1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Và rồi tôi đã hai hai tuổi

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi lang_le, 07/05/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lang_le

    lang_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Tôi mất hai ngày để vượt qua cơn khủng hoảng của mình. Hai ngày có quá nhanh không hay điều tôi gọi là "khủng hoảng" có thật sự to tát đến thế? Dù gì đi nữa, chưa bao giờ, never ever, tôi cho phép bản thân mình nhắc đến hoặc thậm chí viết ra những điều như thế này. Điều đó có nghĩa là tôi đã thừa nhận rằng có lúc mình đã thua cuộc.
    Tôi chưa bao giờ kể rằng mình đã đứng giữa một thế giới đầy người lạ, cầu xin cứu vớt và tuyệt vọng khi không một ai ngoảnh lại. People are strange. Tôi chưa bao giờ kể với ai về những ngày tôi lang thang không nhà, lén lút ở sân gare trung tâm vì không dám ngủ ở đâu khác. People are strange. Tôi cũng không bao giờ nhắc đến việc mình đã nằm ngủ với tất cả quần áo mà tôi có thể mặc được, trùm áo khoác và chăn, nằm co ro trong mùa đông nước Pháp. Tôi chỉ muốn lên giọng giảng cho với bạn tôi nghe về căn nhà đầy gián bay lượn, đêm có chuột nhảy múa, toilet bẩn thỉu hơn một cái toilet công cộng ở Việt Nam, bồn rửa mặt dùng để đánh răng, rửa bát và giặt quần áo khi cô ta than vãn về căn nhà mình. Tôi biết phải nói gì với những cô gái thốt lên rằng "Ôi ta phục ta quá khi đi bộ được 2km" trong khi mỗi ngày tôi đạp xe leo dốc 5 cây số, đến tập thể hình miễn phí 3 tiếng rồi lại đạp về? Tôi chỉ im lặng.
    Bây giờ tôi viết ra, không phải để chứng minh là mình đã mạnh mẽ đến chừng nào mà để thừa nhận mình đã thực sự yếu đuối ra sao. Tôi chưa bao giờ thừa nhận điều đó từ trước đến nay. Tôi không cho phép mình được như thế. Ôi, kể cũng lạ khi một điều đơn giản là làm một cô gái yếu đuối mà tôi cũng không cho phép mình được làm. Tôi không cho phép bản thân mình lún sâu trong những suy nghĩ uỷ mị. Nó cám dỗ mời gọi. Đôi khi tôi đã một vài lần buông thả bản thân. Nhưng tôi dứt điểm mọi thứ nhanh chóng và lạnh lùng. Tôi không cho phép mình được như thế. Hoặc nếu không tôi sẽ gục và không đứng nổi.
    Tôi im lặng và luôn cho rằng than vãn chỉ dành cho những kẻ yếu đuối uỷ mị. Tôi luôn biết mình phải làm gì và xăm xăm bước tới. Sống mà không biết mình sống vì điều gì thì phải thấy xấu hổ với chính bản thân. Tôi đã thấy bao nhiêu giấc mơ của mình vỡ nát, tự cào xé tâm hồn mình để nhắc nhở phải mạnh mẽ thế nào tiếp tục bước đi. Tôi đã đi trên bao nhiêu con đường, mở bao nhiêu cánh cửa xa lạ khác nhau, mà lại không biết mình đang rong ruổi đi tìm cái gì, thì chẳng phải mình đã hoang phí những gì đã hy sinh sao ? Sống và mạnh mẽ vì những gì mình đã chọn.
    Vậy mà tôi đã khóc, những giọt nước mắt hiếm hoi sau 5-6 năm trời tưởng chừng mình đã lớn và mạnh mẽ. Tôi thấy mình vẫn là một đứa con gái yếu đuối đang chơi trò giả vờ. Tôi giật mình vì những gì mình đã tin tưởng và sống vì nó. Tôi hoang mang, choáng váng. Tôi phải chọn giữa những gì mình muốn làm và những gì mình phải làm. Điều tệ hại rằng gia đình đã không phải là chỗ dựa tinh thần cho tôi.
    Tôi bắt đầu sợ bóng tối, người bạn thân thiết của mình. Tôi luôn để đèn sáng để khi trở về nhà mở cửa ra không phải là bóng tối chờ đợi. Tôi không dám nhìn khuôn mặt người đàn ông cạo hết hai bên lông mày đang say thuốc. Tôi sợ chính những thứ mình đã từng đam mê. Tôi không dám nhìn lại poster The Wall của Pink. Tôi sợ mình không cầm được chính mình - máu sẽ bật ra và tôi khóc nức nở.
    Tôi giật mình ghê rợn khi bên tai nghe văng vẳng một tiếng rất êm "Hey you,..." từ đâu vọng lại. Tôi tuyệt vọng với tâm hồn khô héo sắp chết của mình. Tôi lật tung tất cả mớ nhạc của mình để tìm một điều gì đó cứu vớt chính mình. Tôi không muốn mình sẽ chảy máu đến chết như thế. Tôi phải cầm chính mình. Tôi tìm đến nó, đứa con gái tóc rũ rượi ấy, và bảo rằng: "Ta đang depressive. Mi cho ta một liều". Nó gửi cho tôi một bài, giai điệu nhẹ nhàng cất lên "Hey you, ..." Máu lại chảy, rất êm và ấm. Tôi bắt đầu thấy lạnh. Comfortable numb.
