1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuyển tập những bài nói chuyện, trả lời phỏng vấn, bài viết của Trịnh Công Sơn

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi blue293, 19/06/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Temely

    Temely Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/08/2001
    Bài viết:
    1.295
    Đã được thích:
    4
    Thêm vài bài thơ tuyệt hay của NS TCSơn :
    Phố
    Ở đây phố xá hiền như cỏ
    Có nỗi hồn nhiên giữa mặt người
    Ở đây cỏ sẽ hiền hơn phố
    Bởi dưới chân em có mặt trời
    Chiều
    Em ơi nắng bỏ đường dài
    Chiều hôm hiu quạnh ta ngồi ngồi ta
    Giòng sông suối hở mặn mà
    Tấm thân trinh bạch em là là ai ?
    Nhìn phố Phái ở Montreal
    Gió mùa đông bay vào cửa nhỏ
    Phố em buồn ngọn cỏ cũng buồn theo
    Tư Lự
    Mùi hương má cũ muộn màng
    Ché môi tư lự nỗi bàng hoàng xưa
    Nắng phai lời giã biệt từ
    Nhớ thêm một chút hương mù mịt xa
    TRỊNH CÔNG SƠN
    Tài liệu tham khảo - Nguyệt San Thế Giới Nghệ Sĩ, số 47
    Chú thích :
    -Bài này lượm từ Forum dactrung.com, theo bài viết của TàÁoXanh : http://dactrung.net/forum/topic.asp?TOPIC_ID=5461&whichpage=13&SearchTerms=temely
    - Vài bài thơ khác của TCSơn đã có tại đây : Những bài thơ không tựa (1992) , trang 3 topic này / Là chút hồng phai (thơ) , trang 8
    Cảm ơn hoa đã vì ta nở
    Thế giới vui, từ mỗi lẻ loi
  2. hailuahaudau

    hailuahaudau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Danh Mục Các Bài Hát và Lời Giới Thiệu
    --- Trịnh Công Sơn ---
    1.Diễm Xưa
    Diễm là tên của một thiếu nữ. Diễm cũng có nghĩa là đẹp. ?oDiễm Xưa? là một vẻ đẹp của quá khứ. Mỗi người trong chúng ta, ai cũng đã từng yêu và cũng đã từng có một vẻ đẹp đi qua đời mình. Chúng ta vẫn luôn luôn nhớ lại mối tình đẹp đẽ đó dù thời gian qua đi, dù đã có bao nhiêu đổi thay trong cuộc sống. Trong bài hát có hai câu: ?oLàm sao em biết bia đá không đau? và ?oNgày sau sỏi đá cũng cần có nhau? như một lời nhắc nhủ rằng ?osỏi đá? cũng cần sống cạnh bên nhau thì con người lại cần có nhau hơn nữa.
    2.Một Cõi Đi Về
    Bài hát nói về thân phận con người ở giữa cuộc đời này. Con người đến với cuộc đời này, sống và yêu thương mặt đất này nhưng một ngày nào đó sẽ ra đi, sẽ từ giã mãi mãi những vui buồn của cuộc sống. ?oĐi Về? là đi đến với cuộc đời và về lại với hư vô hoặc về lại với một quê nhà nào đó mà mình không còn nhớ rõ.
    3.Ru Đời Đi Nhé
    Đây là một bài tình ca cũng như ?oDiễm Xưa?. Trong đời sống chúng ta luôn luôn cần có nhau để quên đi những buồn phiền, những giây phút cô đơn. Người con gái bao giờ cũng là nguồn an ủi để giúp ta đi qua cuộc sống mà thấy lòng không nặng trĩu.
    4.Bống bồng ơi.
    Bống là tên của một loài cá nhỏ. Trong cổ tích Việt nam có câu chuyên con cá bống được một bà tiên hóa phép trở thành người con gái đẹp. Bống cũng là tên gọi của Hồng Nhung một cách thân mật ở trong nhà. Đây là một bài tình ca nhẹ nhàng mượn cái mầu nắng vàng của buổi chiều để nói lên một nỗi nhớ nhung lãng đãng.
