1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Văn thơ của dân ĐDT

Chủ đề trong 'PTTH Đào Duy Từ - Thanh Hoá' bởi DoiHansuke, 17/12/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ISephirothI

    ISephirothI Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    443
    Đã được thích:
    0
    Gió lạnh về, mùa đông đi ngang cửa
    Chiếc lá thu nay đã héo khô rồi...
    Em vẫn đứng em như mùa xuân gọi
    Dẫn hồn anh lặng lẽ bước về em
    Con thuyền anh lạc sóng mờ mây khói
    Để vẫn kiếm tìm bờ bến mãi xa xôi.
    Gửi cho em cả một trời mây trắng
    Những ngày hè lộng gió tóc em bay...
    Anh gửi lại những con đường đầy nắng
    Sáng tới trường ôm từng bước em đi.
    Dừng chân lại anh tìm về quá khứ
    Tất cả yên bình, đường vẫn khói mây.
    Cho tay anh chưa một lần nắm chặt
    Chút tâm hồn của cả một trời thơ...
    Được ISephirothI sửa chữa / chuyển vào 23:12 ngày 07/02/2003
  2. ISephirothI

    ISephirothI Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    443
    Đã được thích:
    0
    Anh để tình em ở đáy lòng
    Để khi sóng gió lấy tình ra chơi
    Tình anh để tận biển khơi
    Giữa ngàn con sóng chơi vơi bập bùng.
    Em để tình anh ở đáy tim
    Đến khi nhớ đến biết tìm nơi đâu?
    Tình em là cái cần câu
    Giật bao nhiêu cá mà đâu có ngừng...
    Tình anh là sợi dây thừng
    Bện từ hai sợi nhớ đừng quên nhau.
    Tình em như cái mo cau
    Đựng trầu cho khách trước sau bao người...
    Anh là mây trắng trên giời
    Mong em là gió đời đời quẩn quanh
    Anh làm con suối trong lành
    Mong em như đá bên anh trọn đời...
    SEPHIROTH
    Được ISephirothI sửa chữa / chuyển vào 00:07 ngày 08/02/2003
  3. phamdat

    phamdat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.409
    Đã được thích:
    0
    Bác DoiHansuke chuẩn bị lấy vợ vậy mà còn viết hai cau thơ như vậy nũa mần chi vậy .Mới yêu thui mà đã khổ hơn trâu rồi, còn lấy vợ như" đeo gông vào cổ nữa thì còn khổ hơn con gì được nữa ạ.Bác làm gương cho anh em đi tiên phong trong việc lấy vợ ở Box, vậy nói thế anh em sợ quá , giờ yêu chẳng dám yêu nữa nói gì lấy vợ.Thôi bác DoiHansuke cố gắng " thử" trước rồi truyền đạt kinh nghiệm cho anh em được học hỏi nghe . rất cảm ơn bác nhiều đó.Chỉ tiếc hôm họp box bác không đem vợ tương lai của bác giới thiệu với anh em cho vui chứ. tiếc quá đi chứ bà con nhỉ.Thôi hẹn hôm nào bác lấy vợ cho anh em biết tin sớm để đến dự chúc mừng nghe ạ.
    BồCâuTrắng
  4. phamdat

    phamdat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.409
    Đã được thích:
    0
    ISephirothI làm hai bài thơ khá tuyệt , mà sao chẳng có đầu đề cho mỗi bài vậy, làm chẳng thể suy diễn được nội dung như thế nào nữa.Bài thứ hai còn dễ hiểu, và rất hay, con gái đọc chắc khỏi dám cạnh khoé anh em mình nữa.Còn bài đầu như là cảm nghĩ về tình yêu, đọc nghe khó hiểu phết đấy chứ.
    Hoan hô ISephirothI topic văn thơ của trường Đào chúng ta gần như chiếm lĩnh toàn tác phẩm của ISephirothI , cả văn lẫn thơ rùi.Mà sao ISephirothI lại là dân khối A nhỉ?
    BồCâuTrắng
  5. ISephirothI