    Tôi lịm dần trong sự dịu dàng của ****tail depressive. Một ly tuyệt vọng pha với vài giọt cô đơn khuấy đều, sẽ có vị của nước mắt, trên miệng ly trang trí một chút đau đớn và một cây dù chán nản bé xíu che chắn. Đó là cảm giác rất dễ chịu mà người ta dễ buông thả bản thân. Tôi lịm dần. I''m not afraid to die.
    Tôi giật mình. We''ll fight until we win or we''ll fight until we die. Stand and fight. Live by your heart. Always one more try. Tôi không biết điều gì đã gọi tôi lại từ cõi chết. Chính bản thân khi con người ở gần cái chết nhất lại là lúc mạnh mẽ muốn sống nhất. Chết đi là điều quá dễ dàng mà ai cũng có thể làm được. Chính vì thế phải sống. "Từ bỏ" là một kẻ hèn nhát luôn chờ đợi sẵn sàng chỉ cần ta lùi bước là sẽ nuốt gọn chủ nhân. Chính vì thế phải bước tiếp.
    Tôi không bao giờ không nhìn thấy đường đi của mình. Chỉ là tôi đã uống một ly ****tail depressive và đã loạng choạng không biết nên đi con đường nào. Giờ thì tôi đã biết mình nên đi đâu. Tôi nhớ lời Tina bảo là Chúa chẳng bao giờ đóng tất cả các cửa, chỉ vì mi không nhìn thấy cánh cửa mở mà thôi. Tôi cười bảo nó rằng tôi luôn nhìn thấy cánh cửa mở nhưng chính bản thân tôi là kẻ đi níu chân chính mình không dám bước tới.
    Vì sao?
    Có lẽ vì ở thiên đàng người ta không bán ****tail.
  2. lang_le

    lang_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Tôi lại dành thêm một ngày nữa.
    Hôm nay là ngày dành cho Bob Dylan. Tôi nghĩ mình đã mệt mỏi với metal rồi. Tôi không cào xé tâm hồn mình nữa mà cần thứ gì đó để xoa dịu. Tôi thấy Girl of a north country ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. A hard rain''s gonna fall. Có tiếng gió Blowing in the wind. Cô gái ngồi trầm ngâm và tự nhủ Don''t think twice, it''s alright.
    Bài hát cho ngày hôm nay như nỗi khắc khoải mà tôi chưa bao giờ dứt:
    How many roads must a man walk down
    Before you call him a man?
    Yes, ''n'' how many seas must a white dove sail
    Before she sleeps in the sand?
    Yes, ''n'' how many times must the cannon balls fly
    Before they''re forever banned?
    The answer, my friend, is blowin'' in the wind,
    The answer is blowin'' in the wind.
    How many times must a man look up
    Before he can see the sky?
    Yes, ''n'' how many ears must one man have
    Before he can hear people cry?
    Yes, ''n'' how many deaths will it take till he knows
    That too many people have died?
    The answer, my friend, is blowin'' in the wind,
    The answer is blowin'' in the wind.
    How many years can a mountain exist
    Before it''s washed to the sea?
    Yes, ''n'' how many years can some people exist
    Before they''re allowed to be free?
    Yes, ''n'' how many times can a man turn his head,
    Pretending he just doesn''t see?
    The answer, my friend, is blowin'' in the wind,
    The answer is blowin'' in the wind.
    Lạy Chúa, con chỉ là một đứa con gái.
  3. lang_le

    lang_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Tôi đạp xe về, ngang qua trạm bus trung tâm. Tháp đồng hồ chỉ hơn mười hai giờ một chút. Ngày nào tôi cũng đạp xe ngang qua đấy và ngước nhìn lên. Mọi thứ thành một thói quen. Bao giờ cũng là quá nửa đêm. Giờ này cô bé lọ lem không còn là công chúa xinh đẹp nữa. Cỗ xe ngựa đã trở về thành quả bí đỏ. Trên đường không có ai, chỉ có một đứa con gái là tôi đạp xe lặng lẽ nhẹ nhàng trong đêm.
    Hôm nay tôi dọn phòng sữa. Nếu bạn để ý, nó là không gian bí mật đằng sau những xe chất sữa mà bạn vẫn thấy trong siêu thị. Một căn phòng lạnh lẽo. Nhưng có lẽ nó không quan trọng với bạn lắm nếu bạn chỉ là một người khách vào siêu thị mua sắm. Còn với tôi thì nó là cả một thế giới. Một căn phòng buồn tẻ, mọi thứ lạnh lẽo, tối tăm và im lìm. Nhưng hôm nay khác với mọi ngày.
    Có một bó hoa trong phòng sữa. Đó là một điều rất đặc biệt. Nó thay đổi hoàn toàn không khí xung quanh. Mọi thứ không còn buồn tẻ và lạnh lẽo nữa, ngược lại rất đáng yêu và ngọt ngào. Bó hoa được bọc trong giấy kính, và cắm một tờ giấy ghi tên người nhận. Tôi nghĩ cho dù cô gái ấy có là một cô nàng béo ú hộ pháp đi chăng nữa thì cũng rất dễ thương khi là chủ nhân của bó hoa ấy. Con gái được tặng hoa bao giờ cũng rất đáng yêu.
