1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi

Chủ đề trong 'Album' bởi doctruyen, 04/03/2016.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 10

    Chương 10: Tìm em nơi đâu

    Bả vai hắn vừa khỏi thì nàng lăn ra ốm, nhìn nàng ốm, hắn xót, mồm thì nói nàng cứ yên tâm, nhưng lòng hắn thì như lửa thiêu…tự mình đi xuống lão Bảy cách đó ba chục cây để lấy thuốc bắc, sau này nàng có hỏi lại, sao hắn lại phải cất công tới thế, hắn chỉ trả lời, rất cộc lốc: “Anh vẫn muốn làm cha.”

    Mua lại nhà, ép chủ tiệm bánh ngọt cho nàng nghỉ việc, cho người theo nàng, định tới nhà nào, liền ra tay trước, khiến nàng dù thế nào cũng không thể có chỗ ở, chỗ làm…Hắn tự thấy mình không phải là chí nhân quân tử…nhưng cũng chẳng trách được, từ xưa tới giờ…cái gì hắn muốn, nhất định hắn phải đạt được!!!

    Thực ra việc kiểm tra sổ sách là lấy lệ, hắn cũng chẳng quan tâm…chỉ có điều, nhìn vào con số to đập ngay vào mắt, không thể không nhận ra…nhưng hắn chọn tin nàng…chọn cách yên lặng điều tra…

    Hắn tức điên khi biết người làm là Út Linh, đối với hắn, Út Linh cũng gần như là người thân rồi, cũng đi theo hắn gần chục năm chứ đâu có ít? Việc Út Linh thích hắn gần như là việc hiển nhiên với mọi người trong bang, nhưng hắn cũng đã giải thích rất nhiều lần…khổ nỗi nó vẫn cứ ngoan cố…

    Út Linh xưa nay ra tay rất ác, dở rất nhiều thủ đoạn với những đứa con gái bám theo hắn…hắn biết, coi như không biết…dù sao cũng là giúp hắn cắt bớt phiền phức…Nhưng lần này lại là nàng? Nàng là một phạm trù khác, hắn cần nhắc nhở…

    Xong xuôi, hắn lên phòng, tắm một trận…những ngày này, đối với hắn mà nói, thật bình dị, thật hạnh phúc. Ban ngày, thi thoảng thằng Hai gọi đi đàm phán, nhập hàng, hay xử lí việc này việc nọ…

    Tất cả chuyện làm ăn lớn của Đại Bàng Đen đều là thằng Hai ra mặt, có chuyện gì quan trọng, hắn mới phải đi cùng, sự thực thì thằng Hai nhìn sắc mặt hắn mà hành động, nhưng trước mặt mọi người, hắn chỉ là thằng vô danh tiểu tốt đi theo thằng Hai, mà thằng Hai thì mỗi đợt lại dẫn theo một đàn em…nên thân phận hắn đến giờ vẫn chưa bại lộ…hầu như bọn chúng đều nghĩ, thằng Hai là thằng cầm đầu, chỉ có Hoàng Tú là người sáng suốt nhất, ngày đêm vẫn cho người đi điều tra…

    Nhìn mâm cơm, hắn thấy buồn cười…nếu bọn đàn em thấy hắn vào bếp nấu cơm như vậy, mặt mũi thị uy không biết để vào đâu…

    Xuống nhà, gọi nàng, chẳng thấy…chắc nàng đi giao hàng hay chạy bộ loanh quanh thôi…

    Mở tivi, chờ…chán ngắt…

    Một tiếng…

    Hai tiếng…

    Hai tiếng ba mươi phút…

    Nàng vẫn chưa về…Và nàng chẳng bao giờ đi đâu lâu thế cả…lòng hắn không tránh khỏi sôi sục…

    Hắn rút điện thoại, gọi ấy đứa…chúng nó đều trả lời không biết, mãi tới một đứa, nó bảo, lúc chiều còn thấy nàng xuống kho lấy bia…hắn chết đứng…khả năng nàng nghe thấy là rất cao…

    Đợi thêm một chút, nàng vẫn không về…Vậy là nàng đã hạ quyết tâm rời xa hắn, cắt đứt mọi liên lạc với hắn như vậy sao? Biến mất như ba lần trước???

    Hắn phát điên, cái ý nghĩ sẽ không được gặp lại nàng nữa khiến hắn không thể bình tĩnh…

    Không được…Nhất định là không được…

    Cuộc sống có nàng, đã là thói quen…nếu không có, hắn sợ…hắn không thể…

    Nhất định hôm nay, dù có lật tung cả đất này, hắn cũng phải tìm thấy nàng…đem nàng về, nhốt bên hắn…dù nàng có muốn hay không…

    -”Hai, tìm người….”

    Thằng Hai vâng vâng dạ dạ, nhanh nhẹn sắp xếp, hắn biến, thằng Hai vốn hành sự chu đáo, nhưng hắn cũng không yên tâm, đích thân lấy xe.

    Chiếc McLaren lao đi…nàng không có nhà, cũng chẳng có người quen, vì vậy, hắn cố gắng đảo mắt thật kĩ ở các vỉa hè…bên thằng Hai cũng cho người đi khắp các công viên, trung tâm thương mại…

    Mỗi lần hắn gọi điện kiểm tra tình hình là một lần thất vọng, bọn chúng rối rít xin lỗi, xin lỗi thì được gì? Đã gần 1h sáng, nàng đi đâu? Nàng có đói không? Nhỡ xảy ra chuyện gì? Hắn lo tới phát hoảng, cho người kiểm tra các bệnh viện trong khu vực…

    Gục đầu vào tay lái, thất vọng…buồn chán…hắn nhớ về những kỉ niệm với nàng, những ngày tháng ngọt ngào, hạnh phúc…hắn cười…mắt đỏ au…rồi hắn chợt lóe sáng, đúng rồi…ngày hôm đó, khi về quán bia, nàng từng bảo nếu không tìm thấy nhà, sẽ rủ hắn xuống hầm đi bộ lánh tạm…mừng rớt nước mắt, hắn lao về đường hầm gần nhất, bắt đầu tìm kiếm…

    Con bé này…quả thật, giỏi chạy trốn…Khi người hắn mồ hôi nhễ nhại, hi vọng cũng dần dập tắt thì có lẽ trời thương, cho hắn được nhìn thấy nàng…nàng ngồi đó, thu mình bên một góc tường, vẫn cái dáng người gầy guộc gió thổi cũng bay…hắn mừng rỡ, lao tới.

    -”Lan…”

    Nàng ngước lên nhìn hắn, đôi mắt sưng đỏ, cơn giận lên tới đỉnh đầu khiến nàng quên mất người trước mặt mình là ai…

    -”Biến!”

    -”Nghe tôi giải thích…”

    -”Cút…”

    -”Đừng…về nhà thôi…”

    -”Đó không phải nhà tôi, anh cút về đi, đồ giả dối…”

    Trong mắt nàng, giờ đây hắn trở thành rất đáng ghét. Nàng đứng dậy, chạy, nhưng nào hắn có để nàng chạy…hắn giữ chặt nàng, ôm nàng vào trong lòng…Hắn định làm gì, hèn hạ giở mĩ nam kế ư? Tiếc là chẳng có tác dụng với nàng đâu? Với nàng, giờ hắn chỉ là một tên khốn khiếp không hơn không kém…Tức, giận, hận, nàng vùng vằng giằng co, chửi bới nguyền rủa…

    Cuộc chiến của hắn và nàng, thực không cân sức, nàng có la có hét, hắn cũng không buông tay…Cuối cùng là hắn thắng…nàng vì sức lực cuối cùng cũng không còn, từ từ ngất lịm…Vậy là hắn đã có được nàng…Nhưng sao tim hắn nhói như vậy, mặt hắn tái mét, không hề giống cái vui mừng của kẻ chiến thắng, hắn ôm nàng, phóng xe điên dại…

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 11
  2. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0

    Chương 11: Nhập cuộc

    -”Sao cô ấy lâu tỉnh thế?”

    -”Cậu cứ bình tĩnh, chẳng qua là người đói, rồi mệt nên dẫn tới kiệt sức thôi…”

    -”Ông làm cô ấy tỉnh nhanh nhanh lên…”

    -”Thực ra cái gì tự nhiên mới tốt, cậu yên tâm, sẽ không sao đâu..”

    -”Được rồi, ông về đi…”

    Hắn hung dữ ra lệnh, quay lại người con gái yếu ớt gầy guộc, bọn đàn em đưa hắn tô phở, hắn hất tung, quát chúng ra ngoài hết cả, sự việc lần này cũng khiến bọn chúng đoán đôi ba phần, người nằm trong kia quan trọng như nào với đại ca chúng…

    Nàng từ từ hé mắt, đầu đau, bụng cồn cào…nàng đang ở đâu thế này? Dần dần tỉnh táo, nhớ lại mọi chuyện…ôi trời…hôm qua vì quá nóng giận, nàng đã đắc tội với ai cơ chứ? Nàng hối hận thì đã không kịp rồi, nàng dám bảo hắn biến, hắn cút, dám chửi xéo hắn ư?

    Cuộc đời không như trong phim, cái đó nàng biết…bao năm trốn chạy sinh tồn, nàng đã hiểu ra cái cuộc tình, một cô bé nhà nghèo, dở mặt hống hách với một công tử nhà giàu, rồi công tử ấy cảm thấy lạ, trở nên yêu quý là gần như không có ngoài thực tế…Đắc tội với cái lũ có quyền có thế, chính là tự giết mình…

    Bụng nàng thấy rất nặng, thì ra là cánh tay hắn, đang ôm rất chặt…gì cơ chứ? Hắn nhìn nàng, ánh mắt vừa trìu mến, vừa vui mừng…Nhưng nàng khinh…Chỉ có điều, nàng đã tỉnh táo, nên không dám nói…nàng đang toan tính, toan tính xem làm thế nào là tốt nhất???

