1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vân Long Phá Nguyệt

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 11/11/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    “Y nhi , ngươi có thể không cần gả tới Tướng quân phủ.” thanh âm chắc chắn

    Vân Thiển Y ngẩng đầu nhìn phụ thân , có chút khó hiểu , trong lòng bỗng nhiên lóe sáng chút hy vọng

    Vân Hồng Đào cầm thánh chỉ đưa tới trước mắt Vân Thiển Y , chỉ vào chữ viết trên thánh chỉ nói “Thánh chỉ chỉ biết Vân Hồng Đào chi nữ , không có ghi tên Vân Thiển Y , Y nhi , ngươi đừng quên cha không phải chỉ có một mình ngươi là nữ nhi?”

    Vân Thiển Y đột nhiên nghĩ tới bóng người màu trắng kia

    Phụ tử hai người ánh mắt đối nhau , đồng thời nghĩ tới một cái tên : Vân Tâm Nhược

    “Cha , có thể chứ?” Vân Thiển Y trong lòng mừng như điên , nhưng vẫn có chút lo lắng “Nàng sẽ nguyện ý chứ?”

    “Nàng không muốn cũng phải nguyện ý , Huyền Vũ đại tướng quân là ai? Nàng được gả cho người như vậy đã là phúc phận tu luyện mấy đời rồi!” Vân Hồng Đào trấn an nữ nhi , lời nói lạnh như băng , đối với cái nữ nhi ngoài ý muốn kia , hắn thật sự chán ghét tới cực điểm

    Vân Thiern Y nhìn ánh mắt của phụ thân , nhịn không được hỏi vấn đề đã giấu nhiều năm trong đáy lòng “Cha , sao cha lại chán ghét Tam muội như vậy?”

    “Tam muội?” Vân Hồng Đào hừ lạnh , bàn tay nắm chặt , gân xanh nổi lên “Nàng không phải tam muội của ngươi , nàng là nghiệt chủng , cha chỉ có một nữ nhi là ngươi”

    “Cha…….” Vân Thiển Y hoảng sợ nhìn biểu tình lạnh lẽo của phụ thân , có chút sợ hãi nói

    Cảm nhận được hoảng sợ trong lời nói của nữ nhi , Vân Hồng Đào hít sâu một hơi , nhịn xuống cơn tức giận trong lòng , nhìn đến bức họa trên tường ánh mắt lại biến đổi thành ôn nhu tới cực hạn , tràn ngập quyến luyến

    “Cuộc đời của Cha chỉ yêu một nữ nhân là Nương của con , sau khi nương con mất , cha quả thực sống không bằng chết, nếu không phải còn huynh muội hai con , cha đã sớm đi cùng nương……..” Vân Thiển Y không gì , cầm tay cha an ủi hắn. Cha mẹ thâm tình , chuyện này ai cũng biết , nhưng là không nghĩ tới cha đối với nương yêu đến như vậy

    Từ ái nhìn nữ nhi một cái , ngữ khí dịu nhẹ hơn rất nhiều , hắn nói tiếp:

    “Lúc các con ba tuổi , có một lần cha say rượu , một cái nha hoàn thừa cơ hội làm cho cha phản bội nương con , sinh ra Vân Tâm Nhược , sự tồn tại của nàng là chứng minh sự phản bội của cha với mẹ con , mỗi lần nghĩ đến chuyện này , cha cảm thấy thực có lỗi với mẹ con . Cô phụ tình cảm mẹ con”

    Vân Thiển Y trong lòng trăm ngàn cảm giác , nguyên lai đây là lí do cha không thích Tam muội , kỳ thật đối với trí nhớ lúc ba tuổi , nàng chỉ nhớ chút chút là nương rất ôn nhu . Sau khi nương mất không lâu , cha lại có thêm một nữ nhi . Khi đó tuy bản thân còn rất nhỏ , nhưng cũng sợ hãi cha bị tân nữ nhi cướp đi, cho nên lúc đó làm rất nhiều chuyện cho cha chán ghét nữ nhi kia , về sau lớn lên , thấy cha lạnh nhạt với Vân Tâm Nhược như vậy , chỉ đối tốt với mình nàng . Khoảng thời gian trước nhìn thấy nữ tử đó , làm cho nội tâm này nảy sinh một chút áy náy . Nghĩ tới mình trước giờ ích kỷ đoạt hết toàn bộ yêu thương của cha , giờ , nàng mới biết thì ra còn có nguyên nhân này . Biết hết thảy cùng nàng không có liên quan gì , nàng có cảm giác nhẹ nhõm

    Nhưng là muốn nàng đại gả , nàng nguyện ý sao? Nhớ tới tính tình không muốn ai lại gần của nữ tử kia , đáy lòng nàng không còn chút áy náy nào

    “Cha , nàng thật sự đồng ý sao?” Vân Thiển Y ánh mắt như cầu cứu nhìn phụ thân , đôi mắt đẹp không giấu được lo lắng . Nàng rất cần một cái cam đoan chắc chắn làm cho mình an tâm

    “Được , tin tưởng cha” An ủi nữ nhi , Vân Hồng Đào ánh mắt thập phần kiên địch . Sau đó hắn lấy từ trong người ra một hộp gấm màu đỏ , đặt lên tay Vân Thiển Y

    Vân Thiển Y mở ra , bên trong là một cái trâm cài tóc cực kì xinh đẹp , trên toàn bộ thân trâm gắn trân châu đồng dạng giống nhau , nhìn rực rỡ sáng chói , đỉnh chóp khảm một khối bảo thạch trong suốt , giống ngọc mà không phải ngọc , nhìn thật kỹ lại thấy có chút ánh sáng lượn qua (Phách nguyệt đấy các nàng…)

    “Đẹp quá!” Vân Thiển Y tán thưởng . Nàng chưa bao giờ nhìn thấy cây trâm nào đẹp như vậy , không phải vẻ đẹp quý giá mà lại thập phần tinh mỹ , làm cho người ta yêu thích không buông tay

    Nhìn thấy sự vui thích trong mắt nữ nhi , Vân Hồng Đào khó nén kiêu ngạo “Đây là cha vài năm trước tình cờ được một khối bảo thạch , cha sai người dùng khối bảo thạch tạo ra cây trâm độc nhất vô nhị này . Mặc kệ ngày sau ngươi có cùng Quốc sư thành thân hay không , cha cũng hy vọng ngươi có thể hạnh phúc”

    Nghe phụ thân nói nội tâm Vân Thiển Y cảm động tột đỉnh , gắt gao cầm chặt cây trâm trong tay tới khi trong lòng bàn tay cảm giác có chút đau

    “Cám ơn cha , Nữ nhi tin tưởng nữ nhi nhất định hạnh phúc” Miệng nói vậy , kỳ thật trong lòng càng đã có chút tính toán , trong mắt lộ ra chút thâm trầm , nhưng cũng biến mất rất nhanh

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Mặt trời chậm rãi mọc lên , chiếu vào giọt sương đang ở trên phiến lá , giọt sương trên phiến lá mơ hồ phát ra ánh sáng màu lục , tới khi chiếc lá không chịu nỗi sức nặng của giọt sương , trượt xuống đầu lá , rớt xuống thấm vào trong đất , trong không khí có hơi thở mùi bùn đất , mặc dù không phải có nhiều loại hoa thơm , nhưng cũng thập phần dễ ngửi