    Tôi cúi xuống quét mớ rác dưới sàn, cặm cụi với công việc của mình nhưng không quên nghĩ đến bó hoa xinh đẹp ấy. Tất nhiên tôi cũng nghĩ đến mình. Tôi mỉm cười khi nhận ra một điều rằng mình vẫn chưa bao giờ được tặng hoa.
    Tôi nhớ về đứa bạn học chung lớp cấp 2 đã quýnh quáng cầm một cành cẩm chướng tặng cho tôi vào ngày 20.11. Đó là một bông hoa rơi ra từ bó hoa nào đó của một giáo viên nào đó. Bạn trai ấy cầm bông hoa tặng tôi xong rồi quay lưng chạy đi mất. Mọi thứ nhanh đến nỗi tôi chưa kịp định thần, chưa kịp đưa tay cầm bông hoa thì nó đã rơi xuống đất. Tôi đã không nhặt lên.
    Tôi nhớ một chiều 8.3 đạp xe về, trong giỏ xe là một bó hoa hồng đỏ rực trong nắng đầy hết giỏ xe. Khi ấy đã tôi học cấp 3, mặc áo dài trắng đi học về. Nhiều người đi đường ngoái lại nhìn. Tôi về nhà cắm bó hoa vào xô nước và đặt cạnh bàn trong phòng khách. Đó là bó hoa của bạn tôi được tặng nhưng vì nó có quá nhiều nên không thể mang về hết được.
    Tôi nhớ một buổi tối Sài Gòn đi chơi cùng người bạn thân nhất của mình, ngồi đằng sau xe ấm cả một bên cánh tay, ôm bó hoa sen rất to đi khắp thành phố. Suốt cả quãng đường, tôi ngồi ngắm nhìn thành phố nhuốm màu vàng đèn đường, những đôi tình nhân đi cùng chiều hoặc ngược chiều ngồi sát vào nhau, tôi thấy cả những cái nắm tay siết nhẹ. Cánh tay tôi nóng ran bởi hơi ấm từ lưng bạn mình. Tôi ôm chặt bó hoa sen trong tay, bó hoa dành cho người yêu của bạn mình.
    Tôi trở về với thực tại khi em trai làm cùng đẩy xe vào lau sàn. Phòng sữa vẫn lạnh và tối. Bó hoa vẫn tươi tắn trong cái lạnh nhẹ nhàng. Tôi đẩy xe ra khỏi phòng sữa, khép không gian lạnh lẽo ấy lại sau lưng.
    Sau khi làm xong, tôi lại đạp xe về, ngang qua trạm bus trung tâm. Tháp đồng hồ chỉ hơn mười hai giờ một chút. Ngày nào tôi cũng đạp xe ngang qua đấy và ngước nhìn lên. Mọi thứ thành một thói quen. Bao giờ cũng là quá nửa đêm. Giờ này cô bé lọ lem không còn là công chúa xinh đẹp nữa. Cỗ xe ngựa đã trở về thành quả bí đỏ. Trên đường không có ai, chỉ có một đứa con gái là tôi đạp xe lặng lẽ nhẹ nhàng trong đêm.
    Được lang_le sửa chữa / chuyển vào 06:17 ngày 23/07/2008
  4. lang_le

    lang_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Thứ sáu 25.7.08 là ngày kỳ lạ. Có nhiều việc xảy ra khiến tôi phải tức tốc viết lại để ghi nhớ cái ngày ngày để mọi người cùng nghe xem nó kỳ lạ thế nào. Nói như trong truyện kiếm hiệp, không biết có "điềm" gì báo trước hay không.
    Tôi đón ngày mới lúc ... 1 giờ trưa. Kể cũng không đáng xấu hổ khi thức dậy vào lúc ấy bởi vì tôi đi làm về có mặt ở nhà lúc 12h30 tối, ăn uống xem phim và đi ngủ lúc 6h30 sáng. Sau một tiếng đủng đỉnh lượn qua lượn lại, đi ra đi vào, chọn quần chọn áo, tôi có được bộ dạng ngày nào cũng dễ nhìn lắm. Sau một thời gian chỉ ra khỏi nhà để đi chợ và đi làm, tôi không còn để ý đến dung nhan của mình khiến nó xuống sắc đi bao phần. Chưa kể ngày nào tôi đi ra ngoài cũng chỉ mặc mỗi cái áo đồng phục đi làm vừa xấu vừa bẩn, trông tệ hơn mấy em dạt nhà đi bụi.
    Quần áo tươm tất gọn gàng, tôi thong dong ra ngoài đón nắng. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, vàng ươm. Nhà nhà nô nức kéo nhau ra hồ cách cửa sổ phòng tôi... 10 giây đường chim bay, nếu con chim ấy chỉ lượn chứ không thèm vỗ cánh phành phạch. Nào thì các chị các em phơi ngực phơi chân, nào thì các ông các anh phơi bụng phơi lưng, đủ các tư thế bắt mắt hấp dẫn mời gọi. Tôi thủng thẳng bước điềm nhiên ... vào văn phòng nhà cách cửa nhà mình 20 giây đường chim bay, nếu con chim ấy chịu vỗ cánh mà bay chứ không phải lượn. Hôm nay tôi đến ký hợp đồng và lấy chìa khoá phòng mới. Tôi sẽ chuyển đến một nơi gần chỗ làm hơn, sẽ không phải leo dốc 5 cây số mỗi ngày đi làm rồi lại leo tiếp 5 cây số để đi về nữa. Tương lai thật tươi sáng như nắng trên ... đùi các cô đang phơi nắng ngoài hồ.
