1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vài hình ảnh xứ Mỹ

Chủ đề trong 'Nghệ thuật Nhiếp ảnh' bởi TungSon1, 27/08/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    A young patient of Charity Hospital in New Orleans is carried to a waiting bus after being evacuated by airboat on Friday, Sept. 2, 2005
    [​IMG]
    Một thiếu phụ cho con bú
    [​IMG]
    Thành phố New Orleans ngập trong cơn nước.
  2. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Một kẻ không nhà nằm trước 1 cơ sở thương mại
    [​IMG]
    Đứa bé 3 tuổi Makia Hebert lái chiếc xe đạp sau khi mẹ bé tìm nó dưới đống gạch vụn tại nhà của họ , Misissipi.
  3. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Chụp vài hình nhăn răng cười , chúng tôi qua chợ An Đông đối diện khu PLT . Chợ đông đảo người mua sắm . Hàng khô giá ngang ngủa với Texas , riêng hàng hoa quả rất rẻ . Cam 1 đô 10 trái , bưởi Cali 1 đô 2 cân . Bên tôi bưởi này hai đô mấy một trái . Bông át tít sô 8 cho 1 đô , bà nhà tôi mua ở chợ Sam Club gần 1 đô 1 bông . Chuối cau 3 đô 1 thùng , Texas 89 cents 1 cân .
    Chúng tôi quay trở về đường 5 đi trở lại hướng North . Ghé qua khách sạn Holiday Inn nghỉ đêm , tôi vào check in mướn 1 phòng . Nhân viên khách sạn hỏi :
    - Chúng tôi chỉ còn 1 phòng có giường king size , gia đình ông mấy người .
    - Vợ tui và hai đứa con .
    Bà chị vợ tôi là vợ , còn bà xã tôi và cậu em vợ dáng nhỏ người là hai con . Đi xa xa họ không để ý đâu . Chứ không họ bắt phải mướn ba phòng . Sáng hôm sau bà xã tôi cười :
    - Tối qua ông ngủ dưới đất , vừa đặt lưng ông ngáy quá làm tui , bà chị ngủ không được .
    [​IMG]
    Chúng tôi ngắm biển và trời trong vắt chừng mươi mười lăm phút cảm thấy chán.
    - Có muốn đi trên cầu Golden Gate coi không?
    Chẳng lẽ tới San Francisco mà không coi cho biết , ai nấy đều gật đầu. Tôi lái xe dọc theo bãi biển. Có một tấm bảng đề mũi tên đi vào cầu. Tôi chạy xe hơi chậm so với các xe khác. Bà xã tôi ngồi bên ghế hành khách.
    - Nè bà , chụp giùm cho tui mấy tấm hình. Tui "set" máy ảnh rồi , cứ việc bấm cái nút đó. Bà xã tui loay hoay chụp vài chục tấm , cái nghiêng cái ngữa , bà con thông cảm giùm. Thợ mới vô nghề.
    [​IMG]
    Cầu Richmond nằm hướng bắc thành phố SF
  4. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Hội chợ muà hè
    Tuần qua con Linda nhà tôi trông thấy những trò chơi xanh đỏ ở một khu thương mại góc dường Belnap gần nhà tôi .
    - Bố bố mình đi coi hội chợ nghe bố .
    Mùa hè tháng 7 nóng như lửa đốt . Tôi không hiểu sao thỉnh thoảng họ tổ chức hội chợ vào mùa này . Thông thường vào mùa xuân hay mùa thu , khí trời ấm áp mát mẻ .
    Trong khu hội chợ carnival , khoảng chục gian hàng trò chơi , ném tên , thảy vòng vịt , nhà ma , thuyền quay như chong chóng , cầu trượt , bumper cars . Mỗi thứ mất 3 đô hay 4 đô cho mỗi lần vào chơi . Con Linda tôi nhát lắm , chỉ thích chơi cầu tuột , mấy cái trò quay lộn đầu nó sợ lắm . Hai cô lớn cái nào cũng thử .
    - Bố má lên thử đi , vui lắm .
    Tui lắc đầu cười :
    - Bố già rồi , lên trển nó quay chừng vài cái là không biết đường mà về .
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Con ơi ! Đừng nghịch nữa , ông kia ngó con kìa.
    Được TungSon1 sửa chữa / chuyển vào 18:24 ngày 03/09/2005
  5. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Mẹ ơi ! con chưa muốn về
    [​IMG]

    Rồng xanh ơi ! Bay nhanh lên
  6. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Xin giới thiệu đến các bạn vài hình ảnh Chim ó và Cá Hồi
    http://www.pbase.com/norman/eagles_and_salmon
    Sau đây là hình của anh OngBaMuoi
    [​IMG]
    TIẾNG VIỆT - TIẾNG MỸ RẮC RỐI...
    Lê Anh Tuấn
    Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi
    Me hiền ru những câu xa vời
    À à ơi ! Tiếng ru muôn đời
    Tiếng nước tôi ! Bốn ngàn năm ròng rã buồn vui
    Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi
    ............ Phạm Duy (Tình ca, 1953)
    Tôi tình cờ quen một anh bạn Mỹ, người Mỹ chính cống, mắt xanh mũi lõ, tên Johnson William, quê ở bang Ohio của xứ Cờ Hoa nhưng Johnson đã hơn 16 năm sinh sống ở Việt Nam, nghiên cứu về dân tộc học Ðông Nam Á, nói tiếng Việt thông thạo, phát âm theo giọng Hà Nội khá rõ, hắn học tiếng ở Ðại học Ngoại ngữ Hà Nội rồi làm Master of Art về văn hóa xã hội Việt Nam ở học Khoa học Tự nhiên Sài gòn, rành lịch sử Việt Nam, thuộc nhiều câu thơ lục bát trong truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du, Lục Vân Tiên của cụ Ðồ Chiểu. Johnson ăn mặc xuyền xoàng, cái đầu rối bù, chân mang một đôi giày bata cũ mèm, lưng quảy một ba lô lếch thếch, sẵn sàng ăn uống nhồm nhoàng ngoài vỉa hè. Johnson có thể quanh năm suốt tháng ăn cơm với chuối thay cho bánh mì và phomát, xịt nước tương vào chén rồi cứ thế mà khua đũa lùa cơm vào miệng. Ðối với Johnson, thịt rùa, rắn, ếch, nhái, chuột đồng, ... hắn xơi ngon lành. Bún riêu là món khoái khẩu của Johnson, hắn còn biết thèm hột vịt lộn ăn với rau răm chấm muối tiêu chanh. Ai có mời đi chén thịt cầy với mắm tôm, Johnson chẳng ngần ngại mà còn biết vỗ đùi đánh cái phét khen rượu đế mà nhắm với thịt chó ngon "thần sầu quỉ khốc" !!! Chẳng biết Johnson khéo tán tỉnh thế nào (hoặc bị tán) mà vớ được một cô bé Hà thành tóc "đờ-mi gác-xông", sinh viên ngành văn chương hẳn hoi. Ngày cưới, Johnson vận áo dài khăn đóng, dâng trầu cau và quì lạy bàn thờ tổ tiên nhà gái thành thạo làm đám thanh niên, thiếu nữ, cả lũ con nít và mấy ông cụ ông, cụ bà trong làng suýt xoa, kinh ngạc, xúm đen xúm đỏ coi muốn sập nhà.
