1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Về Hà Nội và ...

Chủ đề trong 'Văn học' bởi Yasunari, 17/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sutsit

    sutsit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2003
    Bài viết:
    680
    Đã được thích:
    0
    ...Sao em không tìm hướng
    Sao chân cứ bước hoài
    Đèn khuya bàng bạc thế
    Hà Nội có mòn không...
    Em mỉm cười, lại long rong trên đường Hà Nội. Hôm nay phố Quán Thánh dài hơn, và trầm hơn hay sao ấy. Bóng em len qua hết thảy bóng trên hè, nào bóng cây, nào bóng cột đèn, nào bóng cửa hiệu sắp tắt đèn, cả bóng những xe đẩy rong, và những lời rao cuối ngày. Tối thứ bảy với đôi chân nhỏ, với chiếc bóng nhỏ, với âm thanh cũng nhỏ, em bước trên nền hè. Thong dong cùng bóng em, là sự cô đơn.
    Lạ nhỉ, cứ chỉ những khi buồn, em mới cảm nhận kỹ thế cái hồn Hà Nội. Em đi qua Hồ Gươm nhiều hơn em đi lên xuống gác nhà mình. Ấy thế mà, chẳng bao giờ chậm rãi như ngày hôm nay, chậm đến độ em tưởng tượng giống như mình đang trong tranh tĩnh vật. Em có lạ không nhỉ, với những khách qua đường? Em có phải giống như "người đàn bà xa lạ"? Em không bảo mình đẹp như thế đâu, em chỉ bảo mình lạ như thế, lặng như thế, tĩnh như thế?
    Có gì tĩnh hơn lòng của em hôm nay. Nếu mà rung động, xao xác, run rẩy, thì là đau khổ mất rồi. Nhưng em chỉ rỗng, chỉ trống, em tĩnh?
    Sự bỏ rơi.
    Cũng chẳng rõ điều gì bị bỏ rơi nữa. Hay là em làm câu thơ thế này?:
    Đi về phía nào ư?
    Đầu đường nào cũng thế
    Chẳng ai là khệ nệ
    Mang về những ưu tư
    Chỉ tỉnh yêu bỏ lại
    Rơi theo ánh đèn đường
    Trên con phố thoảng sương
    Chẳng còn ai ở lại?
    Em dừng bước ở bờ hồ, bên kia đường nhà bưu điện. Trước kia em chưa biết bưu điện đóng cửa lại thú vị thế. Cánh cửa kéo xuống từng tí một, đến khi chỉ còn trông thấy chân người bên trong, em mới đi. Cửa đóng chậm đến thế là cùng, giống như mười năm rồi, bây giờ nó mới đóng cửa. Giống như mười năm rồi, bây giờ em mới lang thang.
    Em lang thang qua Tượng Đài, định bụng ghé vào chơi, vì đèn sáng lắm mà có lũ trẻ con chơi vui. Nhưng thôi, chỉ đi qua một cái, liếc một cái, nghe một cái, là cả Tượng Đài lẫn Hà Nội, cũng đố trốn khỏi miền say của em. Em say cà phê ban nãy? Không, em say trong nỗi buồn riêng, riêng lắm?
    Này, chớ bảo em hay buồn vô cớ nhé. Có nguyên do cả đấy. Em có cái cớ của em chứ?Thì thế này vậy, em đọc câu thơ này:
    Quái lạ sao em hay buồn nhỉ
    Quái lạ sao anh chẳng hiểu gì
    Quái quá tình yêu sao ầm ĩ
    Thế thì quái thật quái quá đi
    Quái thế em hay làm thơ thế
    Thế nào mới quái đủ hả em
    Có phải khi không còn yêu nữa
    Thì cơn ?oquái khổ? mới khuất miền?
    Trên con phố thoảng sương, chẳng còn ai ở lại?

