1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vè? ?'è?p n?f??m trong sự già?n dì?, yĂ?u thương Ă???n dưới mà?i nhà?....

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi honghaxinh, 20/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hien_chocopie

    hien_chocopie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    2.424
    Đã được thích:
    0
    Tại sao phụ nữ khóc ....?
    Một cậu bé hỏi mẹ:
    - Tại sao mẹ lại khóc?
    Người mẹ đáp:
    - Vì mẹ là một phụ nữ.
    - Con không hiểu - Cậu bé thốt lên.
    Người mẹ ôm chặt con và âu yếm:
    - Con không bao giờ hiểu được, nhưng nó là như thế đấy...
    Thời gian trôi đi, cậu bé lại hỏi cha:
    - Tại sao mẹ lại khóc hở cha?
    - Tất cả phụ nữ đều như thế, con yêu ạ - người cha mỉm cười đáp.
    Cậu bé lớn dần lên và khi trở thành một người đàn ông, anh vẫn thường tự hỏi: "Tại sao phụ nữ lại khóc?".
    Cuối cùng anh tìm đến một nhà hiền triết. Nghe hỏi, nhà hiền triết ôn tồn nói: "Khi Thượng đế tạo ra người phụ nữ, người phải làm cho họ thật đặc sắc. Người làm cho đôi bờ vai họ cứng cáp để che chở được cả thế giới, đôi tay họ mát lành để che chở sự yêu thương, và người cho họ một sức mạnh tiềm ẩn để mang nặng đẻ đau.
    Người cho họ một sự dũng cảm để nuôi dưỡng và chăm sóc gia đình, người thân, bạn bè ngay cả những lúc mọi người dường như buông trôi, và dù có nhọc nhằn đến mấy đi nữa họ không bao giờ than thở... Người cho họ tình cảm để họ yêu thương con cái ở mọi nghĩa trên đời, ngay cả những lúc con cái họ gây cho họ đau khổ.
    Người cho họ sức mạnh để chăm sóc người chồng của họ, tránh vấp ngã vì người tạo dựng họ từ những xương sườn của người đàn ông để bảo vệ trái tim anh ta... Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt sẽ không bao giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người phụ nữ và cô ta luôn thấp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.
    Để làm được những việc nhọc nhằn đó, người cũng đã cho họ giọt nước mắt để rơi, để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy là điểm yếu duy nhất của họ. Khi con thấy họ khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao và nếu họ vẫn khóc, con hãy làm trái tim họ được bình yên".
    Đọc câu chuyện này tự nhiên cảm thấy những giọt nước mắt của người phụ nữ thật là ý nghĩa ..........Mình cũng là phụ nữ
    Được hien_chocopie sửa chữa / chuyển vào 22:37 ngày 03/12/2005
  2. hien_chocopie

