1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vân Long Phá Nguyệt

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 11/11/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 263: Hối Hận



    “Ngươi, thế nhưng, biết.” Tiêu Cẩn Du kinh hãi, cố gắng đè nén tiếng tim đập mạnh. Hắn nhớ lại rồi. Hắn nhớ ra rồi. Vì vậy chuyện này có liên quan đến màu tóc của hắn.

    Tiêu Cẩn Du khẽ thở dài, sau đó mới nhìn hắn.

    “Cửu đệ, đừng trách trẫm, trẫm cũng chỉ muốn tốt cho ngươi, tốt cho Thiên Trạch, dù sao Vân Thiển Y là chủ nhân phách nguyệt. Hơn nữa, trẫm cũng không làm hại Vân Tâm Nhược! Ngươi lại hận trẫm thế ư?” Hắn nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Hàn, giải thích. Hi vọng đệ đệ có thể hiểu. Hắn làm như vậy đơn giản là vì tốt cho hắn, tốt cho Thiên Trạch. Vì dân chúng Thiên Trạch.

    Khi đó, còn biện pháp nào tốt hơn sao? Đệ ấy cho rằng hắn nguyện ý chia rẽ tình cảm của đệ đệ cùng Vân Tâm Nhược sao? Thật sự, thực tế ép hắn.

    “Vì tốt cho Thần Đệ?” Tiêu Thanh Hàn chợt cười, cười hoàn mỹ, như hoa sen nở rộ, chẳng qua là nụ cười chỉ nơi khóe miệng, không thấy trong đáy mắt, cũng chưa từng nhập vào lòng.

    “Nàng chết rồi, hoàng huynh hài lòng chưa?” Hắn từng bước từng bước tiến gần tới Tiêu Cẩn Du.

    Tiêu Cẩn Du cả kinh thất sắc, làm sao lại thế, ai chết? Chẳng nhẽ là Vân Tâm Nhược, điều này sao có thể? Hắn, chưa từng hạ lệnh giết nàng.

    “Đây không phải là điều hoàng huynh mong đợi sao? Nàng chết rồi, cô gái Thần Đệ dùng tính mạng để yêu chết rồi.” Tiêu Thanh Hàn thu hồi nụ cười yếu ớt kia, từng chữ từng câu như băng tuyết, đánh vào trên người Tiêu Cẩn Du, khiến thân thể người nọ run rẩy.

    “Chết rồi, làm sao có thể?” Tiêu Cẩn Du cúi đầu tự lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy mái tóc tuyết trắng của Tiêu Thanh Hàn, tâm chìm xuống. Trước kia hắn từng có ý nghĩ giết nàng, hơn nữa không chỉ một lần, thế nhưng đó chỉ là lúc Thanh Hàn chưa tỉnh lại mà thôi.

    tính khí Thanh Hàn hắn biết rõ. Bất kỳ vật gì đều không thể áp đặt trên người dệ đệ, cho nên hắn chỉ có thể cưỡng chế Minh Phong cho đệ đệ uống Vong Tình Thủy. Chẳng qua là, khi hắn làm xong thì cũng hối hận, nhất là sau khi đệ ấy tỉnh lại, không yêu Vân Thiển Y, hắn quên mất tình yêu với Vân tâm nhược, cũng quên mất tình yêu với người khác, đổi thành trong trẻo lạnh lùng, khi đó hắn rất hối hận.

    “Hoàng huynh, lần này ngươi làm sai rồi.” Tiêu Thanh Hàn dừng bước, đột nhiên xoay người, để lại cho Tiêu Cẩn Du một bóng lưng cô đơn lạnh lẽo.

    “Cửu đệ, Vân Tâm Nhược chết, trẫm thật rất xin lỗi, nhưng người chết không thể sống lại. Ngươi. . . . . .” Hắn nghĩ muốn khuyên Tiêu Thanh Hàn, nhưng bây giờ không biết khuyên như thế nào, mất đi người mình yêu, thể xác và tinh thần của đệ đệ nhất định đau đến cực điểm, hắn biết Thanh Hàn là người thế nào, nếu như trước kia hắn còn hoài nghi tình cảm của đệ đệ đối với Vân Tâm Nhược sâu thế nào, có nguyện ý vì nàng dùng cả tính mạng mình để đổi lấy hay không, nhưng lần này, nhìn thấy vì nàng mà tóc hắn trắng toát.

    Chẳng qua, hắn sai lầm thật rồi sao? Thật sự, sai lầm sao?

    “Người chết không thể sống lại, đúng vậy. . . . . .” Tiêu Thanh Hàn quay đầu, lạnh lùng như ánh trăng, hắn giương môi, cười chói lọi, nhưng trong đó lại có một cỗ mùi máu tươi nồng nặc, “Hoàng huynh, thiên hạ này quá mức bình tĩnh.”

    lòng của Tiêu Cẩn Du đột nhiên co rúm, sát khí nồng đậm như mang theo ma khí, rót vào cả người hắn. Giống như bị rắn độc cắn không buông. .

    “Cửu đệ, ngươi nói cái gì? Cái gì mà thiên hạ bình tĩnh?” Môi hắn khẽ nhúc nhích, không ngừng đóng mở .

    nam tử bạch y đi tới cửa, sợi tóc trắng được gió nâng lên, mang theo một cỗ mị hoặc, một loại lãnh tình, còn có một loại tàn khốc.

    “Hoàng huynh, Thần Đệ yêu nàng, yêu bằng sinh mạng, nàng đau thương, Thần Đệ sẽ trả lại cho những kẻ nào làm hại đến nàng.” Thanh âm của hắn càng ngày càng lạnh, càng ngày càng vô tình: “Nếu như tất cả là số mạng, như vậy, sau này Tiêu Thanh Hàn sẽ thành ma tình. . . . . .”

    Đột nhiên, cuồng phong gào thét, ở đêm tối lộ vẻ quỷ dị, trăng sáng bị mây bao phủ, lúc này trên trời dưới đất chỉ chừa lại một mảnh tối tăm mù.
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 264: Mất Đi Tất Cả



    “Cửu đệ, làm sao ngươi. . . . . .” toàn thân Tiêu Cẩn Du run rẩy, hoàn cảnh trước mắt làm hắn không thể nào tin nổi, chẳng lẽ. . . Hắn nghĩ tới lời tiên đoán kia.

