1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vào đời.

Chủ đề trong 'Cần Thơ' bởi Cara77, 31/03/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Cara77

    Cara77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2003
    Bài viết:
    1.686
    Đã được thích:
    0
    Vào đời.

    Rất nhiều người trong box mình đã sắp sửa hoặc đã ra trường lâu rồi. Nhiều người đã đi làm, đã đi học lên cao hay tham gia vào 1 công việc kinh doanh nào đó .. tại sao người Cần Thơ chúng ta không cùng nhau trao đổi về những kinh nghiệm, kiến thức hay thậm chí là những suy nghĩ, những thông tin mà mình biết được để cho mọi người cùng bàn luận. Đôi khi nó cũng giúp cho những thành viên chuẩn bị thi đại học chọn cho mình 1 con đường đi đúng hơn đó.
    Câu chuyện đầu tiên:
    Hôm qua có 1 đứa bạn của mèo từ CT lên SG để test vòng cuối cùng cho công ty sản xuất bánh Orient Chocopie. Cty này về tận ĐHCT tuyển dụng, sau 2 vòng thì còn 3 đứa lọt vô chung kết. Điều kiện làm việc khắt khe quá : Một ngày làm ít nhất 10h, một tuần làm ca ngày thì tuần kế làm ca đêm và luân phiên. Vị trí công việc là quản lý, nhưng phải xử lý tới 4 vấn đề : quản lý nhân viên trong dây chuyền, quản lý chất lượng sản phẩm, tính toán điều chỉnh để tối ưu giữa nguyên liệu và thành phẩm ... mà mấy đứa lọt vào vòng cuối tòan là tốt nghiệp loại giỏi công nghệ hóa chứ không phải lôm côm. Địa điểm làm tại Bình Dương, bây h điều bọn nó quan tâm là deal lương thế nào cho xứng đáng ? Bọn nó chỉ nghĩ 300$ là hợp lý nhưng theo Cara thì với thời lượng vắt sức lao động như thế thì 500 còn bèo nữa cơ. Mọi người thấy sao ? Còn bọn nó thì lập luận là ở Ct sv mới ra trường chỉ cần lương triệu hai là mừng gần xỉu. Có 1 đứa công nghệ hóa loại xuất sắc vào Dược HG làm lương 2t8 mà mấy đứa này chép miệng bảo "quá ngon".

    Câu chuyện thứ 2:
    Một đứa bạn của mình tốt nghiệp ĐCHT ngành tin học loại giỏi sớm 1 năm. Ban đầu bạn đó dự định học tiếp thạc sĩ của ĐHBK nhưng sau mấy tháng ôn luyện trên SG thì không đậu vì nhiều nguyên nhân, trong đó có nguyên nhân ngoại ngữ không đạt. Thế là bạn ấy về CT, không xin việc làm mà định kinh doanh dịch vụ net một thời gian lấy tiền học tiếp. Nhưng mà vừa mới trang bị máy móc xong thì nhóm bạn cùng hợp tác bất đồng ý kiến nên dự định không thành, thua lỗ mỗi đứa vài chục triệu. Sau đó buộc phải đi cày trả nợ , lại phải bò lên SG tìm việc làm và đang làm cho 1 cty tư nhân với giá thử việc khỏang hơn 2triệu. Theo mình , giá như bạn ấy đi làm từ cách đây 1 năm chắc có lẽ bây giờ với kinh nghiệm làm việc đã có mà đi kiếm 1 chỗ làm lương 4-5triệu không phải quá xa vời. Thật uổng 1 năm ra trường sớm.
  2. hammer_sickle

