1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Văn Cao

Chủ đề trong 'Âm nhạc' bởi tigerlily, 25/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Văn Cao

    Có biết bao nhiêu dòng nước để nên một dòng sông.
    Có biết bao nhiêu tiếng gió, tiếng mưa, tiếng rì rào mà thành một khúc nhạc.
    Có biết bao nhiêu cuộc đời cho vừa dòng chảy của thời gian.

    Một cung đàn, một con người, một dòng sông, một số phận... thời gian in lại thành bão tố và nước mắt.
    Sỏi đá đi qua dòng sông và để lại dấu hình bằng phù sa lưu lạc.
    Người đã đi qua cuộc đời với dáng vẻ của dòng sông và bỏ lại cung đàn cùng cơn mơ bất tận...

    Phải chăng chỉ dòng sông mới biết xóm làng đẹp đến nhường bao trong ánh chiều buông?
    Phải chăng chỉ dòng sông mới biết các nàng thôn nữ hát ra sao trong những mùa vàng?
    Phải chăng chỉ dòng sông mới nhận ra những giọt nước mắt và những giọt mồ hôi mặn đến thế nào?
    Và cũng chỉ có sông là hiểu thấu sự khác nhau của mồ hôi và nước mắt.

    Khi những tiếng chuông ngân lên trong bóng đêm, người người nắm lấy tay nhau.
    Khi những tiếng chuông ngân lên trong nắng sớm, người người cùng hát.
    Những lúc đó dòng sông đang trôi đi, đang mang theo tiếng vọng một cung đàn...

    Làng tôi xanh bóng tre, từng tiếng chuông ban chiều, tiếng chuông nhà thờ rung
    Đời đang vui đồng quê yêu dấu bóng cau với con thuyền, một giòng sông.
    Nhưng thôi rồi còn đâu quê nhà, ngày giặc Pháp tới làng triệt thôn.
    Đường ngập bao xương máu tơi bời, đồng không nhà trống tan hoang.

    Chiều khi giặc Pháp qua, chiều vắng tiếng chuông ngân, phá tan nhà thờ xưa.
    Làng tôi theo đoàn quân du kích, cướp ngay súng quân thù trả thù xưa.
    Bao căm hờn từ xa quê nhà, rừng chiều nhớ cánh đồng chiều xưa.
    Từ xa quê trông lớp cây già, làng quê còn thấy buồn đau.

    Ngày mùa vui thôn trang,
    lúa reo như hát mừng.
    Lúa không lo giặc về
    khi mùa vàng thôn quê.
    Ngày mùa vui thôn xóm,
    đầy đồng giáo với gươm,
    súng tì tay anh đứng,
    em ngừng liềm trông sang.
    Lúa lúa vàng, đồng lúa bát ngát trời.
    Bao tay liềm từng nhánh lúa thơm rơi.
    Ngày vui quân du kích đứng im trông lúa dập dờn.
    Người người qua gánh lúa,
    nón nghiêng nghiêng cười ai
    Gánh thóc vàng từng lớp gánh về.
    Gánh thóc vàng từng sớm nắng trên đê.
    Ngày vui quân du kích đứng im trông lúa dập dờn
    Rồi rời sang xóm khác, nhớ lúc ai nhìn theo.
  2. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2

    Có những buổi người tìm về cõi mộng
    Lắng nghe tiếng gió quanh mình
    Bao ước nguyện chập chờn bay trong nắng
    Giữa cõi mơ màng mà chợt thấy lênh đênh...
    Lời hẹn cũ biết bao giờ trả nổi
    Tiếng suối đâu róc rách tận trong hồn
    Thư lá trúc lạc loài nước cuốn
    Đến chừng nào cho thấu nỗi cô đơn?
    Suối mơ
    ...bên rừng thu vắng
    Dòng nước trôi lững lờ ngoài nắng
    Ngày chưa đi sao gió vương
    Bờ xanh ngắt bóng đôi cây thuỳ dương
    Suối ơi
    ... ôi nguồn yêu mến
    Còn ghi khi bóng ai tìm đến
    Đàn ai nắng buông lưu luyến
    Suối hát theo đôi chim quyên
    Từng hẹn mùa xưa cùng xây nhà bên suối
    Nghe suối róc rách trôi
    Hoa lừng hương gió ngát
    Đàn nai đùa trong khóm lá vàng rơi
    Tơ đàn trùng theo với tháng năm, đàn còn nhớ tới người
    Trong chiều nào giữa chốn đây, hồn cầm lắng tiếng đời
    Suối ơi
    ... nghe rừng heo hút
    Dòng êm đưa lá khô già trút
    Còn như lưu hương yêu dấu
    Với suối xưa trôi nơi đâu...