    5.Sóng Về Đâu
    Bài hát này lấy cảm hứng từ câu chú trong Kinh Phật: ?oGaté Gaté paragaté para sam gate bodhisvaha? khi nhìn biển. Cám ơn sóng đã cho ta qua bên kia bờ giác ngộ. Sóng trong bài hát này là sóng tình. Những đợt sóng tình xô đẩy ta, làm ta đau khổ. Ta phải đẩy lùi lại nhưng với một tấm lòng khoan dung, nhân ái để thoát khỏi khỏ đau. Và mơ ước sóng với ta cùng sống hoà hợp, hiền hoà trong đời sống ngắn ngủi, mỏng manh này.
    Được hailuahaudau sửa chữa / chuyển vào 15:57 ngày 13/09/2003
  3. hailuahaudau

    hailuahaudau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2003
    Bài viết:
    23
    Đã được thích:
    0
    Danh Mục Các Bài Hát và Lời Giới Thiệu
    --- Trịnh Công Sơn ---
    1.Diễm Xưa
    Diễm là tên của một thiếu nữ. Diễm cũng có nghĩa là đẹp. ?oDiễm Xưa? là một vẻ đẹp của quá khứ. Mỗi người trong chúng ta, ai cũng đã từng yêu và cũng đã từng có một vẻ đẹp đi qua đời mình. Chúng ta vẫn luôn luôn nhớ lại mối tình đẹp đẽ đó dù thời gian qua đi, dù đã có bao nhiêu đổi thay trong cuộc sống. Trong bài hát có hai câu: ?oLàm sao em biết bia đá không đau? và ?oNgày sau sỏi đá cũng cần có nhau? như một lời nhắc nhủ rằng ?osỏi đá? cũng cần sống cạnh bên nhau thì con người lại cần có nhau hơn nữa.
    2.Một Cõi Đi Về
    Bài hát nói về thân phận con người ở giữa cuộc đời này. Con người đến với cuộc đời này, sống và yêu thương mặt đất này nhưng một ngày nào đó sẽ ra đi, sẽ từ giã mãi mãi những vui buồn của cuộc sống. ?oĐi Về? là đi đến với cuộc đời và về lại với hư vô hoặc về lại với một quê nhà nào đó mà mình không còn nhớ rõ.
    3.Ru Đời Đi Nhé
    Đây là một bài tình ca cũng như ?oDiễm Xưa?. Trong đời sống chúng ta luôn luôn cần có nhau để quên đi những buồn phiền, những giây phút cô đơn. Người con gái bao giờ cũng là nguồn an ủi để giúp ta đi qua cuộc sống mà thấy lòng không nặng trĩu.
    4.Bống bồng ơi.
    Bống là tên của một loài cá nhỏ. Trong cổ tích Việt nam có câu chuyên con cá bống được một bà tiên hóa phép trở thành người con gái đẹp. Bống cũng là tên gọi của Hồng Nhung một cách thân mật ở trong nhà. Đây là một bài tình ca nhẹ nhàng mượn cái mầu nắng vàng của buổi chiều để nói lên một nỗi nhớ nhung lãng đãng.
    5.Sóng Về Đâu
    Bài hát này lấy cảm hứng từ câu chú trong Kinh Phật: ?oGaté Gaté paragaté para sam gate bodhisvaha? khi nhìn biển. Cám ơn sóng đã cho ta qua bên kia bờ giác ngộ. Sóng trong bài hát này là sóng tình. Những đợt sóng tình xô đẩy ta, làm ta đau khổ. Ta phải đẩy lùi lại nhưng với một tấm lòng khoan dung, nhân ái để thoát khỏi khỏ đau. Và mơ ước sóng với ta cùng sống hoà hợp, hiền hoà trong đời sống ngắn ngủi, mỏng manh này.
    Được hailuahaudau sửa chữa / chuyển vào 15:57 ngày 13/09/2003
  4. klytcsandme

    klytcsandme Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2003
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Tình Khúc​
    Trịnh Công Sơn
    1. Giòng sông là chứng nhân già nua nhất của địa cầu. Hãy thử một lần nương vào cơn mộng du nào đó tìm về những cành san hô cũ kỹ để đọc xem giòng sông đã ghi những gì về tình yêu _ Tôi đã hơn một lần trở về từ cơn mộng du đó để rồi làm người đãng trí buồn bã. Từ đấy, tôi cũng đã biết tình yêu thường mở ra những cơn địa chấn kinh hoàng và đã đôi lần quay về xác xơ làm con quạ già kể hoài một chuyện tình chết như loài quạ vẫn thường về kêu ngậm ngùi trên nóc nhà một người hấp hối.
