1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuyển tập những bài nói chuyện, trả lời phỏng vấn, bài viết của Trịnh Công Sơn

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi blue293, 19/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. blue293

    blue293 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0

    Mục Lục
    Bài viết của NS Trịnh Công Sơn và
    những cuộc Phỏng vấn & Nói chuyện (PV) với NS ​
    Lưu ý :
    - Mục lục đã được cập nhật đến ngày 01.08.2003, trang 10
    - PV = Phỏng vấn, nói chuyện
    - Những bài viết không đề , không có tựa , được vào mục lục này bằng câu đầu của bài viết đó.
    click vào tên bài viết :
    - 1991-1996 Những đứa trẻ bể dâu, trang 5
    - Bài hát đầu tiên bài hát cuối cùng (1991) , trang 4
    - ?zBuô?i sáng ấy ơ? Nha Trang nhi?n biê?n.....?z (1995) , trang 8
    - Ca khúc mang đến sự cảm thông giữa mọi người , trang 4
    - Cát bụi (1998) , trang 5
    - Chợt tôi thấy thiên thu là một đường không bến bờ (1994) , trang 5
    - PV Chưa kịp thực hiện một ước mơ nhỏ đã thấy hết năm hết tháng - Hoàng Dạ Thi thực hiện (1994) , trang 5
    - Chú Lộ , trang 2
    - Cuộc sống không thể thiếu tình yêu trang 1
    - Da vàng ca khúc (1967) , trang 4
    - Diễm của những ngày xưa trang 1
    - Đành vậy với tình yêu (1998) , trang 6
    - PV Đạo Phật Trong Âm Nhạc - hoà thượng Thích Tâm Thiện thực hiện , trang 3
    - Để bắt đầu một hồi ức , trang 1
    - Ðêm giao thừa 1993 , trang 5
    - Đò đưa (1998-1999) , trang 5
    - Giấc mơ Hạ Trắng (1997) , trang 1
    - PV Giao Lưu Với Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn , trang 3
    - "Giòng sông là chứng nhân già nua nhất...." (thủ bút về tình yêu)(1967) , trang 1
    - PV Giọng ca, kỹ xảo mới là một nửa thành công của ca sĩ - Trần Minh Phi thực hiện (Tạp chí Thế giới mới) , trang 3
    ?" ?zHai mươi năm qua con người Việt nam...?o (1969) , trang 10
    - Hư vô, trang 8
    - Huế Hôm Nay (1968) , trang 9
    - Huyên náo và tỉnh lặng , trang 5
    - Không Đề (1969) , trang 10
    - Khánh Ly - Vĩnh trinh - Hồng Nhung (thủ bút về người hát)(1985) , trang 1
    - PV Kiếp sau tôi vẫn là người nghệ sĩ... - Văn Cầm Hải thực hiện(1998) , trang 7
    - Kinh Việt Nam (1968) , trang 4
    - Là chút hồng phai (thơ) , trang 8
    - Lời tựa trong tập nhạc Trong nỗi đau tình cờ (1972) , trang 2
    - Mái nhà , trang 6
    - Mẹ và tôi , trang 9
    - Một cõi đi về , trang 1