    Chúng tôi gặp nhau trên chuyến xe lửa từ Nha Trang ra Huế. Tôi về thăm quê, còn Johnson thì sau mấy tháng nghiên cứu phong tục Tây nguyên xuống Nha Trang rồi tiếp đi dự Festival Huế. Ðường dài, tàu chạy dằn xóc, chung quanh ồn ào, lao nhao chẳng ai ngủ được. Johnson rủ tôi xuống toa ăn uống, kêu mỗi người một ly cà phê đen, một bình trà nóng rồi trao đổi đủ thứ chuyện trên đời. Tôi cũng khá thán phục sự hiểu biết và thành thạo văn hóa Việt Nam của Johnson khi nghe hắn thỉnh thoảng chêm vô câu chuyện mấy câu ca dao, thành ngữ tiếng Việt. Thật thú vị khi nói chuyện với một người Mỹ bằng tiếng Việt về đề tài ngôn ngữ Việt Nam (dễ chịu hơn nhiều khi khi nó chuyện với một người Mỹ bằng... tiếng Anh). Vậy mà Johnson vẫn lắc đầu than:
    - Tiếng Việt của mấy ông rắc rối quá! Tôi học đã lâu mà vẫn còn lúng túng, nhiều lúc viết sai, nói sai lung tung cả lên. Này nhé, từ xưng hô, ăn uống, giao tiếp... thật lắm từ khác nhau chẳng đơn giản như tiếng Mỹ của tớ, chỉ một từ you là để nói với tất cả người đối thoại, tiếng Việt thì phân biệt ông, bà, anh, chị, em, con, cháu, ngài, mày, thầy, thằng, ... rành mạch. Tiếng Mỹ thì dùng một chữ black để chỉ tất cả những vật gì, con gì có màu đen trong khi đó tiếng Việt thì khác, ngựa đen thì gọi là ngựa ô, chó đen thì kêu là chó mực, mèo đen thì gọi là mèo mun, gà đen thì là gà quạ, bò đen là bò hóng, mực đen là mực tàu, tóc đen thì hóa thành tóc nhung hoặc tóc huyền. Ðã là màu đen rồi mà người Việt còn nhấn mạnh thêm mức độ đen như đen thủi, đen thui, rồi đen tuyền, đen thắm, tím đen, đen ngắt, đen bóng, đen sì, đen đủi, đen thẳm, đen óng, đen thùi lùi, đen kịt, đen dòn... Còn để chỉ màu ít đen hơn thì người Việt dung chữ đen hai lần: đen đen.
    Tôi cười cười:
    - Thì tiếng Mỹ của ông nhiều lúc cũng rắc rối kia mà. Này nhé, người Việt nói: "Hôm qua, tôi đi tiệm" thì người Mỹ lại nói "Yesterday, I went to the shop". Tiếng Anh, đi là go, nhưng đã đi (quá khứ) thì phải viết là went. Bản thân chữ hôm qua (yesterday) đã là quá khứ rồi thì ai cũng biết mà gì cần phải đổi go thành went chi cho rối mấy người học Anh văn? Nội chuyện học thuộc lòng 154 động từ bất qui tắt của mấy ông cũng đủ làm nhiều người trên thế giới phải thi rớt lên rớt xuống. Người Việt nói hai con chó mà chẳng cần thêm s hoặc es thành hai con chó "sờ" (two dogs) như tiếng Mỹ. Một đứa con nít thì nói là one child là được rồi, vậy mà thêm một đứa nữa thì bắt đầu rối, chẳng phải là two childs mà thành two children. Một con ngỗng là one goose, hai con ngỗng thì thành two geese. Vậy mà viết một con cừu là one sheep nhưng hai con cừu thì cũng là two sheep, chẳng chịu đổi gì cả ?!.
    Johnson vẫn không chịu thua:
    - Văn phạm của xứ ông cũng rắc rối bỏ xừ! Xem nè, thắng và thua là hai chữ phản nghĩa chứ gì? Thua và bại là hai chữ đồng nghĩa, đúng hông? Vậy mà, hai câu nói: "Ngô Quyền đánh thắng quân Nam Hán" đồng nghĩa với câu "Ngô Quyền đánh bại quân Nam Hán"? Không thể viết là "Ngô Quyền đánh thua quân Nam Hán"!!! Phải không nào? Rồi còn, "áo ấm" tương đương với "áo lạnh", "nín thinh" giống như "làm thinh" trong khi ấm và lạnh phản nghĩa nhau, nín và làm cũng là những động từ đối nhau. Rồi ba hồi mấy ông dùng tiếng Hán như Quốc gia rồi đổi thành tiếng Nôm ra Nhà nước, Trực thăng (có thể không cần chữ máy bay phía trước) thành Máy bay Lên thẳng (phải có chữ máy bay phía trước), Thủy quân lục chiến thì đổi là Lính thủy đánh bộ, sao không gọi luôn là lính nước đánh đất??? Lễ động thổ thì không thể sửa lại là Lễ động đất mặc dầu là thổ là đất?
    Tôi tiếp tục "ăn miếng trả miếng":
    - Tiếng Mỹ cũng đâu có tránh khỏi. See và look cũng đều là động từ để cùng chỉ hành động xem, nhìn, ngắm, dòm nhưng oversee (quan sát, trông nom) lại ngược nghĩa overlook (bỏ sót, không nhìn thấy). Wise man là người thông thái, uyên bác, vậy mà thay chữ man (đàn ông) thành woman (đàn bà) thì chữ wise woman thành bà phù thủy, bà đỡ bà lang, bà thầy bói, bà đồng bóng!!! Rồi chữ man và guy (anh chàng, gã) gần gần như nhau thì chữ wise guy thành một kẻ hợm hĩnh, khoác lác. Sao lại "park on driveways" (đậu xe trên đường nội bộ) nhưng "drive on parkways" (lái xe trên xa lộ)?
    Johnson ôm bụng cười:
    - Tên món ăn Việt Nam cũng lạ, miền Nam có bánh da lợn, tưởng làm bằng thịt lợn nhưng thực chất là bằng bột, có lẽ giống như các lớp da lợn, nhưng sao không gọi là bánh da heo theo từ miền Nam mà gọi theo chữ lợn miền Bắc? Bánh bò cũng chắng có miếng thịt bò nào. Bánh tiêu thì không rắc tiêu mà lại rắc mè. Gọi rau má mà chẳng liên quan đến má hay mẹ gì cả. Bánh tét mà gói thật chặt, chẳng thể nào tét được. Bánh dày thì lại mỏng hơn bánh chưng. Bánh chưng thì phải nấu thật lâu mới chín chứ không phải dùng cách chưng hơi hay chưng hấp. Nước lèo trong nồi hủ tiếu thì chẳng phải theo kiểu nước Lào (hay Lèo). Trái sầu riêng thì ăn vô chẳng thấy sầu riêng hay sầu chung chi cả. Bưởi Năm roi rất tuyệt nhưng sao đúng là năm roi? Trái vú sữa, Cây dái ngựa thì thật là tượng hình. Hi hi... Ngôn từ bây giờ cũng thế, cò đất, cò nhà... thì chẳng dính dáng gì đến "con cò, cò bay lả, lả bay la..." cả.
    Tôi cũng chẳng vừa:
    - Thế cái món hot dog của mấy ông có liên quan gì đến con chó không? Món bánh mì kẹp thịt bò băm Hamburger của Mc Donald thì đâu có thịt heo (ham). Trái thơm, trái khóm "pineapple" thì chẳng có gì liên quan đến pine (cây thông) và apple (trái táo) cả? Vào phòng thí nghiệm sinh học, ông Giáo sư bảo bắt một con "Guinea pig", nghe qua tưởng đâu là con heo xứ Guinea (ở Tây Phi Châu, giáp với Senegal, Mali, Liberia, Sierra Leone và biển Bắc Ðại Tây dương) nhưng ngờ đâu là một giống chuột tên là Guinea (ở Guinea không có giống chuột này!). Ðáng lý chữ football (bóng đá) thì phải viết là legball chứ, bởi vì người ta đá banh bằng cả cái chân (leg) chứ đâu chỉ cái ống chân foot từ dưới đầu gối đến trên bàn chân? Mới đây, khi dân Pháp không chịu ủng hộ Mỹ trong vụ chiến tranh Iraq thế là mấy dân biểu Mỹ giận đòi đổi tên món khoai tây chiên French fries bằng chữ American fries thì mấy ông Tây lại ôm bụng cười chế riễu rằng món French fries không phải xuất xứ từ Pháp mà từ ... Mỹ và là món ăn của dân Mỹ. Có lẽ mấy ông Mỹ tiền bối xưa, khi làm món này đặt tên là khoai tây Pháp cho nó có vẻ ... ngoại cho sang, giống như bây giờ một số quán ăn Việt Nam có thực đơn Lẫu Thái, Bún Singapore, Bánh bao Mã lai, Cá chiên viên Singapore, Hủ tiếu Nam Vang, ... mặc dầu nguyên liệu và cách nấu gần như 100% của Việt Nam???