    ISephirothI Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    443
    Đã được thích:
    0
    Rất cảm ơn về những lời khen ngợi.
    Tại hạ là kẻ ngoại đạo, văn chương chứa không đầy túi áo, múa rìu qua mắt thợ như vậy cũng chỉ là do bất chợt cảm hứng thôi. Thất lễ, thất lễ....
  6. phamdat

    phamdat Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/05/2002
    Bài viết:
    2.409
    Đã được thích:
    0
    Thấy câu chuyện này trong quyển " Quà tặng cuộc sống " rất hay.Mạn phép mọi người post vào đây cùng đọc cho hay nghe.OKie
    CÔ GÁI VÀ BÔNG HỒNG
    John Blanchard rời khỏi băng ghế, chăm chú nhìn dòng người đang ra khỏi nhà ga xe lửa trung tâm thành phố. Anh đang chờ người con gái mà trái tim đã rất quen thuộc với anh nhưng khuôn mặt thì anh chưa từng gặp, một cô gái với một bông hoa hồng.
    13 tháng trước đây trong một thư viện ở Florida, khi nhấc một cuốn sách ra khỏi kệ anh bỗng cảm thấy bị lôi cuốn không phải vì nội dung cuốn sách mà vì dòng chữ viết bằng bút chì bên lề cuốn sách. Những hàng chữ mềm mại với nội dung chứa đựng một tâm hồn sâu sắc và một trí tuệ sáng suốt. Bên trong bìa cuốn sách, nơi ghi tên người mượn anh tìm ra tên chủ nhân của hàng chữ, đó là Hollis Maynell. Cô gái sống ở thành phố New York.
    Sau đó anh viết cho cô gái một bức thư tự giới thiệu mình và mong cô trả lời, nhưng ngày hôm sau anh đã phải lên tàu ra nước ngoài tham gia cuộc Chiến tranh thế giới lần thứ II. Trong vòng một năm và một tháng sau đó, hai người dần dần tìm hiểu nhau qua thư từ. Mỗi lá thư là một hạt giống được gieo vào trái tim nồng cháy. Một mối tình nảy nở. Anh đề nghị cô gái gửi cho mình một tấm hình nhưng cô gái từ chối. Cô cho rằng nếu anh thực lòng thì diện mạo của cô đâu có quan trọng gì.
    Cuối cùng cũng đến ngày anh từ châu Âu trở về. Họ hẹn sẽ gặp nhau lần đầu tại nhà ga trung tâm thành phố New York vào lúc 19 giờ. Cô gái viết: "Anh sẽ nhận ra em vì em sẽ gài một bông hồng trên ve áo".
    Khi đó, anh thấy một người con gái bước lại phía mình, cô ấy có một thân hình mảnh mai thon thả. Những cuộn tóc vàng lộn xộn bên vành tai nhỏ nhắn. Cặp mắt cô ấy xanh như những đóa hoa. Đôi môi và cằm cô ta có nét cương quyết nhưng rất dịu dàng. Cô gái nở một nụ cười nhẹ nhàng hấp dẫn trên vành môi và nói nhỏ: "Đi cùng em chứ, chàng thuỷ thủ?". Khi ấy hầu như không tự chủ được, Blanchard bước thêm một bước tiến về phía cô gái, và đúng lúc ấy anh nhìn thấy Hollis Maynell với bông hồng đứng ngay sau cô gái ấy. Đó là một người đàn bà đã ngoài 40 tuổi. Bà ta có mái tóc màu xám bên trong một chiếc mũ đã cũ. Bà ta có một thân hình nặng nề, đôi chân mập mạp trong đôi giày đế thấp. Khi đó cô gái trong chiếc áo màu xanh vội vã bước đi. Blanchard có cảm giác dường như con người anh lúc đó bị chia làm hai, một nửa mong muốn được đi theo cô gái và một nửa hướng tới người đàn bà mà tâm hồn đã thật sự chinh phục anh. Và bà ta đứng đó, khuôn mặt béo tốt với làn da nhợt nhạt nhưng hiền lành và nhạy cảm. Khi đó bỗng nhiên Blanchard không còn lưỡng lự nữa. Tay anh nắm chặt cuốn sách nhỏ cũ kỹ giống như cuốn sách trong thư viện trước đây để cô gái có thể nhận ra mình.
    Đây không phải là tình yêu nhưng là một cái gì đó rất đáng quý, một cái gì đó thậm chí có thể còn hơn cả tình yêu, một tình bạn mà anh luôn luôn và mãi mãi biết ơn. Blanchard đứng thẳng chào người đàn bà, chìa cuốn sách ra và nói, mặc dù khi nói anh cảm thấy mình bị nghẹn lại cay đắng và thất vọng: "Tôi là trung úy John Blanchard và xin phép được hỏi chắc đây là cô Maynell? Tôi rất vui mừng là cô đã có thể đến đây gặp tôi hôm nay. Tôi muốn mời cô dùng cơm tối có được không?". Người đàn bà nở một nụ cười bao dung và trả lời: "Ta không biết việc này như thế nào con trai ạ, nhưng cô gái trẻ mặc chiếc áo vét màu xanh vừa đi kia đã năn nỉ ta đeo đoá hoa hồng này trên ve áo. Cô ấy nói nếu anh có mời ta đi ăn tối thì nói rằng cô ấy đang đợi anh ở nhà hàng lớn bên kia đường. Cô ấy nói đây là một cuộc thử nghiệm gì đó!".
    Chúng ta chắc cũng hiểu được và khâm phục sự sáng suốt của cô gái. Có lẽ bản chất thật sự của trái tim chỉ được nhận ra khi phải đối mặt với những điều không như ý muốn."
    BồCâuTrắng
  7. nhatruclan

