1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Về lực lượng quân sự Nam Triều Tiên trong chiến tranh Việt Nam

Chủ đề trong 'Lịch sử Văn hoá' bởi vinxuanquyen, 14/08/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Minhln

    Minhln Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/01/2001
    Bài viết:
    495
    Đã được thích:
    1
    Bác này ngộ nhận rồi, người ta đang nhắc đến tội ác của lính Hàn đấy chứ có nhắc đến tội ác của nhân dân Hàn đâu. Dù sao mọi chuyện cũng đã là quá khứ, chúng tôi nhắc lại tội ác của chúng ở đây ko phải để kích động thù hằn dân tộc mà để mọi người biết rằng tội ác sẽ ko bao giờ bị quên lãng. Tội ác sẽ mãi mãi được ghi vào lịch sử như 1 vết nhơ của những kẻ đã gây ra chúng. Nếu bác thích có thể lập 1 topic về tội ác của lính ngụy, nhưng ngày nay ko còn phe ta, phe nguỵ nữa, chỉ có người Việt Nam với nhau thôi. Chuyện người Việt Nam giết chóc lẫn nhau trong quá khứ là một nỗi đau mà dân tộc ta phải gánh chịu, có lẽ không nên nhắc đến nữa mà chỉ nên coi đấy là 1 bài học để điều ấy về sau không bao giờ diễn ra nữa

    Jedes Ende ist ein neuer Anfang
  2. Tigris_Corbetti

    Tigris_Corbetti Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2003
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    1
    bác xbt chỉ cho biết xem chúng tôi thù cả dân tộc họ chỗ nào???
    Còn đây là chủ đề lên án về tội ác của lực lượng quân sự xâm lược chư hầu Nam Hàn tại chiến tranh chống Mỹ, các lực lượng khác có thể đề cập trong các chủ đề khác.
  3. cutiforever

    cutiforever Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    31/12/2002
    Bài viết:
    578
    Đã được thích:
    0
    Em nông cạn,xin có vài lời,nếu có gì sai xin các bác bỏ quá cho...Thật ra,dù là lính Hàn,lính Mỹ hay lính ngụy gì đi nữa,họ cũng chỉ là những người lính..Họ ăn lương,được đào tạo để chiến đấu,hoặc cũng có thể họ chiến đấu vì lý tưởng...Đối mặt với 1 cuộc chiến không qui ước,cái chết rình rập xung quanh,họ buộc phải giết chóc để tồn tại.Nhất là khi thấy đồng đội,bạn bè của mình chết trước mặt mình,oán thù càng chồng chất.Họ buộc phải không từ bất cứ thủ đoạn nào để đánh bại quân thù.Ngoài ra,họ còn phải tuân lệnh thượng cấp...Bởi thế chúng ta đừng nên gay gắt quá với họ,vì nếu chúng ta rơi vào hoàn cảnh như họ,có lẽ chúng ta cũng chẳng khác họ là mấy...Đáng lên án chính là những kẻ lãnh đạo ở hậu phương,không hề biết đến chiến tranh là gì....
    Dù sao thì em cũng xin vote bác vinxuanquyen 5* về những tư liệu lịch sử mà bác sưu tầm được...Cứ tiếp tục nhé bác!
    cu ti 4ever
  4. cuc_culao

