1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Văn hoá phục vụ kiểu Hà Nội

Chủ đề trong 'Báo chí - Truyền thông' bởi khongcoviecgikho, 13/11/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Ziangcoi

    Ziangcoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/05/2003
    Bài viết:
    1.003
    Đã được thích:
    0
    Quá được!
  2. humde

    humde Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/04/2004
    Bài viết:
    429
    Đã được thích:
    0
    Rất hay, nhưng có vài đính chính theo quan điểm của tôi:
    Ăn phở
    Tô hủ tíu mì Sài Gòn được bưng ra với tô được đặt trên chiếc đĩa , giá 20 nghìn trở lên và phải gạt thịt ra để tìm bánh phở.
    Bát phở gà Hà Nội được khuyến mại với ngón tay cái của con bé bưng bê. Đôi khi chỉ cần dưới 10 nghìn và gạt bánh phở mãi mới tìm thấy thịt.
    Đụng hàng:
    Khi hai cô gái cùng thích một món đồ giống hệt nhau...
    con gái Hà Nội: "Tớ với ấy cùng mua nó nhé?"
    con gái Sài Gòn: "Ấy mua rồi à? Vậy tớ sẽ chọn thứ khác"
    Điều này minh hoạ sâu sắc tâm lý hai miền: Một bên cố gắng để đừng khác thiên hạ, sợ lạc lõng, sợ bị cười chê. Một bên coi việc khác người là một tiêu chuẩn thể hiện đẳng cấp .
    Sinh viên và ****:
    Sài gòn: Nhiều em SV trông như ****
    Hà nội: Nhiều em **** trông như sinh viên
    Cũng tuỳ cách nhìn từng miền : Ở SG không ai - kể cả người già- coi chuyện mắt xanh mỏ đỏ quần áo búa xua là " giống ****". Ở HN không ai nghĩ quần xanh-áo trắng-phù hiệu lại chính là "hàng" có thâm niên.
    Giữ xe hàng quán:
    Hà nội: Giữ xe miễn phí
    Sài gòn: "Anh cho xin 2 ngàn"
    Cái này tôi e rằng ngược lại
  3. 200tuoi