    Johnson gật gù:
    - Ừ, cũng đúng. Nhưng lúc đầu học tiếng Việt, tôi thấy khó quá, đã lấy 24 chữ cái A, B, C của vần La tinh rồi mà bày ra thêm a, â, ă, u, ư, ơ, d, đ, ... nữa. Lại thêm kèm 5 dấu sắc (''), huyền (`), hỏi (?), ngã (~), nặng (.) và không dấu ( ) nữa. Như le, lé, lè, lẹ, lẻ, lẽ, mỗi chữ mang một nghĩa khác nhau. Rồi phải học cách bỏ dấu ở đâu trong từ cho chính xác nữa chứ. Hòa hay là hoà. Li hay là ly? Có câu thơ về dấu này cũng hay:
    Chị Huyền mang nặng ngã đau,
    Sao không sắc thuốc, hỏi sao cho lành ?!
    Trong ngôn ngữ Việt Nam, tôi thấy nhiều chữ ghép với chữ ăn mặc dầu nó chẳng ăn nhập đến chuyện bỏ thực phẩm vào miệng, nhai và nuốt xuống gì cả. Nói ăn nhậu, ăn tiệc, ăn mùng, ăn cưới, ăn giỗ, ... thì có lý nhưng sao lại ăn nằm, ăn hút, ăn tiền, ăn lương, ăn cắp, ăn mày, ăn chặn, ăn quỵt, ăn diện, ăn đòn, ăn công, ăn năn, ăn hiếp, ăn khách, ăn ảnh, ...
    Tôi bật cười chận ngang khi Johnson tiếp tục ghép chữ với từ ăn:
    - Thì như tiếng Mỹ của ông vậy thôi. Chữ to get khó dịch gì ra hồn cả. Tôi cũng có nghĩ là khi mình chưa tìm ra động từ nào thích hợp thì dùng tạm luôn chữ to get! Khi quân đội Mỹ bắt sống được Saddam Hussen ở Iraq thì tuyên bố "We got him!", sao không dùng động từ to catch, to caught, to force, to find, to capture, to pick up, ...cho rõ nghĩa? Rồi động từ to get đi kèm các giới từ in, into, on, out, up, at-able... thành một loạt động từ mới. Các động từ to take, to put, to be... cũng vậy.
    Johnson chuyển qua phần khác:
    - Chuyện mạo từ tiếng Việt cũng làm rắc rối người nước ngoài. Người Việt nói cái bàn, cái nhà, cái gường, cái nón... nhưng không thể nói cái chó, cái mèo mà phải là con chó, con mèo, con người.... Ðồ vật là cái, động vật là con. Bây giờ nhiều cô cậu thanh niên Hà Nội thay vì nói cái xe Honda Dream thì lại dùng từ con Ðờ-rim, rồi tiếp là con Su (Suzuki), con a còng (@), con Tô (Toyota), con Mẹc (Mercedes)...
    Vợ chồng tôi có chuyện vui thế này: Tôi quen vợ tôi, một phần vì yêu các cô gái Việt Nam, một phần cũng để trau dồi thêm tiếng Việt. Hôm hôm chúng tôi ra Hồ Gươm dạo chơi, tôi khen: "Con hồ này đẹp quá!". Vợ tôi "chỉnh" liền: "Không, anh phải nói là cái hồ này đẹp quá!". Vậy mà đi ngang sông Tô Lịch thấy nước đen ngòm, tôi nói: "Cái sông này bẩn quá!" thì vợ tôi "sửa" ngay: "Ậy, anh phải nói là con sông này bẩn quá chứ không nói là cái sông!". Tôi la lên: "Ồ, sao lại thế, khi là cái, khi là con, làm sao phân biệt?". Vợ tôi ôn tồn giải thích: "Cái gì động dậy, nhúc nhích thì gọi là con, như con sông có nước chảy, còn cái gì nằm im như cái hồ nuớc tĩnh mịch thì phải là cái hồ. Con chó, con mèo nó chạy được nên phải là con. Cái nhà, cái bàn, cái cột đèn đâu có di chuyển được nên phải là cái. Rõ chửa?". Lúc đó, tôi phá lên cười vì phát hiện một điều vô cùng thú vị: "À, anh hiểu rồi! Tiếng Việt thật hay. Hèn gì cái... cái của anh nó nhúc nhích lên xuống nên phải gọi là con ..., còn của... em, nó nằm im một chỗ nên phải gọi là cái, cái... Ha ha...". Hôm ấy, tôi bị mấy cái nhéo đau điếng, nhưng bù lại, có được một đêm hạnh phúc.
    Tôi thấy tức cười vô cùng với anh bạn Mỹ này:
    - Tôi cũng có chuyện hiểu lầm trong phát âm tiếng Mỹ như thế này.
    Trong một bữa tiệc với các sinh viên quốc tế, tôi nhận phần phục vụ nước uống. Gặp bà giáo người Mỹ đã đứng tuổi, tôi đến chào lịch sự và nói theo kiểu cách theo kiểu của người Việt: "Good evening, Madam. May I have a honour to serve you? Do you like my Coke?" (Chào bà, Tôi có thể hân hạnh phục vụ quí bà. Bà có muốn món Coke (Coca Cola)?). Bà này trợn mắt nhìn tôi, ra vẻ ngạc nhiên, rồi lắc đầu bỏ đi. Tôi băn khoăn chẳng hiểu chuyện gì? Hôm sau, tôi đánh bạo đến hỏi bà: "I am sorry, yesterday I have found your strange look when hearing my invitation. Was there a wrong?" (Xin lỗi, hôm qua tôi thấy bà nhìn tôi kỳ lạ khi nghe lời mời của tôi. Có điều gì không ổn vậy?). Bà giáo mỉm cười độ lượng: "Yes, I had misunderstood yours. Today, I just find out that your pronunciation is not correct. You said "Coke" not sound like "Coke" but "****". **** is a male chicken but it also has a dirty meaning else. You should be careful when saying this word to a lady". (Vâng, tôi đã hiểu lầm anh. Hôm nay, tôi mới hiểu ra là anh phát âm không đúng. Anh nói chữ "Coke" mà không giống "Coke" mà thành "****". **** là con gà trống nhưng nó cũng có một nghĩa khác xấu. Anh phải cẩn thận khi nói từ này với một phụ nữ).
    Johnson "gỡ gạt":
    - Hi hi... Anh bạn người Việt dẫn tôi đến thăm nhà, đến trước ngôi nhà của mình anh nói: "Ðây là nhà tôi, mời ông vào chơi", gặp vợ anh ta ra đón trước cửa, anh ta lại giới thiệu: "Ðây là nhà tôi, mời ông vào chơi". Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi và bước vào nhà, nhà anh ta thật đẹp (vợ anh ta cũng vậy!). Tôi ra lịch sự nên khen chủ nhà và nói: "Nhà anh và nhà anh thật đẹp". Hai vợ chồng nhìn nhau cười. Vì đi lâu ngoài đường, lại không có WC công cộng, nên tôi hỏi anh chủ nhà "Xin ông cho tôi vào cái chỗ đi toilet của nhà ông được không?" Hi hi... lúc đó tôi không nghĩ đến cái sự buồn cười của câu này, hôm sau nghĩ lại tôi mới thấy.
