nhảy múa mà treo tức tôi vậy.Xe ì ạch leo qua những đụn cát.Bổng cảnh nhà Irish hiện ra.Gia đình hắn đang nhang đèn khóc lóc.Mẹ và em gái hắn nước mắt đầm đìa.Tôi còn thấy rất rỏ khoé mắt đỏ lòm của em hắn đọng lại giọt nước mắt trong vắt.(giường như khóc lóc bao giờ cũng là hình ảnh tốt đẹp cho một đám ma).Mọi người vây tôi lại và hỏi những câu hỏi hằn học như thể chính tôi đã giết hắn vậy.Tôi chỉ nhận ra điều đấy qua nét mặt và ánh mắt đăm đăm của họ, họ hỏi dồn dập nhưng tôi chẵng hề nghe thấy một tiếng động nào ngoài tiếng khóc mỗi lúc một vở oà...
    Tôi về nhà và thiếp đi trong mớ chăn mền ẩm mốc.tiếng đánh thức nhẹ nhàng của anh hàng xóm.
    _ dậy đi đám tang Egoist nào!
    Tôi giậc nẩy người nhanh như ai đấy vừa đánh vào đầu một cái mạnh.Thế là Egoist cũng đã chết. bây giờ thì cảm giác về sự mất mát bắt đầu len lõi.
    Cái chết của Irish rỏ ràng bao nhiêu thì Egoist chết mơ hồ bấy nhiêu.Tôi khúm núm trước bàn thờ Egoist thắp nhang ,lạy lọc và khóc...(tôi đang làm cái việc mà rồi đây sẽ có những robot thay thế.Robot thắp nhan và khóc lóc.)
    Một khoảng đất mọc đầy cây rứng cá xanh rợp hiên ra. trên đấy là những cái thùng,như những cái contenor vậy.Tôi gọi mà chẳng nhớ nổi là đã gọi tên ai.từ trong cái thùng khuôn mặt của hai kẻ xa lạ lò ra.Họ chỉ kẽ gật đầu và lại chui vào.Nhìn kỹ hơn cái nhà quái dị trên cây ấy thì mới phát hiện ra cạnh nó là một cái thùng bé hơn và có những dây lòng thòng....
    Đến đây thì bị mẹ gọi dậy.....tiếc thật!
    Và sau giấc mơ...
    _về hai cái chết của Irish và Egoist : tôi thường nghĩ về họ và lo sợ cho một sự mất mát
    _ về cái thùng trên cây: tôi thường hay tưởng tượng ra cái tổ chim o* Đinh tiên Hoàng của các bác HN
    _về cái thùng nhỏ và những sợi dây lòng thòng: hình như là một cái CPU
    _về hai kẽ xa lạ: mãi sau này mới biết đấy là Tequila và Ranxum Gamzatov.
    Giấc mơ phản ảnh hiện thực và những điều lo sợ ám ảnh
    Gấu ngủ đông
  3. primrose

    primrose Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/07/2002
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Irish tiếp tục với "Giấc mơ thứ 2" của mình
    #2 LỄ HỘI Ở TRƯỜNG KIẾN TRf
    Giấc mơ thứ hai của tôi. Cũng có thể xếp nó vào hạng typical dream. Giấc mơ sinh ra từ hai điều kiện của bản thân kẻ nằm mơ, gồm điều kiện tâm lý và điều kiện vật lý. Giấc mơ thứ hai của tôi cũng có thể được lý giải một phần như thế.
    Tôi đi vơ vẩn, vô định. Trong tất cả những tưởng tượng của tôi luôn luôn hiện ra sự hữu tuyến. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi luôn bắt gặp hình ảnh của con đường. Không hẳn đó là một hình ảnh triết lý, về hành trình, về đường đời, về sự vô định,... mà có lẽ là sự mơ mộng, hay nỗi buồn.
    Tôi dừng chân trước cổng trường Đại học Kiến Trúc. Vô thức, tôi biết hôm nay trường mình có một lễ hội gì đấy. Tay gác cổng, hôm nay gã rất kỳ lạ, tôi không thể lý giải được sự kỳ lạ ấy, không phải gã gác cổng thường ngày hay hoạch hoẹ tôi và gã Egoist về việc không đeo thẻ và không bỏ áo trong quần, có thể diễn tả mơ hồ rằng hôm nay gã trông như không khí vậy. Tôi đối mặt với gã gác cổng không có một chút biểu hiện sinh học, không nhiệt độ, không thần sắc, không có những chuyển động hợp lý cho một cuộc đối thoại. Nhưng thật quái quỷ, tôi chẳng chút ngạc nhiên về điều đó.
    Tôi lần dò lên tầng thượng của trường. Thật ngu ngốc, không cần sự chỉ dẫn của gã gác cổng, tôi cũng biết đang có một cái gì đấy ở tầng thượng. Tôi nghe thấy tiếng nhạc ì ầm vọng xuống. Sau này tôi mới nhớ đấy chính là âm nhạc của nhóm Marilyn Manson. Thường ngày, bọn sinh viên vẫn mở nhạc Metal, nhưng chưa bao giờ chúng nó cho chơi một bài của nhóm này. Thật là quái quỷ.
    ...
    I feel the empty
    I feel the minute of decay
    I'm on my way down now, I'd like to take you with me
    I'm on my way down
    I'm on my way down now, I'd like to take you with me
    I'm on my way down
    the minute that it's born
    it begins to die
    ...
    Nó làm tôi ngây ngất, âm nhạc ấy. Giống như một kẻ phê ma tuý qua dòng máu của người khác. thanh bò len lỏi khắp nơi. Trong phút chốc tôi lạc vào giữa đám đông. Khói ở đâu ra nghi ngút. Bỗng dưng tôi thật ngạc nhiên vì đám khói ấy, chúng đặc quánh, bỗng dưng tôi ngạc nhiên vì khói trong một lễ hội... Giọng hát xa xăm Marilyn Manson trộn chung với khói thành một hỗn hợp ghê tởm. Nhưng cái gì thế kia?
