1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Và em viết cho anh ... như chưa bao giờ bắt đầu ...?

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi paradise2209, 14/09/2008.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. paradise2209

    paradise2209 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/12/2007
    Bài viết:
    2.094
    Đã được thích:
    5
    Và em viết cho anh ... như chưa bao giờ bắt đầu ...?

    1topic và rồi lãng quên ...
    Để rồi 1 topic nữa khi cuộc sống dồn em đến trọn vẹn, tuyệt vọng,mệt mỏi, chán chường ...
    Viết cho ngày hôm nay 14/9
    Tết trung thu, cũng ra đường, cũng nô nức, cũng nói cũng cười mà sao thấy nhạt ...
    Cách đây mấy tháng, bản thân vẫn là ng yêu thương cuộc sống, ham mê chơi, ham mê yêu đương, ham mê phù du ... thế mà bây giờ thất vọng đột ngột.
    Ao ước có một bàn tay vươn ra nắm lấy, ao ước có ng lắng nghe những lúc như thế này, ao ước có ng cho ta hy vọng mỗi ngày, áo ước cái cảm giác chờ đợi và hạnh phúc khi được nghe thấy một giọng nói, một tiếng cười ...
    Cảm giác bạn bè thân thiết bao nhiêu năm trời giờ đến nói với nhau cũng thấy nhạt nhẽo ... Những ng bạn cứ tưởng thân hơn tất cả giờ đây ngượng ngùng khi ngồi sau nhau, nói dăm ba câu vô phạt vô thưởng, nực cười ... chẳng còn đâu cái ngây ngô chia sẻ, thích thú được nói được nghe. Có phải bây giờ chuyện ai nấy giữ, có phải bây giờ đi với nhau chỉ còn là thói quen, có phải bây giờ ng ta đang gạt nhau ra khỏi cuộc sống để xây lên một cuộc sống khác ? Hay chẳng qua vì nhạy cảm mà đắng lòng ?
    Gia đình không bao giờ là chỗ dựa, có những lúc yêu nhau rất nhiều nhưng chưa bao giờ cảm thấy hòa làm một. Cứ thấy mình đang chênh vênh đứng ở phần còn lại của gia đình, van xin một chút tình thương, một chút âu yếm vậy =)) Lúc nào cũng nuốt ngược nước mắt vào trong, thèm muốn yêu thương theo cái cak mà chắc chắn mẹ không thể hiểu ... ko thể trách gia đình, chỉ có thể trách bản thân, tại sao sống giữa những ng thân thiết nhất vẫn thấy một mình mình chơi vơi ? Tại sao giữa không khí gần gũi nhất vẫn thấy mình mình đơn độc ? =)) Ko phải ko yêu thương đôi lúc chỉ là yêu thương mỏi mệt ...
    22 năm nhìn đi nhìn lại, 22 năm là quá nhiều cho một kẻ nhạy cảm phải sống và phải nghĩ ...
    22 năm chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm, cất đi cảm xúc để yêu thương theo bản năng ...
    Yêu 1 ng để rồi vấp ngã
    Yêu 1 ng khác để rồi vật vã lãng quên
    Và yêu 1 ng nữa để nhận ra khả năng trơ với nỗi buồn của mình :))
    Là một đứa 22t trắng tay, ko cảm xúc, ko tình yêu, ko nhiệt huyết nhưng lắm yêu sách ...
    .........anh ơi, ng yêu của em, em viết cho anh để anh chuẩn bị tinh thần đương đầu với 1 đứa làm trò nhất quả đất này. Có khả năg 5,10 năm nữa em chưa gặp đc anh ... luk ấy có khi cái topic này nó hóa thạch rồi anh ạ =))

    [Blog ko còn là nơi có thể viết vì những ánh nhìn ...]