    Tôi cười to kể tiếp:
    - Lần đầu tiên sang Châu Âu cách đây 10 năm, tôi quen một cô sinh viên Hà Lan. Chúng tôi nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh. Cô rủ tôi ra bãi biển nằm phơi nắng và nói chuyện. Hôm đó, tôi chẳng đem theo cái gì để trải xuống bãi cát để nằm cả. Nói với cô này, thì cô mỉm cười: "Oh, never mind. You can lie down at my top" (Ồ, không sao. Anh có thể nằm trên cái top của tôi). Tiếng Anh của tôi cũng chẳng giỏi gì nên chẳng hiểu là nằm trên top là nằm ở đâu? Tôi chỉ biết top có nghĩa là đỉnh, là ở trên. Vậy nằm ở trên là nằm đâu? Nằm trên đầu thì chắc là không đúng rồi, ai lại nằm trên đầu mà nói chuyện với phụ nữ. Chẳng lẽ nằm trên... mình cô này? Hồi lúc trước đi Tây, tôi nghe nhiều thằng bạn kháo nhau rằng, phụ nữ Tây nó... Tây lắm, thích thì sẵn sàng... chiều! "Tình cho không biếu không" mà. Vậy là... lẽ nào ??? Tới nơi, tôi mới bật cười và thấy mắc cỡ trong lòng khi thấy cô này cởi áo khoác ra, trải dưới bãi cát và chỉ tôi nằm trên đó. Tối đó, về đến nhà, tôi lặng lẽ lật từ điển Anh - Việt ra xem, mới biết thêm là top còn có nghĩa là cái áo khoác ngoài của phụ nữ. Trời ơi!
    Johnson vỗ vai tôi:
    - Chút xíu nữa bạn là... hố to rồi. Ha ha... Năm ngoái, tôi có đến thăm miệt vườn Nam bộ, tôi có nghe một câu thế này mà lúc đó chẳng thế nào hiểu được: "Hôm qua, qua nói qua qua mà qua hổng qua. Hôm nay, qua hổng nói qua mà qua lại qua".................
    Câu chuyện của chúng tôi còn dài. Chia tay với Johnson ở ga Huế. Lững thửng dọc theo con đường về chợ Ðông Ba, trong đầu còn vương vấn câu chuyện rắc rối tiếng Việt với Johnson, ông già chạy xích lô lẽo đẽo theo sau:
    - "Ôn đi về mô khôn hè?"
    Tôi gật đầu, bước lên chiếc xe cũ rích, buộc miệng:
    - Có tiệm sách nào gần đây nhất, Bác? Tôi muốn mua một quyển Tự điển Tiếng Việt.
    Tôi bất chợt nhớ ra rằng, trong tủ sách gia đình của tôi, có đủ loại tự điển các nước, nhưng chưa hề có một quyển Tự điển Tiếng Việt nào.
    Lê Anh Tuấn
  7. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Cà ri dê Ấn Độ
    Vào ngày chủ nhật boss biểu đi làm cũng chán thiệt . Beautiful Sunday mà . Vô hãng ngó mấy board điện ngán lên tới tận cổ . Tôi vào hãng lúc 6 giờ sáng . Đến gần 12 giờ trưa tôi rủ anh bạn Mỹ đi ăn phở . Cái gì mà ai bao là anh Mỹ này gật đầu ngay . Vợ con không có , chỉ có bốn con chó bẹc giê nuôi ở trong nhà . Ông bạn Ấn Độ lắc đầu :
    - Thôi đi ăn thức ăn Ấn đi .
    Anh Mỹ mặt dầu dầu , nhân lúc gã Ấn Độ đi về cube của hắn tôi hỏi hắn tại sao .
    - You know , không thấy gã Ấn nói gì đến việc trả tiền . Vả lại lên tiệm ăn Ấn tuốt trên thành phố Irving , vừa đi vừa về ăn uống hết hai ba tiếng . Thôi you với gã Ấn đi ăn .
    - Vậy you ở đây làm việc nha . Tụi tui đi .
    Chiếc xe gã Ấn Độ Toyota Tercel 93 không có power steering , tay lái vặn vẹo có vẻ khó khăn .
    - Về nhà tui đổi xe khác đi cho ngon hơn .
    - Xe you mới 150 ngàn miles , cách đây mấy năm bà vợ bắt tui bán cái xe Toyota Celica 86 mới có 120 ngàn miles , số tay có 200 đô .
    Gã Ấn cười :
    - Xe này 200 đô tui không bán đâu .
    Nhà của hắn cách hãng tui chừng 2 phút lái xe . Nhà mới 2400 square feet , hắn biểu giá nhà hắn bây giờ chừng 180 ngàn đô la . Hắn dẫn tôi vào coi khu vườn của hắn . Mảnh vườn lưa thưa vài cây mồng tơi , vài cây đậu bắp , hai cây bầu và chừng chục cây ớt Mễ habanero .
    - You thấy không tui phải mua lưới về bao chung quanh từng cây . Ở đây thỏ sao nhiều quá xá . Mấy cái đọt non tụi thỏ cứ ra đớp hết .
    - Như tụi Việt tao , làm cà ri thỏ hết .
    Gã Ấn Độ cười :
    - Tui mà làm món này con vợ , con gái tui la tui sao dã man quá . Nhà tui chỉ ăn cà ri dê thôi .
    Nhà hắn có ba chiếc xe , ngoài chiếc Tercel cũ kỹ , hắn còn có chiếc Honda Accord 2000 và chiếc Toyota Corolla 2003 . Ngồi trên chiếc xe Corolla này không thoải mái bằng chiếc Totota Camry . Trên đường đi về thành phố Irving , tôi hỏi hắn .
    - Hôm bữa con gái you nói với tụi tui là cổ muốn đổi xe Lexus . Tui nói mua chiếc Lexus LS 430 đi . Chừng 65 ngàn đô .
    Hắn nghe không rõ :
    - 35 ngàn đô hả ?
    - Không , 65 ngàn đô full option .
    Hắn ngồi lái xe lặng thinh một hồi rồi nói :
    - Chắc phải bán tui đi . Chiếc xe đó gần bằng giá một cái nhà cũ .
    Xe này hắn mới mua cho cô con gái duy nhứt cách đây hai năm . Tôi thắc mắc hỏi :
    - Năm nay cháu ra trường . Vậy hồi đó cháu đi học trên trường đại học UTA , ai đưa đi đón về hàng ngày .
    - Tui đây chớ ai .
    Tôi không hỏi hắn , nhưng tôi biết nguyên nhân hắn không tập cho con gái hắn lái xe . Con gái cưng độc nhứt . Con gái thứ hai của tôi năm nay lên lớp 11 , tui biểu cháu phải lo học lấy bằng lái xe , để khi lên đại học tự đi học một mình .
    Ông bạn Ấn mở CD ra nghe , léo nhéo nhạc Ấn Incra ca ri ca ri .
    - Sao tui nghe nhạc toàn mùi cà ri không vậy .
    - Tầm bậy tầm bạ . Đó là bản nhạc dân ca , folk song của Bangalesh quê hương yêu dấu của tui .
    - Lời nhạc có nghĩa gì vậy ?
    - My Lord , Lạy Thượng Đế con cầu xin Ngài . vân vân ...
    Hứng chí hắn dịch lại nghĩa một bài hát khác .
    - Anh yêu ơi ! Hãy mua cho em chục đóa hoa hồng .
    Nụ hoa tươi nở dưới ánh mặt trời
    Anh yêu ơi ! Hãy mua cho em
    Nếu không , tối ngay em không nấu cơm tối cho anh .
    Này anh yêu ! Hãy mua cho em vòng ngọc san hô (coral)
    Loại ngọc này trông dị kỳ và đẹp mắt
    Anh yêu ơi ! Hãy mua cho em
    Nếu không , tối nay em không sửa soạn giường cho anh
    Anh yêu ơi ! Hãy mua cho em cặp cá chép vàng
    Loài cá vẫy vùng trong sóng nước trong xanh
    Anh yêu ơi ! Hãy mua cho em
    Nếu không , tối nay anh không có gì ăn
    Lời dân ca ngộ nghĩnh , phản ảnh lại đời sống thực tế tại quê hương Bangalesh của hắn cũng như ở mọi đồng quê trên thế giới . Bình dị và đơn sơ như tâm tình của trai gái thôn làng .
    Nhạc Cam Bốt , Thái Lan ảnh hưởng nhiều của Ấn Độ . Những âm láy lập đi lập lại í a í e như lời nguyện cầu trong đêm .
