1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuyển tập truyện ngắn hay nhất (Mới: Trò chơi mới-Asimov, Isaac)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Julian, 25/11/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Dưới đây là mục lục từ trang 20, để xem mục lục đầy đủ, mời các bác vào lại trang 1.
    Mục lục​
    Trang 20: http://www.ttvnol.com/forum/t_131970/20
    51. Tình yêu cuộc sống - Jack London
    52. Người đã khuất -Guyđơ Mopatxăng
    53. Chiếc bình đựng ký ức - Dương Nữ Khánh Thương
    Trang 21: http://www.ttvnol.com/forum/t_131970/21
    54. Trại cá sấu - Hồ Anh Thái
    54. Người đàn ông không cười - Jasunari Kawabata
    55. Ðại dương trong lòng con ốc nhỏ - Duyên Anh
    Trang 22: http://www.ttvnol.com/forum/t_131970/22
    56. Thương nhớ hoàng lan - Trần Thuỳ Mai
    57. Mèo hay thỏ? - Iuri Triphonov
    58. Anh chàng có bộ mặt hề - Đoàn Thạch Biền
    59. Người quân tử - Linh Bảo
    Trang 23: http://www.ttvnol.com/forum/t_131970/23
    60. Bà mụ của búp bê - Quế Hương
    61. Ngọai tình theo ý chúa - Nguyễn Văn Sa
    62. Mùi thuốc lá - Dương Kỳ Bân
    63. Giao Thưà - Nguyễn Ngọc Tư
    64. Mùa trăng ướt - Phan Thái Yên
    Trang 24: http://www.ttvnol.com/forum/t_131970/24
    65. Hẻm sâu - Nguyễn Hộ
    66. Mỗi người, một buổi sáng - Nguyễn Thị Hoàng Bắc
    67. Mùa hoa cải bên sông - Nguyễn Quang Thiều
    Trang 25: http://www.ttvnol.com/forum/t_131970/25
    68. Ðêm đông mà lòng thật ấm - Linh Vang
    69. Không chỉ là ký ức - Bình Nguyên Trang
    Trang 26: http://www.ttvnol.com/forum/t_131970/26
    70. Mưa vào ngày cưới - Nguyễn Việt Hà
    71. Bờ mưa - Phạm Sông Hồng
    72. Có một mối tình - Nguyên Hương
    73. Thằng Bần -Trọng Hứa
    Trang 27: http://www.ttvnol.com/forum/t_131970/27
    74. Phù dung - Nguyên Hương
    75. Mẹ con Đậu Đũa - Nguyên Hương
    76. Ðoạn cuối tình yêu - Ấu Tím
    77. Sinh ra chỉ để yêu - Nguyễn Quang Huy
    78. Những quả thông rơi vỡ bên hồ - Trần Thị Hà Anh
    Trang 28: http://www.ttvnol.com/forum/t_131970/28
    79. Nhân tình - Y Ban
    80. Người chơi đàn nguyệt ở Hàng Châu - Đỗ Trung Lai
    81. Nhà phía sau thung lũng - Thanh Sơn
    82. Ven hồ - Lê Thị Thu Thuỷ
    83. Coi bói, coi phim - Phan Nhiên Hạo
    84. Nhảy xuống với bùn - Nguyễn Thị Minh Ngọc
    85. Cau non - Nguyễn Thị Phước
    86. Chó sói gửi chân - Nguyễn Dậu
    Trang 29: http://www.ttvnol.com/forum/t_131970/29
    87. Mặt hồ u Ấm - Nguyễn Ngọc Thuần
    88. Chuyến xe thời gian - Bùi Hiển
    89. Người đàn ông làng Yên Hạ - Sương Nguyệt Minh
    Trang 30: http://www.ttvnol.com/forum/topic.aspx?TOPIC_ID=131970&whichpage=30
    90. Tiếng vĩ cầm của quân xâm lăng - Bảo Ninh
    91. Mười hai cửa bể - Lý Biên Cương
    92. Miền cỏ hoang - Thanh Hà
    93. Người đàn ông ngồi cuối xe - Lưu Sơn Minh
    Trang 31: http://www.ttvnol.com/forum/topic.aspx?TOPIC_ID=131970&whichpage=31
    94. Cánh Ðồng Hoa Dại - Bùi Thúy Hà
    95. Con Chim Câu Nhồi Thịt - Nhật Tuấn
    96. Hạnh Phúc - Song Thao
    97. Khách Ơ? Quê Ra - Nguyễn Minh Châu
    Trang 32: http://www.ttvnol.com/forum/topic.aspx?TOPIC_ID=131970&whichpage=32
    98. Nước mắt thời gian - Trầm Hương
    99. Nhà nghèo - Tô Hoài
    100. Chợ tình Âu Lâm - Cao Duy Sơn
    Trang 33: http://www.ttvnol.com/forum/topic.aspx?TOPIC_ID=131970&whichpage=33
    101. Bắt cóc - Lệ Hằng
    102. Nhìn từ vĩnh cửu - Quế Hương
    103. Hamlet thiu thiu ngủ - Châu Diên
    104. Người vãi linh hồn - Vũ Bão
    105. Những câu chuyện cũ rích - Nguyễn Thị Thanh Phượng
    Trang 34: http://www.ttvnol.com/forum/topic.aspx?TOPIC_ID=131970&whichpage=34
    106. Luân hồi trong một đêm tuyết - Võ Đình
    107. Đạo Oshin - Bàn Tải Cân
    108. Bầu kẻ cắp - Li Rui
    109. Dấu hỏi gửi đời - Đoàn Lê
    110. Đoá cúc muộn - Hayashi Fumiko
    Trang 35: http://www.ttvnol.com/forum/topic.aspx?TOPIC_ID=131970&whichpage=35
    111.Bút máu - Vũ Hạnh
    112.Ba người trên sân ga - Hữu Phương
    113. Chân dung mẹ - Trương Thị Thanh Hiền
    114. Sứ quán Mỹ - Chimamanda Ngozi Adichie
    Trang 36: http://www.ttvnol.com/forum/topic.aspx?TOPIC_ID=131970&whichpage=36
    115. Cô gái bán tượng thờ - Rajendar Xingh Bedo
    116. Seibei và quả bầu - Shiga Naoya
    117. Mây trắng ngàn thung - Huỳnh Thạch Thảo
  2. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Akunata Ryunosuke
    Cái bóng (I)​

    Akuta Ryunosuke là một trong những tác gia Nhật Bản hiện đại có tác phẩm được dịch sớm nhất (1930) bên ngoài sứ PhùTang . Sự thành công của bộ phim ?oRashomon? và ?oYobu no naka?o (Trong rừng trúc) của ông , khiến công chúng càng thêm yêu nhà văn tài hoa đoản mệnh này (ông tự sát năm 1927) . Truyện ngắn của ông đã được giới thiệu nhiều ở Việt Nam , nhưng đây là lần đầu tiên truyện ?o Kage? (?oẢnh? , nay tạm dịch là ?oCái bóng? , 1920) của ông được dịch ra tiếng Việt . Akutagawa dẫn truyện như phim , thuật chuyện vời thủ pháp đồng hiện , rồi khép lại cùng ánh đèn bật sáng của rạp chiếu bóng . Nói như Jame O?TBrien , truyện có tính chất tựa như kịch bản phim (scenario like quality). Thế nhưng được viết vào những năm 1920 , khi điện ảnh thế giới mới ở giai đoạn phôi thai , ?oCái bóng? cho thấy Akutagawa đã sáng tạo một thế giới điện ảnh tân kỳ trên trang viết , phô diễn bút pháp của một bậc thầy tryện ngắn , của một nhà viết truyện phim tài năng đi trước thời đại của mình . ?oCái bóng? nói về cái ghen , một trong những đề tài muôn thởu của con nguời . Truyện như tiếp nối và triển khai hình ảnh của phu nhân Rokujo trong Genji Monogatari (Nguyên Thị Vật Ngữ) , người đã vô thức xuất hồn , để cho ikisudama (sinh linh , hay sinh si mị) của mình ám ảnh tình địch Aoi đến chết . Truyện cũng liên tưởng đến cái ghen khốc liệt trong ?oHoa anh đào kép? . Hẳn nhiên , với độc giả Việt Nam , nói đến cái ghen và cái bóng , mấy ai quên được ?oChuyện người con gái Nam Xương? trong truyền kỳ mạn lục : truyện của Akutagawa ít nhiều có thể góp thêm một cái nhìn , một cách đọc mới cho câu truyện thương tâm của dân tộc .

    Yokohama
    Điếu xì gà trên môi , Chen Cai chống khuỷu tay trên bàn làm việc , chuyên chú đọc qua đống thư gửi cho anh với tư cách là người quản lý công ty mậu dịch Hoa - Nhật .Dù đã lấy ra , điếu xì gà vẫn chưa đốt .
    Xuyên qua mấy bức rèm in hoa , hơi nóng tháng tám tràn ngập căn phòng . Cánh cửa dẫn ra văn phòng bên ngoài sực mùi véc-ni đặc trưng . Bên ngoài cửa , chỉ nghe vang tiếng lộc cộc tiếng máy đánh chữ .
    Anh có bỏ sót điều gì chăng ? Ngay khi vừa xong việc với chồng thư , Chen lập tức với ngay chiếc điện thoại .
    ?o Gọi về nhà tôi ! ?o
    Mấy tiếng từ Nhật do Chen phát âm nghe kỳ quái nhưnh đầy quyền uy .
    ?o Ai đấy ? Ồ , bà đó hả ? Vâng , gọi cô ấy nghe điện thoại . Alô , Fusako à ? Anh sắp lên Tokyo . Anh sẽ ở qua đêm ? Không , anh sẽ không về đâu ? Vì anh không lấy được vé xe lửa ? Em sẽ hiểu mọi chuyện ? Gì thế ? Bác sĩ đã đến à ? ? Ông ấy đúng đấy , đó hẳn là do thần kinh của em thôi . Chào em nhé ?o .
    ? Khói thuốc , mùi hương của hoa , tiếng dao và nĩa chạm nhay lách cách ? Một giai điệu trong vở kịch , tiếng dao nĩa chạm nhau lách cách ? Một giai điệu trong vở nhạc kịch Carmen chát chúa vọng ra từ góc phòng . Chống khuỷa tay trên bàn , ly bia trước mặt , Chen ngồi ngây trong tâm trạng rối rắm . Mọi thứ đang chuyển động - hầu bàn nữ , khách ăn uống , thậm chí cả những cánh quạt trần . Chỉ mình Chen tĩnh lặng , đăm chiêu dõi mắt vào cô gái bên quầy thâu ngân .
    Cô gập người qua quầy đặt trước tấm gương treo tường , không ngừng xuất phiếu tính tiền với một cây bút chì . Cô gái trông không quá hai mươi , với đôi má phớt hồng , trán thấp . Cổ áo kimono của cô màu xanh lá nhợt nhạt .
    Uống cạn ly bia , Chen dềnh dàng đứng lên , bước lại quầy .
    ?o Khi nào thì ông mới mua tặng em chiếc nhẫn ấy , ông Chen ? ?o Cô gái vẫn cắm cúi viết ngay cả khi hỏi .
    ?o Khi nào em đánh mất chiếc nhẫn em đang đeo ?o .
    Chen hất hàm về phía ngón tay của cô nàng , trong khi vẫn lẩm nhẩm đếm tiền . Cô gái đeo nhẫn đính hôn vàng đã hai năm rồi . Đột nhiên , nàng tháo nhẫn và đặt nó trước mặt Chen cùng với phiếu tính tiền .
    ?o Mua cho em một chiếc tối nay đi . Cái này chỉ là để phòng thân thôi , chứ chẳng có gì đâu ?o .
    Bên ngoài quán cà phê , cơn gió mát thổi qua con đường trải nhựa . Nhập vào đám đông nhàn tản , Chen nhìn đăm đăm lên bầu trời . Đêm nay trên ấy nhiều sao quá?
    Tiếng gõ cửa cắt ngang giòng hồi tưởng của Chen về những chuyện năm trước . ?o Vào đi , Chen nói .
    Cánh cửa sơn véc-ni lập tức mở ra , và ông Imanishi , với khuôn mặt tái xanh thường khi , lặng lẽ bước vào . Ông Imanishi là thư ký của Chen .
    ?o Có một lá thư vừa đến ? .
    Chen gật đầu . Imanishi cộc cằn gật đáp trả . Sau đó , để lại lá thư , ông lui ra cũng âm thầm như khi bước vào .
    Khi cửa vừa đóng , Chen bỏ điếu xì-gà lên gạt tàn , nhặt lấy lá thư trên bàn . Vẫn chiếc phong bì trắng kiểu phương Tây giống y như những lá thư trước , có đánh máy tên và địa chỉ trên đó . Vẻ khó chịu hiện trên mặt Chen khi chạm tay vào phong bì .
    ?o Lại nữa ! ?o anh thở than . Cặp chân mày đậm nhíu lại , anh bực dọc chép miệng . Gác cả hai chân lên bàn , Chen ngồi bật ngửa ra sau trên chiếc ghế xoay . Rồi anh xé phong bì , chẳng cần đến dao mở thư .
    ?oÔng Chen kính mến ,
    Tôi đã thông báo cho ông rất nhiều lần là vợ ông không tin được . Cho đến bây giờ , ông vẫn chưa làm gì cả về chuyện ấy . Thế nên vợ ông ? với người tình cũ ? ngày đêm ? Từng là hầu bàn quán cà phê , cô vợ Nhật của ông , Fusako , khó lòng dứt tình vì ông ? Ông , một người Hoa , ? Nếu ông không ly dị cô ta , mọi người sẽ cười chê . Xin thấy là tôi chân thành đến chừng nào .
    Người bạn trung thành của ông . ?o
    Lá thư tuột khỏi bàn tay không còn sức sống của Chen .
    ? Ánh tà dương len lỏi len qua bức màn tơ . Chen dựa vào bàn , chằm chằm nhìn chiếc đồng hồ vàng . Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay phụ nữ , nhưng mấy chữ viết tắt trên hộp tựa như không phải của Fusako . Ấy là sau ngày đám cưới và Fusako cứ quyến luyến trên chiếc bàn làm việc kiểu phương Tây của cô , tươi cười với chồng .
    ?o Của Tanaka gửi cho ? Anh không biết anh ấy à ? Công ty dụng cụ gia đình đó mà ? ?o .
    Khi hai chiếc hộp nhỏ xuất hiện trên bàn , Chen mở nắp nhung trắng của từng chiếc một . Một hộp đựng nhẫn hạt trai , hộp kia đựng đựng nhẫn đá quý lục lam .
    ?oÔng Kume đã tặng em một trong những chiếc này . Chiếc còn lại là của ông Nomura ?o .
    Kế đó là một cái áo bằng san hô .
    ?o Của ông Kubota . Kiểu này khá lỗi thời rồi , phải không anh ?o ?
    Bất kỳ một thứ gì hiện ra sau đó , Chen chỉ ngắm vợ với biểu hiện kinh ngạc . ?o Em thu được chiến lợi phẩm của kẻ thù ?o , Chen trầm tư , ?o Em phải giữ kỹ hết thẩy những thứ này ?o .
