1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuyển tập các bài viết hay của Báo Hoa Học Trò ( ngày xưa !)

Chủ đề trong 'Báo chí - Truyền thông' bởi demboitinh08, 14/09/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. zixia

    zixia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2005
    Bài viết:
    255
    Đã được thích:
    0
    h2t chưa từng có 4rum chính thức, ko hề có official website, từ trc đến nay fan h2t toàn ăn nhờ ở đậu khắp nơi, nào đâu có chỗ nào neo đậu tề tịu. Tớ thấy điều ấy rất đáng tiếc. Trong khi báo mực tím và áo trắng có hẳn 1 cái web kềnh càng để tổng hợp các bài theo số báo và 4rum để mọi người hỏi han thì fan h2t cứ mỗi 4rum lại lải rải vài topic than thở về báo, thế cũng nhàm mà tốn nhân lực quá. Tớ đang muốn làm tạm cái blog cho h2t để mọi người cùng có chỗ để tập hợp, sau này ai có ý tốt làm 4rum cho cả hội cũng tiện hơn. Nhưng mà lười, mà khó, ko biết trình bày sao cho hấp dẫn hay là cứ quăng bừa bài lên blog cho ai thích thì a lát xô vào xem. Bắt tay vào mới thấy khó xơi Đang định nhờ 1 anh bạn làm cái logo để set avatar cho blog nhưng mà chưa xong đc. Đợi anh Đông viết cho bài chào mừng nhưng chắc anh đang bận. Chắc là còn lẩu lâu nữa mới làm được cái trang PR cho fan h2t ấy.
    Topic này là của chung, tớ nghĩ bạn prince (pờ rin gì ấy nhờ, nói phê quá quên xừ mất rồi ) nếu có thời gian type đc cái gì mình thích thì type, ngó ở đâu thấy có cái gì hay, topic này thiếu thì copy và đề nguồn lại. Tượng tự chị lantuvien mang cái gì ở đây sang ndol thì cũng phải ghi chép để source. ĐỐi với 1 4rum lạ mà mình cứ chỉ hcép link ở 4rum mình sang thôi thì em công nhận là ko nên, mất cảm tình và nhìn cũng ngang mắt lắm. Tuy là chả chả có ý gì và là quyền tự do của mình nhưng cũng phải nhớ là người khác cũng có quyền tự do chỉ trích và cũng muốn xây dựng 4rum của họ. Chị Lan nhận đc gần 50* rồi thì phải làm thế nào cho xứng mắt với các ttvn-er chứ lị
    Thắc mắc luôn là 1 nhúm mấy chỗ em vào ra trên net này thì có xi-nhê ảnh hưởng gì đến tâm trạng của em sao? EM cũng đính chính lại luon là chị lantuvien hiểu lầm nghiệm trọng rồi, cái traicasau chỉ là nổi tiếng trên ttvn, nhiều người biết thôi chứ em chả liên quan hộ khẩu gì tới nso cả. CHị e*** lại bài kẻo có ai vào đọc đc hiểu nhầm thì em chết. The end.
    Nhân đây cho em được phép trình bày cảm xúc về topic dạo gần đây luôn. Topic đông ----> vui, thích phết. Có bác larry_darell góp bài cho mọi người, có bạn AMOUREUSE, bác Mrprince buôn dưa thấy cảm giác xôm xôm. Có lẽ tràn trề cảm hứng thế này mấy hôm nữa, họp xong phụ huynh hs mà em còn chưa chết đi, em sẽ cố ngồi type cho kỳ xong truyện Thang máy của chị CTH lên. Em rất thích truyện này. Các bác mấy hôm nữa vào cổ vũ động viên cho chúng em trở về với sự cham chỉ ngày xưa mà gxo bài tiếp nhé
    Ai thích thì liên hệ với em qua YIM: widingoo hoặc zixia_widingoo để buôn về h2t và nhận offline thong báo khi topic có bài mới nhé. Em thì rất khoái quen được càng nhiều fan báo Hoa càng tốt.
