1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tùy bút (viết và sưu tầm những gì lãng mạn)

Chủ đề trong 'Trường PTTH Lê Hồng Phong TpHCM' bởi spirit_of_wind, 28/11/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Tùy bút (viết và sưu tầm những gì lãng mạn)

    Topic này, để viết, để đọc và để sẻ chia.
    Viết, bất cứ cái gì mình muốn viết. Những cảm giác, có thể chỉ là bồng bột, có thể chỉ là tức thời, hoặc là những cảm giác nổi loạn.
    Đọc, những gì người khác viết.
    Sẻ chia, những cảm xúc, những mẩu truyện, tất cả mọi thứ mà bạn thấy hay, và muốn giới thiệu đến nhiều người khác.

    Nói tóm lại, đây là topic...

    Dành cho những phút bốc đồng lãng mạn​
  2. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Gió.
    Thổi qua sa mạc, làm sao lạnh?
    Thổi qua Bắc Cực, làm sao ấm?
    Gió.
    Dễ nóng, nhanh lạnh.
    Gió.
    Nóng nảy, vội vàng. Mới thấy đây mà đã rất xa.
    Gió.
    Không kiên nhẫn để ở yên một chỗ.
    Ôi! Gió.
    Thế mà từ nhỏ tôi đã yêu gió. Tôi thích chơi đùa cùng gió, để gió vờn tóc, để tay vờn gió. Gió thổi tóc bay, tung bay. Tóc có rối rồi cũng sẽ thẳng.
    Gió. Tôi thích dùng đôi tay này mà vuốt ve gió. Gió lọt qua những kẽ tay tôi, mà thưởng thức sự ve vuốt.
    Gió. Tôi chưa bao giờ muốn giữ chặt lấy gió, vì gió là tự do. Tôi chưa bao giờ muốn đuổi theo gió, vì gió chạy rất khiếp. Tôi đứng yên, và gió quấn quanh tôi.
    Tôi yêu gió.
    Và tôi muốn mình cũng là gió.
    HỒN CỦA GIÓ.
    Có ngôi nhà nào chứa đựng được gió không?
    Có sợi dây nào có thể trói buộc được gió?
    Có nơi nào có thể giữ gió mãi mãi?
    Có hay không?
    Có lẽ có, hay ít ra, tôi đã từng nghĩ là ?oCó?.
  3. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện giờ trà nước
    HỒN GIÓ NGỐC NGHẾCH
    Vào một ngày đẹp trời, Gió và Hồn Gió cùng ?ođi dạo?. Mang tiếng là ?ođi dạo? nhưng thật ra cả hai đều đang lướt rất nhanh. Cả hai đi ngang qua một ngôi nhà nọ, cửa đóng im ỉm. Ngôi nhà đã thu hút sự chú y?T của Hồn Gió. Hồn Gió dừng lại, còn Gió thì mải mê lướt đi, nên không biết đã bỏ rơi mất người bạn của mình. Gió cứ lướt đi mãi....
    Còn Hồn Gió?
    Đứng tần ngần trước ngôi nhà xa lạ, Hồn Gió rất muốn vào trong. Ngôi nhà khá hào nhoáng, phải nói là khá thu hút. Hồn Gió bị thu hút bởi sự chắc chắn của ngôi nhà, phong thái đàng hoàng, và cả một sự bí ẩn, một sự lạnh lùng mê hoặc. Nó rất muốn vào bên trong. Và, nó đã tìm mọi cách. Chưa bao giờ Hồn Gió cố gắng như thế.
    Hồn Gió có vào được ngôi nhà không? Chưa biết, hay cũng có thể là không biết, hay cũng có thể là ?okhông?. Chỉ biết là Hồn Gió đã cố gắng hết sức.
    Thời gian trôi qua..... Tíc tắc..... tíc tắc......
    Hồn Gió có vào được ngôi nhà chưa nhỉ?
    Chỉ biết là Hồn Gió rất vụng về. Nó tìm mãi, tìm mãi một kẽ nứt để chui vào, và đồng thời cũng cố gắng tạo ra kẽ nứt. Nhưng có lẽ, đó là một ngôi nhà hoàn hảo, nên chẳng có kẽ hở nào cả. Có lẽ vậy. Hồn Gió cũng không biết. Hồn Gió chỉ biết là nó đã cố gắng để chui vào một cái khe, chẳng biết cái khe này dẫn đi đâu, có phải là dẫn vào bên trong ngôi nhà hay không, nhưng Hồn Gió cũng cố hết sức để chui vào. Hồn Gió cứ loay hoay mãi. Loay hoay với ?ocái khe? ấy mãi.
