1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vạch mặt Nhân Văn Giai Phẩm

Chủ đề trong 'Văn học' bởi nvat, 16/03/2007.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. U_r_bullshit

    U_r_bullshit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Trong suốt thời gian Nhân văn từ số 1 đến số 6, bọn *********, bọn tờ-rốt?"skít, bọn gián điệp đã đánh hơi thấy mùi nhau, câu kết lại ra sao tôi tuy hiện nay chưa rõ, song có thể khẳng định truyện đó có, chúng đã gọi nhau bằng báo Nhân văn, và bản thân báo đó đã là một tổ chức ?oquần chúng? tập hợp những phần tử chống Đảng, âm mưu gây những sự biến ở miền Bắc.
    Nhóm Giai phẩm mùa xuân hồi đó tạm thời phân tán, người nằm vào hẳn báo Nhân văn, như Hoàng Cầm, Lê Đạt. Người ném đá giấu tay như tôi, Tử Phác, tư tưởng đã hoàn toàn đứng bên trận tuyến địch bắn lại ta. Còn như Văn Cao, Đặng Đình Hưng thì đứng ngoài ủng hộ và nhân đó mà hoạt động phối hợp bên Nhạc. Đến lúc báo Nhân văn đã tự lột mặt nạ trước quần chúng một phần, và nó đã đi tới một mức hung hăng (số 6), buộc lòng ta phải cấm. Tôi một mặt chống biện pháp cần thiết đó, một mặt đi lại với anh em, an ủi nhau, hòng tập hợp lại; một mặt tôi cứ trách Nguyễn Hữu Đang và Lê Đạt đưa anh em đến chỗ chết. Tôi lại khuyên anh em nên quay về nhằm sáng tác ?osự nghiệp? bọn mình là đó. Viết bây giờ nên làm lối ?oxôi đỗ? thôi, tức là đả kích xen ca ngợi, thì lãnh đạo cũng phải bằng lòng. Ngay cả nghĩa chữ ca ngợi tôi cũng bóp méo đi là: ca ngợi những người simples gens (những quần chúng bình thường) họ hy sinh nín nhịn, làm nhiều hưởng ít, ?olương ba vạn sáu mà xây dựng chế độ? họ không đáng ca ngợi sao? Lý luận ấy vốn vẫn là cái lối đối lập quần chúng với Đảng, đối lập nhân dân với lãnh đạo, nó nằm trong hệ thống tư tưởng chống đối của tôi.
    Sau Nhân văn tôi xin ra bộ đội, tình hình tư tưởng vẫn như cũ, tức là nhìn phe ta, Đảng ta như là Stalinisme, và coi việc sáng tác là để đả kích vào đó. Con mắt nhìn chế độ vẫn là con mắt ảm đạm và thù địch.
    Tư tưởng chống đối của tôi nó còn cọ quậy tích cực một thời gian trong những việc:
    ? Đồng ý với Lê Đạt bảo Hoàng Cầm xin lãnh đạo cho ra báo.
    ? Mong ngóng nhà xuất bản của Văn Cao dự định (nhưng không thành).
    ? Cùng Văn Cao, Hoàng Cầm, Lê Đạt do Trần Duy dắt đi tôi cùng đến một người ở phố Hàng Bồ, nghe nói hắn ta định ra nhà xuất bản. Song qua câu chuyện bữa ăn hôm đó, chúng tôi thấy đó chỉ là chuyện bàn hão.
    ? Tôi bàn với Tử Phác lên xin đồng chí Tố Hữu cho ra nhà xuất bản dịch, hoàn toàn chịu sự lãnh đạo về chương trình dịch, hòng làm cái noyau chờ thời và giúp lẫn nhau kiếm tiền sinh sống.
  2. U_r_bullshit

    U_r_bullshit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Những cọ quậy đó đều vấp phải những sắc luật và thái độ của lãnh đạo, tức là bị vô sản chuyên chính phá vỡ, đánh lùi.
    Tôi nghĩ bây giờ cọ lắm sẩy vẩy, phải tìm những cách khôn khéo hơn. Văn Cao có đề ra ý kiến: ?oBây giờ cứ nắm cơ sở, tức là nắm các nhóm sáng tác, lâu dần nhân tâm sẽ hướng về mình, khắc sẽ trở thành Chef d?TEcole!? Tôi hoàn toàn đồng ý. Từ đó tôi áp dụng một cái jeu serré [5] hơn trước. Tôi hay nói với anh em: ?oVõ phải kín mới được. Trước hở quá rồi, đấu tranh bộ đội, Giai phẩm mùa xuân, Nhân văn đều manh động, vaines agitations cả [6] . Chỉ có chui vào sáng tác tức là cái giáp trụ rắn nhất đánh cũng không chết!?