    nhatruclan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/11/2002
    Bài viết:
    3.200
    Đã được thích:
    1
    các bác có thích truyện ma ko? em vừa mới kiếm được 1 trang web hay lắm,em pót 1 truyện ma lên cho mấy bác đọc nha ,đảm bảo dựng...tóc gáy liền hà hìhì .
    ....................................................................................................................Ddêm 1:
    Dân Hà Nội chắc ai cũng biết đến món phở bò trứ danh đặc biệt là phở chín lòng trứng non. Riêng dân sống ở phố hàng Bông thì ai cũng biết nhà chi. Vẩu (vì chị có răng vẩu) thì nấu phở là nổi tiếng. Chồng chi. Vẩu đã chết từ những năm Tây còn đang đánh những trận cuối cùng. Anh đi kháng chiến rồi mất vì bom đạn. Nhà chị đơn chiết chỉ có 3 mẹ con và cái xe phở nối nghiệp anh Vẩu mà sống qua ngày.
    Ấy thế mà lên đấy chứ! Gánh phở chị nấu nức tiếng 36 phố phuờng Hà Nội, ai quen biết gọi xe phở của chị là "Phở Vẩu" cho thân mật. Xe phở chị nằm ngay tại mặt cửa nhà ra vào. Qúan xá nhỏ nhoi vừa đủ đặt dăm ba cái bàn cỏn con và mấy cái ghế đẩu lùn cũn kĩn. Phở chị nấu có mùi vị rất thơm, thịt tuơi và nuớc lèo thật đặc biệt tinh khiết ngọt ngào. Qhách xành phở ngoài Hà Nội vẫn thích bát phở do tay chị tựắt thịt và cắt bánh. Họ trầm trồ
    khi ăn bát phở chị nấu, họ mê phở...rồi mê luôn cả nguời chị!
    Anh Cả Chù là nguời "mê" phở chi. Vẩu nhất ở làng Bông này. Anh mê đến nỗi ngày nào anh không ăn bát phở chị nấu thì tâm
    thần bất an và muốn ngã bệnh. Thế rồi anh nhiều lần chầu chựnơi gánh phở chi. Vẩu để tán tỉnh, để thuởng thức cái
    đôi tay khéo léo xắt thịt bò gân thoăn thoắt và đều như những miếng bài tổ-tôm gọn gàng. Tuy biết anh Cả Chù để ý mình,
    nhưng chi. Vẩu vẫn thản nhiên mặc kệ, và cứ vậy mà nấu phở và luôn niềm nở tiếp khách khiến mọi nguời đều hài lòng.
    Một hôm anh Cả Chù đi công tác về khuya thấy chị vợ để cơm phần không đủ nên anh bựlắm. Anh leo lên sân thuợng đánh
    đàn cho đỡ đói và tức. Ddang lúc đánh đàn guitar trên sân thuợng, anh chợt nghe mùi phở từ đầu hẻm nhà phát lại. Anh chột
    bụng bèn leo xuống nhà, vào buồng lấy tiền dặn vợ ra mua cho anh một cà-mên phở chín lòng trứng non có nuớc béo, và đừng quên
    "hành trần"! Vâng lời, chị vợ đi mua về cho anh.
    Thèm thuồng chảy rãi, anh ngồi gắp phở ăn ngon lành trong khói nóng nghi ngút. Bỗng nhiên anh phát hiện một vật gì trong tô phở. Anh
    nhìn kỹ và lấy đũa gắp nó lên. Thì ra là một cái nhẫn bằng bạc đẽo chuốt rất tinh vi và xinh xắn. Anh nghĩ bụng:
    _Ơ hay! Chả lẽ cái Vẩu nó đánh rớt khi nấu phở hay sao??
    Ddang nghĩ bụng, anh lại thắc mắc tinh quái:
    _Không chừng cái Vẩu nó có ý chi với mình đây! Sao ả lại để cái nhẫn vào bát phở của mình nhỉ ?? Chắc mình đã khiến ả động
    lòng rồi đấy.
    Nghĩ đến đây, anh vui mừng hớn hở:
    _Thế thì hay qúa! Mình tốt số qúa! Hà hà...Vẩu ơi Vẩu.
    Anh định bụng đang đêm vợ đã cùng con thơ ngủ rồi anh nên cầm cái nhẫn để tìm đến gặp "tình nhân" với cái cớ trả đồ
    thì hay tuyệt! Chắc mẩm thế xong, anh lấy khăn lau chùi cái nhẫn rồi bỏ vào túi áo thôi không ăn phở nữa. Anh rón rén mở cửa
