1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Vè? ?'è?p n?f??m trong sự già?n dì?, yĂ?u thương Ă???n dưới mà?i nhà?....

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi honghaxinh, 20/10/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. nicesmile

    nicesmile Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/10/2004
    Bài viết:
    155
    Đã được thích:
    0
    Hì hì, honghaxinh ơi. Nick tớ là nicesmile nhưng tớ lại chẳng "nice" chút nào cả, tớ chỉ hay smile thôi. Tớ hy vọng rằng cái nick này sẽ mang may mắn và hạnh phúc đến với tớ vì chỉ khi hạnh phúc và vui vẻ người ta mới smile Tớ cũng chúc bạn như thế nhé. Chúng ta sẽ luôn luôn smile.
    Được honghaxinh khen thích qúa nên tớ post tiếp nè.
    [size=3[B]]Ngày sinh nhật của tôi[/B][/size=3]
    Cách nay vài năm, mẹ tôi phải đi khám cổ.
    _ Dạo này tôi thấy nó như sưng lên.
    Bác sĩ bảo mẹ cần khám thêm về chuyên khoa máu. Các hạch bạch huyết của mẹ có vấn đề và cần lấy mẫu hạch để xét nghiệm. Sau đó bà được lên kế hoạch mổ vào tháng chín.
    Ngay khi biết chuyện tôi đã rất bực mình bởi vì tháng chín đúng vào ngày sinh nhật của tôi. Tôi hét lên với mẹ tôi, với mọi người khác, và cả với con cún của tôi nữa. Thật là bất công, tại sao những chuyện không may lại cứ xảy ra cho tôi vậy. Tôi nài nỉ mẹ tôi dời ngày mổ lại. Mẹ nhìn tôi như muốn khóc và bảo :
    _ Mẹ rất tiếc nhưng không đổi được.
    Tôi tức mình hét lên:
    _ Con ghét mẹ lắm !
    Tôi đã không hề nghĩ mẹ tôi mới chính là người cần ưu tiên thời gian vì sắp phải mổ.
    Những tuần sau đó tôi làm mặt nặng mặt nhẹ. Ai cũng thấy là tôi đang làm khổ mẹ tôi. Ngay cả tôi cũng tự cảm thấy làm vậy là không phải. Tôi cũng hiểu không phải lỗi ở mẹ. Nhưng mặc kệ, tôi vẫn phải đổ lỗi cho bà.
    Cuối cùng thì cũng đến ngày sinh nhật của tôi. Ngay từ sáng sớm ba đã đưa mẹ lên bệnh viện và dì sang trông tôi và em trai. Suốt ngày ba dì cháu ra vẻ vui chơi. Nhưng ai cũng thấy là gượng gạo. Tôi giận điên lên bởi vì thật bất công khi không vui vẻ vào ngày sinh nhật của mình.
    Đêm đó ba mẹ tôi tới tận khuya mới về đến nhà. Mẹ vào nhà với cái cổ bị băng. Mẹ có vẻ mệt mỏi và phải ngồi tựa đầu vào vai ba tôi. Mẹ đau đến mức không nói nổi nữa. Ba kể là xe hư dọc đường nên mẹ phải chịu lạnh để chờ ba đi kêu người đến giúp.
    Sau khi đã về phòng , mẹ gọi tôi sang, và với giọng yếu, khàn khà, mẹ bảo tôi :
    _ Mẹ rất tiếc là không kịp gói quà sinh nhật cho con !Mẹ cũng chưa kịp mua pin. Để mẹ mua sau vậy !
    Mẹ đưa cho tôi món quà, đó là một cái máy walkman. Tôi chỉ lẳng lặng nói :
    _ Cám ơn mẹ.
    Một tuần sau bác sĩ gọi đến báo là tình trạng mẹ tôi khả quan. Mọi người lớn có vẻ thư giãn hắn. Về sau ba mới bảo tôi là ban đầu các bác sĩ đã sợ đó là ung thư. Tôi như rụng rời. Mặc dù bây giờ đã được xác định là không phải ung thư nhưng nghĩ lại thái độ tôi đối xử với mẹ lúc ấy thật là tồi tệ. Nếu lỡ mẹ tôi bị ung thư thì hcúng tôi sẽ sống ra sao?
    Một năm sau anh bà con tôi là Nathan đã chết vì ung thư. Anh ấy để lại một vợ và năm con. Anh ấy chỉ kịp sống để thấy đứa út chào đời. Bây giờ con trai út của anh ấy sẽ không bao giờ thấy mặt cũng như biết cha mình.
