1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vài Phút Suy Ngẫm

Chủ đề trong 'Quảng Trị' bởi afterglow, 30/03/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. afterglow

    afterglow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2004
    Bài viết:
    88
    Đã được thích:
    0
    Vài Phút Suy Ngẫm

    Af không biết nếu không phải là Mod, thì có quyền mở chủ đề mới không? vì mới mẽ quá nên Af chưa biết. Nếu post nhầm thì các mod đổi giúp Af nhé.

    Sở dỉ Af lập chủ đề này cũng chỉ với mục đích cùng nhau học hỏi và suy ngẫm từ những câu chuyện để cho mổi chúng ta có cách nhìn cho riêng bản thân, đọc thấy hay và ...cười...để vui, để sống tốt hơn, cho chúng ta, cho mọi người xung quanh. Chúng ta không chỉ bàn về Quảng Trị không thôi. Cùng nhau chia sẽ. Af nghỉ: có lúc chúng ta không có thời gian để đọc hết những câu chuyện hay , nên nhờ vào diễn đàn , các bạn nào có bài nào hay, thì post lên để cùng nhau chia sẽ nhé. Làm cho Box chúng ta ngày một đi lên từ hình thức, đến chất lượng...

    Nhân đây, Af gửi đến các bạn câu truyện ngắn: SHMILY.
    SHMILY

    Ở một miền quê nọ có một gia đình vô cùng hạnh phúc. Chỉ có hai ông bà
    sống với nhau vì con cái họ đã ra ở riêng... Du` đã già nhưng hai ông bà vẫn
    rất yêu nhau... Va` đặc biệt là ngày nào họ cũng cùng nhau chơi một trò
    chơi. Đó là trò chơi với dòng chữ "SHMILY". Trò chơi đó đơn giản chỉ là họ
    thay nhau đi tìm dòng chữ đó trong nhà mình. Mục tiêu của trò chơi là một
    người phải viết từ "SHMILY" ở một nơi bất ngờ quanh nhà, còn người kia
    sẽ đi tìm. Ông bà bôi từ đó lên gờ cửa sổ. Hay nó được viết lên hơi nước
    còn đọng lại trên gương sau khi dùng vòi nước nóng... Thậm chí có lần bà
    còn lật từng tờ của tập giấy nháp trên bàn để tìm thấy "SHMILY" trên tờ
    cuối cùng. Những mảnh giấy nhỏ với chữ "SHMILY" viết nguệch ngoạc được
    tìm thấy ở khắp nơi... có khi được nhét vào trong giày hoặc dưới gối.
    Từ "SHMILY" bí ẩn này gần như trở thành một phần trong ngôi nhà của ông
    bà, cũng giống như đồ đạc vậy...
    Trò chơi đi tìm "SHMILY" cứ tiếp diễn... cho đến khi bà bị bệnh
    ung thư. Bà yếu dần và không dậy được khỏi giường nữa. Và một ngày kia,
    tất cả mọi người trong gia đình phải đối mặt với một thực tế đau lòng: Bà
    mất... "SHMILY" được viết nguệch ngoạc bằng màu vàng trên một dải lụa
    hồng đặt cạnh giường bà vào hôm bà mất. Khi họ hàng và những người
    quen biết đã đi về, ông lại gần giường bà và bắt đầu hát cho bà nghe... giọng
    ông khàn và nghẹn... Không ai có thể quên khoảnh khắc ấy. Vì mọi người đã
    được chứng kiến một tình yêu không bao giờ chết... Nhiều năm sau, có
    người hỏi ông "SHMILY" nghĩa là gì. Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm,
    mọi người mới được biết "SHMILY" đơn giản là "S.. H.. M?. I L? Y.."
  2. XacUopVietNam