    cuc_culao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2003
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    6
    Người sĩ quan giải phóng kỳ lạ
    Người lính giải phóng bị bắt làm tù binh trong trận phục kích tại làng Thuần Phong không phải là lính cứu thương. Theo kết quả thẩm vấn của các chuyên gia thì anh ta đã nói dối.
    Khi đến thăm lính của tôi bị thương tại bệnh viện 106, tôi được biết là người tù binh đó cũng đang ở tại bệnh viện này. Vì tò mò tôi đã ghé qua phòng dành cho các tù binh một chút. Y tá hướng dẫn tôi đến căn phòng đó đã cho biết anh là chính trị viên kiêm đại đội phó của một đại đội đặc công.
    Khi tôi bước vào phòng, anh ta đón tôi với một thái độ bình tĩnh. Mặc dù anh ta là đối phưong, nhưng trước sự bình thản của người lính giải phóng, tôi rất cảm phục. Tôi hỏi:
    - Có biết tôi là ai không?
    - Tất nhiên rồi. Đại uý Kim, đại đội trưởng đại đội 11.
    - Tại sao anh lại biết rõ tôi như vậy?
    - Tôi đã nhìn thấy anh 4 lần rồi.
    - Nếu vậy thì trước đây anh đã thấy tôi rồi ư?
    - Một lần tôi trông thấy trong làng, một lần trông thấy ông đang luyện bắn cho binh sĩ trong rừng tre cạnh trường bắn của đại đội 11.
    - Thế sao anh không giết tôi?
    - Đại đội 11 của ông phục kích chặn hết đường đi của chúng tôi, duy chỉ có cánh rừng đó là còn sử dụng được. Nếu nổ súng trong khu rừng đó, chúng tôi bị lộ.
    Thật là sét đánh ngang tai. Con đường mà anh ta nói tới đó nằm ngay cạnh trường bắn của đại đội. Chúng tôi không thể tưởng tượng được quân giải phóng lại sự dụng nó là tuyến đường đi lại. Cánh tay đã gần như đứt rời của anh ta đã được phẫu thuật và bó bột.
    Về sau tôi đã mấy lần phục kích tại khu rừng tre nhưng không có kết quả. Đã thế lại xảy ra bắn nhầm với một đơn vị VNCH làm thiệt hại nặng đơn vị này. Người lính giải phóng đó chẳng bao giờ nói với tôi bí mật ấy nếu như con đường vẫn được sử dụng. Bây giờ, khi đã hiểu Việt Nam, tôi mới biết điều đó.
    honglanx thích bài này.
  5. bulubuloa

    bulubuloa Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    16/06/2003
    Bài viết:
    4.189
    Đã được thích:
    5.423
    Có, đấy là điều chắc chắn, trong chiến tranh thì cả 2 bên đều có tội ác, nhiều khi đơn giản chỉ vì nó là chiến tranh! Nhưng bạn cũng nên hiểu tội ác thường bị kết tội do đi kèm với những cuộc xâm lược phi nghĩa!
    Giống như việc ném bom Chân Trâu cảng của Nhật được Mỹ coi là tội ác, chứ có bao giờ coi 2 quả bom nguyên tử giết hàng trăm ngàn người trong tích tắc là 1 tội ác đâu!
  6. cuc_culao