    hammer_sickle Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    49
    Đã được thích:
    0
    Các công ty nước ngoài nó bóc lột người VN ghê gớm lắm, nhất là đối với công nhân, những người làm bên quản lý kỹ thuật, đốc công,... Không chỉ giờ làm việc tăng liên tục mà thậm chí cơm ăn cũng có khi rất èo uột. Tôi nghe SV Cần Thơ ra trường lên TP làm thường bị phân biệt với những người tốt nghiệp ĐH ở TP. Họ phân biệt bằng cấp ấy mà.
    Còn cái bạn gì ở câu chuyện thứ 2 ấy, tại sao SV tốt nghiệp loại giỏi, ra trường sớm một năm mà thi rớt Cao học ĐHBK vì một trong những lý do là không đủ ngoại ngữ? Theo tôi biết thì trình độ ngoại ngữ mà bậc Cao học đòi hỏi chỉ tương đương bằng B thôi mà? hay ngành của bạn ấy đòi hỏi cao hơn?
    Có thể bạn ấy muốnn tự mình làm ông chủ mà không thích làm thuê chăng? Nhưng dầu gì, đi làm một thời gian có kinh ngiệm thì vẫn hay hơn là bắt đầu một công việc mà bản thân chưa kinh qua nó lần nào.
  3. Cara77

    Cara77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2003
    Bài viết:
    1.686
    Đã được thích:
    0
    Chứ còn gì nữa. Vì thế mình mới bảo nhỏ bạn mình cứ hét 500 $ đại, nó bóc lột quá mà. Nhưng bọn nó đang ngần ngừ giữa sự lựa chọn về 1 mức lương cao dù phải làm việc trong điều kiện như thế và ở lại trường làm với mức lương ban đầu là ... (thôi, không dám nói thật, sis Mai bảo sỉ nhục GVDH thì em chít tội ).
    Chẳng riêng công nhân, lao động chất xám cao cũng thế hà. Bạn của mình đang làm 1 cty gốc nước ngòai cũng thế đó. Bọn nó khôn lắm, ba cái quy chế nó có thèm nói hết đâu .. từ từ thăm hỏi những người khác mới phát hiện ra là trợ cấp, quyền lợi ... nó giấu nhẹm. Cái plan của PM đưa cho bắt developer làm, nếu developer làm không kịp process thì phải request thêm người, vậy mà bọn nó giấu nhẹm, báo hại bạn mình cong đuôi làm trối chết, ngày nào cũng ngồi ôm máy từ sáng đến khuya, có khi 2h khuya chưa về nhà. Rồi hỏi thì bọn khốn kia bảo ai nói ráng ôm làm, không chịu xin thêm ngay từ đầu, bây h gần deadline không bổ sung người đc...hơ hơ ... Làm trâu kiểu đó 2 năm sau chắc chết sớm vì đột quỵ mất.
    Chuyện này hông bít ngành khác thì sao, nhưng IT thì ít nghe phàn nàn. Tại vì tình hình thực tế bi h thì mấy cty tư nhân và nước ngòai khôn ra rồi, vào làm bọn nó test khả năng trước, ký hợp đồng thử việc khỏang 3 tháng thôi .. làm ngon lành thì hợp đồng chính thức, không làm nổi thì có khi out ngay sau vài tuần. Bằng cấp đối với bọn nó chả là cái cóc khô gì nữa. Chỉ có CQ NN là còn quan trọng chuyện này thì phải ...
    Tại cái bằng B của bạn ấy là thi bên ĐH Tại Chức CT, còn bọn BK thì nó đưa 1 cái đề, test của nó nó mới tin chứ.
    Thì đó mới là vấn đề đó. Cũng không hiểu sao mà dám đâm vào kinh doanh ngay khi chưa hiểu thật kỹ về nó.
    Có ai đọc series "Dạy con làm giàu" chưa nhỉ ? Thật sự là bộ sách này hay , ngày trước mình vào thư viện trung tâm DHCT mượn được quyển tập 1, đọc xong chạy khắp các nhà sách kiếm tập 2 muốn chết mà không có. Sau khi Nhật ký Đặng Thùy Trâm cháy hàng thì bộ sách này đc ăn theo,vì một phần nào giới trẻ suy nghĩ nghiêm túc hơn về cách sống, con đường đi, lý tưởng ... nên bộ này dù tới 9 tập nhưng vẫn nằm trong danh sách best seller gần cả năm.Mình chỉ đang đọc tới tập 2 nhưng mà thấy tác giả từng trải qua đủ mọi nghề(làm thuê cắt cỏ khi còn là 1 đứa trẻ, buôn truyện tranh cũ, lớn thì học bên quân sự, kể cả làm người bán lẻ hàng cho hãng Canon trong 4 năm để chiến thắng sự e ngại của bản thân...). Để học được cách làm chủ thì trước tiên phải biết làm công ...
  4. in_anotherlife