    Suýt nữa thì tôi cũng bị như bé út ấy. Đã thế tôi còn cư xử thật ích kỷ. Bây giờ tôi thật hối hận đã nói những lời không phải với mẹ tôi. Quả thật chỉ khi mình sắp mất hoặc đã mất rồi mình mới biết quý những gì mình có.
    Được nicesmile sửa chữa / chuyển vào 23:20 ngày 09/12/2005
  2. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Hai viên gạch xấu
    Đến miền đất mới, các vị sư phải xây dựng, mua dụng cụ và bắt tay vào làm việc. Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm vì chú đặc biệt kỹ lưỡng. Tuy nhiên, chú không lấy đó làm phiền lòng bởi chú biết mình sắp sửa xây một bức tường tuyệt đẹp đầu tiên trong đời.
    Cuối cùng chú cũng hoàn thành công việc vào lúc hoàng hôn buông xuống. Khi đứng lui ra xa để ngắm nhìn công trình lao động của mình, chú bỗng cảm thấy có gì đó đập vào mắt: mặc dù chú đã rất cẩn thận khi xây bức tường song vẫn có hai viên gạch bị đặt nghiêng. Và điều tồi tệ nhất là hai viên gạch đó nằm ngay chính giữa bức tường. Chúng như đôi mắt đang trừng trừng nhìn chú.
    Kể từ đó mỗi khi du khách đến thăm ngôi đền chú tiểu đều dẫn họ đi khắp nơi trừ đến chỗ bức tường mà chú xây dựng.
    Một hôm có hai nhà sư già đến tham quan ngôi đền. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú xây dựng. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên: "Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!"
    "Hai vị nói thật chứ? Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia ư?" - Chú tiểu kêu lên trong ngạc nhiên.
    "Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao." - Vị sư già từ tốn.
    Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân mình khi cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mà ta mắc phải, cho rằng cả thế giới đều nhớ đến nó và quy trách nhiệm cho ta. Chúng ta dã hoàn toàn quên rằng đó chỉ là hai viên gạch xấu xí giữa 998 viên gạch hoàn hảo.
    Và đôi khi chúng ta quá nhạy cảm với lỗi lầm của người khác. Khi bắt gặp ai đó mắc lỗi, ta nhớ kỹ từng chi tiết. Và hễ có ai nhắc đến tên người đo, ta lại liên hệ ngay đến lỗi lầm của họ mà quên bẵng những điều tốt đẹp họ đã làm.
    Cần phải học cách rộng lượng với người khác và với chính mình. Một thế giới nhân ái trước hết là một thế giới nơi lỗi lầm được tha thứ.

    ( ST )
    @Nicesmile: tớ gọi cậu là Nụ cười viên mãn nhé, hy vọng sẽ mang đến cho cậu niềm vui. Tớ thì đang fải học cách tha thứ đây, tha thứ cho chính mình, sao quá khó.
  3. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Tiếp tục duy trì topic nào
    Món quà tặng mẹ ​

    "Một thanh niên đến hỏi mua quả gì đấy ở một bà bán hàng nọ. Bà kia, khi thấy bảo là mua cho mẹ, liền vội vàng chọn cho anh ta một quả to nhất, ngon nhất và nói:
    - Từ sáng đến giờ biết bao người mua hàng của tôi, nhưng anh là người đầu tiên hỏi mua cho mẹ. Vì lòng tốt của anh và vì người mẹ đã sinh ra anh, tôi xin biếu anh quả này..."

    Bây giờ, bất chợt nhớ đến câu chuyện trên, tôi đi lại một bà bán dừa, bảo bà ta chọn cho tôi một quả thật ngon, nhắc to hai lần là để mang về Diễn Châu cho mẹ.
    Bà bán dừa ngước nhìn lên, suy nghĩ một lát rồi thản nhiên bảo tôi:
    - Mua cho mẹ thì anh phải tự mình chọn lấy. Và cũng không nên quá nhiều lời như thế về món quà anh sắp tặng mẹ.
  4. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Món quà

    Ngày xưa, có một cậu bé, đã được nghe một ông già thông thái kể về món quà đặc biệt.
    Hai ông cháu quen nhau hơn một năm và họ rất hay tâm sự với nhau. Vào một ngày nọ, người ông nói :"Người ta gọi nó đơn giản là "Hiện tại" vì trong tất cả những tặng vật mà cháu nhận được, cháu sẽ thấy đó là món quà giá trị nhất!"
    - Tại sao vậy ông? Cậu bé hỏi.
    - Bởi vì khi cháu nhận được món quà này, cháu sẽ trở nên hạnh phúc hơn và có thể làm những điều gì cháu muốn một cách dễ dàng hơn. Người ông giải thích.