    Đối với tổ chức tôi giữ thái độ mềm mỏng, đặt đâu ngồi đấy, sai gì thì làm, không ?omua việc?. Đó chỉ là cái lối giữ miếng gầm ghè. Tôi còn nói: ?oKhông nên giữ vai trò trọng yếu trong tổ chức. Chẳng hạn kỳ bầu Ban chấp hành Hội Nhà văn, có ý kiến đưa tôi ra, tuy cá nhân được phỉnh nịnh, song nghĩ đi nghĩ lại, tôi nói với Văn Cao và Lê Đạt, đại ý nói rằng: ?oquyền rơm vạ đá! Ra làm tức là để cho lãnh đạo nó sai khiến mình, mượn tay mình mà áp đảo phong trào, mình sẽ bị mất quần chúng! Nhất định thế. Tội gì? Thà cứ sáng tác, nhân tâm người ta chán nó, nó lạc hậu, người ta sẽ bỏ nó mà theo mình. Vậy có hơn không?? Đó là lý luận rút ở Les mains sales (Jean Paul Sartre), dạo ấy tôi mượn của Hoàng Tích Linh xem, người cứ ngây ngất hàng tháng, tư tưởng ********* ngấm vào càng sâu. Tôi nằm phục xuống viết Việt Bắc khởi công từ Đại hội Văn nghệ. Rồi tôi nghiên cứu thời Lê Mạt, Quang Trung, lấy truyện cũ để xuyên tạc thời nay. Tiếu Lâm cũng soạn trong khi nghiên cứu thời Lê Mạt đó, dưới từng chuyện lại có chua thêm vài lời bàn sỏ lá để người đọc liên hệ với thời nay, sau khi in thì tôi bỏ đi, để cho võ kín. Cũng vì cái jeu serré đó; mà tôi từ chối một số ý kiến của Nguyễn Hữu Đang hắn xui tôi cho vào cái tựa (ví dụ: viết lời giới thiệu làm sao cho người ta thấy thời phong kiến nó không đàn áp tiếu lâm, nó còn rộng rãi hơn ta bây giờ). Cũng vì cái jeu serré mà tôi không chịu giới thiệu Đứa con (Đỗ Đức Thu) lúc ấy Nguyễn Hữu Đang làm một chiến dịch phục hồi văn chương thời Tự lực Văn đoàn, hắn đi kều tựa, kều cả Văn Cao, Lê Đạt, tôi bàn với anh em: ?oTội gì, mình đấu tranh để đội đít bọn Tự lực mà mình cho là xoàng xĩnh ấy lên?? Thực ra đó cũng chỉ là một thứ võ kín.
    Những biện pháp của vô sản chuyên chính như các sắc luật về báo chí, xuất bản, và ngay cả bản thân chữ vô sản chuyên chính, tôi đều coi là chủ nghĩa Staline hết.
    Rồi báo chí Pháp nói về Ba lan, việc phục hồi những văn nghệ sĩ Liên xô bị xử trí hồi Staline (Pasternak, Block, Babel v.v?) việc xử trí nhóm bảo thủ Malenkov v.v? tất cả đều bị tôi xuyên tạc đi, củng cố thêm cho cái đầu óc đối địch của tôi. Nhìn tình hình văn nghệ và tình hình viết lách của ta, tôi sung sướng thấy nó có khác trước, nó đã ?obiến? rồi, tức là nó đã ngả sang có lợi cho tôi. Nhất là Temps modernes tôi xem phục nhất là truyện ?oDerrière le mur de briques? (Sau bức tường gạch) của Tibor Déry (còn thơ thì cho là xoàng, trắng trợn). Và tôi đem thủ đoạn symbole équivoque của văn nghệ sĩ phản cách mạng Hung-ga-ri vào sáng tác của tôi để đối địch với hệ thống ?oquan liêu? tưởng tượng của Việt Nam. Trước đó thủ đoạn biểu tượng hai mặt symbole équivoque ấy tôi cũng có làm, song làm một cách tự nhiên chưa thành lý luận.
  3. U_r_bullshit

    U_r_bullshit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Một thời gian, chủ nghĩa xét lại bị dồn đánh trên thế giới, lý luận ********* của tôi về cái gọi là ?ochủ nghĩa Staline? cũng bị lung lay, tuy chưa chịu rút lui. Thì xung quanh [7] có mọc lên cái lý luận hay phe trong các Đảng là hiện tượng tất yếu trong sự phát triển lịch sử. Về sau mới biết đó là lý luận của Trần Đức Thảo, tôi nghe còn hồ nghi, không biết có phải đích của Trần Đức Thảo hay không. Đến lúc tôi đi Hồng gai với Lê Đạt thì gập Trần Đức Thảo ở ngoài phố, kéo nhau vào hiệu kem, rồi nga ngồi ngâm vịnh, nói chuyện. Đó là lần thứ hai và cũng là lần cuối cùng tôi gập Trần Đức Thảo. Chỉ trong một buổi hắn nói từ thế giới, Khơ-rút-sốp cải lương, Mi?"côi?"ăng tiến bộ, đến trong nước phe tiến bộ, phe bảo thủ, cho đến hiện thực xã hội chủ nghĩa: Phải trình bày cả mầm mống sinh thành với mầm mống tiêu diệt chế độ! Ở mồm hắn thì tôi tin. Thế là tư tưởng chống đối của tôi đang bị lung lay ở lý luận ?ohệ thống quan liêu?, nay nó vớ được cái cọc ?otập đoàn quan liêu ở Việt Nam?, bèn bám lấy cố thủ. Thực chất nó cũng chỉ là một biến tướng khôn khéo giảo quyệt của lý luận ?ohệ thống quan liêu? mà thôi.