  2. mardi

    mardi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2003
    Bài viết:
    223
    Đã được thích:
    0
    nhắn ai đấy:
    ăn hộ cái bánh chuối trên Yên Phụ, thẳng cái đường mà ai đấy đã chở 1 ai đấy về rồi ai đấy chào tạm biệt ai đấy trước con dốc nhỏ, thẳng đường ấy mà đi, đến ks Thắng Lợi dừng lại sẽ thấy hàng bánh chuối bánh ngô bánh khoai. ăn hộ 1 cái
    ngày xưa có ai đấy hôm nào cũng phi từ Tổng hợp xa mù bụi mịt trong Nguyễn Trãi mò về tận đấy ăn. mưa cũng đi, nắng cũng đi, lạnh cóng cũng đi... cô bán hàng duyên lắm nhé, rất phụ nữ
    2 năm rồi đấy
    nhắn ai đấy nữa mùa xuân hãy quay lại đi, vẫn con đường ấy, rồi ngước lên, sẽ thấy cả bầu trời cơm nguội xanh nõn nà
    nhắn ai đấy nữa ...
  3. codet

    codet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    1.130
    Đã được thích:
    0
    Ờ, ai đó cố gắng măm măm bánh chuối đi.
    Hồi đó, ai đó cũng chở ai đó. Hai đứa mua bánh chuối ở đó, rồi vào chùa Kim Liên, ngồi dưới gốc cây. Chim thi nhau hót và ị . Còn bánh chuối thì nóng vừa ngon vừa ròn. Lại còn tí music nữa nhỉ?
    Đã mấy tháng rồi nhỉ? dễ đến nửa năm./.
  4. sutsit

    sutsit Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/08/2003
    Bài viết:
    680
    Đã được thích:
    0
    Bánh chuối nguội rồi bánh khoai ơi
    Bánh khoai nguội rồi bánh ngô ơi
    Bánh ngô nguội rồi sutsit ơi
    Sutsit buồn thiu sụt sịt rồi, híc
  5. freak

    freak Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/07/2003
    Bài viết:
    68
    Đã được thích:
    0
    from me to you : Yên Phụ lạnh , bé , dài , hẹp , gần , xa... cơm nguội khô xác , trơ gầy , cô bán hoa co ro bên chiếc xe đạp rỉ sắt...bình yên !
    ( cái bánh chuối to quá , to vật vã , to khủng bố , cậu làm theo lời bác dặn : yêu nước thì phải quốc sạch , nhưng sức cậu có hạn , được 1/2 cái thì cậu đầu hàng hai tay hai chân : )

    from me to all :
    Ngày thứ 1n , ĐN mưa, mưa dầm dề , lạnh xé da xé thịt, hôm qua họp , ngồi mòn đít quần , hôm nay ra biển , thói quen của 2 năm cách đây , một mùa đông bỏ lại ...
  6. TheBagpiper

    TheBagpiper Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/06/2003
    Bài viết:
    447
    Đã được thích:
    0
    Scheille bà thím!
  7. ManVu

