1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vài dòng về chuyện tình một gã ngốc.

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi scorpion1429, 27/01/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. scorpion1429

    scorpion1429 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    Bức thư tình thứ 8:

    Nhâfn đô?ng va? nhâfn đá, một tượng trưng cho ty cu?a ngươ?i con trai, một giống như ti?nh yêu ngươ?i con gái. Chiếc nhâfn đô?ng, dươ?ng như chă?ng được chu? nhân cu?a nó nâng niu, chă?ng mấy chốc ma? thân thê? đâ?y vết xước, chă?ng mấy chốc ma? thân thê? méo mó không co?n tro?n triạ nưfa, nhưng mafi mafi nă?m trên tay ngươ?i con trai. Co?n nhâfn đá, tươ?ng như bê?n vưfng, mịn ma?ng, nhưng một nga?y kia tan vơf chă?ng bao giơ? liê?n lại.

    Anh nhớ cô bé lufn cufn, xin xắn, suýt nưfa bị thă?ng bạn chết tiệt cu?a anh cưa câ?m. Cô bé thông minh lắm, 86 thi? luôn biết được ai tốt, ai xấu, nhận ra ai thật lo?ng ngay thôi.

    Anh nhớ cô bé lặng lef va? thi thoa?ng cươ?i xấu hô?... "Ngươ?i yêu nó hơn anh Hiếu gấp trăm lâ?n". Có lef cô bé na?y đang sợ hafi, sợ hafi chính ba?n thân mi?nh đấy ma?.

    Anh nhớ cô bé lươ?i biếng, nga?y na?o cufng lă?ng lặng ăn cơm ha?ng với ngươ?i yêu cô ta. Yêu đương gi? chán thế, pha?i tay mi?nh thi? bắt nó chui va?o bếp rô?i, nếu không thi? mi?nh tự chui, chắc nó cufng không nơf đê? mi?nh cặm cụi một mi?nh.

    "Cho em xin cái vé xe buýt cu?a Trang" " Em có nhớ cung la? gi? không" "Cung?" "Ư?, 12 cung hoa?ng đạo ấy ma?" "Thi? anh tra tư? điê?n đi". Hư?, tra không thấy, cufng không nhớ thi? mới ho?i chứ. Zodiac, ngốc, vậy ma? cufng không nhớ, thế ma? dân ngoại thương cơ đấy. ^_^

    Anh nhớ cô bé liê?u lifnh, dám trêu anh. Anh cứ cươ?i thôi, nhưng ghét không chịu được.

    Anh nhớ cô bé ky? cục, sao nhiê?u bạn thế. Cứ tư?ng đoa?n, tư?ng đoa?n như thánh địa Jerusalem tiếp đón nhưfng tín đô? cơ đốc ha?nh hương ấy. Cufng pha?i thôi, con nho? dêf thương thế cơ ma?.

    Anh nhớ cô bé la? lơi, có ngươ?i yêu rô?i ma? sao lắm bạn trai thân thế.

    Anh nhớ món ăn ky? cục ma? cô bé cho ca? nha? ăn. Gio? với xu ha?o ah?? Chă?ng nhớ rof nưfa, chi? nhớ nó ky? cục hết sức. Công chúa nho?, chưa va?o bếp bao giơ? a?h???

    Anh nhớ cô bé đaf đô? đi thêm một chút nước tư? cái ly gâ?n cạn: chứa niê?m tien cu?a anh va?o phụ nưf: "Nó sắp chia tay ngươ?i yêu rô?i" "Trơ?i đất, thế nưfa, sao ma? chia tay?" "Chán rô?i".

    Thế rô?i cô bé đó khóc đo? hoe ca? mắt "Em vư?a chia tay một ngươ?i rất quan trọng với em". "Em huýt gió được không?" "Đc chứ, có ai cấm em la?m nhưfng gi? em thích đâu". Hi?nh như tư? đó, cô công chúa đaf lớn lên trong mắt anh rô?i.