    Nó đã là vũ khí cho tôi để làm tiếp bảy đoạn thơ Việt Bắc, và chữa lại bẩy đoạn trước đã làm xong. Luôn luôn tôi gài vào những biểu tượng hai mặt như gài mìn. Và khắp bài tôi gài cái điệp khúc: ?oĐi! Chống bọn nằm ỳ! Bọn không sáng tạo?. Nó là lời hô hào có ý thức phát động quần chúng đấu tranh chống tập đoàn bảo thủ tưởng tượng ra ở Việt Nam. Bài thơ kết thúc bằng: Hãy đi mãi! Nó cũng là lời hô hào nhấn mạnh và tập trung kèn sáo contre basse [8] để hô hào cho nó trầm hùng hơn! Cũng thời gian sau Nhân văn đó, tôi viết ?oÔng tiên thông minh?. Viết cho thiếu nhi mà cũng đầu độc: gọi anh lười là con mèo, anh hỗn là con gấu, anh ưa nặng là con lừa, anh nịnh hót là con chó ăn ***. Bốn cái giống ấy để có ở quanh Ngọc Hoàng cả (ám chỉ là quanh Đảng), phải nhờ đến tay một ông tiên thông minh (ám chỉ là bọn chúng tôi), mới quét sạch đi được.
    Trong chuyện ?oHoạ sĩ Lý Nhân?, tôi cũng mượn thần thoại bịa ra một anh hoạ sĩ trẻ có tài. Anh ta vẽ cái gì, cái ấy liền hiển hiện lên. Như anh vẽ cây nến, thì cây nến cháy, tuôn ra một thứ ánh sáng kỳ dị thần tiên. Vẽ ông lang, thì ông lang ở trong tranh bước ra, bốc thuốc cho người nghèo. Về sau hoạ sĩ vẽ hiệp sĩ để tung ra đời hàng loạt người cứu thế! Anh ta vẽ mãi mà không thấy nó biểu hiện được chỉ vì anh ta muốn vẽ một hiệp sĩ ?otoàn diện?, không thấy rằng một hiệp sĩ chỉ là một người thường như mọi người có mỗi điểm khác và hơn mọi người là cái tính hiệp sĩ (ám chỉ lý luận con người mới và tô hồng). Sau đó anh hoạ sĩ đi học võ, lăn lộn với đám hiệp sĩ giác ngộ ra chân lý ấy thì tự nhiên vẽ hiệp sĩ nó hiển hiện lên ngay, ra đời cứu thế, đánh vua quan. Bản thân hoạ sĩ Lý Nhân cũng bị triều đình truy nã, bao phen đều được nhân dân và hiệp sĩ cứu thoát. Truyện này chẳng có nghĩa gì khác là xui người ta dùng ngòi bút để viết chống đối quan liêu Việt Nam không nên sợ hãi gì cả.
    Trong một cuốn tiểu thuyết viết dở tôi exploiter [9] cái drame [10] một anh cán bộ viết báo chí bị bắt hồi Cải cách ruộng đất vì nghi oan, lúc trở về thì người vợ trẻ đẹp đã lấy một anh cán bộ khác. Thảm kịch bắt đầu diễn ra giữa bộ ba đó, họ đều là nạn nhân của Đảng mà loay hoay không có lối ra. Đó là lối khoét sâu vào những trường hợp cái sai của Đảng không thể nào sửa sai được!
  4. U_r_bullshit

    U_r_bullshit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Trong vở kịch Farce tên là ?oCon vẹt?, tôi ví anh giáo điều như con vẹt, và dùng một hình thức ngộ nghĩnh chia sân khấu làm đôi, một bên là anh viết báo giáo điều, một bên là con Vẹt to tướng, to bằng người thực, hai bên ăn nói và cử chỉ hệt nhau.
    Trong truyện ngắn ?oHai chú bé đêm giao thừa?, tôi tả cái Hà Nội ảm đạm một đêm giao thừa, hai đứa bé trốn trại thiếu nhi ra, đi lang thang, sống cuộc đời hè phố, tuy nhục và khổ, song không lộn về trại. Tôi nói cái tâm trạng của tôi không muốn trở về với tập thể. Không những chỉ trong sáng tác, ngay trong việc dịch tôi cũng vẫn nhằm quan liêu mà đánh; Ví dụ dịch Bretch Cái mặt nạ hoặc Những người ở trên không ở đó mãi đâu. Hoặc đánh vào lãnh đạo văn nghệ, dịch Gorki, Tchékov cho người ta thấy sự lãnh đạo của mình gò bó ngòi bút. Dịch Le portrait của Gogol để nói một điểm: Vẽ cho bọn quý tộc là con đường tiêu ma nghệ thuật. Hoặc góp thêm vào cái ảm đạm của tình hình, tôi dịch Crime et Châtiment của Đốt, tôi nghĩ xã hội này thì hoặc là cười (tiếu lâm) hoặc là khóc mà phản đối nó mà thôi!
    Vân vân?
    Tất cả cái gọi là sự nghiệp chống công thức, tìm cái mới của tôi chỉ là sự nghiệp chống Đảng ngày càng trầm trọng và khôn khéo hơn, như thế mà thôi.
    ? Con đường tôi đã đi là đi từ những bất mãn cá nhân đến chống Đảng, ngày càng trầm trọng.
    Đi từ chống đối hung hăng đến chống đối tinh vi.