    - Ôi, vậy ạ! - Cậu cháu reo lên một cách thích thú, mặc dù cậu vẫn chưa hiểu được hoàn toàn ý của ông. - Cháu mong rằng một ngày nào đó, sẽ có người tặng cháu món quà quí giá đó. Có thể cháu sẽ được tặng vào ngày sinh nhật, ông nhỉ.
    Nói xong, câu bé lại chạy ra sân chơi. Người ông mỉm cười. "Không biết sẽ có bao nhiêu ngày sinh nhật đi qua cho tới khi cậu bé sẽ hiểu được giá trị thực của Hiện tại này." Ông thầm nghĩ.
    Người ông thích thú ngắm nhìn cậu bé chạy chơi ngoài sân. Ông thường thấy nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt trẻ thơ của cậu và những tiếng cười ròn rã khi cậu bé ngồi đong đưa trên chiếc ghế đu. Cậu bé rất hạnh phúc và để tâm hoàn toàn vào tất cả những gì cậu làm. Khi cậu bé lớn dần, người ông không khỏi không chú ý tới cách cậu làm việc. Vào một buổi sáng thứ bảy, ông nhìn thấy cậu đang cắt cỏ phía trước sân nhà. Câu bé làm việc một cách chăm chú và hạnh phúc với tất cả những gì cậu đang làm.
    Vào một buổi sáng, khi cậu bé nhìn thấy người ông, cậu chợt nhớ tới món quà đặc biệt mà người ông đã từng kể cho cậu. Cậu đã nhận được rất nhiều món quà, kể từ cái xe đạp trong lần sinh nhật năm ngóai, cho tới những gói quà dành cho cậu được giấu dưới cây thông Giáng sinh. Thế nhưng khi nghĩ kĩ hơn, cậu thấy niềm vui thích mà những món quà đó đem lại cho cậu không kéo dài được lâu. "Món quà đặc biệt đó là cái gì nhỉ? Điều gì mà có thể làm cho nó trở thành món quà quí giá hơn cả những món quà khác? Điều gì có thể làm cho mình hạnh phúc hơn và có thể làm mọi việc được tốt hơn nhỉ?" Tò mò về những câu hỏi của mình, cậu lại chạy sang hỏi người ông.
    - Cái món quà đó có giống như chiếc gậy thần, làm cho tất cả những điều ước của cháu trở thành sự thực không ông?
    - Không cháu à. - Người ông cười và nói. - Món quà đó không phải là phép màu và những điều ước.
    Không hiểu lắm về những gì ông nói, cậu bé lại quay trở lại với công việc cắt cỏ của mình và vẫn còn suy nghĩ mông lung về Món quà.
  5. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    (tiếp theo: Món quà)
    Cậu bé càng lớn, cậu càng nghĩ tới nhiều hơn về món quà đặc biệt. Nếu đó không phải là những điều ước thì có lẽ là một nơi huyền thoại nào chăng? Phải chăng đó là đi tới một nơi xa lạ, tất cả trông rất khác thường, từ con người, cho tới quần áo họ mặc, cho tới ngôn ngữ họ dùng, ngôi nhà họ ở và thậm chí cả tiền? Làm sao để mình có thể tới đó được nhỉ? Cậu lại chạy đi tìm người ông.
    - Cái món quà đó có phải là chiếc máy thời gian, cháu có thể đến khắp nơi nào cháu muốn không ông?
    - Không phải cháu à. - Ông nói - Khi cháu nhận được món quà đó thì cháu cũng sẽ không còn phải mơ tới nhưng nơi khác nữa đâu cháu à.
    Thời gian trôi đi, cậu bé giờ đã trở thành một cậu thiếu niên. Càng ngày cậu càng cảm thấy không hài lòng với cuộc sống. Cậu hy vọng rằng cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn khi cậu lớn lên. Nhưng dường như lúc nào cậu cũng muốn được nhiều hơn nữa. Cậu mơ tưởng tới những điều đang chờ đợi cậu. Dòng suy nghĩ đưa cậu về lại những lần nói chuyện với ông già và cậu thấy mình càng ngày càng nghĩ nhiều tới món quà đặc biệt nọ.
    Cậu tới tìm ông già và hỏi "Món quà mà ông nói có phải là thứ sẽ làm cho cháu trở nên giàu có không ông?"
    "Đúng một phần nào đó cháu ạ. Món quà đó sẽ đem tớ cho cháu các kiểu sung túc khác nhau. Nhưng giá trị của nói không phải được đo bằng tiền hay vàng." Ông nói.
    Chàng trai trẻ băn khoăn. "Ông nói là khi nào cháu nhận được món quà đó, cháu sẽ trở nên hạnh phúc hơn."