    Tôi đã nhận được thư dặn dò phải mang "receipt" đến của Markku- "một gã tai tiếng" ở văn phòng nhà. Tai tiếng bởi vì tai ai cũng nghe tiếng của Markku, không nghe là không biết Óp là gì (Óp là cách gọi tắt của SV cho văn phòng nhà ấy). Sau một hồi thảng thốt và hoảng hốt không biết "receipt" là gì, tôi hỏi đi hỏi lại roommate xem nó có thể là cái gì. Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi vẫn không thể nhận diện ra được cái receipt ấy là gì. Tất nhiên có thể hiểu đó là receipt cho việc tôi đóng deposit tiền nhà. Nhưng tôi chuyển khoản qua mạng- việc hiển nhiên ở đây mọi người vẫn làm, thì tôi đào đâu ra receipt. Tuy tai tôi đã nghe tiếng Markku nhưng lòng vẫn ... run sợ quyết tâm đến giả nai cãi cùn với gã xem có nhận được chìa khoá không.
    Tôi nín thở đứng trước cửa Óp. Đó là một cái cửa kính nặng trịch và đằng sau tối đen. Tôi hít thật sâu đẩy mạnh cửa xông vào như sắp sửa lao vào cõi tăm tối nào đó có thần Hades cai quản địa ngục đang chờ. Đằng sau cánh cửa ấy là một lớp cửa kính nữa, vẫn đen thui như thường. Chuyện, building nào ở đây cũng 2 lần cửa kính để cách nhiệt mà. Nhưng tôi chỉ thấy riêng 2 lần cửa kính nhà Óp là đặc biệt bởi cái màu tăm tối để chống nắng mùa hè ấy. Không gian trong văn phòng cũng thiếu sáng nốt. Tôi còn tưởng mình sống chung thời với Hải Thượng Lãn Ông chui qua mấy lớp rèm đỏ hạt điều để đi khám bệnh cho Chúa nữa. Không gian ở sau 2 lớp cửa ấy cứ âm âm u u, khác hẳn với thế giới bên ngoài nắng vàng rực rỡ với trai gái mặc quần bé áo bé đang tung tăng ngoài hồ.
    Tiếp tôi là một phụ nữ trung niên tóc nâu xoăn như mỳ chiên giòn, đeo kính, có khuôn mặt và nụ cười dễ mến. Sau khi nghe tôi khai báo họ tên, bà ấy đi lấy hồ sơ hợp đồng nhà của tôi. Ở trên hồ sơ còn dán mẩu giấy chú thích vàng choé của Markku rằng tôi phải có receipt thì mới trao chìa khoá. Đúng là "Ma rờ kù" có khác, đi rồi vẫn còn để tiếng ở lại. Lời sấm đã phán, ai dám cãi. Tôi và bà tóc xoăn mỳ ngồi trao đổi rất thân thiện và bà ấy giúp tôi in ra cái transaction tôi đã chuyển khoản cho Óp, xem như là "receipt". Bà tóc xoăn cẩn thận hỏi tôi cần mấy chìa khoá rồi dặn dò tôi các giấy tờ phải gửi lại sau khi kiểm tra tình trạng nhà có ổn không. Tôi ra về mãn nguyện với 2 cái chìa khoá trong tay và một nắm kẹo trong túi được bà tóc xoăn mỳ dúi cho. Vậy là tôi có nhà mới.
    Bây giờ tôi phải đi chuyển đồ. Nhưng có một vấn đề khá nan giải là phần lớn đồ đạc của tôi nằm trong kho của tầng hầm nhà cũ của tôi. Tôi phải nghĩ cách chuyển đồ từ nhà cũ đến nhà mới, rồi đồ đạc ở nhà hiện tại đến nhà mới. Mà khoảng cách giữa chúng là vấn đề.
    - Từ nhà cũ đến nhà hiện tại khoảng 3 cây số, địa hình phần lớn là bằng phẳng, dốc nhẹ, ơn trời.
    - Từ nhà hiện tại đến nhà mới khoảng 5 cây số, địa hình phần lớn là đồi núi, dốc nặng, lạy Chúa.
    - Từ nhà mới đến chỗ làm khoảng 1.5 cây số, địa hình hoàn toàn bằng phẳng, cám ơn trời.
    Tôi sẽ phải đến nhà cũ gom đồ đạc xem mình sẽ phải mang những gì đi. Sau đó đạp xe ngang qua nhà hiện tại để vác theo một mớ đồ nữa rồi gồng gánh đến nhà mới. Sau đó tiện thể tôi sẽ đi làm luôn. Tức là tôi sẽ phải đạp 3+5 cây số các loại địa hình và khuân theo một số vật dụng lỉnh kỉnh "trong tầm tay". Kế đó di chuyển tiếp 1.5 cây số nữa. Cuối cùng tôi sẽ vòng về 5 cây số. Phương tiện di chuyển tất nhiên là xe đạp.