    Đi từ tư tưởng tiểu tư sản hưởng lạc, tự do vô chính phủ đến tư sản *********, chủ nghĩa xét lại và tư tưởng tờ-rốt?"skít.
    Tôi tưởng tôi là một người có óc suy nghĩ độc lập; nhưng sự thực chứng tỏ tôi chỉ là một con bài, một con rối mà bọn xét lại, bọn tờ-rốt?"skít, bọn đế quốc xử dụng tuỳ thích.
    Tôi tưởng tôi là một thứ martyr [11] vì dân vì Đảng; nhưng sự thực chứng tỏ dối dân, dối Đảng, tôi là một kẻ tội đồ, mà dân ta, Đảng ta còn chưa trừng trị.
    Tôi tưởng tôi là một nạn nhân của quan liêu; nhưng sự thực chứng tỏ tôi là một kẻ tội nhân, ngỗ nghịch và mưu cơ đã gây ra nhiều tội lỗi đối Đảng, đối nhân dân, đối bạn bè, đối văn học.
    Tôi tưởng tôi theo chân lý, bênh vực cho những lý luận mới mẻ nhất, tiên phong nhất của lịch sử; nhưng sự thực chứng tỏ tôi đã chạy theo những thuyết *********, muốn hay không, tôi đã là một thứ tay sai đắc lực của bọn xét lại tờ-rốt?"skít - bọn đế quốc!
    Tôi tưởng con đường tôi đã đi là con đường hy sinh cao cả, ?ochemin de calvaire? sự thực chứng tỏ đó chỉ là một con đường tội lỗi nhơ bẩn mà hình phạt vẫn còn chưa xứng tội!
  5. U_r_bullshit

    U_r_bullshit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Thực ra những luận điệu của bọn xét lại, bọn tờ-rốt?"skít chỉ là những sự vu khống ọp ẹp, vót bằng nan tre, sao mà tôi đã lại coi được là những chân lý mới mẻ? Từ hiện tượng cá nhân đồng chí Staline sai lầm trong cuối đời, mà chúng ta đưa lên thành chủ nghĩa Staline, bao trùm thế giới xã hội chủ nghĩa, đó chỉ là một sự cải biên của luận điệu cũ rích ?ođộc tài đỏ?, sở dĩ tôi ăn được, chỉ là vì tôi đã đứng cùng trận tuyến của chúng mà thôi. Luận điệu hai phe trong Đảng có hơn gì? Nó là một sự cải biên nham hiểm của luận điệu ?ohệ thống quan liêu?, trước những sự tấn công của chân lý mác?"xít. Thực chất, tất cả mọi luận điệu đó đều là đánh vào vô sản chuyên chính, làm cho người ta nghi ngờ, chán ghét nó, thậm chí nổi lên chống nó, sở dĩ chấp nhận được, chỉ là vì tôi đã đứng bên hàng ngũ bọn chống Đảng?
    ? Trong ba năm qua, tôi đã sống hèn nhát, đau khổ vì hằn học. Một chuỗi ngày u mê, nó tiêu ma sức lực vật chất và tinh thần. Những tia sáng lành mạnh ngoi lên, không đủ sức, lại ngập chìm trong bóng đêm. Tư tưởng thù địch phá rỗng tâm hồn tôi, lại theo ngòi bút và tiếng tôi nói bay đi phá phách những tâm hồn bạn, ngây thơ, dễ tin và bịp lừa.
    Những tội lỗi đó, tôi làm tôi chịu. Tôi biết rằng phải có sự nỗ lực, phải có thời gian, phải có sự viện trợ của khách quan, tâm hồn tôi mới có thể sửa sang lại được. Nhưng, từ lúc này, tôi không thể quên được bọn địch, những tên đại bợm tàn nhẫn, chúng sống quanh ta, lăm le hễ ai sơ hở là ẩy người ta xuống như ẩy một hòn đá, phăm phăm lao thẳng xuống vực xâu mà vẫn tưởng tự mình lao đi, tự nhiên và tự ý!
  6. U_r_bullshit

    U_r_bullshit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Những lời thú nhận của Hoàng Cầm
    (Trích)
    ? Đã sẵn cái nhìn đen tối, vào chế độ, lại sẵn một mớ luận điệu ********* chống lại đường lối chính sách của Đảng, nhất là về mặt văn nghệ, bên cạnh một vài vấn đề thắc mắc thật về đời sống và sáng tác của văn nghệ sĩ, lại có nhiều thắc mắc giả tạo do những luận điệu trên kia đẻ ra, do không chịu học tập chính sách, không chịu tìm hiểu đâu là lẽ phải, lại lấy lòng mình làm chân lý, lấy sách Nho giáo làm chân lý, thì cái việc tự thân tôi hăng hái nhảy vào làm báo Nhân văn là một hành động có ý thức. ?" Tôi đã chủ động dựa vào tên Đang, tên Phan Khôi, là nhằm phê bình đả kích vào lãnh đạo văn nghệ.
