1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Văn tế bạn

Chủ đề trong 'Quán trọ Zimbabwe' bởi Soi_Dong_Hoang_new, 18/05/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    ặ hỏằ,nhơn cĂi avatar này,gỏằÊi nhiỏằu nỏằ-i nhỏằ>...
    Nhỏằ> 'ỏằ"ng chư hỏằc cạng lỏằ>p 2 nfm 'ỏĐu ĐH,mỏãt mâi ỏƠn tặỏằÊng,Ăo quỏĐn te tua ,nỏằƠ cặỏằi sĂng làm ngặĂ ngĂc cỏÊ lô cĂc em 15,18,..Cuỏằ'i nfm,lỏằ>p kâo nhau 'i Yên Tỏằư chặĂi,cỏưu ta 'ỏằâng ngay trặỏằ>c mâi mơnh,hĂt WHERE DID U SLEEPT LAST NIGHT,giỏưm chÂn muỏằ'n thỏằĐng sàn xe.LỏĐn 'ỏĐu tiên nghe rock,cỏÊm nhỏưn 1 sỏằâc sỏằ'ng kỏằ lỏĂ,cỏÊ trogn 'au buỏằ"n.
    Nhỏằ> cĂi bancon quĂn cafe trên phỏằ' ThĂi thỏằi nhỏằng lặu giỏằ kỏằ lỏĂ.CỏÊm 'ỏằTng vơ quan tÂm và ghât câng bỏằYi sỏằ quan tÂm."Nói thỏưt vỏằ>i anh 'i,sao e lỏĂi vào trong 'ó?" Biỏt nói sao vỏằ>i bĂc khi chưnh e câng cóc hiỏằfu?Chỏằ? biỏt 'ó là viỏằ?c phỏÊi làm,'ỏằf thỏƠy lỏĂi mơnh,hay 'ỏằf tơm mơnh? Cỏằ' gỏĂn hỏằi mà làm gơ,biỏt rà,hay chỏằ? là 'ỏãt tên sai cho 1 cỏÊm xúc mặĂ hỏằ"?Điỏằu quan trỏằng là bĂc vỏằ>i em vỏôn quẵ mỏn nhau,cho dạ xa cĂch,cho dạ suy nghâ vỏằ công viỏằ?c,và cuỏằTc sỏằ'ng có khĂc nhau,phỏÊi không ỏĂ?
    Nhỏằng ngặỏằi bỏĂn ,dạ không thÂn thiỏt và thỏƠu hiỏằfu,vỏôn nhặ nhỏằng bỏÊn khỏc,'ỏằf lỏĂi hơnh ỏÊnh trong tỏằ giỏƠy-tÂm hỏằ"n mơnh.Nhiỏằu hay ưt,'ỏưm hay nhỏĂt,có gơ là quan trỏằng 'Âu?Nhặ nhỏằng mỏÊnh ghâp cỏằĐa trò chặĂi ghâp hơnh,thiỏu dạ chỏằ? 1 câng không hoàn chỏằ?nh.Ta 'ang thu nhỏãt nhỏằng mỏÊnh ghâp,nhỏằng màu sỏc cho bỏằâc tranh cỏằĐa riêng mơnh.Mai này,khi rỏằi bỏằ cuỏằTc sỏằ'ng tuyỏằ?t 'ỏạp này,hy vỏằng bỏằâc tranh ỏƠy sỏẵ hoàn tỏƠt. BỏN tôi ,nỏu 'úng theo lỏẵ tỏằ nhiên, U sỏẵ ra 'i trặỏằ>c tôi. Nhỏằ> thỏằ?nh thoỏÊng 'ỏn thfm tôi ,trogn nhỏằng lúc tôi rỏằi xa tỏƠt cỏÊ : tơnh yêu,nỏằ-i hoài nghi , nhỏằng bỏưn tÂm cho cuỏằTc sỏằ'ng,...Đỏn thfm tôi nhâ,tôi 'ang 'ỏằÊi trên bÊi cỏằ,dặỏằ>i bóng cÂy và khóc cho bơnh yên xung quanh sao quĂ 'ỏằ-i dỏằc mỏt hÂn hoan[/I]U 'Ê dỏĂy tôi yêu cuỏằTc sỏằ'ng này , tin vào tơnh yêu ,tin vào nhỏằng giĂ trỏằ< có thỏằc,...U à,tôi biỏt trogn bỏằâc tranh cỏằĐa U có nhiỏằu hặĂn 1 mỏÊnh mang gặặĂng mỏãt tôi,khi U ra 'i,mỏằTt phỏĐn trong tôi câng sỏẵ 'i theo U,cỏÊm ặĂn U nhiỏằu vơ 'iỏằu 'ó.Vỏưy là tôi không mỏằ nhỏĂt trên cài 'ỏằi này,phỏÊi không?