    Anh nhớ cô bé ham vui, sao lúc na?o cufng buô?n vu vơ.

    Anh nhớ cô bé đaf cho anh ngắm nhi?n, nhưfng nét thơ ngây va? bi?nh yên hết mực, khi thật ngoan ngoafn trong giấc ngu?, thật dêf thương trong giấc mơ dịu da?ng.

    Anh nhớ cô bé đaf đi bên cạnh anh, với đôi mắt long lanh kê? vê? cuộc sống ma? em mơ đạt tới. Cô bé muốn được la? chính mi?nh, sao cứ đê? tiếng sáo la?nh lót cu?a em chi?m da?n đô?ng ca muôn giọng thế???

    Anh nhớ cô bé đaf hôn lên trán anh, rô?i nhẹ nha?ng nói: "Em thương anh". Anh ôm thật chặt cô gái bé nho? ấy, đê? nghe tiếng tóc em lao xao bên tai anh, vâfn thấy mi?nh cô đơn vô cu?ng.

    Anh nhớ cô bé lúc na?o cufng coi thươ?ng anh ( ^_^ ), sợ hafi một thứ ti?nh ca?m quái ác.

    Anh nhớ cô bé kiêu ky?, chi? muốn giưf anh như một món đô? chơi ngộ nghifnh trong túi áo.

    Anh nhớ cô bé không thích hát, nhưng giọng nói lúc na?o cufng như một khúc ca lạ lâfm bên tai anh. Nhớ nhiê?u lắm, chi? mông cô bé nói với anh "Em ghét anh" thật lo?ng, đê? nôfi nhớ cô bé co?n mafi nguyên la?nh trong ky? niệm.

    Ư?, nhớ nhiê?u thế, nhưng chi? la? nhớ mi?nh em thôi, cô bé ạ. Tất ca? em trong anh la? vậy đó. Ky? cục lạ, nhưng dêf thương vô cu?ng.Vi? em ma? anh có thê? viết, có thê? sống la? chính mi?nh. Yêu em rô?i sao? vi? nhớ em cufng bô?n chô?n như mối ti?nh đâ?u tiên. Lặng lef suốt 6 năm chi? biết ngắm nhi?n va? nhưfng câu nói vu vơ.
    Chu? nhân nhưfng nôfi nhớ cu?a tôi, các cô la? nhưfng thiên thâ?n trong mắt tôi rô?i đấy.
  2. scorpion1429