    Rồi Hồn Gió có vào được không nhỉ?
    Cũng không biết.
    Chỉ biết rằng, cái khe ấy quá hẹp đối với Hồn Gió. Nó cố gắng lắm, cố gắng lắm, nhưng dường như nó không chui lọt. Rồi... Thương thay, Hồn Gió bị kẹt ở đó. Tệ thật! Phải chi là Gió, có lẽ Gió đã lọt vào rồi.
    Cái khe hình như có dạng hình cái quặng thì phải? Tuy đầu vào không dễ, nhưng còn vào được, sau đó thì không thể tiến thêm được nữa. Hồn Gió bị kẹt. Nó vẫn muốn vào, nhưng không tiến được. Nó cũng muốn thoát ra cái chỗ chật hẹp tối tăm này, nhưng cũng ra không được. Hồn Gió đã bị mắc kẹt trong tình thế rất đáng thương.
    Cái quặng, à không, cái khe hình quặng, đã làm đau Hồn Gió.
    Ban đầu, mỗi khi đau, Hồn Gió khóc. Sau đó, Hồn Gió lại tiếp tục cố gắng hơn nữa, để có thể vào bên trong ngôi nhà. ?oKhó vào như thế, chắc là bên trong tuyệt vời lắm nhỉ? Có lẽ khi vào được rồi, mình sẽ rất hạnh phúc mà sống trong đó?. Có những lúc Hồn Gió nghĩ thế.
    Nhưng sau đó, đau nhiều quá, mà vẫn không tiến được, Hồn Gió bắt đầu đâm ra chán chường, và, nó không còn khóc được nữa.
    Cố gắng nhìn qua cái đầu khe hình phễu nhỏ xíu, Hồn Gió thấy lờ mờ quang cảnh bên trong ngôi nhà. Không như thảo nguyên, trong ngôi nhà không có ánh mặt trời, không có sự sống. Đó là một ngôi nhà rất chỉnh chu, rất hoàn mĩ, mọi thứ đều được sắp đặt rất kĩ càng, chu đáo, rất đẹp. Nhưng, không có một chút hơi ấm. Hồn Gió nhớ thảo nguyên của mình. Hồn Gió bắt đầu cảm thấy nhớ khoảng thời gian sống tự do tự tại cùng với Gió.
    Nó bắt đầu vùng vẫy. Nhưng, không thể ra được. Còn vào, thì, đó là điều mà càng ngày Hồn Gió càng cảm nhận là quá xa tầm với.
    Vậy, Hồn Gió có ra được không?
    Hồn Gió cảm thấy bắt đầu nhớ Gió. Và, Hồn Gió cũng dần dần định nghĩa lại nó là ai.
    Nó là Hồn Gió. Một cơn gió nhạy cảm nhưng vụng về, không phải là Gió, nhưng là bạn của Gió. Hồn Gió tự do như Gió. Nó là HỒN CỦA GIÓ.
    Càng ngày Hồn Gió càng cảm thấy lạnh quá. Cái khe ấy bằng gì mà sao lại lạnh như thế nhỉ? Những vết thương vẫn còn đau nhức, thêm vào hơi lạnh của cái khe, từng chặp, từng chặp hành hạ Hồn Gió. Hồn Gió nhớ, nhớ thảo nguyên, nhớ Gió, nhớ ánh mặt trời ấm áp, nhớ những ngày tự do. Hồn Gió muốn khóc, nhưng hình như, nó không còn nước mắt nữa. Hồn Gió muốn thoát ra, nhưng, nó không còn đủ sức để làm gì cả. Dần dần, Hồn Gió chìm vào giấc ngủ mệt mỏi.... Trong giấc mơ, nó thấy nó vào được trong ngôi nhà, nhưng, hình như không phải là ngôi nhà đóng kín mà nó đang mắc kẹt này. Nó mơ nó vào một ngôi nhà rất thoáng đãng, đầy ánh mặt trời, và lúc nào cũng mở cửa đón chào nó. Nó vừa tự do như Gió, vừa được đón nhận, vừa có thể ngồi trong nhà mà sưởi ánh nắng ấm áp của mặt trời. Trong mơ, nó hạnh phúc. Và nó mỉm cười..... Hồn Gió chìm vào giấc ngủ, ngủ rất sâu......
    Hồn Gió có tỉnh dậy và thoát ra được không? Có tương lai tốt đẹp nào mỉm cười với Hồn Gió vụng về, ngốc nghếch?
    Phần kết thuộc về bạn.
  4. sweettaboo