  2. calvados

    calvados Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    213
    Đã được thích:
    0
    Lại 1 đêm vùi mình vào giấc ngủ cứu vớt.Một cách chết đi để sớm mai tỉnh dậy thản nhiên mà sống.Một nỗi đau quá riêng tư để chia sẻ với bạn bè.Và ta quá dễ quên,thì cần gì can đảm để đối mặt với nó?Lừa mình,lừa người.Đâu là thật,đâu là ảo?Khi đi đến giới hạn,tự thoát khỏi mình để co1 1 phần không bao giờ đau nổi để lạnh nhạt và thờ ơ chấp nhận tất cả,để cười vào mọi sự lọc lừa của chính mình,để sống như mang gánh nặng suốt đời. Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng,... đã biết thế rồi,sao còn cố tìm sự bao dung? Có biển thực sự trong đời không?
  3. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    Lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp để ngồi lại với nhau mà say thế này. Những thăng trầm, buồn vui cuộc sống chúng ta đã trải qua, cũng lâu lắm rồi không có dịp để ngồi lại với nhau, để mà cùng lắng nghe và thở dài trong cùng một niềm thống khổ, dù rằng hoàn cảnh có khác nhau. Đêm nay, trong cái tịch mịch của không gian, cái thăm thẳm của thời gian, ta ngồi đó, giữa một niềm thinh lặng, điếu thuốc trên môi bỏng rát những suy tư. Có lẽ ngoài kia chúng ta đã nghiêng ngả, có lẽ ngoài kia chúng ta đã nhạt nhòa, đã nghiêm trang và đốn mạt, đã thủy chung và bội bạc, đã hạnh phúc và đau buồn, đã thế này và thế khác, trong tâm thức loài người. Nhưng trong cái bầu không khí chỉ còn hai còn người này, trong cái miền tâm tư chỉ còn hai linh hồn này, trong cái nỗi đau chỉ còn hai nhịp thở này, chúng ta lại ngồi bên nhau, thở dài và im lặng.
    Những chua cay, đắng chát và giằng xé, những đớn đau và thù hận, thôi xin cúi đầu mà nuốt sâu vào trong, để dâng cho người cái quyền được chà đạp, được lên án, được sỉ vả và phán quyết. Làm sao có thể tỏ bày, có thể chia sẻ, có thể thỏa mãn những khát khao được yêu thương, những hy vọng được thấu hiểu, khi mà mỗi con người đều mang trong lòng một ảo ảnh, cái ảo ảnh quá xa mờ thực tại, cái ảo ảnh quá khác biệt về một thế giới, trong đó, những giá trị và cảm xúc đều được định nghĩa hoàn toàn khác nhau. Con đường bạn đang đi đã quá gian nan, đã nhiều chông gai hiểm hóc, trái tim đã bầm dập những vết xước nhân sinh, vì yêu thương, và chỉ vì yêu thương mà thôi. Nhưng có lẽ, tạo hóa đã gửi đến cho bạn, cũng như cho ta, những trớ trêu nghịch cảnh ấy không phải để chúng ta trở nên thâm độc, tàn nhẫn, không phải để chúng ta trở nên chua cay, hèn mạt. Dường như chúng ta không cách này thì cách khác, được ban cho những điều đó như một thứ ân huệ để trở nên chín chắn hơn, để trở nên ít cay đắng hơn, để trở nên hiền hòa hơn, ít gây tổn thương hơn cho những người chúng ta yêu thương. Có lẽ những đớn đau ta phải gánh chịu là tất yếu khi phải đi trên cái con đường đã chọn, con đường của những kẻ đa mang, đa tình, đa cảm, hay đơn thuần là con đường của những kẻ cô đơn cố xoa dịu nỗi đau của những người cô độc.
    Sẽ không bao giờ chúng ta có thể biết được cái kết cục của tương lai, khi mà đêm nay đây, chúng ta vẫn còn mang nặng trong lòng một niềm tâm sự, mênh mang hơn biển cả, thăm thẳm hơn trời xanh, và vướng víu hơn cả sợi khói vờn quanh đôi tay. Phải, vờn quanh đôi tay, khi mà thoát ra khỏi đầu ngón tay, mỏng manh và bé dại, nỗi buồn cứ vút lên, hóa hiện chốc lát rồi mờ dần trong cái bao la vô biên của vũ trụ. Chúng ta là những tinh hồn nhỏ bé, rung cảm cùng với cái nỗi sầu bất tận của không gian, của những tình thương bị xúc phạm, bị đày đọa, bơ vơ lạc lõng giữa những mâu thuẫn nội tại, phi thực và phi nghĩa cùng cực. Sự kiện, con người, lời nói, tư tưởng rồi cũng qua đi, mờ nhạt, dần lãng quên theo dòng ký ức, chỉ còn lại là một niềm đau bất tận, dai dẳng, bám riết lấy chúng ta như một đường nét kỷ hà khắc trên mình con thú hoang, lượn lờ trong bóng đêm chập chờn hư ảo. Đúng hay sai, mê hay tỉnh, ích kỷ hay bao dung, khờ dại hay sắc sảo, rồi tất cả sẽ trở thành hư ảo, một khi mà người xoay chuyển góc nhìn, xoay chuyển tâm tư, xoay chuyển cảm giác, xoay chuyển cả một khối lăng kính những thứ logic ?" phi ?" luân ?" và ?" nhân ?" bản. Mang trong lòng những điều nghịch lý tất yếu đó, chúng ta có lẽ nào lại chịu bị nghiền nát trong cái dòng cảm xúc đa chiều vô thường đó ? Nhưng đứng bên ngoài cũng chẳng phải là định mệnh của chúng ta ! Vậy thì cúi đầu cảm nhận, chiêm nghiệm, chịu đựng và cố gắng hoàn tất, có lẽ là cách tốt nhất để có thể trả cho xong những món nợ này, món nợ nhân sinh, món nợ yêu thương, món nợ nước mắt ...

