1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Uptown Girls với Brittany Murphy & Dakota Fanning

Chủ đề trong 'Điện ảnh (MFC)' bởi Morning_Star_new, 08/03/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Morning_Star_new

    Morning_Star_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/07/2001
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    Uptown Girls với Brittany Murphy & Dakota Fanning

    Bộ phim Uptown girls kể về hai cô gái rất đáng yêu: một người 22 tuổi và một người 8 tuổi.

    Một vài chuyện cổ tích là sự thật, nhưng phần lớn là do chúng ta tưởng tượng ra để giúp mọi người lạc quan hơn trong cuộc đời thực mà thôi! Tin hay không phụ thuộc vào suy nghĩ của chính bạn, nhưng sau đây là một câu chuyện có thật.


    Công chúa 22 tuổi và cuộc gặp gỡ với người bạn nhỏ.

    ?oỞ một lâu đài nằm trên cao những khu phố từng có một cô công chúa xinh đẹp. Vua và hoàng hậu đã băng hà lâu lắm rồi, nhưng họ kịp để lại cho con gái cưng một kho báu. Thế là ai cũng nghĩ rằng cô sẽ được làm công chúa mãi mãi?.

    Lời dẫn truyện mở đầu phim giới thiệu với người xem công chúa thời hiện đại Molly (Brittany đóng). Cô là con gái của ngôi sao nhạc rock, nhưng bố mẹ cô đã qua đời trong một tai nạn máy bay.

    Molly đã bước sang tuổi 22, nhưng tính tình giống hệt những đứa trẻ 6, 7 tuổi: vô lo, vô nghĩ, chỉ quen ăn chơi và mua sắm.

    Một ngày kia, gã quản lý tài chính đã cuỗm hết số tiền thừa kế của cô. Công chúa bị tống ra khỏi căn phòng khổng lồ vì không trả được tiền nhà.

    Để có tiền, bắt buộc Molly phải kiếm việc làm. Cô không đủ tiêu chuẩn để đi làm ở đâu cả, vì lúc nào cũng nghĩ mình là triệu phú. Nhưng may mắn vẫn mỉm cười với Molly khi cô được làm bảo mẫu cho bé Ray 8 tuổi (Dakota đóng).

    Tuy nhiên Ray lại có cách cư xử giống hệt một quý bà 40 tuổi. Cô bé nhìn đâu cũng thấy vi trùng, nên đi toilet công cộng phải dùng xà bông riêng, uống nước khoáng phải lau miệng chai, về tới nhà thì nghe nhạc giao hưởng. Vì thế trong mắt Ray, Molly chỉ là một đứa trẻ hiếu động, không được tích sự gì.

    Những việc đơn giản nhất, ví dụ như làm thế nào để rửa sạch chén bát, Ray cũng phải dạy Molly. Và Molly tự hỏi tại sao Ray lại khác xa với những đứa trẻ đồng tuổi nhiều đến thế?

    Hai cô gái giúp nhau cân bằng cuộc sống của chính mình.

    Ray có một bà mẹ giàu có, nhưng bận rộn. Còn cha cô bé bị bệnh hiểm nghèo, phải điều trị tại gia. Từ nhỏ, Ray đã quen với việc phải tự mình lo mọi việc bên cạnh hàng tá người giúp việc.

    Ray chưa từng đi Disneyland, chưa từng được mẹ đưa tới trường, chưa từng được ăn bánh mì kẹp xúc xích. Vì thế, sự xuất hiện của Molly giúp cho cô bé biết cách tận hưởng những trò vui giản dị nhất của trẻ con. Chỉ có vậy, Ray mới thoát khỏi vòng vây của sự cô đơn.

    Còn Molly, cảm nhận và chia sẻ được gánh nặng tình cảm mà cô bạn nhỏ của mình phải chịu, cô đã biết suy nghĩ cho cuộc sống của mình hơn. Chính Ray chứ không phải ai khác đã đem lại cho Molly một tình yêu mà cô hằng mong đợi.

    Bài: Anh Quân - Tiếp thị & Gia đình số 3/2004

    N.T.M.

    Được lamthanh_hn sửa chữa / chuyển vào 07:55 ngày 09/03/2004
  2. lamthanh_hn

    lamthanh_hn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/03/2003
    Bài viết:
    1.311
    Đã được thích:
    0
    Phim này thường, như kiểu là phiên bản phụ nữ của Big Daddy: cũng có một tên người lớn sống vô trách nhiệm cho tới khi gặp được một đứa trẻ và cả hai dạy nhau cách cư xử sao cho đúng với lứa tuổi mình. Brittany xấu quá, diễn cũng chẳng đặc sắc. Dakota thì có khá hơn, dù sao em này cũng mới có 09 tuổi muh. Cho điểm 4/10 thôi.
    Xem phim thấy dân Mỹ yêu lợn ỉn ra phết, nuôi nó làm pet là một mốt sành điệu hẳn hoi, hehe...
  3. blue_love_red

    blue_love_red Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    10/10/2002
    Bài viết:
    837
    Đã được thích:
    0
    Phim này đúng là không có gì đặc sắc lắm, xem được 10 phút là đoán được câu chuyện sẽ diễn ra như thế nào, nhưng buồn buồn ngồi xem để giải trí thì cũng được. Cái title của mình cũng là từ một câu nói trong phim đó
     


    Có một ngày...Đừng có một ngày...Bàn tay không nắm nữa
    bàn tay...Để hai mươi ngón...Buồn xa vắng...Cuộc sống rồi như
    tiếng thở dài ...

Chia sẻ trang này