    Thiên Trạch trăm năm, trăm sen nở rộ, cửu tử quốc sư, Vân Long bên cạnh, thê tử quốc sư, chủ nhân phách Nguyệt, Vân-Nguyệt gần nhau, thiên hạ thái bình, Vân-Nguyệt chia lìa, khắc tinh giáng thế.

    Thành ma, khắc tinh, chẳng lẽ là ma tinh giáng thế, chính là Thanh Hàn ư, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không phản ứng kịp.

    sợi tóc Tiêu Thanh Hàn như tuyết, bay múa trong gió, nâng lên, rồi sau đó rơi xuống, Ánh trăng chiếu vào trên áo, trên tóc Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ biến thành màu bạc lung linh, làm hắn càng thêm tuyệt sắc vô song, khí chất trong trẻo lạnh lùng, chu sa đỏ tươi trên trán càng tươi đẹp, tuyệt mĩ, cũng tuyệt tình.

    Gió cuốn vạt áo nam tử, trong giây lát, nam tử ngẩng đầu, mắt nhìn về phía ánh sao phương Bắc, khóe miệng chậm rãi nâng lên một nụ cười khó dò.

    Tiêu Cẩn Du ngồi yên trên ghế, khuôn mặt nửa xanh nửa trắng, cơ hồ không còn chút máu, thái giám cùng cung nữ ở cửa sớm bị một màn kỳ dị vừa rồi làm kinh hãi, xụi lơ trên đất. Còn có vài người nằm yên trên đất, ngất đi vì sợ hãi.

    Quá mức kinh dị, cũng quá mức đáng sợ.

    Phủ quốc sư, bên trong Thủy Tâm tiểu trúc, Tiêu Thanh Hàn ngồi trên ghế trúc, bạch y và sợi tóc trắng bóng, hai tròng mắt khép hờ, tựa vào trên ghế, chậm rãi mở con ngươi, thoáng qua một mảnh buồn bã.

    Đột nhiên, một ánh sáng nhàn nhạt lướt qua mắt hắn, hắn cúi người xuống, nhặt lên một viên ngọc châu màu xanh ở bên cạnh bàn trúc, tâm đau nhói. Hắn đem nó cầm trong tay, sau đó dùng sức nắm chặt lại. Ngọc châu mượt mà, hơi lạnh xúc cảm truyền vào lòng bàn tay của hắn.

    Hắn nhớ hạt châu này, ngày đó, hắn chính nó để đánh vào trên người của Nhược, cũng đánh vào tim nàng, khi đó, nàng chắc chắn sẽ rất đau, hắn khổ sở cười một tiếng, tóc trắng rũ xuống, rơi trên hạt châu, nhìn sợi tóc bạc trắng của mình, tim lạnh lại.

    Minh Phong đến gần Thủy Tâm tiểu trúc, hôm nay hắn rốt cuộc thay bộ y phục đỏ tươi như máu kia thân, mặc một bộ màu xám, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng có nhàn nhạt buồn, hắn đi vào, đứng bên cạnh Tiêu Thanh Hàn, quốc sư ngồi cả một ngày rồi. Không ăn không uống, không ngủ. Quốc sư như vậy, có thể khỏe mạnh được bao lâu?

    “Quốc sư, một ngày. . . . . .” Hắn thở dài nhìn về phía nơi xa. Xuyên thấu qua rừng trúc kia, tựa hồ có thể nhìn đến khuôn mặt cười yếu ớt và thân hình gầy còm của cô gái.

    “Ư.” Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt hỏi, “Tìm được gì chưa?” Thanh âm nghe như bình tĩnh, nhưng chỉ hắn mới biết, mỗi một chữ nói ra tim hắn sẽ đau đớn thế nào.

    “Không tìm được. Phía dưới núi là cây cối, đá, còn có rắn độc, mãnh thú, chỉ sợ là tìm được cũn chỉ còn. . . . . .” Minh Phong im lặng, câu ‘hài cốt không còn’ không cách nào nói ra. Hắn không thể chấp nhận nỗi, huống chi là quốc sư – người yêu nàng. Khi còn sống chịu bao nhiêu hành hạ, lúc chết vẫn không thể toàn thây. Trời cao sao lại đối xử với nàng như thế.

    Tiêu Thanh Hàn nắm ngọc châu càng chặt, trên ngực đau đớn co rút.

    Lấy thông minh của hắn, ý Minh Phong nói không thể không biết.

    “Bọn hắn đâu? Bây giờ sao rồi? Vân Thiển Y không uống Túy Nguyệt lưu tâm hả?” Nói đến Túy Nguyệt lưu tâm, cả người hắn cũng như đi linh hồn, hắn đứng lên, thân thể ngạo nghễ, lại giống cây cỗ thụ giữa mùa đông, cô đơn lẻ loi. Mất nàng, thật ra thì hắn đã mất đi toàn bộ thế giới.
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 265: Bắt Đầu Trả Thù



    Minh Phong nghe được, nửa ngày, chậm rãi mở miệng, “Ngày đó, thuốc kia vốn là để Vân Thiển Y ăn, nhưng nha hoàn bên cạnh giành lấy, sau đó nuốt vào bụng, Minh Phong không muốn thấy cảnh độc dược phát tác, cho nên cho ả giải dược. Trước mắt, Vân Thiển Y cùng Lê Hân tướng quân đều ở trong phủ quốc sư, hơn nữa ta đã phái người trông coi. Vân Thiển Y bị kinh sợ, lúc này như chim sợ súng, có chút điên cuồng, mà Lê Hân. . . . . .”

    Hắn dừng lại, không biết phải trả lời thế nào mới phải.

    “Hắn thế nào?” Tiêu Thanh Hàn hỏi, trong mắt không chút rung động.

    “Hắn hôn mê bất tỉnh, nóng sốt không lùi.” Minh Phong hồi đáp. Quả thật, từ khi trở lại, Lê Hân liền bệnh không dậy nổi, cộng thêm tinh thần bị đày đọa. Cơn bệnh này giống như núi đổ, đến nay vẫn chưa tỉnh. E rằng gã không cách nào đối mặt với ả Vân Thiển Y ác độc , không cách nào đối mặt với việc Tiểu Nhược Nhược bị gã giết, hoặc là không cách nào đối mặt với chính mình.”