    sweettaboo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2003
    Bài viết:
    618
    Đã được thích:
    0

    Wide awake in a passing dream.
    The wind and soul of the wind, two paralell lines running side by side into infinity. There soul of the wind was, standing, looking beyond that vast space stretching to form horizons. Her own horizons. There soul of the wind was, opening her door, early morning, to come across the full bloom of a secret garden. Misty as if the eyes were still wandering in a far-off land unable to grasp the reality unfolding right in front of her. There soul of the wind was, wishing she were somebody different. Somehow it is ominous though passing such a feeling is. She wondered why. She asked how. Overwhelmed by confusion.
    Yet soul of the wind knows who she is & how she feels. Just that she sometimes does exactly the opposite of what she wishes to. And yet she still wishes for someone who would know her inside out to the extent of seeing through that superficiality. That facade she masks sometimes so as not to reveal herself. Complex & contradictory, people would say. Maybe. Because she is hoping, for that only one, her only one.
    Does the wind ever know?
    Weekend, 2.47 PM
    Q.T.
    Được sweettaboo sửa chữa / chuyển vào 11:13 ngày 04/12/2005
  5. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    CÂY ?" LÁ ?" GIÓ
    Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó? đầu tiên hãy yêu người đó trước đã...
    CÂY
    Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.
    Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó?
    Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói ?o cứ tự nhiên? trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ ?và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng
    Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình
    Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.
    Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.
    Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?
    Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói ?o lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại?

    Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu? chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có ?" Sự ghanh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. nhưng sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác
    Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy. Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.
    Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình? Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
    Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm, ban đầu tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn?cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.
    Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??

    GIÓ
    Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.
    Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi
    ?oTrái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu?
    ?oKhông phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây?
    Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.
    Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả. tôi hỏi cô ấy ?o em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy?, cô ấy nói ?o Đầu của em đau lắm? ?ohả?? ?ođầu em đau lắm? cô ấy lặp lại to hơn. Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng?.và từ hôm đó?chúng tôi là một cặp

    Vậy lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?...​
    (sưu tầm)
    Được spirit_of_wind sửa chữa / chuyển vào 00:02 ngày 08/05/2006
  6. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Nhắn nhe:
    Ba điều trong đời một khi đã đi qua không thể lấy lại được:
    1.Thời gian
    2..Lời nói
    3.Cơ hội
    Ba điều trong đời không được đánh mất:
    _Sự thanh thản
    _Hy vọng
    _Lòng trung thực
    Ba thứ có giá trị nhất trong đời:
    1.Tình yêu
    2.Lòng tự tin
    3.Bạn bè

