1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vasily Grossman - Nhà văn chiến tranh

Chủ đề trong 'Kỹ thuật quân sự nước ngoài' bởi maseo, 20/05/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. laviola123

    laviola123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/11/2006
    Bài viết:
    503
    Đã được thích:
    0
    Cái này là bình thường trong 1 cuộc chiến tổng lực . Những lúc nước sôi lửa bỏng , tình hình nguy cấp ... đất nước khát người tài như ô tô cần xăng . Nên những người có tài sẽ đc trọng dụng cái đã ... có gì khi đất nc tai qua nạn khỏi sẽ xử lí sau .
    LX , Mĩ hay Đức cũng vậy ... Thậm chí ngay trong " hang ổ " của Đức phát xít , biểu tượng của sự diệt chủng con người là Tổng cục an ninh đế chế cũng có những trường hợp như vậy : Phòng 6 tình báo chính trị do W . Selenberg đứng đầu xử dụng rất nhiều nhân viên có tài là người Do Thái .
    Ngay cả phòng 4 của Muller cũng có nhiều chuyên viên là người Do Thái . Mà phòng 4 chính là Gestapo ...
    Đâu cũng đc như thế cả thôi bạn à
  2. a2p2t

    a2p2t Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2006
    Bài viết:
    925
    Đã được thích:
    2
    Trong chiến tranh có 2 loại người tài được trọng dụng: nhà khoa học và người có khả năng quân sự.
    Còn trong những lĩnh vực chính trị, tuyên truyền cần nhân vật (có khả năng) trung thành.
    Còn việc người Do Thái được dùng trong "Tổng cục an ninh đế chế" như bác La nói ở trên thì (theo nhà em) giống với việc "dùng người Việt trị người Việt" như thời xưa thôi mà, so sánh như vậy là khập khiễng.
  3. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Ngược lại mới đúng, theo cuốn "Hitler''s Jewish Soldiers" của Bryan Mark Rigg (đây gần như là tài liệu duy nhất về những người Do Thái phục vụ chế độ Đức quốc xã) thì chính khi chiến tranh đến mức sa lầy bọn Đức mới làm mạnh tay với những người Do Thái này. Có khoảng 150.000 người Do Thái hoặc gốc Do Thái đã phục vụ chế độ Hitler, có người làm đến tận cấp tướng hoặc đô đốc hải quân nhưng phần lớn họ ko tự xem mình là người Do Thái. Khi bị phát hiện nhiều người lại được giấy "miễn trừ", đôi khi là do chính Hitler ký. Tuy nhiên đến cuối chiến tranh cánh Ctrị gia quốc xã đã kệ quân đội đang trong tình cảnh thiếu thốn nhân lực cương quyết thực thi luật lệ, phần lớn những người Do Thái này đều chịu chung số phận với các đồng tộc. Các bác có thể xem phần điểm sách của cuốn "Hitler''s Jewish Soldiers" (Tạm dịch: Những người lính Do Thái của Hitler) tại đây:
    http://www.myjewishbooks.com/may02.html
    Chào thân ái và quyết thắng!
  4. laviola123

    laviola123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/11/2006
    Bài viết:
    503
    Đã được thích:
    0
    Cả Hitler cũng bảo lãnh miễn trừ cho người DT cơ à .
    Hoá ra k0 chỉ 1 mình Stalin có tính thực dụng , cơ hội ...
  5. leuleu001

    leuleu001 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/12/2007
    Bài viết:
    54
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn maseo, tôi đang ngâm kíu cái mảng này
    @laviola:
    cái vàng 1 nó đi ngược lại quan điểm của bác:
    "Những lúc nước sôi lửa bỏng , tình hình nguy cấp ... đất nước khát người tài như ô tô cần xăng . Nên những người có tài sẽ đc trọng dụng cái đã"
    Nếu hồi 41 mấy chính trị gia Soviet thây kệ quân đội xử đẹp hội Do Thái thì chắc LX cũng tàn từ hồi đó rồi. Và nếu hồi 44-45 các chóp bu Đức Quốc Xã không thịt đám Do Thái tài năng đó thì LX và Đồng Minh còn khướt mới đi tới Berlin.
    bác xem lại cái vàng 2 và vàng 3, thậm chí Stalin hống ký phải tờ giấy miễn trừ nào hết á . Grossman có phải tự xem mình là +S khi xung phong ra tiền tuyến không bác!?.