    Được lang_le sửa chữa / chuyển vào 18:15 ngày 28/07/2008
  5. Scorpio_girl

    Scorpio_girl Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2007
    Bài viết:
    474
    Đã được thích:
    0
    Dài quá, mình chẳng đọc hết. Mình cũng đã 22 tuổi rồi (sinh năm 86).
    tuổi này bâng khuâng lắm cơ, nhất là lúc tốt nghiệp, cái cảm giác ko biết đi đâu về đâu
    Vừa thấy mình già, lại vừa thấy mình trẻ hihi !!!
    Nhớ lần SN bước vào 22 tuổi, chẹp, bùn cười quá, cứ nt hỏi BF là e già rồi phải không rồi khóc tu tu
    Hehe nhớ lại mới thấy mình trẻ con quá... thời gian cứ trôi, mà mình thì cứ đủng đà đùng đỉnh hehe vừa làm vừa chơi vừa học, vẫn xí xớn
    Được scorpio_girl sửa chữa / chuyển vào 18:51 ngày 26/07/2008
  6. virusHiV

    virusHiV Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/07/2003
    Bài viết:
    396
    Đã được thích:
    0
    2 năm bẩn không tắm. Quá lạ
  7. lang_le

    lang_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Viết tiếp về ngày 25.07.08
    Tôi là một kẻ ki bo tích cóp tiền bạc. Thay vì tôi làm 2 chuyến xe chuyển nhà: một chuyến từ nhà cũ, một chuyến từ nhà hiện tại là xong, thì tôi lại lóc cóc đạp xe đi đi về về ngần ấy cây số để tha mớ đồ đạc của mình trên xe đạp. Em trai cùng làm cứ mồi chài tôi gọi xe chuyển nhà, khoảng hơn 20Euro một lần, chỉ gần bằng tiền một ngày đi làm. Nhưng tôi lắc đầu gạt đi vì nghèo nên phải tiết kiệm. Tôi quyết tâm đạp mọi gian khó, đạp nghèo, đạp khổ bằng việc ... đạp xe.
    Tôi về nhà cũ trong cái nắng rạo rực của mùa hè Bắc Âu. Đã lâu lắm rồi tôi mới trở về nơi thân quen ấy. Hai bên đường xanh một màu xanh đến nao lòng của cây cối đương thì mơn mởn. Hoa dại mọc khắp hai bên đường. Mùa hè mang đến tâm trạng hoàn toàn khác cho những con người xứ lạnh hơn 6 tháng chìm trong mùa đông. Bây giờ là thời gian để họ sống và rạo rực.
    Làm sao không rạo rực cho được khi nhà cũ của tôi nằm trong khu cắm trại mùa hè, mọi người đổ xô đến tổ chức nô đùa vui chơi nướng thịt ca hát trong rừng. Làm sao không rạo rực được khi đoạn hồ ở nhà cũ giống hệt bãi biển nhỏ có đủ cát và sóng, các bé mặc quần bé áo bé ra nô đùa tung tăng. Làm sao không rạo rực được khi triền dốc ngay cạnh đó là thảm cỏ để các nàng nằm hững hờ phơi đùi phơi ngực đầy mời gọi. Làm sao không rạo rực được khi các anh thanh niên ngực trần đầy cơ bắp, thân hình thể thao nhễ nhại mồ hôi chơi bóng trên sân cát.
    Tôi lặt lè cắm mặt xuống đường để đạp xe lên con dốc cao chót vót. Theo tính toán chủ quan của tôi thì con dốc ấy phải có độ nghiêng khoảng hơn 60 độ là ít. Nó là một con dốc nổi tiếng vì những cú đổ dốc kinh hoàng thần tốc của các tay lái xe (đạp) trẻ cũng như những cú ngã để đời cho những lần đổ dốc mùa đông trên tuyết và băng. Tôi hổn hển đạp xe lên đỉnh dốc, nhìn toàn cảnh cõi thiên thai hiện ra bên dưới và lại cắm mặt đạp xe phi đến nhà cũ. Lạy Chúa, lòng con quyết tâm tu chuyến này. Tôi đổ dốc không phanh một mạch cho đến trước cửa building nhà cũ và thắng lại một tiếng két đinh tai nhức óc.
    Tôi đang loay hoay vặn vẹo với cái chìa khoá xe thì một chàng trai mặc áo pull, quần ngố đẩy cửa bước ra. Đó là một anh chàng cao to, ngực nở đầy đặn, mái tóc vàng được vuốt keo rất đúng kiểu hững hờ, khuôn mặt lạnh lùng đúng kiểu trai Bắc Âu. Một tay trai đút túi quần, một tay còn lại cầm chai beer, đi khệnh khạng như bao trai xinh tươi khác đang chơi thể thao gần hồ. Tôi ngẩn ngơ 2 giây vì trai quá đẹp, thân hình quá chuẩn. Tôi nghĩ thầm chắc là Chúa đang thử lòng mình đây. Chúa thật là ác và biết cách chơi khó. Tôi nghĩ trong đầu hay mình nhe răng cười nhỏ nhẹ nhờ trai mở giúp cái khoá xe xem có bị sét đánh giữa trời nắng không. Nhưng tôi nghĩ đã hứa với lòng là quyết tâm tu và thi gan với Chúa nên đành cúi mặt cặm cụi vật lộn với cái chìa khoá xe.