    - PV Một cõi riêng thuần khiết cùng cuộc đời - Trích lược từ SSGGP , trang 6.
    - "Ngày ấy- tôi cũng như mọi người..." , trang 8
    - Ngày Văn Cao Trở Lại (1988) , trang 9
    - Nhật ký ghi chậm - Tháng Mười Hai Tháng Giêng (1986) , trang 9
    - Nhật ký ghi ở Osaka (1986) , trang 9
    - Nhật ký Huế (2000) , trang 1
    - Nhật ký tuổi 30 (1969) , trang 2
    - Nhớ về một bài hát , trang 7
    - Những bài thơ không tựa (1992) , trang 3
    - Những vần lục bát - phỏng dịch Hán Tự Hài Cú , trang 6
    - Nỗi ám ảnh thời thơ ấu trang 5
    - Nỗi lòng của tên tuyệt vọng (Lời tựa trong tập nhạc Trong nỗi đau tình cờ) (1972) , trang 2
    - Phác thảo chân dung tôi , trang 2
    - PV Phỏng vấn của Văn nghệ Quân đội - Quốc Hưng thực hiện , trang 5
    - PV Phỏng vấn Trịnh Công Sơn , trang 3
    - PV Phút nói thật Trịnh Công Sơn (Tạp chí Mốt-2000) , trang 4
    - Quán trọ âm nhạc , trang 6
    - Số phận của một bài hát , trang 8
    - Soi gương , trang 4
    - Sự vật, con người , trang 2
    - Thiền bùn , trang 8
    - Thông điệp , trang 4
    - Thủ bút về người hát (1985) , trang 1
    - Thư gửi ca sỹ Mỹ Joan Baez, trang 8
    - Thuở ấy Nhị Xuân. Em ở nông trường. Em ra biên giới , trang 4 - Tiếng hát về ánh sáng (trích) , trang 2
    - Tình yêu và tiếng hát , trang 2
    - Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình (1996) , trang 1
    - PV Tôi Đã Tận Hưởng Những Tình Cảm Nhân Loại - Lữ Quỳnh thực hiện(1989) , trang 9
    - PV "Tôi đang viết và vẽ" - Nhật Lam, Người Lao Ðộng, số 681 , trang 4
    - PV Tôi là tên hát rong hát về những Giấc Mơ Ðời hư ảo - Diễm Chi thực hiện , trang 4
    - PV "Tôi luôn sống với hiện tại" - Mai Thi (TTVN.FPT) thực hiện , trang 3
    - Trái đầu mùa , trang 4
    - Trò Chơi , trang 6
    - PV Trò chuyện với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn , trang 3
    - Trong Âm Nhạc, Văn Cao Sang Trọng Như Một Ông Hoàng (1987) , trang 9
    - Tự bạch (Tạp chí thế gới âm nhạc, số 02-11-1998 , trang 5
    - VĂN CAO: Cuộc ra đi mãi mãi âm vang (1995) , trang 6
    - Văn tự (1997) , trang 7
    - Về niềm bí ẩn của con người , trang 8
    - Vết thương tỉnh thức (1999) trang 5
    - Viết bên bờ Loiret (1989) , trang 7
    - Viết và thở , trang 7
    - Xin cuộc đời tha lỗi (Vĩnh biệt nhạc sỹ Phạm Trọng Cầu) (1998) , trang 4
    - PV Xin nối một vòng tay - Lưu Trọng Văn thực hiện , trang 9
    PV = Phỏng vấn, nói chuyện
    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 05:48 ngày 03/08/2003
  2. blue293