    scorpion1429 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    Scorpion " sói trắng" gửi tặng truyện ngắn tự sáng tác này tới Kin_my " Kinnora":
    Scoran sinh ra từ âm nhạc.
    Kinnora sinh ra từ tình yêu.
    Họ là 2 sinh linh đang lang thang giữa thế giới bao la này.
    Kinnora là 1 tiểu tiên nữ xinh đẹp, thánh thiện trong chiếc áo choàng dài màu hồng, và đôi cánh thiên nga trên lưng. Trong tay cô bé luôn là túi hạt mầm vàng. Thiên chức của cô là đem hạnh phúc cho tất cả mọi người trên thế giới.
    Scoran là 1 con sói với bộ lông trắng muốt. Không ai biết Scoran từ đâu tới, chỉ biết rằng ngày đó: sói trắng tới và dạo bước hiên ngang trong khu rừng. Sói trắng nhỏ bé, nhưng không sợ ai hết. Sói trắng đem lại sự bình yên, ấm áp và cả nỗi sợ hãi tột cùng.
    Cứ mỗi 1 linh hồn về với chúa, một vì sao lại rơi khỏi bầu trời mênh mông! Và tại nơi đó, cội nguồn của sự sống, nước mắt của Mẹ vĩ đại lại rơi, rơi mãi...rơi qua không gian vô tận...dài như chặng đường mà con người đã đi qua...và khi chạm đất, nước mắt của MẸ hoá thành hạt mầm vàng: hạt mầm hạnh phúc.
    Kinnora thu nhặt chúng, và hàng ngày: cô bé bay đi khắp thế giới, gieo vào trái tim những cô bé, cậu bé mới chào đời.
    Hạt mầm sẽ lớn lên, cùng với những cô bé, cậu bé ấy, đem lại cho chúng tình yêu, niềm vui, niềm tin, lòng biết ơn, sự tự tin... và hạnh phúc. Khi cây hạnh phúc đã đủ lớn để ra hoa, những thiên sứ sẽ đặt lên bầu trời một ngôi sao mới, thay thế cho vì sao đã rơi. Vì thế, bầu trời của chúng ra mãi lung linh, và thế giới luôn ngập tràn niềm vui và hạnh phúc.
    Thế nhưng, vì là nước mắt, nên trong những hạt mầm hạnh phúc ấy luôn ẩn chứa nỗi đau, và cay đắng. Chúng cũng sẽ lớn lên theo, cùng hạnh phúc. Tại đôi mắt MẸ, hạnh phúc là trọn vẹn với tất cả những cung bậc của nó, nhưng trong hành trình dài vô tận qua không gian, nước mắt đã vơi đi phần nào, và hoà tan vào nó bụi bặm. Để rồi hạnh phúc đến với mỗi chúng ta, không còn trọn vẹn. Mờ đi sau làn bụi bẩn, để không phải ai cũng tìm được nó. Để ai cũng phải tìm kiếm phần còn thiếu kia: người ta tìm đến với nhau, và yêu nhau: để cho hai trái tim hoà làm 1. Và thế là Kinnora còn là thiên sứ của tình yêu.
    Nhưng Kinnora đau khổ vì điều đó, cô muốn tất vả mọi người thật hạnh phúc, cô muốn không ai phải tìm kiếm nó. Những linh hồn mà cô gặp kể rằng " Hạt mầm hạnh phúc lớn lên cùng chúng tôi, nhưng bụi bặm nó đem theo làm trái tim tôi nhói đau, và cành lá của nó làm da thịt chúng tôi chảy máu. Và khi chúng tôi lớn lên, chúng tôi không sao được yên khi mà cây hạnh phúc suốt ngày thổn thức, nó bắt tôi phải đi tìm cái mà nó thiếu. Và tôi đi tìm, nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng. Tôi tìm kiếm cô ấy, nhưng cô ấy không cần tôi, cô ấy cũng đang tìm cái mà cô ấy còn thiếu. Tại cô đấy, tại cô mà thế giới đang vật lộn trong vòng quay điên rồ".
    Và Kinnora cứ khóc mãi, cho tới khi 1 linh hồn nói với cô: "Đừng khóc nữa thiên thần, tôi cảm ơn cô. Không có những nỗi đau mà cô gieo vào tôi, tôi sẽ không thể biết đến niềm hạnh phúc lớn đến thế khi tôi tìm đuợc tình yêu. Chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau, để chia sẽ những gì mà mà mỗi chúng tôi còn thiếu, vì cô đấy Kinnora, cảm ơn cô. Cô đừng lo về những vết thương mà cây hạnh phúc gây ra cho tôi. Khi Scoran tới, nó làm lành tất cả, và đem lại cho chúng tôi bình yên". "Scoran là ai??" " Cô không biết sao? Scoran là một con sói trắng tuyệt đẹp".
