1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vân Long Phá Nguyệt

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 11/11/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 50: Có phó Tử Y

    Một lúc lâu sau, nàng mới trở lại bí phương viên, còn chưa đi tới cửa, liền nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ ngồi ở cửa, tựa hồ đang ngủ. Cái kia là….Tử Y. Vân Tâm Nhược bước nhanh đến trước mặt nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng một cổ dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua, ấm áp như xuân, làm cho ánh mắt của nàng hơi hơi có chút chua xót, chớp chớp vài cái xoán tan lệ trong mắt

    Nàng nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Tử Y, Tử Y cùng mình vượt qua vô số ác mộng, nàng luôn cười, chẳng sợ đối phương xa lạ là nàng

    “Tiểu thư, người lại thấy ác mộng?”

    “Tiểu thư, người lại không ăn cơm, nếu không ăn người chả có miếng thịt nào đâu!”

    “Tiểu thư, về sau Tử Y làm thân nhân của người được không?”

    “Tiểu thư, có Tử Y ở đây, người sẽ không cô đơn!”

    Vân Hồng Đào có lẽ có thể dùng nhiều loại biện pháp làm cho nàng thay Vân Thiển Y xuất giá, nhưng là không biện pháp nào hữu dụng hơn bằng dùng Tử Y uy hiếp nàng , làm cho nàng cam tâm tình nguyện, làm cho nàng không có nửa điểm đường lui, một tân nương không tình nguyện, không có người biết đã nảy sinh những chuyện gì, cũng không có người biết trong phủ có rất nhiều chuyện xấu không ai biết

    Thương nhân khôn khéo như vậy, quả thật bắt được nhược điểm lớn nhất của nàng. Làm cho nàng không thể không đáp ứng

    Bất quá, Tử Y, ngươi sắp được tự do. Trước mắt đây là chuyện duy nhất có thể an ủi nàng

    Cười cười, nàng xóa tan tất cả những cảm xúc vừa rồi, chỉ còn một mảnh vân đạm phong thanh, tinh sơ minh nguyệt, tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tử Y, nhẹ giọng kêu “Tử Y, tỉnh tỉnh……”

    “Ân….”

    Tử Y xoa xoa ánh mắt, từ lúc tiểu thư bị tổng quản mang đi, nàng liền lo lắng, tuy rằng tiểu thư nói qua chuyện này cùng thân phận của nàng không liên quan, nhưng là nàng không thể không lo lắng, vì thế không ngừng ở cửa bí phương viên đi tới đi lui, thẳng đến đều nhanh cấp nàng san bằng (không biết ghi ra ntn cho dễ hiểu nữa). Bất tri bất giác, không hiểu sao lại đang ngủ

    “Tiểu thư?” Rốt cuộc Tử Y tỉnh táo lại, đôi mắt nhíu lại, lệ đột nhiên ngã nhào, tiểu thư của nàng, đã trở lại

    “Tiểu thư, người không sao chứ?” Tử Y lo lắng nhìn Vân Tâm Nhược từ trên xuống dưới, cực kì lo lắng hỏi

    Lắc đầu, Vân Tâm Nhược đứng lên, thuận tiện kéo Tử Y còn đang ngồi dậy, trả lời “Ta không sao.”

    “Vậy lão gia tìm người có chuyện gì?”

    Vân Tâm Nhược ngón tay nhẹ nhàng giật giật, cho Tử Y một cái cười yếu ớt, cười đến cực thiển bi thương. Tử Y sơ ý hoàn toàn không nhìn ra được

    “Không có chuyện gì” Nàng tránh nặng tìm nhẹ trả lời. Không muốn đem chuyện mình cùng Vân Hồng Đào nói ra, sau đó đi thẳng vào bí phương viên. Giương mắt nhìn lên, bên trong vườn cảnh sắc vẫn như cũ, nhưng tâm tình đã bất đồng

    Tử Y bỉu môi, không tin lời nói của Vân Tâm Nhược. Gót chân vội vàng theo sau Vân Tâm Nhược, hô gọi

    “Tiểu thư, ngươi gạt người. Lão gia gọi người, nhất định phải có chuyện gì chứ?”

    “Người nói cho Tử Y nghe được không, nói không chừng Tử Y có thể hỗ trợ!”

    “Tiểu thư…….”

    Lá khô đầy sân, Huân thảo cô đơn, cô gái lạnh lùng, toàn bộ những điều này đều quen thuộc tiếng ồn ào mấy phần nóng bỏng, toàn bộ đều như có thêm sức sống, giảm không ít ảm đạm cùng tịch liêu

    Vân Tâm Nhược đột nhiên xoay người, làm cho Tử Y theo phía sau mém chút nữa đụng thẳng vào lưng nàng

    Tử Y vỗ vỗ ngực, giận dữ nói “Tiểu thư người đột nhiên dừng lại sao lại không nói Tử Y tiếng nào, vạn nhất đụng người té thì làm sao, toàn thân người cũng không có được mấy lượng thịt đâu”

    Quan tâm lại thâm vài phần ý tổn hại. Miệng Tử Y có khi cũng thực độc mà

    “Tử Y….”

    “Ân?”

    “Ta đói bụng……”

    “Ta……….”

    Tử Y bất đắc dĩ nhìn thoáng qua vân Tâm Nhược , không khỏi thở dài, nhịn không được thất bại, mười lần hỏi mười lần không ra được cái gì? “Tốt lắm, Tử Y lập tức đi lấy đồ ăn” Nàng tức giận nói, dù sao tiểu thư nhà nàng cũng không vì bất kính trong lời nói mà tức giận

    Lúc gần đi, lại vẫn lo lắng nhìn nàng từ đầu tới chân đánh giá cẩn thận một phen. Thấy khuôn mặt nhạt như gió thu của tiểu thư, lại không biết vì sao làm cho nàng cảm giác trong lòng vi toan

    Nàng xoay người bước nhanh chạy đi, đây là làm sao vậy? Cảm giác là lạ

    Thẳng tới lúc không nhìn thấy thân ảnh kích động của Tử Y, Vân Tâm Nhược mới ngẩng đầu nhìn lên trời, vạn dặm bát ngát trời xanh. Lòng của nàng càng phát ra phiêu hồ…..

  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Cơm nước xong, Tử Y dọn dẹp tốt hết thảy, mới vừa đi ra ngoài thì Phương quản gia đi vào. Hắn nhìn thấy Vân Tâm Nhược đang đọc sách, liền im lặng đứng một bên, không nói câu nào.

    Vân Tâm Nhược đang ngồi ở bàn tay cầm sách, ngón tay nhẹ nhàng lật trang sách, thanh âm lật sách sàn sạt vang lên. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Phương tổng quản, kỳ thật nàng sớm biết hắn vào, cũng biết hắn tới làm gì? Nàng không phải là người nói nhiều, hắn không mở miệng, nàng cũng tự nhiên không nói trước. Đương nhiên, đối với Phương tổng quản này, theo như vừa rồi hắn chính là không muốn làm phiền nàng đọc sách, ấn tượng của nàng đối với hắn tốt hơn nhiều lắm, Phương tổng quản này tuy rằng làm người chanh chua, cũng chỉ là một cái tiểu nhân

    “Tam tiểu thư!” Bị Vân Tâm Nhược nhìn chăm chú, Phương tổng quản hành lễ, ngày xưa trong mắt chỉ có khinh thị nay lại thật sự cung kính, lại vẫn có chút bội phục

    Vân Tâm Nhược gật gật đầu, buông sách trên tay, đứng dậy “Phương tổng quản có gì muốn giao cho ta thì lấy ra đi”

    “Vâng….” Phương tổng quản đáp. Âm thầm bội phục vị tiểu thư băng tuyết thông minh này, từ phía sau lấy ra hai trang giấy. Hai tay dâng lên trước mặt Vân Tâm Nhược, giải thích:

    “Trong đó một tờ là khế bán mình của Tử Y, một tờ khác là của Lão gia đưa cho tiểu thư”

    Vân Tâm Nhược tay cầm hai tờ giấy trong tay hắn, nhìn kỹ, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tờ thứ nhất quả thực là khế bán mình của Tử Y, có dấu tay Tử Y trên đó