    ManVu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    1
    Hà Nội ngày trở về...
    Ngày 23 tháng chạp...
    Hôm nay làm mâm cỗ tống tiễn táo ông lên trời
    Hà Nội ngày về không như trong mơ
    Kỳ lạ là khi ở Sài Gòn những ngày trước, tôi cứ nhớ hoài về mùa đông hà Nội trong khi hai đêm rồi, tôi toàn mơ về Sài Gòn. Sài Gòn của tôi bình dị với một vài người bạn bè bên cạnh rủ rỉ câu chuyện tếu táo, với niềm vui giản dị lấy chiếc xe máy phóng đi thật nhanh trên phố, co ro khi bước vào một cửa hiệu quần áo, ướm thử một bộ lên người, bàn tán nhau về những chuyện rất nhỏ nhặt lung tung...
    Chiều nay, nhà vắng tanh, bà nội đã đi đâu rồi để lại nhà cửa vắng ngắt. Bọn trẻ đi học, chú thím đi làm, cô em bé còn ngủ vù, vùi mãi vào tấm chăn ấm. Bà quên để lại chìa khoá. Bị nhốt trong một khu phố cổ. Bức bối trong nhà. Chân trần chạy ra lan can, nhoài người ra phố. Dưới kia người đi vu quá, bao nhiêu là người...
    Lại nhớ cái cảm giác ngày nhỏ khi ba mẹ đi làm hết và chỉ có một mình ở nhà, cửa khoa trái, chỉ biết đưa bàn tay bé xíu ra vẩy vẫy mấy cái lá đang chìa vào....
    Bấm máy cho Vân Anh chiều nay. Em buồn quá, Vân Anh ơi, Anh nghe em nói không? Em ước có mấy đứa chúng mình ở đây quá, cho em được có một khoảng thời gian riêng của em. 3 ngày nay, em cứ phải mở miệng ra cười suốt. Lúc nào cũng phải tươi cười và trò chuyện xã giao. Ghét. Cả đến tận khi ngủ vẫn phải cười nói, vì người nằm cạnh là bà nội. Không thể để những người này họ biết. Không, họ không thể biết được điều gì hết.
    Tôi ra đây gần giống như đang đánh một trận đánh ngầm mà mỗi bên đều thủ thế, gườm gườm nhìn nhau...Trốn ra khỏi nhà một lát. Phố hôm nay lạnh. Nhiều nguời quá.
    Hôm qua gặp lại mấy người anh họ. Thật là mệt mỏi. Cái sân nhỏ ngày trước chơi chung không còn nữa. Nhà chị Hà mới cất lên. Một cái nhà đồ sộ. không còn khoảng trống nào. Mất cả cái sân thượng ngắm sao ngày trước, bác đã đem lên đó cả một đống ăng ten chọc thẳng đứng lên trời. Những người anh chị họ hồi bé chơi chung giờ cũng không còn. Ông anh nói như mỉa :" Cô em sinh viên còn giờ anh công nhân rồi". Chán mớ đời. Ông anh dở hơi ạ. Ông anh quăng đâu cái thời em còn bé tí tẹo bằng cái kẹo, hay mặc áo đỏ và khóc ré lên suốt mỗi khi anh nắm tóc em thế ? Quăng luôn cái thời em rón rén lên gác đọc trộm sách ông anh rồi. Ông anh bây giờ chỉ có một hiện thực của ông anh thôi. Ông anh đã quên. Phúc cho anh đấy.
    Hà Nội ngày về, mỏi mắt tìm câu hát Phú Quang "Lại đi bên em bình yên bình yên". Tìm hoài, vẫn không thấy.
    Phố lạnh, ngày.... tháng..... năm....
    HN, 1/2/05 5h20pm
  8. ManVu

    ManVu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    1
    Viết tiếp gì bây giờ nhỉ, khi mà người ta ý thức quá rõ về sự không còn tồn tại của một cái gì đó. Một sự vô ích thấy rõ. Ngày mai trời có thể nắng mà cũng có thể mưa. Ngày mai không thể lường trước được nghĩ suy và hoảng hốt. Ngày mai?
    Mất hơn mấy tháng trời để loay hoay với lựa chọn của mình. Non nớt quá, yếu đuối quá, như một con sâu vừa chui ra khỏi kén và sợ mặt trời làm rát cả làn da mềm mềm như có sữa nhũ phủ lên, một thứ sữa non mới lượt đầu ngậm trên môi. Và những sự kiện trút xuống như mưa. Cầm ô tránh nắng, ngó xuống thấy hai chân mình úng trong những nước là nước. Cầm ô che trăng, sợ trăng làm nứt nẻ những kỷ niệm và ký ức như bầy dơi chầu chực chầu chẫu bay loạn xạ và ám ảnh hằng đêm.
    Có bao nhiêu là giấc mơ và mộng tưởng mà không tránh được. Về Hà Nội, về Hà Nội thôi. Tôi muốn chết ở đó. Tôi không biết mình sẽ sống ở thành phố nào ở nơi nào tận cùng trên mặt đất này nhưng tôi biết rõ nơi mình sẽ chết. Tôi muốn được thấy nước sông Hồng trước khi buông mình xuống thất bại trước cuộc sống. Vĩnh quyết và vĩnh hằng. Hà Nội còn nợ tôi một món nợ, thành phố trong sông à. Ngươi đã đầy đoạ ta quá đáng vào cái mùa xuân năm đó, khi ta đi ngược gió Hồ Gươm trên đường Đinh Tiên Hoàng, vừa đi vừa chùi nước mắt bằng một cái quệt tay rất bất cần. Ngươi đã đày đoạ ta quá đáng vào cái chiều mùa xuân năm đó khi ta khóc trong Quốc Tử Giám, và khi ta lạc đường, lo sợ hoảng hốt nhìn từng bầy người lướt qua vội vã quanh ta nơi bưu điện, nơi đường phố. Ta sợ những tem thư và ngày tháng. Ta muốn chôn vùi và giết chết nhiều thứ, rất nhiều thứ. Nhưng hình như không có ích gì cả. Bởi lẽ ta là kẻ đã chết.
    Cái chết của ta ?một danh từ mỹ miều thân ái làm sao. Nghe dịu ngọt còn hơn đường pha với nước trà ở Mộc Nhạc. Ta đã không còn thiết nữa về việc có hay không một ta trong tâm trí loài người. Hà Nội thân yêu ơi, Hà Nội bao giờ cũng có những móng tay sắc lẻm sẵn sàng cào xước ta không thương tiếc, bằng những sự kiện và choáng váng bất ngờ. Ta không về chết nơi ấy thì biết về đâu? Một vuông đất nhỏ ? Một dòng tiễn đưa. Không không cần đến thế đâu, ta không dám đòi hỏi quá đáng đến vậy. Chỉ xin cho tro ta bay đi trong Văn Điển gió và dọc ngang mộ phần lẩn quất vô hàng lối là được. Ô nhiễm?Trừng phạt những cơn gió tê tái bằng cách rắc tro den bay theo gió. Những cơn gió ác độc từng làm ta lạnh buốt khi ta co ro khóc một góc phố cổ ven Hồ.
    Mặt đất ơi, cỏ mọc lan nhiều quá, rồi mình sẽ bật khóc đến nghẹn ngào thôi, khi tay mình phải túm lấy từng nắm cỏ và nhổ thẳng chúng lên, cho rễ soi cùng nắng?Bi phẫn?
    27.11.05
  9. ManVu

