1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Văn nghệ ,văn gư??ng một chút nhỉ

Chủ đề trong 'Bắc Âu' bởi kimlien11, 10/09/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. willuwaitforme29s4

    willuwaitforme29s4 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/07/2004
    Bài viết:
    92
    Đã được thích:
    0
    ... Về hưu tuổi 20
    Số Ba là một phóng viên trong một tờ báo lớn. Chuyên viết những điều tử tế, nhưng nghèo rớt mùng tơi, nhất là so với mấy tay ăn theo đề tài cướp - giết - hiếp. Cứ ở đâu có máu đổ là bài của anh bị bật ra để lấy chỗ. Điều này lý giải vì sao ở tòa soạn anh làm việc nghiêm túc nhất nhưng cũng là người ít hoàn thành định mức nhất. Cuối tháng lĩnh lương bao giờ anh cũng được khuyến mại thêm một cái nguýt của thủ quỹ. Bài đâu chả thấy cứ lĩnh tiền tì tì, ý chắc là thế!
    Anh cảm thấy lạc lõng và đơn độc. Người có tài mà vẫn nghèo, có tài mà bị bọn bất tài khinh như mẻ chứng tỏ xã hội vẫn còn quá nhiều người dốt! Anh kết luận. Mà dốt gần gũi và điển hình nhất là sếp anh. Có lần anh định lên mạng lập hẳn một cái forum mới dành riêng cho những người ?oghét sếp?. Còn hiện tại thì anh vẫn chờ thời. Ít nhất là một ông sếp mới. Một ông sếp có thể hiểu được giá trị thực của những người giỏi. Tóm lại là để có một sự thay đổi anh sẵn sàng chờ 5 năm 10 năm hoặc lâu hơn nữa.
    Công bằng thì đôi khi trong cuộc họp anh định giơ tay định nói một điều gì đó nhưng anh kịp dừng lại. Bởi vì dù sao anh cũng chỉ là một toa tàu ở giữa đoàn tàu. Nếu chạy nhanh quá, người ngoài có cớ để so chiếu tất nhiên đầu tàu sẽ không thích. Mà những toa cuối đang nhởn nhơ bỗng phải co cẳng chạy theo cũng bực mình. Đó là chưa kể sự xô lệch do anh chạy không đúng tốc độ có thể gây ra nguy hiểm cho bao nhiêu con người. Sự cố tàu Bắc - Nam 29 tiếng vừa rồi là một ví dụ nhãn tiền đó.
    Trong ba sáu cách tính toán, cách tốt nhất là không cộng tác với kẻ dốt. Thế là công việc - niềm đam mê của anh bỗng chốc bị hạ bệ xuống thành một chiếc cần câu cơm. Những cuồng nhiệt ham muốn của anh mủn ra. Bọn dốt nát quanh anh là thủ phạm huỷ diệt năng lực sáng tạo, hủy diệt cuộc đời anh. Bây giờ Số Ba vẫn cho là thế.
    Số Bốn đi làm công sở. Đời công chức mà các em SV bạc mặt mơ hình dáng thế này: Sáng trang điểm rồi úp khẩu trang vào mặt. Quá trình đi làm đến đoạn tắc đường phải móc điện thoại ra nghe rồi nhìn đồng hồ nhăn mặt. Bận rộn như thể công chức mà! Đến văn phòng 8 giờ lượn qua chỗ sếp ngầm điểm danh, bật máy tính xem offline mess, đọc báo và giết chết buổi sáng bằng game Đế chế. Thế nào cũng có mấy đứa mặt vàng choé trên YM. Cà phê? Ok chỗ cũ. Sau đó là ăn trưa, tất nhiên. Bôi son dưỡng chống nẻ môi, sắp xếp lại tài liệu.
    Có những tuần những tháng không có sự kiện bất thường nào lọt vào thời gian biểu, một năm không có kế hoạch gì cả. Chán đọc chán hôn và cuối cùng sự đều đặn làm tê liệt luôn cảm giác về sự nhàm chán. Mỗi ngày mong đến năm giờ chiều mỗi tuần mong đến thứ sáu. Không phải để được xả hơi mà để được sống thực cuộc sống của mình. Sự mẫn cán giả tạo làm người ta kiệt sức. Số Bốn nghĩ cô được trả lương để chịu đựng. Tệ nhất là xung quanh chẳng ai cảm thấy điều gì không bình thường.
    Chỉ có hai lần Số Bốn cho là mình hơi dũng cảm. Lần thứ nhất dám mơ một căn hộ trên tầng 21 khu Mỹ Đình giá 700 triệu đồng. Số Bốn sẽ mua những chậu hoa nho nhỏ đủ màu sắc treo trên ban công. Nhưng hôm sau thì cô không mơ nữa vì nhớ ra đi làm đã 8 năm, lương hợp đồng vẫn 1,2 triệu trừ mất 400.000 thuê nhà, 600.000 tiền ăn, 200.000 tiền cho 2 đám cưới. Tiền kem đánh răng P/S, xà phòng Omo và băng vệ sinh Kotex vẫn mẹ gửi ở quê lên.
    Lần dũng cảm thứ hai là ý định nhảy việc. Sang một công ty tư nhân để bị "bóc lột? sức lao động và thấy mình còn có ý nghĩa. Nhưng nghĩ đến cái đận đi xin việc mặt vàng ệch ra lại hãi.
    Hôm nọ về quê, Số Bốn buột miệng ao ước ?oMẹ, bao giờ con 60 tuổi như mẹ nhỉ??. ?o??. Để được về hưu thật, không phải giả vờ bận rộn?.