    Những nữ sinh viên đi thành từng cặp, tay nắm tay, họ đi tung tẩy như đang dạo chơi trong một siêu thị. Những cặp đó đi về phía ánh sáng lờ mờ hắt vào từ ban công. Họ như đang dạo chơi trong một khu vườn đầy hoa và tiếng chim, môi mỉm cười. Lạy Chúa, tôi không thể cảm thấy đôi mắt của họ. Tôi đoán rằng đây là một trò chơi chia cặp hay là một vũ điệu dân gian nào đấy. Tôi dõi theo một cặp. Họ nhẹ nhàng đứng lên lan can bê-tông và từ từ gieo mình xuống. Tôi chợt nhớ ra đây là tầng thượng, tức là tầng sáu. Lại thêm một cặp nữa gieo mình xuống, những cô gái với đôi môi mỉm cười. Họ đang ngây ngất trong vũ điệu của cái chết, nhảy thành từng cặp. Tôi thảng thốt nhìn quanh, mọi người di chuyển im lặng quanh tôi, lờ mờ và tươi cười. Nhưng tôi không tài nào cảm thấy đôi mắt của họ. Một số trong đó là những người tôi quen biết...
    Bỗng nhiên ai đó nắm lấy tay tôi. Tôi quay lại, chính là Egoist. Hắn lên đây từ lúc nào thế? Tôi mở miệng, định hỏi hắn những chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế thì hắn bảo tôi, với cái giọng nửa phấn chấn nửa vô thức ' Đi, chúng ta nhảy chứ!'. ԩ, lạy Chúa! Tôi giật bắn người. Tôi gạt phắt bàn tay hắn ra, nhưng tay hắn nào có chạm tay tôi đâu? Tôi vội lao bổ xuống cầu thang. Qua những cái lam sáng, tôi vẫn lờ mờ trông thấy bóng dáng của những cặp thiếu nữ rơi xuống, trong không gian tịch mịch. Thật là lùng, nhạc của Marilyn Manson vẫn ì ầm, nhưng không gian thật tịch mịch. Những cái bóng nhẹ nhàng rơi xuống...
    ...Vụt! Tôi bỗng thấy mình đang chạy hộc tốc lên cầu thang để mau chóng về căn phòng của mình. Đúng hơn là của tôi và Egoist. Nhạc của Marilyn Manson bỗng dưng ngày càng lớn hơn. Quái quỷ, giống như tôi đang mang một cái Headphone vậy. Nhưng tôi biết âm nhạc ở xa lắm. Tôi chạy vội vã, tầng này lên tầng cao hơn. Tôi muốn chui vào phòng và đóng sầm cửa lại.
    Đây rồi, phòng của tôi đã ngay trước mắt. nhạc từ chính trong ấy phát ra.
    ...
    I am so all-american, I'd sell you suicide
    I am totalitarian, I've got abortions in my eyes
    I hate the hater, I'd rape the raper
    I am the animal who will not be himself
    f-uck it
    Hey victim, should I black your eyes again?
    Hey victim,
    you were the one who put the stick in my hand
    I am the ism, my hate's a prism
    let's jut kill everyone and let your god sort them out
    f-uck it
    ...
    Tôi mở tung cửa ra, ngay lúc tôi nghĩ rằng có điều gì đó không đúng ở đây. Trong phòng của tôi, tôi không thấy cái cửa sổ quen thuộc. Khắp phòng tràn ngập một thứ ánh sáng vàng vọt của nến. Tôi thấy, những chiếc giường như trong bệnh viện. Những tấm drap trắng, ngả vàng vì ánh sáng nến và đầy vẩy nến. Chúng xộc xệch và được cắm đầy nến. Trong phòng không có ai cả. Tôi bỗng nhớ ra, phòng của tôi chỉ ở trong một khu nhà có hai tầng. Quay phắt lại, tôi nhìn thấy quãng cầu thang hun hút mà tôi vừa chạy qua và biết rằng tôi không còn đủ sức chạy xuống nữa...
    Giấc mơ năm 2001, khi còn ở trọ cùng Egoist.
    Gấu ngủ đông
  4. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Hic, đọc lại mấy cái bài giấc mơ của các bác thấy vui quá! À, hình như nhà bác Irish còn một chủ đề nữa là "âm nhạc và thị giác" thì phải?!...
    Màu thời gian không xanh
    Màu thời gian tím ngát
    Hương thời gian không nồng
    Hương thời gian thanh thanh
  5. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0
    Em cũng xin đề cử mấy bài tùy bút rất hay của Quang và Paladin viết bên kia .
    Cái này của em Quang :
    Thế giới với họ cái gì cũng đáng mến, đâu đâu cũng có nhạc, cái gì cũng duyên, cái gì cũng hiền hoà, thân thiết; ai cũng rạng rỡ, yêu thương.
    Ơ...quả mơ...
    =========================
    You may say I am a dreamer...
    =========================

    Liên thiên tí nhỉ
    "Ngoài phố mùa đông,đôi môi em là đốm lửa hồng ..."
    Đầu quàng tấm khăn san màu đỏ. áo len đỏ. Em đến lớp.Trời thì tuyệt đẹp,không biết mọi người xung quanh có thấy thế không nhỉ ? Có cô bé phóng xe vụt qua mặt, tóc cài bông hoa hướng dương trông ra dáng một người phụ nữ,nhìn theo mỉm cười, ánh mắt làm đỏm của cô bé mới ngộ nghĩnh làm sao ...