    - Đúng vậy. Và cháu có thể dễ dàng làm tất cả những gì cháu muốn. Nói một cách khác đi, cháu sẽ trở nên thành công." - người ông trả lời.
    - Ông nói trở nên thành công nghĩa là sao?
    - Thành công là sự tiến triển hướng tới cái mà cháu cho rằng nó là quan trọng. Đối với cháu thành công sẽ là đạt được điểm tốt ở trường, là chơi thể thao giỏi, là có mối quan hệ tốt với bố mẹ, là có được việc làm thêm sau giờ học, là được tăng lương vì cháu làm việc tốt, nhưng cũng có thể chỉ đơn giản là tận hưởng cuộc sống và trân trọng nhưng gì cháu có.
    - Vậy cháu phải tự chọn lựa cho mình điều gì được coi là thành công?
    - Tất cả chúng ta ai cũng vậy cả. Thành công là điều mà chúng ta phải tự xác định cho bản thân mình trong từng giai đoạn của cuộc sống.
    - Vậy thì chưa có ai tặng cháu món quà như thế bao giờ cả. Thực tế cháu cũng chưa bao giờ nghe ai nói về món quà đó. Cháu bắt đầu cho rằng món quà đó không tồn tại.
    - Ồ không, nó có tồn tại chứ! Chỉ có điều ông nghĩ là cháu chưa hiểu. Cháu đã biết đến món quà đó, cháu cũng biết tìm nó ở đâu. Cháu cũng biết làm sao để có thể hạnh phúc và thành công. Khi cháu còn nhỏ, cháu biết về nó rõ hơn, chỉ có điều là cháu đã quên rồi thôi.
    Người ông tiếp tục. - Cháu nhớ thử xem, lúc còn nhỏ, khi cháu cắt cỏ, cháu thấy đó là khỏang thời gian đẹp hay không?
    - Có ạ
    - Điều gì khiến cháu thấy vậy?
    - Bởi vì cháu thích thú với công việc của mình. Cháu làm tốt tới mức mà hàng xóm xung quanh thuê cháu làm giup cho cả họ. Thậm chí cháu còn kiếm được kha khá so với các bạn cùng tuổi cháu lúc đó.
    - Thế khi cháu làm, cháu nghĩ về cái gì vậy?
    - Cháu nghĩ về cắt cỏ thôi. Cháu thích thú khi minh có thể cắt cỏ cả vào những chỗ khó cắt. Cháu nghĩ là cháu sẽ cắt được bao nhiêu cỏ trong buổi chiều. Nói chung là cháu tập trung vào đám cỏ trước mặt thôi. - Chành trai kể lại say sưa tựa như cậu ta đang cắt cỏ thực vậy.
    - Chính thế. Đó là lí do vì sao cháu cảm thấy hạnh phúc và thành công.
    Tiếc thay, cậu thiếu niên không suy nghĩ tới lời ông nói mà lại càng trở nên nóng ruột hơn. "Nếu thực sự ông muốn cháu hạnh phúc, sao ông không nói luôn cho cháu biết món quà đó là gì đi?"
    - Và tìm nó ở đâu nữa chứ! - Người ông bổ sung.
    - Chính thế đó. Cậu bé nói như đòi hỏi.
    - Ông cũng muốn vậy, nhưng ông không đủ khả năng. Không ai có thể tìm được món quà đó cho người khác cả. Món quà đó là cái mà cháu sẽ tự tặng cho mình. Chỉ có cháu mới có thể tìm được nó. - Người ông giải thích.
    Cậu bé cảm thấy thất vọng với những gì ông già nói.
  6. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Tiếp theo truyện Món quà:
    Khi cậu bé trưởng thành, cậu quyết định tự mình đi tìm món quà mà ông già nói. Cậu đọc sách báo, hỏi chuyện bạn bè, mọi người trong gia đình, tìm trên internet, thậm chí cậu còn đi khắp nơi để tìm câu trả lời. Thế nhưng vẫn chẳng có ai giúp cậu được. Sau một thời gian, chàng trai cảm thấy mệt mỏi, thất vọng và cậu đành bỏ cuộc.
    Cậu bắt đầu đi làm ở một công ty gần nhà. Những người xung quanh thì cảm thấy như mọi việc của cậu đều xuôn sẻ, chỉ riêng có cậu là vẫn luôn cảm thấy như như có một cái gì đó thiêu thiếu. Trong khi làm việc, cậu lại nghĩ tới một công việc nào đó khác nữa mà có thể cậu sẽ cảm thấy thích thú hơn hay lại nghĩ ngợi tới những điều mà cậu có thể làm được khi về tới nhà. Cậu thường hay nghĩ tới những lúc chuyện trò với bạn bè hoặc khi ăn thì cậu lại cũng chẳng tập trung nên nhiều khi không cảm thấy ngon miệng. Tại cơ quan, cậu làm việc một cách đối phó. Cậu biết, cậu có thể làm được tốt hơn nhiều nếu như cậu để tâm trí mình vào công việc. Tuy vậy cậu cảm thấy điều đó cũng chẳng quan trọng.
