1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

VĂN CAO: Giấc Mơ Của Một Ðời Người

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi home_nguoikechuyen, 28/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Ba Biến Khúc Tuổi 65
    Những ngày buồn không nói được
    tôi chỉ tìm ra sự sống của tôi
    I
    Một người cho tôi con dao găm
    Không biết dùng làm gì
    đêm nhìn qua cửa sổ
    một khoảng trống đen
    tôi ném vào khoảng trống
    con dao găm ấy
    có phải đấy là sự nghịch ngợm
    bỗng nhiên có tiếng ngã ngoài sân
    một người trúng tim đã chết
    tôi không hề biết người ấy
    tôi là kẻ không muốn giết người
    chỉ biết bóng tối
    mà tôi đã ném dao
    II
    Tôi đi trên phố
    bỗng nhiên mọi người nhìn tôi
    một ai đó kêu lên: thằng ăn cắp
    tôi chạy
    tôi chạy
    tại sao tôi chạy?
    tôi không hiểu tôi
    cả phố đuổi theo tôi
    xe cộ đuổi theo tôi
    tôi chạy bạt mạng
    gần hết đời
    tới chỗ chỉ còn gục xuống
    tỉnh dậy mồ hôi chảy
    tôi lại thấy tôi là người chưa phạm tội.
    III
    Tôi rơi vào mạng nhện
    mạng nhện cuốn lấy tôi
    không còn cách gì gỡ được
    tôi như con sâu tằm
    cuộc đời cứ như thế
    muốn phá cái mạng nhện
    tôi không đủ tay.
    Tháng 9-1988
  2. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Mấy ý Về Thơ
    Văn Cao
    Một trong những hướng xây dựng nhân văn là đào tạo cho xã hội những người biết khai thác, khám phá, phân tích thực tế và mở đường cho tương lai. Nhà thơ trước hết, muốn làm nhiệm vụ ấy, phải có những đặc tính trên. Chính những đặc tính đó đặt ra vấn đề thành lập cá tính cho mỗi nhà thơ.
    Trong lãnh vực Văn Học Nghệ Thuật, nếu có một số nguyên tắc để giải quyết những vấn đề căn bản của xã hội loài người thì cũng chỉ là một phương pháp sơ lược dùng để gợi ý cho mọi người phát triển hay sáng tạo. Người ta không thể nào biết rõ và hạn chế được tất cả những sáng kiến, phát minh vì người ta không thể biết rõ và hạn chế hết những nhu cầu của loài người ngày một phức tạp hơn lên. Trái lại,trong cách suy nghĩ khác, nếu có người cho là yêu cầu của loài người sẽ dần dần đơn giản và có thể điều khiển được như máy móc, thì người ta sẽ nhờ đến việc đơn giản và bớt đi những phát minh mới mở đường cho Văn học và Nghệ thuật.
    Đến với cuộc đời, nhà thơ không chịu đựng một sự may rủi mà phải chủ động thành lập nên sự thẩm mỹ mới cho người đọc, chủ động xây dựng con người biết tư tưởng cảm xúc và cảm giác tinh tế như mình trong xã hội đương thời và cả xã hội sau này. Không ai ngăn những nhà thơ lần mò cặm cụi đi theo những lối mòn. Khốn nỗi những người đọc của chúng ta lại cứ muốn tìm trong cái đám đông người bộ mặt có thể ưa thích được. Họ không muốn nghe lại những ý những lời đã cũ cũng như không muốn mua lại những đồ cũ mà họ đã phải thải đi từ lâu rồi. Người ta yêu những người cố mở đường mà thất bại, yêu những người biết thất bại mà mở đường. Bởi vì,những người đó đã nghĩ đến sự tiến bộ của Nghệ thuật.
    Cái mới đâu phải là những cái không sẵn có. Sự làm mới những cái sẵn có cũng là một phương pháp sáng tạo. Đã hàng thế kỷ, mỗi nhà thơ vẫn hàng ngày vẫy gọi mặt trời đến chiếu vào tâm trang mình. Thế mà những câu thơ hôm nay về mặt trăng mặt trời vẫn mới mẻ như đêm như ngày qua lại, cái mới trước hết là cái mới trong tư tưởng, trong cảm xúc và trong càm giác của nhà thơ. Tấm bia trên mồ một người đã khuất cò lẽ còn ở lâu trên mặt đất hơn một cuộc đời. Biết bao nhiêu bài thơ mang cái mới nhất thời đã rụng trong khi tác giả của nó còn sống. Nguyễn Du khi sáng tạo cái mới trong thơ còn lo ba trăm năm sau không có người hiểu. Người thành công nhất ngày nay phải lo tới thất bại ngày sau và người lo thất bại ngày nay cũng phải lo tới cái thất bại ngày sau. Nếu không có sự lo lắng đó, một nhà thơ không nghĩ tới trách nhiệm của mình khi viết, hoặc chỉ viết cho người bây giờ mà không có trách nhiệm với người sau.