  2. boxwehn

    boxwehn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    882
    Đã được thích:
    0
    Một bài thơ rất hay của Nguyễn Nhược Pháp viết khi ông mới 20 tuổi. Bài thơ này in trong tập Ngày xưa. Trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh đã bình: Thơ in ra rất ít mà được người ta mến nhiều, tưởng không ai bằng Nguyễn Nhược Pháp.
    CHÙA HƯƠNG
    (Thiên ký sự của một cô bé ngày xưa)


    Hôm nay đi Chùa Hương,
    Hoa cỏ mờ hơi sương.
    Cùng thầy me em dậy,
    Em vấn đầu soi gương.
    Khăn nhỏ, đuôi gà cao,
    Em đeo giải yếm đào;
    Quần lĩnh, áo the mới,
    Tay cầm nón quai thao.
    Me cười: «Thầy nó trông!
    Chân đi đôi dép cong,
    Con tôi xinh xinh quá!
    Bao giờ cô lấy chồng?»
    Em tuy mới mười lăm
    Mà đã lắm người thăm,
    Nhờ mối mai đưa tiếng,
    Khen tươi như trăng rằm.
    Nhưng em chưa lấy ai,
    Vì thầy bảo người mai
    Rằng em còn bé lắm!
    (Ý đợi người tài trai.)
    Em đi cùng với me.
    Me em ngồi cáng tre,
    Thầy theo sau cưỡi ngựa,
    Thắt lưng dài đỏ hoe.
    Thầy me ra đi đò,
    Thuyền mấp mênh bên bờ.
    Em nhìn sông nước chảy
    Đưa cánh buồm lô nhô.
    Mơ xa lại nghĩ gần,
    Đời mấy kẻ tri âm?
    Thuyền nan vừa lẹ bước,
    Em thấy một văn nhân.
    Người đâu thanh lạ thường!
    Tướng mạo trông phi thường.
    Lưng cao dài, trán rộng.
    Hỏi ai nhìn không thương?
    Chàng ngồi bên me em,
    Me hỏi chuyện làm quen:
    «Thưa thầy đi chùa ạ?
    Thuyền đông, trời ôi, chen!»
    Chàng thưa: «Vâng thuyền đông!»
    Rồi ngắm trời mênh mông,
    Xa xa mờ núi biếc,
    Phơn phớt áng mây hồng.
    Dòng sông nước đục lờ.
    Ngâm nga chàng đọc thơ.
    Thầy khen: «Hay! Hay quá!»
    Em nghe rồi ngẩn ngơ.
    Thuyền đi, Bến Đục qua.
    Mỗi lúc gặp người ra,
    Thẹn thùng em không nói:
    «Nam Mô A Di Đà!»
    Réo rắt suối đưa quanh.
    Ven bờ, ngọn núi xanh,
    Nhịp cầu xa nho nhỏ.
    Cảnh đẹp gần như tranh.
    Sau núi Oản, Gà, Xôi,
    Bao nhiêu là khỉ ngồi.
    Tới núi con Voi phục,
    Có đủ cả đầu đuôi.
    Chùa lấp sau rừng cây.
    (Thuyền ta đi một ngày.)
    Lên cửa chùa em thấy
    Hơn một trăm ăn mày.
    Em đi, chàng theo sau.
    Em không dám đi mau,
    Ngại chàng chê hấp tấp,
    Số gian nan không giàu.
    Thầy me đến điện thờ,
    Trầm hương khói tỏa mờ.
    Hương như là sao lạc,
