1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vá **********?

Chủ đề trong 'Giáo dục Giới tính' bởi summersnow, 04/10/2007.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. mayor

    mayor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2003
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Xin phép chị Thy Mai cho phép tôi đăng lại bài của chị từ mục tâm sự trong topic này. Mặc dù bài của chị không liên quan tới chuyện "vá **********" nhưng thưc sự chị đã nói lên một vấn đề "... tôi thấy có rất nhiều người đàn ông có quan điểm khá thoáng về vấn đề trinh tiết của người phụ nữ, nhưng tôi thực sự nghi ngờ rằng nếu ở vào hoàn cảnh cụ thể của chính mình, các anh có xử sự được như những gì các anh nói không?" Quả thực, quan niệm về trinh tiết của nhiều người Việt Nam không giống như phương Tây. Họ có thể nói, có thể khuyên vói nguời khác nhưng nếu chuyện đấy xảy ra với họ, họ lại theo con đuờng truyền thống.
    Link của bài "http://www.vnexpress.net/Vietnam/Ban-doc-viet/Tam-su/2007/12/3B9FD3F6/"

    " Tôi đã đọc tâm sự của anh cũng như những lời chia sẻ, động viên của mọi người dành cho anh trong những ngày qua. Tôi cũng muốn gửi đến anh một vài dòng suy nghĩ, không phải để khuyên anh nên quyết định như thế nào vì đây là hạnh phúc của cả đời anh, chỉ có anh mới có thể quyết định sẽ làm gì và chịu trách nhiệm với chính anh về quyết định đó. Tôi chỉ muốn được chia sẻ cùng anh những đau khổ mà anh đang phải chịu.
    Trước hết, tôi muốn nói rằng, dù là một người phụ nữ nhưng tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của anh hiện giờ và thấu hiểu những đau khổ mà anh đang phải chịu đựng vì chính bản thân tôi lúc này đây cũng đang tột cùng đau khổ. Nhưng nỗi đau của tôi không giống của anh mà lại là nỗi đau mà người con gái anh yêu đang phải gánh chịu.
    Hoàn cảnh của tôi không hoàn toàn giống cô ấy vì tôi không "sống thử". Nhưng tôi cũng đã một lần lầm lỡ, chỉ một lần duy nhất thôi, trao cái quý giá nhất của đời mình cho một người sẽ không làm chồng tôi. Đến tận bây giờ, khi chuyện trôi qua đã nhiều năm, tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao mình lại làm như vậy.
    Tôi là một cô gái có giáo dục, sinh trưởng trong một gia đình trí thức nề nếp, gia giáo. Ngay từ khi biết nhận thức về những vấn đề hôn nhân, gia đình tôi đã luôn tâm niệm với mình rằng sẽ giữ ngọc gìn vàng đến tận khi trở thành vợ chính thức của người đàn ông tôi yêu. Vậy mà tôi đã đánh mất tất cả và nỗi đau đó ám ảnh tôi suốt bao năm tháng qua, gần như không một giây phút nào rời bỏ tôi.
    Tôi vật vã sống trong đau khổ ngày này qua tháng khác, năm nọ qua năm kia. Mệt mỏi, rã rời, héo hắt, đớn đau. Có lẽ không ai có thể hiểu và chính tôi cũng không thể hiểu nổi mình đã sống qua những ngày tháng đó như thế nào? Tôi thấy mình xấu xa, hư hỏng, thấy mình là kẻ bỏ đi. Tôi đã từ chối rất nhiều người đàn ông đến với mình vì mặc cảm mình không xứng đáng.
    Tôi là một người có học thức, có công ăn việc làm ổn định, không xinh, nhưng như mọi người xung quanh nói, tôi rất duyên. Mọi người xung quanh, từ gia đình, họ hàng, bạn bè, đồng nghiệp đều yêu quý tôi, nhưng ai cũng thắc mắc một cô gái đáng yêu như tôi sao đến tuổi này vẫn một mình một bóng. Có người nói rằng tôi kiêu, tôi kén chọn. Nhưng sự thật không phải vậy. Có ai hiểu nỗi lòng của tôi đâu. Tôi đã nghĩ mình sẽ sống một mình suốt đời.
    Nhưng rồi tôi gặp anh. Anh đến với tôi bằng tình yêu chân thành và tôi cũng đáp lại anh bằng một tình yêu như thế. Thậm chí tôi đã tự nhủ với mình rằng sẽ phải yêu anh nhiều hơn, nhiều hơn nữa để bù đắp cho sự "thiệt thòi" của anh vì anh không phải người đàn ông đầu tiên của tôi. Chúng tôi đã bàn đến kế hoạch tổ chức lễ cưới trong một tương lai gần, rất gần.
    Thực sự những tháng ngày yêu anh là những tháng ngày tôi hạnh phúc nhất, tôi như xóa tan được bóng ma của quá khứ đã đè nặng trong tôi từ quá lâu rồi. Nhưng tôi không thể chịu được mặc cảm về sự lừa dối. Anh không đáng bị tôi đối xử như vậy. Và tôi đã quyết định kể với anh tất cả sự thật về quá khứ của mình, hy vọng tình yêu anh dành cho tôi sẽ lớn hơn tất cả.
