1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuyển tập truyện ngắn hải ngoại

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi Julian, 02/12/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    726256-B526 ( III )
    Nguyễn Thị Thảo An
    Ăn xong, chúng tôi về phòng thay quân phục. Ngắm thử trong kính, tôi trố mắt, một thằng lính dữ tợn cũng đang ngơ ngáo nhìn ra. Trời, tôi đó ư? Đang định thần nhìn kỹ, thằng Jones nắm lưng lôi tôi ra ngoài. Nó vừa chạy vừa la, "Tập họp, tập họp."
    Chúng tôi, bốn mươi thằng sắp làm tám hàng, mỗi hàng năm đứa. Bill Hawk ngậm còi, nhưng không thổi. Ông rảo quanh, hàng dọc, rồi hàng ngang. Tới chỗ tôi, ông dừng lại, ngắm. Tia nhìn sắc lẻm. Tôi ngây người, nín thở, bụng dạ rối bời. Cảm giác như ai lấy mũi dao rạch chơi trên mặt, mày, mi, mắt. Xong, ông lướt qua, rồi dừng lại chỗ một vài người khác. Sau cùng, rút danh sách, gọi tên. Tới ai, nấy la, "Có." Tôi để ý, trong đội ngoài thằng Lee gốc á, có một Mễ, một Cuba, số còn lại toàn dân bản xứ.
    Điểm danh xong, Bill Hawk nghiêm giọng nói, khi thực tập mọi người phải cố gắng bằng chính sức mình. Mỗi người phải sống, chiến đấu như một con sói cô độc. Không giúp đỡ, không bao che, không hợm mình. Tất cả đều bình đẳng, mọi hình thức kỳ thị, bị cấm ngặt. Trong quân đội, mọi thứ phải đơn giản, rõ ràng, như thắng và thua, như không và có. Phải loại trừ những thứ lưng chừng. Ngôn ngữ quân đội cũng khác, ông không muốn nghe những chữ có lẽ, hình như, thì là, tại, bị...
    Buổi đầu, chúng tôi tập những động tác thao diễn. Nghiêm. Nghỉ. Chào. Quay trước, quay sau. Sắp hàng, rồi tan hàng. Khi nắng lên cao, chúng tôi bắt đầu diễn hành. Một. Hai. Ba. Bốn. Bill Hawk đếm trước, chúng tôi đếm theo. Một. Hai. Ba. Bốn. Đếm mỏi, Bill Hawk lấy còi thổi. Một hồi sau, không có tiếng còi, chỉ còn tiếng chân. Đội hình di chuyển nhịp nhàng. Chúng tôi băng đồng cỏ, vượt qua ngọn đồi cao. Khi vòng về, đếm chán, Bill Hawk dạy chúng tôi ca.
    I'm just soldier,
    Sergant march for you.
    I'll not quit until P.T. is through.
    That's turn me on.
    Must be army.
    That's make me strong.
    One. Two. Three. Four.
    One. Two. Three. Four.
    Chín giờ sáng, chúng tôi từ đồi cao thẳng một đường vào lớp học. Giảng viên là một sĩ quan, đội nón kết, đứng dang chân, tay chống nạnh, nghe báo cáo. Tôi nói lớn, "Tiểu đội Một, báo cáo, Ron Nguyen, 9341, sir." Ông thầy lừ mắt nhìn. Tôi mặc, đi tới ghế, đàng sau quay, đặt đít xuống.
    Khi tất cả ngồi yên, lớp học bắt đầu. Ông thầy, tên Tom Selek, ngồi trên bàn chăm chú nhìn mọi người một lúc rồi hỏi, tại sao chúng tôi vào quân đội? Câu hỏi tưởng dễ, mà hóa khó. Mọi người bối rối. Không ai xung phong trả lời. Ông chỉ Jones. Nó ấp úng nói, nó vào quân đội làm người lính để bảo vệ quê hương. Chúng tôi chịu Jones nhanh trí, trong chớp nhoáng nó nghĩ ra câu trả lời đúng bài bản. Nhưng ông thầy chỉ nhếch môi, cười chế diễu. Ông chỉ tiếp, Ted, người Cuba. Nó kể dài dòng, đại khái nhà nó nghèo, lớn lên trong khu xã hội đen, đi lính để diệt kẻ xấu. Ông Tom cười ngất, bảo nó lạc đường, nên vào cảnh sát mới đúng. Rồi ông chỉ Lee. Thằng này thành thật nói, ba nó biểu nó đi lính. Ông Tom gật gù, mày đi lính để cha cầm súng, phải không? Cả lớp cười ầm.
    May, tới tôi thì ông Tom ngưng rồi phát tài liệu. Tiếng lật giấy rào rào. Tôi đọc lướt qua từng đề mục. Ngoài những mục về nhiệm vụ, nội quy, kỷ luật, còn có những môn phụ như toán, Anh ngữ. Ông bắt đầu đọc từng phần. Kinh nghiệm chỗ nào nhiều người hỏi, ông ngưng lại giảng huyên thiên. Trong khi nghe, tôi xoay thế, ngồi duỗi chân. Một cảm giác tê rần lan truyền từ trên xuống dưới. Phải lợi dụng lúc học để nghỉ mới có sức chịu đựng tới chiều. Mãi tới lúc ông Tom đứng nghiêm, đọc mẫu lời tuyên thệ, tôi nghe ở cuối lớp có tiếng ngáy xen vào.
    Ngay chiều đó, khi trở ra bãi tập, Bill Hawk nói, tập diễn hành là tập làm dáng, một kiểu làm đỏm của quân đội. Biết chạy, mới là hành động thiết thực. Nói xong, ông giơ ba ngón tay tức ba miles, rồi rút còi ra thổi. Thằng Jim phản đối, mới ăn trưa xong, chạy nhiều vậy sẽ xóc ruột. Bill Hawk hứ mũi, lập tức giơ năm ngón, năm miles. "Quân đội chỉ có tuân lệnh, đó là kỹ luật. Phản đối ư? Tao còn nhiều ngón tay lắm." Ông đắc chí nói. Vài thằng tức, định đập thằng Jim thì nghe còi thổi. Chúng tôi lập tức tung mình chạy. Nhiều thằng giữ hơi, chạy tà tà. Bill Hawk đuổi theo sau, lấy còi thổi vô tai nghe điếc rái. Điểm đến là cánh rừng thưa. Vừa tới đích, nhiều thằng nhào lăn ra đất, thở. Khi Bill Hawk tới, ông chê, chúng tôi chạy dở. Phải chạy sao cho nhanh và bền. Trông chúng tôi bây giờ, sức đâu đủ trói gà.
    Hai giờ chiều, chúng tôi gặp lại Tom Selek. Ông đọc nội quy và kỹ luật quân đội. Trong đó có nhiều mục. Ông nhấn mạnh tới Mười Một Điều Lệnh Tổng Quát. Người lính trong mọi tình huống lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác để bảo vệ an ninh và tài sản quốc gia. Chỉ điều này đã làm tôi nghĩ, một ngày làm lính, cả đời là lính.
    Ông Tom nói, nhiều người nghĩ, kỷ luật quân đội là thứ kỷ luật sắt, người lính mù quáng tuân hành. Điều đó sai. Khi thấy cấp trên sai trái, người lính có quyền phản đối. Ngày nay, quân luật được đặc biệt tôn trọng, không như trước. Ông dặn chúng tôi, đừng tin vào những phim truyện chiến tranh. Toàn là điều giả tưởng, mà Thượng đế chính là thằng cha đạo diễn.
    Ba giờ, chúng tôi trở ra sân, tập hít đất, ngồi bật, đu xà. Bill Hawk nói, đó là cách rèn luyện thân thể dẻo dai, cường tráng. Phải tập thường xuyên, chúng tôi mới có thể đạt, hít đất, hai mươi lăm; ngồi bật, bốn mươi lăm, đu xà, hai mươi cái. Đó là tiêu chuẩn kỳ thi cuối khóa.
    Bill Hawk thổi năm còi. Chúng tôi nằm sấp, hai tay chống đất, dồn sức vào tay đưa mình lên. Được ba cái, nhiều thằng sụm, nằm bẹp dí. Bill Hawk gọi, đó là những con gián. Ông bắt gián ra, buộc phải làm lại, năm cái. Lần thứ hai, tôi làm bốn cái. Bill Hawk lắc đầu. Lần thứ ba, tôi hít năm giữa tiếng reo hò cổ vũ của cả đội.
    Khi tan hàng, Bill Hawk nhìn tôi thương hại, phải cố lên. Cái nhìn làm tôi ghét. Về sau, tôi vẫn nhớ ánh mắt thằng cha này.
    Buổi tối, tắm rửa xong, chúng tôi có lớp tối dạy cách mua sắm trong các BX. Đó là siêu thị trong quân đội. Giá rẻ, trả bằng tem phiếu, ghi trong cuốn sổ nhỏ gọi là chit book. Giảng viên bảo, quân trường cung cấp đủ vật dụng, chúng tôi sẽ lãnh đủ một lần vào cuối khóa. Quân lương chia theo ngạch, từ E 1 tới E 10. Chúng tôi thuộc E 1, lương thấp nhất. Giảng viên an ủi, chẳng ai đi lính mà khá. Tuy nhiên, quân đội là con đường mở rộng học vấn. Ai tham gia các nhiều khóa huấn luyện, thăng ngạch cũng tăng lương.
    Tám giờ, dọn phòng. Phòng ngủ gọi là barracks, gồm hai mươi giường đôi. Chúng tôi vừa làm vừa cãi lộn. Thằng Jim giường dưới, mở màn cự, tôi hay để mền thòng, nửa đêm dậy nó giật mình tưởng ma. Cả bọn hoác miệng cười. Jones phân bua, đỡ hơn thằng Lee, tối ngủ còn tập kungfu làm cái giường lắc như con tàu. Thằng Lee nổi cáu hét, láo, láo. Jones hỏi, láo chỗ nào? Lee nói, không cần hỏi cũng biết, ở trong lớp mày dóc, không biết ngượng. Cái gì gọi là người lính đi bảo vệ quê hương? Jones cười hà hà, người Mỹ bảo vệ Mỹ, còn mày Tàu cớ chi lại vô đây? Câu hỏi đụng chạm nhiều người. Lee chưa kịp trả lời, Jones đã bị chúng tôi mắng cho một mách. Kỳ thị là vi phạm quân luật
    Lovetolive[/size=18]
  2. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    726256-B526 ( IV )
    Nguyễn Thị Thảo An
    Chúng tôi im. Nhưng vấn đề cứ lảng vãng trong đầu. Một hồi sau, đội kiểm soát tới xét phòng. Chín giờ, còi hú. Đèn tắt. Chúng tôi ngủ. Bóng tối ngập phòng. Tôi mở mắt thao láo nhìn lên trần. Bên dưới, thằng Jim cứ trở mình. Một hồi, nó gõ nhẹ thành giường. Tôi lú đầu thù thì, gì? Jim nói, mày đi lính Mỹ, nếu có chiến tranh giữa hai nước, mày bênh bên nào? Tôi trùm mền suy nghĩ rồi giả bộ ngủ quên. Câu hỏi là cái bẫy, mà trả lời sao cũng dính.