    Lớp sóng người lô nhô.
    Chen vào thật lắm công.
    Thầy me em lễ xong,
    Quay về nhà ngang bảo:
    «Mai mới vào chùa trong.»
    Chàng hai má đỏ hồng
    Kêu với thằng tiểu đồng
    Mang túi thơ bầu rượu:
    «Mai ta vào chùa trong!»
    Đêm hôm ấy em mừng.
    Mùi trầm hương bay lừng.
    Em nằm nghe tiếng mõ,
    Rồi chim kêu trong rừng.
    Em mơ, em yêu đời!
    Mơ nhiều... Viết thế thôi!
    Kẻo ai mà xem thấy,
    Nhìn em đến nực cười!
    Em chưa tỉnh giấc nồng,
    Mây núi đã pha hồng.
    Thầy me em sắp sửa
    Vàng hương vào chùa trong.
    Đường mây đá cheo veo,
    Hoa đỏ, tím, vàng leo.
    Vì thương me quá mệt,
    Săn sóc chàng đi theo.
    Me bảo: «Đường còn lâu,
    Cứ vừa đi ta cầu
    Quán Thế Âm Bồ Tát
    Là tha hồ đi mau!»
    Em ư? Em không cầu,
    Đường vẫn thấy đi mau.
    Chàng cũng cho như thế.
    (Ra ta hợp tâm đầu.)
    Khi qua chùa Giải Oan,
    Trông thấy bức tường ngang,
    Chàng đưa tay lẹ bút
    Thảo bài thơ liên hoàn.
    Tấm tắc thầy khen: «Hay!
    Chữ đẹp như rồng bay.»
    (Bài thơ này em nhớ,
    Nên chả chép vào đây.)
    Ô! Chùa trong đây rồi!
    Động thắm bóng xanh ngời.
    Gấm thêu trần thạch nhũ,
    Ngọc nhuốm hương trầm rơi.
    Me vui mừng hả hê:
    «Tặc! Con đường mà ghê!»
    Thầy kêu: «Mau lên nhé!
    Chiều hôm nay ta về.»
    Em nghe bỗng rụng rời
    Nhìn ai luống nghẹn lời!
    Giờ vui đời có vậy,
    Thoảng ngày vui qua rồi!
    Làn gió thổi hây hây,
    Em nghe tà áo bay,
    Em tìm hơi chàng thở.
    Chàng ôi, chàng có hay?
    Đường đây kia lên trời,
    Ta bước tựa vai cười.
    Yêu nhau, yêu nhau mãi!
    Đi, ta đi, chàng ôi!
    Ngun ngút khói hương vàng,
    Say trong giấc mơ màng,
    Em cầu xin Trời Phật
    Sao cho em lấy chàng.
    (Thiên ký sự đến đây là hết. Tôi tin hai người lấy nhau, vì không lấy nhau thì cô bé còn viết nhiều. Lấy nhau rồi là hết chuyện).
    Nguyễn Nhược Pháp, 8-1934
  3. boxwehn

    boxwehn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    882
    Đã được thích:
    0
    Một bài thơ rất hay của Nguyễn Nhược Pháp viết khi ông mới 20 tuổi. Bài thơ này in trong tập Ngày xưa. Trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh đã bình: Thơ in ra rất ít mà được người ta mến nhiều, tưởng không ai bằng Nguyễn Nhược Pháp.
    CHÙA HƯƠNG
    (Thiên ký sự của một cô bé ngày xưa)


