1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vân Long Phá Nguyệt

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 11/11/2016.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 131: Cự Hôn

    Trở lại Hoa Nhiễm cung, Tiêu Thanh Hàn lần nữa ngồi trở lại trên chỗ ngồi của mình, Thư Dao công chúa nhìn hắn trở lại, đôi mắt như hồ nước sáng xẹt qua một chút kinh dị. Khi người khác còn chưa chú ý, trong nháy mắt lại trở về vẻ trong sáng.

    “Cửu đệ, đệ mới đi đâu vậy?” Tiêu Cẩn Du nói nhẹ bên tại Tiêu Thanh Hàn. Mới không chú ý một tí mà cửu đệ chạy mất không thấy đâu, hại hắn chỉ có thể đơn độc đối diện với ả công chúa quái đảng này.

    “Không có đi nơi nào, chẳng qua là đi ra ngoài dạo một lúc” , thanh âm Tiêu Thanh Hàn bình tĩnh lạnh lùng truyền tới tai Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn Du chau mày, có chút không tin.

    “Hoàng huynh thấy vị Thư Dao công chúa này như thế nào?” Tiêu Thanh Hàn nhìn Tiêu Cẩn Du hỏi.

    Tiêu Cẩn Du lắc đầu một cái, nói lên cảm giác của mình, “Nàng có chút cổ quái. Mỗi lần liếc nhìn nàng một cái. Trẫm cứ có cảm giác như bị vật gì đó túm lấy cổ mình. Không thở nổi. . . . . .”

    Tiêu Thanh Hàn thần sắc lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn về người ngồi đối diện, vòng tay Vân Long trên cổ tay phát ra ánh sáng như ban ngày. . . . . . ngón tay Thư Dao lập tức cứng đờ, vài bông hoa cài trên tóc tựa như mưa rơi trên bàn.

    Cạn Ly Hoa, quả thật là Cạn Ly Hoa. . . . . . Tiêu Thanh hàn nhìn chằm chằm Thư Ngọc (tên công chúa), như muốn nhìn thấu nàng, tròng mắt u ám lúc này mặc dù không chứa bất kỳ tâm tình gì nhưng là lại như đem linh hồn người hút vào.

    Thư Dao cảm giác bị người nhìn chăm chú, ngẩng đầu liền thấy Tiêu Thanh không coi ai ra gì nhìn chằm chằm nàng. Khuôn mặt dưới lớp khăn che không khỏi đỏ lên.

    “Ha ha. . . . . . Thanh hàn quốc sư nhìn Thư Ngọc như thế, có phải chút thích nàng không?”

    Từ khi theo Thanh Hàn trở lại, Thư Tuấn cũng xuất hiện tại đây, hắn đột nhiên nói, vừa mở miệng nói đùa, chẳng qua là ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh hoa màu lam trên bàn. Có chút lãnh ý.

    “Thư Tuấn thái tử nói đùa.” Tiêu Cẩn Du cũng đi cười nói.”Thiên hạ đều biết Cửu đệ của trẫm có thê tử định mệnh, làm sao lại thích Thư Dao công chúa đây?”

    “Làm sao là làm sao, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện đương nhiên, chỉ cần Thư Dao nguyện ý, bản thái tử có thể làm chủ cho nàng ngồi ngang hàng với thê chủ định mệnh cuat Thanh Hàn hoàng tử, tuy hai mà một, chẳng phải là chuyện tốt à.”

    “Thư Dao, muội nói đi? Muội nguyện ý không?” Thư Tuấn nhìn về phía Thư Dao, dò hỏi.

    hai tròng mắt Thư Dao không dám nhìn thẳng huynh trưởng, có chút e lệ hạ thấp xuống, không nói nguyện ý, cũng không nói không muốn, nhưng là bộ dáng kia của nàng đã nói lên tất cả, nàng nhẹ nhàng liếc nhìn khuôn mặt Tiêu Thanh Hàn Tuyệt. Nghĩ thầm, một nam nhân tuyệt thế như vậy, e là thế gian tìm không được người thứ hai rồi. . . . . .

    “Ha ha. . . . . .” Vừa một hồi cười to, Thư Tuấn mỉm cười nhìn Tiêu Thanh Hàn, “Thanh Hàn quốc sư, muội muội của ta từ trước đến giờ ánh mắt rất cao, lần này thật thua trên tay ngươi.”

    Trên đại điện trừ tiếng cười của Thư Tuấn ra, toàn bộ trầm tĩnh một mảnh.

    Tiêu Thanh Hàn vuốt ve vòng tay Vân Long, ngẩng đầu nhìn Thư Tuấn, bình tĩnh hai tròng mắt hết sức tĩnh mịch, “Cám ơn thái tử điện hạ, nhưng là tương lai Thanh Hàn chỉ có một thê, đó chính là chủ nhân Phách Nguyệt, mệnh Thanh Hàn định trước thê, dù sông daig biển rộng, Thanh Hàn chỉ mong uống một gáo nước.”

    Cự tuyệt rõ ràng như thế làm cánh tay trong tay áo Thư Tuấn gắt gao nắm tại, tên Tiêu Thanh Hàn nói quá rõ ràng, không để bất cứ sĩ diện nào lại.

    “Thanh Hàn quốc sư tuyệt tình như vậy ư?” giọng nữ Mềm mại đáng yêu vang lên, chỉ thấy Thư Dao đứng lên, đi tới bên cạnh Tiêu Thanh hàn, ngẩng mặt nhìn hắn, thản nhiên duỗi ngón tay xinh đẹp, nhẹ nhàng kéo khăn che mặt xuống, trong nháy mắt nghe được một hồi tiếng hút khí. . . . . . Ngay cả Tiêu Cẩn Du nhìn mĩ nhân nhiều cũng không khỏi sửng sốt một chút. . . . . .

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Dưới khăn che là khuôn mặt tựa như Phù Dung, lông mày lá liễu, da thịt trắng như tuyết, sắc mặt nõn nà, một đôi mắt đen quyến rũ lòng người, vừa hồn nhiên vừa mang theo yêu mị, eo nhỏ, thật đúng là xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, một chữ để hình dung vẻ đẹp của nàng là: mỹ, tuyệt mỹ. . . . . .

    ánh mắt Tiêu Thanh hàn bẫn như thường, nhìn trước mắt mỹ nữ tuyệt sắc, chu sa giữa trán chàng đỏ tươi như máu, lại quay ra nhìn mọi người đang ngồi ở dưới, khóe miệng nhẹ nhếch lên, “Công chúa, ngươi nhìn xuống dưới đi.”

    Nghe vậy, Thư Dao cũng quay đầu nhìn mọi người, ánh mắt có chút không hiểu. Phía dưới có cái gì sao?

    Mọi người lại hấp một ngụm khí lớn, hai gương mặt tuyệt mỹ, một nam một nữ, nhưng ai có mắt cũng thấy nam tử tuyệt đối đẹp hơn mấy phần so với cô gái, cô gái đẹp có thể nói là tuyệt mỹ, nhưng nam tử đẹp lại là tuyệt trần, nhất là hạt chu sa đỏ tươi kia, thiên hạ vô song.

    Mọi người ở đây lập tức hiểu ra ý tứ của quốc sư, ánh mắt nhìn về phía Thư Dao cũng trở nên bình thường. . Đúng vậy. . Thế gian có ai sánh được với dung mạo xuất trần của thanh hàn quốc sư. . Công chúa này cũng vậy, dù đẹp thế nào cũng không lại thanh hàn quốc sư nửa phần!