    Nàng quay đi, tránh ánh mắt của hắn…chợt nhìn thấy hình con đại bàng đen to đùng uy vũ trên bức tường…đưa nàng trở về một ngày xa xưa trong quá khứ…chính căn phòng này…lẽ nào…là hắn…cái thằng láo toét khốn nạn khiến nàng mất đi cái ngàn vàng???

    -”Cháo, phở, cơm, xôi…em thích ăn gì?”

    Hắn hỏi, làm như không có chuyện gì…nàng thì vẫn cần phải nghĩ, nàng hận hắn tới phát điên, nhưng nàng không thể hành động ngông cuồng được, dù sao cũng đã nằm trong hang của cọp rồi, muốn thoát thân e phải từ từ, không được nóng vội…

    -”Cháo đi…”

    Vẻ mặt hắn mừng rỡ, hắn cứ nghĩ nàng sẽ lạnh nhạt, sẽ không nói hoặc chửi bới…

    -”Em ăn cháo ngoài hàng, hay là ăn tôi nấu?”

    -”Anh nấu…”

    Nàng cẩn thận đáp lại, không quá vồ vập, cũng không quá mất dạy, cẩn thận, nếu làm mất lòng hắn, hậu quả khó lường, trước đây, bao lần bị bắt, nàng chả lẽ không hiểu??? Nhưng mình vẫn thoát an toàn đấy thôi? Nàng tự động viên mình, bảo hắn nấu cháo, cũng là cho nàng thời gian tính toán, cần phải làm sao cho khéo léo nhất, ôi trời…đúng là cái số…đi đâu cũng vậy…ra hang cọp này thì vào hang cọp kia…hắn là con hùm, con cọp chứ vịt cái nỗi gì???

    Được, nàng hạ quyết tâm, lần này không những sẽ phải ra đi an toàn, có lợi nhất, mà phải trả thù hắn, cho hắn nhục nhã ê chề, cho hắn chịu đựng đau khổ, dám bắt cóc nàng, lừa nàng…tưởng bà cô này dễ chơi á? Không đâu? Khi ta đã hạ quyết tâm thì…hãy đợi đấy…

    Hắn vẫn ân cần như thế, thổi thổi và đút cho nàng…

    -”Ngon lắm…”

    Tất nhiên là sự thật, nhưng dụng ý nói ra câu này, phần lớn là để lấy lòng, muốn hắn lơ là…quả thật có tác dụng, mặt hắn rạng rỡ hẳn….

    -”Chuyện tối qua, là tôi nhất thời nóng giận, tôi xin lỗi…”

    Nàng chủ động.

    -”Không đâu, là lỗi của tôi, tôi không nên lừa em như vậy…”

    Một chút ngạc nhiên, cuộc đời nhiều lần bị bắt rồi, nhưng cũng chưa lần nào được đối xử tử tế như thế này…nhấp ngụm nước, nàng bình thản:

    -”Nghe nói anh cần tôi ột ké hoạch nào đó…”

    Hắn nhìn nàng, sẽ nói gì đây với nàng? Nói rằng không phải, không có kế hoạch nào cả, chỉ là hắn muốn nàng, nên muốn giữ nàng lại…nói rằng hắn đã thích…đã yêu…đã không thể sống thiếu nàng???

    Thường ngày oai là thế, vậy mà mấy câu này, hôm nay hắn không thốt được, hắn sợ, lỡ như nàng không thích hắn, nàng từ chối…hắn sợ cảm giác ngượng ngùng giữa hai người…

    Thấy hắn băn khoăn, nàng nói:

    -”Cứ nói thẳng, phận gái như tôi, trên người chẳng có gì đáng giá, theo như tôi suy đoán, chắc chỉ có chuyện đó…đối tượng là ai vậy? Bao nhiêu tuổi? Thích kiểu người như tôi sao???”

    Cái gì? Nàng nghĩ hắn lợi dụng để bán nàng sao? Choáng, nhưng trong đầu vẫn xuất hiện dòng suy nghĩ vẩn vơ :’Tên Việt, tới sinh nhật năm nay 31, thích…rất thích kiểu người như em…’

    -”Em suy nghĩ nhiều rồi…”

    -”Vậy thì là gì?”

    Chẳng biết tìm cớ gì, hắn đành nói cho qua chuyện:

    -”Có việc, nhưng nhất định không như em nghĩ, yên tâm đi…cứ ở đây, khi nào thời cơ tới tôi sẽ bảo…”

    -”Vậy tôi được gì?”

    Nói xong nàng hơi sợ…đã trong hang mà còn đòi thương lượng, đúng là liều mà…

    -”Vậy em muốn gì?”

    Hắn làm nàng đi hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, nàng được quyền ra giá sao? Lần bắt cóc này, cũng lạ quá cơ?

    -”Cho tôi đi học làm bánh…”

    Thấy vẻ mặt hắn hơi khác, nàng như con mèo con sợ hổ, cuống quít:

    -”Tôi sẽ làm chăm chỉ ở quán bia, tôi chỉ đi buổi tối thôi…mà thôi…không cần đâu…”

    Nhận ra thái độ sợ hãi của nàng, hắn hơi đau lòng, thì ra chuyện vừa rồi, đã đẩy nàng đi cách xa hắn một khoảng rồi, trước mặt hắn không còn là cô bé hồn nhiên, vô tư như trước…Trong đầu hắn chợt hiện những câu chuyện trước kia nàng từng kể, những kẻ bắt nàng, chúng đánh đập, hành hạ…những lần khổ sở trốn chạy của nàng…lẽ nào, ở cùng hắn, bây giờ nàng cũng thấy giống bọn chúng? Hắn nghĩ ngợi xa xăm, cất giọng trầm ấm:

    -”Được, cho em đi học…không cần làm ở quán bia nữa, hàng ngày chăm chỉ mà học…còn muốn gì nữa không?”

    Ánh mắt nàng lộ vẻ sung sướng thấy rõ…hắn ném trước mặt nàng một cái hộp trắng mới tinh:

    -”Cầm lấy, bất cứ khi nào tôi gọi, đều phải nghe…”

    Thực ra thì trong lòng hắn muốn nói:’Anh không muốn mất liên lạc với em…’ nhưng một phần ngại, một phần nhìn nàng lấm la lấm lét, hắn thôi, đành làm kẻ ác một thể.

    -”Đi theo tôi…”

    Hắn ra lệnh.

    Nàng lật đật theo hắn, hắn dẫn nàng vào một căn bếp, phải nói nàng bị vật chất dỗ ngọt, tạm thời quên đi hận thù trước mắt:

    -”Cho tôi hết à?”

    -”Căn bếp này từ nay là của em…”

    -”Anh mua từ bao giờ?”

    -”Từ khi em nói chuyện lò nướng, máy đánh trứng, máy trộn bột…bằng thái độ thèm chảy nước dãi…”

    Ai chảy nước dãi? Xi? Sung sướng, được một lúc lại thấy lo? Hắn cần nàng làm việc gì nghiêm trọng lắm ư? Mà cho nàng bao thứ thế này? Không phải là chuyện kia…lẽ nào, hắn cần nàng thế mạng, nên cho nàng sống những ngày cuối cùng vui vẻ ư…nghĩ mà toát mồ hôi…Nàng cố gắng trấn tĩnh, hít thở…không sao, không sao…có ngày, rồi sẽ có ngày mình thoát được…

    Nàng theo hắn, lấy hết dũng khí mới dám mở miệng:

    -”Phòng của tôi…ở đâu?”

    Nhìn hắn đầy hi vọng…cả căn biệt thự cao cấp như thế này, chắc cũng phải bố thí cho nàng một cái phòng chứ? Lại lấm lét quan sát thái độ của hắn, thấy có vẻ không vui, nàng ngoan ngoãn biết điều:

    -”Không có gì đâu…lúc nãy anh nói căn bếp này của tôi…chỉ trách tôi máu lên não không kịp…tôi sẽ đến quán bia lấy đồ ngay, từ hôm nay tôi sẽ ở lại trong căn bếp này, luôn sẵn sàng nhận lệnh từ đại ca…”

    Nói đoạn, nàng quay bước, chưa kịp đi giọng hắn trầm uy vang lên:

    -”EM ĐỨNG LẠI…”

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 12
  3. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 12

    Chương 12: Em sợ tôi? Cũng tốt thôi

    -”Anh còn điều gì dặn dò…?”

    Càng ngày hắn càng phát hiện ra là nàng rất sợ hắn. Lúc đầu hắn không quen, nhưng sau này, lòng càng tham, càng được thể làm tới, nàng sợ cũng tốt, không sợ cũng tốt, miễn là nàng nghe lời bên hắn là được.

    -”Đồ tôi cho người đi lấy rồi, phòng của em chính là phòng vừa nãy…”

    Hả? Chẳng phải đấy là phòng của hắn sao? Hắn còn dâng phòng của mình cho nàng? Quả thật, làm nàng tò mò hơn về cái nhiệm vụ sau này của mình…

    -”Anh không cần nhường phòng cho tôi đâu, đừng quá khách khí…”

    Nàng từ chối khéo cho phải phép. Hắn nhăn mặt…

    -”Ai nhường phòng cho em?”

