1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Tuyển tập truyện ngắn hay nhất (Mới: Trò chơi mới-Asimov, Isaac)

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Julian, 25/11/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0

    Tháng 11 vừa rồi có kỉ niệm ngày sinh của Vũ Trọng Phụng, nhà tiểu thuyết vĩ đại của văn học Việt Nam. Nhân đây , Julian xin đề cử một truyên ngắn rất đặc sắc lấy ông làm hình tượng chính. Đó là truyện ngắn Bài Học Tiếng Việt của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp .
    Bài Học Tiếng Việt ( III )
    Nguyễn Huy Thiệp
    để tưởng nhớ V. T. P.
    "Ta như chim, tiếng Việt như rừng"
    (Lưu Quang Vũ)
    Hoàng có vẻ biết rõ và tự chủ ở trong trò chơi. Hoàng ghé vào tai Vũ nói nhỏ:
    - Hãy cười lên, *********! Mi không dung được người ta thì người ta dung mi sao được ? Hãy để ta giới thiệu mi với em vợ ta ...Con ngốc đó vốn hâm mộ mi ...
    Hoàng dẫn Vũ đến chỗ vơ. Hoàng ngồi giữa đám các cô, các bà. Vợ Hoàng tên là Yến.
    - Chào anh - Yến đưa tay ra - Anh dạo này thế nào ?
    - Tâm trạng tôi không được tốt lắm - Vũ lúng túng trả lời.
    - Anh thì bao giờ có tâm trạng tốt đâu - Yến mỉm cười ý nhị.
    - Đúng đúng ... Vũ đỏ mặt lên. Mọi người cùng cười.
    - Đây là em gái tôi - Yến giới thiệu với Vũ - Cô ấy tên là Hồng, cô ấy vốn có đọc anh, rất khâm phục cách kể chuyện của anh. Cô ấy khen anh thông minh sắc sảo.
    - Chao ôi,sao không ai đi khen ta lương thiện mà chỉ đi khen ta thông minh sắc sảo mà thôỉ - Vũ tê tái nghĩ. Bản tính Vũ lương thiện, chàng luôn luôn giữ mình lương thiện, mọi suy nghĩ của chàng đều hướng về sự lương thiện. Chàng đã dại dột bày tỏ lên trang giấy những nhân vật thông minh sắc sảo mất rồi. Chàng đã bị người đời đánh đóng chàng với các nhân vật của mình. Chắc chắn, dưới mắt người đời, chàng hẳn là một quái vật ghê gớm.
    - Thưa ông ...em hình dung ông là một người khác thế này. Ông cô đơn..có phải không ạ ? Ông lại kiêu ngạo nữa ...có phải không ạ ?
    Vũ nhìn đi đôi tay để trần của cô gái. Đôi tay rất đẹp, chắc hẳn ngày xưa Kinh Kha khi nhìn đôi cánh tay vũ nữ cũng thở dài y hệt Vũ đây.
    - Tráng sĩ ...Hề ...
    - Ông ấy vẫn y như cô hình dung đấy chứ! - Hoàng cườị - Vậy cô có muốn làm thành món đồ hiến tế cho nền văn học Việt Nam hay không ?
    - Không ...em chẳng dại. Tương lai em sẽ là một bà tri huyện ...
    - Chúc mừng cô ...Vậy cô là người đứng đắn lương thiện ...
    Tiếng cười lại ran lên vui vẻ, Vũ quay mặt về phía cửa sổ. Chàng chẳng lạ gì lối đối thoại sắc sảo hóm hỉnh kiểu phòng khách thế này. Người Việt Nam bắt chước lối sống phù hoa ở bên ngoài rất nhanh, rất khéo.
    Hoàng bo ? Vũ ở lại để ra chào khách. Bây giờ Vũ mới có dịp nhìn kỹ hai chị em Yến, Hồng.
    - Cũng đẹp ...cô chị đẹp hơn cô em. - Đấy là ý nghĩ đầu tiên của chàng. "Nơi người đàn bà, tất cả đều là ẩn nghĩa", Vũ chợt nhớ đến nhận xét của một triết gia. Thực ra, toàn bộ những bí mật của thế giới này loanh quanh cũng chỉ ở một vài dạng thức cơ bản mà thôi: âm dương, thiện ác, trước sau, phải trái, đúng sai, xấu tốt, trẻ già, trên dưới ...Con người mãi mãi vướng vào các sợi dây của những mối quan hệ không cân bằng, tất yếu sẽ nhầm lẫn và rối bòng bong. Sự nhầm lẫn chồng chéo lên nhau, khiến con người mãi mãi bất khả tri, mãi mãi vô minh.
    - Thưa ông, khi ông viết truyện, ông nghĩ đến ai trước nhất ...Độc giả ư ? Hay là ông ? Hay là một người phụ nữ nào kia ?
    - Nếu là một người phụ nữ được thì tốt quá ...Vũ trả lời - nhưng không phải lúc nào cũng như thế cả. Ở tác phẩm đầu tay thì tôi nghĩ đến mẹ tôi.
    Mọi người ồ lên ngạc nhiên như vừa phát hiện ra một điều gì có ý nghĩa lắm, cao cả và lương thiện lắm.
    Vũ đỏ mặt, chàng đã nói dối. Không phải là mẹ. Chàng đã diễn đạt không đúng với tư tưởng của chàng. Đấy là chàng muốn được như thế mà thôi. Hình ảnh mẹ với chàng thật xa vời. Chàng chỉ thương mẹ thôi. Mẹ chàng không biết chữ. Chàng nhớ rằng khi viết tác phẩm đầu tay, chàng chỉ nghĩ đến tiếng Việt, chàng cũng chỉ a dua học đòi các nhà văn trước chàng, không phải cụ thể một ai nhưng có lẽ là một tay cùng hội cùng thuyền nhố nhăng có tài dẫn lối đưa đường. Thường thường, đấy chỉ là một tay nhà văn hạng xoàng.. Chúng ta biết rằng những tay cảnh sát chỉ đường phần lớn chỉ là những tay đeo lon hạ sĩ. Khi chàng bước lên con đường danh vọng, chàng nhớ đã không có bóng dáng một người phụ nữ nào nâng đỡ hoặc cản đường chàng. Lúc ấy chàng là một gã trai trong trắng và ngốc nghếch. Lúc ấy, chàng nghĩ rằng trong văn học hẳn chứa ẩn sự lương thiện hoặc một cái gì đó cao nhã, không phàm tục, có khả năng nâng đỡ con ngườị. Chàng hân hoan vì vẻ đẹp của ngôn từ, của tiếng Việt, những âm thanh trong lòng chàng cứ thế ngân lên, hoặc là minh triết hoặc là ngọng nghịu, nhưng tất cả những ngôn từ ấy đều lương thiện và trong trắng. Chắc chắn là thế, dĩ nhiên là thế. Chàng thấy con người thật đẹp mà đời thật đáng sống. Chàng thấy yêu mình vô cùng, chàng như một con chim non vừa phát hiện ra đôi cánh của mình, nó bay lên trời xanh, nó ngã xuống, nó cười khúc khích, nó lại bay lên, cứ như thế. Con chim non cứ bay lên cao, cao mãi ...
    - Thưa ông ...Điều gì quan trọng nhất đối với nhà văn ?
    - Không có điều gì quan trọng cả. Điều cần nhất là phải bảo vệ mạng sống của mình giống như một tay buôn lậu hay tù sổng. Ta phải chăm sóc bản thân ta như chăm sóc cái cây ...Phải bắt sâu, nhổ cỏ ...phải tỉa cành ...Rồi kiên trì sống, từng ngày một. Nuôi dưỡng một ý chí nào đó hướng về phía ánh sáng và sự lương thiện ...Hình như đó là tôn giáo - Vũ lúng túng, chàng không thể nói to ra những ý nghĩ của mình như thế. Có nói cũng không ai hiểu cả. Bất khả tri ...Chàng cũng chỉ lờ mờ hiểu rằng chàng đang đi trên một con đường chông gai gian khó nhưng chàng đang đi đúng đường. Chàng mò mẫm, dò từng bước chân nhưng cơ bản là khá chính xác trong cái đầm lầy đó, trong cái cõi hỗn độn, trong đêm tối vĩnh cửu, vừa chông chênh, vừa phù du hư ảo lại vừa nguy hiểm chết người. Ôi ôi, có lẽ chỉ có tình yêu thôi, thứ rượu mạnh ghê gớm, liều ma túy say sưa túy lúy mới có thể kích thích được chàng lúc này, khiến cho chàng lãng quên bao nhiêu hệ lụy ở đời để sống với cá nhân mình ở trong chốc lát. Nghệ thuật nói chung, trong đó có văn học, giống như rượu mạnh hay ma túy (nhiều khi nó có khả năng thay thế rượu mạnh hay ma túy) là một trong những thứ hiếm hoi ở đời may ra còn tạo được đôi chút khoảng trống cho cá nhân con người - cái góc u tối và khuất nẻo, nơi giấu một ít của cải có thực tên là ...Vũ không muốn nói ra tên của bí mật đó. Mà em ...Chàng sẽ nói ra điều bí mật đó vào giây khắc cuối cùng ...
    Bữa tiệc đã được dọn ra và rượu sâm banh nổ bôm bốp. Hoàng cầm ly rượu đi chạm ly với từng người một, Vũ lại được Hoàng giới thiệu một lần nữa với đám quan khách, trong đó có cả mấy vị quân nhân và công chức ngành thuế vụ.
    - Thưa ông Vũ, so với chúng tôi, công việc của ông cao nhã hơn nhiều ...
    - Thưa ông, tôi không dám ...
    Vũ cảm thấy chàng như đang bị sỉ nhục, chọc ghẹo hoặc nhạo cợt. Việc đi tìm ý nghĩa cuộc sống và những băn khoăn của chàng về hạnh phúc giữa đám người này có vẻ tầm phào, quá ư lạc lõng, ngược đời. Giá vàng lên xuống ở đây quan trọng hơn, ông nọ ông kia mất chức quan trọng hơn ...Vâng ...Các món hời ...Bà chị có một vạn quan ...Bác Tham vừa mới xây nhà ...Cậu Tú vừa đi du học ...
    - Tất cả bọn người này đều sinh động, say sưa, hăng hái, thậm chí cuống cuồng ...họ ngọ nguậy không mệt mỏi ...Đời là chiến đấu ...Đời là sân khấu ...hoặc anh là đe hoặc anh là buá.. Dô đi ...Nhào dô ... Xả láng. Hay là họ đúng ? Hay là ta sai ? Mà tiền bạc ở đâu ra lắm thế?