    Bên ngoài phòng ngẫu nhiên cũng có vài con chim nhỏ bay quá , truyền đến âm thanh chim chíp , trong phòng lại im lặng cực kì. Bên trong bài trí đơn giản , hai ba cái ghế mộc , sắp xếp gọn gàng trong phòng , tuy có chút cũ nhưng đã được lau chùi sạch sẽ

    Lúc này, trong phòng có một nữ tử áo xanh , tay trái nắm cả ống tay áo tay phải , tay phải cầm bút lông , thần sắc thoạt nhìn có vẻ bình thản , nhưng mi lại nhíu chặt , nàng thất thần nhìn chữ viết trên bàn

    Có lẽ bởi vì bản chất thông minh , có lẽ bởi vì cả ngày không làm gì chỉ luyện tự (tập viết chữ) , có lẽ là bởi vì tâm vô tạp niệm (không suy nghĩ lung tung , bận lòng cái gì) , chữ của nàng đã có chút tiến bộ , tuy rằng không phải như nước chảy mây trôi , nhưng cũng đã có chút phiêu dật , chữ cũng tốt , thơ cũng tốt , nhưng là, lúc đang viết, một chút mực theo đầu bút rớt xuống , một giọt ở trang giấy , từ từ lan rộng ra

    “Đáng tiếc, đặt bút thành công , viết thất bại , vẫn là thất bại.” Vân Tâm Nhược tự nói với mình , trong lòng có chút tiếc hận , nét bút đầu tiên của nàng thật sự rất được , đến cuối cùng lại bởi vì một giọt mực này mà hỏng , than nhỏ một hơi , nàng lại bắt đầu cầm lấy tờ giấy khác , đặt lên bàn , lấy chút nước , một lần nữa nghiên mặc*** tốt lắm , nhúng bút lông vào mực vừa phải , đang chuẩn bị hạ bút , chợt nghe âm thanh cửa phòng bị dùng sức đẩy ra

    Tiếng động lớn này làm ngay cả sàn nhà cũng muốn chấn động , làm cho bút trong tay Vân Tâm Nhược hơi hơi quơ quơ , ngòi bút giống như dính một giọt sương , theo ruột bút hạ xuống , rớt xuống giấy , nhất thời , trang giấy trắng tinh sạch sẽ xuất hiện một giọt mực lớn , nàng nhìn nét mực trong giấy trắng , trong mắt cũng bắt đầu nhiễm một chút đen , càng ngày càng đen

    “Tiểu thư! Đại sự a! Đại sự a…..” Tử Y có chút không chú ý tới sắc mặt xanh trắng của tiểu thư nhà nàng, la lớn cái chuyện đại sự mà nàng vừa nghe được ở phòng bếp , nga , không đúng không đúng , không phải là đại sự, là đại đại sự , phi thường đại sự . Đại ly kì chuyện

    “Tiểu thư, có đại sự , người biết không? Vừa rồi…..” Nàng đẩy cửa ra , bước chân chạy nhanh hướng tới Vân Tâm Nhược , giống như sợ nàng không nghe thấy , ở bên tai nàng kêu lớn lên , nhưng là nhìn thấy tiểu thư nhà nàng người giống như bức tượng, tay cầm bút lông không buông , cúi đầu nhìn xuống giấy trên bàn , trên trang giấy một chấm thật to đen đen , đó là……nước mực…..

    Gặp…..Tử Y mặt lập tức đỏ bừng , trong lòng hơi hơi có chút bất an , tiểu thư nhà nàng tuy rằng bình thường tính tình có chút cổ quái , có khi nửa ngày không phun ra được nửa chữ , nhưng là ở chung thì lại vô cùng tốt , ngươi có thể ăn của nàng , có thể ngủ giường của nàng , có thể cùng nàng không phân biệt lớn nhỏ , không phải cung kính vì nàng là tiểu thư . Đương nhiên , những điều này chỉ áp dụng được với Tử Y , nhưng là , tiểu thư nhà nàng lại cực kì chán ghét người khác quấy rầy lúc nàng đang viết tự , bởi vì trước mắt việc luyện tự này , là việc duy nhất nàng muốn làm , thảm rồi…..nàng gặp rắc rối

    Âm thầm lè lưỡi , Tử Y chậm rì rì đi ra phía sau tiểu thư , tận lực không để ý tới ánh mắt ăn thịt người của nàng , sau đó có chút cầu xin giải thích hành vi vừa rồi của mình “Tiểu thư , Tử Y thật sự không phải cố ý , chỉ là vừa rồi kích động quá , cho nên , nhất thời không chú ý tiểu thư đang luyện tự…..ha ha……” Nàng một bên cười ngây ngô , một bên cẩn thận nhìn sắc mặt Vân Tâm Nhược , thấy ánh mắt đáng sợ của Vân Tâm Nhược nàng lập tức thối lui…..nàng hiện tại không thể không thừa nhận , ánh mắt tiểu thư nhà nàng tuy rằng sẽ không ăn thịt người , nhưng là…..thực dọa người

    Vân Tâm Nhược mâu trung trong trẻo , biểu tình bực mình cũng chậm rãi biến mất , sau đó nàng buông bút , nhìn nét mực lớn trên giấy, đặt bút thất bại , bại trung chi bại…..

  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 42: Rời đi sao?

    “Nói đi, chuyện gì?” Thở dài , nàng đem tờ giấy trên bàn thu hồi , lấy ra một trang giấy mới , ngẩng đầu hỏi Tử Y lúc này đang giống như tiểu tức phụ ủy khuất , nhìn nàng bộ dạng này , ai mà sinh khí cho được (sinh khí :tức giận)

    “Ai…..” Tử Y bứt rứt nắm đầu ngón tay , dưới đáy lòng thở phào nhẹ nhõm , nguy hiểm giải trừ……

    “Là như vầy nè tiểu thư” Tử Y nhớ tới chuyện đại sự mình vừa nghe , mặt mày giấu không được vui sướng “Vừa rồi có thánh chỉ đến oa! Là thánh chỉ a! Đương kim Hoàng thượng tự mình viết , hơn nữa nghe nói là được một vị đại quan tuyên chỉ nữa?”

    Thánh chỉ? Vân Tâm Nhược ngừng động tác trong tay , tâm nháy mắt rung động vài lần, hỏi “Viết cái gì?”

    Tử Y ánh mắt cười mị , làm như thánh chỉ đó có liên quan tới mình “Đại tiểu thư được Hoàng thượng tứ hôn , tiểu thư người biết không? là Tứ hôn a! Hơn nữa đối phương là Huyền Vũ Đại tướng quân nổi danh chiến thần a!” Trời ạ! Tử Y nàng thật sự là rất kích động , thân là một người trong Vân phủ , gặp chuyện may mắn như vậy , nàng cũng thấy hãnh diện a

    Nói tới đây , tay chân nàng quơ qua quơ lại biểu đạt sự kích động của mình , giống như sợ Vân Tâm Nhược không hiểu được

    “Tiểu thư, người nói cái này có phải hay không là thiên đại hảo sự?” (chuyện lớn mà còn cực tốt) Một hồi lâu Tử Y mới phục hồi lại tinh thần , nhìn chằm chằm Vân Tâm Nhược , lại thấy nàng vẻ mặt có chút đăm chiêu , hơn nữa thần sắc căng thẳng , ngay cả ánh mắt bình thường nhẹ nhàng trong suốt cũng đen lại rất nhiều . Tiểu thư nhà nàng là làm sao vậy? tò mò quá?…..Tiểu thư vừa rồi tâm tình thực bình thường , nhưng là lúc này lạnh ba phần

    “Tiểu thư, thánh chỉ này có vấn đề gì sao?” Tử Y hỏi thử, cảm thấy thật kì lạ , lần đầu tiên tiểu thư vì chuyện của Vân phủ mà hiện ra vẻ mặt này , giống như gặp chuyện gì đó nghiêm trọng thật sự , làm cho tâm trạng nàng đang trên cao bỗng dưng tụt xuống , cực kì bất an

    Đại tiểu thư được tứ hôn , thật sự có vấn đề gì sao?