    blue293 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0

    Mục Lục
    Bài viết của NS Trịnh Công Sơn và
    những cuộc Phỏng vấn & Nói chuyện (PV) với NS ​
    Lưu ý :
    - Mục lục đã được cập nhật đến ngày 01.08.2003, trang 10
    - PV = Phỏng vấn, nói chuyện
    - Những bài viết không đề , không có tựa , được vào mục lục này bằng câu đầu của bài viết đó.
    click vào tên bài viết :
    - 1991-1996 Những đứa trẻ bể dâu, trang 5
    - Bài hát đầu tiên bài hát cuối cùng (1991) , trang 4
    - ?zBuô?i sáng ấy ơ? Nha Trang nhi?n biê?n.....?z (1995) , trang 8
    - Ca khúc mang đến sự cảm thông giữa mọi người , trang 4
    - Cát bụi (1998) , trang 5
    - Chợt tôi thấy thiên thu là một đường không bến bờ (1994) , trang 5
    - PV Chưa kịp thực hiện một ước mơ nhỏ đã thấy hết năm hết tháng - Hoàng Dạ Thi thực hiện (1994) , trang 5
    - Chú Lộ , trang 2
    - Cuộc sống không thể thiếu tình yêu trang 1
    - Da vàng ca khúc (1967) , trang 4
    - Diễm của những ngày xưa trang 1
    - Đành vậy với tình yêu (1998) , trang 6
    - PV Đạo Phật Trong Âm Nhạc - hoà thượng Thích Tâm Thiện thực hiện , trang 3
    - Để bắt đầu một hồi ức , trang 1
    - Ðêm giao thừa 1993 , trang 5
    - Đò đưa (1998-1999) , trang 5
    - Giấc mơ Hạ Trắng (1997) , trang 1
    - PV Giao Lưu Với Nhạc Sĩ Trịnh Công Sơn , trang 3
    - "Giòng sông là chứng nhân già nua nhất...." (thủ bút về tình yêu)(1967) , trang 1
    - PV Giọng ca, kỹ xảo mới là một nửa thành công của ca sĩ - Trần Minh Phi thực hiện (Tạp chí Thế giới mới) , trang 3
    ?" ?zHai mươi năm qua con người Việt nam...?o (1969) , trang 10
    - Hư vô, trang 8
    - Huế Hôm Nay (1968) , trang 9
    - Huyên náo và tỉnh lặng , trang 5
    - Không Đề (1969) , trang 10
    - Khánh Ly - Vĩnh trinh - Hồng Nhung (thủ bút về người hát)(1985) , trang 1
    - PV Kiếp sau tôi vẫn là người nghệ sĩ... - Văn Cầm Hải thực hiện(1998) , trang 7
    - Kinh Việt Nam (1968) , trang 4
    - Là chút hồng phai (thơ) , trang 8
    - Lời tựa trong tập nhạc Trong nỗi đau tình cờ (1972) , trang 2
    - Mái nhà , trang 6
    - Mẹ và tôi , trang 9
    - Một cõi đi về , trang 1
    - PV Một cõi riêng thuần khiết cùng cuộc đời - Trích lược từ SSGGP , trang 6.
    - "Ngày ấy- tôi cũng như mọi người..." , trang 8
    - Ngày Văn Cao Trở Lại (1988) , trang 9
    - Nhật ký ghi chậm - Tháng Mười Hai Tháng Giêng (1986) , trang 9
    - Nhật ký ghi ở Osaka (1986) , trang 9
    - Nhật ký Huế (2000) , trang 1
    - Nhật ký tuổi 30 (1969) , trang 2
    - Nhớ về một bài hát , trang 7
    - Những bài thơ không tựa (1992) , trang 3
    - Những vần lục bát - phỏng dịch Hán Tự Hài Cú , trang 6
    - Nỗi ám ảnh thời thơ ấu trang 5
    - Nỗi lòng của tên tuyệt vọng (Lời tựa trong tập nhạc Trong nỗi đau tình cờ) (1972) , trang 2
    - Phác thảo chân dung tôi , trang 2
    - PV Phỏng vấn của Văn nghệ Quân đội - Quốc Hưng thực hiện , trang 5
    - PV Phỏng vấn Trịnh Công Sơn , trang 3
    - PV Phút nói thật Trịnh Công Sơn (Tạp chí Mốt-2000) , trang 4
    - Quán trọ âm nhạc , trang 6
    - Số phận của một bài hát , trang 8
    - Soi gương , trang 4
    - Sự vật, con người , trang 2
    - Thiền bùn , trang 8
    - Thông điệp , trang 4
    - Thủ bút về người hát (1985) , trang 1
    - Thư gửi ca sỹ Mỹ Joan Baez, trang 8
    - Thuở ấy Nhị Xuân. Em ở nông trường. Em ra biên giới , trang 4 - Tiếng hát về ánh sáng (trích) , trang 2
    - Tình yêu và tiếng hát , trang 2
    - Tôi đã mơ thấy chuyến đi của mình (1996) , trang 1
    - PV Tôi Đã Tận Hưởng Những Tình Cảm Nhân Loại - Lữ Quỳnh thực hiện(1989) , trang 9
    - PV "Tôi đang viết và vẽ" - Nhật Lam, Người Lao Ðộng, số 681 , trang 4
    - PV Tôi là tên hát rong hát về những Giấc Mơ Ðời hư ảo - Diễm Chi thực hiện , trang 4
    - PV "Tôi luôn sống với hiện tại" - Mai Thi (TTVN.FPT) thực hiện , trang 3
    - Trái đầu mùa , trang 4
    - Trò Chơi , trang 6
    - PV Trò chuyện với nhạc sĩ Trịnh Công Sơn , trang 3
    - Trong Âm Nhạc, Văn Cao Sang Trọng Như Một Ông Hoàng (1987) , trang 9
    - Tự bạch (Tạp chí thế gới âm nhạc, số 02-11-1998 , trang 5
    - VĂN CAO: Cuộc ra đi mãi mãi âm vang (1995) , trang 6
    - Văn tự (1997) , trang 7
    - Về niềm bí ẩn của con người , trang 8
    - Vết thương tỉnh thức (1999) trang 5
    - Viết bên bờ Loiret (1989) , trang 7
    - Viết và thở , trang 7
    - Xin cuộc đời tha lỗi (Vĩnh biệt nhạc sỹ Phạm Trọng Cầu) (1998) , trang 4
    - PV Xin nối một vòng tay - Lưu Trọng Văn thực hiện , trang 9
    PV = Phỏng vấn, nói chuyện
    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 05:48 ngày 03/08/2003
  3. blue293