    Sau một thời gian, chàng trai cảm thấy mình như một người bất hạnh. Cậu cảm thấy như mình làm việc rất nhiều và làm trọn vẹn những việc mà cậu được giao. Cậu đi làm đúng giờ mà cũng bận rộn cả ngày cho tới cuối giờ. Cậu hy vọng mình sẽ được tăng lương và khi đấy có thể cậu sẽ trở nên hạnh phúc hơn. Nhưng đến khi cậu biết rằng mình không được xét tăng lương, cậu trở nên rất giận dữ và không thể hiểu nổi tại sao cậu không được lên lương. Cậu cố gắng tỏ ra mọi chuyện bình thường, nhưng cậu vẫn không làm sao hết bực bội. Sự giận dữ bao phủ quanh cậu.
    Cậu càng bực bội, công việc mà cậu làm càng tệ. Đối với xung quanh, cậu tỏ vẻ như chuyện lương là không quan trọng, nhưng rồi cậu lại bắt đầu tự kỉ về bản thân. "Liệu mình có cái điều để giúp mình thành công không nhỉ?" Cậu tự hỏi.
    Cuộc sống riêng của cậu cũng chẳng tốt hơn gì. Sau khi chia tay với bạn gái, cậu vẫn cảm thấy đau buồn và băn khoăn không hiểu liệu có bao giờ cậu có thể tìm được một tình yêu thực sự hay không.
    Cậu cảm thấy chán nản với chính bản thân. Dường như cuộc sống của cậu là một chuỗi những thất bại, những việc làm dở dang, những ước mơ và mục đích quá xa vời. Cậu biết rằng những hứa hẹn của cuộc sống khi cậu còn trẻ vẫn chưa được thực hiện. Càng ngày cậu càng trở nên thất vọng nhưng cậu không biết phải làm sao. Cậu nhớ lại những ngày khi cậu còn nhỏ, cuộc sống dường như đơn giản hơn nhiều. Và cậu chợt nhớ tới lời ông già, nhớ tới Món quà đặc biệt đầy hứa hẹn. Cậu biết rằng mình chẳng hạnh phúc hay thành công như cậu muốn. Cậu nghĩ lẽ ra cậu không nên từ bỏ việc đi tìm món quà mới phải.
    Cũng đã lâu rồi, cậu không gặp ông già. Cậu cảm thấy xấu hổ khi nghĩ tới những thất bại của mình và cảm thấy ngại không dám quay lại gặp ông. Nhưng cuối cùng cậu cũng quay về tìm lại ông già.
    Ông già rất vui khi gặp lại cậu. ông nhận ra ngay những mệt mỏi, chán nản trên gương mặt cậu. Lo lắng, ông liền hỏi thăm cậu.
    Chàng trai liền kể cho ông nghe những cố gắng ban đầu của cậu khi đi tìm Món quà đặc biệt nhu thế nào, cậu đã bỏ cuộc ra sao, những rắc rối gì đang sảy ra với cậu trong cuộc sống. Thế nhưng thật ngạc nhiên khi trước mặt ông già, cậu lại cảm thấy những rắc rối xảy ra với cậu không đến nỗi quá tệ.
    Hai ông cháu ngồi trò chuyện rất vui vẻ. Chành thanh niên chợt nhận thấy mình quí ông biết bao nhiêu. Cậu cảm thấy như mình có sức sống hơn rất nhiều khi ở bên cạnh ông. Cậu ngạc nhiên khi thấy ông tuy đã già nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Điều gì đã giúp ông vậy nhỉ? "Cháu cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cạnh ông. Điều đó có liên quan gì tới cái món quà mà ông từng nói tới không?" Cậu thắc mắc.
    - Tất cả mọi chuyện đều liên quan tới nó cháu à.
    - Cháu ước mình có thể tìm thấy nó.
    Người ông nhìn cậu trìu mến và nói: "Để tìm được món quà đó, cháu hay nghĩ về khỏang thời gian mà cháu cảm thấy hạnh phúc nhất, tuyệt vời nhất! Cháu biết tìm nó ở đâu, chỉ có điều cháu không để ý mà thôi!"
