1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vài hình ảnh xứ Mỹ

Chủ đề trong 'Nghệ thuật Nhiếp ảnh' bởi TungSon1, 27/08/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Đèn Trung Thu tháng Tám
    Tối qua tôi đang nằm coi phim trong phòng , con Linda chạy vào đứng góc giường mặt mếu máo .
    - Sao vậy con ? Ra chơi với hai chị ngoài phòng khách đi .
    - Hai đứa không chịu chơi với con . Kim lo làm đèn trung thu , không cho con help .
    Tôi biết ngay hai cô chị không muốn cho con bé Linda sờ vào những cái project lớn lao như vậy . Ngồi dậy tôi dắt nó qua phòng hai cô chị , trông thấy Kim cô thứ ba đang ngồi dưới nền thảm , cắt giấy bóng kiếng đỏ dán vào đèn Trung thu . Đèn này hình tam giác chỉ to hơn bàn tay tôi một chút . Con bé này thủ công chế tác không hơn tôi bao nhiều . Tôi à ! Từ ngôi sao David 6 cánh thành 5 cánh , và cuối cùng chỉ còn 4 cánh mà thôi .
    - Thôi các con ra ngoài phòng khách mà làm . Kim giúp em làm đèn Trung Thu nhé ?
    Trông mặt nó ngần ngừ , có vẻ không muốn . Ngó sang con Linda mặt muốn mếu , tôi không đành lòng , thôi thì thôi đành hi sinh giờ coi phim tối nay làm đèn cho con .
    - Các con kiếm cho bố dây kẽm .
    - Không có bố à !
    9 giờ tối cửa tiệm ACE hay Home Depot đóng cửa hết rồi . Tôi chợt nhớ ra , à ! Trong tủ đựng quần áo còn nhiều cái móc bằng dây kẽm .
    - Này các con , muốn làm đèn gì bây giờ ?
    Tôi ngó cái hình móc áo , cắt cái cong cong ra ngay hình cánh **** , hay hình con cá . Con Linda nhanh nhẩu nói :
    - Con **** đi bố .
    Mãi một giờ sau tôi dùng kìm cắt , bẻ loanh hoanh , dán băng keo cũng ra một hình con **** , mà tí nữa đây sẽ gởi hình cho các bạn xem .
    Mấy đứa con gái buột miệng khen cái khung :
    - Đẹp quá bố !
    Tôi nghĩ giá như tôi làm nghề vẽ kiểu xe tăng máy bay , thì giờ này con người đã tới Hỏa Tinh lâu rồi .
    17.9.05
  2. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    [​IMG]
  3. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Trung Thu tháng Tám
    Lễ chiều thứ Bảy xong khoảng 6 giờ rưỡi , cha chánh xứ mời giáo dân qua bên sân nhà xứ ăn Tết Trung Thu vì hội trường đang xây dở dang .
    Mở đầu đội lân nhà thờ gồm năm , sáu con vàng có đỏ có tung tăng nhảy muá , do các em thiếu niên múa .
    Bà con đứng lố nhố lố nháo chung quanh sân . Chị T. huynh trưởng Thiếu Nhi lên tiếng :
    - Nào các em nào tự làm ***g đèn mang lên để ban giám khảo chấm .
    Trông thấy một cái đèn số 8 có vẻ là lạ , cô giáo H. đang lui cui ngó từng đèn , bước tới bên tôi hỏi :
    - Có phải con gái ông xách ***g đèn số 8 , mà nó là con gì vậy ?
    Tôi cười và nói :
    - Chị không đoán ra được à ! Con **** đó .
    Trong tất cả chín , mười đèn dự thi xem chừng đèn số 6 làm rất công phu , dù rằng nó giông giống như 1 nhà kiểu mẫu thôi .
    Trăng Trung Thu mới lấp ló đầu cành cây , sáng vằng vặc .