    Tiêu Cẩn Du cúi đầu, bả vai không ngừng lay động, khóe miệng chết sống mân lại cùng một chỗ, rõ là. . . . . . Quá buồn cười. . . . . . Cửu đệ của hắn, thì ra lại đáng yêu như vậy, lại cùng nữ nhân so dung mạo. Nhưng mà, hắn ngẩng đầu nhìn Thư Dao vẫn không biết cái gì. Tâm tình thật tốt.

    Hai huynh muội này dám có ý định với Thanh Hàn, thật là không biết tự lượng sức mình. .

    Thư Tuấn trầm mặt, nhìn về phía Thư Dao đang như rơi vào trong sương mù, đông lạnh chốc lát, mới ôn hòa khẽ cười, sắc mặt thay đổi như thời tiết, “Ha ha, xem ra Thanh Hàn quốc sư rất chung tình với thê tử tương lai, chúng ta không nên cưỡng cầu nữa, phải không, hoàng muội?”

    Thư Dao nụ cười tái đi, nghe được lời nói của ca ca, nhìn lại khuôn măt khuynh quốc khuynh thành của Thanh Hàn quốc sư, nhất thời hiểu ra hắn vì sao bảo mình nhìn xuống, thì ra là. . . . . .

    Tiêu Thanh Hàn lại làm nhục nàng như thế ư, nàng cắn môi, cúi đầu , ánh mắt lạnh như băng hàn thoáng qua, Tiêu Thanh Hàn, vốn ta còn muốn thả ngươi một con đường sống , nhưng bây giờ là tự bản thân ngươi tìm đến.

    Tiêu Cẩn Du thấy không khí không đúng, vội vàng đứng lên, nói:

    “Được rồi, xin thái tử cùng công chúa điện hạ không cần để ý quá mức, thê tử tương lai của Thanh Hàn rất quan trọng, liên quan đến an nguy thiên hạ, cho nên tất nhiên không thể cưới công chúa điện hạ rồi, nhưng trẫm là hoàng đế Thiên Trạch, trẫm nhất định sẽ vì công chúa mà chọn lựa một vị phò mã như ý.”

    Ngụ ý đúng hoàng đế cũng sẽ không muốn cưới vị công chúa này làm vợ, dù sao đệ đệ không muốn , làm hoàng đế như hắn, càng thêm không thể nào. . . . . .

    Nữ nhân này đẹp thì đẹp thật, mới vừa rồi bị cảm giác bóp cổ, hắn không muốn bị như thế nữa, hơn nữa hắn cũng nhìn ra Thanh Hàn đối xử rất xa cách với đôi huynh đệ này, sợ là có ẩn tình khác. Đôi huynh muội này cực kỳ cổ quái! Chờ bọn họ đi, hỏi cho rõ ràng mới được. . . . . .

    Hoàng đế đã nói như vậy, bọn họ còn có thể nói thêm cái gì nữa. Ca múa bắt đầu lần nữa, vũ nữ dưới đài dùng hết sức lắc lắc chiếc eo thon, lắc lắc thân thể, vũ kĩ xuất chúng, chẳng qua là trên đài mấy người lại không có ý định thưởng thức. . . . . .

    “Ngươi nói cái gì? Cạn Ly Hoa. . . . . .” Bên trong ngự thư phòng truyền đến tiếng Tiêu Cẩn Du, lại rõ ràng là thanh âm tức giận.

    “Đúng vậy, ” Tiêu Thanh Hàn gật đầu, tiếp tục nói: “Cạn Ly Hoa là An Hồn hoa trong truyền thuyết, nghe nói có thể làm người ta chết không rõ nguyên nhân.”

    Thấy sắc mặt Tiêu Cẩn Du có chút không tốt, Tiêu Thanh Hàn lên tiếng an ủi, “Hoàng huynh không cần phải lo lắng, loại này hoa mặc dù có thể khiến người ta chết không có thuốc chữa, nhưng thời gian tương đối dài, nhanh thì một năm, chậm thì ba năm, tiếp xúc một, hai canh giờ không có ảnh hưởng.”

    “À”. . . . . . Tiêu Cẩn Du xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu. Sau đó còn cố ý trợn mắt nhìn Tiêu Thanh Hàn một cái, “Đệ còn nói để cho ta cưới nàng, đệ có phải hay không muốn ta chết sớm hả?” Hắn quýnh lên, ngay cả từ trẫm cũng quên dùng.

    Tiêu Thanh Hàn lắc đầu, còn có chút ý định trêu nói.”Chết trong tay người đẹp, thành quỷ cũng phong lưu, đây không phải câu nói hoàng huynh vẫn hay nói sao?”

    Tiêu Cẩn Du nghiêng đầu, một lúc lâu sau mới tức giận quay đầu lại nhìn Thanh Hàn, mới phát hiện Tiêu Thanh Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, cáu lên: “Đệ nói đệ không khẩn trượng sao? Hai huynh muội này rốt cuộc đến Thiên Trạch làm gì, ngay cả loại Cạn Ly Hoa ác độc gì đó cũng dám mang đến. Ai biết phía sau còn có cái gì. . . . . .”

    Tiêu Thanh Hàn vuốt vuốt vòng tay Vân Long, Vân Long giống như có linh tính, phát ra màu sáng bạc.

    Hắn đương nhiên biết, nhưng là chỉ cần có Tiêu Thanh Hàn ở đây……..

    Bất kể bọn họ muốn gì? Hắn cũng sẽ không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào. . . . . .
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 133: hoàng gia săn thú

    Ngày thứ hai, trời trong nắng ấm, gió nhẹ mây trôi, khó được khí trời tốt như hôm nay, vài cơn gió nhẹ thổi qua bên tai, mang theo nhàn nhạt mùi thơm cỏ xanh, luôn làm cho người ta mê say không dứt, hoàng cung săn thú, thanh thế to lớn, bãi săn ba dặm, gió thổi không lọt qua được mấy ngàn tinh binh vây quanh, ngay cả ruồi cũng đừng mơ tưởng bay vào đây.

    Tiêu Cẩn Du thay bộ Long bào tôn quý bằng một đồ áo giáp vàng, đứng ở trong đám người, khuôm mặt tà mị, mắt đào đung đưa, khóe môi khẽ nhếch, biểu hiện tâm tình hôm nay của hắn cực tốt.

    Tiêu Thanh Hàn một thân bạch y không nhiễm bui trần như cũ, trên mặt vô phong vô vũ ( không một biểu tình), vân đạm phong thanh (gió thổi mây trôi: lạnh nhạt), Lê Hân đứng ở bên tay phải của hắn, y phục đen tựa như mực, cặp mắt mở nhỏ, kiêu ngạo, bắt chéo hai tay trước ngực.

    Ba người ba màu sắc, ba vẻ mặt khác nhau, cùng chung vẻ cao lớn đẹp đẽ, giống như bức tường vững vàng bảo vệ cọng cây ngọn cỏ của Thiên Trạch từng, chỉ cần có ba người này ở đây, Thiên Trạch sẽ vĩnh viễn đứng đầu trong tam quốc.

    Thư Tuấn cùng Thư Dao mỗi người cỡi một tuấn mã đến gần trước người Tiêu Cẩn Du, sau đó xuống ngựa, Thư Tuấn thi lễ, “Hoàng thượng, không nghĩ tới khu vực săn bắn của quý quốc lại to lớn như thế này, chắc số lượng thú sắn đếm không xuể!”