    hien_chocopie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/02/2005
    Bài viết:
    2.424
    Đã được thích:
    0
    Nói thật là , mặc dù rất xúc động nhưng nếu là người vợ trong câu chuyện này , mình sẽ không tha thứ ....Có thể mình là người ích kỷ, nhưng mình không chấp nhận người chồng , người yêu khi có chuyện gì khó vượt qua lại đi tìm an ủi ở 1 người phụ nữ khác,đó là biểu hiện của 1 tâm hồn quá yếu đuối và thiếu niềm tin ,tình yêu vào người khác !Với lại tự nhiên mình đặt ra câu hỏi , nếu không có cái thai ấy và người chồng không sắp qua đời (cần 1 người nối dõi )...thì điều mà người vợ nhận ra "anh ấy yêu mình nhất" có được chứng minh không, hay là mất đi theo tờ đơn ly dị...Nói chung , dù biết không nên viết ra điều này nhưng mà....không nói thì thấy thế nào ấy !
    Được hien_chocopie sửa chữa / chuyển vào 13:49 ngày 05/12/2005
  3. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Một đồng tám mươi bảy xu, đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu
    thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho
    bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm.
    Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
    Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn, chỉ có một
    đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
    Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống VÀ KHÓC MÀ THÔI.
    Ở ÐÓ , TRONG MỘT CĂN PHÒNG NHỎ, TỒI TÀN, cô đang nức nở.
    Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James
    Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.
    Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham
    Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm . Tuy vậy đó không phải là một
    công việc kiếm được nhiều tiền.Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết
    lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng
    vận may đã không mỉm cười với cô.Tuy nhiên,cô rất hạnh phúc khi ôm ''''Jim'''',
    James Dillingham Young,t rong tay mỗi khi anh trở về.
    Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên
    bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
    Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim,
    Jim của cô, một món qùa. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,
    một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
    Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô
    sáng lên.
    Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá
    nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây
    thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta.Thứ còn lại là
    mái tóc của Della.
    Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng.Thật tuyệt đẹp, không
    khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô .Della cuộn
    tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát .
    Della bước chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại
    trước bảng hiệu "Madame Eloise".Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp, bà ta
    chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.
    Della cất tiếng hỏi: ''''Bà mua tóc tôi không?''''
    ''''Tôi chuyên mua tóc mà'''', bà ta đáp và bảo :'''' Hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc
    của cô đi''''.
    Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
    ''''Hai mươi đồng'''' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.
    ''''Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi'''' Della nói.
    Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các
    cửa hiệu trong niềm vui khôn tả .Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ . Ðó
    là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình
    nhưng rất tiếc là nó không có dây . Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết
    rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.
    Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu
    còn lại.
    Ðến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ
    thầm :''''Mình có thể làm gì với nó đây?''''. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng
    chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa.Tóc
    của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. ''''Chúa ơi, mình trông
    như một con bé nữ sinh ấy!''''.Cô tự nhủ :'''' Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế
    này?''''
    Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng
    rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
    Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo
    khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh
    đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh
    đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: ''''Ðừng
    nhìn em như thế , anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món
    quà.Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "Giáng sinh vui
    vẻ", em có một món quà rất hay cho anh này!''''
    ''''Em đã cắt mất tóc rồi à?''''Jim hỏi.
    ''''Ðúng thế ,em đã cắt và bán rồi ,vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em
    vẫn là em mà!'''' Della nói.
    Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: ''''Em nói là em đã bán tóc à?''''
    ''''Ðúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?''''
    Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn.
    Anh nói: ''''Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra
    em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.''''
    Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những
    giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc
    kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông
    thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất
    đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để
    kẹp nữa!
    Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. ''''Tóc em sẽ chóng dài ra
    thôi Jim'''', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và
    chạy đi lấy .
    ''''Ðẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú
    nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi.Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim,
    hãy nhìn nó với sợi dây mới này''''
    Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu
    mỉm cuời nói: ''''Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.
    Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em .Giờ thì
    chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu''''
    >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
    Câu chuyện này hơi buồn , nhưng là một câu chuyện cảm động về tình yêu đấy chứ nhỉ? Đọc xong HHX rơm rớm nước mắt đó ...
    Ngươ?i bạn gư?i câu chuyện na?y cho HHX đaf phải gửi luôn trong ngày vì ngày hôm sau câụ ấy làm ca tối .... và HHX cũng cảm động lắm ....
    Được honghaxinh sửa chữa / chuyển vào 10:18 ngày 05/12/2005
  4. watanabe

    watanabe Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2002
    Bài viết:
    215
    Đã được thích:
    0
    Tuyệt vời watanabe đã đọc ở đâu đó chuyện này, tuy nhiên vẫn xúc động khi đọc lại.
  5. chua

    chua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/01/2005
    Bài viết:
    841
    Đã được thích:
    0
    CHUA CŨNG TỪNG ĐỌC CÂU TRUYỆN ĐÓ RỒI
    ĐÓ LÀ TRUYỆN MÀ MÌNH RẤT THÍCH
    HÌNH NHƯ TÊN NÓ LÀ
    ĐẾN CÁC NHÀ THÔNG THÁI CŨNG PHẢI CƯỜI ..THÌ PHẢI
    MÌNH CÓ CẢ TIẾNG ANH NỮA SONG NGỮ LUÔN DICH CỰC HAY
    HAY HƠN CẬU UP LẠI
    NHƯNG CHỒNG CON BẠN MÌNH MƯỢN RỒI MẤT TÍCH LUÔN
    TRONG TẬP TRUYỆN ĐÓ CÒN CÓ CẢ TRUYỆN
    HOA DẠI
    RÂYCHƠN
    TÌNH YÊU VÀ CUỘC SỐNG
    CHIẾC LÁ CUỐI CÙNG
    ..............
    TOÀN NHỮNG TRUYỆN HAY
    THÔI CHUA CHẲNG BUỒN NHẮC ĐẾN NỮA ..
    NHẮC ĐẾN LẠI TIẾC .. VI BIẾT LÀ MÌNH NGU LẦN SAU SẼ KHÔNG CHO MƯỢN SÁCH NỮA
  6. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Ngươ?i có sách đem cho mượn la? dại
    Ngươ?i mượn được sách rô?i đem tra? co?n dại hơn
    kekeke, cô Songtunu ma? đọc được ba?i na?y thi? cứ cho tôi mượn sách nhé, vi? tôi sef luôn dại hơn cô
  7. nhimconnghichngom