    cuc_culao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2003
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    6
    Người được các vị thần lựa chọn: Hồ Chí Minh
    Khi tôi còn tham chiến ở VN, một sĩ quan VNCH đã nói với tôi rằng: Tôi không thích chủ nghĩa CS nhưng tôi kính trọng Hồ Chí Minh. Hồ Chí Minh là lãnh tụ vĩ đại của dân tộc VN. Mặc dù đất nước chia cắt, Hồ Chí Minh vẫn được rất nhiều người dân miền Nam yêu quý và ủng hộ.
    Hồ Chí Minh là một người rất khiêm tốn, giản dị và nhất mực yêu thương nhân dân.
    Tính cách của Hồ Chí Minh rất thuần hậu và trong sáng như lòng trẻ thơ. Và trên thực tế, ông cũng rất yêu quý trẻ em. Trong căn phòng làm việc đơn sơ của mình, ông đã làm cho những băng ghế gỗ xung quanh để các cháu thiếu nhi ngồi mỗi khi đến chơi. Kể cả trong thời gian chiến tranh, ông cũng vẫn ngồi chơi với các cháu thiếu nhi trên bờ hồ.
    Ông có cuộc sống giản dị. Mặc dù đã trở thành ************* nhưng ông vẫn không ỏ Phủ Chủ tịch. Thay vào đó Ông ăn ở trong một căn phòng trước đó từng là nơi ở của người thợ điện.
    Đây hoàn toàn không phải là một màn kịch của một nhà chính trị tài ba. Chiếc ghế mà ông ngồi là một chiếc ghế nhỏ có tựa đến ngang lưng, chiếc bàn làm việc cũng nhỏ. Trong tâm hồn của HCM chỉ có sự hy sinh, tinh thần phục vụ và lòng yêu thương dân tộc VN.
    Ông không lập gia đình, ở độc thân như vậy cho đến khi mất ở tuổi 79. Tất cả hiện vật ông để lại chỉ có chiếc mũ, những đồ dùng để viết lách, quần áo, sách vở. Ông đã đến đây chỉ với hau bàn tay trắng và tấm lòng hy sinh vì dân tộc. Và khi ra đi ông cũng không đem theo một thứ gì.
    Ông là một nhân cách lớn, làm việc không phải chỉ với cái đầu mà còn với một trái tim cháy bỏng. Mấy chục năm sau khi ông mất, dòng người xếp hàng vào viếng trước cửa lăng vẫn kéo dài hàng ngày. Tất nhiên họ đến đây không phải vì mệnh lệnh của ai.
    Hồ Chí Minh chưa bao giờ tự nhận mình là anh hùng và nói rằng khi chết đi cũng muốn được chết như một người dân bình thường
    ?oKhông có gì quý hơn độc lập tự do?, ?oĐánh cho Mỹ cút, đánh cho nguỵ nhào?. Đây là những lời thể hiện sự nuối tiếc vì đã không được nhìn thấy ngày đất nước thống nhất. Đúng theo Di chúc của Người, Mỹ đã phải rút quân và nguỵ quyền cũng đã sụp đổ.
    Việc tranh luận ông là nhà CS hay là nhà dân tộc chủ nghĩa không có một ý nghĩa nào hết. Chỉ có chân lý là quan trọng. Đối với tất cả các nước thuộc địa thời đó độc lập và tự do dân tộc là giá trị cao nhất, là tiêu chuẩn cho mọi giá trị.
    Trong hồi ký, Nguyễn Cao Kỳ đã cho rằng miền Bắc do có được một nhà lãnh đạo có khả năng thống nhất được ý chí của toàn dân nên đã chiến thắng.
    HCM là một trong những lãnh tụ vĩ đại nhất trên thế giới.
  7. vinxuanquyen

    vinxuanquyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/08/2003
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    34

    Chào bác xbt ! Em mấy hôm nay bận quá chỉ làm độc giả được ít phút . Mấy hôm nữa rãnh em em sẽ tiếp tục chủ để để anh em xa gần tham khảo. Về ý kiến của bác em xin có đôi lời phúc đáp như sau:
    1. Em nghĩ rằng trên thế giới này không có một dân tộc nào lại không căm thù những kẻ đi xâm lược và giết hại đồng bào của mình cho nên việc chúng em căm thù bọn lính đánh thuê Đại Hàn cũng là lẽ thường tình.
    2.Còn về tội ác của lính VNCH. Có chứ ! Bọn em thừa biết chứ ! Nhưng thưa bác lính VNCH ( còn được gọi là lính nguỵ ) mặc dù có gây ra nhiều tội ác nhưng họ cũng là người Việt Nam mình. Các cụ nhà ta có câu " Một giọt máu đào hơn ao nước lã ". Còn gì đau đớn hơn khi chỉ vì khác lý tưởng mà anh em một nhà chia rẽ đánh nhau. Cuộc chiến đã qua, đất nước ta đã được thống nhất, Nam Bắc xum vầy ta không nên nhắc lại chuyện nồi da nấu thịt xưa kia để làm dịu nỗi đau của cả hai phía.
    Nhưng đối với ngoại bang thì khác. Chúng ta phải biết những tội ác của quân giặc đã gây ra và những chiến công của ta để thấu hiểu những hy sinh mất mát của của dân tộc ta, nâng cao lòng tự hào dân tộc và rút ra các bài học cần thiết cho tương lai.
    3.Báo cáo bác, bọn em chưa có ai nói là căm thù và ghét bỏ cả tông chi họ hàng dân Triều Tiên cả. Bọn em chỉ căm thù lũ giặc khát máu đã thảm sát đồng bào ta và những kẻ chà đạp lên nhân phẩm của người lao động Việt Nam ta mà thôi. Về quan điểm bây giờ ta làm bạn với tất cả các nước trên thế giới theo quan điểm bình đẳng và hai bên cùng có lợi. Hữu nghị nhưng phải vẫn phải biết người biết ta.
    Tội ác thảm sát do bất cứ ai gây ra cũng đều đáng lên án nhất là những tội ác của những kẻ đi xâm lược. Nhưng thưa bác trong chủ đề này bọn em chỉ nhắc lại và đưa ra những thông tin mang tính lịch sử thôi chứ đâu đã lên án Đại Hàn.
    Bác ạ! Việc ghét cả dân tộc Hàn là điều không có rồi. Ai tốt thì ta tốt lại, người tốt thì ta tôn trọng thôi, nhưng sự khinh bỉ và thù hận những kẻ đánh đập người lao động Việt Nam thì phải có chứ ạ ? Tại sao các vụ chủ lao động thượng cẳng chân hạ cẳng tay với công nhân lại chủ yếu xảy ra trong các công ty Hàn hả bác? Thế thì làm sao ta lại có thể thân ái với họ như đối với các dân tộc khác được.
    Chúng em sẽ tiếp tục chủ đề này dài dài vì còn rất nhiều tư liệu cần công bố.
    Mong bác cho ý kiến tiếp nhé !
  8. cuc_culao