    Qua tuần sau, Bill Hawk nói, trước khi tập bắn, chúng tôi cần học cứu thương. Bill Hawk đi khỏi, thằng Jones đùa, trước khi giết người, phải biết cứu người.
    Ở lớp quân y ra, Bill Hawk lại nói, biết cứu thương chưa đủ, sau này, chúng tôi cần phải biết cách mưu sinh thoát hiểm.
    Chúng tôi mang súng, vác ba lô, đội nón sắt, chạy. Ban đầu chạy trên đồng cỏ. Về sau, tập chạy trong rừng, nhảy qua chướng ngại. Hết chạy, tới bò. Bò lên đồi cao, chui qua rào kẽm, dưới tầm hỏa lực. Những đêm có mưa, Bill Hawk làm dấu tạ ơn, rồi bắt chúng tôi bò. Đạn của ban huấn luyện, không biết thật giả, xẹt qua đầu, đỏ ké. Chúng tôi khiếp, bò sát đất. Thằng Jim nghi, không lẽ họ bắn mình bằng đạn thật? Thằng Ted giơ súng làm bộ nhắm, ôm súng không đạn như ôm nhầm người không tim. Bò ra tới ngoài, Bill Hawk trông thấy chúng tôi cười. Ông chửi một mách, rồi phạt cả đội, làm lại từ đầu.
    Tuần thứ ba, chúng tôi mang súng thật. Cầm, ôm, mang, vác, nạp đạn,... lau chùi phải đúng quy cách. Ai lỡ tay, ông phạt ngay, phòng những người bất cẩn. Tôi phát giác, mắt Bill Hawk sắc như diều. Nhiều người nói, thằng cha này tinh lắm, ruồi bay qua cũng muốn bắt lại dòm.
    Sáng chiều đều có giờ bắn. Đây là môn chính, tính nhiều điểm nhất. Tôi giơ khẩu M 16 nhắm, từ lỗ chiếu môn đến đỉnh đầu ruồi sao thành một đường trùng với tâm điểm. Tôi bắn mười, trúng một. Bill Hawk nói, cứ mười phát mà trật một, họa may sống. Kiểu như tôi, ra trận, không có cơ bắn tới phát thứ mười. Tôi làm thinh, lầm lì ghìm chặt súng. Bắn. Sức giật khiến nòng súng chếch, viên đạn trệch một đường bay vút ra ngoài.
    Tối ngủ, tôi nằm mơ. Những hình nhân biết di động, biết cười nói xôn xao. Còn tôi ôm súng thật đứng trơ như bia gỗ. Sáng dậy, đôi mắt cay sè. Tôi theo đám diễn hành như kẻ mộng du.
    One. Two. Three. Four.
    One. Two. Three. Four.
    Má ơi, đừng khóc nữa,
    Con má, chưa chết đâu.
    Con đi, vì sông núi.
    Cháy túi, con trở về.
    Tôi giật mình. Bài ca nhảm. Tôi liếc qua Bill Hawk, lại thấy ông ta cười.
    Sáng hôm đó, nụ cười của Bill Hawk đã làm tôi tỉnh ngủ.
    Khi tới sân BRM, tôi ngắm những bia người đứng bất động. Ngẫm nghĩ sao, tôi lo lắng nói, "Ra trận, tao sợ tao không dám bắn người thật?" Thằng Lee nhìn tôi, ngạc nhiên, "Còn tao, chỉ sợ người ta bắn mình." Rồi nó nhún vai, "Chết cho đất nước này, thật vô lý." Thằng Ted Cuba, nhăn mặt, "Chết cho bất cứ nước nào cũng vô lý cả."
    Mấy ngày sau, chúng tôi học về tác hại của những thứ vũ khí mới. Bom hạt nhân, bom sinh học, và hóa học. Những loại tối độc và giết người hằng loạt với số lượng nhỏ, khó khám xét. Để nhận diện, chúng tôi học thêm toán và Anh ngữ. Toán, học cách cộng, trừ, nhân, chia, chấm tọa độ,... không máy tính. Các nguyên tắc đọc bí số, ký hiệu trên các loại chất nổ, vũ khí,... để biết công dụng. Lớp Anh ngữ, dạy chúng tôi hiểu ý nghĩa từ ngữ một cách chính xác, cách đọc bản đồ, và những ngôn ngữ riêng của quân đội. Ví dụ, colors (màu sắc) nghĩa là cờ; cover (che đậy) là nón, sickbay là bệnh viện. Thời giờ quân đội cũng khác, một ngày có hai mươi bốn giờ, bảy giờ mười lăm tối phải nói mười chín mười lăm. Tôi nghĩ, mình biến đổi như con ve đang lột xác.
    Tới giữa khóa là thời gian khổ luyện. Chúng tôi học cận chiến. Địch là đám người cây, đứng yên không nhúc nhích. Chúng tôi bò sát đất, khi tới gần thì bật dậy, ào ào thét, "Xung phong." Cả đội xông tới đâm túi bụi vào đám người cây. Bill Hawk đứng đàng sau, nhào ra chửi, chúng tôi điên.
    Khó nhất là học leo dây, đi trên lưới, trèo tường, đu người từ trên cao. Bãi tập gọi là Đài Chiến Thắng. Đài đóng bằng gỗ, trên có cầu treo, dây đu, và nhiều xà ngang, xà dọc. Muốn lên, phải bám dây, dùng sức kéo cả thân mình. Dây là loại thừng to, nắm đau tay. Nhiều đứa leo chưa tới đâu đã bị tuột. Bill Hawk lấy roi đứng bên dưới quất vô giò. Chúng tôi sợ, phải gồng mình mới lên được. Đài cao, từ trên nhìn dễ chóng mặt. Lên đã khó, xuống cũng không dễ. Chúng tôi nắm dây, bung mình, thả từng chặn. Khi chạm đất, hai bàn tay rát bỏng, tê rần. Chưa leo thành thục, Bill Hawk đã dạy cách đi dây.
    Lovetolive[/size=18]
  3. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    726256-B526 ( V )
    Nguyễn Thị Thảo An
    Buổi tối, khi về phòng, ai nấy đừ. Mình mẩy tôi rã rời. Không còn sức cãi nhau. Vừa đặt lưng, chúng tôi đã ngủ say như chết.
    Chúa nhật nghỉ. Sáng, tôi tốc mền dậy sớm. Phải chạy nhanh ra phòng điện thoại để gọi Judy. Tôi không muốn đang nói chuyện, có người sắp hàng chờ điện thoại. Khi băng ngang đài Chiến Thắng, nhác thấy bóng người. Quái, ai đang tập giờ này? Tôi chạy tới gần, lom lom nhìn. "Hi. Ron." Thằng Lee đứng trên cao vẫy tay chào rối rít. Chưa kịp hỏi, nó đã nói, phải tập nhiều cho quen. Ngưng một ngày, khi trở lại sẽ thấy khó như mới bắt đầu. Nó rủ tôi tập chung. Thấy nó chịu khó, tôi không nỡ bỏ đi. Tập một mình thật dễ chịu. Một lúc sau tôi nhận ra, không ai hối, tôi có thời giờ tìm thế nắm thích hợp, dễ leo.
    Trên đường về, tôi rủ nó ôn các tiếng lóng trong quân đội. Nó nói, "Tiếng Anh rắc rối, đọc một đàng hiểu một nẻo. Sau này, cả thế giới sẽ nói tiếng Tàu." Thấy tôi kinh ngạc, Lee giải thích, "Người Tàu ở khắp nơi, sau này con cháu chiếm đa số thì thế giới sẽ nói tiếng Tàu." Tôi dè dặt nói, "Nhưng hiện nay nước nào cũng học Anh ngữ là sinh ngữ phụ." Lee cả quyết, "Đó chỉ là tạm thời, điều tao nói là qua thời gian đó nữa." Tôi chống chỏi, hỏi một câu ngớ ngẩn, "Nhưng, trong lúc cả thế giới nói tiếng Anh thì người Tàu nói tiếng gì?"
    Chúng tôi gặp lại Tom Selek trước khi bước qua giai đoạn ba, tập hợp đồng tác chiến. Ông dạy cách truyền tin, đánh mật mã, và nhận diện các đơn vị bạn. Như Thủy Quân Lục Chiến, huy hiệu con ó đậu trên quả địa cầu, đàng sau có chiếc mỏ neo gác tréo; Đội Đặc Nhiệm, mũ xéo xanh, huy hiệu là cây gươm vàng và ba lằn chớp; Người Nhái, có con ó đậu trên mỏ neo,... Ngoài ra, chúng tôi còn học những huy hiệu quân đội nước ngoài. Như Anh, tất cả huy hiệu đều có hình vương miện; Nga, hình búa liềm; Trung Quốc, ngôi sao đỏ, chữ Tàu bạc,...
    Chúng tôi xem quá nhiều huy hiệu phát hoa mắt, một hồi không phân biệt nổi. Tom chỉ, điểm khác nhau giữa quân đội của các nước không phải trên huy hiệu mà ở trong nhà tù. Lính tư bản bắt mười tù nhân phát cho mười một điếu thuốc, trong khi phe cộng sản chỉ phát chín. Cùng là cách dùng vật chất mua linh hồn. Chỉ khác nhau, người mua rẻ, kẻ mua mắc, vậy thôi.
    Chúng tôi nghĩ, Tom Selek là một người hóm, luôn đặt ra những vấn đề cắc cớ để giải khuây. Còn Bill Hawk như một bóng quạ, lúc nào cũng giơ vuốt giữa bầy gà. Gần cuối khóa, ông càng khắc tợn. Buổi sáng, hai dặm trong mười lăm phút. Ai chạy chậm, phải chạy lại từ đầu. Ông đưa ra tiêu chuẩn, bắt chúng tôi mỗi ngày phải thi thử. Mỗi lần nghe phàn nàn, Bill Hawk mắng, tiền thuế dân đâu dư dả để trả cho mấy người ngồi bẻ lóng tay. Tụi tôi nói, thằng cha này không phải diều mà là cọp.