    Tứ hôn , Vân Tâm Nhược nghe hai từ này , trong lòng giống như bị cái gì đó đè lại , cảm giác thực nặng nề , từ lúc đi vào thế giới này , nàng tựa hồ đã quên một cái tai họa ngầm lớn nhất , lúc trước nàng đồng ý cùng Vân Tâm Nhược trao đổi thân phận , trừ bỏ báo đáp ân cứu mạng của Vân Tâm Nhược , vì bảo hộ Tử Y, hơn nữa còn vì chính mình lúc đó đối với nơi này không biết gì , cho nên cứ bình an vô sự ở đây, chỉ nghĩ đơn giản một ngày nào đó mình sẽ rời đi , nhưng là lại hoàn toàn quên mất thân phận này , tạm thời quên , không có nghĩa sẽ quên vĩnh viễn . Hiện giờ yên tĩnh , không có nghĩ là sẽ vĩnh viễn yên tĩnh

    Vân Thiển Y chung tình với Quốc sư Thanh Hàn , đây là chuyện không cần hoài nghi , mọi chuyện đang im lặng , lại bị một đạo thánh chỉ đánh nát , thánh chỉ này không chỉ phá vỡ sự yên bình của Vân Thiển Y , mà còn có của nàng . Ở cái triều đại này , nữ tử hoàn toàn không có quyền tự chủ, chỉ biết vâng theo cái gì mà tam tòng tứ đức , lần này là Vân Thiển Y , lần sau có phải hay không tới lượt mình

    Khẽ cắn môi , nàng nhìn Tử Y , ánh mắt có chút đen tối không thấy rõ , có chút cảm xúc không biết là gì lướt qua , Tử Y bị nàng nhìn thân thể cương trực một chút , ánh mắt tiểu thư rất kỳ quái , giống như muốn lột hết quần áo mình , kì quái dọa người

    “Tử Y , chúng ta cùng nhau rời đi được không , ngươi có muốn đi theo ta không?” Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y, ngữ khí không chắc chắn . Trong đôi mắt hiện lên chút chờ mong . Nàng không nghĩ lưu Tử Y lại , lần trước Tử Y vận khí tốt , có mình thay thế trộm long tráo phượng , lần này mình đi rồi , không có khả năng sẽ có Vân Tâm Nhược thứ ba ,mạng nhỏ của Tử Y không có biết thể còn hay không nữa

    “Đi? Đi đâu?” Tử Y vẫn là như lọt vào sương mù , mơ hồ lạc loài , nghe không hiểu gì cả ?

    Vân Tâm Nhược quay đầu nhìn về phía bên ngoài , đôi mắt có chút u ám, thanh âm rõ ràng truyền tới lỗ tai Tử Y “Ta nghĩ rời đi Vân phủ”

    “Cái gì? Tiểu thư muốn đi?” Tử Y thanh âm đột nhiên cao lên , ở trong bí phương viên nghe thập phần chói tai , Vân Tâm Nhược đi đâu, nàng vẫn là không hiểu, ý của tiểu thư là sao? Sao phải rời đi? Tiểu thư thực là không bình thường……Thiên….Tử Y nàng đau đầu quá . Tại sao lại có loại sự tình này? Nhưng là, tiểu thư vừa rồi nói gì? Chúng ta?……Nàng lại nhìn về hướng thân ảnh đơn bạc kia . Đột nhiên lại có chút hiểu được

    Nàng quay đầu nhìn Tử Y , nở nụ cười thanh nhã , trả lời đáp án mà Tử Y muốn biết “Ngươi nghĩ đúng , ta chính là muốn giống vị tiểu thư kia của ngươi rời đi , bất quá ta là muốn mang ngươi theo”

  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 43: Rời đi thật khó

    “Tiểu thư!……” Tử Y mắt có chút hồng hồng , nói không cảm động là giả . Tuy rằng thời gian ở chung chỉ có mấy tháng , nhưng là tình cảm của nàng đối với Tiểu thư lại cực kì thâm , vì cứu nàng cùng Tam tiểu thư mà nàng ở lại Vân phủ , nguyện ý cùng nô tì ăn cơm chung bàn , tuy rằng tiểu thư ít nói chuyện , nhưng nàng biết tiểu thư luôn im lặng quan tâm mình . Tuy rằng nàng biết tiểu thư sớm hay muộn cũng có một ngày rời đi , nhưng là nàng không nghĩ tới , tiểu thư sẽ cho mình cùng tiểu thư đi . Tiểu thư thông minh như vậy, đương nhiên biết nếu nàng đi rồi mình ở đây sẽ không xong , cho nên mới muốn mang mình theo. Nàng nhìn vào ánh mắt của Vân Tâm Nhược, mạnh mẽ gật đầu

    “Tử Y nguyện ý, nguyện ý cùng tiểu thư rời đi”

    Nàng chưa bao giờ có kiên định tín nhiệm như thế , nhưng là hôm nay tiểu thư đã cho nàng , cùng nhau rời đi , nàng sẽ chiếu cố tiểu thư , bảo hộ tiểu thư, tiểu thư ngây ngốc như vậy phải có mình chiếu cố mới được . Nàng tin tưởng tiểu thư cũng giống nàng . Các nàng hiện tại tuy trên danh nghĩa là chủ tớ , nhưng kỳ thật quan hệ bọn họ lại giống như thân nhân

    Nhưng là Tử Y nhớ tới một sự kiện khác , trong lòng lại băn khoăn

    Nàng bất an nhìn Vân Tâm Nhược , thanh âm có chút thất bại “Tiểu thư, lão gia tuy rằng không quá sủng ái tam tiểu thư , nhưng là Vân phủ cũng không phải dễ dàng thoát ra như vậy. Nơi này tuy rằng có ít người nhận thức Tam tiểu thư , nhưng muốn ra phủ vẫn là rất khó” Tử Y giống như nghĩ tới cái gì, tiếp tục nói “Lần trước Tam tiểu thư cùng Cô gia cũng là rất khó trốn , may sao bởi vì có Tử Y cùng Tiểu thư ở đây, nên không có người khả nghi . Ra phủ có bảo vệ nghiêm tra (nghiêm khắc , kiểm tra). Hơn nữa, hơn nữa…..Tử Y khế ước bán mình còn ba năm”Nói tới đây , Tử Y thanh âm càng ngày càng nhỏ , càng ngày càng không có dũng khí