    cuc_culao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2003
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    6
    Đúng 12 giờ đêm, ngày 7 tháng 6 năm 1970 đạn cối bất ngờ rơi xuống đại đội tôi. Quân ********* tấn công. Thực ra thì việc dùng pháo cối để tấn công một đơn vị tiền tiêu như đại đội của tôi là một việc làm rất không có hiệu quả. Bởi vì họ có nhiều mục tiêu quan trọng hơn để tấn công. Những quả đạn cối đã khó khăn lắm mới được vận chuyển từ Hà nội xa xôi tới đây.
    Trong khi chúng tôi còn đang chuẩn bị chiến đấu thì đã có những tiếng nổ từ phía doanh trại quân nguỵ Sài gòn nằm cách đó khoảng 400m. Để hiểu thêm về tình hình bên đó, tôi đã vào mạng vô tuyến của họ. Trên đó đầy những âm thanh gấp gáp: ?oVC, VC, VC?. Đó chính là tín hiệu cho thấy quân VC đã lọt vào căn cứ của quân nguỵ Sài gòn.
    Theo suy nghĩ của tôi thì quân VC đã đồng thời tấn công cả chúng tôi lẫn quân VNCH.
    Tình hình rất khẩn cấp và cũng rất phức tạp. Liệu mục tiêu chủ yếu của đối phương là căn cứ nào?
    Theo tôi, trong chiến đấu nhiều khi phải dùng cảm giác chứ không phải lúc nào cũng có thể dùng lý luận mà phán đoán. Đầu tiên tôi xác định xem VC có tấn công căn cứ của chúng tôi hay không. Ngay sau khi xác định được là VC không tấn công chúng tôi, tôi đã đơn phương thông báo cho quân VNCH biết là tôi sẽ pháo kích vào căn cứ của họ. Và chúng tôi bắt đầu bắn một cách vô tội vạ vào căn cứ của họ. Chúng tôi đã bắn đạn cối đến đỏ rực cả trời. Đồng thời khẩu đội pháo 155mm trong đại đội cũng bắn đạn nổ trên không lên khắp khu vực xung quanh.
    Theo mệnh lệnh của tôi, khu vực xung quanh cứ của quân VNCH đã biến thành bãi máu và những mảnh da thịt rơi vãi. Trong chốc lát, xung quanh căn cứ bị bao trùm bởi đạn phát sáng, bởi những chớp đạn, bởi những tiếng nổ dữ dội và mùi thuốc đạn nồng nặc. Cứ như cảnh ma quỷ đang tụ họp để phân định sự sống và cái chết. Rõ ràng là những linh hồn chết trước và những linh hồn chết sau đó đang cùng nhau than khóc trong khói bụi và làn mưa đạn.
    Khi ánh chớp lửa đạn ít dần đi, căn cứ của quân VNCH bị bao phủ dầy đặc bởi làn khói bụi. Trong ***g ngực tôi, người đã chứng kiến từ đầu trận bắn giết tơi bời đó, là cảm giác căng thẳng tột cùng. Thật lòng mà nói, là một người lính Hàn quốc, tôi không quan tâm lắm tới việc ở đó bên nào bị chết. Điều quan trọng là chúng tôi vẫn được an toàn.
    Đến sáng sớm tôi ra lệnh ngừng pháo kích. Ngay lập tực một cảm giác im lặng rợn người bao quanh toàn khu vực. Theo phán đoán của tôi thì trong trận pháo kích đó, không còn ai sống sót.
    Ngay khi trời sáng, tôi dẫn đại đội tiến sang bên căn cứ quân VNCH. Chúng tôi đi trong trạng thái rất căng thẳng. Xung quanh im lặng như tờ. Chỉ nghe rõ có tiếng chân của đại đội đang tiến một cách thận trọng.
    Liệu có bao nhiêu xác chết ở đó? Sau khi tiến vào căn cứ của quân VNCH, tôi cho bắn pháo hiệu quân nhà lên
    honglanx thích bài này.
  9. cuc_culao