    2. Có những cơn hạn hán về thiêu đốt địa cầu. Tình yêu bốc lửa và phơi khô _ Từ đó tình yêu chỉ còn là những vết- tích-chết được con người manh nha ngụy trang để lừa dối nhau _ Môi đã khô từ ngày hạn hán. Nước miếng được ve tròn như những hạt kim cương đục ngầu. Trái tim là quả ổi đen trên cành cằn-cỗi trụi lá _ Lời yêu thương như lên men từ cõi chết ù lì _ Bây giờ nhớ về tình yêu cũng như hoài niệm về một cổ-tích huyền-hoặc. Người ta không còn có thể nói với nhau. Chỉ nói với riêng mình _ Và tiếng nói được trả về từ cõi chết làm trung gian thường trực giữa hai kẻ đối diện.
    3. Thành phố của tình yêu đóng cửa từ dạo đó. Mỗi người về tự xây riêng cho mình một nhà nguyện. Hằng đêm lời nguyện cầu vang lên như thánh ca _ Những lời nguyện cầu lên cao, lên cao mãi kết tinh thành một vương miện mầu ngọc đen. Vương-miện là di chúc quí báu dành cho kẻ chân tình về sau.
    4. Cũng từ đó lời gọi vào tình yêu là lời vô vọng những thiết tha tìm đến tình yêu là những chớp-lóe biến vào cơn giông _ Không ai lừa dối ai _ Chỉ có mình phỉnh phờ lấy mình _ Bởi cái chết đã dựng hình tượng trong cõi sống _ Con tim đã quen xúc động _ Tiếng nói đã quen gửi đi _ Từ bao giờ đến bây giờ. Sự quen thuộc gây ảo tưởng mới lạ để đánh lừa con mắt. Cảm xúc của con người chỉ là một kẻ trung gian đần độn. Chúng ta dùng ánh sáng đom đóm đã chết _ Ta lại được trả về trước một khoảng không đen _ Thảm kịch sẽ được dựng lên mãi mãi bao giờ còn loài người. Trong cõi- riêng-ta có một con chim bé nhỏ đứng nhìn và hát hoài điệp khúc buồn bã đó _ Con người chỉ là một loài thiêu than vô tội bay mãi vào ảo-tưởng-tình-yêu.
    5. Chỉ có trong tình yêu ta mới bắt gặp được cái chết của chính mình. Tình yêu cũng mở ngõ cho những lần hoá kiếp _ Hãy thử bước vào thế giới đó để khởi đầu bằng một cái chết thật vô cùng yêu dấu.
    1967
    Nguồn: www.shcd.de
  5. klytcsandme

    klytcsandme Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/08/2003
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    Tình Khúc​
    Trịnh Công Sơn
    1. Giòng sông là chứng nhân già nua nhất của địa cầu. Hãy thử một lần nương vào cơn mộng du nào đó tìm về những cành san hô cũ kỹ để đọc xem giòng sông đã ghi những gì về tình yêu _ Tôi đã hơn một lần trở về từ cơn mộng du đó để rồi làm người đãng trí buồn bã. Từ đấy, tôi cũng đã biết tình yêu thường mở ra những cơn địa chấn kinh hoàng và đã đôi lần quay về xác xơ làm con quạ già kể hoài một chuyện tình chết như loài quạ vẫn thường về kêu ngậm ngùi trên nóc nhà một người hấp hối.
    2. Có những cơn hạn hán về thiêu đốt địa cầu. Tình yêu bốc lửa và phơi khô _ Từ đó tình yêu chỉ còn là những vết- tích-chết được con người manh nha ngụy trang để lừa dối nhau _ Môi đã khô từ ngày hạn hán. Nước miếng được ve tròn như những hạt kim cương đục ngầu. Trái tim là quả ổi đen trên cành cằn-cỗi trụi lá _ Lời yêu thương như lên men từ cõi chết ù lì _ Bây giờ nhớ về tình yêu cũng như hoài niệm về một cổ-tích huyền-hoặc. Người ta không còn có thể nói với nhau. Chỉ nói với riêng mình _ Và tiếng nói được trả về từ cõi chết làm trung gian thường trực giữa hai kẻ đối diện.