    Đứng trong ánh chiều tà , Fusako một lầ nữa phô bày nụ cười mê hồn của mình . Nàng bình luận : ?o Nó cũng là chiến lợi phẩm của anh đấy ! ?o .
    Lời bàn ấy đã làm chàng hài lòng . Thế mà , giờ đây?
    Điện thoại bất chợt rung lên khiến Chen giật mình . Cho chân xuống , anh nhắc điện thoại . ?o Chen đây . Được , chuyển cuộc gọi cho tôi ?o .
    Đối mặt với chiếc điện thoại , Chen bức rức lau mồ hôi trên chân mày .
    ?o Ai ? Vâng , tôi biết đó là sở thám tử Satomi . Thế nhưng , ai đang ở trong sở ? Yoshii ? Được , có gì để báo cáo không ? Ai ? Và ngoài bác sĩ còn ai nữa ? Có lẽ chỉ thế . Thôi được , đến trạm kho đi . Tôi sẽ trở về trên chuyến tàu cuối . Giờ thì đừng làm hỏng bất kỳ chuyện gì . Tạm biệt ?o .
    Gác điện thoại , Chen vẫn ngồi như mê . Lát sau , anh liếc nhìn đồng hồ để bàn , rồi máy móc nhấn nút trên bàn giấy .
    Ngay lập tức , cánh cửa chuyển động , mở hờ một nữa , và thân hình còm cõi của Imanishi cũng nương theo đó mà bước vào .
    ?o Imanishi , bảo với Tei đi thay tôi đêm nay . Anh ấy sẽ lên Tokyo ?o .
    Giọng Chen chẳng hiểu sao đã mất đi uy lực . Imanishi cục cằn gật đầu , và cũng như trước , biến ngay sau cánh cửa .
    Mặt trời nhập nhoạng đã lặn xuống gần sát chân trời , và những tia nắng len lỏi qua mấy tấm màn in hoa nhuộm một sắc màu ửng đỏ căn phòng . Một con ruồi lớn bay lạc vào . Chen vẫn ngồi , má áp trên tay . Con ruồi vo lượn quanh anh những vòng xoay không đều .

  3. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Akuta Ryunosuke
    Cái bóng (II)​
    Kamakura
    Màn vải tơ buông thõng trong phòng khách nhà Chen Cai . Mặt trời đã lặn và màn đêm lại trùm lên một ngày cuối hè . Cây trúc đào , một điểm màu duy nhất trong khung cảnh nọ , nở hoa bên ngoài cửa sổ che rèm . Fusako ngồi trên ghế mây sát tường , vuốt ve con mèo đốm nâu vàng trên đùi nàng . Ánh mắt mệt mỏi của nàng dõi về phía cây trúc đào .
    Bà già giúp việc thu dọn bộ đồ trà trên bàn . Bà hỏi : ?o Tối nay ông chủ sẽ lại không về phải không ạ ? ?o .
    ?o Không , tôi sẽ lại đơn chiếc thêm một lần nữa ?o .
    ?o Nếu như bà không quá bệnh như thế này , tôi cũng chẳng đến nỗi phải lo ? ?o .
    ?o Chỉ là do thần kinh của tôi thôi . Hôm nay bác sĩ Yamanouchi cũng lại nói thế . Giá mà tôi có thể tĩnh dưỡng được đôi ba ngày ? trời ơi ! ?o .
    Giật mình vì tiếng than nọ , bà giúp việc ngẩng lên . Nỗi sợ lộ rõ trong mắt Fusako , một biểu hiện chưa từng thấy trên khuôn mặt trẻ thơ của nàng .
    ?o Gì thế , thưa bà ? ?o .
    ?o Thực ra , chẳng có gì ?o , Fusako cố mỉm cười . ?oỞ cửa sổ ? ai đó đang nhìn trộm vào nhà ? ?o .
    Bà già nhìn ngay ra cửa sổ . Cây trúc đào đơn lẻ rung trong gió , và trên bãi cỏ ngoài kia chẳng có dấu một ai . ?o Lạ thế , thằng bé hàng xóm hẳn là đang quậy đây ?o .
    ?o Đó là một người tôi chưa hề thấy , chứ không phải thằng bé . Đúng , người đàn ông đã theo dõi chúng ta ở Hase . Hắn còn trẻ , đội mũ . Tuy nhiên , đó có thể là trí tuởng tượng của tôi ? ?o .
    Mấy lời trên cứ nhỏ dần , như thể Fusako đang trầm tư với một câu hỏi nào đó .
    ?o Mình nên làm gì bây giờ ? ?o ?" Bà già hỏi . ?o Vì ông Chen sẽ không về , tôi có nên nhờ ông nhà tôi đi báo công an không ? ?o .
    ?o Đừng lo , bà ơi . Bất kể bao nhiêu gã loại ấy ở quanh , tôi cũng chẳng sợ . Nhưng nếu đó là trí tưởng tượng của tôi ? ?o
    Bà giúp việc chớp mắt , vẻ hoài nghi hiện trên mặt .
    ?o Nếu đó là trí tưởng tượng , có lẽ tôi đang trở nên bất bình thường ?o .
    ?oỒ , bà chủ chỉ đùa thôi ? ?" Bà giúp việc cười như xua đi nỗi lo , và quay lại dọn dẹp bộ đồ trà .
    ?o Bà chẳng hiểu đâu . Gần đây khi ở một mình , tôi cảm giác là có ai đó đứng sau lưng và nhìn chăm chăm vào tôi ? ?o .
    Fusako quay ra im lặng , tựa như đó là lời nguyền của chính nàng . Vẻ sầu não đầy tràn trong mắt nàng .
    Ngọn đèn đã tắt , và căn phòng ngủ tầng hai chìm trong bóng tối . Một mùi hương thoảng trong không khí , cửa sổ sáng lên dưới ánh trăng . Fusako nấn ná không rời khoảng sáng , mắt trông xuống bụi trúc .
    Những người giúp việc đã ngủ cả , cả chồng nàng đêm nay không về . Trăng lên cao , gió lặng trong vườn . Thế nhưng biển đã thế chỗ , và tiếng rì rầm có thể nghe được từ xa .
    Fusako vẫn đứng , một cảm giác lạ kỳ chầm chậm dân lên trong nàng . Nàng có cảm giác một người nào đó đang ở phía sau , chú mục vào nàng . Nhưng không thể có ai khác trong phòng được . Nếu có bất kỳ người nào ? nhưng không , cửa đã khoá . Thế mà cái cảm giác lạ kỳ ? Ừ , đó chỉ là thần kinh của nàng thôi , nào có gì khác . Nàng cứ lý luận lần hồi như thế , trong khi mắt dán chặ vào khóm trúc mảnh mai bên dưới . Nhưng càng cố trấn áp , cái cảm giác kỳ lạ có người đang dõi nhìn nàng đang càng dâng cao .
    Cuối cùng nàng quyết định quay lại . Mặc cho nỗi sợ của nàng , không có gì trong phòng , kể cả con mèo cưng của nàng . Thần kinh của nàng chỉ đùa với nàng thôi . Nhưng ngay sau đó nàng lại cảm thấy có một sự hiện diện vô hình trong bóng tối . tệ hơn cả trước đó , nó bây giờ nhìn thẳng vào nàng , trong khi nàng đứng quay lưng về cửa sổ .
    Dù rung động từ đầu đến chân , Fusako vẫn cố bước ra và bật đèn . Lập tức ánh trăng và bóng tối tan biến , căn phòng hiện ra trong vẻ thân quen của nó . Chiếc giường , màn chống muỗi , bồn rửa mặt cùng hết thẩy các thứ khác , hiện lên rõ ràng như ban ngày . Chẳng có gì khác lạ so với khi nàng lập gia đình năm trước . Không một sự xuất hiện phiền nhiễu nào có thể đến với căn nhà này của ? Tuy thế , thậm chí trong ánh sáng , một cái gì đó tiếp tục phóng cái nhìn ngoan cố lên Fusako . Có thể nàng giấu mặt đi trong đôi bàn tay quá nhanh : khi nàng cố hét lên , không một tiếng nào bật ra được . Chưa bao giờ nàng biết đến một nỗi sợ như thế .
    Khi buông được tiếng thở dài , Fusako trở về với một khoảnh khắc của tuần trước . Sau khi nhảy khỏi đùi nàng , con mèo vàng nâu uốn lưng tấm lưng dày lông của nó à ngáp dài thõa mãn .
    ?oĐôi khi mọi người đều có cảm giác như thế ?o , bà già giúp việc nhận xét .? Ông lão nhà tôi nói về tiếng cười trẻ con vang lên giữa trưa khi ông ấy đang tỉa cành thông trong vườn . Bà biết đó , lão ấy hơi thô lỗ . Có thể đó là lý do vì sao lão cứ càu nhàu với tôi mỗi khi lão rãnh rỗi ? ?o .
    Bà già tiếp tục nói , ngay cả khi bà dọn dẹp bộ đồ trà . Bà cơ hồ đang cố làm yên lòng một đứa trẻ . Khi Fusako lắng nghe , một nụ cười như hé nở trên môi nàng . Cuối cùng chính Fusako cất tiếng . ?o Chú nhóc hàng xóm quả là quậy . Ông già thật là nhát nên mới bị cậu ta làm giật mình . Chao ơi , trời đã sẫm tối trong lúc mình nói chuyện . Ừ , chẳng có việc gì , tuy nhiên , chồng tôi sẽ không về đêm nay . Bồn tắm đã chuẩn bị xong chưa??o.
    ?o Có lẽ đã xong rồi . Tôi sẽ kiểm tra lại ?o .
    ?o Không , đừng bận tâm . Một chút nữa tôi sẽ đi tắm ?o . Fusako nhẹ nhàng nhỏm dậy khỏi chiếc ghế kê gần tường . Nàng tư lự , ?o Tôi tự hỏi không biết tối nay chú nhóc có lại bắn pháo hoa không ?o .
    Sau khi người tớ già theo Fusakora khỏi phòng , bóng cây trúc đào mờ đi trong ánh sáng chập choạng hư vô . Bị bỏ lại phía sau , con mèo chợt phóng ra cửa . Nó như đang đón chào một người nào đó , vì thân mình nó xoắn lại như thể đang cạ vào chân ai . Nhưng chẳng thấy có gì trong bóng mờ của căn phòng khiến đôi mắt mèo rực sáng .
    Yokohama
    Trong phòng bảo vệ của Công ty mậu dịch Hoa - Nhật , Imanishi nằm duỗi mình trên ghế sa-lông , đọc báo trong ánh sáng mờ . Ngay sau đó , hắn ném tờ tạp chí lên bàn , rồi rút từ túi áo khoác ra một bức ảnh . Chăm chăm ngắm bức ảnh hồi lâu , một nụ cười hiện trên đôi mắt nhợt nhạt của gã . Fusako , vợ của Chen , trong tấm ảnh chụp bán thân , với kiểu tóc của một cô gái chưa chồng .
  4. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Akuta Ryunosuke​
    Cái bóng (III)​
    Kamakura
    Chuyến tàu cuối cùng đã rời nhà kho , và tiếng còi tàu nhỏ dần giữa những vì sao . Khi đi qua cánh cửa xoay , anh liếc nhìn gian sảnh buồn tẻ . Một người đàn ông nhỏm dậy khỏi ghế băng trong khoảng tối đen gần tường . Hắn cao lớn , mặc complet . Hắn tiến lại gần Chen , kéo lê một chiếc gậy chống nặnh nề bằng mây . Giở mũ chào , hắn thấp giọng , nói : ?o Ông Chen ?o Tôi là Yoshii ?o .
    Khuôn mặt hắn vô cảm . Chen ngó qua người đàn ông . Anh bảo , ?oÔng đã qua ngày dài ?o .
    ?o Trước đó tôi có gọi điện ? ?o .
    ?o Và không có gì xảy ra sau đó ? ?o , Chen cắt ngang .
    ?o Hoàn toàn không có gì . Sau khi bác sĩ ra về , bà Chen chuyện trò với bà tớ già cho đến sẩm tối . Sau đó , bà đi tắm và ăn nhẹ . Bà thức cho đến mười giờ , nghe nhạc ?o .
    ?o Không ai đến ? ?o .
    ?o Không một ai ?o .
    ?o Và anh thôi theo dõi vào lúc ? ? ?o .
    ?o Mười một giờ hai mươi ?o , Yoshii khô khốc đáp lời .
    ?o Rồi không còn chuyến tàu nào khác , chỉ có chuyến này là chuyến cuối , phải không ? ?o .
    ?o Không một chuyến nào nữa cả từ hai hướng ?o .
    ?o Cám ơn . Cho tôi gửi lời thăm Satomi ?o .
    Chạm đầu ngón tay vào vành nón rơm , Chen rảo bước về phía khoảng sân rải sỏi trước khu nhà kho . Anh không liếc lại nhìn phía sau khi Yoshii giở mũ . Cách xử sự thô cộc của Chen có thể gây cảm giác khó chịu . Yoshii dường như nhún vai nhẹ . Tuy nhiên , sau đó hắn đi về phía nhà nghỉ của khu nhà kho , kéo lê chiếc gậy nặng nề , tươi vui huýt sáo .
    Kamakura
    Một giờ sau , Chen đứng ngoài phòng ngủ của chính anh , tai ép sát vào cửa phòng như một tên đạo tặc . Hành lang đen đặc đến độ nghẹt thở . Chỉ mình ngọn đèn bên trong phòng ngủ mờ mờ hắt sáng qua lỗ khóa .
    Tim như vỡ ra do bồn chồn , Chen ép sát tai vào cửa , chăm chú lắng nghe . Thậm chí cả tiếng thì thầm cũng không nghe thấy , và Chen càng thêm lo âu . Một lần nữa , chuỗi một sự việc bất ngờ xảy ra giữa khu nhà kho và dãy hành lang này tựa như bày giãi trước anh trong một vùng đen tối .
    ?Một con đường hẹp dưới những hành thông , cát ướt sương đêm . Ánh sáng từ vô vàn những vì sao trần trụi lọt qua các cành lá đan chồng lên nhau . Biển rất gần , bởi có một làn gió mặn thổi giữa những lối thưa cỏ lau . Chen bước cẩn thận qua vùng tối trống vắng này , hít lấy hương thông như càng sâu đậm về đêm .
    Bất chợt anh dừng bước . Bức tường gạch quanh nhà lộ ra trong bóng tối , cách anh chỉ vài bước . Tiếng chân bước nhẹ có thể nghe thấy được gần bức tường phủ đầy dây leo. Chen nhìn săm soi về phía trước trong đêm đen .
    Có thể là quá tối giữa những rặng thông và cỏ lau . Dẫu đã hết sức chú mục về phía trước , anh cũng chẳng phát hiện ra được một điều gì đáng kể . Anh chỉ chợ cảm thấy tiếng chân đang bước xa dần , chứ không phải hướng về mình .
    ?o Chớ có ngốc nghếch ?o , anh tự nhủ . ?o Mình chẳng phải là kẻ duy nhất có thể đi lối này ?o .