    Vân Tâm Nhược cũng sợ run lên một chút , nghe Tử Y nói xong , trong lòng có chút ám trầm , như một tảng đá quăng vào tâm , mặt hồ tĩnh lặng bỗng gợn sóng , từng vòng từng vòng nhiễu loạn tâm mình , ba năm , ba tháng nàng cũng muốn chờ không được , thời gian càng dài , biến cố càng lớn. Nhưng là , ánh mắt của nàng bỗng nhiên toát ra kiên định , tuy rằng nàng không biết vì sao Hoàng Đế đột ngột tuyên chỉ như vậy , nhưng là nàng biết , thánh chỉ này đối với mình sẽ là một trận bão táp lớn , từ nay về sau , Vân phủ không chỉ là nhà của một Phú thương , mà còn có đỉnh núi là Đại tướng quân dựa vào, nếu khi đó muốn thoát đi , sẽ càng thêm gian nan

    Mà cuộc sống như vậy , nàng không muốn

    Vân Tâm Nhược nhẹ nhàng mở miệng , ánh mắt lại vô cùng kiên định “Tử Y , ngươi đừng lo , chúng ta nhất định sẽ đi” Nàng sẽ không để cho sinh mệnh mà mình vất vả có được lại biến mất , nàng sẽ không đem vận mệnh của mình giao cho người khác . Nàng sẽ sống , sống một cách tự do tự tại

    Nghe câu đó , Tử Y dùng ống tay áo xoa xoa mặt , sau đó lộ ra chút tươi cười , đó là hỉ cực , cũng là hi vọng . Chỉ cần Tiểu thư nguyện ý , nàng cũng sẽ nguyện ý vì Tiểu thư làm bất cứ chuyện gì . Vân Tâm Nhược nhìn nụ cười trên mặt Tử Y , trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng, ngày mai bọn họ sẽ suy nghĩ tìm đối sách , làm sao cho thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi này . Nàng tin tưởng chính mình , cũng tin tưởng Tử Y . Con đường mà mình muốn đi , nếu không thử , làm sao biết được có thành công hay không

    Vì thế , nàng lại lần nữa vuốt tờ giấy trên mặt bàn , cầm lấy bút luyện tự , trong lòng lại âm thầm cân nhắc , nghĩ xem như thế nào để rời khỏi nhà giam này. Đề bút , trang giấy nhiễm một nét mực , mang theo quyết tâm của nàng

    Tử Y cũng yên lặng đứng một bên , giúp nàng mài mực .Ý nghĩ rời đi cũng thấm thật sâu trong đầu nàng

    Trong phòng càng trầm tĩnh hơn , chỉ có tiếng bút sàn sạt lướt qua trang giấy , mùi mặc hương lặng lẽ lan truyền khắp bí phương viên , làm cho nơi trong trẻo mà lạnh lẽo này tăng lên một chút phong tình

  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Cùng lúc đó , trên đường đá cuội , có một gã nam tử trung niên bước đi dồn dập , phía sau lướt qua một trận gió thổi bay vạt áo nam tử , không ngừng lay động

    Đi thẳng tới một tòa tiểu viện hoang vắng , hắn mới dừng cước bộ lại , đánh giá cảnh tượng trước mắt , cửa gỗ có chút tàn phá , bài biển thiếu một góc, ba chữ Bí phương viên rơi vào tầm mắt hắn, miệng bất giác hơi hơi hạ xuống , hừ nhẹ một tiếng , chán ghét vươn tay đập cửa

    Thanh âm ba ba làm đám chim nhỏ trong vườn giật mình

    “Ai a?” Tử Y quay đầu nhìn ra ngoài một chút , thập phần không tình nguyện buông trang giấy của Vân Tâm Nhược xuống, chữ tiểu thư mới tập viết xong nàng còn chưa xem đâu! Thật là chán ghét

    Mà tiếng đập cửa càng lúc càng lớn , chết tiệt , muốn đập nát cửa của nàng sao! Nhấc váy , đôi giày nhỏ chạy nhanh ra . Vừa chạy vừa kêu “Đừng gõ , đừng gõ , cửa của ta muốn rớt luôn rồi” Nàng thực sự sợ người nọ dùng thêm chút lực nữa thì cửa sẽ sụp thật mất

    Vân Tâm Nhược dọn dẹp tốt mọi thứ trên bàn , sau đó bưng ấm trà lên tự rót cho mình một ly , vừa đặt tới bên miệng , liền thấy Tử Y tiến vào , sắc mặt có chút tái nhợt , ánh mắt cũng có sợ hãi. Nàng……..sợ hãi cái gì? Vân Tâm Nhược khó hiểu

    Không biết nha đầu kia gặp yêu ma quỷ quái gì nữa

    “Tiểu thư….” Tử Y chậm chạp lại gần Vân Tâm Nhược , ánh mắt cũng không ngừng hướng ra ngoài cửa phòng . Thì thầm nói nhỏ với nàng “Phương tổng quản đến đây”

    Phương tổng quản giương mắt nhìn thoáng qua nữ tử ngũ quan thanh tú trước mặt , xác định xem nàng có phải người mình muốn tìm hay không , lại vô tình nhìn thoáng qua Tử Y , một chút sát khí rất nhanh hiện lên

    Tử Y co rúm lại một chút , lần này nàng chết chắc rồi , vừa rồi khi mở cửa nàng đối với tổng quản vô lễ , hạ nhân Vân phủ ai mà không biết thà đắc tội lão gia , chớ nên đắc tội tổng quản . Phương tổng quản này , tâm tình ngoan độc , trừng trị hạ nhân không lưu nửa điểm tình cảm nào . Nhớ tới thủ đoạn của hắn , Tử Y bị dọa tới nỗi lòng bàn tay lạnh như băng , bỗng nhiên một dòng nước ấm áp đặt lên tay nàng , vuốt ve nỗi bất an của nàng , một đôi tay trắng nõn nhỏ bé gắt gao cầm chặt tay nàng “Tiểu thư…..” Tiểu thư mắt đỏ hồng lên , cảm kích nhìn về phía Vân Tâm Nhược . Đây là tiểu thư nhà nàng , tuy rằng rất ít nói chuyện , nhưng lại luôn xuất hiện ở thời điểm người ta cần nhất , sao nàng có thể không cảm động cho được

    Vân Tâm Nhược không nói gì an ủi với nha hoàn bên người , ánh mắt một khắc cũng không ngừng nhìn chằm chằm Phương tổng quản

    “Bí phương viên đại môn (cửa lớn)không rắn chắc , Phương tổng quản có ý định muốn đổi một cái khác?” thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh từ miệng Vân Tâm Nhược truyền ra , tuy rằng nhỏ nhẹ , nhưng lại hướng thẳng về hướng Phương tổng quản

    Gặp nguy không loạn , trấn định tự nhiên , Phương tổng quản lần đầu tiên thực sự đánh giá nữ tử trước mặt, ánh mắt như lần đầu tiên thấy nàng , dung mạo ưa nhìn , nhưng so với Đại tiểu thư quốc sắc thiên hương liền thấy nàng không bằng , nhưng là ngoài ý muốn trên người nàng lại có một cỗ khí chất cao quý, sóng mắt trong suốt , giống như bình thản không vướng bận gì , nhìn kĩ lại làm cho người khác có cảm giác không thể bình tĩnh . Một cảm giác vô hình làm cho người ta áp lực bức người

    Thu lại ánh mắt , hắn nhớ tới mục đích hôm nay tới đây , cung kính hướng Vân Tâm Nhược hành lễ , cung kính bên ngoài chứ trong lòng không hề có. Trực tiếp nhập vào vấn đề chính “Tam tiểu thư , lão gia thỉnh (mời) tiểu thư ra đại sảnh”

  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    “Tiểu thư….” Nghe nói vậy , lòng bàn tay Tử Y càng phát lạnh , thậm chí toàn thân đều lạnh như băng . Sao đột nhiên lại kêu Tiểu thư ra đại sảnh , từ nhỏ tới giờ Lão gia không hề muốn gặp tiểu thư a! Không lẽ đã phát hiện ra tiểu thư là giả…..Rõ ràng là thời tiết tháng ba , sao nàng lại thấy lạnh dữ vậy nè? Lạnh đến tận trong xương….