    3. Thành phố của tình yêu đóng cửa từ dạo đó. Mỗi người về tự xây riêng cho mình một nhà nguyện. Hằng đêm lời nguyện cầu vang lên như thánh ca _ Những lời nguyện cầu lên cao, lên cao mãi kết tinh thành một vương miện mầu ngọc đen. Vương-miện là di chúc quí báu dành cho kẻ chân tình về sau.
    4. Cũng từ đó lời gọi vào tình yêu là lời vô vọng những thiết tha tìm đến tình yêu là những chớp-lóe biến vào cơn giông _ Không ai lừa dối ai _ Chỉ có mình phỉnh phờ lấy mình _ Bởi cái chết đã dựng hình tượng trong cõi sống _ Con tim đã quen xúc động _ Tiếng nói đã quen gửi đi _ Từ bao giờ đến bây giờ. Sự quen thuộc gây ảo tưởng mới lạ để đánh lừa con mắt. Cảm xúc của con người chỉ là một kẻ trung gian đần độn. Chúng ta dùng ánh sáng đom đóm đã chết _ Ta lại được trả về trước một khoảng không đen _ Thảm kịch sẽ được dựng lên mãi mãi bao giờ còn loài người. Trong cõi- riêng-ta có một con chim bé nhỏ đứng nhìn và hát hoài điệp khúc buồn bã đó _ Con người chỉ là một loài thiêu than vô tội bay mãi vào ảo-tưởng-tình-yêu.
    5. Chỉ có trong tình yêu ta mới bắt gặp được cái chết của chính mình. Tình yêu cũng mở ngõ cho những lần hoá kiếp _ Hãy thử bước vào thế giới đó để khởi đầu bằng một cái chết thật vô cùng yêu dấu.
    1967
    Nguồn: www.shcd.de
  6. TCSKL

    TCSKL Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/07/2002
    Bài viết:
    305
    Đã được thích:
    0
    Khóc Mẹ *
    Trịnh Công Sơn
    Có một người đàn bà yêu thương tôi và tin tưởng ở tôi nhất trên đời này người ấy có thể vì tôi mà hy sinh cả tính mạng. Đó là Mẹ tôi.
    Có một người bạn trung thành với tôi nhất trên đời này, người ấy có thể vì tôi mà từ bỏ hết mọi của cải, mọi thứ ân sủng quý giá nhất. Đó là Mẹ tôi.
    Nếu có ai bảo với tôi rằng ở một nơi nào đó có một người xem con mình vừa là mục đích đầu tiên vừa là mục đích cuối cùng của đời mình thì tôi tin chắc rằng người đó không ai khác hơn là Mẹ tôi.
    * Tựa đề do TCSKL tự đặt
    Nguồn: www.suutap.com/trinhcongson
    Được TCSKL sửa chữa / chuyển vào 05:23 ngày 18/09/2003
  7. TCSKL

    TCSKL Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/07/2002
    Bài viết:
    305
    Đã được thích:
    0
    Khóc Mẹ *
    Trịnh Công Sơn
    Có một người đàn bà yêu thương tôi và tin tưởng ở tôi nhất trên đời này người ấy có thể vì tôi mà hy sinh cả tính mạng. Đó là Mẹ tôi.
    Có một người bạn trung thành với tôi nhất trên đời này, người ấy có thể vì tôi mà từ bỏ hết mọi của cải, mọi thứ ân sủng quý giá nhất. Đó là Mẹ tôi.
    Nếu có ai bảo với tôi rằng ở một nơi nào đó có một người xem con mình vừa là mục đích đầu tiên vừa là mục đích cuối cùng của đời mình thì tôi tin chắc rằng người đó không ai khác hơn là Mẹ tôi.