    Nhưng, trốn tránh một lúc thì có thể trốn tránh cả đời ư?

    “Minh Phong, ngươi biết loại trừng phạt nào khiến người khác đau đến chết đi sống lại không?” Tiêu Thanh Hàn không nhìn hắn, nhìn hạt châu màu xanh trong tay. Trong mắt, một mảnh hồng quang thoáng qua.

    “Minh Phong không biết.” Hắn cúi đầu, không tỏ ra bất kỳ thái độ gì.

    Tiêu Thanh Hàn ngẩng đầu, nhìn Minh Phong, ngọc châu trong tay đột nhiên đánh vào một cây trúc, cây trúc lập tức ‘bùm’ một tiếng, ngã rạp trên mặt đất, lá trúc không ngừng bay lên, có mấy lá rơi vào trên bàn.

    Minh Phong nhìn thân trúc gãy, trong mắt sầu lo, trước kia quốc sư thích trúc nhất, không để người nào tổn thương một phần, hiện tại hắn lại tự tay hủy đi. Bây giờ, quốc sư càng ngày càng khó đoán, càng ngày càng máu lạnh. Cũng càng ngày càng nguy hiểm, tựa như quả boom, không biết khi nào thì nổ.

    Tiêu Thanh Hàn cầm lên một mảnh lá trúc, nắm chặt, giọng nói chậm rãi truyền ra, “Chết thì rất dễ dàng, một đao, một kiếm, một chưởng, chỉ cần nhẹ nhàng hạ xuống, nhưng bổn tọa không muốn. Bọn họ không xứng với loại giải thoát này. Ngươi nói đi, đưa bọn họ trói chặt vào người nào họ hận nhất, sợ nhất, chán ghét nhất, để cho bọn họ mở mắt, nhắm mắt, ăn cơm, ngủ, mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi một năm đều thấy nhau, như vậy bọn họ có sống không bằng chết không? Dĩ nhiên, bọn họ chưa có quyền lợi để chết.”

    Nói xong, bàn tay hắn mở ra, trong tay toát ra một làn khói màu xanh. Mà lá trúc kia lại lặng lẽ biến mất.

    “Quốc sư, ngươi muốn….” Minh Phong nhìn tay hắn, nhíu chặt mày, chưa từng buông ra. Tâm tình Quốc sư bây giờ không thể đoán được! Nhưng lời quốc sư vừa nói lại làm cho hắn cực kỳ bất an. Trừng phạt như vậy, thật sự là sống không bằng chết, thật đáng sợ.

    Tiêu Thanh Hàn bắt chéo hai tay sau lưng, nét mặt bình tĩnh .”Bản tọa muốn đem Vân Thiển Y gả cho Lê Hân, để cho bọn họ đời này phải gặp nhau, chán ghét nhau, hành hạ lẫn nhau. Đến chết mới thôi.”

    “Quốc sư, phương pháp kia, Minh Phong không đồng ý, Vân Thiển Y không xứng lấy được danh hiệu tướng quân phu nhân này, ả không xứng.” Minh Phong cắn răng lắc đầu, “Vân Thiển Y có chết vạn lần cũng không thể trả được nợ cho Tiểu Nhược Nhược. Còn nữa… dù sao Vân Thiển Y cũng là chủ nhân phách Nguyệt, làm sao có thể gả?”

    “Minh Phong, bổn tọa chưa bao giờ nói ả là chủ nhân phách Nguyệt, ngươi cũng cho rằng Vân Thiển Y là chủ nhân phách Nguyệt sao? Ngươi quá đề cao ả rồi, ả không xứng.” Cặp mắt Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng, không chút tình cảm, giống như lưỡi dao sắc bén “Bổn tọa muốn ả gả cho Lê Hân, dĩ nhiên không phải là lấy thân phận chính thê (vợ cả), về phần Lê Hân, tình kiếp của hắn với Vân Thiển Y dây dưa không rõ. Bọn họ sẽ phải nhận lấy quả báo cho riêng mình, mà thứ bọn họ nợ Nhược, bản tọa sẽ lấy lại tất cả.”

    Minh Phong nghe xong, đầu tiên là hơi kinh ngạc, quốc sư khẳng định Vân Thiển Y không phải là chủ nhân phách Nguyệt, mà hắn cũng quả thật chưa bao giờ thừa nhận ả có được phách nguyệt, còn có chuyện gì mà hắn không biết sao?

    Tiêu Thanh Hàn nhìn sắc trời một chút, bước ra khỏi đình, quay đầu lại, “Minh Phong, ngươi cùng bổn tọa đi xem họ một chút.”

    “Vâng” Minh Phong đáp ứng, lúc nhìn mái tóc trắng kia, thở dài một hơi.

    Quốc sư sắp bắt đầu trả thù, ai cũng chạy không thoát.
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 266: 30 Đại Bản



    Thật may là trong số những người đó không có mình. Có lẽ là quốc sư biết sự bất đắc dĩ của hắn, cho nên quốc sư không trách mình.

    Bởi vì hắn là Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch, đồng thời cũng là trăm năm khắc tinh.

    Hai người một trước một sau đi tới một tiểu viện bên trong Lưu Đinh Lâu, lúc này hai người kia đang bị nhốt ở đây, ngoài cửa có mấy tên thị vệ canh gác, chứng kiến thấy hai người, nhất là mái tóc bạch kim của Tiêu Thanh Hàn, toàn bộ mất hồn. Giống như không thể chấp nhận sự thật này.

    Thanh Hàn quốc sư đầu bạc trong vòng một đêm đã sớm truyền khắp hoàng cung, bọn họ cũng có nghe thấy, nhưng nghe đi nghe lại vẫn tuyệt đối không tin tưởng.

    Một đầu tóc trắng kia cùng màu với bạch y hắn mặc, trong trẻo thanh cao mang theo vài phần lạnh lùng, đập vào mắt như một mảnh tuyết.

    Tiêu Thanh lạnh lẽo nhìn mấy người, khiến toàn bộ bọn họ cúi đầu xuống, ánh mắt của quốc sư, thật sự rất lạnh lùng.