  2. zixia

    zixia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2005
    Bài viết:
    255
    Đã được thích:
    0
    Hai chiếc ghế
    (Truyện ngắn của Phạm Anh)
    Thưa các độc giả quý mến, tôi xin phép giải thích một chút về các nhân vật của câu chuyện này. Cũng xin các bạn đừng sốt ruột, nếu tôi có dài dòng quá đáng. Đó cũng là vì tôi quá yêu quý chúng mà thôi.
    Ngay trung tâm ngã sáu có một vòng xoay lớn, ở đó người ta xây một cái hồ và dựng tượng đài khá đẹp. Chếch về phái bên phải, giữa hai con đường và ngay trước mặt nhà thờ là một dải ngăn cách lối đi rất rộng, trên đó cỏ mọc xanh um. Chính giữa, có một cây cổ thụ chẳng biết trồng từ bao giờ, cũng chẳng biết tên gì, quanh năm suốt tháng nở hoa vàng rực thả lá bay theo gió lao xao. Dưới gốc cây là... hai nhân vật chính của chúng ta. Xin nói trước để các bạn không nhầm tưởng, vì chúng ta đã phải nhầm tưởng quá nhiều trong cuộc sống của mình rồi, hai nhân vật này chẳng phải người ngợm gì sất. Chúng chỉ là hai chiếc ghế đá.
    Kẻ nào đặt hai chiếc ghế đá ở đây hẳn phải là một tay có óc nghệ sĩ lắm, vì chỉ cần nhìn cảnh hai chiếc ghế nằm xoay lưng với nhau hai bên gốc cây là đủ để hình dung ra một bức tranh nghệ thuật có tựa đề "giận dỗi" hay một cái gì đó đại loại như thế. Chỉ có hai chiếc ghế là không ưa cái cảnh "hờn anh giận em" đó chút nào. Thật buồn làm sao khi đứng cùng nhau một chỗ cả đời mà chẳng thể nhìn thấy nhau. Mà cũng không biết có phải vì không bao giờ thấy mặt nhau hay không, mà chúgn trở nên thân thiết quá chừng.
    Cả hai chiếc ghế đều màu trắng. Nhưng do cây cổ thụ mọc nghiêng về một phía, hắt bóng tối lên một chiếc, nên trông nó lúc nào cũng có vẻ xam xám. Ta tạm gọi nó là Xám, cho tiện phân biệt với chiếc ghế Trắng kia. Xám quay mặt về phía nhà thờ, còn Trắng nhìn sang hướng vòng xoay. Chiếc này kể lại cho chiếc kia nghe những điều xảy ra trong hướng nhìn duy nhất của nó. Cũng chẳng có gì đặc biệt lắm, vì ở cái phố huyện nhỏ bẻ này, ngày giống ngày, tháng giống tháng, năm giống năm. Mọi việc diễn ra đều đặn như một chu kỳ khép kín. Thế nên sáng tinh mơ khi mặt trời còn chưa đáp xuống vòm cây những tia nắng đầu tiên, nghe tiếng dép lệt xệt phía vòng xoay là Xám biết ngay hai ông bà cụ đi tập dưỡng sinh sắp sửa dừng lại ngồi nghỉ. Có nhiều nỗi đợi chờ trong cuộc đời này, nhưng chắc không sự chờ đợi nào lại bình yên và thanh thản bằng việc ngồi trong chút bóng tối còn sót lại của đêm, giữa những xác lá hoa ẩm ướt sương, lắng nghe nhịp thở của một buổi bình minh mới đang đến gần từng chút một. Rồi bỗng chốc bình minh vỡ oà ra thành những tia nắng mai hồng rực phía chân trời.