    * Tựa đề do TCSKL tự đặt
    Nguồn: www.suutap.com/trinhcongson
    Được TCSKL sửa chữa / chuyển vào 05:23 ngày 18/09/2003
  8. TCSKL

    TCSKL Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/07/2002
    Bài viết:
    305
    Đã được thích:
    0
    Nắng Thủy Tinh​
    --- Trịnh Công Sơn ---
    Ở Huế mùa hạ thường có những cơn mưa bất chợt. Có khi vào buổi sáng, thường là vào buổi chiều, một thứ chiều chưa chiều lắm. Mưa chưa kịp tạnh hẳn, nắng đã đột ngột bừng lên, sáng bằng một thứ ánh sáng trong vắt như pha lê, như những mảng thủy tinh long lanh trong vườn qua những kẽ lá, qua những khoảng cách hẹp giữa những hàng cây. Không ai đã đặt tên cho cái màu nắng ấy. Cả tôi cũng vậy. Chính bản thân nắng ấy tự có tên là nắng thủy tinh. Cái tên cúng cơm của một thứ tinh thể vô nhiễm ở một phút giây màu nhiệm khi được lọt lòng từ thiên nhiên.
    Nắng chiều lên cao để nắng tắt. Và trong phút chốc lạ thường kia những đốm nắng thủy tinh lung linh chập chờn trên đầu những vòm lá long não xanh mướt để hai hàng cây long não dài suốt một con đường biến thành những ngọn nến thiên nhiên được thắp lên cho một ngày sắp hết.
    2.1994
    Sống trong đời sống cần có một tấm lòng... (TCS)
  9. TCSKL

    TCSKL Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/07/2002
    Bài viết:
    305
    Đã được thích:
    0
    Nắng Thủy Tinh​
    --- Trịnh Công Sơn ---
    Ở Huế mùa hạ thường có những cơn mưa bất chợt. Có khi vào buổi sáng, thường là vào buổi chiều, một thứ chiều chưa chiều lắm. Mưa chưa kịp tạnh hẳn, nắng đã đột ngột bừng lên, sáng bằng một thứ ánh sáng trong vắt như pha lê, như những mảng thủy tinh long lanh trong vườn qua những kẽ lá, qua những khoảng cách hẹp giữa những hàng cây. Không ai đã đặt tên cho cái màu nắng ấy. Cả tôi cũng vậy. Chính bản thân nắng ấy tự có tên là nắng thủy tinh. Cái tên cúng cơm của một thứ tinh thể vô nhiễm ở một phút giây màu nhiệm khi được lọt lòng từ thiên nhiên.
    Nắng chiều lên cao để nắng tắt. Và trong phút chốc lạ thường kia những đốm nắng thủy tinh lung linh chập chờn trên đầu những vòm lá long não xanh mướt để hai hàng cây long não dài suốt một con đường biến thành những ngọn nến thiên nhiên được thắp lên cho một ngày sắp hết.
    2.1994
    Sống trong đời sống cần có một tấm lòng... (TCS)
  10. TCSKL

    TCSKL Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    04/07/2002
    Bài viết:
    305
    Đã được thích:
    0
    Có Nghe Ra Điều Gì
    Trịnh Công Sơn
    Nỗi bất hạnh lớn nhất của chúng ta là luôn luôn có một kẻ thù để chống lại. Trong suốt hành trình của lịch sử, những kẻ thù mang tên khác nhau. Bất hạnh lớn dần để trở thành hiểm họa khi hai kẻ thù nghịch mang cùng một tên chung.
    Tôi chưa bao giờ được biết về sự công bằng. Nhưng tôi muốn rằng những xác chết anh em phải được chia đều lòng thương tiếc. Trên những nhân danh chúng ta không cúi đầu, nhưng chúng ta phải quàng vòng hoa phúng điếu cho phận người hiu hắt. Chân lý chưa biết nằm ở đâu, nhưng tôi tin rằng chân lý không đến từ bạo lực.
    Đời sống Việt Nam đã dạy chúng ta những bài học vĩ đại. Dạy biết từ một tấm lòng nhỏ nhen đến một tâm hồn cao cả. Dạy từ mưu toan giết chết một người đến kế hoạch giết chết hàng vạn người. Chúng ta biết rõ từ một tên hề mặt phấn môi son đến một tên ngụy quân tử.
    Làng mạc, núi rừng đã thành đấu trường. Phố thị làm sân khấu.
    Thời thơ ấu, qua những bài học lịch sử, lòng tôi xao xuyến biết bao về những tấm gương ái quốc. Tôi đã yêu mến những biên giới quê hương như vòng tay người mẹ ôm hôn che chở đàn con. Lòng tôi, những biên giới cũng được dựng lên từ đó. Không phải những biên giới của thù hận mà chỉ là lằn mức địa lý chia những cuộc chơi riêng đầy quen thuộc và thân ái.