    Bàn về tiền ra báo, tôi tán thành tên Tước do Nguyễn Hữu Đang giới thiệu, bỏ tiền ra làm vốn. Tôi đã đi họp hai lần ở nhà tên Tước, lần đầu với Phan Khôi, Nguyễn Hữu Đang, Tước bàn về thể tài tờ báo. ?" Tư tưởng tôi lúc đó phản đối mọi đường lối, chính sách của Đảng nên tôi nghĩ: Báo Văn nghệ hay Văn hoá xã hội cũng được, miễn là ra được, nhưng chỗ tôi biết hơn cả là mặt văn nghệ, thì tôi tự nhận phần văn nghệ, còn ngoài ra ai muốn viết về vấn đề gì, tôi cũng tán thành. Một lần nữa, có Nguyễn Bính, Đang, Tước bàn về tên tờ báo và mời Nguyễn Bính làm thư ký toà soạn, thì tôi nghĩ là ?otên báo gì gì cũng được? miễn là có báo ra được.
    Chỉ có việc Nguyễn Hữu Đang mời tôi làm thư ký toà soạn là tôi không nhận, lý do chỉ vì sợ trách nhiệm, muốn đùn trách nhiệm cho người khác. Tôi đã đùn cho Trần Duy trong một buổi tình cờ gặp Trần Duy ở nhà Minh Đức. Tôi gọi nó lên gác nhà tên Đang, giới thiệu nó với tên Đang. Trần Duy nhận lời ngay.
    Thế là tôi đã bỏ hết công tác ở cơ quan Hội Văn nghệ để làm báo Nhân văn. Tôi đã là một tên đào ngũ, bỏ hàng ngũ Cách mạng, đi làm một tay sai lợi hại cho tư bản *********. Từ một người trong có vẻ hiền lành, ?onho nhã?, kéo lê cái xác thịt hưởng lạc, hiếu danh, hiếu sắc, thèm tiền, trong các tiệm trà, tiệm cà phê, tửu quán, đầu óc vẩn đục đen tối bởi những ý nghĩ *********, tôi đã rất nhanh chóng biến thành một con rắn độc cắn lại Cách mạng.
  7. U_r_bullshit

    U_r_bullshit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Và đây là những ?osáng kiến? của tôi trong suốt thời kỳ làm báo Nhân văn.
    Viết bài ?oCon người Trần Dần?? Trước khi viết: mục đích của tôi là phân tách ra một khuyết điểm (tôi cho là khuyết điểm của Phòng văn nghệ quân đội), theo cách nhìn của tôi (mà tôi cho là hoàn toàn đúng). Phơi bày cái khuyết điểm ấy ra để bênh vực Trần Dần, đồng thời là bênh vực một kiểu yêu đương, để nhằm đả kích vào Phòng văn nghệ và đồng chí Tố Hữu mà tôi cho là người đã chủ tâm bỏ tù Trần Dần. Khi đặt bút viết thì cái ?oxót thương, ai oán, lâm ly? tràn ngập vào cái ?otrái tim? ai oán, lâm ly của tôi, cái ?otrái tim? lầy lũa, đã không còn mảy may rung động trước bất cứ một cái gì sáng sủa trong lành, không còn rung động vì lý tưởng nào hết, mà chỉ còn gợn lên mùi bùn đen của tình yêu suy đồi, gợn lên những đợt sóng hằn thù ti tiện. Tôi đã tuân theo ?ocái trái tim? như thế mà để ngòi bút cứ tuôn ra những chất men độc địa. - Đồng thời tôi tuân theo những ý nghĩ chống lại lập trường của Đảng về tình yêu, chống lại đường lối giáo dục của Đảng với cán bộ quân đội, chống lại kỷ luật của tổ chức quân đội. Tuân theo một ?otrái tim? ?okhối óc? như thế, nên bài ?oCon người Trần Dần? khi in ra đã kích động vào tất cả những cái hèn yếu, bẩn thỉu sẵn có ở một số thanh niên nam nữ, gây ra một không khí bi quan, gây ra hoài nghi đối với chế độ, hờn oán quân đội. Bài báo đó lại nguy hiểm ở chỗ nó len lỏi, ngấm sâu vào tình cảm người đọc, như một chất độc êm đềm giết chậm tâm hồn người đọc. Bởi vì trong cách viết, tôi đã dụng tâm xử dụng kỹ thuật mà lâm ly hoá cảnh ngộ Trần Dần, từ một cánh cửa bình thường trong phòng làm việc của quân đội, tôi đã hình dung ra cái cửa nhà tù đen tối, từ một cô K. mà tôi biết là cũng không trong sạch, thuỳ mị, ngây thơ gì đâu, tôi đã tạo thành một cô K. tốt đẹp, một người ?ovợ lý tưởng?. Hình ảnh cô K. trong bài đó ve vuốt những tâm hồn của cô gái lạc hậu thêm cho họ sức mạnh đòi quyền tồn tại những cái sa đoạ ở giữa chế độ này. ?" Bài báo này, cộng với một loạt bài thơ tình của tôi và của Lê Đạt, đã mở cửa cho những cái rác bẩn của xã hội cũ ngóc lên: những trai gái đi ve vãn nhau trên Hồ Tây, trong vườn Bách thảo, cao bồi, lưu manh, gái điếm. Bài báo đó là một tiếng gọi của tình yêu bất chính, lời gửi gắm của một tâm hồn đồi truỵ, tiếng kêu lâm li thống thiết của một con đĩ thập thành khăng khăng đòi được làm đĩ mười phương. Có thể nói bài báo đó là một việc phá hoại vào tâm hồn quần chúng, vào đời sống xã hội và đời sống chính trị của nhân dân.