    Mở ra tờ giấy thứ hai, chỉ thấy trên mặt giấy viết “Tam nữ Vân Tâm Nhược của Vân Hồng Đào, ngỗ nghịch không nghe lời, coi thường trưởng bối, ta cùng con gái này đoạn tuyệt quan hệ cha con, từ nay về sau Vân Tâm Nhược sinh lão bệnh tử, giàu có khèo khó gì không quan hệ đến Vân phủ”

    Ngỗ nghịch không nghe lời, coi thường trưởng bối, tội danh tốt, quả thực hết thảy đều nằm trong dự kiến của nàng, xem ra nàng thực sự làm Vân Hồng Đào tức giận không ít, Vân tam tiểu thư a Vân tam tiểu thư, những việc hôm nay ta làm, mong là sẽ vừa lòng ngươi, không cần phải sợ có một ngày nếu ngươi thực sự bị người khác nhận ra thì cũng có thể vui vẻ sống qua ngày. Về phần Tử Y, không biết lát nữa nhìn đến khế bán mình của mình sẽ có biểu tình gì. Nàng – thực sự chờ mong a! Nghĩ như vậy không khỏi có ý cười nhợt nhạt bên khóe miệng

    Phương tổng quản vẫn nhìn Tam tiểu thư trước mắt, hắn tất nhiên là biết hai tờ giấy kia viết cái gì, hắn hiện tại đối với Tam tiểu thư , thật sự là một chút cũng không đoán được, nhưng là, một cái nữ tử nho nhỏ , lại có thể cùng lão gia đưa ra hai điều kiện, không nhận thua chút nào, hơn nữa thế nhưng có thể làm cho lão gia chỉ có thể đồng ý mà không thể nói gì, chấp nhận điều kiện kinh thế hãi tục này. Xác thực , những gì nàng làm, đúng là thế tục không thể chịu được, là sai mười phần, nhưng là, ai đã ép buộc nàng, ai đã đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên người nàng, mà nàng lại chấp nhận gánh nặng đó, khí độ này, dũng khí này, làm cho người ta không thể bỏ qua. Hắn đối với nữ tử này lại thêm vài phần kính ý

    Dù sao cũng là Lão gia cùng Đại tiểu thư sai trước a!

    “Tam tiểu thư” Phương tổng quản không khỏi mở miệng “Lê Hân tướng quân là người ngay thẳng, điều binh trác tuyệt, không phải là người ti tiện, tự nhiên điều kiện cuộc sống không phải như người bình thường, nói vậy dù Tam tiểu thư gả đi, cho dù sau này phát hiện chân tướng, cũng sẽ không đối với tiểu thư có nhiều thương tổn lớn lắm” Dừng lại, hắn nhìn thấy nụ cười bên miệng Vân Tâm Nhược còn chưa giảm, tiếp tục nói “Hơn nữa, Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư dù sao cũng là tỷ muội, máu mủ tình thâm, tam tiểu thư tất nhiên không muốn nhìn thấy Đại tiểu thư cả đời buồn bực không vui!”

    Lời nói này cực kì có ẩn ý bên trong, vừa muốn an ủi Vân Tâm Nhược, ý lại bảo chuyện đại gả này cũng không phải kết quả quá xấu. Lại cho nàng biết đó là điều nàng phải làm (đoạn này na ná thế chứ không phải nguyên văn)

    Vân Tâm Nhược không nói gì, đặt tờ giấy trên tay xuống bàn, đi tới trước cửa sổ, mở ra, gió bay vào nhẹ nhàng thổi loạn tóc nàng. Sợi tóc khẽ lay động, lướt qua hai má nàng, trong đáy mắt trong như hồ nước lại xuất hiện một tia ảm đạm, nàng thành toàn người khác, nhưng là, ai sẽ thành toàn cho nàng?

  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 52: Thử

    Phương tổng quản đứng ở chỗ cũ nhìn Vân Tâm Nhược đột nhiên đi ra hướng cửa sổ, ông không đoán được lòng nàng đang nghĩ gì

    Mà nữ tử bên cửa sổ đột nhiên quay đầu, mở miệng nói: “Phương tổng quản có thể giúp ta làm một việc không?” Có vài phần khẩn cầu , cũng có vài phần đoán

    Hảo ý của hắn, nàng tất nhiên thấy được. Cho nên…….

    Phương tổng quản không chút do dự gật đầu. Trả lời “Tam tiểu thư có gì cứ phân phó? Chỉ cần Phương mỗ có thể làm được, nhất định tận hết sức lực”

    Nghe được hắn nói như vậy, Vân Tâm Nhược thở nhẹ ra, quả nhiên, nàng đoán đúng. Vì thế nói:

    “Sau khi ta gả đi, có thể giúp ta chiếu cố Tử Y một chút được không?” Nàng không có yêu cầu gì khác, chỉ có cái này. Nàng sẽ không mang Tử Y vào phủ Tướng quân, nơi đó một mình nàng là đủ rồi

    “Tam tiểu thư, người không định mang Tử Y đi sao?” Phương tổng quản cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, cũng thập phần kinh ngạc, hắn không hiểu , nàng cố hết sức lấy lại khế bán mình của Tử Y, cũng là vì Tử Y mới cam tâm thay gả, vì sao hiện tại lại muốn đem nàng bỏ lại nơi đây

    “Không cần” Vân Tâm Nhược lắc đầu, đi vào nội thất, chỉ chốc lát ôm ra một cái hộp nhỏ khéo léo, đưa tới tay Phương tổng quản. Ý nói hắn mở ra.

    Phương tổng quản vừa mở ra, thấy bên trong có vài món trang sức, mấy thỏi bạc, mặc dù không phải vô giá, nhưng là cũng có giá trị

    “Tam tiểu thư, đây là?….” Hắn không rõ

    Vân Tâm Nhược cũng nhìn cái hộp trong tay hắn, lời nói không khỏi có vài phần chua sót “Ta sẽ không mang Tử Y theo , tương lai thật sự là không biết được”

    Ngắn ngủn hai câu nói, Phương tổng quan trong lòng nhất thời hoàn toàn hiểu được, hắn phát hiện tiểu thư này thật sự thiện lương, hắn đem này nọ trả lại trong tay nàng, mở miệng nói. Thanh âm leng keng hữu lực “Tam tiểu thư yên tâm, chỉ còn Phương mỗ còn ở đây một ngày, Tử Y nhất định không có việc gì. Đây là Phương mỗ cam đoan với tiểu thư”

    Vân Tâm Nhược lại đem này nọ đặt trở lại tay hắn, kỳ thật vừa rồi nàng chính là muốn thử, lúc nàng đem hòm giao lên tay hắn, va chạm vào cánh tay Phương tổng quản, xem ra mình đoán không sai, cũng không có nhìn lầm người, Phương tổng quản này quả nhiên là người có thể nhờ cậy. Đương nhiên thuật đọc tâm của nàng không lợi hại như vậy, chỉ cần vừa chạm vào, là có thể đọc được tất cả nội tâm, phải biết rằng, lòng người là sâu nhất, khó dò nhất, nàng chỉ là tiếp xúc Phương tổng quản trong nháy mắt, cảm nhận hắn đối với mình không có nửa phần ác ý. Thậm chí cũng có thể mơ hồ cảm thụ được chút đồng tình trong hắn. Phương tổng quản này trên người cũng có vài phần chính khí

    Kỳ thật chỉ cần điểm ấy thôi đã đủ, nàng cười đạm, chỉ vào cái hộp trong tay Phương tổng quản nói: “Nếu Phương tổng quản không tiếp nhận, về sau giao cho Tử Y là được”

    Nghe được lời của nàng, Phương tổng quản mới đem cái hộp thu lại, hắn âm thầm quyết định, những thứ này ngày sau nhất định giao cho Tử Y, tiểu thư đáng thương, từ nhỏ đã khổ, không người yêu thương, tương lai lại không biết là hạnh phúc hay bất hạnh, chỉ hy vọng Đại tướng quân sau khi biết được chân tướng, sẽ không làm khó đứa nhỏ đáng thương này. Không trách Đại tiểu thư có người trong lòng. Cũng không mắng Hoàng Thượng hạ chỉ không rõ.Nam hôn nữ gả, vốn là chuyện cực kì bình thường, nay lại ồn ào như thế. Khổ nhất một cái vô tội chính là nàng