    in_anotherlife Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/10/2004
    Bài viết:
    402
    Đã được thích:
    0
    In_ano vẫn đang còn học, và còn đến 2 năm nữa mới ra trường, nhưng đã thử làm qua một số việc, quả thật thấy chẳng dễ dàng chút nào hết.
    Hôm nọ được người anh giới thiệu đi phiên dịch cho một bà người Pháp sang Việt Nam tìm nguồn nguyên liệu trái cây để bà ấy làm nhà máy sản xuất trái cây khô, đi từ 6h sáng đến 12h trưa, lênh đênh trên tàu, rồi cuốc bộ, nói như giảng bài, hết buổi sáng đó được 100K, không biết là có nhiều lắm không, nhưng thấy vui kinh khủng lắm. mặc dù về đến nhà thì mệt rã rời, mới thấy kiếm đồng tiền chăng dễ dàng chút nào. Đó là công việc còn nhẹ nhàng, vừa được đi chơi lại vừa được tiền.
    Hiện In_ano đang học Dươc, một ngành ai nghe qua cũng bảo sau này ra trường thì tha hồ kiếm tiền,chỉ cần mở hiệu thuốc bán là chẳng phải lo gì nữa. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được sự thật chông gai là như thế nào.
    IN_ano thấy rằng ngành nào thì cũng có cái khó và cái hay của nó. Quan trọng nhất vẫn là nỗ lực và tâm huyết của mình. Vạn sự khởi đầu nan.
    Ví dụ như học y, 6 năm trời đằng đẵng, ra trường chắc chắn một điều là chẳng làm được gì cả, cùng lắm chỉ có thể về mấy trạm y tế xã phường chạy phong trào, tuyên truyền phòng chống dịch bệnh mà thôi, phải học tiếp 2 năm chuyên khoa nữa thì mới hy vọng. Ai mà không kiên trì thì rất khó khăn.
    Tất nhiên làm là để kiếm tiền, nhưng In_ano nghĩ kinh nghiệm mới là thứ quí giá nhất khi mình lăn lộn thực tế. Cái gì cũng có giá của nó cả. Không thể nào đòi hỏi mọi thứ theo ý mình. Chúng ta cũng nên suy xét là trong một môi trường làm việc như thế, thì chúng ta sẽ có được những gì.
    Theo in_ano biết, như trường hợp bạn của chị Cara, học công nghệ hóa, vào làm Dược HG, dù xuất sắc hay là không, thì cũng tuỳ vào công việc người đó làm mà có mức lương cụ thể, lương khởi đầu như thế chẳng thấp chút nào cả. Mặc dù Dược HG nổi tiếng là doanh nghiệp ăn nên làm ra, lương cao, nhưng bù lại cũng phải làm việc cật lực, để xứng đáng với đồng lương mà họ được hưởng.
    In_ano đã được vào đó để thực tế và đã thấy cường độ làm việc ở đó nghiêm ngặt như thế nào, không phải chỉ có doanh nghiệp nước ngoài mới phải làm nhiều . Cái gì thì mình cũng phải bỏ công sức và tâm huyết ra thì mớt đạt được.
    Theo ý kiến của riêng In_ano, chuyện lương khi mới ra truờng chỉ là tương đối thôi, quan trọng là mình được làm gì, vì mới ra trường, kinh nghiệm chưa có, không thể đòi hỏi quá cao được.
    Tiền thì ai chẳng muốn có nhiều, nhưng dục tốc bất đạt.
  5. aslongasyouloveme

    aslongasyouloveme Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    29
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài của các bạn, nhớ lại thời còn học năm thứ 1..2 lúc đó mới đặt chân vào CTU là đã đi làm thêm. Công việc và cách làm việc khá là tài tử, nhưng cũng có thêm các mối quan hệ, kinh nghiệm và thu nhập cũng đủ uống cafe sáng ... 1 tuần. Sang những năm cuối thì lại đi làm những việc có thu nhập đủ uống cafe ... 1 ngày .