    - You không có loại nhạc Ấn nào nghe giựt gân hơn sao ?
    - Không có , mấy loại này của con gái tui nghe .
    Con gái Ấn của hắn năm nay chừng hai mươi ba tuổi còn nghe được lời tình tự của dân tộc Ấn . Bọn trẻ Việt bên này , thích nhạc Mỹ I love you , I need you . Yêu nhau vội hôm nay , xa nhau ngày mai .
    Chúng tôi băng qua xa lộ tiểu bang state highway 183 , quẹo vào đường Beltline North . Tiệm ăn Passan Ấn mằm ngay góc khu thương xá Mỹ . Vào trong tôi loáng thoáng thấy chừng năm sáu người khách Mỹ , còn lại toàn là người Ấn , da ngăm đen như tui . Nhà hàng trang trí theo lối Tây phương , bàn hình chữ nhựt , phủ khăn trắng tinh , ghế bọc nệm đỏ . Cảnh vật trang trọng và lịch sự . Tôi biểu người bạn Ấn .
    - Sam , tui nghe nói người Ấn ăn bốc bằng tay mà , sao đa số họ dùng muỗng nĩa đàng hoàng .
    Hắn cười :
    - Nhập gia tùy tục , qua Mỹ ngồi bốc bằng tay Mỹ nó cười cho . Khi về đến làng tui , dân trong làng thấy you ăn bằng thià muỗng , họ cũng chê cười , hổng biết thưởng thức đồ ăn Ấn . Ăn xong phải liếm ngón tay như vầy mới ngon nè .
    Nhà hàng này có ăn buffet , all you can eat , muốn ăn bao nhiêu thì ăn . Tôi theo sau Sam , hắn múc cái gì tôi lấy cái đó . Mang về bàn một đĩa đầy .
    - Cái bánh tráng tròn tròn dẹp dẹp này là cái gì ?
    - Nó gọi là roti hay nan tiếng Ấn Độ , thường nó làm bằng đậu xanh (mung bean) .
    Bánh ăn vào miệng nghe dòn như bánh tráng mỏng Việt Nam , nhưng không ngọt , nhàn nhạt . Một loại khác từa tựa tortilla bánh bột bắp của Mễ , bánh pita làm bằng bột mì nướng hai mặt thường ăn kèm với súp rau đầy gia vị Ấn .
    - Quao , cay quá xá .
    - You lấy miếng cam ăn vào bớt ngay .
    Những món súp Ấn cho đẫy thì là Ai Cập (cumin) , tiểu hồi (fennel seek) , lá cà ri (curry leaf) , hột ngò (coriander seed) , thức ăn đầy màu vàng hay cam rực rỡ . mùi vị nghệ (tumeric) .
    Miếng cà ri dê tôi bỏ ra , nó dai quá .
    - Ừ ! Dai thiệt , chắc họ mua nhầm con dê đực già .
    Ngay cả gà ướp nướng cà ri cũng không ngon . Gà mua ở mấy tiệm Mỹ , nhạt nhách dù có ướp mười gia vị, ten spices cũng không ngon .
    Kế bên một gia đình Ấn có hai đứa bé mắt lớn tròn xoe . Cha nó đang cố gắng dụ nó ăn bánh tráng có nhúng súp upma , uttapa cay xè . Bé lắc đầu ngoe ngoẩy tỏ vẻ không muốn ăn . Tôi hỏi nó :
    - Do you want to eat pizza or hamburger ?
    Mắt sáng rỡ nó nhanh nhẩu trả lời :
    - Pizza , pizza .
    Sam , ông bạn tôi khẽ nói :
    - Tiệm Ấn không bán thịt bò đâu . Bò là con vật linh thiêng của người Ấn . Chớ nói chạm đến họ . Bữa nào tui dẫn you đi nhà hàng Pakistan ăn thử .
    Tôi ăn một đĩa toàn rau với món cơm cà ri Ấn meduvada , bụng vẫn chưa no . Trên đường về tôi thầm nghĩ giá như có tô phở gà nóng hổi vào bụng thì hay biết mấy .
    Vào đến nhà , bà nhà tôi đon đả nói :
    - Hôm nay tui nấu cà ri gà cho ông ăn nhé .
    TungSon
  8. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Hôm nay tôi đọc được bài dịch khá hay , mời các bạn đọc
    Akutagawa Ryunosuke
    Ảo thuật

    Nguyên tác : Majutsu
    Chuyện xảy ra vào một đêm trời đổ mưa. Chiếc xe kéo chở tôi đã bò lên tuột xuống không biết bao nhiêu đường dốc gập ghềnh trong khu phố Ômôri này, cuối cùng mới hạ được tay đòn xuống trước cửa một căn nhà nhỏ xây kiểu tây phương ở giữa một vườn trúc. Chiếc cổng hẹp màu xám đã bị bong nước sơn loang lổ, dưới ánh đèn ***g nơi tay của người phu xe thì thấy có một tấm bảng tên bằng sứ, và chỉ có cái bảng tên này là còn mới, có ghi bằng tiếng Nhật tên anh Matiram Misura người Ấn độ.
    Nói đến Matiram Misura, trong quý vị có lẽ số người biết anh không phải là ít. Anh Misura sinh quán ở Calcutta, là một người yêu nước, đã nhiều năm tranh đấu giành độc lập cho Ấn độ. Đồng thời anh đã theo học phép bí truyền từ Hassan Kan một người Bà la Môn nổi tiếng, tuy còn trẻ mà đã là một nhà ảo thuật tài ba. Tôi quen Misura là nhờ có một người bạn giới thiệu cho được chưa đầy một tháng nay, thế nhưng tuy chúng tôi đã bàn luận về nhiều đề tài như chính trị, kinh tế, nhưng mà cái chính là tài làm ảo thuật của anh, thì tôi lại chưa một lần nào được chứng kiến. Vì thế tôi đã viết thư xin anh làm ảo thuật cho tôi xem, rồi đêm nay mới cho xe kéo hối hả trực chỉ đến cuối phố Ômôri hẻo lánh nơi anh đang ở.
    Tôi đội mưa, theo ánh đèn chập chờn trên tay người phu xe đưa tay bấm chiếc chuông ở phía dưới tấm bảng ghi tên trước cổng nhà. Lát sau cửa mở và một khuôn mặt thò ra, đó là một bà vú già người Nhật dáng thấp bé ở đây hầu hạ anh Misura.
    - Ông Misura có nhà không ạ?
    - Xin mời ông vào. Ông ấy đang đợi ông từ nẫy đến giờ đấy a..
    Vú già niềm nở nói vậy rồi liền đưa tôi vào căn phòng của anh Misura ở ngay cuối chiếc hành lang ngắn đi thẳng từ cửa vào .
    - Chào ông, trời mưa gió mà ông đã chịu khó lặn lội tới đây.
    Anh Misura có nước da đen nhẻm, mắt to, bộ ria mềm mại. Anh vừa nâng bấc của ngọn đèn dầu để trên mặt bàn lên, vừa cất tiếng chào sang sảng.
    - Ồ có gì đâu, miễn là đựơc xem phép ảo thuật của ông thì mưa gió thế này nào có hề gì.
    Tôi ngồi xuống ghế đoạn nhìn quanh khắp căn phòng mờ tối dưới ánh đèn dầu lửa leo lét. Căn phòng của anh Misura bài trí đơn sơ theo kiểu tây phương, ở giữa kê một chiếc bàn lớn, sát tường có một cái tủ sách vừa vặn. Rồi bên cạnh cửa sổ lại có một cái bàn. Ngoài ra chỉ có một dẫy mấy chiếc ghế mà tôi đang ngồi. Hơn nữa, mấy thứ bàn ghế này đều cũ mèm, ngay cả đến chiếc khăn trải bàn lộng lẫy có dệt hoa màu đỏ rực rỡ quanh đường viền cũng đã bợt bạt, để lộ rõ cả sợi vải, tưởng chừng như khăn đã dùng lâu ngày đến sắp rách tã đến nơi.