    Nhìn Phương tổng quản trầm mặc, Vân Tâm Nhược lại đem ánh mắt nhìn về phía xa xa, ánh mắt hết sức sâu thẳm, lại tự nhiên có tịch liêu bên trong, thẳng đến lúc Tử Y trở về

    Khi Tử Y trở về, nhìn thấy Phương tổng quản, thân mình co rúm lại một chút, Phương tổng quản cũng chỉ hảo ý đối với nàng cười một cái, nhìn thấy hắn tươi cười, Tử Y lại toàn thân không thoải mái

    “Tam tiểu thư, ta đây đi trước phục mệnh” Phương tổng quản xoay người hành lễ, nói “Về phần đáp ứng chuyện của tiểu thư, Phương mỗ nhất định sẽ làm”

    Sau đó không đợi bọn họ trả lời, liền ôm hộp nhỏ trong tay đi ra cửa phòng

    Tử Y lôi kéo ống tay áo Vân Tâm Nhược, mới vừa thoát khỏi cái cười kia của Tổng quản tỉnh lại, Hỏi “Tiểu thư, Phương tổng quản đáp ứng người cái gì?”

    Vân Tâm Nhược không trả lời, quay lại cầm lấy tờ giấy trên bàn, mà một tờ khác cẩn thận gấp lại bỏ vào túi trong tay áo, không để Tử Y nhìn thấy

    “Tiểu thư, ta đang nói chuyện với tiểu thư a!” Tử Y nàng hiện tại là thập phần không đồng ý, không cho phép Tiểu thư nhà nàng tạm thời câm điếc. Hôm nay sao lại kỳ kỳ quái quái như vậy, nếu không cho nàng biết nguyên nhân, nàng tuyệt đối nghẹn chết

    “Tiểu ……” Còn chưa nói xong, chỉ thấy Vân Tâm Nhược nhanh chóng đem tờ giấy kia để ra trước mắt nàng, thành công ngăn cản nàng tiếp tục cằn nhằn

  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Chỉ thấy Tử Y hai mắt trợn lên, trong mắt nước mắt lập tức trào ra, toàn thân kích động run run

    Nàng tuy rằng không biết chữ nhiều lắm, nhưng là ba chữ khế bán mình, nàng tuyệt đối không nhớ lầm. Lúc nhỏ nàng không biết, còn ngây thơ, bị người ta đem bán vào Vân phủ, một tờ giấy khế bán mình, làm cho nàng từ một cô nhi trực tiếp biến thành một gã nô tài thấp hèn, cái gì sống dơ bẩn. Sống mệt mỏi , nàng đều trải qua, cái gì chèn ép nhục nhã, nàng cũng đã trải qua, đến lúc gặp Tam tiểu thư, cuộc sống nàng mới tốt lên một chút, tuy rằng Tam tiểu thư không được sủng ái, nhưng là đối với mình giống như tỷ muội đồng tình, chưa bao giờ bạc đãi, đến lúc Tam tiểu thư đi rồi, gặp được Tam tiểu thư hiện tại, tuy rằng ít nói, nhưng vẫn giống như thân nhân của mình

    Hiện tại, khế bán mình trước mắt làm cho nàng kích động không biết làm sao, sợ chỉ là một giấc mộng

    “Tiểu thư, đây là có chuyện gì?……Tử Y….khế bán mình của Tử Y sao lại ở đây?” Nàng không ngừng khóc thút thít, ngữ khí có chút khàn khàn, trong mắt nước mắt càng ngày càng nhiều

    Vân Tâm Nhược lấy ra một cái khăn mặt đưa cho nàng, Tử Y cầm lấy liền hướng lên mặt lau. Động tác có chút thô lỗ

    “Tử Y về sau không còn là cái nô tài nữa, có thể tự do lựa chọn cuộc sống của mình” Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y, ý tứ trong lời nói không rõ ràng. Làm cho người ta đoán không ra. Mà cách nói không rõ đó, ngữ khí lại có chút hơi hơi hiu quạnh

    “Đúng vậy, Tử Y về sau có thể đi theo Tiểu thư, muốn đi có thể đi” Nghe nói như vậy, Tử Y mới nín khóc mỉm cười, cao hứng tiếp nhận khế bán mình, nhìn đi nhìn lại, sờ soạng lại sờ soạng, giống như đối với bảo bối

    Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y cười vui vẻ như vậy, khóe miệng cũng nhếch lên, chỉ là trong đôi mắt trong suốt lại xẹt qua một tầng đau thương

    Hoàng Thượng ban chỉ cho Huyền Vũ Đại tướng quân Lê Hân, trong lúc nhất thời mọi người trong thiên hạ đều biết, có người hâm mộ, có người đố kỵ, có người cao hứng, cũng có người thương tâm, Lê Hân tướng quân là người như thế nào, là Chiến thần của Thiên Trạch Hoàng triều, lại đột nhiên bị một đạo thánh chỉ hôn nhân trói buộc, hơn nữa Tướng quân phu nhân tương lai không phải Công chúa, cũng không phải Quận chúa, mà là nhi nữ của một thương nhân, tuy rằng dung mạo tuyệt sắc vô song, dung sắc tú lệ, nhưng là, vẫn có người ngước mặt lên trời hô to bất công, Hoàng Đế bất công, vì sao chuyện tốt này, không phải rơi xuống trên người mình. Trong vài ngày dẫm nát tâm của một đám lớn cô gái khuê các

    Bên ngoài hiện tại sớm sôi trào như thái dương tháng tám, ánh sáng ngập trời, bên trong Vân phủ vui mừng một mảnh, hồng chuyên lục ngõa, hồng mang tung bay, nơi nơi đều là không khí vui mừng, người bên trong Vân phủ mặt đầy hồng quang

    Làm cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn là, đã nhiều ngày nay, cửa lớn Vân phủ không ngừng có người ra ra vào vào, miệng đầy lời chúc, đồ vật quý hiếm trăm món, giống như nước lớn đổ ào vào Vân gia, từ quan viên Vương gia, cho tới thương nhân đầy tớ, nhất nhất đều tự mình tới cửa, mang tiếng là tới chúc mừng, kì thực là nịnh nọt . Vân phủ đã nhiều ngày thu nhiều bảo vật, phỏng chừng có thể so sánh với quốc khố

    Vân Hồng Đào tiếp đãi tất cả, trên mặt một mảnh tươi cười, mỗi khi tiếp nhận một vật gì, gặp qua người nào, nụ cười trên mặt hắn lại sâu sắc thêm một chút, tâm cũng áp chế một phần

    Vân Thiển Y cũng không bước khỏi cửa, chỉ lẳng lặng đứng ở Vân Nguyệt các, tiếp tục thêu kiện hí thủy uyên ương, từ khi biết Vân Tâm Nhược nguyện ý thay gả, lòng của nàng liền tràn ngập đủ loại mâu thuẫn, áy náy, bất an, cùng với kinh hỉ. Nàng ngừng động tác trong tay, từ bên cạnh khung thêu đứng dậy, chậm rãi bước tới cửa sổ, váy màu vàng nhạt chậm rãi lướt qua mặt đất, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ngoài cửa sổ, tùy ý có thể nhìn thấy sắc đèn đỏ thẫm, bọn hạ nhân tới tới lui lui qua lại, có khi dừng lại nói nhỏ vào tai nhau vài câu, có khi cũng có thể nhìn thấy Vân Hồng Đào cùng một số gương mặt xa lạ, không biết thân phận là gì, nhưng có thể thấy được vẻ cao sang

    Đến bây giờ, nàng vẫn là như lọt vào sương mù, hạ chỉ tứ hôn, Huyền Vũ đại tướng quân, Tam muội thay gả, những việc này toàn bộ không ngừng quay cuồng lần lượt thay đổi trong đầu nàng, hợp lại làm cho nàng bối rối, nhưng là, dứt bỏ những việc này, nàng lại cũng người nọ khoảng cách càng ngày càng gần, về sau có cơ hội mượn lí do tới phủ Tướng quân gặp người kia