    Rồi ông nói tiếp: "Khi nào cháu đừng gắng quá thì cháu sẽ thấy nó rất dễ tìm, hay nói khác đi, khi đó tự nó sẽ trở nên dễ nhận thấy. Cháu hãy thử nghỉ phép vài ngày đi đâu đó, tránh khỏi cuộc sống hàng ngày và hãy để câu trả lời tự đến với cháu!"
  7. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Nghe theo lời khuyên của ông già, chàng trai đi tới căn nhà nghỉ của một người bạn ở trong rừng. Một mình giữa rừng, cậu thấy vạn vật xung quanh chuyển động một cách chậm chạm khác hẳn mọi khi. Cậu lững thững đi dạo xung quanh và bắt đầu nghĩ về cuộc sống của mình. "Tại sao cuộc sống của mình lại khác với cuộc sống của ông già nhỉ?" Cậu nghĩ. Cậu được biết rằng khi ông già còn trẻ, ông là một người rất thành công. Ông bắt đầu từ một người nhân viên bình thường trong một công ty rất lớn và nổi tiếng, rồi dần dần ộng trở thành một trong số những người lãnh đạo trong công ty. Ông cũng làm rất nhiều việc có ích cho xã hội. Ông có một gia đình cũng rất hạnh phúc, có nhiều bạn bè thân và tin cậy. Ông là một người rất vui tính và cũng rất thông thái. Có lẽ điều đặc biệt nhất là sự bình thản lạ kì mà cậu luôn cảm thấy ở ông. "Ông có một sức sống mạnh mẽ có lẽ gấp đôi những người cùng lứa tuổi với ông." Ông chắc chắn là một người hạnh phúc và thành đạt nhất mà cậu từng gặp.
    Vậy món quà đặc biệt nọ là gì mà lại đem lại cho ông nhiều điều tốt đẹp vậy?
    Cậu đi, đi mãi. Vừa đi, vừa nghĩ tới những gì ông già nói. "Đó là món quà mà cháu tự tặng cho mình. Cháu biết về nó đó tốt hơn khi cháu còn trẻ. Chỉ có điều cháu đã quên rồi thôi."
    Những dòng suy nghĩ lại đua cậu về với những thất bại của mình. Cậu nhớ ngay tới giây phút khi cậu biết là mình không được tăng lương. Mọi việc tưởng như mới ngày hôm qua thôi. Nghĩ tới đó, cậu lại trở nên giận dữ. Càng nghĩ về nó, cậu lại càng sốt ruột về công việc của mình đang còn dang dở và chỉ muốn quay về lại công ty. Khi đó cậu mới phát hiện ra là trời đã tối. Cậu vội vàng quay lại nhà nghỉ.
    Vào đến nơi, cậu bắt đầu đi châm lửa để đốt lò sưởi. Tới lúc bấy giờ cậu mới để ý kĩ tới cái lò. Nó được làm bằng những viên đá to, nhỏ xem kẽ rất khít vào với nhau, chỉ có một chút xi măng được dùng để dính chúng lại. Có một ai đó là ngồi lựa chọn rất tỉ mỉ và xếp từng viên đá lại một cách kì công như vậy. Cậu cảm thấy thích thú khi ngắm nhìn cái lò sưởi. Người nào xây cái lò này chắc chắn là một nghệ nhân. Đây là một công việc rất cầu kì, đòi hỏi một sự tập trung cao độ. Chắc chắn khi làm cái lò này, người nghệ nhân đó không thể nào lại nghĩ ngợi mông lung tới bữa cơm tới, hay nhớ tới mối tình vừa tan vỡ của mình được. Ông ta chắc cũng không thể nào lại nghĩ tới những gì ông sẽ làm sau khi xây xong cái lò sưởi này. Cũng không thể nào ông lại nghĩ tới một công việc nào khác khiến ông cảm thấy thích thú hơn được. Nhìn cái lò sưởi này, ai cũng có thể nhận ra một sự cẩn thận, tỉ mỉ của đôi tay người nghệ nhân và chắc chắn ông đã thành công trong công việc của mình.
    Chàng trai chợt nhớ tới những điều ông già nói. "Để tìm được món quà đó, bạn hãy nhớ tới những giây phút bạn cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc nhất." Cậu nhớ tới lần cậu kể cho ông già về việc cắt cỏ của mình, rằng cậu đã chăm chú ra sao, cậu đã thích thú với công việc của mình như thế nào.
    "Khi mà cháu hoàn toàn để tâm vào công việc mà cháu đang làm, cháu sẽ cảm thấy hạnh phúc. Cháu hãy chỉ đế ý tới những việc xảy ra ngay tại thời điểm đó thôi."