    Cuối cùng, chúng tôi học pháo, cách phối hợp xe tăng, trực thăng, và những đơn vị khác. Khóa học bốn trung đội, chia hai phe. Mục tiêu là cái chòi gác trên đồi cao. Buổi trưa, trên đường tiến lên đồi, tôi gặp lại thằng John cùng lớp đang nấp trong một lùm cây. Mới gặp nó hối hận, chửi thề, vào đây như xuống địa ngục. Tôi lập lại lời nó hồi trước, chịu đựng mười bốn tuần, hết thời tập huấn là khỏe. Sau hai năm cởi áo, làm dân. Nó thở dài, áo này như áo da, mặc vào rồi khó cởi. Nói đến đây, nhác thấy Bill Hawk đang thị sát đàng xa, tôi định chạy. Nó nói, ông Bill hiền, chứ không như thằng cha Tiger bên tao, nó dữ còn hơn cọp.
    Ngày mãn khóa, chúng tôi diễn hành quanh khán đài. Ban chỉ huy trường mời các vị sĩ quan cao cấp về dự lễ. Tôi liếc qua hàng ghế dành cho quan khách, Judy và cha mẹ nuôi cũng đang hướng về tôi.
    Ban chỉ huy trường tuyên dương và xướng tên tân binh mãn khóa. Chúng tôi được gắn ngạch và cấp bằng. Từ giờ phút này, tôi đã là người lính, quân số 726256- B526 là tên. Tiếp theo, chúng tôi làm lễ tuyên thệ, rồi tung nón bế mạc. Sau ngày tốt nghiệp, tôi được một tuần phép trước khi trở lại nhận lệnh mới.
    Tôi về nhà thay thường phục rồi dẫn Judy ra cánh đồng xưa. Chúng tôi kể nhau nghe nhiều chuyện và đuổi bắt như hồi còn thơ. Tới chiều, nắng đổ ngập cánh đồng. Mặt trời gay gắt chói. Judy nép vào sau lưng tôi trốn nắng. Thấy áo đẫm mồ hôi, nó đưa môi ngậm từng giọt như người Hồi nhấm nháp rượu quỳ.
    Tuần phép trôi qua nhanh. Trước ngày trở lại trường về đơn vị mới, Judy nói trông tôi thay đổi nhiều. Tôi cười, nhìn vào kính, ừ. Trông tôi ốm, da đen đi, nhưng rắn chắc. Còn Judy, tôi nhìn kỹ, trông hơi khác.
    Chín giờ mười, ngày mười một tháng chín, chúng tôi có lệnh tập hợp khẩn. Ban chỉ huy báo cáo tình hình. Một tổ chức khủng bố tấn công hai tòa nhà chọc trời của New York và một góc lầu của Bộ Quốc Phòng. Lệnh báo động toàn quốc. Quân nhân các cấp toàn ngành ở trong tình trạng sẵn sàng. Không phận, hải cảng, đường biên giới đóng cửa. Cả đơn vị chờ đợi nhận lệnh. Không khí đượm mùi chiến tranh.
    Buổi chiều, đơn vị tôi được lệnh điều động tới New York. Xưa nay, tôi vốn không ưa thành phố lớn. New York, nơi mệnh danh "A thousand dreams for one parking place." Máy bay quân sự bay một vòng. Khói mù mịt. Bên dưới, một đống gạch đổ cao như một núi hoang tàn. Trái tim tôi như thắt lại từng hồi.
    Trung đội tôi chia nhau đóng một ngã phố. Chúng tôi căng dây, giăng chướng ngại vật ngăn từng khu. Những người dân cầm cờ đứng hai bên lề hoan hô người lính. Tôi cảm động, hơi xấu hổ. Chúng tôi là lính mới, chưa làm gì để được hoan hô. Tôi nhìn những đoàn người thiện nguyện, làm việc ngày đêm, nhặt những mảnh thi hài mà cảm phục.
    Buổi tối, con phố không ngủ. Nhiều người mang khung ảnh thân nhân, xuôi ngược trên vỉa hè. Gặp ai, họ cũng hỏi. Những câu hỏi vang lên như điệp khúc.
    Tôi đứng canh giữ hiện trường. Và tưởng tượng hàng trăm chuyện tình trong tòa nhà đổ nát. Mà chuyện nào kết thúc cũng giả sử nạn nhân là tôi hoặc Judy. Để sáng mai tôi gặp lại những người không may, vừa mừng vừa thương hại. Tôi hạnh phúc vì tôi có tình yêu. Như người đang đứng ngoài ánh sáng, mà Judy chính là người cầm đuốc mang cho.
    Đến sáng, thay phiên gác, tôi quyết định gọi về nhà. Mẹ nuôi bốc điện thoại, mừng rỡ, "Con khỏe không? Em nó đi chơi biển với bọn thằng Tim. Chưa nói với con à?"
    Tôi không tin ở lỗ tai mình. Hôm qua, Judy mới nói đi cắm trại ở trường. Lẽ nào?
    Tôi đứng lại bên đường. Nắng ban mai đã vàng bên kia phố.
    Lovetolive[/size=18]
  4. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    CAO XUÂN LÝ

    YÊU TRONG BÓNG ĐÊM ( I )
    Huệ dựa lưng va?o vách lá nhi?n lơ mơ ra ngoa?i bafi đất sau nha?. Trên bafi đất pha so?i va? cát, nhưfng cây khoai mi? vươn cao hơn hă?n nhưfng cây khác. Một gia?n mướp đaf ta?n đê? lại nhưfng lá khô héo trên gia?n, nhưng vâfn có nhưfng bông hoa nơ? va?ng ra?i lưa thưa đây đó.
    Xa xa la? nhưfng căn nha? lá chi?m ngập trong đám co? tranh va? cây cối mới trô?ng. Ma?u xanh cu?a co?, cu?a cây, cu?a núi rư?ng như nuốt chư?ng tất ca?, lấn át tất ca? nhưfng ma?u sắc khác. Một va?i con bướm hiếm hoi bay lạc lofng trên nhưfng cánh hoa mướp nơ? muộn, nhưng rô?i hi?nh như cufng khám phá ra đó chi? la? nhưfng cánh hoa khô că?n, sắp héo, nên lại bay đi nơi khác.
    Nhi?n cánh bướm bay chập chơ?n trên đám co? tranh bao la không hiê?u sao Huệ lại liên tươ?ng đến nhưfng ngươ?i vượt biên, cufng với nhưfng con thuyê?n mong manh như nhưfng cánh bướm, họ đaf băng qua đại dương va? nhiê?u ngươ?i đaf đến được bến bơ?.
    Huệ chợt nhớ đến Cương, đến nhưfng ngươ?i ra đi đâ?u tiên sau nga?y đô?i đơ?i, va? thấy số Cương đen đu?i quá. Sau Cương có biết bao nhiêu ngươ?i đi, va? cufng không thiếu gi? ngươ?i bị bắt, nhưng ít có ai bị giam giưf lâu như Cương, đến bây giơ? đaf mấy năm rô?i vâfn chưa thấy vê?.
    Cương đối với Huệ la? ky? niệm vư?a ngọt nga?o vư?a đắng cay, Huệ sực nhớ đến nhưfng lâ?n đi chơi với Cương, cha?ng đaf cho Huệ nhưfng rung động đâ?u đơ?i ma? na?ng chưa hê? biết, nhưfng rung động ấy như đọng mafi ơ? phâ?n thân thê? đaf bị khuấy động. Chính nhưfng khuấy động ấy nên Huệ đaf khô? sơ? khi không co?n Cương trong cuộc đơ?i na?ng.
    Trước đây, Huệ nhưfng tươ?ng muốn quên Cương chi? việc ti?m ngươ?i khác thay thế cha?ng, nhưng na?ng nhâ?m. Lực đến, tuy cufng gây một ít xôn xao trong lo?ng Huệ, nhưng nhưfng xôn xao ấy chi? như cơn gió thoa?ng va? hi?nh như không đê? lại dấu vết gi?. Hơn nưfa, Lực bây giơ? cufng đaf ra ngoa?i tâ?m tay cu?a na?ng.
    Ôi, Sa?i Go?n! Cái tha?nh phố ma? có thơ?i Huệ đaf chán ngấy, va? có ca?m tươ?ng chă?ng có nơi na?o đê? đi, chă?ng có gi? đê? chơi nưfa, bây giơ? lại la? nơi Huệ ao ước được sống ơ? trong đó, được sống ơ? trong đó thôi đaf la? một hạnh phúc đối với na?ng bây giơ?.
    Huệ nhớ con đươ?ng Lê Lợi tra?n ngập nhưfng ngươ?i qua lại, lúc na?o cufng huyên náo như nhưfng phiên chợ nga?y tết. Rô?i đươ?ng Tự Do, với nhưfng pho?ng tra? rập ri?nh tiếng nhạc suốt đêm!
    Huệ the?m được tắm trong cái không khí tưng bư?ng nhộn nhịp ấy ngay trong giơ? phút na?y!
    Một cơn gió thô?i đến cuốn theo bụi bậm tư? mấy luống rau ma? đất đaf khô vi? thiếu nước tưới, khiến Huệ pha?i nín thơ? va? nheo mắt lại, Huệ chợt thương cho la?n da va? mái tóc cu?a mi?nh.
    Huệ ân hận khi nghif đến lâ?n Nguyệt đưa cho na?ng hộp phấn na?ng lại tư? chối, nói ba?nh, kiê?u "cu?i không sợ lơ?" nưfa. Na?o ngơ?, nói được ma? la?m không được, bây giơ? chă?ng lef xin chị ấy lại thi? cufng ky?. Nếu có Thái ơ? nha? thi? cufng dêf, một thân một mi?nh chị ấy la?m sao lo hết cho ngươ?i nọ đến ngươ?i kia được!
    Thật ra, lúc ấy Huệ chán đơ?i quá nên không co?n tha thiết gi? nưfa. Nhưng nôfi buô?n na?o cufng có nga?y nguôi ngoai, va? Huệ lại bắt đâ?u chú ý va? chăm sóc cho nhan sắc cu?a mi?nh.
    Thấy bố đi tư? ngoa?i va?o, bộ mặt tươi ti?nh hơn mọi nga?y, Huệ đến gâ?n ho?i:
    -Hôm na?o bố cho con vê? Sa?i Go?n chơi mấy hôm, con nhớ Sa?i Go?n quá!
    Ông Thịnh đang đi, đứng lại nhi?n Huệ, lươfng lự một lúc, rô?i nói:
    -Vê? thi? ma?y ơ? đâu?
    -Con đến nha? chị Nguyệt.
    Ông lắc đâ?u:
    -Nó đang pha?i lo lắng đu? thứ: lo cho anh ma?y, lo cho ơ? đây, lo cho nha? nó, đư?ng có la?m cho nó khô? thêm nưfa!
    Huệ chưng hư?ng:
    -Vậy con không được vê? Sa?i Go?n luôn sao?
    -Vê? chứ, nhưng đê? tư? tư? đaf, rô?i bố tính.