    nhimconnghichngom Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/04/2003
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    0
    Chúa ơi, đó là truyện "Quà tặng của các nhà thông thái". Tớ cũng có quyển đó, chắc là giống hệt quyển của Chúa đấy. Tớ thích nên đọc nó đến nát bét cả ra.
    Được nhimconnghichngom sửa chữa / chuyển vào 21:33 ngày 07/12/2005
  8. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Tha thứ mãi mãi
    Lisa ngồi trên sàn với chiếc hộp trước mặt. Cái hộp cũ kĩ đựng 1 tờ giấy kẻ ô vuông. Và đây là câu chuyện đằng sau những ô vuông...

    _Các con phải tha thứ cho anh chị em mình bao nhiêu lần? Cô giáo đọc to luôn câu trả lời cho cả lớp nghe:" 70 nhân 7 lần! "
    Lisa kéo tay Brent - em trai cô:
    _ Thế là bao nhiêu lần?
    Brent viết số 490 lên góc vở Lisa. Brent nhỏ bé, vai hẹp, tay ngắn, đeo cặp kính quá khổ và tóc rồi bù. Nhưng năng khiếu âm nhạc của cậu làm bạn bè ai cũng fục. Câụ học pianô từ năm lên 4, kèn darinet năm lên 7 và giờ đây cậu đang chinh fumc cây đèn Oboa. Lisa chỉ giỏi hơn em trai mình mỗi 1 thứ: bóng rổ, 2 chị em thường chơi bóng rổ sau giờ học. Brent thấp bé lại yếu, nhưng nó không nỡ từ chối vì đó là thú vui duy nhất của Lisa giữa những bảng điểm chỉ toàn yếu với kém của cô.

    Sau giờ học, 2 chị em lại chạy ra sàn bóng rổ. Khi Lisa tấn công, Brent bị khuỷu tay Lisa huých vào cằm. Lisa dễ dàng ghi điểm. Cô hả hê với bàn thắng cho đến khi nhìn thấy Brent ôm cằm.
    _Em ổn cả chứ? Chị lỡ tay thôi mà!
    _ Không sao, em tha lỗi cho chị - Cậu bé cười - Phải tha thú 490 lần và lần này là 1, vậy chỉ còn 489 lần nữa thôi nhé!
    Lisa cười. Nếu nhớ đến những gì Lisa đã làm với Brent thì hẳn 490 lần đã hết từ lâu lắm.

    Hôm sau, 2 chị em chói bắn tàu trên giấy. Sợ thua, Lisa nhìn trộm giấy của Brent và dễ dàng "chiến thắng".
    _ Chị ăn gian! - Brent nhìn Lisa nghi ngờ.
    Lisa đỏ mặt:
    _ Chị xin lỗi!
    Được rồi, em tha lỗi - Brent cười khẽ - Thế là chỉ cộng 488 lần thôi, phải không?
    Sự độ lượng của Brent làm Lisa cảm động. Tối đó, Lisa kẻ 1 biểu đồ với 490 hình vuông:
    _ Chúng ta dùng cái này để theo dõi những lần chị sai & em tha lỗi. Mỗi lần như vậy, chị sẽ gạch chéo 1 ô - Miệng nói, tay Lisa đánh dấu 2 ô. Rồi cô bé dán tờ biểu đồ lên tương.