    Đêm Trung Thu em đốt đèn đi chơi
    Em đốt đèn đi khắp phố phường
    Trẻ con bên Mỹ có chơi đèn Trung Thu chỉ quanh quẩn trong khuôn viên nhà thờ hay đình chùa . Xong rồi bố mẹ chở hết về nhà , trẻ con không được đi la cà cầm đèn ngoài phố . Dân Mỹ nếu trông thấy trẻ con từng đoàn rước đèn ngoài phố , họ sẽ coi như là một sự kiện lạ .
    Nhà tôi có mua một hai lần bánh Trung Thu về nhà , chẳng có đứa nào rờ đến . Bởi vậy Trung Thu tổ chức ở nhà thờ ngoài vài giải thưởng lớn như xe đạp , gameboy , mỗi đứa trẻ sẽ được một gói quà toàn là kẹo .
    - Này các em , chị có một câu hỏi các em nè , ai trả lời trúng sẽ được thưởng : " Tết Trung Thu em sẽ làm gì ? "
    Một bé gái xung phong giơ tay :
    - Đốt đèn , ăn kẹo .
    - Đúng rồi , mời em bé lên .
    Bà Đạt ngồi bên cạnh bà nhà tôi lên tiếng :
    - Em thấy ở nhà thờ , bốc thăm hay sổ xố chả bao giờ mấy đứa nhà em được cái gì !
    - Chị này , chị không nghe tiếng người ta gọi con Quynh nhà chị lên nhận giải thưởng chiếc xe đạp mới tinh à !
    Khi ra về , lên xe con Linda nhà tôi nghe Kim , cô thứ ba được lãnh giải an ủi , nó bật khóc tấm tức . Bà nhà tôi la nó :
    - Đấy hồi nãy má biểu mang đèn đi vòng vòng , con không chịu , nhùng nhằng khóc : " Con nói bố làm ***g đèn cho vui thôi " , bây giờ chị Kim trúng giải con muốn đòi quà à .
    Linda ấm ức trả lời :
    - Tại bố làm mấy cái râu con **** giống râu rồng quá !
    Hai cô cười :
    - Giống râu tôm nhiều hơn .
    Bạn nào có cần làm đèn con **** , xin đặt hàng trước .
    18.9.05
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
  4. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0

    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Được TungSon1 sửa chữa / chuyển vào 20:02 ngày 18/09/2005
  5. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    [​IMG]
    Em nào có muốn giải thưởng hạng nhất không ?
    [​IMG]
    Các cháu múa lân tung người lên cao "Đại bàng triển xí ".
    [​IMG]
    Mẹ ơi ! Mẹ đâu rồi !
    [​IMG]
    Một chú bé chạy đi tìm mẹ .
    [​IMG]
    Pháo chưa nổ , sao bé lại run
  6. emdauroi

    emdauroi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/10/2003
    Bài viết:
    1.655
    Đã được thích:
    0
    Mấy tấm candid này của bác hay ghê.
  7. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    EMDAUROI ơi ! Bên này không dám chụp người Mỹ , họ hay thưa kiện lắm .
    Hưởng thọ hưởng dương
    Mến bước rảo về bàn máy may . Hình như có ai ngồi chiếm chỗ của nàng .
    - À ! Chị Hiệp , sao mắt chị đỏ vậy , chị đau mắt hả ?
    Hiệp ngửng đầu lên , nghẹn ngào :
    - Thằng Robert mất rồi em , em không biết sao . Con vợ Helen nó báo chị biết sáng nay . Em cứ chuyên môn đi làm trễ , có ngày nó đuổi .
    Giả bộ như không nghe Hiệp nói , Mến mau miệng nói :
    - Nó chết cha rồi , còn đuổi ai nữa , hôm bữa em không mặc áo ngực nó cứ giả bộ đứng rớ rớ bên em . Mẹ cha nó , không biết nó chết vì bệnh gì hả chị Hiệp .
    Hiệp chép miệng :
    - Nào có biết . Con vợ nó bảo tối qua lúc 10 giờ , nó còn thấy thằng chồng nó ngồi coi ti vi . Con vợ nó vô ngủ trước , sáng hôm sau ra lắc gọi không thấy thằng chồng trả lời . Hoảng quá nó gọi xe ambulance đưa vào nhà thương , nghe phong
    thanh bị tim gì đó .