    Lớn lên, tôi dần dần rơi vào những hoài nghi. Những hoài nghi như đám mây đen, đe dọa cơn bão lớn. Tôi biết rằng khi cơn bão đến, những gì đẹp đẽ được nuôi dưỡng từ ấu thơ sẽ bị cuốn phăng đi.
    Đã bao nhiêu năm tháng tôi ngồi nhìn những mùa nước lên. Thành phố Huế mỗi năm đều có những cơn lụt. Một đôi lần lụt lớn, nước nguồn ồ ạt mang về bao nhiêu của cải của rừng sâu: voi, cọp, bò rừng, trăn, gỗ quí... Vốn liếng ẩn giấu của thiên nhiên lao đi trong một tốc độ cuồng nhiệt. Tất cả đều ngơ ngác, lạc lối, trần trụi.
    Nhiều lần, tôi đã mong được thấy những giá trị hão huyền, bén rễ sâu xa trong tâm não tôi, được tống ra ngoài, trong cách thế đó.
    Tôi không phải là kẻ dễ mất niềm tin, nhưng trong tôi, rất vô tình những trái độc đã làm mùa của chúng.
    Tôi đã đi qua nhiều thành phố của quê hương. Mỗi nơi đều có những đêm gặp gỡ cùng tuổi trẻ. Chúng tôi nuôi dưỡng hy vọng và gửi đến nhau sự phân ưu chung bằng tiếng hát. Chính trong lúc, khi tiếng vỗ tay đập vào nhau nhịp nhàng và đều đặn cùng tiếng hát, lòng tôi bỗng chùng lại trong một ái ngại vô bờ. Tôi bỗng muốn thu mình thành một bóng tối nhỏ trước những con mắt trong sáng vây quanh. Với những trái tim quí báu kia, có thật tôi đã mang đến một điều gì tốt đẹp?
    Chưa bao giờ tôi có ý nghĩ tự đề nghị với mình một trách nhiệm quá lớn. Nhưng khi đã lỡ nhận chịu những cảm tình nồng hậu từ đám đông, thì những tình cảm kia phải được đền bồi.
    Quanh tôi, bỗng dưng những chấn song được dựng lên. Những chấn song dù êm ái nhưng làm mỏi mệt. Mỏi mệt vì tôi biết rõ mình chỉ cưu mang nổi một tiếng thở than quá ư phù du từ một con tim bén nhạy. Đời sống chung quanh thì tự bản chất vốn hủy hoại và vô tình. Tôi không đủ là một con đê hay một báo hiệu mới mẻ.
    Nhưng dù sao, mọi sự đã lỡ. Lịch sử đã lỡ lên đường và tôi cũng đã lỡ để một bàn chân trong cơn xung động.
    Mọi sự hoàn tất đều có đôi chút bị hiểu lầm. Người trong cuộc mới thấu hiểu được cái tang thương của từng kết quả. Lịch sử có niềm đau riêng của nó. Cá nhân cũng có cái xót xa riêng. Bởi lẻ chưa có một tổng hợp đích xác nào về thân phận con người. Vũ trụ luôn luôn biến đổi, làm sao toan tính nổi. Cho nên điều hiển nhiên là mọi sự thành tựu càng lớn lao, càng ẩn giấu niềm tuyệt vọng.
    Mỗi dự phóng về hạnh phúc con người đều là nguồn cội của hố thẳm. Luôn luôn có sự nhầm lẫn về chữ nghĩa. Người ta đánh bóng sự đổ vỡ và gọi đó là niềm bi tráng của phận người. Dự phóng càng lớn, càng dài càng xa cách con người. Và tất nhiên càng mở rộng hố thẳm. Đến lúc đạt được đỉnh cao thì chính là lúc kề cận nhất với vực sâu. Và có thực sự đó là một đỉnh cao?
    Vì thế, tôi gọi những kẻ muốn lấp biển vá trời là những con người đam mê tuyệt vọng.
