1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

vài mẩu chuyện suy ngẫm .

Chủ đề trong '1982 - Hội cún Hà Nội' bởi MMF, 22/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. MMF

    MMF Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    3.335
    Đã được thích:
    1
    vài mẩu chuyện suy ngẫm .

    Trong một buổi nhàn hạ, vua Đường Thái Tông hỏi chuyện với vị quan cận thần là Hứa Kính Tôn rằng:

    - Trẫm thấy khanh phẩm cách cũng không phải là phường sơ bạc. Sao lại có nhiều tiếng thị phi chê ghét như thế?

    Hứa Kính Tôn trả lời:

    - Tâu bệ hạ. Mưa mùa Xuân tầm tả như dầu, người nông phu mừng cho ruộng đất được thấm nhuần, kẻ bộ hành lại ghét vì đường đi trơn trợt. Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ. Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương. Còn hạ thần cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích. Cho nên ngu thần trộm nghĩ. Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Vua tin nghe lời thị phi thì quan thần bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán. Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không thấy máu.
  2. MMF

    MMF Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    3.335
    Đã được thích:
    1
    Một cô gái nọ vì buồn phiền chuyện gia đình nên đem hai đứa con nhỏ về nhà cha mẹ để ở. Cô ta khóc kể than thở với mẹ:
    - Con thực sự hết sống nổi với hắn ta rồi. Thà là sống một mình như vậy nuôi hai đứa con còn sướng hơn. Lúc nào trong nhà cũng có chuyện gây gổ. Cứ như thế thì hai đứa bé ngày nào cũng chứng kiến những điều không tốt, lớn lên sẽ bị ảnh hưởng xấu.
    Người mẹ nhìn cô con gái nhẹ nhàng nói:
    - Con à. Gia đình nào mà không có những chuyện xích mích bất hòa. Trời còn có mưa có nắng huống gì con người lúc giận lúc vui. Nếu con sợ mấy cháu bị ảnh hưởng không tốt thì hai vợ chồng nên thông cảm và nhẫn nhịn nhau chứ đâu phải giải quyết như thế. Hãy nhớ lại xem, cha mẹ đâu có ép duyên con đâu. Chính con đã từng yêu thương nhung nhớ, chính con đã từng thề non hẹn biển. Còn nhớ không con?
    Cô con gái vừa khóc vừa trả lời với giọng bực mình:
    - Hồi đó con bị lầm vì chưa có kinh nghiệm. Bây giờ con đã khôn hơn và trưởng thành rồi. Trên đời này đâu phải chỉ mình hắn là đàn ông.
    Người mẹ vẫn nhẫn nại khuyên con:
    - Con ơi. Con cho rằng hai đứa cháu ngoại của mẹ sống không cha là tốt và không bị ảnh hưởng xấu sao con? Ngày xưa cha mẹ mà có những suy nghĩ như con hôm nay thì con đã không biết cha hay mẹ mình là ai đó con ơi. Vợ hoặc chồng thì ai cũng có thể tìm người khác, nhưng hai đứa con của con suốt đời cũng chỉ có một người cha và một người mẹ mà thôi con ạ. Trẻ thơ mà phải chịu cuộc sống mồ côi, dù mồ côi cha hay mẹ. Đó là một điều bất hạnh lớn đối với trẻ thơ. Chỉ vì những tự ái nhỏ nhen của mình mà con đành bắt hai đứa con của chính mình gánh chịu sự bất hạnh này hay sao?
    Nhân lúc ngoài trời đang cơn mưa nặng hạt. Người mẹ chỉ cho cô con gái:
    - Con gái của mẹ hãy nhìn xem. Nơi vườn cà ngoài kia, con gà mái đang xòe rộng hai cánh hứng chịu cơn mưa gió bão bùng để ấp ủ cho đàn con. Một con gà mẹ mà còn sẵn sàng chịu đựng những gió mưa cuộc đời cho đàn con được yên ấm. Mà con gái của mẹ chẳng chịu đựng nổi những bất hòa giữa vợ chồng để bắt hai đứa con của chính mình phải hứng chịu bất hạnh cuộc đời sao con. Những xích mích phiền muộn trong cuộc sống vợ chồng chưa đáng để gọi là gió bão cuộc đời và nhẫn chịu những điều đó cũng chưa đáng để gọi là sự hy sinh cao cả của lòng mẹ thương con đâu con ạ. Hãy bình tâm suy nghĩ kỹ lại đi con gái yêu thương của mẹ.
    Nghe lời mẹ khuyên cùng nhìn hình ảnh gà mẹ chịu đựng cơn mưa gió che chở cho đàn con, cô con gái vui vẻ đem hai đứa con trở về với gia đình. Và từ đó gia đình cô ta, vợ chồng con cái sống yên vui hạnh phúc trong yêu thương và thông cảm.
  3. MMF