    Khi hai cụ già đã trở về nhà thì con đường đã bắt đầu đông dần. Đám học trò nhỏ xuống phố đến trường, người đi làm hối hả bước vào một ngày mới. Lúc này phía trước mặt Xám, tức là ở lề đường bên cạnh nhà thờ, những hàng quán lục tục bày ra. Nhiều nhất là những người thợ chụp ảnh trưng ra những chiếc phông xanh và tấm biển "Chụp ảnh thẻ lấy liền". Trong số đó, Xám đặc biệt chú ý đến một người đàn ông dáng vẻ hơi luộm thuộm, dắt theo đứa con gái nhỏ chừng bảy tuổi. Đến "chỗ làm", ông không bày đồ đạc ra vội mà tiến về phía hàng xôi gần đấy mua một gói xôi cho cô bé con ăn sáng. Cô bé thường thắt tóc bím, cột nơ xanh, trông xinh như một con **** nhỏ lon ton cầm gói xôi đến trường. Còn người cha thì vui vẻ vẫy tay theo.
    Ông ta chẳng bao giờ mua gói xôi nào cho mình. Không những điều đó làm Xám và Trắng thắc mắc mà cả người đàn bà bán xôi cũng không nén được tò mò. Bà hỏi bâng quơ vẻ như chào mời :
    - Anh không ăn xôi ah?
    - Cho không thì ăn - Ông ta đùa. Rồi bắt gặp cái cau mày của người đàn bà, ông nhe răng cười - Lo cho phần nó thôi cũng mệt lắm rồi chị ơi!
    - Thế mẹ con bé không làm việc gì ah?
    - Không... Tiếng trả lời cộc lốc và nụ cười tắt mất trên gương mặt đen nhẻm. Người thợ chụp ảnh lụi cụi dựng phông, bày biện dụng cụ. Nắng sáng vàng xuộm hắt lên mặt ông, làm nổi bật hơn những góc cạnh gày gò, trông như một bức tranh khắc khổ của Vangogh.
    Chín giờ sáng, trong khi người thợ chụp ảnh vẫn còn ế ẩm thì người bán xôi đã sắp hết hàng. Người đàn bà nhìn chỗ xôi nhỏ còn lại trong thúng rồi gọi với sang bên :
    - Anh ăn miếng xôi cho chắc bụng! Còn một ít tôi bán rẻ cho.
    Người thợ bối rối lắc đầu :
    - Thôi... Cám ơn chị!
    - Ơ, rõ cái khổ cái nhà anh này! Tốn bao nhiêu mà nhịn cho khổ người.
    Ông ta đáp lại một nụ cười. Và người đàn bà sau một phút ngần ngừ vét hết chỗ xôi gói lại, cắp thngs ra về. ĐI ngang quầy chụp ảnh, bà đặt gói xôi xuống quầy:
    - Thôi biếu anh đấy! Tôi về cho nhanh, ngồi mãi cũng chán rồi.
    Trước khi người thợ chụp ảnh đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, bà đã vòng qua khúc ngoặt đi mất.
    ***
    Hôm sau, Xám thấy khi người thợ chụp ảnh mua xôi, ông ta mua thêm một gói nhỏ cho mình. Người đàn bà cười hồn hậu, Xám kể lại cho Trắng nghe, còn nhận xét:
    - Mà chắc bà ta cũng chẳng giàu có gì, tớ nhìn kỹ rồi, áo bạc vai hết cả.
    - Thì giàu có ai lại đi bán xôi! - Trắng phì cười.
    Xám không nói gì. Nó lặng lẽ quan sát. Người đàn bà khi vắng khách mua, hỏi chõ sang quầy chụp ảnh :
    - Anh này, chụp một cái to to, cỡ ảnh thờ ấy, bao nhiêu tiền?
    - Hai mươi nghìn. Chị định chụp chân dung ah? - Người đàn ông tròn mắt.
    - Ai lại chụp ba thứ ấy cho tốn tiền. Tôi định làm sẵn một cái, nhỡ khi mình có gì thì con mình còn có cái mà dùng...
    Suýt nữa thì người thợ ảnh té từ trên ghế xuống đất :
    - Lo xa chi ba chuyện ấy chị ơi! Đời còn dài mà...
    - Anh nhìn tôi khoẻ thế chứ gục lúc nào không biết. Toàn bệnh về tim mạch cả! Nói dại, tôi chỉ sợ chết bất ngừ thì chẳng có ai lo cho thằng con tôi thôi.
    - Còn anh nhà nữa chi! Chị cứ...