    XacUopVietNam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2003
    Bài viết:
    3.501
    Đã được thích:
    0
    Câu chuyện thì hay,đi vào lòng người,nhưng cách đặt vấn đề để suy nghĩ nhảm chưa từng thấy,nhưng dù sao cũng vote cho anh bạn vài sao chơi vì đã có công post bài
    Suy nghĩ lại lời tui vừa nói còn hay hơn


    Thích nghi với mọi hoàn cảnh sống là bản năng của sự sinh tồn
    Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau.Mọi gia đình bất hạnh,bất hạnh theo kiểu riêng của mình
    lev tonstoi
     
  3. afterglow

    afterglow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2004
    Bài viết:
    88
    Đã được thích:
    0
    Oh, cám ơn bạn xacuop...Tôi không muốn ai vote cho tôi đâu, tôi chỉ nghỉ rằng post bài cho mọi người đọc thôi. Dù sao cũng cám ơn bạn có lời nhận xét. Xin đừng Vote cho tôi.
    Nếu có bài nào hay, bạn hãy post lên nha.
  4. hoasosac

    hoasosac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2003
    Bài viết:
    3.002
    Đã được thích:
    0
    Af ơi, Hoasosac rất xúc động khi đọc câu chuyện mà bạn đã post .Tiếc là chỉ số IQ của Hoasosac hơi thấp nên bây giờ vẫn chưa hiểu "S.. H.. M?. I L? Y.." nghĩa là gì ? hình như là chữ viết tắt của ...thì phải??
    Sau đây là một bài Hoasosac tình cờ đọc được trong trong cuốn TYVCS trong khi chờ mấy đứa bạn đi sn, post lên cả nhà cùng xem hay lắm
    Đã một năm kể từ khi Susan bị mù vì một chuẩn đoán sai của bác sĩ, cô đột ngột bị ném vào thế giới của bóng tối, tức giận, tuyệt vọng và mặc cảm. Và tất cả những gì đủ để cô còn bám víu vào cuộc sống là vì bạn trai cô - Mark.


    Mark là một sĩ quan quân đội. Mark rất yêu Susan. Anh đã thấy cô tuyệt vọng đến mức nào, anh quyết định giúp Susan lấy lại được sức mạnh và tự lập.
    Đầu tiên, anh tìm cho cô một công việc dành cho người khiếm thị. Nhưng làm sao cô đến chỗ làm việc được đây? Mark đề nghị đưa cô đến chỗ làm hằng ngày, dù hai người làm việc ở hai đầu thành phố. Tuy nhiên sau đó, Mark nhận ra rằng đó không phải là giải pháp. Susan sẽ phải tự mình đi xe buýt, tự đến chỗ làm - đó mới là cách đúng. Nhưng Susan rất nhạy cảm, cô ấy sẽ phản ứng thế nào?
    Đúng như với Mark nghĩ, Susan hết sức hốt hoảng khi nghe tới việc mình phải tự đi xe buýt. "Em bị mù mà". Cô phản ứng bằng giọng cay đắng - "Làm sao em biết em sẽ đi đến đâu? Anh bỏ rơi em phải không?"
    Mark rất đau lòng khi nghe những lời đó, nhưng anh biết phải làm gì. Anh hứa sẽ cùng cô đi xe buýt mỗi sáng và mỗi chiều, bao lâu cũng được, cho đến bao giờ cô quen với việc đi xe buýt.
    Trong hai tuần liền, Mark trong bộ đồng phục quân đội, đi theo Susan đến nơi làm việc. Anh dạy cô làm sao để sử dụng các giác quan khác, nhất là thính giác, để biết mình đang ở đâu và làm sao để quen với môi trường mới. Anh cũng giúp cô làm quen với những người lái xe buýt, nhờ họ để mắt đến cô, giữ cho cô một chỗ ngồi hằng ngày...
    Cuối cùng, Susan nói cô có thể tự đi được.
    Sáng thứ hai, lần đầu tiên, họ đi theo hai hướng khác nhau.
    Thứ ba, thứ tư, thứ năm... Mỗi ngày Susan đều tự đi xe buýt đến chỗ làm và đón xe buýt đi về. Susan cảm thất rất vui vì cô vẫn tự mình làm được mọi việc.
    Thứ hai của 5 tuần sau đó, Susan đón xe buýt đi làm như mọi khi. Khi cô đang đóng tiền mua vé tháng cho người lái xe, bỗng anh lái xe nói: "Tôi thật ghen tỵ với cô đấy nhé!".
    Susan không biết có phải anh ta nói với mình không. Nhưng nói cho cùng, có ai mà lại đi ghen với một cô gái mù đang đấu tranh để mà sống chứ? Cô hỏi:
    - Sao anh lại ghen với tôi được?
    - Vì cô được quan tâm và bảo vệ. Cô quả là hạnh phúc!
    - Tôi được bao vệ? Anh nói thế tức là sao?
    - Suốt mấy tuần qua, sáng nào tôi cũng thấy một chàng trai mặc đồng phục quân đội lái xe theo, rồi đứng bên kia đường nhìn cô xuống xe. Anh ta nhìn theo đến khi cô đi qua đường an toàn, đi vào nơi cô làm việc và vẫy tay chào cô rồi mới lái xe đi. Cô quả là một người may mắn!
    Susan khóc. Vì cô không nhìn thấy Mark nhưng cô cảm thấy Mark ở bên cạnh. Cô là người may mắn vì cô đã nhận được một món quà mà cô không cần phải nhìn thấy tận mắt để tin: món quà của tình yêu có thể mang ánh sáng đến những nơi nhiều bóng tối nhất.
    Tình yêu đích thực không bao giờ gục ngã.