    Tuy nhiên, tình yêu có thể mất. Khi tình yêu mất, lòng tự tin cũng có thể mất. Lúc đó, chỉ có những người bạn chân thành là ở lại bên cạnh ta, nâng đỡ ta, an ủi ta. Chính vì vậy, bạn bè là quan trọng nhất.
    Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được:
    1.Giấc mơ
    2.Thành công
    3.Tài sản

    Nhưng khi giấc mơ có thể trở thành hiện thực và đã được hiện thực hóa, thì nó có thể bền vững được.
    Ba điều làm nên giá trị một con người:
    1. Siêng năng
    2.Chân thành
    3.Thành đạt
    Không đồng ý lắm với chữ "thành đạt". Mình nghĩ, phải là "TẤM LÒNG" mới đúng.
    Ba điều trong đời làm hỏng một con người:
    _Rượu
    _Lòng tự cao
    _Sự giận dữ

  7. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    5 dòng, 53 chữ (tính cả dòng chữ kí và tính cả chữ kí). Gõ một đoạn như thế, mất bao lâu?
    Lý trí bảo: không chấp nhận được.
    Từ một nơi khác, có tiếng thều thào của một cái gì đó đang thoi thóp như sắp chết: chấp nhận điiii... không thì làm gì bây giờooo.... Hãy giết tôi đi... Còn nếu không, xin anh đừng góp ý gì cảaaaa.... Anh chỉ làm khổ tôi thêm mà thôiiiii....
    Lý trí tự nhủ: ta chẳng cần giết mi đâu. Chỉ thêm vài lần như thế, nếu mi cứ thoi thóp như thế, ta chắc rằng thế nào mi cũng treo cổ mà tự tử thôi. Lúc đó ta khỏi mang tiếng "ác", tại mi tự bỏ cuộc mà. Giết mi làm cái gì để có đầy mặc cảm tội lỗi?
    Mình luôn tin cái chân lý "muốn là được". Vấn đề ko phả là thời gian, vấn đề chẳng phải là công sức, vấn đề chẳng phải là nhớ, hay là quên, mà vấn đề đơn giản chỉ là muốn, hay là không, chỉ là thương, hay là chán ghét. Đơn giản như vậy thôi.
    Lý trí bảo: ta chẳng phải là đứa ngốc. Cái gì ta cũng biết hết, hiểu hết, cảm hết. Ta biết tất cả mà. Nhưng ta ghi nhận sự cố gắng đó, chứng tỏ rằng, vẫn còn có chút thiện ý. Chút thiện ý để ta không xuống tay hạ sát cái kẻ sắp chết mù quáng và ngu ngốc kia.
    Lại tiếng thều thào: dù mi không ngốc như ta ngốcc.... ta muốn làm đứa ngốc thêm một thời gian nữaa.... ta muốn tận mắt nhìn thấy mọi chuyệnnnn... ta muốn biết sự thậtttt... ta muốn mình phải thật chán nảnnnn... ta muốn mình phải thật thất vọngggg... ta muốn mình phải tự nguyện từ bỏooo... ta muốn như thế.... Còn mi, dù mi có mạnh đến đâu, mi cũng không thể giết chết ta được đâuuuu.... Tuy ta sắp chết nhưng ta vẫn còn sức để chống lại cả 10 kẻ địch như mi đấyyy... Hãy cứ để mặc ta, đừng quan tâm đến ta. Ta muốn thử sức chịu đựng của mìnhhhhh.... Ta muốn cảm nhận tất cảaaaa.... Ta muốn một cái chết vĩnh cửuuuuu... Chỉ có cái chết như thế mới suốt đời không làm cho ta hối hận.... Hãy cứ để mặc ta... Hãy để yên cho ta.... Nhưng, ta cũng muốn cho chủ của ta biết rằng, mi vẫn tồn tại trong ta.... Nhưng ta cũng chẳng hiểu để ông ta biết để làm gì