    Đến trường hơi muộn,mỉm cười với mấy anh bảo vệ ,cho vội cái xe vào hàng rồi nhí nhảnh chạy lên lớp,đimuộn mà dám xông thẳng cửa chính vào..oai không, ơ hình như là quên mất, cô giáo cũng phì cười .ở trường sáng nay mất điện. Phòng học mở hết cửa mà không đủ ánh sáng. Nhìn qua cửa sổ một màu trắng bàng bạc, hàng cây phi lao lá úa ngập ngừng lắc lư theo điệu nhạc xa xa vọng tới...điệu Vasle Venuêzuala đây mà, vẫn vang lên êm đềm như mỗi khi bắt đầu bước vào suy nghĩ... không buồn bã mà ngân nga .
    Cô ra bài rồi cho tự do đi tìm người phỏng vấn về kinh nghiệm quản lý. 6 đứa tranh thủ hít một hơi dài rồi đi chơi.Ra khỏi cổng trường,đi thẳng đường Nguyễn Chí Thanh, cái cảm giác mọi người hối hả bận rộn xuôi ngược còn mình ung dung đi chơi sướng thật. Con đường Liễu giai như trải rộng bất thường,hàng cọ đã cao ngang nóc nhà tầng một, phố nhẹ tênh một màu dịu nhẹ,khiêm tốn âm thầm mà chứa đựng nội lực phi thường. Không rẽ sang phía ấy,cả bọn quyết định đi làm ấm dạ dày cái đã. 6 đứa quây quần xì xụp quanh cái bàn bé tẹo.Bún dọc mùng chỗ này ngon thật.Nước trong và ngọt tự nhiên của xương,dọc mùng mềm mà xốp không ngái, sợ bún to trơn và trắng nõn,thịt thái miếng vừa ăn,mỏng đều dính đủ 3 phần nạc-mỡ-bì,vài ba miếng mọc bọc bằng nấm hương thả lên trên.Bát bún bốc khói nghi ngút,vắt thêm nửa miếng quất,cho một thìa tương ớt nho nhỏ ...nước miếng chảy ra miệng vừa kịp lúc xì xụp cầm thìa cầm đũa măm. Lũ học sinh trường Ams cạnh hàng bún ngon thế này thật đã.
    Men theo cái rét nàng Bân, đường lên Tây Hồ xa xa gần gần thật lạ.Qua thảm cỏ xanh nở kín hoa hồng hoang, hai hàng ban bên đường còn sot lại vài cánh cuối cùng,lá trổ lên một màu xanh non mơn mởn.Anh công an cận vệ mỉm cười sau cái ngáp dài đằng đẵng.Quảng trường BaĐình vắng vẻ lác đác vài khách du hành từ xa tới.Cô bạn ngồi sau buông tay. Gió lạnh xuyên qua lùa thành hai nửa.Đi suốt con đường này, hai hàng hoàng lan hai bên đường nối song song , đi chậm để được thấy cây liền tít tắp...tự nhiên cũng thấy nhớ vô cùng .
    Gió Hồ Tây ***g lộng, buổi sớm đường vắng người.Mấy cái quán và khu giải trí mọc lên được xếp rất khéo để hài hoà cùng phong cảnh.Đi bên này hồ Trúc Bạch, xuyên qua rặng liễu non xuân mảnh như tơ,ngắm phía bên kia là những ngọn tháo cổ kính,những cây dừa trên đảo chùa Trấn Quốc cũng thong thả quạt lá ..ngày xưa chỗ này nghe ông bà kể, đưòng Thanh Niên chỉ là cái đê Cố Ngự rộng bằng hai người đứng dang tay nối nhau.Tinh sương mùa đông đi trên đê , sưong mịt mùng,thánh thót nhỏ giọt,cây tán lá mông lung, người như đi trong mơ và đi trên cái cầu lưng chừng trời vậy.Tan sưong mặt trời ló lên từ dưới hồ , rồi lên trên đê, phía xa xa có người quăng chài đánh cá , những chiếc thuyền xếp thành hình vòng cung lướt tới. ..
    Chỉ đi thôi , mỉm cười rồi khe khẽ hát.Dừng lại trưóc hàng kem.Ngồ bệt xuống vỉa hè, mỗi đứa một que vừa mút máp vừa ngắm hồ Tây trực diện. Trời rét ăn kem thấy tuyệt thật, vị lạnh từ bên trong như len lỏi trong khắp ngõ ngách thân thể, trong từng mạch máu , gió bên ngoài lạnh , mát mà không cóng và cước.Chỉ mỗi cái đầu và trái tim còn ấm nóng .Mùa đông ăn kem Cốm, kem đậu xanh nhưng không nhớ mùa thu... nhớ mỗi mùa Đông, đang lạnh hình như cũng vẫn nhớ.Ngước mắt chỉ lên cây muỗm trên đầu, từng quả non còn đang hăm hở chĩa thẳng lên trời,mai kia đến quả trĩu nặng cũng là lúc cái nóng thật sự chế ngự cái rét....