    Kinnora lại gieo mầm hạnh phúc, và tìm Scoran.
    Scoran, sói trắng cứ đi,đi tới đâu mà ở đó có những giai điệu đẹp cuốn hút nó. Có những người mà nó gặp không quan tâm tới nó,nó cũng không để ý. Có những người sợ hãi nó, nó mặc kệ. Có những người xua đuổi nó và kẻ đó sẽ phải trả giá bằng những vết thương rỉ máu, và nỗi đau trong tim không bao giờ lành. Có những người yêu thương nó, rất nhiều, vì vẻ đẹp của nó, vì những gì ánh lên trong đôi mắt nó, vì những giai điệu vang lên sau mỗi bước đi của nó. Khi nó đến bên ai đó, để cho họ vuốt ve, Scoran liếm lên những vết thương: chúng liền lại, hơi ấm mà Scoran toả ra: làm họ cảm thấy bình yên. Scoran là thiên sứ của hoà bình, và cũng là sứ giả của chiến tranh, thù hận. Scoran không hề biết có Kinnora trên đời, sói trắng chỉ ngạc nhiên: sao trên thế giới có nhiều nỗi đau, bất hạnh đến thế. Nó cứ đi, đi mãi để xoa dịu chúng, nếu như người ta cần tới nó.
    Cứ mỗi khi trăng tròn, Scoran không còn là chính nó nữa: nó đau khổ trong nỗi cô đơn tột cùng, tất cả những gì nó cõ thể tạo ra lúc này là tiếng hát buồn đến tan nát cõi lòng những ai nghe nó. Duới ánh trăng: Scoran trở về hình dạng thật của mình: một chàng trai với đôi mắt lạnh lùng, một con người với trái tim không có mầm hạnh phúc. Những lúc như thế
    Scoran thường ngồi trên tán cây cao nhất, hát, và để mặc cho ánh trăng tan chảy trên người.
    Rồi 1 lần Scoran gặp Kinnora. Dưới ánh trăng đang dần che khuyất bởi mây đen, thiên thần của tình yêu và hạnh phúc chợt nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, nó khiến cô cảm thấy hối hận vô cùng, nước mắt rơi xuống và trái tim cô thúc dục. Kinnora cất tiếng hát, và khi Scoran nhìn lên, hai đôi mắt họ gặp nhau. Khoảnh khắc ấy thật ngắn ngủi... khi ánh trăng tắt hẳn, Scoran trở về là sói trắng, và nó cô đơn, chưa bao giờ nó cô đơn đến thế, và chưa bao giờ nó thèm đuợc làm người đến thế...
    Kinnora, Scoran đau khổ là vì cô, khi cô đã quên không gieo vào trái tim chàng trai ấy 1 hạt mầm hạnh phúc,và không ai có thể sửa lỗi lầm ấy, ngoài cô. Kinnora, Scoran tìm thấy trong tiếng hát của cô hạnh phúc và niềm vui, Scoran muốn được đi cùng cô mãi mãi. Nhưng Scoran chỉ có thể gặp cỗ mỗi khi trăng tròn, anh ấy không muốn cô nhìn thấy mình trong hình dạng 1 con sói. Kinnora, chỉ có cô mới có thể giúp Scoran gửi được vì sao mang tên mình lên trời. Kinnora, cô phải ở bên cạnh Scoran, để anh ấy tiếp tục đi: xoa dịu những nỗi đau mà cô gây ra cho nhân loại...
    Còn Kinnora, cô cảm thấy gì khi nghe tiếng hát của Scoran. Cô có buồn không khi chỉ có thể nghe tiếng hát mà thôi. Cô có buồn không khi Scoran chẳng thể gặp cô mỗi khi cô muốn. Cô hãy nhớ là Scoran luôn muốn gặp cô, nhưng Scoran chưa thể, cô hãy chờ nhé. Cho tới khi trăng tròn, và Scoran sẽ tới với cô như 1 con người. Chỉ có cô mới có thể khiến Scoran là ngưòi mãi mãi, vì chỉ với cô: Scoran mới cần hình dạng 1 con người.
    Mẩu chuyện này tớ cũng post lên ttvnol rồi, nhưng mà là dành cho cô bé... trước. Thôi thì post lại, dần dần sưu tập lại cho đủ bộ.
    Hix, mà đố ai đoán được nghề tớ đang làm đấy. Biết chắc ngất mất
  3. scorpion1429