    ----------***----------
    9399http://www3.ttvnol.com/quangtri.ttvn
  5. XacUopVietNam

    XacUopVietNam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/04/2003
    Bài viết:
    3.501
    Đã được thích:
    0
    Bài này hình như tôi đã có lần may mắn đọc được từ 1 tờ báo nào đó,hay thật,bây đọc lại mà vẫn ko chán,khi đọc xong câu chuyện này đúng là cần fải có nhiều điều suy nghĩ,suy nghĩ lại mình đã thật sự đối xử với người mình yêu như thế nào và thế nào là tình yêu đích thực ko bao giờ gục ngã


    Thích nghi với mọi hoàn cảnh sống là bản năng của sự sinh tồn
    Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau.Mọi gia đình bất hạnh,bất hạnh theo kiểu riêng của mình
    lev tonstoi
     
  6. afterglow

    afterglow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2004
    Bài viết:
    88
    Đã được thích:
    0
    SHMILY : Chúng ta cùng đóan nhé, đợi cho mọi người có cơ hội đọc được rồi cùng nhau đoán nghe.
    Bài viết rất cảm động, có lẽ người ta thích sống vui hơn là sống lâu. Thế đấy, khi mình có thì khong biết giữ, đến khi mất đi rồi.....
    Nhưng mà mổi người mổi hoàn cảnh mà. Chỉ mong họ tìm ra cách giải quyết tốt nhất đối với họ, và họ được vui là tốt rồi.
    Af, gửi thêm bài nữa mà Af biết để mọi người thư giản nghe :
  7. afterglow