    - Vậy mà em nghe mấy chị kia nói có ai cho nó ăn kẹo sô cô lát bội thực mà chết .
    Hiệp nghe Mến nói , tự dưng cơn giận trào lên , mặt nàng đỏ gay .
    - Đứa nào nói vậy , bà ra bà bới cả... cả nhà nó lên .
    Mến lấy bàn tay đẩy Hiệp ngồi trở lại xuống ghế , giọng nhỏ nhẹ :
    - Chị bình tĩnh nào . Mặc kệ họ nói gì . Hồi nãy chị biểu con vợ nói nó chết vì bệnh tim . Tại cũng vì chị cứ làm thức ăn cho nó ăn làm chi . Nhứt là chị hay nấu bún riêu lại thêm mắm tôm , em thấy mắm dính đầy vào râu của nó . Xong rồi nó tới bên em hỏi : " Hình như tao thấy có mùi gì là lạ . "
    - Tao già rồi , mắt mũi lại kém . Cho nó xơi một tí đồ Việt Nam có chả mất đi đâu mà sợ . Em thấy đó , nhờ nó mà chị còn ngồi đây cắt chỉ , chứ không như mấy bà kia ngồi đạp vắt sổ thấy bà nội . À Mến ! Em ra bảo mấy bà kia gom ít tiền mua vòng hoa phúng điếu cho nó . Nghĩa tử là nghĩa tận . Dặn họ phải đề rõ ràng :
    Thành kính phân ưu
    Robert John
    Hưởng thọ 49 tuổi
    Mến mau mắn cầm mảnh giấy nhỏ qua bên kia chỗ mấy bà đang ngồi đạp máy may . Đâu chừng nửa tiếng nàng quay trở về bên Hiệp .
    - Chị Hiệp ơi ! Bà Hồng nói là , chỉ phải ghi thằng đó hưởng dương 49 tuổi thôi .
    - What !
    - Chỉ nói thằng cha nào sống trên 60 mới hưởng thọ , dưới 60 chỉ có hưởng dương thôi .
    Tung Son 21.9.05
  8. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn
    Câu cá mùa nước lụt
    Giờ cơm trưa tôi ra phòng ăn , trên các bàn nhân viên hãng ngồi ăn vừa tán dóc . Đi ngang một bàn , tôi thấy một ông Mỹ trắng già tay cầm tờ giấy chìa cho hai bà Mễ , họ cười nói vui vẻ . Thoáng nhìn hình trong tờ giấy đó , có hình hai người tay xách một con cá striper bass (cá này giống như cá mè , cá diếc ) dài cỡ 3 gang tay tôi . Tôi hơi ngạc nhiên vì mùa hè nóng này sao có người lại câu được loại cá này , tôi hỏi hắn :
    - Ủa ! You mới đi câu ở hồ nào vậy ?
    Cả đám Mỹ Mễ cười ầm lên , hắn lấy ngón tay chỉ vào hình . Cựu tổng Thống Bush cha và TT Bush con tay xách con cá striper , họ có lẽ đứng trên một ghe đi câu , phía sau là khung cảnh lụt lội của thành phố New Orleans , có người còn đang lội bì bỏm . Tôi cười thầm và nghĩ trong bụng : " Chỉ có nước Mỹ này , dân vẽ cartoon (hình hí họa) trêu chọc vị nguyên thủ quốc gia mình . " , và hỏi hắn :
    - You cho tôi xin tấm hình này được không ?
    Tấm hình này tôi có rồi , định bụng khi về nhà chụp và gởi lên nét , nhưng thấy nó làm sao đó nên thôi .