    Thị vệ canh cửa vội vàng né sang hai bên, không dám nhìn cặp mắt lạnh lùng kia, nhanh chóng đẩy cửa ra.

    Tiêu Thanh Hàn đi vào, Minh Phong mặc áo xám đi theo ở đằng sau. Càng làm cho tất cả kinh ngạc. Trời sắp đổ mưa máu rồi ư, mặt trời mọc từ hướng tây sao, quốc sư đầu bạc, mà Hồng Y Tu La từ trước đến giờ đều mặc áo đỏ, nay lại thay áo xám. Phủ Quốc sư càng ngày càng kỳ quái. Cũng càng ngày càng khiến mọi người khó suy đoán. Tất cả như lọt vào trong sương mù, âm u không thấy ánh mặt trời.

    Đến gần trong phòng, một cỗ mùi son phấn nhàn nhạt khiến Tiêu Thanh Hàn chán ghét nhíu mày, vừa lúc Mai Nhi bưng chậu gỗ từ bên trong ra ngoài, nhìn thấy Tiêu Thanh Hàn, thân thể giật mình, tay mềm rũ, chậu gỗ ‘bang’ một tiếng, rơi trên mặt đất, nước vẩy đầy trên đất, có vài giọt bắn vào góc áo hắn.

    Mai Nhi hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống, thân thể run run, ngay cả việc nhìn hắn một cái cũng không có, thậm chí ngay cả một câu ‘nô tỳ không cố ý’ cũng không nói ra miệng. Chỉ có thể quỳ như vậy, nghe Tri Hạ nói, Vân Tâm Nhược chết, quốc sư cũng nhớ lại tất cả, hơn nữa, vì nàng ta mà tóc trở thành bạc, tất cả âm mưu mà bọn họ dùng để vu hãm Vân Tâm Nhược đều bị hắn phát hiện.

    Tiêu Thanh Hàn cúi đầu nhìn vạt áo, một mảnh nước đọng, giống như tuyết tan, hắn nhìn Mai Nhi trên đất, khóe miệng mân thật chặt, không khí cực chí đè nén, làm cho không người nào có thể hô hấp

    Tiêu Thanh Hàn hừ một tiếng, “Người tới.” Ngoài cửa, thị vệ đi vào, bọn họ cung kính cúi đầu. Chờ đợi phân phó của hắn.

    “Lôi ả ra ngoài, đánh 30 đại bản.” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Mai Nhi, 30 đại bản, đối với nam tử mà nói cũng khó có thể chịu được, huống chi là một tiểu cô nương nũng nịu. Chuyện này cũng có thể lấy mạng của nàng.

    “Quốc sư tha mạng. . . . . . Tha mạng. . . . . .” Nghe thấy thế, Mai Nhi rốt cuộc ngẩng đầu, nàng quỳ xuống, không ngừng dập đầu, sàn nhà phát ra tiếng ‘bang bang’ .

    Không nhìn ả một cái, Thanh Hàn bước qua, đi vào trong phòng, Minh Phong theo ở phía sau, liếc mắt nhìn Mai Nhi, không chút thương hại nàng, mặc dù nàng không sai, nhưng bọn họ từng tổn thương Tiểu Nhược Nhược, không phải mấy roi là giải quyết hết được.
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 267: Dối Trá



    Chủ tớ bọn họ nợ mạng người, là mạng của Tiểu Nhược Nhược, có lẽ, ngày sau sẽ là mạng của nhiều người hơn, họ vĩnh viễn không cách nào trả hết.

    Hắn khoát tay áo, ý bảo lôi ả đi xuống. Quốc sư đã ra lệnh, không ai dám chống cự.

    Không bao lâu sau, hậu viện phủ quốc sư, truyền đến tiếng thét chói tai, thê thảm của nữ tử, một tiếng lại một tiếng, giống như không ngừng nghỉ.

    Tiêu Thanh Hàn vào trong nhà, trong tay Tri Hạ bưng một chén nhỏ, đang cẩn thận cho Vân Thiển Y uống thuốc, ánh mắt của Vân Thiển Y sưng đỏ, vẻ mặt vô thần.

    Tiểu thư, sao người lại khổ như thế? Kết quả của hôm nay, thật không trách được ai khác.

    Đột nhiên nàng nghe được tiếng bước chân, quay đầu, chén trong tay rớt xuống giường, nước thuốc đổ hết lên người Vân Thiển Y, Vân Thiển Y ‘hừ’ nhẹ một tiếng. Sau đó hoảng sợ nhìn người tới.

    Quốc sư. . . . . .

    Tiêu Thanh Hàn đứng cách Vân Thiển Y vài mét, ánh mắt xuyên thấu qua ả. Mang theo lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông.

    Vẻ mặt Tri Hạ luôn bình tĩnh thì nay cũng hốt hoảng trắng bệch.

    “Quốc sư, xin buông tha cho tiểu thư, tất cả đều do Tri Hạ làm. Là Tri Hạ làm.” Nàng đột nhiên quỳ xuống đất. Cầu xin giùm Vân Thiển Y. Nàng biết nam tử mặc áo hồng phía sau quốc sư có lẽ sẽ tha cho nàng, nhưng quốc sư nhất định không tha. Ở hạ tình nhai, quốc sư hận, hận không trực tiếp đem nàng và tiểu thư ném xuống đáy vực, chôn theo Vân Tâm Nhược, nhưng hắn lại không làm, có lẽ…có lẽ lúc đó các nàng chết sẽ là một sự giải thoát thoải mái nhất.

    Hiện tại, không ai biết hắn suy nghĩ gì, làm người ta sợ hãi, sớm muộn có một ngày sẽ đem người ta bức điên khùng, hoặc có thể ý quốc sư chính là như thế, để cho ngươi sống không bằng chết.

    Nhưng tiểu thư là ân nhân của nàng, nếu tất cả tội lỗi phải có người gánh vác, thì cứ để nàng gánh vậy.

    cặp mắt Vân Thiển Y vô hồn nhìn Tri Hạ, trong đấy thoáng qua một thứ ánh sáng nhàn nhạt, sau đó biến mất, không thấy gì nữa.

    “Dối trá.” môi Tiêu Thanh Hàn khẽ mở, nói ra một câu lạnh như băng.