    - Thưa ông Vũ, xin ông đừng nghĩ ngợi nhiều. Hai chị em Yến,
    Hồng kéo Vũ đi ra một góc. - Chỗ này không hợp với tạng của ông đâu! Đám người phàm tục chúng tôi chỉ đuổi theo sự hào nhoáng ... Xã hội kim tiền mà! Ông là thi sĩ, nhà tiểu thuyết ... Mối quan tâm của ông là tâm hồn con người ... Có phải không ạ ? Vậy thưa ông, tâm hồn người ta là cái gì vậy ?
    Vũ phì cười. Giống như một công án Thiền Tông. Chàng nhớ có nhà văn từng nói rằng tâm hồn không thể sống thiếu những trò phù phiếm và trò chơi vui, tâm hồn giống như con thú, nó lúc nào cũng đói, khi thiếu thức ăn là nó xé xác các tâm hồn khác, cuối cùng thì nó tự xé xác mình.
    Vũ diễn đạt điều đó cho hai người đàn bà nhưng họ không hiểu. Vũ bực mình vì trong tiếng Việt không có cách chi, không có từ ngữ nào có thể biểu đạt được trạng thái và ý nghĩa của thứ mà Vũ gọi là "tâm hồn". Lần đầu tiên, Vũ nhận ra tiếng Việt có phần nghèo nàn khi biểu lộ những nội dung, khái niệm trừu tượng.
    - Tâm hồn là một trạng thái khởi động hoặc ngơi nghỉ. Vũ lúng túng giải thích và chàng cũng không tin lắm với lối giải thích của chàng. Như ở phương Tây, trên đường giao thông có những đèn báo hiệu chỉ đường... Đèn xanh, đèn đỏ ứng với sự thuận nghịch. Ở đấy không có tâm hồn vì nó đương nhiên là thế, nó là sự khẳng định đã rồi. Trạng thái trung gian của đèn vàng mới đáng kể: nó mờ ám, vừa khẩn trương, lại vừa quyết liệt. Hoặc là thế nọ hoặc là thế kia, ở đây sẽ có trạng thái mà ta gọi là "tâm hồn"... nó lựa chọn, khởi động và ngơi nghỉ... và theo tôi, bao giờ nó cũng lựa chọn sự bảo thủ, vì con người vốn bảo thủ... con người nào có tâm hồn đều rất yếu và bảo thủ... Họ luôn hoài nghi, ngờ vực lòng mình.
    Vũ thở dài. Chàng có vẻ loanh quanh và thiếu lương thiện.
    - Thưa ông, chúng tôi chẳng hiểu ra sao nữa cả... có thể ông muốn nói đến sự ân ái hay ngoại tình chăng? Ông có bị sốt hay không? Ông có bị mê sảng hay không? Sao mặt ông tái đi như thế? Ông cho phép tôi xem nhiệt độ ở trán ông thế nào?
    Vũ phì cười. Chàng cũng không hiểu tại sao người ta lại đi liên tưởng đến trò ân ái hoặc vụng trộm. Chẳng lẽ sự đời oái oăm đến thế kia cơ? Tiếng Việt quả thực là thứ ngôn ngữ dễ gây nhầm lẫn.
    Yến đặt tay lên trán Vũ và chàng bỗng nhiên như bị kích động. Cũng không phải hoàn toàn kích động mà có phần nào giống với tâm trạng của kẻ chán đời, của người nhận được ra lẽ hư vô ở trong sự sống, sự vô nghĩa vớ vẩn của các trò đời, cũng như sự bất lực của chính mình. Vũ cầm lấy bàn tay Yến đặt trên trán chàng bóp nhẹ, Vũ kéo nó để vào hạ bộ của mình. Chàng nói:
    - Thưa bà, nó ở đây!
    Chàng muốn nói đến thứ mà người đời vẫn gọi là lý tưởng sống hay giá trị sống, một cái gì đại loại như thế tương đương với những từ "cao thượng" hay "hạnh phúc" .
    Tất cả khách khứa nhìn dồn về phía hai người. Yến sợ hãi rụt phắt tay lại, ngã vào lòng cô em gái. Hoàng tiến đến trước mặt Vũ, Hoàng cố kiềm chế nhưng giọng nói vẫn cứ run lên:
    - Thưa ông, may mà sự việc xảy ra trong nhà tôi và tôi không muốn động thủ, tôi không muốn phiền phức! Chắc ông biết rõ ở ta mạng người rất rẻ, cho dù ông có là nhà văn danh tiếng bậc nhất thì cũng không khác gì con chó! Xin mời ông xéo khỏi đây ngay lập tức!
    Vũ ngạc nhiên, chàng thấy Hoàng "trở mặt", giống như tục ngữ nói - như "trở bàn tay". Một phút trước đây họ đã cư xử với nhau như hai người bạn thân thiết nối khố cơ mà! Hơn nữa, trong thâm tâm, Vũ không hề có ý xúc phạm Hoàng hay vợ Hoàng. Chàng chỉ muốn bày tỏ một thứ tình cảm rất thật, rất gần gũi, rất con người mà cũng tự nhiên thôi như người nguyên thủy vẫn làm. Yến đẹp như thế. Còn Vũ chẳng lạ gì Hoàng. Hắn đểu như thế, hắn phản bội và ăn cắp... Những vụ buôn lậu ma túy và vũ khí... Hàng chục triệu đồng bào của chàng đang sống như súc vật... Chàng muốn Yến biết rằng chàng không ốm, tinh thần và tâm hồn chàng đều khỏe mạnh.
    Vũ nói:
    - Thưa các vị... lỗi không phải của bà ấy. Tôi xin lỗi...Tôi muốn nói rằng tự nhiên có những lý lẽ khác với chúng ta...
    Vũ không nói được hết câu thì chàng đã bị người ta tống ra khỏi cửa. Chàng chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng Hoàng mắng vợ:
    - Cô đáng xấu hổ... chính cô cũng thích... cô đã không tự bảo vệ danh tiết cho cô...
    Yến khóc nức nở và tiếng khóc ấy khiến Vũ thắt tim lại.
    Vũ đi như chạy. Trời Hà Nội ngợp trong mưa xuân. Mưa xuân mà sao những giọt mưa xuân lại nặng như chì... Mưa như roi quất vào mặt. Hà Nội nghèo xác và dị mọ. Ở đây không có ai còn khả năng nghĩ ngợi hoặc phát sáng những tư tưởng khiến cho tinh thần con người mạnh mẽ lên thêm nữa ư? Tất cả đều loanh quanh, luẩn quẩn như đám bọ gậy hay cung quăng. Nhục thể và vật dụng... Toàn những cô hồn, chẳng ra người, chẳng ra ngợm... Đấy là tất cả Hà Nội của chàng.
    Vũ thấy lạnh, chàng rùng mình và thấy đau nhói trong tim. Chàng lên xe điện trở về nhà. Chàng cũng chẳng biết rằng màn đêm đang buông dần lên thành phố. "Đêm kinh thành xa như giấc mơ ..." Vũ lơ mơ ngủ gật, chàng cũng chẳng biết đến xe điện đã bị "pan" ở Giám bao lâu nữa.
    Mất điện. Tất cả hành khách đi trên xe điện đều bị dồn xuống đường đi bộ. Vũ kéo cao cổ áo, chàng lủi thủi đi ra ngoại ô, về phía nhà mình. Đến Ngã Tư Sở, chẳng biết chàng nghĩ thế nào, chàng rẽ vào một ổ hút thuốc phiện và nằm ở đấy cho đến nửa đêm.
    Vũ về nhà thì đã gần sáng, người lão bộc già loay hoay mở cửa cho chàng. Người chàng ướt như chuột lột.
    - Thưa ông, ông vào nhà đi kẻo lạnh... Nửa đêm có hai bà sang trọng đi xe tay đến tìm ông... Họ không xưng tên. Họ bảo rằng ông là nguyên do nỗi bi kịch trong cuộc sống của họ nhưng họ tha lỗi cho ông. Đằng nào cuộc sống của họ cũng đã bi kịch rồi, có thêm một bi kịch nữa cũng chẳng mùi gì... Ông không có khả năng gì đáng để cho họ quan tâm, vì ở ta nhà văn là hạng vứt đi! Ông bị cấm cửa không được đến nhà ông Hoàng... Bà lớn tuổi hơn nói rằng tâm hồn của ông có thể to hơn người thường thật...
    Vũ ngồi vào bàn viết. Chàng cố xuôi đuổi hình ảnh một cô gái ra khỏi óc chàng. Mà em ..."Bài học tiếng Việt". Chàng bắt đầu câu chuyện của chàng như thế đúng vào lúc những tia nắng mùa xuân chiếu vào cửa sổ nhà chàng ..."
    Ghi chú cuối chuyện:
    Trong buổi bình minh của văn học Việt Nam đầu thế kỷ XX này có những tài năng văn học trẻ. Có những nhà tiểu thuyết sớm nổi tiếng ngay ở tuổi 20. Có người 27 tuổi đã chết, để lại bao nỗi tiếc thương cho người đời. Câu chuyện trên được viết dựa trên cảm hứng về cuộc đời một nhà văn như thế, lấy bối cảnh ở Hà Nội khoảng trước những năm xảy ra Đại Chiến thế giới thứ II (1939 - 1945). Nhà văn trẻ với thiên tài của mình, nổi lên rực rỡ trên văn đàn khoảng từ 4 đến 6 năm. Những thiên tài thường không dùng dằng nhiều với những hệ lụy mà người đời cứ tưởng bở rằng ở đấy có nhiều giá trị hoặc ý nghĩa gì. Ngôi nhà được kể trong truyện, tiếc thay nay không còn nữa, đại để nằm ở chỗ Thư Viện Gơ-tơ Hà Nội bây giờ. Tiếng Việt là thứ ngôn ngữ mới hình thành, đòi hỏi sự tìm tòi và làm phong phú thêm bởi nhà văn và những người có thiện chí. Bài học tiếng Việt đôi khi cũng là những bài học buồn cười, tầm phào hoặc nhầm lẫn. Mong rằng độc giả rộng lòng hiểu cho ý muốn của người viết chuyện này. Cầu chúc sự may mắn và bằng an đến cho tất cả mọi người.