    -”Hả?”

    -”Vẫn ở như trước kia…”

    Ặc…Kế hoạch chạy trốn của nàng gần như tiêu tan…xem ra nàng là một nút thắt rất quan trọng, giờ tới sinh hoạt cũng ở cùng phòng…chạy đâu cho thoát…haizz…bình tĩnh…bình tĩnh…

    -”Được..”

    Nàng không từ chối.

    Trước là hắn nằm đất, giờ thời thế đổi thay, nàng cũng có ngu đâu… Buổi tối, nàng biết điều lấy tấm chiếu mọi khi trải xuống đất…nghịch ngợm máy điện thoại trước khi đi ngủ…nàng ấn số, gọi cho đứa bạn thân nhất…

    -”Uyên à?”

    -”Lan à, bao lâu mới chịu liên lạc…”

    -”Từ trước tới giờ tao luôn vậy mà, mày quên rồi à, hay bà chửa càng ngày càng khó tính? Sắp đẻ chưa?”

    -”Còn hai tháng nữa thôi…dì Lan ơi dì mau về chơi với cháu…”

    -”Hehe, dì sẽ về mua đồ chơi nhé…”

    -”Mày dạo này thế nào?”

    Thế nào? Liệu có nên nói với nó, có thể sẽ nhờ anh Minh giúp mình thoát khỏi đây??? Suy nghĩ chỉ lóe lên được vài giây, bị Lan gạt phăng, bời nàng biết, nó sắp sinh rồi, không muốn làm nó phải nghĩ, rồi nó vì nàng mà phiền nhà chồng, hắn là xã hội đen, chắc gì đã dễ dối phó, chả nhẽ nàng gặp họa lại kéo người bạn thân duy nhất gặp họa cùng…nàng làm không được…haizz…vả lại, trước đây bao sóng gió, nàng vẫn thoát an toàn đó sao???

    -”Tao khỏe lắm…công việc tốt…lương ổn…”

    -”Ừ, dì đoán xem cháu trai hay cháu gái…”

    -”Để dì đoán nhé…”

    ……

    Lúc nàng buôn dưa lê bán dưa chuột xong, ngước lên thấy hắn đang nhìn mình, có vẻ hắn vừa mới tắm, hắn chỉ mặc quần đùi, để lộ thân hình cơ bắp tráng kiện cùng vài vết sẹo, nước trên tóc thành dòng chảy xuống người…Hắn lệnh:

    -”Lau tóc cho tôi…”

    Nàng vẫn ngơ ngẩn…

    -”Tôi cho em đi học, cho em ăn, mua đồ cho em? Nhiệm vụ thì chưa phải làm? Vậy thì trước đó cũng nên báo đáp chứ?”

    Hắn lạnh lùng…đây là tên Việt bị thương mấy ngày nằm hiền từ ở nhà nàng sao? Sao mấy hôm trước hắn không ngả bài luôn đi, còn chơi mèo vờn chuột…biết thế này, nàng cứ trả vờ không biết chuyện, có khi nào hắn sẽ tiếp tục diễn kịch nhẹ nhàng???

    -”Nhanh…”

    Giọng hắn thị uy, nàng sợ hãi, đứng dậy cầm chiếc khăn bông, nhẹ nhàng lau tóc…

    -”Xong rồi…”

    Nàng chưa kịp quay người thì một bàn tay chắc nịch đã đưa tới, ôm chặt.

    Hắn quả thật, rất muốn từ từ tiếp cận, làm nàng chấp nhận con người hắn, làm nàng yêu hắn, cùng trao nụ hôn đầu, những cái ôm nồng ấm…nhưng mà…hắn đợi không nổi… nàng lau tóc cho hắn, cảm nhận mùi thơm trên cơ thể, hắn không tài nào khống chế, không thể đợi…Lợi dụng thái độ khép nép của đối phương, hắn mạnh mẽ vác lên giường, dùng thân hình cứng cỏi kẹp chặt…

    Người nàng run rẩy hơn bao giờ hết…hắn định làm gì? Tên cầm thú này định làm sao đây? Chẳng phải hắn nói sẽ không có chuyện ấy sao??? Dường như đoán được lo lắng trong nàng, hắn vỗ nhẹ:

    -”Đừng sợ, ngủ đi…”

    Nàng không nói gì, nhưng trong đầu đã định sẵn, nếu ngày hôm nay, hắn làm gì, một là nàng sẽ trả vờ đồng ý, sau đó đánh thẳng vào chỗ hiểm như đối phó với những tên khác…nếu khó hơn, nàng sẽ là người hạ màn kịch ngoan ngoãn, nhất quyết sống chết với tên khốn nạn này…

    Nhưng hắn chẳng làm gì, cảm nhận hơi thở gấp gáp của nàng trong lòng, hắn trấn an:

    -”Tôi là bị mất ngủ, em xem như là thuốc trị…”

    Mất ngủ? Lạ nhỉ…Có phải mới gặp đâu mà phét…nhưng thôi, mạng nàng đang nằm trong tay ai cơ chứ? Ngậm bồ hòn làm ngọt, giờ phản ứng lại, biết đâu hắn lại đè ra ột trận thì có phải dại dột…Cứ thế…nàng ngủ thiếp đi trong dòng suy nghĩ miên man…

    Sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn đã ra ngoài từ lúc nào, nàng rón rén nhìn trước ngó sau…sướng quá…cơ hội bỏ trốn là đây…là đây chứ sao…nàng nhẹ nhàng hết sức có thể…

    -”Lan…”

    Giọng người con gái khiến nàng giật mình…

    -”Xem ra anh Việt rất quan tâm cô, còn cho cô ở biệt thự, trước giờ chưa có người con gái nào được như vậy?”

    -”Cô nói linh tinh gì đấy, chẳng qua hắn cần tôi làm một nhiệm vụ quan trọng thôi…”

    -”Tôi chẳng biết là nhiệm vụ gì? Nếu cô làm được, tôi không tin tôi không làm được…”

    Nàng quên mất điều cơ bản về Linh, là cô ta thích Việt, vậy thì có thể lợi dụng người này để trốn thoát…

    -”Vậy làm luôn đi…lần này mong cô coi như không nhìn thấy gì…tạm biệt, tôi đi đây…”

    -”Cô thực sự muốn đi…lẽ nào cô không bị anh cả thu hút???”

    Nàng giật mình, nói không là sai? Nhưng chỉ là trước đây thôi, từ khi biết được bộ mặt thật, nàng hận còn chẳng hết nữa là…

    -”Không, thằng khốn nạn…”

    Linh dơ tay, định đánh thì Lan đã bắt kịp, tuy câu nói của Lan làm cô mừng, nhưng cô cũng không cho phép ai xúc phạm anh cả như vậy.

    -”Cô cũng không muốn tôi ở lại đây còn gì, vậy thì tránh ra cho tôi đi…”

    -”Haha, để cô chạy trốn dễ như thế thì anh ấy đã không là đại ca, cô có giỏi thử bước an toàn ra khỏi cái nhà này xem…”

    Ừ nhỉ, nàng đã quá ngây thơ…haizzz…

    -”Tôi sẽ giúp cô, nhưng đừng lôi tôi vào chuyện này…”

    -”Được…Tôi đảm bảo…”

    Nói rồi, Linh đưa cho nàng một gói màu trắng, dặn dò, khuôn mặt người con gái sáng ngời!!!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 13
  4. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 13

    Chương 13: Tẩu thoát

    Linh nhanh chóng chuồn khỏi căn biệt thự, thì ra là cô ta đi cổng sau…nhưng nhìn cái cổng cao vút nàng tới chịu, cô ta quả nội công thâm hậu, vừa hay lúc đó Việt về, hắn hất hàm hỏi:

    -”Ngủ ngon không…”

    ‘Ngon nghẻ quái gì? Người nào chặn cả người lên tôi, ê buốt mỏi nhức hết còn ngon gì?’ Nghĩ là nghĩ thế thôi, nhưng trước mặt, đâu dám láo:

    -”Cũng được”

    -”Vào ăn sáng…”

    Thức ăn trên bàn khiến nàng hoa cả mắt, đây là ăn tiệc chứ ăn sáng nỗi gì??? Có tiền có khác, sướng thật, ới một câu là có tất cả…Nàng thấy đồ ăn là mắt sáng, chúi đầu chúi mũi, quên cả nhiệm vụ phải dò xét thái độ đại ca…lúc ngẩng đầu lên, thấy hắn nhìn nàng, đôi môi hơi cong nét cười, hắn nhẹ tay lau thức ăn còn dính trên miệng cho nàng, trêu:

    -”Còn nhiều lắm, cứ từ từ…”

    Nàng ngại…lại biết ngại nữa rồi…

    Ăn xong, nàng biết điều dọn dẹp, hắn ngồi đọc báo…đúng chẳng khác vợ chồng già là mấy…

    Xong xuôi, nàng tới bên hắn, hết sức nhẹ nhàng:

    -”Cho tôi địa chỉ…”

    -”???”