    Cậu chợt nhận ra rằng đã lâu rồi, cậu không còn có cảm giác như vậy nữa. Cậu đã để phí quá nhiều thời gian chỉ để giận dữ bực bội về những điều quá khứ và quá lo lắng về những điều trong tương lai. Cậu nhìn xung quanh, rồi quay lại nhìn cái lò sưởi. Vào lúc này đây cậu không nghĩ gì tới quá khứ, cậu cũng chẳng lo lắng gì tới những điều sẽ xảy ra, mà chỉ đơn giản, cậu đang tận hưởng những gì xung quanh cậu, những gì cậu đang làm. Cậu mỉm cười và thấy thật hạnh phúc. Đúng rồi, cậu đang tận hưởng những khỏanh khắc sống cho hiện tại. Một điều gì chợt vỡ òa trong cậu. Cậu biết rồi.
    Món quà đó cậu đã từng biết tới và nó vẫn luôn là:
    Hiện tại - đó không phải là quá khứ hay tương lai.
    Hiện tại - đó chính là thời điểm đang xảy ra bây giờ.
    Hiện tại - đó chính là lúc này.

    Cậu bật lên cười khi thấy mọi việc trở nên quá rõ ràng. Cậu hít một hơi thật dài và nhìn xung quanh. Mọi vật dường như thay đổi hẳn trong mắt cậu. Cậu bước ra ngoài sân, ngắm nhìn những tán cây rung rinh trong bầu trời đêm đầy sao và những đỉnh núi phủ đầy tuyết nơi xa xa. Cậu nhìn thấy ánh trăng non chiếu xuống bên hồ và nghe thấy những tiếng chim chiu chít trên cây. Biết bao nhiêu điều đang diễn ra xung quanh mà câu không hề nhận ra lúc trước. Lúc này, cậu thực sự cảm thấy hạnh phúc, cái cảm giác hạnh phúc mà đã lâu rồi cậu không còn biết tới. Cậu không còn cảm thấy mình là một người thất bại. Càng nghĩ về hiện tai, cậu càng thấy rõ ràng hơn.
    "Sống trong hiện tại là tập trung vào những gì đang xảy ra xung quanh ngay tại thời điểm đó. Nó cũng có nghĩa là hàng ngày bạn hãy tận hưởng món quà Hiện tại mà bạn được tặng."
    Cậu nhận ra rằng bất kì khi nào cậu để ý tới hiện tại, cậu lại tập trung hơn vào công việc cậu đang làm. Bây giờ thì cậu đã hiểu những điều mà ông già muốn dạy cậu từ khi cậu còn nhỏ: "Khi nào cháu sống với hiện tại, cháu sẽ hạnh phúc và thành công"
    Ngày hôm sau khi thức dậy cậu thấy rất sảng khóai. cậu hăm hở chuẩn bị để đi gặp ông già và kể cho ông nghe những gì cậu mới phát hiện ra. Cậu thấy mình thực may mắn khi đã tới nghỉ ở ngôi nhà này để có thời gian suy nghĩ. Điều đó thật có ích cho cậu. Cậu tự nhắc mình về hiện tại. Hít một hơi dài, cậu cảm thấy trong lòng thật bình an. "Thật lạ kì khi mà mọi chuyện trở nên đơn giản và có tác dụng nhanh như vậy!" Cậu thầm nghĩ.
    Bất chợt cậu lại băn khoăn. "Liệu Hiện tại có đơn giản như thế thôi hay không? Suy cho cùng, cuộc sống có phức tạp hay không? Mọi việc hình như phức tạp hơn nhiều. Liệu nếu chỉ sống cho Hiện tại là bạn có thể hạnh phúc và thành công không?" tuy nhiên cậu phải tự thừa nhận rằng đối với cậu điều đó là đúng.
    Trướckhi rời khỏi nhà nghỉ, cậu lại băn khoăn "Liệu Hiện tại sẽ có tác dụng thế nào, nếu như hiện tại lại không phải là một nơi đầy hứng thú như ở nhà nghỉ này? Hiện tại là quan trọng, còn Quá khứ và Tương lai thì sao?" Trên đường quay lại gặp ông già, cậu nhận ra có biết bao điều cậu muốn hỏi ông.
    NTG
  8. cafeonline

    cafeonline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/09/2003
    Bài viết:
    271
    Đã được thích:
    0

    - Cô này đi dạy múa mệt đến mức sáng không thể dậy nấu ăn được, cũng không quan trong lắm đâu nhưng không đẹp. Chẳng qua tác giả muốn đề cập đến một sự mở đầu hoàn hảo, nhưng thực ra cũng bt.
    - Trừ khi bà mẹ này đang từ những năm 60 nhẩy phắt đến năm 2000, nếu không thì không thể không biết được vài phần và thông cảm vài phần cho cái sự thay đổi của cuộc sống.