    Lisa có rất nhiều cơ hội đánh dấu vào biểu đồ. Mỗi khii nhận ra mình sai, Lisa xin lỗi rất chân thành. Và cứ thế... Ô thứ 211: Lisa giấu sách Tiếng Anh của Brent & cậu bé bị điểm 0. Ô thứ 394: Lisa làm mất chìa khoá fòng Brent... Ô thứ 417: Lisa dùng thuốc tẩy quá nhiều làm hỏng áo Brent... Ô thứ 489: Lisa mượn xe đạp của Brent & đâm vào gốc cây. Ô 490: Lisa làm vỡ chiếc cốc hình quả dưa mà Brent rất thích.
    _ Thế là hết - Lisa tuyên bố - Chị sẽ không có lỗi gì vơi em nữa đâu.
    Brent chỉ cười :"Phải, phải"

    Nhưng rồi vẫn có lần thứ 491. Lúc đó Brent là sinh viên trường nhạc & cậu đc cử đi biểu diễn tại đại nhạc hội New York. 1 niềm mơ ước thành hiện thực. Người ta gọi điện đến thông báo lịch biểu diễn nhưng Brent không có nhà, Lisa nghe điện :" 2h chiều ngày mùng 10 nhé!" Lisa nghĩ mình có thể nhớ đc nên cô đã không ghi lại.
    _Brent này, khi nào con biểu diễn? - Mẹ hỏi.
    _Con không biết, họ chưa gọi điện báo ạ! Brent trả lời.
    Lisa lặng mãi mới lắp bắp:
    _Ôi! .... hôm nay ngày mấy rồi ạ?
    _ 12, có chuyện gì thế?
    Lisa, bưng mặt khóc nức lên:
    _Biểu diễn... 2 giờ.... mùng 10.... người ta gọi điện.....tuần trc....
    Brent ngồi yên, vẻ mặt nghi ngờ, không dám tin vào nhữnng gì Lisa nói.
    _ Có nghĩa là... buổi biểu diễn đã qua rồi??? - Brent hỏi.
    Lisa gật đầu. Brent ra khỏi fòng, không nói thêm lời nào. Lisa về fòng, ngậm ngùi khóc. Cô đã huỷ hoại giấc mơ của em cô, làm cả gia đình thất vọng. Rồi cô thu xếp đồ đạc, lén bỏ nhà đi ngay đêm hôm đó, để lại 1 mảnh giấy dặn mọi ng yên tâm.

    Lisa đến Boston & thuê nhà sống ở ngay đó. Cha mẹ nhiều lần viết thư khuyên nhủ nhưng Lisa không trả lời: " Mình đã làm hại Brent, mình sẽ không bao giờ về nữa". Đó là ý nghĩ trẻ con của cô gái 19 tuổi.
    Rất lâu sau, có lần gặp lại ng láng giềng cũ: bà Nelson.
    _Tôi rất tiếc về chuyện của Brent... _ Bà ta mở lời.
    Lisa ngạc nhiên:
    _Sao ạ?
    Bà Nelson nhanh chóng hiểu rằng Lisa không biết gì. Bà kể cho cô nghe tất cả: xe chạy với tốc độ quá cao, Brent đi cấp cứu, các bác sĩ tận tâm nhưng Brent không qua khỏi. Ngay trưa hôm đó, Lisa quay về nhà.

    Cô ngồi lặng yên trước chiếc hộp. Cô không thấy tờ biểu đồ ngày xưa kín đặc các gạch chéo mà lại có 1 tờ giấy lớn:
    " Lisa yêu quý,
    Em không muốn đếm những lần mình tha thứ, nhưng chị lại cứ muốn làm điều đó. Nếu chị muốn tiếp tục đếm, hãy dùng tấm bản đồ mới em làm cho chị.
    Yêu thương,
    Brent "

    Mặt sau là 1 tờ biểu đồ giống như Lisa đã làm hối bé, với rất nhiều ô vuông. Nhưng chỉ có 1 ô vuông đầu tiên có đánh dấu & bên cạnh là dòng chú thích bằng bút đỏ : " Lần thứ 491: Tha thứ, mãi mãi! "

