1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vấn đề Xã hội hiện đại

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi elead, 22/03/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. mua_la_vang

    mua_la_vang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/04/2004
    Bài viết:
    982
    Đã được thích:
    0
    Khẩn cứu cô gái bị người yêu cũ tra tấn dã man!
    Mỏng manh, yếu ớt, ánh mắt thất thần, cô gái có gương mặt xinh xắn Vũ Thị A.Đ khập khiễng lê những bước chân đau đớn tới tòa soạn báo VietNamNet, trình lá đơn kêu cứu khẩn cấp, tố cáo hành vi thú tính của kẻ từng là người yêu của cô, một thời...

    Nạn nhân Vũ Thị A.Đ với khuôn mặt chính những người thân cũng khó nhận ra (Ảnh chụp vài ngày sau khi bị đánh đập)​
    A.Đ sinh năm 1980, trú tại phường Phương Liên, quận Đống Đa (Hà Nội). Trong Đơn kêu cứu đề ngày hôm qua (23/4/2005), A.Đ viết: ''''Trước đây, từ khoảng cuối năm 2003, tôi có quan hệ tình cảm với Nguyễn Anh Hà (sinh năm 1971, trú tại số 10 phố Ngọc Khánh, quận Ba Đình, Hà Nội). Mối tình này kéo dài đến cuối năm 2004 thì tôi chủ động chia tay Hà. Lý do: tôi không chấp nhận tính cách ngỗ ngược của Hà, gia đình tôi cũng không đồng ý tôi quan hệ với Hà vì biết Hà từng có tiền án vì tội đánh đập bạn gái (trước tôi).
    Tuy nhiên, Hà không đồng ý chia tay tôi. Thay vì sửa đổi tính nết hoặc có những hành động cao thượng, quan tâm để tôi suy nghĩ lại, Hà lại dùng nhiều biện pháp cưỡng chế tình yêu của tôi như: thường xuyên chặn đường, đánh đập, ép tôi phải đi theo và làm theo ý của Hà... Thậm chí, Hà không ngại ngần đánh đập tôi ngay tại nhà Hà, trước mặt bố Hà khiến chính ông cũng bức xúc khuyên tôi nên chấm dứt với con ông.
    Tối 26/3 vừa qua, tôi đang đi chơi phố với một người bạn, không ngờ Hà đi theo, rồi chờ lúc thuận lợi, tách tôi và bạn tôi ra, ép tôi lên taxi, đưa thẳng đến một nhà nghỉ. Khi chỉ còn tôi và Hà trong căn phòng, Hà chốt chặt cửa, dứt đường dây điện thoại và tuyên bố: ''''Hôm nay là ngày tận số của mày rồi, Đ. ạ! Tao sẽ cho mày nếm mùi đòn tù''''. Và thế là suốt từ 2h đêm đến 7h30 sáng 27/3/2005, Hà đã liên tục tra tấn tôi bằng nhiều hình thức.
    Đầu tiên, Hà lấy phần đuôi nhựa cứng của bàn chải răng đâm thẳng vào mặt tôi nhiều nhát rồi bóp siết cổ tôi tới mức tôi tiểu cả ra quần. Sau đó, Hà lột quần áo tôi ra, dùng cổ chai bia Heineken liên tiếp thọc mạnh vào tôi, rồi lấy bật lửa đốt trụi hết lông chỗ kín. Hà đấm đá vào mặt, mũi, lưng, ngực tôi túi bụi, túm tóc, đập đầu tôi vào thành giường. Chưa hết, Hà đốt quai dép cao su, định lấy mủ để săm bỏng tôi... Quá sợ hãi và đau đớn, tôi ngất đi.
    Khi tôi tỉnh lại cũng là lúc Hà rời khỏi phòng. Lúc đó khoảng 8h sáng. Trước khi đi, Hà nói: ''''Mày cứ nằm yên đấy, không được đi đâu''''. Hà đi rồi, hơn 1 tiếng đồng hồ sau tôi mới nhúc nhích được vì khắp người đau khủng khiếp. Tôi nhờ nhân viên nhà nghỉ thuê xe ôm chở tôi về nhà chị gái. Ngay lập tức, tôi được gia đình đưa đi cấp cứu ở Bệnh viện Bạch Mai, rồi chuyển sang Bệnh viện Giao thông - Vận tải 1 (theo Giấy giới thiệu của Công an)''''.
    Trong Tổng kết bệnh án điều trị số 127, bác sĩ Trần Thị Thoa (Bệnh viện Giao thông - Vận tải 1) chẩn đoán bệnh nhân Vũ Thị A.Đ như sau: ''''Bệnh nhân lo âu sợ hãi. Điện não đồ - rối loạn vận mạch não. Hình ảnh máu tụ trong hốc mũi. Gãy xương chính mũi, sập vẹo vách ngăn, chấn thương phần mềm âm hộ, âm đạo do bị đánh...''''.
    Gặp phóng viên VietNamNet sau gần 1 tháng bị hành hung, A.Đ vẫn đi lại rất khó khăn, nói khó, mắt bầm tím, mũi vẹo lệch và người đầy xước sẹo. Người nhà cô cho biết thêm: Nguyễn Anh Hà vẫn chưa sa lưới pháp luật và thỉnh thoảng vẫn bắn tin đe dọa A.Đ và gia đình. Có lần, Hà gọi vào máy cố định nhà họ, nói: Chúng mày muốn gì? Đưa thằng này đi tù không phải dễ đâu!... và còn nhiều lời lẽ khác. Hiện, gia đình A.Đ và cô luôn nơm nớp, sống trong sự lo lắng, thắc thỏm, không biết còn tai họa gì đang chờ họ vì theo họ, Nguyễn Anh Hà là kẻ ''''dám làm tất cả'''', không thể nói trước được gì một khi Hà vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như thế...
    Cuối Đơn kêu cứu, A.Đ viết: ''''Tôi đã may mắn thoát chết, về được đến nhà. Đây là lần thứ 4 anh ta đánh đập tôi tàn nhẫn nhưng những lần trước, tôi cố chịu đựng và nói dối cả nhà là: bị ngã xe... Giờ đây, tôi vượt qua cả nỗi đau thể xác lẫn nỗi đau trong lòng mình, không giấu diếm nữa mà mong muốn đưa câu chuyện của mình chia sẻ với mọi người. Đây cũng là một cách để tôi tự bảo vệ mình trước những đe dọa vẫn đang rình rập từ Nguyễn Anh Hà''''.
    Hãy cứu giúp Vũ Thị A.Đ khỏi móng vuốt của bạo lực! Hãy ngăn chặn ngay kẻ đã gây ra nỗi đau cho cô! Đó là thông điệp ''''nóng'''' mà VietNamNet muốn nhắn gửi tới độc giả và các cơ quan chức năng, qua bài viết này...
    VietNamNet
  2. phale81