    cuc_culao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2003
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    6
    Thế là bắt đầu nhô lên những cái đầu đang ẩn kỹ trong căn cứ. Sau khi xác định được chúng tôi, họ bắt đầu chạy tới, vừa giơ súng lên trời vừa la hét. Họ hôn chúng tôi, ôm lấy và nhẩy vòng tròn trên đất. Đại đội trưởng VNCH cũng chạy tới chỗ tôi, ôm chầm và hôn lấy hôn để trên mặt. Có nhiều tình huống trên chiến trường không thể dùng lời mà diễn tả hết được. Đây chính là lúc như vậy. Hoan hỉ, cảm kích, vui vẻ, xúc động, cuồng nhiệt... Không có một lời nào có thể tả hết được hình ảnh vừa sung sướng vừa khiếp sợ của những người lính Sài gòn lúc đó.
    Họ đã phải chịu một cơn mưa đạn pháo suốt đêm. Và họ cũng đã phải trải qua một thời gian dài trong nỗi sợ hãi giữa sự sống và cái chết. Trong tình cảnh đó, điều duy nhất mà họ có thể làm được là gửi sinh mạng cho ông trời, còn bản thân thì cố làm sao ẩn nấp được càng kỹ càng tốt.
    Bên ngoài hàng rào, tứ phía là bông băng. Vết máu từ thương binh kéo dài cho đến tận hang Đầu Voi. Có vẻ quân VC đã thiệt hại khá nặng.
    Căn cứ của quân đội Sài gòn được bao bọc bởi 6 lớp hàng rào giây thép gai. Những người lính VC bò vào dưới hàng rào đó chỉ mặc mỗi một chiếc quần cộc đen và toàn thân cũng nguỵ trang bằng một màu đen. Có một điều rất đặc biệt là quân VC không có ai đem theo súng cả. Họ chỉ đem theo thủ pháo được chế tạo thủ công từ những hộp lương khô C. Họ bò vào căn cứ và kéo theo sau những túi mây trong đó đựng khoảng 20 quả thủ pháo.
    Chiến thuật của họ là trong khi quân VNCH còn đang sợ hãi ẩn nấp trước làn đạn súng máy bắn yểm hộ từ bên ngoài thì họ bò qua hàng rào vào căn cứ và cho mỗi hầm một quả thủ pháo. Chính vì vậy, những khẩu súng vướng víu không được đem theo. Họ coi lính cộng hoà chẳng khác nào bù nhìn và chiến thuật của họ là tiêu diệt hết và sau đó cướp lấy vũ khí.
    Điều làm tôi khâm phục nhất là tinh thần chiến đấu của quân giải phóng. Họ xâm nhập vào căn cứ được bảo vệ bằng lớp rào thép gai vững chắc mà chỉ mang theo có thủ pháo. Đây là hành động không phải chỉ do mệnh lệnh. Đằng sau mệnh lệnh vè phục tùng của quân đội là điều gì đó mãnh liệt hơn thôi thúc họ. Sứ mệnh đánh đuổi hết ngoại xâm đã ăn sâu vào tận xương tuỷ của mỗi người dân VN, mỗi người lính giải phóng. Vì vậy họ đã có một tinh thần chiến đấu ngoan cường như vậy.
    Tôi đã phải chơi trò sinh tồn suốt 1 năm trời với khoảng một đại đội quân giải phóng như vậy đấy.
  10. cuc_culao