    - Ông theo vợ bé rồi - Bà buông gọn, khô khốc. Người đàn ông lặng đi. Mắt ông lướt qua phố xá buồn buồn :
    - Vợ tôi thì mất rồi. Tai biến mạch máu não.
    - Ấy ấy, tôi sợ chính cái bệnh... đang nói nửa chừng, bà khựn lại lúng túng - Vợ anh mất rồi ah?
    Người thợ ảnh gật đầu lặng lẽ. Nghe gió từ trên ngàn đang đổ về phố chơi vơi.
    - Chị đừng lo. Số những người như mình không chết sớm được đâu. Trời còn bắt sống để lo cho con cái nữa. Nhiều khi tôi cũng bệnh, cứ tưởng chẳng gượng dậy được, vậy mà thấy con bé khóc thì tôi lại tỉnh như sáo.
    ...
    - Tôi cũng thế thôi. Cứ nhìn thằng con tôi thì tôi lại tự nhủ mình phải cố mà sống. Thằng bé ngoan lắm anh ah...
    ***
    Cô bé con của người thợ chụp ảnh thì đúng là một thiên thần nhỏ. Nhưng còn cậu con trai "ngoan lắm" của người đàn bà bán xôi thì... Hôm nhìn thấy cậu bé qua hàng mẹ xin tiền, Xám sửng sốt gọi Trắng :
    - Cậu nhìn thằng bé kìa, có nhận ra nó không?
    - Làm sao tớ quay lại được cơ chứ! - Trắng dỗi.
    - Xin lỗi, tớ quên! Nhưng thằng bé này thì tụi mình biết. Buổi tối nó hay đi chơi với mấy đứa bạn ngang đây. Cái đứa mà mình thắc mắc sao mà nó mặc áo trắng quần xanh như đi học ấy.
    - Thế ah... - Trắng tặc lưỡi vu vơ, cũng chẳng biết phải làm gì. Nó hay nhìn thấy cậu bé ấy ngồi ké trên xe máy của bạn, phóng ào ào qua vòng xoay, la hét om cả phố. Tội nghiệp người mẹ!
    Ban đầu, Xám và Trắng day dứt lắm vì chúng không thể nói cho người mje biết về cậu con trai được. Nhưng sau đó, nghe cậu dạ thưa rất ngoan ngoãn và nhìn khuôn mặt hạnh phúc rạng rỡ của người mẹ, Xám lại kết luận với Trắng rằng bà không biết có lẽ tốt hơn. Chẳng nên phá vỡ niềm tin đáng thương đó làm gì. Rồi một lúc nào đó, cậu bé con cũng đủ lớn để hiểu ra điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời của mình.
    ***
    Nhịp sống trên vỉa hè kề bên nhà thờ vẫn tiếp diễn như trước, chỉ khác một điều : Có hai người lớn đã tìm được mối đồng cảm quý giá với nhau. Sáu giờ sáng, người bán xôi đón ông thợ chụp ảnh bằng một nụ cười và hai gói xôi to tướng gói sẵn. Buổi trưa, người đàn bà ra về mang theo mình một lời chào vui vẻ. Và từ lúc ấy đến chiều, Xám đoan chắc với Trắng rằng, người đàn ông khắc khổ ấy đã mỉm cười một lần không dưới mười lần. Trắng làu bàu:
    - ông ta muốn cười thì cười, có gì đâu mà cậu phải đếm!
    - Điều này thì cậu không hiểu đâu! - Giọng Xám bí hiểm.
    Trắng không hiểu thật. Nó vốn giản đơn và thực tế. Nó cũng thường không hiểu tại sao Xám mơ mộng đến như thế. Xám có thể lặng im hàng giờ ngắm trăng, mặc dù nhiều khi vầng trăng ấy chỉ là một mảnh lá lúa cong cong lạnh băng bên góc trời. Xám cũng thường ngẩn ngơ lắng nghe những làn gió chiều, sau một ngày dài lang thang, trở về ***g lộng vây lấy hai đứa. Nó quả quyết với Trắng rằng những cơn gió ấy kể cho nó nghe về núi đồi quanh đấy, về rừng cây hoang dã bạt ngàn, về cái gọi là thác - một con sông nghiêng dòng đổ từ trên cao xuống, tung bọt trắng xoá trên những phiến đá ẩm ướt rêu. Trắng cố hình dung nhưng chỉ được lờ mờ. Nó chỉ hiểu một điều, thế giới của Xám rộng lớn hơn thế giới của nó nhiều lắm.