    Túm lại ý trong bài bác sẹo ngược với ý trong bài của bác Lên đây học hỏi nhau là chính, thấy thông tin của mình chưa chuẩn thì chỉnh cho chuẩn, hay ho chi cái trò xỏ xiên vớt vát hả bác, ăn thua nhau trên đây được cái gì hả bác. Nếu trong bài post của bác, bác cung cấp thêm tài liệu cái vụ trọng dụng Do Thái như bác maseo thì hay biết mấy, vài lời thật lòng, mong bác nghĩ lại
    Được leuleu001 sửa chữa / chuyển vào 18:11 ngày 30/05/2008
    Được leuleu001 sửa chữa / chuyển vào 18:12 ngày 30/05/2008
  6. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    (tiếp)
    Gomel! Thật buồn giờ chỉ còn là 1 thành phố xanh ngắt im lìm, trong những công viên xinh đẹp chỉ còn những cụ già đang ngồi trên ghế đá, những cô gái xinh đẹp đi bộ dọc các con phố, trẻ em chơi trên những đống cát được để sẵn để chống bom cháy ... Chỉ lát nữa thôi mây đen sẽ che lấp mặt trời, cơn bão đang tới có thể thổi tung cát bụi và cuốn đi tất cả họ. Bọn Đức chỉ còn cách đây chưa tới 50km.
    Gomel chào đón chúng tôi bằng tiếng còi báo động ko kích. Dân địa phương nói rằng ở đây có thói quen kéo còi báo động ngay cả khi chẳng có máy bay Đức nào và ngược lại, kéo còi báo yên đúng vào lúc bom bắt đầu rơi.
    Gomel đang bị oanh tạc. Tiếng rú rít ko dứt của bom, của lửa, của phụ nữ ... Mùi gắt bốc ra từ 1 hiệu thuốc bị trúng bom trong 1 lúc át cả mùi lửa cháy.
    Hình ảnh Gomel rực cháy có thể thấy cả trong đôi mắt những con bò bị thương.
    Khói bao phủ khắp nơi, những thợ sắp chữ phải làm việc dưới ánh sáng phát ra từ những toà nhà đang cháy.
    Chúng tôi qua đêm với 1 nhà báo học việc. Các bài báo của anh ta sẽ chẳng bao giờ được đưa vào nơi lưu giữ các tác phẩm văn học. Tôi đã từng đọc bài của anh ta trên tờ báo của Phương diện quân. Đó toàn những thứ rác rưởi, những câu chuyện đại loại như "Ivan Pupkin đã 1 đòn chết 5 tên Đức".
    Chúng tôi tới gặp người biên tập, chính uỷ cấp trung đoàn Nosov, ông ta bắt chúng tôi chờ 2 tiếng đồng hồ. Chúng tôi phải ngồi đợi trong 1 hành lang tối tăm và cuối cùng được gặp và nói chuyện với Đức Sa hoàng này trong vài phút. Tôi nhận ra 1 điều rằng người đồng chí này, nói 1 cách nhẹ nhàng, ko được thông minh sáng láng cho lắm và cuộc phỏng vấn ông ta ko đáng giá dù chỉ 2 phút chờ đợi.
    Sở chỉ huy Phương diện quân Trung tâm là chặng dừng chân đầu tiên của Grossman, Troyanovsky và Knorring. Phương diện quân Trung tâm, chỉ huy là tướng Andrei Yeremenko, vừa được thành lập vội vàng sau sự sụp đổ của Phương diện quân Tây vào cuối tháng 6 (*). Vị chỉ huy kém may mắn của Phương diện quân Tây, tướng D. G. Pavlov, trở thành bung xung hứng hộ sai lầm của Stalin trong việc từ chối chuẩn bị chiến tranh. Theo đúng phong cách thông thường của Stalin, Pavlov - chỉ huy lực lượng xe tăng Soviet trong cuộc Nội chiến Tây Ban Nha, bị kết tội phản quốc và bị xử bắn.