    -”Địa chỉ chỗ học làm bánh…”

    -”Không…”

    Ặc, cái tên này, nói mà nhuốt lời nhanh quá ta??? Nàng tiu ngỉu…

    -”Đứng đấy làm gì…mau vào thay đồ, tôi đưa đi…”

    Nàng sung sướng vì được đi học, nhưng càng ngày càng ý thức được giá trị của mình trong kế hoạch của hắn…tới đi học hắn cũng đích thân đưa đi thế này thì quả là việc lớn rồi…hẳn sẽ mang lại lợi nhuận rất cao…

    -”Vào đi…”

    Tẩn ngẩn nhìn chiếc xe thể thao sang trọng…nghe hắn quát mới vội vàng bước lên, ánh mắt hắn lướt qua nàng một lượt…đúng là thay đồ hay không thay đối với nàng chả khác nhau là mấy, vẫn quần đùi áo phông dép lê…

    Buổi đầu đi học, hắn không quên dặn dò nàng, chúc nàng học vui vẻ…cảnh tượng thu hút bao sự chú ý, suýt xoa…Nàng nghĩ bụng, họ mà biết sự thật chắc chạy mất dép…Cũng theo lời dặn dò của Linh, nàng để ý, phân tích tình hình, nhận dạng rõ khuôn mặt của một đứa tóc vàng bấm lỗ tai, luôn lởn vởn quanh đấy…xác định là người của hắn.

    ………………………………….

    -”Anh ạ”

    -”Thế nào, gài được mấy người…”

    -”Gài được hai người anh ạ, nhưng hắn cũng ghê gớm, người của ta mới ở chỉ thị mức thấp, vẫn chưa được làm nhiệm vụ lớn hay gặp mặt hắn…”

    -”Không sao, đánh gục Golden Face không phải ngày một ngày hai…Hắn còn theo dõi người em cùng cha khác mẹ này không?”

    -”Dạo này có vẻ không quan tâm, chắc đợt trước anh làm chúng yên tâm…mới cả, việc theo dõi anh bây giờ là nhiệm vụ cấp thấp, có giao thì người của ta vẫn tác động được…hắn đang càn quét điên cuồng tìm người đứng sau Đại Bàng Đen…”

    -”Thằng này…”

    -”Mấy phi vụ bị ta hớt tay trên chắc hắn còn căm…”

    Việt đăm chiêu, lần trước đã cố gài để lão tin thằng Hai là trùm rồi mà vẫn không xong…mấy vụ làm ăn gần đây, mỗi lần đi cùng thằng Hai, hắn đều phải chắc chắn không liên quan tới lão, và đều phải cải trang đôi chút…nhưng xem ra tình hình này nếu không chuẩn bị chu đáo thì không thể giấu mãi được…

    -”Mày tìm một thằng có máu mặt về…cố gài lão…làm khéo vào…”

    -”Dạ vâng, em hiểu…”

    -”Còn nữa, vụ nhập khẩu sữa lần này, chuẩn bị cho kĩ….”

    ……………………………………….

    Phải nói từ khi cha sinh mẹ đẻ, hôm nay mới được đi học…theo đúng nghĩa…Trước đây có lần bị bắt cóc nàng cũng được học…nhưng là học cách…chiều đàn ông…thật không muốn nghĩ lại chút nào…Thầy giáo rất chi là đẹp trai, lại vui tính, nghe nói thầy còn được vào top cao cao của vua đầu bếp nữa ý sao…

    Bước ra khỏi lớp, chiếc McLaren đã đợi sẵn ngoài cửa, thấy vẻ mặt nàng tươi hớn hở, hắn hỏi han…nàng ngây thơ đem chuyện lớp học, chuyện thầy giáo ra kể, cứ tưởng là nịnh được hắn…hắn tìm lớp cho nàng, giờ nàng rất thích, tại sao hắn lại khó chịu cơ chứ…

    Ngày hôm sau, hắn không chở nàng tới chỗ đó học nữa, mà tới một chỗ khác…lần này, cô giáo dậy nàng rất xinh, hắn chỉ bảo:”Cô này nổi tiếng hơn, học nhanh giỏi hơn…”, nàng gật đầu…

    Nàng ngoan ngoãn chờ thời cơ, đúng ba buổi, mọi việc rất tốt, hắn cũng lơ là cảnh giác, giờ giải lao, nàng cầm chiếc bánh làm được, đem ra mời tên tóc vàng…

    Nàng có hơi chần chừ…thực sự thì nàng có phần thích cuộc sống này…được học làm bánh, có cơm ăn áo mặc, nhà ở tiện nghi đầy đủ,… hắn đối với nàng, trừ chuyện bắt làm gấu ôm, không có gì là không tốt cả…

    Nhưng nàng trấn an ngay…chỉ là biễn lặng trước bão thôi…nếu nàng không nhân cơ hội mà trốn…sau này chết không kịp ngáp…

    Đứng nép vào gốc cây, thấy tên tóc vàng đau bụng tìm nhà vệ sinh, nàng nhanh nhẹn chuồn…trốn…chạy…đã trở thành vận mệnh…tuy không giỏi bằng ai…nhưng khoản này, cũng coi như nàng có tố chất!!!

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 14
  5. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 14

    Chương 14: Chọc giận đại ca

    Lúc đàn em nói hắn còn tưởng bọn chúng trêu, đang định oánh ỗi đứa một trận. Bây giờ nhìn dáng vẻ nàng hớt ha hớt hải, vừa dạy vừa quay đầu, sợ sệt nhìn đằng sau, hắn mới hiểu rõ, thế nào là đau …

    Mấy hôm nay, nàng ngoan ngoãn nghe lời, hắn tuy có không thích nàng sợ hắn, nhưng vẫn nghĩ không sao…miễn là nàng bên hắn…Giờ mới biết, trong lòng nàng, chưa bao giờ khuất phục, chỉ là nhẫn nhịn đợi thời cơ…vậy là nàng cũng coi hắn như bao kẻ bắt cóc, hành hạ nàng trong quá khứ???

    Hắn đối với nàng, có gì là không tốt?

    Cuộc sống hắn cho nàng – ắt hẳn phải sung sướng gấp vạn phần cái cuộc sống trước kia của nàng…

    Vậy tại sao?

    Tại sao?

    Nàng tìm cách bỏ chạy…

    Nàng ghét hắn – ghét tới vậy ư???

    Hắn phải làm gì? Thả nàng…rồi tìm cách chinh phục nàng lại từ đầu?

    Nói thì dễ, làm thì không phải vậy…

    Một là – hắn sợ nếu thả, sự thật là xểnh một giây thôi…rồi để tìm thấy nàng, rất mất công, nàng của hắn, chẳng giỏi cái gì…nhưng trốn rất giỏi…Tất nhiên hắn không tự ti tới mức hắn không thể tìm ra nàng…nhưng cái cảm giác, không biết nàng ở đâu, khiến hắn bực bội…

    Hai là – hắn không kiên nhẫn được tới thế, với thái độ của nàng hiện tại…bao giờ cho nàng chấp nhận hắn…có thể là không bao giờ…

    Ba là – cảm giác hàng ngày có nàng, đã thành thân thuộc, hắn không thể thích nghi nổi cái cuộc sống một mình nữa…

    Và cuối cùng…hắn thực sự sợ, khi hắn không bên nàng, nàng gặp gỡ, trao trái tim cho người khác…vậy thì sau đó, hắn có chinh phục cũng ích gì??? Cho nên, trước khi hắn chiếm được nàng, tốt nhất, vẫn giam nàng bên mình…để nàng không có cơ hội yêu ai cả…

    -”Cô em, định chạy đi đâu…”

    -”Tôi…tôi chẳng chạy đi đâu cả…”

    -”Bắt lại…cho nó một bài học cho tao…”

    Hắn ngồi trong xe, yên lặng theo dõi bọn đàn em…lúc gọi điện, bọn chúng hỏi hắn, có phải đối xử gì đặc biệt với nàng…hắn không nói gì, bọn chúng hiểu như luật thường mà xử, với những người chạy trốn…

    Với nàng, hắn không lỡ ra tay, vậy để bọn nó cho nàng một bài học…để nàng đừng bao giờ nghĩ lại những chuyện ngốc nghếch đó nữa…

    Hắn tưởng hắn sẽ hả giận…đời thật trớ trêu…khi thằng Cẩm vừa giơ tay lên định đánh, lòng hắn lại xót xa…nhanh chóng bước ra khỏi xe.

    -”Anh ạ!”

    Hắn khẽ dơ tay ra hiệu, bọn nó biết đường, lặng lẽ lui…còn nàng, người vẫn run cầm cập…Hắn thản nhiên nhìn nàng.

    Trong lòng nàng nghĩ đợt này chết chắc, nàng thừa hiểu, cái giá phải trả của những cuộc chạy trốn không thành…

    Nàng lấm lét nhìn trộm khuôn mặt hắn…Ánh mắt rất buồn, cả vài phần tức giận…nàng không dám cất lời nói gì cả, nàng đã tính, nhưng nói gì, giờ này cũng thiệt thòi…nàng đợi sự trừng phạt của hắn.

    Trước kia là một Việt thân thiện, sau dần là Việt đáng sợ…nhưng hôm nay mới lần đầu tiên chứng kiến Việt lãnh đạm…thái độ thờ ơ, dưng dửng, hắn vác nàng lên xe, không nói một lời, cả đoạn đường, nàng luôn cẩn thận chú ý dò xét nét mặt.

    Về tới nhà, dáng vẻ nhỏ bé gầy gò ấy vẫn đi theo hắn.

    Hắn vào bếp, mở tủ lạnh, nàng biết điều, lấy nước cho hắn.