    Chen cố xua đi những nổi hoài nghi của chính mình , nhưng anh biết rằng lối đi này dẫn đến sau nhà anh . Trong khi còn đang cân nhắc kỹ lưỡng đủ điều? Bất chợt tiếng kẹt cửa ở cổng sau theo làn gió mặn bay đến tai anh .
    ?o Lạ thế . Sáng nay cổng có khóa mà ?o .
    Chen men đến gần cổng , như thể một con chó săn đang đánh hơi với tất cả bản năng nhạy bén của nó . Anh đến bên cổng và xô vào , nhưng cổng vẫn khóa . Có thể là chốt khóa đã rơi lại vị trí thông thường của nó . Bối rối , Chen đứng cạnh dựa cổng một lúc , chân ngập trong cỏ lau lên đến tận đầu gối .
    Phải chăng vừa rồi anh đã tưởng tượng ra tiếng kẹt cửa .
    Giờ thì bước chân đã xa , và ngôi nhà phủ bóng đêm đen với tường rào dây leo của Chen lộ hình giữa khung trời đầy sao . Từ trong sâu thẳm huyền hoặc nào đó , tiếc nuối bỗng dâng trào trong anh . Một con côn trùng cô lẻ cất tiếng , và Chen vẫn nấn ná bên cổng , chợt nhận ra những giọt nước mắt lạnh tanh tanh lăn dài trên má .
    ?o Fusako? ?o ?" Anh gọi tên vợ gần như trong đau khổ .
    Thế rồi , xa trên tầng hai , một căn phòng chợt sáng đèn .
    ?o Cửa sổ phòng nàng? ?o .
    Nén hơi thở , Chen ôm chầm một thân cây thông , nhón gót lên nhìn cho rõ hơn . Màn cửa đã mở , có thể trông vào bên trong . Nhận ánh sáng hắt ra từ trong phòng , những cành cây trên cao tựa hồ đang trôi nổi trên nền trời đen . Thế rồi một bóng người tiến đến bên cửa sổ giữa đêm tối . Ánh đèn xa xa cuối phòng , và khuôn mặt của bóng người nọ khuất trong bóng đêm . Tuy nhiên , đấy hẳn không phải một phụ nữ . Chen nắm chặt dây leo , đu mình lên . ?o Bức thư? không? không phải Fusako? ?o , anh lẩm bẩm trong xót xa .
    Mím chặt đôi môi khô , nghi hoặc tăng cao , Chen dõng tai nghe trong dãy hành lang vang lên vài lần sau cánh cửa .
    Giờ thì những bước chân đã im tiếng . Cửa sổ đóng lại sắc gọn , và tiếng cửa đóng vang đến tai người đàn ông đang căng thẳng cực độ này . Tiếp theo sau là một khoảng lặng dài .
    Mồ hôi túa ra trên mày Chen . Rồi tay run run , anh lần tìm nắm cửa . Chạm tay trên nắm cửa , anh nhận ra ngay là cửa đã khóa .
    Một vật gì đó rơi lẻng xẻng xuống nền nhà . Có thể là một chiếc lược , hay một vật cài áo . Cho dù thật chăm chú lắng nghe , Chen không hề thấy tiếng ai nhặt vật ấy lên .
    Mỗi tiếng động bên trong càng thôi thúc Chen phản ứng nhanh . Nhưng anh ngoan cố ép tai vào cửa , toàn thân run rẩy . Thỉnh thoảng anh đảo mắt liếc quanh đẫn đờ , vẻ âu lo lộ rõ ra ngoài .
    Mấy giây đau thương tiếp diễn , rồi một tiếng thở dài thoáng nghe từ sau cánh cửa . Kế đấy , có tiếng ai đó buông mình trên giường .
    Nếu sự căng thẳng tiếp tục , Chen có thể ngất lịm . Nhưng xuyên qua lỗ khóa , một vệt sáng thoát ra mảnh mai tơ nhện khiến Chen chú ý , tựa như một hé lộ từ thiên không . Anh lập tức khom người , mắt dán vào lỗ khóa ngay dưới nắm cửa .
    Cảnh tượng lóe lên trước mắt Chen sẽ mãi mãi ám ảnh anh .
  5. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0

    Akuta Ryunosuke

    Cái bóng (IV)

    Yokohama
    Imanishi cất tấm ảnh của Fusako trở lại túi áo khoác , lặng lẽ cất mình khỏi ghế sa ?" lông . Không một tiếng động , hắn bướ sang phòng kế bên .
    Sau tiếng bật công - tắc , bóng tối trong phòng vụt biến mất . Ánh sáng phía trên bàn soi rõ Imanishi ngồi sẵn trên bàn máy chữ .
    Kế đến , mấy ngón tay Imanishi thoăn thoắt chuyển động . Tờ giấy đánh máy hàng đôi ló ra từ bàn máy tanh tách không thôi .
    ?o Kính gửi ngài :
    Tôi đã hết lời về sự bất trung của vợ ngài .
    Nhưng ngài đã quá mù quáng đến nỗi? ?o .
    Khuông mặt Imanishi là một chiếc mặt nạ oán ghét .
    Kamakura
    Cửa phòng ngủ đã phá bung . Đồ đạc trong phòng ?" bàn trang điểm , màn chống muỗi , giường , và chiếc đèn sáng choang - vẫn yên vị như trước .
    Đứng bất động ở một góc phòng , Chen Cai nhìn chăm bẳm vào hai thân thể năm chồng lên nhau ở trên giường . Thân xác bên dưới là Fusako , hay có thể đã là Fusako còn sống động khoảnh khắc trước đó . Cả khuôn mặt sưng húp và tím tái , lưỡi thè ra ngoài , và đôi mắt nửa khép chòng chọc hướng lên trần nhà . Kẻ nằm trên là Chen Cai , một nhân bản chính xác của Chen Cai đang ở góc phòng . Móng tay của gã ngập sâu trong da thịt vùng cổ của Fusako , còn đầu thì gối trên khuôn ngực trần của nàng .
    Gã Chen Cai nằm trên có thể đã chết . Thế nhưng , trong chốc lát , thân thể kềnh càng của gã chợt rên lên và nhỏm dậy khỏi giường . Vừa đứng lên được , gã đã khuỵu ngay lập tức xuống chiếc ghế kế bên .
    Khi ấy Chen Cai rời góc tường , bước đến cái vật thể đã từng là Fusako . Với vẻ đau thương bất tuyệt , anh nhìn xuống khuôn mặt sưng húp , tím tái nọ .
    Lúc Chen Cai thứ hai cảm nhận được sự hiện diện của kẻ khác , gã bật dậy khỏi ghế một cách man dại . Đôi mắt đỏ ngầu bừng bừng sát khí . Nhưng khi gã nhận ra một Chen Cai khác , sát khí trong mắt lập tức chuyển sang vẻ kinh sợ không thành lời .
    Gã đứng trước chiếc ghế , gần như lúng búng thốt lời , ?o Mày ! Đồ quỷ dữ ! ?o .
    ?o Vậy ra mày là kẻ đã đi xuyên rừng thông , luồn qua cổng sau? kẻ đứng nhìn qua cửa sổ? kẻ? vợ tôi? Fusako của tôi? ?o , anh nín dừng , giọng bỗng trở nên khắc nghiệt . ?o Mày chính là kẻ ấy ! Mày sao ác nhân quá đỗi ! ?o .
    Nhưng Chen Cai kia chẳng nói một lời nào , mà chỉ ngước mắt chăm chắm nhìn phân thân nọ với vẻ tang thương . Chen Cai rời ghế , men đến tường , mắt lồi ra như thể bị xuyên chọc bởi cái nhìn của kẻ kia . Đôi môi gã không ngừng mấp máy , như lặp đi lặp lại trong lặng thinh , ?o Mày ! Quỷ sứ trong mày ác độc làm sao ! ?o .
    Khi này , Chen Cai kia đã quỳ gối bên vật thề từng là Fusako , tay đặt trên cần cổ mảnh khảnh của nàng . Môi chạm vào những dấu ngón tay hằn trên làn da .
    Căn phòng sáng đèn trở nên im lặng hơn cả một nấm mồ . Những những tiếng sùi sụt cố nén vẫn vang lên từng lúc . Chen đứng bên bức tường hai tay ôm mặt , chẳng khác gì Chen đang quỳ trên nền nhà?
    Tokyo
    Tôi đang ngồi trong rạp chiếu phim , bên cạnh là một người phụ nữ , trong khi ?o Cái bóng ?o mờ dần trên màn ảnh .
    Tôi nhận xét , ?o Nó kết thúc như thế đấy ?o .
    Bản thân người phụ nữ có thể đã là Fusako nhìn tôi một cách nghiêm túc . Cô hỏi khá miễn cưỡng : ?oÔng đang nói về bộ phim này à ? ?o .
    ?o Vâng , bộ phim vừa mới hết . Bộ phim ?o Cáu bóng ?o ấy ?o .
    Cô ấy im lặng chuyển tờ chương trình từ trên đùi cho tôi . Không có một tựa phim nào như thế .
    ?o Tôi dã mơ hay sao ? Lạ quá , tôi không nhớ là mình ngủ gục . Bộ phim cũng rất lạ ?o Tôi kể tóm tắt về ?o Cái bóng ?o cho cô nghe .
    ?o Tôi đã xem cùng bộ phim ấy ?o .
    Cô nói thật khẽ đến đỗi tôi chỉ thoáng nghe thôi . Một nụ cười lóe trong đôi mắt u hoài của cô . Rồi cô kết luận ,
    ?o Sao mình không bỏ chuyện này đi ? ?o.
    ( Dịch từ bản tiếng Anh ?o The Shadow ?o trong James O?T Brien , tr.Akutagawa and Dazai ?" Instancaes of literary Adaptation , Center for Asian Studies , Arizona State University , Temple , Arizona , 1988 )
    Được julian sửa chữa / chuyển vào 19:44 ngày 29/06/2004
  6. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Maxim Gorki​
    Bà lão Idecghin (I)​

    1
    Tôi được nghe kể những câu chuyện này ở gần Ackeman, trên bờ biển xứ Betxarabi.
    Một buổi tối, làm xong công việc hái nho thường ngày, toán thợ Mônđavi, trong đó có tôi cùng làm, đi về phía bờ biển, còn tôi và bà lão Idecghin ở lại dưới bóng lá dày đặc của những gốc nho, ngả mình trên mặt đất, lẳng lặng nhìn bóng dáng những người đi về phía bờ biển đang tan dần trong sương đêm xanh thẳm.
    Họ vừa đi vừa cười, hát. Đàn ông nước da màu đồng hun, ria đen và ***g bồng, tóc xoăn, dày rậm, xõa đến vai, mặc áo vét ngắn và quần rộng ; đàn bà, con gái thì vui vẻ, uyển chuyển, mắt xanh thẫm, da cũng sạm nắng. Tóc họ đen nhánh và mượt như tơ, buông xõa. Gió ấm và nhẹ lùa vào tóc họ, làm những đồng tiền bện trong tóc kêu leng keng. Gió ào tới từng đợt lớn đều đặn, những đôi khi, nó dường như nhảy qua một vật gì vô hình và thốc mạnh, làm cho tóc những người đàn bà bay tung lên, phấp phới quanh đầu họ như những cỗ bờm kỳ dị. Những lúc như thế, nom họ có vẻ quái dị hoang đường. Họ mỗi lúc một rời xa chúng tôi, còn đêm tối và trí tưởng tượng dường như làm cho họ càng đẹp hơn.
    Có người nào chơi vĩ cầm ? một cô gái hát giọng trầm dịu dàng, có tiếng cười vui vẻ ?
    Không khí nhiễm đầy mùi hơi biển gay gắt và khí bốc nồng đậm của đất thấm đẫm nước mưa từ lúc gần tối. Lúc này, trên trời vẫn còn những mảng mây xốp nhẹ bay lang thang, hình thù và màu sắc kỳ dị, chỗ thì đường nét mềm mại như những luồng khói lam và xanh tro đang cuồn cuộn bốc lên, chỗ thì hằn rõ như những tảng đá đen mờ đục hoặc nâu. Giữa các mảng mây, những mảnh trời xanh ngời lên thứ ánh sáng dịu dàng, lấm tấm những vì sao óng ánh như vụn vàng. Tất cả những cái đó : âm thanh và mùi vị, mây và người đều đẹp và buồn lạ lùng, như mở đầu cho một câu chuyện cổ tích huyền diệu, mọi vật đều như ngừng sinh trưởng, chìm dần vào cõi chết. Tiếng nói ồn ào càng ra xa càng lặng đi, biến thành một tiếng thở dài não ruột.
    -Sao anh không đi với họ ? - Bà lão Idecghin hất hàm hỏi.
    Thời gian đã làm cho lưng bà lão cong gập xuống, cặp mắt xưa kia đen láy đã mờ đục và lúc nào cũng đẫm lệ. Giọng nói khô khan của bà lão nghe đến kỳ lạ, như tiếng xương va nhau lục cục.
    -Tôi không thích. - Tôi trả lời bà lão.
    -Ôi chao ? Bọn người Nga các anh vừa sinh ra đã già lão. Lúc nào cũng càu quạu như quỷ sứ ấy ? Con gái vùng tôi nó sợ anh đấy ? Vậy mà anh trẻ khỏe thế kia ?
    Trăng đã lên. Vành trăng to tròn, đỏ như máu, dường như từ giữa lòng thảo nguyên ngoi lên, chốn thảo nguyên xưa kia đã ngốn bao nhiêu thịt người và uống bao nhiêu máu người, và hẳn là vì vậy mới trở nên màu mỡ và phì nhiêu như thế này. Bóng lá giống như những hình thêu ren, trùm lên người chúng tôi như một tấm lưới. Bên trái, bóng mây nhuốm ánh trăng xanh lướt trên thảo nguyên, mây trở nên trong hơn và sáng hơn.
    -Xem kìa, Larra đang đi đấy !
    Tôi nhìn về phía bàn tay run run với những ngón tay cong cong đang trỏ : ở đấy có những bóng mây đang lướt qua, rất nhiều bóng và một trong những bóng ấy tối và đậm hơn những bóng khác, lướt nhanh hơn, và thấp hơn - đó là bóng của một mảng mây trôi gần mặt đất hơn và nhanh hơn các mảng khác.
    -Có ai đâu ! - Tôi nói.
    -Anh mù hơn cả một bà lão như tôi. Xem kìa, hắn đen thẫm, đang chạy qua thảo nguyên đấy thôi !
    Tôi lại nhìn và chẳng thấy gì, ngoài một bóng tối.
    -Một bóng tối đấy chứ ! Tại sao cụ gọi nó là Larra ?
    -Nó đấy ! Bây giờ nó như một bóng tối, mà nhất định phải thế thôi ! Nó đã sống hàng nghìn năm nay, mặt trời làm khô quắt than thể và máu xương nó, gió thổi tan tác hình hài nó. Chúa có thể hành hạ con người để trừng phạt tội kiêu ngạo của nó như thế đấy !
    -Cụ kể cho tôi nghe câu chuyện ấy xảy ra như thế nào đi ! - Tôi nài bà lão kể, vì cảm thấy trước rằng đây là một trong những truyền thuyết tuyệt diệu của thảo nguyên. Và bà lão kể lại câu chuyện cổ tích ấy."