  6. Cara77

    Cara77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2003
    Bài viết:
    1.686
    Đã được thích:
    0
    Tại vì năm 1 uống cafe trong căn tin văn phòng đòan, còn năm 4 thì tòan Hợp Phố với VIP không hà ,khìn khìn
    Một câu chuyện khác : Có 1 người bạn đề nghị thành lập 1 nhóm phát triển công việc kinh doanh về quảng cáo tại các phòng net. Ý tưởng này từ 1 người bạn, nhưng bạn ấy nhắm sức mình không thể tự làm được mọi việc nên mới rủ thêm Cara và các bạn khác. Cụ thể việc kinh doanh như thế này nè :
    -Nội dung : Đặt các screensaver quảng cáo của 1 cty khách hàng tại các monitor ở các tiệm net, hoặc là trang default là link của site cty khách hàng. ...
    -Việc phải làm : liên hệ những khách hàng thích hợp với nội dung quảng cáo này.Liên hệ với các chủ tiệm net. Viết phần mềm quản lý hệ thống thời gian, số lần xem của khách hàng ...
    Theo Cara thì nhắm thấy việc này không khả thi chút nào .Trước hết là về phía hiệu quả quảng cáo. Khách vào tiệm net chủ yếu là những người dưới 18t thì đối tượng này không được các nhà sản xuất nhắm tới, 1 phần vì khả năng tài chính của họ.
    Thứ 2 là liệu có 1 cty khách hàng nào chấp nhận nội dung quảng cáo kiểu này ? Họ có thể đặt banner ở 1 tờ báo, ở 1 forum nhưng viêc quảng cáo tại 1 phòng net thì không dễ kiểm sóat cái việc quảng cáo này có đc thực hiện nghiêm chỉnh hay không. Hơn nữa , nếu là những cty lớn thì họ k cần hình thức quảng cáo này. Unilever bán những sản phẩm mà đối tượng này mua được, Kinh Đô cũng vậy... nhưng những ông lớn đó mà thèm quảng cáo cỏn con này sao. Còn phần cứng, phần mềm ... thì làm sao những đối tượng này có tiền mua chứ ?
    Nhìn chung là việc này thì có ý tưởng, nhưng ý tưởng này không thực tế. Về mặt kỹ thuật không khó, mà cái khó là đối tượng khách hàng (cả 2 phía) đều không thích hợp với hình thức này.
    Chính vì những suy nghĩ đại loại như vậy mà Cara không dám tham gia. Và theo Cara biết thì việc kinh doanh này cũng đã chìm xuồng do chẳng bạn nào hợp tác cả. Có phải những người như Cara quá nhát gan, quá sợ thất bại ?
  7. traquau

    traquau Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/10/2004
    Bài viết:
    19
    Đã được thích:
    0
    Noi cong ty nuoc ngoai boc lot lao dong that ra la chua dung, dieu do con tuy vao cong ty nao va nganh cong nghiep nao. That su co rat nhieu cong ty nuoc ngoai cham lo cho nguoi lao dong hon ca cong ty Viet Nam, lam voi ho minh cam thay yen tam hon han la lam cho may cong ty tu nhan Viet Nam. Van de tien luong thi do cung cau tren thi truong quyet dinh , ban khong the doi nguoi chu tra cao hon muc gia thi truong duoc, nguoc lai neu ban khong nam duoc va khong nhan duoc gia tri lao dong cua minh ma nhan duoc muc luong thap hon kha nang cua ban thi do la loi cua ban.
    ---------------------------------------------------------------------------------------------
    Sapfan
    http://sapland.com
  8. Cara77