    Huệ thất vọng bo? đi. Đê? cho Huệ tính thi? may ra co?n nhanh được, chứ đê? cho bố tính thi? biết đến bao giơ?!

    Lovetolive[/size=18]
  5. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0

    CAO XUÂN LÝ
    YÊU TRONG BÓNG ĐÊM ( II )
    Ông Thịnh đaf đi va?o trong, bôfng quay lại:
    -Ma?y đaf nấu cơm chưa?
    -Rô?i, bố. Bố mẹ đói chưa đê? con dọn cơm? Cái con khi? Quy?nh đâu rô?i không biết. Bố xem nó suốt nga?y xách đít sang nha? ha?ng xóm chơi!
    Ông Thịnh xua tay:
    -Nó co?n nho?, ma?y không thương em một chút. Đang ơ? trong tha?nh phố, nha? cư?a như thế, bôfng pha?i sống trong hoa?n ca?nh na?y, cho nó đi chơi cho khuây kho?a.
    -Thế co?n con thi? sao, bố la?m như chi? con Quy?nh mới biết buô?n, co?n con thi? ơ? chôf na?o cufng được!
    Ông Thịnh lại xua tay:
    -Không pha?i thế, nhưng con lớn rô?i may ra hiê?u được, co?n con Quy?nh nó la?m sao hiê?u được!
    Ba? Thịnh tư? nga?y lên đây được thêm bệnh sốt rét, cơn sốt vư?a hạ thi? lại nhức đâ?u, thấy hai bố con nói qua nói lại ba? bực lắm nhưng chi? nói:
    -Nhức đâ?u thế na?y thi? chết mất!
    Nghe tiếng than cu?a mẹ, Huệ im bặt. Ba? dạo na?y khó tính, nói nưfa không chư?ng bị mẹ chư?i. Ông Thịnh chợt nhớ đến vợ, ho?i con:
    -Ma?y nấu cháo cho mẹ ma?y chưa?
    -Con tươ?ng mẹ ăn cơm cufng được.
    -Thôi xuống nấu nô?i cháo đi, mẹ ma?y co?n yếu không nên ăn cơm.
    Khi mới bắt đâ?u vê? đây, Huệ hi?nh như không pha?i la?m gi?, mọi việc đaf có Thái va? bố, co?n bây giơ? mọi việc na?ng đê?u pha?i nhúng tay va?o, nhất la? việc bếp núc.
    Huệ không pha?n na?n gi? điê?u na?y vi? biết ră?ng trước sau gi? rô?i cufng pha?i la?m, nhưng điê?u na?ng không ngơ? la? mi?nh chi? được thực tập trong một thơ?i gian ngắn như thế thôi.
    Nhi?n thấy con gái lúi húi ơ? bếp ông Thịnh thương hại con, tư? một cô gái không nhúng tay la?m bất cứ việc gi? bây giơ? pha?i la?m tất ca? trong điê?u kiện thiếu thốn mọi thứ. Ông biết la? Huệ buô?n, nên khi nó xin vê? Sa?o Go?n chơi ông đaf toan cho, nhưng nghif lại thi? chưa thê? được, pha?i chơ? cơ hội thuận tiện hơn.
    Vư?a rô?i ông đi một vo?ng vu?ng kinh tế mới, khi thấy có nhiê?u nha? bo? trống, ông ho?i ngươ?i ta thi? được biết, nhưfng ngươ?i đó đaf bo? trốn vê? Sa?i Go?n rô?i. Tuy không biết thực hư ra sao nhưng ông cufng mư?ng khấp khơ?i trong lo?ng. Như thế thi? ông không đến nôfi pha?i vu?i thây ơ? nơi na?y, nga?y na?o đó ông cufng sef vê? Sa?i Go?n sinh sống du? ră?ng không lấy lại được căn nha?.
    -Na?y, ba?!
    Ba? Thịnh thấy chô?ng gọi, ngước nhi?n lên:
    -Gi?, ông?
    -Nhiê?u ngươ?i trốn vê? rô?i đấy.
    -Ơ? đâu trốn vê??
    Ông Thịnh hơi bực mi?nh vê? sự chậm hiê?u cu?a vợ nhưng vâfn dịu giọng:
    -Ơ? đây trốn vê? Sa?i Go?n.
    -Ông có chắc không?
    Ông Thịnh hơi lươfng lự:
    -Tôi ho?i thi? ngươ?i ta nói vậy, đê? chơ? ít lâu nưfa xem sao.
    Ba? vâfn có ve? không vui;
    -Ma? trốn vê? rô?i ơ? đâu mới được chứ, nha? mi?nh ngươ?i ta lấy mất rô?i!
    Nghe vợ nói ông cufng đâm phân vân. Trốn vê? với hai ba?n tay trắng, rô?i lê la đâ?u đươ?ng xó chợ, ma? chưa chắc đaf yên!
    Nôfi vui mư?ng như chút lư?a rơm mới bu?ng lên lại tắt lụi liê?n. Huệ ơ? dưới bếp nghe bố mẹ nói chuyện với nhau vội chạy lên:
    -Ngươ?i ta vê? Sa?i Go?n ha? bố?
    -Tao nghe nói vậy.
    -Tha?o na?o con thấy khu kinh tế mới dạo na?y vắng hă?n đi. Vậy mi?nh cufng chuâ?n bị vê? đi bố mẹ ạ. Ơ? đây có la?m ăn gi? được đâu. Chắc chi? trô?ng được khoai mi?, khoai lang, ma? ăn mấy thứ đó hoa?i thi? chịu sao nô?i!
    Ba? Thịnh nói với Huệ:
    -Nhưng vê? rô?i ơ? đâu? Nha? mất rô?i co?n gi?!
    Huệ đang vui cufng chưng hư?ng bo? xuống bếp lại. Nô?i cháo bắt đâ?u sôi, na?ng pha?i hạ bớt lư?a xuống cho nó kho?i tra?o ra, nhưng một ít nước cháo ma?u trắng đục cufng đaf tra?n xuống la?m ướt một góc bên ngoa?i nô?i, nhưng vi? cái nô?i co?n nóng quá nên nước cháo mới cha?y ra đaf khô lại rô?i cong lên bên tha?nh nô?i.
    Một la?n khói mo?ng va? ca? hơi nước tư? bếp bay ra tan ngay trong không gian đang lộng gió chiê?u. Nắng đaf nhạt ma?u trên rư?ng co? tranh trước mặt. Ca?nh chiê?u ơ? đây hiu quạnh quá, Huệ có ca?m tươ?ng gia đi?nh na?ng đang sống trong một thế giới biệt lập na?o đó, xa cách hă?n với thế giới bên ngoa?i.
    Bưfa cơm chiê?u mọi ngươ?i ăn một cách lặng lef, môfi ngươ?i đeo đuô?i một ý nghif riêng. Ông Thịnh nghif đến nhưfng ngươ?i bo? vu?ng kinh tế mới ra đi, họ vê? đâu? Ơ? đây thi? chi? có thê? sang bên Miên thôi, ma? bên ấy thi? có khác gi? Việt Nam, sợ co?n khô? hơn nưfa! Ông nghe nói Pol Pot giết ca? ha?ng triệu ngươ?i. Co?n vê? Sa?i Go?n thi? sống ơ? đâu khi nha? cư?a đaf bị tịch thu hết rô?i. Đa?nh ră?ng ông có thê? bo? tiê?n ra mua một căn nha? nho? nhưng la?m sao yên ô?n được. Thă?ng Thái chi? vi? không có hộ khâ?u ơ? nha? vợ nó ma? bị bắt, huống hô? la? ơ? lậu ca? một gia đi?nh như thế na?y. Hết câu ho?i na?y đến câu ho?i khác quay cuô?ng trong đâ?u óc ông ma? ông không tra? lơ?i được.
    Ba? Thịnh thi? nghif đến thă?ng con đang bị nhốt ơ? Sa?i Go?n, chi? vi? miếng ăn cho gia đi?nh ma? bây giơ? nó pha?i chịu như vậy. Bôfng dưng ba? thấy miếng cháo đang nuốt trơ? nên đắng hơn.
    Lovetolive[/size=18]
  6. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    CAO XUÂN LÝ
    YÊU TRONG BÓNG ĐÊM ( III )
    Riêng đối với Huệ, cái tin bo? trốn vu?ng kinh tế mới trơ? vê? Sa?i Go?n la? tin vui cho na?ng thật, vi? nếu ngươ?i ta vê? được thi? na?ng cufng có thê? trơ? vê?. Đối với na?ng, chi? câ?n vê? Sa?i Go?n được la? tốt rô?i, co?n vấn đê? ơ? đâu thi? lúc đó tính sau. Nôfi vui khi nghif có nga?y được vê? sống ơ? Sa?i Go?n la?m Huệ pha?i lên tiếng, du? thấy ca? bố lâfn mẹ đê?u có ve? đăm chiêu suy nghif vê? một điê?u gi? đó.
    -Đê? chút nưfa ăn xong con đi một vo?ng xem nha? na?o đi rô?i, nha? na?o co?n ơ? lại, nghe bố?
    Ông Thịnh gật đâ?u cho qua:
    -Ư?.
    Quy?nh tư? nafy đến giơ? ngô?i ăn, thấy chă?ng ai nói gi? ca?, nó im luôn, bây giơ? mới thắc mắc ho?i Huệ:
    -Đi đâu ha? chị Huệ?
    -Vê? Sa?i Go?n.
    Quy?nh buông đufa bát ôm choa?ng lấy Huệ:
    -Vậy ha?, em thích vê? Sa?i Go?n lắm, ơ? đây buô?n quá!
    Ông Thịnh chợt nhi?n con rô?i nhi?n vợ. Nôfi vui cu?a Quy?nh la? nôfi đau cu?a ông. Con ông chi? mong ước một điê?u hết sức nho? bé ma? ông không la?m cho nó được. Tư? nga?y lên đây nó không học ha?nh gi? ca?, suốt nga?y chạy sang nha? ha?ng xóm chơi vi? bên ấy cufng có đứa tre? trạc bă?ng tuô?i nó. Thương con ông không ngăn ca?n, vi? giưf nó ơ? nha? cufng không được việc gi?, ma? muốn con đi học lại thi? chưa có trươ?ng.
    Trong mấy đứa con ông mến bé Quy?nh hơn ca?, chi? vi? lý do nó bé bo?ng nhất nha? lại chịu thiệt tho?i nhất. Khi nó co?n nho? ông gư?i nó va?o học trươ?ng đâ?m. Gọi la? trươ?ng đâ?m ma? thực ra không có đâ?m dạy, chi? có mấy ba? sơ dạy theo chương tri?nh Pháp, với hy vọng la? ông sef cho nó sang Pháp du học khi Quy?nh đaf qua bậc trung học.