    phale81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    1.967
    Đã được thích:
    0
    Tuy dài nhưng đọc hay thật đấy. Nhưng em cũng là dân văn phòng này, lại là nhà nước cơ thế nhưng bọn em vẫn vi vu suốt đấy chứ. Dọc Việt Nam này bọn em đi cũng gần hết rồi chắc năm sau kiến nghị các sếp cho đi du lịch ngoài biên giới quá. Mà cơm hộp thì em cũng chẳng ăn nữa .
    Nói thế chứ cuộc sống văn phòng ở xã hội này nhiều điều phức tạp. Chính bản thân em ngày nào cũng gặp, giải quyết hết cũng đau hết cả đầu. Còn đến những 30 năm nữa mới về hưu muh2 ngày nào cũng phải đối diện với mớ lộn xộn này thì thần kinh nào chịu cho nổi nhẻy
    To mualavang: cuộc sống hiện đại này càng lúc càng bạo lực ghê nhỉ. Tàn nhẫn quá
  3. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0
    Bệnh... hồn nhiên​
    Lối cư xử tự nhiên, không kiểu cách có thể là cách ?oghi điểm? đầy ấn tượng đối với các chàng. Nhưng nó sẽ trở nên đáng sợ đối với những người ?osở hữu? một cô bạn gái vô tư đến vô duyên.