    blue293 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0

    Để bắt đầu một hồi ức
    Trịnh Công Sơn
    Viết hồi ký về đời mình là quyền của mỗi con người. Ai cũng muốn ghi lại những kỷ niệm buồn, vui trong đời. Tuy nhiên cũng có những hồi ký tự thuật và những tường trình về đời mình có tính cŸch thiếu khiêm tốn và đôi khi không gần gũi với sự thật lắm. Điều đó dễ dẫn ta đi vào một thứ trận đồ bát quái tâm linh, không có thật. Tôi rt ngại nói về mình mặc dù đ có nhiều cơ sở xut bản trong và ngoài nước đề nghị viết về một quá trình khá dài trong cuộc đời làm nghệ thuật của tôi. CŸi tôi đŸng ghét (Le moi est haissable) nhưng cái tôi cũng có lúc đáng yêu vì cái tôi đó biết mình và cuộc đời là một. Tôi yêu cuộc đời và cuộc đời cũng đ yêu tôi. Đó là niềm an ủi lớn trong cuộc sống này. Vì thế trong lòng tôi không có một giây phút nào nuôi một lòng oán hận với cuộc đời.
    Dù có đôi khi nhân gian bạc đi mình, và con người phụ rẫy mình nhưng cuộc đời rộng lớn qúa và mỗi chúng ta chỉ là những hạt bụi nhỏ nhoi trong trần gian mà thôi. Giận hờn, trách móc mà làm gì bởi vì cuộc đời sẽ xoŸ hết những vết bầm trong tâm hồn chúng ta nếu lòng ta biết độ lượng. Ta biết tha thứ những điều nhỏ thì cuộc đời sẽ tha thứ cho ta những điều lớn hơn.
    Ai cũng biết cuộc đời này là quý vì vậy ai cũng muốn ôm ly mi cuộc đời. Như đôi tình nhân. Nhưng mà nợ trần không dễ, không dài. Rồi sẽ có phúa chia lìa. Phút y không biết còn ai nhớ ai nữa không trên mặt đt trần gian này.
    Tôi đến với âm nhạc có lẽ cũng vì tình yêu cuộc sống. Một phần cũng do một khúc quanh nào đó của số phận. Thời trẻ tôi học võ và chơi những môn điền kinh. Sau một cơn bệnh nặng kéo dài hơn hai năm do tập dợt judo với người em trai và bỗng nhiên muốn bày tỏ một điều gì đó với cuộc đời. Tôi vốn thích triết học và vì thế tôi muốn đưa triết học vào những ca khúc của mình. Một thứ triết học nhẹ nhàng mà ai ai cũng có thể hiểu được như ca dao hoặc những lời ru con của mẹ. Triết học Việt Nam có đó nhưng không được hệ thống hóa vì nó bàng bạc trong đời sống nhân gian.
    Tôi không bao giờ có tham vọng trở thành một người viết ca khúc nổi tiếng nhưng đời đ tặng cho tôi món quà y thì tôi không thể không nhận. Và khi đnhận rồi thì mình phải có trŸch nhiệm đối với mọi người. Vì thế tôi đ cố gắng làm thế nào để có thể trong những bài hŸt của mình chuyên chở được một thông điệp của lòng nhân ái đến với mọi người.
    Vì có tình yêu nên có âm nhạc. Vì có khổ đau nên có âm nhạc. Có hạnh phúc nên cũng có âm nhạc. Do đó khi tôi viết lên một bài hŸt ca tụng tình yêu, hạnh phúc hoặc than thở về một nỗi tuyệt vọng nào đó thì hình như tôi đ không mắc phải một lỗi lầm nào cả.
    ------------------------
    Nguồn:http://dactrung.com
    blue[/size=10]
    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 18:07 ngày 10/07/2003
  4. blue293