    Trầm phù một cuộc bể dâu
    Hồn thiêng từ đó dội sầu về tim

  4. t9g68

    t9g68 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2003
    Bài viết:
    1.254
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ tao sẽ không bao giờ viết cái bài văn tế này, phải, tao sẽ ko viết cho đến cái ngày tao gặp 1 topic có tên là văn tế bạn. Dù nội dung bên trong của nó dường như là một quyển nhật ký thì đúng hơn.
    Văn tế bạn
    (viết cho một người bạn đã mãi mãi ra đi trong một tai nạn thương tâm)​
    Tao thật bất ngờ khi nghe tin về cái tai nạn ấy, tao đã đi lang thang khắp cái khu vực Đồng Đế - Nha Trang khi tao nghe cái tin ấy. Tao đã không thể dừng được bước chân của mình lại.
    Đêm, chỉ còn tiếng sóng, tiếng gió rít qua những khe lá dừa kin kít, tiếng những con côn trùng nỉ non. Tao cứ đi như thế, như thể linh hồn bé bỏng của mày đang dẫn lối cho tao đi vậy. Tao gặp ngõ cụt và quay ra, rồi lại ngõ cụt. Tao ko thể định hình được đường đi vì trí óc của tao còn bận nhớ đến mày. nhớ đến những kỷ niệm của 2 chúng ta.
    Tao và mày quen nhau chưa bao lâu. Đếm ra trên đầu ngón tay thì cũng chỉ gặp nhau khoảng đôi ba chục lần trong vòng 3 năm. Sau đó chúng ta xa nhau cho đến khi tao nghe tin mày bị tai nạn.
    Từng ấy lần gặp thôi, nó cũng đủ để chúng ta trở thành tri âm tri kỷ. Nhớ lần mày đã khóc khi tao bày tỏ muốn được kết bạn với mày. Lúc ấy tao thấy mày sao mà bị luỵ thế, tao cứ nghĩ mày chẳng mạnh mẽ chút nào. Vậy mà thực tế đã chứng minh hoàn toàn ngược lại. Mày đã bao phen dũng cảm cứu bạn bè. Đến bây giờ, tao vẫn chưa gặp ai có lòng dũng cảm hơn mày đâu, thật đấy.
    Tao nhớ có mấy lần ra HN được mày dắt tao đi chơi quá. Nó giống như là cái gì nhỉ. Chịu, tao chẳng thể tả được, tao nghĩ, có lẽ nó giống cái hồi tao còn bé tí, chơi đùa vô tư với mấy đứa bạn học ở nhà trẻ mẫu giáo cạnh nhà. Hồi ấy cả tao và mày sao mà vô tư thế, chẳng dấu nhau điều gì dù là cả những mối tình thầm kín chúng ta vẫn nói cho nhau nghe. Giọng cười của mày, cái điệu nhả khói thuốc của tao, ôi, tất cả đã thuộc về dĩ vãng mất rồi.
    Mày ra đi, thật chẳng sung sướng gì khi viết cái bài này cả. Tao chỉ hy vọng linh hồn đã siêu thoát của mày ở đâu đó biết đâu lại đọc được những điều này thôi.
    Bọn tao bây giờ đến nhà mày chơi thật ngại quá. Nhiều khi đi công tác xa về, muốn vào thắp cho mày một nén nhang, mua cho nhà mày một món quà. Suy nghĩ thật đơn giản như thế mà sự tình lại khó quá. Cứ mỗi lần đến, ****** lại khóc, lại buồn vì thấy chúng tao đã trưởng thành. cứ đứa bạn nào về quê là nó lại muốn đến ngay nhà mày, bọn tao cũng không dám đến nhiều nữa vì mỗi lần đến lại gợi lên cho ****** những trận mưa nước mắt.
    Thôi, tao không còn đủ sức để viết nữa rồi, cứ nghĩ đến mày, tao lại thấy hoa mắt và choáng váng, mày yên nghỉ bình yên đi nhé. Tao sẽ lại gặp mày trong những giấc mơ bất tận. Tao luôn thầm cảm ơn những giấc mơ đấy vì nó đã cho tao với mày lại được sống bên nhau.