    .

    Tiêu Cẩn Du nâng mặt, trả lời: “Rốt cuộc bên trong có cái gì, nếu như muốn biết, phiền thái tử điện hạ tự mình nhìn một chút.”

    Thư Tuấn vừa nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn, thấy hắn một thân không tỳ vết bạch y thì không khỏi trêu ghẹo nói: “Thanh Hàn quốc sư sao hôm nay lại mặc đồ như vậy, làm sao săn thú đây?”

    Tiêu Thanh Hàn cũng cười nhạt, như gió nhẹ hiện lên, nói về: “Thanh Hàn từ trước đến giờ chỉ nhìn, mà không tự mình tham gia.”

    “À. . . . . . Thì ra là như vậy, vậy thì thật là đáng tiếc.” Thư Tuấn nhìn Thư Dao ở sau lưng, có thâm ý khác nói.

    Thư Dao vẫn mang khăn che mặt, quần áo màu tím nhạt như đám mây cuối trời. Có thể thấy được bộ gạng mê người kia. Mắt to sáng ngời, lúc này lẳng lặng nhìn Tiêu Thanh Hàn, trong tròng mắt ẩn tình, khóe mắt hàm ý. Nhưng trong không khí này lại xuất hiện loại mùi vị âm mưu từ từ tản ra.

    sợi tóc bên tai Tiêu Thanh Hàn theo gió nhẹ nhàng bay lên, ngẫu nhiên vườn qua chu sa trước trán, bình tĩnh mà rực rỡ.

    Minh Phong mang theo Vân Tâm Nhược đứng ở một bên, nhìn đám người ở giữa kia, bĩu môi.”Ngươi xem, cái kẻ dáng dấp giống như thư sinh kia là thái tử Nhan quốc, mà cái ả trùm khăn là công chúa. Bọn họ dám để ý đến Quốc sư. Thật không biết tự lượng sức mình.”

    Vân Tâm Nhược nhìn những người kia, mi tâm nhíu lại, nàng cảm giác có chút gì đó không đúng. trên người thái tử và công chúa kia tựa như có loại lực lượng kỳ quái, nàng có thuật độc tâm, nên cảm nhận so với người bình thường mạnh hơn nhiều, nàng sẽ không cảm giác sai, hai người kia trên người nhất định có đồ vật gì đó?

    Rốt cuộc là cái gì?

    Để cho nàng cảm giác như gặp nguy hiểm. . . . . .
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 134: phát sinh dị tượng

    “Tam muội, muội cũng tới à!” Một giọng nói ôn nhu vang lên.

    Vân Tâm Nhược hồi thần, mắt chuyển một cái, trực tiếp thấy gương mặt quen thuộc. Vân Thiển Y cũng tới. Đối với câu nói Tam muội kia, nàng hé miệng, có chút không vui.

    Nàng cùng Vân gia không có bất kỳ quan hệ gì cả, tại sao Vân Thiển Y còn có thể gọi Tam muội một cách bình thường như vậy.

    Vân Thiển Y cười một tiếng, không để ý thái độ của Vân Tâm Nhược, mà nhìn về phía trung gian kia, ở đó có bóng dáng màu trắng tuấn tú. . . . . .

    Từ lần trước quốc sư phủ từ biệt, nàng cũng chưa có gặp lại qua thanh hàn quốc sư rồi, bởi vì nàng da mặt dù dày, cũng không cách nào lần nữa đến quốc sư phủ, hắn cũng đã nói rất rõ ràng, chính mình tự đi cũng chỉ là tự rước lấy nhục. Xem xét lại Vân Tâm nếu, nhưng có thể ngày ngày ở tại quốc sư phủ, ngày ngày cùng quốc sư gặp mặt, nàng ghen tỵ sắp nổi điên.

    Cho đến hôm qua, nàng nghe nói hoàng gia săn thú, nghĩ đây là khu vực quan trọng như thế, nhất định có thể gặp được Thanh Hàn quốc sư, vì vậy nàng cũng liền nghĩ đến Lê Hân, mặc dù nàng biết lợi dụng Lê Hân đối với tình cảm bản thân không đúng, nhưng nàng thật sự không có biện pháp nào khác.

    Không nghĩ tới vừa tới nơi này, liền gặp được Vân Tâm Nhược, nàng chỉ là con gái nhà thương nhân, đối với những chỗ thế này đều xa lạ, hơn nữa có chút sợ, mặc dù Lê Hân an bài tận tình nhưng là vẫn có cảm giác xa xôi, nhìn thấy Vân Tâm Nhược, lại nhìn nam tử mặc áo hồng bên cạnh, nàng không thể không chào hỏi, hơn nữa, quan trọng nhất là, nam tử mặc áo hồng này là người duy nhất có thể đi theo bên cạnh quốc sư, mặc dù hắn không có chức tước, nhưng thân phận của hắn so với quan viên bình thường cao hơn rất nhiều. Ngay cả đương kim hoàng thượng cũng đối xử với hắn rất tốt.

    Lúc này, một hồi tiếng trống vang lên, Tiêu Cẩn Du, Lê Hân cùng Thư Tuấn nhảy lên tuấn mã của mình, nhìn nhau, sau đó nghe đến trong miệng bọn họ phát ra một tiếng “Đi”, ba con tuấn mã vọt đi vào trong rừng, phía sau nâng lên một mảnh bụi đất. .

    Tiêu Thanh Hàn đứng tại chỗ, gió nhẹ thổi chéo áo của hắn, vạt áo tung bay, như mây trắng bay ngang, sợi tóc nâng lên một vòng cung chuẩn, sau đó nhu thuận rơi lên trên vai, bạch y trắng nõn như cũ không dính một chút bụi đất.

    Thư Dao nhìn tuấn mã rời đi, khóe miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch dưới lớp khăn che mặt, mắt to quyến rũ chợt lóe, nhìn về phía Tiêu Thanh Hàn thì có chút bí hiểm, giống như bão táp tới trước sự yên lặng.

    Vân Thiển Y gắt gao cầm chặt khăn gấm. Nữ nhân kia là ai? Tại sao có thể ở gần Thanh Hàn quốc sư như vậy, nàng mới là chủ nhân Phách Nguyệt, trừ nàng, không ai có tư cách làm thê tử quốc sư.

    Vân Tâm Nhược cũng định thần nhìn hai người, cảm giác càng ngày càng không bình thường, công chúa kia. . . . . .

    Trong lúc bất chợt, ngân quang (ánh sáng) lóe lên, Vân Tâm Nhược cảm giác như ánh mắt của mình tựa như bị mù, nàng nheo mắt lại, mở ra thì phát hiện lòng bàn tay Thư Dao xuất hiện một quả thủy tinh nho nhỏ, ngân quang vừa rồi chính là từ trong hạt châu của thủy tinh phát ra, ánh sáng thật mạnh. Nhưng nàng nhìn Tiêu Thanh Hàn, nam tử bạch y trong trẻo lạnh lùng như trước, không chút nào chú ý tới có cái gì không đúng, lại nhìn những người bên cạnh, cũng bình thường, như vậy chỉ có mình nàng là nhìn thấy.

    Lần nữa đem ánh mắt nhìn vật trong tay Thư Dao, tay nàng ta đang nắm rất chặt. Sau đó vung tay lên, ánh sáng màu đỏ hiện lên, thủy tinh châu giống như bay ném tới Tiêu Thanh Hàn.