    Khoảng 20 giây sau tôi đã đứng trước cửa hầm và loay hoay tìm chìa khoá mở cửa. 1 giây sau đó tôi giật mình kinh hãi khi thấy hiện ngay sau cửa một nàng Chai nì (Chinese) tóc xoã đang đứng ôm một mớ gì đó trong tay trong hành lang hẹp. Tôi vốn giàu trí tưởng tượng nên nhìn cảnh ấy không khác gì đang đóng phim The Ring, gặp một em ma tóc dài đứng trợn mắt ôm một đống nhầy nhụa lúc nhúc gì đó trong tay. Thực ra cái mớ trong tay em ấy chỉ là một mớ quần áo. Phòng giặt trong tầng hầm cách cửa kho mấy mét. Tôi định thần lại và nghĩ lần này chắc Chúa lại bày trò doạ tôi. Không thể nào trong vòng chưa đến 30 giây tôi lại rơi không phanh từ trên thiên đàng rạo rực xuống địa ngục rùng rợn nhanh thế được.
    Tôi rút ra bài học là đằng sau mỗi cánh cửa mở ra có thể xuất hiện một thiên thần đẹp trai thần sầu hoặc cũng có thể là một gái xấu ma chê quỷ hờn đứng chờ mình. Chúa thật là thâm thuý.
    ------
    Chú thích: tham khảo bài viết về Cánh Cửa cuối trang 4
  8. lang_le

    lang_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Lại viết tiếp cho ngày 25.07.08
    Em trai làm chung với tôi vẫn doạ rằng trong kho vẫn thi thoảng có cái gì đó bay lờ đờ trong không khí. Ý là nó định doạ ma tôi. Thực sự là nếu mở cửa và đứng trước phòng kho thì cũng chẳng khác gì một cảnh trong phim ma. Không gian trong phòng kho u ám, đặc quánh, đầy mùi ẩm mốc, bụi bay nhè nhẹ. Phòng kho khá hơn phòng sữa vì không lạnh. Có lẽ tôi sẽ tin lời em trai ấy là có cái gì bay la đà trong kho nếu tôi chưa gặp em Chai nì đứng trước cửa hầm cách đó vài chục giây.
    Tôi mạnh dạn bật đèn rồi chậm rãi từng bước lướt qua từng cái kho. Mỗi kho chỉ rộng khoảng 2m2 và cao chừng 3m gì đó, có cửa bằng những song gỗ bản lớn. Khung cảnh rất giống nhà tù trong phim Bao Công. Tôi vẫn nghĩ không biết có khi nào đằng sau mấy cánh cửa ấy có một ai đó ngồi khoanh chân xoã tóc nhìn mình chằm chằm rồi vật vã khóc hay không. Nhưng có lẽ ấn tượng với em Chai nì lúc nãy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong cuộc sống, nhất là lúc này khi một mình trong phòng kho.
    Tôi đứng lặng lẽ nhìn cửa kho của mình. Qua khe cửa tôi nhìn thấy không gian ở trong ấy, những hình thù không nhận rõ ra là vật gì và một khối đen khổng lồ như trứng của con quái vật nào đó. Mọi thứ tĩnh lặng, đặc quánh ở trong kho và chờ đợi tôi mở cửa. Mỗi lần đứng trước kho, tôi đều nghĩ đến việc khi mở cửa ra sẽ có một con quái vật khổng lồ ào ra và ngoạm phập lấy tôi một phát chết lịm. Con quái vật do chính tôi nuôi và giam cầm trong kho của mình. Cũng có thể nó không xuất phát từ kho, mà từ trong tôi.
    Tôi mở cửa kho. Tất nhiên không có gì xảy ra. Mọi thứ hiện rõ trong ánh đèn vàng mập mờ của phòng kho. Tôi bồi hồi quay về với những năm tháng đầu tiên đặt chân đến đây, với những vật dụng đầy kỉ niệm. Có rất nhiều thứ tôi giữ lại mặc dù không dùng nữa. Có những vật không phải của tôi nhưng vẫn bị quẳng vào kho của tôi. Mỗi vật đều gắn với một câu chuyện riêng. Ngay cả cái kho cũng có những câu chuyện gắn với lịch sử. Tôi sẽ kể về chúng sau.
    Ngày hôm đó, tôi đã tiện tay bỏ đi rất nhiều thứ để trống bớt kho. Tôi biết mình không thể giữ tất cả mọi thứ mặc dù mỗi vật đều có kỉ niệm riêng. Đôi khi ôm đồm quá cũng không tốt. Học cách bỏ đi cũng là một điều đáng học trong cuộc sống. Đó là một bài học khó với tôi.
    Có một thứ khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định sẽ bỏ nó đi. Đó là đôi giày da mùa đông mà bà ngoại đã dúi vào vali của tôi trước khi tôi đi du học. Cả đời bà tôi luôn dành dụm ki cóp không tiêu dùng gì nhiều nên bà có rất nhiều đồ dùng hầu như chưa bao giờ dùng đến. Đôi giày da ấy cũng vậy, vẫn còn mới tinh và còn tốt. Có lẽ nó hơn tuổi tôi cũng không chừng. Tôi tặc lưỡi mang theo đôi giày với sự quan tâm thái quá của bà ngoại. Tôi mang nó được vài lần trong mùa đông thì nó hỏng vì không chịu được cái lạnh ở đây. Nó bị đông cứng và gãy rách phần da. Tôi tống nó vào kho và hầu như quên mất là mình đã từng sở hữu một món lịch sử như thế. Đó là khi tôi 18 tuổi và còn bồng bột. Bây giờ tôi tẩn ngẩn nhìn đôi giày, không phải tiếc vì hỏng một đôi giày mà rưng rưng vì nhớ bà ngoại. Tôi vứt nó đi thì không phải vứt một đôi giày, mà nhiều hơn thế nữa. Học vứt bỏ là một bài học khó khăn.