    Chúng tôi chào hỏi nhau xong, ngồi lơ đãng nghe tiếng mưa rơi trong bụi trúc bên ngoài một lát, thì người vú già giúp việc lại đem bộ ấm pha trà vào phòng. Anh Misura mở hộp đựng xì gà mời tôi
    - Mời ông một điếu.
    - Cảm ơn ông.
    Tôi điềm nhiên lấy một điếu xì gà, vừa châm lửa nơi que diêm, vừa hỏi
    - Nghe đâu là vị thần mà ông vẫn sai khiến tên là Jin phải không ạ ? Còn phép ảo thuật mà tôi sắp được ông cho xem cũng là mượn phép của thần Jin đó phải không ạ?
    Anh Misura châm lửa vào điếu xì gà của mình, đoạn nhếch miệng cười, phà ra một làn khói có mùi thơm dễ chịu
    - Tin rằng có thần thánh như thần Jin là chuyện đã cũ cả trăm năm rồi . Có thể nói đó là những truyện từ thời của Chuyện nghìn lẻ một đêm. Còn phép ảo thuật mà tôi học từ Hassan Kan thì ngay cả ông, nếu ông muốn làm, cũng làm đựơc thôi. Vì đó chẳng qua chỉ là một phép thôi miên ở một trình độ cao, thế thôi. Ông xem đây, chỉ cần khoa tay như thế này là đủ rồi.

    Anh Misura đưa tay lên, vẽ một hình giống như hình tam giác trước mắt tôi hai ba lần, đoạn đưa bàn tay ấy lên bàn, nhón hình hoa dệt màu đỏ từ đường viền của chiếc khăn bàn lên. Tôi sững sờ, bất giác đã nhích cả chiếc ghế lại gần để nhìn bông hoa ấy cho rõ. Song quả thật đó đích thị là một đoá hoa trước đó nằm trong tấm khăn trải bàn dệt hoa, không trệch đi đâu được. Khi anh Misura đưa đoá hoa đến gần chóp mũi tôi, thì đúng lúc ấy có một mùi gì nằng nặng như mùi xạ hương thoảng qua. Thấy điều lạ kỳ quá tôi đã cất tiếng trầm trồ không biết bao lần, mỗi lần như vậy anh Misura vẫn chỉ tủm tỉm cười, lại điềm nhiên thả đoá hoa ấy rơi xuống mặt khăn bàn. Tất nhiên, khi buông ra thì nó lại thành một mẫu hoa dệt trên nền vải như trước, bấy giờ nói gì đến muốn nhón lên, mà ngay cả nếu muốn làm cho chỉ một cánh hoa có thể tự do lay động, cũng còn không được nữa là.
    - Ông thấy thế nào, có khó gì đâu. Bây giờ ông hãy nhìn chiếc đèn này.
    Anh Misura vừa nói vừa khẽ đặt chiếc đèn dầu lên mặt bàn. Thế rồi, chẳng hiểu sao, làm như thế nào mà chiếc đèn lại bắt đầu xoay tít cứ như con vụ. Hơn nữa chiếc đèn vẫn đứng yên một chỗ mà xoay, phần bóng đèn như một cái trục bắt đầu tự xoay tròn. Lúc đầu tôi còn sợ đến suýt vỡ mật, hớt hơ hớt hải chỉ sợ lỡ sinh cháy nhà. Thế nhưng anh Misura vẫn điềm nhiên uống trà, chẳng có vẻ gì là lo lắng. Thấy thế cuối cùng tôi cũng thành ra gan góc tợn, cứ thế trân trối nhìn chiếc đèn mỗi lúc một quay nhanh hơn.
    Hơn nữa thực sự là trong lúc chao đèn quay vù vù như cái quạt quạt gió, chỉ có một ngọn lửa màu vàng duy nhất cứ hừng hực cháy như bất động nom mới đẹp làm sao, mới là một quang cảnh hết sức kỳ diệu. Chiếc đèn mỗi lúc một xoay nhanh dần lên, đến nỗi thành trong suốt không còn biết là đèn đang xoay nữa, thì không biết từ lúc nào ngọn đèn đã lại đứng yên một chỗ trên bàn mà bóng đèn không có vẻ bị lệch đi một tí nào cả.
    - Ông thấy lạ à. Đây mới chỉ là trò vặt phỉnh phờ con trẻ một tí thôi. Nếu ông muốn mời ông xem thêm trò nữa nhé ?
    Anh Misura quay lại nhìn chiếc tủ sách kê sát tường rồi đưa tay về phía đó,?co duỗi mấy ngón tay như thể đang mời gọi. Tức thì lần này sách xếp trong tủ lần lượt từng quyển một bắt đầu nhúc nhích, rồi cứ thế bay ra trên mặt bàn. Những quyển sách này còn bay theo kiểu mở cả hai bìa trước bìa sau ra mà chập chờn bay lên không như những con dơi liệng qua liệng lại vào những buổi chiều hè. Tôi há hốc mồm ra nhìn, điếu xì gà vẫn còn dính nơi miệng. Những quyển sách cứ thế, không biết là bao nhiêu cuốn, bay liệng tự do trong ánh sáng leo lét của ngọn đèn dầu, rồi lần lượt xếp lên nhau gọn gàng thành hình kim tự tháp trên mặt bàn. Hơn nữa đúng lúc mình cứ tưởng tất cả những quyển sách ấy đều sẽ di chuyển ra đây, thì chúng lại chuyển động ngay về vị trí ban đầu, chúng chẳng đang bay trở về, xếp tuần tự trở lại trong tủ sách là gì kia.
    Thế nhưng thú vị nhất là có một quyển sách mỏng đóng bằng chỉ khâu ở gáy sách, cũng mở bìa sách ra như là đang giang cánh, nhẹ bay lên không, lát sau lại như vẽ một vòng tròn trên mặt bàn, bỗng lật nhanh qua từng trang một, đoạn như bị buông cho rớt thẳng xuống đất, đã rơi xuống nằm ngay trên đùi tôi. Tôi cầm lên coi thử mới nhớ ra đây là quyển tiểu thuyết mới ra của Pháp mà tôi đã cho anh Misura mượn một tuần trước.
    - Xin cảm ơn ông đã cho tôi mượn quyển sách này lâu nay.
    Anh Misura cảm ơn tôi, vẫn với giọng nói như đang mỉm cười. Dĩ nhiên tới lúc đó có khá nhiều sách đã từ trên mặt bàn bay trở lại về tủ sách. Tôi như vừa từ trong giấc mơ mới bước ra, thậm chí lúc ấy còn không nhớ phải nói một câu gì đáp lại nữa. Nhưng sau đó tôi nhớ lại lời anh Misura đã nói với tôi lúc nẫy, đó là " Ảo thuật của tôi là một phép thuật mà ngay cả đến ông, nếu ông muốn thì cũng dùng được."
    - Quả thật tôi đã nghe tiếng ông từ lâu, nhưng thực tôi không ngờ phép thuật của ông lại lạ lùng như thế. Thế nhưng khi bảo hạng người như tôi nếu muốn cũng làm phép thuật được, có phải ông địnhnói đùa đấy không ạ ? .
    - Làm được chứ sao không. Ai cũng làm được dễ dàng thôi. Chỉ có điều là...
    Anh Misura bỏ dở câu nói, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, đoạn tiếp lời bằng một giọng nghiêm nghị khác thường
    - Chỉ có điều là, người có lòng tham thì không làm ảo thuật được. Nếu muốn học phép thuật của Hassan Kan thì trước hết phải vứt bỏ lòng tham. Ông có làm như thế được không ?
    - Tôi nghĩ là tôi làm được.
    Tôi đáp lại như vậy, nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm làm sao ấy, nên ngay sau đó vội vàng nói thêm.
    - Miễn là ông dậy cho tôi phép ảo thuật ấy.
    Thế mà anh Misura vẫn lộ ánh mắt nghi ngờ, tuy nhiên có lẽ anh cũng nghĩ rằng nếu còn căn vặn tiếp là thất lễ. Anh bèn vừa gật đầu thật mạnh vừa nói.