    Lại đi nốt một vòng, bất chợt hát "Tạm biệt mùa đông", nhưng chẳng thấy khổ đau và níu kéo chi sất, chỉ mỉm cười nhẹ tênh thôi, liếc sang thâý cô bạn thất tình đang mềm lòng trùng xuống .Đến ngã tư cả lũ phá lên cuời,anh công an giao thông đẹp"chai"thật ...hìhì Qua nhà Thuý cho về lấy cái áo, rồi tiếp tục
    lang thang.Phố Hà Nội rộng thênh , cả bọn thèm một ly trà nóng . Dắt xe vào quán.Mấy quả non rụng ngay đầu hè .Bất chợt nhớ đến quả táo Newton, có phải lúc nào quả rụng cũng tìm ra quy luật ko nhỉ .Không biết nữa mình đang bị hút về một nơi xa lắm ...hình như ai đó nói rụng hết cây Tình yêu đố đã hiểu hết tâm hồn ? Vào quán, chỗ này có cả Karaoke chung, nhở người mở máy lên, ngẫu hứng chọn Dư âm và say mê hát :
    "Đêm qua mơ dáng em đang ôm đàn tựa muôn ý thơ ...không gian chìm lắng như âu yếm ru ai qua giấc mơ , muốn nói cùng em bao lời trìu mến ..." Tuykhông phải giọng nam trầm nhưng êm ái và bay bổng, giọng nữ cũng được chứ sao. Mấy cô bạn vỗ tay và cùng đứng dậy ra về. Một bài là đủ ...
    Hẹn nhau từ muôn kiếp trước.Nhớ nhau mấy thưỏ ban đầu. Anh đang ôm sầu vì đường tơ vương vấn. Em đệm đàn đưa anh về đâu ? "
    Một buổi sớm cuối đông ...
    Được Khoai lang sửa chữa / chuyển vào 06:15 ngày 18/07/2002
  6. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0
    Bài này của Paladin :
    Hôm nay thấy có tin nhắn,Hà Nội trời trở rét. Nhớ hồi còn ở nhà lúc này là lúc thời tiết kì lạ nhất. Vừa được mấy ngày nắng mới vàng hanh, có khi mẹ và em vừa đem chăn nệm ra phơi phóng giặt giũ và cất đi thì một đợt gió mùa lại tới. Buổi sáng dắt xe ra khỏi nhà thấy hơi lành lạnh nhưng vẫn chủ quan mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng manh như ngày nắng hôm qua, đến trưa về gió lạnh, nhìn nụ hoa loa kèn tháng tư e dè không nở, tự nhiên lòng thấy nhớ và tiêng tiếng khi thấy rằng mùa đông đang thực sự ra đi. Cái rét nàng Bân cuối mùa đây mà .Thế nào nhỉ, chắc sẽ hít một hơi thật sâu để cái rét cuối cùng căng đầy màng phổi, nếu ngồi im một chỗ ắt hẳn sẽ co ro , nhưng vươn vai phi xe giữa trời lạnh se sắt lại có cả mưa bụi thế này hiên ngang thật. ..
    Ở đây có cái không khí lành lạnh của những ngày cuối thu.Lắm khi trời nhiều mây và mưa. Gió thì lúc nào cũng thừa thãi.Có hôm đạp xe về, gò lưng lại, gió như thổi bạt mình đi, thế rồi lại thoáng nhớ về Hà Nội...ngày mai ra đường em có co ro trong chiếc áo len cao cổ không nhỉ. Mùa đông thật tuyệt đúng không? Có lẽ vì cái không khí khô ráo sạch sẽ mang hơi lạnh của gió mùa mà không gian như rộng lớn hơn , con người như nhỏ bé và bay bổng khoáng đạt .Mùa đông cũng mang cho ta những cái rùng mình mới mẻ ,cho lòng người se lại khi nghĩ rằng chỉ một chút âu yếm,một chút tình thương cũng đủ nâng đỡ những con người khốn khổ đi qua cái đói trong cái rét...
    Nếu bây giờ em đi lòng vòng quanh hồ Gươm, có lẽ mấy cây hoa gạo đã trổ bông đấy nhỉ. Hoa gạo chỉ nở vào lúc giao mùa, hoa gạo gọi mùa hè và thắp nỗi nhớ cho mùa đông.Có hôm nào chiều tà gió mùa se sắt như hôm nay, khi mọi người đang quây quần nhảy múa dưới mái nhà, khi có tiếng xe xích lô lốc cốc đủng đỉnh trên đường về ,em sẽ thấy đường phố Hà Nội mộc mạc như không xiêm áo không đồ trang sức diêm dúa, chỉ mình em đi trên phố im lìm, em có thấy thời gian đang trôi lặng thinh hay không ...khi em ngước mắt nhìn thấy hoa gạo đỏ thình lình ,mới hay Xuân qua mà mình chưa biết, rét nàng Bân hôm nay đang tiễn mùa Đông mất rồi. ..Anh không thích mùa hè, nhưng mùa hè lại cho anh biết và nhớ mùa Đông.
    Sớm ở đây trời cũng lạnh, sớm ra đường không có cái mũ lên xùm xụp thấy lành lạnh mang tai. Nhìn bên đuờng đi học bắt gặp một ngọn xanh non thế, tự hỏi sao chồi yếu đuối và mỏng manh còn tâm hồn anh như hoa bừng nở.Bên này hoa sắp nở khắp nơi đẹp lắm, cũng là quy luật tự nhiên thôi. Chợt ấm áp và yên bình vì sau bao cơn hoạn nạn , nụ cười em lại đã đến với anh .Cứ để cho mùa Đông ra đi và nỗi nhớ ở lại cùng mùa hè , em nhỉ
    Trời đất nơi này mấy ngày gần đây cũng lạ lắm, một ngày mà như trải qua cả 4 mùa xuân, hạ, thu, đông. Có lúc ánh mặt trời tràn ngập căn phòng ngay sáng sớm; có khi chỉ bừng lên giữa trưa - rực rỡ, cuồng si nhưng ấm áp mà không chói gắt hay nhức nhối; có khi ngập ngừng mãi chưa muốn tạm biệt ngày - kim giờ đã ở nửa trên rồi mà vẫn ánh nắng mặt trời vẫn còn lưu luyến chưa đi ngủ. Gió cũng lạ lùng, nhiều khi ào ạt thổi như muốn cuốn người tới một nơi nào xa xôi, có lúc cuộn xoáy đến ngạt thở để rồi lại nhẹ nhàng mơn man ...