    blue293 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0

    Để bắt đầu một hồi ức
    Trịnh Công Sơn
    Viết hồi ký về đời mình là quyền của mỗi con người. Ai cũng muốn ghi lại những kỷ niệm buồn, vui trong đời. Tuy nhiên cũng có những hồi ký tự thuật và những tường trình về đời mình có tính cŸch thiếu khiêm tốn và đôi khi không gần gũi với sự thật lắm. Điều đó dễ dẫn ta đi vào một thứ trận đồ bát quái tâm linh, không có thật. Tôi rt ngại nói về mình mặc dù đ có nhiều cơ sở xut bản trong và ngoài nước đề nghị viết về một quá trình khá dài trong cuộc đời làm nghệ thuật của tôi. CŸi tôi đŸng ghét (Le moi est haissable) nhưng cái tôi cũng có lúc đáng yêu vì cái tôi đó biết mình và cuộc đời là một. Tôi yêu cuộc đời và cuộc đời cũng đ yêu tôi. Đó là niềm an ủi lớn trong cuộc sống này. Vì thế trong lòng tôi không có một giây phút nào nuôi một lòng oán hận với cuộc đời.
    Dù có đôi khi nhân gian bạc đi mình, và con người phụ rẫy mình nhưng cuộc đời rộng lớn qúa và mỗi chúng ta chỉ là những hạt bụi nhỏ nhoi trong trần gian mà thôi. Giận hờn, trách móc mà làm gì bởi vì cuộc đời sẽ xoŸ hết những vết bầm trong tâm hồn chúng ta nếu lòng ta biết độ lượng. Ta biết tha thứ những điều nhỏ thì cuộc đời sẽ tha thứ cho ta những điều lớn hơn.
    Ai cũng biết cuộc đời này là quý vì vậy ai cũng muốn ôm ly mi cuộc đời. Như đôi tình nhân. Nhưng mà nợ trần không dễ, không dài. Rồi sẽ có phúa chia lìa. Phút y không biết còn ai nhớ ai nữa không trên mặt đt trần gian này.
    Tôi đến với âm nhạc có lẽ cũng vì tình yêu cuộc sống. Một phần cũng do một khúc quanh nào đó của số phận. Thời trẻ tôi học võ và chơi những môn điền kinh. Sau một cơn bệnh nặng kéo dài hơn hai năm do tập dợt judo với người em trai và bỗng nhiên muốn bày tỏ một điều gì đó với cuộc đời. Tôi vốn thích triết học và vì thế tôi muốn đưa triết học vào những ca khúc của mình. Một thứ triết học nhẹ nhàng mà ai ai cũng có thể hiểu được như ca dao hoặc những lời ru con của mẹ. Triết học Việt Nam có đó nhưng không được hệ thống hóa vì nó bàng bạc trong đời sống nhân gian.
    Tôi không bao giờ có tham vọng trở thành một người viết ca khúc nổi tiếng nhưng đời đ tặng cho tôi món quà y thì tôi không thể không nhận. Và khi đnhận rồi thì mình phải có trŸch nhiệm đối với mọi người. Vì thế tôi đ cố gắng làm thế nào để có thể trong những bài hŸt của mình chuyên chở được một thông điệp của lòng nhân ái đến với mọi người.
    Vì có tình yêu nên có âm nhạc. Vì có khổ đau nên có âm nhạc. Có hạnh phúc nên cũng có âm nhạc. Do đó khi tôi viết lên một bài hŸt ca tụng tình yêu, hạnh phúc hoặc than thở về một nỗi tuyệt vọng nào đó thì hình như tôi đ không mắc phải một lỗi lầm nào cả.
    ------------------------
    Nguồn:http://dactrung.com
    blue[/size=10]
    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 18:07 ngày 10/07/2003
  5. blue293

    blue293 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0
    Giấc mơ Hạ Trắng
    Trịnh Công Sơn
    Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những tàn cây như một giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào. Vừa tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích lũy tích lũy trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt độ 42- 43 độ.
    Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy hương thơm phủ ngập cả căn phòng và tôi chìm đắm vào một giấc mơ như một cơn mê sảng. Tôi thấy mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bổng trong không gian đó. Ðến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương trắng rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức. Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ có một nhà duy nhất trồng dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa đến là ai.
    Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố người bạn đang hấp hối tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản. Hai ông bà đã lớn tuổi thường nằm chung trên một sập gụ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp nấu nước sôi để pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh và chết. Mấy người con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà một người để tẩm liệm. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Tất nhiên, khi ông cụ thức dậy hỏi con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ trả lời là mẹ sang nhà chúng con để chăm sóc mấy cháu vì chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về ông mới trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con đã chết rồi phải không. Lúc ấy mọi người mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình cơm không ăn, trà không uống cho đến lúc kiệt sức và đi theo bà cụ luôn.
    Câu chuyện này ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ Trắng".
    Trịnh Công Sơn
    Tạp chí thế giới Âm nhạc , số 5- 1997
    --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Nghe : Khánh Ly hát Hạ Trắng
    blue[/size=10]
    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 11:17 ngày 12/07/2003
  6. blue293