    (ST)
  9. nicesmile

    nicesmile Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/10/2004
    Bài viết:
    155
    Đã được thích:
    0
    Truyện "Quà tặng giáng sinh" hay quá. Tình yêu của 2 người đó thật đáng trân trọng. Cảm ơn honghaxinh và xin góp cùng bạn người câu truyện nữa về tình vợ chồng
    Mê cung
    Trong đêm tân hôn, chú rể nằm mơ thấy một vị thần hiện ra và bảo: "Ta sẽ cho con một điều ước mà con mong muốn nhất". Vì chàng trai rất yêu vợ nên chàng đáp ngay không hề lưỡng lự: "Con chỉ có một mong muốn. Đó là chúng con được sống tới bạc đầu râu tóc mà vẫn yêu nhau". Vị thần khoan thai nói: "Con sẽ được như ý. Nhưng trước khi điều ước của con trở thành hiện thực, con và vợ con phải trải qua một thử thách nhỏ. ta báo trước cho con biết rằng nếu con không qua cuộc thử thách này thì con sẽ phải sống đơn độc suốt đời. con có chịu không?" "Chúng con sẽ vượt qua tất cả những gỉ ngài đưa ra" Ngươi chồng hăm hở.
    Vị thần gật đầu và làm phép đưa cả hai vợ chồng tới mốt hòn đảo hoang vắng giữa biển cả mênh mông. Trên đảo , cây cối mọc cao lớn , rậm rạp. Dưới tấng cây là những lối mòn đan chéo chằng chịt giữa những gốc cây, bụi cỏ làm thành một mê cung. "Các con phải chung sức tìm đường sang tới bờ bên kia của hòn đảo. Đướng đi không khó như các con tưởng. Tuy nhiên các con phải biết cách. Đó là một bí mật". Vị thần nói xong và biến mất.
    Vợ chồng nhà nọ cùng bước vào khu rừng. Tới ngã ba đầu tiên họ đứng lại phân vân. Người chồng qủa quýêt phải rẽ trái, người vợ cho rằng phải quẹo tay phải mới đúng hướng. Rốt cục anh chồng chiều theo ý vợ. Nhưng rồi một ngã ba nữa xuất hiện và cảnh tượng cũ được lặp lại. Lần này người chồng đòi di bên phải còn người vợ nằng nặc đòi rẽ trái. Lần này cô vợ đành chiều chồng. Nhưng tới ngã ba sau thì chẳng ai chịu nhường ai. Người nào cũng cho ý kiến của mình là đúng chẳng ai chịu nghe ai, thế là vợ đi đường vợ, chồng đi đường chồng. Tuy vậy, họ vẫn giao ước sẽ hú lên để tìm nhau. Đi được một chốc, tiếng hú của người vợ xa dần, người chồng lo sợ vội quay trở lại tìm vợ. Thế nhưng, đi tới đâu cũng chỉ gặp toàn ngã ba, biết rẽ trái hay rẽ phải đây? Rối tinh rối mù, anh chàng đành di bừa. Anh cứ đi, đi mãi cây càng rậm rạp âm u. Kiệt sức, tuyệt vọng, người chồng quỳ xuống cầu cứu. Vị thần hiện lên và bảo: ?oVậy là ngươi đã không qua được thủ thách nhỏ đầu tiên. Những con đường này không có gì là bí mật cả. Tất cà đều dẫn tới mé bên kia của đảo. Giá như vợ chồng ngươi lúc nào cũng bên nhau, trong mọi sóng gió hiểm nguy, thẳng đường mà tiến đừng có nghĩ tới ngã ba ngả tư thì chắc chắn cả hai đã vượt qua khu rừng này từ lâu. Nhưng giờ thì các người sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa?.
    Người chồng bừng tỉnh, người ướt đẫm mồ hôi. Cô vợ thức giấc theo vội hỏi: ?oChuyện gì vậy anh??, ?oKhông có gì hết, chúng ta sẽ mãi bên nhau, trong mọi sóng gió hiểm nguy, thẳng đường mà tiến?, người chồng khẽ đáp và cúi xuống hôn má vợ??
  10. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Ca?m ơn "Nụ cươ?i", câu chuyện cu?a bạn cufng tuyệt vơ?i k kém, mi?nh rất thích. Cơ ma? bạn có cái chưf ký va? nick, có nói vê? bạn k đó, mi?nh rất hay cươ?i ... tươi cươ?i

Chia sẻ trang này