    Hơn nữa, viết bài đó, tôi định làm cho cả *****, cả Trung ương cũng phải thương xót cảnh ngộ Trần Dần, mà trừng trị người nào đã gây ra cảnh ngộ đó. ?oNgười nào? đây, trong óc tôi, là đồng chí Tố Hữu. - Thật là ?ovừa đánh trống vừa ăn cướp?. Người đáng trừng trị chính là Trần Dần, và hơn nữa, là tôi. ?" Tôi đã gây ra một tội ác nghiêm trọng trong lịch sử văn học, dưới chế độ này.
    Khi bài đó gặp một sức phản ứng mạnh mẽ của những người tốt, tôi vẫn tự bưng tai bịt mắt bằng những lời khen rải rác của giai cấp tư sản, vì tôi là một công cụ thảm hại nằm trong tay một số tư sản ********* rồi. ?" Tôi được vuốt ve bằng những lời phỉnh nịnh: ?oanh dũng? ?onghĩa khí?, ?odám nói thật, nói thẳng? của chúng ban cho.
  8. U_r_bullshit

    U_r_bullshit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Đồng chí Lê Quang Đạo có mời tôi vào giải thích rõ trường hợp Trần Dần, tôi có nhụt đi, có ý muốn cải chính bài báo, tôi về viết bài cải chính, có nói rõ sự giáo dục của Quân đội với Trần Dần, sự săn sóc của đồng chí Nguyễn Chí Thanh và của Phòng văn nghệ, nhưng trong ý nghĩ vẫn không chịu rằng mình đã xuyên tạc bóp méo sự thật, không chịu nhận rằng mình bôi đen chế độ, nên vẫn viết thêm một đoạn cuối nói rằng: việc bỏ tù Trần Dần là quá đáng, đến nỗi Trần Dần phải tự tử, và tôi vẫn viết một câu đại ý: đồng chí Tố Hữu là người phụ trách toàn bộ công tác lãnh đạo văn nghệ, phải chịu trách nhiệm về việc này. Thế là cải chính một nửa, để lại bôi xấu một nửa. ?" Bài đó (không đăng) chỉ là một hành vi không thành thật.
    Tôi viết bài ?oVũ Như Tô?, ý nghĩ lúc đầu là muốn đề cao một vở kịch trước cách mạng, cho là vở kịch ấy hay hơn tất cả những vở kịch sau cách mạng. ?" Ý nghĩ khi viết là định ám chỉ vào Đảng giống như một chế độ phong kiến suy tàn làm chết tài năng nghệ sĩ. ?" Ý nghĩ khi đưa đăng là: tranh thủ đồng chí Nguyễn Huy Tưởng.
    Tôi đi động viên Phùng Cung viết chuyện, và khi Phùng Cung viết ?oCon ngựa già của chúa Trịnh? đưa tôi xem bản thảo đầu tiên, tôi có góp ý kiến vào việc diễn tả ?ochỗ con ngựa vào cung vua?, nên tả cho nó đáng ghét hơn. Khi Phùng Cung đưa bản thảo lần thứ hai, tôi chữa văn và thêm nhiều câu diễn tả cảnh đẹp, diễn tả con ngựa ngày càng béo?
    Cả hai việc trên này đều xuất phát từ một quan điểm ********* dùng lịch sử của tôi. Mượn chuyện lịch sử, mượn cổ tích, thần thoại để đả kích chế độ. ?" Đó là một thủ đoạn văn học bất chính đối với cách mạng.
    Cả thời kỳ làm báo Nhân văn, tôi viết chỉ có thế, nhưng hành động của tôi là những hành động có ý thức chính trị nguy hiểm.
    ? Lôi kéo anh em miền Nam viết bài (Hoàng Tố Nguyên, Yến Lan, Thanh Bình) để thêm vây cánh, để chặn những tiếng nói của anh em miền Nam khác đang công kích vào báo Nhân văn.
    ? Tự đi bán báo số 1, lấy abonné (khoảng 25 tờ) cho ban kịch Đông Phương, gửi người bán hộ với mục đích tuyên truyền tư tưởng của tờ báo đó vào đoàn kịch Đông Phương, hòng lôi kéo những anh em Đông Phương để thêm vây cánh.
    ? Lấy bài ?oNhân câu chuyện mấy người tự tử? của Lê Đạt - Một đoạn ?oTôi đứng mênh mông chỉ thấy mặt ngài Ngô? của Trần Dần và một đoạn thơ của Văn Cao, mục đích để quảng cáo cho tập thơ Cửa biển lúc đó đang in. - Với bài thơ Lê Đạt, tôi còn có ý nghĩ sẽ xếp cạnh bài ?oCon người Trần Dần? cho tăng thêm phần bi đát. Với đoạn thơ Văn Cao, tự ý tôi chọn đoạn thơ có ý đả kích, và cũng là dựa vào cái tên tuổi Văn Cao cho tờ báo thêm thanh thế.
    ? Sáng chế ra mục ?oôn cố tri tân? rất sỏ lá thâm hiểm trên mặt báo.
    ? Tích cực đi họp bàn, tham gia thường trực tờ báo, luôn luôn xuống nhà in Xuân Thu để chữa morrasse [1] và trông nom in.