    Sở chỉ huy được đặt tại Lâu đài Paskevich. Đó là 1 khu công viên tuyệt đẹp với 1 cái hồ có cả thiên nga. Rất nhiều hào ngang dọc được đào khắp nơi. Chỉ huy bộ phận Ctrị Phương diện quân, Chính uỷ cấp lữ đoàn Kozlov, tiếp nhận chúng tôi. Ông nói Hội đồng Quốc phòng đang trong tình trạng báo động vì những tin tức đến vào ngày hôm qua. Quân Đức đã chiếm Roslavl và tập hợp 1 lực lượng tăng khổng lồ ở đó (**). Chỉ huy của chúng là Guderian, tác giả cuốn sách "Achtung! Panzer!" ("Chú ý! Thiết giáp!" - Maseo) (***).
    Chúng tôi đọc lướt 1 đống báo của Phương diện quân. Tôi nhìn thấy 1 dòng tít: "Quân địch bị thiệt hại nặng vẫn tiếp tục hèn nhát tiến lên."
    Chúng tôi ngủ trong phòng thư viện của câu lạc bộ "Komintern", chân vẫn đi ủng, mặt nạ phòng độc và túi quân trang dùng làm gối. Chúng tôi đã ăn tối ở căng tin sở chỉ huy, nó nằm ngay trong công viên, trong 1 cái rạp nhiều màu vui mắt. Họ cho chúng tôi ăn ngon, như thể chúng tôi đang ở "dom otdykha" (nhà nghỉ Soviet) trước chiến tranh vậy. Có kem chua, phomát thậm chỉ cả kem làm món tráng miệng.
    (*) Tướng A. I. Yeremenko (1892 - 1970) từng tham gia vào chiến dịch chia phần Ba Lan năm 1939. Sau các trận đánh quanh Gomel tháng 8/1941, ông trở thành chỉ huy Phương diện quân Briansk, mùa thu năm đó ông bị thương nặng vào chân và suýt bị các đơn bị thiết giáp của Guderian bắt sống khi chúng đánh thọc sườn lực lượng của ông. Sau này ông trở thành Tổng tư lệnh Phương diện quân Stalingrad, tại đó Grossman đã phỏng vấn ông.
    (**) Roslavl cách họ khoảng 200km về phía tây bắc, do đó khu vực quanh Gomel bị hở sườn 1 cách nguy hiểm. Điều này biến Gomel trở thành 1 mấu lồi.
    (***) Tướng Heinz Guderian (1888 - 1953) là chỉ huy Cụm Thiết giáp số 2 (sau là Tập đoàn quân 2 Thiết giáp). Grossman đã 2 lần tí nữa bị lực lượng của ông ta bắt.
  7. laviola123

    laviola123 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/11/2006
    Bài viết:
    503
    Đã được thích:
    0
    Leuleu001 : Bác đọc kĩ đi từ đầu đi rồi hãy nhận xét .
    Khi bình luận câu chuyện của Grossman bác Danngoc có nói đại í : Grossman k phải là đảng viên +sản , mà lại đc xử dụng vào công việc của 1 tờ báo nhiều người đọc nhất LX trong WWII . Thử hỏi ngoài LX có nơi nào như thế ?
    Tôi mới nói lại là k0 riêng gì LX mà các nc khác , hay cụ thể là Đức cũng có nhiều trường hợp như vậy . Những nhân vật k0 thuộc Nazi , thậm chí là DT mà vẫn đc trọng dụng , hoặc có thể là lợi dụng tài năng của họ để làm lợi cho nc Đức ...