    Đến một ngày, người đàn bà đề nghị:
    - Thấy cha con anh vất vả quá! Hay là để tôi nấu cơm cho.
    Người thợ chụp ảnh vặn vẹo đôi bàn tay có những ngón dài gầy guộc, lúng túng :
    - Tôi không dám làm phiền chị...
    - Có phiền phức gì đâu chứ! Tôi tiện thể nấu nhiều hơn một chút thôi mà!
    Ánh mắt người đàn ông sáng bừng lên một phút, rồi lại tắt đi :
    - Thôi! Cha con tôi sống thế này quen rồi! Cám ơn chị...
    Người đàn bà định nói một điều gì đó, song lại thôi. Bà lặng lẽ thở dài. Câu chuyện bị cắt khúc thành hai mảnh chơi vơi.
    Xám kể lại cho Trắng nghe. Và Trắng kết luận "Con người phức tạp quá!"
    ***
    Đêm nay có trăng. Trăng mười bảy, nên mọc trễ nhưng tròn vành vạnh và vàng rực rỡ. Trắng gọi Xám :
    "Trăng mọc kìa!" Xám chẳng bao giờ thấy được cảnh trăng mọc cả, đơn giản vì nó xoay mặt sang hướng khác.
    Chợt có tiếng xe máy rú ga trên con đường vắng. Lại những đứa trẻ con học đòi tìm cảm giác mạnh trong cái trò chạy xe chết người. Trắng bực dọc nhìn ba bốn chiếc xe lao hết tốc lực qua vòng xoay. Nó bật kêu lên khe khẽ :
    - Có cả thằng bé ấy nữa đấy!
    Thằng bé con người đàn bà bán xôi ngồi sau lưng chiếc moto đang gầm lên bức phá. Đột ngột, chiếc xe lạc tay lái, va vào dải phan cách đường. Con mãnh thú chồm lên bãi cỏ, và đứa cầm lái chỉ kịp bẻ đầu xe tránh gốc cây trước mặt. Chiếc xe tránh được gốc cây, nhưng... lao vào Xám. Trắng chết lặng người nghe tiếng va chạm khủng khiếp sau lưng mình.
    Chiếc moto lộn mấy vòng trước khi dừng hẳn. Hai thằng bé nằm sóng sượt. Trắng hốt hoảng gọi Xám, nhưng Xám không trả lời nổi. Một chân của nó gãy lìa, chân kia cũng đứt rời cốt sắt và vẹo sang một bên. Nó không biết đau, nhưng tận trong lòng nó đang trỗi lên một nỗi đau to lớn : Thằng bé mà có mệnh hề gì thì người đàn bà ấy sẽ ra sao?
    ***
    Sáng ra, người thợ chụp ảnh ngơ ngác thấy hè đường thiếu vắng thúng xôi quen thuộc. Những cơn gió thì thầm với Xám : "Bà ấy nghe báo về con trai thì đổ xuống như một tàu lá héo. Bây giờ, cả hai mẹ con đang nằm trong bệnh viên, chẳng biết ai nguy kịch hơn ai."
    Đến chiều, ngọn gió trở lại, thổi hun hút : "Bà ấy mất rồi..."
    Xám nghe tấm thân xiêu vẹo của mình rã rời, và tâm hồn bằng đá của nó rưng rức đau. Người đàn ông khắc khổ kia có nghe được lời của gió hay không mà vỗi vã dọn hàng về sớm. Cái bóng gầy guộc của ông đổ liêu xiêu trong cái nắng chiều như một chấm than cô độc.