nữa.... Thôi thì mi cứ ngồi đó chống mắt mà xem đi... xem coi mọi chuyện sẽ đi đến đâuuuu... Ta cũng rất muốn biếttt.... mà ta không thể nào biếtttt... Ta chẳng biết tuổi thọ của ta còn bao nhiêu nữa.... Ta chẳng biết sức của ta còn sống được bao nhiêu nữaaaa... Nhưng dù sao, ta vẫn sẽ chiến đấu với mi đến hơi thở cuối cùngggg... Nếu là bạn ta, mong mi đừng nói nữa.... Hãy để cho ta yênnnn... Hãy để cho tâm hồn ta được trong sángggg.... Hãy để ta sống với sự thánh thiện mù quáng và ngu ngốc của riêng taaaa... Đó là con đường ta đã chọn... Đó là quyền của riêng taaa.... Mi cứ để cho ta yên, mi đừng xía vào nữaaaaa.... Nhưng.... Ta biết rằng hiện giờ ta đang đuối lắm... Ta chẳng biết tối nay, khi đối mặt với ông chủ, ta sẽ cư xử ra làm saooooo... hãy để ta nghỉ ngơi một chútttt... Đôi khi, ta mong rằng, sau một giấc ngủ, ta sẽ ra đi mãi mãi và không bao giờ tỉnh dậy, để ngương có thể nhẹ gánh, để ngươi có thể tự do, để ngươi có thể quên đi tất cả... Để ngươi không phải chịu mang tiếng cùng với ta.... Ta chỉ tội nghiệp cho ngươi, người bạn nhỏ của ta.... Hay là mi hãy tạm thời ngủ đi, đừng lo lắng gì cho ta nữa... Mi ngủ đi, như thế tốt cho ngươi (vì ngươi sẽ ko biết có chuyện gì xảy ra, và sẽ ko mang tiếng), tốt cho ta (khỏi bị nghe ngươi lằng nhằng đầy đọa), tốt cho chúng ta (mỗi người đều được làm cái mà mình muốn mà không ảnh hưởng đến kẻ khác)... Mi ngủ đi... Trước khi ta chết, ta sẽ đánh thức mi dậy, để nói lời tạm biệt sau cùng... Còn mi hãy ngủ đi....
    Lý trí tự nhủ: được rồi, bạn già mệt mỏi và cô độc ạ. Tôi sẽ giả vờ ngủ để bạn yên lòng. Tôi sẽ không nói gì nữa để bạn khỏi phải đau đớn và khó xử. Nhưng, bạn biết đấy, tôi là lý trí, tôi không bao giờ có thể ngủ được. Tôi sẽ ghi nhận tất cả... Và tôi sẽ giúp bạn thảo nên bản di chúc. Tôi sẽ luôn âm thầm bên cạnh bạn.
    Lý trí trả lời: Tôi thương bạn biết bao, bạn già ạ! Sao bạn cứ phải thoi thóp khổ sở như thế? Sao bạn không đến miền cực lạc, nơi có Đức Phật từ bi vô biên, bạn sẽ được sống những ngày thanh nhàn. Sao bạn cứ cố sống làm gì? Sống cái sống của sự thoi thóp. Thỉnh thoảng, tôi thấy bạn khỏe lên, tôi thấy bạn cười, nhưng ngay trong lúc đó, tôi vẫn lo cho bạn, vì tôi biết, bạn sẽ khóc lại ngay thôi, chỉ cần sai lầm một chút. Chẳng hiểu ông chủ của bạn đã cho bạn, và sẽ cho bạn cái gì. Tại sao bạn cứ xả thân vì ông ấy? Tại sao bạn cứ cố sống để ở lại bên cạnh ông ấy? Tại sao bạn không tìm lấy sự giải thoát ở nơi cực lạc cho chính mình? Tại sao vậy? Cái chết, đối với cái thân thể của bạn, là sự giải thoát mà. Bạn vẫn tin ông chủ của bạn như vậy sao? Tin rằng có ngày ông ấy sẽ cho bạn sự sống vĩnh cửu? Tin rằng có ngày ông ấy sẽ đưa cho bản một bản tình ca bất diệt, bài thánh ca đem lại sự tươi trẻ? Nếu không vì như thế, tại sao bạn cứ cố lê lết sống thêm những ngày như thế, để theo chân ông ấy?