    Vư?a mới bập bẹ được mấy câu tiếng Tây thi? biến cố ba mươi tháng tư xâ?y ra. Con ông trơ? vê? học chương tri?nh Việt như mọi đứa tre? khác, nhưng rô?i nó không may mắn, ca? gia đi?nh bị đâ?y lên đây va? việc học vi? thế bị gián đoạn.
    Nhi?n con ma? ông không biết nói với nó thế na?o. Huệ đaf cho nó nôfi vui to lớn va? bất ngơ? quá ông không nơf lấy lại ngay. Nhưng rô?i Quy?nh quay sang bố:
    -Nha? mi?nh vê? Sa?i Go?n ha? bố?
    Ông nhi?n con ái ngại:
    -Vê? bây giơ? thi? chưa được, nhưng rô?i đê? bố tính dâ?n.
    Ba? Thịnh cufng nhi?n đứa con út, ba? cufng mu?i lo?ng như chô?ng va? cufng hiê?u la? chô?ng ba? đang nói đê? an u?i hai đứa con.
    Tuy chi? nghe bố nói có thế nhưng đối với Quy?nh đó la? hứa hẹn hết sức tốt đẹp.
    Quy?nh vư?a ăn vư?a vef vơ?i tương lai theo trí tươ?ng tượng cu?a nó va? tô lên đó toa?n ma?u hô?ng. Huệ thấy em như vậy cufng mu?i lo?ng:
    -Tí nưfa ăn cơm xong hai chị em mi?nh đi chơi một vo?ng.
    -Quanh đây chă?ng có gi? chơi đâu chị Huệ ơi!
    -Ma?y ngu vư?a thôi, ai chă?ng biết quanh đây không có gi? chơi, nhưng đi dạo mát cufng la? đi chơi vậy. Với lại, có đi thi? mi?nh mới biết nha? na?o đi, nha? na?o co?n ơ? lại.
    Quy?nh không nói gi?, nó nghif đến việc gia đi?nh nó có vê? Sa?i Go?n hay không thôi, co?n ngươ?i khác có vê? hay không chă?ng quan trọng gi? đối với nó. Nhưfng ngươ?i khác vê? ma? gia đi?nh nó co?n ơ? lại thi? có ích lợi gi? cho nó đâu.
    Ăn xong Quy?nh lại ra ngoa?i chơi, lâ?n na?y nó không sang nha? ha?ng xóm chơi nưfa, ma? chơi một mi?nh với mấy cái kẹo mẹ nó mới cho nó khi vư?a ăn cơm xong.
    Nó biết la? nha? nó co?n nhiê?u kẹo bánh lắm ma? không biết chắc la? mẹ nó đê? ơ? đâu, chi? biết thi?nh thoa?ng mẹ nó lại cho nó va?i cái. Hi?nh như chi? một mi?nh nó được như vậy vi? thấy chị Huệ chă?ng có gi? ca?, vi? vậy nó cufng không đem ra khoe ai, nhất la? chị Huệ.
    Cái kẹo chanh nó ngậm tan dâ?n trong miệng, vị ngọt lâfn chua như quyện mafi va?o nhau va? quyện va?o cái lươfi nó, la?m đê mê ca? thân mi?nh. Nó cứ ngậm cái kẹo như thế cho đến khi tan hết mới lại bóc đến cái kẹo khác.
    Nó đi thơ thâ?n một mi?nh trên con đươ?ng cạnh nha?. Con đươ?ng đất ít ngươ?i đi lại, co? mọc lan ra gâ?n giưfa đươ?ng, nhưng nó không sợ vi? cufng la? con đươ?ng quen thuộc.
    Bước đi cu?a nó la?m động đám co?, va? nhưfng con ca?o ca?o tư? trong đám co? bung mi?nh bay ra, kêu xa?nh xạch, rô?i lại đáp xuống. Đôi khi có ca? nhái tư? trong đám co? nha?y ra nưfa.
    Nhưfng ca?nh tượng na?y Quy?nh không bao giơ? thấy khi co?n ơ? Sa?i Go?n, nên lúc đâ?u khi mới lên đây nó cufng thấy lạ mắt va? vui vui, nhưng chi? một lúc thôi la? nó chán, nhưng cufng biết la? không thê? vê? Sa?i Go?n được vi? không có nha? nưfa.
    Nó không hiê?u tại sao cái nha? cu?a bố mẹ nó ơ? Sa?i Go?n to lớn đẹp đef như vậy ma? ngươ?i ta lại đa?o bới rô?i bắt tất ca? nha? nó lên trên na?y ơ?. Nhiê?u lúc nó muốn ho?i, nhưng hi?nh như môfi lâ?n nhắc đến chuyện ấy chi? la?m cho mẹ nó buô?n thêm nên nó lại thôi.
    Quy?nh đứng lại giưfa đươ?ng nhi?n xuống khu đất trufng ơ? phía dưới. Cufng vâfn cây cối va? co? tranh mọc xen lâfn va?o nhau, nhưng không có cái nha? na?o ơ? dưới đó. Nó đê? ý đến chôf co? tranh bị cắt la?m hai va? thấy một con suối chạy ngang qua đám co? tranh ấy.
    Lâ?n trước, va?o mu?a he?, nó với con Tâm đaf đến đây rô?i ma? sao không thấy con suối ấy? Nó tự ho?i nhưng rô?i đa?nh chịu không tra? lơ?i được vi? không biết tại sao. Bôfng một đám mây đo? bay ngang va? do?ng suối cufng chợt đo? lên nhưng chi? một lúc la? hết. Quy?nh muốn đi đến chôf con suối ấy nhưng không dám vi? bây giơ? chi? có một mi?nh, khi na?o có ca? con Tâm nưfa nó sef ru? con Tâm xuống.
    Khi mấy cái kẹo tan hết trong miệng thi? Quy?nh trơ? lại nha?, rô?i không biết la?m gi? nó đứng thơ thâ?n trước cư?a nhi?n ra. Vư?a lúc đó thi? Huệ tư? trong nha? đi ra.
    -Ma?y đi chơi không?
    Quy?nh nhi?n chị, lắc đâ?u:
    -Em mới đi vê?, mo?i chân lắm rô?i, em chă?ng đi nưfa đâu. Với lại trơ?i sắp tối rô?i, tối, em sợ ma lắm!
    Lovetolive[/size=18]
  7. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    CAO XUÂN LÝ
    YÊU TRONG BÓNG ĐÊM ( IV )
    Huệ đứng châ?n chư? một lúc va? rô?i cufng thấy trơ?i sắp tối thật vi? đám mây đo? ơ? phía tây đaf chuyê?n sang ma?u đen, co?n đám co? tranh phía trước thi? ma?u đaf sâfm lại.
    Tự nhiên Huệ lại nhớ Sa?i Go?n, tư? lúc nafy đến giơ? hi?nh a?nh Sa?i Go?n cứ ám a?nh na?ng hoa?i. Sa?i Go?n với đươ?ng xá rộng thênh thang, với đe?n điện sáng chưng giăng đâ?y các ne?o, với quâ?n áo đẹp, với ha?ng qua? ngon. Sa?i Go?n có nhiê?u thứ quá ma? hi?nh như thứ na?o cufng quyến ruf ca?. Vậy ma? Huệ không được ơ? Sa?i Go?n. Cái hy vọng mong manh loé lên một chút ánh sáng đaf tắt ngúm khi nghif đến căn nha? trên đươ?ng Trâ?n Quốc Toa?n ma? na?ng không được trơ? vê? đó nưfa. Căn nha? đó bây giơ? họ cho ai ơ? hay la?m gi?? Huệ biết có một số căn nha? ma? chu? nhân đaf di ta?n sang Myf bây giơ? la?m trụ sơ? phươ?ng, hợp tác xaf. Chắc nha? na?ng cufng biến tha?nh cái gi? đó!
    Huệ ao ước được nhi?n lại căn nha?, đê? la?m gi? thi? na?ng không biết một cách rof rệt, chi? biết hi?nh a?nh ngôi nha? đaf gắn liê?n với cuộc đơ?i Huệ, Quy?nh va? tất ca? mọi ngươ?i trong gia đi?nh na?ng.
    -Huệ ơi, đốt đe?n lên, tối quá rô?i!
    Nghe tiếng mẹ, Huệ lật đật trơ? va?o nha?, Quy?nh cufng va?o theo. Trong góc tối cu?a căn nha?, Quy?nh thấy bố đang mơ? radio đê? nghe, nhưng ông mơ? rất nho?, nên Quy?nh chă?ng nghe được gi?. Quy?nh lại ngô?i cạnh bố cufng cố lắng nghe nhưng tiếng được tiếng mất Quy?nh chă?ng hiê?u gi?, chán quá, cô bé lại gâ?n giươ?ng mẹ, rô?i ghé lưng nă?m xuống cạnh ba?.
    -Con đi đâu tư? nafy đến giơ??
    -Con đi chơi, nhưng trơ?i tối quá không đi chơi được nưfa.
    Ba? Thịnh ôm đứa con gái út va?o lo?ng. Tự nhiên ba? nghif đến cái chết cu?a mi?nh, chắc nga?y ấy không co?n xa. Ba? thấy mu?i lo?ng khi nghif đến Quy?nh, khi ba? chết chắc Quy?nh vâfn co?n nho? lắm chưa thê? tự lo lấy cho mi?nh được, ba? chi? hy vọng Thái sef thay thế bố mẹ chăm sóc đa?n em ma? bây giơ? nó lại bị đi tu?. Ba? chợt quay nhi?n chô?ng ba? đang nghe radio ơ? góc nha? va? bôfng thương hại ông. Ba? vốn ốm yếu va? bây giơ? co?n yếu hơn vi? nhưfng cơn sốt rét bất chợt kéo đến, nên tư? nga?y lên đây, ba? đa?nh đê? cho ông va? Huệ lo lắng hết. Chô?ng ba? vốn không pha?i la?m gi? nặng nhọc, bôfng pha?i vác cuốc la?m quâ?n quật suốt nga?y dưới ánh nắng như thiêu đốt, vậy ma? ông cufng la?m được.
    -Mẹ ơi, con muốn đi học, cha? muốn ơ? nha? đâu, buô?n quá!
    Nghe Quy?nh nói, ba? cúi xuống an u?i con:
    -Mai mốt có trươ?ng thi? con đi học chứ ơ? nha? la?m gi?, pha?i chơ? ngươ?i ta xây mới được.
    -Sao ngươ?i ta xây trươ?ng lâu quá vậy mẹ, ma? xây ơ? đâu?
    -Mẹ cufng chă?ng biết, chi? nghe nói có thế. Lúc na?o ra?nh con lấy sách cuf ra ôn ba?i chă?ng mai mốt quên hết.