    Loay hoay với mớ đồ đạc, tôi cũng gói ghém được vài thứ vào balô để tranh thủ vác về nhà mới. Tôi đóng cửa kho, đóng cửa hầm và ra sân lấy xe đạp. Thế giới dưới tầng hầm và thế giới ngoài sân thật sự khác biệt. Có lẽ vì thế mà Chúa cho tôi gặp anh chàng đẹp trai ngoài nắng rực rỡ mùa hè và cô gái xấu xí dưới cửa hầm âm u. Mỗi người trước sau xuất hiện cách nhau khoảng 30 giây. Chúa thật khéo sắp đặt vị trí và thời điểm xuất hiện.
    Tôi è cổ đạp xe leo lên đỉnh dốc, ngoái lại nhìn thêm một lần nữa bãi thiên thai ở dưới. Mắt tôi hoa lên không biết vì do ở dưới hầm lâu quá không quen ngay với nắng inh ỏi ngoài trời hay vì lý do tế nhị nào, tôi chỉ thấy hồng hồng trắng trắng chói loà trong nắng. Thế thôi chắc cũng đủ cho cảnh cuối của chia ly. Tôi cắm mặt xuống đạp xe lên dốc với mớ đồ đèo sau xe.
    Đi ngang qua bãi thuyền ở đoạn nhà hiện tại, cách cửa sổ phòng tôi 10 giây đường chim vỗ cánh bay, tôi mới biết hôm nay mọi người căng sân khấu và hàng rào gỗ để tổ chức một vụ gì đó hấp dẫn. Rất nhiều người tụ tập rôm rả trong tiếng nhạc slow do ban nhạc trên sân khấu biểu diễn. Phía dưới tôi thấy các bà già mặc váy trắng váy hồng đang nhảy xoay tròn trong vòng tay các cụ. Vẫn biết ở đây như thế không có gì lạ, nhưng nhìn cảnh ấy tôi vẫn thấy đặc biệt lắm. Có thể hôm nay là hội khiêu vũ hội người cao tuổi cũng nên. Nhìn dáng các cụ dướn cổ ngẩng cao đầu khi nhảy, rồi xoay người chậm rãi trên đôi guốc cao, tôi thấy về già mình phấn đấu được như thế cũng là thành công. Xung quanh có vài bạn trẻ ngồi ăn kem, chắc là con cháu các cụ đến cổ vũ tinh thần.
    Tôi mải mê vài giây với cảnh tượng thần kỳ ấy và rẽ tay lái đến đoạn tôi vẫn thường băng qua cái quảng trường. Đúng lúc có hai ông bà khiêng một băng ghế gỗ dài ra chặn ngang đường tôi chạy với dòng chữ "Cấm xe đạp" khiến tôi loạng choạng. Vì tôi không thể ngồi trên yên xe chống chân xuống đất và khi tôi nhảy vội xuống với mớ đồ đằng sau xe một cách vội vàng thì tôi mất thăng bằng và tôi ngã oạch một cái. Rất nhanh chóng, tôi lại nhảy lên xe và vòng đường khác đi.
    Khoảng vài phút sau, khi thoát khỏi hội khiêu vũ người già, tôi nhận ra mình đang vượt qua một cơ số các thành phần áo đen quần đen tóc nhuộm đen đang đi về một phía. Tôi nghe thấy tiếng nhạc bập bùng từ đằng xa. Theo tôi định vị thì nó có thể phát ra từ sân vận động cách đó không xa. Trên đường phóng của xe đạp, tôi thấy hai bên thảm cỏ không phải hoa nở chi chít mà là người nằm la liệt. Hầu hết là các thanh niên cởi trần bụng to nằm nốc beer. Thi thoảng tôi thấy vài em tóc đen có vài sợi high light đỏ cắm trên đầu, mắt nâu môi trầm mặc áo con bé tẹo cũng màu đen nốt ngồi ngả ngớn phơi nắng nói chuyện với các giai. Đôi chỗ xa xa tôi thấy vài đôi đang vật nhau trên cỏ cười nói sằng sặc. Cảnh tượng hết sức thác loạn mà tôi chưa kịp hiểu xem hôm nay là ngày gì. Có lẽ là ngày tổ chức rock ở sân vận động, bà con kéo nhau ra đây hưởng chút hương hoa.