    Từ bấy đến nay, đã bao nhiêu nghìn năm trôi qua rồi. Ở một miền xa, xa lắm, mãi bên kia biển, nơi mặt trời mọc, có một xứ có con sông lớn, ở đấy mỗi lá cây ngọn cỏ đều tỏa bóng rợp đủ cho con người tránh nắng, vì xứ ấy nắng dữ lắm !
    Đất đai xứ ấy mới phì nhiêu làm sao !
    Ở đấy có một bộ lạc hùng cường, họ chăn gia súc, dùng sức mạnh và lòng dũng cảm để săn thú dữ, và sau cuộc săn, họ ăn uống linh đình, ca hát và đùa bỡn với các cô gái.
    Có lần, trong bữa tiệc, một cô trong đám thiếu nữ, một cô gái tóc đen, hiền dịu như đêm tối, bị một con đại bàng từ trên trời sà xuống quắp đi. Những mũi tên bọn đàn ông bắn vào chim đều lả tả rơi xuống đất, nom thực thảm hại. Thế là họ đâm bổ đi tìm cô gái, nhưng không sao tìm thấy. Rồi họ quên cô đi, như vẫn lãng quên mọi việc trên đời".
    Bà lão thở dài và im lặng. Giọng nói sin sít của bà khiến tôi tưởng như đó là lời than vãn của tất cả những thế kỷ bị quên lãng nay nhập vào ***g ngực bà và hiện lên thành bóng dáng của những hồi ức. Biển dịu dàng họa lại đoạn mở đầu của một trong những truyền thuyết cổ xưa, có lẽ đã được sáng tạo trên vùng biển này.
    "Nhưng hai mươi năm sau, cô gái tự dẫn thân trở về, kiệt quệ, héo hắt, cùng đi với cô là một chàng trai đẹp và khỏe như chính cô hai mươi năm xưa. Khi người ta hỏi bấy lâu nay cô ở đâu, cô liền thuật lại rằng đại bàng đã đem cô lên núi và ăn ở với cô như vợ chồng. Đây là con trai cô, cha nó đã qua đời, khi đại bàng cảm thấy sức lực đã suy yếu, nó bay vút lên trời cao lần cuối cùng, rồi cụp cánh, thả mình rơi xuống những mỏm đá núi nhọn hoắt và chết tươi tan xác ?
    Mọi người ngạc nhiên nhìn đứa con trai của đại bàng. Họ thấy nó cũng không có gì hơn họ, duy có đôi mắt nó lạnh lùng và kiêu hãnh như mắt chúa các loài chim. Họ nói chuyện với nó, còn nó thích thì nó trả lời, không thì nó lặng thinh. Khi các bậc già cả trong bộ lạc đến, nó nói chuyện với các cụ như với những người bằng vai. Như thế là làm nhục các cụ, và các cụ gọi nó là mũi tên cùng không có lông đuôi, bảo cho nó biết rằng hàng nghìn người như nó và hàng nghìn người tuổi tác gấp đôi nó còn phải kính trọng và tuân lời các cụ kia. Còn nó trân trân nhìn các cụ và trả lời rằng trên đời này, không đâu còn những người như nó nữa. Mọi người tôn kính các cụ thì mặc họ, chứ nó không muốn làm như họ. Ô, thế là các cụ nổi giận đùng đùng. Các cụ nổi giận và bảo nó :
    -Nó không thể ở đây với chúng ta được ! Mặc cho nó xéo đi đâu thì xéo !
    Nó bật cười và đi đến chỗ nó muốn tới : nó đến gần một cô gái xinh đẹp đang nhìn nó chằm chằm. Nó đến cạnh cô và ôm lấy cô. Nhưng cô là con gái một vị trưởng lão vừa kết tội nó. Và tuy nó đẹp trai, cô vẫn cự tuyệt nó, vì sợ cha. Cô cự tuyệt nó và lảng đi, còn nó đánh cô và khi cô ngã xuống, nó giậm chân lên ngực cô mạnh đến nỗi máu vọt ra qua miệng cô, cô gái thở hắt ra, quằn quại như con rắn và tắt thở.
    Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng ấy đều kinh sợ, bàng hoàng : lần đầu tiên có kẻ giết một người phụ nữ ngay trước mặt họ như vậy. Tất cả đều im lặng hồi lâu, nhìn cô gái nằm sóng sượt trên mặt đất, mắt mở trừng trừng, miệng ứa máu, và nhìn nó : nó đứng cạnh xác cô gái, một mình đối diện với tất cả mọi người, kiêu hãnh, không cúi đầu, dường như thách thức người ta trừng phạt nó. Rồi, khi đã định thần, người ta túm lấy nó, trói lại và mặc nó đấy, vì thấy rằng giết nó ngay lúc đó thì đơn giản quá và không hả dạ".
    Đêm càng về khuya càng tối và tràn đầy những âm thanh êm dịu, lạ kỳ. Trên thảo nguyên, chuột rít lên những tiếng rầu rĩ, dế kêu rinh rích trong đám lá nho, lá cây thở dài và thầm thì với nhau, vầng trăng tròn vành vạnh, trước đỏ như máu, bây giờ càng ra xa trái đất càng nhợt đi và tỏa xuống thảo nguyên làn sương mù xanh lam mỗi lúc một dày đặc ?
    "Thế rồi họ họp nhau lại để tìm ra một hình phạt xứng đáng với tội ác .. Họ muốn cho ngựa xé xác nó, nhưng lại thấy hình phạt ấy vẫn còn nhẹ. Họ nghĩ tới việc mỗi người bắn vào nó một phát tên, nhưng rồi họ cũng bác bỏ cách ấy. Có người bàn nên thiêu sống nó, nhưng khói ở đống lửa bốc lên sẽ không cho họ thấy sự thống khổ của nó. Người ta đưa ra nhiều cách trừng phạt nhưng không có cách nào vừa ý tất cả mọi người. Còn mẹ nó quỳ trước mặt mọi người, im lặng, không còn đủ nước mắt và lời lẽ để van xin tha thứ cho nó. Họ bàn mãi, rồi một hiền giả lên tiếng, sau khi suy nghĩ hồi lâu :
    -Ta hãy hỏi nó xem lại tại sao nó làm thế ?
    Người ta hỏi nó. Nó nói :
    -Cởi trói cho ta ! Bị trói thì ta không nói đâu !
    Nhưng khi đã được cởi trói, nó hỏi :
    -Các người cần gì ? - Nó nói hách dịch như họ là nô lệ của nó ?
    -Mày nghe thấy rồi đấy. - Bậc hiền giả nói.
    -Ta cắt nghĩa hành động của ta cho các người nghe để làm gì ?
    -Để chúng ta hiểu. Mày là thằng kiêu ngạo, nghe đây ! Đằng nào mày cũng chết. Vậy thì hãy giúp chúng tao hiểu việc mày đang làm. Chúng tao còn sống, chúng tao cần hiểu biết nhiều hơn những điểu chúng ta biết hiện nay, cái đó có ích cho chúng tao ?
    -Được, ta sẽ nói, tuy rằng bản thân ta có lẽ cũng chưa hiểu đúng câu chuyện đã xảy ra ! Ta giết cô ta hình như vì cô ấy cự tuyệt ta .. Mà ta lại cần cô ấy.
    -Nhưng cô ấy có phải của mày đâu ! - Họ bảo nó.
    -Thế các người chỉ dùng những gì các người có thôi ư ? Ta thấy rằng mỗi người đàn ông chỉ có tiếng nói, đôi tay và đôi chân là của mình thôi, vậy mà họ chiếm hữu các giống vật, chiếm hữu đàn bà và đất đai, cùng vô khối cái khác nữa ?
    Họ bảo với nó rằng tất cả những gì người đàn ông chiếm được thì đều phải đem bản thân mình ra trang trải : trang trải bằng trí tuệ và sức lực của mình, đôi khi cả tính mệnh nữa. Nó trả lời rằng nó muốn giữ gìn nguyên vẹn bản thân nó.
    Họ nói với nó lâu lắm, và cuối cùng, họ thấy nó tự coi mình là người thứ nhất trên đời, và ngoài bản thân nó, nó không nhìn thấy gì nữa hết. Mọi người đều kinh sợ khi họ hiểu rằng nó đã tự hãm mình vào cảnh cô độc như thế nào. Nó không có bộ lạc, không có mẹ, không có gia súc, không có vợ và cũng chẳng muốn những thứ đó.
    Khi đã thấy rõ điều đó, họ lại bàn nhau nên trừng phạt nó như thế nào. Nhưng họ bàn không lâu, vị hiền giả ban nãy vẫn để mặc cho họ bàn luận liền lên tiếng :
    -Này thôi ! Có hình phạt đây rồi. Một hình phạt ghê rợn, các người có nghĩ một nghìn năm cũng không tìm ra được một hình phạt như thế. Cách trừng phạt nó ở ngay trong bản thân nó ! Hãy thả nó ra, cứ để cho nó được tự do. Đấy là hình phạt của nó !
    Thế là liền xảy ra một việc vĩ đại. Một tiếng sấm gầm vang, mặc dầu trên trời không có mây đen. Đấy là các thần thánh trên thượng giới chuẩn nhận lời nói của bậc hiền giả. Mọi người rạp mình bái vọng và tản đi. Còn gã trai ấy - bây giờ có tên là Larra, nghĩa là kẻ bị ruồng bỏ, bị xua đuổi - cười ầm lên, nhìn theo những người đang bỏ gã mà đi, gã cười, ở lại một mình và sống tự do như bố gã. Nhưng bố gã không phải là người ? Còn gã là người. Thế là gã bắt đầu sống phóng túng như con chim. Gã đến các bộ lạc và cuốm gia súc, bắt cóc các cô gái : cướp tất cả những gì gã muốn lấy. Họ bắn vào gã, nhưng tên không thể xuyên vào người gã, vì gã được che chở bởi một lớp vỏ bọc vô hình của hình phạt tối cao. Gã khéo léo, tham tàn, dũng mãnh, hung bạo và không bao giờ dàn mặt mọi người. Người ta chỉ thấy gã từ xa. Suốt bao lâu, Larra cứ đơn độc một mình, quanh quẩn gần mọi người, nó sống rất lâu như vậy, hàng mấy chục năm trời. Nhưng có lần, nó đến gần mọi người, và khi họ xông vào nó thì nó đứng yên không nhúc nhích, không hề tỏ ý định tự vệ. Thế là một người trong bọn họ đoán ra và thét lớn :
    -Đừng động đến nó ! Nó muốn chết đấy !
    Mọi người dừng lại, không muốn giảm nhẹ số phận của kẻ đã làm hại họ, không muốn giết nó. Họ dừng lại và cười nhạo nó. Còn nó run lên khi nghe tiếng cười của họ, hai tay túm lấy ngực, tìm kiếm cái gì trên ngực, bỗng nhiên nó nhặt một hòn đá và xông vào họ. Nhưng họ dạt cả ra tránh nó và không đánh nó một cái nào, rồi khi nó mệt lả, thét lên một tiếng ai oán và ngã vật xuống đất thì họ lùi ra xa đứng nhìn nó. Nhưng nó bỗng đứng lên, nhặt lấy con dao không rõ của ai đã đánh rơi trong lúc xô xát với nó, và tự đâm vào ngực. Nhưng con dao gãy gập như đâm phải đá. Nó lại ngã nhào xuống và cứ đập đầu xuống đất mãi. Nhưng đất tránh né nó, lún sâu xuống mỗi khi đầu nó đập xuống.
    -Nó không thể nào chết được ! - Mọi người sung sướng nói.
    Họ kéo nhau đi, bỏ mặc nó. Nó nằm ngửa mặt lên trời và thấy những con đại bàng dũng mãnh lượn tít trên trời cao như những chấm đen nhỏ. Cặp mắt nó chứa chất biết bao buồn khổ, tưởng chừng có thể đủ để đầu độc cả nhân loại. Thế rồi từ đấy, nó vẫn cô độc một mình, tự do và chờ đợi cái chết đến với nó. Cho đến giờ nó chỉ còn là cái bóng và sẽ như vậy mãi mãi. Nó không hiểu cả tiếng nói lẫn hành động của mọi người, nó chẳng hiểu gì cả. Nó vẫn tìm kiếm, đi lại đây đó? Nó không có cuộc sống, cái chết cũng không rước nó đi. Nó không có chỗ dung thân giữa mọi người. Đấy, một con người bị trừng phạt về tọi kiêu ngạo như thế đó !"
    Bà lão thở dài, im lặng, đầu gục xuống ngực, lúc lắc mấy cái nom đến kì dị.
    Tôi nhìn bà. Tôi thấy hình như bà lão buồn ngủ. Không hiểu sao tôi bỗng xót xa thương bà. Đoạn cuối câu chuyện, bà kể bằng một giọng rất thống thiết, đầy hăm dọa, vậy mà tôi vẫn cảm thấy một âm thanh sợ sệt, nô lệ.
    Trên bờ biển có tiếng hát vang lên, tiếng hát kì dị. Thoạt đầu là một giọng nữ trầm cất lên hai ba âm thanh, rồi đến một giọng khác lại từ đầu vẫn bài ấy, nhưng giọng thứ nhất luôn luôn đi trước giọng thứ hai ? giọng thứ ba, thứ tư, thứ năm bắt vào khúc hát vẫn theo trình tự ấy. Bỗng nhiên, những giọng nam hợp xướng nổi lên, vẫn bài đó, và hát lại từ đầu.
    Một giọng nữ lanh lảnh nghe tách bạch hẳn, ta có thể mường tượng đó là những dòng suối muôn màu từ trên cao đổ xuống các khối đá, reo rắt vọt tung lên hòa vào làn sóng giọng nam dày đặc đang nhịp nhàng cuộn lên, chìm ngập trong làn sóng đó, rồi lại bứt ra át hẳn mọi âm thanh ấy, giọng này tiếp giọng kia, lại vút lên cao, trong trẻo và mạnh mẽ.
    Tiếng hát át hẳn tiếng sóng ?

  7. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0

    Maxim Gorki​
    Bà lão Idecghin (II)​
    2
    -Anh có nghe thấy ở đâu người ta còn hát như thế không ? - Bà lão Idecghin vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên và cái miệng móm mém mỉm cười.
    -Không, tôi chưa bao giờ nghe thấy ?
    -Và sẽ không bao giờ được nghe thấy nữa. Chúng tôi thích hát. Chỉ những người đẹp là những người ham sống. Chúng tôi ham sống. Anh tưởng những người đang hát ở kia không mệt mỏi sau một ngày vừa qua sao ? Chớ tưởng lầm như vậy ! Họ làm việc từ lúc mặt trời mọc cho tới hoàng hôn, bây giờ trăng đã lên mà họ vẫn ca hát. Những kẻ không biết sống thì đã đi ngủ rồi. Những người yêu đời vẫn ca hát, anh thấy đấy.
    -Những sức khỏe .. - Tôi toan nói.