    TS 21.9.05
  9. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Ký sự Katrina của một du học sinh VN tại Mỹ
    Chủ nhật 28-8-2005: Im lặng trước cơn bão
    Ngày chủ nhật bình thản như mọi ngày, trời đẹp và tất nhiên chẳng ai nghĩ đến cơn bão Katrina đang đến gần New Orleans. Đến gần trưa, tin tức về Katrina càng nóng hổi và lo sợ bắt đầu suất hiện trong chúng tôi, mọi người đều nghĩ đến việc di tản, nhưng đi đâu? Một câu hỏi mà chưa có câu trả lời. Đến buối trưa, sau nhiều cuộc thảo luận ?osong phương?, ?ođa phương? mọi người quyết định chuẩn bị phòng chống bão, ở Việt Nam có bao giờ phải chạy bão đâu, chỉ chống bão thôi.
    Các nồi cơm điện được huy động tối đa để làm cơm nắm, toàn bộ số trứng có trong tủ lạnh được luộc hết để cho ngày mai. Mọi người cũng chuẩn bị để di tản, phương án được đưa ra là sẽ đi vào trong Tulane, nếu có chổ ẩn náu thì ở lại còn không sẽ đi xuống Superdome. Thức ăn được chuẩn bị khá nhiều, đủ dùng trong 2-3 ngày, nhưng nước làm thế nào. Các ý tưởng được phát triển khá nhanh chóng, toàn bộ những gì có thể đựng, chứa được đều được huy động để đựng nước, các mặt bàn, ghế, đồ chứa nước vài chục chai, lọ, hộp nhựa đều đã đầy nước, mọi người bình thản chờ bão đến.
    Ba giờ chiều đã hẹn với bác Huy lớn đi vào trường xem thế nào nhưng cái nhà bác này ngủ khiếp quá, đến giờ đi sang đập cửa chảng thèm trả lời, bực mình quá thôi rủ bác Bích đi vậy. Đường phố NO vắng tanh chẳng có người, hai anh em đạp xe đến tận Rosen House mới gặp 2 người cảnh sát đi ngược lại, họ vẫy lại và hỏi đi đâu, tại sao bây giờ vẫn đạp xe ở đây, trả lời qua quít rồi lại đi tiếp.
    Vào đến trường chẳng có một ai, Reily Center đóng cửa kín mít; tất cả mọi người đi hết rồi, hai anh em quyết định đi về nhà và sẽ đi xuống Superdome, về gần đến nhà thì mưa ào ào, mưa to quá ướt sạch về đến nhà ai cũng thấy mưa và ngại chẳng muốn đi. Thôi, muốn ra sao thì ra, ở lại 3437 Napoleon xem thế nào, không đi nữa.
    Mọi người nấu cơm ăn chung và bình thản chờ cơn bão đến, trước cơn bão sao trời đẹp thế, bình thản quá, gió không thổi, cây không lay động chẳng ai nói gì. Không biết mọi người có sợ không chứ tôi thì bắt đầu hơi run. Kệ nó vậy, đến đâu hay đến đó, làm một cốc cafe vào nhà ngồi đọc tin tức Katrina và đợi bão đến vậy.
    Thứ hai 29-8-2005: Bão cấp 5 không đáng sợ... lắm
    Nửa đêm rồi, đã sang ngày 29-8, ngồi chờ mãi mà chưa thấy bão đến, sao không thấy buồn ngủ nhỉ... Có lẽ là tôi bắt đầu sợ rồi, ngồi đọc tin tức thấy nói rằng sẽ có đến 80% căn nhà ở NO sẽ bị damage hoặc destroy, thậm chí cả quan tài trong nghĩa địa cũng sẽ bị bật lên vì cơn bão. 2h35AM, chán quá mãi chưa có bão, làm một bản tin cho VietNo để chơi xem nào
    Một tiếng sau sẽ viết tiếp,... ôi trời ơi, 2h45 internet bị cắt rồi. 2h50 buổi sáng, mất điện, chắc bão đến rồi gió rít lên rồi kìa. Thôi tắt máy tính và lên giường thôi, định cố ngủ chút nhưng cả đêm đó ngủ không được.... vì sợ.