    Thời tiết như thế, mặt trời hay gió như thế nhưng người thì quyết chẳng quay cuồng, cũng chẳng nhớ ai đâu. Những buổi sáng ánh mặt trời rọi đúng bức tranh vỏ hến trên tường rồi phản chiếu vào mặt người mơ màng - đỏ rực, dạo này mình dậy rõ sớm, ngoan nhỉ, hì hì, mỉm cười một cái, chẳng nhớ ai hết. Học bài cái nào! Cũng có buổi sáng thức dậy lúc 6h chỉ để tiễn bạn ra ga rồi quay về, đường phố vắng lặng, không khí lạnh buốt - hì, không cô đơn, không nhớ ai hết, trốn học cái, hư thật! Về nhà leo lên giường lại ngủ tiếp đến tận trưa, ngon lành. Đời tầm thường nhỉ? Hôm nay học liền 8 tiếng, từ sáng sớm đến chiều tối, dạ dày ọp ẹp, mắt mờ, tay chân cứng đơ - hờ, chẳng oán ai hết, tất nhiên cũng không nhớ ai rồi, mỉm cười cái - chắc bữa tối sẽ ngon lắm đây, trận bóng hôm nay chắc kịch tính hơn cả hôm qua nữa chứ ... Hờ hờ, đời buồn tẻ nhỉ, ngày nào cũng căn phòng nhỏ bé và bừa bộn, con đường bé và ngoằn ngoèo, giảng đường rộng hoác với cái bàn chẳng có chỗ để cặp sách ... Cái cầu bắc qua con sông nhỏ cũng đáng ghét thật, cứ mỗi khi vội vàng là y rằng nó lại vểnh lên cho một đoàn thuyền rõ dài đi qua - khà khà, lúc nào mày cụp râu thì ông cho mày một chưởng nhá. Ơ mà hoa bên đường mọc rì mà nhiều xế, hoa gì mà như hoa dại - nhìn chả ra đâu vào đâu, lại còn đỏ tím vàng, lại cứ lan tràn trên bãi cỏ xanh nữa chứ - thật là ... chả có tí nghệ thuật rì sất. Tức mình ông cóc thèm hái, hì hì, chụp ảnh cái làm chứng không lại bẩu ông nói điêu, hehe
    Ơ, đời lạ nhỉ, mà cũng tầm thường nữa.
    Mình lạ nhỉ, mà cũng bình thường thật, chả nhớ ai hết, chỉ mỉm cười tí chút thui.
    Em ở đâu trời đất cũng lạ, lạ vì gặp em mà nó bình thường quá. Hàng ngày vẫn đúng giờ đó em dậy dù cho đi ngủ muộn hay sớm. Mở mắt ra em vẫn mỉm cười chào cái trần nhà, tiếng lao xao và con gà nơi đâu cất tiếng gáy như tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời cho một ngày mới. Chẳng nhớ ai hết, phải không ai? Em vẫn đến lớp, nhún nhảy trên các bậc thang như con chích choè, gặp bạn bè với nụ cười ngớ ngẩn thường trực trên môi. Giờ tiếng Anh em lại ngủ gật, tỉnh dậy vẫn cười ... ngớ ngẩn, chẳng thấy hối hận gì cả, chẳng mơ thấy ai, cũng chẳng nghe thấy tiếng ai hết! Nghỉ giữa giờ em đi ăn sáng, mấy con vịt làm náo động cả quán, em vẫn vui vẻ nhưng chẳng tranh giành với ai, chẳng nhớ ai, em chỉ cười thôi, cười ... ngớ ngẩn nhỉ.
    Buổi trưa con vàng anh vừa ăn trưa vừa líu lo. Cả buổi chiều nếu không đi hót ở đâu chắc là nó ngồi lì trong chuồng mờ nghe nhạc, một bản nhạc thôi, nhưng nó chẳng nhớ ai đâu, luyện giọng thui. Mà trời se lạnh thế này ở trong nhà thì hơi phí, nó sẽ ra ngoài một chút, cảm thấy lần nữa một thoáng mùa đông đang lưu luyến trước ngưỡng cửa mùa hè. Hic hic, lạnh, gió nữa, nhưng chắc vì trời đất rộng hơn nên nó bay lượn khắp nơi, líu lo hoài không biết mệt, chẳng phải vì có ngọn lửa nào trong tim đâu.
    Buổi tối chẳng được gặp ... em cũng không thèm nữa, ai chiếm mất nó em cũng chả care. Ờ, chào con vàng anh rùi em đi ngủ, ngủ ngon lắm, chẳng mơ ai đâu - mơ cả ngày rùi còn gì nữa ...Đâu đó bên hàng xóm vẳng tiếng piano - một bản rì đó của ai đó, bất giác mỉm cười ... ngớ ngẩn ... rùi lại ngủ tiếp ... nhỉ.
    Được Khoai lang sửa chữa / chuyển vào 06:20 ngày 18/07/2002
  7. Khoai_lang_new

    Khoai_lang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    17/02/2002
    Bài viết:
    349
    Đã được thích:
    0

    Em nghĩ bài thơ này của Quang phải đi chung với tùy bút này của Paladin
    Quang
    Tháng ba , Hà Nội - Hoa và Đất
    Em đang đi trên đường Hà Nội
    Giữa tháng ba bừng giấc ngủ im lìm
    Con tim nhỏ rì rào truyền tìm trăm ngả
    Về đây anh - lòng người yêu đất nở hoa
    Đất như thơ chiu chắt tự bao giờ
    Mặt trời đến là long lanh toả sáng
    Em hiểu đất như hồn anh trải rộng
    Nặng ân tình Hà Nội đã thầm gieo
    Hoa Sưa đang thắp đầy lối em đi
    Như lụa trắng dâng trời xanh mải miết
    Con phố bỗng căng niềm da diết
    Thời gian nghẹn ngào trong lá biếc xôn xao
    Anh có biết ,
    Tháng ba những cây bàng đơn côi
    Rễ vẫn hút cái ngọt ngào của đất
    Lá lất phất bay
    Như những bàn tay
    Vẫy vẫy ...