    Chúng ta đọc một nhà thơ như đi theo một dòng sông. Dù bắt đầu từ khúc nào, dù ghé vào bến nào, chúng ta đều phải nghĩ là ngược lên nguồn thì đường dài lắm, mà xuôi ra biển thì biển còn xa. Hai điểm đầu và cuối đó đều thấy vô cùng. Ai muốn khám phá xem con đường ngược và đường xuôi như thế nào còn có thể tiếp tục nhau khai thác được nhiều. Cuộc đời và Nghệ thuật của nhà thơ phải là những dòng sông lớn càng trôi càng thay đổi, càng trôi càng mở rộng . Mỗi chữ mỗi câu, mỗi bài thơ mở ra cái quãng ngược, quãng xuôi, những cái không nói tới mà người đọc càng tìm thấy mãi. Sự thất bại thường gặp trong bài thơ là sự khép lại : khép tất cả sự muốn nghĩ và muốn nói. Người ta đã đánh giá sai lầm về trí tuệ của đại chúng. Tôi nghĩ rằng trí tuệ ấy, sẽ phong phú bởi vì nó dần dần được tập trung hết kho tàng của dĩ vãng (trong đó có phần trí tuệ của nhà thơ).
    Có người nói thẳng tới cái vô cùng tận của trời xanh, có người nói cái vô cùng tận của trời xanh qua cái rộng của biển, cũng có người thấy trời xanh vô cùng tận trong bát nước và cũng có người chỉ nói tới một giọt ánh sáng để tìm thấy cái vô cùng tận của trời xanh . Có người phải tìm con đường lớn mới thấy dấu xe mà có người tìm thấy dấu xe trong một hạt bụi. đấy là những khác nhau giữa những nhà thơ. Sao nghệ thuật không biết tìm ở đấy sự phong phú ? Sao người làm thơ không biết tìm riêng lấy một cách thể hiện ?
    Qua một bài thơ, người ta thấy ngay con người của nhà thơ đang sống thực, Tư tưởng cảm xúc và cảm giác của nhà thơ phải thể hiện tinh vi. Câu thơ như vào trong óc để gợi sự suy nghĩ, vào trong tình cảm để xúc động và như vào trong da thịt để khêu gợi ! Chỉ riêng cái phần giác quan của nhà thơ cũng nói được cái hướng biểu hiện hoặc thiên về tư tưởng, hoặc thiên về cảm xúc, hoặc thiên về cảm giác. Cái khuynh hướng đó nhiều khi là của cả một thời đại, một môn phái hay một triết học. Chúng ta đã qua một thời kỳ dài thiên về cảm xúc và một thời kỳ cảm giác. Cái thời kỳ thiên về tư tưởng có phải đang bắt đầu ? Người làm thơ biết thành lập cho mình một cá tính trong suy nghĩ, trong tình cảm, trong cảm giác những điều mới lạ bao nhiêu là làm phong phú thêm cho người đọc về mặt tư tưởng, cảm xúc hay cảm giác. Người đọc bị cuốn sau cùng vào cái khuynh hướng của nhà thơ. Trong đời sống của chúng ta hiện nay có biết bao nhiêu người đã chịu ảnh hưởng trực tiếp của các tác phẩm Văn học và Nghệ thuật và cũng có biết bao nhiêu sự biến đổi xã hội gây ra do cách đặt vấn đề của những tác phẩm này.
    Người làm thơ phải đi tìm những tư tưởng, cảm xúc và cảm giác trên kia trong thực tế ở những con người đang hàng ngày túi bụi xây. Càng tới gần cái cuộc sống đầy mâu thuẫn đấu tranh là càng như đi gần lại một kho thuốc nổ. Có người dao động và sợ hải quay lưng. Có người vụng về mà làm nổ. Nhưng cũng có người can đảm biết làm nổ để mở đường.
    Hôm nay, con đường lớn nhất của chúng ta là mở cho tất cả những giấc mơ, những khát vọng thuộc về sự sáng tạo của con người tự do phát triển bay đi xe mật về ổ. Mở cho những giấc mơ, những khát vọng tự do phát triển bao nhiêu là tật trung tất cả giấc mơ và khát vọng của con người làm thành mũi nhọn kéo lê đi phía sau cái thực tế chập chạp.
    (Văn Cao, Cuộc đời và Tác phẩm)
    12-7-1957