    ? Viết bài cho Giai phẩm mùa thu, cho Tự do diễn đàn. ?" Tôi đã viết một bài phê bình đề cao một bài thơ Lê Đạt cũng gửi đăng Tự do diễn đàn là bài ?oGiếng Anh Ân?. Đại ý bài phê bình là đề cao những ?otìm tòi?, ?osáng tạo? chống lại cái quan liêu, lạc hậu.
  9. U_r_bullshit

    U_r_bullshit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Ngoài những cuộc họp báo ở nhà Tước, Nguyễn Hữu Đang, Trần Thịnh, Trần Duy những cuộc họp chia tiền nhuận bút của Giai phẩm, mà một vài lần tôi chủ động chia, với cái ý thức ?ođàn anh?, tôi chơi bời thân thiết với Trần Duy, Nguyễn Hữu Đang, thường kéo nhau đi ăn uống, hoặc với Minh Đức thì ngày ngày đến nhà, uống rượu tây, uống trè. Nội dung trò truyện là ăn tục, nói khoác, nói xấu cán bộ văn nghệ, nói xấu Đảng.
    Có một lần, trong một cuộc nói chuyên bốc nhau lên. Lê Đạt thì bảo Nguyễn Hữu Đang làm bộ trưởng bộ văn hoá, Nguyễn Hữu Đang thì bảo: Văn Cao làm vụ trưởng nghệ thuật. Phan Vũ thì làm đoàn trưởng kịch, Hoàng Cầm có thể thay Hoài Thanh, thì trong óc tôi càng nổi lên cái tham vọng địa vị chính trị.
    Tóm lại, từ khi bắt đầu làm báo Nhân văn, tôi đã đứng hẳn về lập trường tư sản *********. Ý thức chống lại chế độ đã tỏ rõ trong những bài viết, trong việc đi lôi kéo người này người khác, nhận thường trực, nhận mọi sự phân công của tên Đang về bài vở. Chủ động trong việc chọn đăng sáng tác văn thơ, tán thành và phụ hoạ với các bài khác từ số 1 đến số 5. Tư tưởng tôi trong thời gian đó hoàn toàn là tư tưởng thù địch chống Đảng, chống chế độ, chống chủ trương chính sách của Đảng. ?" Tôi tán thành và phụ hoạ với những luận điệu chống vô sản chuyên chính, đòi tự do dân chủ tuyệt đối, đòi trăm hoa đua nở bừa bãi. Khi ở Ba lan và Hung ?" ga ?" ri xảy ra biến động, tôi cũng nghĩ: ?oĐây là cách mạng của quần chúng chống lại hệ thống quan liêu?, khi nghe tin quân đội Liên xô giúp nhân dân Hung đánh tan bọn phản cách mạng tôi cũng cho là: ?oLiên xô can thiệp vào nội trị nước khác, Liên xô vẫn là hệ thống Staline?. Đầu óc tôi vẩn lên và đen tối một mối thù hằn dân tộc.
    Tình hình trong nước thì tôi mù mịt không biết gì, tai lúc nào cũng vểnh lên sẵn sàng chờ nghe những tin đồn *********, nghe một cách chăm chú và khoan khoái. Những tin đồn càng làm cho đầu óc tôi thêm say, và trong ý nghĩ thầm mong có biểu tình để thay đổi Chính phủ hay ít ra Chính phủ cũng phải thay đổi đường lối, thay đổi cán bộ. Tôi soắn lấy Duy, tên Đang nghe chúng nó phỉnh nịnh, bốc lên chửi lại Đảng, nghe tin gì, chuyện gì cũng ở mồm chúng nó, tôi tin chúng nó hơn tin sách, tôi hoà với chúng nó làm một. Khi cùng ăn, khi cùng ngủ, khi cùng làm, chúng nó tôn tôi là ?obạn quí?, tôi phục chúng nó là ?obạn tốt?. Thế là trong thời gian ba tháng ấy, tôi đã làm tên tay sai ngoan ngoãn của chúng nó, một thứ tay sai thâm hiểm và thảm hại. Chẳng qua là một mùi tanh hôi quyện lấy những mùi tanh hôi khác. Chẳng qua là vì tôi đã điên rồ chống lại Đảng và chế độ này, tự chui vào cái cũi của tư sản *********, định lợi dụng nó hoá ra nó lợi dụng mình, đúng là kẻ cắp gặp bà già, tôi đi bán mạt cưa, tôi gặp phường bán mướp đắng.
    Từ sau số 3 Nhân văn, càng ngày tôi càng thấy tờ báo bị công kích dữ, nhất là sau số 4, Nhân văn bị thi hành kỷ luật, tôi bắt đầu chùn và muốn lảng ra, không phải vì tư tưởng chống Đảng đã giảm đi mà chính là vì sợ, muốn tìm chỗ yên thân, nên tôi lại cố sức đi vận động Trần Duy đóng cửa báo. - Muốn lảng ra không được, tên Trần Đức Thảo lại thuyết phục, tôi vẫn bị hút vào, nhưng vẫn chân trong chân ngoài chỉ chực trốn. - Thời kỳ cuối Nhân văn, cái tính chất ?ovăn dốt, vũ rát? của tôi biểu hiện rất rõ ràng: nghe ý kiến của Trần Đức Thảo, Lê Đạt, Nguyễn Hữu Đang nêu ra những ?otrách nhiệm với lịch sử? để tiếp tục ra báo, tôi cũng thấy phải - Về gặp Văn Cao, Trần Dần nêu ra vấn đề ?ođóng cửa báo, vì tờ báo đang phiêu lưu, dễ bị đánh chết? tôi lại thấy phải.