    Hà Nội, 1999
    Được julian sửa chữa / chuyển vào 01:43 ngày 20/07/2004
  2. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    So sơ suất nên Ju post thiếu phần cuối truyện ngắn Bài học Tiếng Việt. Hôm nay mới bổ sung lại được. Mong bà con thông cảm
    Được julian sửa chữa / chuyển vào 01:46 ngày 20/07/2004
  3. away

    away Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.112
    Đã được thích:
    0
    julian ngựa điên,
    tao thấy cái topic này có ý nghĩa nhất trong những gì mày đã post đấy-mặc dù chưa đọc được mấy
    nếu có thời gian, post "Những giấc ngủ nơi trần thế" của Hồ Thị Hải Âu được không...
    [black]linh
  4. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    HỒ THỊ HẢI ÂU là nhà văn nữ trẻ có phong cách viết mạnh mẽ và đã tạo cho mình một lượng độc giả nhất định. "Những giấc ngủ nơi trần thế" xin hẹn một dịp khác. Julian muốn giới thiệu một truyện ngắn khác của chị: Thiên Hương.
    TO AWAY: Cảm ơn "viề" những "lười động viêng điểu" của mầy
    ( ý mày định nói trang thơ của tao chả có ý nghĩa quái gì chứ gì!??)
    Thiên Hương ( I )
    Hồ Thị Hải Âu
    Hoá ra đời người cũng lắm việc phải làm. Một vài hợp đồng làm ăn dang dở: vẽ kiểu nhà cho mấy vị trưởng giả học làm sang là một món ăn khó nuốt. Họ tự tin một cách ngớ ngẩn vào cái mớ kiến thức mỹ thuật hổ lốn của mình, bù lại họ rất giàu! Ðã thế, có người yêu nhỏ xinh cứ nằng nặng đòi đi du lịch ở Ðà Lạt một tuần. ?oEm thích thế?. ?oEm muốn thế?. Cô ấy cứ khăng khăng một mực. Tôi lừa dối em bằng đủ mọi lý do hợp lý trên đời: ?oThời tiết chưa đẹp?; ?oChờ đến mùa thu?; ?oCông việc còn nhiều?, và vân vân nữa. Tất nhiên, cái chính là vì tôi không có tiền để chiều em những sở thích đáng giá ấy. Em rất biết hờn. Em trừng phạt kẻ cứng đầu bằng cách mấy ngày liền không cho tôi đụng chạm đến người em.
    Ðùng một cái, chị tôi ốm. Tội nghiệp em yêu, thế là tôi chẳng còn tâm trí nào để dỗ dành, vuốt ve cơn hờn của em. Tôi quên em, quên luôn cả mớ hợp đồng nọ. Chỉ còn chị Vân thôi.
    Bệnh viện - tôi gọi là màu trắng. Thứ màu ít lời và nghiêm trang trong mọi thứ màu. Cô y tá trắng toát hất hàm cho tôi:
    -Người nhà bệnh nhân Kiều Thanh Vân phải không?
    - Dạ, phải!
    - Thay đồ bệnh viện cho chị ấy.
    Mệnh lệnh được truyền đi từ đôi môi xinh xinh của cô y tá, nghe cũng đỡ khó chịu.
    Vân ốm, chị trở nên bé bỏng vô cùng. Tôi - thằng em trai hai mươi sáu tuổi, vừa đảm nhận sự điềm tĩnh của bố, nỗi lo âu của mẹ, và cả tâm trạng phấp phỏng của kẻ đang yêu... luôn luôn ở bên chị. Chăm sóc, vỗ về. An ủi. Tôi nhìn làn môi Vân phồng rộp và khô nẻ vì những cơn sốt hành hạ mà thương. Vầng trán chông chốc nhăn nhúm lại khổ sở. Hẳn chị đang phải chịu đựng trong cơn mê sảng những cơn ác mộng kinh hoàng.
    Tôi ấp bàn tay lên trán Vân nóng rát. ?oGiá như có bàn tay của người đàn ông nào đó phủ nhẹ lên thân thể chị, truyền qua chị một nội lực yêu đương... hẳn chị sẽ khoẻ mạnh đến khó ngờ. Nhưng tôi biết tìm đâu con người có đôi tay nhạy cảm với thân thể của Vân...?
    Vân nằm lọt thỏm giữa nệm giường màu trắng: nhỏ nhoi. Ðôi mắt chị nhắm nghiền và hơi thở nặng nhọc dồn qua ngực yếu ớt. Thân thể ốm đau của chị nằm bất động vẫn không tan đi vẻ yêu kiều mỏng manh - ba mươi hai tuổi, chị Vân vẫn trinh nguyên như xưa. Ít ra , Trong ký ức của tôi , thắng con trai 14 tuổi ...
    o0o
    ?oQuê ngoại...Ðêm tháng bảy, nóng và oi. Ngọn gió Lào đã nhiều ngày ***g lộn và cuồng bạo, đêm nay bỗng im lìm, xoài trên ngọn bạch đàn ủ rũ. Mặt đất đang lên cơn sốt hầm hập, còn xóm làng như chết trong giấc ngủ mệt . Thi thoảng, ném vào không gian đôi ba tiếng chó sủa khô khốc, nghe càng thêm khó chịu. Có tiếng nước chảy róc rách, mát rượi như tuới dịu đi cái nồng bức của đêm hè. Chính âm thanh mát rượi đó đã đánh thức tôi choàng tỉnh khỏi cơn mê chập chờn trong bùng nhùng cái nóng. Tôi ghé mắt qua lỗ thủng bức phên nhà, nhòm ra. Ðúng là chị Vân đang tắm bên sân giếng đầu hồi. Tôi không thấy xấu hổ, không tội lỗi. Tâm thần tôi đã trở nên sáng tỏ khi khi niềm xúc cảm vô cùng chuyển thành sự chiêm ngưỡng thanh cao. Tôi thấy chị tôi rất đẹp. Ðẹp từ thân thể và cả linh hồn toát ra từ thân thể ấy. Ðôi chân trần của chị nuột nà, bờ vai tròn trịa... tạo những nét cong như gió thoảng. E lệ, dịu dàng. Vân nguyên sơ giữa đôi trăng vô biên vừa thực, vừa hư. Trời đất vẫn im bặt, như thể, chỉ một chút lá cây động khẽ là tất cả sẽ tan vào hư vô...?
    ... Rồi tôi lịm dần trong giấc mơ mềm mại, phảng phất chút hương ẩm ướt khi chị bước khẽ qua giường...
    Hết hè, tôi đem theo cả những bí mật của Vân về thành phố. Một lần, tôi đang mải mê với lũ bạn thì nghe tếng gọi giật:
    - Thắng, về ngay!
    Tôi về, len lét nhìn gương mặt giận tái của mẹ là biết có chuyện chẳng lành. Mẹ chìa bức tranh ra trước mặt tôi, riết róng:
    - Ðồ mất dạy! Tao cho mày ăn học tử tế để mày theo đòi cái lối rác rưởi, loã lồ tởm lợm hả thằng kia?
    - Mẹ!
    Tôi gào lên như man dại. Nhưng muộn mất rồi, vì mẹ tôi đã kịp xé vụn bức tranh trong cơn giận dữ mà không đợi một lời thanh minh nào cả. Nước mắt tôi chảy, và lần đầu tiên trong đời, tôi thấy ghét mẹ. Mẹ tôi - người đàn bà ít nói, nhà mô phạm nghiêm khắc và lạnh lùng với nghệ thuật. Mẹ tôi không biết rằng người nữ trong bức tranh ấy chính là con gái của bà, hiện lên từ kỷ niệm bí mật của đêm trăng quê ngoại.
    ?o... Thuở ấy tôi tôn thờ thứ nghệ thuật huyền diệu. Và, tôi yêu say đắm màu vàng - màu của sự thiêng liêng và ngưg. Của trái chín. Và của rơm rạ ngày mùa. Bức tranh về một người nữ hoang sơ nằm e ấp trên những cọng rơm và lá trong vườn. Trên gương mặt Nàng, lóng lánh những giọt trăng như thực, như mơ hồ, giả tạo... Tất cả là một vẻ đẹp chưa viên mãn, đau đáu trên chồi vú ngập ngừng của Nàng...?
    Tôi yêu bức tranh ấy, nhưng nàng tan biến mất rồi. Mẹ tôi thì cuồng nộ. Còn Vân, chị ngơ ngác đến tội nghiệp. Khi chỉ còn hai mẹ con trong buồng, chị khẽ khàng nói:
    - Không sao đâu mẹ ạ, lắm lúc chẳng mặc gì trên người con lại thấy đẹp ...
    - Câm ngay! Tao tát vỡ mồm bây giờ - Mẹ tôi đay nghiến và hoảng sợ; Vân lủi mất tăm như một con chuột nhắt. Còn tôi áp mặt xuống gối, khóc vĩnh biệt Nàng.
    Ðêm, mẹ tôi thức rất khuya. Bà thắp hương lên bàn thờ ba tôi rồi lầm bầm khấn ?oÔng sống khôn, thác thiêng! Ông về phù hộ cứu vớt hai đứa con ông...?
    Ba năm sau, mẹ tôi đột ngột chết. Vân khóc lịm và tím ngắt như thể chỉ riêng chị là biết thương người vừa khuất. Chị nghẹn ngào, áp đầu tôi vào ngực:
    - Thắng của chị, chị sẽ thương và yêu em ... như mẹ.
    Từ đấy, tôi ôm trong lòng một nỗi buồn trĩu nặng, mơ hồ hiểu rằng tôi chỉ là đứa trẻ bị bỏ rơi được gia đình cưu mang...
    Vân khỏi bệnh, nhưng vẫn xanh xao nên cảm giác mong manh càng rõ rrệt. Chị lại say mê với chồng giáo án của mình và lũ học sinh nghịch như giặc.
    Tôi tiếp tục lao vào cuộc sống hiện đại, hút hồn với những phi vụ làm ăn kinh tế. Gần như tôi quên Vân. Ðêm đêm, sau khi rời lũ bạn bè phóng túng. Rời bỏ một bàn đầy vỏ bia, tàn thuốc, vệt son nhem nhuốc và những chuỗi cười phù du, tôi về với chị. Như con chó sau một ngày rong ruổi đi tìm chốn ngủ.