    Cara77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2003
    Bài viết:
    1.686
    Đã được thích:
    0
    1-Có nhiều nhưng em biết không đựơc nhiều, và thường thì những ngành công nghệ cao, nhân viên cấp cao 1 chút thì mới đc ưu ái vậy ... còn nhìn nhận chung thì vẫn là vắt sức lao động. Có 1 cty sd lao động công nghệ cao thì có hằng trăm cty sử dụng lao động phổ thông ... vì thế những cty tốt như anh nói em không phủ nhận, còn thừa nhận là đằng khác, nhưng mà tỉ lệ quá ít ỏi, đc bao nhiêu phần trăm người lao động hưởng những quyền lợi như vậy đây anh?
    2- Tự định giá trị của mình luôn là 1 bài toán khó. Vì vậy em mới đặt ra câu hỏi để tìm sự giúp đỡ thêm là thế. Lỗi của em là không nắm bắt được thông tin ,nhưng cái lỗi không cung cấp thông tin thì biết quy cho ai đây ? Đành phải tự kêu gào để có ai thương tình thì quăng cho vài câu nhận xét này nọ ... đôi khi chỉ lụm lặt chút chút người khác bố thí vậy mà lại kiếm thêm chút tiền còm deal được với cty.
  9. kevin_caen

    kevin_caen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/11/2004
    Bài viết:
    297
    Đã được thích:
    0
    Bai nay em gui cho cac ban o Can Tho va nhat la chi Cara de chi ay biet duoc cuoc song cua tui em ben nay. De chi hieu duoc va giup do tui em khi tui em quay ve nuoc
    Chi giup tui em nha
    Du học chẳng sướng
    Đặt chân xuống sân bay nước ngoài, cảnh đẹp, người đẹp, Nguyên không hề tưởng tượng được rằng mình đã đặt bước đầu tiên lên con đường gian nan nhất từ trước đến nay cậu chưa từng biết tới.
    Từ nhỏ đến lớn, Nguyên chưa bao giờ phải ăn đến miếng thứ hai thứ đồ ăn mà cậu không thích. Gia đình khá giả, bố mẹ cưng chiều, Nguyên cũng ngoan ngoãn và học giỏi nên hết trung học cậu được bố mẹ cho đi du học ở Australia theo một chương trình trao đổi văn hóa.
    Gia đình mà Nguyên được bố trí ở cùng trong những tháng đầu tiên đặt chân đến xứ sở kanguroo đón tiếp cậu và người đại diện của Chính phủ (có nhiệm vụ đưa học sinh tới ở theo dạng homestay) rất niềm nở. Sự háo hức có vẻ bớt đi phần nào sau bữa ăn chung đầu tiên khi trên bàn ăn toàn những món ăn rất thanh đạm và... hơi hẻo. Theo thỏa thuận giữa 3 bên (gia đình người bản xứ tiếp nhận học sinh đến sống chung - đơn vị tổ chức khóa học - sinh viên quốc tế) thì Nguyên sẽ được ăn cùng gia đình bữa sáng và tối, bữa trưa tự lo. Ngày hôm sau, Nguyên thức dậy, lót dạ với khẩu phần ăn là một mẩu bánh kẹp tí tẹo, bữa trưa tự túc là đồ Mc Donald với giá 4 USD. Bắt đầu nhập học, chương trình học tiếng quá nặng khiến cậu phải chịu khó ở lại thư viện muộn hơn. Về đến nhà thì đồ ăn trên bàn có khi cũng chỉ là vài mẩu bánh mì và bát súp lõng bõng, hoặc món gì đó mà cậu chỉ nhìn qua cũng biết là mình không thể nào nuốt nổi. Cứ thế, nhiều đêm, cậu trai 19 tuổi sức vóc là thế mà phải đi ngủ với cái bụng réo ùng ục trong gian buồng nhỏ lạnh ngắt vì không có lò sưởi...