    Tri Hạ giật mình, thân thể quỳ trên mặt đất giống như pho tượng không có sự sống.

    Bên trong phòng, một mảnh an tĩnh, trong im lặng lại có hận ý rét căm. Gió lạnh thổi qua, bạch y nam tử phấp phới, như hoa nở, màn gấm trên giường cũng lắc nhẹ. Mang đến hơi thở không tầm thường.

    Tất cả nhìn như bất động, thật ra thì không ngừng biến hóa. .

    Vân Thiển Y, tất cả chỉ mới bắt đầu, khóe miệng Tiêu Thanh Hàn chậm rãi nâng lên, cười yếu ớt, lại làm cho tim gan người ta run sợ, đưa tay nhẹ vuốt Vân Long trên cổ tay, vầng sáng của nó khẽ bật ra, rơi vào đáy mắt hắn, sau đó sáng lên, mà trâm gài tóc trên đầu Vân Thiển Y lay nhẹ, cũng phát ra ánh sáng trắng ngà kỳ lạ.

    Vân Thiển Y cảm giác da đầu có chút đau, đau đớn làm ả không nhịn được mà nhíu mày, sợi tóc loạn lên, sau đó chỉ thấy vầng sáng chợt lóe, trong tay Tiêu Thanh Hàn đã cầm lấy trâm gài tóc, đó là phách nguyệt mà Vân Thiển Y luôn cài lên đầu.

    “Quốc sư, đó là của ta.” Vân Thiển Y sửng sốt, lập tức lên tiếng. Thanh âm cực kì vội vàng, đó là thứ duy nhất đại biểu cho thân phận của ả, mất nó, ả sẽ mất tất cả. Tất cả cố gắng từ trước đến giờ sẽ tan thành mây khói.

    Cho nên, cho dù mất đi tất cả, chỉ cần có chiếc trâm này, ả vẫn là thê tử tương lai của quốc sư.
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 268: Gả



    “Ngươi?” Tiêu Thanh Hàn nhìn trâm gài tóc trên tay, không phải….., nhìn bảo thạch hình trăng lưỡi liềm, từ từ ngước mắt, trong tròng mắt có một mảnh gợn sóng, giọng nói mang theo chút ít đùa cợt: “Cho tới bây giờ, nó chưa bao giờ là của ngươi.”

    Hất tay, trâm gài tóc rớt xuống đất, lăn mấy cái, mấy viên ngọc trên chiếc trâm bị rớt ra, lăn khắp nơi. Nhưng điều khiến người ngoài chú ý là viên bảo thạch hình lưỡi liềm kia lại không bị sao, thậm chí có rớt xuống vẫn tản ra ánh sáng trong suốt.

    Vân Thiển Y cũng không để ý gì nữa, nhảy xuống, té trên đất, đôi tay run rẩy nhặt trâm gài tóc bị ném đến biến dạng, gương mặt đầy nước mắt, nhưng không cách nào khiến nam tử kia có nửa phần thương tiếc.

    Giống như hắn từng nói, không yêu cho nên vĩnh viễn không đau lòng, hắn, không phải là Lê Hân.

    Vân Thiển Y ngẩng mặt lên, đau đớn nói, “Quốc sư, cho dù Thiển Y làm rất nhiêu chuyện không nên làm, nhưng tất cả chỉ vì yêu ngươi, xin hỏi ta có lỗi gì? Ta là chủ nhân phách Nguyệt, ta là thê tử định mệnh của ngươi. Mà Vân Tâm Nhược là cái gì chứ?” Vân Thiển Y ngẩng mặt lên, nước mắt theo khuôn mặt xinh đẹp của ả chảy tới cằm, sau đó rơi trên mặt đất.

    “Chủ nhân Phách Nguyệt?” Tiêu Thanh Hàn lạnh lùng. Tự nhiên, hắn quay người lại, liếc mắt nhìn bảo thạch trong tay Vân Thiển Y, sau đó nhàn nhạt mở miệng, giọng nói cũng lạnh lùng vô tình.”Bổn tọa chưa bao giờ nói đó là của ngươi.”

    Quả thật, hắn chưa bao giờ nói ả là chủ nhân phách Nguyệt, nhưng không biết vì sao lại có quá nhiều người lại mơ tưởng như thế.

    “Vân Thiển Y, tất cả chỉ mới bắt đầu, ngươi nợ nàng, nợ bổn tọa , bổn tọa sẽ bắt ngươi hoàn trả gấp mười lần.” Lời nói ra, khiến Vân Thiển Y ngừng khóc, chỉ có thể dõi theo bóng lưng của nam tử, sau đó ngất đi.

    Chỉ có Tri Hạ vội vàng đỡ Vân Thiển Y dậy, khẽ thở dài. Tiểu thư a tiểu thư, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, đổi lấy được cái gì chứ?

    Tiêu Thanh Hàn đi ra ngoài, ánh mặt trời rải khắp vùng đất, ánh nắng không cách nào sưởi ấm thể xác và tinh thần hắn, ngừng chốc lát, hắn liền xoay người đi vào một gian phòng khác. Bên trong căn phòng này im lặng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở, cùng với tiếng rên rỉ của nam tử.

    Tiêu Thanh Hàn đi vào, đứng ở bên cạnh giường, tròng mắt nhìn nam tử nằm đấy, khuôn mặt nam tử có chút ửng hồng, mày rậm nhíu chặt, đôi môi khô nẻ run lên, tiếng rên rỉ thỉnh thoảng truyền đến.

    “Vân Tâm Nhược. . . . . . Tâm. . . . . . Nhược. . . . . .” Trong miệng nam tử chỉ lặp di lặp lại từng ấy từ, hối hận, lầm lỡ, và tình yêu sâu đậm mà bấy lâu chưa rõ ràng.

    Nghe được cái tên trong miệng nam tử, con ngươi Tiêu Thanh Hàn thoáng qua một mảnh lạnh lùng, khóe miệng mân chặt hơn. Hân, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gọi tên nàng sao?

    Mắt hắn hơi đỏ.