    Khuya, chị vẫn thức. Mùi ngai ngái thơm nồng của ngải cứu thoảng ra từ mái tóc chị buông dài như lụa. ?oDa chị ấy còn xanh quá... làn môi đầy đặn kia chưa bao giờ nói tục, dù chỉ lỡ lời. Loan khác, em yêu của tôi chửi bậy như hoạ mi hót?. Tôi nằm lười biếng trên giường, nhìn chị và thầm thì nói:
    - Chị Vân này, phải đời lên một tý chứ. Bà cứ trong ngần như thế, chán bỏ mẹ, em nói thật đấy... mà bọn đàn ông nó thấy chị thiêng liêng quá... cũng khiếp. Ðời chứ có phải cõi niết bàn của Phật quái đâu.
    - Cậu nói năng gì hay thế?
    Giọng Vân trách móc mà vẫn dịu dàng đến khó chịu. Tôi chợt thấy ân hận vì trót lỡ lời.
    Ngoài lan can, hoa quỳnh đang nở. Tôi biết thế dù mùi hương của nó rất khẽ. Dáng Vân nghiêng nghiêng bên cửa.
    Dưới đường, vọng lên những âm thanh của cuộc sống đêm hôm.
    Lovetolive[/size=18]
  5. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    HỒ THỊ HẢI ÂU là nhà văn nữ trẻ có phong cách viết mạnh mẽ và đã tạo cho mình một lượng độc giả nhất định. "Những giấc ngủ nơi trần thế" xin hẹn một dịp khác. Julian muốn giới thiệu một truyện ngắn khác của chị: Thiên Hương.
    Thiên Hương ( II )
    Hồ Thị Hải Âu
    o0o
    Vân đã vắng nhà mấy hôm nay. Tôi ngóng chị như ngóng mẹ về chợ. Chưa bao giờ Vân xa nhà lâu như thế. Tôi nhớ chị, chật cả một ngày suy nghĩ.
    ?o Ðồng Châu ngày...
    Biển thì bao giờ cũng đẹp, nhưng chứa đầy bên trong cả sự đe doạ, nguy cơ và thâm hiểm. Vậy mà sao mình vẫn yêu biển cả!... Thắng của chị, giờ này đã ăn tối chưa?
    ?oNgày...
    Thời gian cứ mất dần đi, thế mà hạnh phúc vẫn chưa thể tìm thấy. Những sáng, những chiều đi trên phố, mình cứ ngong ngóng chờ những ánh mắt ngưỡng mộ ... rồi thưa dần trong đám khách bộ hành. Dẫu chỉ là chút tình hờ, sao vẫn khó??.
    ?oNgày...
    Anh bỗng khó hiểu như một kẻ vô lương chạy trốn. Em bàng hoàng đau khổ. Anh đến, đôi mắt trầm tư, giọng buồn và nói: ?oVân! Anh yêu em. Nhưng anh chỉ là một thằng đàn ông phàm tục. Anh sợ...sợ em ghê tởm, căm ghét anh... mà em lại quá trong trắng và ngây thơ?. Rồi anh quay đi, khó hiểu. Em muốn chồm tới anh, lao tới áp ngực anh. Em muốn hét lên: ?oÐừng! Ðừng bỏ em! Em yêu anh!?. Em muốn hét lên thật to, nhưng lòng kiêu hãnh ngu xuẩn trong em trỗi dậy... và mãi mãi em đau khổ trong im lặng...?
    Những giọt nước mắt trong veo làm nhoè trang nhật ký. Tôi đếm, đếm mãi, đếm mãi mà không hết. Vân của tôi đã khóc vì một gã đàn ông. Bất giác tôi nguyền rủa ?oThằng cha đúng là một con bò đực?.
    Tôi chợt nghĩ. Chợt buồn. Và chợt nhớ: Tối nay Loan hẹn đến đón em đi tân trang sắc đẹp - máy tóc tây phi và những chiếc móng rất được cưng chiều.
    - Em ơi! Bao giờ cho hết khổ? Tôi hằn học nghĩ.
    ?oTình yêu là những thiên thần có cánh và những đam mê bò lổm ngổm như sên?. - Một thằng bạn thạo đời đã dạy tôi như thế. Với tôi, tình yêu là Thanh Vân bên này, và bên kia - Loan!
    Cuối thu năm ấy, Vân lấy chồng.
    Hạnh phúc là hai kẻ đang đắm đuối Vân, và Thắng - chồng của chị ấy cũng tên là Thắng.
    Loan thì đắc thắng ra mặt. Có một thứ đàn bà lòng đầy đố kỵ, loại trừ nhau giữa mẹ chồng, nàng dâu, để dành giật chút tình cảm của gã đàn ông nào đó. Loan thuộc loại này.
    Tôi không hiểu là mình buồn hay vui. Món quà kỷ niệm chị Vân trong ngày cưới là bức tranh tôi mới vẽ.
    - Ôi! Một thiên thần, chỉ tội không có cánh - Vân reo lên.
    - Không phải đâu, chị đấy! - Tôi đính chính.
    - Chị! Vân ngỡ ngàng. - Chị mà thế này?
    Vân đỏ mặt, giọng đầy trách móc và buồn. Tôi hoàn toàn lúng túng. Chị giận tôi... gương mặt, làn tóc, dáng người kia .... sao tôi lại vẽ lên một hình hài đồng ấu ngây thơ? Sao không phải là thân thể người nữ như chị tôi đang đứng trước mặt? Tôi không tin vào chính bản thân mình nữa. Tôi đã cùn mòn trước nghệ thuật hay là một sự mẫn cảm nào đó đưa đẩy? Tôi không biết nữa.
    - Em xin lỗi chị - Ðó là lời cuối cùng tôi nói với Vân trong ngày cưới chị.
    Từ ngày chị Vân đi lấy chồng, cuộc sống của tôi bị đảo lộn và trở nên cẩu thả. Sự đắc thắng của Loan kéo dài không được bao lâu. Một trong hai vế của định nghĩa kia đã mất. Loan không đủ sức thay thế cho cả hai vế ấy. Ðừng đòi hỏi em quá nhiều. Hôm chia tay em khóc lã chã mà không sợ nhoè mặt phấn. Tôi an ủi em.
    - Em xinh đẹp, rồi em sẽ tìm được một thằng khác khá hơn anh cho mà xem.
    Sau hôm đó, lương tâm tôi thanh thản vì không lừa dối, nhưng còn biết đau khổ. Câu chuyện về con chim quạt lửa: càng hối hả càng lụi tắt. Còn kẻ đã chót ăn mặn: càng uống, càng khát. Tôi lao vào cuộc yêu đương bạo liệt và chóng vánh để không bao giờ tìm được sự cân bằng cho hai vế của cái định nghĩa ma ám kia.
    Họ hạnh phúc vì họ lấy nhau khi đã chót yêu nhau cuống quýt. Tôi không được may mắn như thế - tôi chỉ có những cuộc tình. Nhưng ai mà chẳng phải có cho mình một cuộc sống yêu đương, dầu thế nào bất kể: thanh cao hay nhem nhuốc; sạch sẽ hay trần trụi... Tôi dự định sẽ cưới vợ vào cuối năm. Vị hôn thê của tôi rất xinh đẹp. Em có học hơn Loan và hiện đại hơn Vân rất nhiều.
    Chiều này, em mặc chiếc áo hoa rực rỡ đến nhức mắt. Em nhún nhẩy như mèo trên chiếc đi văng của tôi. Em líu lo như sáo:
    - Chúng ta sẽ xây một cái nhà riêng anh ạ, kiểu thì anh tự vẽ lấy. Tây một trăm phần trăm đấy nhé... Ðại loại theo kiểu Gotic hay Tahoma gì gì đó... Những căn buồng bóng lộn, đèn chùm, tủ ly... Tụi bạn gái em đến vỡ mặt vì ghen tị...
    Lấy đếch đâu ra tiền mà bở thế - Tôi cay cú nghĩ nhưng ôn tồn hỏi em:
    - Em thử nghĩ đến một cái gì khác xem nào?
    - Gì khác? - Em dẩu đôi môi xinh đẹp đai lại.
    - Tỷ dụ, đặt một chậu hoa ở đâu đó?
    - Dào! Nàng cong cớn - lãng mạn nhà quê. Em thích hưởng thụ cái phần đời đang ngọ nguậy dưới chân đây này (nàng đi mạnh gót giày nhọn xuống sàn nhà). Chim với hoa... thứ ấy xưa rồi, rởm bỏ mẹ, phát ớn lên được...
    - Nhưng tôi là thằng không có tiền! - Tôi nhớ là mình đã gào lên như thế rồi bỏ đi không phải chứng kiến những giọt nước mắt đáng giá của em.
    Tôi dồn mấy hồi chuông rồi chờ đợi. Người ra mở cửa lại là Thắng - chồng Vân chứ không phải là chị.
    - Vân lên lớp chưa về - ông anh rể giải thích.
    - Vâng, em chờ.
    Hôm nay, mình gặp toàn chuyện ôi người, còn lão anh rể lại đang sắm một bộ mặt thoả thuê vì hạnh phúc, trông đến khó chịu. Hai gã đàn ông tên Thắng: tôi và anh rể tôi, đành cùng nhau diễn một màn kịch ngắn ngắn để đợi Vân về. Thắng say sưa bàn về những phái thơ hiện đại trên thế giới. Tôi khó nhọc đánh vật với các loại thuật ngữ sang trọng và khái niệm mà anh rất ưa dùng. Khi đã chuyển sang bình một bài thơ mà anh ấy cho là rất hay, tôi lại lo lắng vì sợ anh biết rằng tôi hoàn toàn mù mịt.
    Thơ thẩn bây giờ sao mà lắm! Phát dị ứng vì các loại thơ dởm, cứ lăn lông lốc và bóng lọng ở khắp nơi như nhũng sọt cà chua giống Nhật Bản ngoài chợ vậy. Tôi cau có nghĩ và đưa mắt nhìn quanh cho đỡ chán. Bắt đầu là bức chân dung thi sĩ Puskin... chiếc đồng hồ điện tử... tấm rèm cửa nhẹ nhõm... ông anh rể vẫn say sưa nói.
    ... Cuối cùng là giường ngủ của Vân - đúng hơn là của vợ chồng Vân? Mình còn nhớ trước đây khi ngủ chị Vân thường ôm trong tay một chếc gối tròn. Không hiểu bây giờ thì sao? Tôi tự trách mình hay tò mò vô lối.