    Đến khi bác Maseo đưa ra số liệu là có khoảng hơn trăm ngàn DT đã từng cống hiến trong QD Đức , có người làm chức này , chức nọ , rồi đến gần cuối ct phần lớn đã bị thanh trừng ... Những thông tin bác í đưa ra càng cho thấy cái tôi nói bên trên là đúng :
    _Í tôi nói : Trong CT nc nào cũng tận dụng nhân tài , dù cho họ có vấn đề ntn thì sau sẽ giải quyết . Ví dụ là có nhiều DT phục vụ trong RSHA
    _ Bác Maseo đưa ra thông tin : có nhiều DT đã từng phục vụ trong QD Đức , nhưg cuối CT bị thanh trừng
    Tôi chẳng thấy có vấn đề gì ở đây cả mà bác nghĩ tôi cay cú với xỏ xiên
    Về cái phần khác nhau giữa tôi và bác Maseo : Tôi nói là : " có gì sau khi kết thúc CT sẽ giải quyết ... "
    Bác Maseo nói : " phần lớn bị thanh trừng vào cuối chiến tranh ..."
    2 cái này chỉ khác nhau về thời gian , bản chất k hề đối lập . Vả lại đây cũng k0 phải là nội dung chính tôi muốn khẳng định ở bài đầu tiên . Nội dung chính tôi muốn nói là : Trong quân đội và nhà nc Đức có rất nhiều DT làm việc . Vậy nên tôi thấy k0 cần tranh luận về nó .
    Nhân tiện bác đề cập đến quan điểm , thái độ ...khi online ở đây tôi cũng xin phép bác đc nói í kiến của mình . Tôi online vào đây k0 phải để khiêu khích , chọc tức... ai cả , học hỏi cũng k0 . Đơn giản chỉ để đọc sách dịch của 1 số bác nhằm giải trí ...Thế thôi !
    Tôi thấy hình như cứ đưa ra 1 nội dung nào k0 hay về LX là có rất nhiều người xông vào phản bác , lịch sự có , mất lịch sự có , phân tích logic cũng có , cãi cùn lại càng nhiều hơn ...
    LX k0 phải là thiên đường , k0 phải là đỉnh Olimpia , càng k0 phải thần Zeus , họ cũng chỉ là 1 thực thể bt , có tốt , có xấu . Nếu very cực đoan mà thần tượng nó wa mức thì cũng phải thông cảm chấp nhận , đừng có chửi 1 số bạn " xa tổ quốc " dành tình yêu US nữa . Giống nhau lắm , chỉ ở 2 thái cực đối lập mà thôi . Thậm chí " tình yêu " của họ còn có lí do hợp lí và thuyết phục hơn nhìu
    Mình thích nói thẳng , nếu chẳng may động chạm đến bạn nào thì cho sorry trc nhá
  8. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320

     
    (tiếp)
    Grossman càng ngày càng lo sợ và vỡ mộng vì nhận rõ sự thiếu chuẩn bị của Hồng quân. Ông bắt đầu nghi ngờ, mặc dù các sĩ quan im lặng trước mọi vấn đề, rằng người phải chịu trách nhiệm chính trong thảm hoạ này là chính Stalin.
    Khi chiến tranh bùng nổ, rất nhiều lãnh đạo cao cấp và tướng lĩnh đang đi nghỉ ở Sochi. Nhiều đơn vị thiết giáp đang lắp đặt dở động cơ mới cho xe tăng, nhiều đơn vị pháo binh ko có đạn, nhiều trung đoàn ko quân ko có nhiên liệu. Khi các cú điện thoại từ tiền tuyến dồn dập gọi về các sở chỉ huy cao cấp thông báo rằng chiến tranh đã bắt đầu, 1 số câu trả lời họ nhận được là như thế này: "Đừng có nhố nhăng!" Thông tin này đã gây ngạc nhiên theo cách đáng sợ và xấu nhất của từ này.
    Thảm hoạ xảy ra trên khắp các mặt trận từ Biển Đen cho đến Biển Baltic đối với cá nhân Grossman có tầm quan trọng đặc biệt, như trong 1 bức thư ông viết gửi cha ngày 8/8 đã bộc lộ:
    Cha thân yêu, con đã đến nơi hôm mùng 7 (tháng 8) ... Con rất tiếc là đã ko đem theo cái chăn nào, đắp áo mưa mà ngủ thật chẳng hay ho gì. Con luôn luôn lo lắng cho số phận của mẹ. Mẹ đang ở đâu? Điều gì đã xảy ra cho bà? Hãy cho con biết ngay khi có tin tức gì về mẹ.