    rồi lần mò trong bóng đêm đi tới nơi nhà chi. Vẩu mà cũng là quán phở.
    Trời đã tối om như mự đèn đuờng hiu hắt bóng cháy bóng tắt lờ mờ xen lẫn tiến giun dế oi oi khiến tâm hồn anh Cả Chù bấn loạn cả lên. Anh thấy quán phở từ đàng xa đã đóng cửa rồi, khách khứa vắng hoe không một nguời. Tuy nhiên đèn sau nhà chi. Tẩu vẫn sáng vàng vàng im ỉm. Anh nghĩ bụng:
    _Có lẽ em Vẩu đang chờ mình đây. Ôi tuyệt qúa!
    Thế rồi anh Cả Chù mon men tới gần sau tuờng nhà chi. Vẩu, rón rén buớc chân lại đàng bếp nơi có ánh đèn. Anh toan tính rình xem chi. Vẩu có ở đó không, và đang làm gì để rồi mình dễ bề thối thác khi va chạm. Anh lại gần cái ô cửa sổ nửa khép hời hời. Vnh ghé mắt nhìn vào căn bếp thì thất đảm kinh hoàng, lông tóc dựﮧ
    nguợc cả lên.
    Trong bếp nằm ngổn ngang ba-bốn xác nguời chết, có lẽ mới chết đây thôi vì còn nguyên vẹn. Anh run bần bật nghĩ thầm:
    _Sao lại có xác nguời thế kia?? Nhà cái Vẩu đâu có ai ngoài ba me.
    con??
    Ddang kinh ngạc thì chợt từ trong bóng tối chi. Vẩu đi ra, tay chị đang cầm cái con dao mà chị thuờng hay xắt thịt nấu phở lại gần mấy cái xác. Chị hỏi như có ai ở đó với chị vậy:
    _Dạo này bộ làm khó lắm sao mà hôm nay chỉ đuợc bốn cái thế này??!!
    Chợt có một tiếng đàn bà the thé phát ra cùng lúc một bà lão đi ra:
    _Ư! Tao lùng khắp nơi mới có đuợc vài ba cái xác mới đem chôn hôm nay đấy! Thôi thì dạo này cai mộ nó dang để ý, mình phải
    cẩn thận.
    Chi. Vẩu ra chiều hiểu biết gật đầu rồi chị liền lôi một cái xác đàn ông đang nằm ra. Chị dùng dao chặt đứt hết tay chân
    nguời này rồi bỏ vào nồi phở đang đun rim rim lửa gần cạnh. Cứ thế chị chặt cả tay chân mấy cái xác còn lại rồi bỏ chúng vào
    nồi nuớc nấu cùng với các thứ xuơng lỉnh kỉnh khác để làm nuớc lèo phở!!
    Truớc cảnh tuợng này anh Cả Chù trố mắt há mồm không dám nói năng chi mà chỉ biết đứng như khúc gỗ. Thì ra bấy lâu nay gánh
    phở của chi. Vẩu ngon bổ là nhờ những cái khúc tay khúc chân kia sao?? Chi. Vẩu có thể nào tàn ác đến như thế?? Còn chiếc nhẫn?? Phải rồi, có thể nó của ai đó đã xấu số bị chị chặt tay nấu nuớc phở rồi quên tháo nên anh tình cờ ăn phải đấy
    chăng??
    Nghĩ đến đây, anh Cả Chù co giò vắt lên cổ mà chạy một mạch không dám ngoảnh lại nhìn nữa...!!!
    ------------
    _Chú ý! Ddây là chuyến xe cuối cùng đi Châu Ddốc, xin mời hành khách mau lên xe!
    Ddó là tiếng gọi báo hiệu của lơ xe đò tại bến xe miền Tây. Hành khác lục tục tay xách tay gùi những túi hàng và giỏ đồ bỏ lên mui xe rồi chen chen lấn lấn lấy chỗ ngồi để khỏi hụt mấy chuyến xe cuối cùng rời bến. Chiếc xe đò nem đầy hành khách ngồi chật ních xen lẫn tiếng ồn ào xô bồ của kẻ gọi nguời la mặc dầu bác tài xế vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả!
    Bác Sáu Mùng là nguời cuối cùng leo lên sau xe, một cậu thanh niên vì thấy nguời già cả bèn khép mình lại để chừa thêm khoảng
    trống cho bác ngồi. Bác Sáu Mùng khiêm tốn cám ơn rồi cũng ngồi xuống, vẻ mặt bác rất buồn như có điều chi không đuợc thoải
    mái.
    Hồi lâu tài xế lái xe là một chú ba tàu chệc lễ mễ lết đôi dép lào trên tay còn cầm ổ bánh mì thịt ngoạm đáo ngoạm để cho