    ... Ðệm trắng, gối trắng, chăn... chị ấy bao giờ cũng thiên về sự nhã nhặn. Chính vì thế mà cái của nợ ấy càng dễ đập vào mắt tôi dù nó bị vò nhàu nhĩ ở mép cuối giường. Máu nóng bốc lên mặt tôi như xát ớt, còn đối diện, diễn giả vẫn chưa ngừng lời.
    - Tôi muốn biết anh vừa tiếp ai trong căn phòng này?
    Một cái nhíu mày tỏ ý khó hiểu, khiến tôi điên lên. Tôi bước tới nhặt cái vật càn rỡ ấy dơ lên trong một tư thế đểu cáng:
    - Hình như đây là cái áo con của đàn bà thì phải - Tôi cười khẩy - Nhưng anh đừng bảo nó là của Vân. Chị ấy không bao giờ dùng cái thứ càn rỡ và đắt tiền như thế này đâu? Vậy nó là của ai?
    Mặt anh ta tái mét, còn tôi thì càng ***g lộn:
    - Vân ngây thơ, còn tôi thì anh không lừa bịp được. Tôi quá quen với các loại đàn bà và cái hạng thích vung vãi đồ lót ở khắp nơi thì không thiếu.
    Ông anh rể như vừa xơi một cú đấm quá mạnh, đầu cúi gục, rũ rượi trong khi tôi vẫn tiếp tục kết tội:
    Lovetolive[/size=18]
  6. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    HỒ THỊ HẢI ÂU là nhà văn nữ trẻ có phong cách viết mạnh mẽ và đã tạo cho mình một lượng độc giả nhất định. "Những giấc ngủ nơi trần thế" xin hẹn một dịp khác. Julian muốn giới thiệu một truyện ngắn khác của chị: Thiên Hương.
    Thiên Hương ( III )
    Hồ Thị Hải Âu
    - Anh khá lắm! Ôm một con điếm trên giường của Vân mà còn sợ cả ánh mắt của chị ấy từ bức ảnh chân dung... nên anh gỡ từ trên tường xuống nhét vào gầm bàn. Chà, anh thanh cao quá! Thanh cao cả trong việc làm bẩn thỉu nhất... Con điếm ấy là ai? - Tôi gằn giọng.
    - Ðừng nói thế... Cô ấy là sinh viên.
    Anh ta chống cự yếu ớt. Tôi cười sặc sụa:
    - Sinh viên à? Thế anh tưởng sinh viên không có người làm điếm?
    - Cậu cứ cười, Thắng ạ... Nhưng đúng cô ấy là sinh viên... cô ấy không là điếm... những gì đã xảy ra là điều tôi quá bất ngờ. Cô ấy yêu thơ tôi và ngưỡng mộ tôi. Chuyện ấy đã lâu rồi. Có lần, cô ấy nói với tôi thế này: Anh là người sản xuất thơ chất lượng đấy, hệt như một người đàn bà mắn đẻ!.
    - Thiên thần quá nhỉ? - Tôi mỉa mai.
    - ... Dẫu sao, cô ấy cũng là một cô gái hồn nhiên thật lòng và thẳng thắn. Không hiểu từ đâu ra, cô ta biết được địa chỉ và chiều nay tìm đến. Tôi ngỡ ngàng chưa kịp hiểu thì cô ấy đã chồm tới ghì riết đầu tôi vào ngực. Cô ấy cuồng nhiệt và mạnh mẽ đến khủng khiếp. Tôi trở thành kẻ hoàn toàn bị động, anh là đàn ông, chắc anh hiểu... Lúc cài khuy áo, tôi cũng không để ý rằng cô ấy chưa mang đồ lót... Tôi bắt đầu hoảng sợ, còn cô ấy thì trấn an hỏi tôi: Anh sẽ nhớ lại cuộc tình ngắn ngủi này trong một bài thơ nào đó!.
    - Anh thật tởm! - Tôi hạ giọng.
    - Cậu cứ nguyền rủa tôi vì tình yêu chị gái. Nhưng cậu có biết tình yêu của tôi dành cho Vân còn đau đớn hơn thế rất nhiều...
    Một luồng gió đưa lên từ mặt hồ. Dường như nó giúp cho kẻ tử tội lấy lại can đảm trước khi bị hành quyết. Ông anh rể của tôi bình tĩnh dần. Anh ta nói mạch lạc không còn những chỗ thắt nút tối nghĩa và khó hiểu.
    ...Tôi yêu Vân ngay từ lần gặp đầu. Vân mang một gương mặt trong trắng và nhẫn nhục như đức mẹ đồng trinh. Có người đàn ông nào lại không tin rằng được yêu Vân là một hạnh phúc! Và thế là chúng tôi cưới nhau. Ðêm tân hôn, Vân không chống cự nhưng không hề mong muốn được hiến dâng. Vân chịu đựng tôi miễn cưỡng. Tôi cảm nhận được điều đó vì toàn thân em cứng đờ và vô cảm. Nhiều đêm tôi không ngủ được vì thèm khát em. Tôi thức và ngồi lặng yên ngắm em ngủ - yên lành và vô tư như giấc ngủ trẻ thơ. Tôi cứ chờ đợi đến mệt rã, mong một lần em chợt tỉnh giấc giữa đêm khuya. Em cảm động và sung sướng thấy tôi thức bên em. Em sẽ ban phát cho tôi những khoảnh khắc đến bàng hoàng của yêu đương. Nhưng không, em vẫn ngủ yên lành. Em hành hạ tôi bằng giấc ngủ ngây thơ của em. Có lúc tôi căm thù em vì biết rằng tôi yêu em quá... Cậu hãy hiểu cho, tôi không thể là kẻ cưỡng bức ngay trong nhà mình, trên giường cưới của mình. Nhưng chạy trốn tội lỗi này, tôi lại rơi vào tội lỗi khác. Cậu có hiểu tâm trạng của một kẻ biết mình khốn nạn và vẫn tiếp tục khốn nạn... Chỉ vì yêu? Người ta khao khát vươn tới sự thanh cao thuần khiết, nhưng để hoà hợp được với nó là một cuộc phẫu thuật đau đớn và khó thành công...
    Thắng nói nhiều, nhưng tôi chỉ nghe loáng thoáng. Bây giờ đến lượt tôi: toàn thân rũ xuống và bất lực. Tất cả các cơ bắp đều nhũn ra, nhão nhoét toàn bộ sinh lực của một cơ thể giống đực, tôi đã trút hết thành nỗi đau tột cùng.
    Phố. Với những dòng người như vô định. Trong những dòng người như vô định kia, có bà nào, cô nào thường vung vãi những chiếc nịt ngực ở khắp nơi? Và ai đã bỏ quên nó ở trên đầu giường ngủ của Vân.
    Lần thứ hai tôi khóc vì chị. Lần đầu, khi bức tranh huyền diệu bị vỡ vụn và bấy giờ khi toà tuyên án - hình như Vân là nạn nhân của tội lỗi, hay ngược lại thì phải: chị là thủ phạm gây nên điều tội lỗi này - Tội lỗi của những thằng đàn ông?
    Có lẽ tất cả chỉ là cơn ác mộng. Giờ này Vân đã về chưa nhỉ? Ðằng tây ráng chiều đỏ ối, báo hiệu một cơn giông.
    Lovetolive[/size=18]
  7. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Nhân đay Julian cũng xin giới thiệu một nhà văn trẻ khác của miền Nam : HỒ TĨNH TÂM. Truyện của HỒ TĨNH TÂM thưòng đặc chất Nam Bộ : phóng khoáng , sôi nổi , tư do. Nhưng khác với các nhà văn lớp trước như Sơn Nam ,Đoàn Giỏi,.....là con người Nam bộ ở đây trẻ trung hơn ,mảnh đất nơi đây cũng không hoang dã , nguyên sơ, bí hiểm mà gần gũi với đọc giả ngày nay hơn
    TRẦM LUÂN ĐÁ ĐỎ ( I )
    HỒ TĨNH TÂM
    Đủ thứ tin giật gân về chuyện đào đá đỏ dội về làng - Hốt bạc. Sập hầm. Què quặt. Chém giết. Đĩ điếm. Và... lại hốt bạc. Những tin tức bùng bùng như lửa, đốt rần rật bất cứ một cái đầu nào, dù là cái đầu đó hết sức an phận thủ thường ; kể cả cái đầu bảo thủ tới mức phi lý về những rãnh cày của hắn. (Kẻ suốt đời không thèm đi đâu ra khỏi luỹ tre làng. Kẻ suốt đời khư khư ý niệm "nhất nông nhì sĩ"). Đặc biệt là mấy hôm nay, khi mà tay hàng xóm, vốn trước là kẻ tình địch của hắn, đột ngột kêu thợ về đổ móng, cất một ngôi nhà hai tầng lầu bề thế. Mẹ kiếp! Hắn nghĩ, đúng là đào đá có tiền thật.
    Một lần, hắn đang đứng chắp tay ra sau đít ngắm nghía cái cơ ngơi trời cho của hàng xóm, thì đối thủ của hắn không biết từ đâu mọc ra, nhe cả hàm răng bọc vàng đỏ choé :
    - Kìa, bác vào đây ta làm ấm trà. Trà mẹ đĩ nó vừa thửa từ trên Thái xuống. Âý ! Cứ là lịm cần cổ. Tuyệt lắm bác ạ.
    Thằng này vẫn cái tật nói như bắn liên thanh, không thể nào dứt được. Nhưng kệ, mình cứ vào xem thử binh tình nhà nó ra saọ
    - Mẹ thằng Lực à !- Gã hàng xóm gọị - Pha bình trà thật đậm nhé! Không cắm tăm là không xong với tôi đâu! Mà này, đừng quên cái khoản lạc rang đấy! Hôm nay tôi tiếp bác Dần.
    Dần với tay hàng xóm trải chiếu ngồi dưới gốc mít. Láng giềng của Dần ngày trước có tên là Cả Ngổ, bởi y nổi tiếng ngổ ngáọ Ngổ ngáo tới mức, một lần hắn tranh cái gì đó với ông chủ nhiệm hợp tác xã, bực quá, hắn đang nói bỗng quay phắt lại, vén quần rồi phun tồng tộc ngay trước mặt đám đàn bà con gái đang nhổ mạ, khiến các bà la ré lên, đấm nhau thùm thụp.