    ManVu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    1
    Khi tỉnh rượu lúc tàn canh, hay lại đọc lầm sang bài của Liễu Vĩnh. Màu dương liễu ở đây không xanh như bên hồ Hoàn Kiếm. Nước không có màu men rêu như thế để mà mình lầm tưởng mình say.
    Khi mơ luống tiếc khi tàn. Đếm đêm, đếm tháng, đếm ngày. Đếm ngược, giật lùi về những năm lầm tưởng. Trái hạnh phúc xanh nỡ nào dám hái, để giật mình những hoa trái không tên.
    Tự nhiên rưng rưng lại nhớ phố Hà thành. Mấy ngày mùa đông giả tạo này hay lầm tưởng mình đang băng ngang đường Đinh Tiên Hoàng rộng thênh thang bên hồ để đến trước cửa bưu điện ngóng một người không quen. Lại bối rối, lại buồn buồn, leo lên phố Đinh Lễ, vòng sang đường Bà Triệu để hỏi xem chiếc xe màu đen đang vừa vụt ngang qua có phải là xe ra ngoại thành đó không. Có nơi nào Zaza chưa đặ chân đến không, để ta đến trước cắm một ngọn sào thả chòi bên sông. Để ta có một chốn rú chân chưa từng vọng tưởng. Chênh chếch qua Long Biên, mới thấy buồn. Cầu Chương Dương giờ mấy độ nước sông dâng rồi. Nhớ đêm vượt cầu sang bờ tả ngạn, gió lùa đỏ tím cả bàn tay. Ngây ngất với gió rồi lại say...
    Say gì cũng được, cứ gì phải là một chất nước đắng đến vậy. Không cần chạm ly với Nini vẫn say mà. 10 năm uống nước sông, chưa có độ nào mà Zaza chưa chếnh choáng trở về.
    Không vin vào cốc chén mà đứng dậy được đâu Zaza. Zaza ơi, thương Zaza quá, Zaza à ! Cốc mỏng thế kia, ai nỡ vịn vào mà đứng lên. Cốc mỏng thế kia, ai nỡ vin vào mà nói ra giọng rằng cay. Zaza tóc bồng, lại loạng choạng trườn về phía cuối bờ xanh dương liễu mà ngửa cổ uống nước sông. Một trăm cái cốc Bohème cũng chả đủ vớt hết nước lên. Chỉ có ngày nước cạn, chờ nhé Zaza. Uống cạn cả một dòng nước. Một mạch ngầm, một con đường ngã bảy. Zaza ơi, rẽ về phía nào mới ngả được xúc xắc ra mặt nhất. Mà thôi, ngả mặt nào mình cũng ra tro.
    Sao lại nói yêu nhau giữa ngày thản nhiên trắng ?
    Thôi thì để ta nhắc lại một lời của Zaza nơi mộ khúc: Xin hãy tha thứ cho ta vì nỗi buồn, xin hãy tha thứ cho ta vì đêm đã xuống.
    Ừ thì, khuyến quân cánh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất dương quan vô cố nhân. Cố nhân này không phải của xuân miên.
    S.G 17/9/2005,4h32pm
    Được ManVu sửa chữa / chuyển vào 10:37 ngày 05/01/2006
  10. ManVu