  3. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2

    Quá vãng chỉ là niềm tiếc nuối
    Khóc than chi năm tháng cũng qua rồi
    Có còn chút nhớ mong nào muốn gửi
    Cũng chỉ xin nhờ nước cuốn trôi
    Đàn từng giọt nhỏ trên phím lạnh
    Ngón tay đưa dây ngẩn ngơ tình
    Muốn trả lại bao điều nguyện cũ
    Mà chẳng qua hoài vọng chỉ riêng mình
    Hồn cầm phong sương hình dáng xuân tàn.
    Ngày dần buông trôi sầu vắng cung đàn.
    Từ người ra đi chờ vắng tin người
    Từ người ra đi là hết mơ rồi.
    Cung thương là tiếng đàn
    Cung nam là tiếng người.
    Ai oán khúc ca cầm châu rơi
    Tình duyên lãng đãng, nhớ thương dần pha phôi.
    Cung đàn ngân buồn xa vắng trong tiếng thầm
    Buồn tê tái trong tiếng ngân, buồn như lúc xuân sắp tàn.
    Ơi đàn xưa còn vang nhắc chi tới người
    Lòng ta tắt bao thắm tươi u hoài duyên đưa.
    Chiều năm xưa gót hài khai hoa,
    Mắt huyền lưu xuân, dáng hồng thơm hương.
    Chiều năm nay bóng người khơi thương
    tiếng đàn gieo oan giấc mộng chàng Trương.
    Giờ còn mong chi người hát theo đàn
    Giờ còn mong chi hợp cánh hoa tàn.
    Lời đàn năm xưa se kết đôi lòng
    Lời đàn năm nay đôi lứa xa vời.
    Khi hôn hoàng xuống dần
    Trăng lên vàng mái lầu,
    Nghe thoáng tiếng kinh cầu xa xa,
    Ngàn lau thấp thoáng bóng kinh kỳ sầu bao la?

  4. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2

    Ngoảnh nhìn lại sau lá vàng bay nhanh quá
    Con đường mưa và kỷ niệm ướt nhoè
    Trên lối cũ mùa thu đi vội vã
    Người trông theo và lệ hoen mi
    Bao lá cũ của những mùa thu trước
    Và lá rơi của cả thu này
    Người nhặt lấy cất cho riêng mình vậy
    Bởi cô liêu thu qua đã bao ngày?
    Ai lướt đi ngoài sương gió
    Không dừng chân đến em bẽ bàng
    Ôi vừa thoáng nghe em
    Mơ ngày bước chân chàng
    Từ từ xa đường vắng
    Đêm mùa thu chết
    Nghe mùa đang rớt rơi theo lá vàng
    Em ngồi đan áo
    Lòng buồn vương vấn
    Em thương nhớ chàng
    Người ơi còn biết em nhớ mong
    Tình xưa còn đó xa xôi lòng
    Nhờ bóng chim uyên nhờ gió đưa duyên
    Chim với gió
    Bay về chàng quên hết lời thề
    Áo đan hết rồi
    Cố quên dáng người
    Chàng ngày nao tìm đến còn nhớ đêm xưa
    Kề má say xưa
    Nhưng năm tháng qua dần mùa thu chết bao lần
    Thôi tình em đấy như mùa thu chết
    rơi theo lá vàng
    Nghe bước chân người sương gió
    Xa dần như tiếng thu đang tàn
    Ôi người gió sương em mơ thương ái bao lần
    Và chờ tin hồng đến
    Đem mùa thu chết
    Nghe mùa đang rớt rơi theo lá vàng
    Em ngồi đan áo
    Lòng buồn vương vấn em thương nhớ chàng
    Người ơi còn biết em nhớ mong
    Đường xưa còn đó xa xôi lòng
    Nhờ bóng chim uyên nhờ gió đưa duyên
    Chim với gió
    Bay về chàng quên hết lời thề
    Áo đan hết rồi
    Cố quên dáng người
    Chàng ngày nào tìm đển
    Còn nhớ đêm xưa
    Kề má say xưa
    Nhưng năm tháng qua dần mùa thu chết bao lần
    Thôi tình em đấy
    Như mùa thu chết
    rơi theo lá vàng ...