    Hết thảy thật sự có thể như nàng mong muốn sao? Kia chỉ có trời biết. Tương lai cho tới bây giờ đều là hay thay đổi, phương thức biến hóa vượt xa tưởng tượng của con người. Chỉ sợ đến lúc đó, là khó có thể tiếp nhận

  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 54: Tử Y: phi gả y

    Bên trong vườn bí phương viên, một ánh nến nho nhỏ sáng lên, giống như đốt sáng hy vọng trong đêm đen, bão cát sa thổi, ánh sáng chập chờn, trên bàn là một cái khăn hỉ thêu vàng, còn có một thân sắc lửa đỏ y phục tân nương, những thứ này là vừa rồi Phương tổng quản mang theo vài hạ nhân đưa tới, màu sắc đỏ thẫm, tiên diễm như máu , kim tuyến tú thành bàn long ngọc phượng, trong phú quý mang theo cát tường, ngân tuyến vẽ thành uyên ương hí thủy, tình ý nồng đậm

    Gả y đỏ thẫm theo ánh nến chiếu ra càng thêm yêu diễm, mà cô gái trước bàn ánh mắt nhìn chằm chằm vào y phục đỏ thẫm ,đôi mắt thanh thiển cũng phiếm một tầng màu đỏ nhàn nhạt

    Chi một tiếng, cửa bị người khác đẩy ra, chúc quang không ngừng lóe sáng, sau đó lại lần nữa im lặng tỏa ra ánh sáng, lửa nhỏ không ngừng đốt tàn nến chảy xuống, nhưng là cô gái vẫn như cũ lẳng lặng nhìn, tinh thần phiêu xa đi đâu đó, ánh mắt đạm mạc, thoáng chút trống rỗng, toàn thân hiện lên cảm giác cô đơn

    Tử Y lấy tay vỗ nhẹ lên bả vai, mệt chết nàng đi được, gần đây có một lượng khách lớn tới Vân phủ, cho nên nô bộc lớn nhỏ gì cũng bận rộn túi bụi, ngay cả Tử Y cũng bị kéo ra ngoài hỗ trợ, Đại tiểu thư thành thân, đều nhanh chóng đem bọn họ mệt muốn mất nửa cái mạng

    Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhất thời một cỗ lo lắng đánh úp lại, nhìn nhìn Vân Tâm Nhược bên cạnh bàn, không biết vì sao, lòng của nàng lại có chút cảm giác ê ẩm,tiểu thư như vậy, làm cho nàng cảm giác thực xa xôi. Nhìn thấy người, nhưng lại không thấy được tâm

    Lắc đầu, Tử Y đem ý nghĩ kỳ quái trong đầu đá văng ra, khế bán mình đang trên người nàng, hiện tại nàng là người tự do, nàng sẽ chờ một cơ hội tốt rồi cùng tiểu thư rời đi nơi này

    Đúng rồi, cẩn thận nhìn lại, tiểu thư nhà nàng đang nhìn cái gì a? Nghi hoặc đem ánh mắt của nàng nhìn về phía trước bàn……Vải đỏ, kim tuyến, ngân biên…..Trời ạ! Đây là cái gì a?

    Vừa đến gần thấy như vậy, dọa nàng hồn phách muốn bay mất, cái này không phải gả y sao? Đây là gả y của Đại tiểu thư, hôm nay lúc phòng may mặc vừa đưa đến, nàng còn liếc mắt nhìn xem một cái mà? Nhưng là, tại sao gả y này lại chạy đến bí phương viên?

    Gả y là chân dài hay là mọc cánh, sao lại tự mình bay đến đây. Trong đầu nàng tự nhiên xuất hiện một ý nghĩ kì quái, gả y màu sắc lửa đỏ mọc cánh, bay a bay, không đúng không đúng. Nàng nhanh chóng đá bay tư tưởng kỳ quái trong đầu mình. Vẫn là hỏi người trong cuộc tốt hơn

    “Tiểu thư……Đây là cái gì?” Tử Y chỉ vào gả y đỏ thẫm trên bàn hỏi. Ngữ khi run run giống như nhìn thấy quỷ

    Vân Tâm Nhược thản nhiên liếc mắt nhìn Tử Y một cái, tiếp theo ánh mắt lại dừng ở kiện gả y trên bàn. Hỏi lại Tử Y:

    “Ngươi nhìn không thấy sao?”

    “Ông trời, đây là sự thật sao, gả y của Đại tiểu thư sao lại chạy đến đây được?” Tử Y vội vàng cầm lấy gả y trên bàn ôm vào ngực, lo sợ tới muốn khóc “Phải thừa dịp người ta còn không chú ý trả về mới được” nói xong liền chuẩn bị chạy ra hướng cửa

    “Tử Y……” Vân Tâm Nhược kêu nàng ngừng lại, sau đó đứng lên, cầm lấy kiện gả y trong tay nàng, đặt trở lại lên bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm mặt Tử Y, khuôn mặt kia thế nhưng lại thể hiện vẻ kích động, tròng mắt ửng đỏ tựa hồ tùy lúc đều có thể rơi lệ

    Vân Tâm Nhược cảm giác một cỗ chua chát từ yếu hầu trào ra, nàng nhắm mắt lại, nuốt ngược vào vị chua sót kia, trên mặt lại hiện lên tươi cười như gió

    “Tử Y, ngươi đem nó đi, ta mặc cái gì xuất giá đây?”

    “Xuất…..xuất….xuất giá……”

    Miệng Tử Y lắp bắp lặp lại hai chữ đó, sợ hãi nhìn về phía Vân Tâm Nhược, lão gia đột nhiên muốn gặp tiểu thư, ngày hôm sau Phương tổng quản mang đến khế bán mình của nàng, tiểu thư mấy ngày nay trầm mặc….không lẽ…..

    Nàng mạnh mẽ cầm chặt gả y trên bàn, ngón tay dùng sức níu chặt, thanh âm có chút khàn khàn. “Tiểu thư……ngày kia người gả đến phủ Tướng quân là Đại tiểu thư mà phải không?” Trăm ngàn lần, trăm ngàn lần không cần như suy nghĩ của nàng

    Vân Tâm Nhược vẫn như cũ nhạt nhẽo nở nụ cười, nhưng là nụ cười lại chua chát hơn rất nhiều. “Tử Y, gả tới đó không phải tốt sao? Ngươi không phải nói Đại tướng quân là Chiến Thần sao. Không phải nói cái kia nam nhân là bao nhiêu nữ nhân tưởng đập đầu cũng phải gả sao? Nay là ta được gả, ngươi không phải là nên thay ta thấy cao hứng sao?”

    “Không phải…..không phải……” Không tiếp nhận được tin tức như vậy, không phải các nàng đã nói sẽ cùng nhau rời đi Vân phủ sao? Vì sao người gả không phải là Đại tiểu thư, mà lại là tiểu thư của nàng?

  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 55: Khoái hoạt xuất giá?

    Người khác không biết tiểu thư, nhưng Tử Y nàng mà không biết sao? Tiểu thư nhà nàng yêu nhất là tự do, còn có cái kia lúc đang ngủ thường xuyên kêu Lôi ca ca. Lập gia đình, sẽ hủy bỏ tất cả của Tiểu thư. Hơn nữa, rõ ràng nói gả là Đại tiểu thư, nàng không dám tưởng tượng, nếu bị phát hiện, tiểu thư sẽ bị đối đãi tàn khốc như thế nào nữa. Bị thương….hoặc là chết….

    Cầm trong tay gả y. đột nhiên cảm giác muốn bỏng tay, giống như lửa đốt thiêu cháy tay nàng, loảng xoảng một tiếng, gả y như phá bố rơi xuống mặt đất, một mảnh màu đỏ kia, giống như máu đâm vào mắt làm nàng bị thương, còn có lòng của nàng

    “Tiểu thư, người vì sao phải gả, chúng ta không phải đã nói sẽ rời đi nơi này sao? Tiểu thư, không lẽ người đã quên…..Lôi ca ca của người sao?”