    xong. Chờ lâu sốt ruột, một số ông cụ bà già phát cáu quát ầm lên:
    _Mèng đéc! Xe mần ăn chi mừ thấu giờ cũng chưa nhúc nhích!
    Có tiếng anh lơ xe lúc nãy lại lanh lảnh vang lên:
    _Ai đi Ddồng Tháp, Vĩnh Long, Châu Ddốc mau lẹ lẹ ui! Xe dzọt giờ ui!
    Vài nguời trễ giờ cũng hớt hải leo đuợc lên xe nhưng không còn chỗ để ngồi nữa bèn phải đứng bám víu lấy song tay cầm sau
    xe. Một tiếng còi hét lên làm tỉnh táo mọi nguời báo hiệu xe bắt đầu rời bến. Tiếng máy xe nổ giòn giòn rồi từ từ lăn bánh một cách nặng nề chậm chạp ra khỏi cái bến đông đúc đầy nghẹt nguời buôn kẻ bán và những thân nhân đưa tiễn đứng hai bên đuờng. Thật là một cảnh náo nhiệt của thành phố lúc ngả chiều.
    Bác Sáu Mùng nãy giờ vẫn ngồi im tay ôm cái giỏ lá nhỏ nhoi coi bộ chẳng có gì nhiều trong đó, vẻ mặt bác vẫn đăm chiêu nhìn vào khoảng không. Xe đã chạy khỏi hồi lâu, mọi nguời thở phào nhắm mắt dựlưng như ngủ hờ, nguời thì hút thuốc cho khoan khoái, có nguời cuời nói luyên thuyên không ngừng. Riêng bác Sáu, bác thật tội nghiệp.
    Cậu thanh niên lúc nãy nhuờng chỗ bác ngồi thấy vậy lên tiếng lễ phép hỏi làm quen:
    _Bác dề quê ăn Tết hả bác hai??
    Bác Sáu đáp:
    _Hong! Tui đi Châu đốc tìm con tui.
    Cậu kia:
    _Sao con bác hong lên đây thăm bác, mà bác lại phải đi tìm??
    Bác Sáu:
    _Nó hong giám tìm tui cậu ơi!
    Nói đoạn, bác Sáu lấy tay quẹt quẹt mắt có vẻ muốn khóc mà không đuợc.
    Cậu kia xúc động bèn ngồi dịch gần thêm hỏi thăm:
    _Con bác sao dzị?? Bác còn ai hong? Bác trai sao hong đi chung dzới bác??
    Ngập ngừng bác Sáu đáp:
    _Con tui, nó bị truy nả bởi Tây! Lục tỉnh nam kỳ Tây lùng nó dữ lắm! Từ ngày nó theo anh em dzô chiến khu, bỏ tui một mình dzầy...Ông
    nhà tui cũng bi. Tây bắn lâu rầu. Giờ còn mình nó...chẳng biết sao.
    Cậu trẻ nghe xong trố mắt ngạc nhiên:
    _Sao!? Con bác bị truy nã mà bác cũng dám nói cho con nghe sao bác hai??
    Mà con bác bao lớn rùi bác hai??
    Bác Sáu trả lời:
    _Có gì mà tui sợ!? Tui muốn tìm nó, ai biết nó tui càng mừng! Nó bỏ nhà đi từ hồi 15 tuổi, nay đã 6 năm...Tui nào có biết nó sống còn ra sao đâu!??
    Thuơng xót nguời đàn bà già cả tội nghiệp. Cậu kia muốn chia sẻ nên an ủi bác Sáu:
    _Bác hai ui! Tổ quốc cần những đứa con như con bác dzị! Con đây muốn làm mà không đuợc!
    Hai nguời trò chuyện hồi lâu, chung quanh mọi nguời ngủ gà ngủ gật chiếc xe vẫn tiếp tục chạy vèo vèo trong gió. Bác Sáu sau lúc nói truyện cùng cậu trẻ cũng mỏi mệt nên ngủ gục từ lúc nào không biết. Thình lình một tiếng nổ to khiến mọi nguời bàng hoàng tỉnh táo. Chiếc xe đang chạy chợt dừng lại. Có tiếng nhiều nguời đòi
    xét xe, rồi âm thanh ồn ào của nguời trên xe xì xào bàn bạc. Tức thì có một toán du kích ra lệnh ngoài kia:
    _Trên xe chở gì đó!!??
    Rồi tiếng bác tài ba tàu ú a ú ớ đáp lại:
    _Dạ xe lày xe lò á! Ngộ chỉ chở khách thui! Mấy chú làm ơn lừng làm khó dễ a!
    Một giọng cứng rắn đáp lại:
    _Không đuợc! Xe nào đi qua vùng thánh địa của Hòa Hảo cũng phải xét hết! Ddây là luật của ông Năm!