  5. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Những khao khát phiêu linh từ vạn thuở
    Cứ chập chờn như bóng mây bay
    Những ước vọng bao năm vùi giấc ngủ
    Chợt giật mình và hát thật mê say
    Rồi có lúc mùa xuân chợt ghé
    Và dòng sông vội quên hết ưu phiền
    Tiếng ríu rít của bầy chim cánh trắng
    Buông vào lòng từ những dấu đơn?
    Nhà tôi bên chiếc cầu soi nước
    Em đến tôi một lần
    Bao lũ chim rừng hợp đàn trên khắp bến xuân
    từng đôi rung cánh trắng ríu rít ca u ú ù u ú
    Cành đào hoen nắng chan hoà!
    Chim ca thương mến,
    Chim ngân xa u ú ù u ú
    Hồn mùa ngây ngất trầm vương,
    dìu nhau theo dốc mới nơi ven đồi
    Còn thấy chim ghen lời âu yếm
    Tới đây chân bước cùng ngập ngừng
    Mắt em như dáng thuyền soi nước
    Tà áo em rung theo gió nhẹ thẹn thùng ngoài bến xuân.
    Sương mênh mông che lấp kín non xanh
    Ôi cánh buồm nâu còn trên lớp sóng xuân
    Ai tha hương nghe ríu rít oanh ca
    Cánh nhạn vào mây thiết tha lưu luyến tình vừa qua
    Nhà tôi sao vẫn còn ngơ ngác
    Em vắng tôi một chiều
    Bến nước tiêu điều còn hằn in nét đáng yêu
    Từng đôi chim trong nắng khẽ ru u ú ù u ú
    Lệ mùa rơi lá chan hoà!
    Chim reo thương nhớ,
    Chim ngân xa u ú ù u ú
    Hồn mùa ngây ngất về đẩu
    Người đi theo mưa gió xa muôn trùng
    Lần bước phiêu du về bến cũ
    Tới đây mây núi đồi chập chùng
    Liễu dương tơ tóc vàng trong nắng
    Gột áo phong sương du khách còn ngại ngùng nhìn bến xuân
    Sương mênh mông che lấp kín non xanh
    Ôi cánh buồm nâu còn trên lớp sóng xuân
    Ai tha hương nghe ríu rít oanh ca
    Cánh nhạn vào mây thiết tha lưu luyến tình vừa qua