    afterglow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2004
    Bài viết:
    88
    Đã được thích:
    0
    Câu Chuyện cafe muối.
    Chàng trai gặp cô gái ở một buổi tiệc. Cô rất xinh đẹp, quyến rũ và đến hơn
    nửa số người trong buổi tiệc đều để ý đến cô. Trong khi chàng trai chỉ là một
    người rất bình thường, không ai buồn nhìn tới. Cuối cùng, khi buổi tiệc gần
    kết thúc, chàng trai ngượng ngịu mời cô gái uống cà phê với mình. Cô gái
    rất ngạc nhiên, nhưng vì lời mời quá lịch sự nên cô đồng ý. Họ ngồi ở một
    chiếc bàn nhỏ trong góc phòng tiệc, nhưng chàng trai quá lo lắng, mãi không
    nói được lời nào, làm cho cô gái cũng cảm thấy bất tiện.
    Bỗng nhiên, chàng ******** người phục vụ:
    - Xin cho tôi ít muối để tôi cho vào cà phê!
    Mọi người xung quanh đều hết sức ngạc nhiên và nhìn chăm chăm vào
    chàng trai! Chàng trai đỏ mặt, nhưng vẫn múc một thìa muối cho vào cốc cà
    phê và uống.
    Cô gái tò mò:
    - Sao anh có sở thích kỳ quặc thế?
    - Khi tôi còn nhỏ, tôi sống gần biển - Chàng trai giải thích - Khi chơi ở biển,
    tôi có thể cảm thấy vị mặn của nước, giống như cà phê cho muối vào vậy!
    Nên bây giờ, mỗi khi tôi uống cà phê với muối, tôi lại nhớ tới tuổi thơ và quê
    hương của mình.
    Cô gái thực sự cảm động. Một người đàn ông yêu nơi mình sinh ra thì chắc
    chắn sẽ yêu gia đình và có trách nhiệm với gia đình của mình. Nên cô gái cởi
    mở hơn, về nơi cô sinh ra, về gia đình... Trước khi ra về, họ hẹn nhau một
    buổi gặp tiếp theo...
    Qua những lần gặp gỡ, cô gái thấy chàng trai quả là một người lý tưởng: rất
    tốt bụng, biết quan tâm... Và cô đã tìm được người đàn ông của mình nhờ
    cốc cà phê muối.
    Câu chuyện đến đây vẫn là có hậu, vì "công chúa" đã tìm được "hoàng tử",
    và họ cưới nhau, sống hạnh phúc.
    Mỗi buổi sáng, cô gái đều pha cho chàng trai - nay đã là chồng cô - một cốc
    cà phê với một thìa muối. Và cô biết rằng chồng cô rất thích như vậy. Suốt
    50 năm, kể từ ngày họ cưới nhau, bao giờ người chồng cũng uống cốc cà
    phê muối và cảm ơn vợ đã pha cho mình cốc cà phê ngon đến thế.
    Sau 50 năm, người chồng bị bệnh và qua đời, để lại cho người vợ một bức
    thư:
    - "Gửi vợ của anh,
    Xin em hãy tha thứ cho lời nói dối suốt cả cuộc đời của anh. Đó là lời nói
    dối duy nhất - về cốc cà phê muối. Em có nhớ lần đầu tiên anh mời em uống
    cà phê không? Lúc đó anh đã quá lo lắng, anh định hỏi xin ít đường, nhưng
    anh lại nói nhầm thành muối. Anh cũng quá lúng túng nên không thể thay đổi
    được, đành phải tiếp tục lấy muối cho vào cốc cà phê và bịa ra câu chuyện
    về tuổi thơ ở gần biển để được nói chuyện với em. Anh đã định nói thật với
    em rất nhiều lần, nhưng rồi anh sợ em sẽ không tha thứ cho anh. Và anh đã
    tự hứa với mình sẽ không bao giờ nói dối một lời nào nữa, để chuộc lại lời
    nói dối ban đầu.
    Bây giờ anh đã đi thật xa rồi, nên anh sẽ nói sự thật với em. Anh không
    thích cà phê muối, nhưng mỗi sáng được uống cốc cà phê muối từ ngày
    cưới em, anh chưa bao giờ cảm thấy tiếc vì anh đã phải uống cả. Nếu anh
    có thể làm lại từ đầu, anh vẫn sẽ làm như thế để có thể được em, và anh sẽ
    uống cà phê muối suốt cả cuộc đời."
    Khi người vợ đọc xong lá thư cũng là khi lá thư trong tay bà ướt đẫm nước
    mắt. Nếu bạn hỏi người vợ rằng: "Cà phê muối vị thế nào?", chắc chắn bà sẽ
    trả lời: "Ngọt lắm".
    (st)
  8. hoasosac