    -Sức khỏe bao giờ cũng đủ dùng suốt đời. Sức khỏe ! Nếu anh có tiền, anh lại không tiêu tiền chăng ? Sức khỏe cũng là vàng. Anh có biết thời trẻ tôi đã làm gì không ? Tôi dệt thảm từ sáng tinh mơ cho đến chiều hôm, gần như không hề đứng lên. Tôi lanh lợi như một tia sáng mặt trời, vậy mà cứ phải ngồi lì một chỗ như tảng đá. Tôi ngồi đến nỗi đôi khi xương cốt kêu răng rắc. Vậy mà cứ tối đến là tôi chạy đến với người yêu để ôm hôn chàng. Ba tháng ròng như thế, suốt thời gian chúng tôi yêu nhau. Hồi ấy, đếm nào tôi cũng đến với chàng. Thế mà tôi sống đến ngần này tuổi rồi đây : khí lực sung túc lắm đấy chứ ! Tôi đã yêu biết bao nhiêu người ! Tôi đã cho và nhận bao nhiêu cái hôn !
    Tôi nhìn mặt bà lão. Cặp mắt đen của bà vẫn mờ đục, hồi ức không làm cho cặp mắt ấy linh hoạt lên. Ánh trăng rọi sáng cặp môi khô nứt nẻ của bà, rọi sáng cái cằm nhọn vêu vao dính những sợi tóc bạc và cái mũi nhăn nheo khoằm xuống như mỏ cú. Hai má trũng xuống thành hai hõm đen : từ dưới tấm khăn đỏ, như miếng giẻ rách quấn quanh đầu, một mớ tóc màu tro xõa ra, dính bết vào bên hõm má. Da mặt, da cổ và da tay chằng chịt nếp nhăn nom như những vết khía và mỗi khi bà lão cử động, tôi cứ tưởng như làn da khô héo ấy sẽ rách tơi tả, bong xuống từng mảnh và trước mắt tôi sẽ hiện lên bộ xương trần trụi với hai hốc mắt đen ngòm, đờ đẫn.
    Bà lão lại bắt đầu kể chuyện, bằng cái giọng lạo sạo của mình :
    -Dạo ấy tôi sống với mẹ ở Fanmi, ngay trên bờ sông Buôclai. Khi anh ấy đến xóm tôi thì tôi mười lăm tuổi. Anh ấy cao lớn, thân hình mềm dẻo, ria đen, vui tính. Anh ấy ngồi trong thuyền và cất giọng sang sảng, thét vọng vào cửa sổ gọi chúng tôi : "Này, các người có rượu nho ? và cái gì cho tôi chén với không ?" Tôi nhìn ra cửa sổ và qua những cành tần bì, tôi thấy : cả dòng sông xanh biếc dưới ánh trăng, anh mặc sơ mi trắng, chiếc thắt lưng rộng bản buông thõng hai đầu xuống một bên sườn, một chân anh đứng trong thuyền, chân kia ghếch lên bờ. Anh lắc lư và hát một điệu gì không rõ. Thấy tôi, anh nói : "Chà, ở đây có cô em xinh đẹp quá đi mất ! Thế mà ta chẳng biết gì cả ! " Cứ như là trước khi gặp tôi, anh đã biết tất cả con gái đẹp trên đời rồi không bằng ! Tôi đem rượu nho và thịt lợn luộc cho anh ? Rồi bốn ngày sau, tôi đã hiến cả con người tôi cho anh ? Đêm nào chúng tôi cũng xuống thuyền đi chơi với nhau. Anh đến, huýt sáo khe khẽ như tiếng chuột nhảy, còn tôi nhảy qua cửa sổ xuống sông như một con cá ? Thế rồi chúng tôi cho thuyền đi ? Anh là một tay chài lưới ở Prut, về sau, khi mẹ tôi đã biết hết mọi chuyện và giọt cho tôi một trận nên thân thì anh luôn luôn dỗ tôi đi với anh đến Đôbrutja và đi xa hơn nữa, tới cửa sông Đanuyp. Nhưng lúc ấy tôi không thích anh nữa rồi : anh chỉ biết ca hát và ôm hôn tôi, ngoài ra không còn gì nữa ! Tôi đã chán anh rồi. Hồi ấy có một đoàn người Guxun kéo đến vùng này, và trong bọn họ có những tay đáng yêu ? Bọn họ sống đến là vui. Có một cô gái nọ đang chờ đợi chàng trai hiên ngang của mình (chàng là người xứ Cacpát). Cô cứ tưởng anh đã vào tù hoặc bị giết trong một cuộc ẩu đả ở đâu đó, vậy mà bỗng nhiên chàng vụt đến với cô, như từ trên trời rơi xuống, đi một mình hay với hai ba người bạn. Chàng mang đến cho cô những món quà sang trọng : thứ gì họ cũng kiếm được một cách dễ dàng thôi mà ! Chàng ăn uống linh đình ở nhà cô, hãnh diện về cô trước các bạn mình. Cô thích thú về chuyện đó. Tôi nhờ một cô bạn hiện đang có chàng Guxun giới thiệu họ cho tôi ? Tên cô ấy là gì ? Tôi quên mất rồi ? Bây giờ tôi bắt đầu quên hết mọi việc trên đời. Từ bấy đến nay đã bao lâu rồi, mọi việc đều quên ráo cả. Cô ta giới thiệu cho tôi một anh chàng giỏi trai. Anh chàng khá xinh ? Đầu tóc anh đỏ, cái gì cũng đỏ hoe : cả ria lẫn những búp tóc xoăn ! Một cái đầu rực lửa ! Dáng dấp anh buồn rười rượi, khi thì anh âu yếm, khi thì gầm thét và ẩu đả như thú dữ. Có lần anh đánh vào mặt tôi ? Còn tôi nhảy chồm vào ngực anh như một con mèo, cắn ngập răng vào má anh ? Từ đó, trên má anh có một lỗ trũng, và khi tôi hôn vào cái lỗ trũng ấy thì anh thích lắm ?
    -Thế còn anh thuyền chài, anh ta đi đâu ? - Tôi hỏi.
    -Anh thuyền chài, hả ? Anh ta ? vẫn ở đấy. Anh ta nhập bọn với cánh Guxun. Thoạt tiên, anh ta vẫn cứ dỗ dành tôi và dọa quẳng tôi xuống sông, nhưng rồi cũng không có chuyện gì cả, anh ta nhập bọn với họ, kiếm được một cô khác ? Cả hai anh bạn của tôi - anh thuyền chài và anh Guxun ấy - cùng bị treo cổ một lúc. Tôi có đi xem họ bị treo cổ. Chuyện đó xảy ra ở Đôbrutja. Khi đi ra chỗ xử tội, anh thuyền chài mặt tái mét, khóc lóc, còn anh Guxun thì phì phèo tẩu thuốc. Anh đi ung dung như thường và hút thuốc, hai tay đút túi quần, một bên ria mép ngả xuống bên vai, nhánh kia thõng trước ngực. Thấy tôi, anh nhả tẩu thuốc ra và lớn tiếng gọi tôi : "Vĩnh biệt ! ?" Tôi thương tiếc anh suốt một năm trời. Chuyện đó xảy ra lúc họ định về quên ở Cacpát. Trước khi đi, họ đến thăm một người Rumani để từ biệt. Họ bị bắt ở đó. Chỉ có hai người bị bắt, còn thì mấy người bị giết, những người khác trốn thoát ? Sau đó họ đã trả thù gã người Rumani kia ? Họ đốt trại, đốt nhà xay bột, đốt hết lúa mì của hắn. Hắn trở thành ăn mày.
    -Cụ làm việc ấy chứ gì ? - Tôi đoán già đoán non.
    -Bọn Guxun thiếu gì bạn bè, không phải chỉ có mình tôi ? Người nào là bạn thân nhất của họ, người ấy rửa hờn cho người khuất bóng ?
    Tiếng hát trên bờ biển đã im bặt, bây giờ chỉ có tiếng sóng biển ì ầm hòa nhịp với bà lão : tiếng sóng tư lự và sôi nổi hòa điệu tuyệt diệu cho câu chuyện về một cuộc đời sóng gió. Đêm mỗi lúc một êm dịu hơn, ánh trăng xanh ngời tỏa chiếu càng rộng khắp trong đêm, còn những âm thanh mơ hồ phát ra từ cuộc sống tất bật của những cư dân vô hình của đêm tối cứ khẽ dần đi, bị át trong tiếng sóng biển rì rào mỗi lúc một tôi ? vì gió mỗi lúc mọt mạnh.
    -Sau đó tôi còn yêu một anh chàng Thổ Nhĩ Kỳ nữa. Tôi ở trong khuê phòng của anh ta ở Xkutari. Tôi sống ở đó suốt một tuần, cũng tạm được ? Nhưng rồi tôi đâm chán ? lúc nào cũng chỉ thấy đàn bà là đàn bà ? Anh ta có tám ả ? Suốt ngày họ chỉ ăn, ngủ và tán chuyện lăng nhăng ? Hay chửi nhau, quang quác cái mồm lên như những con gà mái. Anh ta không còn trẻ nữa, cái anh Thổ Nhĩ Kỳ ấy. Tóc gần bạc hết, nghiêm trang rất mực và giàu có. Nói năng như đấng chúa tể .. Mắt đen .. đôi mắt thẳng thắn .. nhìn thẳng vào tâm hồn người ta. Anh rất thích cầu nguyện. Tôi gặp anh ở Bukaresti ? Anh đi đi lại lại trong chợ như một ông vua, xem xét mọi cái với vẻ trang nghiêm, rất đỗi trang nghiêm. Tôi mỉm cười với anh. Ngay chiều hôm đó, người ta chộp lấy tôi ở ngoài phố và đưa lên xe, đưa đến nhà anh. Anh buôn bạch đàn và dừa, còn anh đến Bukaresti mua cái gì thì không rõ. "Cô em đến Thổ Nhĩ Kỳ với ta chứ ? " - anh hỏi. "Ồ vâng, em xin đi với chàng !" "Tốt lắm !". Thế là tôi đi. Anh chàng Thổ Nhĩ Kỳ ấy giàu có lắm. Anh ấy có một đứa con trai, thằng bé ngăm ngăm đen, rất mềm mại ? Nó mười sáu tuổi. Tôi cùng với nó trốn khỏi nhà anh Thổ Nhĩ Kỳ ấy ? Tôi trốn sang Bungari, đến Lôm-Palanka ? Ở đấy, tôi bị một ả Bungari cho một nhát dao vào ngực, ả ghen về chồng chưa cưới hay chồng ả, tôi cũng không nhớ nữa.
    Tôi ốm, nằm một thời gian trong tu viện. Một tu viện phụ nữ. Một cô gái chăm sóc tôi, cô ta người Ba lan, cô có người anh ở mọt tu viện khác - tôi còn nhớ là ở gần Acse-Palanka - anh vẫn lui tới thăm cô, anh cũng là một thầy tu ? Anh ta .. cứ uốn éo làm duyên làm dáng trước mặt tôi như con sâu ấy .. khi tôi khỏe hẳn, tôi bỏ ra đi với anh ? sang nước Ba lan của anh.
    -Hượm đã ! Thế thằng bé Thổ Nhĩ Kỳ bây giờ đâu rồi ?
    -Thằng bé ấy à ? Thằng bé ấy nó chết rồi. Vì nhớ nhà hay vì tình thì không rõ .. Nó héo quắt đi như cái cây nhỏ non yếu, bị nắng rọi quá nhiều .. nó cứ héo quắt mãi đi .. tôi nhớ, nó nằm trên giường, người đã trong vắt và xanh nhợt như tảng băng, vậy mà tình yêu vẫn rực cháy trong người nó .. Nó vẫn nài tôi cúi xuống và hôn nó .. Tôi đã yêu nó và tôi còn nhớ tôi đã hôn nó rất nhiều .. Rồi nó suy kiệt hẳn, gần như không cử động được nữa. Nó nằm trên giường và kêu van thảm thiết như một thằng ăn mày xin bố thí, nài tôi nằm xuống cạnh nó và sưởi ấm cho nó. Tôi nằm xuống. Tôi vừa nằm xuống với nó .. thì toàn thân nó lập tức nóng rực lên như lửa. Một hôm, tôi thức dậy thì nó đã lạnh ngắt .. nó chết rồi .. Tôi khóc thương nó. Biết nói thế nào được ? Có lẽ chính tôi đã giết nó. Lúc ấy tuổi tôi gấp đôi tuổi nó. Tôi khỏe mạnh như thế, dồi dào sức sống như thế .. còn nó, nó là cái gì ? ? Một thằng nhóc !
    Bà lão thở dài, và làm dấu thánh ba lần - lần đầu tôi thấy bà cụ làm dấu - mấp máy cặp môi khô, lẩm bẩm câu gì không rõ.
    -Thế rồi cụ sang Ba lan .. - Tôi nhắc.
    -Phải ? đi với gã Ba lan nhỏ nhắn ấy. Gã là một kẻ lố bịch và đê tiện. Khi cần đàn bà thì gã quấn quít lấy tôi như con mèo, và từ lưỡi gã tuôn ra một thứ mật ngọt nóng hừng hực, nhưng khi gã không thèm muốn tôi thì gã nói tôi đâu như roi quất. Có lần, chúng tôi đi trên bờ sông, thốt nhiên gã nói một câu hợm hĩnh xúc phạm đến tôi ! Ôi chao ! ? Tôi giận điên lên ! Tôi sôi lên như thùng nhựa nấu ! Tôi nhấc bổng gã lên như đứa trẻ - người gã nhỏ bé - tôi bóp chặt hai cạnh sườn gã, đến nỗi gã tái nhợt đi. Thế rồi tôi lấy đà quăng gã xuống sông. Gã kêu gào. Gã kêu gào đến là tức cười. Tôi đứng trên bờ nhìn gã, còn gã không vùng vẫy dưới nước. Thế là tôi bỏ đi. Từ đấy, tôi không bao giờ gặp gã nữa. Tôi có may mắn như vậy đấy : không bao giờ gặp lại những người mà tôi đã từng yêu. Đấy là những cuộc gặp gỡ tệ hại, chẳng khác gì gặp lại những người đã chết.
    Bà lão im lặng, thở dài. Tôi tưởng tượng ra những người mà bà lão gợi lại trong ký ức. Đây là chàng Guxun râu tóc đỏ rực như lửa, ria mép vắt vẻo, đang đi đến chỗ chết mà vẫn điềm nhiên phì phèo tẩu thuốc. Hẳn là anh có cặp mắt xanh biếc lạnh lùng, nhìn mọi vật một cách chăm chú, cương quyết. Bên cạnh anh là gã thuyền chài xứ Prut, ria đen ; gã khóc lóc và không muốn chết, và trên khuôn mặt tái mét, đau buồn vì sắp phải từ giã cuộc đời, cặp mắt vui vẻ mờ đi, bộ ria mép đẫm nước mắt rũ xuống hai bên cái miệng méo xệch, nom mới buồn thảm làm sao. Còn đây là lão già Thổ Nhĩ Kỳ trang nghiêm, chắc hẳn là một người tin ở định mệnh và chuyên chế, cạnh lão là con trai lão, bông hoa bé nhỏ, nhợt nhạt và mảnh mai của phương đông, đã bị đầu độc vì những chiếc hôn. Còn đây là anh chàng Ba lan háo danh, vừa thanh lịch vừa tàn nhẫn, vừa khéo nói vừa lạnh lùng ? Tất cả bọn họ chỉ là những cái bóng nhợt nhạt, còn người đàn bà mà họ đã ôm hôn thì đang ngồi cạnh tôi, một con người sống, nhưng thời gian đã làm cho héo hắt đi, không còn thân hình, không còn khí huyết, lòng không ham muốn, mắt không còn những tia sáng linh lợi, cũng gần như một cái bóng.