    Ba chữ Lôi ca ca, như một khối băng đá lạnh lẽo đâm vào lòng Vân Tâm Nhược, giống như trăm ngàn cây châm nhỏ, mỗi một cây đều hướng thẳng vào trái tim nàng, ê ẩm chát chát

    Một chút sắc ý thê lương hiện lên trên mặt nàng, giống như ngàn phàn quá tẫn thương nhiên, cũng giống như nhiều lần trải qua thế sự thê lương

    Nàng đã đem Lôi ca ca của nàng….

    Đánh mất…..

    “Tiểu thư, Tiểu thư!” Tử Y đứng lên, ôm chặt lấy Vân Tâm Nhược “Tiểu thư, người khóc ra đi được không? Van cầu người, không cần nở nụ cười nữa….. Tử Y cầu người”

    Vân Tâm Nhược trát hạ tiêm trưởng mắt tiệp, bóng đen đạm sắc hiện lên hai gò má non min. Trong mắt không có một giọt lệ nào, nàng vỗ nhẹ bả vai Tử Y

    Bỏ tay Tử Y ra, Vân Tâm Nhược nhìn Tử Y mặt đầy nước mắt trước mặt, trên đời này còn có một người nguyện ý vì nàng Mà rơi lệ, nàng đã muốn thật thỏa mãn

    “Tiểu thư, chúng ta đào tẩu được không?” Tử Y lau nước mắt, nàng sẽ không đứng nhìn Tiểu thư gặp chuyện không may

    Trốn, có thể trốn được sao? Có năng lực chạy trốn tới đâu?

    Vân Tâm Nhược nhặt lại gả y trên mặt đất, tử y lại đi trước nàng, giựt lại gả y trong tay nàng, gắt gao ôm chặt

    “Tử Y , ngươi có thể làm cho ta khoái hoạt xuất giá được không?” Vân Tâm Nhược trên mặt xuất hiện một chút nụ cười, giống như đứa nhỏ bình thường thuần khiết chưa từng bị thương qua

    Tử Y lại cảm giác một trận gió lạnh lẽo thổi đến bên người, lãnh đến làm cho nàng phát run, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, mở mắt nhìn Vân Tâm Nhược

    “Tiểu thư, khế bán mình của Tử Y?…..”

    “Không phải…….” Biết nàng muốn nói gì. Vân Tâm Nhược đánh gãy lời nàng “Vân Thiển Y có người trong lòng, nàng có gả ra ngoài cũng chỉ buồn bực không vui mà chết. cho nên ta thay gả”

    “Nhưng là, Đại tiểu thư không phải tỷ tỷ ruột của người……” Tử Y không tin, tính tình Vân Tâm Nhược, nàng không phải hiểu được hết, nhưng cũng nắm được năm phần. Tuyệt đối không phải vì nguyên nhân này, trực giác cho biết chuyện này cùng nàng có liên quan

    “Tử Y, làm cho ta khoái hoạt xuất giá được không?” Lại là câu này, giống như không suy nghĩ gì nhiều, nhưng là ý cười đạm mạt kia lại đánh vào lòng nàng

    Tử Y đồng ý, vì thế không khỏi gật đầu. Tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng là Tiểu thư nhà nàng đã nói như vậy, về sau bất luận ra sao, vô luận phát sinh chuyện gì, là phúc hay họa, Tử Y nàng đều ở cùng Tiểu thư, cùng nhau đảm đương

    Vân Tâm Nhược vỗ vỗ bả vai Tử Y. chỉ lưu lại cho nàng một chút lạnh nhạt. xoay người đi ra cửa phòng, tối nay, không trăng, không sao. Chỉ có gió nhẹ nhàng thổi tới, thổi tới trên người, có một tia lạnh lẽo

    Bí phương viên đóng cửa, loáng thoáng có thể nhìn thấy đèn đuốc sáng lạn bên ngoài, xa xa còn truyền đến từng trận âm thanh nói chuyện, nàng tựa người lên cây, thân cây thô ráp, ma sát lưng của nàng, thực không thoải mái, ngón tay tinh tế trắng bệch lần lượt thay đổi, ánh mắt nhìn về phía phương xa, về một nơi không có tiêu điểm

    Nhân sinh của nàng, lại đem dến cho nàng một cái tân lao sủng….

  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 56: Vân Thiển Y vấn an

    Ngày hôm sao, hai mắt Tử Y sưng đỏ, giúp Vân Tâm Nhược tẩy sơ xong, ánh mắt luôn gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tâm Nhược, ánh mắt lo lắng như ảnh như tùy (như bóng theo hình, không thể tách rời)

    Thẳng đến lúc nghe tiếng đập cửa, nhìn thoáng qua thần sắc bất động Vân Tâm Nhược, Tử Y nhấc váy chạy ra mở cửa, vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ đang cười Vân Thiển Y

    “Đại tiểu thư, người tới đây làm gì?” Tử Y nhíu mày, trong lòng thập phần hờn giận, nàng hiện tại chán ghét nhìn thấy Vân Thiển Y, thậm chí là hận nàng, nàng rất ích kỷ, nàng có người trong lòng, tiểu thư nhà nàng không có sao?

    “Ngươi tỏ ra thái độ gì đó?” Tri Dung đứng ở bên cạnh Vân Thiển Y quát một tiếng chói tai

    “Tri Dung!” Vân Thiển Y tức giận trừng mắt nhìn nha hoàn phía sau một cái, Tri Dung lập tức câm miệng không nói gì nữa, ánh mắt lại hung ác giống như muốn ăn sống Tử Y

    “Tử Y, ta hôm nay là đặc biệt tới xem Tam muội, thuận tiện mang theo một ít này nọ cho nàng” Vân Thiển Y ôn nhu cười nói

    Tử Y nhìn chủ tớ ba người bọn họ, lại nhìn nhìn tới hộp gấm trong tay họ, cắn cắn môi, nửa ngày mới mở miệng ra khó xử nói “Ta thử đi hỏi Tam tiểu thư xem?” Sau đó trực tiếp đóng cửa lại trước mặt bọn họ, hoàn toàn để bọn họ đứng bên ngoài

    “Tiểu thư, người xem nàng sao lại có thể như vậy được?” Tri Dung tức giận đập cửa bí phương viên. Tri Hạ vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lại chậm rãi lướt qua một chút chán ghét

    “Quên đi……….” Vân Thiển Y giữ chặt Tri Dung, vốn là trong lòng nàng thập phần áy náy, không biết phải đối mặt ra sao với muội muội này, hôm nay mặt dày tới, bị đối đãi như vậy, nàng cũng không trách Tử Y. Hơn nữa để đạt được mục tiêu của nàng thì không thể làm cho quan hệ giữa mình và Vân Tâm Nhược khó chịu hơn nữa

    Chỉ chốc lát sau, cửa bị mở ra, Tử Y đứng trước cửa, cúi đầu, ngữ khí không còn vô lễ như vừa rồi, nhưng là so với vừa rồi thoạt nhìn bộ dạng còn muốn khó xử hơn “Thực xin lỗi Đại tiểu thư, tiểu thư nhà ta hiện tại không muốn gặp người.”

    “Các ngươi?…….” Tri Dung vừa muốn nói gì, bị Vân Thiển Y nói một câu im miệng, đành phải cứng rắn nuốt xuống, khỏi phải nói khó chịu tới cỡ nào

    Vân Thiển Y nhịn xuống khó chịu trong lòng, cố gắng gợi lên ý cười ôn hòa lên mặt, đời này nàng phải chịu tức giận nhiều nhất chính là trước mặt Vân Tâm Nhược, quên đi. Phải biết suy nghĩ vì đại cục, vì……..nàng nhẫn………..