    Có vẻ như người đàn ông không biết điều gì đã xảy ra, hoặc không tin nổi nó lại xảy ra vội vã đến thế. Hôm sau, rồi đến hôm sau nữa, mỗi sáng ông vẫn ngong ngóng về phía lề đường bên cạnh chờ đợi một điều gì đó. Chiều, sau khi dọn dẹp xong dụng cụ, ông không về ngay mà ghé đến chỗ Trắng ngồi. Trắng xa xót nhìn ánh mắt khắc khoải của ông hụt rơi vào khoảng - không - có - gì trước mặt. Hơn bao giờ hết nó hiểu nỗi đau chênh vênh của một người đứng bên bờ sự mất mát. Xám không nói gì, nhưng Trắng lắng nghe người ta đi qua lại xì xào : "Cái ghế đá gãy rồi!" và dĩ nhiên nó đoán được. Trắng chỉ là một chiếc ghế đá không thể cử động, nhúc nhích. Nó làm được gì cho Xám bây giờ?***
    Và cuối cùng Xám đã đổ xuống.
    Sáng ra, người đàn ông là người đầu tiên chú ý đến việc chiếc ghế đá đã sập xuống hoàn toàn. Chẳng biết nghĩ gì mà ông lấy máy ảnh chụp ngay cảnh tượng hai chiếc ghế tựa lưng nhau bên gốc cổ thụ, một chiếc cò nguyên lành, chiếc kia đã gãy gục. Rồi thay vì tiếp tục dọn hàng, ông ngồi thừ người. Một giọt nước mắt lăn ra cuối khoé mắt nửa đục nửa trong.
    Buổi trưa, người ta chở Xám đi ngang qua trước mặt Trắng. Lần đầu tiên Trắng nhìn thấy người bạn mình. Trong lòng xe chỉ là những mảnh lìa giơ ra lõi sắt gỉ sét. Vậy mà đó đã từng là Xám, người bạn nhỏ thích nhìn trời, nhìn mây, thích lắng nghe tiếng thì thầm xạc xào của gió núi. Trắng nhìn theo chiếc xe mát hút nơi ngả rẽ, quay quắt nhớ tiếng Xám trong veo "Sao sáng quá!..." Sẽ chỉ còn lại mình Trắng với một nửa bầu trời sao không đủ sáng bao giờ.
    ***
    Các bạn có thể nghĩ là tôi đang kể một chuyện cổ tích. Nhưng một lúc nào đó, nếu các bạn có dịp dừng chân nơi một phố huyện miền núi, biết đâu bạn nhìn thấy trên dải phân cách trước mặt nhà thờ cổ, dưới gốc một cây cổ thụ đang rắctheo gió những tàn hoa vàng và xác lá lao xao, có một chiếc ghế đá trắng chơ vơ cùng một người đàn ông lặng lẽ ngồi trong bóng tối sắp tắt. Và bạn sẽ hiểu rằng câu chuyện tôi kể trên đây là có thật ở một góc độ nào đó của cuộc đời này..."
    17 -10 -1999
    (hht số 318 ngày 13-1-2000)
    Tapé par Lan Tử Viênhttp://www.namdinhonline.net/forum/showthread.php?p=111339#post111339
    (ơ... thật ra là thấy báo ở phần update nên em sang blog chị lantuvien chôm thẳng 1 lèo cho tiện chứ chả vào 4rum nhặt nhạnh chắp nối từng mảnh làm gì )
  3. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Nhóc zixia yêu quý, trước tiên phải sorry cả nhà ( cả bạn Prin prín nữa) vì tớ chỉ đưa đường link trang web NDOL thay vì cả truyện ngắn ra đây.
    Nhưng thú thực nhóc yêu quý ah, chị chưa copy/paste bài nào ở nhà mình sang NDOL cả. Những bài viết chị search đâu đó trên mạng, khi copy vào box HHT ở NDOL chị đều ghi rõ nguồn và để đường link cẩn thận ( vì chị rất hiểu và tôn trọng những người bạn có công type và post bài viết).