    “Cẩn thận. . . . . .” Theo bản năng, Vân Tâm Nhược quát to một tiếng, nguy hiểm, thật nguy hiểm, chưa bao giờ nàng cảm thấy nguy hiểm như hôm nay.

    Tiêu Thanh Hàn nghe được âm thanh, nhìn cô gái đang hoảng sợ chạy về phía mình, Vân Tâm Nhược. . . . . . Ánh mắt căng thẳng, hắn trở tay lôi kéo, thân thể thiếu nữ nhanh chóng bị hắn ôm trong ngực. . . . . . Một quả thủy tinh châu mang theo ánh sáng dừng ở trước mặt bọn họ.

    Trong lúc bất chợt, sắc trời chuyển biến lớn, mây đen đầy trời, bầu trời mới hồi nãy còn đầy nắng, thay đổi thành một mảnh xám xịt, gió lớn cuốn theo cát bụi. Làm hai con mắt họ nhắm chặt, không dám mở ra, y phục của hai người tung bay phất phới. Một thủy tinh châu không ngừng xoay tròn quanh bọn họ. Như muốn nâng lên hồn phách của bọn họ.

    “Quốc sư, Tiểu Nhược Nhược. . . . . .” Minh Phong hoảng sợ hét lớn một tiếng, Hồng Y chợt lóe, lao người tới bọn họ. Lại bị một lực lượng kỳ quái đánh văng ra, hắn lật ngược người trở lại, sau khi hạ xuống, không khỏi lui lại mấy bước.

    Chuyện gì đang xảy ra?

    Tất cả mọi người bị dị tượng trước mắt mà hoang mang, không biết chuyện gì. . . . . .
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 135: biến mất

    Một quả thủy tinh châu kỳ quái vây quanh thanh hàn quốc sư và cô gái trong ngực hắn không ngừng chuyển, cũng không ngừng lóe ánh sáng kinh dị, trong lúc bất chợt, ánh sáng càng ngày càng sáng. Cho đến khi không thấy rõ hai người.

    “Không!” Minh Phong lần nữa lao lên, lại bị bắn trở về. . . . . .

    Gió càng lúc càng lớn, trong khoảnh khắc này mọi người đều không thể mở mắt.

    Tiêu Thanh Hàn ánh mắt lạnh lùng như trước, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng o o. Bạch y không ngừng bay lên. sợi tóc hai người cuốn lên, sau đó rơi xuống, hắn cảm giác ý thức của mình đang từ từ biến mất, hơn nữa thân thể hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể ôm thật chặt cô gái trong lòng, mặc cho bóng tối đoạt đi ý thức hai người.

    Gió ngừng, mây tan. . . . . .

    Trên trời đất tất cả trở lại như xưa, chỉ trừ nam nhân tuyệt mĩ đứng ở giữa.

    Thanh hàn quốc sư cùng cô gái kia, biến mất. .

    tròng mắt Thư Dao dưới khăn che mặt cười đến híp lại một đường.

    “Cửu đệ. . . . . .” Tiêu Cẩn Du bi thống hét lớn một tiếng, trong tay còn cầm một con Hồ ly đầy máu, ngơ ngác nhìn chỗ Tiêu Thanh Hàn đứng hồi nãy, hắn không thể tin được, Cửu đệ lại biến mất vô tung vô tích, hơn nữa lại biến mất trước mặt của hắn.

    Đây rốt cuộc thế nào. . . . . .

    Lê Hân cũng lăng lăng ngồi trên lưng ngựa,cung tên trong tay đột nhiên rơi trên mặt đất. “bang” một tiếng, phá vỡ tâm hồn của hắn, hắn không dám tin, Thanh Hàn cùng Vân Tâm Nhược cứ như vậy mà biến mất. . . . . . Vô duyên vô cớ, biến mất. . . . . .

    Thư Tuấn ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nhìn Thư Dao, miệng của hai người cùng cong lên kỳ dị.

    Bên trong ngự thư phòng, Tiêu Cẩn Du ngồi trên ghế vàng, thần sắc bi thống, Lê Hân lạnh nhạt trầm mặt, áo đen lại càng toát thêm vẻ nặng nề, mà Minh Phong thì tựa vào tường, Hồng Y dính đầy bụi bậm, không nói một lời.

    Bên trong ngự thư phòng ánh nến khẽ lay động, đè nén không khí quấn quanh ba người, làm cho bọn họ hô hấp khó khăn.

    “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Tiêu Cẩn Du đỡ lấy thân thể, hỏi.

    Minh Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút xám trắng, “Ta không biết, khi đó nghe Vân Tâm Nhực hô một tiếng cẩn thận, sau đó thấy nàng chạy về phía Thanh Hàn, chuyện về sau các ngươi đều thấy được, không biết hạt châu gì lượn quanh bên cạnh họ, hơn nữa ta lại bị một lực lượng kỳ quái đánh văng ra. Căn bản không thể gần lại bọn họ được. . . . . .”

    Nói xong, hắn dùng sức đánh lên tường, trên tường lưu lại một vết máu, khớp xương ngón tay trắng bệch rỉ ra tia máu, im lặng chảy tới cổ tay.

    Hắn thật vô dụng, nếu như hắn không mang Tiểu Nhược Nhược đi. Nếu như lúc đó hắn có thể lên được, nếu như hắn có thể sớm phát hiện có cái gì đó không đúng, nhưng thời gian lại không bao giờ quay lại.

    Đến cuối cùng hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn của bọn họ biến mất trước mắt mình, sống chết không rõ. . . . . .

    “Được rồi, Minh Phong, bây giờ không phải là lúc hối hận.” Tiêu Cẩn Du ngăn Minh Phong lại, Thanh Hàn là đệ đệ hắn yêu thương nhất, so với ai thì hắn cũng lo lắng gấp gáp hơn cả, nhưng hắn là hoàng đế, phải cực kì tỉnh táo.

    Hắn hỏi Lê Hân: “Hân, ngươi thấy thế nào.”

    Lê Hân đứng thẳng thân thể, hồi tưởng lại tất cả chuyện phát sinh, hắn, hoàng thượng cùng Thư Tuấn thái tử săn thú trở lại, thì nhìn thấy ánh sáng chói mắt, bọn họ ra roi thúc ngựa chạy trở về, nhìn Tiêu Thanh Hàn và Vân Tâm Nhược biến mất, khi đó bọn họ bị kinh hãi cái gì cũng không suy nghĩ, nhưng bây giờ trở về mới nhớ tới, bọn họ có phải hay không bỏ quên cái gì?

    Nếu như khi đó chỉ có Thanh Hàn cùng Vân Tâm Nhược bị ánh sáng vây quanh thì sao Thư Dao ở sát bên cạnh lại không có việc gì? Lúc ấy đứng bên cạnh Thanh Hàn cũng chỉ có Thư Dao. Như vậy Vân Tâm Nhược nhìn thấy cái gì đấy mới nhào tới, cho nên, có một loại khả năng. . . . . .
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 136: chân tướng

    Màn đêm lặng lẽ lại tới, không trăng không gió, một mảnh đen như mực, lúc này hoàng cung hoàn toàn mất đi vẻ náo nhiệt thường ngày, Thanh Hàn quốc sư vô cớ biến mất, khiến tất cả mọi người trong hoàng cung bàng hoàng, không được an bình. . . . . .