    - Hết cả thảy năm mươi cây bác ạ. Lý ra thì phải hơn ấy chứ, dưng mà nhờ có thằng cháu trên tỉnh là kiến trúc sư, nó hiến không cho cái bản vẽ thiết kế. Nhà kiểu Pháp đời mới hẳn hoị Chỉ vài hôm nữa là xong. Tôi định mời cả xóm ăn tân giạ Đáng là bao, tiền mình lượm được dưới đất, không mời thiên hạ người ta lại chẳng chửi cho điếc con ráy ấy à. Cùng lắm cũng chỉ con bò với con lợn tạ chứ gì.
    Cả Ngổ nói lia lịa, còn Dần cứ yên lặng ngồi uống căm cắm. Càng uống hắn càng thấy nôn naọ Chẳng lẽ những viên đá bé ti ti mà tới bạc triệu, bạc tỉ. ừ, mà có thế bàn dân thiên hạ mới đổ xô cả lên núị Nghe đâu có ối người vớ được hàng trăm triệu, bỗng chốc trở nên sáng giá.
    Đêm ấy Dần nằm trằn trọc mãi, không tài nào ngủ được. Gần sáng hắn đánh thức vợ :
    - Nhà nó này! Kỳ này tôi quyết lên núi một phen, may ra vớ được vài viên...
    Vợ hắn đón cái tin ấy hết sức thản nhiên.
    - Phải đấy, mình rủ luôn con nhà Tình đi cho có anh có em. Biết đâu trời cho được vài viên làm củạ
    Sau hai tuần chạy đôn chạy đáo bán hết thứ này đến thứ khác, hắn cùng thằng em con bà dì đáp xe ca lên mạn ngược. Cả một vùng núi non nham nhở. Ai nấy nom cũng phờ phạc, tiều tuỵ, bùn đất bê bết, nhếch nhác còn hơn cả ăn màỵ ấy vậy mà tối xuống là ai ai cũng lột xác thành ma quỷ. Đám thì vùi đầu vào cơn đỏ đen cờ bạc. Đám ăn uống hút sách. Đám đú đởn với gái làm tiền. Cả một vùng sôi lên cơn thác loạn. ấy là chưa kể những lưỡi dao, những phát súng gây oán. Tất cả cứ láo nháo như cháo với cơm, lao xao như cầu ao rửa tép. Màn đêm ở phố rừng tạm bợ cứ như cái mõm con ác thú ra sức nghiến ngấu đám người ôm mộng làm giầu tới cùng kiệt sức lực, cùng cực bạc tiền, để rồi sáng ra lại ấn đám người thân tàn ma dại ấy xuống hầm, xuống hố, tiếp tục vắt nốt sức lực của mình vào những nhát choòng, nhát xà beng toé lửạ
    Lovetolive[/size=18]
  8. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Nhân đây Julian cũng xin giới thiệu một nhà văn trẻ khác của miền Nam : HỒ TĨNH TÂM. Truyện của HỒ TĨNH TÂM thưòng đặc chất Nam Bộ : phóng khoáng , sôi nổi , tư do. Nhưng khác với các nhà văn lớp trước như Sơn Nam ,Đoàn Giỏi,.....là con người Nam bộ ở đây trẻ trung hơn ,mảnh đất nơi đây cũng không hoang dã , nguyên sơ, bí hiểm mà gần gũi với đọc giả ngày nay hơn
    TRẦM LUÂN ĐÁ ĐỎ ( II )
    HỒ TĨNH TÂM
    Ngay hôm đầu tiên tới núi, hắn đã tận mắt thấy người ta moi từ dưới đất lên ba cái xác đàn ông dẹp lép vì sập hầm. Và cũng ngay bữa đầu tiên ấy, hắn đã tận mắt chứng kiến một trận ẩu đả giữa hai tay đầu gấụ Một thằng bị búa đập toác hộp sọ, óc phọt ra trắng lầy nhầỵ Một thằng bị dao chém xẻ ngực, mỡ phơi ra trắng hếụ Mùi máu sao mà tanh thế, tởm lợm thế, cứ sực lên không thể nào chịu nổị Vậy mà đám người còn lại vẫn tỉnh bợ Mấy tay cùng làng lên trước, vỗ vai hắn, nói :
    - Nước mẹ gì. Sống chết có số cả! Cứ việc bù khú cho đã, biết đâu ngày mai chẳng tới lượt bọn mình ! Hoặc là đá đỏ, hoặc là bỏ thây !
    Tới núi buổi trưa, buổi tối hắn được đám trai làng cho nếm của lạ. Lúc đầu hắn run lắm. Cái chuyện ấy, hắn với vợ hắn đã làm biết bao lần, thế mà hắn vẫn cứ run mới tức cườị Nhưng sau đó, hắn thấy tiếc tiền quá. Có thế mà hết nghiến mấy chục ngàn. Hắn thề trong bụng, từ nay sẽ không ngu mà phí tiền, lỡ bị bệnh còn bỏ bụ Nhưng cái guồng máy đá đỏ đã hút hắn vào cuộc chơi như vòi rồng hút nước. Mới được hơn một tuần mà người hắn đã gầy rộc ra, cục yết hầu nhô cao nhọn hoắt.
    Hắn và đám bạn chơi ào ào, đào hùng hục. Vậy mà ngày nào cũng đổ ra lổm nhổm những đống đá xám ngoét một màu uất giận. Tiền bạc ra đi vèo vèo, hy vọng còn xa thăm thẳm.
    Một hôm, hắn đang ngồi hút thuốc trên miệng hầm thì thấy thằng em ngoi lên, mặt mày tái xanh tái xám. Hai ba đứa người làng ngồi cạnh hắn bỗng đứng phắt dậy, lao vào đè nghiến thằng em hắn xuống đất.
    - Đâu ? Đưa xem nào ! Mày nuốt thì chúng ông mổ bụng tức khắc !
    Thằng em hắn nhỏ từ trong miệng ra một viên đá to như hạt ngô, màu đỏ sẫm.
    - Trúng vỉa rồi ! Đừng có ngu lò mặt ra cho chúng nó nhìn thấy cái mặt mất hồn của mày, nghe chưa !
    Rồi thì cả bọn thay nhau lần lượt xuống hầm đào bới chí mạng. Đứa nào cũng quật sức ra đào không tiếc sức. Viên đá như thần dược tiếp lực cho hắn. Hắn không cảm thấy khổ sở vì ù tai, vì ngộp thở như mọi lần. Hắn vừa đào vừa bươi tới toé máu cả mười đầu ngón taỵ Tới sập tối, cả bọn cử hai người ở lại canh miệng hầm, còn thì kéo cả xuống núị Viên đá được hai triệụ Việc bán buôn chia chác chỉ loáng cái là xong. Mỗi thằng bỏ túi một ít, còn thì đem đi khui bia nổ bôm bốp. Đang bù khú thì thằng người làng ở lại canh miệng hầm hớt hải chạy xuống thông báo, một bọn khác đã kéo tới chiếm hầm ; cái thằng ở lại với nó bị đánh gãy tay, còn nằm lại trên núị
    Điên cuồng như một đàn mãnh hổ, cả bọn vớ dao, gậy hằm hằm chạy lên núị Cuộc ẩu đả diễn ra tức thì. Cả hai bên, bên nào cũng máu me be bét. Tới gần nửa đêm cuộc hỗn chiến mới tạm ngừng. Dần bị một cú thôi sơn trúng mồm, văng mất hai cái răng. Đó là lần đầu tiên hắn được nếm mùi đá đỏ đích thực.
    Sáng hôm sau, ùn ùn người ở đâu kéo tớị Hùng hục đào bớị Hùng hục quay cuồng trong cơn kiếm tìm điên dạị Nhưng may lắm mới có một vài người vớ được vài viên nhỏ như hạt đỗ, lại còn non tuổi, chẳng đáng giá là baọ Nhưng niềm hy vọng phú quý vẫn ngời ngời trong những hốc mắt sâu hoắm, trắng dã, đờ đẫn vì kệt sức, vì mất ngủ.
    Anh em nhà Dần lao vào cuộc tìm kiếm đá đỏ được một tháng thì thằng em con bà dì lăn ra sốt rét. Người teo quắt lại như con mắm. Rồi một đêm, cơn sốt ác tính giật thằng em chết co quắp trên chiếc chõng trẹ Gom được mớ tiền của đám cửu vạn, Dần thuê chở xác em về làng.
    Căn nhà của tay hàng xóm đã toạ lạc an khang, đồ sộ như một ngôi biệt thự giữa cái làng quanh năm mặn chát gió biển. Mẹ kiếp! Số nó sao mà đỏ thế, đi có mỗi một chuyến mà phất lên như diều gặp gió. Hôm gặp Dần chở về, Cả Ngổ cười hề hề :
    - Đã bảo đào đá là phải kiên trì, phải cúng tổ mới có ăn. Hơn nhau là ở chỗ tìm đúng vỉa đá ; mà cũng chỉ là may rủi, chứ làm thế quái nào mà nhìn được dưới mấy thước đất. Hay là bác đi thử một chuyến nữạ Ném lao thì phải theo laọ Có thiếu tôi cho mượn. Chỗ anh em hàng xóm với nhau, tôi chẳng tính lãi bác làm gì. Trúng thì nhà lầu, xe máỵ Không trúng thì về cày ruộng. Bất quá thì đi khơi, đi lộng thuê cho người tạ Còn tiền, lúc nào bác có, bác trả lại tôị Tôi cũng chẳng cần gấp làm gì.
    Cả buổi chiều, Dần ngồi thừ ra với chiếc điếu càỵ Vừa hút lọc sọc hết điếu này tới điếu khác vừa nghĩ. Quả thật là phải cúng mới linh. Nhưng cúng ai cơ chứ. Ông thần tài, ông địa cũng chỉ từ đất sét nặn ra, linh cái mẹ gì. Phận bà thì cũng đẽo từ cây, từ đá. Dần nghĩ mãị Chừng chập tối, hắn một mình mò ra bãi tha ma, đốt một nắm hương trước mả bố rồi ngồi thụp xuống, lầm rầm khấn vái
    :
    - Bố ơi! Bố có linh thì bố phù hộ độ trì cho con, chỉ đường chỉ nẻo cho con đi đào đá. Con bây giờ khánh kiệt rồị Cửa nả chỉ còn cái nhà rách. Bố hiểu cho con. Con trăm lạy, ngàn lạy bố.
    Khấn xong hắn vớ chiếc xẻng hì hục đào mả bố lên, nhặt hết lóng xương, đặt vào tấm ni lông gói lạị Rồi hắn vội vã đắp cái mả lại y như cũ.