    ?oMọi đam mê đều vô ích?. Đam mê tuyệt vọng dẫn ta về hư vô. Bao nhiêu cánh cửa hư vô đã mở toang cuối những chặng đường đẫm máu của lịch sử nhân loại. Những thế hệ về sau, khi lần giở lịch sử ông cha, giữ cái án chung thân trong ý thức cùng niềm im lặng. Từ đó, nói đến ý thức trong thời đại chúng ta là muốn nhắc lại cái ý thức về sự tịch lặng. Sự tịch lặng của những vết thương trời đất và trong lòng. Cõi vô âm của mọi chủ thuyết, mọi triết lý. Đời sống đã mất hẳn sự bình an. Những con đường nhân sinh không có chốn đến. Sở tại chính là sự ra đi. Ra đi để biết rằng quê quán chỉ là tiếng hoàng oanh trên đời người khổ hạnh. Là một an ủi thoáng qua. Là ?onền cũ lâu đài bóng tịch dương? để ngậm ngùi.
    Trong đời sống chúng ta, thiếu gì những trái tim vững chãi. Đâu thiếu những ý lực siêu nhân. Mỗi khi ý thức được vót nhọn người ta có cảm tưởng sẽ bắn rụng những niềm tuyệt vọng chung quanh. Nhưng hỡi ơi, niềm tuyệt vọng đã ẩn trú trong đường bay của ý thức đó. Ý thức càng được vót nhọn, niềm tuyệt vọng càng đào những hang sâu. Trái tim con người, nếu không biến thành mộ địa, sẽ vang lên tiếng tru thảm thiết của loài sói.
    Những ngày mệt mỏi tôi thường tìm về bên một dòng sông. Nơi thành phố của quá khứ. Một quá khứ chưa đủ dài nhưng đã thừa thãi tang thương. Thành phố trên bề mặt yên tĩnh có những cơn sóng ngầm đáng ngại. Những ngọn lửa ủ dưới tro than, đã liên tục tạo những cơn phong ba, đã làm bật rễ những triều đại.
    Những hoạn nạn, qua nhiều thời kỳ không đếm xiết. Nhưng mỗi lần có cơ hội trở lại đời sống bình thường thành phố lại mang khuôn mặt thơ mộng và nhẹ nhàng của những ngọn phong lau trong thành cổ.
    Về những năm sau này thành phố có vẻ tiêu điều hơn trước. Mỗi cơn hoạn nạn thường mang đi ít nhiều bạn bè. Tôi như con bệnh kinh niên, mỗi lần trở về tĩnh dưỡng, có cảm tưởng về thăm một cố tri hơn hơn là một thành phố. Vẻ xác xơ như khởi chung từ một mối. Không như ngày xưa, tôi vui chơi trong thành phố. Bây giờ chúng tôi song hành trong niềm tư lự.
    Ngồi bên dòng sông, nhiều đêm tôi nghe ra những đổi thay quá lớn. Huế quả thực đã biến đổi rất nhiều. Những cuộc biển dâu vô hạnh đã giết chết phần nào tình cảm đẹp đẽ nơi đây. Huế ngày xưa ấm áp biết bao. Nay đã quá lạnh lùng. Vẻ lạnh lùng sương phụ. Trong những hoàn cảnh nghiệt ngã người ta không còn nhìn nhau bằng con mắt cũ. Đã thấp thoáng thấy dưới những trũng mắt năm xưa, những bình phong e ngại. Ngờ vực là phải. Thời đại của đố kỵ, tỵ hiềm đã thành hình từ bao giờ mà không hay. Không phải chỉ riêng nơi đây. Nơi nơi đều thế. Tôi đã qua nhiều thành phố. Đã góp mặt. Cuối cùng mới vỡ lẽ ra, mỗi nơi đều đã thành tựu những sâu khấu và những đấu trường bỏ túi. Những tuồng tích được soạn sửa cẩn mật. Mỗi người đóng dăm ba vai trò. Đám giả hình múa những đường gươm vừa khắc nghiệt vừa chu đáo.
    Nhiều đêm trở về, xương sống bỗng buốt lạnh. Bởi đâu đây, luôn luôn sẵn sàng những nhát dao không minh bạch. Phải sống thường trực trong khí hậu như thế làm sao khỏi e dè.
    Tôi biết rõ phần nào mình đã đuối sức. Những tiếng hát hân hoan nhiều khi chỉ để lấp liếm sự phiền não. Có cái gì gần như những vết hoen trên một phía của nạn đời. Dường như tôi đang ẩn thân ở mặt đời không kiêu hãnh. Nơi có nhiều bóng tối và sự tròn lẵn vô liêm.