    - Vậy thì tôi sẽ truyền cho ông. Thế nhưng cho dù là dễ đến mấy đi nữa, muốn học cũng phải mất một ít thì giờ, vì thế tối nay ông hãy ở lại đây với tôi.
    - Xin cảm ơn ông lắm ạ.
    Tôi mừng rỡ vì sắp được dậy cho phép làm ảo thuật, rối rít cảm ơn anh Misura mãi. Anh Misura không có vẻ gì là để tâm đến chuyện ấy, từ tốn đứng dậy, cất tiếng gọi
    - Vú già ơi vú già, tối nay qúy khách ở lại đây, vú dọn giường sẵn cho nhé.
    Tôi thấy lòng rộn ràng, quên cả gạt tàn điếu xì gà, bất giác ngửng lên nhìn chăm chú vào khuôn mặt có vẻ ân cần đang sáng lên dưới ánh đèn dầu của anh Misura .
    *
    *
  9. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    *
    Chuyện xẩy ra sau khi tôi đã được anh Misura dậy cho cách sử dụng phép ảo thuật được độ một tháng. Cũng là vào một tối trời mưa tầm tã, tôi và năm sáu người bạn đang ở trong căn phòng của một câu lạc bộ nọ trong phố Ginza, quây quần trước lò sưởi, đang mải tán gẫu đủ thứ chuyện phiếm.
    Chả gì thì cũng đang ở giữa thành phố Tokyo nên tiếng mưa ào ạt bên ngoài cửa sổ, có lẽ vì mưa rơi trên mái xe hơi và xe ngựa qua lại không ngớt nên đã không có cái âm thanh buồn bã rì rào như trong bụi trúc ở xóm Ômôri.
    Dĩ nhiên, từ không khí nhộn nhịp trong nhà, ánh sáng của bóng đèn điện sáng trưng, cho đến chiếc ghế lớn bọc da của xứ Ma rốc hay là sàn nhà lát gỗ ghép hình kỷ hà học bóng loáng, tất cả đều hoàn toàn khác với căn phòng mới thoạt nhìn đã tưởng chừng sắp có thần linh hiện ra của anh Misura .
    Chúng tôi vừa hút thuốc lá vừa nói chuyện về nào thú săn bắn, nào chuyện đua ngựa, nhưng rồi sau đó một người trong đám bạn tôi đã ném điếu xì gà đang hút dở vào lò sưởi, quay nhìn về phía tôi nói.
    - Dạo này nghe đồn là cậu có tài làm ảo thuật. Thế nào ? Tối nay cậu hãy làm một phép thuật cho bọn tớ xem nào .
    - Được thôi.
    Tôi tựa đầu vào lưng ghế đáp lại một cách kênh kiệu, ra vẻ ta đây đã là một nhà ảo thuật nổi tiếng.
    - Vậy thì tuỳ cậu muốn làm sao cũng được. Hãy trổ tài cho bọn tớ xem một trò ảo thuật mà các tay ảo thuật gia trên đời này không ai có thể làm nổi đi nào.
    Bè bạn xem ra ai cũng tán thành, vội kéo ghế ngồi lại gần, nhìn về phía tôi như hối thúc. Tôi bèn đứng dậy nói
    - Hãy nhìn kỹ mà xem. Vì trò ảo thuật mà tớ đang làm đây không phải dùng mưu mẹo gì cả.
    ?
    Tôi vừa nói vừa xăn hai cổ tay áo lên, thản nhiên lấy hòn than đang cháy rực trong lò sưởi ra lòng bàn tay. Chỉ mới chừng đó thôi, bạn bè chung quanh tôi có lẽ đã táng đởm kinh hồn. Mọi người mặt nhìn mặt bất giác cùng né cả sang một bên, thậm chí còn có vẻ kinh hãi, co rúm cả lại như thể sợ lỡ bị bỏng thì nguy to.
    Lúc đó tôi bèn làm ra vẻ thản nhiên, chìa hòn than đang cháy trên lòng bàn tay ra trước mắt mọi người một lát, rồi lại thoắt một cái hất mạnh xuống sàn nhà lát gỗ. Đúng lúc ấy, một tiếng mưa thứ hai nghe khác thường từ dưới nền nhà bỗng nổi lên át cả tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Đó là khi hòn than đỏ rực vừa rời lòng bàn tay tôi nó đã liền biến thành vô số những đồng tiền vàng đẹp đẽ rơi như mưa trên khắp nền nhà
    Mấy người bạn cứ như thể đang nằm mơ, ngẩn cả người ra mà quên cả vỗ tay tán thưởng.
    - Ấy mới chỉ là một chút gọi là thôi đấy nhé !
    Tôi cười đắc ý, lại điềm tĩnh đặt mình xuống chiếc ghế vừa nẫy.
    - Tất cả đều là tiền vàng hết đấy ư ?
    Phải đến năm phút sau mới có một người trong đám bè bạn đang ngơ ngác ấy lên tiếng hỏi tôi câu này.
    - Tiền vàng thật chứ ! Nếu nghĩ là giả thì cứ cầm lên tay mà xem !
    - Chắc là không có chuỵên ngộ nhỡ lại bị bỏng tay đấy chứ nhỉ ?
    Một người trong đám bạn rụt rè lấy đồng tiền vàng trên sàn nhà lên xem.
    - Hoá ra là tiền vàng thật. Này, anh bồi ơi, anh lấy cho cái chổi với cái xẻng, vun hết chỗ này lại hộ cho.
    Người bồi liền làm y theo lời, vun hết tiền vàng trên sàn nhà lại, xếp thành đống trên chiếc bàn. Bạn bè xúm lại cả chung quanh chiếc bàn này.
    - Dễ cũng có đến 20 vạn yên đấy nhỉ.
    - Không đâu, có vẻ nhiều hơn đấy. Nhiều đến nỗi nếu phải cái bàn mảnh dẻ hơn thì có mà gẫy rồi ấy chứ.
    - Hắn học được phép thuật gì mà ghê gớm thật. Ai lại than hồng mà biến thành tiền vàng ngay được .
    - Cứ cái điệu này thì chỉ không đầy một tuần, sẽ thành tỷ phú không thua gì Iwasaki với Mitsui đâu.
    Mọi người đều trầm trồ khen ngợi phép ảo thuật của tôi. Nhưng tôi vẫn cứ ngồi yên, tựa lưng vào ghế, điềm nhiên nhả khói xì gà.
    - Không đâu, phép ảo thuật của tớ là cái mà hễ một khi đã nổi lòng tham lên rồi thì không còn được dùng đến lần thứ hai. Vì vậy những đồng tiền vàng này cũng thế, các cậu xem xong rồi thì tớ định sẽ lại ném ngay trở lại vào lò sưởi thôi.
    Bè bạn nghe tôi nói thế, liền bắt đầu nhao nhao phản đối. Họ nói số tiền lớn thế này mà biến thành than trở lại thì phí đi. Nhưng cũng vì tôi đã hứa với anh Misura, nên tôi cương quyết cãi lại với các bạn rằng nhất định sẽ ném cả vào lò sưởi. Lúc đó một người có tiếng là ranh mãnh trong đám bè bạn cười khẩy mà nói rằng
    - Cậu bảo định sẽ biến những tiền vàng này thành than. Còn bọn tớ bảo không muốn thế. Cứ thế này mãi thì chắc là còn cãi nhau chán chả đi đến đâu cả. Vì vậy theo tớ hãy dùng số tiền này làm tiền cọc để cậu với bọn tớ đánh bài nhé. Nếu cậu thắng thì cậu muốn cho biến thành than trở lại hay làm gì là tùy cậu. Nhưng nếu bọn tớ thắng, thì cậu phải để y nguyên tiền vàng như thế mà đưa cho bọn tớ. Làm như vậy là vừa lòng cả đôi bên, chẳng phải là chúng ta ai cũng hỉ hả hết sao.
    Tuy thế xong tôi vẫn lắc đầu, không dễ gì mà chấp thuận đề nghị ấy. Thế nhưng người bạn này lại cười ra vẻ nhạo báng, đôi mắt soi mói hết nhìn tôi lại nhìn sang đống tiền vàng trên bàn.