    Hôm nay đi Chùa Hương,
    Hoa cỏ mờ hơi sương.
    Cùng thầy me em dậy,
    Em vấn đầu soi gương.
    Khăn nhỏ, đuôi gà cao,
    Em đeo giải yếm đào;
    Quần lĩnh, áo the mới,
    Tay cầm nón quai thao.
    Me cười: «Thầy nó trông!
    Chân đi đôi dép cong,
    Con tôi xinh xinh quá!
    Bao giờ cô lấy chồng?»
    Em tuy mới mười lăm
    Mà đã lắm người thăm,
    Nhờ mối mai đưa tiếng,
    Khen tươi như trăng rằm.
    Nhưng em chưa lấy ai,
    Vì thầy bảo người mai
    Rằng em còn bé lắm!
    (Ý đợi người tài trai.)
    Em đi cùng với me.
    Me em ngồi cáng tre,
    Thầy theo sau cưỡi ngựa,
    Thắt lưng dài đỏ hoe.
    Thầy me ra đi đò,
    Thuyền mấp mênh bên bờ.
    Em nhìn sông nước chảy
    Đưa cánh buồm lô nhô.
    Mơ xa lại nghĩ gần,
    Đời mấy kẻ tri âm?
    Thuyền nan vừa lẹ bước,
    Em thấy một văn nhân.
    Người đâu thanh lạ thường!
    Tướng mạo trông phi thường.
    Lưng cao dài, trán rộng.
    Hỏi ai nhìn không thương?
    Chàng ngồi bên me em,
    Me hỏi chuyện làm quen:
    «Thưa thầy đi chùa ạ?
    Thuyền đông, trời ôi, chen!»
    Chàng thưa: «Vâng thuyền đông!»
    Rồi ngắm trời mênh mông,
    Xa xa mờ núi biếc,
    Phơn phớt áng mây hồng.
    Dòng sông nước đục lờ.
    Ngâm nga chàng đọc thơ.
    Thầy khen: «Hay! Hay quá!»
    Em nghe rồi ngẩn ngơ.
    Thuyền đi, Bến Đục qua.
    Mỗi lúc gặp người ra,
    Thẹn thùng em không nói:
    «Nam Mô A Di Đà!»
    Réo rắt suối đưa quanh.
    Ven bờ, ngọn núi xanh,
    Nhịp cầu xa nho nhỏ.
    Cảnh đẹp gần như tranh.
    Sau núi Oản, Gà, Xôi,
    Bao nhiêu là khỉ ngồi.
    Tới núi con Voi phục,
    Có đủ cả đầu đuôi.
    Chùa lấp sau rừng cây.
    (Thuyền ta đi một ngày.)
    Lên cửa chùa em thấy
    Hơn một trăm ăn mày.
    Em đi, chàng theo sau.
    Em không dám đi mau,
    Ngại chàng chê hấp tấp,
    Số gian nan không giàu.
    Thầy me đến điện thờ,
    Trầm hương khói tỏa mờ.
    Hương như là sao lạc,
    Lớp sóng người lô nhô.
    Chen vào thật lắm công.
    Thầy me em lễ xong,
    Quay về nhà ngang bảo:
    «Mai mới vào chùa trong.»
    Chàng hai má đỏ hồng
    Kêu với thằng tiểu đồng
    Mang túi thơ bầu rượu:
    «Mai ta vào chùa trong!»
    Đêm hôm ấy em mừng.
    Mùi trầm hương bay lừng.
    Em nằm nghe tiếng mõ,
    Rồi chim kêu trong rừng.
    Em mơ, em yêu đời!
    Mơ nhiều... Viết thế thôi!
    Kẻo ai mà xem thấy,
    Nhìn em đến nực cười!
    Em chưa tỉnh giấc nồng,
    Mây núi đã pha hồng.
    Thầy me em sắp sửa
    Vàng hương vào chùa trong.
    Đường mây đá cheo veo,
    Hoa đỏ, tím, vàng leo.
    Vì thương me quá mệt,
    Săn sóc chàng đi theo.
    Me bảo: «Đường còn lâu,
    Cứ vừa đi ta cầu
    Quán Thế Âm Bồ Tát
    Là tha hồ đi mau!»
    Em ư? Em không cầu,
    Đường vẫn thấy đi mau.
    Chàng cũng cho như thế.
    (Ra ta hợp tâm đầu.)
    Khi qua chùa Giải Oan,
    Trông thấy bức tường ngang,
    Chàng đưa tay lẹ bút
    Thảo bài thơ liên hoàn.
    Tấm tắc thầy khen: «Hay!
    Chữ đẹp như rồng bay.»
    (Bài thơ này em nhớ,
    Nên chả chép vào đây.)
    Ô! Chùa trong đây rồi!
    Động thắm bóng xanh ngời.
    Gấm thêu trần thạch nhũ,
    Ngọc nhuốm hương trầm rơi.
    Me vui mừng hả hê:
    «Tặc! Con đường mà ghê!»
    Thầy kêu: «Mau lên nhé!
    Chiều hôm nay ta về.»
    Em nghe bỗng rụng rời
    Nhìn ai luống nghẹn lời!
    Giờ vui đời có vậy,
    Thoảng ngày vui qua rồi!
    Làn gió thổi hây hây,
    Em nghe tà áo bay,
    Em tìm hơi chàng thở.
    Chàng ôi, chàng có hay?
    Đường đây kia lên trời,
    Ta bước tựa vai cười.
    Yêu nhau, yêu nhau mãi!
    Đi, ta đi, chàng ôi!
    Ngun ngút khói hương vàng,
    Say trong giấc mơ màng,
    Em cầu xin Trời Phật
    Sao cho em lấy chàng.
    (Thiên ký sự đến đây là hết. Tôi tin hai người lấy nhau, vì không lấy nhau thì cô bé còn viết nhiều. Lấy nhau rồi là hết chuyện).
    Nguyễn Nhược Pháp, 8-1934
  4. boxwehn