  5. thatwhy

    thatwhy Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/04/2002
    Bài viết:
    3.842
    Đã được thích:
    1
    Có khi thức cũng không biết để làm gì, đôi khi thức cũng chỉ để thức. Buồn ngủ lắm nhưng không thể ngủ, thật lạ ! Bật cái máy lên là y như như rằng những suy nghĩ đã bỗng chốc bay đi đâu đó thật xa, chờ mãi không thấy về.
    Hôm kia đám cuới thằng bạn, nói bạn cũng chưa hẳn, làm bạn giao tiếp, chỉ gặp một lần, mời về nhà ăn cơm, một thời gian sau hắn nhắn đi ăn đám cưới. Thế là đi, thế là một người nữa lại đi vào tù - như đám con trai long nhong hay nói câu cửa miệng. ấy thế mà dạo này gặp ai cũng hỏi đã lấy vợ chưa, sao, cuối năm nay em lấy chồng chứ, nói mãi cũng nhàm chán, nhưng không hỏi có khi lại nói nói mình hâm, ôi thôi, đó là xã giao, là cách nói chuyện vui của mọi người.
    Nửa đêm về sáng trời ít mưa, hôm kia bỗng mưa nhiều đến lạ. Âm thanh của đêm cứ đều một nhịp. Bên trong không có ai, lang thang lướt đi trong thế giới này để tìm thấy một chút thân quen của bạn bè mỗi chiều la cà quán cóc, bên ngòai bỗng nhiên có âm thanh lạ. Giật mình chạy nhanh về phía dưới nhìn ra, à thì ra là tiếng mưa rơi qua những mái hiên nhà đỗ thành từng dòng rơi xuống trước mái hiên. Âm thanh của đêm, tiếng của mưa, tất cả như đi về một cõi.
    Cuốn theo những việc linh tinh, đâu đó lại cảm giác như bạn thật gần, chiều nay chợt nhớ lại lúc sáng bạn gọi, thế là linh tính như báo có điều gì đó đang xãy ra. Có phải thật như thế không ? bao năm bôn ba rồi lại về, về với những nơi bạn đã đi qua. Nghĩ đến thật chênh vênh nhưng trong lòng vẫn mong ất cả sẽ qua, tất cả sẽ bình yên cho một bắt đầu mới ? Hay đó là ngộ nhận ? Con người ai cũng đánh đổi, người ta đánh đổi tất cả những gì mình có, để có được niềm đam mê, được làm một điều gì đó, có khi phải mất tất cả.
    Hôm trước ngồi ở nhà bạn nghe Khánh Ly hát đêm cuối, cũng là một trong những đêm cuối cùng chúng ta mỗi người đi một nơi, lòng vẫn mong cuộc sống sẽ không có đêm cuối như thế cho tất cả. Rồi những suy nghĩ vẫn vơ cũng đi vào giấc ngủ.
    Bên kia vẫn còn một người ngồi đó, trầm ngâm theo những suy nghĩ, khói thuốc, ánh đèn đường chiếu mờ qua khung cửa, đã có bao nhiêu đêm hắn ngồi đó và chúng ta thì chìm vào giấc ngủ ? Hắn thức để làm gì ? tại sao hắn không ngủ ? Có lần không có hắn bạn có nói với tôi, Chúng ta chỉ sợ một điều duy nhất trong cuộc đời này đó là có một ngày chúng ta không thể đáp lại hết tấm lòng của hắn dành cho ? Tôi như hét lên: hết nợ là hết tình và đó cũng là cách nói của bạn mà phải không ? Thế thì mong rằng chúng ta mãi mãi cứ nợ nhau, nợ cho đến bao giờ cũng được !
    Đã nói định mệnh thì mãi mãi vẫn sẽ là định mệnh, cho một người cô đơn bỗng nhiên tìm được hạnh phúc, cho một người hạnh phúc, bỗng chốc hóa thành bơ vơ - đó là định mệnh. Định mệnh đưa ta đến gần nhau và rồi biết đâu định mệnh đưa mỗi người về một ngã, người đi, người ở và biết đâu vẫn có người đang mong quay về. Mong cho bình yên, mong cho hạnh phúc.