    Về tới nhà, hắn lặng lẽ leo lên giường nằm ngủ. Giấc ngủ chập chờn như ma ám. Người hắn vã mồ hôi, tay chân lúc nào cũng giật thon thót, từng cơn rùng mình chạy buốt xương sống.
    Hắn chợt thấy bố hắn hiện về. Ông cụ đứng nhìn hắn một lúc rồi bảo :
    - Mày đừng ngu đào ở chỗ đông ngườị Có kiếm được người ta cũng giết mày mà cướp củạ Cứ tìm chỗ nào vắng vẻ mà đàọ Tao đứng tao canh chọ
    Hắn sợ hết hồn vía, đôi môi co cứng lạị Để trấn an, hắn phải mò vào với vợ. Nhưng cái trò tòm tem hẳn cũng không làm hắn hết sợ chút nàọ Từng đường gân, thớ thịt cứ run bắn lên như có ai đổ nước vào tuỷ sống. Thấy hắn làm không nên cơm cháo gì, vợ hắn ẩy hắn ra, gắt :
    - Nửa đêm phá quấy người ta, làm người ta mất ngủ.
    Hắn biết mình có lỗi nên chẳng cự cái gì, chỉ nhắm mắt nằm im, chờ tới sáng. Đến khi con trống choai cất tiếng gáy te te thì hắn khăn gói lên đường.
    Lần này hắn không nhập bọn với ai cả. Tới nơi, hắn lặng lẽ luồn rừng tới một nơi vắng vẻ, lôi con dao quắm ra phát cây lấy một khoảng trống. Xong xuôi, hắn trải tấm ni lông xuống đất, xếp hài cốt bố thành hình ngườị Hắn cẩn trọng bày biện đồ cúng. Một con gà trống luộc. Một quả trứng vịt. Một vắt cơm trắng. Đốt một nén hương, hắn lầm rầm cầu nguyện. Hắn dập đầu lạy đi lạy lại như người mất hồn, chẳng biết tới bao nhiêu lần. Mọi việc đâu vào đó, hắn chít ngang đầu một vành khắn trắng, bắt đầu dùng cuốc chim đào đất.
    Xế trưa, có mấy người đi củi ngang qua, thấy lạ, dừng lại hỏi :
    - Xương người à ?
    - ừ! Bố tôi đấy !
    - Dám mang đi theo à ?
    Hắn không trả lời, chỉ nhỏ nước bọt cái toẹt xuống đất, rồi lại đàọ Hắn nghe có ai đó nói : Đúng là bố hâm, đào ở đây thì có mà ăn cám.
    Lovetolive[/size=18]
  9. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Nhân đây Julian cũng xin giới thiệu một nhà văn trẻ khác của miền Nam : HỒ TĨNH TÂM. Truyện của HỒ TĨNH TÂM thưòng đặc chất Nam Bộ : phóng khoáng , sôi nổi , tư do. Nhưng khác với các nhà văn lớp trước như Sơn Nam ,Đoàn Giỏi,.....là con người Nam bộ ở đây trẻ trung hơn ,mảnh đất nơi đây cũng không hoang dã , nguyên sơ, bí hiểm mà gần gũi với đọc giả ngày nay hơn
    TRẦM LUÂN ĐÁ ĐỎ ( III )
    HỒ TĨNH TÂM
    Chiều tối, hắn gom bộ xương bỏ vào tấm ni lông, gói lại, cõng xuống núị Chẳng biết thế quái nào, ai cũng biết hắn đào mả bố lấy xương cốt đem theo đi đào đá, thành ra nhà nào cũng từ chối không cho hắn trọ. Nước cùng, hắn mò tới một gốc cây bên lề đường khoanh mình nằm ngủ. Đang chập chờn thì hắn ngửi thấy hơi người, giật mình thức giấc. Một đứa con gái còn trẻ nằm cạnh hắn. Còn bên kia gốc cây, một đống bù xù vải vóc đang phát ra tiếng ngáy khè khè, dứt quãng. Hắn day người lại hỏi :
    - ở đâu ra mà ngủ đây ? Không sợ cướp à ?
    - Sợ gì ? Có gì mà cướp. Có chơi không ? Đây biếu không đấỵ Cái lão già hát ẩm chán bỏ mẹ, chỉ như gà đạp nước. Được cái lão hát được cơ man là tiền, lão cho tôi sạch. Cái thứ già dê ấy, ngu bỏ mẹ !
    Nói xong, cô nằm ấp lên hắn, xộc tay vào ngực hắn.
    Từ đó, đêm nào hắn cũng ra gốc cây ngủ. Và đêm nào cũng cái lão già hát xẩm ấy dẫn đứa con gái ra cho hắn. Hắn cứ việc yên tâm nằm đợị Chỉ cần ít phút là lão bật ngang, mặc sức cho cô gái khoắng sạch hàng mớ tiền trăm, tiền nghìn của lãọ Hắn làm sau, không trả tiền, lại còn được cô gái bao đồ ăn thức uống. Tự thấy xấu hổ, hắn ngọt nhạt vào tai cô :
    - Anh mà đào được, anh cho em chiếc cúp đỏ. Sướng không ?
    - Anh hâm tỉ độ, có mà đào được khối ra đấỵ
    Nói xong cô ta ôm ghì lấy hắn, há miệng ngậm vành tai hắn nhay nhaỵ Hắn thấy đã trong ngườị Hai đứa cười rinh rích.
    Một hôm, hắn và cô gái vừa hú hí thì nghe có tiếng chân chạy huỳnh huỵch trên đường. Trong bóng đêm nhờ nhờ, hắn nhìn thấy hai người đàn ông cầm dao đang đuổi theo một người đàn ông tay không. Tới gần gốc cây, người tay không vấp phải cái gì dưới đất, ngã lăn rạ Hai gã nọ liền ập xuống, đấm đá lia lịạ
    - Đồ xỏ lá ! Mày ăn một mình không được đâu con. Chúng ông phải đòi lại cho cả độị Mày đừng buồn, rồi chúng ông sẽ chở xuống núi chữa lành cho màỵ Tiền thuốc chúng ông lo, còn thì ăn đồng chia đềụ
    Một lúc sau có ba bốn người nữa chạy tớị Họ xém nhau lột áo anh chàng tay không, những tiếng kêu u ú. Hắn với cô gái sợ chết khiếp. Rồi thì không biết từ đâu một chiếc Java 350 chạy tớị Họ khiêng gã đàn ông bất hạnh lên xe, rồi một người ngồi sau ôm cứng anh ta, chở đi tức khắc.
    Sáng hôm sau, hắn vừa đào bới, sàng sẩy vừa chợn chợn nghĩ về cảnh rùng rợn ấỵ Lỗ tai nào cũng vo vo tiếng kêu hét thất thanh của con người xấu số. Hắn phát sốt vì sợ. Nhưng bất chợt hắn thấy lóe lên ánh đỏ lấp lánh. Trời ơi ! Thứ đá thần diệu đây rồi ! Hai viên. Ba viên. Rồi bốn viên. Rồi năm viên! Năm viên tất cả ! Viên nhỏ nhất cũng bằng hạt ngô răng ngựạ Viên to nhất nhỉnh hơn ngót tay út. Hắn nhét cả vào túi vải đeo trong háng. Lời nguyện cầu của hắn đã linh nghiệm. Bố ơi ! Con lạy bố trăm lạy, triệu ngàn lạỵ Bố đã cứu con, cứu khổ cứu nạn cho con. Hắn quỳ xuống trước bộ xương, đập đầu lạy tới rớm máu trên trán. Hắn cứ lạy mãi cho tới chiềụ
    Mà hắn cũng phải chờ cho tới chiều mới dám xuống núị Hắn sợ thiên hạ phát giác cái mặt trúng quả của hắn, thiên hạ sẽ đè nghiến hắn ra mà tìm kiếm báu vật. Hắn vừa lạy vừa lấm lét nhìn quanh, vừa nghĩ : Làm sao mà chuồn bây giờ. Bọn đầu gấu thính như chó, chỉ cần liếc xéo một cái là biết ngay đứa nào được củạ Một là phải bán cho chúng. Hai là phải chết với chúng. Hắn thấy chỉ có nước duy nhất là giả đò bệnh hoạn rồi nhờ cô gái đưa về xuôị May ra chỉ có cách ấy mới thoát.
    Hắn về tới gốc cây hơi trễ hơn mọi ngày một chút. Lão già dê không hiểu vì sao hôm nay lại trở chứng. Lão ngồi gật gù nhắm rượu với thịt chó, bắt cô gái ngồi rót rượu cho lão như kiểu nàng hầụ Lão lại còn hút ba số năm thơm phức. Mãi lão mới chịu bày cái trò buồn sừng húc dậụ Tiên sư đời, hôm nay sao lão khoẻ sức thế, dai thế. Hắn nghe tiếng lão thở phì phò. Nhưng hắn phải đợị Hắn còn việc hệ trọng hơn nhiều : Chạy trốn. Thốt nhiên, hắn nghe tiếng cô ******* khẽ, lạc cả giọng :
    - Mau lên, giúp em với ! Lão ta chết rồi ! Trời ơi ! Làm sao bây giờ ?
    Hắn vừa lọng cọng đút hai ống quần vào chân ông già hát xẩm, vừa loé lên, mưu kế. Hắn cùng cô gái vác ông lão xuống núị Hắn hỏi thuê một chiếc ba gác chở xác ông già. Chủ nhà không chịu, hắn phải xúi cô gái bỏ tiền ra mua bằng giá cắt cổ. Cả hai cứ thế kéo chân ông già đi trong đêm ; cố tình để thòi hai bàn chân khô đét của người quá cố. Đường núi gập ghềnh, chiếc ba gác xóc nảy, cái thây ma hết bị hất qua bên này lại văng qua bên khác. Tấm chăn chiên phủ trên thi hài lúc lúc lại tuột rạ Sáng sao lạnh lẽo chụp xuống con đường.
    Đang đi hắn bỗng nghe tiếng xe máy hụ bên kia sườn đồị Rồi hai chiếc hon đa 67 vọt tớị ánh đèn pha rọi thẳng vào mắt hắn.
    - Ê!
    Một gã đàn ông đầu tóc bù xù dừng xe quát hắn
    - Chúng mày chở cái gì đấy ?