    ManVu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/08/2003
    Bài viết:
    96
    Đã được thích:
    1
    Hà Nội
    Buổi chiều thứ bảy, khi tôi về đến nhà, mẹ hỏi ngay tôi có muốn ra Bắc vào những ngày tết sắp tới không, Tôi không trả lời được. Hà Nội, người đẹp của tôi, người thương của tôi, tôi không chắc là tôi có còn yêu nàng như trước đây nữa không. Sau tất cả những mỉa mai nàng giành cho tôi, tôi băn khoăn tự hỏi mình có còn đủ tự tin đối diện với nàng.
    Hà Nội xinh đẹp, làm sao tôi đủ dũng cảm để đi lại trên những con đường tôi đã qua vào mùa đông trước. Ít người biết thực ra tôi đã như thế nào vào thời điểm đó. Tôi cách biệt hẳn so với thế giới thân quen bình thường và mặt nạ trên da tôi dầy hơn bao giờ hết. Tôi khóc và cười một cách bất thường hơn mọi khi. Tôi thấy mình chập chờn sống, vật vờ đi lại trên những phố phường và tự kiến tạo cho mình niềm vui và say mê bằng tất cả những gì nhỏ nhặt tôi bấu víu được. Tôi cố nghĩ rằng mình có thể mỉm cười và mình nên mỉm cười với những cuốn sách trên gác Đinh Lễ, với người đàn bà bán nước rong quát tôi khi tôi cố chụp ảnh bà ta, với con chó mặt đầy nếp nhăn nằm buồn hiu canh cửa nhà xuất bản đông tây, với cậu bé con đeo khẩu trang chống lạnh rồi mà vẫn hát líu lo, với những con chuồn gỗ lơ lửng trên phố Đinh Liệt. Mặt khác, mặt nạ cho phép tôi phô ra một gương mặt dịu dàng và tươi cười hạnh phúc khi quanh tôi là những người có liên hệ về dòng máu. Còn khi tôi một mình đi bộ trên những phố dài, nhất là vào cái đêm tôi đứng tần ngần trước bưu điện trung tâm, tôi thấy mình mất hết luôn cả hình hài và suy nghĩ. Tôi thấy gần như mình và nước Hồ gần đó có thể hoà làm một. Khi tôi gửi thư cho Hà từ nơi đó, tôi cũng không hiểu mình đã làm gì nữa. Tôi chỉ nhớ mình đã cười với một người xa lạ khi người ấy hỏi một câu xã giao thường tình.
    Tôi cũng sẽ không trở lại được phố Lý Quốc Sư với Régina thân mến của tôi vì Régina đã được gả chồng hồi chớm thu rồi. Régina đã thay đổi tính tình và tâm tư biết bao. Ở trong xứ nóng này, tôi ngửa mặt lên cười khi biết Régina đồn với người ta rằng tôi yêu một anh chàng theo đạo và ngày nào về Hà thành tôi cũng đến nhà nguyện để ngẩn ngơ nhớ nhung vạt áo chùng. Tôi cũng cười khi nghe tiếp Régina rỉ tai bạn bè rằng có lẽ hình như tôi bị bệnh nặng lắm vì tôi hay sợ lạnh quá và tôi hình như thần kinh không bình thường. Biết sao được. Vậy mà trong lần cuối cùng, Régina liên lạc với tôi, nàng bảo rằng trời mùa thu ở nơi nàng ở quá đẹp và hỏi tôi có muốn đặt cho thời điểm này một cái tên nào không, rằng nàng sẵn sàng mất cả cuộc đời để ở lại vĩnh viễn cùng khoảnh khắc này. Vậy mà ngày đầu tiên về đến Hà thành khi đó, tôi đã đi bộ từ nơi ở đến Lý Quốc Sư để gõ cánh cửa gỗ nhà Régina mà gục đầu thổn thức. Régina không ngộ nhận về tôi chút nào hết. Régina biết rõ những lời nàng nói là không thật nhưng nàng cố tình gây ra một ngộ nhận cho chính mình. Để làm gì, tôi không hiểu. Có lẽ là để ngăn tôi bước sâu tiếp vào những con đường phố dài xao xác heo may.