    u?c thatwhy s?a vo 00:17 ngy 24/09/2004
  6. Soi_Dong_Hoang_new

    Soi_Dong_Hoang_new Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    788
    Đã được thích:
    0
    Điếu thuốc lá rẻ tiền đắng ngoét trên môi, khói xộc lên cay xè mắt. Không biết rằng ta đã hút điếu thuốc đầu tiên như thế nào, và đã hút bao nhiêu điếu thuốc rồi, nhưng cái cảm giác khói thuốc xộc đến cay xè cả mắt vẫn không thể bỏ được. Ly cà phê đưa lên ngang tầm, ta hay có thói quen ngừng lại, mắt đăm đắm nhìn sâu vào bên trong cái chất lỏng nâu nâu ấy, soi bóng mình, ném một cái nhìn trừng trừng vào đôi mắt ẩn hiện đâu đó dưới đáy ly. Không biết ly cà phê đầu tiên ta uống như thế nào, nhưng cái thói quen soi mình qua dòng cà phê ấy vẫn không thích bỏ. Đôi mắt rừng rực lửa ấy cũng nhìn lại ta, bóc lần từng lớp vỏ bọc ta khoác hay hân hạnh được khoác lên người xuống. Cuộc đời đến lạ, con người đến và khoác lên ta vô số hình hài, rồi đến khi phát hiện ra nó không còn phù hợp nữa, họ hờn trách, oán ghét ta đã đánh mất niềm tin và hy vọng của họ. Ta đã ngơ ngác nhìn, bất lực nghe, và im lặng chịu đựng những tia nhìn đó, một cách nhẫn nại, không một lời giải thích. Nỗi im lặng không thể nào thay đổi được.
    Bạn ngồi đó, nỗi đau sừng sững vút thẳng lên tận ngút ngàn trời thẳm. Đối diện ta, nỗi sầu miên man vạch ngang qua một nét khói giữa màn mưa mờ. Cây thập giá đời hóa hiện như một dấu ấn trong tâm hồn khách đa tình, kẻ lưu vong qua miền nhân thế. Những giấc mơ, những nỗi khát khao, những yêu thương, những thời khắc của niềm thống khoái và thống khổ cứ vùn vụt trôi qua, đồng hiện trong cái khoảnh khắc bạn gục đầu, ta buông một lọn khói chờn vờn giữa những sợi mưa trong vắt, nghe hồn dậy lên hoang vu. Khi tình yêu bị tổn thương, nó quay lại cắn trả vào cổ họng người những vết trí mạng. Tiếng trời cao gầm gừ chuyển động có lúc nghe như tiếng người tình trong hồi hoan lạc, có lúc lại như tiếng gầm của con sói đầu đàn bị quấy rầy lúc đang chia mồi cho bầy. Thoắt thế này, thoắt thế kia, cuộc đời cũng thế, tình người cũng thế. Người ta cho nhau những lời ngọt ngào ngây ngất, rồi cũng cho nhau những chua chát lợm người, và chúng ta, như một định mệnh, phải uống hết cả những yêu thương lẫn hận thù, đón nhận những săn sóc vỗ về và hành hạ điên cuồng, để thấy hết, hiểu hết, và đạt đến cho được cái Tình Yêu Bất Khả Tổn Thương. Phải thu vuốt, khép nanh, phải kềm chế những đắng cay chua chát, những ý thức độc ác, những lời nói tổn thương, để có thể im lặng, cúi đầu mà chịu đựng cho bằng hết những nộ cuồng của tình yêu, của bản năng ích kỷ giống loài. Yêu, không phải là điều khó. Nhưng giữ được tình yêu đó trong mọi hoàn cảnh, mọi phản ứng, mọi đường hướng tư tưởng quả không dễ. Trong cái buổi trưa yên tĩnh này, cơn mưa chợt đến như một thứ thần dược xoa dịu đi những vết thương đang lở loét trong tâm hồn, từng ý tưởng, lời nói dội về như mũi dao cắm sâu vào ***g ngực, nơi trái tim đang thổn thức trong một niềm đau vô bờ bến. Hai con người ngồi co ro trong cái lạnh, nép mình vào nỗi cô đơn, lắng nghe cái sức nặng của cây thập giá đang trĩu xuống trong lòng. Nỗi sợ hãi, lo lắng, yêu thương và khinh miệt cứ cuộn lấy nhau, giằng xé, bóp nghẹt cái tâm thức đang muốn ngoi lên để thở, đang muốn ngoi lên để được ơn tha thứ, bao dung. Phải, trao cho người cái quyền bao dung, là trao cho người cái tình yêu bất diệt, cái lẽ phải, cái thế của người có quyền phán xét và thứ tha. Những điều đó sẽ xoa dịu nỗi đau cho con người biết bao, sẽ giúp họ tiếp tục sống an lành biết bao, giúp họ nghĩ rằng con đường họ đi, niềm tin họ giữ, quyết định họ chọn là đúng đắn biết bao. Điều đó sẽ giúp họ được bình an trong tâm hồn. Yêu thương, chẳng phải là để cho tâm hồn được thảnh thơi sao.