    Hắn mệt mỏi dựa vào ghế salon ở phòng khách, nàng nhẹ nhàng đấm bóp vai…đầu óc nàng luôn ở trạng thái căng thẳng nhất, phải thôi, trước kia từng bị hành hạ đánh đập, tra tấn các kiểu, nàng trải qua hết, thực sự là nàng rất sợ…khốn khéo nhất thời điểm này, chính là nịnh nọt khiến hắn nguôi giận…

    Thái độ chăm sóc của nàng, càng khiến hắn khó chịu…Cái hắn muốn, là nàng gần gũi thực sự…chứ không phải hôm nay ngoan ngoãn, ngày mai tìm đường chạy…

    Hắn bực dọc vào phòng ngủ, nàng lẽo *** đi theo, tới lúc này thì hắn không thể chịu được, cơn điên trong lòng hắn không thể kìm chế lâu hơn.

    Hắn không biết nên làm gì với nàng, thường ngày quản người, làm sai, hắn chỉ có một phản ứng duy nhất, là đập, đánh, tới khi nào hả giận…nhưng nhìn cái dáng người gầy tong teo, hắn không nỡ…

    Hắn với tay, siết chặt nàng…hôm nay nàng mặc áo sơ mi trắng…

    Hắn khẽ đẩy cổ áo, để lộ vai trần nõn nà. Nàng run, hắn biết vậy, còn không biết trong cái đầu nhỏ bé này toan tính cái gì??? Hắn mặc kệ, dồn toàn bộ ức hận dồn lên bờ vai mảnh mai…hắn cắn, bằng cả tình yêu và tức giận, tới khi hắn đủ tỉnh táo, thì chỗ đó đã rớm máu…

    Dù đau tới tái mặt, nàng cũng không hề khóc, nàng tự vạch cổ áo, nói với hắn:

    -”Tâm trạng đã khá lên chưa…Còn bên này nữa, đại ca có muốn xả hận tiếp không?”

    -”EM CÚT RA NGOÀI…”

    Nàng lặng lẽ rời đi, hắn tự nhốt mình trong phòng rất lâu…lần này chỉ có vậy thôi sao? Nàng đã tự tưởng tượng những hình phạt rất hà khắc dành ình, nhưng, chỉ có vết cắn này sao? Chẳng phải lần này là lần nàng được khoan hồng nhất hay sao?

    Nhiều chuyện, gương mặt, ánh mắt hắn…khiến nàng suy nghĩ…cũng cảm thấy hắn rất lợi hại, nàng tính, bây giờ không phải thời cơ, có lẽ đợi một thời gian nữa hãng trốn, tạm thời hắn không làm gì quá đáng cả, nàng ở lại, cũng có lợi, dù sao nàng cũng muốn nốt khóa học làm bánh.

    Hắn ở trong phòng rất lâu, tối cũng không xuống.

    Nàng ở tầng dưới, ăn tạm bát cơm nguội, xem mấy chương trình linh tinh, nhưng chẳng vào đầu, mắt luôn hướng lên phía tầng trên…Mọi khi những việc này luôn làm với hắn…hôm nay cảm thấy, hơi lẻ loi…

    Nàng đi tắm, ngâm mình rất lâu, hắn mua cho nàng đủ loại nước hoa, tinh dầu cao cấp, trước kia nàng chưa từng thấy…

    Nhẹ nhàng bước ra, đoán hắn phải xuống dưới nhà rồi…vậy mà không hề thấy???

    Hắn làm gì trong đó?

    Tại sao nàng thấy bất an?

    Tại sao lo lắng?

    Kệ hắn, hắn chết đi…thì nàng được tự do…

    Nhưng con người, luôn có những lúc không làm theo những gì bộ não mách bảo…sốt ruột, nàng đành mò mẫm lên gác…cửa phòng không hề khóa, nàng rón rén đi vào…

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 15
  6. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 15

    Chương 15: Ra đi…sao khó tới vậy ?

    Trên chiếc giường rộng lớn, vẫn theo thói quen, hắn chỉ nằm nép về một bên trái, bên phải vẫn là dành cho nàng…

    Hắn đang ngủ, nàng theo phản xạ đưa tay lên trán…hắn không hề sốt, nàng thở phào…khuôn mặt vuông vức, một vẻ điển trai rạng ngời…thảo nào Út Linh có thể vì hắn mà làm bao chuyện xấu xa như vậy…hắn ngủ, rất bình yên, trong một tích tắc nào đó, nàng đã quên mất hắn là đại ca của một băng nhóm xã hội đen…

    Nàng đi về phía bên giường của mình, nhẹ nhàng nằm lên, nhẹ nhàng kéo chăn, như sợ hắn tỉnh giấc…

    Được một lúc, khi thấy hơi thở của nàng ổn đinh, hắn thức dậy, nàng đoán chắc hắn đi ăn… không phải, hắn quay lại rất nhanh…

    Nàng nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận mùi hương của hắn, càng ngày càng gần, hắn khẽ xoay người nàng, dùng tay lật lớp áo mỏng…sau đó, nàng cảm giác vết thương lúc nãy hơi ươn ướt….

    Nhìn vết răng cắn của mình và vết mau khô khốc, tim hắn nhói, tưởng nàng đã ngủ, hắn đặt bở môi nóng bỏng của mình lên, coi như là chuộc lỗi…Hắn trong trạng thái đó rất lâu, sau đó mới lấy ít thuốc mỡ tra vào, hắn thở dài, thì thầm vào tai người con gái:”Anh xin lỗi…”, định là chỉ nói cho nhẹ lòng, hắn cũng không ngờ, nàng nghe thấy…

    Vẫn là nằm xuống cạnh nàng, vẫn là cái ôm siết chặt như mọi khi…nàng tưởng nàng căm hận hắn lắm cơ, nhưng giờ phút này, nàng như bị thôi miên, tim nàng loạn nhịp…đầu óc mông lung…

    Sáng hôm sau, nàng dậy sớm nấu thật nhiều món ngon, nàng biết hôm qua hắn không ăn, hẳn là rất đói…Hắn cuối cùng cũng rời khỏi căn phòng đó, ngồi xuống bàn ăn, nàng và hắn, trở lại bình thường, chuyện hôm qua như chưa từng xảy ra.

    Hằng ngày, hắn vẫn như một người chồng, người tình mẫu mực, đưa nàng đi học.

    Bột, trứng, vani, khuôn silicon… nàng cần nguyên liệu gì thực hành, hắn đều không tiếc thời gian, tự mình đưa nàng đi.

    Ở cùng nhà, nên hắn cũng là người đầu tiên được thưởng thức bánh của nàng.

    Làm bánh, kể cả người có năng khiếu hay không, nướng 10 chiếc thì vẫn có xác suất một chiếc bị hỏng. Nàng không ngoại lệ…nhưng nàng nướng ra cái nào, dù đen dù vàng, hắn đều ăn hết…đều khen ngon…điều đó khích lệ nàng không ít.

    Hắn có rất nhiều việc phải xử lí, mối thù với Golden Face, mở rộng thị trường các công ty dưới trướng Đại Bàng Đen, nếu là người bình thường chắc điên đầu, nhưng hắn thì không, luôn luôn dành thời gian ăn với nàng hai bữa cơm, đưa nàng đi mua đồ, tối ngủ ôm nàng chặt.

    Mỗi ngày nàng nghĩ về việc bỏ trốn…lại ít đi một tý…nàng cũng không rõ là nàng thích học làm bánh, hay nàng đã quen với cuộc sống này…Hắn và nàng bắt đầu trò chuyện, ngày một nhiều, tuy không bao giờ đề cập tới những vấn đề riêng tư, nhưng cũng là trò chuyện.

    -”Thế nào…”

    -”Cái này đỡ cháy hơn cái trước, em tiến bộ rồi…”

    -”Chuyện, Nghi Lan mà:x…”

    *****

    -”Ở lớp hôm nay có gì vui?”

    -”Ừa, tôi được cô giáo khen…”

    -”Lan giỏi lắm…”

    Hắn xoa nhẹ đầu …nàng nhìn hắn…

    *****

    -”Đại ca hôm nay có gì vui thế?”

    -”Đại ca hôm nay câu được mẻ cá lớn cô bé ạ!”

    -”Vậy đại ca khao đi…”

    -”Được, hôm nay cho em đi ăn nhà hàng sang trọng nhé…”

    ******

    -”Vịt ơi nhanh lên, sắp tới phim rồi…”

    Nàng phấn khích reo lên, quên mất là đã nhỡ lời, vội sửa lại:

    -”Đại ca…”

    Hắn nheo mày…

    -”Lúc nãy em gọi tôi là gì?”

    -”Là…là…Việt…”

    -”Khai thật?”

    Nàng …quả này chết chắc…

    -”…vịt…”

    Trong lúc nàng còn sợ sệt thì hắn lại vang lên giọng trầm ấm:

    -”Lần sau cứ gọi thế đi…”

    Nói rồi hắn quay lại xem phim, vẻ mặt lạnh tanh, làm nàng không đoán nổi hắn nghĩ gì. Lòng hắn khẽ cười, vậy là với hắn, nàng đã bỏ đi một chút cảnh giác rồi…từ vịt thoát ra từ miệng nàng…sao mà thân thương thế…

    ………………………………

    Lần đầu tiên, nàng tan học, mà không thấy xe hắn. Điện thoại trong túi kêu.

    -”Lan, hôm nay tôi có việc, em đi về với Cẩm nhé! Buổi tối ăn cơm nghỉ ngơi đi ngủ trước, không phải chờ tôi, biết chưa?”

    -”Được…”

    -”Nhớ ăn uống đàng hoàng nhé, đừng ăn cơm nguội…”

    Nàng cúp máy, tên này, hắn là gì? Là mẹ nàng chắc???