    Ông Năm chính là tuớng Năm Lửa của mặt trận lựluợng giáo dân du kích Hòa Hảo tại vùng này. Các xe cộ lưu thông đều bị chận và xét để phòng hờ mật vụ và những tay bất hảo chống lại thánh giáo. Ddang băn khoăn không biết tính sao, bác tài xế định phân bua thì thấy mấy mũi súng lục đều chỉa lên vào mặt sẵn sàng nổ đạn bất cứ lúc nào bèn im re. Một số hành khách run bần bật làm bộ khấn vái đọc kinh Phật cho lớn cốt ý để cho du kích Hòa Hảo nghe đuợc sẽ có cảm tình, vì tuớng Năm Lửa rất mộ kinh Phật! Chợt
    có tiếng nguời la lên:
    _Má! Má phải hong má! Con nè má! Sao má đi đâu ở đây!!??
    Bác Sáu Mùng giựﴠmình đánh thót nhìn ra ngoài trời tối thấy một thanh niên cao lớn anh vận toàn đồ bà ba đen quấn khăn rằn nở cổ tay sách súng miệng không ngớt la "Má ơi!!". Bác Sáu định thần nhìn lại thì thấy nguời đó máu me đầy mình, hai mắt hốc hác tóc tai bù xù trông dễ sợ quá! Bác không dám khẳng định nguời kêu
    "má ơi" kia là con mình: thằng Lãm! Bác định nhìn kỹ lại thì chợt thấy nguời kia "biến" mất! Tiếng không gian văng vẳng vẫn vang:
    Má! Má! Con nè má!
    Bàng hoàng bừng giựﴠmình mở mắt thì Bác Sáu biết mình vừa nằm mơ trên xe! Bác toát mồ hôi hột, nhưng bác lại kinh ngạc vô
    cùng vì chiếc xe đò lúc nãy đầy những khách, sao giờ lại vắng teo. Chung quanh mọi nguời đâu cả mà bác vẫn không hay! Chiếc xe
    vẫn chạy vù vù, bác sáu nhìn lên phía chỗ tài xế thì...vắng tanh! Xe không nguời lái mà nó cứ chạy! Nhìn ra ngoài, bác Sáu không thấy gì ngoài một màu đen nghịt và tối om khủng khiếp. Kinh hãi qúa bèn
    cũng...nhắm mắt niệm Phật lầm bầm mong thánh thần phù hộ thì đột nhiên chiếc xe dừng lại như đã chạy hết trớn.
    Bác Sáu run run buớc khỏi xe một mình thì thấy xung quanh vắng lặng, bốn bề là đồng không mông quạnh lâu lâu lại có tiếng chằng hiu kêu ọp ọp rợn cả óc. Bất chợt bác Sáu phát hiện là mình đang dứng giữa một bãi...tha ma! Chiếc xe đò lúc nãy cũng biến đâu mất rồi. Bơ vơ sợ hãi bác Sáu bèn kêu lên:
    _Lãm con! má nè con!
    Bác vừa kêu đuợc hai tiếng thì nghe có tiếng đất sụt ào ào. Ddang cơn kinh dị thì bác Sáu thấy một khoảng trống tối om hiên ra cách chỗ bác đứng độ 5 thuớc. Lại gần bác Sáu thiếu điều muốn thét lên một câu:
    _Trời! Lãm con! Con chết thê thảm qúa!
    Duới vũng đất là thi thể một nguời vừa bị xử bắn xong máu me chảy khắp nơi do lỗ đạn thủng. Trong bộ áo bà ba đen, và trên
    cổ vẫn còn một cái khăn rằn ri đẫm đầy máu tuơị
    Lúc xưa có 1 nguời chuyên giữ nghề gác mộ ở nghĩa trang để
    đề phòng trộm đạo làm ẩu lúc về đêm. Cái nghề buồn tẻ
    và cô tịch này ông đã làm đuợc gần 20 năm rồi. Nơi ông ở
    là một cái chòi lá đơn sơ kê một ván nằm và 1 lu nuớc mưa. Trong
    chòi chỉ có ngọn đèn dầu heo hắt cùng cái bóng gầy gò héo hắt
    của ông mập mờ rung động một cách quái dị!
    Vào một đêm nọ, trời mưa tầm tã như xối xả xuống mái tranh
    dột nát bèo bọt của ông. Nằm im giữa đêm khuya nghe tiếng mưa
    rơi mà ông bất chợt cơn buồn bèn ngâm đôi câu thơ cổ:
    Gió mưa một trận phũ phàng
    Hoa kia chắc phải một lần tả tơi
    Ngâm xong lại thở dài lim dim đôi mắt định vào giấc ngủ, bên cạnh