    Nhưng chúng ta vốn cũng chỉ là những con người, mặc lấy cái thân phận nhỏ mọn, hèn yếu, dễ hư nát. Chúng ta, những kẻ đã được đánh dấu bởi nỗi sợ hãi, khinh ghét và yêu thương của đồng loại, lang thang giữa chốn này, mong sưởi ấm lại trái tim người, mong làm tỏa sáng những gương mặt, xoa dịu những nỗi đau, an ủi những thống khổ và sẻ chia những niềm bất hạnh. Càng dấn thân, càng nếm trải, chúng ta đã càng nhận thức rõ hơn cái bản năng của mình, để tránh những tổn thương lên tâm hồn những người đã yêu thương, để thu hết những nỗi oán hờn, đớn đau và giá lạnh cho riêng mình, biến nó thành một thứ thuốc làm thanh tẩy những vết thương của linh hồn, thành những phen thử thách lòng kiên tin và sự chín chắn, nỗi nhẫn nhục. Con đường là thế, niềm tin là thế, nhưng xác thân thì giới hạn, linh hồn thì bé nhỏ, nỗi sầu đau càng lúc càng nặng trĩu, liệu có vượt qua được không những chông gai này, để sáng mai thức dậy, ta không còn thấy mình trơ trọi giữa trần gian ?
  7. Heo_con_lan_di_lon_ton

    Heo_con_lan_di_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Có khi,ta ngồi một mình nhớ bạn....Ta nhìn lên bầu trời đêm,cố tìm kiếm một cái gì đó tương tự như ánh sáng một ngôi sao,để có thể thốt lên : Mày đó ư?? Và ta tưởng tượng,bạn đang dõi theo ta,đang nhìn ta với ánh mắt ấy,ánh mắt khích lệ chứa bao tình cảm mà chúng ta không bao giờ nói ra,vì bạn bảo rằng thế thật uỷ mị,thật Hàn quốc quá....Trước đây,mỗi khi ta làm điều gì sai,ta lại ngước nhìn bạn một cái rồi cúi xuống,vì ánh mắt trách móc ấy làm ta sợ,nhưng rồi bạn chẳng nói gì,và sẽ đưa ta đi đâu đó,ăn một cái gì đó...khiến ta quên hết ngay như một đứa trẻ.Ta không bao giờ chịu đạp xe tới trường mà cứ đi bộ,để đến lúc về bạn đoè ta về,và hai đứa đi ăn một cái bánh chuối nóng khi trời se lạnh hoặc một cốc chè thập cẩm khi trời nóng bức...Đến bây giờ,bạn đi xa,ta chẳng dám đến những nơi đó nữa,vì nó làm ta nhớ bạn vô cùng,và bác hàng bánh ấy sẽ lại hỏi ta rằng bạn đâu như những khi bạn bận không đi cùng ta...và ta sẽ trả lời ra sao??Nói rằng bạn đã đi xa rồi ư? Ta không thể...
    Nhìn những người đi trên đường hay trong hàng net gọi điện,chat với người thân dù xa cách cả nửa vòng trái đất....ta bật cười,một nụ cười nhạt ...cay đắng....và ta nói thầm với bạn rằng: Ước gì người ta tìm ra cách gì để tao liên lạc với mày nhỉ...??
    Mà cũng chẳng cần đến những thứ đó,người ta phải chờ nối điện thoại,nối mạng,còn bạn...bạn lúc nào cũng ở cạnh ta,dù ta nói thầm,bạn vẫn nghe thấy phải không??Hay chỉ một ý nghĩ của ta thôi,bạn cũng hiểu mà....phải không???
    Giờ mỗi khi rảnh,ta lại lang thang,lòng vòng trên đường...rồi lên mạng...buồn nhỉ...trước kia,bạn bảo ta đừng có lên mạng nhiều thế,nghiện à...thế rồi chính bạn lại học Tin đấy thôi...Bây giờ ta đã khác xưa nhiều rồi,hay đúng ra là mọi người nói ta khác..Mọi người nói gì biết không??Nói ta khác đi từ khi ta chia tay lão già ấy,hừ quái thật...sao không ai nói ta khác đi từ khi bạn đi?? Nhờ bạn ta mới nhận ra,cái con người đó không hề yêu ta....Thế mà mọi người vẫn luôn có cái suy nghĩ cố hữu ấy...ai cũng cho rằng tình yêu ảnh hưởng hơn là tình bạn....ta ghét họ lắm....ta chỉ muốn bạn bên ta lúc này....vì bạn không nhìn vào bên ngoài mà suy xét ta...
    Nhưng....đến bao giờ nhỉ....đến bao giờ ta sẽ gặp lại bạn nhỉ???Có lẽ ....
  8. Heo_con_lan_di_lon_ton

    Heo_con_lan_di_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Bạn biết không??Hôm nay ta nói chuyện với một người,và đột ngột thấy nhớ bạn vô cùng.Không phải vì người đó giống bạn đâu...Người đó rất khác,khác bạn nhiều,nhưng cuộc nói chuyện ấy xoay quanh vấn đề cuộc sống - cái vấn đề mà bạn không cho ta nhắc tới bao giờ - trưóc đây,nếu như ta có nói tới chuyện đó,bạn sẽ đập cho ta một cái thật đau và bảo ta thật vớ vẩn,chỉ rỗi việc mà suy nghĩ lug tung..hì...thật chuối...Nói như vậy,nhưng mỗi khi gặp vấn đề gì,ta chỉ cần đi cùng bạn và than thở,bạn sẽ có cách để ta vui lên và giải quyết được nhanh chóng,bạn sẽ lôi ta đi lòng vòng khắp nơi,và chỉ cho ta thấy cái ta cần thấy,để cho ta tự nghiền ngẫm ra mọi sự...rồi bạn sẽ vờ như không biết gì và nói ta thật trẻ con,cứ nhăn nhăn nhó nhó xong cười ngay được...Đôi khi ta cũng không hiểu bạn cố tình như thế hay chỉ vô tình chỉ ra cho ta cái ta cần thấy hay không???