    scorpion1429 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    Hay quá...
    Lại lục ra được một bài cũ rích
    Không đề số 74
    Anh nhớ những ngày xưa
    Có cơn mưa và gió
    Khô tóc em ướt đầm
    Làm sao ta trở lại
    Những ngày xa xưa ấy
    Như bức tranh dang dở
    Phủ lên màu lầm lỡ
    Vết sơn ngày hôm nay
    Uhm... bài này cũng sự tích lắm đấy... viết nhanh sau khi nói chuyện với ma.
  4. scorpion1429

    scorpion1429 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    Bài ca sống
    Đã bao giờ em thấy
    Nắng rực rỡ, xói qua dòng sông mênh mông
    Đã bao giờ tự hỏi
    Ai là tia nắng
    Lóng lánh đầu ngọn sóng, trên dòng đời thênh thang đang cuộn chảy
    Ra đi chồi non, hé đi nụ hoa
    Nắng ấm đang chan hòa
    Đừng e ngại ngày mai tàn lụi
    Bụi bặm hôm nay, nụ cười em đã xua đi hết sạch
    Cười ròn tan đi
    Lỡ có bị giấc mơ thức muộn
    Có anh cạnh em
    Mỗi phút giây hơn hết thảy những ngày buồn
    Rồi sẽ đến những chiều đông lạnh buốt
    Chuông đâu xa thẫn thờ trong chiều muộn
    Nhìn trăng lên hững hờ nghe hối hả
    Giữa ngược xuôi hôn mái tóc phôi pha
  5. scorpion1429

    scorpion1429 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    For MEN
    Chí làm trai tứ hải giai huynh đệ
    Dừng đâu là nhà, ngã đâu là giường
    Nặng gánh chi tang bồng hồ thỉ
    Nương gió đông xuân mà phơi phới tứ phương
    Đường còn dài biết cuối đường là đích
    Gốc cây khô chẳng tiếc giấc nam kha
    Chờ kê chín, kiến quốc còn chê nhỏ
    Xứng làm trai chí tại HẢI VÂN GIANG
    Được scorpion1429 sửa chữa / chuyển vào 10:05 ngày 02/02/2006
  6. h21119

    h21119 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/12/2005
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Ông bạn này đúng là đang cùng tâm trạng thất tình với mình, buồn , đau khổ vì 1 người con gái. đúng là chẳng biết nói gì để cho bạn bớt buồn nhưng thôi thì năm mới cũng xin chúc bạn sẽ sớm thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, chúc bạn sẽ sớm gặp được 1/2 của mình để không phải đau khổ như vậy nữa
  7. mua_dong_mau_trang

    mua_dong_mau_trang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/01/2006
    Bài viết:
    53
    Đã được thích:
    0
    em lại thấy anh ko hề ngốc,chính người để mất anh mới là ngốc. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra.mọi người đã nghe câu nói này chưa? Khi 1 cánh cửa đã đóng lại thì đừng cố mở nó ra,hảy đi tìm 1 cánh cửa khác.hãy làm vậy nghe
    cố lên mọi người nhé
  8. scorpion1429

    scorpion1429 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/08/2003
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    Híc... cảm động quá.
    Giá mà người sau cánh cửa kia cũng nói vậy.
    Cuộc đời là một hành lang thật dài, mỗi ngày ta lại mở ra thêm một cánh cửa... liệu có ai biết đằng sau nó có gì.
    Nào, hãy sống hết mình, như thể ngày mai đã là ngày cuối cùng
  9. h21119

    h21119 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/12/2005
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Có câu theo tình tình trốn, trốn tình tình theo
    Chẳng biết anh bạn này thế nào chứ tôi áp dụng ai ngờ.... tình càng trốn mình hơn. Thôi chọn giải pháp an tòan...... ở 1 mình cho sướng :D
  10. h21119

    h21119 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/12/2005
    Bài viết:
    76
    Đã được thích:
    0
    Vậy cả đời đi làm thằng gác cổng ấy, mỗi ngày mở 1 cánh cửa thôi. đơn giản nhất đỡ phải nghĩ. Xem chữ kí của tui thì biết nè

Chia sẻ trang này