    Vân Tâm Nhược trong mắt cũng có chút hoảng hốt , sao đó trầm tĩnh xuống , nàng vỗ nhẹ bả vai Tử Y , cấp cho nàng một cái ánh mắt yên ổn , sau đó nói nhỏ bên tai nàng “Yên tâm , không phải chuyện thân phận của ta” Nghe câu đó , thần sắc Tử Y mới dịu xuống

    Không biết được hai chủ tớ này nói gì , Phương tổng quản nhíu hai mắt lại , che lại việc không thoải mái trong lòng , sau đó không có biểu hiện gì tiếp tục nói:

    “Tam tiểu thư , không nên để lão gia chờ” Ngữ khí tuy rằng cung kính như vừa rồi , nhưng lại thêm một phần không được kháng cự

    Vừa rồi Vân Tâm Nhược thấy được tàn khốc trong mắt Phương tổng quản , nàng buông tay Tử Y , mắt hạ xuống , tâm tư trăm chuyển , Phương tổng quản quả nhiên không đơn giản ,ánh mắt như vậy chỉ sợ không phải do nàng không đi , nàng không biết Vân Hồng Đào vì sao lại tìm mình? Nhưng trực giác nói , tuyệt đối không phải là chuyện Tử Y đang nghĩ , nếu hoài nghi thân phận của mình sẽ không mời mình ra đại sảnh như vậy ,mà trực tiếp cầm tên chỉa thẳng vào cổ mình cùng Tử Y

    Chỉnh lại quần áo , Vân Tâm Nhược cho Tử Y một ánh mắt yên tâm , xoay người đi ra cửa , nàng có loại dự cảm , lần này đi là chuyện không tốt , nhưng là chuyện gì , nàng không đoán được , dù sao nàng cũng sắp biết rồi , binh đến tướng chặn , thủy đến thổ dấu

    Lúc này , trời không còn một mảnh xanh lam , mặt trời đỏ nhiễm nhiễm dâng lên , biểu thị hôm nay thời tiết thật tốt, nhìn cảnh sắc mặt trời mọc trước mắt, Vân Tâm Nhược nhìn thẳng hướng mặt trời đỏ , khóe miệng nhẹ nhàng khơi mào một độ cong cực mĩ , trong trẻo mà lạnh lùng hai tròng mắt cũng nhiễm thượng một ít lo lắng , nhớ tới ước định cùng Tử Y, một loại gọi là hy vọng chậm rãi dâng lên trong lòng , sinh mệnh còn , hy vọng cũng sẽ còn

    Đột nhiên không nghe thấy tiếng bước chân phía sau , Phương tổng quản quay đầu lại , không khỏi sửng sốt , cái kia Tam tiểu thư mà hắn vẫn khinh thường , lúc này lại cho hắn thấy một hình ảnh cả đời không quên được

    Nữ tử phía sau , lẳng lặng đứng ở nơi đó , áo xanh bay lên , sợi tóc theo gió nhẹ lay động , gương mặt tinh mỹ , thủy mâu lộ ra hai chấm màu dỏ , con mắt như phát ra ánh sáng . Mà da như ánh tuyết bình minh , ở trong nắng sớm giống như ngọc bàn tinh thuận , môi xinh đẹp cong lên , ý cười trong đáy mắt , tựa hồ có thể thấy được linh hồn nàng . Không hiện sơn , giấu giếm thủy , lại xinh đẹp có thể sánh bằng lưu vân bàn thanh

    Hắn không thể không thừa nhận , tuy rằng dung mạo không bằng Đại tiểu thư, nhưng là khí chất đó , lại hơn rất nhiều

    Hắn có chút tò mò , nữ tử như vậy , sẽ đối mặt với chuyện tình kế tiếp như thế nào

    Phương tổng quản quay đầu trở lại, ánh mắt có một phần đồng tình, bước chân nhẹ nhàng lúc nãy , giờ lại nặng nề trầm trọng

    Lão gia quyết định như vậy , thật là không công bằng…..Ai……….

    Đại sảnh của Vân phủ to lớn , lúc này chỉ có một mình Vân Hồng Đào đứng , ánh mắt hắn thâm trầm khó hiểu , thân thể nhờ được bảo dưỡng tốt , vẫn như người trẻ tuổi bàn kiện khang , trừ bỏ khóe mắt có chút nếp nhăn , không thấy một tia già nua nào nữa, ánh mắt lợi hại kia chỉ thuộc loại thương nhân khôn khéo

    Hắn , thông minh , cũng khôn khéo . Nếu không sẽ không thể ở nơi thương trường ăn thịt người như cá gặp nước được

    Lúc này . Phương tổng quản dãn Vân Tâm Nhược vào đại sảnh , thập phần cung kính đối với lão gia hành lễ “Lão gia, tam tiểu thư tới!”

    Nam tử đưa lưng về hướng bọn họ khoát tay , ý bảo hắn ra ngoài , lúc Phương tổng quản lui ra ngoài , lại liếc mắt sâu thâm nhìn Vân Tâm Nhược một cái, trong ánh mắt đó thế nhưng lại có vài phần lo lắng

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Lúc này , trong đại sảnh Vân phủ, chỉ có Vân Tâm Nhược cùng Vân Hồng Đào người đưa lưng về phía nàng , hai người ai cũng im lặng . Vân Tâm Nhược mắt lạnh nhìn nam tử trung niên trước mắt, người này chính là người cha không phụ trách nhiệm của nàng cùng nữ tử kia . Nhớ tới mảnh sân hoang vắn , nhớ tới nữ tử đáng thương mười mấy năm bị người ta xem như không có, ánh mắt của nàng đột nhiên lãnh . Người như vậy căn bản không xứng làm cha

    Vân Hồng Đào đột nhiên xoay người , cùng ánh mắt lạnh lùng của Vân Tâm Nhược đối nhau , một cái khôn khéo , một cái lạnh lùng , Vân Hồng Đào chán ghét đánh giá nữ tử trước mắt , thân thể gầy yếu , dung mạo cùng Thiển Y kém quá xa , trong mắt hắn chỉ có chán ghét , không thể chấp nhận được nữ tử trước mắt , xem nhẹ ánh mắt lạnh nhạt cùng sự bình tĩnh của nàng . Cũng quên thân thể của nàng chính là nữ nhi thân sinh của mình

    Vân Tâm Nhược che giấu lạnh lùng trong mắt , cúi đầu không muốn nhìn khuôn mặt kia nữa , trong ánh mắt của người đó , nàng thấy được rất nhiều , ghét bỏ , chán ghét , hèn mọn , không hề có sự từ ái của phụ thân. Toàn là những điều không tốt , hoàn hảo , nàng căn bản không phải nữ nhi của hắn, có thể lạnh nhạt đối mắt với loại ánh mắt này , sẽ không thương tâm , sẽ không khổ sở. Nhưng là , nàng cũng thấy thực khinh thường

    Vân Hồng Đào nhìn Vân Tâm Nhược , trong mắt khôn khéo tràn ngập tính kế , nói: “Ngươi có biết vì sao ta muốn ngươi tới đây?”