    Về nhà, nàng cứ nghĩ nàng phải sung sướng lắm cơ, lâu lắm mới thoát khỏi hắn, tất nhiên trong đầu cũng nghĩ tới việc bỏ trốn, nhưng mấy thằng canh như chó giữ ngoài cổng kia…bỏ đi bằng mắt…

    Nàng ăn cơm…không thấy ngon…

    Nàng xem phim…hôm nay tới đoạn rất gay cấn, nữ diễn viên chính phát hiện ra mình yêu nam diễn viên chính…nhưng chẳng thấy thú vị…nếu có vịt ở nhà…nàng nghĩ đi đâu vậy???

    Tối lên giường đi ngủ, nàng nhận ra cái giường quá rộng…nàng quay người trằn trọc…không ngủ nổi…hắn đi đâu nhỉ???

    Điện thoại một lần nữa vang lên, nàng nhận ra là nàng rất vui mừng, nhưng khi nghe giọng con gái, nàng trở về trạng thái ban đầu…

    -”Vẫn còn ý định bỏ trốn chứ?”

    -”Tất nhiên…”

    -”Vậy thì giờ đi luôn đi…”

    -”Cô có tỉnh táo không, ngoài cửa lúc nào chả có người…”

    -”Tôi đang nói thì đừng cắt…đây là thời cơ tốt nhất của cô, anh Việt bị thương rất nặng, anh Hai huy động toàn bộ lực lượng ra đó rồi, giờ không ai để ý tới cô đâu…mau chạy đi…vậy nhé!”

    Nàng cúp điện thoại, không hiểu đây là cái cảm giác gì nữa…Phải mừng vì có thời cơ thoát khỏi hang chứ…nhưng sao trong đầu nàng toàn hiện lên lời nói của Linh “anh Việt bị thương rất nặng”… “anh Việt bị thương rất nặng”… “anh Việt bị thương rất nặng”… “anh Việt bị thương rất nặng”…

    Nàng lo cho hắn ư?

    Thật sao?

    Càng ngày nàng càng hoảng khi nhận ra điều đó…

    Lấy hết sức mình bê áo quần vào túi, phải chạy thôi…giờ là thời cơ tốt nhất…

    Nhưng…sao động tác lại chậm chạp thế này…nàng không hiểu chính mình nữa…bây giờ phải làm sao???

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 16
  7. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 16

    Chương 16: Cơ hội mất đi

    Một tiếng đồng hồ, túi quần áo cứ đặt lên rồi lại đặt xuống, chưa bao giờ có một quyết định mà lại khó khăn tới vậy…

    Lấy hết sức can đảm, cuối cùng nàng cũng xách được túi đồ xuống cầu thang, đi được vài bậc, bỗng dưng nước mắt tràn trề…

    Hắn bị thương rất nặng ư?

    Liệu hắn có chết không?

    Nếu hắn chết nghĩa là từ giờ không ai quấy rấy nàng nữa?

    Nếu vậy cũng có nghĩa là không ai ăn cơm với nàng nữa…

    Từ giờ sẽ không ai xem phim với nàng…không ai chở nàng đi học…không ai ăn bánh nàng nướng…

    Không, nàng nghĩ đi đâu vậy…hắn sẽ không làm sao đâu, chỉ là bị thương thôi sao, nghĩ linh tinh gì cơ chứ? Nếu nàng mà không nhanh, hắn về thì không còn cơ hội nữa đâu…

    Hắn bị thương ở đâu? Có đau không? Đã ai đưa hắn đi viện chưa?

    Nàng ngồi khụy xuống cầu thang, chân tay run rẩy, lập cập…nàng cũng không hiểu mình làm sao, lấy điện thoại, định gọi Linh hỏi thăm…kết quả là nhận được những tiếng tút…tút…tút…

    Tình trạng điện thoại hắn cũng như vậy…

    ‘Mày làm sao thế??? Đi thôi chứ…’ Nàng cố trấn an…nhưng không thể đứng dậy…òa khóc …tức tưởi…

    Một bàn tay ấm áp đưa lên, vuốt đi những giọt nước mắt…

    Người đó liếc túi áo quần bên cạnh nàng, nở nụ cười buồn buồn:

    -”Sao lại ngồi đây thế này? Ai bắt nạt cô bé vậy? ”

    Nàng lấy lại bình tĩnh, ngước lên nhìn hắn, vẫn vẻ mặt thản nhiên đó…cả người hắn, đâu có giống chỗ nào bị thương…chả nhẽ là Linh lừa nàng, muốn nàng đắc tội với hắn? Trời đất, tý nữa là trúng kế rồi…nàng nhanh nhẹn:

    -”Tôi…tôi…lấy quần áo đi giặt…”

    -”Ừ, nhanh lên đi ngủ…muộn rồi…”

    Hắn không thắc mắc, cũng không tra hỏi…Nàng vội vàng bê áo quần xuống, đổ hết vào máy giặt…nếu không nhanh, hắn nghi ngờ thì khốn.

    Xong xuôi, khẽ khàng nằm xuống bên cạnh hắn…

    Không đúng, có gì không đúng…thói quen của hắn là về phải tắm cơ mà…sao hôm nay lại nằm luôn…hắn chưa bao giờ mặc áo quần này đi ngủ…giọng của Linh lúc này, gần như sắp khóc…nàng trằn trọc, nghĩ suy miên man…cuối cùng quyết định dậy, bật đèn ngủ…

    Lướt qua hắn – mặt mũi, không có gì bất thường…

    Cố dò xét…

    Cuối cùng, nàng tò mò lật chăn…nàng chết lặng, cả một mảng đệm nhuốm màu đỏ tươi, hắn ngủ, miên man gọi cũng không được…

    Nàng cởi áo sơ mi của hắn, cẩn thận quan sát, vết thương ở ngay gần hông, máu thấm đẫm cả phần gạc trắng…lòng như trăm ngàn lưỡi dao xuyên qua, nàng vội vàng dậy lấy đồ nghề…cố gắng nâng người hắn lên, tháo miếng băng cũ ra, rồi lại cố gắng khẽ khàng thay băng mới…

    Đoạn, nàng vào nhà tắm, sấp nước hơi ấm ấm, lau xung quang bằng một vẻ trìu mến, đang chăm chú, chợt có một bàn tay nắm lấy tay nàng:

    -”Không sao đâu, bác sĩ băng bó rồi…”

    -”Bác sĩ? Vậy sao không ở viện, mò về làm gì?”

    -”Em nghĩ thử xem tại sao?”

    Nàng hơi khựng lại…sợ nàng trốn mất ư?

    Hắn không nói thêm, kéo nàng lại, ôm chặt, ép đầu nhỏ bé của nàng vào ngực hắn, chìm vào giấc ngủ…’Ở nơi đâu không có em, tôi cảm thấy…nơi ấy rất khó chịu…’ …tiếc là câu đó…hắn không đủ can đảm để nói ra…

    ……………………………….

    -”Chẳng phải vừa đi học sao?”

    Nói gì với hắn đây? Nói là trong lớp sốt ruột không chịu được phải bảo tên Cẩm đưa về sao? Thật mất mặt mà…

    -”Cô giáo ốm, cho nghỉ sớm…”

    -”Ừ…”

    ‘Chứ không phải em thương tôi nên bỏ về…’ Ánh mắt hắn lộ rõ vẻ thất vọng…

    -”Tôi nấu cháo để sẵn dưới bàn sao không ăn?”

    -”Nhạt miệng…”

    Nàng đưa thìa thổi phù phù…

    -”Nào, há miệng, cho nhiều muối lắm…không sợ nhạt…”

    Vậy mà hắn cũng ngoan ngoãn ăn từng thìa nàng đút, bỗng chốc khiến nàng nhớ lại khi xưa, lúc nàng khổ sở vì quai bị, cũng chính là hắn ở bên chăm sóc…giá kể, giá kể, hắn mãi là Việt của ngày đó, không phải là người cho nàng uống thuốc mê, lợi dụng nàng lúc không tỉnh táo…dối gạt nàng…giá kể…

    ……………………………………..

    -”Đại ca…lớp sáng nay vẫn học bình thường…sao tự dưng đại ca lại bảo em điều tra?”

    -”Không có gì…”

    Hắn gấp điện thoại, bờ môi cong lên, lộ rõ ý cười.

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 17
  8. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 17

    Chương 17: Ai cho anh cả ăn dưa bở ~ Việt ~

    Được em chăm sóc…tôi cảm thấy bị thương, rất đáng…có điều vẫn không hiểu, em làm là có chút tình ý với tôi, hay làm vì giúp đỡ người gặp nạn?

    Mỗi lần bàn tay bé nhỏ ấy lượn lờ quấn băng trên bụng …lòng tôi như đốt đốm lửa…

    Chỉ nằm dưỡng thôi mà hai ngày tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, khổ nỗi miệng vết thương lần này hơi to, đau nhức dậy cũng khó, giờ mà đi tắm nước vào thì thêm nhơ nhoét… cả ngày tôi bứt rứt khôn nguôi…

    Em nhìn tôi.

    Cái nhìn rất kì quái?

    Chả nhẽ em đọc được suy nghĩ trong đầu tôi?

    Em cười tủm, vào nhà tắm lát rồi quay ra.

    -”Dựa lưng lên một tý!”

    Tôi còn đang ngẩn ngơ, chưa hiểu gì, nhưng vẫn làm theo.