    Tiếng trả lời thều thào: Không. Tôi chẳng dám mong đến ngày như thế. Tôi sống bên ông ấy, vì tôi muốn sống bên ông ấy, chứ chẳng phải vì sự sống vĩnh cửu hay vì bản "Tình ca bất diệt". Nếu tôi sống chỉ vì 2 thứ ấy, có lẽ tôi đã chết từ lâu lắm rồi, chứ chẳng dẻo dai sống hoài sống mãi như vậy đâu. Có một thứ còn quan trọng hơn tất cả những điều mà bạn nói, thứ mà lý trí như bạn chẳng bao giờ có thể hiểu được.
    Bạn thương, tôi nhận, nhưng bạn không cần phải thương hại hay lo lắng cho tôi đâu. Tôi sống, vì tôi muốn được ở bên ông ấy. Thỉnh thoảng tôi vui, đôi khi tôi đau đớn. Niềm vui tột độ và sự đau đớt tột cùng. Không có khoảng giữa của những cảm xúc cho một kẻ như tôi. Và tôi vẫn sống, vì tôi vẫn muốn nếm thêm nhiều hạnh phúc, cũng như là nhiều đau đớn nữa. Tôi vẫn muốn được bên cạnh ông ấy, cho đến phút cuối đời. Tôi sẽ sống đến khi ông ấy nói rằng không cần tôi nữa, hoặc khi tôi cảm nhận được rằng sự tồn tại của tôi là thừa thãi, là vướng bận cho ông ấy. Tôi chỉ có 1 mong ước nhỏ nhoi là tôi được sống, được ở bên cạnh ông ấy. Tôi chỉ có một mong ước nhỏ nhoi là được nhìn thấy ông ấy. Chỉ đơn giản vậy thôi. Đầu óc của tôi đơn giản lắm, ko suy tính nhiều như bạn đâu, và đó là điều cho tôi nhiều sức mạnh. Bạn không hiểu nổi đâu, sẽ không bao giờ bạn hiểu được.
    Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một ngày ông ấy trao cho tôi bản tình ca bất diệt cùng với sự sống vĩnh cữu. Ngày đó, ngay cả trong mơ tôi cũng không nghĩ đến. Tôi sống chỉ vì tôi muốn nhìn thấy ông ấy. Đơn giản vậy thôi. Nhưng, tôi vẫn không thể tránh khỏi những buồn, vui, đau đớn, bất hạnh, hạnh phúc... Tôi không thể tránh khỏi những hỉ, nộ, ái, ố ấy, vì tôi là Con Người, tôi là Trái Tim, tôi ko thể ngừng cảm nhận.
    Nhưng, những cảm xúc nơi tôi làm bạn suy nghĩ nhiều quá... Xin lỗi bạn tốt của tôi. Vì thế, tôi muốn bạn hãy ngủ, hãy ngủ đi. Đừng lo cho tôi, tôi có thể tự mình xoay sở. Bạn hãy ngủ đi.
    Lý trí trả lời: Ừ, tôi sẽ ngủ
    Lý trí suy nghĩ tiếp: nhưng tôi sẽ vẫn ghi nhận tất cả, chắc chắn là như thế. Tôi không yên tâm để bạn một mình, dù bạn mạnh mẽ hơn tôi. Bạn của tôi, bạn có con đường của bạn, tôi không còn lựa chọn nào khác hơn là ủng hộ bạn. Bạn cứ sống đi, và hãy yên lòng rằng, khi bạn chết đi, tôi sẽ xây một ngôi mộ thật đẹp cho bạn. Những kỉ vật của bạn, tôi sẽ giữ hoài trong tủ kính.
    Tiếng thều thào nói vội: ừ, bạn ngủ đi. Nhưng hãy nhớ rằng, khi tôi chết đi, bạn tuyệt đối ko được oán hận ông chủ tôi nhé!
    Lý trí cười: Còn đợi bạn dặn nữa sao? Bạn biết tôi mà. Tôi yêu quý bạn, vì thế, tôi cũng sẽ đối xử công bằng với chủ của bạn. Chúng ta đâu bao giờ quen với "thằng" Oán hận, vì thế, bạn không cần phải bận tâm đâu! Thôi, tôi ngủ đây!