    Vân Tâm Nhược không khỏi cười lạnh , lai giả bất thiện , thiện giả không đến . Nàng muốn xem Vân Hồng Đào rốt cuộc muốn nàng làm gì?

    “Ngươi có biết vì sao ta muốn ngươi tới đây?” Vân Hồng Đào lặp lại một lần nữa

    “Chuyện gì?” Giọng nữ thanh đạm nhẹ nhàng , nghe không ra cao thấp , không ra vui vẻ bực tức

    Một chút lệ mang quét về hướng Vân Tâm Nhược đang cúi đầu, đối với phản ứng trì độn của nàng , chán ghét trong lòng lại nhiều hơn .Hừ, ngay cả lễ phép cơ bản cũng không biết

    “Chuyện tứ hôn hôm nay ngươi cũng nghe rồi đi! Hoàng Thượng muốn Thiển Y gả cho Huyền Vũ đại tướng quân” Nói đến Đại nữ nhi , trong mắt Vân Hồng Đào dâng lên một chút tình thương nồng đậm của người cha. Lại nhìn về hướng Tam nữ nhi không tiền đồ kia , giống như xem một đống dơ bẩn , không hề muốn nhìn thêm một cái nào nữa , nói thẳng mục đích

    “Thiển Y có người trong lòng , ta không muốn miễn cưỡng nàng , cho nên nàng sẽ không gả” Ngừng một hồi , hắn ngữ khí cực kì âm trầm nói “Ta muốn ngươi thay nàng gả tới phủ Tướng quân” Đây là mệnh lệnh cũng là yêu cầu , không có nửa điểm có thể thương lượng

    Thay gả , Vân Tâm Nhược ngước mắt nhìn thẳng về phía Vân Hồng Đào , trên mặt hiện lên một tia chán ghét , cũng rất mau thu liễm lại , người này trên danh nghĩa là phụ thân của nàng , khóe miệng cong lên một chút , nàng còn tưởng là cái gì chứ? Nguyên lai là như vậy , xem ra nàng quá xem thường tình cảm của Vân Thiển Y đối với Quốc sư Thanh Hàn , xem thường tình thương của Vân Hồng Đào với ái nữ , cũng xem thường sự ti bỉ của hắn . Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được , buồn cười , thực buồn cười…..

    Vân Tâm Nhược ánh mắt trong trẻo đông lạnh lại , mâu sắc như băng , như lưỡi đao bắn về phía Vân Hồng Đào . Đạm thanh mở miệng , ngữ khí giống như trào giống như phúng

    “Vân phủ chỉ có một cái cực kì được sủng ái là Đại tiểu thư , người ngoài làm gì biết được có một Tam tiểu thư , cái kia Tướng quân rõ ràng muốn thú Vân Thiển Y, lại gả Vân Tâm Nhược đi , đây là khi quân , nếu bị phát hiện , tội danh này ai chịu?”

    Vân Hồng Đào cảm giác trong không khí truyền đến một trận gió lạnh, nhìn đến ánh mắt Vân Tâm Nhược , băng hàn trong mắt nàng như muốn đông cứng hắn

    Lại nghe ra giọng nói châm chọc của nàng , nhất thời trên mặt một mảnh xanh mét

    Chưa từng có ai dám dùng ngữ khí đó nói chuyện với hắn , trên thương trường ai cũng phải nể mặt hắn , ở Vân phủ ai mà không đối với hắn cung kính tòng mệnh , hôm nay lại bị nữ nhi của chính mình châm chọc khiêu khích, hơn nữa lại là nữ nhi mà từ nhỏ mình đã ghét bỏ

    Hắn nắm chặt tay , chỉ sợ nhịn không được tiến lên tát nữ tử đang cười này một cái . Hắn hít một hơi thật sâu , nhịn lại tức giận ngập trời trong ***g ngực

  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 47: Uy hiếp

    “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi có thể lấy Vân phủ ra nói giỡn sao?” Vân Hồng Đào ánh mắt hèn mọn nhìn nữ tử trước mắt , ngôn ngữ hết sức muốn nhục nhã nàng “Hoàng Thượng tứ hôn chỉ nói là chi nữ Vân phủ, chưa từng ghi là Thiển Y, cho nên , chỉ cần là nữ nhi của Vân Hồng Đào ta, sẽ không tính là khi quân , cho nên , ngươi nhất định là gả Tướng quân phủ rồi. Lấy tư sắc bình thường của ngươi, gả cho Tướng quân là phúc đức tu luyện từ kiếp trước rồi”

    Vân Tâm Nhược trầm tĩnh nhìn về phía hắn , trong mắt hàn băng nhất thời chậm rãi biến mất , một đôi mắt trong trẻo như ánh trăng tái hiện , buồn cười , phúc khí mà hắn không cho Vân Thiển Y đi hưởng thụ ư, Vân Hồng Đào quả thực dối trá đáng thương, hiện tại mới nhớ tới còn có một nữ nhi khác , cùng người như vậy tức giận thật không đáng, không thể nghe lọt được câu nào mà

    “Không lấy chồng!” Nàng ném ba chữ , không hề nhìn về phía hắn xoay người rời đi

    Vân Hồng Đào kinh ngạc nhìn Vân Tâm Nhược xoay người , thân thể giống như đông cứng lại

    Nữ nhi này biểu hiện thật sự ngoài ý muốn của hắn, tốt! Tính tình đủ cứng rắn , nhưng là, trong mắt hắn hiện lên một loạt tính kế, lấy hay không lấy, không phải quyền của nàng.

    “Ta nhớ nha hoàn của ngươi gọi là Tử Y phải không!” Vân Hồng Đào híp hai mắt, khóe môi nâng lên hiện ra mấy nếp nhăn , giống như một hồ ly giảo hoạt, dự kiến nhìn thân ảnh nàng ngừng lại

    Tử Y! Vân Tâm Nhược xoay người, quần áo màu xanh quét một độ cong uyển chuyển, môi anh đào tái nhợt cắn chặt lại , mâu trung hiện lên một tia thâm trầm duệ lực

    “Ngươi muốn làm gì Tử Y?”

    “Nàng sẽ không được tốt lắm thôi” Ánh mắt như hồ ly của Vân Hồng Đào không thèm nhìn nàng, ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một ly trà “Khế bán mình của Tử Y còn có vài năm, nha đầu kia lớn lên cũng có vài phần tư sắc, ngươi nói đem nàng bán kĩ viện thì thế nào, hẳn là được không ít tiền đi!” Hắn vòng vo một chút. Nói tiếp

    “Đại tướng quân là ngươi nhất định phải gả rồi , cho dù trói lại cũng phải đem ngươi buộc vào kiệu hoa , ngươi cần gì phải không công hy sinh bồi thêm nha hoàn theo mình mười mấy năm?” Vân Hồng Đào nhấc khóe miệng, biểu hiện hiện tại tâm tình vô cùng tốt, mặc kệ nàng nhìn mình như một người chán ghét nhìn một con thú, vừa rồi tức giận, đã hơi hơi thoát bớt rồi, hắn là người trong giới thương nhân , đương nhiên biết dùng biện pháp tốt nhất để giải quyết. Như thế nào để mình có lợi nhất, Vân Tâm Nhược muốn đấu cùng hắn , đợi kiếp sau đi