    Cung dành cho Thư Tuấn thái tử và Thư Dao công chúa bỗng xuất hiện một bóng dáng màu đen, tựa như quỷ, không một hơi thở, không một tiếng động bay lên nóc phòng.

    Bên trong phòng, truyền đến tiếng cười của hai huynh muội.

    “Hoàng Muội, ta không nghĩ rằng muội lại có thể buông tay với Tiêu Thanh Hàn, dù sao cái loại nam nhân đó, thế gian chỉ có một, tìm không ra người thứ hai, muội cũng hạ tay được.”

    trong tay Thư Tuấn cầm ly rượu, trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa, giả dối muốn chết.

    Thư Dao lúc này không mang khăn che mặt, trên mặt như hoa cười vui vẻ.”Vô song thì thế nào, lúc hắn cự tuyệt bản công chúa, bản công chúa không thể nuốt trôi cục tức này, cái gì mà thê tử định mệnh, bản công chúa không có được, sao lại cho những người khác có được chứ.” Nàng vỗ bàn một cái, ly trà trên bàn hơi nghiêng ngả.

    Rõ ràng là tiếng cười nhưng so với tảng băng lại lạnh hơn mấy phần. Đột nhiên, nàng quay đầu nhìn về phía Thư Tuấn.”Hoàng huynh, huynh nói, thủy tinh châu sẽ đưa bọn họ đến nơi nào?”

    Thư Tuấn lắc đầu một cái, im lặng một lúc lâu mới trả lời, “Ta cũng không biết, nghe nói bị hạt châu này bắt được, sẽ bị đưa đến một chỗ thần bí, hơn nữa vĩnh viễn không cách nào trở lại. Về phần chỗ đó là nơi nào? Bao nhiêu năm rồi không người nào biết được. Đoán chừng điều bí mật này chỉ có Thanh Hàn quốc sư mới biết được.”

    “Như vậy. . . . . .” Thư Dao lộ ra gian trá nụ cười, so với khuôn mặt như hoa kia lại không tương xứng tý nào.”Hoàng huynh, huynh nói xem, chúng ta lần này lập được công lớn như vậy, diệt trừ Thiên Trạch quốc sư, sau đó lặp lại biện pháp này khử Lê Hân, hoàng đế Thiên Trạch sẽ mất đi hai cánh tay đắc lực, về sau Thiên Trạch hoàng triều còn không cúi đầu xưng thần với Nhan quốc sao?”

    “Đúng vậy! Đến lúc đó thiên hạ này sẽ thuộc về tay Nhan quốc chúng ta, ha ha. . . . . .”

    Hai huynh muội không coi ai ra gì mà cười, không chút nào biết cuộc đối thoại giữa bọn họ bị người trên nóc phòng nghe không sót một chữ. . . . . .

    Nghe đến đó, ánh mắt nam tử áo đen thoáng qua một mảnh lạnh lùng, đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

    Bên trong ngự thư phòng, Tiêu Cẩn Du không ngừng đi lại, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.

    Cửa “chi nha” một tiếng, nam tử áo đen lẳng lặng đi vào. Hắn kéo xuống khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt cương nghị.

    “Như thế nào? Tra được chưa?” Thấy hắn trở lại, Tiêu Cẩn Du lập tức nghênh đón.

    “Dạ.” Lê Hân gật đầu một cái, đem câu chuyện nói hoàn toàn cho Tiêu Cẩn Du nghe. Hắn đoán không lầm, Thanh Hàn mất tích quả nhiên liên quan đến hai huynh muội kia.

    “Đáng chết. . . . . .” Tiêu Cẩn Du khẽ nguyền rủa một tiếng, Nhan quốc lòng dạ hiểm độc, đã sớm đề phòng. Nhưng thật không ngờ….

    “Bọn họ không nói về chuyện Cửu đệ ở nơi nào ư?”

    Lê Hân lắc đầu một cái, tră lời: “Bọn họ không nói, nghe ý của Thư Tuấn thì hình như bọn họ cũng không biết.”

    “Ta muốn độc chết bọn họ.” Minh Phong cắn răng nghiến lợi nói. Hận không đem Thư Tuấn cùng Thư Dao bầm thây vạn đoạn ngay bây giờ. Mới có thể làm nguôi đi một ít mối hận trong lòng. . . . . .

    Tiêu Cẩn Du giữ lại Minh Phong, lắc đầu, “Không thể, chúng ta không có bằng chứng, nếu như thái tử cùng công chúa Nhan quốc xảy ra chuyện gì ở đây, e là Nhan quốc sẽ lấy việc này làm cớ mà tiến binh, đến lúc đó, chúng ta sẽ thương tổn nhiều, hơn nữa, hiện tại còn không biết tung tích của Thanh Hàn, nếu như giết bọn họ, dấu vết về Thanh Hàn cũng mất luôn, chúng ta không thể mạo hiểm được.”

    “Hoàng thượng. . . . . .” Minh Phong nhìn Tiêu Cẩn Du. Hung hăng nắm chặt quả đấm, đứng bật dậy. Nhưng không bước đi. Hoàng thượng nói rất đúng, quả thật, Thư Tuấn Thư Dao không thể chết được, nếu không thì làm sao tìm được quốc sư cùng Tiểu Nhược Nhược đây.

    “Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Lê Hân nhìn Tiêu Cẩn Du, hỏi.

    “Án binh bất động, phái người tìm kiếm Thanh Hàn.” Tiêu Cẩn Du ngồi vào long ỷ, ra lệnh. Lúc này, hắn phải suy nghĩ thật kỹ. Suy nghĩ để tìm ra đối sách đúng đắn mới được.

    Ngẩng đầu nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi qua, ánh nến theo đó mà lay động, chiếu rọi lên mặt hắn, chỉ chừa hai cặp mắt trong trẻo như cũ, mặt lại nặng nề bi thống. . . . . .

    Hít một hơi thật sâu, hắn thống khổ thầm nói.

    “Cửu đệ. . . . . . Đệ rốt cuộc ở nơi nào?”

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 137: bí lâm

    Ánh lửa không ngừng nhảy lên, chiếu vào người thiếu nữ nằm ngủ trên đất, tạo cho nàng bảo phủ một tầng ánh sáng nhẹ, thiếu nữ mặt mũi xinh đẹp tuyệt trần, lông mi thon dài rũ xuống, tạo thành hai vệt đen trên khuôn mặt trắng noãn.

    Không lâu sau, nàng từ từ mở ánh mắt một cách năng nề, nửa ngày mới nhắm lại, sau đó lại mở ra, ánh lửa chiếu vào trên mặt, ấm áp, giống như ánh mặt trời. Nàng dùng sức ngồi dậy, nhìn chung quanh một chút, thần trí mông lung khôi phục được một nửa.

    Nàng lại nhìn xung quanh, chỗ này thật xa lạ, khắp nơi đều là đại thụ, ngay cả thứ nàng dựa sau lưng cũng là một gốc cây, đại khái vài trăm tuổi, nàng khẳng định, nơi này không phải là bãi săn, nhưng rốt cuộc là nơi nào đây?

    Nàng co thân thể, y phục đắp trên người từ trên thân rơi xuống, cảm giác trên tay mượt mà làm nàng cúi đầu nhìn. Nàng cầm y phục, vải may thượng hạng, trắng không tỳ vết, y phục này là của. . . . .