    Lý trí vờ khép mắt lại. Trái tim cảm thấy nhẹ nhõm. Nó sẽ không làm cho bạn nó đau lòng nữa (hoặc ít ra nó không còn phải nghe những lời cằn nhằn của bạn nó nữa - ít ra tạm thời là như vậy). Nó có thể làm những gì nó muốn.
    Nó mỉm cười, một nụ cười nhẹ như gió thoảng. Nó cảm thấy lòng nhẹ bỗng.
    Ừ, đúng rồi, mình muốn sống chỉ vì muốn được ở bên người đó và được nhìn thấy người đó, chỉ như vậy, và cứ như vậy thôi. Thế thì thôi, đừng buồn nữa. Một khi mình chết đi, mình sẽ được giải thoát, được lên cõi thiên đàng, và chẳng có gì để phải hối hận. Vì thế, cũng đâu có gì đáng băn khoăn? Cứ vui đi.
    "Ông chủ có nghĩ đến mình không?" điều này có còn quan trọng đến thế?
    "Ông chủ có dối lừa mình không?" - cần thiết phải đau lòng sao?
    Mình cứ sống không hối hận, sống là mình. Còn ông chủ, muốn làm gì thì làm. Cứ sống như thế nào, để khi chết đi, mình cười, người khóc, vậy là được rồi.
    Chẳng có gì hối hận cả.
    Cứ thế.
    Còn chuyện băn khoăn ban đầu thì sao?
    Cứ mặc nó, ngốc ạ! Cứ tin đi, cho dễ sống. Đừng cân - đong - đo - đếm như là lý trí nữa. Mình là mình, không phải là lý trí. Mình có cảm nhận của riêng mình. Mình biết lý trí nói đúng, nhưng, "thì đã sao?". Đằng nào cũng không có gì thay đổi cả. Thế thì cứ thoải mái, vui tươi đi. Thay đồ đi, đừng mặc màu đau thương cho thêm già cỗi.
    Nhiều khi, tin cho dễ sống, mọi người ạ! Người tin không bao giờ có cảm giác tội lỗi cả, ngay cả khi đó là niềm tin vô căn cứ đi chăng nữa. Thôi cứ tin rằng như thế đi...
    Và... Lý trí ngủ rồi (mình cũng biết nó giả vờ đấy, nhưng miễn nó để yên cho mình là mình cảm ơn nó lắm rồi), mình phải tự lo cho mình thôi. Vui tươi lên.
    Smile:
    À không, nên như thế này chứ:
    (^_^)
  8. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay đọc một đoạn trong cuốn "Cô đơn trên mạng", cũng những lời đối thoại giữa Trái Tim và Lý Trí như thế này. Chợt thấy... hình như mình và tác giả "cùng chung chí hướng" thì phải?
    Mình có thể làm "nhà văn sến" được ko nhỉ? Hay là mình có thể viết "Truyện tình tự kể" được ko nhỉ? Rèn luyện thêm về "tay viết" thui!
  9. Angelika

    Angelika Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/04/2004
    Bài viết:
    1.821
    Đã được thích:
    0
    Viết sến là chuyện dễ. Viết không sến cũng là chuyện dễ luôn.
    Còn không cần ngủ với thằng NXB mà vẫn xuất bản được sách thì mới là khó.
    Bởi vậy, làm nhà văn rất khó!
  10. spirit_of_wind

    spirit_of_wind Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/07/2004
    Bài viết:
    1.882
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay mới đọc lại bài này. Thấy Angie... khó tính quá! Nói đùa mà cứ bị bẻ hoài, chẳng biết là bẻ đùa hay bẻ thật

Chia sẻ trang này