    Bão Katrina đã đổ bộ vào NO, gió giật lên từng hồi, cái cửa kính đập ầm ầm, cây gãy cành. Tôi bắt đầu lo sợ thật sự, nghĩ dại nếu có sập nhà thì làm sao nhỉ, nằm được khoảng 30 phút, càng thấy sợ thôi đi một vòng quanh nhà xem thế nào. Đứng dậy, mặc cái áo gió và đi ra phòng kho, lúc đó chỉ có một ý nghĩ trong đầu, ở đây có 1 tầng, nếu có sập nhà chắc cũng không đến nỗi chết. Ra ngoài đứng được 5 phút thấy lạch cạch,... a há, Đức cũng không ngủ được vì gió to quá, hai anh em ngồi ở phòng kho hút thuốc và xem gió giật, kinh thật cây rạp xuống đường, nhưng sao mấy cái cây đó dai thế nhỉ, mãi chẳng chịu gẫy cho mình xem.
    Lại vào ngủ tiếp mà chẳng ngủ được, gió càng ngày càng to, thôi quyết định ngồi ở kho đến sáng vậy. Ngủ không được, ngồi xem bão thích hơn. Bão càng ngày càng mạnh, đèn đường mất rồi. Tôi cứ ngồi như vậy, gần sáng Đức, Anh Bích, Long cũng tỉnh dậy và mấy anh em ngồi cũng nhau trong kho xem bão.
    7giờ sáng, phòng anh Bích bắt đầu ngập nước, anh em hò nhau khuân đồ ra nhà kho, dọn xong phòng anh Bích thì đến phòng của Đức có nước vào, lại kê đồ. Nước đã vào phòng của Hiếu không biết nhà bác Huy lớn này thế nào; đêm qua bão to vậy mà không thấy động tĩnh gì, cũng thông cảm vợ chồng mới cưới, trời mát thế này thì chắc là ...?tiếng hát át tiếng bom? nghe sao được bão với gió. Thôi cứ gõ cửa xem thế nào... Bác Huy chạy ra thấy gió to quá mới biết là bão đã đến, quay lại phòng thì hóa ra phòng nhà bác này nước đã ngập rồi, vậy mà nhảy từ trên giường xuống đất mà không biết.
    Lại dọn đồ, kê đồ... Mưa gió thế này, thôi kiếm cái gì để giải trí một chút, một bộ cờ được mang ra, các bác kéo vào phòng tôi chơi hết, vì đây là chỗ chưa bị nước... Ngồi chơi chưa hết một ván cờ thì nước bắt đầu vào phòng vậy là tất cả các phòng ở đã bị ngập nước. Tất cả mọi người ra phòng kho ngồi, cả cậu người Siri cũng ra đó ngồi chơi. Mọi người chơi cờ, xem phim và ngồi xem bão cả buổi sáng..., ai cũng biết là đến 12 giờ thì sẽ hết bão nên cũng yên tâm ngồi chơi.
    Nước lên cao dần, và toàn bộ căn nhà đã bị ngập nước, nước xâm xấp đến mắt cá chân. Cả hội ngồi trong căn phòng kho ăn uống, xem bão như thế nào. 8-9 giờ sáng bão rất mạnh, cây cối vặn vẹo theo chiều gió, các tấm lợp trên các mái nhà bay xuống rào rào, gío cứ từng đợt như vậy cho đến buổi trưa thì ngớt dần.
    Xung quanh nhà ngập nước mưa, điện thì mất nhưng nước thì vẫn còn, ....may quá còn có cả nước nóng. Bão giảm nhẹ dần rồi ngớt, quá buổi trưa thì chỉ còn gió và mưa lác đác, chúng tôi đi ra ngòai nhà xem sự tàn phá của bão thế nào, cây cối đổ ngổn ngang kín cả đường đi. Mấy cái cột điện xung quanh nhà cũng bị đổ xuống, nước trong nhà bắt đầu rút đi, anh em bảo nhau chuẩn bị đi dọn dẹp nhà cửa. Mỗi người một chân một tay, thùng, chậu, ...và hè nhau tát nước, cũng buồn cười thật ở nhà chẳng bao giờ phải làm thế này, làm một
    lúc mà đau hết cả lưng. Đang tát nước thì có 2 nhà báo của AFP đến xin chụp ảnh và phỏng vấn... "không có gì cả, cứ chụp và phỏng vấn đi". Sau khỏang 1 tiếng đồng hồ dọn dẹp thì xong, nước đã được tát hết ra, đồ đạc được kê lại, thế là tối nay được ngủ yên đây.