  3. yuhtel2000

    yuhtel2000 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/10/2004
    Bài viết:
    13
    Đã được thích:
    0
    Đôi khi chẳng vì nguyên cớ gì, sự mường tượng về một ô cửa vô nghĩa của cuộc đời cứ mở rộng ra. Mở rộng đến độ có thể ngộp thở, muốn đập phá hay chấm hết chính mình. Và may mắn thay nếu ai làm được điều đó. Nhưng ít ai đủ can đảm.
    Tôi cũng vậy, cứ lần lữa với mình mãi.
    Và thế là mong chờ. Mong chờ luôn bay ở phía ngoài ô cửa vô nghĩa. Nó có đôi cánh của hoài bão. nhưng dẫu sao ô cửa kia vẫn tồn tại. Và hoạ hoằn lắm sự mong chờ mới chợt nhận ra trong đó đôi điều thi vị.
    Có khi là vài hòn cuội con. Một thanh âm nhỏ. Một sắc màu giăng mắc.
    Và hôm nay, giữa ngày buồn ơi, nó tìm thấy một câu thơ cũ.
    Cũ - vì quá giản dị.
    Sự giản dị thanh thoát từ nỗi cô đơn cao cả của một kiếp người:
    "Dưới mái nhà
    Có một người đang ngủ
    Với giấc mơ của những vì sao"
    (Văn Cao)
    ----------------------
    Vài cảm nhận nhân đọc bài ''''Dưới mái nhà" của Văn Cao
    Được yuhtel2000 sửa chữa / chuyển vào 14:37 ngày 01/11/2004
  4. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Như một bản nhạc romance êm dịu. Một không gian như được mở ra, yên náo và tĩnh lặng.
    Ở đâu đây của một bến bờ, ta như ngừng lại.Như giấc mơ của một đời người.
    Thời gian như chuyến tàu tốc hành không chờ đợi ai. Không một bến đợi, một hành trình.
    Những kỉ niệm như chợt hiện về.Như những giọt nước, rồi chợt vỡ nhoà.
    Chỉ còn những câu thơ như hiện hữu,những bản tình ca còn ở lại.. vẫn còn xanh mãi.
    Và đâu đấy hình bóng một nàng thiếu nữ, với đôi mắt xanh, xanh như 2 giếng nước.
    Thời gian
    Thời gian qua kẽ tay
    làm úa những chiếc lá
    Kỉ niệm trong tôi
    Rơi như tiếng sỏi
    trong lòng giếng cạn
    Chỉ những câu thơ là vẫn còn xanh
    Chỉ những bài hát là vẫn còn xanh
    Và đôi mắt em
    ..hai giếng nước
  5. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7

    Chiếc Xe Xác Qua Phường Dạ Lạc
    Ngã tư nghiêng nghiêng đốm lửa
    Chập chờn ảo hóa tà ma...
    Đôi dãy hồng lâu cửa mở phấn sa
    Rũ rượi tóc những hình hài địa ngục
    Lạnh ngắt tiếng ca nhi phách giục
    Tình tang... Não nuột khóc tàn sương
    áo thế hoa rũ rượi lượn đêm trường
    Từng mỹ thể rạc hơi đèn phù thể
    Ta đi giữa đường dương thế
    Bóng tối âm thầm rụng xuống chân cây...
    Tiếng xe ma chở vội một đêm gầy
    Xác trụy lạc rũ bên thềm lá phủ
    Ai hát khúc thanh xuân hờ ơi phấn nữ
    Thanh xuân hờ thanh xuân
    Bước gần ta chút nữa thêm gần
    Khoảng giữa tuổi thanh xuân nghe loạn trùng hút tủy
    Ai hủy đời trên tang trống nhỉ?
    Hay ác thần gõ quách nạo mồ khuya!
    Đảo điên... mê say... Thể phách chia lìa
    Nghe reo mạnh, chuỗi tiền cười lạnh lẽo!
    Tiền rơi! Tiền rơi! chùm sao huyền diệu
    Lấp lánh hằng hà gạo rơi! Tiền rơi!
    - Vàng mấy lá thừa đãi mây phủ chiếu
    Ngã tư nghiêng nghiêng chia nẻo
    Dặt dìu cung bậc âm dương
    Tàn xuân nhễ nhại mưa cô tịch
    Đầm đìa rả rích phương Đông
    Mang mang thở dài hồn đất trích
    Lưỡi thép trùng trùng khép cố đô
    Cửa ô đau khổ
    Bốn ngả âm u
    (Nhà ta thuê mái gục tự mùa thu
    Gác cô độc hướng về phường Dạ Lạc)
    Đêm đêm, dài canh tan tác
    Bốn vực nhạc động, vẫy người
    Giãy đèn chao thắp đỏ quạnh máu đời
    Ta về gác chiếu chăn gào tự tử
    Trên đường tối đêm khỏa thân khiêu vũ
    Kèn nhịp xa điệu múa vô luân
    Run rẩy giao duyên khối nhạc trầm trầm
    Hun hút gió nâng cầm ca nặng nhọc
    Kiếp người tang tóc
    Loạn lạc đòi xương chất lên xương
    Một nửa kêu than, ma đói sa trường
    Còn một nửa lang thang tìm khoái lạc
    Ngã tư nghiêng nghiêng xe xác
    Đi vào ngõ khói công yên
    Thấy bâng khuâng lối cỏ hư huyền
    Hương nha phiến chập chờn mộng ảo
    Bánh nghiến nhựa đường nghe sào sạo
    - Ai vạc xương đổ sọ xuống lòng xe
    Chiếc quỷ xa qua bốn ngả ê chề
    Chở vạn kiếp đi hoang ra khỏi vực
    Mưa, mưa hằng thao thức
    Trong phố lội đìu hiu
    Mưa, mưa tràn trên vực
    - Hang tối gục tiêu điều
    Mang linh hồn cô liêu
    Tiếng xe càng ám ảnh
    Tiếng xa dần xa lánh
    Khi gà đầu ô kêu.
    1945
  6. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7