    Được paradise2209 sửa chữa / chuyển vào 21:55 ngày 16/09/2008
  2. nobita1310

    nobita1310 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2008
    Bài viết:
    1.534
    Đã được thích:
    0
    Đọc những dòng tự đáy lòng của bạn mà tớ không khỏi bồi hồi xúc động, ứa trào nước mắt, cảm xúc bỗng trào dâng mãnh liêt.
    "Cảm giác bạn bè thân thiết bao nhiêu năm trời giờ đến nói với nhau cũng thấy nhạt nhẽo ... Những ng bạn cứ tưởng thân hơn tất cả giờ đây ngượng ngùng khi ngồi sau nhau, nói dăm ba câu vô phạt vô thưởng, nực cười ... chẳng còn đâu cái ngây ngô chia sẻ, thích thú được nói được nghe. Có phải bây giờ chuyện ai nấy giữ, có phải bây giờ đi với nhau chỉ còn là thói quen, có phải bây giờ ng ta đang gạt nhau ra khỏi cuộc sống để xây lên một cuộc sống khác ? Hay chẳng qua vì nhạy cảm mà đắng lòng ? "
    phải chăng là như vậy?
  3. jumanji7

    jumanji7 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/12/2007
    Bài viết:
    3.966
    Đã được thích:
    3
    Bạn bè. Những người bạn tưởng như rất thân mà hoá ra không phải? Đôi khi họ làm ta hụt hẫng. Phải chăng ta đã đòi hỏi ở họ quá nhiều mà không chịu nhìn lại mình? Hay ta đã sai lầm, đã đặt niềm tin và tình cảm nhầm chỗ? Hay chỉ đơn giản là ta đang cả nghĩ???
    Gia đình. Đã từng là 1 gia đình hạnh phúc, nhưng không phải lúc này. Có những thành viên mà mình cả ngày, cả tuần, cả năm không nói chuyện 1 câu nào, ngoài những lúc không thể không nói. Thậm chí cũng chẳng thèm muốn cảm giác ấm cúng như gia đình người ta nữa, mà đã coi nó là chuyện bt.
    Chia sẻ với bạn...
  4. mixumax

    mixumax Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/10/2007
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    0
    Ôi...mình cũng chán chường bạn bè ....
    Hôm nay thật sự thất vọng .
    Buồn .
  5. BeanNK

    BeanNK Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/05/2002
    Bài viết:
    627
    Đã được thích:
    0
    Hì đúng là entry của 22 tuổi ..........Tất cả chỉ vì tình
  6. situhocdoi

    situhocdoi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/09/2007
    Bài viết:
    3.962
    Đã được thích:
    1
    tình yêu là món ăn khó ăn nhất trên hành tinh...nó ngọt ngào như socola vậy rồi bỗng chốc đắng ngắt như những giọt cafe và nó lại mang đến vị cay nồng của ớt và đôi khi nó nhạt toẹt như nước lọc vậy...Có ai trải qua tình yêu mà ko phải nếm trải những giây phút "thăng hoa" như vậy chứ....đọc bài này quá buồn!!!
  7. paradise2209