    blue293 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0
    Giấc mơ Hạ Trắng
    Trịnh Công Sơn
    Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những tàn cây như một giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó còn có gió Lào. Vừa tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích lũy tích lũy trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra. Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt độ 42- 43 độ.
    Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy hương thơm phủ ngập cả căn phòng và tôi chìm đắm vào một giấc mơ như một cơn mê sảng. Tôi thấy mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bổng trong không gian đó. Ðến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương trắng rất lớn. Chính cái mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức. Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ có một nhà duy nhất trồng dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa đến là ai.
    Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố người bạn đang hấp hối tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản. Hai ông bà đã lớn tuổi thường nằm chung trên một sập gụ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp nấu nước sôi để pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống bất tỉnh và chết. Mấy người con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà một người để tẩm liệm. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Tất nhiên, khi ông cụ thức dậy hỏi con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ trả lời là mẹ sang nhà chúng con để chăm sóc mấy cháu vì chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về ông mới trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con đã chết rồi phải không. Lúc ấy mọi người mới khóc òa lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình cơm không ăn, trà không uống cho đến lúc kiệt sức và đi theo bà cụ luôn.
    Câu chuyện này ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó tôi kết hợp giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài "Hạ Trắng".
    Trịnh Công Sơn
    Tạp chí thế giới Âm nhạc , số 5- 1997
    --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Nghe : Khánh Ly hát Hạ Trắng
    blue[/size=10]
    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 11:17 ngày 12/07/2003
  7. blue293

    blue293 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0
    Diễm của những ngày xưa

    Trịnh công Sơn
    Thuở ấy, có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây Long não lá li ti xanh mướt để đến trường.
    Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái vẫn đi qua dưới những vòm cây long não.
    Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những ngày nắng ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Huế, người con gái đi qua nhoà nhạt trong mưa giữa hai hàng cây long não mù mịt.
    Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường.
    Từ ban công nhà tôi nhìn xuống, cái bóng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến những phương tiện có máy nổ và có tốc độ chóng mặt như bây giờ. Trừ những người đi quá xa phải đi xe đạp, còn lại đa số cứ chậm rãi đến trường bằng những bước đi thong thả hoàng cung. Đi để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho một người hay cho nhiều người thì quan trọng gì đâu. Những bước chân ấy từ mọi phía đi về những ngôi trường với những cái tên quen thuộc, đôi khi còn quá cũ kỹ. Đi để được những con mắt chung quanh nhìn ngắm nhưng đồng thời cũng tự mình có thời giờ ngắm nhìn trời đất, sông nước và hoa lá thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, mù u và một dòng sông Hương chảy quanh thành phố đã phả vào tâm hồn thời con gái một lớp sương khói lãng mạn, thanh khiết. Huế nhờ vậy, không bao giờ cạn nguồn thi hứng. Thành cổ, lăng tẩm, đền đài khiến con người dễ có một phần nào hoài niệm về quá khứ hơn và một phần nào cũng giúp cho con người được cứu rỗi ra khỏi vòng tục luỵ. Và từ đó, Huế đã hình thành một không gian riêng. Nó không cám dỗ như cõi phồn hoa đô hội nhưng nó là mạch nguồn gợi cảm nhẹ nhàng riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng và mơ ước những cõi trời gần như không có thực.
    Nhưng sự thật và mơ là gì? Thật ra nói cho cùng cái này chỉ là ảo ảnh của điều kia. Và với những ảo ảnh đó đã có một thời khá dài lâu những con người lớn lên trong thành phố nhỏ nhắn đã dệt gấm, thêu hoa những giấc mơ giấc mộng của mình.
    Đó cũng là thời gian mỗi sáng tinh mơ, mỗi chiều, mỗi tối, khi tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong không gian, truyền đi trên dòng sông để đến với những giấc mộng của mình.
    Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ con người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không màu sắc, không bóng hình, chỉ có cái chết của những người già vào mùa đông quá rét mới làm sực tỉnh và bỗng chốc nhận ra tiếng nói thì thầm của lăng miếu, bia mộ của những vùng núi đá chung quanh.
    Trong không gian tĩnh mịch và mơ màng đó, thêm chìm đắm vào một khí hậu loáng thoáng liêu trai, người con gái vẫn đi qua đều đặn mỗi ngày dưới hai hàng cây long não để đến trường. Đi đến trường mà đôi lúc dường như đến một nơi vô định. Định hướng mà không định hướng bởi vì những bước chân ngày nào ấy dường như đang phiêu bồng trên một đám mây hoan lạc của giấc mơ.
    Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông, qua những hàng cây long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt để cuối cùng đến một nơi hò hẹn.
    Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường - giấc mơ liêu trai ngày nào sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.
    Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi rất xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa.
    [​IMG]
    Nghe Diễm Xưa : midi, Khánh Ly hát
    --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Nguồn:http://dactrung.com