    Hắn vừa hỏi vừa kéo tuột tấm chăn rạ
    - À ! Người chết à ? Tốt lắm ! Chúng ông đang cần thây ma để tẩu tán đá quý đâỵ Khôn hồn thì làm theo lệnh chúng ông, bằng không là vỡ sọ, nghe chưa con ?
    Gã đàn ông móc ra một cây súng sáu, nhịp nhịp vào thành xẹ Trong khi đó gã kia cúi xuống nét vào ngực áo ông lão một cái túi da nhỏ.
    - Chở đi ! Coi như chúng ông là chủ nhân, thuê chúng mày kéo xác ông già xuống phố huyện, đem về quê chôn cất.
    Cả hai cười kha khả, rù máy xe nhè nhẹ đi theo hắn. Mới được một đỗi đường khoảng cây số, hắn chợt nghe có tiếng quát :
    - Đứng lại !
    Rồi hai tay súng ở đâu lừng lững xuất hiện. Cả hai mũi súng lăm chĩa vào hai gã đàn ông ngồi xe máỵ Hai gã này đứng chết chân tại chỗ. Một gã thứ ba lù lù ở đâu hiện ra, bước tới chỗ chiếc xẹ Một tay cầm súng ngắn, một tay kéo tấm chăn ra, lục soát cái thây mạ Đụng tới cái túi da, y la lên :
    - Đây rồi ! Có mà chạy đằng trời !
    Dần bất giác đưa mắt nhìn về phía hai gã đàn ông đang ngồi chết cứng trên xẹ Trong chớp mắt hai tên cướp chặn đường đưa mắt nhìn về phía đồng bọn, cả hai gã đàn ông nhanh như cắt hất đổ xe máy, tung người nhảy bay về phía đối thủ. Một tiếng nổ chát chúạ Viên đạn rít gió bay xé qua mặt Dần lạnh buốt. Hắn buông càng xe ngồi thụp xuống. Tay đàn ông nhét cái túi vào xác ông lão nằm sóng soài trên mặt đất, hai cánh tay vả áp về phía trước. Gã còn lại và tay cướp đường đang vật nhau quyết tử. Trong khi vật nhau, một viên đạn nữa cướp cò, nổ vang trong đêm tốị Hai tay cướp đường còn lại chạy xô tới, một tên trở báng súng đạp đánh cốp vào đầu gã đàn ông chạy xe, gã này ngã vật ra.
    Lovetolive[/size=18]
  10. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Nhân đây Julian cũng xin giới thiệu một nhà văn trẻ khác của miền Nam : HỒ TĨNH TÂM. Truyện của HỒ TĨNH TÂM thưòng đặc chất Nam Bộ : phóng khoáng , sôi nổi , tư do. Nhưng khác với các nhà văn lớp trước như Sơn Nam ,Đoàn Giỏi,.....là con người Nam bộ ở đây trẻ trung hơn ,mảnh đất nơi đây cũng không hoang dã , nguyên sơ, bí hiểm mà gần gũi với đọc giả ngày nay hơn
    TRẦM LUÂN ĐÁ ĐỎ ( IV )
    HỒ TĨNH TÂM
    Tiếng súng thức tỉnh một vài lều trại ở gần đó. Những ánh đèn loá loá tiến về phía chiếc xe chỏng chơ trên đường. Ba tên cướp cuống cuồng dựng hai chiếc xe dậy, ra sức đạp máỵ Không hiểu vì sao, cả hai chiếc xe cứ ì ra, không chịu nổ. Tới khi đoàn người tới gần, ba tên giang hồ đầu gấu mới chịu buông xe chạy tấp vào đồi sim mua lúp xúp. Một tràng AK nổ đuổi theọ Những kẻ cướp đường đã mất hút trong màn đêm dày đặc.
    Cuộc tẩu thoát của tội ác đã giúp hắn bảo vệ an toàn những viên hồng ngọc giấu trong ngườị Mọi người nhận ra ông già hát xẩm cũng như nhận ra hắn (anh chàng hâm tỉ độ) và nhận ra cô gái làm tiền. Nhiều người trong số họ còn biết được cả mối quan hệ tay ba bẩn thỉụ Sẵn một chiếc xe của nông trường về xuôi, anh em công an xã gởi hắn, cô gái và cái thây ma ông già mù được quãng nào hay quãng nấỵ
    Chiếc xe chạy cả đêm, tới chín giờ sáng thì dừng lại ở một phố thị hẻo lánh, lèo tèo vài quán cơm. Hai anh tài mời hắn và cô gái xuống ăn cơm, uống nước rồi đi tiếp, nhưng hắn từ chốị Hắn đưa cô gái quẹo vào một con đường khác ở ngã tư uống nước và ăn lót bụng mỗi người một miếng kẹo lạc. Hắn nói nhỏ với vào tai cô :
    - Tôi có vài viên đá, tôi cần phải trốn gấp. Nếu theo xe, khi xuống sẽ phải làm việc với công an về xác ông lão, rắc rối lắm.
    Vậy là cả hai bỏ mặc xác ông lão hát xẩm trên thùng xe vẫy một chiếc xe ca đi luôn về thành phố. Dọc đường hắn đã thấy vững bụng phần nàọ Hắn có đá, cô gái có tiền. Vinh lại là một thành phố lớn. Hơn nữa, hai anh tài cho hắn đi nhờ trong đêm làm sao nhận ra được hai ngườị
    Hắn không ngờ cô gái lại quen một tay đầu nậu đá quý, chuyên buôn bán đôla, vàng bạc, và đồ cổ ra nước ngoàị Hắn lại càng không ngờ khi hắn chỉ tung nhứ ra một viên nhỏ nhất và một viên cỡ trung bình mà hắn lại có cả một đống tiền mà trước đây hắn có nằm mơ cũng không thấỵ
    Hắn không hiểu viên đá lớn hơn có tí vết là thế nàọ Hắn cũng không biết cả hai viên cộng lại bằng bao nhiêu gram, bao nhiêu carạ Hắn chỉ biết đống tiền mười lăm triệu là lớn lắm. Hắn cố lấy giọng bình tĩnh hỏi :
    - Hội tôi còn một số viên lớn hơn, hiện tôi còn giữ ba viên trong người, anh em trong hội và đám vệ sĩ ngoài kia còn một số nữa, ông có mua không ?
    Hắn moi ba viên còn lại rạ Sau hơn một giờ lui vào nhà trong giám định, tay đầu nậu đồng ý mua tất với giá năm mươi bảy ngàn độ
    Ngay trong ngày, hắn đưa cô gái đi Hà Nộị Cả hai sống với nhau như vợ chồng gần một tháng trờị Có lẽ hắn còn ăn ở với cô ta nếu hắn không tình cờ gặp một anh chàng cùng làng chở bắp cải đi Hà Nội bán. Hắn đãi anh ta bia lon và bánh phồng tôm ở Hồ Tây đến mọp môị Chừng đã ngà ngà, anh chàng người làng tỏ ra xúc động trước tấm thịnh tình của hắn, thông báo cho hắn một cái tin tày trời : Vợ hắn ở nhà đang lẹo tẹo với tay tình địch của hắn ngày xưạ Chuyện đó cả làng ai cũng biết, nhưng chẳng ai dám nói ra miệng, vì ai cũng sợ Cả Ngổ đã hung hăng lại sẵn tiền bạc, coi chừng hắn mướn côn đồ sát hạị Dần nghe tin vừa căm giận, nhưng ngoài mặt phải giả tảng lờ đị
    - Ôi dào, cái sự đời nhiêu khê, rắc rối lắm. Ông ăn chả, bà ăn nem. Tới mình cũng còn hư nữa là đàn bà. Phương Tây họ còn gấp trăm nghìn ấy chứ. Tối nay tôi đưa anh đi massage cho biết mùi đờị Uống đi ! Có điều là đừng cho ai hay gì về tôi đấy nhé !
    Hắn dúi cho người cùng làng một nắm bạc.
    Kiếm một chỗ cho cô gái ở yên vị, hắn mua cho cô một chiếc cúp đỏ như đã hứa, còn bao nhiêu hắn chuyển thành ngân phiếụ Đem theo một số tiền, hắn mò về làng.
    Hắn chẳng có gì phải vộị Nửa năm đào đá đã dạy cho hắn cái lạnh lùng của dân anh chị giang hồ. Hắn đủng đỉnh ăn chơi ở phố huyện cả tuần. Vừa bù khú vừa nghe ngóng tin tức ở nhà. Khi đã tường tận ngọn ngành, hắn mới mò về làng.
    Ba đêm liền hắn rình Cả Ngổ trong vườn nhà hắn. Đến tối thứ tư thì con mồi lò dò mò đến, vào lúc quá nửa đêm một tý. Hắn gại gại con dao sáng xanh ánh thép vào lòng bàn tay một lần nữa rồi dắt vào lưng quần. Nhẹ như một con mèo, hắn nhón bước lẻn vào nhà. Trong buồng đã nghe tiếng rúc rích của đôi chim chuột. Hắn khẽ cúi xuống mở nắp bình axit đậm đặc. Qua khe hở, dưới ánh sáng của ngọn đèn, hắn nhìn rõ con vợ hắn đang ngồi trên bụng thằng đểu cáng. Hai tay ả chống xuống giường, hai mắt ả nhắm nghiền. Hắn thấy căm uất nghẹn thở. Hắn muốn hét lên một tiếng rồi đá đổ căn nhà mà xông vàọ Nhưng đúng lúc đó, hắn thốt nghe tiếng thằng con trai năm tuổi ú ở nói mệ Hắn chựng lạị Hắn rón rén bước lại gần giường thằng bé, vén màn lên và khẽ khàng đặt vào đó cái bóp tiền hơn năm triệụ
    Nhẹ còn hơn cả mèo, hắn xách bình axit bước ra khỏi căn nhà tội lỗị Màn đêm đậm đặc khoá hắn vào bằng một cơn giông đang nổi lên từ ngoài cửa biển. Một ánh sét đầu mùa loé sáng. Tiếng nổ rền lên, rồi đùng đục loãng dần, tan biến vào không trung. Hắn vẫn đứng trơ trơ giữa trờị Đi về đâu bây giờ ? Trở lại vùng đá đỏ để dấn sâu thêm vào tội lỗi và nhơ nhớp, hay quay lại ngôi nhà tha thứ cho mụ vợ thực dụng và sống làm người lương thiện, hắn sẽ đi về đâụ
    Những truyện ngắn hay 1996 - Tuần báo Văn Nghệ

    Lovetolive[/size=18]

Chia sẻ trang này