  8. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0

    Maxim Gorki​
    Bà lão Idecghin (III)​
    Bà lão kể tiếp :
    -Ở Ba Lan, tôi sống khó khăn lắm. Người nước này lạnh nhạt và dối trá. Tôi không biết thứ tiếng rin rít như tiếng rắn phun của họ ? Người nào nói cũng rít lên. Sao họ lại rít lên như thế nhỉ ? Chúa ban cho họ thứ tiếng rin rít của loài rắn là bởi họ hay dối trá. Hồi ấy tôi cứ đi mà chẳng biết là đi đâu, tôi thấy họ tụ tập nhau nổi lên chống lại người Nga các anh. Tôi đi đến thành phố Bôcnia. Một gã Do Thái bỏ tiền ra mua tôi, không phải mua cho gã, mà để dùng tôi làm món hàng buôn bán. Tôi cam chịu cảnh ngộ ấy. Muốn sống được thì phải biết làm một việc gì. Tôi chẳng biết làm gì bởi thế tôi đành bán thân nuôi miệng. Nhưng lúc ấy, tôi nghĩ rằng hễ kiếm được ít tiền đủ để về quê nhà ở Buôclat là tôi sẽ dứt bỏ xiềng xích, dù là kiên cố đến mấy đi nữa. Vậy là tôi ở lại đấy. Khách của tôi là những pan giàu có, chúng chơi bời chè chén ở nhà tôi. Chúng phải trả giá đắt về những cuộc ăn chơi đó. Chúng đánh nhau, khuynh gia bại sản vì tôi. Có một tên trong một thời gian dài vẫn cố giành lấy tôi cho riêng mình hắn và một hôm, hắn làm thế này : hắn đến, mang theo tên gia nhân vác một cái bao tải. Tên pan hai tay cầm lấy bao tải và dốc ngược trên đầu tôi. Những đồng tiền vàng túa ra, đập xuống đầu tôi, và tôi vui thích nghe thấy tiếng tiền vàng rơi loảng xoảng xuống sàn nhà. Những mặc dầu vậy, tôi vẫn tống cổ tên quý tộc đó đi. Nó có cái mắt bự thịt, thô kệch, còn bụng thì cứ như cái gối to phồng. Nom nó như con lợn ỉn ăn no. Phải, tôi đã tống khứ thằng cha đó đi ; mặc dù nó nói rằng nó đã bán hết đất đai, nhà cửa, ngựa nghẽo để rắc vàng lên khắp người tôi. Hồi đó, tôi yêu một pan xứng đáng, mặt đầy vết chém. Mặt anh đầy vết chém ngang dọc vì những nhát gươm của bọn Thổ Nhĩ Kỳ : trước đó ít lâu, anh đứng về phía người Hy Lạp đánh lại chúng. Đấy mới thật là con người ! ? Người Hy Lạp thì thân thiết gì với anh, anh là người Ba Lan kia mà ? Nhưng anh ra trận, cùng họ chống lại kẻ thù của họ. Anh bị chúng đâm chém, lòi một mắt, bàn tay trái mất hai ngón ? Người Hy Lạp thì thân thiết gì với anh, anh là người Ba Lan kia mà ? Duyên do là thế này : anh thích làm nên chuyện phi thường. Và khi một con người ưa thích làm nên chuyện phi thường thì bao giờ người đó cũng biết lập kỳ công và sẽ tìm được chỗ có thể làm chuyện đó. Anh biết không, trong cuộc sống bao giờ cũng có chỗ để làm nên sự nghiệp phi thường. Còn những kẻ không tìm được cơ hội để lập nên kỳ công thì chỉ là những kẻ lười biếng hoặc hèn nhát, hoặc là không hiểu cuộc sống, vì nếu hiểu cuộc sống thì mỗi người đều muốn lưu lại bóng dáng mình sau khi mình không còn trên đời này nữa. Và như thế thì cuộc sống sẽ không ngốn ngấu con người không để lại vết tích gì ? Ồ, anh chàng bị chém nát mặt ấy đáng là con người. Anh sẵn sàng đi đến cùng trời cuối đất để làm được một việc gì. Hẳn là người Nga các anh đã giết anh ta trong thời gian nổ ra cuộc nổi loạn. Nhưng tại sao các anh lại đi đánh người Magya ? Này thôi, im đi ! ?

    Và để bắt tôi im lặng, bà lão Idecghin đột nhiên ngừng bặt, trầm ngâm suy nghĩ.
    -Tôi còn quen biết một người Magya. Một hôm anh ta bỏ tôi ra đi, lúc ấy là mùa đông, và mãi đến mùa xuân, khi tuyết tan, người ta mới tìm thấy anh ta trên cánh đồng, đầu bị đạn xuyên qua. Thế đấy ! Anh thấy chứ : tình yêu giết người không kém bệnh dịch hạch, tính ra thì không ít hơn đâu ? Vừa nãy tôi nói chuyện gì nhỉ ? À, nói về Ba Lan .. Phải, ở đấy tôi đã chơi canh bạc cuối cùng của tôi ! Tôi gặp một tay quý phái Ba Lan ? Tay này mới thật là đẹp trai ! Ranh như quỷ sứ ấy ! Còn tôi thì già rồi, ôi chao, tôi già rồi ! Lúc ấy tôi đã đến bốn mươi chưa nhỉ ? ? Có lẽ đến rồi đấy ? còn nó thì kiêu hãnh, được bọn đàn bà chúng tôi chiều chuộng. Tôi đau khổ vì nó. Đúng thế, nó muốn lập tức chiếm lĩnh tôi mà không tốn chút công sức nào, nhưng tôi đâu có chịu. Chưa bao giờ tôi chịu làm nô lệ cho bất cứ kẻ nào. Tôi đã dứt được thằng Do Thái, tôi cho nó vô khối tiền ? Bấy giờ tôi ở Cracôvi. Tôi đã có đủ mọi thứ : ngựa, vàng bạc, kẻ hầu người hạ ? Con quỷ kiêu ngạo ấy lui tới thăm tôi và vẫn muốn tôi tự gieo mình vào hai cánh tay nó. Chúng tôi cãi nhau ? tôi còn nhớ là vì chuyện ấy mà tôi đâm ra sọm người đi. Câu chuyện kéo dài khá lâu ? Tôi đã thắng : nó quỳ gối van xin tôi ? Nhưng vừa chiếm được tôi thì nó cũng bỏ tôi luôn. Thế là tôi hiểu tôi đã già rồi ? Ôi, điều đó chẳng dễ chịu gì cho tôi đâu ! Chẳng dễ chịu gì đâu ! Tôi thì tôi yêu nó, thằng quỷ sứ ấy ? Còn nó, khi gặp tôi, nó cười cợt .. cái thằng xỏ lấ thế ! Khi nói chuyện với những đứa khác, nó chế nhạo tôi, tôi biết. Chà, đau xót lòng tôi, thật đấy ! Nhưng nó vẫn ở đây, gần gũi, và dù sao tôi vẫn mê nó. Khi nó ra đi đánh nhau với người Nga các anh, lòng tôi đau đớn vô cùng. Tôi cố nén lòng, nhưng không thể được ? Và tôi quyết đi theo nó. Nó ở gần Vacxôvi, trong rừng ?
    Nhưng khi tôi đến nơi thì được biết bọn họ đã bị các anh đánh tan ? nó bị bắt làm tù binh, giam ở một làng cách đấy không xa.
    Tôi nghĩ : "Thế là ta không bao giờ còn gặp nó nữa ! ". Nhưng tôi muốn gặp nó. Thế rồi tôi cố tìm cách gặp nó bằng được. Tôi giả dạng làm một mụ hành khất, chân đi tập tễnh và mặt quấn băng, tìm đến cái làng nó bị giam. Chỗ nào cũng gặp người Cô dắc và lính tráng ? tôi đã phải trả một giá đắt để đến được nơi đó ! Tôi đã khó lòng mà lọt tới được ! Nhưng tôi cần phải đến. Thế là ban đêm, tôi bò đến chỗ họ bị giam giữ. Tôi bò trong vườn rau, giữa các luống đất và tôi thấy một tên lính gác đứng trên đường tôi đi ? Tôi đã nghe thấy bọn người Ba Lan đang hát và nói oang oang. Họ hát một bài ca ngợi Đức mẹ ? và nó cũng hát với họ ? Ackađec của tôi ? Tôi chua xót nghĩ rằng trước kia người ta bò rạp đến tìm tôi ? vậy mà bây giờ đã đến lúc tôi bò trên mặt đất như con rắn, tìm đến với một gã đàn ông và có lẽ là bò đến tìm cái chết của tôi cũng nên. Kìa, tên lính gác đã nghe ngóng, vươn người về phía trước. Tôi phải làm như thế nào đây ? Tôi đứng lên và tiến thẳng đến trước mắt hắn. Tôi không có dao, không có gì hết, chỉ có hai bàn tay và miệng lưỡi của tôi thôi. Tôi lấy làm tiếc rằng đã không giắt dao bên mình. Tôi thì thầm : "Ấy gượm ! ?" Nhưng tên lính đã chĩa lưỡi lê vào họng tôi. Tôi thì thầm nói với hắn " Đừng đâm, hãy gượm, nếu anh còn có một tấm lòng thì xin hãy nghe tôi ! Tôi không thể cho anh cái gì đâu, nhưng tôi van xin anh ? " Hắn hạ súng xuống và cũng thì thầm nói với tôi : "Xéo đi, mụ kia ! Xéo đi ! Mụ muốn gì ? " Tôi bảo hắn rằng con trai tôi hiện bị nhốt ở đây .. "Anh hiểu đấy, anh lính ạ, con trai tôi ! Anh cũng là con trai một người nào đó, phải không ? Thế thì anh hãy nhìn tôi đây, tôi cũng có một đứa con trai như anh, vậy mà bây giờ nó ở kia ! Cho tôi nhìn nó một tí, có lẽ chẳng bao lâu nữa nó sẽ chết ? chưa biết chừng ngày mai anh sẽ bị giết ? mẹ anh sẽ khóc anh chứ gì ? Và hẳn là anh đau lòng nếu chết mà không được nhìn mặt mẹ, phải không ? Con trai tôi cũng đau lòng như thế. Anh hãy thương lấy thân anh, thương nó, thương cả tôi nữa, vì tôi là người mẹ ! ?"
    Ôi chao, tôi nói với hắn lâu lắm ! Trời mưa, chúng tôi ướt ráo cả. Gió gào thét, gầm rú, lúc thì thốc vào lưng, lúc thì xô vào ngực tôi. Tôi đứng, lảo đảo trước mặt tên lính trơ trơ như tượng đá ấy .. Còn hắn thì luôn miệng nói : "Không !" Và mỗi lần nghe tiếng "Không !" lạnh lùng của hắn thì niềm mong muốn gặp Ackađec lại càng bừng cháy trong lòng tôi ?. Tôi vừa nó vừa đưa mắt lượng sức vóc tên lính : hắn nhỏ bé, gầy nhẳng và ho luôn miệng. Thế là tôi sụp xuống đất trước mặt hắn, ôm lấy đầu gối hắn, không ngớt van nài hắn bằng những lời lẽ nhiệt thành, rồi tôi quật hắn xuống. Hắn ngã vào đống bùn. Nhanh như cắt, tôi lật úp mặt hắn xuống đất, dìm đầu hắn xuống vũng nước để hắn khỏi kêu. Hắn không kêu, chỉ vùng vẫy, cố hất tôi khỏi lưng hắn. Còn tôi, hay tay ấn đầu hắn xuống bùn sâu hơn nữa. Hắn tắt thở ? Thế là tôi đâm bổ đến kho thóc, chỗ có tiếng hát của những người Ba Lan. "Ackađec !" - Tôi thì thầm gọi qua khe tường. Những người Ba Lan ấy sáng ý lắm, nghe tiếng tôi gọi, họ vẫn tiếp tục hát ! Kìa , đôi mắt Ackađec hiện ra trước mắt tôi. "Anh có thể ra được không ?" - "Được, chui qua dưới sàn !" - nó nói. "Ừ, thế thì ra đi". Rồi bốn người chui qua dưới sàn ván ra ngoài : ba người khác và Ackađec của tôi. "Bọn lính gác đâu ? " - Ackađec hỏi. "Nó nắm kia kìa !" Thế là họ im hơi lặng tiếng, nhẹ nhàng ra đi, khom mình sát đất. Trời mưa, gió gào thét. Chúng tôi đã ra khỏi làng và im lặng đi hồi lâu trong rừng. Chúng tôi đi thật nhanh. Ackađec dắt tay tôi, tay nó ấm và run run. Ôi ! ? Lúc nó chưa nói gì cả thì đi cạnh nó, tôi sung sướng làm sao. Đấy là những phút cuối cùng, những phút sung sướng trong cuộc đời đầy ham muốn của tôi. Nhưng chúng tôi ra đồng cỏ và dừng lại. Cả bốn người đều cảm tạ tôi. Ôi, họ nói lâu lắm và nhiều lắm, nói những gì tôi cũng chẳng rõ nữa ! Tôi chỉ nghe và nhìn gã pan của tôi. Nó sẽ làm gì cho tôi đây ? Đây này, nó ôm lấy tôi và nói rất nghiêm trang. Tôi không còn nhớ nó nói những gì, nhưng tóm lại nó bảo bây giờ để trả ơn tôi đã cứu nó ra khỏi chốn ấy, nó sẽ yêu tôi ? Nó quỳ xuống trước mặt tôi, mỉm cười nói với tôi : "Bà chúa của anh ơi !". Chà, *********, giả dối đến thế đấy ! ? Thế là tôi đá cho nó một cái và định đập vào mặt nó, nhưng nó né tránh được và bật dậy. Nó đứng trước mặt tôi, hầm hầm và tái mét ? Ba tên kia cũng đứng đấy, đứa nào cũng cau có. Cả bọn đều im lặng. Tôi nhìn chúng ? Tôi còn nhớ, lúc đó tôi chỉ cảm thấy chán ngán vô cùng, không còn thiết tha gì nữa ? Tôi bảo chúng : "Các người đi đi !" Còn chúng, đồ chó, chúng bảo tôi : "Chị sẽ quay lại đằng ấy và chỉ cho chúng biết chúng tôi đi đường nào chứ ?" Quân đê hèn làm sao ! Nhưng rồi chúng cũng bỏ đi. Và tôi cũng đi .. Hôm sau người Nga các anh bắt được tôi, nhưng rồi họ thả ngay. Thế là tôi thấy đã đến lúc tôi phải xây một tổ ấm, tôi sẽ sống cuộc đời của con chim cu ! Tôi đã đâm ra ì ạch, cánh đã yếu, lông đã bợt màu ? Đã đến lúc sống chân chỉ, đã đến lúc rồi ! Tôi đến Galixi, rồi từ đó về Đôbrutja. Và tôi ở đây đã ba chục năm trời. Tôi lấy một anh chồng người Mônđavi, anh ấy mất đã gần một năm. Còn tôi vẫn sống ! Sống đơn độc một mình .. Không, không phải một mình, mà sống với những người kia.