    Điều thứ hai chị phải sorry riêng em zixia do cái đoạn post linh tinh bên trên của chị biểu em hay ra vào traicasau hay trang gì đó nữa. Chị chỉ muốn đùa nhóc thôi, ngoài ra không có ý gì khác. ( Vì web ấy chị cũng chưa vào sau lần em đưa link cho chị). Nhưng bây giờ không e*** được bài đó, nếu mod vào đây rảnh, nhờ mod delete hộ em.
    Còn việc em mong muốn có một forum chính thức của hht, các anh chị đều rất ủng hộ, nhưng vấn đề là ai sẽ làm, lập và duy trì ?( trong khi chính toà soạn báo hht lại không làm, họ hình như chỉ có blog hht2).
    Khi chị lập box HHT ở Namdinhonline.net, một vài người không ủng hộ, họ nói chị đang làm công việc "ông đồ" hay gì gì đó. Nhưng chị đã nhận được rất nhiều lời cảm ơn, động viên của các anh chị hội bút Hương Đầu Mùa cũ. Chị rất vui và có thêm hứng thú để post những bài viết hay trên HHT cũ để cùng share cho mọi người đọc. Việc làm của chị, của em, của chúng mình đều xuất phát từ plaisir và mong muốn chia sẻ với người khác mà thôi.
    Topic hht này, và box HHT ở NDOL đều được mọi người ra vào đông. Chị nghĩ mình chỉ cần tập trung vào một forum là đủ. Chị đang tiếp tục gửi và post trên NDOL. Chị coi đó là một nơi đi về yên ấm của mình, của mọi người yêu báo Hoa, và của nhiều anh chị thành viên hội bút. Như anh Đàm Huy Động, chị Thuỵ Thảo, chị Trang Hạ, anh Phạm Trung Kiên, chị Thanh Hà, anh Chu Minh Khôi, chị Mỹ Quyên, chị Bình Nguyên Trang...
    Còn nhóc biểu rằng chị "Chị Lan nhận đc gần 50* rồi thì phải làm thế nào cho xứng mắt với các ttvn-er chứ lị ". Chị nghĩ mình chưa làm gì không xứng mắt với ttvn-er cả nhóc ah.
    Và lại một lần nữa điều chị mong muốn là được đọc và chia sẻ nhiều bài hay trên hht, dù trên forum nào cũng thế.
    Chúc nhóc và mọi người vui vẻ. Nhóc zixia cố gắng post truyện của chị Chu Thu Hằng nhé.
    Dạo này chị chưa bận lắm, vì vừa thi xong, chị cũng cố gắng cùng mọi người post bài.
    Chào cả nhà thân ái!
  4. ntcbk

    ntcbk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    994
    Đã được thích:
    0

    Không có cơ hội tăng số người vote nữa đâu ! Chức năng này đã bị bỏ mất rồi còn đâu ! Vẫn hiện lên số người bầu nhưng mà nó không tăng được nữa ! Vừa mới vote cho bạn xong đó !
    Tiếp tục post truyện ngắn nữa đi !
  5. MrPrince

    MrPrince Moderator Staff Member

    Tham gia ngày:
    01/01/2006
    Bài viết:
    8.629
    Đã được thích:
    10
    Tôi không biết là mọi người cảm ơn thế nào, nhưng tôi thấy thạt là lố bịch khi vào một trang web địa phương để duy trì topic này. Cho tôi hỏi là cái này có trước hay cái kia có trước. Và liệu cái kia có sống lâu hơn ttvnol này được không ?