    Nhưng tôi đã lầm. Anh không tha thứ. Anh đã bỏ tôi đi ngay sau đó, không một lời từ biệt. Vậy là tất cả ước mơ của tôi đã tan theo mây khói. Lâu đài hạnh phúc tôi và anh xây nên đã không còn. Tất cả đối với tôi như một cơn ác mộng tồi tệ nhất. Lại một lần nữa trong đời tôi sống trong địa ngục trên chốn trần gian. Tôi gần như không còn sức sống. Tôi không ăn, không ngủ, khóc cạn cả nước mắt, vậy mà anh không quay lại.
    Đã có nhiều lúc, chìm trong đau khổ, tuyệt vọng, tôi đã muốn tìm đến cái chết để giải thoát mình khỏi những nỗi đau này, nhưng tôi không thể. Tôi biết, tôi chết đi sẽ mình tôi thanh thản. Nhưng còn bố mẹ, người thân của tôi sẽ ra sao? Họ sẽ sống thế nào đây? Vậy là tôi vẫn phải tiếp tục sống, tiếp tục chịu đựng sự đày đọa của số phận mà không thể chia sẻ cùng ai. Tôi biết mình yếu đuối, tôi biết tôi cần phải mạnh mẽ lên. Nhưng mọi người ơi, tôi cũng chỉ là một cô gái với một tâm hồn mong manh, dễ vỡ. Tôi phải làm sao?
    Nhưng tôi không trách anh. Chưa bao giờ trách anh. Tôi luôn cầu mong hạnh phúc sẽ đến với anh, mong anh sẽ tìm được người con gái yêu anh như tôi đã yêu anh (nhưng quá khứ sẽ trong sáng hơn tôi). Tôi đã làm anh đau khổ nhưng thực sự tôi không hề phản bội anh, dù chỉ trong ý nghĩ. Tôi phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, chịu sự trừng phạt mà tôi nghĩ rằng mình đáng phải nhận.
    Đến bây giờ tôi thực sự không còn dám tin một người đàn ông nào đủ bao dung để có thể chấp nhận quá khứ của tôi nữa. Đọc mục tâm sự này tôi thấy có rất nhiều người đàn ông có quan điểm khá thoáng về vấn đề trinh tiết của người phụ nữ, nhưng tôi thực sự nghi ngờ rằng nếu ở vào hoàn cảnh cụ thể của chính mình, các anh có xử sự được như những gì các anh nói không.
    Anh Cường thân mến, có nhiều người đã khuyên anh nên bỏ qua quá khứ của bạn gái mình để xây dựng cuộc sống tương lai và thực lòng tôi mong anh cũng hãy làm như vậy vì bạn gái anh chắc đã đau khổ quá nhiều rồi. Cuộc sống ở phía trước chúng ta. Nếu cứ ngoái đầu nhìn lại chúng ta sẽ đánh mất rất nhiều.
    Nhưng có lẽ anh đã có quyết định cho riêng mình. Với những dằn vặt, đau khổ của anh, tôi thiết nghĩ anh sẽ không thể bỏ qua mọi chuyện được. Anh sẽ giống người bạn trai của tôi trước đây, dứt bỏ tất cả. Nhưng có lẽ như vậy còn tốt hơn, cho cả anh và cô bạn anh, hơn là anh cứ lấy cô ấy mà vẫn không quên được quá khứ kia, rồi anh tự dằn vặt mình, làm khổ vợ, giết chết hạnh phúc của cả hai người.
    Anh Cường ạ, nếu không đủ lòng vị tha để coi như những gì đã qua là của quá khứ thì thôi anh ạ. Tôi biết, nếu anh quyết định như thế người bạn gái của anh sẽ đau khổ đến mức nào. Cô ấy cũng sẽ giống tôi, đau đớn, tủi nhục, mất niềm tin, không hy vọng... Nhưng chí ít sẽ không phải để cả hai cùng đau khổ. Có thể anh sẽ tìm được cho mình một hạnh phúc mới, và như thế cuộc đời sẽ bớt đi một người bất hạnh.
    Trên đây là tất cả những chia sẻ của tôi, đúc rút từ chính tâm tư của mình gửi anh và tất cả bạn đọc. Mong anh có một sự lựa chọn sáng suốt để không ai phải khổ và anh sẽ không phải, trong một lúc nào đó của cuộc đời, hối tiếc vì những gì mình đã mất.
    Nhân đây tôi cũng xin nói đôi lời với các bạn nữ đang trong tuổi yêu và sẽ lập gia đình. Các bạn hãy giữ gìn bản thân mình, không phải để cho người chồng sau này của các bạn đâu, mà trước hết là để cho chính các bạn đấy vì dù xã hội ta đã không còn phong kiến như trước nữa, nhưng cái nhìn đối với người phụ nữ bao giờ cũng rất khắt khe. Nếu có ý định sống thử hay quan hệ trước hôn nhân, các bạn hãy suy nghĩ cho thật kỹ.
    Tôi luôn mong tình yêu của các bạn cập bến hôn nhân đã không ai phải khổ như tôi nữa, nhưng các bạn hãy nhớ, nếu chuyện không thành, người khổ đầu tiên và khổ nhất vẫn là người phụ nữ các bạn ạ.
    Thân mến chào anh Cường và tất cả các bạn.
    Chúc anh hạnh phúc.
    Thy Mai"
    Được mayor sửa chữa / chuyển vào 22:24 ngày 12/12/2007
  2. littlerock