    Nàng cần lấy hộp gấm trong tay Tri Dung, đưa tới tay Tử Y

    “Đây là ta đưa cho Tam muội, thỉnh nàng nhất định phải nhận lấy” Sau đó không đợi Tử Y cự tuyệt, mang theo hai cái nha hoàn cất bước rời đi

    Tử Y cầm hộp gấm nặng trịch trong tay, đóng cửa lại, sau đó đi vào trong phòng, trực tiếp phóng tới trước mặt Vân Tâm Nhược “Tiểu thư, đây là Đại tiểu thư bắt buộc ta lấy”

    Vân Tâm Nhược nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tức giận vừa bất bình của Tử Y, nhợt nhạt cười, tiếp nhận đặt lên bàn, sau đó mở ra thì thấy bên tỏng hộp gấm là một bộ trang sức tinh mỹ đến cực điểm, vòng tay, vòng cổ, bông tai, dây kết kim toản, ngọc bội như ý bát bảo

    “Thực….đẹp!” Tử Y sợ hãi than một tiếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn châu báu trước mắt, có thể tưởng tượng ra, tiểu thư nhà nàng nếu mang thì xinh đẹp cỡ nào

    Nhìn thấy Tử Y bộ dáng nước miếng muốn chảy ra, Vân Tâm Nhược khóe miệng càng cong lên hơn, đôi mắt như nước suối chảy qua, leng keng một tiếng, nàng đem hộp gấm đặt vào tay Tử Y

    “Cái này tặng cho ngươi”

    “Tặng cho ta?” Tử Y chỉ vào hộp gấm trong tay, sau đó lại chỉa chỉa vào mình, vẻ mặt không thể tin

    Tiểu thư nói tặng cho nàng nha, nàng không phải nghe nhầm đi, nhìn thôi cũng biết mấy thứ này đáng giá rất nhiều rồi, bên trong phi kim tắc ngọc. Tiểu nha hoàn như nàng có thể lấy sao

    “Không được, đây là của Tiểu thư mà” Tử Y vừa muốn đem hộp gấm trả lại cho Vân Tâm Nhược, đã thấy Vân Tâm Nhược lui về phía sau vài bước,thiếu chút nữa đem đống bảo bối giá trị này quăng rớt mất, dọa nàng thiếu chút nữa thở không được. Trời ơi, rất nguy hiểm nha, vạn nhất thực sự rớt hỏng rồi, đem nàng bán một trăm lần nhất định cũng không thể mua được một món trong đó

    “Ngươi biết là ta không thích mấy thứ đó mà” Vân Tâm Nhược nói, sau đó cầm lấy một quyển sách trên giường, lặng lặng ngồi một chỗ lật xem. Giương mắt nhìn Tử Y còn đang ngây ngốc, ánh mắt hiện lên ý cười. Sau đó càng nhiều thâm trầm

    Ngay từ đầu, nàng vốn không nghĩ tới mang Tử Y theo gả, nàng không nghĩ đem Tử Y đưa tới một nơi nguy hiểm khác, nếu có một ngày, nàng có tự do, nàng sẽ trở về tiếp Tử Y, Tử Y sống ở Vân phủ một thời gian quá dài, đã có tình cảm với nơi này, cho nên nàng đem Tử Y phó thác cho Phương tổng quản, nếu có một ngày, chính mình thực sự gặp nguy hiểm, như vậy Tử Y cũng có thể nhờ vào vật hiện tại trong tay nàng , sống cuộc sống cả đời không phải lo

  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 57: Ngày xuất giá

    Ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, bí phương viên luôn lạnh lùng lại ồn ào náo nhiệt, ba bốn người chừng bốn mươi tuổi, cầm trên tay bột nước trang điểm, châu sai ngọc lũ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trước giường, một kiện gả y đỏ thẫm thêu phượng bọc quanh thân thể quá mức gầy yếu của cô gái, ánh sáng khẽ lay động, màn che giường màu xanh tinh tế, thần sắc nàng lạnh như băng, trong mắt tràn đầy chán ghét

    “Tam tiểu thư, tân nương sao có thể không trang điểm được?” Tận tình khuyên bảo , khuyên nhủ

    Nàng vì sao phải trang điểm,muốn biến mặt của nàng thành bảng pha màu sao?

    “Đúng vậy, Tam tiểu thư, tân nương tử phải trang điểm cho xinh đẹp, cô gia tương lai mới có thể thích” lại gia nhập thêm một câu

    Ai cần hắn thích, nàng cười lạnh

    “Tam tiểu thư, người đừng làm khó chúng ta nữa mà!”

    Khó xử, nếu khó xử thì mau cút khỏi nơi này đi, nàng không chào đón bọn họ

    Ba nữ nhân cùng một chỗ đã ầm ỹ, ba cái đại lão bà cùng một chỗ có thể ầm ỹ chết người

    Ba gã phụ nhân có chút lực bất tòng tâm nhìn cô gái trước mặt, từ khi bị Tổng quản nói là tân nương không phải Đại tiểu thư, mà là vô danh Tam tiểu thư, các nàng trong lòng liền một bụng nghi hoặc, nhưng là Phương tổng quản nói, chuyện của chủ tử, không thể hỏi nhiều, biết càng nhiều, chết càng nhanh, vừa nghe lời này, ai còn dám hỏi thêm câu nào a.

    Nhưng là Tam tiểu thư này, các nàng tới đây là vì trang điểm tân nương, nhưng là chưa bao giờ gặp qua nữ tử có biểu tình không xứng hợp này, tuy là khuôn mặt kia rõ ràng thanh nhã như mặt nước, hiện tại lại giống như nhiễm một tầng băng, chỉ cần các nàng vừa lên tiếng, đã bị hung hăng trừng mắt một cái, vậy ai còn dám a! Vạn nhất làm không tốt, bị thương nàng, ai cũng không thể cam đoan cái đầu có thể nằm tốt trên cổ mình, may mắn là gả y đã mặc xong từ sớm, nhưng là lại không thể không trang điểm a, đây là quy củ nha. Ông trời tựa hồ muốn chặn đường sống của các nàng mà…..

    Tử Y vừa bước vào cửa, sửng sốt một chút, nàng hít một hơi thật sâu, từ lúc trời tối tới giờ, không hiểu vì sao lòng của nàng không bình tĩnh được? Cảm giác có chút bất an, nhưng thôi mặc kệ như thế nào, nàng đem tất cả tâm tư gạt qua một bên, hôm nay là ngày mừng của tiểu thư nhà nàng, nàng còn nhớ câu kia của tiểu thư, Tử Y, ngươi có thể làm cho ta khoái hoạt xuất giá không? Làm cho nàng không có lý do gì để phản bác. Nếu tiểu thư muốn vậy, thì nàng đáp ứng tiểu thư, Nàng sẽ cười, vẫn cười……cho dù nàng thật sự cười không nổi, cũng phải cười……..

    “Tránh ra, tránh ra!” Tử Y vừa đẩy đám lão bà vây quanh vừa nói, sau đó đi tới trước mặt Vân Tâm Nhược, nhìn gương mặt trắng nõn kia.

    “Tiểu thư” Dừng một chút, nàng dò hỏi “Tiểu thư thật sự không muốn trang điểm sao?”

    Gật gật đầu, nhìn thấy Tử Y, sắc lạnh trên mặt Vân Tâm Nhược lui bớt một chút, đão quanh những người đứng bên kia, khẽ quát một tiếng ” Các ngươi đều ra ngoài cho ta”

    “Này…….” Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tiến cũng không được, lùi cũng không xong….. còn đang muốn nói gì đó, cuối cùng lại bị thanh âm của nàng đánh gãy

    “Đi ra ngoài” Lại là một tiếng, thanh âm tuy nhẹ, lại thập phần cứng rắn

    Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải ra khỏi cửa

    Tử Y đóng cửa lại, sau đó lại cúi đầu, khi ngước lên lại, trên mặt đã có ý cười yếu ớt, tiểu thư chỉ có nàng, nàng cũng chỉ có tiểu thư, ngày xuất giá của tiểu thư, nàng không thể khóc, không thể, nhưng vì sao ánh mắt của nàng lại toan chát không mở ra được. Có cái gì đó sắp rơi xuống, không được, nàng phải nhịn xuống mới được, hấp hấp cái mũi, nàng mím khóe miệng, cố gắng nhìn về phía trước. Lộ ra một cái cười so với khóc còn muốn khó coi mấy lần

    Vân Tâm Nhược từ trước giường đứng lên, gả y màu đỏ toát ra cực mĩ, giống như mẫu đơn trong đêm tối, trạch trạch hồng tiêu

    “Tử Y , xinh đẹp sao?” Nàng quay một vòng, nhìn về phía Tử Y. Khóe miệng thản nhiên cong lên

    “Xinh đẹp……..tiểu thư là đẹp nhất……” Thanh âm Tử Y có chút nghèn nghẹn, không khỏi muốn khóc, tiểu thư nhà nàng hôm nay thật sự đẹp lắm. quần áo màu đỏ làm cho nàng như tiên tử không nhiễm bụi trần, nhẹ nhàng thanh khiết, mà gả y đỏ thẫm, làm cho khuôn mặt vốn là trắng nõn, giống như dính vào ánh sáng màu hồng nhuận, mang theo vài phần cao quý. Cực đẹp…..