    Được MrPrince sửa chữa / chuyển vào 09:59 ngày 18/01/2007
  6. Apomethe

    Apomethe Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/10/2004
    Bài viết:
    937
    Đã được thích:
    0
    Hỏi hộ bạn em, có ai có toàn bộ bài thơ và biết tên tác giả bài này không ạ, chỉ nhớ được mấy câu thôi:
    Khi ngủ con thường đặt tay lên ngực
    (...) đợi cha về

    Tuổi mười bảy bàn chân chưa tiếp đất
    Trái tim bung mình
    Cú nhảy đầu tiên

  7. zixia

    zixia Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/06/2005
    Bài viết:
    255
    Đã được thích:
    0
    Từ truyện tranh, kiém hiệp, chơi game đến điện thoại các loại có đc mấy cái 4rum là có ông to bà lớn nào đó đứng ra cấp vốn nào. Toàn ai thích thì cùng đóng góp với nhau, vẫn đầy cái lớn mạnh, thi thoảng chết sever nhưng cũng chẳng mấy khi ngỏm hẳn đời. Ví dụ rõ ràng nhất là CT Quick&Snow của Fm (ví dụ cái này vì cái này tiêu biểu nhiều người biết mà em cũng hiểu tàm tạm) làm gì có ai bỏ tiền o bế, từ trang up CT ol đến 4rum đều là quyên góp thậm chí là tiền quần quật làm thêm của 1 số cá nhân. Nhiều lúc còn gặp những chuyện cực kì đau khổ phũ phàng mà mọi người ở ngoài chắc chẳng ngờ tới. 2 trang đấy sống tất cả chỉ nhờ vào fan thôi. Cái quán cafe Q&S mới khai trương ngoài bản quyền thương hiệu ra cũng chả liên quan gì đến đài tiếng nói VN hết.
    Vì vậy với trường hợp báo Hoa, em mới nói cần tập trung mọi người lại, thế thôi. Các thành viên ttvn tin tưởng ttvn là nơi có thể quy họp đông đúc lượng người nhiệt huyết và yêu báo.
    Chị lantuvien yêu NDOL thì là quyền của chị lantuvien, ai dám cấm, dám kêu ca, em cũng quay lại mắng thẳng cho ra chuyện. Nhưng ở đây ko có ai cấm cả. Chỉ là thấy vô lý khi có 1 người cứ chép hết link nọ đến link kia của 4rum mình vào một 4rum khác. Nếu là giới thiệu thì chỉ cần giới thiệu 1 đến 2 lần, người ta thấy thích, người ta khắc tìm vào và ở lại. Đây lại trang nào cũng chép link của NDOL, còn bài thì lại ko hề copy kèm, chị ko thấy hơi lạ sao? Khi đã chọn tham dự 1 topic nào, của 1 4rum nào thì người tham gia cũng nên dốc hết lòng cho topic đó, ko thể lấy đấy làm nơi quảng cáo cho cái khác đc. Các thành viên của 4rum ấy không thể tin rằng đấy cũng là 1 thứ tinh thần xây dựng.
    Em không đồng ý với chị lantuvien về việc chọn nơi xây dựng. Nhưng cái đấy cũng chả sao, ai cũng có quyền chọn lựa những tình cảm trong cuộc sống. Nhưng em cực kỳ phản đối cách làm việc của chị lantuvien. Ít nhất thì nó chả hợp tí gì với phép lịch sự thông thường cả, dù là ý định gì, ở đâu, đang sống hay trên mạng cũng ko thể làm như thế. Lý do có vẻ nhỏ nhặt tiểu tiết nhưng là tác phong không thể bỏ qua.
  8. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Nhóc nì, chị đã nói sorry cả nhà về bài post đấy rồi mà. Nhóc cứ nhắc lại mãi. Ngượng quá ah.
  9. AMOUREUSE

    AMOUREUSE Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    463
    Đã được thích:
    0
    Mèng ơi, hic hic, Hai chiếc ghế, chuyện Hai chiếc ghế...Híc, xúc động quá, ơn giời, cuối cùng cũng được gặp lại " Hai chiếc ghế" sau bao nhiêu năm xa cách ...hĩ hĩ...À, cám ơn đến chị lantuvien đã taper lại câu chuyện và send cái đường link đồng cám ơn đến bạn zixia đã post lại cả câu truyện vào trong này...Cảm động lắm lắm hú hú...
    Mà lâu lâu ko vào, hình như mọi người đang có chuyện rì thì phải ???
  10. lantuvien_ttt

    lantuvien_ttt Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2005
    Bài viết:
    984
    Đã được thích:
    0
    Thế bạn Amoureuse còn mong được đọc truyện nào nữa. Bạn nói đi, nếu tớ có tớ sẽ tapé cho.

Chia sẻ trang này