    cuc_culao Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/05/2003
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    6
    Những quan chức của chính quyền Sài gòn làm ma cô
    Một hôm, một chiếc xe chở đầy các cô gái đỗ xịch trước cổng căn cứ đại đội. Các cô gái hướng tới lính của tôi vừa vẫy tay vừa la hét. Lính của chúng tôi cũng hò hét đáp lại thành ra làm cả một vùng xung quanh căn cứ náo loạn cả lên. Nhưng khi những người đàn ông bước vào căn cứ thì tôi nhận ra họ là các quan chức địa phương của chính quyền Sài gòn mà ngày thường tôi biết rất rõ. Với vẻ ngạc nhiên ra mặt, tôi đón họ vào trong phòng khách.
    Họ nói với tôi rằng nhờ sự chiến đấu dũng cảm của đại đội 11 mà họ được sống một cách yên ổn, vì vậy nên họ muốn tặng các cô gái kia cho đại đội làm quà. Tưởng là họ đem đoàn biểu diễn đến phục vụ đại đội nên tôi cảm ơn và hỏi đùa rằng làm quà nghĩa là như thế nào. Lời của các quan chức đó là hãy cho lính của đại đội vui chơi với các cô gái đó. Binh lính VNCH thường sinh sống cùng gia đình trong các doanh trại. Có lẽ vì đó mà các quan chức địa phương đã nghĩ ra việc làm này.
    Tôi đề nghị với họ là nếu thật lòng muốn như vậy thì hãy sử dụng ngôi làng trống ở ở phía trước căn cứ. Nhưng họ nói rằng như vậy sẽ phiền toái. Họ bảo rằng họ là quan chức địa phương, nếu có lời đồn đại ra ngoài thì rất khó xử.
    Trong khi tôi còn đang nói chuyện thì lính của tôi đã ào ra hò reo ầm ĩ, còn các cô gái thì vẫy tay và hò hét loạn xạ.
    Đạo đức và luân lý lúc này đối với chúng tôi có thể chỉ là giả tạo.
    Tôi liền cho gọi các trung đội trưởng lại để hỏi ý kiến. Và ý kiến của các trung đội trưởng cũng phức tạp không kém. Hai trung đội trưởng thì bảo rằng ?oĐang trong chiến tranh mà, có gì mà đại đội trưởng phải lo nghĩ. Chỉ quyết một cái là xong ngay?. Nhưng hai người khác lại phản đối. Tất nhiên để cho phụ nữ ra vào căn cứ là một việc làm sai trái.
    Trong căn cứ của đại đội còn có 3 tổ lính dù, và có cả đơn vị pháo binh nữa. Tôi cũng không hy vọng là sự việc sẽ giữ được trong bí mật mà chỉ mong họ hiểu rằng đây là một việc làm không đúng và hãy biết như vậy là đủ rồi.
    Tôi và các trung đội trưởng quyết định cùng quên việc binh lính dưới quyền đang làm gì và cùng các quan chức địa phương đó ngồi uống bia nói chuyện trong một căn phòng nhỏ phía sau.
    Nhưng sau này tôi mới biết rằng các cô gái đó đã nhận tiền từ lính của tôi và họ đã phải nộp một phần số tiền đó cho các quan chức địa phương. Hay nói cách khác, các quan chức địa phương đã làm cái trò của ma cô để kiếm lấy chút tiền. Không bao giờ và sẽ không bao giờ là quà tặng như họ đã nói với tôi lúc đầu.

Chia sẻ trang này