  6. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Câu hát buồn và dòng sông tiếp nối
    Một bóng ai với một con đò
    Lời rì rào của bến bờ xưa cũ
    Người ở đâu cho đến tân bây giờ
    Xin đừng khóc hõi buổi mai đẹp đẽ
    Hay lau đi sương trên tóc bạch đàn
    Và đem hỡi hãy trôi qua lặng lẽ
    Đỡ chạnh lòng chén rượu hợp tan?
    Một chiều xưa trăng nước chưa thành thơ
    Trầm trầm không gian mới rung thành tơ
    Vương vất heo may hoa yến mong chờ
    Ôi, tiếng cầm ca thu tới bao giờ.
    Lòng chiều bơ vơ lúc thu vừa sang,
    Chập chùng đêm khuya thức ai phòng loan
    Một cánh chim rơi trong khúc nhạc vàng
    Đây đó từng song the hé đợi đàn.
    Tây hiên Mỵ Nương khi nghe tiếng ngân
    hò khoan mơ bóng con đò trôi
    giai nhân cười nép trăng sáng lả lơi, lả lơi bên trời
    Anh Trương Chi, tiếng hát vọng ngàn xưa còn rung,
    Anh thương nhớ,
    Oán trách cuộc từ ly não nùng.
    Đò trăng cắm giữa sông vắng
    Gió đưa câu ca về đâủ
    Nhìn xuống đáy nước sông sâu
    Tuyền anh đã chìm đâu!
    Thương khúc nhạc xa vời
    Tong đêm khuya dìu dặt tiếng tơ rơi
    Sương thu vừa buông xuống
    Bóng cây ven bờ xa mờ xoá giòng sông
    Ai qua bến giang đầu tha thiết,
    Nghe sông than mối tình Trương Chi
    Dâng úa trăng khi về khuya,
    Bao tiếng ca ru mùa thu
    Ngoài song mưa rơi trên bao cung đàn
    Còn nghe như ai nức nở và than,
    Trầm vút tiếng gió mưa
    Cùng với tiếng nước róc rách ai có buồn chăng?
    Lòng bâng khuâng theo mưa đưa canh tàn
    Về phương xa ai nức nở và than,
    Cùng với tiếng gió vương,
    Nhìn thấy ngấn nước lấp lánh in bóng đò xưa
    Đò ơi! đêm nay dòng sông Thương dâng cao
    Mà ai hát dưới trăng ngà
    Ngồi đây ta gõ ván thuyền,
    Ta ca trái đất còn riêng ta
    Đàn đêm thâu
    Trách ai khinh nghèo quên nhau,
    Đôi lứa bên giang đầu
    Người ra đi với cuộc phân ly,
    Đâu bóng thuyền Trương Chi?
    Từ ngày trăng mơ nước in thành thơ,
    Lạc loài hương thu thoáng vương đường tơ
    Ngây ngất không gian rên xiết lay bờ,
    Bao tiếng cấn ca rung ánh sao mờ
    Nhạc còn lưu ly nhắc ai huyền âm,
    Lạnh lùng đôi giây tố lan trầm ngâm
    Trong lúc đêm khuya ai lóng tiếng cầm,
    Thu đã chìm xa xa ánh nguyệt cầm
    Khoan khoan đò ơi! tương tư tiếng ca
    Chàng Trương chi cất lên hò khoan,
    đêm thu dài đến khoan tiếng nhạc ơi!
    Nhạc ơi thôi đàn .
    Anh Trương Chi, tiếng hát vọng ngàn xưa còn rung,
    Anh thương nhớ,
    Oán trách cuộc từ ly não nùng.
    Đò trăng cắm giữa sông vắng
    Gió đưa câu ca về đâủ
    Nhìn xuống đáy nước sông sâu
    Tuyền anh đã chìm đâu!
    Thương khúc nhạc xa vời
    Trong đêm khuya dìu dặt tiếng tơ rơi
    Sương thu vừa buông xuống
    Bóng cây ven bờ xa mờ xoá dòng sông
    Ai qua bến giang đầu tha thiết,
    Nghe sông than mối tình Trương Chi
    Dâng úa trăng khi về khuya,
    Bao tiếng ca ru mùa thu
    Ngoài song mưa rơi trên bao cung đàn
    Còn nghe như ai nức nở và than,
    Trầm vút tiếng gió mưa
    Cùng với tiếng nước róc rách ai có buồn chăng?
    Lòng bâng khuâng theo mưa đưa canh tàn
    Về phương xa ai nức nở và than,
    Cùng với tiếng gió vương,
    Nhìn thấy ngấn nước lấp lánh in bóng đò xưa
    Đò ơi! đêm nay dòng sông Thương dâng cao
    Mà ai hát dưới trăng ngà
    Ngồi đây ta gõ ván thuyền,
    Ta ca trái đất còn riêng ta
    Đàn đêm thâu
    Trách ai khinh nghèo quên nhau,
    Đôi lứa bên giang đầu
    Người ra đi với cuộc phân ly,
    Đâu bóng thuyền Trương Chi...