    - Cậu không muốn đánh bài với bọn tớ, đó là vì cậu không muốn bọn tớ lấy mất đống tiền vàng kia chứ gì. Nếu vậy thì như cậu nói, nào là đã vứt bỏ lòng tham để làm phép ảo thuật, nhưng như thế chẳng hoá ra là cái quyết tâm mà cậu đã mất công có được ấy cũng thành ra.. đáng ngờ vực lắm sao !
    - Không phải thế, không phải là vì tớ tiếc những đồng tiền vàng này mà định biến nó thành than đâu.
    - Nếu vậy thì hãy đánh bài đi !
    Sau bao lần cứ bị hỏi dồn như thế mãi, cuối cùng tôi đã bị dồn đến nước phải làm theo lời chúng bạn, thế nào cũng phải dùng món tiền vàng trên bàn làm tiền cọc mà đánh bài với họ. Dĩ nhiên các bạn tôi mừng rơn, liền lấy ra một cỗ bài, ngồi vây quanh chiếc bàn dùng để chơi bài ở góc phòng, hối thúc tôi mau mau lên trong lúc tôi còn đang lưỡng lự.
    Thế là tôi không có cách nào khác, đành phải miễn cưỡng đánh bài với chúng bạn một lát. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, chỉ trong đêm ấy thôi, cái thằng tôi ngày thường vốn không phải là đứa giỏi cờ bạc, không ngờ lại cứ thắng tràn. Và lạ lùng thay là tuy lúc đầu tôi chẳng thiết gì cả, ấy thế mà dần dà lại cảm thấy thích thú, chỉ trong vòng chưa đầy mười phút sau, không biết tự lúc nào tôi đã quên hết mọi chuyện, bắt đầu mê mải rút bài.
    Bạn bè lúc đầu định bụng sẽ cuỗm sạch của tôi món tiền vàng kia, nên mới bày ra trò đánh bài, vì thế đã đến nước này, bọn họ mỗi lúc một bồn chồn nóng nảy, mặt mày ai nấy tưởng chừng như đang đằng đằng sát khí mê mải vùi đầu vào cuộc đỏ đen. Thế nhưng, mặc cho họ gắng sức quật lại, chẳng những tôi không bị thua một ván nào, mà cuối cùng tôi còn thắng một số tiền lớn tương đương với món tiền vàng dùng làm tiền cọc. Tức thì người bạn có vẻ xấu bụng lúc nẫy, chừng như đã điên tiết, sừng sộ chìa cỗ bài ra trước mặt tôi, bảo
    - Nào ! Rút bài đi nào ! Tớ đặt hết tất cả tài sản của tớ đấy. Cả đất ,cả nhà, cả ngựa, cả xe ... đặt tất, không chừa một thứ nào. Ngược lại, ngoài món tiền vàng này cậu cũng phải đặt tất cả chỗ tiền mà cậu vừa thắng đựơc . Nào rút bài đi !
    Chỉ trong một sát na này lòng tham của tôi chợt nổi lên. Không chỉ món tiền vàng chất thành đống trên bàn kia, mà ngay cả số tiền tôi đã may mắn thắng được ấy, tôi không thể chỉ vì rủi ro trong lần này mà cuối cùng để cho đối thủ là các bạn tôi lấy mất. Chẳng những thế, mà chỉ cần thắng một lần này nữa thôi, tôi sẽ có được trong tay tất cả tài sản của đối phương. Nếu không đem phép ảo thuật ra dùng vào lúc này thì ai hoài công đi tìm thầy học phép ảo thuật để làm gì chứ nhỉ. Nghĩ vậy tôi bồn chồn nóng nảy, vội vừa lén dùng phép ảo thuật, vừa hùng hổ nói như thể sắp xông vào so kiếm tỉ thí
    - Được ! Thì cậu hãy rút bài trước đi
    - Lá chín.
    - Ông già !
    Tôi đắc thắng hô to, tay chìa lá bài vừa rút ra trước mặt đối thủ mặt mày đang xanh mét. Tức thì lạ lùng thay, ông già trong lá bài như thể có hồn, ngửng cái đầu có đội vưong miện lên, thoắt một cái đã từ trong lá bài bước ra, tay vẫn cầm gươm nghiêm chỉnh như trong hình, nhếch mép mỉm cười đến rợn người, thốt lên lời bằng một giọng nói mà tôi đã từng có lần nghe rồi
    -Vú già, vú già ơi, ông khách về bây giờ, vú không phải dọn giường ngủ cho khách nữa đâu nhé.
    Mới đó mà không hiểu sao tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ bỗng lại bắt đầu nghe như tiếng mưa rì rào buồn bã trong bụi trúc ở Ômôri,
    Định thần nhìn quanh, hoá ra tôi vẫn còn ngồi đối diện với anh Misura, trong ánh đèn mờ tối của ngọn đèn dầu lửa, anh đang nhếch mép mỉm cười giống hệt như ông già trong lá bài.
    Tàn thuốc của điếu xì gà mà tôi đang kẹp trên tay vẫn còn chưa kịp rơi xuống đất, hoá ra một tháng trời mà tôi tưởng vừa trôi qua chỉ mới dài chừng vài ba phút, chắc chỉ là một giấc mộng thôi. Nhưng chỉ trong một thoáng vài ba phút ngắn ngủi ấy, cả tôi lẫn anh Misura đều đã nhận ra một điều là, con người như tôi không đủ tư cách để học phép ảo thuật của Hassan Kan. Tôi ngượng ngùng cứ cúi gầm mặt xuống, mãi một lúc lâu sau vẫn không nói được một lời nào.
    - Muốn dùng phép ảo thuật của tôi thì trước hết phải vứt bỏ lòng tham. Ông còn chưa tu tập được ngay cả điều đó.
    Anh Misura chống khuỷu tay lên chiếc khăn bàn có dệt hình hoa màu đỏ ở đường viền nhìn tôi ra chiều ái ngại, khẽ quở trách tôi như vậy.
    ( Ngày 10 tháng 11 năm Taisho thứ 8 )
    DTTM( Quỳnh Chi) dịch ( 1993-2005)
    Theo nguyên tác Majutsu, trong Akutagawa Ryunosuke toàn tập,
    nhà xuất bản Iwanami Shoten,1934.
    Chú thích
    Hassan Kan và Matiram Misura đều là những nhân vật hư cấu trong truyện Hassan Kan no Yojutsu (Yêu thuật của Hassan Kan) xuất bản năm 1917 của Tanizaki Junichiro
  10. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Bạn Thuzet ơi !
    Gởi thư cho bạn hổng biết bạn nhận được chưa . Có lẽ photobucket nhiều download nên bị khoá .
    Chào các bạn
    Bánh sandwich
    Chiều qua sau khi tôi xách xe đạp nhỏ của cô con gái thứ nhì đạp vòng vòng vài tua trở về nhà . Mùi bánh nướng thoang thoảng dưới góc bếp . Tôi hỏi bà nhà tôi :
    - Bà mới làm bánh ư ?
    - Ừ ! Bánh tui làm xốp , ngon như ở tiệm Golden Coral . Nhưng lúc tui thử bánh có chín chưa , tui lấy cây tăm chọt vào giữa bánh , không thấy bột bánh xì ra . Yên chí chắc được rồi , tui lấy ra ăn thử . Ui chao ! Nó mềm và dẻo như bánh mì Pháp nào .
    Bụng đang đói cào cào , tôi hỏi thêm :
    - Mùi bánh thơm qua , nhưng tui nào thấy bánh đâu ? . Bà cho tui một miếng ăn thử .
    Bà nhà tôi lấy tay chỉ vào thùng rác góc bếp .
    - Đấy nó ở đó . Tui tưởng nó chín đều hết , nào ngờ chỉ được phân nửa . Mẹ con tui ăn hết phân nửa , còn phần còn lại cứng quá giục bỏ vào thùng rác rồi .
    - ???
    TungSon 3/9/05

Chia sẻ trang này