    Grossman cũng ra thăm chiến tuyến và có những ghi nhanh về những gì quan sát thấy.
    Tôi xin kể về cách mà những người mù, sau khi Minsk bị thiêu cháy, rời khỏi khu nhà dành cho người tàn tật của họ, họ đi bộ thành hàng dài dọc theo đường ô tô, người nọ buộc vào người kia bằng khăn tắm.
    1 phóng viên ảnh nhắc: "Hôm qua tôi đã thấy 1 số người chạy loạn trong tình trạng rất tốt."
    1 người lính Hồng quân nằm trên bãi cỏ sau trận chiến, nói 1 mình: "Súc vật và cây cỏ tranh đấu để sinh tồn. Loài người đánh nhau vì quyền lợi."
    Phép biện chứng của chiến tranh - kỹ năng ẩn nấp giúp bảo toàn mạng sống, kỹ năng chiến đấu đem lại sự sống.
    Những câu chuyên ngắt quãng. Tất cả những ai đã thoát được đều ko thể ngừng kể về những vòng vây siết chặt lại như thế nào, và tất cả những câu chuyện đó đều đáng sợ.
    1 phi công thoát về từ chiến tuyến địch chỉ còn mỗi bộ đồ lót trên người nhưng vẫn ko rời khẩu súng ngắn.
    Những con chó được huấn luyện đặc biệt đeo chai cháy chống tăng (Molotov ****tail) bị tung vào những cỗ xe tăng địch và bùng cháy (*).
    Bom đang nổ. 1 viên tiểu đoàn trưởng vẫn nằm trên cỏ, chẳng buồn đi tìm chỗ núp. Tay chính trị viên hét lên với anh ta: "Đồ lười. Sao anh ko chí ít là tìm chỗ núp trong mấy bụi rậm đằng kia?"
    1 sở chỉ huy đặt trong 1 khu rừng. Máy bay lượn vòng vòng ngay trên nóc. Các sĩ quan bỏ hết mũ ra vì vành mũ phản chiếu ánh sáng và chụp báo lên đầu. Buổi sáng tiếng máy đánh chữ gõ rào rào khắp nơi. Khi chiếc máy bay xuất hiện, lính tráng chùm áo choàng xám lên những cô đánh máy vị họ toàn mặc những bộ đồ màu mè. Núp dưới những bụi cây, những nhân viên văn thư vẫn tiếp tục tranh cãi về các hồ sơ.
    1 con gà của sĩ quan tham mưu nào đó vẫn đi loanh quanh trên mặt đất bị đào xới, mực dính trên cánh của nó.
    Có rất nhiều nấm ăn được trong rừng - thấy nhiều đến phát chán (**).
    (*) Những con chó này được huấn luyện theo nguyên lý Pavlov. Thức ăn cho chúng luôn được đặt dưới những chiếc xe tăng, vì vậy hễ thấy 1 chiếc xe thiết giáp nào là chúng lại chạy xuống dưới gầm xe. Chất nổ được buộc trên lưng chúng với 1 thanh kíp dài sẽ kích nổ khối thuốc ngay khi con chó chạm tới gầm chiếc xe mục tiêu.
    (**) Ghi chép này có lẽ đã truyền cảm hứng cho Grossman viết đoạn văn sau trong cuốn "Nhân dân bất diệt" (The People Immortal): "Bogaryov thấy 1 bụi nấm trên cỏ. Chúng đứng đó, thân trắng mập, và anh nhớ đến cảm giác khi đi hái nấm cùng vợ 1 năm về trước. Họ đã sướng phát điên vì tìm được rất nhiều nấm, chưa bao giờ anh cảm thấy may mắn đến thế hồi trước chiến tranh."