  7. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Xứ lạ không mây và không nắng
    Chẳng mưa chẳng bão chẳng u buồn
    Xứ lạ sông như không hề chảy
    Tiếng đàn ca như chẳng thể tuôn
    Người cứ nhớ một dòng sông cũ
    Nặng phù sa và nặng nỗi niềm riêng
    Người cứ nhớ một cung đàn đổ lệ
    Mỗi giọt đàn là một tiếng quê hương
    Tiếng ai hát chiều nay vang lừng trên sóng
    Nhớ Lưu Nguyễn ngày xưa lạc tới Đào Nguyên
    Kià đường lên tiên, kìa nguồn hương duyên
    theo gió tiếng đàn xao xuyến
    Phím tơ lưu luyến, mấy cung u huyền
    Mấy cung trìu mến như nước reo mạn thuyền
    Âm ba thoáng rung cánh đào rơi
    Nao nao bầu sương khói phủ quanh trời
    Lênh đênh dưới hoa chiếc thuyền lan
    Quê hương dần xa lấp núi ngàn
    Bâng khuâng chèo khua nước Ngọc Tuyền
    Ai hát trên bờ Đào Nguyên
    Thiên Thai chốn đây Hoa Xuân chưa gặp **** trần gian
    Có một mùa đào song ngày tháng chưa tàn qua một lần
    Thiên Tiên chúng em xin dâng hai chàng trái đào thơm
    Khúc nghê thường này đều cùng múa vui bầy tiên theo đàn
    Đèn soi trăng êm nhạc lắng tiếng quyên
    đây đó nỗi lòng mong nhớ
    Này khúc bồng lai
    là cả một thiên thu trong tiếng đàn chơi vơi
    Đàn xui ai quên đời dương thế
    Đàn non tiên đàn khao khát khúc tình duyên
    Thiên Thai! Ánh trăng xanh mơ tan thành suối trần gian
    Ái ân thiên tiên em ngờ phút mê cuồng có một lần
    Gió hắt trầm tiếng ca tiếng phách ròn lắng xa
    Nhắc chi ngày xưa đó đến se buồn lòng ta
    Đào Nguyên trước Lưu Nguyễn quên trần hoàn
    Cùng bầy tiên đàn ca bao năm
    Nhớ quê chiều nào xa khơi
    Chắc không đường về Tiên nữ ơi!
    Đào Nguyên trước Lưu Nguyễn khi trở về
    Tìm Đào Nguyên, Đào Nguyên nơi nao ?
    Những khi chiều tà trăng lên
    Tiếng ca còn rền trên cõi tiên.

  8. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2

    Người trở về với dòng sông cuồn cuộn
    Những bài ca của vạn tiếng hào hùng
    Người trở lại với trái tim rực lửa
    Reo vui tiếng vọng muôn phương
    Đêm cháy bỏng và xuân không ngủ được
    Tiếng gọi nào đến tự nơi xa
    Bao nung nấu những năm dài ẩn giấu
    Bùng lên phút chốc sáng loà
    Sông Lô, sóng ngàn Việt Bắc, bãi dài ngô lau, núi rừng âm u.
    Thu ru bến sóng vàng, từng nhà mờ biếc, chìm một màu khói thu?
    Sông Lô, sóng ngàn kháng chiến, cháy bờ lau thưa, đã tàn thôn trang.
    Ai qua bến nắng hồng lặng nhìn màu nước sông Lô xưa.
    Trên dòng sông trở về đoàn người
    Reo mừng vui trên sóng nước biếc
    Trôi đầy sông bao đám xác thù,
    Dân hân hoan nghe sóng réo vi vu xa xa.
    Ðường ngập người và gió lá vi vu hiền hoà.
    Sông mênh mông như bát ngát hát.
    Thây giặc trôi trở về ngập bờ
    Sông gầm âm vang súng trái phá.
    Bao rừng thu như bát ngát cười.
    Dân hoan hô chiến sĩ pháo binh Việt Nam ghi công.
    Tiếng trái phá quân thù gục chìm dòng Lô,
    Đây dòng Lô? Đây dòng Lô?
    Ðoàn quân thời chinh chiến ca rằng:
    Ðây Vôn-ga, đây Dương Tử, đây sông Lô, đây sóng căm hờn vút cao.
    Sóng lấp lánh vàng sao, ngàn chiến sĩ sông Lô
    Chiến sĩ sông Lô thân rừng áo sương đang ca rằng
    Giờ mồ thực dân sóng lấp cát vàng.
    Chiến sĩ sông Lô oai hùng đấu tranh gào lên vang sóng
    Đây giặc Pháp tàn trong căm gan toàn dân
    Về trong đêm gió rét
    Từng sân vui bóng người quanh lửa hồng
    Nền khô trơ than xám
    Ðêm chìm đợi ánh triêu dương
    Vui hát ca hoà, vui hát ca hoà, dân quăng lưới
    Phan Lương vui bóng thuyền
    Lều dựng lên ven sông
    Bóng người sầm uất bến Then
    Vui hát ca hoà, vui hát ca hoà, chí kiến thiết
    Bên sông Lô đắp nhà
    Bao dân trong khu mười mơ thành người sông Lô
    Ðời vui vút lên, đời vui sướng về
    Vui hát ca hoà vui hát ca hoà chí chiến đấu
    Đây tay trai Việt Bắc
    Sông Lô đang xuôi mau, tiến về đồng lúa reo mừng
    Rung trong bao hương đồng, mừng một mùa chiến công
    Vui hát ca hoà vui hát ca hoà dân vui nắng
    Như chim xuân thấy mùa
    Và đài hoa lưu luyến
    Xanh rừng đầy lá búp non
    Vui hát ca hoà vui hát ca hoà những lưới mắc
    Ta vui khoang cá đầy
    Tay ta tay dân chài
    Xuôi ngược dòng sông Lô
    Từng quăng lưới xa, từng vây lưới giặc
    Vui hát ca hoà vui hát ca hoà với ánh sáng
    ta đang xây đời mới
    Sông nuôi dân thiên thu
    Đã hoà mạch máu bao người
    Sông xuôi quanh co về
    Hoà mạch cùng với xuôi
    Dòng sông Lô trôi, dòng sông Lô trôi
    Mùa xuân tới nước băng qua ngàn
    Nước trôi ven bờ xanh ôm bóng tre
    Dòng sông Lô trôi...