    -Thi?nh thoa?ng con vâfn lấy ra học, nhưng học một mi?nh chán lắm mẹ ạ!
    Bôfng Quy?nh nhi?n mẹ ho?i:
    -Sao tự dưng mẹ lại khóc:
    Ba? Thịnh nói dối con:
    -Mẹ có khóc đâu, chắc tại bụi va?o mắt nên như vậy.
    Quy?nh nă?m chơi với mẹ một lúc rô?i lăn ra ngu?, nhưng đêm hôm ấy ba? Thịnh không sao chợp mắt được.
    ***
    Huệ cố thu xếp công việc cho xong sớm đê? đi dạo một vo?ng kinh tế mới. Khi Huệ ra kho?i nha? thi? mặt trơ?i co?n cao va? ánh nắng gay gắt, nên na?ng pha?i ti?m một cái nón lá đội lên đâ?u.
    Nhưfng nga?y mới đến đây Huệ ít khi đội nón vi? không quen. Hơn nưfa, na?ng nghif: "đaf cu?i rô?i không co?n sợ lơ? nưfa!", nhưng chi? một thơ?i gian ngắn sau, khi nhi?n lại nhan sắc mi?nh trong gương, na?ng đâm sợ, va? bắt đâ?u giưf gi?n da mặt va? trang điê?m trơ? lại.
    Ra kho?i nha? được một quafng, Huệ mới biết muốn đi một vo?ng khu kinh tế mới không pha?i la? điê?u dêf da?ng. Chôf có đươ?ng đi như trước cư?a nha? na?ng ma? có nơi co? tranh co?n mọc bít luôn con đươ?ng, nếu không nhi?n thấy đám co? tranh trên đươ?ng cao hơn đám co? tranh bên cạnh thi? không thê? phân biệt được đâu la? đươ?ng đi. Hơn nưfa, nhiê?u nha? không có đươ?ng đi đến. Huệ có nghe nói sef đắp đươ?ng chạy ngang chạy dọc như trong tha?nh phố nhưng chơ? mafi vâfn không thấy gi?, chă?ng biết bao giơ? mới có.
    Huệ đaf chán na?n định bo? vê?, nhưng chă?ng lef đaf chuâ?n bị đu? thứ ma? bây giơ? lại bo? vê? thi? uô?ng quá nên vâfn ráng đi. Huệ đi hết con đươ?ng trước mặt nha? na?ng, qua ngôi nha? na?o Huệ cufng nhi?n va?o xem có ngươ?i ơ? trong đó không. Có nha?, mới nhi?n va?o đaf biết ngay la? có ngươ?i vi? thấy quâ?n áo đang phơi, nhưng có khi không thê? biết chắc được ma? tạt va?o đê? ho?i thi? chă?ng có lý do gi?.
    Đến cuối đươ?ng thi? Huệ nhi?n thấy một thanh niên tư? căn nha? tranh cuối dafy đi ra, nhi?n thấy Huệ cha?ng ta mi?m cươ?i, cha?o:
    -Cô Hai, vô đây uống nước nói chuyện một chút. Bưfa hôm gặp cô chưa kịp cha?o ho?i thi? cô đi mất tiêu, hôm nay mới có dịp gặp lại. Vê? đây chắc cô Hai buô?n, tôi cufng buô?n, mi?nh la?m bạn cho vui.
    Đê? nghị la?m bạn với nhau cu?a anh thanh niên la?m Huệ chới với. Ma? sao cha?ng thanh niên na?y biết mi?nh buô?n? Huệ cươ?i cươ?i:
    -Thôi đi "cha", tính dụ dôf tôi hay sao đây?
    Cha?ng thanh niên than:
    -Trơ?i đất! ai ma? dụ dôf được cô, cô ơ? Sa?i Go?n vê? đây chứ bộ ơ? trên rư?ng xuống hay sao ma? tính chuyện dụ dôf được. Có điê?u tôi nghif mi?nh cu?ng hoa?n ca?nh la?m bạn với nhau cho đơf buô?n. Nói thật với cô, tính tôi không thích khách sáo nên nhập đê? trực khơ?i vậy đó. Đư?ng hiê?u lâ?m nhau ma? tội nghiệp!
    -Nha? anh ơ? đây ha??
    -Nha? ơ? Sa?i Go?n ma? bị tống lên đây ơ?, buô?n chết được! Hi?nh như gia đi?nh tôi với gia đi?nh cô đi cu?ng một chuyến ma?!
    -Sao hôm đó tôi không thấy anh?
    -Nhiê?u xe lắm chứ pha?i một cái sao?
    Huệ nhi?n va?o trong nha?:
    -Bộ có một mi?nh anh ơ? nha? sao?
    Cha?ng thanh niên hơi mi?m cươ?i:
    -Đâu có, mi?nh tôi sao la?m được tới "tư sa?n mại ba?n", nhưng ông ba? đi Tây Ninh chưa vê?, vô đây ngô?i nói chuyện một chút.
    Huệ cufng cươ?i:
    -Thôi đi, đư?ng có dụ khị.
    Cha?ng thanh niên vâfn cươ?i:
    -Mi?nh lớn ca? rô?i, ai ma? dụ khị được ai, la?m bạn với nhau cho vui vậy thôi.
    -Đứng đây nói chuyện cufng được va?o trong nha? la?m gi?, trơ?i nóng muốn chết!
    -Vậy thôi, đê? tôi chạy va?o lấy hai cái ghế mi?nh ngô?i nói chuyện. A? quên, tôi la? Quyến, co?n đă?ng ấy la? gi? nhi??
    Huệ đáp cụt ngu?n:
    -Huệ.
    Quyến lại cươ?i:
    -Cha?, cái tên đẹp lắm đó. Quyến thích hoa huệ hơn tất ca? mọi thứ hoa.
    Du? biết anh cha?ng nịnh mi?nh, Huệ vâfn thích, nhưng lại nói:
    -Đư?ng có xạo nghe. Mới nghe nói cái tên đaf nói thích cái nọ cái kia rô?i.
    -Thích thi? nói thích chứ biết nói sao bây giơ?. Thích cufng không cho nưfa thi? ngươ?i đẹp Sa?i tha?nh khó thật.
    Quyến chạy va?o nha? mang ra một cái ghế da?i. Huệ nhi?n cái ghế, ho?i Quyến:
    -Sao nói mang hai cái ghế lại chi? vác một cái ra?
    Quyến cươ?i:
    -Huệ tính coi, một cái ghế na?y vác đaf muốn xệ vai, mang hai cái gi? nô?i. Ma? nói thật, cái "băng" na?y Quyến đóng đấy, mang ra khoe Huệ, ngô?i thư? xem có được không. Coi vậy ma? chắc lắm, hai đứa ngô?i không sao đâu, ba?o đa?m không thê? gafy được.
    Huệ cươ?i, nói:
    -Co?n nếu gafy thi? kê? như bo?, pha?i không?
    Quyến không tra? lơ?i câu ho?i nhưng mơ?i mọc:
    -Thôi ngô?i xuống đi, thư? mới biết được, ba?o đa?m ma?!
    Quyến vư?a nói vư?a kéo tay Huệ nhưng Huệ giật tay ra:
    -Đư?ng có lợi dụng chứ, mới nói mấy câu đaf đụng tay đụng chân rô?i.
    Quyến la?m bộ than trơ?i:
    -Trơ?i đất! Đụng tay đụng chân thi? có béo bơ? gi? đâu. Pha?i chi tôi ôm Huệ hôn đại mới nói được la? tôi lợi dụng.
    Huệ chợt đo? mặt, thă?ng cha chết tiệt na?y ăn nói nham nhơ? chưa bao giơ? thấy, nhưng na?ng cufng nhận la? Quyến nói chuyện có duyên va? thoa?i mái. Na?ng ngô?i xuống một đâ?u ghế, mắt nhi?n dây mướp đang khoe mấy bông hoa va?ng trên cái gia?n quá lớn. Bên kia gia?n, một bụi cây rư?ng co?n sót lại, che bóng râm rợp ca? khu đất nho? bé trước nha?.
    -Ơ? đây mát me?, nha? Huệ chă?ng có bóng cây na?o ơ? trước cư?a, buô?i chiê?u nóng muốn chết!
    -Vậy buô?i chiê?u Huệ tới đây ngô?i chơi, tụi mi?nh nói chuyện với nhau cho vui.
    Huệ cươ?i vi? thấy Quyến lợi dụng tối đa nhưfng sơ hơ? cu?a na?ng:
    -Huệ tới đây ngô?i chơi rô?i anh lại nha? Huệ nấu cơm giu?m, nhé?
    -Đư?ng có chê khéo tôi la? không biết nấu cơm.
    Lovetolive[/size=18]
  8. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    CAO XUÂN LÝ
    YÊU TRONG BÓNG ĐÊM ( IV )
    Nghê? lắm đó! Tư? nga?y lên đây đến giơ? đu? tốt nghiệp "đại học tô?ng hợp" rô?i, la?m được mọi chuyện. Nấu cơm, giặt quâ?n áo, lau nha?. A? quên, không có lau nha?, nha? nê?n đất không câ?n pha?i lau, chi? thi?nh thoa?ng quét sơ sơ. Rô?i co?n nhiê?u nưfa. Cái gia?n khô? qua na?y la? Quyến la?m đó, trông vif đại không?
    -Mới nghe sơ sơ la? biết anh xạo không ai bă?ng. xạo quá la? nghi? nói chuyện đó, nghe?
    -Mới nghe nói thi? tươ?ng xạo nhưng không có đâu, ngươ?i tính ti?nh cơ?i mơ? thươ?ng hay bị tiếng oan, nhưng quen lâu rô?i mới biết.
    Huệ nói tiếp:
    -Biết la? xạo...
    Quyến cươ?i:
    -Mới quen nhau ma? chọc quê tôi quá vậy ne?!
    Huệ chợt ho?i:
    -Lên đây ơ? buô?n không?
    -Buô?n muốn phát khóc, có điê?u kẹt la? con trai khóc coi nó ky? quá nên ráng nín. Gặp Huệ mư?ng quá nói tía lia la?m Huệ tươ?ng la? mi?nh xạo, đu? biết la? mư?ng đến độ na?o. Quên nưfa, Huệ uống gi? đê? Quyến lấy. Nói thật, nha? chi? có nước đun sôi đê? nguội thôi, uống tạm nghe. Lâ?n sau Huệ đến la? có tra? uống đa?ng hoa?ng. Ông ba? hôm nay đi Tây Ninh vê? thế na?o cufng mua tra?, ca? nha? ghiê?n tra? nên uống chóng hết lắm!
    -Thôi kho?i, anh nói nhiê?u chắc anh khát nước chứ Huệ không khát đâu.