    Về đây anh ,
    Hà Nội chiều nay
    Gặp cô hàng quảy gánh
    Hoa hồng tươi như gương mặt cuộc đời
    Giấu những dòng nhựa mạnh
    Vuợt thời gian đem đến phố xa
    Từ Nghi Tàm, Quảng Bá
    Hương mộc mạc thanh tao ...
    Hoa Hà Nội gìn giữ lòng Hà Nội
    Cho những phần Hà Nội ở nơi xa .
    3.3.2002
    Và tiếp theo là bài tùy bút đối ứng của Paladin :
    Hoa Hà Nội gìn giữ lòng Hà Nội
    Cho những phần Hà Nội ở nơi xa
    Hoa Hà Nội? Có loài hoa nào của riêng HN, không có! Cái gì gìn giữ lòng HN, không biết! Vậy mà "những phần HN ở nơi xa" vẫn nhớ về hoa như một phần của HN, hay là của chính mình.
    Bắt đầu từ những hàng hoa trên những chiếc xe thồ len lỏi vào mọi ngóc ngách của Hà Nội. Mẹ mua ở đây mỗi dịp ngày rằm, hoặc cả vào những ngày thường "mát giời". Hoa cắm trên bàn thờ thường là hoa hồng với đầy đủ lá, cành và lộc. Hoa hồng này hơi khác vì nó chẳng phải là loại hồng Pháp hay Ý không có gai, bụ bẫm tròn trịa; nhìn nhỏ bé, giản dị như người nông dân nhưng gai sắc, đỏ tươi và toả hương thơm. Hoa hồng này hình như cũng tươi lâu hơn, nở bùng lên một lần rồi rụng lá chứ không như hoa hồng ngoại nhìn ngoài vẫn đẹp mà bên trong đã héo từ bao giờ.
    Hoa đặt trên bàn phòng khách thường là những bông dơn trắng cắm vào lọ to, cao cổ. Ghét hoa dơn vì mỗi lần khổ sở khi bị mẹ sai đi thay nước. Thỉnh thoảng 1 năm 1 lần vào dịp tết cây Ngọc Trâm lại có dịp làm sáng một góc nhà, hoa nở nhiều, thành từng chùm, thơm, trắng muốt mà lại tươi lâu. Bố mẹ tự hào về cây Ngọc Trâm này có khi còn hơn cả 2 đứa con "chăm ngoan, học giỏi". Thích nhất là những chậu hoa đủ các loại cúc, thược dược, ... và nhiều loại chả biết tên, em gái cắm rất khéo rồi đặt ở mọi góc nhỏ xinh xắn trong nhà, từ bàn học, cửa sổ đến nóc tủ lạnh. Chúng như những món quà nhỏ bé nhưng đủ sức lấp được mọi lỗ trống trong nhà.
    Một buổi sáng dậy sớm tiễn bạn ra ga, lang thang ngược dòng những chiếc xe thồ chở hoa, chở rau, người lạc ra những chợ hoa, chợ rau ngoại ô HN. Chợ rau lớn nhất có lẽ ở cuối đường Láng phía Cầu Giấy, đi qua đây không ai lại không tranh thủ hít thở thật nhiều mùi thơm rau cỏ qua cái không khí tươi mát, lành lạnh còn ướt đẫm sương sớm này. Chợ hoa thì họp ngay phía bên ngoài đê ở dốc đi xuống Quảng Bá. Chợ họp rất sớm, từ 3 giờ sáng. Đến đó lúc 4h30 - 5h trời vẫn tối mù, đèn đường vẫn bật. Hoa hồng 100 bông đến 200 bông đặt thành từng bó, xen kẽ là những gánh hoa cúc, violet và đủ các loại hoa khác mà người xem chẳng đủ sành hoa để có thể nhớ hết mặt, hết tên. Hoa chợt chẳng phải là hoa nữa trong ánh đèn vàng, trong bước chân vội vàng, vô ý của người đi lại, trong tiếng mặc cả và gọi nhau ý ới của người bán kẻ mua.
    Ra khỏi chợ, chia nhau hoa rồi phóng xe mải miết trên đường "đi về" thành phố. Chợt thấy trời sáng từ lúc nào, những bông hoa trên tay, trên giỏ xe như vừa thức giấc, mỗi loại hoa một vẻ, đua nhau vươn vai tập thể dục rồi cười thật tươi với người đi đường, với đường phố, hàng cây và với cả ánh nắng ấm áp buổi sớm. Bất giác ánh mắt ai nhìn nhau - trong trẻo, mát mẻ vô cùng.
    Một lần gần Tết, mấy đứa đến thăm nhà bạn ở ngoại ô HN, phía bên kia đường cao tốc. Lạc đường, phóng xe tít mù theo một con đường đất đến khi chợt nhận ra mình ở giữa những cánh đồng hoa. Chẳng ai bảo ai, cả bọn dừng xe, nhìn quanh rồi ai cũng nhoẻn miệng cười. Đẹp nhất là những cánh đồng cúc vàng rực, nhìn xuống ai cũng thèm lăn một vòng giữa luống hoa mượt mà, lấp lánh đó. Hoa hồng ở ruộng vẫn được bọc lớp giấy báo xung quanh, ai đó bảo rằng trông như những nàng công chúa Ba Tư giấu mặt sau miếng vải che mặt nhưng mình chỉ thấy những viên kẹo kéo xám xịt gắn trên đầu những cái que dài ngoằng. Ngắm chán chê rồi sinh tà tâm, nhảy xuống vặt trộm một que kẹo kéo rồi tặng ai, ánh mắt người ta nhìn thật lạ. Phóng xe chầm chậm tới chân đê, chợt thấy mấy bông hoa tím mọc ven đường, "Hoa gì vậy, đố biết!", người sau xe nói mà như cười ... nhẹ như gió "Hoa rau muống" ...