  9. tigerlily

    tigerlily Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    22/03/2002
    Bài viết:
    3.048
    Đã được thích:
    2
    Ghi chép theo VCD Thiên Thai
    Công ty Nghe nhìn Hà Nội và Hãng phim Trẻ
    Trung tâm sản xuất băng đĩa nhạc Hoa sữa
    Trung tâm băng nhạc trẻ
    Thực hiện chương trình: Nguyễn Thái Sơn
    Đạo diễn: Phạm Việt Thanh
  10. Julian

    Julian Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    25/11/2002
    Bài viết:
    1.565
    Đã được thích:
    0
    Tiểu sử Văn Cao​
    (1923-1995)​
    Tên thật là Nguyễn Văn Cao, gốc người Nam Định, sinh ngày 15-11-1923, tại Lạch Tray, Hải Phòng. Vì nhà nghèo nên học tới lớp Bảy thì nghỉ học, xin làm sở bưu điện.
    Vào năm 1939 (16 tuổi) ông sáng tác bài ?oBuồn Tàn Thu?. Năm 1940, ông sáng tác bản ?oThiên Thai?, sau khi du ngoạn một chuyến ở Nam về. Bản Thiên Thai là một giấc mơ của người nghệ sĩ vào chốn an bình, mà người Việt khó đạt được trong hoàn cảnh đất nước bị đô hộ. Năm 1941, ông gặp Phạm Duy, Phạm Duy đã khuyên ông lên Hà Nội sống đời nghệ sĩ. Trong thời gian này ông sáng tác nhiều nhạc phẩm danh tiếng như ?oTrương Chi?, ?oThu cô liêu?, ?oBến Xuân?, ?oSuối Mơ?.
    Vì mối giây liên hệ Gia đình căm thù Pháp nên Văn Cao đã theo ********* dưới sự hướng dẫn và tuyên truyền của Vũ Quí.Vũ Quí đã nhờ Văn Cao soạn một bản nhạc quân hành cho trường quân sự *********, nên Văn Cao đã cho ra đời bản ?oTiến quân Ca?, vào năm 1944.
    Vào cuối Xuân năm 1945, Văn Cao đã có mặt trực tiếp tham dự vụ ám sát nổi tiếng, đó là vụ giết ông Đỗ Đức Phin tại Hải Phòng, bị ********* kết án là Việt Gian thân Nhật. Sau vụ ám sát, Văn Cao tạm lánh một thời gian để tránh mật thám Pháp và Nhật theo dõi. Sau này khi biết nạn nhân Đ.Đ.P là một nhà hoạt động yêu nước, thì Văn Cao lại ân hận và chỉ hoạt động cầm chừng cho ********* thôi.
    Trong cuộc biểu tình cướp chính quyền của ********* ngày 19-8-1945 tại Hà Nội, Văn Cao đánh nhịp cho đoàn Thanh Niên Xung Phong hát bài "Tiến Quân ca" của ông trước nhà hát lớn. Về sau bài này được chọn là bản quốc ca của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa VN.
    Sau khi chiến tranh bùng nổ vào năm 1946, Văn Cao được lệnh lên chiến khu Việt Bắc và tại đây ông viết bản trường Ca "Sông Lô" năm 1947, và gia nhập đảng CS Đông Dương năm 1948. Năm 1949 ông được lệnh viết bản lãnh tụ ca, nhưng bản này ít được nhắc đến.
    Theo tài liệu Hoàng Văn Chí, năm 1952 ông đươc gởi đi Liên Xô để nghiên cứu thêm về âm nhạc, ....