    Bà lão đưa tay về phía biển, mặt biển khắp nới đều yên tĩnh. Đôi khi một âm thanh ngắn ngủi, hư ảo bật lên rồi tắt lặng ngay.
    -Họ yêu tôi. Tôi kể cho họ nghe đủ thứ chuyện. Họ cần nghe những chuyện đó. Bọn họ còn trẻ cả ? Sống với họ tôi thấy thú vị lắm ? Tôi nhìn họ và nghĩ : "Đã có thời ta cũng như thế ? Có điều là thời ấy, cái thời sôi nổi xa xưa của ta, con người có nhiều sức lực và nhiều lửa sống hơn, vì thế sống vui hơn và thú hơn ? Đúng thế ! ?"
    Bà lão im lặng. Ngồi bên bà, tôi cảm thấy buồn man mác. Bà lão thiu thiu ngủ, đầu lắc la lắc lư và khẽ lầm rầm cái gì không rõ ? có lẽ bà cầu nguyện.
    Trên mặt biển nhô lên một đám mây đen nặng nề, có đường viền gân guốc, giống như một chỏm núi. Đám mây trườn vào thảo nguyên. Từ chỏm mây, có những mảng mây tách ra, bay vượt lên trước và lần lượt che tắt hết ngôi sao này đến ngôi sao khác. Biển động ầm ầm. Cách chúng tôi không xa, dưới những gốc nho, người ta hôn nhau, thì thầm, thở dài. Một con chó sủa rống lên ở một nơi nào xa tít trong thảo nguyên ? Không khí đầy một mùi kỳ lạ, làm ngứa ngáy lỗ mũi, kích thích thần kinh. Bóng mây in xuống mặt đất từng đám dày đặc, trườn đi, trườn đi, biến mất rồi lại xuất hiện ? Ở chỗ mắt trăng trước kia, chỉ còn lại một vệt trắng đục, đôi khi bị một mảng mây xanh nhạt hoàn toàn che khuất. Xa xa trên thảo nguyên lúc này đã trở nên đen ngòm và đáng sợ, như đang ẩn náu và thu giấu trong mình một cái gì bí ẩn, có những đốm lửa xanh lam bùng lên. Chúng xuất hiên trong giây lát, khi thì chỗ này, khi thì chỗ kia rồi tắt đi, chứ như có mấy người tản mát trong thảo nguyên, ở cách xa nhau, đang tìm kiếm cái gì, xòe diêm lên những lại bị gió thổi tắt ngay. Đấy là những lưỡi lửa xanh rất kì dị, gợi nhớ tới một cái gì hoang đường.
    -Anh có thấy những ánh lửa không ? - Bà lão Idecghin hỏi tôi.
    -Những ánh lửa xanh kia phải không ? - Tôi vừa nói vừa trỏ ra thảo nguyên.
    -Ánh lửa xanh hả ? Ừ, đúng đấy ? Vậy ra những ánh lửa ấy vẫn còn bay lượn ! Lạ thật ? Nhưng mắt tôi bây giờ không còn thấy những ánh lửa ấy nữa. Bây giờ có nhiều cái tôi không nhìn thấy được.
    Trước đo tôi đã được nghe một đôi điều về nguồn gốc những tia lửa này, nhưng tôi muốn nghe bà lão Idecghin kể câu chuyện ấy.
    -Những tia lửa ấy từ trái tim cháy của Đankô tóe ra đấy. Thưở xưa, có một trái tim một hôm đã bốc cháy ? Những tia lửa này là ở trái tim đó mà ra ? Tôi sẽ kể cho anh câu chuyện ấy ? cũng là một câu chuyện cổ tích cũ ? Câu chuyện cũ kỹ, toàn những câu chuyện cũ kỹ cả thôi ! Anh thấy không, thời xưa có biết bao nhiêu chuyện hay ? .. Còn thời nay chẳng có gì hết : không có công việc, không có con người, cũng chẳng có những chuyện cổ tích như thời xưa nữa ? Tại sao ? Nào, nói đi .. Anh không trả lời được đâu .. Anh biết được những gì nào ? Bọn trẻ các anh biết được những gì ? Hà, hà ! .. Nếu các người nhìn kỹ vào thời xưa thì sẽ giải đáp được hết ? Nhưng các người không nhìn, và vì thế các người không biết sống .. Tôi không nhìn thấy cuộc đời chăng ? Ồ, tôi thấy hết, mặc dù mắt tôi kém ! Tôi thấy thiên hạ không sống, mà chỉ đắn đo, suy tính và phí cả đời vào việc đắn đo suy tính đó. Rồi khi sống uổng hết một đời người vì hao phí thời gian thì lại bắt đầu khóc than cho số phận. Nhưng viện ở số phận ra mà làm gì ? Số phận của mỗi người là ở chính bản thân người đó ! Cho tới nay, tôi vẫn gặp đủ mọi loại người, nhưng không thấy những người dũng cảm ! Họ đâu cả rồi ? .. Người đẹp cũng mỗi ngày một ít đi ..
    Bà lão bắt đầu suy nghĩ về việc những người dũng cảm và đẹp biến đi đâu hết cả, vừa suy nghĩ vừa chăm chú nhìn thảo nguyên tối thẫm, như để tìm trong đó câu trả lời. Tôi chờ nghe câu chuyện của bà lão và im lặng, sợ rằng hỏi câu gì thì cụ sẽ lại xoay sang chuyện khác.
    Và bà lão bắt đầu kể.
  9. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0

    Maxim Gorki​
    Bà lão Idecghin (IV)​
    3
    "Thưở xưa, trên trái đất này, có một đám người sinh sống ở một khu vực nọ, xung quanh khu lều trại của họ ba bề là rừng rậm bao bọc, không thể len qua được, phía kia là thảo nguyên. Đó là những người vui vẻ khỏe mạnh và dũng cảm. Nhưng rồi thời buổi khó khăn đã tới : có những bộ lạc khác không hiểu từ đâu xuất hiện, xua đuổi những người vẫn ở đây từ trước vào tít trong rừng sâu. Ở đấy chỉ có đầm lầy và bóng tối vì rừng đã lâu đời lắm rồi, cành lá quấn quít dày rậm đến nỗi không còn nhìn thấy bầu trời nữa, và tia sáng mặt trời phải khó khăn lắm mới lọt qua đám lá um tùm để soi rọi chút ít xuống đầm lầy. Nhưng khi những tia nắng chiếu xuống mặt nước đầm lầy thì mùi hôi thối bốc lên đến nỗi họ lăn ra chết, hết người này đến người khác. Đàn bà trẻ con trong bộ lạc khóc lóc, còn các ông bố thì nghĩ ngợi và buồn rầu. Cần phải ra khỏi khu rừng này, và muốn vậy chỉ có hai con đường : con đường thứ nhất là trở lại phía sau thì có những kẻ thù mạnh và hung dữ, con đường thứ hai là tiến lên phía trước thì ở đó là những cây khổng lồ, cành tôi khỏe, ôm chặt lấy nhau, rễ ngoằn ngoèo đâm sâu xuống đất bùn dính chắc của đầm lầy. Những thân cây trơ trơ như đá ấy ban ngày đứng sừng sững, im lìm trong ánh sáng lờ mờ, xám xịt, và tối đến, khi đốt lửa lên thì cây cối càng dịch sát lại bao quanh đoàn người. Đêm cũng như ngày, xung quanh đoàn người bao giờ cũng có một vòng bóng tối vững chắc chỉ chực nghiến bẹp họ, mà họ thì đã quen với thảo nguyên bao la. Khi gió đập các ngọn cây và cả khu rừng gào thét như hăm dọa và hát bài ca đưa đám họ thì cảnh tượng càng ghê rợn hơn. Dù sao họ vẫn là những người dũng cảm, và họ có thể chọi nhau một mất một còn với những kẻ đã có lần đánh bại họ, nhưng họ không thể chết trong chiến đấu được, vì họ còn có nhưng lời di chúc, nếu họ chết thì những lời di chúc sẽ mất theo. Bởi vậy, họ cứ ngồi đấy và suy nghĩ bao đêm ròng, giữa tiếng cây rừng xào xạc, trong hơi thối độc địa của đầm lầy. Họ ngồi đấy và ánh lửa tạo nên những bóng đen chập chờn nhảy nhót xung quanh họ trong một điệu vũ thầm lặng, mọi người đều có cảm giác như đấy không phải là những bóng đen nhảy múa, mà là ma quỷ của rừng và đầm lầy đang hân hoan đắc thắng ? Họ vẫn ngồi đấy và nghĩ ngợi. Nhưng không có cái gì, cả công việc lẫn đàn bà, lại làm suy mòn thể xác và tâm hồn người ta bằng những ý nghĩ buồn rầu. Người ta suy yếu đi vì lo nghĩ ? Nỗi khiếp sợ nảy nở trong bọn họ, làm tê liệt những cánh tay rắn chắc họ, đàn bà khóc lóc trước tử thi những người chết vì uế khí và khóc than cho số phận những người còn sống nhưng đã mất chí khí vì hoảng sợ, tiếng khóc của họ làm cho đoàn người hoang mang thêm. Trong rừng, người ta bắt đầu nghe thấy những câu nói hèn nhát, lúc đầu còn rụt rè, thì thầm, rồi càng về sau càng lớn tiếng hơn ? Họ đã định đến nộp mình cho quân thù và dâng tự do của mình cho chúng. Vì kinh hoảng trước cái chết, không ai còn sợ sống nô lệ nữa ? Nhưng đúng lúc đó, Đankô xuất hiện và một mình anh, anh cứu thoát cả đoàn người ".
    Rõ ràng là bà cụ vẫn thường kể câu chuyện trái tim cháy của Đankô. Cụ nói như hát, và giọng nói xin xít, rè rè của cụ khiến tôi hình dung rõ mồn một tiếng ào ào của khu rừng có những con người bất hạnh, kiệt lực, chết dần vì hơi độc của đầm lầy ?
    "Đankô là một người trong bọn họ, một chàng trai trẻ đẹp. Những người đẹp bao giờ cũng can đảm. Và anh nói với các bạn anh như thế này :
    -Nghĩ ngợi không thể hất bỏ được tảng đá trên con đường ta đi. Kẻ nào không mó tay vào việc thì chẳng làm nên công chuyện gì. Cứ lo nghĩ làm chi cho hao tâm tổn sức ? Hãy đứng lên, chúng ta sẽ đi sâu vào rừng và xuyên qua rừng, bởi vì rừng cũng có chỗ kết thúc, mọi cái trên đời đều có chỗ kết thúc ! Ta đi đi ! Nào ! Tiến bước ! ?
    Họ nhìn anh và thấy anh hơn hẳn tất cả bọn họ, vì trong mắt anh ngời lên bao nhiêu sức mạnh và nhiệt tình sôi nổi.
    -Anh dẫn chúng tôi đi ! - Họ bảo anh.
    Thế là anh dẫn họ đi .. "
    Bà lão im lặng và nhìn ra thảo nguyên, ở đó bóng tối mỗi lúc một dày đặc lại. Những tia lửa tóe ra từ trái tim cháy của Đankô sáng bừng lên ở nơi nào phía xa, nom như những bông hoa xanh bay lượn trên không, chỉ nở ra trong giây lát.
    "Đankô dẫn họ đi. Mọi người nhất loạt đi theo anh : họ tin anh. Đường đi thật khó khăn ! Rừng tối om, cứ bước một bước, đầm lầy lại há cái mõm tham lam hôi thối ra nuốt mất người, và cây cối sừng sững chặn đường như một bức thành kiên cố. Cành cây quấn quýt lấy nhau ; rễ bò lan khắp nơi như đàn rắn, và cứ mỗi bước đi, họ lại tốn bao nhiêu mồ hôi và máu. Họ đi lâu lắm ? Rừng mỗi lúc một dày rậm, sức lực mỗi lúc một suy kiệt ! Họ bắt đầu oán trách Đankô, trách anh trẻ người non dạ, đưa họ đi vào chỗ vu vơ. Nhưng anh vẫn dẫn đầu đoàn người, hăng hái và tươi tỉnh.
    Rồi một hôm, dông bão gầm thét trên rừng, cây cối ào ào ghê rợn. Trong rừng bỗng tối mù tối mịt, tưởng chừng như bao nhiêu đêm tối trên đời kể từ khi có rừng đến nay đều tụ cả lại. Những con người nhỏ bé đi giữa những cây lớn, trong tiếng sấm đáng sợ. Họ đi, còn những cây khổng lồ lắc lư, nghiến ken két và gào lên bài ca thịnh nộ. Tia chớp bay trên các ngọn cây, ánh lửa xanh lạnh lẽo rọi sáng mọi vật trong khoảng khắc và biến mất cũng nhanh như khi xuất hiện, làm mọi người kinh sợ. Cây cối được ánh chớp lạnh lẽo rọi sáng, nom như những vật sống, dang rộng những cánh tay dài ngoằn ngoèo, đan thành một mạng lưới dày xung quanh đoàn người, cố ngăn chặn họ. Từ trong đám cành tối tăm, có cái gì đáng sợ, hắc ám, lạnh lẽo nhìn đám người đang đi. Đường đi gian nan, đoàn người mệt lả, mất tinh thần. Nhưng họ xấu hổ, không dám thú nhận sự yếu hèn của mình, vì thế họ trút căm hờn và giận dữ vào Đankô, con người dẫn đầu họ. Họ trách anh không biết dẫn dắt họ, thế đấy !
    Họ dừng lại và giữa tiếng gầm gào đắc thắng của rừng, trong bóng tối run rẩy, những con người mệt mỏi và dữ tợn ấy bắt đầu kết tội Đankô.
    -Mi là kẻ hèn mọn làm hại chúng tao, - họ bảo anh - Mi dẫn chúng tao đi và làm chúng tao kiệt lực, vì vậy mi phải chết !
    -Các người bảo : "Dẫn chúng ta đi !" và tôi dẫn các người đi ! - Đankô hét lên, hiên ngang đứng trước mặt họ. - Tôi có gan dẫn đường và tôi dẫn các người đi ! Còn các người, các người đã làm gì để tự giúp mình ? Các người chỉ cắm cổ đi và không biết giữ sức để đi được lâu dài hơn ! Các người chỉ mải miết đi như đàn cừu !
    Nhưng những lời đó làm họ càng điên tiết hơn.
    -Mi phải chết ! Mi phải chết ! - Họ gầm lên.