    hoasosac Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/09/2003
    Bài viết:
    3.002
    Đã được thích:
    0
    Ui da, thế mà Hoasosac cứ nghĩ mỗi mình mình được đọc bài này, hí hí .Cách đây vừa tròn 9 năm, lúc ấy Hoasosac vô tình đọc được bài này trên tờ báo Thanh Niên, thấy hay quá nên cắt ra ép vào cuốn sổ nhỏ mà Hoasosac thường ghi chép linh tinh vào đấy, bây giờ vẫn còn nè .À,thêm một bài nữa ,Hoasosac chỉ nhớ nội dung chứ không nhớ tiêu đề, hình như là : "Bài học cho cuộc sống " hay sao ấy !.Mỗi khi có dịp, Hoasosac lại mở ra đọc, đọc mãi mà chẳng chán, nhiều khi ngẫm lại, thấy mình cần phải cố gắng hoàn thiện mình nhiều hơn nữa.
    Af ơi, từ hôm qua đến giwò Hoasosac vẫn chưa đoán ra được từ SHMILY , không biết cụ thể là gì, nhưng hình như chỉ lờ mờ đoán ra được nghĩa của hai chữ cái viết tắt, không biết có đúng không ? Af nói trước đi

    ----------***----------
    9399http://www3.ttvnol.com/quangtri.ttvn
  9. saubuom

    saubuom Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0
    Câu chiện thật cảm động. Đúng "tình yêu không bao giờ già" là vậy. Họ đã chẳng có những ngày tháng tuyệt vời bên nhau đó sao af? Những tưởng trò chơi này là điều trẻ con ngớ ngẩn nhưng đó chính là "bí mật của cuộc sống" , phải ko ta? - trân trọng từng giây , từng phút, từng khoảnh khắc trong đời để yêu thương, để "đùa giỡn". Nói rộng ra, đâu chỉ là tình yêu nam nữ, tình yêu vợ chồng, mà còn là tình yêu giữa con người với nhau, với thiên nhiên, giao hoà của trời đất, vạn vật ...tất cả kết thành cuộc sống thật tươi đẹp và ý nghĩa.
    Tui xin "liên hệ bản thân" tí nha: Tui không còn trẻ con nữa, nhưng luôn ước gì thời gian quay ngược trở lại để đưa tui về ngày xưa. Nhưng bi giờ tui vẫn có thể làm những chuyện những tưởng chỉ là trò của trẻ con nè: Tui vẫn thích đi chân trần như cô bé trong truyện cổ tích, tui thích thả bộ trên bãi biển nhặt vỏ ốc và ngắm "Chiều Tím Cửa Tùng ơi", thích những trò chơi ú tim năm mười mười lăm hai mươi... thích ngậm thật lâu thìa kem mát lạnh để tận hưởng sự ngọt ngào của cuộc sống... Và tui đang cố sống như vậy.
    Còn câu đó về SHMILY - Tui đoán ra rùi. Nhưng tui viết ra đây bi giờ nhỡ pà kon đang còn suy nghĩ thì sao? Nên cứ chờ pà kon đã nha!
    Được saubuom sửa chữa / chuyển vào 17:42 ngày 01/04/2004
  10. afterglow

    afterglow Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2004
    Bài viết:
    88
    Đã được thích:
    0
    Ưm, đoán ra thì nói đi...Lúc đầu Af cũng đâu biết....Af cũng sưu tầm được nhiều bài , đọc thấy rất thích...và " vài phút suy ngẫm" cũng ngẫm không ra, hiihi...
    Saubuon nói đi....Tại Af biết, nên Af không nói ra được, để mọi người đôán trước nha.

Chia sẻ trang này