    Năm 1954, khi chiến tranh đến hồi khốc liệt và thay vì viết về đề tài Điện Biên Phủ ... thì Văn Cao lại về bày tỏ ý tưởng của ông qua một bức tranh sơn dầu lập thể. Bức tranh đó được mô tả như sau:
    Một cậu bé thổi sáo bằng 2 cái mồm, một cái được vẽ từ cách nhìn thẳng, và 1 cái được vẽ bằng cách nhìn nghiêng. Đằng sau cậu bé, trên cái nền đông nghịt những con người trong 1 tiết tấu đầy chuyển động của nhịp chiến tranh.
    ...Ý nghĩa thật của bức tranh chỉ có Văn Cao biết mà thôi.
    Sau hiệp định Genève 1954, Văn Cao hồi cư về Hà Nội, làm việc cho Đài Phát Thanh, nhưng rất ít sáng tác. Một nghệ sĩ tài danh, say mê âm nhạc và sống với âm nhạc từ thuở nhỏ mà phải giữ mình không sáng tác thật là một khổ tâm khó nói.
    Theo lời tác giả Nguyễn Thụy Kha, năm 1955, Văn Cao đã quyết định cầm bút lại sau 10 năm vắng tiếng (từ sau bài "Ngoại ô mùa đông" sáng tác vào năm 1945?). Qua bài thơ ?oAnh có nghe không? đăng trong ?oGiai phẩm mùa Xuân?, phát hành tháng 2-1956, người ta nhận thấy thơ của Văn Cao có lời lẽ rất buồn và chán nản.
    Đặc san Giai Phẩm và báo Nhân Văn, là 2 tờ báo ở Hà Nội theo chủ trương đòi hỏi tự do báo chí và tư tưởng. Đặc san Giai Phẩm ra được 5 số, số đầu Giai Phẩm Xuân (tháng 2, 1956), đến số thứ 6 đang in thì bị tịch thu và bị đình bản vào giữa tháng 12-1956.
    Như những văn nghệ sĩ có bài đóng góp cho hai tờ báo Nhân Văn Giai Phẩm, Văn Cao bị kỷ luật, phải tham dự khoá học tập chính trị vào năm 1958, và bị Xuân Diệu chỉ trích qua bài viết ?oNhững tư tưởng nghệ thuật của Văn Cao?. Ông bị phê bình là ?ohai mặt, giả dối, dùng âm binh để chọi với Đảng?. Thế là Văn Cao bị loại trừ ra khỏi ban Chấp hành Hội Nhạc Sĩ sáng tác. Từ đó tên tuổi Văn Cao hầu như không xuất hiện trên các tạp chí văn chương nghệ thuật ở Hà Nội. Ông sống âm thầm bằng đủ thứ nghề, như viết nhạc không lời cho các truyện phim và truyện kịch, trang trí sân khấu cho các đoàn kịch, và vẽ quảng cáo các báo.
    Dầu rất ít sáng tác vào gần cuối đời ông, người nghệ sĩ tài hoa này cũng cho ra một bản nhạc vào cuối năm 1975, đó là bài ?oMùa Xuân đầu tiên?, một bản hát rất nhẹ nhàng, êm đềm và rất tình người. Nhưng bản nhạc cũng bị phê bình là không đi đúng đường lối của Đảng, không phục vụ cho Cách Mạng, vì thế bản nhạc mới phát hành đã bị tịch thu. Tuy thế, các chương trình Việt Ngữ tại Moscow vẫn cho trình bày bài hát, nên bài hát đã không bị vào lãng quên.
    Văn Cao còn là một họa sĩ. Ông đã dùng nghệ thuật này để nói lên tâm tư của ông mà không ai có thể đem ra phê bình chỉ trích gì được vì những bức họa của ông không được bày bán và lưu hành.
    Văn Cao qua đời vào ngày 10-7-1995
    Trích từ tài liệu của Trần Gia Phụng

Chia sẻ trang này