    Tôi không chờ đợi sự chuyển tâm của người bạn cũ. Nhưng tôi hơi buồn một chút bởi tôi nghiệm ra rằng dường như mình là một rắc rối và phiền muộn cho nhiều người. Quá nhiều người khi chấm dứt mối quan hệ với tôi, tôi nhận ra rõ ràng rằng nhìn họ có vẻ thanh thản và hạnh phúc hơn. Họ ăn ngon miệng hơn, cười nói nhiều hơn và tôi nhận ra rằng dường như họ còn béo lên và trẻ ra nữa. Không có sự hiện diện của tôi, không khí trở nên rất thanh thảnh và ngọt ngào. Mọi điều cứ trong veo đi và mát dịu. Điều đó có lúc cũng khiến tôi phải đặt ngược lại suy nghĩ phải chăng mình đã sống và yêu thương tất cả bằng một tình cảm tội lỗi, lầm lạc và muộn phiền.
    Hà Nội của tôi, tôi đã đổ thuốc đầu độc Hà Nội rồi. Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên đến với Hà Nội vào thời điểm như thế. Khi ấy, những tuần trăng cứ đỏ như máu và tròn đến phát sợ. Nhưng nếu tôi không ra Hà Nội khi ấy, tôi biết tôi sẽ đầu độc chính Sài Gòn. Mà Sài Gòn, tôi biết nàng sẽ còn ràng buộc với tôi ít nhất là 5 năm nữa. Nếu tôi đổ thuốc cho Sài Gòn, tôi sẽ chẳng biết phải làm gì với một xác chết tới 5 năm. Hà Nội đừng giận và đừng nghĩ tôi đã mang vạ về cho Hà Nội. Tôi là kẻ ác, Hà Nội ạ. Và tôi không làm gì ngoài việc xây cho mình những thành phố bằng cát. Một ngày gió thổi, tất cả trở thành hoang mạc.
    Mẹ vẫn chờ tôi trả lời. Tôi không biết nói ra sao cả. Tự trong chính tâm mình, tôi biết Hà Nội vẫn quyến rũ tôi quá chừng. Nhưng tôi đã đánh mất Hà Nội rồi. Chính xác là tôi đã mất sự bình yên ở Hà thành. Chính tôi chứ không ai khác làm mất nó. Tôi nhớ lần đầu khi biết động từ rêver. Tôi mường tượng ra có sự liên hệ với river. Sau này tôi mới biết mình nhầm, nhưng chỉ là nhầm về mặt lý tính còn linh cảm thì không nhầm. Mơ mộng và những con sông có bao giờ tách rời. Ngay lập tức tôi nghĩ về sông Hồng. Sự liên hệ này chỉ có thể là sông Hồng, nơi tôi muốn nhấn xoáy rơi chứ không phải là bất kỳ một con sông nào khác mà tôi từng biết. Sông Hồng có đầy đủ cạm bẫy cần thiết để kết thúc tất cả cho mọi người và mọi chuyện. Người người lớp lớp. Sau này khi biết về những làng hoa và những xe đạp rong chở hoa đi bán trên những mẹt tre ven đó, tôi càng khẳng định rõ suy nghĩ của mình. Đúng thật sự đó là nơi tôi muốn về để nằm mơ giấc mơ cuối cùng.
    Bất kỳ giọt nước nào từ bao nhiêu hồ khác nhau của Hà thành bây giờ cũng có thể gây ra một cơn tê liệt và co giật đến chết. Một cái chết không đẹp đẽ gì cho cam. Nước hồ còn khủng khiếp hơn thuốc độc vì mỗi giọt nước hồ chứa đựng trong nó là tất cả những chữ nghĩa và ngôn thanh vọng lại từ hơn mấy ngàn mùa trước. Chất chồng hết ngần ấy lớp mùa thu, một giọt nước thôi cũng đủ làm kết tinh lại độc tố để đầu độc và tàn hại đời người.