    “Đã tỉnh rồi sao?” giọng nam trong trẻo vang lên bên tai. Vân Tâm Nhược ngẩng đầu nhìn lên. Thấy Tiêu Thanh Hàn từ trong bóng tối đi ra, mặc dù trong đêm không trăng không sao, nhưng ánh mắt kia vẫn sáng tinh anh như cũ, tựa như sao trên trời, thanh nhã tuyệt trần.

    Rất nhanh, nàng nhớ lại cảnh trước khi hôn mê, thủy tinh châu. . . . . . gió lớn. . . . . . ánh sáng. . . . . .

    Nàng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn nam tử đang đứng, rốt cuộc thì bọn họ đang ở nơi nào?

    Tiêu Thanh Hàn ngồi xuống, ném một nhánh cây vào trong lửa, sau đó đưa một quả tử trong tay cho Vân Tâm Nhược, quả tử nho nhỏ, xanh biếc, ở giữa màu hồng, rất là đẹp mắt, Vân Tâm Nhược vươn tay, chậm rãi nhận lấy, đặt lên khóe miệng, cắn một cái, chua chua, ngọt ngọt, có vị giống quả mận quân.

    Ăn xong một quả, Tiêu Thanh Hàn lại cho nàng một quả nữa, nàng nhìn trong tay quả tử, không có ăn nó nữa, mà ngẩng đầu hỏi, “Chúng ta đang ở nơi nào đây?”

    “Hiện tại thì ta không biết” Tiêu Thanh Hàn khơi khơi đống củi trước mặt, khiến nó bốc cháy mạnh hơn một chút. Ngọn lửa vươn lên làm khuôn mặt hắn có chút mông lung, trầm tư nửa ngày, hắn mới nói: “Hạt châu kia dẫn chúng ta đến khu rừng này, ta đã tìm hiểu, khu rừng này rộng hơn mười dặm, cách Hoàng Thành rất xa.”

    “Ừ, thì ra là thế!” Vân Tâm Nhược gật đầu một cái, khuôn mặt thanh tú không một chút hốt hoảng.

    “Nàng sợ không?” Tiêu Thanh Hàn đột nhiên hỏi. Ngọn lửa trên đất vẫn lập lòe.

    Vân Tâm Nhược nhàn nhạt cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, “Có ngươi ở đây, không sợ.” Lúc sau, nàng mới nghĩ đến mình đã nói cái gì? Cúi đầu xuống, khuôn mặt thanh tú bị ánh lửa rọi lên có chút đỏ tươi. .

    Tiêu Thanh Hàn nghe vậy, trong tròng mắt thoáng qua một mảnh ánh sáng, ôn hòa uyển chuyển.

    Hắn đứng lên, vạt áo màu trắng, xẹt qua ngọn lửa, đi tới bên cạnh nàng, sau đó lặng lẽ ngồi xuống. Một cỗ hương sen nhè nhẹ truyền vào hơi thở của nàng. Bên cạnh cũng có loại cảm giác ấm áp, lá cây lay động chầm chậm, cảnh tĩnh…..tâm an . . . . . .

    Hai người không nhúc nhích, mặc cho thời gian trôi qua . . . . .
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 138: ôn nhu

    Thân thể của nàng có chút cương lên, vì có năng lực kì lạ nên nàng luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người, trừ bỏ Lôi ca ca. Nghĩ đến đây, lòng của nàng nhẹ giật mình, từ khi nào thì loại cảm giác đau thấu tâm gan đã không còn, khi nào thì cái loại nhớ nhung ngày đêm cũng phai nhạt.

    Đây là dự trừng phạt vì hắn quên nàng, hay là thời gian đã xóa nhòa tất cả?

    Nếu,

    Không hạnh phúc,

    Nếu,

    Không vui vẻ,

    Vậy buông tay thôi…

    Thì ra…… Nàng cũng ích kỷ như vậy, bởi vì nàng muốn quên đi thống khổ, cũng muốn có được hạnh phúc.

    “Suy nghĩ cái gì?” giọng nói Tiêu Thanh Hàn cách rất gần, tựa hồ ngay tại bên tai nói vậy..

    “Suy nghĩ một người……” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt có chút thản nhiên mê ly, một chút bi thương tùy ý tràn ngập đôi mắt, hai tròng mắt chậm rãi daanh lên một tầng hơi nước, trong chớp mắt, sẽ ngưng kết thành lệ. Một lúc lâu mà lệ kia vẫn không chịu rơi xuống, nó chỉ đảo quanh tròng, khóe miệng nàng dâng lên chút ý cười nhàn nhạt, lại làm cho người ta chua xót không thôi……

    Mơ hồ nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ, một đôi tay cánh tay hữu lực ôm lấy vòng eo gầy yếu, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể theo nam tử truyền đến, sởi ấm linh hồn cô đơn của nàng, dần dần, nàng thả lỏng thân thể, chậm rãi tựa vào cặp cánh tay kia.

    Không biết khi nào thì trên bầu trời tối đen như mực, xuất hiện một tia sáng mỏng lóe lên, im lặng……

    đôi mắt nam tử này so với sao trên trời còn tinh hơn, trong mắt như hồ thu tĩnh mịch.

    Đêm, bao phủ hết thảy…… Chỉ có ánh lửa lập lòa, hắt vào trên cơ thể hai người, có một tia…… Thản nhiên ôn nhu.

    Một đêm đó, trong nháy mắt mà qua, đêm không trăng, không sao, thậm chí không gió, một màu đen thăm thẳm, Mặt trời xé tan màn đêm với nhưng vầng sáng hồng hồng, sau đó rọi lên hai người, mê ly……

    Tiêu Thanh Hàn ngọc thụ lâm phong, đôi mắt đen nhìn mặt trời.

    Bao nhiêu năm rồi, hắn tìm hiểu điều bí ẩn, thăm dò tương lai, luôn có thói quen nắm tất cả mọi chuyện trong tay, lần này lại như đi trong sương mù, bóng tối trùng trùng điệp điệp, con đường phía trước một mảnh xa vời, không thể biết trước.

    Mặt trời lại lên, phúc họa không lương trước được……

    Mà cô gái kia không biết ngủ bao lâu, chỉ biết là khi cảm thấy nàng ngủ rất say thì nàng mở mắt ra, có hơi chói, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống dưới, vươn tay muốn che đi. Một mảnh bóng đen vừa vặn xoay người che ở trước thân thể nàng, thay nàng che đi ánh sáng quá mạnh trược mặt. Nháy mắt vài cái, nàng mới ngồi dậy, áo trên người cũng rơi xuống.

    Nàng ngẩng đầu, nam tử vẫn đưa lưng về phía nàng, ánh bình minh xuyên qua thân thể hắn, tạo cho quanh thân hắn một vòng ánh sáng vàng óng ánh. Như thần tiên hạ phàm, tiên khí tràn đầy thân thể. Một bóng dáng tuyệt mỹ như vậy làm cho nàng xem có chút thất thần.

    Lửa đã tắt từ lâu, có vài ngọn gió nhẹ thổi đến, chiếc náo trắng rơi trên mặt đất áo có lây dính một ít bùn đất, Vân Tâm Nhược nhíu đôi mi thanh tú, đứng lên, nhặt chiếc áo, dùng sức vỗ, đến khi sạch sẽ, mới đi lại gần hắn.

    Tiêu Thanh Hàn vẫn nhìn mặt trời, đưa lưng về phía nàng, không biết suy nghĩ cái gì? Mà như vậy, hắn làm cho nàng có chút bất an.