    Còn người này,cũng thật đặc biệt,trước đây ta coi người đó như thần tượng,mặc dù ta chưa gặp bao giờ...Cho đến tận hôm nay,quả thực khác với điều ta nghĩ...Ta chẳng bao giờ đặt hi vọng vào cái gì đó ta không rõ,nhưng lần này quả thực ta đã đặt niềm tin của ta vào đó...không sai đâu bạn ạ.Ngồi nói chuyện có chút ít,vậy mà ta cảm thấy thông suốt bao điều...
    Nhưng điều khiến ta buồn,và nhớ bạn,là vì một câu chuyện ngắn....
    Người đó nói,mọi việc đều có sự sắp đặt sẵn rồi,mọi người đều là một quân cờ trên một bàn cờ mà thôi...giống như một hòn đá,buộc phải rơi,nếu như nó toàn tâm toàn ý,dồn hết năng lượng vào việc rơi,nó sẽ thấy thật thú vị và thanh thản,vui vẻ khi rơi,cũng như khi rơi xong,không còn hối tiếc...Còn nếu nó cố tình suy nghĩ,tại sao mình phải rơi,tại sao mình không rơi thế này mà rơi thế khác,không toàn tâm toàn ý vào việc rơi...thì khi rơi.nó sẽ tự cảm thấy rất nặng nề,quá trình rơi của nó sẽ không tốt....v..v..vậy là tự mình hại mình đúng không??
    Ta thì thấy,nếu hòn đá đó trên quá trình rơi của nó,phải làm rơi một cánh hoa mai,thì liệu nó sẽ thấy sao??Chắc nó sẽ thấy buồn,sẽ tự trách mình sao lại làm rơi cánh hoa ấy...sẽ nghĩ sao mình không rơi cách khác...??Con người cũng vậy,có bao giờ người ta chỉ chăm chăm đến cái đích đâu??Người như thế,lạnh lùng quá đi thôi...cho dù biết là vô ích,vẫn không thể khôg nghĩ đến được...cho dù cánh hoa mai ấy có không trách cứ gì...sao có thể làm ngơ...??
    Ta có lẽ là hòn đá vô tình ấy,đã làm rớt cánh hoa mai là bạn.....bạn chẳng trách ta đâu,cũng sẽ nói không phải lỗi do ta...nhưng ta sao có thể làm ngơ...ta không chấp nhận bạn rời cành mai sớm thế...ta biết đổ lỗi cho ai...cho cái gì...chỉ có thể nói là do chính mình....thế rồi...ta vẫn làm rơi cánh hoa...điều đó đâu có thay đổi.....khi ta tự dằn vặt bản thân....mọi người nói ta cố chấp....nhưng ta sợ...nếu ta không trách mình...ta sẽ nhanh chóng quên đi cánh hoa đã bị vùi lấp...mọi người cũng thế...và thế là....một sai lầm của ta ....được sửa lại là do định mệnh???
    Thế thì tại sao lại có thứ định mệnh quái gở đó??Tại sao bạn phải xa ta ???? Chỉ vì một sai sót,chỉ một lần ta buông tay..bạn đã đi xa mãi mãi....điều đó...sao ta có thể nguôi??
    Hòn đá lăn trên đồi.....hòn đá rớt xuống cành mai....rụng cánh hoa mai gầy....chim chóc hót tiếng qua đời
  9. Heo_con_lan_di_lon_ton

    Heo_con_lan_di_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0
    Bạn biết không??Mọi người nói ta nhiều lắm,bảo ta thay đổi nhiều quá,thực ta thấy căm ghét những lời nói đó,ta chỉ mong ai đó hãy nhìn vào thật sâu trong mắt ta,đọc ra những gì ta nghĩ,điều đó thật khó,mà nếu có ai như thế,chắc ta lại thấy ghet họ,ghét là vì sợ,vì con người vốn như vậy mà...luôn luôn mâu thuẫn với mọi suy nghi hành động của chính mình....
    Nhưng ta không bao giờ ghét bạn,vì bạn hiểu ta một cách âm thầm,không vụng về không rụt rè,nhưng cũng không kiêu căng khi thể hiện điều đó...Nếu bạn thấy ta cắt tóc ....bạn sẽ nói sao?? Sẽ mắng ta thật ngốc,vì bạn hiểu ta không cắt tóc cho đẹp,ta chỉ muốn trút bực tức lên cái gì đó,mà ta thì có cái gì là của mình đâu??Chỉ có bộ tóc này thôi.....