    Không phải mọi chọn lựa đều bế tắc. Nhưng tôi không dại gì tự dẫn mình đến một pháp trường bất xứng. Trong cuộc sống nhiễu nhương nơi đây, sống đã là một cách chọn lựa. Ai cũng có một lần phủi tay với cuộc đời. Cho nên những chọn lựa nhỏ nhặt chỉ làm hao mòn ta thôi. Nếu đủ sức giương cung, hãy chọn mũi tên định mệnh.
    Tôi rất buồn bã khi nhìn thấy những tâm hồn đẹp đẽ quanh đây bị cuốn hút vào những chọn lựa trào lưu. Những chọn lựa có vẻ đẹp bề mặt. Những chọn lựa không can dự gì với ý thức. Hay nếu có, chỉ là loại ý thức con vẹt.
    Trong cách thế đó, chọn lựa chỉ còn có nghĩ là hủy hoại. Tự hủy và kéo theo những cái chết thanh xuân.
    Tôi không có ý ngờ vực lòng can đảm. Nhưng tôi sợ hãi ngộ nhận.
    Hãy chọn lấy lời phán xét. Nếu cần làm tên tử tội, ta chỉ là tên tử tội của định mệnh riêng tư. Đừng mơ mộng trên xương máu. Chưa bao giờ tôi nghe được một tiếng hát nói về sự sinh nở tốt đẹp của hận thù. Gắng che chở cho tâm hồn. Nấm hoang đã mọc quá nhiều trên đó.
    Trong thành phố, mùa hạ có những cơn bão qua. Một ít mùa màng và hoa quả không đậu. Vào buổi lập thu, bỗng dưng những hồ ao quanh thành cổ thơm tho một mùa sen muộn. Những sớm mai âm u đi về dưới cổng thành, lòng tôi bất ngờ có những nỗi hân hoan kỳ lạ. Một cái gì gần như niềm hy vọng vừa nhú lên. Tôi nghĩ rằng tuổi trẻ quanh đây, qua những bất hạnh quá đủ, sẽ tạo dựng được cái mùa muộn màng của sự thật. Sẽ khởi công từ những ước mơ chân thật. Những phát biểu mới sẽ là những đường gươm sắc bén chém rụng huyền thoại. Mỗi bước đi tới tuổi trẻ tự cưu mang lấy mình, không nương nhờ nữa. Mỗi người là hy vọng của chính mình. Giải thoát quyết liệt khỏi những khối nam châm phù thủy. Bấy lâu, sự sợ hãi đã làm rêu phong trên đời ta. Những sự thật tối tăm được chở che an toàn. Những nhầm lẫn không bị truy tố. Có lẻ không phải vì thiếu lòng can đảm. Chúng ta dường như là những đứa con quá tình cảm, không nỡ buộc tội ông cha.
    Nhưng đã muộn. Chúng ta đang chênh vênh trên con dốc hủy diệt. Cái gia đình chung đã có lắm điều tồi tệ.
    Chúng ta được thương xót từ mọi phía. Được vỗ tay từ khắp nơi. Bị chê bai cũng lắm. Nhưng sá gì những lời bình phẩm kia.
    Hãy bắt đầu phá bỏ đấu trường. Phá bỏ sân khấu. Vở tuồng đã quá dài. Bao nhiêu năm nay, chúng ta đã nuôi nấng tình cảm nhân loại bằng tấm thảm kịch quá lớn. Không thể tiếp làm những diễn viên giác đấu nữa.
    Chúng ta hiểu rõ hạnh phúc ở đâu. Trên con đường đã qua tuyệt nhiên không có.
    Dù thế nào cũng đã ra đi. Chỉ xin được ra đi êm ái. Những đứa con nhân loại đã thật sự mất dấu về quê quán cũ. Đã bao nhiêu sa mạc. Sa mạc quả là mênh mông. Chúng ta đang cần chút nước cho hành trình. Những thiệt thòi đã đủ lớn lao. Điều cần nhớ là đừng để cả một dân tộc bị hụt hơi vì vô vọng.
    nguồn: Trịnh Công Sơn - Một nhạc sĩ thiên tài
    Sống trong đời sống cần có một tấm lòng... (TCS)

Chia sẻ trang này