    Chiều đến, chúng tôi đi bẻ cành cây và đun một nồi nước để nấu mì tôm, ...trời ngon quá, mì tôm và thịt bò, ...lại còn ngồi uống rượu vang nữa chứ, ...trời tối ai về phòng đấy và đi ngủ với hy vọng 1-2 ngày nữa có điện và cuộc sống trở lại bình thường.
  10. TungSon1

    TungSon1 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/08/2005
    Bài viết:
    225
    Đã được thích:
    0
    Thứ Ba 30-8-2005: Nước lên
    Buối sáng thứ 2 tỉnh dậy sau một đêm được ngủ yên ổn, đi ra phòng khách thấy mùi hôi bốc lên kinh quá... Nền nhà trải thảm sau nước ngập bây giờ bốc mùi thật khó chịu. Trời nắng nên nước bốc hơi càng ghê... Thôi động viên nhau chịu khó 1-2 ngày, có điện thì mình sẽ làm sạch lại thì tốt thôi. Cả hội lại đi nhóm lửa nấu mì tôm ăn... Trời đẹp lắm, ai cũng nghĩ là mọi chuyện bão tố đã qua rồi.
    Đang nấu ăn thì có một chiếc ô tô đi lại gần nhà, người đàn ông trên xe thò cổ ra và nói chuyện với ông ở nhà trên, nghe loáng thoáng thấy điều gì đó khẩn cấp lắm nên chúng tôi cũng chạy ra hỏi và được biết rằng cái đê ngăn nước đã bị vỡ, trong vòng 1-2 tiếng đồng hồ nữa là nước sẽ ngập khắp nơi.
    Ông chủ nhà phía trên nói với chúng tôi nên đi luôn không thì không kịp. Chúng tôi vào nhà, sắp xếp đồ đạc và chuẩn bị đi. Những gì để lại nhà thì được kê lên cao và hy vọng sẽ không bị ngập nước. Mấy người chúng tôi chạy ra ăn vội nồi mì tôm đã nấu và cùng nhau mang đồ đạc đi bộ hướng về trường ĐH Tulane, chúng tôi cũng dự định đi ra đó hy vọng sẽ tìm được một chỗ nào đó trên tầng để trú ngụ khi nước lên.
    Lúc chúng tôi đi ra khỏi nhà nước bắt đầu lên rất nhanh, các nắp cống nước trào lên, đường phố cũng bắt đầu ngập nước. Không đến mức kinh khủng như tsunami, hoặc trong phim nhưng tốc độ nước lên là khá nhanh. Chúng tôi đi bộ và chẳng ai nói gì, đến được khoảng nửa đường tôi thấy mệt và chán quá, bật ra mấy câu: ?ohay là đi về nhà đi, không đi nữa?... Thế là cả hội đồng thanh: về, về, về... hóa ra ai cũng chẳng muốn đi khỏi nhà, và cũng muốn về. Thế là quay lại nhà, về đến nhà mới thấy rằng nước đã lên đến quá đầu gối...
    Nhanh thật mới khoảng gần một giờ đồng hồ mà đã lên như vậy, chúng tôi cũng lội vào nhà, mọi người đều cho rằng chắc nước lên cao lắm cũng chỉ tới bụng là cùng. Lúc này thì có 2 ý kiến khác nhau, một số người thì vẫn muốn đi khỏi, một số thì ở lại. Đi thì đi đâu? Còn ở lại thì sống thế nào? Cuối cùng thì phần đông là muốn đi khỏi, tôi, anh Bích, Hiếu và vợ chồng Huy thì đi, còn Đức với Long thì ở lại nhà.