    Nhiều khi tôi nghĩ đến tự do và buồn cười. Nếu tôi không có thứ tự do nửa vời này, có lẽ tôi sẽ không thấy khó chịu trong người đến như vậy. Thứ tự do nửa vời, làm cho người ta thấy rõ ràng là không có gì trói buộc nhưng cũng lại không thể vùng vẫy theo ý muốn. Tôi thà như có một mệnh lệnh bắt buộc phải ra Hà Nội. Chắc chắn tôi sẽ ra trong nỗi ấm ức nhưng lòng thoả thuê sung sướng vì không phải lựa chọn gì. Hoặc một mệnh lệnh khác yêu cầu không được ra Hà Nội. Một mệnh lệnh rõ ràng chứ không thoảng hoặc sương khói như chính tôi đề ra vào lúc này. Chắc là tôi sẽ len lén chuồn ra ga để bắt tàu về với Hà Nội với cảm giác chiến thắng được luật lệ và phá tung xiềng xích. Người ta thà hoặc làm nô lệ để nổi loạn hoăc thà làm kẻ sống ngoài vào cương toả hoàn toàn để phóng túng chứ thật là bứt rứt và cuồng người khi phải vào vai một người có thứ tự do trong khuôn khổ.
    Một mặt khác, Hà Nội quá quyến rũ, quá thu hút tôi. Hà Nội nằm trong tiềm thức tôi, ý niệm tôi. Tôi không rời bỏ Hà Nội nổi. Nỗi ám ảnh không biết bao nhiêu lần tôi nằm mơ mình trở về Hà Nội. Và lần nào cũng vẫn, tôi lại mớ thấy mình đứng giữa Hà Nội, nhận ra mình đang buồn lại những chuyện cũ. Hà Nội thúc giục tôi một khát vọng nang tàng. Hà Nội không phải là vẻ đẹp nhu mì của nàng thu hút tôi. Tôi biết quá rõ tính khô cằn, bảo thủ và đôi khi ác nghiệt của nàng. Nàng không phải con gái nhà khuê tú như người ta thường bảo. Nàng không e ấp như bao người lầm tưởng lần đầu mới tiếp xúc. Hà Nội có vẻ đẹp tưởng như mơ màng và bảng lảng nhưng đó là cái bảng lảng đầy nghi hoặc. Vẻ đẹp đó quá mơ hồ. Hà Nội gieo ngộ nhận vào lòng khách phương xa. Hà Nội cổ kính nhưng không phải là thứ cổ kính nghiêm trang mà là vẻ chán đời bất cần của rêu xanh và nhịp cô đầu say thuốc. Hà Nội dẹp sự dịu dàng sang bên, Hà Nội mời gọi sự phá phách trong tôi, sự phá phách mà hết sức cố gắng tôi mới giữ cho nó ngủ yên gần mười mấy năm. Một lúc nào đó tôi biết mình sẽ bùng nổ. Tôi có dám sống bất cần tất cả những mặt nạ và buồn đau để về với Hà Nội tôi thương quý vô ngần không. Tôi có dám cảm thấy hạnh phúc sau khi đạp đổ thẳng tay những gì mình khó chịu và căm ghét không ? Và tôi có dám thưởng thức hạnh phúc đó không, thứ hạnh phúc bị nhân loại quy chụp cho cái mũ tội lỗi không tha thứ được. Tôi đặt ra câu hỏi đó, và tự trong tôi, một khát vọng khủng khiếp muốn thực hiện. Một thách thức ngay trước mặt và tôi băn khoăn giữa những ngả đường.
    Tôi đã chất quá nhiều thứ lên vai Hà Nội. Ảo vọng, mơ mộng, suy tư, buồn bã. Và Hà Nội khuỵ chân xuống, ngước nhìn tôi bằng một đôi mắt tuyệt vọng. Muốn đổ lỗi cho một ai đó, một người nào đó về tội lỗi này. Nhưng vô ích. Hà Nội, tôi đã tự mình làm mất thành phố ven sông rồi. Tôi đã mở mắt khi sống và tôi đã nhìn quá lâu vào những lời nói hư ảo xung quanh. Ừ, tôi đã không nghe mà chiêm nghiệm chúng bằng mắt. Tôi trả giá bằng việc mất đi một niềm yêu. Một lúc nào đó, chỉ khi tôi mù loà và câm điếc, khi tôi lãng quên và điên rồ, có lẽ Hà Nội xinh đẹp sẽ trở về cùng tôi ?
    S.G 4/12/05
    (Trích chương 3 tùy bút T.q.h.)

Chia sẻ trang này