    littlerock Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    04/10/2007
    Bài viết:
    1.225
    Đã được thích:
    0
    Chủ topic post bài này vào tháng 7 . Cô ấy nói 3 tháng nữa là cưới , tức là tháng 10 .
    Bây giờ là tháng 12 rồi , không thấy nói gì .
    Chắc là mọi việc tốt đẹp cả . Mừng cho bạn
  3. mayor

    mayor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2003
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Chúc chủ topic mọi sự như ý.
  4. mayor

    mayor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/11/2003
    Bài viết:
    194
    Đã được thích:
    0
    Theo dòng sự kiện, cùng với loạt bài trong topic chi Thy Mai đã post http://www.vnexpress.net/Vietnam/Ban-doc-viet/Tam-su/2007/12/3B9FD5D1/
    "Môi trường xã hội hiện nay có nhiều thay đổi, lối sống của thanh niên cũng thay đổi nhiều, dễ dãi hơn, thoáng hơn? Do đó, vấn đề trinh tiết không còn quan trọng như trước đây nữa, báo chí và các bạn thanh niên cũng đã có nhiều ý kiến về vấn đề này, song lúc nào cũng có hai luồng suy nghĩ trái ngược nhau. Đọc bài của bạn, tôi thông cảm cho hoàn cảnh khó xử của bạn. Là người đi trước và cũng rơi vào tình huống tương tự như bạn, tôi rút ra mấy suy nghĩ hy vọng bạn tham khảo trước khi quyết định cuộc đời.
    Tôi đã có gia đình và một cậu con trai 3 tuổi, cuộc sống gia đình êm ả, bình lặng, người ngoài nghĩ gia đình tôi rất hạnh phúc. Nhưng thực ra trong chuyện vợ chồng, tôi luôn day dứt và bị ám ảnh. Đó là vì vợ tôi đã không còn trinh tiết khi lấy tôi, cô ấy đã trao cái ?ongàn vàng? cho mối tình sinh viên trước khi đến với tôi, cô ấy đã giấu kín điều đó cho đến khi tôi biết được vào đêm tân hôn. Những ngày sau đó tôi như người mất hồn, suy nghĩ miên man và cảm thấy chán chường, không tâm sự với ai. Vợ tôi biết điều đó, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ chăm sóc tôi như thể chuộc lại lỗi lầm của mình.
    Sống với nhau đã 4 năm có lẻ, nhưng mỗi khi ân ái tôi thấy thật ngượng ngạo và không hề mỹ mãn. Tôi đã cố gắng tự an ủi rằng cái ?otrinh? không quan trọng bằng chữ ?otrinh? mong cuộc sống vợ chồng được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc sao được vì chữ hạnh phúc phải bao gồm trong đó cả cái ?otrinh? và chữ ?otrinh?.
    Có thể mọi người cho tôi là cổ hủ, lạc hậu, phong kiến, nhưng xin thưa là tôi vừa tròn 30 tuổi, hơn nữa tôi còn rất hiện đại. Tư tưởng đeo bám đó tôi rất muốn gạt đi, nhưng không gạt được. Đó là một thực tế, có lẽ chúng ta là người Việt Nam bị văn hóa phương Đông chi phối, chúng ta không thể như phương Tây được.