    Thật tình lúc đó chúng tôi cũng chẳng biết là phải đi đâu, chỉ biết thôi cứ ra ngoài đường lớn ở đó có xe cộ đi lại, có gì kêu cứu cũng dễ. Thế là cả hội đi ra đường South Claiborne, đứng ở ngã tư một lúc thì có một cái xe van, họ dừng lại và cho một gia đình cũng khá đông lên xe, chúng tôi cũng chạy lại và xin đi nhờ; chẳng biết họ đi đâu những cũng cứ đi. Cả bọn leo lên nóc chiến xe van, cùng với 2, 3 người khác; chiếc xe đưa chúng tôi về hướng Superdome, trên nóc xe chúng tôi làm quen và biết được 2 anh chàng người Brazin, mọi người đều rất vui vẻ, trên đường đi thì nước cũng đã ngập khá nhiều góc phố.
    Nhà cửa thì nhiều cái bị đổ nát sau cơn bão, các cửa hàng cửa hiệu dọc phố South Claiborne thì bị đập phá khá nhiều, một số cửa hàng còn đang bị những người da đen vào hôi của, có một căn nhà thì đang bốc cháy chiến xe cứu hỏa chạy vòng vòng rồi đi không biết họ có dập lửa không. Chiếc xe van thả chúng tôi và gia đình kia xuống chân dốc lên đường liên bang số 10 (Interstate 10), chúng tôi xuống và đi bộ về phía Superdome với hy vọng sẽ vào được đó và ở lại tránh lũ. Đến gần superdome chúng tôi mới biết rằng nước đã ngập xung quanh sân vận động đó, và cảnh sát không cho chúng tôi vào trong.
    Lúc đến nơi chúng tôi gặp mấy người mặc đồng phục, không biết là làm cái gì, họ cho chúng tôi mỗi người một chai nước và nói rằng đi ra chỗ mát, chỗ các đường cao tốc giao nhau, ngồi nghỉ ở đó và đợi, sẽ có người giúp đỡ. Chúng tôi đi ra đó và tìm chỗ để ngồi bắt đầu chờ đợi. Đến gần trưa có một ô tô chở sữa đến, mọi người gọi nhau ra lấy sữa bọn tôi cũng lấy được 2 thùng lúc này thì mọi người uống sữa và vứt la liệt trên đường, thôi uống sữa thay nước cũng được. Uống xong lại ngồi, ngồi, nằm... Lúc này cũng có rất nhiều người da đen bắt đầu cảm thấy chán nản, họ chửi bới lung tung, bọn trẻ con thì bắt đầu đùa nghịch.
    Đám thanh niên da đen thì đi đập phá các cửa hàng để lấy nước, bia, rượu và đồ ăn. Chúng tôi thì ngồi yên cũng chảng dám đi đâu làm gì, những thanh niên da đen đi lấy đồ ăn uống về, bọn nó cũng tốt hoặc đó là đặc tính của họ. Lấy được nhiều thì cho lung tung, bọn tôi cũng đựơc họ cho một vài chai nước, mấy gói đồ ăn khô, có cả một ông chạy đến đưa cho chúng tôi mấy bao thuốc lá. Chúng tôi cũng bớt sợ họ hơn và nhìn thấy nhiều điều tích cực.
    Thời gian bắt đầu trôi qua, càng ngày càng có nhiều người đến chỗ chúng tôi và chờ đợi, không ai biết ngồi đây để làm cái gì. Bên superdome thì trực thăng bay lên, bay xuống chằng biết chở cái gì chỉ biết nhức cả đầu vì tiếng động cơ máy bay. Trời về chiều, sau rất nhiều giờ đồng hồ ngồi đợi, đi hỏi thăm mà chằng biết rằng ngồi đây để làm gì, chúng tôi bắt đầu muốn quay về nhà. Một số gia đình họ cũng đi về, một số người nói ?nước đã xuống rồi, về thôi; chúng tôi cũng quyết định đi về nhà, và kiếm một cái nhà nào đó bên cạnh trèo lên tầng 2 và ngồi cũng được.