  10. U_r_bullshit

    U_r_bullshit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/10/2006
    Bài viết:
    110
    Đã được thích:
    0
    Cả một thời gian Nhân văn - Giai phẩm từ cái bản chất xấu của tôi nảy ra tư tưởng chống Đảng, chỉ loáng một cái tôi đã đứng sang mặt trận bên kia. Đầu óc thù hằn bịt mắt tôi, bọn thù địch lại bịt cho chặt nữa, tôi thành một anh hăng hái xông lên, mắt không cần trông thấy gì, tai chỉ nghe thù địch phỉnh nịnh, và cả lời tự mình phỉnh nịnh mình, mồm cũng hò hét, cũng lấy khí thế ?odũng cảm?, cầm vững bút phá hoại nguy hiểm.
    Nói một cách khác, tôi cũng chỉ là ?omột con ngựa chiến? mà những phần tử ********* trong giai cấp tư sản đã kéo được về để làm con ngựa cho nó cưỡi xông xáo đánh vào chế độ ta. Tư tưởng và cả giai cấp tư sản cũng đem hai cái ?olá đa? che hai bên mắt tôi, chỉ cho tôi nhìn một chiều, cứ thế mà xông lên. Tôi đã thành một người ?ođiếc tai nghe Đảng, sáng tai nghe thù?.
    Cứ cái kiểu nghĩ như thế, ở mỗi hành động, mỗi lời nói, tôi đều tưởng rằng mình đúng hơn Đảng, mình là người biết chân lý hơn Đảng. - Thật ra là những tư tưởng *********, những luận điệu, quan điểm ********* đã ngấm sâu vào óc vào tim tôi, nó đã tiêu diệt gần hết những cái tốt lành của tôi trong những năm kháng chiến. - Chỉ một khoảng thời gian ngắn, những cái nọc độc, những cái gì xấu xa hèn kém, hằn thù bẩn thỉu nhất đã xâm nhập nhanh chóng vào người tôi, biến tôi thành kẻ thù chế độ, tay cầm đồng tiền lương của chế độ nuôi ăn nuôi mặc, phần xác ra vào cơ quan của Đảng, phần hồn nằm trong cái cũi của bọn *********. Đến nỗi ra vào nhà Minh Đức rượu chè, tôi cho là nơi sống tốt đẹp nhất, nó lôi đến hàng ngoại quốc B? ăn bánh uống trà, tôi cho là lịch sự nhất, ký tên vào sách tặng tư bản ngoại quốc lại cho là một cử chỉ văn minh, tên Đang kéo đến ăn cơm nhà tư sản N.S.H., tôi cho là nơi gia đình ấm áp nhất, giao thiệp lại quanh quẩn ở mấy gia đình tư sản như nhà P. nhà Đ.T. hàng sắt, đến để thưởng thức ấm trà ngon, bữa cơm ngon, nghe họ phỉnh phờ, mồm tôi lại tuôn ra những lời chê bai Chính phủ. ?" Trong bữa tiệc mừng tái bản Giai phẩm mùa xuân, tại cao lâu Mỹ kinh có đủ mặt nhóm Giai phẩm mùa xuân, với mấy tên Đang, Duy, Phan Khôi, Minh Đức, tôi sung sướng cảm thấy đây mới là những người ?ochân chính Cách mạng?! Hôm đó tên Đang có nói chuyện định vẽ rồng chầu cái sắc luật báo chí, giữa có ngôi sao vàng, tôi cũng cao hứng nói: - Không, ngôi sao này là của chúng ta! ?oChúng ta? là cái nhóm người ngồi cùng bàn tiệc ấy! những người ?ochân chính cách mạng ấy!? Lập trường tư sản ********* của tôi đã vững chắc đến nỗi, một lần vào khoảng đang in số 5 Nhân văn, bên hành lang gác nhà in Xuân Thu, tên Đang nói với tôi định lập một ?onhóm chính trị xin với cụ Tôn Đức Thắng cho gia nhập Mặt trận tổ quốc? tôi tán thành. Cách đó ít lâu, nó lại nói với tôi, lần này đã lên đến cái mức ?olàm một Đảng của quần chúng?. Trong ý nghĩ tôi sau đó là cũng thích có một cái ?oĐảng của quần chúng!?
    Nhưng, Đảng đã lãnh đạo nhân dân nổi lên đấu tranh chống Nhân văn, và Chính phủ đã cấm báo Nhân văn, chứ nếu để một thời gian nữa, thì tôi còn đi quá xa vào con đường phản quốc, phản dân, phản Đảng.
    Nhìn lại hơn ba tháng làm báo Nhân văn, rõ ràng tôi đã nằm trong cái tập đoàn chính trị ********* do Nguyễn Hữu Đang, Trương Tửu, Phan Khôi, Trần Duy cầm đầu, mà tôi đã là một người hoạt động tích cực lúc đầu, tuy về sau vai trò có yếu đi vì hoang mang lo sợ, nhưng ý thức ********* của tôi thì vẫn thế.

Chia sẻ trang này