    Vì thế, tôi đọc các bài về vấn đề này trên VnExpress thấy cần phải viết vài dòng nói lên suy nghĩ của mình. Tôi hoàn toàn đồng ý với bạn Trung Phong với bài ?oPhòng the lạnh lẽo vì ám ảnh về sự mất trinh của vợ?. Đó là một thực tế, chúng ta đừng huyễn hoặc, đừng lấp liếm hay an ủi làm gì, khó được lắm.
    Tôi đồng ý với bạn BPT với bài ?oĐừng đặt quá nhiều gánh nặng lên đôi vai phụ nữ?, đúng là như thế thì không có sự công bằng vì người đàn ông có quan hệ trước hôn nhân thì không ai biết cả. Tôi không đồng ý ở chỗ: nhưng thực tế cuộc đời làm gì có công bằng tuyệt đối?
    Người đàn ông có quyền hạn và trách nhiệm của đàn ông, phụ nữ có quyền hạn và trách nhiệm của phụ nữ, đàn ông không thể cho con bú, phụ nữ không thể tự sinh con hoặc ra khơi hay cầm súng. Trời sinh ra như vậy. Hơn nữa, nếu có chấp nhận người vợ không còn cái ?ongàn vàng? thì trong cuộc sống người đàn ông không thể không bao giờ nhớ lại điều đó nên cuộc sống chắc chắn không mỹ mãn, nó vẫn ám ảnh, đó là một thực tế.
    Tôi đồng ý với bạn Tại Thiên với bài ?oSẽ là bất công nếu chỉ đòi hỏi chị em phải giữ gìn?. Nếu thời sinh viên Cường từng sống thử, bạn gái cũng từng sống thử, nay gặp nhau thì yêu nhau, thổ lộ mọi điều, chấp nhận nhau, rồi lấy nhau thì được thôi, bởi mỗi người đều biết người kia đã nhúng tràm. Tôi không đồng ý với Tại Thiên ở chỗ đó sẽ chỉ là một cuộc sống gia đình, chứ nhất định không là gia đình hạnh phúc, càng chưa dám nói là mỹ mãn. Tôi tin là bạn Tại Thiên chưa có gia đình nên bạn chưa nếm trải sự ám ảnh.
    Tôi không đồng ý với bạn Thu Hằng với bài ?oYêu hết lòng dễ mắc sai lầm?. Bạn viết ?okhông hẳn một người từng sống thử thì có nghĩa là lối sống của họ là phóng đãng?. Đã ?osống thử? thì hàm nghĩa ?ophóng đãng? rồi. Theo tôi viết như sau đúng hơn: không hẳn một người phụ nữ không còn ?ocái ngàn vàng? là lối sống của họ phóng đãng. Nhưng tôi đồng ý với Thu Hằng viết: ?oNếu không vượt qua được những ám ảnh đó thì tốt nhất anh nên chia tay, đỡ lằng nhằng mà dằn vặt cả đời cô ấy vì chuyện này, đỡ làm khổ nhau?. Cường nên nhớ là có thể vì tình yêu, bạn cố quên đi hoặc bỏ qua chuyện này, nhưng nỗi ám ảnh chẳng bao giờ mất được đâu, hãy suy nghĩ kỹ.
    Về bạn tulu Nguyễn với bài ?oĐừng để chuyện ''còn mất'' ràng buộc?. Tôi không dám nói gì hơn, rằng hình như bạn đang sống ở trời Tây nên chuyện đó đúng là không quan trọng vì có vợ nhưng rồi bỏ nhau dễ như mua mớ rau và chồng bạn có thể đi với các ?obạn gái? khác khi anh ta thấy bạn hết hấp dẫn. Hơn nữa, tôi thấy bạn vẽ ra một cuộc sống có vẻ ?ohơi hoang đường? vì bản thân bạn sao biết được ?osuy nghĩ sâu xa? trong đầu chồng bạn, lúc bạn hết hấp dẫn thì bạn sẽ thấy chồng bạn như thế nào?