  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 58: Xuất giá

    Lúc này, đại môn bí phương viên đóng chặt, Tử Y dựa theo yêu cầu của Vân Tâm Nhược sơ một kiểu tóc cực kì đơn giản. Mà ngoài cửa, Phương tổng quản nghe nhóm phụ nhân hỗ trợ tân nương trang điểm nói loạn thất bát tao đủ loại cử chỉ kỳ quái của tân nương, đột nhiên, lắc lắc tay ý bảo các nàng lui ra

    Mặt của hắn ẩn trong bóng đêm, chỉ có con ngươi màu đen hơi hơi hiện lên một tia ưu sắc, trời đã sắp sáng………

    Một đường thẳng lặng lẽ xẹt ngang qua phía chân trời màu xanh thẳm, một vòng mặt trời đỏ chậm rãi dâng lên, bên trong Vân phủ, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường, đèn đỏ treo cao, tất cả đều là màu đỏ, một khung cảnh màu đỏ tưng bừng nào nhiệt toàn bộ vây quanh Vân phủ , giống như màu đỏ ở hải dương, nóng hôi hổi

    Âm thanh chúc mừng, tiếng quát liên miên không ngừng, nghe được một trận âm thanh pháo nổ, sau đó là tiếng kèn thổi, tiếng trống chiêng, cửa Vân phủ sớm bị một đám người vây kín không còn kẽ hở, kiệu tám người nâng đứng trước cửa, trên bốn góc kiệu là bốn viên trân châu, dây kết màu đỏ buông xuống, tế đoạn làm thành kiệu liêm thêu trăm điểu hướng phượng, song điệp diễn hoa, toàn bộ thoạt nhìn đều rất sống động, mà làm cho người ta chú ý là tay vịn trên kiệu lại là dùng thủ ô kim tạo thành, kiệu hoa tám người nâng, thật đủ xa hoa mà

    Trên đầu đội hỉ khăn màu đỏ, Vân Tâm Nhược lẳng lặng ngồi, Tử Y bị nàng lấy một cái cớ bắt đi ra ngoài, chờ khi nàng trở lại, có lẽ mình đã đi rồi, mà nàng tin tưởng Phương tổng quản sẽ chiếu cố tốt Tử Y

    “Tử Y, thực xin lỗi” Bàn tay giấu trong tay áo gắt gao nắm chặt lại, đột nhiên cảm giác vô lực, đôi mắt bình tĩnh như nước lúc này lại tràn đầy sợ hãi, một giọt lệ rớt xuống gả y đỏ thẫm,lướt qua trong giây lát

    Người săn sóc dâu lắc lắc mông đi tới, bàn tay mập mạp kéo tay Vân Tâm Nhược, nói: “Tân nương tử, lên kiệu thôi.”

    Như máy móc, nàng từng bước một rời khỏi Vân phủ nơi nàng đã sống mấy tháng nay, rời xa cái tiểu viện hoang vắng lại tràn ngập ấm áp, cũng rời xa Tử Y, người nàng xem như thân nhân ruột thịt

    Tử Y, nghĩ đến Tử Y, nàng quay đầu lại, trước mắt cũng là bị một mảnh màu đỏ ngăn trở….

    Lúc này, trong phòng Vân Tâm Nhược ở bí phương viên, nơi nơi đều là trang giấy, giấy trắng, tự đen (chữ) , Tử Y ngồi dưới dất, hai tay rất nhanh thu dọn lại, miệng không khỏi than thở “Tiểu thư cũng thật là, sao không nói sớm chút cho ta biết? Muốn lấy mấy thứ này? Hiện tại kiệu hoa sắp tới rồi, làm sao nàng thu dọn hết được đây?”

    Rốt cuộc xong, nàng lau mồ hôi trên trán, đem tất cả trang giấy thu lại sạch sẽ, sau đó đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, lại tới trước bàn gương đồng vuốt vuốt lại tóc, sau đó lại cúi đầu nhìn xem quần áo trên người, tiểu thư nhà nàng xuất giá nha, nàng không thể làm tiểu thư mất mặt được

    Ôm đống giấy kia, nàng thở hổn hển chạy, thẳng tới lúc nghe được âm thanh một trận pháo, Tử Y ánh mắt sáng ngời, ôm chặt vật gì đó trong lòng, chạy nhanh hơn

    Đột nhiên phía trước một bàn tay vươn ra, làm cho nàng có chút lảo đảo, đống giấy tranh chữ ôm trong lòng toàn bộ rơi xuống đất, thảm, Tử Y vẻ mặt đau khổ cẩn thận nhặt lên, đây chính là bảo bối của tiểu thư nhà nàng a, tiểu thư mặc kệ từ sáng tới tối khổ luyện tập viết chữ a, nếu rớt hỏng mất, nàng sao có thể giao cho tiểu thư

    “Ngươi sao lại như vậy?……..” Nàng tức giận hướng về phía trước trừng một cái. Lại nhìn thấy người đó là ai, kinh ngạc một chút, sao lại có thể là ông ta…..

    Phương tổng quản….

    Tử Y ôm chặt gì đó trong lòng, có chút khẩn trương, nàng sợ nhất là Phương tổng quản.

    Lỡ chọc vào là muốn trốn cũng không được. Nhưng hiện tại không phải thời điểm để nàng nghĩ lung tung, tiểu thư nhà nàng còn đang chờ nàng mà….

    “Thực xin lỗi Phương tổng quản, Tử Y hôm nay phải bồi tiểu thư xuất giá, đa tạ Phương tổng quản trước kia chiếu cố Tử Y” Nói một đống xong, nàng hướng về phía trước bắt đầu đi, nhìn Phương tổng quản mặt mày âm trầm, vội vàng nói “Tiểu thư nhà ta còn đang chờ ta, cho nên Tử Y xin phép đi trước…..Tử Y là nha hoàn hổi môn”

    Tử Y có chút ăn nói lung tung, nàng đang gấp muốn chết…….

    “Ngươi không thể đi!” Sưu một chút Phương tổng quản giữ chặt Tử Y, ngữ khí cực nặng hơn nữa thập phần nghiêm khắc

    “Vì sao?” Tử Y một tay ôm tranh chữ, cũng bất chấp sợ hãi, Phương tổng quản này rốt cuộc muốn làm cái gì? Nàng hung hăng trừng mắt Phương tổng quản “Tiểu thư nhà ta đã thay Đại tiểu thư xuất giá, vì sao ta không thể đi. Hơn nữa hiện tại khế bán mình của ta không còn ở Vân Phủ, các ngươi không cần xen vào”

    Nghe được ba chữ khế bán mình, Phương tổng quản nhìn về phía Tử Y, ánh mắt thể hiện sự tàn khốc trước nay chưa từng có

    “Ngươi đã hại nàng một lần, chẳng lẽ còn muốn hại nàng bị quản chế một lần nữa?”

    Gằn từng tiếng, hung hăng đả kích Tử Y

    Đây là ý gì……

    Tranh chữ trong tay toàn bộ rơi xuống mặt đất, lúc này, nàng lại vô lực nhặt lên….