    Rừng cũng gầm lên, gầm mãi lên, hòa với tiếng hét của họ, và ánh chớp xé toang bóng tối thành từng mảnh. Đankô nhìn đám người mà anh đã ra công khó nhọc vì họ và thấy rằng họ là những con thú. Nhiều người xúm quanh anh, nhưng trên mặt họ không có chút gì là cao thượng và không thể mong họ tha thứ cho anh. Thế là trong tim anh cũng bùng lên niềm phẫn nộ sục sôi, nhưng lòng thương người đã dập tắt ngọn lửa uất hận ấy. Anh yêu họ và nghĩ rằng không có anh, có lẽ họ chết mất. Trong tim anh bừng lên ngọn lửa nhiệt thành thiết tha muốn cứu thoát họ, đưa họ lên con đường dễ dàng, và những tia lửa của niềm mong muốn mãnh liệt ấy lóe lên trong mắt anh ? Còn họ thấy thế, lại tưởng anh nổi khùng nên mắt mới sáng quắc như vậy, họ liền giữ miếng như những con chó sói, chờ xem anh đánh lại họ, họ tiến sát đến, vây chặt lấy anh để dễ bề bắt và giết anh. Anh đã hiểu ý nghĩ của họ, do đó ngọn lửa trong trái tim anh càng cháy rực hơn nữa, vì ý nghĩ của họ làm anh buồn rầu.
    Rừng vẫn hát bài ca thê lương, sấm chớp đùng đùng, mưa như trút nước.
    -Ta sẽ làm gì cho mọi người đây ?! - Đankô gào to hơn sấm.
    Bỗng nhiên, anh đưa hai tay lên xé toang ***g ngực, dứt trái tim ra và giơ cao trên đầu.
    Trái tim cháy sáng rực như mặt trời, sáng hơn mặt trời, và cả khu rừng im lặng, sáng lên dưới ngọn đuốc của lòng thương yêu vĩ đại đối với mọi người. Trước ánh sáng của trái tim Đankô, bóng tối tan tác và run lẩy bẩy, nhào xuống cái mõm hôi thối của đầm lầy nơi rừng sâu núi thắm. Đoàn người sửng sốt, đứng trơ ra như phỗng.
    -Đi thôi ! - Đankô thét lớn và xông lên phía trước, về chỗ của mình, tay giơ cao trái tim sáng rực, soi đường cho mọi người.
    Họ xông lên theo anh, mê man như bị chài. Rừng lại bắt đầu ồn ào, ngạc nhiên lắc lư các ngọn cây, nhưng tiếng ồn ào của rừng bị tiếng chân người rầm rập át đi. Họ chạy nhanh và mạnh bạo, cảnh tượng kỳ diệu của trái tim cháy lôi cuốn họ. Bây giờ vẫn có người chết, nhưng họ chết không than vãn và khóc lóc. Còn Đankô vẫn luôn luôn đi ở phía trước và trái tim anh vẫn cháy bùng bùng, sáng rực !
    Bỗng nhiên, rừng giãn ra nhường lối cho anh, giãn ra và lùi lại ở phía sau, dày đặc và câm lặng, còn Đankô và tất cả đám người ấy lập tức chìm vào cái biển ánh sáng mặt trời và không khí trong lành được nước mưa gột sạch. Dông bão ở đằng kia, sau lưng họ, trên khu rừng, còn ở đây là mắt trời rực rỡ, thảo nguyên thở đều đều, cỏ ngời sáng vì những giọt mưa chói lọi như kim cương và sông lấp loáng ánh vàng ? Trời đã về chiều và dưới ánh hoàng hôn, sông đỏ như máu nóng hổi phụt ra từ bộ ngực bị xé rách của Đankô.
    Chàng Đankô can trường và kiêu hãnh đưa mắt nhìn thảo nguyên bao la trước mặt, sung sướng nhìn khoảng đất tự do và bật lên tiếng cười tự hào. Rồi anh gục xuống và chết.
    Đoàn người vui sướng và tràn đầy hy vọng, không nhận thấy Đankô đã chết và không thấy trái tim can đảm của anh vẫn cháy bừng bừng cạnh xác anh. Chỉ có một người vốn tính cẩn thận nhận thấy điều đó và sợ xảy ra chuyện gì không hay, liền dẫm chân lên trái tim kiêu hãnh ấy ? Trái tim tóe ra một loạt tia sáng, rồi tắt ngấm ? "
    -Đấy, duyên do của những ánh lửa xanh thường xuất hiện trên thảo nguyên vào lúc trước cơn dông là như vậy !
    Bây giờ khi bà lão đã kể xong câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp của mình, thảo nguyên bỗng yên tĩnh lạ thường, như kinh ngạc về sức mạnh của chàng Đankô dũng cảm đã đốt cháy trái tim mình soi đường cho mọi người và chết mà không đòi hỏi gì cả.
    Bà lão thiu thiu ngủ. Tôi nhìn bà cụ và nghĩ : "Trong trí nhớ cả bà lão còn lư lại bao nhiêu truyện kỳ diệu và biết bao nhiêu hồi ức nữa ?". Rồi tôi nghĩ về trái tim cháy hùng vĩ của Đankô và về trí tưởng tượng của nhân loại đã sáng tạo nên biết bao nhiêu truyền thuyết đẹp đẽ và đầy khí phách.
    Gió thổi tung những manh áo rách và phơi trần bộ ngực khô đét của bà lão Idecghin đang thiếp đi mỗi lúc một say. Tôi kéo lại manh áo che cho tấm thân già lão và cũng nằm xuống cạnh bà. Thảo nguyên vắng lặng và tối om. Mây đen vẫn trôi trên trời, chầm chậm, tẻ ngắt ? Biển ầm ì một điệu buồn bã.
    Hết
  10. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Rabindranath Tagore​
    Người bán hàng rong (I)​

    Rabindranath Tagor (1861-1941), thi, văn sĩ Ấn độ, là người Á châu đầu tiên được trao giải Nobel Văn chương, vào năm 1913. Thơ, văn của ông chịu ảnh hưỡng sâu sắc truyền thống văn học Ấn, đồng thời ông là người có công lớn trong việc kết hợp tuyệt vời và tạo một ảnh hưởng sâu đậm giửa văn chương Ấn và Tây phương . ?oNgười bán hàng rong? được trích trong tập truyện ngắn ?oBroken Ties?.
    Mini con gái tôi lên năm. Cháu nói chuyện huyên thuyên, bạ đâu nói đấy, miễn sao có chuyện để nói. Trong lòng tôi thầm nghĩ chắc hẳn suốt đời con bé này sẽ chẳng im lặng lấy một giây. Mẹ cháu thường bực mình vì thế, bà bắt cháu ngừng bi bô, không được ba hoa chích chòe, nhưng tôi không bận lòng. Thấy cháu im lặng là điều lạ lùng, tôi không chịu nổi nếu tình trạng kéo dài. Do vậy chuyện giữa tôi và cháu lúc nào cũng diễn ra tự nhiên, vui vẻ.
    Chẳng hạn một sáng lúc tôi đang viết tới nửa chừng chương mười bảy cuốn tiểu thuyết mới, cháu lén vào phòng. Đặt tay lên tay tôi, cháu khai mào: ?oBố ơi ! Anh Ramdayal gác cổng nhà mình gọi con quạ là con gọa ! Anh ấy nói sai phải không bố ?? Tôi vừa định giải thích tình trạng khác biệt về tiếng nói, giọng nói trên khắp xứ sở, cháu đã nhảy sang đề tài khác: ?oBố nghĩ sao hở bố ? Shola bảo trên mây có con voi, vòi phun nước phì phì, vì thế trời mưa !?
    Nói rồi cháu sáp tới gần bàn điềm nhiên ngồi lên chân tôi, vừa chơi vừa vỗ đầu gối mình như đánh trống. Tôi đang loay hoay cố viết cho xong chương mười bảy, trong đó nhân vật Pratap Singh đưa tay ôm Kanchanlata, và sắp sửa trốn đi với nàng, hau người chui qua cửa sổ tầng ba lâu đài, bỗng dưng cháu ngừng chơi, cắm cổ chạy ra cửa sổ la lớn: ?oNgười bán hàng rong, người bán hàng rong !? Đúng rồi, phía dưới, người bán hàng rong từ cao nguyên Cabul đang chậm chạp bước đi trên đường phố. Anh ta vận sắc phục dân tộc, rộng thùng thình, lấm láp, đầu cuốn khăn, lưng đeo bị, tay ôm mấy hộp nho tươi.
    Tôi không hiểu trong đầu cháu nghĩ gì khi nhìn thấy anh ta, nhưng vừa thấy bóng dáng liền lớn tiếng gọi. Tôi thầm nghĩ, chết rồi anh ta sẽ vào, như vậy chẳng thể viết xong chương mười bảy! Đúng lúc đó anh ta ngẩng mặt nhìn lên. Vừa thấy khuôn mặt, cháu sợ hết hồn. Nhanh như chớp cháu ù té chạy tìm mẹ. Cháu cứ đinh ninh trong chiếc bị người đàn ông to lớn đeo trên lưng có hai ba đứa trẽ như mình. Thoát đó đã tới cửa, anh ta bước vào. Miệng mỉm cười, anh ta cúi chào.
    Nam nhân vật, nữ nhân vật của tôi đang ở tình trạng nguy khốn, nên cảm giác đầu tiên vừa lóe hiện tôi liền nghĩ ngùng viết, sửa soạn mua cái gì đó, vì cháu Mini đã gọi với anh ta. Tôi chọn mấy thứ lặt vặt, sau đó nói chuyện với anh ta về thủ lãnh Rahman Khan, người Nga, người Anh và tình trạng biên giới. Lúc sắp cáo lui, anh ta cất tiếng hỏi: ?oThưa ông, cô bé đâu rồi ??
    Nghĩ bụng Mini chẳng có gì mà sợ vớ vẩn như thế, tôi gọi cháu ra. Cháu đứng gần ghế tôi ngồi, hai mắt chăm chú nhìn người bán hàng rong và chiếc bị. Anh ta đưa cho cháu dúm hạt rẻ và dúm nho khô, nhưng cháu không nhận, cứ bám chặt lấy tôi, nét mặt nghi ngờ dễ sợ. Đó là lần đầu tiên cháu và anh ta gặp nhau.
    Nhưng một sáng, sau đó không lâu, lúc rời nhà đi có việc, tôi giật mình thấy cháu ngồi trên ghế dài gần cổng vừa cười vừa nói chuyện với anh ta đứng gần đó. Tôi chợt nghĩ chắc hẳn suốt đời con gái tôi không bao giờ tìm thấy người nghe chuyện kiên nhẫn như thế, trừ bố đẻ mình ra. Để ý nhìn tôi thấy áo sari cháu mặc một phía đầy hạnh nhân và nho khô khách quiù vừa cho. Móc túi lấy ra đồng tám anna, tôi vừa nói vừa đưa cho anh ta: ?oSao lại cho cháu mấy thứ đó ?? Anh ta nhận liền, và chẳng chút đắn đo bỏ ngay vào túi.
    Hỡi ôi, khoảng một giờ sau trở về, tôi thấy đồng tiền bất hạnh lại gặp khó khăn lần nữa do mình gây ra ! Anh ta cho cháu lúc nào không hay. Nhìn thấy đồng tiền bóng loáng, mẹ cháu hỏi dồn dập: ?oCon lấy đồng tám anna ở đâu ??
    ?oÔng bán hàng cho con,? cháu vui vẻ trả lời.
    ?oNgười bán hàng rong cho con !? Mẹ cháu lớn tiếng, giọng hoảng hốt hết sức. ?oTrời ơi, Mini ! Sao con lại nhận của người ta ??
    Đúng lúc đó tôi về tới nhà. Tôi bèn gỡ rối giúp cháu, và tự mình âm thầm tìm hiểu. Tôi khám phá thấy lần này không phải lần đầu hay lần thứ hai anh ta và cháu gặp nhau. Lần đầu, muốn cháu khỏi sợ, anh ta khéo léo làm quen, cho cháu hạt rẻ và hạnh nhân, thế là hai bên biết nhau và bây giờ trở nên thân thiện. Hai bên nói đùa với nhau, toàn những câu tức cười, khiến cả hai khoái trí ra mặt. Ngồi thu lu trước mặt anh ta, với vẻ đĩnh đạc tí hon nhìn thân hình khổng lồ, Mini cười hơ hớ, nụ cười lan hết khuôn mặt, rồi bắt đầu: ?oỒ, ông bán hàng rong ! Ông bán hàng rong ơi ! Ông có gì trong bị thế ?? Anh ta trả lời, giọng mũi của người cao nguyên: ?oCon voi !? Nghe chẳng thấy gì gọi là vui, thế mà cả hai thích thú ra mặt với câu nói bông đùa ! Đối với tôi, chuyện trẻ con nói với người lớn luôn luôn mang âm hưởng thú vị kỳ lạ. Để khỏi cụt hứng, anh ta tiếp tục: ?oNày, cưng, chừng nào về nhà bố chồng đấy ??
    Từ lâu đa số thiếu nữ nhỏ tuổi Bengali đã nghe nói nhà bố chồng, nhưng vì tân tiến một chút, gia đình tôi giữ không để cháu hay. Dẫu thế, khi nghe câu hỏi thế nào cháu cũng hơi ngỡ ngàng. Nhưng chẳng tỏ vẻ như thế chút nào, cháu điềm tĩnh trả lời: ?oÔng sắp về đó hả ??
    Trong số người Cabul bán hàng rong ai cũng biết câu nói ?~về nhà bố chồng?T có hai nghĩa. Nghĩa văn hoa bóng gió là nhà tù, nơi mình được trông nom săn sóc chu đáo không phải trả tiền. Người bán hàng rong hiểu câu cháu hỏi theo nghĩa đó. Vừa nắm tay đánh người cảnh sát vô hình, anh ta vừa ba hoa: ?oA ha, ta sẽ quất cho bố chồng một trận !? Nghe câu nói, nhất là hình dung ra người quen khó chịu, khó thương, cháu rú lên cười, ông bạn quí cũng cười theo.
    Mấy sáng nay trời vào thu. Ngày xưa thời gian này trong năm là thời gian vua chúa xuất quân đi chinh phục. Tôi khác. Cứ bó chân tại chỗ nhỏ xíu ở Calcutta không bao giờ ra ngoài, tôi để đầu óc lang thang khắp thế giới. Nghĩ đến tên nước nào đó, tim rộn rã tức thì, tôi đi ngay tới đó, và khi nhìn thấy người ngoại quốc ngoài phố, tôi không sao ngăn lòng dệt mộng chằng chịt, mung lung: núi non, thung lũng, rừng cây trên quê hương xa xôi của người đó, ở đó có ngôi nhà ẩn mình trong lòng thiên nhiên, và cuộc đời tự do, độc lập của biết bao thú rừng xa lạ. Cảnh đẹp lướt qua trí tưởng tượng dường như dồn dập ghê lắm, vì tôi sống bất động như cỏ cây, nên tiếng gọi đi du lịch đối với tôi chẳng khác tiếng sấm lúc trời đổ bão. Gặp người bán hàng rong từ Cabul, tôi tức thì bay bổng tới chân núi, rồi nghe núi nhỏ hẹp ngoằn ngoèo, đám lạc đà chất đầy hàng hóa trên lưng, đoàn lái buôn cuốn khăn mang súng cổ lỗ sĩ trông kỳ lạ hết sức, trong số đó có người cầm thương mũi chỉ thẳng về phía đồng bằng. Tôi thấy...nhưng đến đây mẹ cháu xía vào, ghé tai dặn ?~phải coi chừng người ấy?T.

Chia sẻ trang này