    ông nằm con mèo mun trung thành với chủ bao năm vẫn quấn quýt
    ông cho có bạn. Ngoài nghĩa địa mưa phùn tầm tã nên ông định
    bụng chẳng có kẻ gian nào vào phá chắc mẩm khỏi phải đi coi mô.
    đêm nay, trời mưa dữ qúa. Ông yên chí đánh giấc.
    Chợt nghe có tiếng đập cửa bình bình phá tan bầu không khí tĩnh
    mịch lúc canh vắng. Ông già dụi mắt thức dậy nghĩ thầm:
    _Canh khuya thế này ai lại tới đâỷ Chả lẽ...ma??!
    Nghĩ bụng ông rửng tóc gáy, con mèo cũng thức dậy theo hai mắt
    thao láo nhìn về phía phát tiếng động. Ông định thần rồi đưa
    tay vặn bấc đèn dầu lên cho sáng rồi nghiêm giọng hỏi ra:
    _Ai đấy?? Cần chi nàỏ
    Nghe có tiếng đáp:
    _Tôi là lính đánh trận đây, mở cửa đi làm ơn.
    Nghe nói là lính ông cũng thấy an tâm bèn sách đèn ra mở cửa.
    Truớc mặt ông trong ánh đèn mập mờ xuất hiện một vị quân
    nhân ăn vận rất chỉnh tề vai đeo quân hàm hai sao vàng. Ắt hẳn
    là một vị tuớng tư lệnh, sao lại lạc vào đây thế này ông tựhủ
    lấỵ
    Vừa thấy ông đến nguời kia chợt khựﮧ lại rồi lùi vào bóng
    đêm nói:
    _Ddừng làm lòe mắt ta!
    Ông già vội mang đèn bỏ một bên rồi nhuờng cửa cho vị tuớng
    quân kia buớc vào. Giáng kẻ đó hiên ngang trong bộ đồ quân phục
    thẳng tắp. Khi nguời này vừa buớc ngang ông già, ông chợt phát
    hiện áo quần kẻ này...khô ráo chứ không uớt! Ngoài trời thì mưa
    phùn như xối, sao kẻ này lại khô thế kia?? Không khỏi lấy làm rợn
    rợn và nghi ngờ ông bèn hỏi:
    _Ngài là ai, cớ sao đêm khuya lại tới chốn này.
    Nguời kia nói oang oang:
    _Tôi là tư lệnh biên khu đây! Giặc mới mở trận pháo kích hồi
    hôm dữ qúa, cả hai sư đoàn tôi điều khiển đều bỏ chạy cả
    khiến tôi phải đi khắp nơi tìm chúng nó đâỵ
    Ông già hỏi:
    _Ngài chỉ huy, sao lại về đâỷ Ngài đóng khu nàỏ
    Nguời kia nói:
    _Tôi đóng ở vùn 1 chiến thuật! Mẹ nó, tôi điện gấp viện trơ.
    quân nhu mấy bữa nay nhưng không có mẹ gì cả!! D. Mẹ nó!!
    Ông già tính hỏi danh tánh thì nguời kia đã khoát tay bảo:
    _Ông này! Có nuớc không cho tôi nuớc, tôi khát qúa ông ơi! Ddàn em
    tôi không biết đâu rồi. Tôi phải đi tìm chúng. Ông có nuớc cho
    tôi uống.
    Ông già mang trà đến dâng. Khi đưa lên thì ông nhìn thấy nơi
    ngựáo nguời này có gắn tên: Tâm. Nguời kia cầm ly trà uống
    vội rồi đánh khà một tiếng khen ngon rồi bảo:
    _Tôi đi đây! Bọn "con cái" binh đoàn của tôi lạc rồi, tôi phải đi tìm
    chúng về mặt trận đây.
    Nói xong bỏ đi ra ngoài trời mưa khuất vào bóng đêm. Ông già một
    mình ngồi lại, chợt nghĩ đến một điều. Ông vội lại cái kệ sách
    gần cái ván lấy một xấp sổ sách đóng bìa cứng ra coi. Ddây là
    một quyển danh sách những nguời có tên trong nghĩa địa. Khi ông
    lật tới chỗ đề phần mộ "danh dự鈴uot; của những ai có công cho
    tổ quốc thì đuợc chôn chỗ nào, ai thuờng dân bình thuờng thì
    chôn ở mé bên kia. Ông dở một hồi bỗng xúc động đến kinh
    hoàng!! Trong sách có chỗ đề:
    Trần Phụng Tâm, sinh ngày 14-9-1928 mất ngày 9-2-1968 kiêm tư lệnh
    sư đoàn 307 biệt động quân.
    Ông giựﴠmình: hôm nay là ngày 23-1-00
    Lam
  8. ISephirothI