    MMF Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    3.335
    Đã được thích:
    1
    Một người nọ mỗi khi cầm tờ báo là mở xem những trang cáo phó chia buồn trước nhất. Anh ta chăm chú đọc từng dòng trên trang cáo phó dù không hề quen biết với người đã mất. Có người bạn thấy thế bèn hỏi nguyên do. Anh ta trả lời:
    - À. Tôi chỉ gửi lời cám ơn đến những người này đó thôi.
    Người bạn của anh ta trợn mắt ngạc nhiên nói:
    - Anh nói điều gì mà tôi chẳng hiểu gì cả. Anh cảm ơn những người đã chết mà toàn là người anh chưa hề quen biết! Cái đầu của anh có vấn đề gì không vậy?
    Người nọ thong thả trả lời:
    - Đúng vậy. Tôi trân trọng cảm ơn họ. Vì sự ra đi của họ đã nhắc nhở cho tôi đừng quên rằng kiếp người vốn là vô thường. Cái chết đến bất chợt nào ai hề hay biết. Lúc còn sống những người này cũng có những ước mơ toan tính, những tranh giành hơn thua, những vui buồn ganh ghét. Để rồi bỗng dưng trở thành những cái xác vô tri chờ đem hỏa táng hoặc vùi sâu trong lòng đất lạnh. Họ đã đem chính sinh mạng của mình để nhắc nhở cho tôi bài học lớn trong cuộc đời như vậy chẳng lẽ không xứng đáng được nhận một lời cảm ơn hay sao anh bạn?
  4. MMF

    MMF Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    3.335
    Đã được thích:
    1
    Trong một đêm trước khi Đức Jesus trở về thành phố Jerusalem để chịu cuộc thương khó. Thánh Phero, một vị đại tông đồ của Đức Jesus nằm trằn trọc mãi ngũ không được, bèn trở dậy thưa với thầy:
    -Thưa thầy. Con sợ rằng thầy trở về Jerusalem lần nầy sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Con xin thầy hãy nghĩ lại.
    Đức Jesus bảo:
    - Satan, hãy bước ra sau lưng ta. Ta không muốn nhìn thấy người, ta không muốn nghe những lời nói đó. Đây không phải là lời nói của một vị thánh mà là chỉ là lời nói của một con người.
    Thánh Phero thảng thốt thưa:
    - Bạch thầy. Xin thầy hiểu cho lòng con. Dù phải vào tù chịu tra tấn hay chết thay thầy con cũng xin sẵn lòng.
    Đức Jesus nói tiếp:
    - Này Simon. Thầy bảo cho anh biết. Đêm nay gà chưa kịp gáy mà anh đã ba lần chối là anh chưa hề biết Thầy.
  5. MMF

    MMF Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    3.335
    Đã được thích:
    1
    Một anh nhà nghèo nọ gia tài chỉ nuôi được một con gà mái để kiếm từng quả trứng bán lấy tiền chi dụng qua ngày.
    Bỗng một buổi sáng nọ anh ta phát giác ra con gà của anh đã đẻ ra quả trứng vàng. Và cứ thế mỗi ngày con gà lại đẻ cho anh một quả trứng vàng. Từ đó anh bắt đầu trở nên giàu có và sống cuộc đời khá hơn xưa. Càng giàu có lòng tham của anh càng tăng theo. Một hôm anh chợt có ý nghĩ tại sao không mổ bụng con gà để có cả khối vàng ngay tức thì đâu cần phải chờ từng ngày. Thế là anh giết ngay con gà với hy vọng có ngay cả một khối vàng. Nhưng than ôi khi mổ bụng gà ra thì anh chẳng thấy vàng đâu cả mà con gà thì không thể sống lại được.
    Thế là từ đó trở đi anh ta chẳng có thêm được qua trứng vàng nào cả. Bấy giờ anh ta mới thấm thía câu tục ngữ Tham thì Thâm mà người xưa từng nhắc nhở.
  6. MMF

    MMF Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    3.335
    Đã được thích:
    1
    Linh Huấn là đệ tử của thiền sư Trí Thường. Một hôm ông ta hỏi thầy:
    - Bạch thầy. Phật là ai?
    - Ta sẽ vì ông mà nói. Nhưng không biết ông có dám tin hay không?
    - Thưa thầy. Dĩ nhiên là con tin lời thầy dạy.
    Lúc bấy giờ thiền sư Trí Thường nói:
    - Phật chính là ông đó.
  7. MMF

    MMF Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    3.335
    Đã được thích:
    1
    Một vị tăng viết lá thư sau đây gửi cho một đệ tử sắp từ trần:
    - Bổn tánh của tâm con không sinh, vì thế nó không bao giờ chết. Nó không phải là một hiện hữu, nên nó không thể biến mất. Nó không phải là cái trống rỗng, mà là cái chân không. Nó không có màu sắc và hình thể. Nó không hưởng thụ khoái lạc và cũng không chịu đựng sự đau đớn.
    - Thầy biết thân xác con đang bị bệnh nặng lắm. Như một Thiền sinh giỏi, con đang đối mặt hoàn toàn với sự đau đớn. Có thể con không rõ ai là kẻ đang chịu sự đau đớn nầy. Nhưng hãy tự hỏi chính mình. Bổn tánh của tâm này là gì? Hãy suy nghĩ chỉ một điều này thôi. Con sẽ không cần gì nữa. Đừng ham muốn gì cả. Sự chấm dứt của con không chấm dứt. Nó giống như một bông tuyết trắng đang tan biến vào bầu không khí tinh khiết trong lành.