    - Mỗi người lại như nằm trong thế giới riêng của mình, có các tiêu chuẩn thước đo về khác hoàn toàn với người kia. Điều này trong thực tế là không thể vì cho dù thế nào đi nữa cũng phải có phần khác phần trùng. Đây thuộc về các cặp phạm trù chung-riêng, tổng hợp-dị biệt.
    - Tự ái đến mức không bao giờ giải thíchvà không có cơ hội giải thích? có ai cho rằng đây là đức tính tốt không?
    Câu chuyện có vẻ không thực tế nếu xét đến các khía cạnh tâm lý học, xã hội học. Trông như một bức tranh quá nhiều màu, quá tương phản, quá chói mắt của họa sĩ tồi. Nói chung tác giả muốn khơi gợi lòng thương cảm nuối tiếc trong lòng độc giả nhưng lơi là tính chặt chẽ trong việc dẫn dắt mối quan hệ nhân-quả.
  9. yelaw345

    yelaw345 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/10/2006
    Bài viết:
    279
    Đã được thích:
    0
    Topic này có nhiều mẩu truyện rất hay, rất cảm động. Yel up lên cho mọi người cùng đọc nhé.
  10. honghaxinh

    honghaxinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2004
    Bài viết:
    1.622
    Đã được thích:
    0
    Tình yêu trong mắt trẻ thơ
    Cách nhìn của trẻ em đối với câu hỏi :"Như thế nào là yêu?" tuy mộc mạc và ngây thơ nhưng xem ra rộng hơn , sâu sắc hơn người lớn .
    "Tình yêu là khi bà bị đau thấp khớp không thể cúi người xuống sơn móng chân , thế nhưng bà lại rất thích việc đó và thế là ông ngoại giúp bà , mặc dù ông cũng bị thấp khớp"
    "Cháu yêu chị lắm vì thế nếu chị ấy lỡ làm cháu ngã , cháu sẽ cắn môi thật chặt để không khóc . Nếu cháu khóc chị ấy sẽ buồn lắm ".
    "Tình yêu? Đấy là lúc cháu mệt lắm nhưng trông thấy bạn ấy là cháu lại muốn cười ".
    "Yêu là khi người ta hôn nhau rồi nói chuyện rì rầm thật là lâu như bố mẹ cháu ấy".
    "Chắc chắn là mẹ cháu yêu cháu nhất . Ngoài mẹ , có ai hôn cháu trong lúc đang ngủ đâu ?"
    "Dĩ nhiên mẹ cháu yêu ba cháu . Hễ ăn thịt gà bao giờ mẹ cũng gắp cho ba miếng ngon nhất"
    "Con chó Pop phải yêu cháu lắm , nên nó mới chịu liếm mặt cháu khi cháu đi chơi với cậu Sam và bỏ nó ở nhà một mình".
    "Hôm nay ba mẹ đưa chị cháu đi sắm đồ . Cháu biết chị cháu yêu cháu nên mới tặng lại cho cháu cái váy cũ chị ấy mặc đã chật . Nếu không yêu cháu chị ấy có thể đã cho con bé Vika hàng xóm rồi ".
    "Mẹ cháu yêu ba cháu hơn cháu . Ba mặc chiếc áo sơ mi đó tới hai ngày mà mẹ vẫn khen đẹp . Còn cháu mới mặc chiếc áo đi chơi có một vòng , vừa về tới nhà đã bị bắt thay ra đem giặt lại còn bị la : ở dơ như quỷ".
    "Cháu để cho chị cháu cú lên đầu cháu , là vì mẹ bảo có yêu chị mới làm vậy . Thế nên cháu sẽ cú đầu thằng em cháu , vì cháu rất yêu nó".
    "Theo cháu , yêu là khi người ta sợ . Cứ xem ba cháu thì biết . Ba không dám nói yêu mẹ , nên chờ cả năm tới ngày Lễ tình yêu mới mua thiệp có in sẵn câu Anh yêu em ".
    "Tình yêu là thứ dễ quên lắm hả cô ? Nếu không , tại sao bố mẹ cháu ngày nào cũng nhắc nhau anh yêu em , em yêu anh "
    Nguon: HTT.com
    -------------------------------------
    Tạm thời tớ k có truyện nào thấy hấp dẫn bằng sự ngộ nghĩnh trẻ thơ này. Gọi là cứu cánh, gửi tặng các bạn cùng đọc cùng cười mỉm nhé.
    Được honghaxinh sửa chữa / chuyển vào 05:53 ngày 11/01/2008

Chia sẻ trang này