    Quyến nhi?n Huệ tinh quái:
    -Hoa hô?ng mới nhiê?u gai chứ hoa huệ có gai đâu ma? sao tôi cứ bị gai đâm va?o tay hoa?i ne?!
    Thấy Quyến có duyên, nói chuyện cufng đơf buô?n. Huệ nói:
    -Vậy bây giơ? mi?nh nói chuyện đứng đắn nghe. Lâu lâu mi?nh gặp nhau nói chuyện cho vui, nhưng Huệ không dám va?o nha? đâu, mi?nh đi vo?ng vo?ng nói chuyện thích hơn.
    -Vậy chiê?u mai Huệ có ra?nh không?
    Huệ do dự:
    -Huệ cufng không biết nưfa, nếu ra?nh Huệ sef đi vo?ng vo?ng ơ? đây hóng gió, nếu anh cufng ra?nh thi? ra nói chuyện chơi. Hay anh ra khu nha? Huệ đi, nhưng đư?ng va?o nha?, trong nha? vư?a nóng lại không có chôf ngô?i. Ca? nha? có chút xíu bă?ng cái lôf mufi, đặt hai cái giươ?ng la? hết rô?i!
    Nói xong Huệ đứng lên ra vê?. Trên con đươ?ng co? tranh mới mọc thi?nh thoa?ng na?ng lại bị vấp vi? đâ?u óc luâ?n quâ?n toa?n nhưfng hi?nh a?nh cu?a Quyến. Chợt Huệ thấy mi?nh dêf dafi quá, đáng lef pha?i la?m cao va? to? ra lạnh lu?ng một chút. Na?ng nghe nói đa?n ông họ chi? thích loại con gái khó khăn. Dêf dafi quá la? họ chán na?n liê?n. Huệ băn khoăn không biết điê?u ngươ?i ta nói có đúng không. Có điê?u, đối với Huệ, cố giưf cho ve? mặt mi?nh trang nghiêm không pha?i la? dêf, bên trong cái ve? con gái cu?a Huệ vâfn la? con bé Huệ nhí nha?nh, dêf vui, dêf buô?n, va? cufng hơi dêf dafi với đám bạn trai.
    Đêm hôm đó Huệ lại khó ngu?, tră?n trọc mafi trên cái giươ?ng ơ? một góc nha?. Bên ngoa?i tiếng gió hú như âm vang tư? cofi mơ hô? na?o đó vọng lại, va? tiếng côn tru?ng đu? loại đang hoa? tấu một khúc nhạc chi? có một nhịp điệu buô?n buô?n.
    Bôfng Huệ nghe tiếng súng nô?, lúc đâ?u co?n rơ?i rạc, sau ha?ng loạt, xóa tan bâ?u không khí tifnh mịch cu?a đêm khuya. Lâu lắm Huệ không co?n nghe tiếng súng, bôfng na?ng nhớ lại nhưfng nga?y xưa, nhất la? nhưfng nga?y ơ? Buôn Mê Thuột, đêm đến na?ng thươ?ng nghe tiếng nô? ơ? đâu đó vọng lại, đôi khi tiếng súng nghe rất gâ?n như ngay ơ? bên hông nha?.
    Huệ chợt nghif đến Lan, mới lấy chô?ng rô?i mất tích trên đươ?ng di ta?n. Hi?nh a?nh Lan, Huệ tươ?ng sef không bao giơ? quên, bôfng mơ hô? như sương khói, na?ng không thê? hi?nh dung một nét na?o rof rệt trên khuôn mặt Lan, trư? cái nốt ruô?i đen nho? trên má.
    Khi Lan co?n sống, ai cufng nói nốt ruô?i đó la? nốt ruô?i duyên, Huệ cufng thấy nốt ruô?i đó đẹp. Có lâ?n Huệ lấy chút mực đen chấm lên má, gia? la?m nốt ruô?i, nhưng chính Huệ lại chă?ng thấy đẹp gi? ca? nên đa?nh xoá bo? liê?n.
    Chợt hi?nh a?nh Quyến hiện ra trước mặt cươ?i cươ?i nói nói. "Mo?ng môi hay hớt!", mẹ Huệ thươ?ng nói vậy, va? chắc la? đúng với Quyến rô?i! Môi Quyến cufng mo?ng va? hơi đo?. Huệ chợt tu?i thân khi nhi?n đến môi cu?a mi?nh, nếu không có chút son tô lên trên thi? chắc không đo? bă?ng môi cu?a Quyến!
    Sáng hôm sau Huệ thức dậy trêf hơn nhưng vâfn thấy ngươ?i nặng nê? hơn mọi nga?y. Cái ca?m giác nặng nê? cu?a ngươ?i mệt mo?i. Bôfng Huệ ngán ngâfm khi pha?i bắt tay va?o la?m nhưfng công việc hă?ng nga?y na?ng vâfn la?m, ma? trước đây na?ng ca?m thấy hi?nh như nó nhẹ nha?ng hơn.
    Lovetolive[/size=18]
  9. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Thị Thảo An
    Tình Ca Con Dúi ( I )
    Mấy năm trước, trong một trận football, khi cháu tôi đang ôm quả bóng cà-na chạy thụt mạng, đột nhiên có thằng xông tới cản đường. Không tránh kịp, nó té xấp. Lỡ trớn, đám cầu thủ đang rượt theo hết tốc lực cũng té dồn cục trên mình nó. Khi mọi người đã đứng dậy, thằng cháu vẫn không nhúc nhích. Tai nạn làm nó chấn thương mặt, lọi xương chân và khuỷu tay. Trải qua một thời gian dài trị liệu cả về tâm lý, gia đình chị tôi mới có cuộc sống bình thường. Sau, thằng cháu cũng trở lại trường với cái chân cà quỷnh. Tưởng đã yên, ai ngờ chuyện sóng gió mới bắt đầu khi nó biết yêu. Nhắm lúc chắc ăn, thằng cháu tôi tỏ tình. Không dè, con bạn học hàng ngày thân thiết như đôi tình nhân từ chối một cách thẳng thừng. Tuyệt vọng, nó như té thêm lần nữa, xem chừng còn nặng hơn lần trước. Nó không oán con bạn, cứ hận đôi chân tật nguyền. Đôi lúc quẩn trí, nó tự tử, may được người nhà phát hiện. Từ đó, nó bỏ học, ru rú trong nhà, chờ cơ hội. Khuyên giải mấy cũng không được, chị họ tôi đành nghỉ làm, ở nhà canh chừng con.
    Khi biết tôi sắp về nước, chị gửi gấm, gắng mua cho được *******, thứ này trị trật khớp xương rất công hiệu. Chị nói, loài gấu trèo cây ăn cắp mật, bị ong đánh té từ trên cao vẫn không sao, vì ******* tan rồi có thể tụ lại làm nó tỉnh dậy như thường. Chị căn dặn, muốn biết ******* thật giả, chỉ cần xoa một ít lên lưng bàn tay, xong xoay lòng tay lại liếm, nếu thấy đắng là thứ thật. Tôi hỏi, đắng cỡ nào? Chị nhún vai, chỉ nghe nói vậy, đâu đã thử.
    Tôi nghi ngờ niềm tin của chị. Ngoại trừ uống, may ra ******* giúp nó can đảm chấp nhận số phận. Còn thất tình, là chuyện mưa nắng của đời người. Thuốc chữa chính là thời gian, đâu cần *******.
    Vừa bước xuống phi trường, tôi quên phứt chuyện này. Niềm vui đoàn tụ chen lẫn nỗi xót xa khi điểm lại những người thân còn, mất. Mười tám năm, thời gian đủ biến tôi thành kẻ lạ. Cái quê hương tôi hoài niệm bấy lâu, giờ chỉ là ảnh ảo. Dù ở trong ngôi nhà cũ, hay đang lang thang trên hè phố, tôi vẫn như một cánh chuồn là đà, không chỗ đậu.
    Khi niềm vui lắng xuống, tôi thực hiện một chuyến đi dài. Tour du lịch sẽ dừng ở những nơi như Đà Lạt, Tháp Chàm Phan Rang, ghé Tháp Đôi ở Quy Nhơn, viếng mộ Hàn Mặc Tử, đến Hội An, lên Ngũ Hành Sơn, rồi dừng ở Lăng Cô trước khi vào Huế. Nhưng vừa đến Mộ Đức đã nghe đang lụt ở Huế, sắp bão ở Hội An. Cả đoàn ngừng lại bàn tán. Cuối cùng, anh tài xế cũng là hướng dẫn viên đề nghị đổi hướng vào khu du lịch Đak Tre ở huyện Kon Plong, và thăm suối nước nóng Đak To. Anh nói, Kon Tum có nhiều thắng cảnh, thịt rừng và đồ mỹ nghệ đẹp, rẻ. Nếu quay về, công ty cũng không hoàn lại tiền bao chuyến. Nghe vậy, chúng tôi gật đầu.
    Xe quẹo qua đường 628, hai bên là vườn cây, lá bám đầy bụi đỏ. Càng về hướng Tây, độ dốc càng cao, cây thưa dần. Xa xa, nhiều đồi đất đỏ chênh vênh, sau lưng những dãy núi xanh mờ ẩn hiện. Gần vào xã Hiếu, nhà cửa san sát. Đa số xây gạch, mái ngói, sân tráng xi măng, rào cổng ngăn nắp. Nếu không thấy những nhà Rông, loại nhà khách, không ai biết đó là những làng Thượng. Tôi ngạc nhiên, nhà Rông có nhiều kiểu. Anh tài xế bảo, huyện có nhiều làng, mỗi làng là một sắc tộc. Rồi anh chỉ, loại sàn nứa, vách dài, mái dốc đứng như hai bàn tay chắp lạy, của người Tơ Drá; loại bằng tranh, đầu mái tròn và thấp của người Cơ Tu; loại bằng cây, cửa trổ, có lan can đằng trước là làng người Bà Na; loại có gắn sừng thú trên mái của nhóm Hré; mái có đòn gát chéo là nhà người Cadong.
    Gần tới huyện, dọc đường có nhiều người gùi hàng đi ngược về làng. Họ nép sát lề mỗi khi xe vụt qua. Đàn bà mặc áo bà ba, quấn váy Thượng. Đàn ông, quần tây, áo sơ mi. Anh tài xế bảo, đó là những người trong buôn đem hàng ra chợ, không phải dân của huyện. Một người khác hỏi, trông họ giống nhau, sao phân biệt được. Anh tài chỉ, trông cách ăn mặc, địu con thì biết. Người Gia Rai mặc váy chàm, tua trắng; váy người Cơ Ho viền đỏ; dân Hré quấn váy hai tầng, người Gié Triêng mặc váy ống, dài từ ngực. Đàn bà Chu Ru địu con đằng trước, trong khi Bà Na lại địu phía sau. Thiếu nữ Ê Đe đeo vòng thành xâu, con gái Rơ Măm chỉ thích lục lạc trừ ma trên đầu.