    Mà cũng thật buồn cười bạn ạ,khi ta cắt tóc,có biết bao chuyện dở khóc dở cười,người thì bảo ta ngốc thế,kẻ bảo ta khôn thật....người cho là hay ,kẻ bảo là dở.....nhưng tất cả họ đều buông ra một nhận xét rằng thì là...ta đã khác rồi,ta đã biết điệu rồi.....thật buồn cười phải không??Rồi có những kẻ thì luônlàm như rằng quan tâm đến ta nhất thì phải gặp ta đến lần thứ 10 mới buông ra câu hỏi ngỡ ngàng nhưng cố vớt vát: Mới cắt tóc hả?....Thế đấy,ta chán ghét mọi thứ...thật tệ phải không??
    Vẫn biết rằng mình phải tự hiểu lấy mình,nhưng ta đâu ngờ ta lại điên đảo đến thế??Ta đâu nghĩ rằng ta lại trở nên như thế này??Ta không tin vào mọi thứ nữa...không tin vào con người nữa...thế thì ta sống làm sao??
    Bạn vẫn nói rằng:Cuộc sống này quá điên đảo,quá hỗn loạn rồi,nếu như chỉ một người để tin tưởng cũng không có,vậy thì sống có ý nghĩa gì..???
    Ta vẫn biết rằng câu nói đó trong một bô phim nào đó bạn rất thích xem,vì bạn có nói những câu triết lý đó bao giờ đâu,nhưng ta vẫn thích lắm...mỗi khi ta cảm thấy cuồng điên,bạn lại nói thế,và ta cười,dựa vào vai bạn,và nói : Thế thì may quá,tao có đây rồi.....bạn lại đẩy ta ra và bảo ta thật điên quá !!!!
    Những chuyện đã qua,giờ thật sống động trước mắt đây,thế mà....
    Dòng đời vẫn trôi nổi,ta vẫn đứng giữa dòng,để nước cuốn đi một cách từ từ,và luôn mồm hứa với bạn mỗi khi đến thăm bạn,rằng ta sẽ cố gắng,nhưng rồi ta có cố gắng được gì đâu..Tha lỗi cho ta,bạn nhé !!!!!!
  10. Quan_Di_Ngo

    Quan_Di_Ngo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/09/2003
    Bài viết:
    1.528
    Đã được thích:
    4
    Văn Tế Bạn tri Âm
    ***********
    Nhớ hôm nào:
    Điếu thuốc trên môi như một mẫu que hàn, xẹt vào khoảng đêm toé lửa
    Bạn ngồi lim dim đôi mắt bão, vầng trán đẫm những vết hằn, mái tóc bồng lên như chòm mây sẻ nửa.
    Tình tri âm ngày nào còn đó, nghĩa bạn bè năm rộng có là chi. Nay tóc xõa ngang mi, chợt thấy đời nửa chênh vênh, nửa ngả nghiêng đến lạ!
    Cũng chỉ vì hai chữ Tri Âm, bạn xả thân hành Bắc tung Nam, xoay định mệnh lăn dài trên nét khói. Một chữ tình sáng ngàn năm rạng chói, ân tình này biết tỏ với ai đây?
    Bởi chưng là một nghĩa Tri Tâm, tôi lận đận suốt dọc gầm trời đáy bể. Biết không thể nghèo hơn chính mình thuở hàn vi đẫm lệ, nên chữ Sầu ngày càng sũng máu lầm than.
    Nghe day dứt từ hố sâu nhân thế...
    Hôm nay:
    Hà Thành trung thu bán dạ nguyệt vong, vô duyên toạ lạc chi bần bất hận. Bạn xuất hiện trước tôi như niềm riêng dội về từ tiềm thức. Lại nhớ chuyện Bá Nha...
    Gia Định khởi đông nhật quang minh, hữu kỉ nhân tri âm mặc khách. Lọ rằng, tôi có diện kiến bạn chăng? Hay tận nghĩa ân nhân phải trọn kiếp mới ráo đời ân huệ?
    Thương thân tôi, một kiếp đời gió bụi!
    Cảm tình anh, mấy thuở phải long đong!
    Chẳng thể phát ra cửa miệng dẫu chỉ để dày vò trang giấy trinh nguyên lấy một hai dòng. Tôi tế anh bằng chút tình của kẻ tha phương cầu thực.
    Thiên lí giang sơn mang mang tình hận
    Tứ thời phong cảnh xứ xứ nghĩa cùng.
    Lại một làn tóc xõa ngang tầm, khép mi đậy lại khoảng xa xăm đầy bão tố.
    Thêm một li trăng uống say với mớ đời nghiêng ngả, trút hết suy tư vào câu chữ tội tình. Nay tận ngôn tế anh dưới trời thu có nắng vàng và lá vàng chứng nguyện. Lòng này trọ ở trong anh!
    Hà Thành lưu vong, Quản Đệ thi, Nguyễn Ca Ca nhã bình!

Chia sẻ trang này