    200tuoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.721
    Đã được thích:
    0
    Nói về văn hóa phục vụ ở Hà Nội,xin kể với các bạn một chuyện của tôi nhé. Chuyện ở hàng ảnh. Hồi ấy, khoảng năm 1999, tôi dùng máy ảnh phim. Trong máy tôi có một cuộn phim chụp dở. Tôi ra hàng ảnh chỗ Quang Trung nhờ họ cho vào buồng tối, cắt nửa cuôn phim ra rửa. Tiết kiệm mà. nửa cuộn phim còn lại lắp vào máy ảnh để đi chụp tiếp. Tiếp đó, tôi đưa cho họ 2 cuộn phim , nhờ họ rửa. Như vậy là tổng cộng có hai cuộn rưỡi phim. Đúng chưa ạ? Thế mà bi kịch bắt đầu xảy ra.
    Khi tôi đến nhận ảnh, Cô giao dịch viên chỉ đưa cho tôi số ảnh của 2 cuôn phim nguyên(đưa sau). Còn nửa cuộn phim nhờ cắt ra rửa(như trên đã nói) không thấy đâu.
    Tôi thẽ thọt hỏi:
    Chị làm ơn cho hỏi: Nửa cuộn phim hôm trước nhờ cửa hàng cắt ra rửa ở đâu, sao không thấy trong này?
    Cô giao dịch viên(GDV):-Anh đưa thế nào chúng em giả đúng như thế, không thiếu đâu ạ.
    Tôi: - Có lẽ tôi nói chưa gẫy gọn. Xin trình bày lại nhé. Hôm trước tôi đưa chị 2 cuộn phim đúng không?
    GDV: - Đúng thế
    Tôi: - Ảnh của 2 cuôn đó đây rồi, ok, nhưng trước đó tôi còn đưa chị một cái máy ảnh có cuôn phim chụp dở, nhờ cắt ra để rửa ảnh. Sau đó chị đã trả lại cho tôi chiếc máy ảnh. Đúng không nào?
    GDV:- Đúng
    Tôi: - Thế, tôi muốn hỏi là nửa cuộn còn lại đã rửa chưa, và ảnh của nó đâu?
    GDV: - Cửa hàng em chưa bao giờ đưa thiếu ảnh cho khách. Anh xem lại xem anh có quên ở đâu không?
    Tôi: - Tôi diện đạt có lẽ chưa được sáng sủa. Xin trình bày lại nhé!
    Hôm trước tôi đưa chị 2 cuôn phim đúng không?
    GDV: - Đúng
    Tôi: - nhưng trước đó tôi còn đưa chị một cái máy ảnh có cuôn phim chụp dở, nhờ cắt ra để rửa ảnh. Sau đó chị đã trả lại cho tôi chiếc máy ảnh. Đúng không nào?
    GDV: - Đúng
    Tôi: - Cái mà tôi muốn hỏi chỉ là nửa cuộn ấy thôi. Nếu nó bị cháy hỏng thì thôi
    GDV: - Chắc chắn không thể cháy , hỏng được, em khẳng định với anh luôn.
    Sau một hồi nói đi nói lại ngon ngọt, tôi chán quá bỏ về. Gặp thằng em ở cơ quan, bảo: mày có muốn xem người thiếu i ốt nhất Việt Nam không? Nghe xong chuyện, nó thích quá bảo: Không thể tin được.
    Cả hai lại ra hàng ảnh.
    Tôi nhìn cô GDV với cái nhìn cầu khẩn. Còn cô ấy ném về phía tôi một ánh mắt hình viên đạn. Câu chuyện lại diễn ra y chang lúc trước (thằng em cười gần chết)
    GDV: - Anh đã xem kỹ chưa?
    Tôi (cười): - Tôi nghĩ ra một kế rồi. Hay cho tôi gặp người phụ trách được không?
    GDV: - Ai cũng thế thôi. Cửa hàng nhà em uy tín bao nhiêu năm nay...
    Sau đó một lát, một người đàn bà (Phụ trách)đứng tuổi vẻ quý phái bước ra hỏi: - Có gì cứ trình bầy lại xem nào
    Tôi: - Thưa chị. Hôm trước tôi có nhờ của hàng chị cắt từ máy của tôi nửa cuộn phim để tráng rửa. Hôm nay, tôi đến để nhận ảnh, thì không có nửa cuộn ấy, nên tôi hỏi...
    PT: - Không thể có chuyện đó (Quay sang cô GDV) em nhận những gì nào?
    GDV: - Anh ấy có đưa máy ảnh để cắt phim. Và cả hai cuộn phim nữa. Em giả rồi, nhưng anh ấy cứ bảo thiếu...
    PT: - Em nó nói đúng đấy. anh xem lại đi có nhầm ở đâu không.
    Tôi: - Việc chưa nhận được ảnh từ nửa cuộn phim ấy là đúng, Tôi là người chụp, không thể nhầm được
    PT: - Anh nói thế nào chứ.Cửa hàng chúng tôi không bao giờ nhầm được.
    Thằng em tôi cười lăm lộn trên ghế. Vì nó không thể nào tưởng tượng ra một cuộ đối thoại chuối thế. Tôi lại cắn răng từ tốn:
    - Chị ơi, nếu nửa cuộn phim đó bị cháy rồi thì thôi cũng không sao cả. Tôi chỉ cần biết là nó thế nào thôi.
    PT: - Cháy thế nào được mà cháy. Anh cứ chủ quan...
    Tôi: - Chị có thể hỏi người trực tiếp cắt phim được không, hoặc cho tôi gặp...?
    PT: - Thôi được, tôi cho anh gặp.
    Cuộc đôi co đang đi tới dấu chấm hết của ngõ cụt thì được khai thông.
    Trong nhà có một người đàn ông (NĐÔ)cứng tuổi gãi đầu đi ra.
    NĐÔ cằn nhằn: - Có gì mà ầm ĩ suốt từ sáng?
    Tôi mừng rỡ trình bày lại từ đầu cho NĐÔ sự việc. Trong khi cô GDV thì nhìn tôi rất khó chịu. Nghe chưa hết, NĐÔ nhăn mặt xua tay.
    NĐÔ: - Có thế mà cứ cãi vã suốt. Tôi biết rồi. nửa cuộn phim ấy cháy rồi.
    Nói xong, anh ấy vào nhà rồi đưa cho tôi một đoạn phim.
    NĐÔ: - Đúng cái này chưa, đã bảo là cháy mà...
    Nói xong, anh ấy đi vào trong nhà ngay.
    Tôi ngẩng lên nhìn chị phụ trách: - Chị thấy chưa. Nếu chị chỉ cần hỏi người làm kỹ thuật một câu thì đâu đến nỗi cứ phải nói đi nói lại suốt từ sáng đến giờ. Cháy thì bảo là cháy. Tôi chỉ cần biết chứ có kêu ca gì đâu. Cả chị phụ trách lẫn giao dịch viên không thèm để ý đến lời tôi. Coi như không có ai trước mặt.
    Nếu ở TP Hồ Chí Minh, chắc chắn, cửa hàng đã bẽn lẽn xin lỗi, nhưng ở đây thì các bạn biết rồi đấy. Họ nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh cho đến khí bọn tôi rời cửa hàng. Tất nhiên đấy là lần cuối cùng trong đời, tôi đến cửa hàng ấy. Thằng em tôi kết luận: Công nhận là ngu nhất Việt Nam.
    Các bạn có chuyện tương tự không. Kể cho vui nhé
  4. hungjvn

    hungjvn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/06/2004
    Bài viết:
    178
    Đã được thích:
    0
    Toàn nói chuyện CŨ. Tìm cái mới đi.
  5. VTTRoseRed

    VTTRoseRed Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2005
    Bài viết:
    89
    Đã được thích:
    0
    Suốt ngày SG với HN, buồn cười nhỉ ?
  6. MrPrince

    MrPrince Moderator Staff Member

    Tham gia ngày:
    01/01/2006
    Bài viết:
    8.629
    Đã được thích:
    10
    Tội nghiệp Hà Nội quá, hết Hà Nội - Hải Phòng, Hà Nội - Nam Định, Hà Nội - Thanh Hoá .... giờ đến Hà Nội - Sài Gòn .... Bó tay mấy ông này

Chia sẻ trang này