    Tôi nghĩ mọi việc kỳ lạ cũng chỉ đến thế là cùng khi gặp những cảnh tượng và con người trái ngược nhau trong cùng một ngày như thế. Nhưng khi tôi đạp xe qua Market Square thì mới biết quả thật hôm 25 là ngày đáng nhớ. Giữa quảng trường người ta quây hẳn một sân bóng chuyền mi ni với đầy đủ ghế ngồi cao thấp, băng rôn cờ trống, cửa ra vào to đẹp bằng hơi có hình bánh xe logo BMW. Hoành tráng nhất, ác liệt nhất và ấn tượng nhất là một dàn xe BMW láng cóng bóng lộn như mơ mà tôi có thể thấy được xếp hàng ngang trước cổng vào. Tôi chớp mắt vài giây vì tưởng mình nhìn nhầm. Sau vài giây xử lý thì tôi nhận ra đây là hoạt động thể thao dành cho nhân viên của hãng BMW. Trên đường tấp nập nam thanh nữ tú thanh lịch. Các chàng thì áo thun quần ngố, các nàng thì có đặc điểm chung là mặc quần ngắn không thể ngắn hơn để khoe chân và áo cổ rộng để khoe ngực. Tôi vừa đạp xe vừa ngẫm nghĩ về cách tổ chức sự kiện một công đôi việc này của bọn BMW: vừa cho nhân viên giải trí mà vừa làm xôn xao cả một đoạn đường. Một mũi tên bắn trúng hai đích. Quả là thâm thuý.
    ----
    Vì lý do sức khoẻ, bài viết tạm ngừng để nghỉ ngơi dọn nhà tiếp :D
  9. lang_le

    lang_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    25.07.08
    Tôi đến nhà mới, ngẩn ngơ ngoài ngưỡng cửa phòng vì mình có 2 cửa sổ vuông góc với nhau nơi góc phòng. Tôi treo 2 cái mành mành kiểu Nhật lên để chắn bớt nắng nhưng vẫn có thể nhìn ra bên ngoài. Nắng nhẹ hơn, vàng hơn, dịu hơn.
    Buổi tối tôi làm mệt nhoài vì bắt đầu làm thêm việc giúp em trai làm chung. Đạp xe về nhà, ngang qua hồ và ngắm nhìn bến cảng quyến rũ trong đêm, những con thuyền du lịch nằm im lìm, những vị khách về muộn vẫn nán lại bên ly rượu, những bồn hoa vàng vọt trong ánh đèn khuya, bóng những người ngồi trong góc tối dựa vào nhau.
    Tôi phóng xe rẽ vào con đường nhỏ. Có hai người đứng hôn nhau ở trước cửa nhà tôi. Tất cả mọi thứ đều đứng im, toà nhà, hàng cây và cả hai người đang chìm trong men tình kia. Tôi đứng khoá xe lại và đứng nhìn họ. Mọi thứ đều đứng im không một chuyển động, có lẽ cả thế kỷ đã trôi qua. Tôi thấy gió khẽ lùa qua tai. Tôi nghiêng đầu và bước nhanh qua họ, mở cửa rồi bấm thang máy lên phòng. Họ vẫn đứng đó và chìm đắm trong nhau.
    Có tin nhắn để lại cho tôi: "Where were you when I was hurt and broken?" Tôi nằm mệt nhoài trên sofa và lịm đi, để mặc bản thân trôi về đâu không rõ. What do you want from me?
    Được lang_le sửa chữa / chuyển vào 20:24 ngày 02/08/2008
  10. lang_le

    lang_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/01/2005
    Bài viết:
    180
    Đã được thích:
    0
    Tôi bắt đầu cuộc sống mới ở nhà mới.
    Trước dãy nhà tôi ở có một hàng rào hoa hồng dại rất rậm rạp. Ngày đầu tiên dắt xe đi qua hàng rào, tôi bị gai hoa hồng đâm đầy chân. Bụi hoa hai bên quá rậm rạp nên hầu như che mất lối vào nhà.
    Tôi nhìn qua cửa nhà bên cạnh và có cảm giác lối vào nhà họ rộng hơn nhà mình. Tôi nghiêng người ngó qua. Họ đã đạp dạt gốc mấy cây hoa sang hai bên. Những thân hoa hồng nằm bẹp dưới đất, chẳng có cành lá nào che mất lối đi. Tôi nhìn lại lối đi vào nhà mình, thấy hai bên lối đi những bụi hồng mọc rủ xuống che mất đường vào.
    Tôi đứng ngẩn ngơ một lúc rồi ra đứng co chân đạp những thân hoa hồng bẹp xuống để chúng không mọc phủ lối đi nữa. Tôi chỉ cố đạp vài cái để mong dẹp bớt lối đi. Chân tôi bị gai đâm nhức nhối. Những thân hoa gãy đè lên nhau.
    Sáng hôm sau, tôi lại dắt xe ra. Những thân hoa hồng đã cứng cáp trở lại và lại loà xoà che mất lối đi. Tôi vẫn dắt xe ra, cọ vào những thân hoa hồng và bị gai đâm. Mỗi ngày đều như thế.
    Tôi có nên như hàng xóm, đạp gãy những thân hoa ấy để dẹp lối đi mỗi ngày, để chân tôi đau một lần nhức nhối rồi thôi hay tôi nên để chúng mọc dại như thế và tôi bị gai đâm mỗi ngày. Tôi biết mình không nỡ tàn nhẫn đạp bẹp bụi hoa ấy. Nhưng tôi không biết có ngày nào đó tôi đủ kiên quyết để chạy ra một lần dọn quang đãng lối đi cho mình hay không. Tôi biết dù tôi có lựa chọn thế nào thì tôi cũng sẽ bị đau, bởi gai của hoa hồng.

Chia sẻ trang này