    Tôi hoàn toàn đồng ý với bạn dvtbbh với bài ?oNếu còn dằn vặt, Cường nên giải thoát cho cả hai?. Bạn Đông Thu với bài ?oMất cái ''ngàn vàng'', chị em đau khổ lắm chứ?, tôi thấy bạn viết kiểu ?ovừa ăn cướp vừa la làng?. Nhưng tôi xin lỗi các bạn bị mất ?ovàng? do tai nạn hoặc cưỡng bức.
    Tôi đồng ý với bạn aquabirdabv với bài ?oSống thử thể hiện sự suy đồi về đức hạnh?. Nếu các cô gái biết giữ mình thì các bạn trai không thể đòi hỏi được và cũng không cần có ?otem? như phụ nữ đâu.
    Tôi đồng ý với bạn mimosa steppe với bài ?oNếu chưa sống thử thì Cường đừng kết hôn với cô ấy?. Bạn viết rất hay: ?oVề phần tôi, tôi luôn tự nhủ rằng tại sao tôi không dành một cái gì đó mới mẽ, trinh trắng cho người tôi thật sự yêu thương và đồng hành cũng tôi suốt cuộc đời nhỉ! Anh ấy xứng đáng được điều đó!?.
    Bạn y nhi vu có bài ?oQuan trọng là hiện tại, chứ không phải quá khứ Cường à?. Đúng, hiện tại là quan trọng nên nếu bị ám ảnh thì bạn mất tất cả phần đời còn lại.
    Bạn Quoc Bui Duc có bài ?oĐừng đánh đồng phẩm hạnh và trinh tiết Cường à?. Tôi đồng ý: Đúng là phẩm hạnh khác trinh tiết, nhưng người có phẩm hạnh thì giữ được trinh tiết, người có phẩm hạnh không bao giờ để mất trinh tiết một cách dễ dàng, người có trinh tiết chưa chắc đã có phẩm hạnh, người mất trinh tiết chắc chắn là người không có phẩm hạnh (trừ phi bị tai nạn hoặc bị cưỡng hiếp).
    Bạn BKS có bài ?oCon gái khi yêu đều nghĩ chung sống suốt đời với người đó?. Bạn hoàn toàn sai, có rất nhiều cô gái yêu với nhiều mục đích khác nhau, chứ không chỉ để chung sống suốt đời với người yêu.
    Bạn Phat An có bài ?oTôi đánh mất tình yêu vì cũng lung lay như Cường?. Chứng tỏ đây là mối tình đầu của bạn, và bạn chưa có mối tình thứ hai. Trường hợp của bạn cũng có đấy nhưng hơi hiếm. Bạn Cường cũng nên suy nghĩ trường hợp này.
    Ngoài ra, có nhiều ý kiến của các bạn nữ, tôi thấy đa số các bạn nữ đều nghiêng về phụ nữ, nhưng các bạn nữ có là đàn ông được đâu để hiểu nỗi ám ảnh của đàn ông. Cái sĩ, cái ?ođàn ông? to lớn lắm, không dễ dìm xuống và xoá đi được đâu.
    Cuối cùng tôi góp ý với Cường ba ý:
    Thứ nhất, bạn không nên tham khảo ý kiến của phía nữ vì họ không bao giờ là đàn ông được.
    Thứ hai, nếu bạn chấp nhận được sự ám ảnh cả đời (nghĩa là bạn rất yêu cô ấy) thì có thể đến với nhau, đừng để mất cơ hội, có thể sau đó không tìm được người như thế nữa.
    Thứ ba, còn nếu bạn chấp nhận (nhưng kiểu ?oyêu thì hay mù quáng?) thì nên giải phóng cho nhau. Nỗi ám ảnh không bao giờ mất đi, nó chỉ bị tình yêu lớn lao che lấp và dìm xuống, nó sẽ trỗi dậy khi tình yêu phai nhạt.
    Chúc bạn sáng suốt."
  5. summersnow