    Khuôn Mặt Em
    Giữa những ngày dằng dặc
    Chỉ còn khuôn mặt em
    Sáng trong và bình lặng
    Dù hai đứa chúng ta
    Chưa lúc nào sung sướng
    Những ngày đau khổ ấy
    Khuôn mặt em
    Như mảnh trăng những đêm rừng cháy
    Trên đường đi
    Anh đặt em trên đồng cỏ
    Thấy em đẹp mãi màu xanh cỏ dại
    Trên đường đi
    Anh đặt em trên dốc núi
    Để tìm lại những đường mềm của núi
    Trên đường đi
    Khuôn mặt em làm giếng
    Để anh tìm làm đáy ngọc châu
    Ôi khuôn mặt sáng trong và bình lặng
    Tôi được đầu tiên và còn lại cuối cùng
    Văn Cao
    1974
    Quả là một bài thơ tình hay hiếm có của Văn Cao
    Hiccccc...Box này không ai thích Văn Cao.Thơ hay thế mà chẳng ai thèm đọc.Không post bài nữa. Mất công quá.
  7. deny_me

    deny_me Ma Xó

    Tham gia ngày:
    07/03/2003
    Bài viết:
    7.776
    Đã được thích:
    0
    Nghe Cậu hôm nói, tôi thấy mình như đang bay bổng theo giai điệu êm ái nào đó í
    tôi rất thích bài thơ này, ko phải là con trai mà cảm giác có đôi mắt trong veo và cái nhìn sâu như hai giếng nước của người con gái kia cứ đeo đuổi trong tôi. Có lẽ vẻ đẹp ấy, ấn tượng ấy và những xúc cảm trong vắt, mát ngọt Văn Cao truyền vào thơ đã quá thành công, vĩnh hằng, bất diệt.
    Thời gian dài qua kẽ tay.. Kỷ niệm cũng sẽ khô mau nhưng dư âm của nó còn vang mãi.
  8. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Có lúc
    Có lúc
    một mình một dao giữa rừng đêm không sợ hổ
    Có lúc
    Ban ngày nghe lá rụng sao hoảng hốt
    Có lúc
    nước mắt không thể chảy ra ngoài được
    1/1968
  9. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Tuổi già
    Tôi đã thấy tuổi già đến với tôi
    Những bước chân xuống thang
    Những tính toán hàng ngày
    Và tất cả phong cảnh đất đai xa lạ
    Không còn hiệu lực kêu gọi tôi
    Vũ trụ dần thu vào một gian phòng nhỏ
    Một chậu cá một màu xanh nghỉ ngơi nhè nhẹ
    Tôi không muốn nói to không muốn cười nói lớn
    Không còn một chiều thứ bảy một sáng chủ nhật
    Không chọn một màu áo không chải một nếp tóc
    Tất cả sự sống bên ngoài của tuổi trẻ
    Chỉ vang lên nhè nhẹ dĩ vãng trong lòng tôi
    Và hiện tại của các anh các chị
    Chỉ là dĩ vãng của tôi
    Chỉ khi nơi đây bóng cây bóng lá hôm nay
    Tôi đã nằm im trên cỏ với người yêu
    Cũng như các anh hôm nay trên cỏ ấy
    Một mùi thơm giữ trong mái tóc
    Dĩ vãng giữ trong tôi như một mùi cỏ
    Thơm ủ trong tóc người yêu
    19/5/1957
    Được home_nguoikechuyen sửa chữa / chuyển vào 09:14 ngày 04/01/2005
  10. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Giấc mơ
    Dưới mái nhà
    Một người đang ngủ
    Với giấc mơ của những vì sao
    Những vì sao đang kể chuyện
    Giấc mơ của mái nhà
    Giấc mơ của một người đang ngủ.
    5/1/1972


Chia sẻ trang này