    “Cái gì là ngươi đã hại nàng một lần, chẳng lẽ còn muốn hại nàng bị quản chế một lần nữa?” Nàng ngẩng đầu hỏi

    “Ngươi không biết sao?” Phương tổng quản từ trên cao nhìn xuống nàng “Nếu không phải ngươi, Tam tiểu thư sẽ không đồng ý cam tâm tình nguyện đáp ứng chuyện này, phía trước đợi nàng là cái gì, nàng toàn bộ đều biết được”

    Không có khả năng………Tử Y đột nhiên ngã xuống trên mặt đất, đây là điều nàng không dám nghĩ nhất, không dám thừa nhận, hiện tại đã có người nói rõ ràng cho nàng biết, nguyên lai hết thảy đều là nàng tự lừa mình dối người

    “Tiểu thư!” Tử Y từ dưới đất đứng lên, ngay cả tranh chữ cũng không nhặt lấy……Nàng muốn đi tìm tiểu thư, nàng không cần tiểu thư phải gả

    “Tử Y, không được đi?” Phương tổng quản giữ chặt nàng. Ngữ khí sâu xa nói “Ngươi đi, chỉ làm nàng tăng thêm một phần nguy hiểm thôi.”

    Nghe như vậy, Tử Y không còn gì để nói, rớt nước mắt nhìn về phía đại môn Vân phủ, nàng không thể phản bác, hai chân bị cố định lại, trang giấy trên mặt đất mở ra, chữ viết xinh đẹp, chậm rãi bị gió thổi cuốn đi

  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Vân Long Phá Nguyệt
    Chương 59: Đón dâu

    Mười dặm ngoài phố, người qua đường đứng đó, sự kiện Đại tướng quân đón dâu có thể so với Bách hoa tiết mấy ngày trước , dân chúng đều vây quanh ngã tư hai bên đường, nhìn đội ngũ đón dâu đồ sộ nhất từ trước đến nay

    Đi tuốt đằng trước kiệu cô dâu là hơn trăm nhạc thủ, diễn tấu sáo và trống không ngừng, tuyên dương không khí vui mừng, đằng sau là mấy chục hắc y hộ vệ. Nghe nói là hắc y vệ trong tướng quân phủ, hôm nay thế nhưng lại dùng để bảo hộ tâm nương tử trong kiệu. Sau đó mới tới kiệu hoa như lửa đỏ xa hoa tới cực điểm, liền ngay cả diện mạo bốn kiệu phu đều là công tử tuấn lãng trẻ tuổi. Bọn họ toàn bộ đều là thân hình cao lớn, quần áo trên người dính sát vào cơ thể, hiện ra dáng người hoàn hảo, bước chân trầm ổn, kiệu hoa nặng như vậy trên vai, mà lông mày cũng không nhíu lại chút nào

    Mặt sau là từng tốp nha hoàn, người người đều là trẻ tuổi xinh đẹp. Ngữ cười khanh khách. Mà người đi theo săn sóc cô dâu, mặc quần áo đỏ thẫm, thân thể mập mạp thế nhưng có thể giống như dương liễu lắc qua lắc lại, cầm khăn tay đỏ thẫm trên tay, không ngừng phe phẩy, khóe miệng cười muốn đến mang tai

    Cùng lúc đó, bên trong phủ Tướng quân, nến đỏ hỉ tự, nơi nơi đều là không khí vui mừng, đèn cung đình màu xanh lúc trước cũng đã sớm đổi thành đèn lưu ly đỏ thẫm, nơi nơi đều phô màu đỏ , dẫm nát thượng, một mảnh nhuyễn miên

    Lê Hân một thân màu đỏ hỉ phục hoàn toàn không còn như trước luôn sẳng giọng cùng khí phách, chỉ thấy hắn mặt mày mỉm cười, trong ý cười thế nhưng lại có ôn nhu cùng với thâm tình hiếm thấy

    Tuy rằng mọi người không biết vì sao hắn đột nhiên muốn thành thân, hơn nữa tự mình tiến cung thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng là trừ bỏ đối với hắn đưa ra quà tặng tốt nhất, lúc này, chờ mong nhất vẫn là muốn gặp tân nương thần bí kia

    Âm thanh một trận pháo truyền đến, từ xa đến gần, từ xa chợt nghe được tiếng người săn sóc dâu, Lê Hân mặt tươi cười, mang theo nhiều tân khách cùng nhau đi ra phủ tướng quân nghênh đón tân nương. Kiệu hoa đỏ thẫm dừng lại, tiếng chiêng trống không ngừng, âm thanh mọi người chúc mừng không ngừng truyền đến tai. Càng ngày càng hỗn độn nhưng lại rất náo nhiệt

    “Thỉnh tướng quân đá cửa kiệu!” Âm thanh tiêm tế của người săn sóc dâu truyền ra vang dội

    Lê Hân đi tới gần kiệu hoa, trên người quần áo đỏ thẫm, càng làm cho hắn nhìn cao lớn hơn, khuôn mặt tươi cười sáng lạng so với ngày xuân còn muốn sáng lạng hơn. Hắn liền nhấc trường bào lên, nâng lên chân phải, đá nhẹ vào kiệu hoa một chút

    Chỉ nghe phịch một tiếng, Vân Tâm Nhược ngồi trong kiệu hoa đôi mắt nhẹ nhàng mở ra, trước mắt thấy sáng hơn vài phần, cảm giác là có ai vén rèm kiệu hoa ra, sau đó nhìn xuống dưới hỉ khăn, lại thấy một bàn tay to xuất hiện trước mắt nàng

    Nàng không cử động, chỉ lẳng lặng nhìn bàn tay kia, bàn tay màu đồng cổ, nhìn thật kỹ, trên bàn tay có vài vết chai, ngón tay thoạt nhìn cực kì thon dài hữu lực, một đôi tay rất được, ai vậy?

    Lê Hân cũng lẳng lặng nhìn nữ tử trong kiệu, nàng im lặng ngồi ở chỗ kia, cũng không nhúc nhích, bàn tay đang nắm chặt lại, giống như một gốc cây hoa ngọc lan xinh đẹp, im lặng chậm rãi tản ra, tuy rằng nhìn không thấy bộ dáng hiện tại của nàng, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra khuynh quốc khuynh thành. Nhất thời, trong lòng xúc động một chút

    Thiển Y……thê tử của hắn…..

    Giống như chờ không kịp, hắn vươn bàn tay to gắt gao cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, hai tay giao nhau nắm lại, cái cảm xúc mềm mại kia, làm cho hắn tâm thần không khỏi nhộn nhạo vài phần. Tựa hồ nhớ tới Bách hoa tiết ngày đó, cái kia tuyệt sắc dung nhan ở trong lòng mình ngẩng đầu lên, mặt hồng nhan e lệ, trong ***g ngực tràn ngập ôn nhu trước nay chưa từng có. Hắn nghĩ, đây có lẽ là yêu mà mọi người hay nói……

    Kéo tay nàng, nhẹ nhàng giúp đỡ nàng, lại phát hiện, thân thể nàng run run lên một chút, Lê Hân nắm chặt tay nhỏ bé nàng, cách hỉ khăn nói nhỏ vào tai nàng “Đừng sợ , có ta ở đây” Thanh âm ôn như như nước chảy, sau đó nắm tay nàng cẩn thận dẫn nàng tiêu sái tiến vào lễ đường………

    Hai tay chạm vào nhau, một hình ảnh như trên màn bạc lướt qua đầu nàng, Bách hoa tiết, khuôn mặt nữ tử….. thân thể giống như bị ngâm trong nước đá, Vân Tâm Nhược không khỏi rét run. Nàng nghĩ tới bao nhiêu loại lý do, nhưng không nghĩ tới tình huống này

    Nhất kiến chung tình, thánh chỉ tứ hôn. Bao hàm tình yêu thắm thiết, nếu bị lừa gạt thì sẽ ra sao? Khóe miệng gợi lên một chút cười ảm đạm, đên nay, vận mệnh của nàng, lại đi xuống thêm nữa…….

    Namtử mạnh mẽ cầm tay nàng, lại không làm cho nàng ấm áp được, tân khách ồn ào náo nhiệt, lại làm cho nàng càng thêm lạnh thấy. Nếu hết thảy chân tướng bị vạch trần , nàng có thể tượng tượng ra, là sẽ có chuyện kinh thiên động địa như thế nào, mà chuyện kinh thiên này, người đầu tiên chịu đựng sẽ là chính nàng

Chia sẻ trang này