    paradise2209 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/12/2007
    Bài viết:
    2.094
    Đã được thích:
    5
    15/9
    Anh ạ ...
    Còn đúng 1 tuần nữa em tròn 22 tuổi, con số em luôn yêu thích và tự hào vì nó là số đẹp, nó lặp lại và còn là con số may mắn nữa chứ. Em suốt ngày bị bạn bè mắng cho là con điên, xí xớn với ngày sinh nhật của mình =)) nhưng mà kệ chúng nó nhờ, bởi vì với em chẳng có con số nào tròn trĩnh, xinh đẹp bằng cái số ấy cả.
    Hồi còn bé, SN em năm nào cũng vui lắm, có tận mấy cái bánh gato, bạn bè thì đầy nhà, cô dì chú bác đông vui đủ cả mặc dù năm nào cũng mưa to, ào ào, trời thì thế nhưng trong nhà lúc nào cũng rộn ràng ... em nhớ lắm :(
    Rồi em lớn lên, có thêm đứa em, vì ng lớn nói nhiều hay vì em ích kỷ, em cảm thấy mình bị lãng quên nhiều lắm, em cảm thấy mình như bức tượng lớn, nhà rộng thì được bày ở giữa mà nhà chật thì mang em vào kho ... những ngày em 11t, thời kỳ em bắt đầu biết cảm nhận, bắt đầu biết buồn thì mẹ không còn nói chuyện với em nữa, bố không còn gọi em là "con gái của bố nữa" ... em chỉ còn biết tự dỗ mình mỗi lần mẹ mắng vì là đứa cứng đầu, đánh không biết khóc, nói không biết nghe, là loại ích kỷ nhất trên đời ...
    11t em học cách chăm sóc bản thân 1 mình
    11t em học cách không khóc khi bị mẹ mắng
    11t em cũng học cách che dấu cảm xúc của mình
    11t em làm quen với những lời chê trách ng lớn dành cho em
    11t em thành ng lớn ....
    Từ 11t đến khi lên cấp 3, em đối đầu với mẹ trong tất cả mọi chuyện, thậm chí em còn có ý nghĩ độc ác rằng rồi mai này em lớn lên, em sẽ ko bao giờ mở lòng mình ra với mẹ nữa vì mẹ đã làm tổn thương em, làm tổn thương tuổi 11 của em. Em chỉ còn biết dựa dẫm vào bố, ng luôn nuông chiều em vô điều kiện nhưng cũng đã dần dần cách em quá xa ... từ ngày bố ko còn gọi em là "con gái bố" nữa ...
    Bây giờ nghĩ lại, em trách mình nhiều lắm, trách mình không mở lòng ra với bố mẹ, để rồi từ đó tự xây nên một bức tường cao ngăn cách giữa em và phần còn lại của gia đình...
    Lên cấp 3, em lớn hẳn, em hòa hợp với gia đình hơn. Em sống khác đi, ko còn là đứa bướng bỉnh nữa, ko còn là đứa bất cần nữa ... em muốn được yêu thương vì em thèm khát đc yêu thương nhưng hình như em quá tham lam, với em yêu thương chẳng bao giờ là đủ ... bố mẹ đã ko thể yêu thương em như cái hồi em còn 5,6t nữa ... đơn giản là đầy đủ về vật chất, quản lý kiểm soát về cuộc sống, sẵn sàng cho em tất cả những chưa bao giờ sẵn sàng để tìm hiểu xem em yếu đuối ra sao ...
    Anh ạ, cuộc sống dạy em nhiều thứ, em 22t, là một đứa con gái ko hòa hợp với chính mẹ mình, là 1 đứa con gái có nhu cầu đc yêu thương quá lớn, lúc nào cũng mong muốn 1 thứ tình thương đâu đâu. Là 1 đứa luôn cố gắng để ng khác ko thất vọng về mình nhưng lại để bản thân quá thất vọng về mình ...
    Em đã từng muốn nói với bố mẹ nhiều điều, em đã từng muốn được ôm bố mẹ như hồi còn bé, muốn nũng nịu vòi vĩnh nhưng em không còn có thể rồi ... gượng ép quá và phải chăng bố mẹ đã quá quen với 1 em cứng cỏi, độc lập, ngang bướng, ko nói nổi nên rất rất lâu em vẫn thèm những thứ âu yếm mà mình ko bao giờ có được ...
    Hôm qua đứng lẫn giữa đông ng nhìn đèn trời bay rợp, nghe bố nói với cô con gái trên cổ mình rằng "Con gái bố nhìn xem, đẹp chưa?" chỉ bt thế thôi mà làm em muốn khóc lắm ... em muốn mình còn bé, ko p là cô gái như thế này, là cô gái em cố công tạo ra ... ?
    [7 ngày nữa em 22 tuổi .... ? ]

    Được paradise2209 sửa chữa / chuyển vào 21:56 ngày 16/09/2008
  8. BeanNK

    BeanNK Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    02/05/2002
    Bài viết:
    627
    Đã được thích:
    0
    Lại 1 bài của 22 tuổi thiếu 7 ngày nữa ....toàn tự kỷ ám thị là khác người nhưng có 1 sự thật là tất cả những đứa trẻ 22 tuổi thiếu 7 ngày đều " có những lúc suy nghĩ như vậy"
  9. ZARG

    ZARG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    03/06/2003
    Bài viết:
    5.974
    Đã được thích:
    12
    Cherry Lady !
    Tối hôm nào ngồi chat với cậu... nhớ tớ ko ??
    Trung thu thật buồn, lạc lõng và cô đơn...
  10. lanhthanhthu

    lanhthanhthu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2006
    Bài viết:
    934
    Đã được thích:
    0
    Khi buồn - khi vấp ngã có thể vùi đầu vào lòng mẹ mà khóc - đó là đứa con gái hp , ai đó kg có đc như thế là 1 mất mát lớn - sẽ khiến cho ta khép kín với tất cả mọi ng ý
    Mẹ luôn là vị trí tuyệt vời nhất - dịu dàng và độ lượng nhất! Có fải vô tình mà các anh con luôn lấy mẹ làm thần tượng đâu - mẹ nhỉ?

Chia sẻ trang này