    Lovetolive[/size=18]
  10. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Thị Thảo An
    Tình Ca Con Dúi ( II )
    Tới xế, xe vào huyện. Sắp xếp phòng trọ xong, chúng tôi theo nhau ra ngoài. Trời còn sớm. Nắng chiều hắt qua phố, bên trong ***g chợ tối om. Bên ngoài, những người Thượng gùi măng rảo bán dọc đường, gặp khách không buồn hỏi. Lang thang hồi lâu, chúng tôi tới khu du lịch lúc nào không biết. Nghe nói, buổi tối có nhiều tiết mục đặc sắc. Trước cổng, người đông như chợ. Người lớn bán hàng lưu niệm như gùi, giỏ, rá, lờ, lọ, ché,... và có cả những nhà sàn tí hon làm bằng mây tre lá. Đám con nít gùi những giò lan to tướng, ỳ ạch đuổi theo du khách. Một ông già ăn vận nửa Thượng nửa Kinh, nói sõi tiếng Việt, gạ tôi mua thuốc. ông lôi trong nải xách nhiều thứ giới thiệu. ông nói, xương cọp, nấu cao hổ cốt; vuốt cọp chữa mắc xương cổ; ******* trị trật khớp xương, bong gân, nhức xương; mật cầy giông chữa hậu sản; mật kỳ đà trị phong thấp; thịt tắc kè chữa hen suyễn; nhung nai, gạc hươu có đủ. ông móc trong túi vải đen, khoe. Đây, còn có Hổ gió, Cạp nong, rắn Ráo, bộ ba ngâm Tam Xà Bửu, rất quý. Nghe vậy, tôi nhảy nhổm. Nhìn kỹ, ba con rắn khô queo giống y rắn nhựa. Chợt nhớ thằng cháu ở Mỹ, tôi hỏi *******. ông kể, buôn làng ở tuốt trong rừng sâu, săn được thú xẻ phơi khô, lâu mới có dịp xuống đây bán đem về cho cả bản. Nghe vậy, tôi ưng mua, không trả giá, cũng không thử.
    Khi tôi vào trung tâm, người trong đoàn đã tản đi đâu mất. Trước mặt, một khu nhà sàn lọt thỏm trong rừng cây, toàn là đại thụ. Nhà cất nhiều kiểu, tượng trưng cho mỗi sắc tộc. Chính giữa là ngôi nhà Rông, mái có nhiều hoa văn, trông xa như ai giăng chiếc chiếu khổng lồ. Bên dưới, vách là những tấm phên đánh vec-ni, nối nhau bằng những hình khối đẹp mắt. Đằng sau là kho chứa thóc, giống hệt chuồng bồ câu cao vượt lùm cây. Chân sàn có mắc những tấm thớt to bản, chống sóc, chuột.
    Cuối kho thóc là bến sông. Dọc bờ có dãy chòi tranh, nóc tròn. Vòm nóc treo những ***g chim: chim trả, chim sâu, chích chòe, chèo bẻo, chào mào, chim sáo, gỏ mõ, cú vọ, cu xanh,... Dưới có bày bàn ghế cho khách nghỉ ngơi, uống nước, nghe chim ríu rít. Khách buồn chân, có thể sang sông. Người Thượng dùng voi thay đò. Hai con voi ốm, tai nhỏ, được trang điểm như voi đoàn xiếc. Lưng phủ thảm đỏ, tua vàng, trên đặt chiếc ghế bành sặc sỡ giống chiếc ngai vua. Khi voi lội nước, chiếc ghế lắc lư trông như ngai vàng sắp đổ.
    Buổi tối, mọi người tập trung trước nhà Rông xem văn nghệ. Một toán đàn ông cầm giáo chạy ra nổi lửa. Đống củi phựt cháy. Một toán khác ở trần, quấn khố rằn mang dàn chiêng. Mỗi dàn có bảy chiếc ***g vào nhau theo thứ tự lớn nhỏ, gọi là chiêng bằng. Người Ê Đe diễn tấu đàn cing. Nghệ nhân ngồi trên ghế gỗ hình con thuyền. Chiêng lớn treo lên xà nhà, đặt úp lên mặt ghế, các chiêng khác đặt chếch. Dùi gỏ bằng gỗ, đánh vào mặt lõm của chiêng. Tiếng đập vang xa. Tiếng hồi âm vọng về mạnh mẽ, hòa lẫn những âm thanh mới phát nghe dữ dội. Khi ngọn lửa bập bùng bốc cao, tiết tấu càng nhanh, âm thanh càng độc đáo. Những người đàn ông cầm giáo bước ra, nhảy quanh đống lửa.
    Tiếng đàn cing vừa dứt, một nhóm thiếu nữ Bà Na tiến ra trước sân nhà Rông. Họ hợp tấu đàn Đing But. Những cô gái luân phiên vỗ tay vào những ống nứa dài ngắn. Hơi luồn vào ống, tạo thành những cung bậc thăng trầm. Tiếng vỗ điêu luyện hòa tiếng trống, tạo thành những âm thanh man dại, mê hoặc của rừng khuya.
    Nghe hồi lâu, tôi lảng ra tìm nước uống. Rải rác trong khu có vài đống lửa nhỏ, cạnh là ông Già Làng ngồi cời than, kể truyện. Tiếng Kinh, tiếng Thượng lẫn lộn, nghe không hiểu. Tôi đứng dậy bỏ đi. Được vài bước thấy có đám chụp hình. Người mẫu là một thanh niên trẻ, trang bị kiểu đi rừng. Trên quấn hai chéo vải, dưới vận khố rằn ri. Chân đất, đầu trần, tay phải chống chiếc nỏ mun xuống đất, tay trái cầm mớ cung tên. Nhiều người xúm lại chụp hình. Tôi đứng lại ngắm, trông hắn rắn như một lõi lim. Được một lúc, khách tản dần. Hắn nhìn tôi, có ý hỏi. Tôi chỉ đống lửa nói, muốn chụp chung với cả Già Làng. Hắn nhếch môi, cười khinh mạn, nhưng sau cũng bước tới. Chụp hình xong, hắn bảo, đó là Già giả, không phải Già Làng. Thấy tôi ngạc nhiên, hắn giải thích, Già Làng là chủ làng, đâu đi kiếm tiền kiểu đó. Tôi phản đối, cũng có người đi buôn cho làng như ông già bán thuốc hồi nảy. Thấy hắn nghi ngờ, tôi lôi túi mật mới mua làm chứng. Không dè, hắn nhìn túi mật cười ngất. Rồi nói, xưa nay chỉ thấy người Kinh gạt người Thượng, chưa từng có Thượng gạt Kinh. Đây mật con gì, có trời mới biết. Coi chán, rồi hỏi tôi muốn mua, nhà hắn có thứ thật. Mật lấy từ bụng gấu, chính mắt tôi thấy, không thể giả được. Đang tức mình, tôi ưng đại. Hắn hẹn, ngày mai về làng sẽ đón tôi đi chung.
    Hôm sau, tôi tách đoàn theo hắn, quá giang xe Kiểm Lâm, về làng. Điều không ngờ, làng rất xa. Mỗi lần hỏi, hắn đều bảo sắp đến. Xe gần đến Dak To đã rẽ qua Toumorrong, địa thế cheo leo, tôi phóng mắt nhìn ra. Núi chập chùng, đồi chênh vênh, không biết ngọn nào là Charlie, nơi những người lính xưa bỏ sinh mạng để giữ từng tấc đất, giờ hoang vu heo hút ở thời bình. Trong đầu, bùi ngùi nhớ mấy câu thơ, "Dấu binh lửa cỏ cây xơ xác. Kẻ hành nhân qua đó chạnh thương."
    Đoán tôi không vui, A Mang cười gợi chuyện. Không ngờ, hắn cười hiền như đứa trẻ. Tôi ngó phía trước, hỏi tên những dãy đèo chông chênh. Hắn lắc đầu, đồi núi không có tên. Thấy tôi lo ra, hắn trấn an, từ khoảng đèo Mang đến Dak Rú là nơi quen thuộc, hắn đi rừng rành như người Kinh đi chợ. Rồi nói thêm, đèo Mang là nơi sinh, tên hắn là tên đèo, không lạc được.
    Xe lên càng cao, cảnh sắc càng hùng vĩ. Nhìn xuống, thảm rừng bạt ngàn. Xa xa, đỉnh Ngọc Linh tím ngắt, một dải mây trắng vắt ngang, vẻ như núi đứng trên trời. Hồi lâu, xe bắt đầu xuống dốc. Bên kia triền núi, nhiều loại hoa dại bám đầy, lấm tấm như bầy **** đậu. Bên này là thung lũng, thấp thoáng có bóng làng mạc xen lẫn rừng cây. A Mang bảo, đó là những làng anh em sắc tộc Sédang: nhóm Tơ Drá, Xơ Teng, ở vùng cao; nhóm Mơ Nâm, Ha Lăng, Ca Dong, ở vùng thấp. Tôi để ý, nhiều làng nhỏ, chỉ lèo tèo dăm nóc nhà dài.
    Đến trưa, xe rẽ vào đường đất đỏ xuống hẻm núi. Buôn làng nằm cạnh con suối, kế là rừng thưa. Xung quanh, nhiều chỗ chân núi xếp nếp, nhìn lên trông như khúc thang đứt giữa lưng trời. Gần vào làng, xe chậm lại. Một đám con nít mừng rỡ, túa ra. Đến cổng tre, xe ngừng hẳn. A Mang liệng túi hành lý, rồi nhẩy xuống đất. Mấy đứa nhỏ xúm lại, giành quảy túi đồ. Tôi trả tiền xe. Người tài xế dặn, trạm Kiểm Lâm gần buôn, khi cần xe cứ qua đó.
    Buôn Thượng không hẻo lánh như tôi tưởng. Bên trong, nhiều dãy nhà sàn, đa số nóc dài. Đầu làng có sân rộng, trên có hai nhà Rông. Cái cũ, theo kiểu truyền thống, mái tranh vàng óng, nóc trang trí hoa văn cầu kỳ, vách đan bằng nứa, có bôi sáp ong bóng lưỡng, đẹp như đánh vẹc ni. Nhà mới, lợp tôn, vách ván. Trưa nóng, mái tôn mới toanh phản chiếu ánh nắng chói chang, trông xa như lưỡi rìu sáng loáng cắm ngược lên trời. Thấy tôi ngạc nhiên, A Mang nói, cái mới của chính quyền dùng làm lớp học, không phải nhà làng.
    Lovetolive[/size=18]

Chia sẻ trang này