    “Quốc sư, ngươi suy nghĩ cái gì vậy?” Vân Tâm Nhược cắn môi, nhíu mi, nhẹ giọng hỏi.

    “Không có gì.” Tiêu Thanh Hàn nghe vậy, xoay người, nhìn Vân Tâm Nhược, lạnh nhạt mím môi. Giống như cơn gió thổi nhẹ qua bụi cỏ, yên tĩnh. Phiêu dật xuất trần. Vân Tâm Nhược cầm áo trong tay đưa cho hắn, ý bảo hắn mặc vào.

    Tiếp nhận áo, Tiêu Thanh Hàn quay người lại, đem áo khoác lên người, động tác cực kì nhanh chóng, một thân áo trắng vô trần, mặc dù dính chút ít bụi, nhưng không ảnh hưởng đến khí chất xuất trần vốn có của hắn.
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 139: một nửa quả tử

    Hắn thích ứng vô cùng tốt, đoán chừng cho dù là chuyện lớn hơn, ở trong mắt hắn, cũng sợ chẳng qua là cười nhạt một tiếng thôi.

    “Quốc sư, chúng ta đi ra ngoài thế nào?” Nhìn xem bốn phía, Vân Tâm Nhược hỏi. Nơi này trừ bỏ cây chính là cây , ngay cả con đường cũng không có, rốt cuộc bọn họ đã đi đến nơi nào đây?

    “phía Đông.” ánh mắt Tiêu Thanh Hàn khẽ động, rồi sau đó vẻ mặt bình tĩnh như nước, hướng nhìn nàng, “Có thể gọi ta Thanh Hàn.” Đối với tiếng “Quốc sư” kia của nàng, tựa như có chút không thoải mái.

    “Thanh. . . . . . Hàn. . . . . .” Ngừng một hồi, Vân Tâm Nhược mới kêu lên tên hắn,khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn hiện lên nụ cười thản nhiên.

    Tiêu Thanh Hàn phát hiện.

    Thanh âm của nàng, rất êm tai, như ca như khúc.

    “Đi thôi.” Không nhiều lời, nói xong, hắn cất bước đi thẳng về phía trước, Vân Tâm Nhược lôi kéo y phục trên người, cũng theo ở phía sau.

    Một nam một nữ, một trước một sau, một tấc cũng không rời.

    “Đói không?” Tiêu Thanh Hàn đột nhiên dừng lại, xoay người về phía sau nhìn nàng. Trong ánh mắt có chút ân cần. Hôm qua chỉ ăn hai quả nho nhỏ, nàng có thể chống đỡ được sao? Chính là cái kia hoa quả chỉ có hai cái. Không có còn nhiều , xem ra phải vừa đi vừa tìm.

    Lắc đầu, “Không đói bụng.” Vân Tâm Nhược ngẩng mặt lên , nhìn hắn nói. Chính là bụng đột nhiên vang lên âm thanh xì xào bán đứng nàng. Nàng có chút xấu hổ cúi đầu. Sắc mặt trướng đỏ bừng.

    Tiêu Thanh Hàn thính giác gia tăng cực điểm, nhìn thoáng qua nàng cúi đầu khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ kêu một tiếng, “Đứa ngốc. . . . . .” Giống như thương tiếc, giống như bất đắc dĩ, cũng có một ít sủng nịch.

    Nàng thật đúng là đứa ngốc.

    “Còn ngươi. . . . . . Đói không?” Vân Nhược ngẩng lên khuôn mặt còn có chút ửng đỏ, hỏi.

    “Không đói bụng.” Hắn nói vô cùng thoải mái, nhưng chỉ có chính hắn biết là không phải như thế.

    “Gạt người.” Nói xong, tương tự lời nói làm cho hai người không khỏi nhìn nhau cười.

    “Đi thôi. . . . . .” Xoay người, đón mặt trời đỏ, giày trắng giẫm ở trên cỏ, ở đường ruộng không người vào trong rừng, đơn giản chỉ cần đi ra một con đường.

    “Ân?” Ống tay áo đột nhiên bị giữ chặt, Tiêu Thanh Hàn xoay người, cho đến khi nhìn thấy cái gì đó trong tay Vân Tâm Nhược, sắc mặt ngay lập tức biến đổi khó có thể nắm lấy.

    Chỉ thấy Vân Tâm Nhược nụ cười nhàn nhạt bên môi, ánh mắt trong suốt thanh cao. Trong tay cầm cái trái cây màu đỏ thắm nho nhỏ, nhìn kỹ thì đúng là ngày hôm qua Tiêu Thanh Hàn cho nàng .

    “Cho ngươi.” Nàng đem trái cây đưa tới trước mặt hắn, trong mắt là chờ mong. Chỉ có một trái cây, nàng nguyện ý cho hắn.

    Tiêu Thanh Hàn chỉ cảm thấy trong lòng xúc động một chút, trên ngực nơi mềm mại nhất từ từ bị ánh mặt trời thấm vào.

    “Ngươi ăn đi. Ta là nam tử, khác ngươi, hơn nữa ta có võ công , đói cũng sẽ không là vấn đề gì to tát, nhưng là ngươi bất đồng, thương thế của ngươi không nhỏ đâu.” Hắn liếc nhìn trong tay nàng quả dại , ánh mắt u ám hiện lên bất đồng ngày xưa ánh sáng.

    “Không.” Vân Tâm Nhược lại lắc đầu , giọng điệu là kiên trì phản đối, tay vươn ra vẫn không có thu hồi. Trong tay quả dại ánh ánh mặt trời, tươi đẹp ướt át.

    “Ta không ăn, cũng bởi vì ngươi là nam tử, người phải ăn hết, bằng không nếu ngươi bị đói mà sinh bệnh, làm sao dẫn ta đi ra cánh rừng này. Hơn nữa cơ thể của ta so với trước kia tốt hơn nhiều. Thật không có việc gì .”

    Tay để ở không trung đã lâu, có chút ê ẩm, ánh mắt của nàng kiên định, làm như nếu hắn không ăn, cũng sẽ không thu tay lại .

    Tiêu Thanh Hàn nhíu mày, cười nhẹ,đưa tay nhận lấy quả dại trong tay nàng, cầm trong tay vuốt vuốt , cũng có không lập tức ăn ..

    Buông tay, Vân Tâm Nhược năm ngón tay khẽ động, muốn giảm bớt cảm giác ê ẩm ở cánh tay , nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Hàn.

    Tiêu Thanh Hàn tay trái đem quả dại xoay một vòng tròn, lại dùng tay phải nhéo một cái, quả dại từ giữa trung gian chia ra làm hai ,thịt quả tươi mới lộ ra trong không khí, hắn đem một nửa đưa tới Vân Tâm Nhược trước mặt.

    “Một người một nửa, ân! Không được cự tuyệt.” Hắn ngăn cản nàng sắp sửa mở miệng nói.

    Tiếp nhận trong tay hắn nửa quả dại, nhẹ nhàng cắn một cái, lúc này, nàng cảm giác, trên tay nửa quả dại này, hẳn là thứ ngon nhất nàng đã ăn qua trong cuộc đời này rồi .

    Nửa quả dại vào bụng, đối với hai người bụng rỗng mà nói, một chút này không thể giảm bớt được cảm giác đói khát, nhưng là, lại có một loại thỏa mãn lấp đầy hai người bụng dạ, tràn đầy .