     

    được maseo sửa chữa / chuyển vào 15:40 ngày 01/06/2008
  9. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    Các chính trị viên đều đã được lệnh ra mặt trận. Có những người muốn đi và có những người ko chịu đến vị trí của mình 1 cách dễ dàng. 1 số đơn giản là tuân lệnh, 1 số khác tìm cách luồn lách. Tất cả giờ ngồi thành vòng tròn, mỗi người có thể nhìn thấy tất cả những người khác và những ai định luồn lách sẽ bị tất cả lật tẩy.
    Trên con đường dài, xe ngựa, người đi bộ đi thành dãy. Bụi bốc thành đám vàng khè trên đường. Khuôn mặt của những người già và phụ nữ. Lái xe Ivan Kuptsov ngồi trên lưng con ngựa của anh ta chạy cách đó khoảng 100m. Khi việc rút lui bắt đầu và 1 khẩu pháo sắp bị mất vì 1 pháo đội Đức nã đạn vào họ, thay vì lao xuống vệ đường anh ta phi thẳng đến chỗ khẩu dã pháo và cứu nó khỏi bị sa lầy. Khi chính trị viên hỏi anh làm thế nào mà có can đảm đối mặt với cái chết để thực hiện kỳ công đó, anh trả lời: "Tôi có 1 tâm hồn bình thường, bình thường như 1 cây đàn balalaika. Nó ko sợ chết. Chỉ những tâm hồn cao cấp mới sợ chết."
    1 người lái máy kéo khiêng tất cả những người bị thương lên xe anh ta rồi chở họ tránh sang 1 bên, kể cả những người bị thương nặng trịch vì mang theo vũ khí.
    (Theo lời) Trung uý Yakovlev, 1 tiểu đoàn trưởng, bọn Đức tấn công đơn vị anh đều trong tình trạng hoàn toàn say xỉn. Những tên bị bắt đều nồng nặc mùi rượu và mắt chúng vằn máu. Tất cả các cuộc tấn công của chúng đều bị đánh bật. Binh lính muốn cáng Yakovlev đi vì anh đã bị thương nặng nhưng anh gào lên: "Tôi vẫn nói được và còn có thể ra lệnh. Tôi là 1 Đảng viên và tôi ko thể rời trận địa."
    1 buổi sáng ngột ngạt, trời lặng gió. 1 ngôi làng hoàn toàn bình yên - đẹp và bình lặng với cuộc sống làng quê - lũ trẻ chơi đùa, người già và phụ nữ ngồi trên những chiếc ghế dài. Thật tệ là chúng tôi tới đúng lúc 3 chiếc Junker xuất hiện. Bom nổ. Tiếng gào thét. Lửa đỏ cùng khói trắng và khói đen. Chúng tôi lại đi qua ngôi làng này lần nữa tối đó. Những người dân mắt thất thần, kiệt sức. Phụ nữ mang theo đồ đạc. Những cột khói bốc cao giữa khung cảnh đổ nát. Và hoa - hoa ngô và mẫu đơn - vẫn bình thản khoe sắc.
    Chúng tôi đi dưới làn đạn tới gần 1 nghĩa địa. Chúng tôi trú ẩn dưới những tán cây. 1 chiếc xe tải đậu ở đó, trong xe có xác 1 lính thông tin bọc trong 1 tấm vải dầu. Những người lính Hồng quân khác đang đào huyệt cho anh ta gần đó. Khi có 1 trận ko tập của máy bay Messer Đức, đám lính nhảy xuống huyệt núp. Viên trung uý quát: "Cứ đào đi, nếu ko chúng ta ko thể xong trước khi trời tối." Korol núp sau 1 ngôi mộ mới chôn trong khi những người khác chạy mỗi người 1 nơi. Chỉ có người lính thông tin đã chết là nằm thẳng dẵng và đạn súng máy rít trên người anh ta.
    Grossman và Knorring tới thăm Trung đoàn Ko quân Chiến đấu 103 của Hồng quân đóng gần Gomel. Grossman mau chóng phát hiện ra những người lính Hồng quân trên mặt đất có cảm xúc hết sức lẫn lộn với lực lượng ko quân. Cánh ko quân đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng vì tấn công bất kỳ thứ gì di động, cả bạn lẫn thù. 1 câu đùa phổ biến của lính tráng khi thấy máy bay quân ta là: "Quân ta! Quân ta! Mũ sắt của tôi đâu rồi?"