    Lâm Hoàng còn nhớ như in buổi đưa Hoa về ra mắt ba mẹ. Mọi chuyện suôn sẻ cho đến khi nàng săng sái ngồi thụp xuống rửa bát. Cái áo kéo lên, cái quần trễ xuống, nội y cứ xênh xang khoe sắc. Rồi đến lúc nhoài người thì đôi guốc chín phân phản chủ làm nàng trượt chân, người một nơi, guốc một nẻo. Chưa hết, trước khi ra về, ?ocô dâu Việt? chính gốc ấy còn nhảy lên bá cổ Hoàng để? ?ohôn tạm biệt? trước sự sững sờ của mọi người trong gia đình(?!).
    Sau rồi, chuyện cũng êm xuôi khi mẹ được Hoàng tỉ tê rằng, cô ý từng đi du học, nên có phần hơi ?otây tây?, và quan trọng hơn là Hoa đã cư xử ngày một nhuần nhị, kín đáo hơn. Sự hồn nhiên của Hoa phần nào cũng dễ cảm thông hơn khi cô đã có 5 năm sống ở Tây bán cầu, đã quá quen mắt với lối sống ?ocực thoáng, cực vô tư? của giới trẻ Bắc Mỹ. Nhưng, có nhiều cô nàng lại cố tình làm nổi mình bằng sự hồn nhiên cốt ?ophô trương?. Hồn nhiên để ?okhoe? mình trẻ con, mình quen được chiều chuộng.
    Thu Hiền (ĐHNN) vốn dân đồng chiêm, nhưng kiểu cách thì chẳng mấy ?otiểu thư? bì kịp. Ăn uống gảy gót, ai nói chuyện gì, mắt Hiền lại chớp chớp lạ lẫm chính hiệu ?ocon nhà lành?. Con chuột chạy qua, con mèo chạy đến đều làm Hiền ?osợ? phát khiếp. Vẻ yếu đuối, mong manh của Hiền khiến nhiều chàng ?oxin chết? mà không được, nên Châu tự hào lắm khi công sức cưa cẩm nàng cũng đến được đích.
    Nhưng chiều lòng người đẹp không dễ vì lúc nào Hiền cũng hồn nhiên đúng chất ?ochiếu trên?. Đi chơi với bạn bè, Hiền gọi toàn món ?oxịn?, chả thèm ngó qua bộ mặt méo xẹo vì ?omóm? nặng của cậu bạn trai. Bù lại, cậu bạn vẫn hỉ hả vì sở hữu cô người yêu vừa xinh lại vừa trẻ con. Cho đến một lần, qua Hiền chơi, nghe cô bạn cùng phòng kể về thành tích bắt chuột của nàng, Châu mới bật ngửa vì Hiền ?odiễn? siêu quá! ?oÔn? lại mối tình đã qua, Châu bảo vẫn còn nguyên cảm giác ?ochoáng? nặng vì biết thêm một kiểu ?ohồn nhiên? giả?
    ? Và ?ochỉ số? ?ovăn minh?
    Nhiều thầy cô đang không ngừng than phiền về một lớp SV không chịu biết ?omắc cỡ?. Nghỉ giải lao có 5-10 phút, mà họ cứ vô tư ăn sáng, tráng miệng, chẳng bận tâm gì đến thời gian biểu. Lớp đang chăm chú nghe giảng, lại thấy dăm ba SV guốc lanh canh, dép lệt xệt ào ào cười nói xin vào. Nếu bị nhắc nhở thì ngay lập tức họ có cớ để bàn về ?otíp? giảng viên khó tính. Nếu thầy cô vờ lờ đi không để ý thì họ lại càng có cớ để chứng minh cho sự hồn nhiên ?ohợp lí?, ?ochừng mực? của mình.
    Thanh Tùng (Bộ Xây dựng) không quên được lần gặp lại cô bạn một thời ?othầm thương, trộm nhớ? nhân dịp về kỉ niệm 45 năm thành lập trường cũ. Nhìn thấy dáng quen thuộc của cô nàng, Tùng mừng húm.
    ?oNhưng khi bọn đồng môn chúng tôi đang nói chuyện rôm rả, thì bỗng ai nấy đều lặng đi bởi một tràng cười và một giọng nói thuộc loại ?oát chủ?. Tùng quay qua, không ngờ chính ?ocô ấy? đang kể chuyện về mấy tay bồ. Tự nhiên Tùng thấy mất hứng và ác cảm vô cùng với sự dạn dĩ vô duyên của ?ongười trong mộng?.
    Hải (ĐHSP) sinh ra đã bị tật hai chân không đều và mấy cậu bạn cứ nhè giờ thể dục để ?oxin thầy cho Hải đi thi? Para Games?. Nỗi ám ảnh khiến Hải không thực hiện thành công bất kì nội dung thi thể dục nào. Chỉ bởi một lẽ, mỗi khi Hải giơ chân trái lên hay đưa chân phải ra, thì ngay lập tức những tràng cười như được ?oém? sẵn cứ quẩn lấy đôi chân đáng thương mà giễu đùa cợt nhả. Chủ nhân của những nụ cười ấy thậm chí chỉ cười cho xong, cười ?oăn theo?, chẳng hàm ý sâu xa gì. Nhưng với Hải, đó là nỗi mặc cảm vô hạn để lúc nào cũng thấy trên gương mặt cậu nỗi u hoài khó giấu?
    Thực tế, những biểu hiện của lối hành xử ?oxấu xí?, nằm ngoài ?ovùng phủ sóng? của ý thức chứng tỏ cho sự kém văn minh và tầm hiểu biết xã hội quá nhạt nhòa ở một số ít người trẻ. Có thể họ đã bước chân vào những nhà hàng hạng sang. Có thể họ đã nhập cuộc cùng giới ?oquý ?" xờ tộc? bằng những chiêu tiêu tiền như? đốt. Cũng có thể họ thừa khả năng tranh luận hàng giờ về thời trang, về kinh tế?
    Nhưng tất cả không có nghĩa là họ đã trưởng thành. Bởi đơn giản, khi trưởng thành, người ta luôn ý thức trang bị cho mình vốn sống dày dặn hơn, hành xử chừng mực hơn, chứ không phải cứ ?oê a? mãi chuyện hồn nhiên để khoe rằng ?omình còn trẻ??.

    (Sưu tầm)

Chia sẻ trang này