    Làm bồi bàn trong quán bar vẫn được các bạn du học sinh xem là một công việc khá nhàn hạ.
    Đem chuyện mình kể với một vài anh chị học trước Nguyên mới biết có vẻ như mình... bị lừa. Theo những sinh viên "tiền bối" thì hầu hết các gia đình nhận nuôi sinh viên quốc tế đều làm với mục từ thiện, tuy nhiên cũng có những nhà làm thế vì muốn nhận trợ cấp xã hội từ chính phủ (gia đình có thêm người thì sẽ được tăng thêm trợ cấp). Những gia đình này thường không mấy dư dả, đương nhiên, họ cũng chẳng thể nào đối xử hậu hĩnh với một người từ xa lắc xa lơ tới, chưa kể còn có những gia đình tranh thủ lợi dụng, xin xỏ sinh viên...
    Nguyên quyết định tìm nhà thuê để sống độc lập vì sau khi tìm hiểu cậu biết mình không đủ giàu để được vào ở KTX. Sau hơn một tuần nhờ vả và rã chân khắp các khu bình dân, Nguyên cũng thuê được một gian gác xép nhỏ xíu, cách xa trường khoảng 1 giờ xe bus. Ngoài một cái giường đơn không bao giờ cho phép người nằm dang tay thoải mái, một cái bàn học và một giá sách, ngôi nhà của Nguyên không chịu chứa thêm một thứ gì nữa. Tối nào cũng vậy, về nhà là Nguyên... lên giường, ngồi bóc những hộp đồ ăn nhanh hoặc nặn những tuýp ngũ cốc dùng cho trẻ em... bán ở siêu thị, ăn như ăn kem đánh răng trừ bữa! Nguyên nhớ quặn lòng (theo cả nghĩa đen) những bữa cơm nóng sốt, thơm ngon của mẹ, nhớ căn phòng riêng rộng rãi và sành điệu của mình ở VN đến phát khóc...
    Hai tháng sau khi du học, Nguyên sụt cân thấy rõ. Nhưng mỗi lần chat với bố mẹ bên nhà, cậu đều phải nói dối rằng cậu sống rất ổn cho bố mẹ khỏi lo. Mấy hôm trước, nhờ các bạn VN đã học ở đây trước, Nguyên tham gia Hội SVVN tại Melburne và cậu bắt đầu hy vọng sẽ được giúp đỡ để có một nơi ăn chốn ở khả dĩ hơn.
    Trong hình dung của nhiều người, đi du học là sung sướng, là may mắn Điều đó có lẽ chỉ đúng ở khía cạnh học tập, môi trường sống văn minh, thời tiết và phong cảnh đẹp...; còn về đời sống, sinh hoạt thường ngày, có không ít du học sinh đang phải bươn bả với những khó khăn mà đôi khi những người học trong nước và chính những người thân của họ không hình dung nổi và cũng không bao giờ nghĩ tới.
    Hôm bảo vệ thành công bằng thạc sĩ, trở về chỗ ngồi, anh Minh (đi du học khi đang là giảng viên một trường ĐH ở Hà Nội bằng suất học bổng của của chương trình du học theo đề án 322) khiến bạn bè hơi ngạc nhiên khi thấy anh cứ cúi nhìn hai bàn tay và khóc. Anh chỉ những vết sẹo nhỏ, dài, chi chít trên hai bàn tay và bảo: "Sẽ không bao giờ mình quên được những ngày tháng cực khổ ấy!".
    Khi mới sang Pháp học, học bổng không đủ chi phí cho những nhu cầu tối thiểu của cuộc sống nơi thành thị đắt đỏ, anh Minh đã tranh thủ mọi thời gian rảnh rỗi, thậm chí trốn cảnh sát, "lách" những quy định giờ làm thêm của nước sở tại để đi làm trong một nhà máy thực phẩm đông lạnh. Ấn tượng của những ngày tháng ấy là một màu trắng sáng nhờ nhờ, buốt giá của dãy xưởng lạnh, nơi anh cùng rất nhiều người VN khác phải thọc tay vào tủ đá âm mấy chục độ để lôi ra những con cá cứng đơ. Hai tay anh cóng đến mức bị ngạnh cá sắc nhọn đâm chảy máu mà không cảm thấy đau. Hết cá đến lọc thịt gà. Để có thể nhắm mắt lại mà vẫn rạch đúng 4 đường là xả riêng phần thịt và xương một con gà tây to như con ngỗng ở quê nhà, anh đã không biết bao lần cứa vào tay và những vết sẹo cứ mỗi ngày một nhiều thêm...