    Tôi đi với Knorring tới sân bay Zyabrovsky gần Gomel. Chính uỷ Chikurin của Ko quân Hồng quân, 1 đồng chí to béo chậm chạp, đã cho chúng tôi mượn chiếc xe ZIS của ban tham mưu. Ông ta nguyền rủa bọn (phi công chiến đấu) Đức: "Chúng săn đuổi mọi xe cộ, kể cả xe tải và xe con dân sự. Thật đúng là 1 lũ hooligan, quân ô nhục!"
    Cũng tại trung đoàn này còn có 2 đồng chí khác, cả 2 đều đã được tặng thưởng huân chương. Họ đã từng bắn hạ 1 máy bay quân ta và bị trừng phạt. Sau khi lĩnh án họ bắt đầu làm việc tốt hơn để lấy công chuộc tội.
    Ghi chép trong cuộc phỏng vấn 1 phi công:
    "Đồng chí trung tá, tôi đã bắn hạ 1 chiếc Junker-88 vì đất mẹ Soviet."
    Về bọn Đức:
    "Có những tên phi công cũng ko tệ, nhưng nhìn chung chúng là lũ *** đái. Chúng ko chịu đấu tay đôi trừ phi bị dồn đến đường cùng."
    "Ko có chỗ cho sự lo sợ - chỉ có căm hận. Và khi bạn nhìn thấy chúng bốc cháy, tâm hồn bạn trở nên thư thái."
    "Ai sẽ bỏ chạy? Nó hay tôi? Tôi thì ko rồi. Tôi và chiếc máy bay đã nhập làm 1 đến mức ko còn cảm giác tách biệt gì nữa."
  10. maseo

    maseo GDQP - KTQSNN Moderator

    Tham gia ngày:
    22/12/2004
    Bài viết:
    3.125
    Đã được thích:
    320
    1 lính Hồng quân trẻ lắp đặt pháo sáng cho sở chỉ huy (sân bay) đã để nó bắn trúng lưng tham mưu trưởng.
    Sở chỉ huy đặt trong 1 toà nhà vốn là Cung Thiếu nhi. 1 tay phi công to lớn quấn đầy người súng ngắn, bao đạn và những thứ tương tự đứng nổi bật cạnh cửa ra vào toa lét nữ.
    Các toà nhà trong sân bay đã bị bom phá huỷ, sân bay cũng bị bom cày xới. Các máy bay Ilyushin và MIG được giấu dưới những tấm lưới nguỵ trang. Ô tô chạy quanh sân bay để chở nhiên liệu cho máy bay. Có cả 1 xe tải chuyên chở bánh trái và 1 xe nữa chuyên chở những cái phích đựng đồ ăn. Những cô gái bận áo liền quần trắng cho các phi công ăn bữa tối. Đám phi công ăn uống rất thất thường và có vẻ miễn cưỡng. Các cô gái phải dỗ cho họ ăn. 1 số máy bay được giấu trong rừng.
    Thật thú vị khi Nemtsevich (chỉ huy trung đoàn ko quân) kể cho chúng tôi nghe về đêm đầu tiên của cuộc chiến, về sự kinh hoàng, bỏ chạy. Ông đã lái 1 chiếc xe tải chở vợ con các sĩ quan chạy suốt 1 ngày 1 đêm. Trong 1 ngôi nhà ông phát hiện nhiều sĩ quan đã bị đâm chết. Có lẽ họ đã bị bọn thám báo giết khi đang ngủ. Chỗ này quá gần tiền tuyến. Ông kể trong cái đêm bọn Đức bắt đầu cuộc xâm lược ông đã gọi điện cho 1 số doanh nghiệp ko quan trọng và phát hiện ra rằng hệ thống thông tin ko hoạt động ... Khi đó ông đã bực mình nhưng ko quá chú ý đến chuyện đó.