    “Hân, không phải ngươi vẫn muốn cưới Vân Thiển Y sao? Bổn tọa cho ngươi được toại nguyện”.
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 269: Thương Nghị



    Bắt đầu từ đâu thì kết thúc từ đấy.

    sau khi Tiêu Thanh Hàn đi, nam tử nằm trên giường mở ra tròng mắt đen hiện đầy tia máu, con ngươi ảm đạm không có ánh sáng, gió từ cửa sổ thổi vào, thổi mạn giường, thoảng qua một chút thê lương buồn bã.

    Đêm, yên tĩnh bình yên, tháng, ánh trăng chiếu sáng, đem cả thế giới bao phủ. Bậc thang chỗ cửa dính đầy cánh hoa không tên bị gió thổi tới, gió cuốn theo bụi bặm và hoa lá, thoảng qua ánh đèn sáng rực, những chiếc đèn nối nhau chạy thẳng về phía chân trời, trên trời nhiều sao lấp lánh thì dưới mặt đất, ánh đèn lấp lánh như sao.

    Toàn bộ thế giới hoàn toàn yên tĩnh, không tiếng động. Đèn trong cung đình phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, trên đất, ánh sáng như ban ngày. Hoàng cung Thiên Trạch, chưa bao giờ có im lặng như thế.

    Trong cung đình, vẫn trang trí như cũ, vẫn cột rồng vàng óng, vẫn gốm sứ xanh thậm chí con người vẫn như cũ, vẫn là ba tuyệt mỹ nam tử đó, chẳng qua là bây giờ lại thay đổi quá nhiều. Xa lạ, giống như vừa kết thúc một kiếp luân hồi.

    Trước bàn gỗ, ba gã nam tử ngồi đấy, mỗi người một tầm mắt, nhìn hướng khác nhau, Tiêu Cẩn Du nhìn ly trà trong tay, trà đã sớm lạnh thấu, không còn hương thơm.

    Hai tròng mắt Tiêu Thanh Hàn khép hờ, tay gõ mặt bàn, ngón tay trắng noãn, trắng như ngà voi, vài sợi tóc bạc rơi bên cạnh bàn, cùng trắng như bạch y của hắn, không thấy nửa điểm bụi bặm.

    Khuôn mặt Lê Hân tái nhợt, mấy ngày không gặp mà gầy đi mấy phần, hoàn toàn không hăng hái như thường ngày, tròng mắt hắn vô thần, mặt mày ảm đạm không ánh sáng. Tựa lưng vào ghế ngồi. Không nói một lời, giống như tượng gỗ không linh hồn.

    “Hoàng huynh.” Tiêu Thanh Hàn mở hai tròng mắt ra, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng. Hắn nhìn về phía Tiêu Cẩn Du, Tiêu Cẩn Du cũng nhìn hắn, tầm mắt hai người giao nhau.

    “Hoàng huynh, Hân cũng nên thành thân rồi.” Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm thanh thát, như tiếng mưa rơi trên mặt hồ, lại làm cho hai người kia trong nháy mắt sững sốt. Lê Hân hơi mỉm cười, trong ánh mắt lại mang theo vài phần khẩn cầu, nhìn về phía nam tử bạch y tóc trắng, dáng tiếc, nam tử kia chưa từng nhìn hắn.

    “Thành thân?” Tiêu Cẩn Du hỏi ngược lại. Không hiểu ý đệ đệ nhà hắn. Hắn tự tay đặt ly trà xuống, Tiêu Thanh Hàn bây giờ rất quái gở, rõ ràng đứng rất gần, lại cách rất xa.

    “Hôn sự giữa Hân và Vân Thiển Y, hoàng huynh không quên chứ?” Tiêu Thanh Hàn nhàn nhạt mở miệng, dứt lời, giống như tảng đá lớn đè lên thân thể hai người kia.
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 270: Kiên Trì



    “Cửu đệ, ngươi đang nói đùa phải không?” Biết rõ chuyện này là không thể. Tiêu Cẩn Du cau mày, phản đối. Hôn sự của Lê Hân tạm thời không nói, ai cũng có thể gả cho hắn, nhưng Vân Thiển Y tuyệt đối không được, sao đệ đệ lại nói yêu cầu này. Chẳng lẽ hắn muốn hủy diệt toàn bộ thiên hạ sao?

    “Vì sao không thể?” Tiêu Thanh Hàn nhẹ hớp một ngụm trà, lời nói nhẹ nhàng.

    “Cửu đệ, ngươi đừng giả bộ hồ đồ với trẫm, ngươi biết rõ tại sao mà còn hỏi à?” Tiêu Cẩn Du đứng lên, muốn nói thêm điều gì, nhưng vừa nhìn thấy mái tóc trắng như tuyết kia, lại không nói ra được, đối với đệ đệ, hắn vẫn luôn áy náy. Riêng chuyện của Vân Tâm Nhược khiến hắn không thể nào ra lệnh đệ đệ nổi. Hắn nợ cửu đệ, không thể trả hết được. Trừ phi hắn có thể khiến Vân Tâm Nhược sống lại, nhưng điều này là không thể.

    “Hoàng huynh, ả không phải.” tầm mắt Tiêu Thanh Hàn xuyên thấu qua Tiêu Cẩn Du.

    “Không phải, vậy là ai?” Tiêu Cẩn Du nghe xong, ngồi xuống ghế, hỏi ngược lại, “Ta tận mắt thấy, còn nói không phải sao?” Thật ra thì hắn nghĩ, có lẽ Thanh Hàn đúng, lúc trước mọi người nhận định Vân Thiển Y là chủ nhân phách Nguyệt thì cửu đệ không có thái độ gì, mà tất cả mọi chuyện đều tự tay hắn làm. Bị cái hình ảnh kì lạ kia làm kinh sợ, nên mới ra thế cục bây giờ. Nếu như thời gian có thể quay trở lại, hắn sẽ chọn con đường ngược lại. Như vậy thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, tóc đệ đệ sẽ không trắng, Hân cũng sẽ không biến thành bộ dáng này. Mà cô gái vô tội kia cũng sẽ không chết.

    Chuyện xảy ra cũng xảy ra rồi. Không cách nào có thể khiến Vân Tâm Nhược sống lại. Cửu đệ tóc trắng, trở thành ma tinh. Vậy thì cô gái kia nhất định là. . . . . .