    boxwehn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    882
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ này có thể nghe ở đây cùng với một số bài thơ khác về Chùa Hương như Cảnh Hương Sơn của Chu Mạnh Trinh, Rau sắng Chùa Hương của Tản Đà, Cô Hái Mơ của Nguyễn Bính....
    [​IMG]

  5. boxwehn

    boxwehn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    882
    Đã được thích:
    0
    Bài thơ này có thể nghe ở đây cùng với một số bài thơ khác về Chùa Hương như Cảnh Hương Sơn của Chu Mạnh Trinh, Rau sắng Chùa Hương của Tản Đà, Cô Hái Mơ của Nguyễn Bính....
    [​IMG]

  6. kimlien11

    kimlien11 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2004
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi mới được đọc lại bài thơ này của Nguyễn Nhược Pháp.Nhớ lại ngày xưa,khi đúng = tuổi của "em" đi chùa Hương và học bài thơ này,tâm hồn mơ mộng của một lũ trò nhỏ làm chúng thường mơ màng đến làn khói mờ ảo hay hình ảnh của một văn nhân.Người thanh tao như vậy,con gái tuổi 15 ao ước để standard về "người ấy" hình thành.Tuổi mơ mộng đi qua,thay thế vào đấy là những bận bịu của cuộc sống ,ngày một mệt mỏi hơn ,ngày một căng thẳng hơn.Rồi hình bóng trong tơ tưởng dần mờ nhạt , những gương mặt hữu hình,thân thương luôn ở quanh.Và hôm nay,khi đọc lại bài thơ,những mơ ước ngày xưa quay về để thấy mình hình như đã lớn.Cảm ơn anh @boxwehn đã post bài thơ này.
  7. kimlien11