    ISephirothI Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/07/2002
    Bài viết:
    443
    Đã được thích:
    0
    Lâu lâu mới tái xuất giang hồ, post một bài cho mọi người đọc chơi:
    Anh đã tìm lại em trong ký ức
    Để vô tình đánh thức lại tình yêu,
    Vì yêu em anh đau khổ đã nhiều
    Bởi con tim chứa bao điều muốn nói
    Anh vẫn biết tình em như mây khói
    Thoảng mơ hồ rồi lại thoáng vút bay...
    Dịu dàng em giữa cơn tỉnh cơn say
    Anh gặp em trong một ngày đầy gió.....
    Con đường xưa vẫn mình anh đứng đó
    Chờ bóng em như gió thoảng qua thôi
    Em chẳng tới sao dạ cứ bồi hồi
    Để ngơ ngác khi cả trời lặng gió.
    Em nơi đâu biết rằng em có nhớ?
    Cả tình anh đã dành trọn cho em
    Em ở đâu để anh mãi kiếm tìm
    Anh vẫn đợi dù con tim nhỏ máu!
    Em đã nơi đâu? Có nghe chăng những lời anh nói?
    Được ISephirothI sửa chữa / chuyển vào 01:27 ngày 14/04/2003
  9. ke_tron_tu

    ke_tron_tu Thành viên rất tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2002
    Bài viết:
    3.671
    Đã được thích:
    2
    híc chưa đóng góp được chút rì cho chủ đề này cả...hum nay mạo muội xin các bác cho em post 1 bài em mới sưu tầm được gọi là.....
    Điều muốn nói... anh chưa nói được...
    Gửi nỗi buồn vào ba chấm lửng lơ..."
    Tin vậy nên em vẫn thầm mong ước
    Một ngày kia...anh sẽ...
    Đâu ngờ...
    Ba chấm lửng nghĩa là không có trước
    Không có sau ... và chẳng có bao giờ​
    sưu tầm

    Bình tĩnh tự tin không cay cú
    Âm thầm chịu đựng trả thù sau

  10. ke_tron_tu

    ke_tron_tu Thành viên rất tích cực Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    03/06/2002
    Bài viết:
    3.671
    Đã được thích:
    2
    Là con trai nghĩa là chè với rượu
    Với thuốc lào, thuốc lá với em yêu
    Với mây trời lãng đãng những buổi chiều
    Với những con số thao thức hoài đêm trắng.
    Là con gái nghĩa là me với ổi
    Với phấn son, với rắc rối tơ vương
    Với những nhớ nhung hờn giận yêu thương
    Với tất cả, trừ tôi, cay thật?. !!!
    Cay thật! Cay quá đi!
    ----------------------------------------
    Hôm nay trời nhẹ mây cao
    Tự nhiên thơ bỗng dạt dào trong anh
    Có con cò cánh màu xanh
    Thế là anh đã hoàn thành bài thơ


    Bình tĩnh tự tin không cay cú
    Âm thầm chịu đựng trả thù sau

Chia sẻ trang này