    Tiêu Thanh Hàn không nói gì, vuốt vuốt vòng tay Vân Long. Một lúc lâu sau hắn chậm rãi mở miệng.”Hoàng huynh, Hân nhất định phải cưới, Vân Thiển Y cũng nhất định phải gả, bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó, nếu không, Vân Thiển Y sẽ phải chết.” Lời hắn lạnh lùng.

    Hắn sớm biết hoàng huynh sẽ phản đối, nhưng hoàng huynh sẽ không thể phản đối. Tất cả mọi chuyện đều do ả ta gây nên, nếu như ả không muốn, thì hắn cũng không ngại chuyện tay của mình dính đầy máu tanh lần nữa.

    “Cửu đệ, ngươi cố ý sao?” Tiêu Cẩn Du đột nhiên đứng lên, áo vàng chợt lóe, thật sự không biết ngăn cản cửu đệ như thế nào. Đệ đệ đang ép hắn, hắn biết, dùng mạng của Vân Thiển Y ép hắn, chẳng những ép hắn, mà còn ép Lê Hân. Tiêu Thanh Hàn có đầy đủ lý do để giết nàng, không phải sao? Không người nào có thể ngăn cản. Cho dù là hắn cũng không được, huống chi, hắn rất áy náy với cửu đệ, mà tất cả mọi chuyện Vân Thiển Y làm đều có sự ngầm đồng ý của hắn.

    Tiêu Thanh Hàn nhẹ liếc nhìn Lê Hân, khẽ gật đầu. Sau đó hắn nheo lại hai tròng mắt.

    “Hoàng huynh, ta chưa từng nói với ngươi rằng….” Khi tất cả mọi người đang lâm vào suy nghĩ thì Tiêu Thanh Hàn chợt mở miệng, toàn thân mang theo sát khí.”Lúc Thần Đệ ở Mạc tộc, thiếu chút nữa đã giết sạch tất cả người Mạc tộc, bởi vì Thần Đệ cho rằng nàng bị Mạc tộc hãm hại, tay Thần Đệ đã dính đầy máu tươi, không ngại thêm vài vết máu của Vân Thiển Y. Ả dám làm như thế thì cũng phải dám nhận kết cục này.”

    Tiêu Cẩn Du trợn to hai mắt, không dám tin nhìn đệ đệ mình, lòng bàn tay của hắn lạnh như băng, lại toát ra mồ hôi lạnh, tại sao cửu đệ không nói với hắn. Mạc tộc mấy ngàn người thiếu chút nữa vì Vân Tâm Nhược mà chôn vùi, vậy thì lần này, Vân Tâm Nhược chết rồi, hơn nữa chết ở trước mặt của cửu đệ, nếu cử đệ muốn mở sát giới, như vậy, ai có thể trốn được. Lúc này, hắn không thể không thừa nhận.

    Thanh Hàn, đã sớm thành ma, không có nửa phần tình cảm. Cho dù là chủ nhân của phách Nguyệt cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Nếu như đây là yêu cầu của đệ ấy, thì không thể không thỏa hiệp . Như vậy, hắn chỉ có thể đồng ý. Làm Thanh Hàn tổn thương là lỗi của hắn, còn chuyện Lê Hân, hắn yêu Vân Thiển Y thì cứ cho bọn họ hạnh phúc đi.

    Nhưng, hạnh phúc??? Hắn nghĩ quá dễ dàng rồi. Hắn ở hoàng cung nên căn bản không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu không có lẽ cũng sẽ không nhanh chóng quyết định như vậy. Mà hắn cho rằng, Tiêu Thanh Hàn khiến Vân Thiển Y thành thân với Lê Hân, chỉ là vì trừng phạt Vân Thiển Y, nhưng không nghĩ đến Tiêu Thanh Hàn đã tính toán hết tất cả, bao gồm cả người ca ca là hắn. Chẳng qua, đây chỉ là bước đầu của kế hoạch trả thù.

    Bây giờ, Tiêu Thanh Hàn, có thể nói là người máu lạnh.

    Tiêu Cẩn Du nhìn về phía nam tử đối diện, mở miệng nói: “Được rồi, Lê Hân, bây giờ ngươi cùng Vân Thiển Y thành thân đi.”
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 271: Ai Hối Hận



    Lê Hân nhếch miệng, cười nhạt, hắn biết, Thanh Hàn đã bắt đầu trả thù.

    Không phải đều do hắn gieo gió gặt bão sao?

    Vì hắn chưa từng suy nghĩ kĩ, luôn lừa gạt mình, cho nên làm ra loại sai lầm khiến cả đời hối hận. Hắn giết nàng, tự tay đem chủy thủ đâm vào ngực nàng, đôi tay hắn vốn dính đầy máu tươi, cũng lấy không ít mạng người. Nhưng chỉ có nàng, làm hắn đau đến không muốn sống. Biết vậy chẳng làm. Từ đầu tới cuối, nàng vô tội nhất, đáng thương nhất, bị Vân phủ coi thường, hắn tàn nhẫn, Thanh Hàn quên lãng, cuối cùng, bị bức rời xuống Hạ tình nhai, tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa. Đúng, Thanh Hàn hận hắn là đúng, bởi vì ngay cả hắn cũng bắt đầu hận mình.

    Bây giờ, hắn mới biết, hắn không còn tình cảm với Vân Thiển Y như ngày trước, có lẽ mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh làm hắn không cách nào suy nghĩ.

    Hình ảnh Thiển Y ở hội hoa năm đó, nàng xấu hổ, nàng tuyệt mĩ, có lẽ hắn chưa bao giờ yêu nàng, chẳng qua là thích qua, thích nhan sắc của nàng mà thôi. Hắn không ngờ, người hắn yêu lại là Vân Tâm Nhược, mà không phải Vân Thiển Y, có lẽ tại nàng từ chối nên hắn tự ái, không thể buông tay, cố gắng giành lấy bằng mọi cách.

    Vân Tâm Nhược, hắn luôn căm hận nàng, nhưng bây giờ nhớ lại tất cả, nhớ ngày đầu tiên nhìn bóng dáng trong kiệu hoa, đêm động phòng, cô gái quật cường ấy thiếu chút nữa chết trên tay mình, còn có …….Thật sự, cô gái đã bị mình giết chết.