    summersnow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2007
    Bài viết:
    77
    Đã được thích:
    0
    Xin cảm ơn tất cả mọi người đã chia sẻ với mình. Cuối cùng thì summersnow đã không đủ can đảm để đi "vá" cũng không đủ can đảm để kể chuyện với chồng mình. Thật may mắn mình đã không chọn lầm người. Chồng mình không thắc mắc gì trong đêm tân hôn lẫn cả sau này, mặc dù trong đầu mình đã nghĩ ra đủ các cách để trả lời nếu chồng vặn hỏi. Giờ thì mình đang cảm thấy rất hạnh phúc, thầm cảm ơn chồng và càng thấy mình cần phải yêu chồng nhiều hơn nữa.
    Chúc cho các bạn gái gặp phải hoàn cảnh như summersnow sẽ tìm được đức lang quân bao dung độ lượng và được hạnh phúc.
    Một lần nữa cảm ơn mọi người!
    Được summersnow sửa chữa / chuyển vào 13:33 ngày 17/12/2007
  6. thuyhang182

    thuyhang182 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/02/2006
    Bài viết:
    11.250
    Đã được thích:
    0
    Chúc mừng bạn!
    Cầu chúc cho vợ chồng bạn hạnh fúc mãi mãi!
  7. bettypop

    bettypop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2006
    Bài viết:
    874
    Đã được thích:
    0
    chị đã làm rất đúng, nếu là em , em cũng làm như chị. Đó là quá khứ đã qua, hạnh phúc hiện tại mới là quan trọng, chúc gia đình chị hạnh phúc nhé
    Nhiều người phụ nữ như chị vẫn lập gia đình hạnh phúc, chị đừng nghĩ nhiều quá nhé, nó ko phải là lỗi lầm để phải day dứt
  8. Raisomoon

    Raisomoon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/12/2005
    Bài viết:
    1.942
    Đã được thích:
    1
    Chúc mừng anh chị
  9. bebuday

    bebuday Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2006
    Bài viết:
    156
    Đã được thích:
    0
    Ai có ý nghĩ vá lại cái màng ấy, hãy xem lại bản thân mình đi.
    Giả dối, lừa bịp, không chịu đối mặt với sự thật.
    Và quá ích kỷ...bull shi.t
  10. up_and_down

    up_and_down Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/03/2006
    Bài viết:
    1.559
    Đã được thích:
    0
    anh nào cũng đc như chồng chị có phải tốt ko.. chúc mừng chị
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này