    Trời đất…gì vậy…kiếp trước tôi ăn ở có đức như thế nào mà kiếp này được đãi ngộ tới thế…

    Bàn tay ấy nhẹ nhàng cởi áo sơ mi…rồi xuống chiếc quần đùi…và sau cùng…tôi…trước mặt em…vâng…là tôi…một tôi trần trụi…

    Tim đập liên hồi, cả người căng như dây đàn…

    Trước đây tôi cũng có đôi chút tự tin về vẻ bề ngoài và sự quyến rũ từ cơ bắp của mình, nhưng từ khi gặp em, tôi…nói thật là có chút thay đổi. Thật không ngờ…tới hôm nay, niềm tin đã được khôi phục hoàn toàn…

    Đợi mãi cũng có ngày này…Phải nói mặt tôi bừng như cà chua…Để em bớt thẹn, tôi chủ động ôm em vào lòng, cảm nhận hạnh phúc…

    -”Ơ làm gì đấy…tránh ra…”

    -”???”

    Con bé này, đã táo bạo thế rồi, giờ còn ngượng ngùng cái gì? Chưa kịp để tôi thắc mắc, em cúi xuống chân giường, tôi nghe tiếng nước róc rách…sau đó…ặc…cái khăn này…cả chậu nhỏ dưới kia…sao lúc em bê vào tôi có thể u mê không nhìn thấy…kết quả là…ăn cả chợ dưa bở…!!!

    Khăn bông nhẹ nhàng chà xát người, khá dễ chịu…thực ra, mọi khi băng bó thì em cũng có lau qua rồi nên tôi không cảm thấy ngại gì hết, nhưng tới khi chiếc khăn từ từ xuống dưới…em làm tôi chết đứng mất…vậy mà, cái khuôn mặt kia, chả có biểu hiện gì đặc biệt…tôi chỉ muốn hét thật to ‘Nàng ơi nàng có phải con gái không???’

    -”Không phải xấu hổ, mấy việc như thế này tôi làm quen rồi…”

    Nói rất thản nhiên, đoạn, kì cọ từng kẽ chân cho tôi…nhưng mà tôi không thấy vui nữa…tôi tức…cục tức rất to…ức hận không thể nhuốt trôi…

    Quen? Sao mà quen? Em trước kia là lau người cho thằng nào? Là thằng cha nào còn có cái diễm phúc ấy trước cả tôi?

    Hận không thể đè em ra…tra hỏi…xả giận…

    Lòng tự ái trong tôi dâng cao cuồn cuộn như sóng biển…

    -”Thôi, kệ tôi…”

    -”Sao không nói từ đầu…”

    -”Là em tự nguyện chứ tôi bắt gì…”

    Em tức lắm, nếu là em của ngày hai đứa còn ở trọ, tôi đoán sẽ gân cái cổ kia lên mà cãi, mà xỉa đều à xem…nhưng giờ, nàng sợ tôi…nên ngoan ngoãn vào nhà tắm cất đồ, tắm giặt xong…lại ngoan ngoãn trèo lên giường đi ngủ…

    Tôi tuy có không ưa cái ngoan ngoãn giả tạo này nhưng có cái lợi đấy chứ…nếu khác đi một chút, hành động sau đây của tôi chắc bị ăn vài phát đạp rồi…cũng phải cảm ơn cái chức danh đại ca…

    Vẫn như thường lệ, tôi vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ…đã từ bao giờ, tôi trở thành sống lệ thuộc…cứ phải có con người này, cái mùi hương này…mới ngủ được…trong tầm mắt, cứ phải trông thấy cái vóc dáng gầy gò tong teo này mới an tâm…

    -”Nuôi em tốn bao nhiêu cơm mà vẫn không lên được nạng nào…”

    Lan không nói gì, đoán em đã ngủ, tôi khẽ áp lòng bàn tay mình vào bụng em, thở dài: “Cái bụng này, chẳng có tý mỡ gì cả…haizzz…nhưng được cái…nhìn tay này…sắp trắng trở lại rồi đó…”

    Phải nói ngắm em ngủ cũng khiến tôi thấy hạnh phúc…Bờ môi đỏ mọng ấy…nước da đã bắt đầu tươi tắn, không còn sạm đen như trước…cái dáng ngủ này…

    Quả thật…một lần nữa tôi không dám thừa nhận mình là chí nhân quân tử nữa…tôi nín thở…khẽ khàng, đặt môi tôi chạm môi em, đã là lần thứ hai…vậy mà trái tim tôi vẫn không ngừng rộn ràng, một cảm giác tê dại tới điếng người…, để tránh biến mình thành kẻ khốn nạn, cố hết sức…đẩy em ra xa, rồi lấy gối chặn giữa hai chúng tôi…ôi…đến là khổ mà…

    ………………………….

    Có vẻ là hoang đường, nhưng khi thực lòng để tâm tới một ai đó, kể cả thay đổi nhỏ nhất trên gương mặt người ấy, bạn đều có thể nhìn ra. Tôi với em, cũng là như vậy. Dạo này tôi khá hơn nhiều, nhưng em thì rất lạ.

    Em thì vẫn diễn cái bộ dạng nghe lời khuất phục đấy, nhưng sâu trong đôi mắt, tôi cảm nhận sự bấn loạn, tâm rạng thất thường. Có lần, em đang ngồi suy nghĩ, tôi chỉ để nhẹ tay lên vai, em quay lại, trợn tròn mắt lườm…sau đó…em lại xin lỗi rối rít…nhưng mà…điều đó làm tôi bận tâm…

    Hàng đêm đi ngủ, em còn hay gặp ác mộng, dù có ôm chặt, có đánh thức em như thế nào…em cũng hoảng loạn, khi tỉnh dạy luôn là nước mắt đầm đìa…mặt xuống sắc hẳn…người thì chắc cho ra ban công là bay theo gió…quả thật khiến người khác không yên lòng…

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 18
  9. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 18

    Chương 18: Nỗi lo của nàng

    Cuộc đời tôi, từ khi sinh ra tới giờ…chưa bao giờ sợ như vậy…

    Hôm ấy tôi vừa đánh trứng xong, thì quên khuấy mất mình để công thức làm Macaron trên phòng…đứng trên những bậc cuối cùng của cầu thang, tôi nghe tiếng hắn …càng gần, từng chữ của cuộc điện thoại ấy càng ám ảnh tôi…

    -”Được, lần này thử độc quan trọng, hi sinh con đó cũng không sao, anh sẽ giao nhiệm vụ, chủ nhật tuần sau tiến hành… ”

    Chân tay rụng rời…tôi vội vã chạy lên sân thượng, tránh để hắn phát hiện…

    Vâng, vậy là đối xử tử tế, tốt với tôi, hóa ra là thế…

    Hóa ra cho tôi sống mấy ngày tươi đẹp trước khi thay hắn làm cái nhiệm vụ khốn nạn kia???

    Tôi rất sợ…

    Trước đây tôi từng bị bắt, từng bị hành hạ…nhưng chung quy, bọn đó chỉ trông vào chữ “sắc”…

    Còn bây giờ…

    Là cả một cái mạng…

    Thảo nào…lớp học làm bánh, đồ dùng đều mua cho, đi học đưa tận nơi…hắn thấy có lỗi với tôi sao? Có lỗi vì phải hi sinh con người lương thiện này sao?

    Giờ tôi đã hiểu sao hắn cần tôi…tôi…không gia đình, không họ hàng…xảy ra chuyện gì, đào cái hố là xong, làm gì có ai nhớ thương…có ai báo mất tích…mọi chuyện quả là bình yên suôn sẻ…

    Tôi sợ…rất sợ…tôi chưa muốn chết…tôi là một con bé không gia đình…nhưng tôi cũng vẫn có ước mơ…

    Không được, tôi không được khóc…phải cứng rắn lên…sẽ ổn thôi…

    ……………………………

    Hôm nào tôi cũng trong trạng thái căng thẳng, cố gắng tìm một kẽ hở, sự sơ xài của hắn mà có cơ trốn chạy…

    Tôi gọi cho Linh, nhờ cô ta giúp đỡ, nhận được một tràng…nào là lần trước sao chậm chạp vậy, nào là cơ hội tới mà không phất thì đáng đời thôi…cô ta nói chịu, giờ anh Việt yêu quý của cô ta ngày nào cũng ở nhà, có thách cô ta cũng không dám…

    Với thế lực của hắn, liệu Uyên có thể giúp tôi…một đằng là kinh doanh…một đằng là xã hội ngầm…tôi thực không nỡ…cũng không dám mạo hiểm người bạn thân duy nhất của mình…

    Tuyệt vọng…u uất…cũng tới lúc rồi…tự tôi phải cứu lấy mình…đợi lúc hắn đi bộ ngoài sân hóng gió, tôi nhanh nhẹn lên phòng…cầm chiếc lọ dung dịch trắng trong suốt…đó là chiếc lọ mà một người bạn cùng cảnh ngộ cho tôi, cho tới bây giờ, tôi cũng không biết thứ dung dịch này tên là gì…chỉ biết, tôi có một kỉ niệm hết sức kinh khủng về nó…

    Câu chuyện về lọ dung dịch trắng

    Ba năm trước, có một người con gái trẻ bị trói chặt trên giường…cô ấy hoảng loạn, lo sợ tới run rẩy…

    Lão già đó, chắc ngoài đời cô phải gọi là bác…

    Lão ta gầm rú, nhe nhởn thích thú, cởi trói cho cô…bắt đầu những việc bẩn thỉu…

    Cô ra sức giãy giụa…thậm chí, cả món võ học được, là đạp thẳng vào chỗ đó…nhưng đều không có tác dụng với tên khốn nạn này…

    Hắn dồn cô tới đường cùng…là hắn ép cô…cô cố gắng tươi cười:

    -”Anh, thôi được…nếu đã vậy…xong việc phải thưởng em nhé!!!”