  8. MMF

    MMF Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/04/2002
    Bài viết:
    3.335
    Đã được thích:
    1
    Sô Kỵ người nước Tề, tướng cao, mặt mũi khôi ngô tuấn tú. Một buổi sáng, Sô Kỵ soi gương và hỏi vợ:
    - Ta đẹp hay Từ Công đẹp?
    Người vợ đáp:
    - Tướng công đẹp chứ. Từ Công làm sao sánh kịp.
    Sô Kỵ không tin, lại hỏi người thiếp. Người thiếp trả lời:
    - Từ Công làm sao so sánh được với tướng công.
    Có khách đến, Sô Kỵ cũng hỏi thế. Người khách đáp:
    - Từ Công làm sao đẹp bằng ngài.
    Hôm sau Từ Công đến chơi, Sô Kỵ nhìn kỹ, tự biết mình không bằng. Lại soi gương so sánh thì thấy mình càng kém xa. Ngẫm nghĩ suốt mấy ngày đêm, Sô Kỵ bèn vào triều tâu với Tề Vương:
    - Thần tự biết dung mạo của mình không sánh bằng Từ Công. Thế mà vợ thần vì yêu, thiếp thần vì sợ, bạn thần vì muốn cầu cạnh đều bảo rằng thần đẹp hơn Từ Công. Nay như nước Tề đất rộng ngàn dặm, thành quách trăm hai, trong cung không ai là không yêu mến đại vương, ngoài triều không ai là không kính sợ đại vương, bốn phương không ai là không mong chờ cầu cạnh đại vương. Như vậy đủ thấy người ta đã che mắt đại vương khá nhiều rồi vậy.
  9. smalllduck

    smalllduck Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/02/2002
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0
    Hơ tưởng thầy ốm, không ngờ còn hăng thế , ủng hộ thầy một chuyện
    CÂU CHUYỆN CỦA CÂY BÚT CHÌ
    Khi ra đời, 1 cây bút chì luôn thắc mắc rằng cuộc sống bên ngòai xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thỏang nó nghe những ng` thợ nói chuyện với nhau. Bút chì băn khoăn mãi, anh em của nó cũng ko biết gì hơn. Cuối cùng, trước hôm được mang đến các cửa hàng, bút chì hỏi ng` thợ làm bút rằng nó và anh em của nó sẽ ra sao ở bên ngòai cuộc sống rộng lớn kia.
    Ng` thợ làm bút mỉm cười. Ông nói:
    -Có 5 điều cháu và các anh em của cháu nên nhớ khi bắt đầu cuộc sống. Nếu cháu nhớ và làm dược thì cháu sẽ trở thành cây bút chì tốt nhất.
    ?oThứ nhất: cháu có thể làm được những điều kì diệu nhất nếu cháu nằm trong bàn tay 1 ng` nào đó và giúp họ làm việc.
    Thứ hai: cháu sẽ cảm thấy đau đớn mỗi khi bị gọt, nhưnng phải như thê cháu mới tốt hơn và có thể tiếp tục cuộc sống của mình.
    Thứ ba: nếu cháu viết sai 1 lỗi cháu hãy nhớ để sửa lại được.
    Thứ tư: điều quan trọng nhất đối với cháu và những ng` dùng cháu ko phải là nước sơn bên ngòai cháu mà là những gì bên trong cháu đấy.
    Và cuối cùng, trong bất cứ trường hợp nào, cháu cũng phải tiếp tục viết. Đó là cuộc sống của cháu, cho dù cháu gặp tình huống khó khăn như thế nào cũng vẫn phải viết thật rõ ràng, để lại những dấu ấn của mình.?
    <suu tam>
  10. smalllduck

    smalllduck Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/02/2002
    Bài viết:
    236
    Đã được thích:
    0

    Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể
    hả con?"
    Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người
    nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất
    nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục
    suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
    Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi
    mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học
    được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn
    nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
    Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ
    chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của
    mẹ."
    Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì
    thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng
    đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm
    đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.
    Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
    Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố
    khóc như tôi.
    Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời
    chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ
    nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
    Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,
    phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
    Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
    Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa
    vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc
    sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để
    mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải
    là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
    <suu tam>

Chia sẻ trang này