    blue[/size=10]
    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 18:00 ngày 10/07/2003
  8. blue293

    blue293 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0
    Diễm của những ngày xưa

    Trịnh công Sơn
    Thuở ấy, có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây Long não lá li ti xanh mướt để đến trường.
    Nhiều ngày, nhiều tháng của thuở ấy, người con gái vẫn đi qua dưới những vòm cây long não.
    Có rất nhiều mùa nắng và mùa mưa cũng theo qua. Những ngày nắng ve râm ran mở ra khúc hát mùa hè trong lá. Mùa mưa Huế, người con gái đi qua nhoà nhạt trong mưa giữa hai hàng cây long não mù mịt.
    Nhà cô ấy ở bên kia sông, mỗi ngày phải băng qua một cây cầu rồi mới gặp hàng long não để đến trường.
    Từ ban công nhà tôi nhìn xuống, cái bóng ấy đi đi về về mỗi ngày bốn bận. Thời buổi ấy những người con gái Huế chưa hề dùng đến những phương tiện có máy nổ và có tốc độ chóng mặt như bây giờ. Trừ những người đi quá xa phải đi xe đạp, còn lại đa số cứ chậm rãi đến trường bằng những bước đi thong thả hoàng cung. Đi để được ngắm nhìn, để cảm thấy âm thầm trong lòng mình là một nhan sắc. Nhan sắc cho một người hay cho nhiều người thì quan trọng gì đâu. Những bước chân ấy từ mọi phía đi về những ngôi trường với những cái tên quen thuộc, đôi khi còn quá cũ kỹ. Đi để được những con mắt chung quanh nhìn ngắm nhưng đồng thời cũng tự mình có thời giờ ngắm nhìn trời đất, sông nước và hoa lá thiên nhiên. Long não, bàng, phượng đỏ, mù u và một dòng sông Hương chảy quanh thành phố đã phả vào tâm hồn thời con gái một lớp sương khói lãng mạn, thanh khiết. Huế nhờ vậy, không bao giờ cạn nguồn thi hứng. Thành cổ, lăng tẩm, đền đài khiến con người dễ có một phần nào hoài niệm về quá khứ hơn và một phần nào cũng giúp cho con người được cứu rỗi ra khỏi vòng tục luỵ. Và từ đó, Huế đã hình thành một không gian riêng. Nó không cám dỗ như cõi phồn hoa đô hội nhưng nó là mạch nguồn gợi cảm nhẹ nhàng riêng. Từ đó con người bỗng đâm ra mơ mộng và mơ ước những cõi trời gần như không có thực.
    Nhưng sự thật và mơ là gì? Thật ra nói cho cùng cái này chỉ là ảo ảnh của điều kia. Và với những ảo ảnh đó đã có một thời khá dài lâu những con người lớn lên trong thành phố nhỏ nhắn đã dệt gấm, thêu hoa những giấc mơ giấc mộng của mình.
    Đó cũng là thời gian mỗi sáng tinh mơ, mỗi chiều, mỗi tối, khi tiếng chuông Linh Mụ vang xa trong không gian, truyền đi trên dòng sông để đến với những giấc mộng của mình.
    Thời gian trôi đi ở đây lặng lẽ quá. Lặng lẽ đến độ con người không còn cảm giác về thời gian. Một thứ thời gian không màu sắc, không bóng hình, chỉ có cái chết của những người già vào mùa đông quá rét mới làm sực tỉnh và bỗng chốc nhận ra tiếng nói thì thầm của lăng miếu, bia mộ của những vùng núi đá chung quanh.
    Trong không gian tĩnh mịch và mơ màng đó, thêm chìm đắm vào một khí hậu loáng thoáng liêu trai, người con gái vẫn đi qua đều đặn mỗi ngày dưới hai hàng cây long não để đến trường. Đi đến trường mà đôi lúc dường như đến một nơi vô định. Định hướng mà không định hướng bởi vì những bước chân ngày nào ấy dường như đang phiêu bồng trên một đám mây hoan lạc của giấc mơ.
    Người con gái ấy đã đi qua một cây cầu bắc qua một dòng sông, qua những hàng cây long não, qua những mùa mưa nắng khắc nghiệt để cuối cùng đến một nơi hò hẹn.
    Hò hẹn nhưng không hứa hẹn một điều gì. Bởi vì trong không gian liêu trai ấy hứa hẹn chỉ là một điều hoang đường - giấc mơ liêu trai ngày nào sẽ không có thực và sẽ biến mất đi.
    Người con gái đi qua những hàng cây long não bây giờ đã ở một nơi rất xa, đã có một đời sống khác. Tất cả chỉ còn là kỉ niệm. Kỉ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng vẫn phải quên. Người con gái ấy là Diễm của những ngày xưa.
    [​IMG]
    Nghe Diễm Xưa : midi, Khánh Ly hát
    --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
    Nguồn:http://dactrung.com