    Được, tốt lắm! Vân Tâm Nhược mắt lạnh nhìn Vân Hồng Đào trước mắt , đột nhiên , nàng nở nụ cười, cười giống như gió xuân tháng ba, một cỗ lo lắng thị sát làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thanh thoát hơn, nhưng là ý cười không hề có trong đáy mắt. Lại tăng vài phần lãnh ý. Ngoài cười trong không cười , thật sự làm cho người ta đoán không ra

    Hiện tại hai người, không giống như cha và con , mà là hai con hổ trong núi , ai cũng không chịu nhận thua, hai hổ đánh nhau , đương nhiên sẽ có một con tổn thương

    Vân Hồng Đào vẫn chưa chú ý tới biểu tình cổ quái của Vân Tâm Nhược, còn đang thoải mái uống trà, nội tâm thập phần chắc chắn nàng sẽ đồng ý

    Quả thực, ly trà này của hắn còn chưa uống xong . Vân Tâm Nhược cụp mắt xuống, lãnh ý thu lại vài phần

    “Ta đáp ứng ngươi”

    “Hừ…..” Hừ nhẹ một tiếng, Vân Hồng Đào đứng lên, nâng cao cằm, lạnh lùng ở trên cao nhìn xuống nàng, cười cười suy nghĩ, nàng thật là không biết tự lượng sức mình

    “Đáp ứng rồi , vậy ngươi hiện tại có thể đi đi” Vân Hồng Đào đuổi người, hắn là một khắc cũng không muốn nhìn gương mặt này. Càng xem càng phiền lòng “Về những chuyện khác, ta sẽ cho Phương tổng quản nói với ngươi”

    Giương mắt, Vân Tâm Nhược ánh mắt khinh thường liếc qua hắn một cái, vẫn là lẳng lặng đứng ở đó , đạm ngữ “Ta còn chưa nói xong , Vân lão gia liền vội vã muốn đuổi người như vậy sao?”

    Một tiếng Vân lão gia, làm cho cơn tức giận vừa đi xuống của Vân Hồng Đào trào dâng lên , tay run run chỉ vào mặt Vân Tâm Nhược “Ngươi gọi ta là cái gì? Ta là cha ngươi! Ngươi là cái nữ nhi bất hiếu”

    So sánh với Vân Hồng Đào đang tức giận thở hổn hển, Vân Tâm Nhược vẫn định thần nhàn nhã như cũ , không đem chút lửa giận của hắn để trong mắt, thanh âm như gió lốc cuốn tung bay ra

    “Cha, ngươi xứng làm cha sao?” Giống như thán, giống như phúng. Trong mắt chỉ có xa cách

  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 48: Điều kiện

    “Ta…..” Vân Hồng Đào rút lui về phía sau từng bước “Cha, ngươi xứng làm cha sao?” Những lời này không ngừng vang vọng trong đầu hắn, lần đầu tiên có người nói trắng ra những lời này, lần đầu tiên có người dùng sức đâm vào trương đơn bạc giấy này (chẳng hiểu chỗ này T_T) . Lần đầu tiên, nội tâm bị trói buộc của hắn bày ra lỏa lồ trước mặt người khác, hắn không bao giờ dám nhìn thẳng vào vấn đề này, vẫn luôn chôn sâu ở đáy lòng, hôm nay , lại bị nàng nói thẳng ra lời nói như vậy , hắn có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa chính mình. Tuy rằng hắn chưa bao giờ quan tâm hỏi han gì về Vân Tâm Nhược, nhưng hắn biết rõ mình có hai nữ nhi. Con người có khi thật sự mâu thuẫn. Rõ ràng cực lực bỏ qua, nhưng vẫn tồn tại vĩnh viễn trong đáy lòng. Không thể xóa được

    Vân Tâm Nhược nhìn Vân Hồng Đào đang bị đả kích nghiêm trọng, trong mắt khí thế bức người

    “Đem nữ nhi từ nhỏ để lại trong tiểu viện hoang tàn vắng vẻ, tự sinh tự diệt, bởi vì hạnh phúc Đại nữ nhi, lại muốn nàng thay gả, gả này không phải hạnh phúc, mà là đi vào xà quật bàn nguy hiểm, nếu có ngày bị tố giác, là đầu ai rớt xuống? Là ai hi sinh mạng? là hủy hạnh phúc của ai? Hoàng đế tứ hôn, thiên hạ đều biết, ai dám làm mất mặt hoàng gia. Các ngươi có cả trăm ngàn loại biện pháp đem tội danh đổ lên người Vân Tâm Nhược, chết chỉ có nàng, hủy cũng chỉ có nàng”

    Vân Hồng Đào không thể tin nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt lợi hại làm cho người ta kinh ngạc, ngôn ngữ sắc bén . Hắn không thể không thừa nhận, nữ nhi hắn chưa bao giờ xem trọng này , thế nhưng lại thông minh tới cực điểm. Sự thông minh này làm cho hắn không kịp trở tay. Còn làm mặt mũi cùng tôn nghiêm của hắn bị đả kích nghiêm trọng. Tâm của hắn toàn bộ bị đảo loạn, không nói được nửa câu phản bác. Kỳ thật hết thảy những điều này cũng không phản bác được. Nàng nói toàn bộ đều là sự thật

    “Muốn ta gả có thể, đáp ứng ta hai điều kiện là được” Vân Tâm Nhược mặt mày trong trẻo mà lạnh lùng làm cho người ta không thể nắm bắt được. Nụ cười trên môi nhợt nhạt, thản nhiên…..lại lạnh lùng mà xa cách

    “Nói!” Không hổ là thương nhân nổi danh của Thiên Trạch, chỉ chốc lát liền có thể ổn định thể xác và tinh thần, hắn không thể lần nữa xem kỹ nữ tử trước mắt, hắn vẫn không muốn thừa nhận nữ nhi này đã làm cho hắn rung động rất lớn

    “Thứ nhất, ta muốn khế bán mình của Tử Y”

    “Có thể, ngày mai ta sẽ kêu Phương tổng quản đưa cho ngươi” Vân Hồng Đào không chần chờ nửa phần, trực tiếp đáp ứng , lại âm thầm vụng trộm đánh giá nàng, dung sắc (dung mạo , nhan sắc) tuy rằng không bằng Y nhi, nhưng có một đôi mắt thể hiện sức sống, mâu sắc tối đen, lộ ra trí tuệ cùng linh khí của nữ nhân hiếm có trên thế gian. Thân hình mặc dù gầy yếu, lại có một cỗ khí chất thanh cao, không tiêu không táo

    “Thứ hai” Vân Tâm Nhược khóe môi nhuộm đẫm lãnh khí, mở miệng nói “Từ lúc ta thay Thiển Y gả tới Tướng quân phủ, Vân Tâm Nhược cùng Vân phủ đoạn tuyệt hết thảy quan hệ”

    “Hết thảy quan hệ” Nhíu mày, nàng lặp lại những lời này

    Nàng nhìn sắc mặt càng ngày càng xanh mét của Vân Hồng Đào, nàng nở nụ cười, cười thoải mái, cười tùy ý, chủ động cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, phỏng chừng ở Thiên Trạch nàng là người đầu tiên. Nàng sẽ không để người ta có cơ hội lợi dụng nàng lần thứ hai. Mặc kệ về sau ra sao, Vân phủ này cùng mình sẽ hoàn toàn không là gì nữa, cho dù vạn nhất có một ngày, thân phận bị vạch trần, như vậy Vân gia tam tiểu thư thực không biết đang sống ở nơi nào, cũng sẽ không có chuyện gì. Đây là việc cuối cùng nàng có thể làm cho họ. Về phần thay gả, coi như giảm mấy tháng chi phí ăn mặc của Vân phủ đi