    Hoa Hà Nội gìn giữ lòng Hà Nội
    Cho những phần Hà Nội ở nơi xa

    Được Khoai lang sửa chữa / chuyển vào 06:18 ngày 18/07/2002
  8. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    alt
    (Lời riêng cho em)
    (...)
    Mặt trời có thể không còn chiếu sáng, Mặt trăng có thể sẽ chẳng là vệ tinh, và bầu trời có thể sẽ chẳng mãi trong xanh, nhưng những gì Ta viết cho Em sẽ mãi là hiện hữu - Nếu đó là điều không thể thì xin Em hãy tin rằng nó là điều có thể.
    Hãy quên đi những gì không thể, nhắm mắt cho Vườn địa đàng hiện hữu, cho làn da mơn trớn, cho nụ hôn nồng nàn của đêm tân hôn. Vuốt nhẹ lên mái tóc Em một lần, cảm nhận mùi hương nhè nhẹ đang lan toả trong không gian. Từ trong sâu lắng của trái tim biết yêu thương, từ trong đam mê nhọc nhằn của thể xác, Ta chợt thấy mình là một ảo ảnh hư vô.
    Ðêm về phơi bày bao điều thầm kín, che dấu những băn khoăn lo ngại của ban ngày. Bóng tối là vĩnh hằng và vầng dương đọng trong đáy mắt ai nhuốm màu hổ phách. Ta trở về với cát bụi - ta hoá thân thành cát bụi, chốn phồn hoa Em còn nhớ đến Ta?
    Chỉ xin Em một lần hội ngộ và vạn lần tan biến. Chỉ xin Em một thuở nhớ nhung và muôn kiếp phôi pha. Thả nhẹ bàn tay bao dung, khép hờ mí mắt trĩu buồn, ta ru mình vào chốn lãng quên. Hãy ngủ đi Em, và hãy thức dậy bởi chính mình. Hãy buông xuôi và khuất phục trước những cảm dỗ trên nẻo đường đuợc chọn bởi chính Em. Muôn đời là đam mê, muôn đời là bất diệt.
    Vườn khuya Em dạo bước. Trăng non dõi theo cùng. Sương rơi nhè nhẹ phủ trên bờ vai thon gầy của Em. Giá lạnh sưởi ấm em. Côn trùng cất tiếng chào mừng. Và Ta chợt đến, chợt đi - ảo ảnh, hay thực tại nào Em có biết và chẳng bao giờ Em hoài nghi với chính mình.
    Thà một lần xót xa, thà một lần thất vọng, còn hơn là ve sầu ca hát suốt trăm năm. Thà một lần bất hạnh, thà một lần ưu tư, còn hơn là chú tễu mĩm cười vạn kiếp. Em vươn mình trên đôi cánh ước mơ và hãy bay trên bầu trời giông bão - dấn thân vào những chốn đam mê. Ta trầm luân dưới Ðịa ngục, Ta là Quỷ dữ để muôn đời Em là Thánh thiện chốn Thiên đàng.
    Có bao giờ Em muốn thế không Em?
    (...)
    ai_la_toi
    Will you do me a favour?
  9. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    alt
    (Lời riêng cho em)
    Ngày thứ nhất - mắt nai sương mù ơi! Ngày thứ hai - mùa thu tóc ngắn ơi! Ngày thứ ba - xin cho em thánh thiện trong những ước mơ. Và những ngày kế tiếp của một tình bạn vững bền.
    Ta là lữ khách trên đường xa vạn nẻo, mong tìm một chốn nương thân. Em là lãnh địa bình yên nơi mùa thu gieo rắt sương mù, muôn đời tĩnh lặng. Ta bất định với chính mình. Em thảnh thơi trong tâm tưởng. Ta là nỗi đam mê ngàn đời chảy bỏng. Em dịu dàng trong vạn kiếp phôi pha.
    Thu về xào xạt lá me bay, gió hắt hiu ru em giấc ngủ Xuân thì. Em bừng tỉnh sau mùa Ðông giá rét, chợt thấy lòng chùng xuống một nỗi buồn xa xăm.
    Ngoài hiên giọt mưa rơi, thánh thót ngân vang một tiếng đàn. Thả hồn vào cõi mộng, ta say sưa với chính bản thân mình. Chiều buông, chiều dần tan. Bóng tối đã về trên lối nhỏ. Bầu trời xanh thẳm trên nền đen vĩnh cữu. Những đốm sáng chập chờn, như ánh mắt ai đang dõi tìm. Thu mình trong góc khuất, ta đối diện ta, thì thầm những lời dấu yêu!
    ai_la_toi
    Will you do me a favour?
  10. pittypat

    pittypat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/07/2001
    Bài viết:
    2.803
    Đã được thích:
    0
    Tequila
    (Reading is an unrealisable game)
    Đối với Tequila, TTVNonline có nghĩa là box Văn học và những box khác. Bởi vì, tôi cảm thấy ở đây tôi có nhiều anh em bạn bè. Ở đây có những người bạn yêu tự do, có những người bạn khao khát được sống nhiều hơn vốn sống của mình. Hôm nay tôi muốn trình bày lằng ngoằng một chút. Mọi người thông cảm và đừng nghĩ rằng tôi ra vẻ này nọ.