    Ha, con này, tưởng thanh cao…hóa ra…hắn buông giọng dê già:

    -”Được, cô em thích gì anh chiều hết…”

    -”Cho em một triệu nhé…”

    -”Tưởng gì, đơn giản…”

    Đôi mắt hắn đã long sòng sọc đầy dục vọng…

    -”Anh này…người em hôi lắm…em vào tắm nhé…”

    -”Đừng có mà dở trò…”

    -”Anh thật, nhà tắm ngay đây, em sao chạy được, hóa muỗi chắc…”

    -”Được, nhanh lên đó…”

    Cô gái mau chóng vào nhà tắm, vờ xả nước, sau đó lấy một lọ dung dịch nhỏ trong túi quần, từ từ thoa lên cơ thể…

    Khi cô vừa ra, truyện ta chỉ đăng trên wattpad, những nơi khác ta không chịu trách nhiệm, mong các nàng thông cảm vì đoạn chèn này, lão già đã không thể chịu nổi, xông tới cắn xé, nhưng lão nào có ngờ…chưa đầy ba phút, chân tay tê cứng, đầu óc quay cuồng…

    Cô vội chỉnh lại áo quần, nhìn hắn bằng một nụ cười khinh bỉ….sau đó, cũng nghe nói hắn tới giờ vẫn sống thực vật…nhưng cảm thấy thứ mình có quá kinh khủng, nên từ đó cô đều cố gắng không dùng…

    *****************************

    -”Việt…là anh ép tôi trước…”

    Hoặc là tôi sống, hoặc hắn sống…tôi thực sự…không có lựa chọn…

    Hôm nay đã là thứ bảy…chỉ còn chưa đầy hai tư giờ nữa…nếu không nhanh sẽ không có cơ hội…

    Vẫn là công việc quen thuộc…tôi chậm rãi đập trứng, tách lấy lòng trắng…đánh bông, trộn lòng đỏ, bột, vani…nhưng lần này, chiếc bánh của tôi có thêm một nguyên liệu nữa, đó là vài giọt từ chiếc lọ trong tay…

    Tôi bật lò…

    Nướng bánh…

    Chiếc bánh hôm nay nở rất đẹp, rất to…Tôi phủ cho nó một lớp kem láng mịn, xắt lát dâu tây, xếp hình trái tim…rất đẹp…

    Còn chưa định mang ra mời thì hắn đã sun xoe tới…

    -”Ái chà…đẹp ghê…tiến bộ thế!!!”

    -”Tôi ăn nhé…”

    Tôi không nói gì, ăn bánh tôi làm là thói quen của hắn rồi, bởi vậy, hắn tự nhiên như ruồi cầm thìa xắn một miếng…

    Chỉ cần hắn đưa miếng bánh lên miệng thôi, hắn sẽ nằm trong 3 năm…5 năm…hoặc cả đời…và tôi…sẽ thoát chết…

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 19
  10. doctruyen

    doctruyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/03/2016
    Bài viết:
    13.010
    Đã được thích:
    0
    Về Đi Anh, Nơi Đây Em Vẫn Đợi
    Chương 19

    Chương 19: Phải chăng là em đã….yêu anh ~Lan~

    Hắn đưa chiếc thìa lên mũi…ngửi ngửi hít hít…

    -”Thơm quá…em bé giỏi ghê…”

    Tim tôi đập rất mạnh…Tự nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác run sợ…khủng khiếp…

    Cảm giác ấy còn đáng sợ hơn tất cả cảm giác tôi phải đối mặt với cái chết cộng lại…

    Tôi làm sao thế này…tôi giận giữ với chính bản thân …

    Lập tức giật lấy chiếc thìa rồi hất cả chiếc bánh xuống đất…tôi cũng không hiểu nổi mình.

    Hắn nhìn tôi, gương mặt kinh hoàng…tôi không nói gì, chỉ cúi xuống dọn dẹp…Hắn cúi theo, đầu tay trỏ lấy một ít bánh phía trên chưa dính đất:

    -”Sao tự nhiên lại thế…ngon thế này cơ mà…”

    Đoạn, định bỏ vào mồm nếm…tôi phát điên, vội vàng giật tay hắn, lau vào áo mình, bực tức nhìn hắn:

    -”BIẾN…ANH BIẾN NGAY RA KIA CHO TÔI…”

    Đó là lần đầu tiên tôi dám quát hắn, kể từ khi biết hắn là đại ca. Tôi vội vàng thu dọn chiếc bánh, lau thật sạch sẽ, sau khi vứt vào thùng rác, đổ rất nhiều đồ dơ bẩn lên chốc, tôi mới quay vào, lòng nặng trĩu…

    Tầm chiều tối, đợi tới lúc hắn tắm, tôi lên sân thượng hít thở…vậy là ngày mai sắp tới rồi…chỉ còn đêm nay thôi…tôi gọi cho đứa bạn thân nhất…

    -”Uyên…”

    -”Mày sao vậy Lan?”

    -”Không có gì, chỉ là tao mới xem một bộ phim Hàn Quốc, buồn quá…”

    -”Dì ơi…dạo này dì rảnh quá …”

    Tôi thở dài…

    -”Phim là phim, đời là đời, đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng…”

    -”Ừ…”

    -”Nội dung là gì, mà khiến dì Lan mạnh mẽ như thế cũng phải khóc…dì kể mẹ cháu xem…hihi…”

    -”Thì là…nữ diễn viên chính hoặc là phải chết, hoặc là cô ta sẽ phải giết nam diễn viên chính để cứu lấy mình…cô ta đã rút súng rồi, nhưng lại không thể bắn…mày nói xem, cô ta ngu tới mức nào… ”

    -”Ngốc ạ…đấy không phải là ngu…”

    -”Mà là quá ngu???”

    -”Con này, tao đang nói nghiêm túc…đó gọi là yêu…cô ta yêu nam diễn viên chính rồi…yêu hơn chính bản thân cô ta…”

    -”Không thể nào…”

    -”Mày cứ xem tập sau đi, khắc rõ….”

    Tôi yêu hắn ư? Là thật sao? Tôi thực sự kinh hoàng…

    -”Mày nói xem…nếu mày và Minh rơi vào tình huống như thế, sẽ ra sao?”

    -”Tất nhiên là lão sẽ đòi chết rồi…lão ích kỉ lắm…”

    -”Tại sao vậy? Chết mà cũng là ích kỉ ? Nhường cho người kia cơ hội sống mà cũng là ích kỉ ?”

    -”Mày hâm, khi hai người yêu nhau rất nhiều…một người ra đi, thì người kia ở lại sẽ rất cô đơn, rất khổ…người ra đi, thì có biết gì nữa đâu mà đau lòng…”

    -”Ừ, nhưng phim tao xem nam diễn viên chính không yêu nữ diễn viên chính…”

    -”Thế càng tốt, nữ diễn viên chính chết đi, anh ta cũng không đau khổ, cô ấy ra đi, sẽ quên mọi chuyện…chỉ tội cô ấy yêu đơn phương thôi…hehe…tao sắp thành đạo diễn rồi cũng nên…thế dì Lan có người yêu chưa?”

    -”Xấu dốt như dì ma nó yêu…thế nhé, dì đi vào đây”

    Tôi cố nói bằng giọng lạc quan nhất, cười nụ cười sảng khoái nhất, rồi cúp máy…

    Trời đã về đêm…trên cao vời vợi, chỉ có duy nhất một vì sao…cô đơn tới nhường nào…

    Tôi đã yêu anh rồi ư?

    Tôi bắt đầu quan tâm tới anh ấy từ lúc nào?

    Anh ấy đã vào cuộc sống của tôi từ bao giờ?

    Đã chiếm một phần trong tim tôi…

    ….

    Người ta nói, khi chết đi, sẽ hóa thành vì sao…vậy sau ngày mai, có thể tôi đang ở trên kia?

    Cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả…như bạn tôi nói…không một ai phải buồn khổ…

    Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai…anh khẽ xoay người tôi:

    -”Lạnh không?”

    Tôi lắc đầu…

    -”Xuống đi ngủ thôi…khuya rồi…”

    Tôi gật đầu…

    Anh dắt tôi đi…nhưng tôi lại nổi lòng tham…có gì đâu…đằng nào thời gian của tôi cũng chẳng còn bao lâu, tham một tý đã chết ai…

    -”Vịt…”

    -”Sao em?”

    -”Bế tôi được không…tôi…đau chân…”

    Anh cười, nụ cười tỏa nắng, lòng tôi ấm áp vô cùng, tôi rúc đầu vào ngực, cảm nhận mùi thơm từ anh…khoảnh khắc này…ước gì đừng bao giờ trôi mất…

    Đêm đó, Việt vẫn ôm tôi rất chặt…như mọi khi…

    Nhưng tôi, không rúc vào lòng anh như trước, lần này, tôi ngước lên…tôi muốn ngắm khuôn mặt này, cho thỏa thích một lần…

    Tay tôi bất giác đưa lên….tôi cố rướn người, khẽ đặt môi mình lên trán anh…’Việt, em yêu anh …ngày mai em sẽ giúp anh uống thứ thuốc đó…hi vọng giúp anh thành công…cảm ơn vì đã cho em biết cảm giác ngọt ngào này…là em tự nguyện…anh phải hạnh phúc nhé…’

    Đọc tiếp Về đi anh…nơi đây em vẫn đợi! – Chương 20

Chia sẻ trang này