    Mà nàng không mệt, cho nên tức giận lúc ban đầu mới có thể bình tâm xuống

    “Ngươi nói cái gì? Đoạn tuyệt quan hệ?” Vân Hồng Đào sợ hãi kêu một tiếng, tức tới cả người phát run, hôm nay Vân Tâm Nhược quả thực lần đầu tiên làm cho người ta sinh khí nhiều như vậy

    “Đúng, đoạn tuyệt quan hệ” Nàng nói nặng một câu nữa “Hơn nữa là tất cả” Gằn từng tiếng, từng chữ rõ ràng, như thấm vào tâm người nghe

    Ba một tiếng, Vân Hồng Đào tạp nát chén trà thượng đẳng trong tay, từng mảnh nhỏ lẳng lặng nằm im nơi đó, nước trà chưa uống hết cũng làm ướt tấm thảm nhung

    Vỡ nát không chỉ là chén trà, còn có quan hệ không tốt đẹp lắm của cha con họ, tựa hồ không thể hàn gắn lại được nữa, cùng không còn tồn tại

  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    “Nghiệt nữ…..ngươi đừng mơ tưởng!” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi. Vân Hồng Đào tức giận tới ngực phát đau, không ngừng vuốt ngực mình lại, thân là chủ nhà Vân phủ uy nghiêm sao có thể bị khiêu khích như vậy, nữ nhi của mình thế nhưng muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con, truyền ra ngoài, chẳng phải tự mình thành trò cười cho thiên hạ sao , hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý

    “Nga….” Vân Tâm Nhược vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thân hình cũng không di động nửa phần, tựa hồ những chuyện trước mắt đều có trong dự kiến của nàng, ngay cả việc nghe Vân Hồng Đào cự tuyệt cũng biết trước

    “Ngươi có thể cự tuyệt ta, ta cùng có thể không lấy chồng , nhưng Vân Thiển Y thì rốt cuộc không còn cơ hội rồi” Dừng một chút, nàng nhẹ nhàng phủ tay lên trán mình một chút, tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt thanh bụi Vân Hồng Đào “Ngươi nói, vị Thanh Hàn Quốc sư kia còn có thể hay lại không muốn nàng” (nguyên văn là “gả ăn ở phụ” mà không hiểu, chắ đại loại cũng na ná cái kia)

    “Ngươi uy hiếp lão phu?” Vân Hồng Đào sắc mặt như đêm giông tố tháng tám âm trầm. Nàng sao có thể biết chuyện Y nhi cùng Thanh Hàn Quốc sư, mà lúc này, hắn cũng phải nghĩ lại

    “Ta uy hiếp ngươi, tựa như ngươi vừa rồi uy hiếp ta thôi” Vân Tâm Nhược thản nhiên hồi phúng. Căn bản không đem tức giận của Vân Hồng Đào để trong mắt, mỗi người đều có uy hiếp chính mình, nếu uy hiếp mình chính là Tử Y, như vậy không cần nghi ngờ, uy hiếp của Vân Hồng Đào chính là Vân Thiển Y. Vân Tâm Nhược a Vân Tâm Nhược, ngươi đúng là có một người cha tốt a

    Không hề nói nhiều, Vân Tâm Nhược đối với Vân Hồng Đào hành một cái lễ sơ sài, Tử Y giáo lễ phép cơ bản nàng vẫn biết, tuy rằng nàng thập phần khinh thường Vân Hồng Đào, nhưng là, việc nên làm nàng cũng sẽ không bỏ qua

    “Vân Lão gia, ngươi có thể suy nghĩ một chút, ngày mai cho ta câu trả lời thuyết phục” Nói xong, khinh ảnh xoay người, lại lúc trước mắt không có ai, trong đôi mắt xuất hiện một chút thần sắc phức tạp

    Nàng biết Vân Hồng Đào sẽ đồng ý, một cái Vân Tâm Nhược đổi một cái Vân Thiển Y, lựa chọn như vậy, đương nhiên hắn sẽ đồng ý, một trận thoạt nhìn chính mình ngay từ đầu đã thắng, nhưng chỉ chính nàng biết, nàng thua, thua tự do, kỳ thật liền thua toàn bộ

    Nhìn mạt áo xanh kia chậm rãi rời xa tầm mắt mình, Vân Hồng Đào giống như thương lão , suy sụp ngồi trên ghế, bị chính nữ nhi của mình mạch thị, bị chính nữ nhi của mình kêu Vân lão gia, bị chính nữ nhi của mình cứng rắn buộc đoạn tuyệt quan hệ cha con, những điều này tất cả mọi người không ai có thể chịu đựng được, tuy rằng chưa từng chờ mong gì ở nàng, nhưng dù sao cũng là con gái thân sinh. Máu mủ tình thâm, không thể thay đổi, Vân Hồng Đào hắn mặc dù trì chiến thương trường nhiều năm, nay lại thành một cái phụ thân cực kì thất bại (Máu mủ tình thâm:ọe , chả thấy tình chỗ nào thâm chỗ nào, đối xử còn ác hơn người dưng, mặc dù đúng là zậy hê hê)

    Suy nghĩ lại, căn bản không cần suy nghĩ lại, hắn không thể để cho Thiển Y gặp chuyện không may, nàng là nữ nhi mình cưng chiều nhất, nàng là huyết mạch duy nhất của nữ nhân mình yêu nhất

    Đoạn tuyện thì đoạn tuyệt, vốn là người không nên xuất hiện, không chờ mong gì. Hiện tại cứ giải quyết như vậy đi. Vì thế, hắn dựa vào lưng ghế, hướng ra ngoài hô to một tiếng “Người đâu…..”

    Hết thảy lựa chọn đều đã có kết quả, mà có lẽ cho tới bây giờ vốn không có lựa chọn

    Xoay người, Vân Tâm Nhược lại gần bên hồ nở đầy hoa sen kia, lẳng lặng đứng bên bờ, trong hồ mùi hương tản mát trong không khí, thêm một chút hơi ấm không khỏi làm cho người ta say mê

    Trên trời một mảnh thâm lam, có vài cụm mây bay nhẹ như một khối lụa mỏng, có chút mông lung, bên hồ dương liễu lả lướt, giống như mỹ nhân thướt tha, gió thổi cành liễu nhẹ nhàng lay động, nhìn kỹ thế nhưng có chút xinh đẹp tuyệt sắc. Hoa này, hồ này, sợ là về sau không còn cơ hội thấy nữa

    Nhưng là, nàng lạnh nhạt cười, trong trẻo mà lạnh lụng mi tâm chậm rãi giãn ra, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ tháng ba, trong bình tĩnh lộ ra không sợ hãi, ba phần lạnh lùng, còn có năm phần dũng cảm, gió thôi y phục tung bay, nhưng là thân thể gầy yếu lúc này lại đứng thẳng trước gió, nếu có một ngày, nàng một lần nữa có được tự do, nàng sẽ không buông tay. Mặc kệ chuyện gì sẽ đến? Nàng quyết tâm trong lòng, phong cảnh không hợp với lòng nàng, nhưng lại có khả năng đả động nhân tâm

Chia sẻ trang này