    Reading is a unrealizable game?
    Có những kẻ tự cho rằng mình thực tế, và phê phán sách vở là một mớ lý thuyết suông, cuộc đời thật cần những cái khác. Nếu trong cuộc rượu có một con người thực tế kiểu như vậy, Tequila sẽ đứng dậy cung kính kiếu từ. Thương thay những con người không hiểu rằng mình bị nô lệ và tù đày, bởi một tên cai ngục bị gọi sai tên là ??osự thực tế???.
    Đọc sách đối với tôi, có thể gọi là một trò tiêu khiển, không sai. Tôi không thể phân tích một tác phẩm hay đánh giá một tác giả một cách xác đáng. Tôi chẳng thể nêu bật được lên điều gì, ngoài những điều chủ quan tự nhận thấy. Tôi cũng không dám đi sâu vào những trường phái văn học, những quan điểm chủ đạo, hay đại khái là những điều mang tính học thuật. Tôi chỉ đọc như một kẻ mù nhạc lý nghe nhạc, như một kẻ không biết đấm bốc ngồi trước TV xem M.Tyson đấm nhau. Đọc xong một tiểu thuyết hay, tôi cũng phê như thấy Tyson hạ nốc ao đối thủ! Có bác nào cùng chung lối đọc amateur như tôi không? Nếu có thì xin nâng một ly.
    Tôi là một nguời sâu sắc? Dĩ nhiên, không sâu sắc hơn kẻ khác nhưng chắc chắn là sâu sắc hơn bản thân tôi nếu không đọc sách. Người ta hay tưởng tượng ra một con mọt sách là phải như thế này: u buồn rầu rĩ, lơ đãng với cuộc đời, lúc nào cũng bay trên cung trăng với hàng tá những dòng tư duy và cảm xúc. Sai lầm! Những con mọt sách thực sự bao giờ cũng thèm được sống một cách cuồng nhiệt, để trải nghiệm những điều thu được từ sách vở.
    Các bác có bao giờ thất vọng vì cuộc sống khác với sách vở? Tôi tin là không. Một tiếu thuyết có giá trị, lẽ nào lại có thể do một em bé ngây thơ viết ra? Thường là chúng ta đọc sách do các bố râu dài đến rốn viết. Thỉnh thoảng tôi lại khoái trá vì được cho không một vài điều quý giá, do một ông tác giả dùng cả cuộc đời mình mới tìm ra. Chẳng hạn như Tequila, một thằng ranh mới dò dẫm mò vào cuộc đời, mà cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi nghe bác Egoist kêu ca phản đối ??ocuộc sống tươi đẹp???.
    Một người bạn của tôi, chỉ gặp tôi để tán dóc về văn học nghệ thuật, chẳng hình dung ra tôi như thế nào ở những lúc khác, những nơi khác. Một người bạn khác chỉ biết tôi trong những lúc khác, nơi khác ấy, thì lấy làm ngạc nhiên khi một lần bắt gặp tôi đang đọc sách của Tolstoi. Vì thế tôi cho rằng, các bác cũng không phải là những tay hủ nho chỉ đọc và ngẫm nghĩ, các bác thế nào cũng chả sống đầy nhiệt tâm và đầy nông nổi. Có phải không?
    Tôi cho rằng giá trị một cuốn sách, cũng giống như lượng cồn ít ỏi trộn lẫn trong cả một can bia hơi to tổ chảng. Uống cả đống bia thì cũng chỉ tây tây vì một chút cồn ấy. Đọc cả một cuốn sách dày cộp đôi khi cũng chỉ để lọc ra một điều hay ho có thể viết ra trong một dòng. Những cốt truyện, nút thắt nút mở, hay thậm chí là văn phong hay ngôn từ, cũng chỉ là chất dung môi. Một câu danh ngôn đôi khi còn chứa đựng nhiều điều hơn 500 trang kém kém khúc triết. Nhưng mà tôi lại ghét đọc danh ngôn. Uống bia mới thú chứ uống vài CC cồn thì thú vị cái gì?
    Có lần tôi thử thống kê những gì có giá trị mình đã đọc, viết những cái tên ấy trên giấy. Và lấy làm vênh váo vì số lượng của nó (số lượng ấy chắc chắn còn ít hơn nhiều bác ở đây). Sau đó đột nhiên tôi thấy lo lắng. Mình đọc và nhồi nhét vào đầu quá nhiều những tư tưởng của người khác. Vậy thì mình có bị loạn xạ hay không, và đâu là tư tưởng của chính bản thân mình?
    Nghĩ lại thì hoá ra không phải như vậy. Tư tưởng chính của tôi hồi mười tuổi như thế nào thì bây giờ vẫn thế, chỉ có điều là sâu hơn thôi. Trong một đống các tư tưởng đối chọi chan chát của các bố tác giả minh triết, cuối cùng chỉ đọng lại những gì hợp với mình. Cuối cùng thì nhờ đọc các bố ấy mà tầm nhìn của mình như dài ra vì các bố ấy nhìn giúp cho, chứ con mắt của mình vẫn thế. Như thể được đeo vào một cái ống nhòm có thể điều chỉnh tiêu cự.
    Chết cha. Thằng Tequila này hôm nay bị dở hơi hay sao mà nói lắm thế? Đành phải dừng lại mặc dù mồm vẫn ngứa. Tóm lại là mỗi người có một kiểu đọc của mình. Thực sự em rất muốn nghe xem các bác đọc sách như thế nào.
    Pagoda, VNHL, Grass, Egoist, Irish, Daysleeper, Hungbkda??? các bác bỏ chút thời gian ngồi uống rượu tán dóc với Tequila một lát đi!
    Tequila sunrise
    Will you do me a favour?

Chia sẻ trang này