    blue[/size=10]
    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 18:00 ngày 10/07/2003
  9. blue293

    blue293 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống không thể thiếu tình yêu
    Trịnh công Sơn
    Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu.
    Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.
    Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù. Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy.
    Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu".
    Trịnh Công Sơn
    blue[/size=10]
    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 18:16 ngày 10/07/2003
  10. blue293

    blue293 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/05/2002
    Bài viết:
    436
    Đã được thích:
    0
    Cuộc sống không thể thiếu tình yêu
    Trịnh công Sơn
    Người ta nói trên trái đất không có gì ở ngoài qui luật cả. Nhưng tình yêu hình như cũng có lúc là một ngoại lệ. Tình yêu có thể nâng bổng con người nhưng cũng lắm lúc nhấn chìm kẻ háo hức. Tôi không tin những người quá lạc quan khi nói về tình yêu bằng thể khẳng định. Người ta có thể tin rằng mình được yêu và cũng có thể hiểu nhầm mình không được yêu.
    Tôi không thể nói về một vấn đề mà chính bản thân mình cũng chưa hiểu hết. Chưa hiểu hết là nói theo kiểu đại ngôn chứ thật sự là hoàn toàn không thể hiểu. Nếu có người nào đó thách thức tôi một trò chơi nghịch ngợm thì tôi sẽ mang tình yêu ra mà đánh đố. Tôi e, không ai dám tự xưng mình am tường hết nội dung phong phú và quá phức tạp của tình yêu.
    Có người yêu thì hạnh phúc; có người yêu thì đau khổ. Nhưng dù đau khổ hay hạnh phúc thì con người vẫn muốn yêu. Tình yêu vì thế mà tồn tại. Con người không thể sống mà không yêu. Hàng nghìn năm nay con người đã sống và đã yêu - yêu thật lòng chứ không phải giả. Thế mà đã có không biết bao nhiêu là tình yêu giả. Cái giả mà rất thật trong đời. Sự giả trá đó lúc biết được thì làm khổ lòng nhau biết bao nhiêu mà kể. Người giả, người thật nhìn nhau lúc bấy giờ ngỡ ngàng không biết thế nào nói được. Người thật thì nằm bệnh, người giả thì nói, cười huyên thuyên. Ðời sống vốn không bất công. Người giả trong tình yêu thế nào cũng thiệt. Người thật thế nào cũng được đền bù. Tình yêu thời nào cũng có. Nhưng có tình yêu kết thúc bi thảm đến độ có khi con người không dám yêu. Yêu mà khổ quá thì yêu làm gì. Có người đã nói như vậy.
    Tôi đã có dịp đứng trên hai mặt của tình yêu và dù sao chăng nữa, tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩa bền vững: "Cuộc sống không thể thiếu tình yêu".
    Trịnh Công Sơn
    blue[/size=10]
    Được tigerlily sửa chữa / chuyển vào 18:16 ngày 10/07/2003

Chia sẻ trang này