    Hai người một đường hướng về phía Đông, một trước một sau, gió thỉnh thoảng cuồn cuộn làm nổi lên hai người vạt áo, phía trước không đường mà lại như có đường, mà đáy cánh rừng , liếc mắt một cái vẫn là nhìn không thấy bờ. . . . . .

    Bọn họ không biết, cánh rừng này rốt cuộc lớn bao nhiêu ? Càng không biết, phía trước nghênh đón bọn họ sẽ là cái gì?

    “Mệt không?” Tiêu Thanh Hàn dừng bước, quay đầu lại nhìn Vân Tâm Nhược cái trán có chút mồ hôi, thật sự là khó khăn cho nàng . Mấy canh giờ không ngừng đi, nàng chẳng qua là một nữ tử bình thường, như thế nào chịu được trong thời gian dài như vậy, nhưng là nàng không một lời, chỉ là gắt gao đi theo phía sau hắn.

    Thật sự là một nữ nhân quật cường.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 140: sinh tử gắn bó

    Rõ ràng là thật sự mệt đến không thể nhúc nhích, nhưng nàng vẫn cắn răng lắc đầu, nàng không thể trở thành gánh nặng của hắn, không thể. . . . . .

    nhưng nàng dường như đã quá mệt, thể lực của nữ nhân kém nhiều so với nam nhân , hơn nữa người nam nhân kia lại là một người có khinh công cao thâm.

    “Quốc sư, nếu như một mình ngươi, phải bao lâu mới có thể đi ra ngoài?” Cúi đầu, nàng xem mũi chân của mình . Không muốn làm cho hắn thấy vẻ mặt mình tự trách.

    “Không rõ lắm ?” Tiêu Thanh Hàn nhìn phía phương xa. Ánh mắt xa xăm chạy dài. Cũng không có suy nghĩ sâu xa trong lời nói của nàng .

    Vân Tâm Nhược ngẩng đầu, vừa vặn bắt được bộ dáng hắn như đang suy nghĩ điều gì.

    Nàng bất chợt có một loại cảm giác bất lực.

    Nếu không phải là nàng. . . . . .

    Nếu không phải là nàng. . . . . .

    “Nghỉ ngơi một chút đi.” Tiêu Thanh Hàn nhìn xem sắc trời, sau đó khẽ tựa vào trên một thân cây, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng. Không đành lòng nói.

    Vân Tâm Nhược cũng tìm một thân cây, chậm rãi ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, mười ngón tay đan vào..

    Nàng mệt mỏi. . . . . . Thật sự mệt chết đi . . . . . .

    Ánh mặt trời xuyên qua tàng cây dày đặc, lọt được vài chùm ánh sáng, mấy con chim nhỏ ngẫu nhiên hợp lại bay lên, kêu một tiếng, thật nhiều tiếng chim giật mình. . . . . .

    Tựa vào trước cây, nàng đem toàn bộ sức nặng thân thể vào cây đại thụ sau lưng, nhắm mắt lẳng lặng nghỉ ngơi.

    Tiêu Thanh Hàn không nói một lời, nhìn nàng, sau đó đứng thẳng dậy, lắc mình một cái, nháy mắt biến mất.

    Vân Tâm Nhược mở mắt ra nhìn bóng dáng Tiêu Thanh Hàn biến mất , chậm rãi cúi đầu, một giọt nước di động ở khóe mắt, một tiếng thực xin lỗi . Chậm rãi biến mất ở trong rừng. .

    Nàng đứng lên. Lại nhìn thoáng qua phương hướng hắn vừa rời đi . Xoay người hướng về phía ngược lại .

    Nàng lo lắng đã lâu , suy nghĩ rất nhiều. Cánh rừng này nếu chỉ có một mình hắn, có lẽ sẽ nhanh ra ngoài, nhưng mang theo nàng, liền thêm một cái gánh nặng.

    Nàng từng là gánh nặng của Lôi ca ca, cũng không nghĩ lại trở thành gánh nặng của Tiêu Thanh Hàn . Cho nên, nàng phải rời đi. . . . . .

    Thanh Hàn, thực xin lỗi,

    Thật sự thực xin lỗi.

    Chưa bao lâu, áo trắng chớp mắt hiện ra, Tiêu Thanh Hàn trong tay cầm vài cái quả dại xuất hiện ở nơi vừa rồi , quả dại trong tay đột nhiên rơi xuống đất. đôi mắt bình tĩnh trước giờ lúc này hoàn toàn là cuồng phong bão táp.

    Vân Tâm Nhược, ngươi ngu ngốc. . . . . .

    Cánh rừng rất lớn, hoàn toàn tìm không thấy phương hướng, vân Tâm Nhược nhìn xem phía trước, không ngừng tiến tới, chỉ cần rời đi là đến nơi.

    Là sống hoặc chết

    Nàng đành phải vậy.

    Dưới chân đột nhiên mềm nhùn, nàng không hề giãy dụa,hai mắt nhắm lại hướng mặt đất ngã xuống, mà hai cánh tay như sắt gắt gao kéo lên thân thể của nàng, một hồi hương sen quen thuộc truyền đến.

    “Ân. . . . . .” Nàng giương mắt, thẳng nhìn đến ánh mắt không còn bình tĩnh kia . Thân thể không còn khí lực, tựa vào nam tử.

    Lông mi khẽ chớp, vô lực cười khổ ra tiếng, hắn vẫn tìm được.

    “Không tin ta sao?” giọng nói Nam tử bình tĩnh, không nghe được bất kỳ tức giận.

    “Không phải.” Vân Tâm Nhược lắc đầu, “Ta chỉ là . . . . . Không muốn trở thành gánh nặng của ngươi.”

    ngực Tiêu Thanh Hàn có chút trướng đau, tựa như đang đè nén cái gì?

    Thanh âm của hắn vang lên trong không gian, hòa lẫn tiếng gió , không thiếu một chữ lọt vào trong tai Vân Tâm Nhược.

    “Từ lúc này ta cứu người trở đi , mạng của ngươi thuộc về ta. Không được trốn, không được tránh, vô luận ngươi chạy đi đâu, ta đều tìm được ngươi, tìm không được lối ra cánh rừng này , Tiêu Thanh Hàn sẽ cùng chết với ngươi. Mà ngươi. . . . . . ” thanh âm của hắn tạm dừng một chút, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm nàng “Ngươi.. cũng phải cạnh ta , dù là chết . . . . .”

    Cái này gọi là sống chết có nhau ư?

    Hay là cùng sống cùng chết?

    Vân Tâm Nhược vô lực gật đầu, cũng không biết trong lòng một trận đau kịch liệt là cái gì?

    Nếu hắn thật muốn như vậy, vậy thì nàng sẽ đồng ý với hắn, không xa không rời. . . . . . Nếu bọn họ thật sự vĩnh viễn không ra cánh rừng này , vậy thì mình cùng hắn sống với nhau đến già , như vậy, bọn họ cũng sẽ không cô đơn . . . . . .

    Tựa như hắn nói , tính mạng của nàng là của hắn.

    Nàng, coi như trả lại ơn cứu mạng của hắn vậy.

    Nhưng mà thật sự là như thế sao?

    Như vậy, bị quyết định của mình áp chế, có cảm giác gì?

    “Đi thôi.” Tiêu Thanh Hàn kéo tay nàng, cầm thật chặt , xiết chặt khiến nàng cảm giác có chút đau, thế nhưng tay hắn đang run rẩy, cầm tay lại, mười ngón tay đan vào nhau.

Chia sẻ trang này