    Nemtsevich nói với tôi là máy bay Đức ko hề xuất hiện trên khu vực sân bay của ông từ 10 ngày nay. Ông khẳng định kết luận của mình: bọn Đức ko còn nhiên liệu, bọn Đức ko còn máy bay, chúng đã bị bắn hạ sạch. Tôi chưa từng nghe bài diễn văn nào như thế - thật là 1 con người lạc quan. Đặc trưng những lời ông nói là cả cái tốt lẫn cái xấu cùng 1 lúc. Nhưng dù bất cứ giá nào ông cũng ko bao giờ nói về chiến lược.
    Chúng tôi ăn trưa trong căng tin nhỏ ấm cúng. Có 1 cô phục vụ xinh đẹp và Nemtsevich phải rên lên vì thèm muốn mỗi khi nhìn cô. Ông nói chuyện với cô với giọng nịnh bợ, rụt rè, van xin, cô đáp lại với vẻ mỉa mai. Đó là thắng lợi ngắn ngủi của 1 người phụ nữ trước 1 người đàn ông, có lẽ chỉ trong vài ngày thậm chí vài giờ, trước khi trái tim cô gái tuyên bố "đầu hàng". Thật kỳ lạ khi nhìn viên trung đoàn trưởng ko quân đẹp trai và nam tính trở nên rụt rè ngoan ngoãn trước quyền lực của đàn bà. Hiển nhiên đây là 1 tay săn gái vĩ đại.
    Chúng tôi qua đêm trong 1 căn nhà lớn, nhiều tầng. Nó hoang vắng, tối tăm, đáng sợ và buồn. Hàng trăm phụ nữ và trẻ em đã sống ở đây chỉ trước đây 1 thời gian ngắn, đó là gia đình của các phi công. Đêm đó chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng rền trầm đục đáng sợ và chạy ra đường. Nhiều phi đội máy bay ném bom Đức đang bay về phía đông qua đầu chúng tôi, trái ngược với những lời Nemtsevich nói trong suốt ngày hôm nay rằng chúng ko có xăng và đã bị tiêu diệt.
    Có tiếng động cơ khởi động, bụi bốc lên, và gió - thứ gió đặc biệt do cánh quạt máy bay tạo ra, thổi trên mặt đất. Máy bay lao lên trời chiếc này nối tiếp chiếc kia, lượn 1 vòng rồi bay mất. Ngay sau đó sân bay trở nên trống rỗng và câm lặng giống như 1 lớp học mà học sinh đã bỏ học hết. Giống như trong 1 ván bài: trung đoàn trưởng ném toàn bộ thời vận của mình lên trời, trên bàn chẳng để lại gì. Ông đứng đó, 1 mình, mắt nhìn trời, và bầu trời trước mắt ông hoàn toàn trống rỗng. Ông sẽ trở thành 1 kẻ cùng khổ hoặc có được mọi thứ. Đó là 1 cuộc chơi nơi tiền đặt cược là sự sống và cái chết, thắng lợi và thất bại. Tôi luôn có cảm giác mình như đang xem 1 cuốn phim chứ ko phải nhìn thực tế. Các sự kiện nghiêm trọng đến quá liên tục và nhanh chóng.
    Cuối cùng, sau cuộc tấn công thành công vào đội hình bọn Đức, những chiếc máy bay chiến đấu quay về và hạ cánh. Trên chiếc máy bay dẫn đầu có 1 miếng thịt người bị kẹp vào bộ tản nhiệt. Đó là vì 1 chiếc máy bay yểm trợ cho phi đội ném bom địch bị trúng đạn nổ tung đúng lúc chiếc máy bay này bay qua. Poppe, người lái chiếc đi đầu, gỡ miếng thịt ra bằng 1 cái giũa. Mọi người gọi 1 ông bác sĩ tới, ông ta kiểm tra khối thịt nhầy nhụa máu đó 1 cách cẩn thận rồi thông báo: "Thịt Aryan!" Mọi người cười vang. Vâng, nó thật là 1 thời kỳ tàn nhẫn - thời kỳ của sắt thép - nó đã tới!

Chia sẻ trang này