    kimlien11 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/03/2004
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi mới được đọc lại bài thơ này của Nguyễn Nhược Pháp.Nhớ lại ngày xưa,khi đúng = tuổi của "em" đi chùa Hương và học bài thơ này,tâm hồn mơ mộng của một lũ trò nhỏ làm chúng thường mơ màng đến làn khói mờ ảo hay hình ảnh của một văn nhân.Người thanh tao như vậy,con gái tuổi 15 ao ước để standard về "người ấy" hình thành.Tuổi mơ mộng đi qua,thay thế vào đấy là những bận bịu của cuộc sống ,ngày một mệt mỏi hơn ,ngày một căng thẳng hơn.Rồi hình bóng trong tơ tưởng dần mờ nhạt , những gương mặt hữu hình,thân thương luôn ở quanh.Và hôm nay,khi đọc lại bài thơ,những mơ ước ngày xưa quay về để thấy mình hình như đã lớn.Cảm ơn anh @boxwehn đã post bài thơ này.
  8. nokk

    nokk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    251
    Đã được thích:
    0
    Cho những nỗi nhớ Hà Nội
    Hàng sấu nào tuổi nhỏ
    Mình vung đá ném chơi
    Con đường nào ngày ấy
    Mình với người sánh đôi
    Mùa thu trời xanh lắm
    Nắng vàng ơi là vàng
    Áo xanh bên kia phố
    Gửi mùi hương cốm sang
    Nơi không nên xa cách
    Mà nay xa cách rồi
    Trái tim luôn thổn thức
    Hà Nội, Hà Nội ơi)

  9. nokk

    nokk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2004
    Bài viết:
    251
    Đã được thích:
    0
    Cho những nỗi nhớ Hà Nội
    Hàng sấu nào tuổi nhỏ
    Mình vung đá ném chơi
    Con đường nào ngày ấy
    Mình với người sánh đôi
    Mùa thu trời xanh lắm
    Nắng vàng ơi là vàng
    Áo xanh bên kia phố
    Gửi mùi hương cốm sang
    Nơi không nên xa cách
    Mà nay xa cách rồi
    Trái tim luôn thổn thức
    Hà Nội, Hà Nội ơi)

  10. boxwehn

    boxwehn Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    882
    Đã được thích:
    0
    Chết thật! Các cụ ngày xưa 15 tuổi ao ước thế còn được chứ bây giờ tầm đấy mà nghĩ đến chuyện anh nọ anh kia thì làm sao học được. Hôm nay đọc lại bài thơ đó thì phát hiện ra 2 người đó yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
    Mơ xa lại nghĩ gần,Đời mấy kẻ tri âm?Thuyền nan vừa lẹ bước,Em thấy một văn nhân
    Người đâu thanh lạ thường!Tướng mạo trông phi thường.Lưng cao dài, trán rộng.Hỏi ai nhìn không thương?
    Cái này là đặc trưng của con gái Bắc, ?olừa? rất chi là giỏi.
    Em đi, chàng theo sau.Em không dám đi mau,Ngại chàng chê hấp tấp,Số gian nan không giàu
    Bày đủ trăm mưu ngàn kế đưa con nhà người ta vào tròng rồi lại còn nhờ giời nhờ phật xích hộ nữa thì đến thánh cũng chả chạy thoát. Mod nhỉ?
    Ngun ngút khói hương vàng,Say trong giấc mơ màng,Em cầu xin Trời PhậtSao cho em lấy chàng.
    Dạo này lại có cái thú nghe chương trình tiếng thơ vào ban đêm. Mod có hứng với bài nào sau đây thì bình vài câu.
    Tống biệt hành, thơ Thâm Tâm, người đọc Hoàng Long

    Thời hoa đỏ, thơ Thanh Tùng, người đọc Quốc Hương

    Không thích con gái ngâm thơ lắm nhưng sợ mod kêu phân biệt đối xử với chị em nên cố bài này: Mưa xuân, thơ Nguyễn Bính, người ngâm Kim Phúc

Chia sẻ trang này