    Anh bảo: "Mình vẫn còn may mắn được làm việc trong nhà xưởng, tuy vất vả nhưng còn được bảo vệ. Nhiều anh em khác cũng sang đây học phải đi phụ bán hàng chợ, chạy bàn thậm chí khuân vác thuê ngoài trời mưa lạnh 1-2 độ, không có bảo hộ lao động, không giờ giải lao... cực nhọc lắm, gặp bọn đầu gấu thì nhiều khi còn nguy hiểm đến tính mạng".
    Làm việc cực nhọc, học hành vất vả, ăn uống vất vưởng... thời gian đầu tiên có những khi anh tưởng không thể chịu nổi. Rồi cũng quen và anh Minh đạt được mục tiêu của mình. Trong những tấm hình, những lá thư gửi về nhà, vợ con anh luôn thấy anh kể chuyện vui và mỉm cười.
    Trên một forum quen thuộc của sinh viên VN tại Nhật, thi thoảng lại thấy có bạn than khổ và lập tức được nhiều bạn đồng cảnh ngộ động viên, an ủi. Ở một nước đắt đỏ loại nhất thế giới, các du học sinh VN được xem là những người vất vả nhất. Không chỉ phải nhọc nhằn bươn chải để sống, họ còn phải thích nghi với những thái độ chế giễu, lạnh lùng của một số người bản xứ. Có bạn lên diễn đàn kể và khóc vì bị bà chủ quán nơi bạn làm phụ bếp chửi "nhẹ nhàng": "Bưng bát đĩa thì mày vận động cơ tay thôi, việc gì mày phải vận động cả cơ mặt chứ??. Lỗi là do bạn này trót... nhăn mặt khi bê phải một chồng đĩa lớn quá nặng, việc mà ở nhà, cô con gái cưng chưa bao giờ bị mẹ khiến làm.
    "Làm mệt quá, nhiều khi quên cả nghĩ về tương lai, chỉ biết ngày mai lại đi làm quần quật, lại đến lớp mệt mỏi. Các mối quan hệ trong công việc cũng chi phối tinh thần tôi rất nhiều, bị mắng mỏ, bị coi thường? Suốt một năm đầu stress hỏi thăm thường xuyên, tôi luôn phải tự vấn mình về những mục tiêu mình đã đặt ra, từ đó mà vượt qua những thử thách gian lao như thế này", một bạn tâm sự trên diễn đàn.
    Dù rằng không phải ai đi du học cũng khổ như mấy người bạn kể trên, tuy nhiên, đó thực sự là một góc khác của đời sống du học sinh mà ít người biết tới.
  10. Cara77

    Cara77 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/12/2003
    Bài viết:
    1.686
    Đã được thích:
    0
    Mèo thì giúp đc gì nhỉ ? Hì hì, nếu sau này mèo làm giám đốc thì họa may ... biết đâu đóa he he ... Cố lên nhé Kevin. Box mình cũng có nhìêu bạn học ở các nước ... chắc cũng cực mà không có thời gian than vãn cho mọi người nghe đó thôi.
    Đọc bài này xong mình chỉ khẳng định thêm 1 điều nữa trong lòng :cuộc sống ở nước ngòai chẳng phải như thiên đàng.Có ai thần tượng cuộc sống sung sướng như tranh vẽ ra đó không chứ mèo thì hòan tòan không có. Chỉ cảm thấy mở mắt ra là làm, đi ngủ cũng mơ thấy làm, vừa làm vừa ngủ ... Bạn của mình chắc giờ này cũng khổ lắm, tuy là có bố lo nhưng vẫn phải vừa học vừa làm... bạn ấy không có than thở gì nhưng mà thời gian hạn hẹp dành cho bạn bè cũng đủ để cho mình hiểu phần nào đó.

Chia sẻ trang này