    Đi về đến đầu đường South Claiborne, nhìn thấy một quãng đường dài ngập nước, ai cũng ngao ngán và ngại, thế là quay lại gầm cầu. Đến giữa đường thì chúng tôi lại gặp anh chàng người Brazil, anh ta nói nước không cao lắm, chỉ qua đầu gối một chút có thể lội về nhà được và anh ta cũng cùng với gia đình quay lại nhà ở phố Napoleon, nghe cũng thấy hợp lý cả hội bắt đầu lội nước quay lại nhà.
    Nước không cao ở đoạn đầu phố, nhưng càng đi càng thấy run, nước thì bẩn khiếp tòan vết dầu xe loang lổ trông ghê quá, càng đi xa nước đã dần dần lên đầu gối, đến đùi... đang phân vân không biết thế nào thì bị trượt chân, nhảy vội lên bãi cỏ để tránh bị ướt cái laptop... thì trời ơi nhảy chúng vào tổ kiến lửa phải có đến hàng trăm con kiến nó bâu vào chân và đốt, lại nhảy xuống nước để giải quyết tổ kiến và đi tiếp.
    Đến khoảng gần một nửa đường thì nước sâu quá, gần lên đến bụng rồi. Tôi với bác Bích đứng giữa đường tranh luận xem có nên đi tiếp không, tôi thì muốn đi tiếp nhưng bác Bích thì muốn quay lại, cuối cùng thì lại quay lại. Tôi vừa đi vừa cảm thấy nhức cái chân bị kiến đốt quá về đến chỗ gầm cầu thì mặt bị sưng vù lên, thôi chết rồi kiến đốt và bị di ứng rồi, vội vàng đi thay cái quần bị ướt sau đó quay lại gầm cầu may quá bác Bích có mang theo thuốc thế là kê đơn ngay cho một viên thuốc dị ứng tôi uống thuốc và nằm xuống vỉa hè...
    Nói là vỉa hè cho nó oai chứ thật ra cái bề rộng của nó chỉ được khoảng 50-60cm, một bên là tường chắn một bên là một dãy ô tô. Ngồi không thể duỗi chân được, còn nằm mà không để ý chắc lăn ra đường. Chúng tôi bỏ thức ăn mang theo ra, cũng còn được một ít cơm nắm và giò, thôi ăn đi, cơm thì hơi cứng còn giò thì hơi có mùi rồi... nhưng ăn đại đi còn hơn là nhịn đói.
    Lần đầu tiên trong đời tôi phải nằm ngủ trên vỉa hè, từ bé đến lớn có bao giờ phải như vậy đâu, nằm trên nền bê tông, đầu gối lên cái ba lô, chân gác lên cái carry on trong đó cũng chẳng có gì nhưng đó là tòan bộ tài sản của tôi bây giờ. Trời thì nóng những vẫn phải mặc áo khóac vì sợ bị ốm mặt tôi vẫn sưng vù vì dị ứng do kiến lửa đốt, mùi xăng xe, mùi nước tiểu hôi quá nhưng chẳng biết làm thế nào vì đây là chỗ duy nhất có thể nằm được.
    Lúc này tôi mới thấy sợ, nằm không ngủ được vì cứ nghĩ không khéo mình chết ở đây đến sáng mai cái xác của mình nó như thế nào nhỉ.... Cũng may là khoảng 9-10 giờ tối gì đó thì hết dị ứng, người lại cảm thấy thoải mái hơn, lại cảm thấy đói. Ngồi dậy lấy gói mì tôm bẻ từng sợi một ngồi ăn, xung quanh thì toàn người da đen nằm la liệt, sao mà khổ thế không biết.
    Phạm Việt Cường

Chia sẻ trang này