    Mà bây giờ, Thanh Hàn lại muốn hắn gã cho nữ tử mà hắn từng cho rằng là thích nhất, đối với hắn mà nói là sự châm chọc, bây giờ, hắn căn bản không cách nào quên được lúc ae hãm hại mình thế nào, gài mình thế nào, coi hắn như một công cụ để ả có được danh phận, chỉ cần nghĩ tới ả, ngực của hắn lại đau nhói. Thật sự hắn không hận ả, chỉ hận mình.

    Cuốc sống còn lại, hắn sẽ bị ám ảnh bởi cái chết của Vân Tâm Nhược và sự dối gạt của Vân Thiển Y .

    Nhìn sắc mặt trắng bệch của Lê Hân, vẻ mặt Tiêu Thanh Hàn lạnh nhạt, Tiêu Cẩn Du cúi đầu.

    Khắc tinh giáng thế, sắp tới còn xảy ra chuyện gì. Hắn không cách nào đoán trước được, cũng không người nào biết trước.

    Lại một đêm trôi qua, sáng sớm, giọt sương đậu trên ngọn cỏ, chậm rãi rơi xuống, trúc xanh thẳng hàng, hương trúc thoang thoảng, làm cho cả phủ quốc sư như bức tranh tuyệt mĩ với bức màn xanh thẳm của rừng trúc.

    Mặt trời mới lên, ánh sáng vàng óng, lá trúc lay nhẹ, ánh mặt trời cũng nhô lên dần dần, trong rừng trúc truyền đến một khúc đàn lẳng lặng, có lúc trầm, có lúc bổng, lại ẩn chứa trong đấy sự thống khổ bi thương. Người nghe không khỏi rơi nước mắt. .

    Con người rất dễ bị cảm động. Cho dù là một trận gió, một chiếc lá cây, một giọt sương sớm.
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0



    Minh Phong lại mặc bộ y phục đỏ tươi, hắn ngẩng mặt lên, ánh nắng như cánh **** bay lượn trên mặt, hắn cất bước, đi theo tiếng đàn, một nam tử nhã nhặn ngồi trong đình, bạch y, tóc trắng, gió khẽ đung đưa sợi tóc trắng như tuyết của nam tử, ánh mặt trời xuyên qua lá trúc chiếu vào trong đình, một phần rơi trên mặt đất, vẫn có chút ít rơi vào trên tóc nam tử, phản xạ ra một vẻ lóng lánh. Khuôn mặt tuyệt trần, trong trẻo lạnh lùng, nhìn lâu lại có chút chói mắt, tựu như bông tuyết được ánh nắng chiếu rọi.

    Minh Phong nhấc áo, bước đi nhẹ vào trong đình, hắn đứng bên người nam tử, nhíu mày.

    Chỉ thấy khuôn mặt nam tử bị che khuất bởi bóng, nhìn không rõ lắm, một ít sợi tóc như tơ rủ trên vai, trên lưng hắn, tăng thêm một phần lạnh lùng, dù trời đang giữa tháng tư, nhưng đứng cạnh nam tử, lại rét lạnh như mùa đông.

    Nam tử ngồi yên lặng, vạt áo có lúc sẽ theo gió nhẹ nhàng nâng lên, trước người hắn đặt một cây cầm tinh xảo bằng trúc, bảy dây đàn, phát ra tia sáng kỳ dị, lúc này, một tay hắn khẽ gãy dây đàn, dây cung động, một làn điệu truyền ra, nhiều tiếng ‘đinh…đang’ phát ra, nhưng không thành một khúc gì cả, hỗn loạn, có thể thấy được tâm trặng người đàn không yên, chẳng qua là vô ý thức gãy dây đàn, mà một tay còn lại của hắn lại cầm một bộ y phục, khớp xương tay trắn nõn, nhưng đường gân lại nổi lên xanh biếc.

    Minh Phong nhắm mắt, mỗi tiếng đàn giống như kim châm, đâm thẳng vào da thịt hắn. Quốc sư, hồn của ngươi, có phải đã đi theo nàng hay không?

    Chợt, tiếng đàn dừng lại, nam tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuyệt mĩ, mặt mày như họa, tuyệt thế vô song, chẳng qua là con mắt tối tăm u buồn, giống giếng sâu không đáy.

    Nam tử đem y phục cầm trong tay để trước ngực, trong hơi thở tựa như có thể ngửi thấy được hương hoa lan nhè nhẹ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve bộ y phục kia, giống như đang xoa đầu cô gái mình yêu thương.

    “Minh Phong, tìm được chưa?” Hắn mở miệng, ngón tay đặt trên y phục hơi run.

    “Chưa.” Minh Phong mở mắt ra, trong mắt một mảnh đau thương khó kìm chế: “Không biết dưới đáy vực có cây cối độc dược gì, ta đi xuống một đoạn sâu thì có một mảnh chướng khí khổng lồ, con người không thể nào vượt qua, mà càng xuống dưới, vách đá càng trơn trượt, khó có thể đi xuống. Số người xuống đấy dò xét thương vong không ít, quốc sư, tiếp tục tìm nữa không?” Hắn mở miệng một cách khó khăn.

    Một ngày không thấy thi thể, thì vẫn có hi vọng, còn có thể lừa gạt mình là nàng còn sống, chẳng qua là hoàn cảnh dưới vách đá, hoàn toàn đưa bọn họ đánh xuống địa ngục, điều kiện như vậy, nàng…tuyệt đối không khả năng sống sót.

    Mà tin tức này, đối với quốc sư, đó là một đả kích không thể nào chịu nổi. Hắn có dự cảm xấu. .

    “Phải không?” Nam tử nhẹ giọng đáp lại, thanh âm nhanh chóng tiêu tan trong không khí, tựa như chưa bao giờ nói ra, hắn đem bộ y phục dính sát ngực mình. Nhẹ nhàng vuốt ve, trong miệng thì thầm, “Nhược, ta không tìm được ngươi, làm sao bây giờ?” Lông mi dài chậm rãi chớp động, loáng thoáng ẩm ướt.

    Minh Phong cảm giác hốc mắt mình nóng rực, hắn cố gắng mở mắt, ngăn dòng lệ chảy xuống. Một khi nam tử rơi lệ thì đau thương của họ cũng đến mức tận cùng.

Chia sẻ trang này